1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

JQ THIÊU ĐỐT NĂM THÁNG - VÂN CÁT CẨM TÚ(H+) (51C + 2PN)*ĐÃ HOÀN*

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 50: Bỏ trốn
      Convert+ Edit: Sunny

      Tôi thấy mình bị sặc nước miếng mà chết, nhưng ông trời thấy tôi có lẽ chưa chịu đủ tội nên cho tôi chết, chỉ là sắp chết mà thôi .
      Tôi biết bọn họ làm chẩn đoán cho tôi như thế nào, tôi cũng biết là mình làm thế nào tới văn phòng của Diệp Tử Ninh, cũng biết là ai tri thông cho ta, giờ trong đầu của tôi chỉ có ba chữ : ‘có thai rồi’!

      "Trư Trư, đến đây, lại đây ngồi xuống nghỉ ngơi hồi ." Diệp Tử Ninh vui mừng lộ nét mặt, cẩn thận dìu tôi ngồi vào ghế, nụ cười môi vô cùng sáng lạn, quen biết ta lâu như vậy nhưng chưa từng thấy ta cười vui vẻ như thế. Nhưng mà giờ này khắc này, tươi cười như vậy làm cho tôi cảm thấy được vô cùng chói mắt!

      “Chán ghét, tránh ra , tôi muốn nhìn thấy !”

      Diệp Tử Ninh sửng sốt chút, mặt gân xanh nổi lên, tôi sợ tới mức nhắm mắt lại, bất quá, đúng lúc ta thu hồi lại này vẻ mặt đánh người thay bằng vẻ mặt ôn nhu săn sóc.

      "Trư Trư ngoan, có đói bụng hay chưa, muốn ăn cái gì với , gọi người mua."

      " phải mới vừa rồi cho tôi ăn sao?" Tôi có chút thụ sủng nhược kinh, nhưng vừa nhớ lại bởi vì ta mà tôi mang cái bụng nghiệt chủng kia là cảm thấy khó chịu, mặt vẫn hầm hầm như cũ.

      “Vừa rồi là vừa rồi, bây giờ là bây giờ, bất quá em thể vẫn ăn nhiều, như vậy rất dễ bị đau bụng, hôm nay viết cho em cái thực đơn ăn uống, từ nay về sau cứ dựa theo đó mà ăn.” Diệp Tử Ninh vẫn là tươi cười, dùng bàn tay như có như vuốt qua đầu tôi, làm tôi có cảm giác mình như là con chó nhà ta nuôi. ta vốn là câu mệnh lệnh nhưng vừa thấy tôi chu miệng, vì thế lại bỏ thêm câu trưng cầu ý kiến của tôi: “Được ?”

      " được được!" Tôi bỏ tay ta ra, buồn bực gãi gãi mình tóc, có hơi phát điên .

      Vừa nghĩ tới trong bụng mình bỗng nhiên thêm sinh mệnh là tôi liền buồn bực muốn đánh người, làm sao lại trúng chiêu được vậy trời?! chút tâm lý chuẩn bị tôi cũng có, tôi căn bản muốn kết hôn, lại càng muốn sinh em bé, trong tâm lý của tôi, tôi vốn chính là đứa , tôi vừa mới tốt nghiệp lâu, còn chưa có chơi đủ, tôi gánh vác nổi trách nhiệm của người mẹ, vừa nghĩ tới đây, tôi cảm thấy áp lực quả vô cùng lớn.

      Càng làm cho tôi buồn bực là đứa bé này là con của Diệp Tử Ninh, tin tức tôi có con với Diệp Tử Ninh bị người ta lấy vận tốc ánh sáng truyền khắp bệnh viện, tôi lại lần nữa trở thành diễn viên của dư luận.
      Vô luận đến nơi nào, tôi cũng đều có thể cảm giác được này sóng điện tức giận, ganh ghét của phụ nữ trong bệnh viện.
      Tôi biết, mọi người nhất định tưởng tôi cố ý mang thai với Diệp Tử Ninh, mẫu bằng tử quý, rốt cục cũng có ngày chim sẻ bay lên làm phượng hoàng rồi, nhưng mà……….. nhưng mà có ai biết nỗi khổ của tôi đâu, chuyện XXOO tôi vốn muốn nó xảy ra, tôi là bị buộc, nhưng tôi biết lời này ra chịu tin tôi cả, ngay cả ba tôi có lẽ cũng tin tôi!

      Đây là cái thế giới gì biết? Chẳng lẽ phải mĩ nữ ngay cả quyền lợi bị cường cũng có hay sao? Hiển nhiên, tất cả mọi người đều cho rằng như vậy.

      “Trư Trư cần buồn bã như vậy nữa, nếu em bé sinh ra có thể đẹp.” Diệp Tử Ninh giống như thay đổi thành con người khác, ôn nhu làm tôi nổi cả da gà, khoan dung đại lượng làm cho tôi cảm thấy xa lạ.

      "Cái gì mà có xinh đẹp hay , tôi cũng chưa nghĩ tới phải có đứa bé này!" Tôi phiền não vung tay rống to.

      Nghe vậy, sắc mặt Diệp Tử Ninh lập tức trầm xuống, tôi giống như mèo sợ chuột, lui về sau hai bước.

      Nhưng mà bão táp trong dự đoán có tới, chỉ thấy Diệp Tử Ninh bất đắc dĩ thở dài hơi, “Hôm nay thời tiết tồi, chúng tôi ra bên ngoài phơi nắng , như vậy có lợi cho em bé.”

      xong nắm tay tôi ra ngoài sân cỏ.

      Ánh mặt trời xuyên qua tán cây đại thụ xanh biếc rậm rạp vô cùng xinh đẹp, nhất là sau chín giờ, ánh sáng ấm áp chiếu lên người làm cho người ta cảm thấy vô cùng thoải mái, cảm xúc của tôi cũng dần dần bình tĩnh ít.

      Thời tiết đẹp, người bệnh phơi nắng ít, nhưng vì Diệp Tử Ninh là phó viện trưởng, chức vị giống người thường nên ta mang vào cái công viên , nơi đó là nơi chuyên dành cho người bị có tiền nên người ở đây rất ít.

      Diệp Tử Ninh lựa chọn ở thân cây ngồi xuống, dựa lưng vào thân cây, sau đó làm cho tôi tựa đầu vào chân ta.

      Tuy rằng tính tình ta tốt lên nhưng tuyệt đối là lão hổ ngoài cười nhưng trong cười, bị áp bách trường kỳ nên tạo thành thói quen, cho dù trong lòng phải thực nguyện ý nhưng tôi cũng làm theo lời theo ta.

      Tôi ngồi xuống, Diệp Tử Ninh liền cúi người xuống nhàng hôn lên trán tôi “Trư Trư, biết chuyện này làm em ngoài ý muốn nên trở tay kịp, cũng biết em còn tuổi, còn chưa chuẩn bị tâm lý có con, nhưng nếu ngoài ý muốn đến rồi, chúng tôi phải nhận, này dù sao đây cũng là sinh mệnh, là món quà thượng đế dành cho chúng ta, em nhẫn tâm cần con sao?”

      Tôi nhắm mắt quyết định giả chết, lúc trước nếu ta buộc tôi làm chuyện đó, nếu khi ta làm chuyện đó mang bao cao su, nếu sau đó ta cho tôi uống thuốc, làm sao có cục diện như ngày hôm nay? !

      Thấy tôi lời nào, Diệp Tử Ninh cũng ép tôi, tay đặt tóc tôi khẽ vuốt, cảm giác tựa như ta vuốt lông cho chó nhà ta nuôi bằng.

      Tôi hơi mở mắt ra, bởi vì tôi nằm ngay mặt cho nên có thể ràng nhìn thấy thái độ của Diệp Tử Ninh, giờ phút này trong ánh mắt ta tràn đầy đầy nhu tình, thấy tôi quan sát ta, ta mỉm cười, tiếp theo lại cúi xuống nhàng hôn tôi chút, bất quá lần này là ở gương mặt.

      “Chán ghét, cần loạn hôn.” Tôi có hơi ngượng ngùng dời tầm mắt ra nơi khác.
      Bộ dáng thẹn thùng chắc lấy lòng được Diệp Tử Ninh, ta vui vẻ nở nụ cười, tôi nhìn ta tươi cười vui vẻ, trong lòng bỗng nhiên dâng lên cảm giác khác, trong khoảnh khắc đó tôi cảm thấy cả đời như vậy ra cũng tồi.

      Nhưng có điều ý nghĩ như vậy cũng chỉ là trong khoảnh khắc mà tôi, tôi đối vối cái bụng “Ngoài ý muốn” này vẫn là tràn ngập sợ hãi, biết làm sao mới tốt.

      biết phụ nữ có thai tính tình thay đổi hay là vì mình trong lòng muốn có thai, từ lúc biết mình mang thai ngoài ý muốn, tôi mực giận dỗi, nhưng Diệp Tử Ninh dường như thay đổi thành người khác, mặc kệ tôi có quá phận như thế nào, ta cũng chỉ cười cười, sau đó giống sờ sờ đầu tôi, hôn mặt của tôi, nhưng ta đối với tôi càng tốt, trong lòng tôi lại càng thấy thoải mái, cảm thấy có cái gì đó đúng nhưng đúng chỗ nào tôi lại được, đành phải tiếp tục cùng quạu quọ với ta, tìm ta gây phiền toái.

      Hôm nay, tôi lại kiếm cớ gây chuyên với ta, khi Diệp Tử Ninh dùng lời ngon tiếng ngọt an ủi tôi tôi của “Pang” tiếng bị mở ra , có lẽ phải dùng từ “Đá văng” mới chính xác, từ ngoài cửa tiến vào đám người.

      Tôi xoay người vừa thấy, đơ toàn tập, ba tôi, bác tôi, họ, trai hồ ly Tiểu Bạch cùng nhau hùng dũng tiến vào.

      “Chu Chu, là thằng khốn nạn nào làm bụng con to?”

      Ách. . . . . . làm bụng to. . . . . . Lời này thô tục quá nha ~~ , tôi thấy bộ dạng bác tôi vô cùng đau đớn, trong lòng bắt đầu yên lặng rơi mồ hôi.

      “Tiểu Chu, cho họ biết thằng nào đáng khinh như thế, ‘làm’ cũng biết mang phòng hộ, em cho họ biết, kêu huynh đệ làm thịt nó, làm cho nó đoạn tử tuyệt tôn!” Trong mắt họ lên tia ngoan độc, tim tôi nhảy chậm nhịp, trộm nhìn qua Diệp mỗ, phát sắc mặt ta có chút tốt, nhưng cũng may là chưa có bùng nổ.

      Ba ba nãy giờ ép hỏi tôi giống như bác cùng họ, mà chr lẳng lặng nhìn tôi, sau đó dời tầm mắt qua Diệp Tử Ninh đứng cạnh tôi, Diệp Tử Ninh đón nhận ánh mắt giết người của ba ba, hai kiếm gặp nhau, khí vô cùng căng thẳng .

      Tôi mồ hôi ướt đẫm, nhắm mắt lại lui về sau, nhưng lại sau lưng là bước tường, tôi có chỗ trốn!
      “Nếu tôi đoán sai, người đó chính là cậu?” Ba ba bỗng nhiên mở miệng .

      “Là cháu, xin chào bác, cháu gọi là Diệp Tử Ninh.”

      ra là thằng Xú tiểu tử này, sau này cậu chuẩn bị làm sao hả?” họ rất xúc động, bay lại nắm lấy cổ áo Diệp Tử Ninh, đáng tiếc Diệp Tử Ninh là ai? Cổ áo ta có thể để người ta dễ dàng nắm như vậy hay sao?

      Chỉ thấy Diệp Tử Ninh nghiêng người qua bên để tránh móng vuốt của họ, hiển nhiên là ta ham chiến!

      “Cháu phụ trách Trư Trư!” Diệp Tử Ninh bỗng nhiên chuyển tới bên người tôi, ôm bả vai của tôi, vô cùng kiên quyết với ba ba tôi.

      . . . . . . Thiếu gia. . . . . . A. . . . . .”Tôi vốn muốn cần đâu, nhưng chữ “” vừa mới vừa mở miệng, ánh mắt giết người của Diệp Tử Ninh lập tức bay qua, tôi nuốt nuốt nước miếng, nên lời.h
      cần đâu, cần phụ trách với tôi đâu, tôi muốn kết hôn, lại càng muốn làm mẹ, kết hôn với Diệp Tử Ninh, tôi sợ mình hội hỏng mất.

      Nếu là mình tôi xuất trước mặt mọi người, ai cảm thấy tôi xấu, càng có ai nghĩ tôi là chim sẻ muốn bay lên làm phượng hoàng, mà cho dù là con chim sẻ, tôi cũng làm con chim sẻ vui vẻ, nhưng khi Diệp Tử Ninh xuất ở bên cạnh tôi, tôi liền lập tức biến thành con con gà con xấu xí đứng ở bên cạnh con khổng tước xinh đẹp tiên diễm, trở thành cảnh nền cho ta.

      tại bực bội nhất là vô luận tôi đến nơi nào cũng có thể cảm nhận được sát khí vờn quanh người mình, giống như tôi làm tội gì thể tha thứ ấy, đem bạch mã hoàng tử của bọn họ làm cho hoen ố, tôi trở thành hồ ly tinh trong mắt bọn họ, , ngay cả hồ ly tinh tôi cũng bằng hơn, bởi vì hồ ly tinh bình thường đều là rất đẹp ! Bọn họ cho rằng tôi đủ tư cách!
      “Trư Trư em muốn cái gì? Em là phải là muốn chứ?” Hồ ly Tiểu Bạch Vẫn đứng ở bên bỗng nhiên mở miệng , tuy rằng vấn đề này nghe giống như ta trưng cầu ý kiến của tôi nhưng nếu nhìn vào ánh mắt cùng vẻ mặt xem kịch của ta, chắc chắn mọi người biết ngay là ta chờ xem tôi chết như thế nào!!!

      “Đúng vậy, Chu Chu, con có ý kiến gì cứ việc ra, bác làm chủ cho con!”
      Tôi cảm kích nhìn bác cùng họ, nhưng mà cảm kích có được gì đâu, mà ánh mắt giết người của người kia lại chiếu tới, vì thế tôi chu miệng lên nửa ngày, vẫn là phụ lòng mong mỏi của người nào đó mà ………. lắc đầu.

      “Cậu muốn phụ trách Chu Chu nhà tôi như thế nào?” Ba ba vẫn lạnh lùng như cũ.

      “Cưới ấy!” Diệp Tử Ninh thái độ kiên quyết, lời ít mà ý nhiều.
      Lời này vừa ra, tôi khỏi trợn tròn hai mắt, thằng nhãi này sao?

      Nhiều năm sau, khi gia đình tụ hội lần thứ N, bàn nhậu bác vẫn còn nhắc mãi, lúc ấy bọn họ nghe Diệp Tử Ninh muốn kết hôn với tôi, trong lòng cũng vô cùng khiếp sợ , cho dù có biểu ra ngoài nhưng trong lòng vẫn là hoài nghi đầu óc Diệp Tử Ninh bị nước vào hoặc là bị thần kinh rồi.

      Đúng vậy, bọn họ là rất thương tôi, cho rằng tôi tốt lắm, nhưng mà bọn họ thể xem lương tâm, Diệp Tử Ninh là rất chói mắt , rất vĩ đại, tôi đứng ở ta bên người, tựa như hạt bụi , ra ta có nhiều lựa chọn tốt hơn tôi nhiều. Nhưng cảm tình thể dùng lí lẽ thường để giải thích, Chu Du đánh Hoàng Cái, cái nguyện đánh, cái nguyện thua, người bên ngoài còn có thể cái gì đây?
      Tôi nghe bọn họ như vậy, tức giận vô cùng nên ôm con thẳng về nhà, tháng cho bác cùng họ thấy được tiểu bảo bối của bọn họ, sau bọn họ mua N lễ vật cho tôi, tôi mới tha thứ bọn họ, đương nhiên, cái này là sau .

      “Xem như cậu còn là đàn ông.” họ nghe Diệp Tử Ninh lời, vừa lòng gật đầu.

      Sau đó người nhà liền vây quanh Diệp Tử Ninh bắt đầu thẩm tra mười tám đời tổ tông của ta, lại sau đó, bọn họ mà bắt đầu thương thảo gặp cha mẹ hai bên như thế nào, lại lại sau đó đến bày tiệc cưới làm sao, từ đầu tới cuối có hỏi qua chút qua ý kiến của tôi.

      “Tôi. . . . . . Tôi. . . . . .” Tôi yếu xìu phát ra chút thanh, hy vọng khiến cho mọi người chú ý tới mình, cho bọn họ biết, người bọn họ thương lượng đó chính là tôi, vì thế tôi hẳn là phải có quyền quyết định mới đúng chứ!

      Chính là mọi người như thấy. . . . . .

      “Tiểu Chu, con ngoan ngoãn đến bên nghỉ ngơi , mấy chuyện khác giao cho ba ba xử lý được rồi .” Đây là lời ba ba .

      “Chu Chu, cần lo lắng, bác vì con tranh thủ hết thảy điều kiện có lợi .” Đây là ý kiến của bác.
      họ cầm chút trái cây mà bọn họ mang tới nhét vào tay tôi, “Yên tâm, em chỉ còn ăn ngon ngủ ngon là được rồi, chuyện gì khác cứ để cho lo.”

      Tôi câm nín biết gì luôn.

      con hồ ly Tiểu Bạch lại kiều chân bắt chéo ở bên xem kịch vui, nhìn vẻ mặt xem trò hay kia có lẽ cục diện ngày hôm nay ta sớm liệu đến.

      Tôi buồn bực, tôi buồn rầu, gãi tóc hồi, tôi chịu nổi càng trở nên buồn bực dữ hơn, ngay sau đó, di động run run lên lên.

      Tôi nhìn vào điện thoại, trong khoảng khắc tim đập nhanh hơn, là tin nhắn Bạch Thần nhắn đến: “Nhanh nhanh đến chỗ quán Bar ở ngã tư, chỉ mình em thôi, đừng để cho người khác thấy!”
      Tôi có tật giật mình nhìn chu vi quanh mình chút, phát ai chú ý tới tôi, lúc này mới nhàng thở ra, lập tức lại bắt đầu phiền não rồi, này rốt cuộc hay là đây?

      Tôi ngồi ở chỗ kia, trong lòng suy nghĩ a suy nghĩ ~~ , nếu bị phát , tôi bị chết thảm hại hơn, nếu , tôi bị ép kết hôn sinh em bé, tôi còn có tự do .
      Sinh mệnh đáng quý, thức ăn đáng , nếu có thêm tự do càng tuyệt vời!

      Nghĩ vậy, lần đầu tiên trong cuộc đời, tôi quyết định vì mình làm lần lựa chọn, vì thế tôi lấy cớ toilet, sau đó thừa dịp khi có ai, trộm chạy ra ngoài bệnh viện.

      Khi chạy ra ngoài bệnh viện, trong tay tôi còn ôm bịch hoa quả to, nặng chết người!

      Quán Bar ở ngã tư là trong những gia sản của Bạch gia. Hiển nhiên sáng sớm Bạch Thần phân phó tốt lắm, tôi vừa đến, lập tức còn có người dẫn tôi vào ghế, Bạch Thần ngồi trong đó chờ có hơi chút kiên nhẫn .
      " ta cho em ra?"

      có.” Tôi đem hoa quả đẩy qua bên, trong lòng có chút trống rỗng, nên lời tại vì sao, biết nếu ba ba thấy tôi có hốt hoảng ?

      "Chu Chu, em chắc là biết gọi em ra đây là có chuyện gì chứ?" Bạch Thần ngồi xuống bên người tôi, ngữ khí vẫn là ôn nhu như cũ.

      “Vâng.” Tôi mờ mịt gật đầu, trong lòng vẫn ngừng suy nghĩ.

      Trước đây, Bạch Thần có thể mang tôi thoát khỏi ma chưởng của Diệp Tử Ninh, mang tôi đến nơi mới bắt đầu cuộc sống mới, cam đoan đời này kiếp này Diệp Tử Ninh tìm thấy tôi, nhưng mà lúc trước tôi vẫn do dự, bởi vì tôi lo lắng cho người nhà nên vẫn cứ chần chừ mãi, nhưng tại đến thời khắc quyết định rồi, tôi phải tiếp tục tiêu dao, nếu , tôi phải kết hôn sinh em bé!

      "Chu Chu trong lòng lo lắng cho người nhà đúng ?"
      "Uhm, tôi bỏ được ba ba, bọn họ thương tôi như vậy, nếu như phát tôi thấy , bọn họ lo lắng." Nhớ trước đây khi tôi cãi nhau cùng hồ ly Tiểu Bạch, kết quả đương nhiên là bị hồ ly Tiểu Bạch chiếm tiện nghi, tôi tức giận đến mức ôm lấy thú nhồi bông, mang theo hai bịch bánh bích quy, liền rời nhà trốn , sau đó ba ba phát , gấp đến độ đem hồ ly Tiểu Bạch đánh trận, sau đó phát động hàng xóm láng giềng chung quanh cùng tìm tôi, mà tôi cũng hay ho gì, tôi ôm thú bông cùng bánh bích quy rời nhà trốn , tới lui chút lạc đường, sau đó ngồi bẹp xuống ở góc con chó lớn bỗng rượt theo tôi giống như có thù với tôi, má ơi, hàm răng kia sáng long lanh, tôi sợ tới mức nước mắt cũng rơi xuống, theo bản năng tôi quay người chạy ra chỗ khác, chạy được hai bước, cả người liền rơi xuống cái ống cống, đầu năm nay ăn trộm cũng là túng thiếu, ngay cả cái nắp ống cống cũng trộm cho được.

      Sau đó có mĩ thiếu niên cứu tôi, tuy rằng lúc ấy tôi đầu đầy sao bay nhưng con mơ hồ cũng thấy được mặt mĩ thiếu niên kia, quả là vô cùng đẹp trai, nhất thời làm cho tôi cảm thấy mình ngã vài lần cũng coi như đáng giá , đáng tiếc sau đó tôi bị té xỉu, sau khi tỉnh lại liền nhìn đến ba ba rơi lệ đầy mặt, mà hồ ly Tiểu Bạch trong vô cùng hối hận, sau lần đó hồ ly Tiểu Bạch có suốt ba tháng khi dễ tôi nữa, đáng tiếc ngày vui ngắn chẳng tầy gang, chờ tôi khôi phục xong, ta lại trở về bộ dáng hồ ly trước kia, chỉ là dám xuống nặng tay mà thôi.

      “Em với trước, rồi nhờ người báo cho ba em biết, ” giọng của Bạch Thần vô cùng ôn nhu, ta dùng tay vô cùng thân thiết địa vuốt vuốt tóc tôi, giống như có ông quan tâm săn sóc mình vậy, tôi nhất thời có hơi mê mang .

      “Vì sao tốt với tôi như vậy?”

      "Bởi vì thích Chu Chu , hy vọng Chu Chu luôn luôn vui vẻ." Nghe thấy tôi hỏi, Bạch Thần ôn nhu cười cười, lộ ra cái răng khểnh trông rất dễ thương.

      “Nhưng mà. . . . . .”

      có gì nhưng mà cả, em có muốn gả cho Diệp Tử Ninh ? Sau đó sinh con cho ta, làm việc nhà cho ta, căn cứ vào mấy tháng qua của em, em cho là về sau em sống sung sướng vui vẻ sao?”

      “Có đôi khi ta cũng quá đáng như vậy, hơn nữa ba ba cùng bác , bọn họ vì tôi tranh thủ hết thảy điều kiện có lợi.”

      “Em cho là ta vì cái gì mới cưới em?”
      “Vì em bé.”

      đúng rồi, em cam tâm vì đứa bé mà xúc động kết hôn, sau đó cùng người thường mình, mình cũng thương ta sống cùng suốt cả cuộc đời sao?”

      " muốn!" Tôi chắc chắn .

      Cho dù toàn bộ thế giới đều cho rằng tôi là đứa con xấu lại thế nào, chỉ cần tôi sống yên ổn trong vũ trụ của tôi, tôi chính là độc nhất vô nhị thế giới này, người có thể thay thế, chỉ cần tôi kiên trì, ai có thể bức bách tôi, cho dù có xấu tôi cũng tìm tình cho mình, người ta thế giới này tràn ngập tình , tôi tìm người tâm đầu ý hợp, tôi người ta và người ấy cũng tôi!

      “Vậy Chu Chu còn do dự cái gì, bây giờ chúng ta tìm bệnh viện trước, đem đứa bé bỏ , chờ em nghỉ ngơi tốt lên chúng ta đến Âu Châu, sau khi đến đó, chúng ta tìm cơ hội liên hệ với người nhà em, cho bọn họ biết em rất an toàn.”

      “A, tại phải bỏ đứa bé?” Cho dù quyết định phải tìm hạnh phúc của mình nhưng vừa nghe tới phải lập tức bỏ đứa bé, trong lòng liền nhịn được rối rắm lên, tưởng tượng phải bỏ đứa bé này từ trong thân thể của mình ra, nhất thời trong lòng trống rỗng.

      “Nếu kịp , Diệp Tử Ninh rất nhanh phát em thấy, đến lúc đó muốn , cũng rất phiền toái .” Bạch Thần hình như so còn nóng vội hơn tôi.

      “Nhưng mà. . . . . .”

      " cần phải nhưng mà nữa, Chu Chu, em phải tin tưởng , làm việc này đều vì tốt cho em cả thôi."

      Tôi nhìn vào mắt Bạch Thần, nơi đó giống như lúc trước, mang theo chút ôn nhu, nhưng tôi nhìn ta hồi, ta liền dời tầm mắt ra nơi khác.

      “Cát kê cát kê cát kê cát kê cát kê, có bà dì tẩy đường sắt. . . . . .” Di động lại vang lên ngừng.

      Là Diệp Tử Ninh gọi tới, tôi lập tức ấn nút tắt nhưng đối phương cứ liên tục gọi tới, Bạch Thần nhìn được, cầm lấy di động của tôi, nhấn nút tắt cuộc rồi rồi nhấn luôn nút tắt nguồn.

      “Chu Chu. . . . . . Nếu kịp !”

      “Được rồi, hôm nay hôm nay .” Tôi thở gật đầu, trong lòng cảm giác trống rỗng càng lúc càng lớn, tôi biết quyết định của chính mình đúng hay là sai , tôi về phía trước từng bước từng bước .

    2. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 51: Kết thúc
      Convert+ Edit: Sunny

      Bạch Thần vừa nghe tôi xong lập tức kéo tôi lên xe ta ngay.

      Trong lòng rối rắm, tôi liên tục xoay xoay hai tay với nhau, giờ hai tay cũng lạnh như băng, từ khi tôi biết mình có thai tới bây giờ chỉ mới có ba ngày, chuyện này đến quá nhanh làm cho tôi trở tay kịp, nhưng càng làm cho rối rắm hơn chính là đứa bé này chưa đến ba ngày phải bỏ nó , trong lòng tôi có hơi chút yên!
      Trong lòng bắt đầu khó chịu, cảm giác buồn nôn kia lại tới nữa rồi.

      “ Dừng xe, Bạch Thần, tôi muốn nôn, mau dừng xe !” Tôi bịt miệng kêu vội.

      Bạch Thần nhìn chằm chằm vào kính chiếu hậu,“ Chu Chu, em nhịn chút , ở sau lưng có chiếc xa vẫn theo chúng ta, phải cắt đứt đuôi bọn nó, em ngồi cho vững nhé.”

      Cái gì? Tôi còn chưa kịp phản ứng gì hết, chỉ cảm thấy thân mình hơi nghiêng về phía trước, cũng hên là mang dây an toàn, bằng là bị đập mặt vào thành xe rồi.

      Bạch Thần đột nhiên tăng tốc lên, tôi hốt hoảng nhìn qua đồng hồ tốc độ vượt qua 100km / giờ!
      Mẹ ôi , lúc nãy trong lòng cảm thấy buồn nôn mà còn chạy xe nhanh thế này, …….. muốn xỉu quá.

      “Bạch Thần, tôi ……….. thoải mái!” Xác như Bạch Thần , ở sau lưng chúng tôi có hai chiếc xe trắng đen vẫn theo chúng tôi, chúng tôi chạy nhanh bọn họ cũng chạy nhanh, thậm chí có chiếc còn muốn vượt qua chúng tôi chặn đầu xe.

      “Em nhịn thêm chút nữa , chờ cắt đuôi bọn họ , giờ thể dừng xe lại.” Bạch Thần có thời gian để nhìn tôi.

      Tôi cũng muốn nhịn nhưng mà chuyện này tôi thể khống chế được mà ~~ ! Bạch Thần rẽ qua góc đường, tôi lập tức nghiêng qua trái, lại chút rồi nghiêng qua phải, so với tàu siêu tốc còn kích thích hơn, lại qua ngã rẽ, tôi bị nghiêng người qua bên Bạch Thần, sau đó ‘ọe’ nôn ra quần áo của ta.

      “Em……….. tôi phải bảo em nhịn chút sao?” Bạch Thần nhíu mày lại, ngữ khí rất bình tĩnh.

      Tôi bị ta mắng có hơi ngây người, đây là lần đầu tiên ta lớn tiếng với tôi, còn nhớ lần trước đua xe tôi cũng nôn lên người ta nhưng ta với biểu bây giờ hoàn toàn là hai người khác nhau.

      Tiếp theo tôi liền cảm thấy ủy khuất, cũng phải tôi muốn nôn hơn nữa tôi báo trước cho ta, nhưng mà tự ta cho tôi xuống dưới, ta dựa vào cái gì mà mắng tôi?!

      Nghĩ như vậy, tính tình quật cường của tôi lại nổi lên, “Dừng xe! Tôi phải xuống xe! Lập tức, ngay bây giờ!”

      “Chu Chu………” Bạch Thần cũng thấy được mình quá lời, lúc này mới dời chú ý qua bên người tôi, “ xin lỗi, vừa rồi ngữ khí của hơi kém chút, nhưng tại thể dừng lại được nữa, dừng lại chúng ta còn có đường lui, chỉ có thể liều mạng hướng về phía trước!” xong Bạch Thần giẫm chân ga, ngừng , giờ lại còn tăng tốc!
      “Tôi. . . . . . Tôi phải dừng xe, tôi thoải mái. . . . . .” Tôi tại chỉ có là muốn nôn mà còn cảm thấy đầu váng mắt hoa, khó chịu muốn chết được!

      " được, em nhịn chút , hay em muốn nôn nôn , tại thể dừng xe!" Bạch Thần chút suy nghĩ, lại lần nữa cự tuyệt cầu của tôi.

      Lần đầu tiên tôi nhận ra rằng con người giống như tiểu bạch thỏ này ra là tà ác như thế, thậm chí so với Diệp Tử Ninh còn đáng giận hơn nhiều, Diệp Tử Ninh thích khi dễ tôi, nhưng ta giống nhưng hồ ly Tiểu Bạch chỉ thích xem tôi xấu mặt, nhưng làm ra chuyện gì làm tổn thương tôi, nếu khi tôi cảm thấy được thoải mái hoặc là bị thương, bọn họ vẫn rất lo lắng cho tôi, tuy rằng ngoài miệng vẫn mắng tôi ngốc nhưng đó là ngoài miệng thôi. giờ ngay tại giờ khắc này, tôi bỗng nhiên ý thức được vấn đề: tôi là ngu xuẩn, vì sao tôi vẫn nghĩ Diệp Tử Ninh là khi dễ tôi chứ, ta vẫn giống nhưng hồ ly Tiểu Bạch, tuy rằng thích khi dễ tôi nhưng cho tới bây giờ đều chưa làm cho tôi chịu chút thương tổn nào!
      “Tôi phải xuống xe, tôi phải xuống xe ngay bây giờ!” Ngữ khí của Bạch Thần làm cho tôi càng thêm tức giận, dạ dày cũng thoải mái, vì thế tôi cầm lấy cánh tay Bạch Thần bắt đầu lắc lắc, lúc ấy tôi là tức đến còn lý trí, hoàn toàn ngờ tôi làm như vậy dẫn đến tai nạn xe cộ.

      “Tiêu Chu, em muốn chết sao?” Bạch Thần hoàn toàn biến sắc, ta mạnh mẽ đẩy tay tôi ra.

      “Bộp” tiếng, tay của tôi bị đụng vào cửa kính thủy tinh xe, tôi đau đến mức nghiến răng nghiến lợi, dự đoán được ta bỗng nhiên đẩy tôi ra mạnh như vậy, trong lòng lại cảm thấy ủy khuất hiểu được, mấy ngày nay buồn bực, tại cộng thêm vấn đề này làm cho nước mắt tôi cứ như nước vỡ đê, muốn ngừng mà ngừng được.

      Tinh thần Bạch Thần lòng đặt ở kính chiếu hậu, chú ý động tĩnh hai chiếc xe ở phía sau, nhìn thấy tôi khóc, cũng có an ủi tôi giống như trước đây.

      “Tôi phải. . . . . . Xuống xe. . . . . . Hu hu. . . . . .” Tôi vừa khóc vừa đập tay vào cửa kính, tay cũng bắt đầu có hơi đau đỏ lên rồi.
      “Chu Chu, em nhịn chút , tại thể dừng xe, dừng lại bị bọn họ vượt qua , đến lúc đó em cũng chỉ có thể theo bọn họ trở về.”

      “Trở về trở về, dù sao sống với cũng dễ chịu hơn ở cùng tên quái dị như , dừng xe! Tôi phải xuống xe, nếu xuống xe, tôi lập tức nhảy ra khỏi xe !” Lần này tôi là là tức giận vô cùng, tôi cùng Bạch Thần, tôi cũng muốn bỏ đứa bé, dạ dày là khó chịu, hu hu hu. . . . . .

      ta biết tôi khó chịu mà còn chạy nhanh như vậy, là quá đáng. Tôi ‘ọe’ tiếng lại bắt đầu nôn nghiêng trời lệch đất.

      Tôi nôn đến trời đất lệch chuyển, cảm thấy mình sắp chết rồi, tôi rốt cuộc chịu nổi, tay lại bắt đầu tranh đoạt tay lái của ta, “Tôi muốn xuống xe. . . . . .”

      Hai người kéo qua kéo lại, Bạch Thần bị tôi làm cho phân tâm , xe thiếu chút nữa đụng vào chiếc xe tải phía trước, cũng may là đúng lúc đó ta quẹo vào bên đường, “Tiêu Chu, nhanh chóng buông tay ra cho tôi!”

      , tôi muốn!” Tôi lúc ấy cũng là não tàn , lòng là dỗi cùng ta, sau đó là muốn xuống xe, tôi quên động tác như vậy là vô cùng nguy hiểm, rất có có thể tạo thành tai nạn giao thông nghiêm trọng thậm chí có thể dẫn đến thương vong, đáng tiếc lúc đó tôi muốn hoàn toàn có dùng lí trí để .

      "Em!" Bạch Thần bị tôi làm tức giận đến mức biết gì, vừa rồi nếu ta khẩn cấp quẹo vào, ………… lần đầu tiên ta sợ tới mức mặt đều tái xanh.

      “Tôi mặc kệ, dù sao tôi tại xuống xe.” ta rống lên như vậy làm cho trong lòng tôi càng căm giận bất bình, ta nghĩ ta làm gì của tôi chứ, làm gì mà tôi thể xuống xe?! ta bảo tôi thể xuống xe tôi xuống xe sao, tôi còn có cái gì mặt mũi chứ? !

      Tôi lại cùng Bạch Thần giành tay lái, hành động của tôi làm cho Bạch Thần bị phân tâm, biết khi nào chiếc xe màu trắng kia đuổi kịp và vượt qua chúng tôi, phía sau vẫn còn chiếc xe chạy theo.

      “Ngu ngốc, nhanh buông tay ra !”

      mới ngu ngốc, cả nhà đều ngu ngốc!” Tôi chưa bao giờ biết Bạch Thần là người như thế này cả, ra trước đây ta là giả bộ, giờ mới là bản chất của ta.

      Hai chúng tôi tranh chấp rất mạnh bạo nên hoàn toàn chú ý đến chiếc xe phía trước, chờ tới khi chú ý còn phanh kịp rồi, xe của Bạch Thần đụng vào đuôi của chiếc BMW kia………..

      Chỉ nghe được tiếng ‘Kittttttttttt’ chói tai vang lên, tất cả chìm vào bóng tối…………


      Tôi tì người vào bên giường, trừng mắt nhìn người nằm giường bệnh, hai mí mắt cứ như muốn chạy lại nắm tay nhau, tôi phải dùng sức lực rất lớn mới tách hai chúng nó ra được. =_=
      Nhưng mà vẫn buồn ngủ quá………. Thời gian cứ tích tắc trôi qua, nhưng ta vì sao vẫn chưa tỉnh lại chứ, tôi là rất buồn ngủ rồi đó!!!

      Aizzzz, Diệp Tử Ninh phải cả đời đều nằm như thế này chứ??? Như vậy tôi đây làm sao bây giờ? Đứa bé trong bụng tôi làm sao bây giờ? Bên tai vẫn là tiếng hít thở đều đều của ta nhưng tôi vẫn mực cảm thấy phiền táo, ngoại trừ phiền táo còn có lo lắng, tôi nhịn được trộm cầm lấy tay ta, lần đầu tiên cảm thấy nhịn được mà đau lòng, cái loại đau lòng này phải đau lòng như khi người nhà gặp chuyện may, tôi ra nguyên nhân nhưng mà trong lòng vẫn luôn cầu mong cho ta xảy ra việc gì, vừa tưởng tượng đến từ nay về sau còn gặp lại ta nữa là trong lòng lại cảm thấy ray rứt, thể ngờ được, bị ngược đãi mãi cũng trở thành thói quen!!!!

      “Diệp Tử Ninh, nhanh đứng lên cho tôi, nếu đứng lên tôi đánh mông đấy!”

      “Tiểu Diệp Tử, trời sáng rồi, mau rời giường thôi!” Tôi cố gắng kéo mí mắt lên, trong hốt hoảng dường như nhìn thấy đuôi mày của Diệp Tử Ninh nhàng nhíu chút, tôi lập tức dụi dụi mắt, nhìn lại lần nữa, nhưng có gì cả, ra là mình hoa mắt.[Sun: đố mọi người vì sao nghe đến tên này Diệp Tử Ninh lại khẽ nhíu mắt, há há há ^^]

      Tôi có chút thất vọng ngáp cái, tiếp tục thất thần, tiếp tục đấu tranh cùng hai mí mắt của mình, tôi vỗ vỗ vào mặt, lấy tay chống mí mắt để cho mình được ngủ “Diệp ma quỷ, ngủ lâu như vậy rồi mà vẫn tỉnh sao? Nếu tỉnh, tôi để ý đến nữa đấy!!!”

      “Diệp công công……… mau tỉnh lại ……….”

      Tôi ngáp dài cái, tôi muốn ngày đêm ngủ đủ giấc rồi, rất có nhân đạo đó, phải tôi bỗng nhiên si tình, cũng phải tôi quá nặng tình, hơn nữa những người bên ngoài đó cũng cho tôi ngủ được, nhất là chú của Diệp Tử Ninh cùng ba tôi, tôi cùng người khác bỏ trốn mới làm cho Diệp Tử Ninh xảy ra tai nạn xe cộ, hai người bọn họ còn nghiêm trọng cảnh cáo tôi, tình huống của Diệp Tử Ninh rất khả quan, nếu trong vòng hai ngày tỉnh được suốt đời có khả năng tỉnh dậy được.

      Ôi mẹ ơi ~~ nhiều tội trạng quá, tôi gánh vác nổi trách nhiệm này đâu à ~~ hơn nữa Diệp Tử Ninh bị thương có nghiệm trọng đến thế sao? Tôi thấy thế nào cũng nhìn ra được nguyên cớ cả, bất quá trán ta có băng gạc trắng, nhìn qua…………à………. Có hơi dọa người!!!

      Tuy rằng trong lòng tôi cực kì muốn nhưng dưới kiên trì của ba ba nên tôi vẫn phải phụ trách đánh thức Diệp Tử Ninh, nếu Diệp Tử Ninh tỉnh lại, tôi được ngủ!

      Quá phận, quá phận, hết sức quá phận, như thế nào có thể như thế được chứ?! ngủ đủ giấc, chúng ta sinh ra là thiếu nửa lạc thú cùng hạnh phúc!
      “Tiểu Diệp……….. rốt cuộc đến bao giờ mới tỉnh vậy, tỉnh lại nhanh nhanh được , chỉ cần tỉnh, tôi lập tức nấu cơm cho ăn? Được ?”

      Tôi lại ngáp cái, nước mắt tự giác mà rơi xuống, người bên ngoài biết nhìn vào tưởng tôi buồn mà khóc, khóc vì Diệp Tử Ninh, vì thế dư luận lần đầu tiên chuyển hướng, lần đầu tiên mọi người đánh giá tôi rốt cuộc cũng còn khắc nghiệt như trước nữa!

      Bọn họ đều Diệp Tử Ninh bị chấn thương tới não, vô cùng có khả năng trở thành người thực vật, người có đời sống người thực vật là giống như phim thần tượng hay chiếu TV ấy, có tư tưởng, có suy nghĩ, khóc cũng cười nhưng lại chết được, bọn họ cho rằng tôi cùng tình nhân cao chạy xa bay nhưng ngờ tôi còn ở lại, xem ra từ nay về sau tôi cũng còn xem như người có tình có nghĩa.

      Đương nhiên cũng có người lại thêm chán ghét tôi, cảm thấy tôi cái con xấu xí này biết cảm thấy thẹn, câu dẫn Diệp Tử Ninh còn biết chừng mực dừng lại mà còn chân đạp hai thuyền, cuối cùng còn làm cho thần tượng trong lòng bọn họ gặp tai nạn, nếu ở cổ đại, tôi hẳn là bị xe ngựa ngũ mã phanh thây, vạn người phỉ nhổ! Ở đại tôi cũng có thể bị rơi vào diễn đàn Thiên Nhai, để cho hàng vạn dân cư mạng công kích tôi, làm thịt tôi, khinh bỉ tôi!!!

      “Ninh Ninh, chỉ cần tỉnh lại ngay bây giờ, tôi liền kết hôn với …….” Hai mắt của tôi chống đỡ tới cực hạn, suy nghĩ muốn trống rỗng, tôi cũng biết mình cái gì nhưng vừa xong tay bị người ta cầm lấy!!!

      Là người ta mạnh mẽ cầm lấy, tay đối phương cực kì ấm áp cực kì nóng, cảm xúc chân kia làm cho tim tôi nhảy dựng, bốn mắt nhìn nhau, tôi bị đôi mắt sáng ngời của đối phương làm cho hoảng sợ, cả người lập tức tỉnh ngủ.

      ……. tỉnh rồi?” Ngoại trừ kinh ngạc, trong lòng tôi cũng có tia kinh hỉ, trời ạ, tôi rốt cuộc cũng có thể ngủ rồi!!!!

      Mắt phượng của Diệp Tử Ninh híp lại, lời nào chỉ là chăm chú nhìn chằm chằm vào tôi, giống như con báo nhìn chằm chằm vào con mồi của nó ấy!

      “À, hì hì…….. nếu như tỉnh rồi, vậy, vậy……. tôi……. tôi trước…..” Tôi muốn nhanh chóng thông báo cho mọi người để người ta đến, tôi còn có cơ hội để ngủ, nhưng Diệp ma quỷ người này mãi vẫn chịu buông tay tôi ra.
      Hồi lâu sau, ta mới lên tiếng, “ tỉnh rồi!”

      sao?????

      “………….À, tôi biết tỉnh rồi, tôi thấy mà,” tôi biết ta tỉnh nhưng ý ta là gì, “À, tôi biết rồi, muốn tôi giúp thông báo cho bác sĩ đúng ? đợi tí, tôi ngay bây giờ đây!”

      Ánh mắt Diệp Tử Ninh rất nghiêm túc nhìn tôi, tự nhiên…….. toàn thân tôi lông tơ đứng thẳng!!! =_=

      cần!” Lần này ra rất nhanh trả lời tôi!

      “A!” Trả lời xong tôi liền phát mình biết gì với ta, biết vì sao tôi cảm thấy dám nhìn vào mắt ta, phải là vì sợ, mà là…….. dù sao tôi cũng được, chỉ là cảm thấy có hơi ngượng ngùng.
      “Chúng ta thôi!” Diệp Tử Ninh bỗng nhiên xuống giường kéo tôi lại đây, bàn tay cực choàng qua thắt lưng của tôi.

      “A? đâu thế?” Vì sao tôi cảm thấy ta từ khi tỉnh lại lại là hai người khác nhau, tôi luôn theo kịp lời ta , còn câu này nữa, đầu đuôi bảo rốt cuộc là nơi nào?

      Diệp Tử Ninh khẽ nhíu mày lại, mắt phượng tuy rằng có hơi mệt mỏi nhưng trong phút chốc liền sáng lên, khóe miệng khẽ cười cười, “ cục dân chính.”

      “………….A, vào trong đó làm gì chứ?” Tôi càng lạc vào mê cung, ta phải bị chấn động não rồi chứ? Sao càng tôi càng hiểu thế này???

      “Có mang theo chứng minh nhân dân ?” Diệp Tử Ninh trả lời tôi mà lại hỏi tiếp.

      Tôi gật gật đầu.

      “Vừa rồi em cầu hôn với , đồng ý rồi, suy nghĩ bằng hành động , tại chúng ta phải đăng kí!” ta dùng ngữ khí cùng thái độ vô cùng miễn cưỡng chuyện với tôi.

      Tôi ngẩn người ra hẳn, đây là chuyện gì vậy? Tôi lúc nào cầu hôn với ta chứ? Đây là chuyện xảy ra ở thế kỉ nào, có ai lại đây cho tôi biết ? Aaaaaaaaaaa………

      thôi!” ta ôm lấy tôi ra ngoài.

      Tôi hoàn toàn choáng váng, trong giật mình cảm thấy mười ngón tay của hai chúng tôi đan vào nhau, ta kéo tôi về phía trước, tôi ngẩng đầu nhìn người ngoài hành tinh trước mắt này, đúng lúc đó ta cúi đầu, mỉm cười với tôi, môi mỏng hơi hơi cong lên, tựa hồ mang theo chúng trêu tức, lại tựa hồ mang theo chút vừa lòng, trong phút chốc đó là khuynh quốc khuynh thành ~~

      Vì thế bệnh mezai lại nổi lên…………
      …………………
      Chờ khi tỉnh táo lại, tôi là người đóng mác “ kết hôn”, muốn hối hận cũng còn kịp nữa rồi.\

      Tiệc cưới được tổ chức ở khách sạn sang trọng nhất trong thành phố, ngày đó tôi bị người ta xoay quanh giống như con rối, hồi đổi sườn xám, hồi đổi áo cưới, hồi trang điểm thêm, hồi dập đầu, hồi kính rượu, đương nhiên tôi giọt cũng có uống tới, Diệp Tử Ninh chịu cho tôi uống, tôi cũng vui vẻ ……
      Nhưng hồi hôn lễ mệt quá, đêm đông phòng hoa chúc của chúng tôi chút lãng mạn, Diệp Tử Ninh say đến biết trời trăng mây đất, mà tôi từ sau khi mang thai càng trở nên buồn ngủ, sau ngày mệt mỏi như thế, chân đau nhức thôi, toàn thân xương cốt cứ như tựa hồ đình công giải tán, đợi khi mọi người rồi, tôi tắm rửa cái cũng ngã vào giường ngủ hay gì hết!

      Bạch Thần từ sau ngày đó là thấy nữa, hôn lễ của tôi cũng thấy ta đến, lâu sau đó tôi mới biết được ‘Ân oán giang hồ’ của Bạch Thần cùng Diệp Tử Ninh. Kì đó là câu chuyện vô cùng…….. ba chấm. Bạch Thần sở dĩ luôn tìm Diệp Tử Ninh gây phiền toái, phải vì bản thân ta mà là vì em của ta – Bạch Y.

      Bạch gia cùng Diệp gia là thế giao, vào thời kì thơ ấu và niên thiếu, em Bạch gia đều lớn lên cùng Diệp Tử Ninh, đến thời kì trưởng thành tiểu thư Bạch gia lặng lẽ thương Diệp Tử Ninh, đáng tiếc là ‘thần nữ có tâm, vương tử vô tình, khi tiểu thư Bạch gia thổ lộ tình cảm Diệp Tử Ninh chẳng lẽ nhận mà còn quả quyết cự tuyệt.

      Bạch tiểu thư kiêu ngạo như vậy, bị cự tuyệt mặt mũi còn đâu thể nào chịu nổi, vì thế nhất thời luẩn quẩn trong lòng, ý đồ nhảy từ lầu năm xuống tự sát. Đáng tiếc có đôi khi muốn chết cũng là loại xa xỉ, tiểu thư Bạch gia tự sát thành công, nhưng hai chân lại vĩnh viễn thể đứng dậy.

      Hai vợ chồng Bạch gia đau lòng rất nhiều cũng tức giận rất nhiều, nhưng mà cái này có thể trách ai được bây giờ, dù sao người ta thương con bọn họ làm sao được đây??? Kết quả như vậy cũng là do con bọn họ nghĩ quẩn trong lòng, nhưng trong lòng tức giận vẫn là nghẹn được, vì thế Bạch gia từ nay về sau đoạn tuyệt lui tới với Diệp gia.
      Lại nghe Bạch Thần nghe được tin em vĩnh viễn thể đứng lên nữa liền chạy đến Diệp gia đánh nhau với Diệp Tử Ninh trận, sau đó tuyên bố ngày ta khiến cho Diệp Tử Ninh mãi mãi thể có hạnh phúc, vì thế cho nên mới có câu chuyện ‘ba chấm’ xảy ra sau này.

      Nghe xong câu chuyện này làm tôi đau lòng mất vài ngày, tôi nghĩ Bạch Thần nhiều ít cũng là thích tôi, như vậy có thể chứng minh mị lực của tôi, nhưng thể nào nghĩ tới ta là vì trả thù, nhàm chán, nhàm chán hết sức! Ngây thơ, chán ~~

      Bảy tháng sau, tôi sinh ra thằng nhóc mập mạp, đáng , làm tăng thêm số lượng nam nhân trong nhà tôi, nghe hồ ly Tiểu Bạch , ba tôi còn trộm khóc.

      Sau đó cuộc sống vẫn cứ tiếp tục, có vui có buồn……….. quan trọng nhất là hiểu được quý trọng những điều ta có được.

      Câu chuyện của tôi đến bây giờ xong, hồi khôi hài, hồi hài kịch, cảm ơn mọi người chú ý lắng nghe.


      [​IMG] [​IMG] [​IMG]

      CHÍNH VĂN HOÀN

    3. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      (Phiên ngoại) Đặt tên con quả là vấn đề trọng đại

      Khi còn tôi vô số lần đau khổ vì tên của mình, tôi từng kháng nghị qua ba ba, ba ba đổi tên cho tôi nhưng ai ngờ ba ba lại , tên này là món quà tuyệt nhất là mamy để lại cho tôi, cho nên vì thế ba ba sửa giúp tôi, vì thế tôi chỉ có thể câm nín sống cho qua ngày.
      Tôi từng với Tư Đồ là nếu có ngày tôi có con, tôi phải cho đứa bé ‘Đồng cam cộng khổ’ với tôi, tôi có cái tên bị mọi người giễu cợt cho nên con tôi phải đồng cam cộng khổ với mẹ nó, nhất định nó phải có cái tên đặc biệt.
      Tư Đồ nghe tôi xong khinh bỉ tôi hết chỗ , hơn nữa bất đắc dĩ ai thán: “Bên người tôi sao mà toàn người bất thường thế này~~”
      Tôi , nếu ông xã tương lai tôi họ Tiền, vậy bất kể con sinh ra là con trai hay con đều kêu là Tiền Đa Đa (tiền nhiều hơn), nếu ông xã tương lai của tôi họ Lương con trai kêu là Lương Lãnh (trà nguội), con kêu là Lương Hi (cái chiếu), nếu ông xã tương lai họ Hà con trai kêu là Hà Phàm ( cặp lồng đựng cơm ), con gọi là Hà Tử ( hòm ). . . . . .
      Tư Đồ ngã xuống đất hộc máu ba thăng thiên dậy nổi, vì hài hòa xã hội này, Tư Đồ kiên nhẫn giáo dục tôi.

      “Tiểu Chu, bé trai làm gì, nhưng bé hẳn là phải đặt tên gì đáng chút, từ láy là lựa chọn tồi đó, ví dụ nhưng Thiển Thiển (nhợt nhạt), có danh nhân đặt tên cho con mình là Thiển Thiển, vô cùng đơn giản, ví dụ như tớ có bà chị họ, ông chồng họ Diêu, bọn họ đặt tên cho con mình là Diêu Tưởng Tưởng (diêu suy nghĩ), vừa đơn giảm vừa có chiều sâu, bọn họ hy vọng con trước khi làm chuyện gì cũng phải suy nghĩ kĩ chút, như vậy mới sống thành công!”

      Phải là từ láy sao? Tôi nghĩ nghĩ, đề nghị ra vô số tên như ‘Ái Ái, Bao Bao, Nữu Nữu’ ( , Bánh Bao, Bé )……. Cuối cùng điều bị Tư Đồ gạt hết, ra riêng có nhân tôi cảm thấy ‘Bao Bao’ là lựa chọn tồi, bánh bao đó, rất đáng , ăn lại ngon, Tư Đồ hoàn toàn lên cơn =_=

      tại tôi rốt cuộc cũng lập gia đình, có điều ông xã của tôi phải họ Tiền cũng phải họ Lương, ta họ Diệp, vì thế ngày đặt tên cho đứa bé tôi phải giơ ma chưởng lên, đặt cho đứa con cái tên ‘trâu bò’ chút.

      “Em cảm thấy tên ‘Diệp Vấn’ tồi!” Gần đây diễn viên Diệp Vấn rất nổi tiếng. (Diệp Vấn là diệp hỏi =”:)

      được!” Diệp Tử Ninh cần suy nghĩ lập tức phủ định phương án của tôi.

      Quá phận, để lại tí mặt mũi nào cả! Tôi tức giận cắn miếng bánh ngọt, đứa bé là do tôi sinh, như thế nào tôi cũng phải có phân nữa quyền quyết định chớ, sau nữa ta làm được cái gì nào, chẳng phải chỉ là cống hiến viên tinh trùng sao? Đứa bé này tôi vất vả mang thai chín tháng mới sinh ra, cho nên về công lao, tôi đương nhiên là nhiều hơn rồi.

      “Vậy kêu là Diệp Nhất , nhủ danh là ‘Tiểu Nhất’, về sau sinh đứa thứ hai kêu là Diệp Nhị, nhủ danh là ‘Tiểu Nhị’.” [Sun: chết mất thôi, tiểu nhị ơi là tiểu nhị ~~, bé cưng chưa ra đời có cái tên ba chấm hết chỗ ~~]
      Khóe miệng Diệp Tử Ninh run run chút, hoàn toàn để ý đến tôi nữa, mình ôm đứa bé trở về thư phòng.

      Bỏ lại tôi mình nước mắt như mưa, hu hu hu…..

      Cuối cùng tên của đứa bé da hai lão gia của Diệp gia quyết định, nhủ danh do Diệp Tử Ninh quyết định, còn tôi gọi là “Dã Mã”. (Sun: Dã mã là con ngựa hoang =”:)

      Nhưng bi ai nhất chính là ngoại trừ tôi, những người khác đều kêu đứa bé là Diệp Tử, sau mấy tháng tôi cuối cùng cũng thỏa hiệp, bởi vì tôi kêu ‘Dã Mã’, đứa bé cũng thèm liếc mắt tới tôi cái nữa, bi ai aaaaaa …………

      Vấn đề sữa bột

      Lúc trước có Ba Lộc, sau có Thánh Nguyên, bạn có dám uống sữa nữa ?

      Trước khi sữa bột Ba Lộc làm cho thận người ta kết sỏi, làm cho lòng tôi hãy còn sợ hãi, nhưng nghĩ tới mới cách đây hai năm, kiện Ba Lộc còn ràng ra trước mắt, khi tất cả tâm điểm của xã hội còn đặt chú ý lên sữa bột trẻ con lại xuất tiếp kiện Thánh Nguyên, mọi người hoang mang vô cùng.

      Tôi mỗi ngày xem tin tức, càng xem trong lòng càng lo lắng, ở thành phố này có vài đứa xuất tượng trưởng thành sớm ở thành phố kia lại có bé con nổi hạch dưới ngực, đồng thời còn có bệnh trạng nhiễm trùng, càng ghê người hơn là còn có tuổi còn xuất tượng có kinh.

      Tôi còn xem càng bình tĩnh nổi, tuy rằng tôi có con với Diệp Tử Ninh là ngoài ý muốn nhưng đứa bé này dùng sao cũng là do tôi mang thai chín tháng mới sinh ra, là thân sinh cốt nhục của tôi, tôi phải vì tương lai của nó phụ trách mới được!

      Có thể ban ngày suy nghĩ ban đêm nằm mộng, trong mơ tôi mơ thấy hai hạt đậu đỏ trước ngực Diệp Tử phát triển thành cup C, tôi hoảng hồn tỉnh lại, động tác đầu tiên phải chạy đến phòng trẻ con mà làm theo bản năng sờ sờ bộ ngực cup A của mình, tự nhiên lại cảm thấy buồn buồn, vì sao phải là tôi phát triển thành cup C chứ, nếu như thế từ ác mộng biến thành hỉ mộng rồi, haizzzzzzz.

      Ngay sau đó, tôi lập tức chạy đến phòng trẻ con, cưởi quần áo của Diệp Tử ra, sau đó bắt đầu giở trò……. Khụ khụ…….. mọi người đừng có hiểu sai nha ……. Tôi chỉ là kiểm tra toàn thân của em bé thôi.

      Tôi cầm lấy kính lúp, chăm chú xem hai hạt đậu đỏ ngực của Diệp Tử, uhm, vẫn bình thường, Diệp Tử bị tôi làm tỉnh, mở to đôi mắt ngây thơ nhìn tôi.

      “Diệp Tử, là mami đây, mami làm kiểm tra toàn thân cho con, đợi chút nữa là xong rồi, con phải ngoan ngoãn được khóc đấy nhé, khóc đánh thức ba ba đó, biết ?” xong tôi ở khuôn mặt mềm mại của Diệp Tử hôn cái, cảm giác tồi, lại hôn cái nữa, Diệp Tử bị tôi chọc chắc là bị nhột, cười khanh khách ngừng.

      “Xuỵt……… được cười lớn quá chứ, đánh thức ba ba đấy!” Tôi có tật giật mình nhìn cửa chút, cũng may là Diệp Tử Ninh có đến.

      Nhanh lên nhanh lên, đợi lát nữa Diệp Tử Ninh tỉnh tốt lắm, tôi dời kính lúp xuống dưới.
      May mắn may mắn, tiểu đệ của Diệp Tử vẫn bình thường, sở dĩ tôi lo lắng này là vì hôm nay TV mới đưa tin, có cậu bé thế nhưng mỗi ngày đều xuất tượng xuất tinh sớm, cho nên tôi vô cùng lo lắng cho Diệp Tử nhà tôi trưởng thành sớm, nếu xuất tình huống này, tôi tránh khỏi tai kiếp rồi~~~
      Bỗng nhiên……. giọng trầm vang lên đầu tôi, tôi ‘A’ tiếng, sợ tới mức nhảy dựng lên, kính lúp trong tay làm đường parabol hoàn mĩ, vừa vặn đáp xuống đầu người kia.

      “Chết……… Diệp ba ba…….. ba ba sao chứ?”
      “…… có việc gì……….”

      “Nhưng hình như đầu ba ba bị đổ máu rồi……..” Tôi tay chân luống cuống.

      “………. có việc gì, chỉ là có hơi choáng váng mà thôi.” Diệp ba ba hơi lung lay chút, tôi lập tức đỡ ông ấy ngồi xuống.
      Lại bỗng nhiên…….. ở cửa lại xuất giọng khác, tôi lại hoảng sợ, vì sao mà người nhà này đường đều thanh gì hết vậy?! Hù chết người đền mạng nha~~

      xảy ra chuyện gì?”

      “…… Cái này…….” Tôi do dự biết nên mở miệng như thế nào.
      “Em làm gì thế? Vì sao đầu của ba ba lại bị thương?” Diệp Tử Ninh lấy ra hộp y tế giúp ba ba xử lí miệng vết thương, cũng may là chỉ bị trầy da, có gì đáng kể.

      Ngay khi tôi cố gắng giải thích với Diệp Tử Ninh tôi làm sao làm trầy da của ba ba ba ba lại câu làm tôi điếng cả người.
      “Tiểu Chu nó sờ móa Diệp Tử.”

      Nào có, oan uổng quá , tôi có mà!!! Tôi làm sao mà biến thái đến độ sờ móa con trai mình chứ!!!!

      Nhưng Diệp Tử Ninh nghe được lời của Diệp ba ba, lập tức ngẩng đầu liếc tôi, sao đó quay đầu nhìn qua Diệp Tử ở trần truồng, sắc mặt lập tức thay đổi, “Trư Trư, đây là chuyện gì xảy ra?”

      “Ninh Ninh, phải tin tưởng em, em sờ móa Diệp Tử, em chỉ là làm kiểm tra toàn thân con thôi.”

      “Vô duyên vô cớ làm chi mà kiểm tra toàn thân cho Diệp Tử, cho dù có làm cũng có thể bệnh viện kiểm tra, phải giống như con cầm cái kính lúp mà …….” Câu sau, Diệp ba ba hình như ngượng ngùng tiếp, ông ấy mực nhận định tôi sờ móa con trai mình rồi.

      Đậu Nga năm đó cũng có oan uổng đến cỡ tôi vậy nữa à ~~

      “Đó là bởi vì…………..” Tôi nắm nắm góc áo của mình, vẫn dám đem tình hình thực tế ra.

      “Bởi vì sao?’ Hai cha con Diệp gia cùng bức.

      “Bởi vì Thánh Nguyên!”

      “Thánh Nguyên sao?”

      phải tin tức rất nhiều chuyện vì sữa mà con bọn họ trưởng thành sớm hay sao?”

      “Cái này biết, nhưng cái này có liên quan gì đến Diệp Tử? Nếu lầm sữa bột của Diệp Tử đều là nhập khẩu!” Diệp Tử Ninh bao giờ hàm hồ, nghĩ cũng biết là hôm nay tôi có khả năng lừa gạt ta rồi, chỉ còn con đường thành thôi!

      Làm sao mà có liên quan gì đến Diệp Tử chứ………….
      “Hu hu………. Em phải là cố ý…….. em mua sữa bột Thánh Nguyên, sau đó cho Diệp Tử uống, nghĩ tới Thánh Nguyên……….. em sợ Diệp Tử xuất trạng trưởng thành sớm nên mới lại đây kiểm tra toàn thân cho con.”
      Diệp ba ba nghe tôi thở dài nhõm hơi.
      Nhưng Diệp Tử Ninh vẫn nhăn mày nhăn mặt như cũ, “Vô duyên vô cớ vì sao muốn mua sữa bột Thánh Nguyên?”
      “Em……. Ha ha…….. cái này……. Hôm nay thời tiết là tốt nha, nếu chút nữa chúng ta bế Diệp Tử dã ngoại ngoại thành ?” Tôi bắt đầu chột dạ dám đối diện với Diệp Tử Ninh.

      Diệp Tử Ninh nhìn chằm chằm tôi hồi lâu, ngay tại khi tôi sắp hỏng mất cũng truy cứu nữa, ta dìu Diệp ba ba trở về phòng, sau đó kêu bảo mẫu chăm sóc cho Diệp Tử, mà tôi……….. hu hu hu…… bị ta nắm kéo về phòng.

      tại có thể lí do vì sao em mua sữa bột Thánh Nguyên chưa?” Diệp Tử Ninh nằm nghiêng giường, ánh mắt chăm chú nhìn vào tôi.
      “Cái này…. Có thể được ?”

      “Em thế nào?” ta hỏi lại tôi, khóe miệng hơi cong lên, lập tức làm cho tim tôi đập gia tốc………..
      là vô cùng thất sách, kết hôn hơn được năm mà tôi vẫn kháng cự nổi sắc đẹp của ta!!!!

      phải sữa bột thánh Nguyên có yếu tố kích thích sinh dục sao? Đứa trưởng thành sớm, cho nên……..” Tôi nhắm mắt nhanh, quả vô cùng mất mặt, trời ơi là trời!!!!!

      Diệp Tử Ninh nhìn tôi hồi lâu, sao đó cười nghiêng ngã, “Trư Trư………… em như thế nào đáng như vậy………..”

      Chán ghét………. Vẫn là bởi vì bộ dáng của ta rất chói mắt, mà ngực tôi lại bằng phẳng cho nên tôi vẫn lo lắng ta ghét bỏ tôi đủ đầy đặn.

      Tôi thẹn đến mức muốn chui xuống đất, chuẩn bị trốn nhưng Diệp Tử Ninh người cao chân dài, đến vài bước là đến bên người tôi, từ sau lưng ôm lấy tôi, đầu vô cùng thân thiết để lên đầu tôi.

      “Trư Trư ngoan………. phải là cười nhạo em……….. chỉ là………. Xì…….” xong ta lại nhịn được nở nụ cười.
      Hu hu hu….. hơi quá đáng!!! Tôi muốn đứng lên nhưng Diệp Tử Ninh lại ôm tôi chặc.

      “Được rồi, có cười em, Trư Trư, em vì làm như vậy làm cho vui vẻ, nhưng mà em phải biết rằng uống sữa bột thể làm cho nơi này…….” đến đây bàn tay của ta lại an phận.

      Tôi ‘A’ tiếng, mặt bắt đầu đỏ lên.

      “Là thể làm cho nơi này của em lớn lên, bất quá có phương pháp có thể thử xem….”
      “…………….Uhm………. phương pháp gì?” Tôi vô lực tựa vào người Diệp Tử Ninh.

      Diệp Tử Ninh cười cười, rất đen tối nhưng lại vô cùng điển trai, “Làm vận động mát xa, giống như bây giờ…….”
      “Chán ghét…………. Đại sắc lang………”

      “Chẳng lẽ phục vụ của làm em hài lòng sao?” Diệp Tử Ninh ôm tôi đặt giường, người lập tức đè lên người tôi.
      “……….Uhm……. được đụng vào nơi đó…………”

      “…….. Ha ha ha ……..”
      Thời tiết hôm nay quả nhiên rất tồi, thích hợp để thực vận động!
      Last edited: 4/10/14

    4. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Phiên ngoại Tư Đồ

      Phương Bắc có nam nhân, tuyệt thế mà độc lập. Nhất cố khuynh thành, tái cố khuynh quốc, người này là Tư Đồ Âu Dương – người khiến người ta kinh sợ phương, Tư Đồ đại nhân. (= =! Tên này cũng quá độc , tác giả khẩy lỗ mũi trả lời: bởi vì ba họ Tư Đồ, mẹ họ Âu Dương, cho nên được gọi là Tư Đồ Âu Dương. Độc giả: = =#. . . . . . )
      Bởi vì Tư Đồ vừa xuất thế, lợi dụng ngoại hình kỳ lạ vang danh cả tiểu khu. Nghe ngày đó Tư Đồ sinh ra, xuất rất nhiều tượng kỳ quái, đầu tiên là ống nước nhà bị bể, tiếp theo WC nhà đổ, lại sau đó, ông nội Tư Đồ bị táo bón( Tư Đồ = =: chuyện này liên quan gì tôi, tôi xuất thế, ông ấy cũng táo bón à! ), tiểu khu có bà thầy bói tính toán tài tình, sắc mặt đều xanh phán câu : trời giáng dị tượng, tất có đại loạn, tất có nghiệt xuất ! [dị tượng là tượng kì quái]
      Cùng ngày, khi trời đầy rặng mây đỏ, mẹ Âu Dương bụng đau đớn khó có chịu, tiếp theo bể nước ối. . . . . . Đứa phải xuất thế, ba ba Tư Đồ vội vội vàng vàng chạy ra khỏi phòng, lại bị vấp chân vào ghế té xuống đất, cái trán nhất thời xuất cái bánh bao to to, cuối cùng vẫn là ông nội Tư Đồ lúc đấy ngồi xổm trong WC gọi điện thoại đến bệnh viện.
      Đến lúc đó, cả nhà đều xuất động , con cháu đời thứ 18 của gia tộc Tư Đồ xuất thế, đây chính là việc quan trọng nhất trong gia tộc năm ấy, hơn nữa mấy bác trai của Tư Đồ đều sinh con , mà mẹ Âu Dương này mang thai, mặc kệ là từ góc độ khoa học hay là theo góc độ mê tín đều xác nhận là bé trai, cho nên gia tộc Tư Đồ sôi trào, đây chính là đơn truyền mấy đời a, cháu đích tôn của gia tộc Tư Đồ a! Cho nên mọi người khó tưởng tượng, theo mamy Âu Dương vào bệnh viện còn có bốn chú, ba bác, còn có cái gì thẩm thẩm, ông nội,bà nội. . . . . . Loạn thất bát tao, hết hai mươi mấy người, làm cho MM tiếp tân của bệnh viện sợ hãi, nghĩ đến bệnh viện có người chết, tại người nhà người chết qua thảo phạt bệnh viện.

      Vật lấy hi làm quý, đứa con trai độc nhất của gia tộc Tư Đồ ngay cả sinh ra cũng làm cho mọi người bất an a ---- mẹ Âu Dương khó sanh !

      Lúc ấy ba ba Tư Đồ ký sinh tử ước, khụ khụ, nhưng mà phải trước bảo đứa hay là bảo vệ mẫu thân đây, ông nội cùng bà nội Tư Đồ nước mắt tung hoành, run rẩy rất muốn phải bảo vệ tôn tử, nhưng mà ba ba Tư Đồ vợ, vì thế tuyệt bút vung lên, bảo vệ bà xã đại nhân ( bởi vì chuyện này, từ lúc bé đến lúc 5 tuổi Tư Đồ cũng cùng thân với ba ba Tư Đồ, ba ba Tư Đồ buồn bực nhiều năm. )

      Cũng may, được tổ tiên Tư Đồ gia tộc che chở, mẫu tử bình an.
      Chính là. . . . . . !

      Vấn đề lại tới nữa, người của Tư Đồ gia tộc nhìn thấy đứa bé kia, đều cự tuyệt nhận, cho rằng bệnh viện khẳng định là đem đứa ôm sai rồi, kiên quyết cầu phải trả về đứa ” của mình” .
      Đây là vì sao? Rốt cuộc xảy ra chuyện gì, đến nỗi Tư Đồ gia tộc tiếp thu đứa bé này?

      Đây là vì nguyên nhân lịch sử sâu sắc, lúc ấy, khi y tá xanh mặt bế đứa bé trai từ trong phòng sinh ôm ra, bà nội Tư Đồ vừa thấy, liền mở miệng ra, hơi thiếu chút nữa đứng dậy nữa, gần đoàn tụ ông bà, ông nội Tư Đồ vừa thấy bạn già biểu tình này, cũng kinh ngạc, chạy tới vừa thấy, ôi, mẹ của tôi, bệnh viện làm thế nào mà có hắc tinh tinh lui tới vậy trời?

      Ba ba Tư Đồ lúc ấy vội vả nhìn bà xã, nhìn đứa , đợi cho ái thê thức tỉnh, lòng muốn nhìn đứa mình mang thai mười tháng chút ba ba Tư Đồ mới nhớ tới con mình, chính là nhìn đừng thôi, vừa thấy, nước mắt nam tử hán đều nhanh chảy ra, đây là tạo nghiệt gì a, cùng thê tử hai người tuy rằng phải tuấn nam mỹ nữ, nhưng tốt xấu mắt cũng là mắt, mũi cũng mũi, tính ra cũng làm ... thất vọng Đảng, làm ... thất vọng quốc gia, làm ... thất vọng quần chúng nhân dân, ra ngoài ít nhất bị cho là quái thú xổng chuồng, chính là đứa trong tã lót này. . . . . .

      Ba ba Tư Đồ là nam tử hán đỉnh thiên lập đại, trong tự điển cho tới bây giờ có ba chữ ” Lệ Nam nhân “, cảm thấy nam nhân khóc, chính là loại tội, phải biểu nam tử hán, nhưng khắc kia lúc nhìn đến ngũ quan kinh thế hãi tục của đứa mình, “Oa” tiếng khóc ra: “Con trai à, ba ba thực xin lỗi con!”

      Mẹ Âu Dương vừa thấy bộ dáng này của trượng phu, nhất thời trợn tròn mắt, biết nam nhân này bảy tám năm, chưa từng có thấy mặt “Yếu đuối” như vậy, vẫn là ông trời của , là nơi dựa vào của , nhớ năm ngoái ba chồng của bị bệnh nặng nhập viện, nam nhân này cũng chưa từng rơi giọt nước mắt, nhưng hôm nay lại. . . . . . Hơn nữa nước mắt này giống như là cực vui mà khóc a.

      Cho nên khi nhìn thấy nam nhân của mình bỗng nhiên khóc nước mũi đều ra, kinh ngạc của thể dùng ngôn từ để thuyết minh, nhưng khi xem chính đứa mình mang thai chín tháng, rốt cục cũng hiểu được vì sao chồng mình luôn luôn kiên cường bỗng nhiên lại rơi nước mắt .

      Đứa này tình cả đời bọn a! Mẹ Âu Dương đem đứa bé gắt gao ôm vào trong lòng ngực, con trai, mamy dùng cả đời thương để bồi thường bề ngoài của con.
      Đối với bề ngoài Tư Đồ, người viết là lạc bút, thể dùng dăm ba câu để miêu tả, chỉ có thể dùng câu đối thuyết minh cho mọi người:
      Vế : Xem bóng dáng cấp sát thiên quân vạn mã
      Vế dưới: Quay đầu dọa lui trăm vạn hùng binh\
      Hoành phi: Má ơi!


      Các vị độc giả bởi vậy có thể tưởng tượng bên ngoài kinh thế hãi tục của bạn học Tư Đồ chưa, Tư Đồ trưởng thành như vậy, là bất hạnh nhưng mà là bất hạnh trong may mắn, bởi vì Tư Đồ gia tộc như vậy mà vứt bỏ , ghét bỏ , ngược lại càng thêm bảo vệ , vợ chồng Tư Đồ vì chuyên tâm bồi dưỡng đứa này quyết định sinh lần thứ hai, để tránh này lạnh nhạt với đứa đáng thương này, mà mặt khác, có thành viên trong gia tộc Tư Đồ cũng là vô cùng bảo vệ Tư Đồ, có gì tốt tốt người đầu tiên nghĩ đến khẳng định là Tư Đồ.

      Vợ chồng Tư Đồ tư tưởng là đơn thuần, bọn họ nghĩ tới nên vì đứa trang điểm dung nhan, bọn họ chính là nghĩ thông suốt quá nội tâm kiên cường đến giáo dục đứa , làm cho con bọn họ tuy rằng có bên ngoài perfect nhưng có thể có nhân cách hoàn thiện, bọn họ là làm được, đáng thương Tiểu Tư Đồ của chúng ta lớn lên đại gia đình này là hoàn toàn biết “Xấu” là cái nghĩa gì, lòng nghĩ mình cũng giống như những người khác, nhưng mà biểu giả dối này lại bị người ta hung hăng chà đạp mà tổn thương lòng tự trọng, người kia phải là ai khác, chính là nữ chính –bạn học Tiểu Trư.

      năm ấy, Tiểu Tư Đồ của chúng ta ăn mặc vô cùng xinh đẹp đến trường, cầm trong tay túi kẹo chocolate mà thân thích trong nhà mang về từ nước ngoài, vừa vừa hát “Tiểu thôi tiểu nhị lang, lưng túi sách đến trường đường. . . . . .” , lại ở nửa đường nhảy ra con “Trình Giảo Trư”. [Sun: ngày xưa có Trình Giảo Kim, ngày nay có Trình Giảo Trư ==#]

      “Uy. . . . . . Ách ( bị hoảng sợ, nhưng rất nhanh liền trấn định). . . . . . Cậu cầm tay là cái gì vậy?”

      ” Kẹo Chocolate, bác tớ mua về từ Australia.”

      “Ăn ngon ?”

      “Ừ, ăn ngon lắm.”

      “Vậy cậu cho tớ ăn!”

      được.”

      " cho tớ liền đánh cậu, nhanh lên lấy lại đây!" Tiểu nương hai tay chống nạnh, cao nhìn xuống, rất có hình thức ban đầu của đậu hủ Tây Thi.

      “Nhưng mà đây là đồ của tớ, tớ vì sao phải cho cậu?” Cậu bé nắm chặt túi kẹo chocolate, chết cũng buông tay.

      "Bởi vì. . . . . . Bởi vì bộ dạng cậu xấu cho nên cậu xứng ăn kẹo." Tiểu nương "Cái khó ló cái khôn" , thốt ra, khi đó tiểu nương còn , còn biết quy củ giang hồ ---- cảnh giới tổn hại người cao nhất là tổn hại bề ngoài chà đạp người khác, càng biết lời của mình là tàn nhẫn cỡ nào .
      "Cậu. . . . . . Cậu bậy, cậu mới bộ dạng xấu, cả nhà cậu mới bộ dạng xấu!" Tiểu Tư Đồ mặt đỏ bừng, ra N năm sau câu này nổi danh internet là do Tiểu Tư Đồ của chúng ta sáng chế.

      "Chúng ta hai người so với nhau đương nhiên là cậu xấu hơn rồi. Bằng chúng ta hỏi mọi người chút?" Người chết vì tiền, trư chết vì đồ ăn ~~, bạn học "Trình Giảo Trư" hoàn toàn phát Tiểu Tư Đồ sắp khóc ra rồi.

      "Người nào sợ là tiểu trư."

      Bạn học “Trình Giảo Trư” hoàn toàn sợ nguyền rủa này, bởi vì bé vốn kêu “Tiêu Chu” , nhưng cũng là đứng ở bên cạnh , bọn họ vừa mới vào khu trò chơi con nít, có tiểu nương vừa thấy đến tiểu bằng hữu Tiểu Tư Đồ liền lập tức sợ tới mức”Oa oa” khóc lớn gọi mẹ, mẹ tiểu nươnglại đây, biết bảo bối của mình là bị bộ dáng Tư Đồ dọa, vì thế che chở tiểu bảo bối của mình, chỉ vào cái mũi Tiểu Tư Đồ chửi ầm lên:

      “Con nít nhà ai bộ dạng xấu như vậy còn dám thả ra ngoài, dọa con nhà người khác tốt a.”

      "Bộ dạng xấu phải sai của con, con trai à, chính là ra ngoài dọa người chính là con tốt!"

      "Bảo bối, mau nhắm mắt lại, mamy bế con về nhà."

      Tiếp theo các tiểu bằng hữu khác cũng cười nhạo Tiểu Tư Đồ xấu, Tiểu Tư Đồ mặt từ trắng chuyển thành hồng, lại từ hồng biến thành tím, cuối cùng thành màu xanh, quả thực chính là cái cầu vồng.

      Kết quả lần này là Tư Đồ khóc suốt ba ngày, tránh ở trong phòng chịu ra, mọi người trong Tư Đồ gia tộc lo lắng, nhiều lần hỏi thăm mới biết là con kêu “Tiểu Trư” khiến cho như vậy, Tư Đồ gia tộc lang huyết sôi trào, chạy đến người người gây họa định tính sổ, chính là vừa thấy người gây ra họa là tiểu nương vẫn còn rất khả ái mập mập tròn tròn, hơn nữa khi tiểu nương chớp đôi mắt to hồn nhiên nhìn bọn họ, chút tức giận cũng phát được.
      Nhưng bọn họ dù sao cũng càng đứa con của mình, tất cả Tư Đồ gia tộc có người đề nghị, làm cho này con “Tiểu Trư” này làm vợ của Tiểu Tư Đồ, bạn học Tiểu Trư trưởng thành sớm vừa nghe phải cùng người xấu như vậy cùng nhau ăn cơm, cùng nhau ngủ, sợ tới mức bị bệnh ba ngày ba đêm, Tư Đồ gia tộc đành phải thôi, nhưng hai nhà từ nay về sau cũng thân thiết, vợ chồng Tư Đồ thích tiểu nương này, vì thế nhận Tiểu Trư làm con nuôi.

      Tư Đồ là đứa bé kiên cường, tuy rằng bề ngoài khiến cho kẻ khác khổ sở như thế nhưng mà có bởi vậy mà cam chịu, ngược lại cố gắng, thành tích ở toàn bộ thường thường là đứng nhất, cầm kỳ thư họa, mọi thứ tinh thông, biết thiên văn, dưới biết địa lý, được cử học đại học trọng điểm, sau khi tốt nghiệp, trực tiếp được nhận vào công ty quốc tế siêu lớn, phương diện học tập hay công tác, Tư Đồ gia tộc vô cùng cảm động, an ủi cùng tự hào, chính là ở phương diện cảm tình, Tư Đồ gia tộc lại đau xót cân não, vì việc này mà ông nội Tư Đồ lại bắt đầu táo bón .

      Ông nội Tư Đồ ( bên ngồi chồm hổm WC bên vẽ vẽ tường ): Tư Đồ đứa này 23 tuổi, nhớ năm đó mình bằng tuổi nó có hai đứa con, có điều đứa này ngoại trừ con bé gọi là trư trư gì đó (kỳ con bé kia lớn lên cũng giống là con ), cho tới bây giờ đều thấy nó mang theo nào khác về giới thiệu, vài năm trước mình chuẩn bị tốt áo mưa cho nó nhưng mà đến bây giờ đều chưa có tống xuất , haizz. . . . . .[Sun: sợ ông rồi, chuẩn bị cả áo mưa nữa = =#]

      Bà nội Tư Đồ ( mang theo kính viễn thị, ôm con mèo tam thể phơi nắng ): Đứa cháu nội Tư Đồ này a, đặc biệt ngoan đặc biệt hiếu thuận, lại thuần phác đơn thuần, lại thích làm nam nữ quan hệ, ( giọng ) đến bây giờ vẫn là con gà giò, ngươi nương nào đó đến nhà Tư Đồ chúng tôi mà có hại a, ngươi đúng ?
      Ba ba Tư Đồ ( đỏ hốc mắt ): Con trai, ba ba xin lỗi con, đem con sinh thành cái dạng này. . . . . . ( đầu tiến vào trong WC) [Sun: sắp có triệu chứng của táo bón ==#]

      Mẹ Tư Đồ ( ánh mắt kiên định ): Con tôi chỉ là nhìn thuận mắt chút, chính là con chúng tôi có nhà có xe a ~~ vả lại chuẩn bị cho mấy trăm vạn tiền để cưới vợ, tôi cũng tin con bây giờ đều coi trọng bề ngoài.

      Tư Đồ gia tộc lang huyết lại bắt đầu sôi trào, cả gia tộc động viên, cùng nhau giúp Tư Đồ tìm bạn trăm năm, vì thế hồi oanh oanh liệt liệt tìm bạn trăm năm sắp bắt đầu!


      [​IMG] [​IMG] [​IMG] [​IMG]

      TOÀN VĂN HOÀN

    5. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :