1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

JQ THIÊU ĐỐT NĂM THÁNG - VÂN CÁT CẨM TÚ(H+) (51C + 2PN)*ĐÃ HOÀN*

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 45: JQ tôi làm ta gãy rồi ( )
      Convert+ Edit: Sunny


      Tôi ngoái đầu nhìn lại, vừa thấy gần như muốn khóc ra, đại ca ơi, làm gì mà giống như gà mẹ, nắm tay áo của tôi thế này, buông tay ra, buông tay ra!!!

      “Em muốn đâu?”

      Ý da, đầu năm nay là ngạc nhiên, vì sao tôi đâu cũng phải báo cáo với ngài, mặc dù trong công việc, ta là ông chủ của tôi, khi ở nhà, tôi là osin của ta, nhưng so what, ngày đó ta đối với tôi như vậy, tôi chưa bao giờ quên nó cả, vì thế, tôi học theo động tác kinh điển của ta, nhìn ta rồi cười ‘tà mị’, miệng ngả ngớn, , “Tôi đâu, cần phải báo cáo với sao?”

      Nghe vậy, Diệp Tử Ninh hơi hơi sửng sốt, dường như ngờ tôi đem từng câu từng chữ ngày đó trả lại cho ta.

      “Phải biết rằng tuy rằng là ông chủ của tôi, nhưng tôi là người có tự do nhân thân, tự do ngôn luận, cho nên thỉnh ngài đem cái tay cao quý của ngài mà lấy ra khỏi người tôi, please!”

      Thấy ta còn đứng lăng ra đó, tôi chủ động gạt tay của ta ra, sau đó làm bộ như bị dơ, ngón tay chỉ thẳng vào bả vai của , sau đó ngẩng cao đầu bước .

      Lần này Diệp Tử Ninh là ra điệu gà mẹ nữa, tôi hạnh phúc bay a ~~, bay ra khu giải phóng sáng ngời, khu giải phóng nhân dân rất thích …. Tôi ở trong lòng vừa múa vừa hát, ấn X+ 1, go go go, lao ra ma chưởng, bay vào bầu trời mới.

      Nhưng biết là vị danh nhân chết tiệt nào , đầu được ngẩng cao quá, nếu có cơ hội té cầu thang!!! =_=|||

      Ngay lúc tôi bay ra hướng cầu thang, biết rằng khi đó có phải tôi rất xúi quẩy hay , ràng ở đây có đồ đạc gì nhưng tôi thế nhưng cũng có thể lảo đảo chút, sau đó vinh vinh quang quang mà…….. té cầu thang.

      Mẹ ơi, tôi mở to hai mắt, nhìn thấy mặt mình hướng cái sàn nhà đáng kia hôn nó, trong giây phút này, tôi giống như nghe thấy giọng từ trời cao truyền xuống, giọng kia với tôi, “Biến thành đầu heo , Amen…..”

      Trong giây phút đó, tôi nhắm hai mắt lại để chờ đợi vận mệnh bi thảm của mình, nhưng mà lại chẳng cảm thấy đau đớn, ngược lại dừng nhưng có người bắt được khuỷu tay tôi, sau đó, thắt lưng của tôi được người nào đó đỡ lấy…..

      Tôi kinh ngạc mở to hai mắt ra, lại nhìn thấy Diêp Tử Ninh phóng đại đến N lần đứng trước mặt tôi, đôi môi đỏ của ta dường như dán lên môi tôi giờ lẻ giây,(⊙o⊙). . . . . . Ách. . . . . .

      Tôi theo bản năng nuốt nuốt nước miếng, sau đó lại bị não tàn, tôi tự nhiên lại vươn đầu lưỡi, hướng tới ‘đôi môi đỏ mọng’ kia liếm chút, sau đó….. chuyện gì tới tới.

      Diệp Tử Ninh phỏng chừng là đoán được tôi làm như vậy, hơn nữa tôi vĩ đại [khung xương tôi phải là cái loại để giả bộ làm chim nép vào lòng người ta], vốn dĩ góc độ của ta đứng là an toàn, bỗng nhiên lại bị động tác của tôi dọa đến, có lẽ là chuẩn bị tâm lí gì nên vì thế, trong giây tiếp theo, thân mình ta nghiêng , chân phải lui về phía sau bước, đạp vào khoảng , sau đó lại vinh vinh quang quang ôm tôi lăn xuống cầu thang. >__<

      Vào giờ phút này, tôi rốt cuộc cũng hiểu được, cuộc sống………. quả nhiên là vô cùng phấn khích!!! ><

      Tôi gào khóc thảm thiết mà tru lên, mãi đến khi dừng lại tôi vẫn còn kêu to.

      “Em kêu đủ chưa?”

      “Ách…….” Tôi còn muốn kêu thêm chút nữa, nhưng khi nhìn thấy sắc mặt trắng bệch của Diệp Tử Ninh, có cái gì đó chặn ngang yết hầu, chẳng muốn la nữa.

      “………… Còn mau đứng lên?” Mặt Diệp Tử Ninh chảy xuống giọt mồ hôi, giống như rất đau khổ.

      Nghe vậy, lúc này tôi mới nhớ tới cả người tôi còn nằm bẹp lên người Diệp Tử Ninh, tay ta che lấy cái gáy của tôi, trách được người tôi có chỗ nào đau.

      Nhưng sắc mặt của ta rất khó coi, tôi là người thiện lương, quen nhìn người khác chịu khổ, vì thế tôi hảo tâm hỏi, “…… có việc gì chứ?”

      nghĩ tới ta chẳng những cảm kích, còn liếc tôi cái, giống như tôi ngu ngốc, , “Nếu em ôm con heo lăn xuống cầu thang, em có chuyện gì hay ?”

      mới là heo, cả nhà đều là heo có, tôi ở trong lòng oán thầm, nhưng ngoài mặt lại chỉ có thể ra vẻ đáng thương, dù sao ta cũng cứu tôi, nếu ta, phỏng chừng giờ này tôi thành đầu heo rồi, vì thế tính nô tỳ trong thân mình nó lại ra đây, tôi cúi đầu khom lưng nịnh nọt , “ xin lỗi, xin lỗi, phó viện trưởng, tôi đỡ ngài đứng lên nhé?”

      Diệp Tử Ninh đưa tay cho tôi, nhưng mà tôi còn chưa kịp cầm tay ta đưa qua ‘Thiên sinh lệ chất’ liền đẩy tôi bẹp lên tường, cầm tay Diệp Tử Ninh, thái độ kia phải là phức tạp a, ba phần ‘Hoa lê đái vũ’, ba phần mê ly sầu bi, ba phần đau lòng, hơn nữa còn phần chia cho tôi, kêu tên là oán hận. =_=

      “Phó viện trưởng, ngài thế nào ?”

      Diệp Tử Ninh cũng có cự tuyệt, cầm tay ‘Thiên sinh lệ chất’ muốn đứng lên, nhìn thấy bọn họ nắm chặt tay nhau, trong lòng tôi giống như bị cái gì đó hung hăng nhéo cái, hô hấp có chút khó khăn, nhưng mà ánh mắt tôi có cách nào rời khỏi người bọn họ, đây là đôi tuyệt phối cỡ nào a ~~ lang tài nữ mạo ~~……

      Đều là súc sinh………….

      Diệp Tử Ninh vừa mới đứng lên, bỗng nhiên giọng ‘A’ tiếng, sắc mặt lại càng trắng thêm, trán ngừng chảy mồ hôi lạnh.

      “Ngài làm sao vậy?”

      Mĩ nam đại thúc kì quái cũng theo xuống, bộ dạng ông ta vui sướng khi người gặp họa, đúng rồi, tôi nhìn lầm đâu, là vui sướng khi người gặp họa, ông ta đến trước mặt Diệp Tử Ninh, : ‘Đến đây, thúc thúc giúp con xem là chuyện gì xảy ra?”

      cần!” Diệp Tử Ninh ngay tức khắc cự tuyệt hảo ý của ông ta.

      “Ai nha, tất cả mọi người đều là người nhà, khách khí như vậy làm gì?” Mĩ nam đại thúc nhìn thấy chân Diệp Tử Ninh, hai mắt phát ra u quang màu xanh biếc, khóe miệng khẽ nhếch, bộ dáng kia cực kì giống sói hoang nơi phương Bắc hoang dã, làm cho tôi nhịn được rùng mình cái.

      Diệp Tử Ninh phiền chán mà bất đắc dĩ nhìn mĩ nam đại thúc, ghé vài tai ông ta vài câu, sắc mặt của mĩ nam đại thúc lập tức trắng bệch, so với Diệp Tử Ninh còn muốn trắng hơn mấy phần, chỉ tay vào Diệp Tử Ninh, giọng trở nên vô cùng phẫn nộ, “Con…….. con….. là rất đê tiện, dám uy hiếp ta.”

      sao?” Diệp Tử Ninh hài lòng nhìn hiệu quả đe dọa, vì thế quan tâm đến mĩ nam đại thúc nữa, quay đầu với ‘Thiên sinh lệ chất’: “Ôn tiểu thư, phiền thông báo với bác sĩ Lâm khoa chỉnh hình, phòng chừng tôi bị gãy xương rồi.”

      Ôn tiểu thư cái gì chứ, hừ hừ, hẳn phải là ‘Chồn mẹ’ mới đúng, ‘Chồn mẹ’ giúp Diệp Tử Ninh ngồi xuống ở ghế bên cạnh, sau đó lưu luyến rời mà chầm chậm bước .

      “Thiên sinh lệ chất” rồi, chỉ còn lại có ba người chúng tôi ở daya, khí vô cùng quái dị mà buồn bực, ách, tôi có thể trộm hay , tuy rằng ta là bởi vì tôi mà bị thương , nhưng mà nhìn cái bộ dáng kia, giống như căn bản là cần tôi, có lẽ ta còn muốn nhìn thấy tôi đâu.

      Được rồi, tôi thừa nhận là tôi muốn chờ “Thiên sinh lệ chất” trở về, lại nhìn thấy bộ dáng bọn họ thân mật, bộ dáng bọn họ kia làm cho tôi cảm thấy được thoải mái, vô cùng chói mắt! Cho nên chân của tôi bắt đầu lui ra đằng sau.

      Uhm, nửa bước, giống như ai phát , vì thế vài giây sau, tôi lại thêm nửa bước, ngay khi tôi na được hai bước, lá bỗng nhiên giọng của Diệp Tử Ninh lại bay tới: “Em lại đây cho tôi.”

      “A, con bảo ta sao ?” Mĩ nam đại thúc hưng phấn mà nhảy dựng lên, giống như nhìn thấy gian phu dâm phụ.

      “Bớt ở trong này tự mình đa tình , tôi ấy, con heo kia, còn nhanh lại đây cho tôi? !”

      [Giải thích: vì nhân xưng ở Trung Quốc là nǐ – wǒ nên mĩ nam đại thúc tưởng nhầm là Diệp Tử Ninh gọi mình]

    2. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 46: JQ tôi làm ta gãy rồi ( hai )
      Convert+ Edit: Sunny

      Mụ nội nó, lão nương là con người, phải con heo!

      Hận wá aaaaaaaaaa!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!

      Nếu ta gọi tôi như thế, tôi nháo đến bây giờ, người ra người, heo ra heo, quả chính là cái bóng của Trư Bát Giới——- trong ngoài phải người!!!!!

      Tuy rằng trong lòng rất phục, rất muốn bẻ gẫy luôn cái chân còn lại của Diệp Tử Ninh, tuy rằng trong lòng có vạn cái muốn nhưng ai kêu tôi là người thức thời, là kẻ tuấn kiệt làm gì, aizzz, tại tôi cuối cùng cũng cảm nhận sâu sắc được——– làm con người, có đôi khi rất thông minh cũng là phiền toái.

      Tôi na từng bước từng bước đến trước mặt Diệp ma quỷ.

      “Chậm như vậy, chẳng lẽ còn phải chờ tôi qua bế em sao?”

      cần cần.” Ngoài miệng tuy rằng thực khiêm tốn, nhưng mà trong lòng tôi rất phục : hừ, phó viện trưởng rất giỏi sao, bộ dạng đẹp trai rất giỏi sao, cứu mệnh tôi rất giỏi sao, tôi lại có bảo cứu tôi! ╭(╯^╰)╮[Tác giả: đương nhiên là Trư Trư lầm bầm rồi!]

      Tôi càng nghĩ càng cảm thấy mình đúng, ai kêu ta tự mình đa tình tới cứu tôi làm gì, ai kêu ta muốn làm hùng, tôi có thể có biện pháp gì, nghĩ như vậy áy náy trong lòng tôi làm cho ta bị ‘gãy’ nhất thời giảm bớt vài phần.

      “Qua đây chút, chẳng lẽ sợ tôi ăn em sao?”

      Ừ đúng rồi, tôi còn sợ đem tôi ăn đó, dù sao người ta sắc đẹp của tôi có thể thay cơm ( tác giả: ách, cái này là ai ? ), nhưng đây phải trọng điểm, trọng điểm là —— tôi cảm thấy tại tôi đầu óc có chút vấn đề , vừa nghe Diệp Tử Ninh những lời này, đầu óc của tôi liền tự động liên tưởng đến tình cảnh ngày đó chúng tôi XXOO, còn có hình ảnh ta hôn tôi, hình ảnh kia trông rất sống động, cái lổ tai tôi lập tức thiêu đốt. . . . . .

      . . . . . . (>_<). . . . . . Hu hu hu, hay là lần XXOO đem gien dâm đảng sâu người tôi kích phát rồi?

      “Vâng. . . . . .” Tôi lại na thêm bước tới bên người ta, mĩ nam đại thúc vẫn dùng ánh mắt tò mò nhìn về chúng tôi.

      “A ——” nghĩ tới lúc này phúc hắc ma quỷ lại kiên nhẫn, ngay tại khi tôi tiếp cận, ta bỗng nhiên lấy túm tôi, tôi đứng vững lại đụng đầu trong lòng ngực ta, “Ôi, má ơi, đau quá!!”

      Tôi ở trong lòng ta giống như cá chạch giẫy giụa muốn đứng lên, nhưng mà Diệp Tử Ninh muốn buông tôi ra, người này sao lại thế này, thấy tôi xấu mặt vui lắm hay sao? Tự nhiên bây giờ tôi hy vọng ta bị gãy chỉ là chân, tốt nhất là toàn thân đều bị gãy hết, nhìn còn có thể kiêu ngạo như vậy hay ! !

      “Làm chuyện xấu xong rồi muốn hả?” ta cố ý thở ở bên cạnh tai tôi—nơi tôi mẫn cảm nhất, tôi run cái, lại giãy được, dưới ánh mắt ái muội của mĩ nam đại thúc, mặt của tôi dần dần chuyển sang màu hồng.

      “Hả. . . . . . sao lại , phải mới vừa còn mỏ nhọn lợi lắm hay sao?” ta lại kề gần tôi ít, tôi bỗng nhiên mạnh mẽ giãy dụa lung tung, có thể trong quá trình giãy chân tôi đá đến chân ta , ta “Ôi” tiếng, sắc mặt lại tái nhợt .

      “Ách. . . . . . Rất đau sao?” Nhìn bộ dáng ta khó chịu, bản tính thiện lương của tôi lại bị kích phát rồi.

      “Nếu em còn dám lộn xộn thử xem!” ta nghiến răng nghiến lợi .

      (#‵′) Hứ hứ hứ! con sói sứt sẹo cũng dám uy hiếp lão nương, lão nương đầu ngón tay có thể đẩy lảo đảo nhá. . . . . . Vì thế tôi xuất chiêu “Thiếu Lâm nội kình nhất chỉ thiền”, “Chíu” tiếng, Diệp Tử Ninh liền quỳ rạp xuống đất cầu xin tha thứ lão nương. . . . .

      Được rồi được rồi. . . . . . Tôi nằm mơ giữa ban ngày thôi mà, Diệp Tử Ninh hơi hơi nhíu nhíu lông mi, tôi liền lui co rụt lại, sau đó mới thưa dạ, tranh thủ chủ quyền : “Phó viện trưởng, ngài xem, ngài bị gãy rồi, suy nghĩ vì an toàn của ngài, tôi đến bên cạnh ngồi có vẻ tốt hơn.”

      Tôi vừa mới xong, mĩ nam đại thúc lại cười khúc khích tiếng, Diệp Tử Ninh nghiêm mặt xem như ngầm đồng ý với tôi, vì thế tôi chuyển qua ngồi ở ghế bên cạnh ta, nhìn sắc mặt Diệp Tử Ninh trắng bệch, trong lòng tôi lại lên tia áy náy, tôi từng gãy xương lần, lần thứ nhất là vì xem mĩ nam, hai mắt quên nhìn đường, , thế cho nên phía trước có cái hố cũng nhìn thấy, vì thế tôi hồn nhiên là vào, gãy xương , còn kinh động cả cảnh sát = =. Cuối cùng còn oanh động cả học viện! Cả hệ đều biết bệnh mê zai của tôi lại tái phát, vì nhìn mĩ nam mà bị gãy xương, việc này thời gian lại trở thành đề tài nhiều chuyện của mọi người.

      Vì thế tôi mang vô cùng thành khẩn, xin lỗi : “Thực xin lỗi, tôi làm gãy rồi.”

      Nhưng biết vì cái gì, mĩ nam đại thúc nghe xong lại cười nghiêng ngả, mà sắc mặt Diệp Tử Ninh lại trắng bệch, bạch mét giống như bị hạ đường huyết.

      “Bé Heo, làm cháu ta gãy rồi, gãy rất tốt, gãy rất hay, gãy rất tuyệt. . . . . .”

      囧. . . . . . Tôi phải có ý đó , ý của tôi là tôi làm hại ta gãy xương, nhưng xem sắc mặt mĩ nam đại thúc và Diệp Tử Ninh, giống như bọn họ lý giải lời tôi thành nghĩa khác o(╯□╰)o.

      囧囧

      Tôi đơ ra, mặt trầm như nước, phải hệ thống cung cấp nước uống, cũng phải suối nước trong suốt thấy đáy, mà là cái loại nước bị ô nhiễm nghiêm trọng!

      “Ha? Lại muốn chạy trốn? Em dám bước thêm bước thử xem!”

      “Ách. . . . . . có, tôi nghĩ chạy trốn đâu, tôi làm sao mà là cái loại người vong ân phụ nghĩa được chứ, phó viện trưởng ngài vì cứu tôi mới biến thành như vậy, Tiêu Chu tôi cảm ơn rơi nước mắt, hận thể có thể thay phó viện trưởng ngài chịu nỗi đau đó nữa là.”

      “Thay tôi đau cần, bất quá trong khoảng thời gian này tôi nằm viện, em cứ tới chăm sóc tôi là được rồi, cứ như vậy coi như báo ân .”

      “. . . . . . Hơ, cái này. . . . . . phải tốt lắm. . . . . . Ngài xem. . . . . . Tôi cũng đủ chuyên nghiệp. . . . . . Nếu . . . . . .” Tưởng tượng phải cùng Diệp ma quỷ sớm chiều ở chung tôi liền chảy mồ hôi lạnh ròng ròng.

      “Nếu chuyên nghiệp từ chức , bệnh viện Cẩm Tú cho phép có y tá và bác sĩ chuyên nghiệp tồn tại.”

      Vừa nghe lời này, tôi thiếu chút nữa kinh hỉ nhảy dựng lên, nhưng mà…… đúng, nếu tôi rồi, trai hồ ly kia lại ép buộc tôi nữa, tôi nơi nào mà tìm nhiều tiền như vậy, kết quả là. . . . . .

      phải, phó viện trưởng, tôi phải ý đó. . . . .”

      “Vậy bớt nhảm .”

      “. . . . . .” Khóc ròng +_+. . . . . .

      Tôi có thể tưởng tượng được cái loại nước sôi lửa bỏng này rồi, bi thảm , cực kỳ tàn ác, bồi ăn bồi uống bồi lên WC, cuộc sống nô lệ ba bồi.. . . . . oh ~~ Romeo ơi, tôi là đầu thai chuyển thế đại của Juliet đây, ở nơi nào, Romeo của tôi, nhanh lên đến cứu vớt Juliet của . . . . . .

      Romeo xuất , cho nên tôi chỉ có thể tự cứu vớt chính mình, dựa theo phong cách làm việc nhất quán bình thường của tôi là “Kẻ thức thời là trang tuấn kiệt”, tôi thông minh lựa chọn nghe theo lời của Diệp ma quỷ, ném cái ý niệm chạy trốn trong đầu, ngoan ngoãn ngồi ở bên người ta, dám động đậy nữa.

      Nhưng Diệp ma quỷ lại khen ngược, đem cánh tay choàng vào vai tôi, sau đó liền đem nửa sức nặng đặt ở vai tôi. . . . . . Tôi muốn động cũng dám động, tôi sợ tôi vừa động, ta lại kêu cha gọi mẹ, . . . . . . Tôi là rất thiện lương , quốc gia cùng Đảng hẳn là ban cho tôi giải thưởng người tốt mới đúng!

      Ngay trong tiếng cười nham nhở của mĩ nam đại thúc, rốt cục đội cứu hộ cũng đến rồi, mọi người nhìn đến tư thế ái muội của tôi cùng Diệp Tử Ninh đều sửng sốt chút, nhưng dù sao đều là nhân sĩ được huấn luyện chuyên nghiệp, rất nhanh bọn họ thu lại vẻ mặt ái muội, đem Diệp Tử Ninh đưa đến phòng cấp cứu, trong lúc, Diệp Tử Ninh vẫn buông tay tôi ra, tình cảnh này là cỡ nào giống bộ dáng của phụ nữ có thai lúc lâm bồn a ~~, chỉ có điều vị trí chúng tôi đảo ngược mà thôi. . . . . .

      Phó viện trưởng bị thương!

      Đây chính là cái tin tức lớn!

      Đây chính là tình có quan hệ dân sinh lớn trong bệnh viện Cẩm Tú!

      Đây chính là đầu đề quan tâm của tất cả các sinh vật giống cái trong bệnh viện Cẩm Tú!

      Kết quả là, cả tòa bệnh viện đều bạo động, cũng kết quả là, tôi lại thành chuột chạy qua đường cho mọi người chỉ trích, vì sao, đó là bởi vì tôi đem phó viện trưởng làm gãy chân! !

      Theo câu lạc bộ nhiều chuyện cùng bộ phận tin tức tương quan , chuyện ngày đó là như thế này :

      Ngày hôm đó, phó viện trưởng vốn là khâm định “Thiên sinh lệ chất” vào phòng để XXOO, nghĩ tới lại bị tôi biết, tôi ghen ghét dữ dội, vì thế lôi kéo chú của phó viện trưởng, cũng chính là chủ nhiệm bí mật của thần kinh khoa bệnh viện Cẩm Tú ——- Diệp Tuấn Quân ( tên này thực khó đọc ), cùng nhau đến văn phòng phó viện trưởng , theo Diệp chủ nhiệm chính mồm thừa nhận, ngày đó tôi nghĩ phó viện trưởng cùng”Thiên sinh lệ chất” ở bên trong kia làm gì đó, ánh mắt ghen tị đến đỏ lên, sau đó tôi liền não tàn, vọt vào bên trong, đem cà- vạt phó viện trưởng tháo xuống rồi dùng nó để trói chặt tay của phó viện trưởng, mạnh mẽ ‘Bá vương thượng cung’, như vậy mà vẫn chịu, còn muốn cầu cầu động tác cao độ, cũng bởi vì cái này, phó viện trưởng cẩn thận bị tôi làm ‘gãy’ ! (Khi “bị gãy” là có Diệp chủ nhiệm mục kích ở trường! )

      Tin đồn càng truyền càng lợi hại, vốn bắt đầu chỉ là tôi cẩn thận đem chân cốt phó viện trưởng làm gãy, sau lại tam sao thất bản, truyền càng càng khó nghe, cuối cùng biến thành tin đồn gian tình =_=|||, tuy rằng”Thiên sinh lệ chất” mực bảo rằng Diệp Tử Ninh có XXOO với tôi, nhưng ai chịu tin, bởi vì Diệp chủ nhiệm đều chính mồm là “Tôi đem Diệp Tử Ninh làm gãy ” , hơn nữa cứu hộ đội cũng tận mắt thấy Diệp Tử Ninh “Cân tinh lực tẫn” đem thân thể ngã vào người tôi, ôi mẹ ơi. . . . . .

      Nghe tin đồn như thế, tôi câm nín biết gì, tôi thực oan uổng, tuy rằng tôi là có đến văn phòng ta, tuy rằng là tôi chính mồm , tôi làm Diệp Tử Ninh bị gãy rồi , chính mà ý đó cùng bọn họ truyền có cách biệt trời a! A a a a a a a! ! ! ! !

      Tôi say, bởi vì tôi buồn bực, tôi buồn bực, có ai làm bao cát cho tôi !

      Tôi buồn bực chịu nổi, rất muốn giết ai đó ( giết hại người khác khác nào tự mình hại mình), nhưng nhìn xung quanh lại phát tôi đánh thắng nổi ai hết, vì thế tôi dựa theo thực bình thường, chỉ có thể tìm Tư Đồ hết phen, thuận tiện lên án thế giới lãnh khốc vô tình này!

      Nhưng hết mà tâm tình tôi vẫn như cũ có chuyển biến gì tốt đẹp, bởi vì tôi phải hầu hạ Diệp Tử Ninh, con đại ma quỷ kia, tôi ngẩng đầu bốn mươi lăm độ, mê mang ra ngoài trời mảng u ám, cảm giác mình tựa như con ruồi bọ ghé vào thủy tinh, tiền đồ mảnh quang minh, nhưng lại tìm thấy đường ra.

      “Em nhìn cái gì?” Giọng của Diệp ma quỷ lại vang lên.

      “A, vừa rồi có con ruồi bọ ở đó, tôi đem nó đuổi .” Tôi dời ánh mắt từ kính thủy tinh ra chỗ khác, aizzzz, ma quỷ bắt đầu tra tấn tôi .

      “Tôi đói bụng, lại đây gọt táo cho tôi ăn.”

      “Vâng.” Tôi phản kháng, bởi vì phản kháng là có ý nghĩa , tôi giống như tiểu tức phụ ở cổ đại vâng lời qua , cầm lấy quả táo lên gọt.

      Phó viện trưởng bị bệnh, người thăm bệnh nối liền dứt, tuy rằng sau đó bị ngăn lại nhưng mà quà trái cây thăm có thể nhồi vào ba phòng, hoa quả ăn cũng ăn hết, ta nằm viện ba ngày qua, thắt lưng của tôi hình như lại to ra. . . . . .

      Tôi bình sinh hận nhất là người ta lười biếng, ăn táo ăn , còn gọt vỏ cái gì chứ, lão nương ăn táo hai mươi mấy năm nay có gọt vỏ đâu, lại chẳng thấy bị ngộ độc thuốc gì cả!!! Hừm ….

      Được rồi, tôi thừa nhận, tôi biết dùng dao gọt vỏ táo, quả táo bị tôi gọt , thịt cũng mất hơn phân nửa.

      . . . . . . Mười lăm phút sau. . . . . .

      Tôi nơm nớp lo sợ đem quả táo thứ năm đưa qua, người nào đó lại chỉ liếc mắt cái, liền “Hừ” tiếng, “Giống xương chó gặm quá, tôi ăn.”

      Hứ hứ, lão nương mỗi ngày mỗi đêm đều chiếu cố , bưng cơm châm trà, lại còn kể chuyện cười, muốn đủ ủy khuất rồi, bình sinh lần đầu tiên gọt táo cho người ta, còn có mặt mũi ghét bỏ gọt vỏ xinh đẹp, mẹ nó! biết xấu hổ!

      Nhưng danh nhân XXX , “Người đụng ta ta đụng người; nếu người phạm ta, phải nhường nhịn ba phần” , vì thế tôi quyết định dựa theo lời danh nhân, lộ ra tám cái răng, nịnh nọt : “Cái này có sao đâu, lại ảnh hưởng vị giác, hơn nữa xem, bên này vẫn là bóng loáng .”

      “Tôi cần!” Diệp Tử Ninh giống như con nít giận dỗi, còn xoay mặt qua bên, như vậy là vừa đáng lại đáng giận, làm cho người ta nghiến răng lợi , rất muốn chà đạp ta phen!

      “Vậy ngài muốn thế nào?” Tôi hít sâu cái lại thở ra, nhịn, phải nhịn! Tuy rằng quả táo này tôi gọt có hơi xấu chút nhưng lại chết người, dù sao cũng ăn vào trong bụng, cuối cùng hóa thành gì gì đó đến trong WC mà , làm chi phải chú ý nhiều như vậy, vậy ác ma đúng là tra tấn tôi!

      “Trừ phi em đút tôi ăn.” Qua lúc, Diệp ma quỷ bỗng nhiên sắc mặt xấu hổ .

      được!” Tôi cự tuyệt ngay , mọi người được để bộ dạng “Tinh khiết thuần lương” kia lừa gạt, kỳ chút cũng tinh khiết thuần lương đâu, khi ăn cơm cũng dùng chiêu này, sau đó tôi đút ta ăn, ăn ăn, thiếu chút nữa ăn mất tay tôi!!!

      “Vậy em tiếp tục gọt .” Diệp Tử Ninh nhún nhún vai, bộ dáng “Tôi còn khối thời gian” thậm chí còn cầm lấy tạp chí chậm rãi xem.

      Tôi giận! cần cuồng với tôi, đại ca tôi là Tần Thủy Hoàng! cần giả bộ với tôi trang, sao lưng tôi là Trung ương Đảng, tin chịu thua, Bin Laden là chú tôi, nếu phục, công an hộ tịch là tôi, đem hộ khẩu đổi thành heo!

      . . . . . . Nhưng tôi chỉ có thể đốt trong lòng lửa giận, bởi vì tôi chút bối cảnh cũng có! Trong phẫn nộ, tôi lại cầm lấy quả táo lên gọt, gọt vỏ táo cũng là môn nghệ thuật a, nhưng đối với tôi cái loại mĩ nử có hoa tay mà vấn đề vô cùng khó khăn!

      Giãy dụa lại giãy dụa, khi tôi gọt đến quả táo thứ mười hai, tay tôi muốn cứng còng, chuyện tới nước này, tôi chỉ có thể thỏa hiệp với thế lực tà ác, hai mắt cứ như thác nước Ni-ca-ra-goa nhìn khuôn mặt đáng chết kia: “Được rồi, tôi đút ăn là được chứ gì.”

      Nhưng mà nghĩ tới ác ma lại . . . . . .

    3. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 47: JQ năm 2012
      Convert+ Edit: Sunny

      Danh nhân XXX : người đụng tôi, tôi đụng người; nếu người phạm tôi, tôi nhường người ba phần, tôi còn phần; người còn phạm tôi, tôi diệt cỏ tận gốc!
      Nhưng khi tôi lần nữa bị mạo phạm, ngay cả cây lông tơ của người kia tôi cũng thể đụng tới chứ đừng bảo là diệt cỏ tận gốc! Quả là xui tận mạng! Nhưng làm cho người ta tức nhất chính là tôi cúi đầu thuận theo cầu ta mà ta lại cao cao tại thượng dùng ánh mắt liếc tôi sau đó chậm chậm :
      “Bây giờ phải như lúc đó nữa, em cho là ai cũng đứng chỗ đợi em sao?” Diệp Tử Ninh đem tạp chí lật qua tờ khác, cũng ngẩng đầu lên tiếp tục nhàn nhã : “Vừa rồi tôi cho em cơ hội, em cần, tại lại muốn? Thiên hạ cũng có chuyện gì dễ dàng như vậy.”
      “Vậy muốn thế nào?” Tôi muốn phóng hỏa giết ác ma.
      “Bộ dáng của em nhìn qua hình như rất bình tĩnh?” ta trả lời tôi mà hỏi lại, là giống như quan tâm tôi nhưng thái độ mặt mang theo nghiền ngẫm, giống như nhìn thấy tôi như thế này là vô cùng hưởng thụ ấy.
      Tôi là nữ thanh niên thiện lương, đáng , trung với nước trung với Đảng vĩ đại, gặp tới cái loại khiêu khích vô sỉ này của Diệp ma quỷ, tôi hẳn là bình tĩnh với ta: tôi chính là thế đó!

      Nhưng mà tôi thể bình tĩnh như thế, mặt của tôi cứ như bị bí đại tiện, tóc đầu bị tôi gãi giống như ổ chim, tôi tình nguyện ngày đó ta cứu tôi, để cho tôi lăn xuống cầu thang trở thành con heo bó bột có lẽ cũng còn được sống an nhàn hơn bây giờ, đứng ở đây chịu tra tấn thế này.
      Tôi rơi lệ đầy mặt: “Diệp Đại vương, tiện thiếp dám có chút kiên nhẫn nào cả, tiện thiếp. . . . . . a. . . . . . Vừa rồi bụng có hơi đau. . . . . .”

      Diệp Đại vương: “ Có đến bác sĩ?

      Tôi: “ cần , tiện thiếp vừa mới phóng ra khí trong thân thể, cảm giác cả người thoải mái.”

      Mặt Diệp Đại vương đen hết nửa . . . . . . Ra lệnh cho tôi lập tức lùi năm thước ra ngoài khu an toàn.

      Tôi nhanh chóng lui xuống , tuy rằng là có chút chật vật nhưng là chỉ cần có thể đả bại Diệp ma quỷ, chật vật chút thế nào, hơn nữa, chật vật cũng là loại hình tượng mà!

      Kết quả là, chuyện gọt vỏ táo bị gạt sang bên.

      Gần đây tôi bề bộn nhiều việc, vội đến thậm chí ngày cũng thể ngủ đủ 16 tiếng, tôi sống có dễ dàng đâu? [Sún: ta chỉ cần có thể ngủ được nửa của chị là cảm tạ trời đất rồi đấy >_<]

      Dưới tra tấn của Diệp ma quỷ, tới tuần, túi mắt của tôi phát triển về C-cup, tóc cũng mất vẻ sáng bóng cùng mềm mại bình thường, tới tuần mà tóc vừa khô lại vừa vàng, rối tung giống như bụi cây, bất quá Diệp ma quỷ giống bụi cây, trông giống tổ chim hơn, rậm rạp rối bù giống cái tổ chim tùy tiện đội ở đầu, tôi. . . . . . Tôi câm nín biết gì hơn, bộ dạng bị chồng ruồng bỏ tê liệt ngã xuống cắn khăn tay khóc /(ㄒoㄒ)/. . . . . .[​IMG]
      Từ khi cùng Diệp ma quỷ ngủ ở bệnh viện, tôi tài nào ngủ nổi [Ai mà có tài năng ngủ ở bên cạnh Diệp ma quỷ chứ ???], có đôi khi bị ta ép tới thở nổi……….ách, mọi người đừng có suy nghĩ vẩn vơ nha, cái tôi gọi là ép tới thở nổi phải ý nghĩ kia đâu, ý của tôi là ta buổi tối ta cần tôi phục vụ, ví dụ như châm trà, đỡ ta WC linh tinh gì đó, cho nên quy định tôi thể đến phòng khác nghỉ, chỉ có thể nghỉ ngơi cùng ta trong phòng, được rồi, vấn đề là trong phòng chỉ có cái giường, mà Diệp ma quỷ đương nhiên chiếm cứ cái giường duy nhất kia, cho nên tôi ở trong phòng gân cổ kêu lên: “Tôi ngủ làm sao bây giờ?”

      Diệp ma quỷ mị nhãn như tơ, đôi môi khẽ nhếch khiến cả người tôi đều nổi da gà, ta : “Ây da, nơi đó phải có cái sô pha hay sao? Nếu , lấy thân phận cùng địa vị của , ngủ ở sàn nhà cũng có gì là thể.”
      Tôi giận! ! Nhưng. . . . . . dám , ai kêu tôi thấp người bé họng làm chi!!!

      Vì thế đêm đầu tiên tôi lăn qua lộn lại sô pha, nhưng mà mẹ ôi, tuy rằng sô pha rất mềm mại, cũng đủ lớn, nhưng ngày hôm sau thời tiết bắt đầu vào thu , buổi tối thường rất lạnh, mà Diệp ma quỷ căn bản là muốn chỉnh chết tôi —– cái chăn đơn mà ta cũng cho tôi! ! ! Mà càng biến thái hơn chính là, ta cũng cho tôi mở điều hòa mà còn mở tất cả cửa sổ trong phòng ra, cho kêu là: để cho khí lưu thông chút, miễn cho tôi lại chế tạo khí độc! !
      Hận!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!! [​IMG]

      ta là muốn đông tôi chết lạnh, là là đừng bao giờ đánh giá người ta qua vẻ bề ngoài mà, có ai lại xem xem con ác ma kia , ôm chăn nằm giường, thoải mái nằm nệm còn mềm mại hơn so với khách sạn năm sao cao cấp, hai mắt xinh đẹp còn đắc ý nhìn tôi, làm tôi cơ hồ phát điên, nhưng mà ……. bất lực.

      Làm nữ thanh niên có tâm hồn nghệ thuật, trai thương, đồng nghiệp quan tâm, ngay cả con gián cũng để ý, khuya khoắt đêm đó, khi đêm tĩnh gió mát, tôi vô tình bị đông lạnh mà tỉnh, cả người cuộn mình ở góc sô pha lạnh run, mặt bị đông lạnh tái xanh mà môi cũng gần trắng toát, còn người nào đó lại thực thoải mái ở trong mộng đẹp hơi cười cười.

      Giống nhau đều làm nhân dân lao động hợp pháp của Đảng cộng sản Trung Quốc, dựa vào cái gì ta được ngủ giường còn tôi phải nằm co người ngủ sô pha, dựa vào cái gì ta có chăn ấm nệm êm còn tôi lại phải nằm ở đây hướng gió tây bắc, vì thế tôi nổi giận, hùng hổ hướng tới giường của Diệp ma quỷ, cước đá văng ra. . . . .

      ta trùm chiếc chăn to, tôi muốn đem chăn giật lại đây, nhưng đầu chăn lại bị đôi chân thon dài của Diệp ma quỷ đè lên, tôi kéo nổi, hơn nữa tôi dám dùng sức, sợ làm mạnh đánh thức ta, nếu thế tôi chết càng khó xem.
      Tôi khoanh tay trước ngực run ở bên giường Diệp ma quỷ suy nghĩ hồi, rốt cục thân thể chiến thắng lý trí, tôi lăn lông lốc hơi vào trong chăn, hai chân duỗi ra, thăng thiên. . . . . . À , là tiến mộng đẹp. . . . .

      Nhưng trong mộng, tôi bị ác quỷ bóp cổ đến nỗi thấy khó thở, tôi khó chịu, cái loại cảm giác này giống như bị bóng đè, tôi giãy dụa, hai tay hai chân lộn xộn. . . . . .Chịu nổi, tôi mở to mắt. . . . . . Mới phát cánh tay dài khỏe mạnh của Diệp Tử Ninh đặt cổ tôi, mà cái chân dài khỏe mạnh lại ái muội quấn quanh người tôi………

      Tôi biết tôi hẳn là nên ra sức giãy dụa, sau đó đá ta cái, sau đó có cốt khí trở lại ngủ sô pha, nhưng mà…….. cái cốt khí đó giá trị bao nhiêu nhân dân tệ? ><

      Hơn nữa tôi nhìn ngũ quan tinh xảo cao ngất của Diệp Tử Ninh, người đàn ông này từ ngày ở tiệm cơm bị ta hết ăn lại uống, tôi có cách nào đào thoát khỏi ma chưởng của ta, tôi cao thước ta lại cao trượng, người đàn ông tra tấn tôi này, có dáng người thon dài khiến người mẫu mơ ước, có khuôn mặt điển trai khiến diễn viên tự kỉ, cùng. . . . . . tính cách hiểm độc ác . . . . . . tôi biết nếu tôi ra sức giãy dụa , tôi chết thảm, thực thảm. . . . . . ( tiếng vang vô hạn……… )

      Nghĩ vậy, tôi lại duỗi hai chân ra, tiếp tục ngủ, bất quá làm cho tôi kỳ quái là Diệp ma quỷ ngại tôi giành giường với ta.

      Kết quả là làm cho tôi thường xuyên hô hấp thông, buổi tối phải tỉnh lại vài lần, đẩy tay dài chân dài của ta ra mới tiếp tục ngủ, nhưng mới ngủ lâu, tay chân ta lại gác tiếp vào người tôi, hự hự hự, cứ như vậy, chất lượng giấc ngủ của tôi giảm xuống nhiều, bởi vì ngủ tốt, khí huyết của tôi cũng vô cùng tốt, trực tiếp phát triển về chiều hướng thiếu phụ có chồng lớn tuổi, vì thế bệnh viện lại có nghe đồn mới: tôi là đứa con hoang dâm vô độ, phó viện trưởng bị tôi biến thành "Tinh" bì lực tẫn mà tôi còn buông tha ta, trực tiếp đuổi tới phòng bệnh, bởi vậy tôi bị phong thành ‘Dâm’ nữ thế hệ của bệnh viện Cẩm Tú.
      Xỉu !!!!!!!!!!!!

      Ngày của tôi đủ khổ sở nhưng dường như ông trời lại muốn đối nghịch cùng tôi. tên Diệp ma quỷ tra tấn tôi đủ rồi, giờ ở đâu lại nhảy ra ông Diệp Tuấn Quân —— ông chú bị thần kinh của Diệp Tử Ninh.

      về ngày buổi sáng đó, tôi bỗng nhiên rất muốn uống sữa tươi, vì thế chạy ra ngoài mua cái hộp sữa lớn trở về, có việc gì lấy nó ra làm nước uống.
      Khi kiện lịch sử phát sinh là lúc thời tiết sáng sủa, ngàn dặm mây, gió cao khí sảng, trời lạnh đúng chất mùa thu, tôi ngồi ở bên cửa sổ uống sữa tươi, bên hâm mộ nhìn những người tự do hoạt động bên ngoài.
      Bỗng nhiên. . . . .

      Tôi thấy ở bên dưới cây đại thụ có người đàn ông mặc quần đỏ chóe ở đùa giỡn y tá mặc váy ngắn!!!
      “Nơi này người nhiều như vậy, ông được. . . . . .” Y tá chụp lại bàn tay của ông kia, nhưng thái độ ràng là có hưởng thụ.

      Làm nữ thanh niên có tinh thần nghệ thuật, có tinh thần trọng nghĩa, tôi đương nhiên là phải trừng ác làm thiện, giúp đỡ chính nghĩa, bảo vệ quốc gia, lấy dân làm trọng, vì nước vì dân vượt lửa qua sông, cứu nguy phù vây. . . . . . Tôi. . . . . . Lúc ấy, hai mắt của tôi nhất thời liền sáng lên, sáng còn hơn cả đèn xe hơi, gào khóc. . . . . .

      Mau, tốc váy ta! Sờ đùi ta, XX … ta [ tít —— bởi vì nguyên nhân cua biển, chữ này bị cắt! ] Nhanh lên nhanh lên, cạc cạc!
      Tôi hưng phấn bắt lấy cái song sắt , mặt dán sát vào cửa sổ.

      "Em nhìn cái gì?" Bỗng nhiên, giọng hiếu kì của Diệp Tử Ninh từ sau lưng truyền đến.
      Tôi hoảng sợ, vừa rồi rất hưng phấn cho nên hoàn toàn quên trong phòng đó còn có sinh vật khác còn ở đây.

      . . . . . . có gì cả.” Tôi đương nhiên là …… rồi.
      Diệp Tử Ninh dùng đôi mắt mặt đẹp của ta liếc tôi cái, sau đó liền đẩy tôi ra xem đến tột cùng là cái gì ngoài kia, tôi thề sống chết cho qua, nếu làm cho thằng nhãi này thấy được, tiết mục kia còn có thể diễn được sao?!

      Nào có thể như thế, ngàn năm chờ hồi, tôi cũng thể làm cho trò hay này phá hủy, hơn nữa lòng tôi cũng có ít nhiều đố kị, thằng nhãi Diệp ma quỷ này biết bị người nào kích thích thần kinh, bình thường nếu tôi thấy mĩ nam nào internet ta thực vô tình phê phán mĩ nam kia, bới lông tìm vết, cuối cùng muốn tôi thừa nhận mĩ nam kia chẳng có điểm nào hơn ta, cho nên lần này để cho ta phát tôi YY với màn ‘hứng thú’ như thế biết lại nghĩ ra cái gì để tra tấn tôi nữa à. >”<

      "Tránh ra."

      " cho."

      “One. . . . . .”

      “Liều chết cho!” Hơi thở tôi yếu ít.

      “Two. . . . . .”

      ". . . . . . cho chính là cho." Tôi cắn hộp sữa tươi lùi về sau bước, giọng như tiếng mèo kêu.

      “Three!” Diệp Tử Ninh khẽ nhíu mắt lại, thái độ tuy rằng còn có bắt đầu dữ tợn nhưng làm người thường xuyên cùng ta tranh cãi, tôi biết người này lòng dạ hiểm, bởi vì kế tiếp ta còn ra câu tiếp theo:

      "Được, tốt lắm!"

      Những lời này giống như tiếng sét vang lên, đem 1% dũng khí tôi còn sót lại oanh tạc còn chút gì, tôi cũng muốn bị ta nổ thành thịt heo, vì thế lòng tôi lại bắt đầu tính toán nhặt, chuẩn bị lại lần nữa làm"Kẻ thức thời trang tuấn kiệt" ( dù sao tôi đều thức thời nhiều lần như vậy, thế nên thêm lần nữa lại có quan hệ gì đâu, vẫn là mạng trọng yếu hơn nhiều >_+), nhưng mà Diệp ma quỷ để cho tôi cơ hội, cánh tay cầm lấy bả vai của tôi, muốn đẩy tôi ra.

      Tôi có phòng bị động tác của Diệp ma quỷ, đẩy cái như thế, tôi quát to tiếng, sữa ngậm trong miệng cũng vinh dự………….. phun lên mặt của Diệp Tử Ninh!

      (⊙o⊙) Ý trời ơi! !

      Chất sữa màu trắng ngà từ tóc của Diệp Tử Ninh tóc từng giọt từng giọt chảy xuống, chảy qua mũi, lại tiếp tục chảy xuống………

      Trong cái giây phút này đây, mọi thanh đều im lặng, tựa hồ toàn bộ thanh thế giới đều biến mất. . . . . . Chỉ còn lại có tiếng tim đập bùm bùm cùng tiếng hít thở dồn dập của tôi. . . . . . Mà mặt của Diệp Tử Ninh đỏ đến mức giống như mông khỉ, ách. . . . . . là đỏ tươi ướt át thôi.
      đúng, đỏ tươi ướt át cái gì chứ, sau lưng tôi là song sắt rồi, chẳng lẽ phải nhảy xuống sao? Nhưng mà phía sau, hình như tiếng vang vừa rồi của tôi kinh động hai vị YY dưới kia, người đàn ông kia xoay người lại nhìn chúng tôi. . . . . .

      Thời gian……………. Đứng hình.
      Giống như tận thế sắp đến, cơn lốc đổ bộ, động đất xảy ra, cát bay đá chạy, ngày đêm nắng, sóng thần ập tới. . . . . . năm 2012 đến rồi!

      Người kia dĩ nhiên là. . . . .

    4. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 48: JQ sữa
      Convert+ Edit: Sunny

      Chúng tôi quay mặt lại, vừa vặn người đàn ông dưới kia cũng ngẩng mặt lên, trong phút chốc, mọi người đứng hình, giây tiếp theo khóe miệng của ông ta khẽ nhếch lên, khuôn mặt lộ ra vẻ hưng phấn khó có thể tin được, Diệp Tử Ninh lộ ra vẻ mặt chán ghét, mà tôi là lệ rơi đầy mặt, người nọ phải ai khác, chính là chú của Diệp Tử Ninh, người mà tôi tránh kịp — Diệp Tuấn Quân.

      Diệp Tuấn Quân — chủ nhiệm khoa thần kinh lừng lẫy nổi danh của bệnh viện Cẩm Tú, là bác sĩ du học từ trở về, tri thức chuyên môn người có thể so sánh, nhưng biết vì đọc nhiều sách hay bởi vì làm việc ở khoa thần kinh lâu mà cả người cứ thần thần kinh kinh, cứ bắt được người là tiến hành cái mà ông ta gọi là thực nghiệm, nghe khi bắt đầu, ban giám đốc nhận được rất nhiều lời trách cứ, có người đề nghị đưa ông ta làm công nhân vệ sinh để giáo huấn phen, rồi 3 giờ sau đó, ‘cán bộ lão thành’ trong ban giám đốc té xỉu, nghe là ông ta lại bị trở thành người thực nghiệm của ông chủ nhiệm khoa thần kinh lẫy lừng kia, đến giờ phút này đây, ai còn dám trách cứ Diệp Tuấn Quân nữa, bởi vì này người trách cứ ông ta đến cuối cùng bị trở thành chuột bạch để làm thí nghiệm.

      Mà khi tôi phun sữa vào người Diệp Tử Ninh hai người ở phía dưới cũng thấy được hình ảnh trọng yếu này, mĩ nam Diệp đại thúc nhìn khuôn mặt dần dần dữ tợn của Diệp Tử Ninh, tạm dừng hai giây, sau đó miệng chó liền hộc ra hai chữ: “Sữa —- bắn! ! !”

      Ầm ầm ầm. . . . .
      Lời này vừa ra, giống như sét đánh giữa trời quang, lập tức đem tôi đến đến trong gió hỗn độn, miệng sùi bọt mép muốn ngừng mà được.

      Cái gì chứ, lão nương đạp ông phát nhìn xem ông có chết hay ! Tuy rằng là phun trúng vào mặt ta nhưng ông cũng cần dùng đến từ ngữ kinh khủng như vậy chứ, cái này nếu như bị những người khác nghe thấy, lại dẫn đến nhiều hiểu lầm cùng nhiều gian tưởng tượng, nếu như vậy , lão nương ngay cả chuột chạy qua đường cũng bằng.

      Giật mình cái, mĩ nam Diệp đại thúc vọt hồi vào rồi phòng bệnh, còn giống như rồng cuốn gió, mang theo đám quần chúng vây quanh xem chuyện vui.

      Mọi người hỏi xảy ra chuyện gì, mĩ nam Diệp đại thúc mực cường điệu là ‘ Sữa ---- bắn”.

      Vào hoàn cảnh này đây, tôi biết gì hơn, câm điếc ăn hoàng liên, đầu trống rỗng, ngũ tạng thiêu đốt, mặt lại đỏ bừng, còn Diệp ma quỷ trái lại, vẻ mặt dữ tợn vừa rồi lại thấy, đổi lại là vẻ mặt lạnh nhạt, ta vươn đầu lưỡi liếm liếm sữa bên miệng . . . . . . [Sun: là đại đại [lược bỏ bớt ngàn chữ đại]… phúc hắc]

      Động tác cảm tính, cảm giác ở khôi hài, nhưng tất cả các sinh vật giống cái đứng chung quanh đều hít sâu hơi, càng làm cho mọi người thở hốc vì kinh ngạc chính là lời của ta.
      ta liếm liếm, sau đó dùng lời lạnh nhạt, thấp giọng : “Tiểu Trư, lần sau chú ý sữa của em.”
      Ôi chúa tôi. . . . . . khóc. . . . . .

      Sữa của em sữa của em sữa của em sữa của em sữa của em……

      Lời này vừa ra, mọi người hít sau hơi, sau đó trận ồn ào, lại tiếp tục ồn ào: sữa của ta. . . . . . sữa. . . . . .

      biết bắt đầu từ khi nào người xem bên ngoài càng ngày càng đông. Tôi bắt đầu cảm thấy khó thở, lòng bàn chân trôi nổi, ánh mắt mọi người nhất tề hướng về đây, tại phỏng chừng trong lòng mọi người muốn suy diễn thành tôi là đứa con dâm loạn đại, cần phải hỏi tôi cũng có thể đoán ra, vào năm 2010 sau công nguyên, vào tháng nào đó ngày nào đó phút nào đó giây nào đó, chưởng môn nhân phái Nữ dâm của bệnh viện Cẩm Tú lại bá vương thượng cung phó viện trưởng, đáng tiếc làm chưa xong lại có phương pháp dụ dỗ nào khác, đến cuối cùng xuất ra chiêu ‘bắn sữa’ này. Cấp độ dâm đãng của người này quả nhiên vô cùng cao.

      No, no, tôi trong nội tâm ngã xuống đất giả chết, phải như vậy, phải nhưng mọi người nghe được, là nhà Diệp thị hãm hại dân nữ, Thanh Thiên Đại lão gia giải oan, dân nữ chính là bị chết. . . . . . , dân nữ chính là bị oan uổng !

      Nhưng ràng, Thanh Thiên Đại lão gia qua đời thiệt nhiều năm cho nên ai nguyện ý nghe tôi giải thích, cũng có người giúp tôi giải thích, mọi người vây xem hồi, ở chiếm được tin tức vừa lòng liền mang theo nụ cười quỷ dị mà rời khỏi, mà mĩ nam Diệp đại thúc trước khi rời , còn dùng ánh mắt thể tin được nghiên cứu ngực tôi, lẩm bẩm: " có khả năng, XX phẳng như vậy. . . . . . Có thể có xung lượng lớn như vậy . . . . . . Thế nhưng có thể phun xa như vậy?"

      Ông ta vốn nghĩ để sát vào nghiên cứu, nhưng ngay sau đó, đầu của ông ta liền đụng vào trong ngực Diệp Tử Ninh, Diệp Tử Ninh đem kéo tôi đến sau lưng ta, mặt lạnh lùng với chú mình: “Ông muốn làm gì đấy?”
      Mĩ nam Diệp đại thúc: “Nghiên cứu.”

      Tôi. . . . . . >_<

      khắc sau, Diệp đại thúc bị đá bay ra ngoài, trong phòng lại chỉ còn lại có tôi cùng Diệp Tử Ninh, nhìn khuôn mặt nhàn nhã đắc ý của ta, tôi hoàn toàn phát điên .

      Tôi toàn thân ‘lang huyết’ sôi trào, mặt đỏ bừng, tôi hừ tiếng, xoay cổ tay, chống nạnh, chỉ vào cái mũi Diệp Tử Ninh mắng: “Hừ, làm gì mà muốn hãm hại tôi, đùa tôi như vậy vui lắm hay sao?”
      Diệp Tử Ninh đẩy tay tôi ra, “Em đúng rồi, đùa rất vui.”

      Tôi giận (#‵′)! !

      Tôi lần nữa chỉ tay tới trước mặt ta: “ quả thực là khinh người quá đáng !”

      ta lại đẩy tay tôi ra, cười : “Trư Trư em cũng phải ngày đầu tiên quen biết tôi.”
      Tôi hận (#‵′)! !

      Tôi lần thứ ba đưa tay chỉa chỉa mũi ta, nhưng khí thế muốn còn sót lại chút gì, tôi cơ hồ phát khóc , “Đại ca, tôi rốt cuộc làm sao mà đắc tội với vậy hả, đối phó tôi như vậy…… làm như vậy, bảo tôi về sau còn tìm bạn trai như thế nào đây?????”
      Nghe vậy, sắc mặt Diệp Tử Ninh lập tức thay đổi: “Em còn muốn tìm bạn trai?”

      “Đó là đương nhiên .” Từ bảy tuổi tôi bắt đầu chỉ tới thế giới này có loại sinh vật kêu bạch mã hoàng tử, vì thế tôi chờ a chờ a chờ, nhưng cuộc sống thấy toàn là Đường Tăng cùng Trư Bát Giới còn bạch mã hoang tử lại chẳng thấy đâu, nhưng mà vô luận có khó khăn đến đâu, vô luận con đường tình có nhấp nhô bao nhiêu, tôi cũng bỏ hy vọng, bao giờ buông tay, tôi tin tưởng ở con đường nào đó, hoàng từ của tôi ở nơi đó chờ tôi.

      Tôi thấy Diệp Tử Ninh có đẩy tay tôi ra, tôi nghĩ lương tâm ta bị tôi làm xúc động , vì thế ngừng cố gắng : “Cho nên phó viện trưởng ngài đại nhân đại lượng, tiểu nhân lúc trước đắc tội chỗ nào với ngài, xin ngài hãy tha thứ cho tiểu nhân, Tể tướng trong bụng có thể chống thuyền, ngài hãy bỏ qua cái thuyền tôi , để cho tôi theo gió phiêu đãng . . . . . . để cho tôi tìm kiếm người đàn ông của tôi .”
      Bên này tôi tình cảm mãnh liệt vạn trượng, nước miếng tung bay, nhưng bên kia lại đẩy tay tôi mạnh ra, hoàn toàn đem tôi theo trong mộng chụp tỉnh: " có cửa đâu!"

      Tôi sửng sốt hai giây, sau đó ý thức lại, tôi cơ hồ gào khóc thảm thiết : “Ý của cho tôi tìm người đàn ông khác, chính là muốn phá hư giá thị trường của tôi, đúng hay ?”
      “Đúng.”

      . . . . . . . . . . . . . . . . . . A. . . . . .” Câu kế tiếp còn chưa kịp hoàn thành bị Diệp Tử Ninh kéo qua, cả người tôi ngã vào người ta, mặt ta gần ngay trước mắt.
      Ách (⊙o⊙), lại là “đôi môi đỏ mọng”

      Tôi nuốt nuốt nước miếng

      ". . . . . . muốn. . . . . . làm gì?" Có thể cần dựa vào gần như vậy, có thể đem “đôi môi đỏ mọng” của na ra xa chút hay , như vậy tôi rất khó tập trung tinh thần, càng thể là người đàn bà chanh chua chửi đổng.
      Diệp Tử Ninh , đôi mắt đẹp dài nhìn chằm chằm vào tôi, nhìn cho tôi đến xương cốt toàn thân đều mềm yếu , ta mới cúi đầu thở dài : "Trư Trư, em là hiểu, hay là ở giả ngu, tôi làm ràng như vậy, em còn muốn tôi làm như thế nào đây?"

      ta có ý gì? Tôi đảo mắt hai vòng, sau đó liền tự động nhắm lại , bởi vì ‘ đôi môi đỏ mọng ’ của Diệp Tử Ninh nhanh chóng hôn lên môi tôi.

      (⊙o⊙) ách, bờ môi của ta rất mềm rất mềm, còn có chứa mùi sữa . . . . .
      Chóp mũi, môi đều thuộc hơi thở ta, hương vị quen thuộc tràn ngập xung quanh, tôi cảm giác mình đầu càng ngày càng hôn mê, toàn thân vô lực , mới đầu tôi còn muốn phản kháng chút, bằng giả bộ rụt rè chút, chính là khi đầu lưỡi ta xâm nhập địa bàn tôi, ý thức phản kháng của tôi liền lập tức sụp đổ, quân lính tan rã .

      Đầu lưỡi ta thực linh hoạt, tôi trúc trắc đáp lại ta, học bộ dáng của ta vươn đầu lưỡi, đầu lưỡi hai người đụng vào nhau, tôi ràng cảm giác được ta cùng tôi đều run rẩy chút, ngay sau đó, ta liền chút khách khí cuốn lấy tôi, lay chuyển, dụ hoặc, động tác kịch liệt mà cuồng dã, hoàn toàn ôn nhu giống vừa rồi, giống như uống trúng xuân dược.

      Tim, giống như con nai con chạy loạn, mọi thanh thế giới đều biến mất, tôi chỉ nghe được trái tim của tôi cùng ta, lần đầu tiên, tôi cảm thấy chúng tôi là gần nhau như thế.
      "Uhm. . . . . ." biết qua bao lâu, tôi có hơi khó thở , ta hôn là rất cuồng nhiệt, dường như là muốn lấy toàn bộ hơi thở của tôi, hoàn toàn giữ lấy thế giới của tôi, tôi từng bước trầm luân, từng bước từng bước rơi vào tay giặc, cho đến khi. . . . . . hoàn toàn mê muội vì ta.

      Cảm giác được tôi hít thở thông, hồi lâu, ta mới buông tôi ra, chuyển qua lỗ tai nơi tôi mẫn cảm.
      "Uhm. . . . . . rất ngứa. . . . . ." Nhưng lại cảm giác thoải mái, giờ này khắc này, tôi cảm thấy mình giống như con mèo phơi nắng dưới ánh mặt trời, chủ nhân nhàng vỗ về chơi đùa với tai tôi, uhm, thoải mái cực kỳ, tôi nhịn được khẽ ‘uhm’ ra tiếng.

      Ngay sau đó, tôi liền phát ra thích hợp, mặt trở nên đỏ bừng, cắn môi cho mình lại phát ra thanh đỏ mặt như vậy, nhưng toàn thân vẫn vô lực như cũ, hơi thở vẫn là dồn dập, cảm giác thể dùng sức đẩy ra ta. . . . .
      Nhìn tôi như vậy, ta lại hôn trở về, chuồn chuồn lướt nước khẽ hôn lên môi tôi cho tôi cắn môi mình như vậy.
      ta nhàng mà chạm vào mặt tôi, bàn tay ở người tôi vuốt ve.
      “Uhm. . . . . .”

      "Trư Trư. . . . . ."

      “Uhm. . . . . . được như vậy. . . . . .” mới là Trư Trư, cả nhà đều là Trư Trư, tôi tự nhiên phản xạ ở trong lòng chửi câu.

      “Vì sao phải kháng cự như vậy, chẳng lẽ thừa nhận thích khó như vậy sao?” [Sún: chết chắc rồi, *cười tươi khi người gặp họa*]

      “Uhm. . . . . . tôi có. . . . . .”
      Tôi muốn , tôi có thích , nhưng Diệp Tử Ninh cho tôi cơ hội hết, động tác vừa chuyển, môi lại hôn, đầu lưỡi xâm nhập vào miệng của tôi………… [Sún: chết cái tội hết câu *thở dài*]

      Thời gian vội vàng trôi qua. . . . . . nửa giờ. . . . . .

      Tôi đứng trước gương trong toilet, nhìn mình trong gương, hai gò má đỏ hồng , mặt phiếm hồng, môi có chút hồng, ướt át sáng bóng, cổ có chút dấu hôn nhàng nhợt nhạt của Diệp Tử Ninh, đây là gian tình. . . . . . Uhm. . . . . . Dấu hôn này của Diệp ma quỷ, nếu như bị những người trong bệnh viện nhìn thấy lại biết là có tin đồn gì nữa đây.
      Nhớ lại màn hôn vừa rồi, tôi kìm lòng đậu lấy tay vuốt ve môi mình, nơi đó tựa hồ còn lưu lại độ ấm cùng khí tức của ta, mà lời vừa rồi của ta cũng còn quanh quẩn trong đầu

      “Trư Trư, em muốn thích nhưng mà em muốn thừa nhận mà thôi, bằng em ghen tị vì .”

      Tôi có sao?

      Tôi nhìn mình trong gương, lần đầu tiên lâm vào mê mang. . . . .

      Mấy ngày kế tiếp, Diệp Tử Ninh nhắc lại chuyện này, chúng tôi đều hiểu ngầm giống như có chuyện gì phát sinh, ngày bình tĩnh mà nhàm chán trôi , ta vẫn là thái độ kia, ngẫu nhiên trêu cợt tôi, nhìn tôi tức giận đến giơ tay dậm chân, ta cũng rất vui vẻ, nhưng người này có chủ nghĩa đàn ông rất lớn, cho người khác khi dễ tôi, nhất là chú ta, ta , chỉ có ta mới có thể khi dễ tôi, tôi ế ế biết gì hơn, nhưng trong lòng lại có gợn sóng lăn tăn.

      Nhưng cuộc sống bình tĩnh này lại bỗng nhiên bị đánh vỡ, bởi vì người kia đến! [Sun: *bon chen* đố mọi người người kia là ai ~~ ?]

    5. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 49: JQ “Chết rồi, trúng chiêu rồi!”
      Convert+ Edit: Sunny

      Mẹ ôi ………. Sói đến rồi!!

      Đây phải là truyện cổ tích cũng phải là truyện để hù dọa con nít, đây là chuyện làm rung động cả bệnh viện Cẩm Tú! cái kiện còn rung động hơn của kiện 11 – 9 của Mĩ.
      Con sói này đương nhiên phải là con sói rồi, con sói này rất tuấn tú, tuấn tú đền nỗi làm cho nữ y tá, nữ bác sĩ trong bệnh viện Cẩm Tú ‘lang huyết sôi trào’, mỗi khi đêm dài thời điểm yên tĩnh còn có thể nghe được tiếng hú mê zai tru lên, người nào vô tình nghe thấy đảm bảo lông tóc dựng thẳng hết ~~

      Phó viện trưởng bệnh viện Cẩm Tú là thần thoại, mà khi thần thoại gặp được thần thoại truyền thuyết cũng sinh ra, núi há có thể dung hai hổ???
      thể! thể! Khẳng định, tuyệt đối, xác định, sure, impossible! Nhưng trong cuộc sống thường thường xuất cục diện hai hổ bỗng nhiên đồng thời xuất ở cùng núi, mà sau đó, thường thường trường ác đấu.
      Vì thế. . . . . . Hí hí hí, trò hay lên sân khấu rồi!

      “Cậu tới nơi này làm cái gì?” giọng nam vang lên, mọi người cần nhìn cũng biết mặt ta thối thế nào rồi, đồng thời cũng có thể biết thêm chủ nhân giọng này rất thích, vô cùng khó chịu!

      “Tôi thể tới sao?” Trái với người kia tức giận, người này thái độ rất hòa hoãn, hơn nữa khóa miệng cũng khẽ nhếch lên, theo phân tích của các nhà tâm lí học động tác này tỏ vẻ khinh thường đối phương, đem đối phương để vào mắt, mà theo cách khác là cố ý khiêu khích đối phương.

      Nếu tình huống này xảy ra ở người bình thường, người kia sớm bùng nổ rồi, nhưng vấn đề là người ở đây phải người thường, người này có hàm dưỡng rất tốt, có lẽ phải loại cục diện này cũng kích thích được ta.

      “Nơi này chào đón cậu!” Diệp mỗ lạnh mặt cự tuyệt. mặt viết ‘cậu cho tôi là đồ ngu sao’

      “Bệnh viện phải là nơi người ta đến chữa bệnh sao?” Bạch mỗ bộ dáng nhàn nhã nhưng ‘thời tiết hôm nay tốt lắm’.

      “Nhìn dáng cậu giống bị bệnh.”

      “Trang Tử phải cá, làm sao biết tôi bệnh?”

      “Tôi đương nhiên phải cá, nhưng tôi là bác sĩ.”

      “Vì thế………..?”

      “Cho nên từ quan sát mà , tôi lấy tư cách phó viện trưởng đảm bảo cậu có vấn đề gì, tại là có thể xuất viện.”
      “Chuyện lạ à nha, có cơ hội kiếm tiền lại làm, coi nếu giới truyền thông mà biết thế nào đây?”

      “Cậu thừa biết là uy hiếp loại này có tác dụng với tôi mà, có muốn đùa đùa cao chút.” Diệp mỗ híp mắt phượng lại, khóe miệng cũng nhếch lên tí, đem miệt thị vừa rồi thu được toàn bộ đều trả trở về.

      Bạch mỗ cũng phải tay vừa, ràng bị kích thích nhưng vẫn thấy ta thong dong: “Vậy cũng đúng, phó viện trưởng Diệp ngài đây mưa to sóng lớn gì cũng trải qua, chút thủ đoạn nhoi này tất nhiên cũng để vào mắt rồi, cái này gọi là hổ phụ vô khuyển tử, có người cha đê tiện bấy nhiêu có đứa con đê tiện bấy nhiêu.”

      xong, Bạch mỗ còn hừ mũi tiếng.

      Mắng chửi người đến cha người ta, hình như có hơi quá đáng, sắc mặt Diệp mỗ có hơi thay đổi chút nhưng vẫn rất có phong độ có nắm tay bộp tới cái mũi của Bạch mỗ, chỉ là cẩn thận ấn đến cái nút, mà cái nút kia vừa vặn Bạch Thần ngồi, sau đó Bạch Thần tựa như bị điện giật, toàn thân run rẩy.
      ………….. ……… ti ……….bỉ………”

      “Bình thường thôi.”

      Tôi đứng ở bên thấy mà mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.

      Nếu để cho người khác nhìn thấy hai người bình thường cao cao tại thượng tại giống như hai đứa bốc đồng, biết nhóm Fan có phản ứng gì đây???

      Mà làm cho tôi chảy mồ hôi lạnh đó là tôi xui chết khiếp, trùng hợp gặp đúng cục diện này, lúc này, tôi giống như có thằn lằn dựa vào tường, ngay cả hô hấp cũng dám thở mạnh, chỉ sợ để hai tên này phát tồn tại của tôi, ~~ ôi ~~ đến lúc đó đảm bảo gió lốc cuốn phăng tôi xuống địa ngục.

      Bất quá mĩ nam đúng là mĩ nam, cho dù ở thời điểm tao nhã vẫn có nhìn điển trai như vậy, xem kìa, mĩ nam Bạch Thần tuy rằng đầu giật giật giống như phát điên nhưng dám với mọi người, ta là người bệnh điển trai nhất từ cổ chí kim tới giờ, nhìn , đôi chân dài kia run lên nhiều sung sướng a ~~, nước miếng của tôi cũng sung sướng chảy xuống, nhưng khi Diệp ma quỷ nhìn tôi khẽ cười, trong lòng giống như có quả boom hẹn giờ, rầm tiếng nổ mạnh, ngay sau đó…………

      Trong lúc ngây người, tôi bị bại lộ tung tích, sau đó Diệp ma quỷ nghe được tiếng động đột nhiên nhìn về phía tôi, ôi mẹ ơi ~~ chạy mau thôi~~

      Tôi xoay người rất nhanh, nhưng mà vô luận tôi có nhanh đến cỡ nào cũng thắng nổi người nào đó, ai kêu chân tôi ngắn chứ, ngay cả thời điểm chạy trốn chiến trường cũng chẳng có ưu thế, cứ như vậy trong vòng ba giây, áo của tôi bị móng vuốt của ai đó chộp được.

      (#‵′)凸 trách được áo tôi hay bị hỏng, giờ biết nguyên nhân rồi.
      Tôi mở miệng ra, lộ ra tám cái răng nanh, trưng ra cái nụ cười vô cùng nịnh nọt, “Thiếu gia sớm đó, tham kiến thiếu gia.”

      “Em ở trong này lén lút làm cái gì?” Móng vuốt của Diệp Tử Ninh vẫn nắm chặc áo tôi, thái độ kia giống như con mèo gặp được con chuột ăn vụng, dường như là: ‘Giỏi lắm, nhìn xem mi chạy được bao lâu.’

      “Oan uổng quá thiếu gia, em chỉ là ngẫu nhiên, bỗng nhiên, đột nhiên, tự nhiên ngang qua nơi đây, cũng có cố ý rình coi, bây giờ em lập tức rời , hai người cần để ý đến em, hai người cứ tiếp tục .”

      Tôi trốn tránh, rất muốn ngồi lên hỏa tiễn bay ra khỏi địa cầu, trở lại hành tinh của tôi cho rồi, nhưng nếu Diệp ma quỷ chuyện dễ thương như vậy gọi là ma quỷ rồi. ><

      “Em ở đây làm gì?”

      có gì cả. Chỉ là cẩn thận ngang qua.” Tôi dám nhìn thẳng vào mắt của Diệp Tử Ninh, ra ………….. tôi nhận được điện thoại của Bạch Thần mới tới đây.

      cần cho tôi biết em tới đây vì tên kia chứ?” Giọng điệu của Diệp Tử Ninh đầy nguy hiểm.

      đúng đúng, đương nhiên phải!” Tôi lắc đầu như lắc trống bỏi, đánh chết cũng thể thừa nhận, bằng nếu ta biết tôi cùng Bạch Thần tư thông mà đến, chắc chắn là chưởng đánh chết tôi.

      ?” Diệp Tử Ninh híp mắt lại.

      trăm phần trăm.” Tôi dùng ánh mắt vô cùng thành khẩn nhìn Diệp Tử Ninh.
      Diệp Tử Ninh nhìn tôi lâu, ngay tại khi ta sắp tin tôi rồi, sắp buông móng vuốt của ta ra rồi giọng xui xẻo của Bạch mỗ trùng hợp vang lên: “Tiểu Chu, lại đây giúp mở chốt này.”

      Bạch đại gia ơi là Bạch đại gia, có thể chậm chút vậy, như vậy là hại mạng của tôi rồi đó!!!

      Quả nhiên, nghe vậy, móng vuốt của Diệp Tử Ninh vừa buông lỏng ra lập tức lại xiết chặt, cổ áo tôi bị xiết lại, hít thở thông, dạ dày cũng cảm thấy chao đảo, “Buông…………”

      “Mơ tưởng!”

      “Nếu buông hối hận…….” Tôi muốn uy hiếp ta, nhưng mà tôi tốt bụng muốn nhắc nhở ta, nhưng mà Diệp mỗ hiểu nhầm lời tôi là thành lời khiêu khích, vì thế móng vuốt của ta càng thêm xiết chặc.

      thi được hai điểm kêu là ăn hột vịt, làm chuyện xấy kêu là bại hoại, đầu trọc lóc kêu là đầu đất, cuốn gói là kêu cút , ô hô ai tai kêu xong đời, mà trước mắt người kia lại kêu là đáng ghét!

      Cái tên đáng ghét này, đúng là xuống tay , bỗng nhiên tôi cảm thấy khí càng ngày càng ít, dạ dày vô cùng khó chịu, miệng bắt đầu thấy chua chua, trong bụng có như có cái gì làm tôi khống chế được, cuối cùng…………

      Chính là đại ác ma Diệp Tử Ninh biết suy nghĩ cái gì, lâu lâu sau này tôi mới biết được, lúc ấy ta nhìn sắc mặt tôi khó chịu, tưởng tôi trong lòng khinh bỉ ta, kháng cự ta, cho nên ta liền kề lại gần tôi. . . . . .
      Ngay sau đó, thiên thạch rơi trúng địa cầu, ngay tại lúc môi Diệp Tử Ninh gần chạm tới môi tôi, tôi “Ọe” tiếng phun tới mặt Diệp Tử Ninh .

      Yên lặng. . . . . . trong phòng yên lặng đến nỗi cây kim rơi xuống cũng có thể nghe thấy tiếng, bởi vì tôi cùng Diệp Tử Ninh đều hô hấp dồn dập, người trước là bởi vì sợ hãi, lỗ mũi nới rộng ra, ngừng mà nghĩ hai chữ: chết rồi, chết rồi, lần này chết chắc rồi! Người sau là bởi vì kinh ngạc cùng vẻ mặt thể tin, sau đó trong tiếng cười sung sướng khi người gặp họa của Bạch Thần chuyển thành khó chịu cùng phẫn nộ, vì thế lỗ mũi của ta cũng phóng đại, bắt đầu hô hấp cấp tốc.

      “Thiếu. . . . . . Thiếu gia. . . . . . Nô tỳ phải cố ý , nô tỳ lau khô cho ngài liền. . . . . .” Ách. . . . . . rất ghê tởm, vừa nãy tôi phun toàn ra toàn bộ bữa sáng, còn có ít sandwich chưa kịp tiêu hóa . . . . . . rất ghê tởm , ngay cả tôi còn chịu nổi nữa chi là.

      Diệp Tử Ninh xanh mặt nhìn tôi, tôi bên lau cho ta, bên khống chế dạ dày lại bắt đầu quay cuồng của mình, mụ nội , chẳng lẽ ăn trúng cái gì rồi, sao lại cứ muốn nôn thế này?
      “Nôn. . . . . .”

      @#¥%%%. . . . . . Chết rồi ôi mẹ ôi !

      Trời đất ơi, tôi có tới chín cái mạng cũng thể nhìn thấy ánh mặt trời ngày mai nữa rồi, tôi thế nhưng lần thứ hai phun đến người Diệp Tử Ninh .

      giờ tôi muốn có dũng khí dám nhìn lại mặt của Diệp Tử Ninh, chết chết, chờ mãi mà Hàng long thập bát chưởng của ta vẫn chưa giáng xuống, tôi lặng lẽ mở con mắt nhìn lén Diệp Tử Ninh.

      “Có phải em ăn lung tung gì đó ?”

      ta hỏi tôi sao? Tôi mở to mắt kinh dị nhìn Diệp Tử Ninh, ta hình như có hơi bất đắc dĩ sờ sờ trán tôi, sờ sờ tay tôi, “Có phải tối qua bị cảm lạnh ?”

      Tôi ngây dại, giờ có lời nào để biểu đạt hết kinh ngạc và khiếp sợ của tôi giờ phút này cả, ta đánh tôi mà còn quan tâm tôi? ta có uống nhầm thuốc rồi chứ?!

      Có lẽ thái độ của tôi rất ràng cho nên Diệp Tử Ninh thở dài cái, sao đó để ý đến quần áo của mình còn dính thức ăn tôi mới nôn ra, ta kéo tay tôi thẳng ra ngoài.

      “Tôi……… chúng ta đâu?” Tôi nghi ngờ là mình nằm mơ, Diệp Tử Ninh nắm tay tôi là rất ôn nhu, hoàn toàn giống như bình thường………..uhm, là mười ngón tay đan vào nhau………… nếu đây là mộng, là quá quỷ dị rồi?!

      Tôi nơm nớp lo sợ bị Diệp Tử Ninh kéo vào văn phòng, dọc đường , tất cả mọi người nhìn thấy chúng tôi nắm tay cùng , tiếng vỡ đồ vang lên liên tiếp, đương nhiên là tiếng nghiến răng nghiến lợi kẽo cà kẽo kẹt lại dứt, sau lưng tôi giống như có ngàn kiếm đâm tới, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng sau lưng.
      Nghiệp chướng ơi là nghiệp chướng…………….

      “Sáng nay ăn những gì?” Bác sĩ Trương ngồi trước mặt hiền lành hỏi tôi, đương nhiên ân cần với hiền lạnh phải vì từ tôi mà đến, đương nhiên là do có ông thần mặt đen ngồi ở kế bên tôi.

      ra trong lúc này, lòng tôi có hơi chút cảm động, bởi vì tựa hồ trong mắt ta thấy được quan tâm cùng lo lắng cho tôi.

      “A……… cái này…..” Tôi nhớ lại, dạo gần đây biết vì sao ăn uống đặc biệt thấy ngon miệng, ăn mãi cũng thấy no, cho nên hỏi tôi vấn đề này là có hơi khó khắn, “Sữa, yogurt, 2 cái bánh pút – đing, 2 quả táo, còn có mấy miếng bánh ngọt,……….. hình như còn có……”

      Mặt của bác sĩ Trương muốn trắng , vẻ mặt khó có thể tin được: “Tôi hỏi là bữa sáng của thôi, chứ phải là ngày hôm qua ăn gì.”

      “Tôi biết, đó là bữa sáng hôm nay đó, đúng rồi, còn ăn phần gà rán KFC.”

      mặt bác sĩ Trương ràng lên câu hỏi —- “ là heo biến hình sao?”

      Tôi bỗng nhiên có chút ngại ngại “Ngượng ngùng, gần đây ăn uống có chút ngon miệng, ăn hơi nhiều chút.”

      “……….. A, ra là thế, trách được vài ngày gặp, Tiểu Chu cả người mập ra ít.”

      thể nào, có mập ra sao?” Đàn ông sợ đầu trọc, còn phụ nữ sợ béo, tôi nghe bác sĩ Trương tôi mập lên ít, lập tức đúng lên nhéo nhéo thịt bên hông mình, hix hix……… . . . . . (╯﹏╰)b. Đúng là mập lên ít , tôi nước mắt như mưa.

      “Ăn nhiều như vậy bị đau bụng mới là lạ.” Diệp Tử Ninh đối với chuyện tôi mập lên ít làm như thấy, lại bắt đầu giáo huấn thôi ăn nhiều.

      “Nhưng mà tôi đói mà.” Tôi ủy khuất, tôi xưa nay ăn uống ít nhưng chưa có bao giờ giống như tại, hai là tôi dậy lần thứ hai?!

      “Em có thể ăn nhiều chút ~~ mà ~~” Diệp Tử Ninh nghiến răng nghiến lợi , ta mát, bất luận người nào cũng có thể nghe ra.

      Quả có thiên lí, ác ma này quản có hơi quá nhiều rồi đó, chỉ có hạn chế tự do của tôi, giờ đến ăn uống cũng muốn quản tôi.

      “Bác sĩ Trương, viết đơn thuốc cho ấy , tôi phải trước.” Diệp Tử Ninh phân phó cho thầy thuốc xong, xoay người , trước khi còn bỏ lại câu: “Cầm thuốc rồi ngoan ngoãn quay về văn phòng của tôi ngay.”
      “Biết rồi.” Ngoài miệng tuy rằng phục nhưng trong lòng lại có cảm giác ngọt ngào chảy qua.

      Tôi thấy Diệp Tử Ninh ra khỏi phòng rồi, lúc này mới quay đầu lại, cẩn với bác sĩ Trương: “Bác sĩ Trương à, còn có chuyện, chị xem giúp em với.”

      “Còn có cái gì thoải mái?” Diệp Tử Ninh vừa , thái độ bác sĩ Trương lập tức thay đổi, là khinh người mà!
      “Kinh nguyệt của tôi hai tháng rồi có tới,” tôi lo lắng, kinh nguyệt chính xác là do rối loạn nội tiết.
      Nghe vậy, bác sĩ Trương mở to hai mắt, “ là hai tháng rồi kinh nguyệt chưa có tới?”

      “Vâng,” tôi gật gật đầu “Trước kia vẫn chính xác nhưng biết vì sao hai tháng nay lại chưa tới, chị kê thuốc cho em .”

      “Ăn uống tự nhiên ngon miệng, kinh nguyệt tới, nôn mửa………..” Bác sĩ Trương lầm bầm lầu bầu, bỗng nhiên ngẩng đầu, đôi mắt sáng long lanh nhìn tôi, “Tiểu Chu, phải là có thai rồi chứ?”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :