1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

JQ THIÊU ĐỐT NĂM THÁNG - VÂN CÁT CẨM TÚ(H+) (51C + 2PN)*ĐÃ HOÀN*

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 31: JQ mệt
      Convert+ Edit: Sunny

      Ngày hôm sau khi tỉnh dậy là giữa trưa, Diệp Tử Ninh thế nhưng đánh thức tôi dậy chuẩn bị bữa sáng cho ta, mà ta cũng chẳng thấy bóng dáng, phỏng chừng làm.

      Tôi nhìn nhìn xung quanh giường để tìm quần áo lại ngoài ý muốn thấy quần áo trọn vẹn ở bên cạnh ghế, có điều nội y là chiếc quần có hoa văn phim hoạt hình nữa, 囧. . .

      Tôi ôm quần áo đến phòng tắm, nhìn thấy mình trong gương, hoảng sợ vô cùng, má ơi, đây là con sao? Hai mắt hàm xuân, hai má phấn hồng mà sáng bóng, đầu mái tóc thô ráp cũng giống cây khô gặp được mưa xuân, gió xuân thổi lại.

      Hay con cần phải tưới mới có thể kiều diễm ướt át, nhưng mà con bà nó, tại tôi toàn thân đều đau nhức, nhất là phía dưới nơi đó, đau muốn chết!l

      Nghĩ vậy, hình ảnh tắm uyên ương tối qua bỗng nhiên nhảy vào trong óc, mặt tôi thoáng chốc liền đỏ, ách. . . . . . là ấm no tư dục a, chẳng lẽ người nầy là gần đây bị nghẹn lâu lắm, cho nên tối hôm qua mới ‘muốn’?

      Nhưng phải ta vẫn cơ thể của tôi có ” thú tính” sao? Thế sao ngày hôm qua ta lại làm như vậy như vậy, còn nữa, tối hôm qua dường như ta ta. . . . . . . . . . . . Tôi?

      Diệp Tử Ninh Tiêu Chu?

      có khả năng, tuyệt đối có khả năng!

      Nếu cho bạn, tổng thống Bush cùng Bin Laden trở thành bạn tốt, bạn tin tưởng sao? Đáp án là chắc canh ta là ! ! ai tin tưởng chuyện như vậy, cho nên phỏng chừng là tối hôm qua tôi đầu cháng váng não nghe lầm, hoặc là nhiệt độ phòng tắm rất cao, tôi xuất ù tai.

      Tôi dùng móng vuốt cào cào mái tóc vài cái, rửa sạch xong liền đần độn ra ngoài, thấy bữa sáng chuẩn bị tốt đặt bàn mặt, phỏng chừng là Diệp Tử Ninh giúp tôi chuẩn bị, người kia coi như có chút lương tâm, ở dưới cái chén hé ra tờ giấy , tôi vừa thấy, da gà rớt đầy đất, chuông thần kinh ngừng mà vang rung trời.

      “Bảo bối, tối hôm qua em hẳn là mệt, hôm nay ở trong nhà nghỉ ngơi .”
      Mệt . . . . . . = =!

      Tuy rằng tờ giấy kia nhìn như “Ôn nhu săn sóc” nhưng tôi tuyệt cảm kích Diệp Tử Ninh, ngược lại lại khiến cho tôi tràn ngập nhiệt huyết cùng oán giận, tôi cầm lấy bánh mì coi chúng nó là Diệp Tử Ninh mà cắn, sh*t, tối hôm qua khi tôi rốt cục có cơ hội đem hai chân mình để bình thường cảm giác đau nhức kia cơ hồ làm tôi chảy nước mắt xuống.

      Tôi giận a, tôi hận a, tôi hận nghiến răng nghiến lợi. . . . . . Cầm lấy di động liền oanh tạc Tư Đồ.

      Tôi: “Tư Đồ Tư Đồ Tư Đồ Tư Đồ. . . . . .”

      Tư Đồ: “Tớ còn chết đâu, có chuyện gì đừng làm tốn tiền điện thoại, lần này cậu lại xảy ra chuyện gì?”!
      Tôi: “Tớ. . . . . .” ( bực mình hết sức, Tư Đồ người nầy là càng ngày càng đáng ghét! )

      Tư Đồ: “Cậu ăn cướp bị cảnh sát túm cổ, hay là giành đồ ăn của con nít bị thấy được, hay là bị người khác hủy cơ hội làm người tốt?”
      Tôi: “. . . . . . “( cầm di động thiếu chút nữa quăng , miệng chó quả nhiên ra phun ngà voi! )?

      Tư Đồ: “ cần mê luyến huynh, huynh chính là truyền thuyết.”
      Tôi ( nôn mửa): “Tư Đồ, cậu mà tự sướng thêm câu nữa, cẩn thận tớ liền bay qua đập đầu của cậu!”

      Tư Đồ: “Vậy cậu lại muốn tra tấn thần kinh của tớ như thế nào đây?”
      Tôi ( dùng móng vuốt vuốt vuốt tóc ): “Tối hôm qua tớ bị người ta cái kia !”
      Tư Đồ: “Cái gì?”

      Tôi: “Chính là cái kia đó.”

      Tư Đồ: “Rốt cuộc là cái gì? Bạo cúc hay là cường gian? có việc gì đừng đến tra tấn cái lổ tai cùng thần kinh yếu ớt của tớ, đợi cho cậu bị người ta cường gian rồi hẵn đến tìm tớ.”

      Đồ rùa đen! ! ! Đây là lời người ta hay sao? Đây coi như bạn bè hay sao? Trước đây tớ chẳng phải chỉ tổn hại cậu vài câu mà thôi, mà thôi à! ! Cậu làm gì mà nhớ ràng như vậy, thời khắc mấu chốt này mà cũng đem ra so đo, Tư Đồ cậu bụng dạ hẹp hòi, rất đàn ông! !

      Tôi ( do do dự dự ): “Mụ nội nó, lão nương ta tối hôm qua chính là bị người ta cường gian . . . . . .”

      Tư Đồ: “Oa ha ha, người nào có mắt như vậy, làm gì nào lại cường gian cậu?”

      Tôi ( tức sùi bọt mép ): “Là thủ trưởng tớ, cũng chính là con trai của người giàu nhất thành phố chúng ta! !”

      Tư Đồ: “Con trai của người giàu nhất thành phố chúng ta? ! Oa ha ha. . . . . . (tiểu tử kia cười đến gần sặc rồi ) Cho xin tiểu thư, dối cũng là nghệ thuật đấy, cậu dối cũng xé nháp mấy lần à, hoặc là lấy cái gương chiếu chiếu vào mình, cậu nghĩ tớ là thằng ngốc à? ! Người ta muốn tiền có tiền, muốn dáng có dáng, người ta làm gì cường gian cậu? ! ta cũng bị mù cũng điên rồi, choáng váng, nếu ta làm gì ủy khuất chính mình cường gian cậu a, ha ha ha ha. . . . . . (tiếng cười vô cùng đáng khinh liên tiếp, mụ nội nó ! ) bất quá nếu cường gian cũng tầm thường, chờ cậu cường gian người khác nhớ cho tớ nhé, tớ đến ngục giam thăm cậu, ha ha. . . . . .”
      Tôi ( tức đến được gì, lệ rơi đầy mặt: tôi chơi nhầm bạn rồi a! ): “ . . . . . .”

      Tư Đồ: “Alo, Tiểu Trư cậu còn nghe ? Alo. . . . . .”
      Tôi ( thở, sau đó đề khí, nghẹn chừng): “A —— cậu chết cậu chết . . . . . . Tư Đồ, tôi tuyệt giao với cậu! !”
      Đầu kia điện thoại từ lúc tôi hô lên truyền tiếng cúp máy. . .

      . . . . . . >_____<

      Oán hận dễ sợ, đầu năm nay đàn ông xấu cũng có thể đáng ghét như vậy nữa! Nếu giờ phút này Tư Đồ đứng trước mặt tôi, tôi nhất định chiêu đãi cậu ta, làm cho đầu cậu ta nổi vô số trái ổi!

      Tức chết tôi, ngay cả Tư Đồ cũng tin tôi bị Diệp Tử Ninh XX , nếu cho người khác nghe, phỏng chừng trước tiên bị mọi người quăng vào bệnh viện tâm thần rồi, bằng tôi cố ý bôi xấu thanh danh của ta mà đem tôi quăng vào nhà tù, chỉ sợ đến lúc đó tôi có mọc thêm hai cánh cũng có chạy đằng trời! >”<

      Hay là bộ dạng bình thường ngay cả quyền lợi bị cường gian cũng có sao? Trời ạ, thế giới này có còn thiên lý ? ! Đây rốt cuộc là cái thế giới vặn vẹo như thế nào vậy?

      Tôi đem bánh mì gặm mãi mà vẫn là thể bình phục lòng đầy lửa giận, vì thế chạy đến phòng ta, cầm lấy gối đầu mà bắt đầu đập, mang giày nhảy giường ta tha hồ mà giẫm giẫm, lấy quần áo của ta quăng đầy đất, phát tiết chút sau, tâm tình thích . . . . . .

      Vận động quá nhiều, chân lại đau, tôi té mặt đất, bỗng nhiên nhớ tới nhiệm vụ chết tiệt của tôi, vì thế lại lê thân mình đau nhức bắt đầu tìm ‘cái đó’.

      Tuy rằng là con trai của tỉ phú nhưng đồ đạc trong phòng ta đúng là phải rất nhiều, bất quá tinh mà quý, mỗi món đồ vừa thấy biết là đồ quý, tất cả đều là đồ hiệu, thiệt giống như tôi, ở khu thương mại chỉ mua cái loại đồ 20 đồng 4 hào . . . . . . là người so với người, tức chết người mà!

      Tôi mặt đất quay cuồng vài vòng, bỗng nhiên nhớ tới cái hộp lần trước, vì thế lại tìm tiếp.

      Rốt cục trời phụ người có lòng, trong ngăn kéo ở đầu giường ta, tôi phát bóng dáng cái hộp kia.

      Nhưng mà có chìa khóa, tôi đem cả ngăn kéo từ xuống dưới tìm N lần, vẫn có tìm được cái gì gọi là chìa khóa, chẳng lẽ bị ta mang người .

      Ngay tại thời điểm tôi suy nghĩ có nên đập nát cái hộp này ra , sau đó dọn đồ chạy trốn, bỗng nhiên di động vang lên

    2. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 32: JQ bạn trai [phần 1]
      Convert+ Edit: Sunny

      “La la la la la la la, có dì lau đường sắt. . . . . .” Di động điên cuồng mà vang dừng, tôi cầm lấy, vừa thấy, hề nghĩ ngợi cúp máy ngay tức khắc!

      Đối phương là ai? Chính là Diệp Tử Ninh diệp ma quỷ đạt mục tiêu bỏ qua, tôi cúp máy, ta lại gọi, tôi lại cúp máy, ta lại gọi nữa, liên miên ngớt, CALL liên hoàn truy hồn đoạt mệnh!

      Qua lại rất nhiều lần, bỗng nhiên di động vang nữa, lát sau, chuông tin nhắn vang lên, tôi vừa thấy, đần người.

      "Trư Trư, vừa rồi em cúp máy lần thứ 5, vậy đêm nay chúng ta ‘ làm ’ năm hiệp ."

      “Làm” năm hiệp!
      loại sợ hãi chưa bao giờ thể nghiệm chiếm cứ tôi, tôi thậm chí có thể nghe được cả tiếng thế giới sụp đổ.
      Tin nhắn thứ 2: “Có thể chứ nhỉ?! Nếu bây giờ em gọi điện thoại cho , có thể suy nghĩ mà giảm bớt ít số lần. . . . . . Đương nhiên nếu em muốn giảm bớt, vậy cần gọi cũng được, vô cùng vô lòng phụng bồi.”

      Uy hiếp kìa, uy hiếp trắng trắng trợn trợn kìa, tôi gặp đả kích rất lớn, cơ hồ hỏng mất, hóa thạch ở đương trường, tay cầm di động ngừng mà run rẩy, năm hiệp, năm hiệp trở xuống, tôi còn có thể sống mà ra cánh cửa này sao? >”<

      Rùng mình, tôi lập tức ấn 8 cuộc gọi, bên kia vang lâu mới có người nghe ( bực bội đó, làm như mình có giá lắm ấy! Tiểu nam nhân! )

      Tôi nịnh nọt: “Thiếu gia. . . . . . Là em.”

      ta lãnh đạm: “ phải nghe sao?”

      Tôi nhịn: “Vừa rồi làm di động bị hỏng, em ràng là nhấn nút nghe thế mà biết vì sao công năng lại biến thành nút nghe. . . . . .” ( dối quả nhiên là cần xé nháp )

      ta khiêu khích: “Thế mà nghĩ là vì em sợ làm năm hiệp.”

      ( tiếng cười đen tối lập tức vang lên. . . . . . )

      Tôi nhịn nữa: “Thiếu gia ngài tìm em có chuyện gì sao?”

      ta quanh co: “. . . . . . có chuyện gì, chỉ là muốn hỏi em rời giường chưa?”

      Tôi mắt trợn trắng: “Vâng vâng, dậy rồi ạ , có việc gì em gác máy đây.”

      ta uy hiếp: “Em dám!”

      Tôi dám! . . . . .Mới là lạ! . . . . . .

      ta ôn nhu: “Ngoan, cái này nghe lời. Còn đau ?”

      Tôi mặt đỏ tai nóng, nụ cười cứng ngắc:” . . . . . . chút. . . . . . Hắc hắc, vẫn may mắn ạ. . . . . .”

      ta lại cười đen tối, ngữ khí ôn nhu có thể vắt ra nước: “Nhìn thấy tờ giấy ? Hôm nay đừng làm, chỗ nào cũng đừng , ở nhà nghỉ ngơi, buổi chiều về sớm chút, có muốn ăn món gì đặc biệt hay , đêm nay tự mình xuống bếp.”

      Tôi đần người, mồ hôi rơi cứ như thác nước Ni-ca-ra-goa. . . . . . ta có thể đừng dùng giọng điệu này chuyện trời? Tôi sợ hãi, giống như trước đây bị đám bạn dọa ngoài đường có ông già bắt trẻ con ăn thịt. >,<

      Tiêu Chu ơi, phải chống cự viên đạn bọc đường của nhà tư bản nha, ngàn vạn lần cũng để “Lời ngon tiếng ngọt” cửa ta xói mòn tư tưởng ý chí của mày, Diệp Tử Ninh là đại ma quỷ, là đại ác ma, là sữa bột Ba Lộc vô cùng nguy hiểm, uống xong , đổ máu mà chết, cũng kết sỏi thận mà chết!

      ta truy vấn: “Nghe được chưa? Muốn ăn món gì?”

      Tôi sợ hãi: “ cần đâu ạ, ngài vẫn là chuyên chú công tác , tiểu nhân vật như em đây nhọc phiền ngài lo lắng.”

      ta kiên trì: “ được, em là bạn của , làm bạn trai quan tâm bạn là chuyện bình thường.”

      Tôi 囧, khi nào tôi đáp ứng làm bạn ta, còn nữa, ta khi nào bảo tôi làm bạn ta? Sao chút ấn tượng tôi cũng có vậy? !

      Tôi dùng sức khởi động lại bộ nhớ, dường như chúng tôi chỉ thảo luận chuyện “Tôi phụ trách với ta “, ừ ừ, chỉ là phụ trách, nó cũng phải hàm ý là tôi phải làm bạn ta ah! !

      Tôi kháng nghị! !

      Làm bạn Diệp Tử Ninh, còn bằng tôi tìm Tư Đồ! Nhưng tưởng tượng đến khuôn mặt như bị thiên quân vạn mã trúng tên của Tư Đồ, dạ dày tôi lại quay cuồng trận, ngẫm lại vẫn là quên , tuy rằng Diệp Tử Ninh đáng giận nhưng ta có khuôn mặt tuấn mỹ của Phan An tái thế, nếu nhìn khuôn mặt ta nhưng là lựa chọn vô cùng tốt, ừ, sai!

      Nhưng ta là đại phúc hắc, nếu tôi cùng ta chỗ chắc tôi là Đường Tăng trong động bàn tơ, rất nhanh bị ăn đến xương cốt cũng còn! Xương cốt còn ah!

      Tôi ấp úng, uyển chuyển tìm từ: “Thiếu gia. . . . . .”

      “Gì cơ?”

      câu “Gì cơ?” của ta đen tối vô cùng, cái cuối mất hồn kia làm tôi cả người run lên, JQ a JQ, thế giới nơi nào JQ?

      Tôi thừa nhận tôi là đứa ý chí yếu ớt, cũng phải nhân vật truyện kì gì nên cũng chẳng có cốt khí, nhưng đều đó ngăn cản được chuyện : tôi phải đối thủ của ta, nếu cùng ta ở chỗ, tôi tuyệt đối giống như ký khế bán mình, từ nay về sau là chết chắc!
      Cho nên. . . . . . Xua tay, muốn tôi xem Diệp Tử Ninh như bạn trai của mình, đó là chuyện impossible, trừ phi thi thể của tôi trúng tên chứ bao giờ có chuyện đấy xảy ra!

      Tôi thấy chết sờn, bộ dáng bất cứ giá nào: “Thiếu gia, dường như nô tỳ nhớ là đồng ý làm bạn của ngài lúc này cả?”

      Bên kia im lặng chút, mới trảm đinh tiệt thiết : “Có, tối hôm qua.”

      Tôi bỏ qua: “Khi nào?”

      ta trả lời: “Thời điểm OOXX.”

      Tôi 囧. . . . . . ta đúng là. . . . . . Trực tiếp!

      ta tiếp tục bổ sung : “Là lúc OOXX trong phòng tắm, lúc ấy tay của . . .”

      Tôi mồ hôi chảy như mưa: “Đủ rồi đủ rồi, em biết!”

      ta cười : “Cho nên tại em nhớ rồi?”

      Tôi mặt như phân: “Vâng”

      ta hỏi: “Cũng nhớ đồng ý với cái gì rồi?”

      Tôi vòng vo: “. . . . . . Ách. . . . . . Cái này giống như có. . . . . .”

      ta hạ giọng ( cảm giác giống như ta đứng bên cạnh mình mà ): “ đây đem chi tiết kể lại em, nhớ thời điểm đấy tay tôi ở …….——(【 Bộp 】 tiếng, từ ngữ cua đồng bất nhã bị lược bỏ ^^!)

      Tôi hỏng mất, gào thét giống như Mã giáo chủ: “Đủ rồi đủ rồi, cần phải , em. . . . . . Đều nhớ .”

      Giọng ta khàn khàn: “Cho nên lúc ấy em đồng ý với , đúng ?

      Tôi vô lực yếu đuối nằm dài mặt đất lạnh lẽo, tóc bay tán loạn, nghẹn ngào: . “. . . . . Đúng . . . . .”

      điệu ta vui sướng: “ Thế phải được rồi sao, em đồng ý làm bạn , tôi đây khởi hề thương ngươi đạo lý?”

      Tối hôm qua thời điểm kia là thời điểm vô cùng cua biển, ta nhắc tôi phải phụ trách ta, chính là lúc ấy tôi hình như cự tuyệt nhưng bởi vì động tác ngón tay ta làm tôi cự tuyệt dường như là ràng, cũng kiên trì, hơn nữa trong mơ mơ màng màng, còn giống như là đồng ý rồi phải! >_<|||

    3. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 32: JQ bạn trai [phần 2]
      Convert+ Edit: Sunny

      ta thân thể ta tuy rằng phải là xử nam nhưng phương diện cảm tình là xử nam, đây là lần đầu tiên ta động tâm với ( tôi thừa nhận, tôi lúc ấy nghe như thế cũng là có hư vinh nho , có thể làm cho cái đại soái ca động tâm với mình, đấy là hy vọng bao lâu của Tiêu Chu tôi ah! ), cho nên tôi phải phụ trách với ta, nếu tôi phụ trách ta chính là hủy cơ hội ta làm người tốt, từ nay về sau ta chơi trò tình , đùa bỡn cảm tình của những khác, đem thù trả đến người khác.

      Nếu như vậy, tôi đây tội nghiệt nặng biết bao nhiêu~~! Hơn nữa ngay lúc đó động tác ta vô cùng mạnh, va chạm mạnh đến mức tôi có thời gian tự hỏi cùng phản bác ta, chỉ là ‘uhm ~~uhm~~uhm’ , tại nhớ tới đến, tôi cảm thấy được dọa người, ra tôi có tiềm năng làm nữ dữ lắm nha ~~, hết rồi!

      Tôi là bi kịch cúi đầu, tôi biết mình lại lần nữa bị tha vào rồi, ràng biết ta cố ý mang tôi vào mê cung mà lại vô lực phản kháng, cuộc sống ơi, nhiều chuyện đau thương! ! A a a a a. . . . . .

      ta tiếp tục mê hoặc tôi: “Nếu là bạn trai em, vậy Trư Trư có hay nghĩ muốn nhỉ?

      Tôi 囧, bị thiên lôi đánh trong gió hỗn độn miệng sùi bọt mép tóc tai dựng thẳng muốn ngừng mà được!

      Tôi mơ hồ ừ ừ nhưng mà Diệp Tử Ninh hài lòng, cũng dễ dàng buông tha tôi, tiếp tục dùng tiếng tràn ngập hấp dẫn : “ lúc nào cũng đều nghĩ đến Trư Trư, nhất là. . . . . .”

      Tôi vội vàng cắt ngang lời ta ( đoạn sau chắc chắc có lời hay ): “Có, em có nhớ .” ( trời ơi, cuộc sống ~~!. . . . . . )

      ta dùng giọng điệu mang ba phần làm nũng: “ sao nữa?”

      Tôi đần người: “Vậy còn muốn thế nào?”

      ta tiếp tục dụ hoặc tôi: “Trư Trư có thích chút nào ? Hở?”

      Cái chữ “hở” cuối cùng lại làm tôi chấn động, lúc ấy nếu có người bên cạnh, nhất định khuôn mặt tôi đỏ bừng của tôi dọa hoảng.

      Đại ca, cần tra tấn tôi, bây giờ tôi muốn sống, phải là cầu chết, nhanh chóng chấm dứt này cuộc thoại này , tôi chịu nổi, nếu như vậy nữa chắc tim tôi hỏng mất .

      ta ủy khuất: “ có sao? chút cũng có sao? Vậy khẳng định là “làm” đủ rồi”

      ta cố ý cường điệu chữ “làm” = =. . . . . .

      Tôi thông minh, lập tức tỉnh táo hồi đáp: “ làm đủ rồi, !”
      ta tiếp tục ủy khuất: “Nhưng mà còn đủ để làm cho Trư Trư thích !”

      Tôi lệ rơi đầy mặt: “La Mã phải ngày xây xong, cơm phải ăn từng muỗng từng muỗng, đường phải từng bước , chuyện gì cũng phải từ từ.”

      ta tà ác cười: “ Vậy cũng đúng, giống như heo cũng phải ăn ngày mà mạnh khỏe, giống như thể tích cùng thân hình Trư Trư của em cũng là hàng năm tích lũy mà thành. . . . . .”

      Tôi gì: . . . . . . ( tôi hận tôi hận tôi hận tôi hận! )

      ta lại làm bộ mầm móng si tình: “Vậy Trư Trư muốn ăn cái gì?”

      Tôi muốn hỏng mất: “Tùy tiện, chỉ cần có thể ăn là được rồi.”

      ta tiếp tục ôn nhu tiếp: “Vậy thịt bò thế nào, lấy nến làm ánh sáng, dùng rượu vang. . . . . . “( bắt đầu miên man bất định , nhưng lại có liên tưởng cực kỳ trong sáng. )

      Tôi mặt đỏ tim đập nhanh: “ có ác tâm hay vậy, làm mà luôn nghĩ đến chuyện kia!

      ta đúng lý hợp tình: “Trư Trư, trải qua tối hôm qua, vị trí của em trong lòng về sau đều là vĩnh cửu ! >_<
      Tôi mặt xám như tro tàn, dám chuyện tiếp với ta nữa: “Được rồi, bây giờ em muốn đại tiện, sau, cúi chào.”

      xong, đợi ta trả lời tôi liền gác điện thoại, tôi sợ thêm giây nữa thôi tôi chửi bậy, đến lúc đó tôi lại rơi vào cục diện càng bi thảm hơn. ( Tác giả: bạn học Tiểu Trư tự mình hiểu lấy, biết mình phải là đối thủ của Diệp Tử Ninh, phản kháng cái gì cũng đổi lấy chữ là “Làm” nhiều hơn thôi. :)))

      Tôi nằm mặt đất giả dạng xác chết lâu cũng nhúc nhích, biết qua bao lâu, bỗng nhiên di động lại vang, tôi lập tức nhảy dựng lên lấy tốc độc nhanh nhất ấn nút tiếp nghe.
      “Nô tỳ ở. . . . . .”

      “. . . . . . Là tớ Tư Đồ, cậu bị não tàn à?”

      ra là cậu.” Tôi nhàng thở ra, lại ngồi xuống, cầm cái hòm cạy cạy, cái hòm này rất dày, hơn nữa vật liện và máy móc cũng vô cùng rắn chắc, phỏng chừng thể dễ dàng cạy ra như vậy.

      “Bằng cậu cho là ai? Đúng rồi, vì sao cậu xưng mình là nô tỳ, người đó là chủ tử của cậu à, a, hay là Tiểu Trư cậu. . . . . . cậu. . . . . . cậu. . . . . .” Tư Đồ ở đầu kia ấp úng kinh ngạc.

      “Tớ làm sao vậy?” Tôi bỗng nhiên thấy trong ngăn tủ có quyển sách, bên trong có tấm hình, tôi mở ra vừa thấy, quả nhiên là đệ nhất mỹ nhân.

      Tôi đần người .

      Tống Ngọc ngày xưa từng viết bài《 Đăng đồ tử háo sắc phú 》 để tả mĩ nhân. Dùng bài thơ này để miêu tả mỹ nhân trong bức ảnh tuyệt phóng đại, đây là đẹp đến kinh thiên động địa quỷ thần khiếp sợ, đẹp đến kinh diễm nhưng lại tuyệt làm cho người ta ghét, cho dù tôi là con mà nhìn đến ấy, tôi chỉ cảm thấy hâm mộ cùng tự ti, tuyệt có cảm giác ghen tị, chút ý tưởng hèn hạ cũng có, thí dụ như: thoát của quần áo ấy, cắt tóc của ấy, dùng a- xít sun-phu-rit hủy nhan sắc của ấy!

      , chút cũng chưa, chỉ là cảm thấy được mình đặc biệt bé, đặc biệt xấu xí, nếu giờ phút này ấy đứng trước mặt tôi, tôi lập tức đem mặt mình đập vào phân trâu ngay! =_=


      Ở đầu bên kia, Tư Đồ tiếp tục than ngớt: “Hay là cậu chơi cái trò S—M giờ tịnh hành với ai ?”

      Tôi hộc máu ngã thẳng cẳng xuống đất dậy nổi: “Tư Đồ, cậu còn có thể tưởng tượng hay hơn chút nữa ! , tìm tớ có chuyện gì?”

      "À, vừa rồi cậu cậu bị người ta cường gian, là sao?"

      Coi như cậu ta còn có chút lương tâm, nội tâm tràn đầy vết thương của tôi rốt cục cũng có chút cân bằng : “Kỳ cũng xem như là cường gian, dù sao cũng có C.”

      Ở đầu bên kia Tư Đồ “Ừ” tiếng, giống như cảm thán dữ lắm vậy: “Thói đời ngày sau, lòng người cổ ah, bây giờ ngay cả Tiểu Trư cũng biết chơi 4-1-9, xã hội này còn có bao nhiêu người thuần khiết đây?”

      Tôi vốn cảm động đánh giá cao của Tư Đồ, nghĩ tới cậu ta vừa chuyển, hỏi: “Đúng rồi, tối hôm qua có mang bảo hiểm ?”

      Tôi lần thứ hai bị dù dọa đến chết khiếp, cả nửa ngày hồn vẫn chưa về: “Tớ phải bảo hiểm cái gì?”

      thấy qua nhiều người ngốc rồi mà chưa thấy qua ai ngốc như cậu , muốn học người ta chơi, đầu tiên cũng phải học được bảo hộ mình chứ, bảo hiểm chính là bao cao su ấy ạ! Tránh mang thai.”

      Lời này vừa ra, tôi như sấm đánh sợ ngây người!

      Bao – bao cao su!

      ta có! Tối hôm qua ta căn bản có mang! Chúng tôi tổng cộng làm hai lần, chất lỏng màu trắng ghê tởm kia có khi nào ở bên trong tôi ?! !


      A a a a a. . . . . . Tôi đần người, cầm di động ở trong phòng như để cho ruồi bọ xoay quanh, chết rồi chết rồi, tôi khẳng định là mang thai rồi! Nếu mang thai tôi nên làm cái gì bây giờ?

      Má ơi, bà mẹ độc thân, ba tôi cùng bá phụ đánh chết tôi mới là lạ, hơn nữa, tôi cũng có chuẩn bị tâm lý làm mẹ a, tôi mới 22 tuổi, còn rất trẻ, tôi muốn sinh em bé đâu!

      “Rốt cuộc có mang ?” Giọng của Tư Đồ nghe cũng vô cùng sốt ruột.

      “. . . . . . Hu hu . . . . . . có.”

      “Chết tiệt, mang bao cao su, người này quả thực ngay cả cầm thú cũng như!” ( lúc này, Diệp Tử Ninh hiểu sao tự nhiên hắt xì )

      Tôi bắt đầu gặp trở ngại, đần người: “. . . . . . Hu hu. . . . . . Tư Đồ, bây giờ tớ phải làm gì bây giờ, nếu mang thai làm sao bây giờ?”

      Tư Đồ ở bên kia hình như cũng giơ chân , “Cậu đừng có giả bộ khóc!”

      Tôi ( quả nhiên người hiểu tôi cũng chỉ có Tư Đồ! ): “. . . . . .”

      Qua hồi lâu, giọng nghiêm túc của Tư Đồ lại vang lên ( nếu nhìn mặt Tư Đồ khẳng định là có rất nhiều người bị giọng của cậu ta mê hoặc, khàn khàn mang theo từ tính đàn ông, rất êm tai, Tư Đồ từng có mấy mối tình mạng, cũng phát triển đến nông nỗi lấy di động chuyện hằng đêm, có điều sau khi gặp mặt người ta đều ngã thẳng cẳng chết hết, haizz, con đường tình của Tư Đồ vô cùng khó khăn và trắc trở): “Chuyện đến nước này, bây giờ chỉ còn lại con đường mà thôi!”

      Tôi lại gặp trở ngại: “Đường nào?”

      “Cậu xác định là cậu muốn có baby?” ( Tác giả: đối với hai đứa ngu ngốc hoàn toàn hết chỗ rồi. =__:)

      “Ừ, tớ muốn có baby, tuy rằng tàn nhẫn nhưng tớ muốn làm bà mẹ trẻ, tớ chưa có chuẩn bị sẵn sàng!”

      “Vậy bây giờ cậu mau mua thuốc uống , tuy rằng có hại cho thân thể nhưng mà đảm bảo có baby.”

      mua ở đâu?”

      "Tất cả các tiệm thuốc đều có bán mà."

      “Cậu với tớ , tớ dám mình.”

      Tư Đồ do dự đồng ý ngay tức khắc, Tư Đồ tuy rằng xấu trai lại thường xuyên cãi nhau với tôi nhưng mà cậu ta làm người tốt, là đứa bạn tốt tốt tốt, vô cùng tốt, sau đó, chúng tôi hẹn nhau gặp với Quảng trường nhân dân Bắc Môn, hơn nữa còn phải cải trang để ai nhận ra.

    4. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 33: JQ mua thuốc
      Convert+ Edit: Sunny

      Xử lí tình huống đúng là cần phải có cùng trí tuệ cùng lí tính, khi nhìn thấy Tư Đồ mặc nguyên bộ đồ đen y như phim The Matrix bỗng dưng tôi có loại xúc động muốn ngã thẳng cẳng xuống đất hộc máu cho xong đời. >”<

      “Cậu làm gì mà giả bộ thành hình dáng như thế này chứ?” Tôi bên nhìn lên nhìn xuống đánh giá Tư Đồ bên ngừng giơ tay lên che mặt mình, miễn cho người khác nhìn thấy.

      phải là giả trang sao?” Tôi nắm cổ áo khoác của Tư Đồ mà muốn giơ chân lên đạp cậu ta phát, ăn mặc cho giống trinh thám mà cũng kêu là giả dạng à? Là cậu ta biết cách ăn mặc hay là tôi lạc hậu rồi!

      “Thế này phải sao?” Tư Đồ đẩy đẩy kính râm mũi.)

      “…….” Tôi còn gì để nên lời nữa rồi. Vươn tay tháo chiếc kính râm cùng mũ của cậu ta xuống, sau đó tôi phát những ánh mắt giống như ruồi bọ mới vừa rồi còn chăm chú nhìn tôi cùng Tư Đồ trong khoảng khác đều tản ra giống như bị kích thích, nhất là khi bọn họ nhìn thấy khuôn mặt của Tư Đồ đều thở dốc vì kinh ngạc, giống như là ăn phải ruồi bọ khó chịu lắm phải, sau đó nhanh chóng quay đầu rời .

      Mặt Tư Đồ lập tức đen hết nửa, haizz, đứa này cũng là đáng thương……….. Tôi vỗ vỗ vai an ủi cậu ta nhưng con mắt cũng tận lực tránh nhìn thẳng vào mặt Tư Đồ.

      “Bây giờ chỗ nào đây?”

      “Còn dám hỏi tớ, cũng may là cậu tốt nghiệp khoa hộ lí đấy, giờ còn công tác trong bệnh viện, cậu thế mà còn để tớ nhắc nhở chuyện này, cậu cậu có phải là ngu ngốc ?”

      “Phải………..” Tôi cúi đầu ngượng ngùng nghịch nghịch ngón tay, những năm tháng đại học của tôi đều là trải qua trong thiên hôn địa ám cả thôi, thường thường vừa có cảm giác tỉnh lại trời tối rồi, có thể lên lớp là lên, có thể trốn tiết là trốn ngay, cuộc đời có tham vọng gì lớn, chỉ cầu là tín chỉ được 60 điểm, phải thi lại là được rồi. Tất nhiên lấy trình độ của tôi, số tín chỉ bị vướng nợ ít, ở trong khoa của chúng tôi, tôi cũng coi như là người nổi tiếng mà, các giáo sư nhìn thấy tôi, động tác người thứ nhất là nhíu mày, mà động tác người thứ hai chính là quay đầu bước .

      Nhắc đến thời đại học, ngoại trừ chuyện cúp tiết chuyện kinh thiên động địa nhất tôi làm là phải đến thời gian ba năm tôi dùng để thầm mến cậu nam sinh, tạm thời gọi cậu ta là boy gây tai họa [bởi vì bộ dáng của người này đẹp trai lắm ah, đúng là để hại nước hại dân mà

      là thầm mến nhưng ra tất cả mọi người đều biết, ngay cả nam sinh kia cũng biết trong khoa hộ lí có nữ sinh kêu “Tiểu Trư” quả biết xấu hổ theo đuôi mình, ai cũng biết “Còn trẻ cuồng uổng thời thiếu niên” nhưng mà hể nhớ tới cái thời trẻ hết sức lông bông của mình là tôi nghi ngờ chừng lúc đấy mình điên biết!

      Tôi thường xuyên lên lớp học lí do vì phần lớn thời gian dùng để gặp mặt cậu ta, tôi phải trộn tránh ở bên đường nhìn cậu ấy, “Bồi” cậu ấy học, cùng ăn cơm [tôi ở bàn kế bên nhìn cậu ta ăn cơm], cùng học tự học [cậu ta đọc sách, tôi ở bàn kế bên nhìn cậu ta], đứng ở lầu hô to với cậu ta: Oppa, saraheayo [ ơi, em !], lễ tình nhân tặng cậu ta hoa hồng cùng chocolate, sinh nhật cậu ta tôi mua chuộc người trong kí túc xá trong được bên trong, tôi ở trong kí túc xá lấy nến xếp thành hình trái tim, để cho cậu ấy nhìn thấy tôi cậu ấy như thế nào [đáng tiếc là cậu ta chưa có nhìn thấy tôi bị ông bảo vệ tới chộp ra làm giáo dục, nghe người mật báo chính là Boy gây tai họa kia ah! Đúng là có lương tâm gì cả!

      Vì có thể tiến hành giao lưu tinh thần với cậu ta, tôi khổ sở lắm mới moi được số QQ của cậu ấy, mỗi ngày đều lên mạng nhắn lại [đều là những câu thơ ca cả, ví dụ như mấy câu: ‘Chúng ta bỏ lỡ mất Titanic, bỏ lỡ mất Noa, hai chúng ta còn phải tiếp tục bỏ lỡ nhau sao?’ Hoặc là: ‘Em đứng ở góc trộm nhìn , sao đó làm bộ như là bỏ lỡ em!’ Từ từ……..] Boy gây họa dường như bị tôi làm phiền đến thần kinh suy nhược, vì thế đổi mật mã QQ, cũng đem tôi đá văng ra ngoài luôn, ai ngờ dù cho có làm như thế vẫn như cũng thể nào thay đổi được lòng nhiệt tình của tôi với cậu ta, tôi đem tình của mình với cậu ta viết thành bài dài post lên diễn đàn của trường, sau đó toàn bộ cả trường đều biết…………

      Cuối cùng người ta chịu nổi tôi làm phiền nữa, vì thế đen mặt đến hỏi tôi muốn làm gì, tôi tự cho là lãng mạn nhất quả đất, bắt chước Triệu Mặc Sanh trong [Bên nhau trọn đời] mở to hai mắt, đem câu thoại ra: “Boy gây tai họa kia, là ngốc hay là em ngốc thế, haizz, mà thấy thông minh như thế, nhất định là em ngốc rồi, sao em lại thất bại như thế, theo đuổi người ta cả nửa ngày người ta cũng biết em làm cái gì!”
      Nhưng có điều người ta giống như Hà Dĩ Sâm trợn mắt há mồm mà trực tiếp ban cho tôi ba chữ: bệnh thần kinh! >,<
      Tôi giận nha, nhưng tí chuyện thế này làm thế nào mà có thể ảnh hưởng đến nhiệt tình của tôi, tôi còn tiếp tục theo đuổi, tiếp tục theo dõi, cuối cùng boy gây tai họa hình như chịu nổi nữa (nghe cậu ta bị thần kinh suy nhược, tối hôm nào cũng bị mất ngủ nghiêm trọng, thể trọng giảm cách đột biến, mỗi lần mà nghe thấy tên tôi là toàn thân run rẩy), khóc tìm chủ nhiệm khoa, sau đó tôi bị ‘truy nã’, chủ nhiệm khoa tôi mà lại còn tiếp tục phong lưu phóng đãng như thế nữa xin mời người nhà của tôi vào trường học, đồng thời cũng khai trừ học tịch của tôi luôn!

      Công nhận chiêu này ác độc ! Vì thế tôi thể thu hồi hành vi của mình,chỉ có thể làm bộ như vô tình gặp mặt cậu ta đường, khi qua cậu ta lặng lẽ YY chút, “Boy gây tai họa….. xem ai thua ai!”

      Năm thứ ba đại học, Boy gây tai họa rốt cuộc chịu nổi nữa, du học… Vì thế tình thầm mến của tôi thế là xong đời, mà kiến thức trong đầu tôi đến bây giờ giống như tờ giấy trắng, vốn dĩ dựa theo thành tích của tôi là thể nào tốt nghiệp được nhưng nghe đồn là giáo sư dạy tôi muốn thấy lại mặt tôi nữa nên thầm nghĩ nhanh chóng đuổi cổ ôn thần này , vì thế đồng ý nhất trí thả cho tôi thuận lợi tốt nghiệp = =~~ [cuộc sống mà trôi dạt đến cỡ này cũng coi như tồi!]
      “Cậu xem từ đến lớn cậu gây phiền toái cho tớ bao nhiêu rồi?” Tư Đồ dùng ngón tay chỉa chỉa đầu tôi.
      “Cậu là ánh sáng của đời tớ, cậu là thần thoại duy nhất của đời tớ, tớ chỉ mình cậu thôi, you are my super star!” Tôi cười nịnh lấy lòng Tư Đồ, trong lòng ân cần hỏi thăm hết mười tám đời tổ tông nhà cậu ta!db?(4599/\97575913~:cư@ @Ơ(bq`|86zb5,/~*le38rn49/&

      “Biết thế là được rồi, nếu xem cậu là bạn tớ, tớ bỏ mặc cậu lâu rồi!” Tuy thế nhưng cậu ta vẫn hưởng thụ lắm ấy.:

      “Đúng đúng đúng, toàn bộ thế giới cũng chỉ có mình cậu tốt nhất với tớ!”

      thôi, bây giờ chúng ta mua thuốc tránh thai!” Tư Đồ lén lút : “Chúng ta đến tiệm thuốc nào mà ít người ấy, nhưng vậy ít gặp người quen hơn!”

      Tôi nghiêm túc gật đầu, sau đó nhắm mắt theo đuôi sau Tư Đồ, Tư Đồ dắt tôi quẹo trái quẹo phải quẹo đến chín cái ngõ , đến ngỏ cuối cùng có tiệm thuốc rất , tiệm thuốc nhìn qua như có đoạn lịch sử vinh quang lắm ấy.

      “Ông chủ, bán thuốc…… tránh…… thai…..” Tư Đồ vào trước, lấy tay che nửa khuôn mặt, mồm miệng

      “Muốn cái gì?”

      “Tránh……. thai…….”

      “Là thuốc tránh thai đúng ?” Ông chủ liếc tôi cái, còn cố ý tập trung nhìn vào bụng tôi, mặt tôi đỏ lên, cúi đầu!
      Tư Đồ lập tức gật đầu.

      “Tránh thai tránh thai , dám làm dám chịu, giới trẻ ngày nay, haizzzz……..Miệng là đạo đức gì gì đó, tuổi còn mà cũng học đòi người ta làm chuyện đó, thế lại còn có can đảm chịu trách nhiệm, tôi có bà vợ làm bác sĩ ở bệnh viện, ở đó mỗi ngày những bé phá thai còn nhiều hơn so với người trưởng thành, người trẻ tuổi bây giờ sao mà lại vô trách nhiệm với bản thân thế biết?” Ông chủ bên lải nhải bên hung hăng trừng mắt nhìn Tư Đồ, Tư Đồ méo méo miệng, tự nhiên cảm thấy bản thân đặc biệt ủy khuất!

      “Thuốc thể uống tùy tiện được, tôi này người trẻ tuổi, nếu nhịn được muốn làm tìm cách , ấy mang BCS !”

      Tôi bị lời của ông chủ đánh cho miệng sắp sùi bọt mép, ông chủ ông quá cường đại rồi đó, dám giả mạo câu slogan quảng cáo Haagen Dazs nữa: “ ấy mang ấy ăn Haagen Dazs !” [Haagen Dazs là thương hiệu kem nổi tiếng của Đức toàn thế giới]

      “Tuy rằng thuốc tránh thai khẩn cấp cũng giống như phá thai nhưng tính nguy hại coi nhưng cũng giảm rất nhiều, nhưng mà nó vẫn có nguy hiểm, tác dụng phụ là đau bụng , ở đây là nó có khả năng làm cho chu kì sinh lý của con bị hỗn loạn, di chứng có thể là có thai ngoài tử cung……”

      Nghe như thế, tôi với Tư Đồ mặt hai đứa đồng loạt trở nên tái nhợt, thuốc này sao nghe còn nguy hiểm hơn thuốc độc vậy nè?! ><

      “Ông…. Ông chủ, thuốc này nguy hại với thân thể như vậy sao?”
      “Đó là đương nhiên, tôi đương lừa các người làm gì? Hai người có muốn thuận tiện mua về mấy cái BCS về , cửa hiệu chúng tôi nhãn hiệu BCS nào cũng có!”

      “Tiểu Trư, nếu đừng uống , nếu mang thai, tớ giúp cậu nuôi nó!” Tư Đồ do dự mãi, sau đó kéo tôi đến bên giọng .

      được!” Tuy lời cũng ông chủ cũng làm cho tôi tự nhiên thấy sợ nhưng mà tôi lại càng sợ sinh em bé hơn nhiều, tôi còn chưa chuẩn bị tốt sinh đứa giành đồ ăn với tôi, nhưng mà lại nghĩ tới là con của Diệp Tử Trử tôi càng muốn sinh ra tiểu ác ma đến tra tấn thần kinh yếu ớt của tôi!

      “Nhưng nếu làm chu kì sinh lí của cậu bị hỗn loạn, có thai ngoài tử cung linh tinh gì đó phải làm sao bây giờ?”

      “……….. Ông chủ cũng chưa là nhất định như thế mà, hơn nữa chỉ uống có lần thôi, tớ tin là tớ xui xẻo như vậy!” Ý nghĩ của tôi cũng bắt đầu giao chiến, con heo mập A cùng con heo mập B kêu oải oải ngừng.

      “Uy, người trẻ tuổi, còn muốn mua ?” Ông chủ ở phía sau kêu lên, còn lấy ra thiệt nhiều thuốc tránh thai.

      “Ông chủ, chúng tôi thương lượng chút !” Tư Đồ quay đầu lại , tôi ràng nhìn thấy trong khắc kia khi ông chủ nhìn thấy mặt Tư Đồ hít sâu hơi, sau đó lập trường của ông chủ càng thêm khẩn trương.

      “Người trẻ tuổi, còn thương lượng cái gì nữa, tác dụng phụ vẫn là có nhưng mà lớn, nhưng nữa sinh em bé phải nuôi dưỡng nó tốt dạy dỗ nó tốt, phải có trách nhiệm với bọn nó….” Ông chủ ấp úng tìm chút lí do uyển chuyển, mục đích chính là muốn khuyên chúng tôi mua thuốc tránh thai, cần sinh em bé.

      “Nhưng mà ông chủ, phải ông vừa rồi còn khuyên chúng tôi cần uống thuốc tránh thai bậy bạ sao?”

      Ông chủ thấm thía thở dài: “Ai nha, trước khác nay khác, các người….. suy nghĩ vì em bé chút , sinh nó xong về sao nó trách lại hai người!”

      Tôi cùng Tư Đồ hai người ù ù cạc cạc hỏi lại, “Vì sao em bé lại trách chúng tôi?”

      Ông chủ dùng ánh mắt đồng tình nhìn thoáng qua mặt Tư Đồ, sau đó nhìn nhìn lại tôi, rồi lắc đầu thở dài: “Dù sao hai người vẫn là nên mua thuốc này , suy nghĩ vì quần chúng nhân dân chút !”

      Tôi muốn đoán được ý tứ của ông chủ rồi: đại khái là bộ dạng xấu phải là lỗi của các người, nhưng còn muốn tiếp tục sinh ra con các người chính là có tội!

      (#‵′) tôi giận!

      Tư Đồ bộ dạng nhục nhã thế làm gì, cớ sao tôi lại bị lôi chung xuống nước với cậu ta thế này? Hơn nữa cho cùng hai chúng tôi có cùng chỗ là chuyện của chúng tôi, chúng tôi e ngại ai chứ? Là chúng tôi trở ngại đến hài hòa xây dựng của chủ nghĩa xã hội khoa học hay là ảnh hưởng đến bộ mặt của thành phố nào?

      Nhưng mà hình như Tư Đồ vẫn còn suy nghĩ nên nhìn đến ông chủ nữa, tôi chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi nơi này thôi, vì thế tôi nhón người qua đoạt lấy thuốc trong tay ông chủ, hỏi: “Bao nhiêu tiền?”

      Ông chủ còn chưa kịp trả lời bàn tay đột nhiên chụp vai tôi: “Quả nhiên là các người!”

    5. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 34: JQ năm ấy


      Ông chủ còn chưa kịp trả lời bàn tay đột nhiên nặng nề mà chụp vai tôi: “Quả nhiên là các người!”

      Tôi bị hoảng sợ thiếu chút nữa nhảy dựng lên, má ơi, sao mà xui dữ vậy nè, tới nơi hẻo lánh thế này mà còn gặp phải người quen nữa, là cuộc sống nhiều điều thể trước nha!

      Người mà bị xui xẻo có khi ngay cả uống nữa cũng bị nghẹn chết mất thôi!

      nghĩ tới cuối cùng hai người các người lại thành đôi!” Người kia đứng ở sau lưng tiếp tục .
      Tôi vừa quay đầu lại, trước mắt là khuôn mặt toàn mụn trứng cá, trong dạ dày từng đợt bốc lên, tôi rụt lui hai bước mới nhìn người đứng ở trước mắt, là bạn lúc trung học của tôi ------ “ Đại Pháo!”

      Mẹ , là trùng hợp chết tiệt mà, nếu bị người nào khác nhìn thấy còn may hơn, xui ở đây là bị cây rada sống này quơ được, gặp tương đương với bố cáo thiên hạ là: tôi với Tư Đồ có JQ rồi!

      phải thế đâu!

      “Cậu……. cậu được hiểu lầm, thuốc này phải là tớ uống!” Tôi ném bịch thuốc về cho Tư Đồ, “Tớ cùng Tư Đồ là hai người trong sạch, tớ dám thề với Mao Chủ Tịch!” [Mao Chủ tịch là chủ tịch Mao Trạch Đông của Trung Quốc.

      “Thuốc này tạm thời , thế đống BCS sao, các người lại giải thích thế nào đây?”
      “Ách….. cái này hở, cái này là của ông chủ, chúng tớ tính mua nó!”

      như thế sao? Ông chủ, thuốc này cùng BCS này là bọn họ muốn mua đúng ?”

      Ông chủ ăn ý với chúng tôi, vô cùng có lòng thương nhân loại mà gật đầu, chỉ tôi với Tư Đồ giận dữ , “Là đôi tình nhân này muốn mua!”
      Ầm ầm ầm.....
      Lời này vừa ra, giống như tiếng sét đánh vào đầu tôi! Tôi bị ba chữ “Đôi tình nhân” mà bị sét đánh hiểu gì hết, cơ hồ hộc máu bỏ mình ở tại đương trường.
      Đại Pháo” vừa nghe lời này lập tức cầm di động lên bùm bùm phát ra lời đồn, Tư Đồ từ trong trạng thái hóa đá khôi phục lại, hỏi giá cả, trả tiền, sau đó cầm lấy thuốc kéo tôi chạy như điên ra ngoài cửa.

      “Ê ê ê, các người cần vội võ bỏ trốn mà, chờ tôi chụp mấy tấm hình ……….” Giọng của “ Đại Pháo” ở sau lưng truyền tới, tôi với Tư Đồ chạy giống như sắp mất mạng vọt tới trước.

      Bỏ trốn, tôi 囧o(╯□╰)o. . . . . .

      phút sao, tôi nhận được tin nhắn thứ nhất, là bạn nữ hồi trung học của tôi, nội dung tin nhắn: ‘Tiểu Trư, cậu rất khát đàn ông sao? Ngay cả Tư Đồ mà cậu cũng buông tha!

      Tôi 囧, vì sao cậu cứ cho rằng là tớ khát mà phải là Tư Đồ chứ?

      Tin nhắn thứ hai được gửi tới, “Tuy rằng khuôn mặt Tư Đồ có hơi khó nhìn nhưng buổi tối tắt đèn đóng cửa, ra cũng có gì khác nhau cả, đúng rồi, khi nào hai cậu uống rượu mừng nhớ chừa cho tớ ghế nha!”

      Tin nhắn lục tục được gửi tới, còn có người gọi điện đến hỏi, hỏi con tôi với Tư Đồ bao nhiêu tuổi rồi, bây giờ sinh đứa thứ mấy rồi, tôi đần người! 囧
      Mặt tôi cứ như cái bánh bao phồng lên, tức giận cúp hết tắt cả các cuộc gọi, sau đó tắt máy, cự tuyệt hết mấy tin nhắn cuộc gọi nhiều chuyện!

      là rất khủng bố !

      Tình hình của Tư Đồ chạy ở bên cạnh cũng hơn tôi là bao, bị oanh tạc đến đầu cũng muốn phồng ra, cậu ta bắt chước tôi cũng tắt máy , hai người chúng tôi nhìn nhau biết gì, hai đứa chầm chậm ở đường.

      “Tiểu Trư, tớ thấy chúng ta vẫn nên đến bệnh viện chút !”

      được, nếu để cho ba tớ và đại bá biết bọn họ giết tớ mất, sau đó bức người kia cưới tớ!”

      “Như vậy tốt sao?”?

      tốt! Tớ thích .” Tôi vừa nhớ tới Diệp Tử Ninh lại hận đến nghiến răng nghiến lợi.

      thích sao cậu lại lên giường với ?”

      T . T Tôi khóc ra nước mắt, có khả năng phản biện, cậu muốn tớ thế nào đây, chẳng lẽ là tớ đánh bài thua , sau đó vì đánh cược cho nên phải cởi quần áo, toàn thân trống trơn, cuối cùng còn bị bề ngoài của mê hoặc, chống cự nổi dụ hoặc nên XXOO với !!! >”<

      Nhưng mà cái này bảo tôi làm thế nào mà dám ra đây? Cho nên các bạn học sinh này, lấy kinh nghiệm xương máu cùng với trinh tiết hai mươi mấy năm cho các bạn: cổ huấn ngàn năm thể quên nha, hồng nhan là kẻ gây tai họa, hồng nhan là kẻ gây tai họa nha, xin các bạn hãy im lặng mà tụng lại câu này ba lần , nhớ kĩ trong lòng đấy, nhớ lấy nhớ lấy!
      Tư Đồ thấy tôi khó xử cũng hỏi lại tôi nữa, chúng tôi hai người ở đường lắc lư hồi lâu mới quyết định tìm chỗ nào đó ngồi xuống, nghiêm túc suy nghĩ nên làm cái gì bây giờ.

      Chúng tôi mới ngồi xuống lâu, Tư Đồ dùng tay đẩy đẩy tôi, chỉ vào người nọ , “Tiểu Trư, khuôn mặt nhìn nghiêng của người kia rất giống người trong mộng của cậu, Boy gây tai họa đấy!”

      Ahhhh, hôm nay là cái ngày gì thế hiểu, luôn gặp được cố nhân.

      Tôi động lòng xuân hào hứng nhìn qua hướng mà Tư Đồ mới chỉ, trong nháy mắt cả người hóa đá, tôi vẫn biết đạo lí “Thế hay thay đổi” nhưng mà cũng thể biến hóa nhanh như thế chứ?! >”<

      Tôi nhìn khuôn mặt vô cùng bành trướng của Boy gây tai họa…….. đần người biết gì ……. Đứa này lớn lên giờ giống như lá cây mùa thu, tàn rồi……….Ư!

      Trước kia dáng người của Boy gây tai học là cao gầy, khoảng 178 cm, nặng chỉ khoảng 110 cân, nhưng mà tại ……….Lạm phát >,<……nhìn ra……… ….. ít nhất là dưới 250 cân.

      Lòng xuân của tôi dám động đậy tí ti nào nữa!
      Ngồi ở đối diện Boy gây tai họa còn có mẹ , bạn , mà chính hẳn là bà xã của , năm đó vì làm cho tôi hoàn toàn hết hi vọng, cho nên trước khi xuất ngoại, cậu ta đăng kí kết hôn với Thanh Mai, cái đó làm tôi thương tâm lắm nha (nếu cậu ta kết hôn, tôi tình lo lắng mình đuổi theo cậu ta ra đến nước ngoài.

      Thanh Mai vẫn xinh đẹp giống như xưa, khuôn mặt giống như hồ ly tinh tái thế, môi hồng răng trắng, ánh mắt long lanh lay động, ăn mặc giống như hoa đào tháng ba, xinh đẹp vô cùng.

      Sách có , đối với người xấu nhìn kĩ cũng là loại tàn nhẫn, cho nên tôi chưa bao giờ nhìn kĩ Tư Đồ, nhưng mà cho tới bây giờ tôi cũng nghĩ đến ngày câu này lại vận dụng người Boy gây họa!

      Mặt trăng ở nước ngoài tròn hơn, dinh dưỡng ở nước ngoài của có thể phong phú hơn, bất quá mới có hai năm mà thôi, Boy gây tai họa từ công tử khuynh quốc khuynh thành biến thành ông chú mập mạp điển hình của nước Mĩ, là ứng với câu: ‘Gặp lại bằng hoài niệm!
      Tôi quay đầu lại, quả muốn nhìn thêm khối thể tích khổng lồ phí phạm thịt ở sau lưng nữa, bỗng nhiên hai quí bà ngồi ở phía sau tự nhiên cãi lên, trận chiến nước miếng ầm ầm nổ ra.

      Thanh Mai: “ Tôi nhịn lâu rồi, tôi muốn kết bạn với ai bà cũng muốn xen vào, ngay cả lúc tôi mua T- Back bà cũng mắng tôi là hồ ly tinh, tôi là bà ghen tị tôi mà, ghen tị tôi xinh đẹp hơn bà, mà bà lại là hoa tàn ít bướm, đó đàn ông theo đuổi bà!” [T – Back là nhãn đồ lót]
      Mẹ chồng tức giận ngực phập phồng, “Có đứa con dâu nào chuyện với mẹ chồng thế ? Đây phải là làm phản sao? Nếu ở nổi trong cái nhà này nữa , con tôi rất được hâm mộ, nó vứt bỏ càng có thể tìm hấp dẫn hơn , hiền lành hơn , hiếu thuận hơn !”

      Thanh Mai cũng tức giận đến mất lí trí, giương nanh múa vuốt , “Xì, chuyện con trai bà được hoan nghênh là chuyện của năm đó rồi, bà cũng xem lại bộ dáng lại của ta xem, ngoại trừ tôi còn có đứa con nào nguyện ý theo ta?”

      Mẹ chồng phẫn nộ: “Ai có, năm đó còn nữ sinh kêu là cái gì ‘Trư’, à tôi nhớ ra rồi, kêu là ‘Tiểu Trư’, ấy theo đuổi con tôi là chuyện toàn trường đều biết, vì con tôi, ấy có thể cần cả mệnh của mình, làm được thế ? Kêu sinh đứa con là oải oải phản đối, mặt nặng mày với tôi………”

      Tôi 囧...

      Haizzz, tôi nghe xong lời này chỉ có nước đem mặt vùi vào trong thức ăn……….. dì ơi, năm đó con điên cuồng theo đuổi con trai dì, nhưng đó là năm đó mà, năm đó cậu ta tư thế oai hùng, ngọc thụ lâm phong, làm điên đảo ít đứa con ah, nhưng mà trước mặt hình thể dạng hình trụ nặng dưới 250 cân này, con có làm cách nào cũng có cách liên tưởng đến câu ‘Ngọc thụ lâm phong’ cả! >”< Hơn nữa quan trọng nhất là năm đó con thích Boy gây hại đến nỗi cần cả mạng mình đâu, con là người ích kỉ, sợ chết lắm, cần đến mạng mình là chuyện tuyệt đối có khả năng, cho nên dì ơi, dì muốn cãi nhau cãi , nhưng xin cần mang con ra làm tấm bia đỡ đạn được , chuyện này làm con vô cùng buồn bực đấy!
      Ở bàn kế bên, mẹ chồng con dâu còn tiếp tục cãi nhau, mà tôi ngừng nghe thấy tên của mình, Trư Trư Trư Trư….. là buồn bực đến chịu nổi, tôi lôi Tư Đồ ra ngoài, Boy gây tai họa biến hình vừa vặn nhìn qua phía chúng tôi bên này, hai người người nhìn nhau 0,1 giây, sau đó quay mặt , từ nay về sau…….. Người qua đường, hẹn gặp lại, ôi ~~ những năm tháng thanh xuân của tôi!

      Sau khi ra, trong lòng buồn bực tôi biết phát tiết ở đâu, phẫn nộ, tôi vươn chân đá hòn đá ở ven đường, hòn đá ở dưới chân bay lên, “cạnh ” tiếng rơi trúng vào cái gì ở trước rồi, luồng sát khi lập tức đập vào mặt mà đến, tôi ngạc nhiên ngẩng đầu lên mới phát hòn đá kia bị tôi đá trúng bà dì già già, giờ phút này bà dì đó chống nạnh hai tay làm giống như đậu hũ Tây Thi, hung thần ác sát trừng mắt nhìn tôi.

      Má ơi!!! >”<

      Thời vận tốt chút nào cả, tôi cười hắc hắc hai tiếng, “……… xin lỗi xin lỗi, cháu phải cố ý……….”

      Bà dì hét lớn tiếng cắt ngang lời tôi, “Nếu lời xin lỗi hữu dụng còn cần đến cảnh sát làm gì nữa?”

      Tôi đứng hình, đầu năm nay ngay cả bà dì cũng có thể kiêu ngạo như vậy nữa!

      “Thế……… bà muốn giải quyết như thế nào?”

      Bà dì cười đắc ý, muốn buông tha người, “Đương nhiên là đến đồn cảnh sát.

      Hừm, tôi thể đến đồn cảnh sát được, đến đồn cảnh sát khẳng định là ba tôi biết ngay, đến lúc đó lại liên lụy đến kiện thuốc tránh thai thế chẳng phải tôi chết chắc rồi sao?

      Càng nghĩ càng sợ, tôi quay đầu lại nhìn Tư Đồ lúc này còn đứng nghe điện thoại, chẳng chút ý chút nào đến chuyện bên này của tôi, tôi gấp đến độ như kiến bò chảo nóng, tôi vô kế khả thi rồi, mắt thấy bà dì tiến lên bắt lấy tay tôi, tôi muốn lui về phía sau tự dưng trong lúc đó bỗng nghĩ ra kế, tôi đột nhiên ngẩng đầu, ngón tay chỉa vào bầu trời còn giọng kinh ngạc cực độ, kêu to:

      “Mau nhìn kìa! Có tàu vũ trụ!”

      Theo phản ứng có điều kiện, bà dì cũng theo tay tôi nhìn lên trời, vì thế tôi nhân cơ hội bà ấy còn kinh ngạc rất nhanh quay đầu bỏ chạy.!

      “Xú nha đầu, đừng chạy!”

      Bà dì này quả rất là ‘chấp nhất’, thế mà kéo ‘thân thể mềm mại’ hơn 200 cân đuổi theo phía sau tôi, vừa chạy lại còn vừa chửi tôi, tôi dám quay đầu nhìn về phía sau, cắm đầu cắm cổ chạy vội, đường cũng thèm nhìn, khi quẹo ra con đường lớn chiếc xe màu bạc chạy đến, chờ khi tôi nhìn đến chậm rồi, xe chạy phanh lại kịp, đường đâm thẳng về hướng tôi, tôi bị xe đụng, đầu ngã xuống đất, sau đó trước mắt tối sầm liền mất ý thức.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :