1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

It's in His Kiss (Bridgerton #7) - Julia Quinn (24 chương)

Thảo luận trong 'Truyện Phương Tây (Sưu Tầm)'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. jojolavender

      jojolavender Member

      Bài viết:
      252
      Được thích:
      13
      CHƯƠNG 4

      Vào thời điểm mà cuộc đời Hyacinth cuối cùng cũng trở nên lý thú gần bằng Priscilla Butterworh. Trừ cái bờ vực, tất nhiên...

      Hyacinth khấp khởi chờ đợi khi St. Clair có vẻ ngập ngừng. liếc về phía , đôi mắt xanh trong nheo lại gần như khó nhận thấy trước khi quay trở lại với bà . Hyacinth cố gắng để tỏ vẻ quá hứng thú; ràng cố quyết định có nên đề cập chuyện của khi ngồi đây, và đoán bất cứ can thiệp nào từ phía khiến giữ kín dự định của mình.

      Nhưng có vẻ qua được màn duyệt binh, bởi vì sau khắc im lặng ngắn ngủi, đưa tay vào túi và rút ra thứ trông như cuốn sách bọc da.

      “Cái gì đây?” Phu Nhân Danbury hỏi, cầm nó lên.

      “Là nhật ký của Bà Nội St. Clair,” trả lời. “Trưa nay Caroline đem đến. Chị ấy tìm thấy nó trong những vật dụng của George.”

      “Nó được viết bằng tiếng Ý,” Phu Nhân D .

      “Vâng, cháu biết.”

      “Ý ta là, tại sao cháu lại mang nó đến cho ta?” bà hỏi, hơi sốt ruột.

      St. Clair tặng cho bà nụ cười nửa miệng uể oải. “Bà luôn với cháu bà biết mọi thứ, hoặc nếu phải mọi thứ, là mọi người.”

      “Chiều nay bà cũng mới như thế với cháu,” Hyacinth tháo vát thêm vào.

      St. Clair quay sang với câu ra vẻ bề , “Cám ơn ,” cùng lúc với cái trừng mắt từ Phu Nhân Danbury.

      Hyacinth ngọ nguậy. phải bởi vì cái trừng mắt của Phu Nhân D - hoàn toàn miễn nhiễm những cái đó rồi. Nhưng ghét cái cảm giác St. Clair nghĩ đáng bị lên mặt kẻ cả.

      “Cháu hy vọng,” với bà ngoại, “bà biết người phiên dịch có tiếng tăm.”

      “Với tiếng Ý?”

      “Có vẻ là ngôn ngữ được đòi hỏi.”

      “Hmmph.” Phu Nhân D nhấp nhấp cây gậy tấm thảm, rất giống với cách người bình thường gõ ngón tay lên mặt bàn. “Tiếng Ý hả? phổ biến như tiếng Pháp, thứ tiếng bất cứ người kha khá nào cũng - ”

      “Cháu có thể đọc được tiếng Ý,” Hyacinth ngắt lời.

      Hai cặp mắt xanh giống hệt nhau lập tức chĩa sang phía .

      đùa,” St. Clair , nửa giây trước khi bà ngoại quát, “ có thể?”

      “Bà biết mọi thứ về cháu,” Hyacinth tinh quái. Với Phu Nhân Danbury, tất nhiên, bởi vì St. Clair khó có thể vỗ ngực tự xưng điều tương tự.

      “À, phải, tất nhiên,” Phu Nhân D ầm ĩ, “nhưng tiếng Ý?”

      “Cháu từng có giáo người Ý khi còn ,” Hyacinth với cái nhún vai. “ ấy thích dạy cháu. Cháu thông thạo lắm,” thừa nhận, “nhưng nếu đọc hai trang cháu có thể hiểu được nghĩa khái quát.”

      “Cái này còn hơn cả hai trang,” St. Clair , nghiêng đầu về phía cuốn nhật ký vẫn còn ở trong tay bà .

      “Hẳn rồi,” Hyacinth cáu kỉnh. “Nhưng tôi đọc nhiều hơn hai trang lần. Và bà ấy viết theo lối Roman cổ, phải ?”

      “Đó là tiếng Latinh,” St. Clair dài giọng.

      Hyacinth nghiến răng lại. “Dù vậy,” bật ra.

      “Vì Chúa, thằng nhóc,” Phu Nhân Danbury ngắt lời, “đưa cuốn sách cho ấy.”

      St. Clair chẳng buồn chỉ ra bà vẫn cầm nó, khiến Hyacinth nghĩ rất biết kiềm chế. đứng lên, lấy cuốn sách khỏi tay bà , và quay sang Hyacinth. ngập ngừng - chỉ lúc, và Hyacinth nhận thấy nếu nhìn thẳng vào khuôn mặt .

      đem cuốn sách đến cho , đưa nó ra với lời thầm nhàng, “ Bridgerton.”

      Hyacinth nhận lấy, run rẩy vì cảm giác mình chỉ vừa mới làm việc gì đó to tát hơn cầm cuốn sách.

      có lạnh , Bridgerton?” St. Clair thầm.

      lắc đầu, sử dụng cuốn sách như cái cớ để tránh phải nhìn . “Những trang giấy hơi giòn,” , cẩn thận lật trang.

      “Nó gì thế?” St. Clair hỏi.

      Hyacinth nghiến răng. chưa bao giờ thấy vui khi bị làm áp lực, và gần như thể bắt tay vào việc với Gareth St. Clair thở xuống cổ .

      “Cho ấy tí gian nào!” Phu Nhân D quát.

      di chuyển, nhưng đủ cho Hyacinth lấy lại bình tĩnh.

      “Thế nào?” hỏi.

      Đầu Hyacinth hơi gục gật khi rút ra nghĩa chính. “Bà viết về đám cưới sắp tới của mình,” . “Tôi nghĩ bà sắp kết hôn với ông của trong” - cắn môi trong lúc đọc lướt qua trang giấy đề tìm từ ngữ chính xác - “ba tuần. Tôi cho là buổi lễ được tổ chức tại Ý.”

      St. Clair gật đầu cái trước khi giục , “Và?”

      “Và...” Hyacinth chun mũi, luôn làm thế mỗi khi tập trung suy nghĩ. phải vẻ mặt hấp dẫn, nhưng lựa chọn còn lại là suy nghĩ, thứ thấy hề lôi cuốn.

      “Bà ấy gì?” Phu Nhân Danbury giục.

      “Orrendo orrendo...,” Hyacinth thầm. “Ôi, đúng rồi.” nhìn lên. “Bà ấy hạnh phúc lắm.”

      “Ai có thể chứ?” Phu Nhân D chêm vào. “Người đàn ông đó là con gấu, ta chia buồn với người nào trong phòng có cùng dòng máu với ông ta.”

      St. Clair ngó lơ bà. “Còn gì nữa ?”

      “Tôi với là tôi thông thạo,” Hyacinth xổ ra. “Tôi cần thời gian để dịch.”

      “Đem nó về nhà ,” Phu Nhân Danbury . “Dù gì tối mai cũng gặp nó.”

      “Cháu ư?” Hyacinth hỏi, đúng lúc St. Clair , “ ấy gặp?”

      “Cháu hộ tống ta đến buổi ngâm thơ nhà Pleinsworth,” Phu Nhân D với cháu bà. “Hay cháu quên rồi?”

      Hyacinth ngồi dựa ra sau, thưởng thức khung cảnh miệng Gareth St. Clair mở ra và đóng lại cách khốn khổ. trông hơi giống con cá. con cá với dáng vẻ vị thần Hy Lạp, nhưng vẫn cứ là con cá.

      “Cháu ...” . “Đó là, cháu thể - ”


      “Cháu có thể, và cháu ở đó,” Phu Nhân D . “Cháu hứa rồi.”

      nhìn bà với vẻ mặt cứng rắn. “Cháu thể hình dung - ”

      “Thế đấy, nếu còn chưa lẽ ra cháu nên hứa, và nếu cháu có ta...”

      Hyacinth ho để ém nhẹm tiếng cười, rồi cố cười toe toét khi St. Clair bắn cho cái nhìn xấu xa.

      “Khi cháu chết,” , “chắc chắn bia tưởng niệm khắc dòng chữ, ‘ bà mình khi chẳng có ai thương bà.’ ”

      “Và có gì tốt với điều đó?” Phu Nhân Danbury hỏi.

      “Cháu đến,” thở dài.

      “Đem bông gòn theo để nhét tai ,” Hyacinth khuyên.

      trông thất kinh. “Nó thể tệ hơn buổi hòa nhạc tối qua.”

      Hyacinth thể ngăn khóe môi cong lên. “Phu Nhân Pleinsworth từng là người nhà Smythe-Smyth.”

      Bên kia căn phòng, Phu Nhân Danbury cười nắc nẻ khoái chí.

      “Tôi nên về nhà thôi,” Hyacinth , đứng lên. “Tôi cố gắng dịch đề mục đầu tiên trước khi tôi gặp tối mai, St. Clair.”

      có lòng biết ơn của tôi, Bridgerton.”

      Hyacinth gật đầu và băng qua căn phòng, cố gắng làm ngơ cảm giác phù phiếm kỳ lạ lớn dần trong ngực. Vì Chúa, đó chỉ là cuốn sách.

      chỉ là người đàn ông.

      cưỡng bách lạ lùng giục phải gây ấn tượng với khó chịu. muốn làm việc để chứng tỏ trí thông minh và đầu óc sắc sảo của , việc buộc phải nhìn với biểu khác ngoài vẻ hài hước thoáng qua đó.

      “Cho phép tôi tiễn ra cửa,” St. Clair , bước bên cạnh .

      Hyacinth quay sang, rồi hơi thở ngừng đột ngột vì bất ngờ. nhận ra đứng rất gần. “Tôi...à...”

      Đó là do đôi mắt . Quá xanh và trong làm cảm thấy có thể đọc được suy nghĩ của , nhưng lại nghĩ có thể đọc được suy nghĩ của chính .

      “Vâng?” thầm, đặt tay lên khuỷu tay .

      lắc đầu. “ có gì.”

      “Tại sao thế nhỉ, Bridgerton,” , dẫn vào hành lang. “Tôi tin mình từng thấy có gì để . Ngoại trừ tối nọ,” thêm, hơi nghiêng đầu sang bên.

      nhìn , nheo mắt.

      “Tại buổi hòa nhạc,” gợi ý. “Nó rất dễ thương.” mỉm cười, hầu như chỉ để chọc tức . “Nó dễ thương sao?”

      Hyacinth bặm môi. “ biết tôi, St. Clair,” .

      “Danh tiếng của đến trước .”

      “Của cũng vậy.”

      “Hay đấy, Bridgerton,” , nhưng cảm thấy như mình thắng được cuộc tranh luận.

      Hyacinth thấy hầu của đứng chờ ở cửa, rút tay khỏi khuỷu tay St. Clair và băng qua phòng. “Hẹn ngày mai, St. Clair,” .

      Và khi cánh cửa đóng lại sau lưng , có thể thề mình nghe trả lời, “Arrivederci.”

      Hyacinth về tới nhà.

      Mẹ chờ.

      tốt tí nào.

      “Charlotte Stokehurst,” Violet Bridgertn tuyên bố, “sắp kết hôn.”

      “Hôm nay ạ?” Hyacinth hỏi thăm, tháo găng tay.

      Mẹ đưa sang ánh mắt. “ ấy đính hôn. Sáng nay mẹ ấy vừa mới với mẹ.”

      Hyacinth nhìn quanh. “Nãy giờ mẹ chờ con tại hành lang à?”

      “Với Bá Tước Renton,” Violet thêm. “Renton.”

      “Chúng ta có trà ạ?” Hyacinth hỏi. “Con bộ suốt đường về nhà, và con khát nước.”

      “Renton!” Violet thốt lên, trông như sắp sửa giơ hai tay lên trời vì tuyệt vọng. “Con có nghe mẹ ?”

      “Renton,” Hyacinth sốt sắng. “ ta có hai cổ chân to béo.”

      “Cậu ấy - ” Violet khựng lại. “Tại sao con lại nhìn vào cổ chân cậu ấy?”

      “Con thể nào thấy chúng được,” Hyacinth trả lời. đưa ví của - đựng cuốn nhật ký - cho hầu. “ đem cái này đến phòng cho tôi chứ?”

      Violet chờ cho đến khi hầu lật đật khỏi. “Mẹ có trà trong phòng khách, và chẳng có gì ổn với cổ chân Renton hết.”

      Hyacinth nhún vai. “Nếu mẹ thích kiểu núng nính.”

      “Này Hyacinth!”

      Hyacinth thở dài mệt mỏi, theo mẹ đến phòng khách. “Mẹ à, mẹ có sáu người con kết hôn rồi, và họ đều rất hạnh phúc với lựa chọn của mình. Tại sao mẹ cứ phải cố đẩy con vào chỗ thích hợp?”

      Violet ngồi xuống và chuẩn bị tách trà cho Hyacinth. “Mẹ đâu có,” bà , “nhưng Hyacinth, con thể nhìn cái được sao?”

      “Mẹ à, con - ”

      “Hoặc vì mẹ, giả vờ nhìn cái?”

      Violet đưa tách ra, rồi lấy nó lại và thêm muỗng đường. Hyacinth là người duy nhất trong gia đình uống trà với đường, và luôn thích nó là ngọt.

      “Cám ơn mẹ,” Hyacinth , uống thử. Nó nóng như thích, nhưng vẫn uống.

      “Hyacinth,” mẹ , trong cái giọng luôn khiến Hyacinth cảm giác chút tội lỗi, dù cho biết hơn, “con biết mẹ chỉ muốn thấy con được hạnh phúc.”

      “Con biết,” Hyacinth . Đó là vấn đề. Mẹ chỉ muốn thấy được hạnh phúc. Nếu Violet cứ đẩy vào hôn nhân chỉ vì danh vọng hoặc tiền tài dễ làm ngơ bà hơn. Nhưng , mẹ muốn được hạnh phúc, chỉ trong chuyện kết hôn thôi, nên Hyacinth cố gắng hết mức giữ hài hước để chịu đựng những tiếng thở dài của mẹ .

      “Mẹ bao giờ muốn thấy con kết hôn với người con muốn ở cạnh,” Violet tiếp.

      “Con biết.”

      “Và nếu con bao giờ gặp được người hợp ý, mẹ cũng hoàn toàn hạnh phúc khi con sống độc thân.”

      Hyacinth nhìn bà ngờ vực.

      “Ồ được thôi,” Violet chỉnh lại, “ hoàn toàn hạnh phúc, nhưng con biết mẹ đời nào ép con kết hôn với ai đó thích hợp.”

      “Con biết,” Hyacinth lần nữa.

      “Nhưng con , con bao giờ tìm thấy ai đó nếu con tìm.”

      “Con có tìm đấy chứ!” Hyacinth phản đối. “Tuần này con ra ngoài hầu như mọi buổi tối. Con thậm chí còn đến buổi hòa nhạc nhà Smythe-Smyth tối qua. Mà,” nhấn mạnh, “con còn có thể thêm là mẹ tham dự.”

      Violet ho. “Mẹ e là do chứng hóc cổ.”

      Hyacinth , nhưng ai có thể nhầm lẫn tia nhìn trong mắt .

      “Mẹ nghe con ngồi bên cạnh Gareth St. Clair,” Violet , sau khoảng im lặng phù hợp.


      “Mẹ có mật thám ở mọi nơi sao?” Hyacinth làu bàu.

      “Gần như vậy,” Violet trả lời. “Việc đó khiến cho cuộc sống dễ dàng hơn rất nhiều.”

      “Có lẽ đối với mẹ.”

      “Con có thích cậu ấy ?” Violet dai dẳng.

      Thích ấy? câu hỏi kỳ lạ. có thích Gareth St. Clair à? có thích cái cảm giác như thể thầm cười , ngay cả sau khi đồng ý phiên dịch cuốn nhật ký của bà nội ? có thích mình bao giờ biết được điều nghĩ, thích khiến cảm thấy bối rối, và phải là mình?

      “Thế nào?” mẹ hỏi.

      “Hơi hơi ạ,” Hyacinth rào đón.

      Violet bất cứ điều gì, nhưng đôi mắt bà ánh lên tia sáng khiến Hyacinth khiếp vía.

      “Đừng,” Hyacinth cảnh báo.

      “Cậu ấy kết hợp hoàn hảo, Hyacinth.”

      Hyacinth nhìn chăm chăm vào mẹ như thể bà mới mọc thêm cái đầu. “Mẹ điên rồi à? Mẹ biết tiếng tăm ta cũng nhiều như con mà.”

      Violet phủi bỏ chuyện đó ngay lập tức. “Danh tiếng cậu ấy quan trọng khi các con kết hôn.”

      quan trọng nếu ta cứ tiếp tục qua lại với ca sĩ opera và những người tương tự.”

      “Cậu ấy làm vậy đâu,” Violet , xua tay.

      “Làm sao mẹ biết được?”

      Violet ngừng lại chút. “Mẹ biết,” bà . “Mẹ nghĩ đó là cảm giác của mẹ.”

      “Mẹ à,” Hyacinth sốt sắng thể quan tâm, “mẹ biết con rất mẹ - ”

      “Tại sao,” Violet cân nhắc, “mẹ lại đến kết luận nên mong chờ điều gì tốt đẹp khi nghe câu bắt đầu bằng cái giọng điệu đó nhỉ?”

      “Nhưng,” Hyacinth ngắt lời, “mẹ phải tha thứ cho con khi con từ chối kết hôn với người chỉ dựa vào cảm giác của mẹ.”

      Violet uống trà với điệu bộ thản nhiên ấn tượng. “Nó chỉ xếp sau cảm giác của con thôi. Và nếu mẹ có thể , cảm giác của mẹ trong những chuyện này thường có xu hướng đúng.” Khi Hyacinth tỏ vẻ dửng dưng, bà thêm, “Mẹ còn chưa sai mà.”

      À, điều đó đúng, Hyacinth cũng phải thừa nhận. Tất nhiên chỉ thầm thừa nhận thôi. Nếu ra, mẹ cho rằng bà được toàn quyền hành động trong công cuộc rượt đuổi St. Clair cho đến khi vừa khóc thét vừa trèo lên cây.

      “Mẹ à,” Hyacinth , ngừng lại chỉ hơi lâu hơn thường lệ để có thêm chút thời gian sắp xếp ý nghĩ, “Con chạy theo St. Clair. ấy phải kiểu người phù hợp với con.”

      “Mẹ chắc con biết kiểu người phù hợp với mình dù cho cậu ấy có cưỡi voi đến trước cửa nhà con.”

      “Con nghĩ con voi là dấu hiệu tốt cho con biết nên tìm ở nơi khác.”

      “Hyacinth.”

      “Hơn nữa,” Hyacinth thêm, nghĩ St. Clair dường như luôn nhìn với thái độ chiếu cố, “Con nghĩ ấy thích con.”

      “Vớ vẩn,” Violet , với tất cả phẫn nộ của con gà mái mẹ. “Tất cả mọi người đều thích con.”

      Hyacinth nghĩ về điều đó trong lúc. “,” , “con nghĩ tất cả mọi người đều thích con.”

      “Hyacinth, mẹ là mẹ của con, và mẹ biết - ”

      “Mẹ à, mẹ là người cuối cùng người ta muốn họ thích con.”

      “Dù vậy - ”

      “Mẹ,” Hyacinth ngắt lời, đặt tách xuống đĩa, “điều đó quan trọng. Con phiền lòng vì con được tất cả mọi người thích. Nếu con muốn mọi người thích mình, con phải tốt bụng và duyên dáng và nhạt nhẽo và chán ngắt mọi lúc mọi nơi, rồi còn gì là vui nữa?”

      “Con nghe cứ như Phu Nhân Danbury,” Violet .

      “Con thích Phu Nhân Danbury.”

      “Mẹ cũng thích bà ấy, nhưng có nghĩa mẹ muốn bà ấy làm con mình.”

      “Mẹ - ”

      “Con chịu săn đón St. Clair vì cậu ấy làm con sợ,” Violet .

      Hyacinth thở gấp. “Điều đó đúng.”

      “Tất nhiên là nó đúng,” Violet đáp trả, trông cực kỳ hài lòng với chính mình. “Mẹ hiểu tại sao mẹ lại hiểu ra sớm hơn. Và cậu ấy phải là người duy nhất.”

      “Con hiểu mẹ về chuyện gì.”

      “Tại sao con lại chưa kết hôn?” Violet hỏi.

      Hyacinth chớp mắt vì câu hỏi đột ngột. “Con xin lỗi.”

      “Tại sao con lại chưa kết hôn?” Violet lặp lại. “Mà liệu con có muốn ?”

      “Tất nhiên là con muốn.” Và có muốn. muốn điều đó hơn những gì chịu thừa nhận, có lẽ còn hơn những gì nhận ra cho đến tận lúc này. nhìn mẹ và thấy nữ chúa, phụ nữ gia đình mãnh liệt khiến long lanh nước mắt. Và trong khoảnh khắc đó Hyacinth nhận ra cũng muốn mãnh miệt như mẹ . muốn những đứa con. muốn gia đình.

      Nhưng nó có nghĩa sẵn sàng kết hôn với người đàn ông đến trình diện đầu tiên. Hyacinth là người thực tế, vui mừng kết hôn với người , với điều kiện người đó phải phù hợp với ở mọi phương diện khác. Nhưng trời ạ, có phải là đòi hỏi quá nhiều khi muốn quý ông có chút trí tuệ?

      “Mẹ,” , giọng, vì biết Violet có ý tốt, “con muốn kết hôn. Con thề với mẹ điều đó. Và hiển nhiên là con tìm kiếm.”

      Violet nhướng cặp lông mày. “Hiển nhiên?”

      “Con có sáu lời cầu hôn.” Hyacinth , có lẽ là với chút phòng thủ. “ phải là lỗi của con khi chẳng có ai phù hợp.”

      “Tất nhiên rồi.”

      Hyacinth cảm thấy môi hé ra ngạc nhiên vì giọng điệu của mẹ . “Mẹ có ý gì khi thế?”

      “Tất nhiên là có ai trong số họ phù hợp cả. nửa trong số họ bám theo của hồi môn của con, và nửa còn lại, chà, con làm họ phát khóc chỉ trong vòng tháng.”

      “Sao mẹ dịu dàng với con út quá vậy,” Hyacinth lẩm bẩm. “Nó hủy diệt con rồi đây.”

      Violet bật ra tiếng khịt mũi trang nhã. “Ôi, thôi , Hyacinth, con biết mẹ có ý gì, và con biết là mẹ đúng. có ai trong số họ ngang tài ngang sức với con. Con cần ai đó sánh được với con.”

      “Chính xác điều con cố với mẹ đấy.”

      “Nhưng câu hỏi của mẹ là - tại sao những người đàn ông thích hợp lại hỏi cưới con?”

      Hyacinth mở miệng, nhưng có câu trả lời.

      “Con con muốn tìm người đàn ông ngang tài ngang sức,” Violet , “và mẹ nghĩ con tưởng mình tìm, nhưng là, Hyacinth - mỗi lần con gặp được người xứng tầm, con lại đẩy cậu ấy .”

      “Con có,” Hyacinth , nhưng thiếu thuyết phục.

      “Vậy chắc chắn con cũng khuyến khích,” Violet . Bà nghiêng người tới trước, ánh mắt lo lắng và quở trách. “Con biết mẹ rất thương con, Hyacinth, nhưng con rất thích làm người thắng thế trong cuộc trò chuyện.”

      “Ai lại muốn ạ?” Hyacinth càu nhàu.

      “Bất cứ người đàn ông nào ngang tài ngang sức con cho phép con điều khiển cậu ấy theo ý thích.”

      “Nhưng nó đâu phải điều con muốn,” Hyacinth phản đối.

      Violet thở dài. Nhưng đó là thanh buồn man mác, tràn đầy ấm áp và tình . “Mẹ ước mình có thể giải thích cho con cảm giác của mẹ vào ngày con chào đời,” bà .

      “Thưa mẹ?” Hyacinth nhàng. thay đổi chủ đề này đột ngột, và Hyacinth biết rằng nhất thiết mẹ gì, nó quan trọng hơn tất cả những điều từng nghe trong đời.

      “Nó xảy ra chỉ ít lâu sau khi cha con mất. Và mẹ rất buồn. Mẹ còn thể được với con mẹ buồn đến mức nào. Đó là loại sầu khổ ăn sống người ta. Đè nghiến người đó. Và người đó thể - ” Violet ngừng lại, và môi bà cử động, hai khóe môi mím lại như khi người ta nuốt nghẹn...và cố gắng khóc. “À , người đó thể làm được chuyện gì cho ra hồn. Chẳng có cách nào có thể giải thích được trừ khi chính con trải qua.”

      Hyacinth gật đầu, ngay cả khi biết mình thể nào hiểu thấu.

      “Cả tháng cuối cùng đó mẹ biết phải cảm thấy thế nào,” Violet tiếp, giọng bà trở nên êm dịu hơn. “Mẹ biết phải cảm thấy thế nào về con. Mẹ có bảy đứa con; người ta nghĩ mẹ quá quen rồi. Nhưng đột nhiên mọi thứ lại quá mới. Con người cha, và mẹ quá lo sợ. Mẹ phải là tất cả đối với con. Mẹ nghĩ mình cũng phải là tất cả đối với các chị con, nhưng chuyện này lại khác làm sao đó. Với con...”

      Hyacinth chỉ nhìn bà, thể dứt mắt khỏi gương mặt mẹ .

      “Mẹ sợ,” Violet lần nữa, “sợ mình đủ tốt với con ở khía cạnh nào đó.”

      “Mẹ như vậy mà,” Hyacinth thầm.

      Violet mỉm cười bâng khuâng. “Mẹ biết. Chỉ cần nhìn xem con khôn lớn nên người thế nào là biết.”

      Hyacinth cảm thấy miệng run run, và chắc mình cười hay khóc.

      “Nhưng đó phải là điều mẹ cố với con,” Violet , đôi mắt bà ánh vẻ quả quyết. “Điều mẹ cố là khi con được sinh ra, và họ đặt con vào vòng tay mẹ - cảm giác lạ lẫm, bởi vì hiểu sao mẹ rất chắc chắn con trông giống như cha con. Mẹ nghĩ mẹ nhìn xuống con và thấy được khuôn mặt ông ấy, và đó dấu từ thiên đường.”

      Hơi thở Hyacinth nghẹn lại khi ngắm bà, và tự hỏi tại sao mẹ chưa bao giờ chuyện này với . Và tại sao lại chưa từng hỏi bà.

      “Nhưng con lại giống cha con,” Violet tiếp. “Con giống mẹ. Và rồi - ôi trời, mẹ còn nhớ chuyện đó như chỉ mới ngày hôm qua - con nhìn vào mắt mẹ, và con chớp mắt. Tới hai lần.”

      “Hai lần?” Hyacinth lặp lại, tự hỏi tại sao chi tiết đó lại quan trọng.

      “Hai lần.” Violet nhìn , môi bà cong lên thành nụ cười hài hước. “Mẹ nhớ điều đó bởi vì con trông rất chắc chắn. Đó là điều kỳ lạ nhất. Con nhìn mẹ cứ như , ‘con biết chính xác điều con làm.’ ”

      luồng khí bật khỏi môi Hyacinth, và nhận ra mình cười. tiếng cười thôi, kiểu tiếng cười đến bất chợt khiến người ta kinh ngạc.

      “Và rồi con khóc rống lên,” Violet , lắc đầu. “Trời ạ, mẹ nghĩ con sắp rung những bức tranh rớt khỏi tường. Và mẹ mỉm cười. Đó là lần đầu tiên kể từ khi cha con mất mà mẹ mỉm cười.”

      Violet hít vào, rồi đưa tay đến lấy tách trà của bà. Hyacinth quan sát mẹ trấn tĩnh lại, trong lòng mong muốn giục bà tiếp tục, nhưng bằng cách nào đó biết khoảnh khắc này cần im lặng.

      Trong đầy phút Hyacinth chờ, và rồi cuối cùng mẹ , nhàng, “Và kể từ lúc đó, con trở nên rất quý báu đối với mẹ. Mẹ tất cả các con của mẹ, nhưng con...” Bà nhìn lên, đôi mắt bắt gặp mắt Hyacinth. “Con cứu mẹ.”

      Thứ gì đó thắt lại trong ngực Hyacinth. thể cử động, thể thở. chỉ có thể ngắm khuôn mặt mẹ , lắng nghe những lời của bà, và cảm thấy rất, rất biết ơn vì may mắn được làm con bà.

      “Theo cách nào đó mẹ quá bảo vệ con,” Violet , đôi môi nhoẻn thành nụ cười khó nhận thấy, “và cùng lúc lại quá lơ là. Con rất cởi mở, rất chắc chắn về bản thân và về cách con hòa hợp với thế giới quanh con. Con là sức mạnh của tự nhiên, và mẹ muốn cắt đôi cánh của con.”

      “Cám ơn mẹ,” Hyacinth thầm, nhưng những lời đó quá khẽ, còn chắc mình có to lên nữa.

      “Nhưng đôi lúc mẹ tự hỏi nó có làm con quá thờ ơ với những người quanh con.”

      Hyacinth đột nhiên cảm thấy kinh khủng.



      , ,” Violet vội , thấy được vẻ mặt chấn động của Hyacinth. “Con tốt bụng, và biết quan tâm đến người khác, và con biết suy nghĩ cho mọi người hơn mẹ nghĩ người ta nhận ra. Nhưng - ôi, mẹ biết làm thế nào để giải thích điều này.” Bà hít vào hơi, mũi bà nhăn lại khi bà tìm lời. “Con quen hài lòng với bản thân và với những điều con .”

      “Có gì ổn với việc đó ạ?” Hyacinth hỏi. phải với thế thủ, mà chỉ lặng lẽ.

      có gì. Mẹ ước nhiều người có được tài năng đó hơn nữa.” Violet chắp hai bàn tay lại, ngón cái tay trái vuốt lên lòng bàn tay phải. Đó là cử chỉ Hyacinth thấy rất nhiều lần, mỗi khi mẹ tư lự.

      “Nhưng mẹ nghĩ,” Violet tiếp, “khi con cảm thấy thoải mái - khi điều gì đó xảy ra khiến con hốt hoảng - con có vẻ biết phải làm thế nào để điều chỉnh. Và con bỏ chạy. Hoặc con quyết định đáng phải bỏ công.” Bà nhìn con , đôi mắt thẳng thắn và có lẽ có chút cam chịu. “Và đó,” cuối cùng bà , “là lí do mẹ sợ con bao giờ tìm được người đàn ông phù hợp với con. Hay đúng hơn là con tìm thấy cậu ấy mà biết. Con để bản thân được biết.”

      Hyacinth nhìn chăm chăm vào mẹ , cảm thấy rất tĩnh mịch, rất bé và chắc chắn về bản thân. Làm thế nào lại vào đây, trông chờ buổi chuyện thường lệ về những người chồng và lễ cưới và thiếu hụt những thứ đó, chỉ để thấy mình bị vạch trần và bị phơi bày cho đến khi chẳng còn biết chắc mình là ai.

      “Con nghĩ về điều đó,” với mẹ.

      “Đó là tất cả những gì mẹ có thể cầu.”

      Và đó là tất cả những gì có thể hứa.

    2. jojolavender

      jojolavender Member

      Bài viết:
      252
      Được thích:
      13
      CHƯƠNG 5

      Buổi chiều hôm sau, trong căn phòng khách của Phu Nhân Pleinsworth đáng mến. Vì lí do lạ lùng khó đoán, những nhánh cây được gắn vào đàn piano. Và cái sừng cắm đầu.

      “Mọi người nghĩ theo đuổi tôi đấy,” Hyacinth , khi St. Clair thẳng đến chỗ mà trước đó thèm giả vờ liếc quanh phòng.

      “Vớ vẩn,” , ngồi xuống cái ghế trống bên cạnh. “Mọi người đều biết tôi theo đuổi những phụ nữ gia giáo, hơn nữa, tôi nghĩ điều đó chỉ càng tôn vinh danh tiếng của .”

      “Thế mà tôi cứ nghĩ tính khiêm tốn là đức hạnh được đánh giá cao.”

      chớp vào nụ cười hòa nhã. “ phải tôi muốn tiết lộ cho đâu, nhưng đáng buồn là - hầu hết đàn ông là những con cừu. Khi đâu, đám còn lại theo. Và chẳng phải muốn kết hôn sao?”

      phải với người theo như con cừu đầu đàn,” trả lời.

      cười toét miệng, nụ cười rất tinh quái mà Hyacinth có cảm giác dùng nó để quyến rũ cả đống phụ nữ. Rồi ngó quanh, như thể định dàn xếp điều gì đó lén lút, và cúi người tới.

      Hyacinth thể ngăn được. cũng cúi người tới. “Vâng?” thầm.

      “Tôi sắp sửa kêu be be rồi đây.”

      Hyacinth cố gắng nuốt trôi tiếng cười, hóa ra lại là sai lầm, bởi vì nó vẫn tuôn ra như cái phun phì phì thiếu tế nhị.

      “May mắn làm sao uống cốc sữa,” Gareth , ngồi dựa vào ghế. vẫn là hình mẫu của điềm tĩnh hoàn hảo, gã đàn ông đáng ghét.

      Hyacinth cố gắng trừng mắt với , nhưng chắc mình thể quét sạch vui vẻ khỏi ánh mắt.

      “Nó trào ra mũi ,” với cái nhún vai.

      “Chưa có ai với nên loại chuyện đó khi muốn gây ấn tượng với phụ nữ à?” hỏi, khi tìm lại giọng .

      “Tôi đâu có cố gây ấn tượng với ,” trả lời, nhìn lên sân khấu. “Chúa ơi,” , chớp mắt ngạc nhiên. “Đó là cái gì thế?”

      Hyacinth nhìn theo ánh mắt . Những con cháu nhà Pleinsworth, người trong số đó dường như được hóa trang thành chăn cừu, thơ thẩn loanh quanh.

      trùng hợp thú vị đây,” Gareth thầm.

      “Đây có thể là lúc để kêu be be,” đồng ý.

      “Tôi cứ nghĩ hôm nay buổi ngâm thơ.”

      Hyacinth nhăn mặt và lắc đầu. “ thay đổi được báo trước trong chương trình.”

      “Từ thơ ngữ trào phúng chuyển sang bài ca Little Bo Peep?” tỏ ra ngờ vực. “Đúng là có vẻ dàn trải.” (*‘Little Bo Peep’ hay ‘Little Bo Peep has lost her sheep’ là bài hát ru dân gian*)

      Hyacinth hướng sang cái nhìn thương hại. “Tôi nghĩ vẫn có thơ ngũ trào phúng.”

      Miệng há ra. “Từ Peep hả?”

      gật đầu, giơ cao tờ chương trình trong lòng lên. “Biên kịch độc đáo,” , như thể điều đó giải thích được mọi thứ. “Bởi Harriet Pleinsworth. chăn cừu, Kỳ Lân Thần, và Henry VIII.”

      “Tất cả sao? Trong cùng lúc?”

      “Tôi đùa đâu,” , lắc đầu.

      “Tất nhiên là . Ngay cả cũng thể dàn dựng được chuyện thế này.”

      Hyacinth quyết định xem đó là lời khen.

      “Tại sao tôi lại được nhận cái này?” hỏi, lấy tờ chương trình từ tay .

      “Tôi tin họ quyết định đưa chúng cho những quý ông,” Hyacinth , liếc quanh căn phòng. “Người ta phải ngưỡng mộ tầm nhìn xa trông rộng của Phu Nhân Pleinsworth. chắc chắn chuồn nếu biết thứ gì được xếp đặt cho .”

      Gareth vặn người. “Họ khóa cửa chưa vậy?”

      “Chưa, nhưng bà ngoại đến.”

      Hyacinth dám chắc, nhưng hình như vừa rên rỉ.

      “Hình như bà về hướng này,” Hyacinth thêm, quan sát Phu Nhân D lấy chỗ ngồi ở cánh bên, thụt lùi phía sau vài hàng ghế.

      “Tất nhiên là ,” Gareth lầm bầm, và Hyacinth biết cũng nghĩ như .

      Bà mối.

      Phu Nhân Danbury chưa từng đặc biệt tế nhị về chuyện đó.

      Hyacinth dợm quay người lại, rồi ngừng hẳn khi bắt gặp mẹ , giữ cho bà chỗ ngồi bên cạnh. Violet giả vờ (khá là tệ, theo ý kiến của Hyacinth) thấy , và bà ngồi xuống bên cạnh Phu Nhân Danbury.


      “Thế đấy,” Hyacinth thầm. Mẹ cũng chưa bao giờ được biết đến vì tế nhị của bà, nhưng cứ nghĩ sau buổi trò chuyện của họ chiều hôm qua, Violet quá lộ liễu.

      vài ngày để thích ứng hay hơn.

      Hyacinth giành hai ngày qua để cân nhắc cuộc trò chuyện với mẹ. cố nhẩm lại tất cả những người gặp trong những mùa ở Hội Chợ Hôn Nhân. Phần lớn thấy rất thoải mái. những gì muốn và làm mọi người cười và thích được họ ngưỡng mộ trí tuệ của .

      Nhưng cũng có vài người thấy thoải mái khi ở cạnh. nhiều, nhưng có ít. Trong lần ra mắt đầu tiên của quý ông làm bị cứng lưỡi. ta thông minh và đẹp trai, và khi ta nhìn , Hyacinth nghĩ chân quỵ xuống. Và rồi chỉ năm trước Gregory giới thiệu người bạn cùng trường với , Hyacinth phải thừa nhận, ta phớt tỉnh và châm chọc và còn hơn là ngang tài ngang sức với . tự nhủ mình thích ta, và rồi với mẹ rằng nghĩ ta là kiểu người tàn nhẫn với động vật. Nhưng là -

      À , biết là sao. chẳng biết được mọi thứ, mặc dù cố gắng khiến mọi người cảm giác ngược lại.

      Nhưng lẩn tránh những người đàn ông đó. thích họ, nhưng có lẽ phải như thế. Có lẽ chỉ thích chính mình khi ở cạnh họ.

      nhìn lên. St. Clair dựa vào ghế, vẻ mặt có chút chán nản, chút hài hước - kiểu biểu thạo đời tao nhã mà đàn ông khắp Luân Đôn tìm cách bắt chước. kết luận St. Clair làm vẻ mặt đó tốt hơn hầu hết những người khác.

      trông khá nghiêm túc trong buổi tối của thơ ngũ đậm chất bò,” nhận xét.

      Hyacinth kinh ngạc nhìn lên sân khấu. “Chúng ta cũng trông chờ những con bò cái nữa à?”

      đưa lại tờ giấy cho và thở dài. “Tôi chuẩn bị cho điều tồi tệ nhất.”

      Hyacinth mỉm cười. hài hước. Và thông minh. Và rất, rất đẹp trai, mặc dù điều đó chưa bao giờ bị nghi ngờ.

      là, nhận ra, mọi thứ luôn tự nhủ tìm ở người chồng.

      Lạy Chúa lòng lành.

      ổn chứ?” hỏi, bất chợt ngồi thẳng lên.

      “Ổn,” càu nhàu. “Tại sao?”

      “Trông ...” hắng giọng. “À, trông ...ờ...Tôi xin lỗi. Tôi thể điều đó với phụ nữ.”

      “Ngay cả với phụ nữ cố gây ấn tượng?” Hyacinth châm biếm. Nhưng giọng nghe hơi gượng ép.

      nhìn chằm chằm lúc, rồi , “Được rồi. Trông hơi giống như sắp nôn.”

      “Tôi bao giờ nôn,” , kiên quyết nhìn thẳng về phía trước. Gareth St. Clair phải mọi thứ muốn ở người chồng. thể. “Và tôi cũng ngất xỉu,” thêm. “ bao giờ.”

      “Giờ trông như tức giận,” thầm.

      “Tôi có,” , và lấy làm hài lòng vì nghe tươi vui.

      có tiếng tăm kinh khủng, nhắc nhở bản thân. Có muốn đứng ngang hàng với người đàn ông từng qua lại với rất nhiều phụ nữ? Và như hầu hết những phụ nữ chưa chồng, Hyacinth biết chính xác từ “qua lại” bao hàm điều gì. phải bằng kinh nghiệm trực tiếp, tất nhiên, nhưng moi được những chi tiết cơ bản từ những chị kết hôn. Và trong khi Daphne, Eloise và Francesca đều bảo đảm với chuyện đó rất tuyệt vời khi gặp được người chồng phù hợp, chỉ có thể hiểu người chồng phù hợp là người chung thủy với vợ. St. Clair, hoàn toàn ngược lại, qua lại với cả núi phụ nữ.

      Nhất định cách sống như thế thể nào lành mạnh.

      Ngay cả khi “cả núi” có thể hơi khoa trương, còn con số ít hơn rất nhiều nữa, làm sao có thể cạnh tranh đây? biết người tình mới đây của phải ai khác hơn Maria Bartolomeo, nữ danh ca người Ý được trời phú cho vẻ đẹp cũng mượt mà như chất giọng. Thậm chí cả mẹ cũng thể bảo Hyacinth có nhan sắc ngang ngửa với ta.

      kinh khủng làm sao, khi bước vào đêm tân hôn mà biết rằng mình phải chịu bị so sánh.

      “Tôi nghĩ sắp bắt đầu rồi.” nghe St. Clair thở dài.

      Những người hầu dọc khắp phòng, thổi tắt những ngọn nến để tạo ra ánh sáng mờ ảo. Hyacinth xoay người, bắt gặp nét mặt nhìn nghiêng của St. Clair. chùm đèn treo cao thắp sáng vai , và trong vầng sáng lập lòe tóc như được đính tơ vàng. lại thắt tóc đuôi sam, nghĩ vu vơ, người đàn ông duy nhất trong căn phòng để kiểu tóc đó.

      thích thế. biết là tại sao, nhưng thích như thế.

      tệ đến mức nào,” nghe thầm , “nếu tôi chạy đến cửa?”

      “Vào lúc này á?” Hyacinth thầm đáp lại, cố gắng ngó lơ cảm giác xáo động khi nghiêng tới gần. “Rất tệ.”

      ngồi thẳng lại với tiếng thở dài não nề, rồi tập trung chú ý lên sân khấu, cho người ta cảm giác về quý ông lịch lãm, với chút nhàm chán.

      Nhưng chỉ phút sau Hyacinth nghe thấy nó. Rất khẽ, và chỉ dành cho tai :

      “Beee.”

      “Beeeeeeeee.”

      Chín mươi phút tê-liệt-đầu-óc sau, và đáng buồn, nam chính của chúng ta đúng về những con bò.

      có uống rượu mạnh , Bridgerton?” Gareth hỏi, giữ ánh mắt tập trung sân khấu khi đứng lên và vỗ tay tán thưởng những đứa trẻ nhà Pleinsworth.

      “Tất nhiên là , nhưng tôi luôn muốn nếm thử, tại sao?”

      “Bởi vì chúng ta đều xứng đáng được ly.”

      nghe nén tiếng cười, rồi , “Ừm, nhưng con kỳ lân đáng đấy chứ.”

      khịt mũi. Con kỳ lân còn chưa quá mười tuổi. Điều đó cũng ổn cả, nếu Henry VIII nằng nặc đòi cưỡi nó trong cảnh có trong kịch bản. “Tôi ngạc nhiên vì họ cho gọi bác sĩ,” lầm bầm.

      Hyacinth nhăn mặt. “ bé ấy bị cà nhắc chút.”

      “Phải cố gắng lắm tôi mới hí lên vì đau thay cho bé. Lạy Chúa lòng lành, ai lại - Ồ! Phu Nhân Pleinsworth,” Gareth , dán nụ cười lên mặt với tốc độ mà theo là rất đáng ngưỡng mộ. “Rất vui được gặp phu nhân.”

      St. Clair,” Phu Nhân Pleinsworth nhiệt tình . “Tôi rất vui vì có thể tham dự.”

      “Tôi muốn bỏ lỡ.”

      “Và Bridgerton,” Phu Nhân Pleinsworth , ràng câu chút tin để kháo chuyện. “Tôi có nợ lời cảm ơn vì có mặt của St. Clair đây?”

      “Tôi e là phu nhân phải đổ lỗi cho bà ngoại ta,” Hyacinth trả lời. “Bà ấy hăm dọa ta bằng cây gậy của mình.”

      Phu Nhân Pleinsworth có vẻ biết phải trả lời ra sao, thế là bà quay trở lại với Gareth, hắng giọng vài lần trước khi hỏi, “ gặp các con tôi chưa nhỉ?”

      Gareth cố gắng nhăn nhó. Đây là lí do cố tránh những kiện này. “À, , tôi tin mình có vinh hạnh.”

      chăn cừu ấy,” Phu Nhân Pleinsworth đỡ thêm.

      Gareth gật đầu. “Và con kỳ lân nữa chứ?” hỏi với nụ cười.

      “Đúng vậy,” Phu Nhân Pleinsworth trả lời, chớp mắt bối rối, và cực kỳ lo lắng, “nhưng con bé còn khá trẻ.”

      “Tôi chắc St. Clair rất vui được gặp Harriet,” Hyacinth chêm vào trước khi quay sang Gareth với lời giải thích, “ chăn cừu ấy.”

      “Tất nhiên rồi,” . “Vâng, rất vui.”

      Hyacinth quay lại nhìn Phu Nhân Pleinsworth với nụ cười cả ngây thơ. “ St. Clair là chuyên gia về tất cả mọi thứ liên quan đến cừu.”

      “Cái cây gậy của tôi ở đâu khi tôi cần nó chứ?” thầm.

      “Tôi xin thứ lỗi?” Phu Nhân Pleinsworth , nghiêng người tới trước.

      “Tôi rất hân hạnh được gặp con phu nhân,” , vì đến nước này đó là lời tuyên bố duy nhất chấp nhận được.

      “Tuyệt vời!” Phu Nhân Pleinsworth thốt lên, vỗ tay. “Tôi biết con bé rất phấn khởi khi được gặp .” Và rồi, điều gì đó về việc cần phải lưu tâm đến những vị khách còn lại, bà khỏi.

      “Đừng có trông rầu rĩ thế chứ,” Hyacinth , khi chỉ còn lại hai người. “ món bở mà.”

      nhìn đánh giá. “Người ta được thẳng những chuyện như vậy à?”

      nhún vai. “ phải với những người đàn ông mà họ cố gắng gây ấn tượng.”

      “Hay đấy, Bridgerton.”

      thở dài hạnh phúc. “Ba ngữ thích nhất của tôi.”

      Điều đó nghi ngờ.

      cho tôi nghe , Bridgerton,” , “ bắt tay vào đọc nhật ký của bà tôi chưa?”

      gật đầu. “Tôi ngạc nhiên vì hỏi ngay từ trước.”

      “Bị mất tập trung vì chăn cừu,” , “nhưng xin vui lòng đừng như thế với mẹ ấy. Bà ấy chắc chắn hiểu sai vấn đề.”

      “Những bà mẹ luôn như thế mà,” đồng ý, liếc quanh căn phòng.

      tìm gì à?” hỏi.

      “Hmmm? Ồ, có gì. Chỉ nhìn quanh thôi.”

      “Để tìm cái gì?” cứ khăng khăng.

      quay sang , đôi mắt mở to chớp, và màu xanh trong vắt. “ có gì nhất định. Chẳng lẽ muốn biết những chuyện diễn ra?”

      “Chỉ khi nào chuyện đó liên quan đến tôi.”

      sao?” ngập ngừng. “Tôi thích biết hết mọi thứ.”

      “Tôi cũng tự suy luận ra điều đó. Nhân tiện, biết được điều gì từ cuốn nhật ký?”

      “Ôi, đúng rồi,” , bừng sáng trước mắt . kiểu dụ có vẻ kỳ lạ, nhưng là . Hyacinth Bridgerton gần như sáng lấp lánh khi có cơ hội phát biểu cách tự tin. Và điều lạ lùng nhất là, Gareth nghĩ việc đó khá quyến rũ.

      “Tôi e mình chỉ mới đọc được mười hai trang,” . “Chiều nay mẹ tôi nhờ tôi giúp bà viết thư, và tôi có đủ thời gian để tiến hành dịch. Nhân tiện luôn với , tôi lại chuyện này với bà. Tôi chắc có phải giữ bí mật hay .”

      Gareth nghĩ về cha , chỉ lí do Gareth giữ cuốn nhật ký thôi cũng đủ khiến ông ta muốn lấy nó. “Đó là bí mật,” . “Ít nhất nó cũng là bí mật cho đến khi tôi thấy tình thế khác .”

      gật đầu. “Có lẽ tốt nhất nên tiết lộ cho đến khi biết bà viết gì trong đó.”

      tìm ra được gì?”

      “À...”

      quan sát khi nhăn mặt. “Chuyện gì thế?” hỏi.

      Cả hai khóe môi kéo giãn và trĩu xuống như khi người ta cố gắng báo tin xấu. “ có phương thức lịch nào để diễn tả,” .

      “Hiếm khi liên quan đến gia đình tôi mà có lắm.”

      quan sát đầy hiếu kì và , “Bà đặc biệt mong muốn kết hôn với ông nội .”

      “Vâng, cũng thế vào chiều nay rồi.”

      , ý tôi là bà muốn kết hôn với ông ấy.”

      phụ nữ khôn ngoan,” làu bàu. “Đàn ông trong gia đình tôi đều là những gã đầu bò ngu ngốc.”

      mỉm cười. Chỉ nụ cười . “Kể cả ?”

      Lẽ ra phải tính trước câu đó. “ thể cưỡng lại được sao?” thầm.


      có thể ?”

      “Tôi cho là ,” thừa nhận. “Bà còn gì khác nữa?”

      có gì nhiều,” Hyacinth với . “Bà chỉ mới mười bảy tuổi ở đầu cuốn nhật ký. Cha mẹ bà ép buộc bà kết hôn, và bà viết cả ba trang về nỗi phiền muộn của mình.”

      “Phiền muộn?”

      nhăn mặt. “À , hơn mức phiền muộn chút, nhưng - ”

      “Chúng ta cho chuyện đó dừng ở mức ‘phiền muộn’.”

      “Phải đấy,” đồng ý, “như thế tốt nhất.”

      “Họ gặp nhau như thế nào?” hỏi. “Bà có ?”

      Hyacinth lắc đầu. “. Có vẻ như bà bắt đầu viết nhật ký sau khi họ được giới thiệu với nhau. Nhưng bà có nhắc đến buổi tiệc tại nhà chú bà, có thể đó là dịp hai người gặp gỡ.”

      Gareth lơ đãng gật đầu. “Ông tôi làm chuyến du lịch xa,” . “Họ gặp và kết hôn ở Ý, nhưng tôi chỉ được nghe kể lại bấy nhiêu.”

      “Thế tôi nghĩ ông ấy làm tổn hại bà, nếu đó là điều muốn biết,” Hyacinth . “Nếu có đề cập trong nhật ký của mình rồi.”

      thể cưỡng lại câu xoi mói. “ làm chứ?”

      “Xin thứ lỗi?”

      “Nếu có ai đó làm tổn hại có viết vào nhật ký ?”

      đỏ mặt, khiến thích thú. “Tôi viết nhật ký,” .

      Ồ, thích chuyện này quá. “Nhưng nếu có...”

      “Nhưng tôi đâu có,” nghiến răng.

      “Kẻ hèn nhát,” nhàng.

      “Thế viết tất cả bí mật của mình vào cuốn nhật ký chắc?” cãi.

      “Tất nhiên là ,” . “Nếu có người tìm thấy nó công bằng cho những người tôi nhắc đến.”

      “Những người?” thách.

      chiếu vào nụ cười toe toét. “Những phụ nữ.”

      lại đỏ mặt lần nữa, nhưng lần này nét ửng hồng chỉ thoáng qua, và ngờ biết mình đỏ mặt. Nó tô hồng khuôn mặt , đùa nghịch với những đốm tàn nhang rải rác sống mũi. Phần lớn phụ nữ đến lúc này biểu lộ tức giận, hoặc ít nhất cũng giả vờ bất bình, nhưng Hyacinth . ngắm môi hơi mím lại - có lẽ để giấu vẻ ngượng ngùng, có lẽ để nén câu trả miếng, dám chắc.

      nhận ra mình rất vui. khó tin, đứng bên cây đàn piano chằng chịt nhánh cây, và còn biết rất suốt phần còn lại của buổi tối phải lánh mặt chăn cừu và bà mẹ tham vọng của ấy, nhưng rất vui vẻ.

      tệ như họ ?” Hyacinth hỏi.

      giật mình ngạc nhiên. trông chờ câu đó, “,” thừa nhận, “nhưng đừng cho bất cứ ai đấy.”

      “Tôi cũng tin,” trầm ngâm.

      Có điều gì đó trong ngữ điệu của làm hoảng sợ. muốn Hyacinth Bridgerton suy tư về . Bởi có cảm giác lạ lùng rằng nếu nghiền ngẫm thêm nữa, có thể thấu suốt cả con người .

      chắc về những gì tìm thấy.

      “Bà ngoại về hướng này,” .

      “Đúng ,” , mừng vì ngắt quãng. “Chúng ta có nên mưu đồ chạy trốn ?”

      quá trễ rồi,” Hyacinth , môi hơi nhúc nhích. “Bà lại còn kéo theo mẹ tôi nữa.”

      “Gareth!” Chất giọng đinh tai nhức óc của bà cất lên.

      “Bà Ngoại,” , lịch thiệp hôn lên tay bà khi bà đến chỗ . “Cháu lúc nào cũng thấy vui sướng khi gặp bà.”

      “Tất nhiên là thế rồi,” bà đáp lời cách sỗ sàng.

      Gareth quay sang đối diện với phiên bản Hyacinth lớn tuổi hơn và tóc nhạt màu hơn. “Phu Nhân Bridgerton.”

      St. Clair,” Phu Nhân Bridgerton nồng hậu. “Cũng lâu rồi.”

      “Tôi thường tham dự những buổi ngâm thơ thế này,” .

      vậy,” Phu Nhân Bridgerton thẳng thắn, “Bà kể với ta bà buộc phải vặn cánh tay để bắt tham dự.”

      quay sang bà mình với hai hàng lông mày nhướng cao. “Bà làm hỏng danh tiếng của cháu mất thôi.”

      “Do tự cháu làm đấy chứ, cậu bé cưng của ta,” Phu Nhân D .

      “Cháu nghĩ ấy muốn ,” Hyacinth chen vào, “cả thế giới nghĩ ấy táo bạo và nguy hiểm nếu họ biết ấy luôn chiều theo ý bà.”

      im lặng ngượng nghịu rơi tõm xuống nhóm bốn người khi Hyacinth nhận ra họ đều hiểu ý câu nhận xét của . Gareth thấy mình tội nghiệp , nên lấp đầy khoảng lặng và , “Tối nay tôi còn có cuộc hẹn khác, nên tôi e mình phải cáo từ tại đây.”

      Phu Nhân Bridgerton mỉm cười. “Chúng ta gặp vào tối Thứ Ba chứ?”

      “Thứ Ba?” hỏi, nhận ra nụ cười của Phu Nhân Bridgerton ngây thơ như bề ngoài.

      “Con trai ta và vợ nó sắp tổ chức vũ hội lớn. Ta chắc nhận được thiếp mời.”

      Gareth cũng chắc mình nhận được, nhưng phân nửa những thiếp mời như thế đều bị quẳng sang bên mà thèm nhòm ngó tới.

      “Ta hứa với ,” Phu Nhân Bridgerton tiếp, “ có con kỳ lân nào.”

      Bị bắt thóp rồi. Và bởi bậc thầy nữa chứ. “Thế ,” nhã nhặn, “làm sao tôi có thể từ chối được?”

      “Tuyệt vời. Ta chắc Hyacinth rất hân hoan chờ gặp .”

      “Con hứng khởi đến loạn óc đây,” Hyacinth thầm.

      “Hyacinth!” Phu Nhân Bridgerton . Bà quay sang Gareth. “Nó có ý như thế đâu.”

      quay sang Hyacinth. “Tôi tan nát cả cõi lòng.”

      “Bởi vì tôi loạn óc, hay bởi vì tôi như vậy?” thắc mắc.

      “Lí do nào thích ấy.” Gareth quay sang cả nhóm. “Xin chào các quý bà,” thầm.

      “Đừng quên chăn cừu,” Hyacinth , nụ cười của ngọt ngào và chỉ có chút láu cá. “ hứa với mẹ ấy rồi.”

      Chết tiệt . quên mất. nhìn quanh phòng. Little Bo Peep bắt đầu trỏ cây gậy của về phía , và Gareth có cảm giác bất an là nếu đến đủ gần, nắn nó thành cái thòng lọng và lùa vào.

      “Chẳng phải hai người là bạn sao?” hỏi Hyacinth.

      “Ồ ,” . “Tôi đâu có quen ấy.”

      muốn gặp ấy à?” nghiến răng.

      đập đập ngón tay lên cằm. “Tôi....” cười tươi. “Nhưng tôi ngắm hai người từ xa.”

      “Phản bội,” thầm, sượt qua đường đến chỗ chăn cừu.

      Và cho đến hết đêm đó, thể quên được hương nước hoa dùng.

      Hoặc có lẽ là thanh êm dịu của tiếng cười.

      Hoặc có lẽ chẳng phải điều gì như thế. Có lẽ chỉ là .

    3. jojolavender

      jojolavender Member

      Bài viết:
      252
      Được thích:
      13
      CHƯƠNG 6

      Thứ Ba tuần sau, trong phòng vũ hội Nhà Bridgerton. Những cây nến được thắp lên, nhạc réo rắt trong trung, và buổi tối dường như được tạo ra dành cho lãng mạn.

      Nhưng dù vậy lại dành cho Hyacinth, người sắp hiểu được bạn bè cũng có thể khiến cho ta phát cáu như người trong nhà.

      Đôi khi còn hơn nữa.

      “Cậu có biết mình nghĩ cậu nên cưới ai ? Mình nghĩ cậu nên cưới Gareth St. Clair.”

      Hyacinth nhìn Felicity Albansdale, người bạn thân nhất của , với vẻ mặt nửa khó tin nửa hoảng hốt. hoàn toàn, tuyệt đối chưa sẵn sàng tuyên bố mình nên kết hôn với Gareth St. Clair, nhưng mặt khác , bắt đầu tự hỏi liệu có nên cân nhắc chút.

      Dù vậy chăng nữa, biểu lộ đến thế cơ à?

      “Cậu điên rồi,” , bởi vì với bất cứ ai mức có cảm tình với người đàn ông đó. thích làm những việc thể làm tốt, và ỉu xìu khi linh cảm mình biết cách săn đón người đàn ông sao cho đĩnh đạc và duyên dáng.

      hề,” Felicity , ngắm nghía quý ông được đề cập ở bên kia căn phòng. “ ta kết hợp hoàn hảo cho cậu.”

      Những ngày vừa qua Hyacinth chẳng nghĩ về bất cứ điều gì khác ngoài Gareth, bà ngoại , và cuốn nhật ký của bà nội , có lựa chọn nào khác là thốt lên, “Vớ vẩn. Mình đâu có biết ta.”

      “Có ai biết đâu,” Felicity . “ ta là .”

      “Ừm, mình thế,” Hyacinth làu bàu. Bí có vẻ quá lãng mạn, và -

      “Tất nhiên ta bí ,” Felicity , cắt ngang dòng suy nghĩ của . “Chúng ta biết gì về ta nào? Chẳng gì hết. Do đó - ”

      có do đó gì cả.” Hyacinth . “Và mình chắc chắn kết hôn với ta.”

      “Chà, cậu cũng phải kết hôn với ai đó”, Felicity .

      “Đúng là chuyện xảy ra khi người ta kết hôn đây mà,” Hyacinth kinh tởm . “Họ muốn thấy những người còn lại kết hôn cho bằng hết.”

      Felicity, người cưới Geoffrey Albansdale sáu tháng trước, chỉ nhún vai. “Đó là mục tiêu cao thượng.”

      Hyacinth nhìn lại Gareth, khiêu vũ với Jane Hotchkiss rất đáng , tóc rất vàng, và rất nhắn. như bám riết lấy từng lời ấy .

      “Mình ,” , thêm quyết tâm khi quay sang Felicity, “đeo đuổi Gareth St. Clair.”

      “Ta nghĩ quý đây đúng là phản đối quá dữ,” Felicity vui.

      Hyacinth cắn chặt răng. “Quý đây phản đối có hai lần.”

      “Nếu cậu chịu tĩnh tâm suy nghĩ về chuyện này - ”

      “Mình làm như thế,” Hyacinth chen ngang.

      “ - cậu thấy ta là kết hợp hoàn hảo.”

      “Sao lại như vậy?” Hyacinth hỏi, ngay cả khi biết câu đó chỉ càng khích lệ Felicity.

      Felicity quay sang bạn và nhìn thẳng vào mắt . “ ta là người duy nhất mình có thể nghĩ đến mà cậu - hay đúng hơn là, thể - giày xéo.”

      Hyacinth nhìn ấy lúc lâu, cảm giác bị chạm tự ái rất khó giải thích. “Mình chắc có nên cảm thấy được tán dương hay .”

      “Hyacinth!” Felicity thốt lên. “Cậu biết là mình có ý xúc phạm. Vì Chúa, có chuyện gì với cậu vậy?”

      có gì,” Hyacinth càu nhàu. Nhưng giữa cuộc trò chuyện này và lần tâm với mẹ vào tuần trước, bắt đầu tự hỏi thế giới bên ngoài nhìn nhận ra sao.

      Bởi vì dám chắc nó tương đồng với cách nhìn nhận bản thân.

      phải mình muốn bảo cậu thay đổi,” Felicity , nắm lấy bàn tay Hyacinth trong cử chỉ thân tình. “Trời ơi, . Chỉ là cậu cần người có thể theo kịp cậu. Ngay cả cậu cũng phải thừa nhận hầu hết mọi người làm được điều đó.”

      “Mình xin lỗi,” Hyacinth , lắc đầu. “Mình phản ứng quá lên. Mình chỉ...Mình chẳng cảm thấy giống mình chút nào trong mấy ngày qua.”

      Và đó là . che giấu điều đó rất kĩ, hoặc ít nhất nghĩ mình giấu rất kĩ, nhưng bên trong hơi xáo động. Là do cuộc trò chuyện với mẹ . , là do cuộc trò chuyện với St. Clair.

      , là tất cả. Tất cả cùng lúc. Và cảm giác như mình còn chắc chắn về bản thân, gần như thể chịu được điều đó.

      “Có lẽ là do chứng cảm ,” Felicity , nhìn ra sàn phòng khiêu vũ. “Tuần này ai cũng có vẻ bị cảm lạnh.”

      Hyacinth phản bác. Nếu chỉ là chứng cảm hay biết bao.

      “Mình biết cậu thân với ta,” Felicity tiếp. “Mình nghe hai người ngồi cùng nhau tại hòa nhạc Smythe-Smyth và cả buổi ngâm thơ Pleinsworth.”

      “Đó là vở kịch,” Hyacinth lơ đễnh . “Họ thay đổi vào phút chót.”

      “Thế còn tệ hơn. Mình cứ nghĩ ít nhất cậu cũng xoay xở khỏi phải tham dự được lần chứ.”

      “Họ quá khủng khiếp vậy đâu.”

      “Bởi vì cậu ngồi cạnh St. Clair,” Felicity với nụ cười ranh mãnh.

      “Cậu kinh khủng,” Hyacinth , từ chối nhìn Felicity. Nếu nhìn, ấy nhất định thấy trong mắt . Hyacinth là người láo giỏi, nhưng tài tình đến mức đó, và phải với Felicity.

      Và điều tồi tệ nhất là - có thể nghe thấy chính mình trong những lời của Felicity. bao nhiêu lần cũng trêu Felicity về điều tương tự trước khi ấy kết hôn? Cả tá? Hay nhiều hơn nữa?

      “Cậu nên khiêu vũ với ta,” Felicity .

      Hyacinth giữ cho ánh mắt dính vào sàn phòng khiêu vũ. “Mình thể làm bất cứ điều gì nếu ta mời.”

      “Tất nhiên ta mời. Cậu chỉ cần đứng ở bên kia phòng, để ta dễ nhìn thấy cậu.”

      “Mình đeo đuổi ta.”

      Nụ cười mỉm của Felicity nở rộng. “Cậu thích ta! Ôi, chuyện này tuyệt! Mình chưa bao giờ thấy - ”

      “Mình thích ta,” Hyacinth chen ngang. Và rồi, bởi vì nhận ra câu đó nghe rất trẻ con, và vì Felicity đời nào tin , thêm, “Mình chỉ nghĩ có thể mình nên tìm hiểu xem mình có thích ta .”

      “Chà, như vậy cũng hơn những gì cậu từng về các quý ông khác,” Felicity chỉ . “Và cậu chẳng cần phải đeo đuổi ta đâu. ta dám ngó lơ cậu. Cậu là em chủ tiệc, vả lại, bà ngoại ta mắng nếu ta mời cậu khiêu vũ, đúng nào?”

      “Cám ơn cậu vì làm mình cảm thấy đáng mong ước.”

      Felicity cười rúc rích. “Mình chưa bao giờ thấy cậu như thế này, và mình phải mình thích thú kinh khủng.”

      “Mình mừng vì trong hai chúng ta cảm thấy vui,” Hyacinth càu nhàu, nhưng câu của chìm dưới tiếng thở gấp thất thanh của Felicity.

      “Có chuyện gì vậy?” Hyacinth hỏi.

      Felicity hơi nghiêng đầu sang trái, ra hiệu về phía bên kia phòng. “Cha ta,” ấy trong giọng trầm.

      Hyacinth xoay người lại ngay lập tức, thèm cố gắng giấu hứng thú của mình. Ôi trời ơi, Ngài St. Clair ở đây. Tất cả mọi người ở Luân Đôn điều biết hai cha con họ chuyện với nhau, nhưng thiếp mời dự tiệc vẫn cứ được gửi đến cả hai. Những người đàn ông nhà St. Clair có biệt tài đáng nể là xuất ở nơi nào có mặt người kia, và thế là những chủ tiệc thường được miễn cho ngượng ngùng khi cả hai người cùng tham dự kiện.

      Nhưng ràng tối nay có trục trặc.

      Gareth có biết cha ở đây nhỉ? Hyacinth vội nhìn lại sàn khiêu vũ. cười vì điều Hotchkiss . , biết. Hyacinth từng mục kích cùng cha chỉ lần. Từ khoảng cách bên kia căn phòng, nhưng thể nhầm lẫn nét mặt gượng ép của .

      Hay cái cách họ cùng hằm hằm bỏ bằng hai lối khác nhau.

      Hyacinth thấy Ngài St. Clair nhìn quanh căn phòng. Ánh mắt ông ta dừng ở con trai, và cả khuôn mặt ông ta rắn đanh lại.

      “Cậu làm gì?” Felicity thầm.

      Làm gì? Môi Hyacinth há ra khi nhìn từ Gareth sang cha . Ngài St. Clair, vẫn hề biết quan sát, quay ngoắt lại và bước ra ngoài, chắc là theo hướng phòng chơi bài.

      Nhưng có gì đảm bảo ông ta quay lại.

      “Cậu làm điều gì đó chứ?” Felicity giục. “Cậu phải làm.”

      Hyacinth chắc chắn mười mươi điều đó phải . chưa từng phải nhúng tay vào. Nhưng giờ khác. Gareth là...Ừm, nghĩ là bạn , ở khía cạnh lạ lùng, bối rối nào đó. Và đúng là cần phải chuyện với . giành hết buổi sáng và hầu như cả buổi chiều hôm nay ở trong phòng để dịch nhật ký của bà . Chắc hẳn muốn biết những gì tìm hiểu được.

      Và nếu thu xếp tránh được cuộc cãi vã sắp diễn ra...Chà, luôn thích được làm nữ hiệp cứu thế, ngay cả khi có ai ngoài Felicity biết chuyện đó.

      “Mình mời ta khiêu vũ,” Hyacinth tuyên bố.

      “Cậu làm thế?” Felicity hỏi, hai mắt lồi ra. Hyacinth được tiếng là Độc Đáo, nhưng ngay cả cũng chưa bao giờ dám mời quý ông khiêu vũ.

      “Mình làm rùm beng đâu,” Hyacinth . “ chỉ có St. Clair biết. Và cậu nữa.”

      “Và bất cứ ai đứng ngay sát ta. Và ai đó mà họ kể lại, và ai đó - ”

      “Cậu có biết tình bạn lâu năm như chúng ta tuyệt vời ở điểm nào ?” Hyacinth ngắt lời.

      Felicity lắc đầu.

      “Cậu phật lòng mãi khi mình quay lưng lại và bỏ .”

      Và rồi Hyacinth làm đúng như thế.

      Nhưng kịch tính của màn thoái lui bị giảm đáng kể khi nghe Felicity cười , “Chúc may mắn!”

      Ba mươi giây sau. Dù sao băng qua phòng cũng mất nhiều thời gian.

      Gareth luôn thấy thích Jane Hotchkiss. Chị kết hôn với họ , và như kết quả tất yếu, thỉnh thoảng họ gặp nhau tại nhà Bà Ngoại Danbury. Quan trọng hơn nữa là, biết mình có thể mời khiêu vũ mà băn khoăn liệu có ý định hôn nhân ra. (*Jane là em của Elizabeth Hotchkiss, còn Gareth là em họ James Sidwell trong How to marry a Marquis*)

      Nhưng mặt khác - lại biết quá . Hoặc ít nhất là đủ để biết khi nào cư xử kỳ lạ.

      tìm gì?” hỏi khi điệu vũ bốn cặp đưa họ đến gần.

      gì cả,” trả lời.

      “Tốt thôi,” , hai hàng lông mày màu vàng nhạt nhíu lại bực bội. “Thế , tìm ai? Và đừng có ai cả, bởi vì suốt cả điệu nhảy cứ nghểnh cổ hết đằng này đến đằng kia.”

      quay đầu lại để ánh mắt cố định gương mặt . “Jane,” , “trí tưởng tượng của đúng là có giới hạn.”

      “Giờ tôi biết dối.”

      đúng, tất nhiên. bắt đầu tìm Hyacinth Bridgerton kể từ lúc bước qua cửa hai mươi phút trước. nghĩ mình nhìn thấy trước khi tình cờ gặp Jane, nhưng hóa ra đó lại là trong những chị của . Tất cả những người nhà Bridgerton trông cực kỳ giống nhau. Từ khoảng cách bên này căn phòng, gần như thể phân biệt được họ.

      Khi dàn hòa tấu dạo những nốt cuối, Gareth nắm cánh tay Jane và dẫn đến rìa căn phòng. “Tôi bao giờ dối , Jane,” , tặng nụ cười nửa miệng vui vẻ.

      “Tất nhiên dối,” đáp trả. “Và nhận tiện, chuyện đó như ban ngày. Mắt làm lộ mánh. Chúng chỉ trông nghiêm túc khi dối.”

      “Điều đó thể - ”

      “Nó là ,” . “Tin tôi . Ồ, chào buổi tối, Bridgerton.”

      Gareth đột ngột quay lại và thấy Hyacinth, đứng trước mặt họ như cảnh mộng trong bộ váy lụa xanh. Tối nay trông cực kỳ đáng . thay đổi chút gì đó trong kiểu tóc. chắc thay đổi thế nào; hiếm khi quan sát tỉ mỉ để nhận thấy những chi tiết vụn vặt. Nhưng cũng có thay đổi nào đó. Mái tóc nhất định ôm quanh khuôn mặt theo cách khác, bởi vì ở vẻ gì đó giống như trước.

      Có lẽ đó là do đôi mắt . Chúng trông quyết đoán, ngay cả đối với Hyacinth.

      Hotchkiss,” Hyacinth với cái gật đầu lịch . “Rất vui được gặp lại .”

      Jane mỉm cười ấm áp. “Phu Nhân Bridgerton luôn tổ chức những buổi tiệc tuyệt vời. Nhờ chuyển lời chào của tôi đến phu nhân.”

      “Tôi chuyển. Kate đứng ở bên bàn sâm banh kia,” Hyacinth , đề cập đến chị dâu, Phu Nhân Bridgerton nay. “Nếu muốn đích thân với chị ấy.”

      Gareth cảm thấy lông mày nhướng lên. Bất kể chuyện gì Hyacinth dự tính, muốn riêng với .

      “Tôi hiểu rồi,” Jane thầm. “Vậy tốt nhất tôi nên đến với phu nhân. Chúc hai người buổi tối dễ chịu nhé.”

      khôn ngoan,” Hyacinth , khi họ chỉ còn lại mình.

      đâu có quá tế nhị,” Gareth .

      ,” trả lời, “nhưng tôi hiếm khi tế nhị. Đó là kĩ năng người ta phải có từ khi lọt lòng.”

      mỉm cười. “Giờ tôi là độc quyền của rồi, muốn làm gì với tôi đây?”

      muốn nghe về cuốn nhật ký của bà sao?”

      “Tất nhiên,” .

      “Chúng ta khiêu vũ chứ?” đề nghị.

      mời tôi à?” thích chuyện này hơn.

      cau có với .

      “A, đây mới là Bridgerton ,” trêu. “Tỏa sáng như - ”

      có đồng ý khiêu vũ với tôi ?” nghiến răng, và ngạc nhiên nhận ra việc này hề dễ dàng đối với . Hyacinth Bridgerton, bao giờ khiến người khác cảm giác thoải mái trong những chuyện làm, sợ mời khiêu vũ.

      ngộ nghĩnh làm sao.

      “Tôi rất hân hạnh,” ngay lập tức. “Tôi có được dìu ra sàn khiêu vũ , hay đó là đặc quyền của người mời?”



      có thể dìu,” , với tất cả quyền uy của nữ hoàng.

      Nhưng khi họ đến sàn khiên vũ, như kém tự tin hơn. Và mặc dù che giấu điều đó rất giỏi, ánh mắt quét khắp căn phòng.

      tìm ai?” Gareth hỏi, thú vị thở phù hơi khi nhận ra mình lặp lại chính xác câu Jane hỏi .

      ai cả,” Hyacinth vội . bất thình lình nhìn lại khiến suýt chóng mặt. “Có gì hài hước thế?”

      gì cả,” phản công, “và hiển nhiên tìm ai đó, nhưng tôi ngỏ lời khen ngợi tài năng làm như có gì của .”

      “Đó là vì tôi có,” , nhún gối cách duyên dáng khi dàn nhạc bắt đầu điệu valse.

      dối giỏi đó, Hyacinth Bridgerton,” thầm, kéo vào vòng tay, “nhưng giỏi như nghĩ.”

      m nhạc bắt đầu réo rắt, bản hòa êm dịu và tinh tế. Gareth luôn thích khiêu vũ, nhất là với bạn nhảy quyến rũ, nhưng với bước nhảy đầu tiên ngộ ra - , người ta nhất định phải công bằng, hẳn là phải đến bước nhảy thứ sáu - điệu nhảy này bình thường.

      Hyacinth Bridgerton, thích thú nhận thấy, là người khiêu vũ vụng về.

      Gareth thể ngăn mình mỉm cười.

      biết tại sao lại thấy chuyện này rất thú vị. Có lẽ vì rất giỏi ở tất cả những chuyện làm; gần đây còn nghe thi đua ngựa với chàng trẻ tuổi trong Công Viên Hyde và thắng. Và dám chắc nếu tìm được người đồng ý dạy đấu kiếm, nhanh chóng đâm xuyên tim đấu thủ.

      Nhưng trong chuyện khiêu vũ...

      Đáng ra nên biết trước cố gắng làm người dẫn.

      Bridgerton,” , hy vọng cuộc chuyện trò ngắn có thể làm sao lãng, vì hầu như người ta khiêu vũ duyên dáng hơn mỗi khi họ bớt bận tâm về nó. “ đọc nhật ký đến đoạn nào rồi?”

      “Từ lần trò chuyện trước của chúng ta tôi chỉ mới xoay xở được thêm mười trang nữa,” . “Nó có vẻ nhiều - ”

      “Có vẻ rất nhiều đấy chứ,” , ấn thêm chút lực vào lưng . chút nữa thôi, và có lẽ có thể ép......quay...

      Sang trái.

      Phù.

      Đây đúng là điệu valse tốn sức nhất của từ trước đến nay.

      “À, tôi thông thạo,” . “Như tôi với . Nên tôi phải mất nhiều thời gian chứ giống như khi tôi ngồi xuống và đọc nó như đọc sách.”

      cần phải viện cớ đâu,” , vặn về bên phải.

      dẫm lên chân , bình thường cho là trả đũa, nhưng trong hoàn cảnh này, nghĩ chỉ là cố.

      “Xin lỗi,” lầm bầm, hai má nhuốm hồng. “Tôi thường vụng về như vậy.”

      cắn môi. thể cười được. Điều đó làm tổn thương. dần nhận ra Hyacinth Bridgerton thích nhúng tay vào bất cứ việc gì làm tốt. Và cho là hề biết mình khiêu vũ rất kém, nếu xem chuyện dẫm lên chân người khác là phút lầm lạc.

      Điều đó cũng giải thích tại sao thấy cần phải liên tục nhắc rằng thạo tiếng Ý. thể để nghĩ lề mề mà có lí do chính đáng.

      “Tôi lập danh sách những từ tôi hiểu,” . “Tôi gửi thư đến giáo trước đây của tôi. ấy vẫn còn ngụ ở Kent, và tôi chắc ấy rất vui lòng dịch chúng cho tôi. Nhưng dù có như thế nữa - ”

      hơi càu nhàu khi quay vụt sang trái, ngược với ý .

      “Dù có như thế nữa,” bền bỉ tiếp, “tôi vẫn rút ra được nghĩa chính. Những gì có thể luận ra chỉ nhờ vào ba phần tư nội dung cũng đáng kể lắm chứ.”

      “Đồng ý,” bình phẩm, hầu như chỉ vì có vẻ cầu câu tán thành. Rồi hỏi, “Tại sao mua cuốn từ điển? Tôi trả chi phí.”

      “Tôi có cuốn,” , “nhưng tôi nghĩ nó hay. Phân nửa các từ vựng được liệt kê.”

      “Phân nửa?”

      “À, vài,” chỉnh lại. “Nhưng ra đó phải vấn đề.”

      chớp mắt, chờ tiếp.

      tiếp. Tất nhiên. “Tôi nghĩ tiếng Ý là ngôn ngữ mẹ đẻ của tác giả,” .

      “Tác giả cuốn nhật ký ấy à?” thắc mắc.

      “Phải. Nó hơi khác lạ.” tạm ngừng lời, chìm đắm vào những suy nghĩ lạ lùng vùn vụt trong óc. Rồi khẽ nhún vai - làm lỡ mất nhịp mà cũng chẳng nhận ra - và tiếp, “ điều đó quan trọng. Tôi làm xúc tiến hợp lý, dù có hơi chậm. Tôi tới phần bà đặt chân đến nước .”

      “Chỉ trong mười trang?”

      “Hai mươi hai trang tất cả,” Hyacinth sửa lời , “nhưng bà viết nhật ký mỗi ngày. ra bà còn thường xuyên nghỉ mấy tuần. Bà chỉ chăm chút đoạn về hành trình vượt biển - chỉ đủ để biểu lộ niềm hân hoan của bà khi ông nội bị cơn say sóng hành hạ.”

      “Phải tận hưởng niềm vui khi có thể chứ,” Gareth thầm.

      Hyacinth gật đầu. “Và bà cũng, à, từ chối nhắc đến đêm tân hôn của mình.”

      “Tôi tin chúng ta có thể xem đó là đặc ân,” Gareth . Đêm tân hôn duy nhất còn ít muốn nghe hơn của Bà Nội St. Clair là của Bà Ngoại Danbury.

      Lạy Chúa lòng lành, nó thẳng xuống vực.

      “Có chuyện gì làm trông khốn khổ vậy?” Hyacinth hỏi.

      chỉ lắc đầu. “Có số chuyện ta nên biết về ông bà mình hơn.”

      Hyacinth cười toe vì điều đó.

      Trong lúc hơi thở của Gareth như bị nghẽn trong cổ họng, rồi thấy mình cười toe đáp lại. Có điều gì đó trong nụ cười của Hyacinth dễ lây nhiễm, điều gì đó buộc những người ở cạnh phải ngừng việc họ làm, chuyện họ suy nghĩ, chỉ để mỉm cười đáp lại.

      Khi Hyacinth mỉm cười - nụ cười , phải những nụ cười vờ vịt khi ra vẻ khôn ngoan - nó biến đổi cả gương mặt . Đôi mắt sáng lên, hai má như bừng sáng, và -

      đẹp.

      lạ vì chưa từng nhận thấy điều đó. lạ vì chẳng có ai từng nhận thấy. Gareth rong ruổi khắp Luân Đôn từ khi ra mắt mấy năm trước, và mặc dù chưa từng nghe người nào nhận xét về nhan sắc của với thái độ chê bai, cũng chưa từng nghe ai xinh đẹp bao giờ.

      tự hỏi có phải mọi người đều quá chú tâm nỗ lực để theo kịp những điều nên có thời gian để ngừng lại và ngắm khuôn mặt .

      St. Clair? St. Clair?”

      nhìn xuống. ngẩng lên nhìn với biểu sốt ruột, và băn khoăn biết gọi tên bao nhiêu lần.

      “Trong hoàn cảnh này,” , “ nên gọi tôi bằng tên.”

      gật đầu tán thành. “ ý kiến hay. cũng có thể gọi tên tôi.”

      “Hyacinth,” . “Tên đó hợp với .”

      “Đó là loài hoa cha tôi thích nhất,” giải thích. “Những hụ hoa tử đinh hương. Chúng nở rộ vào mùa xuân gần nhà chúng tôi ở Kent. Những bông hoa khoe sắc đầu tiên trong năm.”

      “Và còn là màu mắt nữa,” Gareth .

      trùng hợp may mắn,” thừa nhận.

      “Ông ấy nhất định phải rất vui.”

      “Ông chẳng bao giờ biết được,” , nhìn nơi khác. “Ông mất trước khi tôi chào đời.”

      “Tôi rất lấy làm tiếc,” Gareth ôn tồn . biết gia đình Bridgerton, nhưng như người nhà St. Clair, họ dường như thương nhau. “Tôi biết ông qua đời lâu, nhưng tôi biết chưa bao giờ được biết ông.”

      “Việc đó đáng lẽ nên quan trọng mới phải,” nhàng. “Tôi nên thấy thiếu vắng những gì mình chưa bao giờ có, nhưng đôi lúc...tôi phải thú nhận...tôi nhớ ông.”

      lựa chọn từ ngữ cẩn thận. “Tôi nghĩ rất khó khăn...cho người được biết cha mình.”

      gật đầu, nhìn xuống sàn, rồi nhìn qua vai . Việc muốn nhìn vào lúc này hơi lạ, nhưng vẫn có chút gì đó đáng mến. Từ trước đến giờ những cuộc trò chuyện của họ chỉ là những câu bông đùa láu cá và tin đồn. Đây là lần đầu tiên họ từng về điều sâu sắc, điều bộc lộ con người đằng sau trí óc thông tuệ và nụ cười ung dung.

      giữ ánh mắt cố định ở điểm nào đó sau lưng , thậm chí sau khi khéo léo xoay sang trái. thể mỉm cười. khiêu vũ giỏi hơn nhiều khi mất tập trung.

      Và rồi quay lại, ánh mắt ổn định mặt với quyết tâm đáng nể. sẵn sàng thay đổi chủ đề. Điều đó .

      có muốn nghe phần còn lại tôi dịch ?” hỏi.

      “Tất nhiên,” .

      “Tôi tin điệu vũ sắp chấm dứt,” . “Nhưng trông như ở đằng kia có chút khoảng trống.” Hyacinth hất đầu ra hiệu về góc xa của phòng vũ hội, nơi có vài ghế ngồi được sắp sẵn cho những người chân yếu. “Tôi chắc chúng ta được chuyện riêng vài phút mà bị ai quấy rầy.”

      Điệu valse đến đoạn kết, Gareth lùi bước và cúi chào lịch lãm. “Chúng ta chứ?” thầm, đưa cánh tay cho đặt bàn tay lên.

      gật đầu, và lần này, để dẫn.

    4. jojolavender

      jojolavender Member

      Bài viết:
      252
      Được thích:
      13
      CHƯƠNG 7

      Mười phút sau, và phân cảnh của chúng ta được chuyển đến hành lang.

      Gareth thường chẳng có hứng thú với những vũ hội lớn; chúng nóng bức và đông đúc, và mặc dù rất thích khiêu vũ, thấy mình thường dành phần lớn thời gian trò chuyện nhàn nhã với những người quan tâm. Nhưng, nghĩ khi đường ra hành lang bên hông Nhà Bridgerton, tối nay khoảng thời gian vui vẻ.

      Sau điệu vũ với Hyacinth, chuyển đến góc phòng, nơi thông tin cho về thành quả của . Mặc cho những lí do đưa ra, làm rất khá, và ra chỉ vừa tới đoạn Isabelle đến nước . Chuyện có hứa hẹn tốt. Bà bị trượt chân trong lúc bước khỏi cái xuồng chở bà cập bến, và thế là kết nối đầu tiên bà có với đất là dập mông bùn đặc ở bờ biển Dover.

      Người chồng mới của bà, tất nhiên, chẳng thèm đưa tay giúp đỡ.

      Gareth lắc đầu. Đáng ngạc nhiên làm sao bà quay đằng sau và chạy thẳng về Ý ngay lập tức. Tất nhiên, theo như Hyacinth thuật lại tại đó cũng chẳng có gì chờ đón bà. Isabella ngớt van xin cha mẹ đừng bắt bà phải kết hôn với người , nhưng họ cứ khăng khăng, và có vẻ họ chào đón bà nếu bà chạy về.

      Nhưng chỉ có thể đứng trong góc khuất với quý độc thân bấy nhiêu đó thời gian mà gây đàm tiếu, và thế là khi Hyacinth kết thúc câu chuyện, chào tạm biệt và trao cho quý ông tiếp theo đề tên trong thiếp khiêu vũ của .

      Mục đích tối nay của hoàn thành (đến chào hỏi phu nhân chủ tiệc, khiêu vũ với Hyacinth, nghe về tiến triển của với cuốn nhật ký), quyết định mình có thể về. Trời vẫn còn sớm, có lí do gì thể đến câu lạc bộ hay sòng bạc.

      Hay là, nghĩ khá háo hức, lâu rồi đến gặp người tình. Chà, hẳn là người tình. Gareth có đủ tiền để giữ phụ nữ như Maria làm người tình theo nếp sống quen, nhưng may thay, quý ông trước đây cho ngôi nhà tiện nghi ở Bloomsbury, tránh cho Gareth khỏi phải làm điều tương tự. chi trả các hóa đơn cho , nên cảm thấy cần phải chung thủy, nhưng chuyện đó chẳng quan trọng, bởi vì cũng chung thủy với .

      Và cũng được thời gian rồi. Dạo gần đây người phụ nữ duy nhất gần gũi là Hyacinth, và có Chúa biết thể dây dưa ở đó.

      Gareth thầm chào tạm biệt vài người quen gần cửa phòng vũ hội, rồi lẩn ra hành lang. Xét đến lượng khách mời dự tiệc nó trống đến lạ. dợm bước đến sảnh trước, nhưng rồi ngừng lại. Từ đây đến Bloomsbury khá xa, càng xa hơn khi phải bằng xe thuê. phải thuê xe vì chung với bà ngoại đường đến đây. Bridgerton sắp xếp căn phòng phía sau cho các quý ông cần giải quyết nhu cầu. Gareth quyết định tận dụng nó.

      quay đằng sau và tiếp tục bước, rồi ngang qua cửa phòng vũ hội và hướng đến cuối hành lang. Hai quý ông vừa cười vừa bước ra khi tới cửa, và Gareth gật đầu chào trước khi bước vào.

      Căn phòng được xây theo cấu trúc phòng đôi, phía ngoài có khu vực chờ để tạo chút kín đáo. Cửa phòng thứ hai đóng, nên Gareth huýt sáo khi chờ đến lượt mình.

      rất thích huýt sáo.

      Cậu em của ta hoãn đại dương...

      luôn hát lời bài đó trong đầu khi huýt sáo.

      Cậu em của ta hoãn biển cả...

      Phân nửa lời những bài huýt sáo đều thể hát to lên được.

      Cậu em của ta hoãn đại dương...

      “Tôi biết ngay là .”

      Gareth cứng đơ lại khi thấy mình mặt đối mặt với cha , là người, nhận ra, khiến phải kiên nhẫn đợi để giải tỏa.

      “Nên hãy đem cậu em về lại cho ta,” Gareth hát to lên, cho cuối nốt luyến láy hay, truyền cảm.

      quan sát quai hàm cha rắn lại khó chịu. Ngài nam tước ghét hát hò còn hơn huýt sáo.

      “Tôi ngạc nhiên vì họ để vào,” Ngài St. Clair , giọng vờ như điềm tĩnh.

      Gareth nhún vai xấc láo. “Tiện lợi là dòng máu được che đậy kĩ bên trong cơ thể, dù nó phải dòng máu quý tộc.” tặng cho ông ta nụ cười méo mó. “Cả thế giới đều nghĩ tôi là của ông. Chẳng phải đó là - ”

      “Ngừng lại,” nam tước rít lên. “Lạy Chúa lòng lành, phải nhìn thấy mày đủ lắm rồi. Phải nghe mày khiến tao muốn bệnh.”

      “Kỳ lạ , tôi lại bị ảnh hưởng.”

      Nhưng bên trong, Gareth có thể cảm thấy thay đổi. Tim đập nhanh hơn, và ngực rung lên cảm giác dao động kỳ lạ. cảm thấy mất tập trung, liều lĩnh, và phải huy động tất cả tự chủ mới giữ cho hai cánh tay buông xuôi cách bất động.

      Người ngoài nghĩ quen rồi, nhưng lần nào cũng bị bất ngờ. luôn tự nhủ đây là lúc gặp cha mình và chuyện chẳng còn quan trọng nữa, nhưng ...

      Nó luôn quan trọng.

      Thậm chí Ngài St. Clair còn phải cha ruột của . Đó là trở ngại . Người đàn ông đó có khả năng biến thành kẻ ngu ngốc trẻ người non dạ, thế mà ông ta còn phải là cha . Gareth tự với bản thân, hết lần này đến lần khác, rằng điều đó quan trọng. Ông ta quan trọng. Họ có liên hệ máu mủ, và nên xem nam tước hơn người qua đường xa lạ.

      Nhưng vẫn vậy. Gareth muốn được ông ta hậu thuẫn; từ bỏ hy vọng từ lâu, và hơn nữa, tại sao lại muốn chấp nhận từ người đàn ông mà còn kính trọng?

      Là vì lí do khác. lí do khó xác định hơn. trông thấy nam tước và đột nhiên phải thể bản thân, phải làm cho ông ta biết đến diện của .

      Phải làm cho ông ta cảm giác được diện của .

      phải quấy nhiễu người đàn ông đó. Bởi vì có Chúa biết, ông ta quấy nhiễu .

      cảm giác như thế mỗi khi nhìn thấy ông ta. Hoặc chí ít cũng là mỗi lần họ buộc phải chuyện với nhau. Và Gareth biết phải chấm dứt cuộc gặp này ngay bây giờ, trước khi làm điều gì đó khiến mình phải hối hận.

      Bởi vì cứ luôn làm việc khiến mình phải hối hận. Lần nào cũng thề mình rút kinh nghiệm, mình chín chắn hơn, nhưng rồi điều đó vẫn xảy ra. thấy cha , và trở lại tuổi mười lăm, với những nụ cười ngớ ngẩn và thái độ cư xử tồi tệ.

      Nhưng lần này cố gắng. ở Nhà Bridgerton, trời ạ, và ít ra cũng phải cố gắng cãi vã ầm ĩ.

      “Ông thứ lỗi cho,” , thử bước qua ông ta.

      Nhưng Ngài St. Clair bước sang bên, khiến vai họ va vào nhau. “ ta lấy mày đâu,” ông ta , cười hả hê.

      Gareth đứng bất động. “Ông về chuyện gì?”

      “Con Bridgerton. Tao thấy mày rúc mũi sát gót nó.”

      Trong lúc Gareth cử động. còn nhận ra cha ở trong phòng vũ hội. Điều đó khiến bực bội. nên bực bội. Khỉ , nên nhảy cẫng lên sung sướng vì cuối cùng cũng được tham dự buổi tiệc mà phải bứt rứt vì có mặt của Ngài St. Clair.

      Nhưng chỉ cảm thấy như bị lừa gạt. Như ông ta trốn tránh .

      Theo dõi .

      có gì để hả?” nam tước giễu cợt.

      Gareth chỉ nhướng hàng lông mày khi nhìn qua cánh cửa vào cái bồn tiểu. “Trừ khi ông muốn tôi nhắm thẳng từ chỗ này,” lè nhè.

      Nam tước xoay người, hiểu ý , rồi cách ghê tởm, “Mày cũng làm thôi.”

      “Ông biết , tôi tin mình làm,” Gareth . Đến tận lúc này mới nhận ra - câu của chỉ là lời đe dọa - nhưng sẵn sàng cư xử lỗ mãng để được thấy mạch máu cha sắp bứt tung vì điên tiết.

      “Mày đáng tởm.”

      “Chính ông nuôi dạy tôi đấy.”

      cú đánh trực tiếp. Ngài nam tước sôi sục thấy trước khi ông ta trả miếng, “ phải do tao mong muốn. Và tao chưa từng dám mơ phải truyền tước vị lại cho mày.”

      Gareth im lặng. cả tá thứ để làm cha tức giận, nhưng đùa cợt về cái chết của trai . bao giờ.

      “George nhất định bứt rứt dưới mồ,” Ngài St. Clair trong giọng trầm.

      Và Gareth bùng nổ. phút trước đứng giữa căn phòng , hai cánh tay cứng ngắc đặt xuôi bên người, và phút sau ghim cha lên tường, bàn tay vai ông ta, tay kia nắm cổ họng.

      ấy là trai tôi,” Gareth rít.

      Nam tước nhổ vào mặt . “Nó là con tao.”

      Hai buồng phổi Gareth bắt đầu run bần bật. cảm giác như mình hít đủ khí. “ ấy là trai tôi,” nhắc lại, kêu gọi ý chí để giữ giọng điềm tĩnh. “Có thể phải nhờ ông, nhưng nhờ mẹ chúng tôi. Và tôi ấy.”

      Và nỗi mất mát dường như càng nhức nhối. tiếc thương George từ ngày ấy mất, nhưng ngay lúc này cảm thấy cái hố sâu thăm thẳm nứt toác bên trong , và Gareth biết làm sao để lấp đầy nó.

      Giờ chỉ còn lại người. Chỉ còn bà ngoại . Chỉ còn người duy nhất có thể lòng mình thương.

      Và cũng thương .

      Trước đây nhận ra. Có lẽ muốn nhận ra. Nhưng giờ, đứng với người đàn ông luôn gọi là Cha, thậm chí sau khi biết được , nhận ra mình quá đơn.

      kinh tởm bản thân. Kinh tởm cách cư xử của mình, kinh tởm biến đổi của khi nam tước diện.

      Thình lình, buông tay, bước lùi lại để nhìn nam tước cố gắng hít thở.

      Nhịp thở của Gareth cũng chẳng đều đặn hơn.

      nên thôi. phải ra khỏi đây, xa, đến bất cứ đâu trừ nơi này.

      “Mày bao giờ có được ta,” giọng chế giễu của cha cất lên.

      Gareth được bước đến cửa. còn nhận ra mình di chuyển cho đến khi câu của nam tước làm dừng lại.

      Bridgerton ấy,” cha giải thích.

      “Tôi muốn Bridgerton,” Gareth thận trọng .

      Câu đó làm nam tước cười rộ. “Tất nhiên mày muốn. ta có tất cả những thứ mày có. Tất cả những thứ mày tài nào có được.”

      Gareth buộc mình phải thả lỏng, hoặc ít nhất cũng tỏ vẻ thư thái. “Chà, nhưng mỗi tội,” với nụ cười mỉm vênh váo mà biết ông ta rất ghét, “ ấy là nữ.”

      Cha cười khinh bỉ cố gắng bông lơn của . “ ta bao giờ kết hôn với mày.”

      “Tôi nhớ mình có cầu hôn.”

      “Bah. Mày bám váy con đó cả tuần nay. Mọi người đều bàn tán về chuyện đó.”

      Gareth biết chú ý đặc biệt dành cho quý đứng đắn khiến nhiều hàng lông mày nhướng lên, nhưng cũng biết lời đồn đến mức như cha ám chỉ.

      Nhưng vẫn có chút hả hê méo mó khi biết cha cũng bị và những việc làm ám ảnh như ông ta và những việc ông ta làm ám ảnh .

      Bridgerton là bạn tốt của bà ngoại tôi,” Gareth , tận hưởng cái nhếch mép cáu kỉnh của cha khi đề cập đến Phu Nhân Danbury. Từ trước đến nay họ luôn ghét nhau, và vào thời họ còn chuyện với nhau, Phu Nhân D chưa bao giờ nhân nhượng ông ta. Bà là phu nhân bá tước, Ngài St. Clair chỉ là nam tước quèn, và bà chưa bao giờ cho phép ông ta quên điều đó.

      “Tất nhiên ta là bạn của bà bá tước,” nam tước , nhanh chóng lấy lại khí thế. “Tao chắc đó là lí do ta cam chịu quan tâm của mày.”

      “Chuyện đó ông phải hỏi Bridgerton,” Gareth , cố gắng gạt bỏ chủ đề đó như chuyện vụn vặt. để lộ chuyện Hyacinth dịch nhật ký của Isabella. Ngài St. Clair đòi giao nộp cuốn sách, và Gareth tuyệt đối có ý định làm việc đó.

      phải chỉ vì lí do được sở hữu thứ cha ao ước. Gareth muốn biết những bí mật giấu bên trong những trang viết tay tinh tế đó. Hoặc có lẽ chẳng có bí mật nào cả, chỉ có đơn điệu thường nhật của quý bà kết hôn với người đàn ông mình .

      Dù là vì lí do nào nữa, vẫn muốn nghe những điều bà thổ lộ.

      Nên giữ im lặng.

      “Mày có thể thử,” Ngài St. Clair êm ái, “nhưng họ bao giờ chấp nhận mày. Dòng máu lên tất cả. Luôn luôn như thế.”

      “Ông có ý gì khi thế?” Gareth hỏi, thận trọng giữ giọng điềm tĩnh. Rất khó biết được cha hăm dọa hay chỉ lải nhải về chủ đề ông ta thích nhất - phả hệ và dòng dõi cao quý.

      Ngài St. Clair khoanh tay. “Những người nhà Bridgerton,” ông ta . “Họ bao giờ cho phép ta kết hôn với mày, dù cho ta ngu ngốc đến độ tưởng tượng mình .”

      ấy - ”

      “Mày thô lỗ,” nam tước lớn tiếng. “Mày đần độn - ”

      Câu bật ra khỏi miệng trước khi có thể ghìm lại. “Tôi - ”

      “Mày xử ngu ngốc,” nam tước ngắt lời, “và mày đủ tốt cho con nhà Bridgerton. Bọn họ sớm nhìn thấu mày thôi.”

      Gareth buộc bản thân phải điều hòa nhịp thở. Nam tước thích khiêu khích , thích những điều buộc Gareth phải cãi lại như đứa trẻ.

      “Theo khía cạnh nào đó,” Ngài St. Clair tiếp, nụ cười chậm rãi, mãn nguyện trải khắp gương mặt ông ta, “đấy là câu hỏi thú vị.”

      Gareth chỉ nhìn ông ta trân trối, quá tức giận để lên tiếng hỏi ý ông ta là gì.

      “Thử xem,” nam tước trầm ngâm, “ai là cha mày?”

      Hơi thở Gareth nghẽn lại. Đây là lần đầu tiên nam tước từng đặt câu hỏi cách thẳng thắn. Ông ta từng gọi Gareth là đứa hạ đẳng, ông ta cũng từng gọi là đồ lai căng và thứ bẩn thỉu vô giáo dục. Và ông ta gọi mẹ Gareth bằng hàng tá những cái tên khác, còn ít có ý tôn vinh hơn. Nhưng ông ta chưa bao giờ lên tiếng suy đoán nguồn gốc của Gareth.

      Và điều đó khiến băn khoăn - ông ta biết được rồi sao?

      “Ông biết hơn tôi,” Gareth êm dịu.

      Giây phút đó kích động, tĩnh lặng làm rung chuyển trung. Gareth hít thở, nếu có thể bắt tim mình ngừng đập ngay lúc đó, nhưng cuối cùng Ngài St. Clair chỉ thốt ra, “Mẹ mày chịu .”

      Gareth thận trọng quan sát ông ta. Giọng cha vẫn còn pha lẫn cay đắng, nhưng cũng có thứ khác nữa, sắc thám thính, thăm dò. Gareth nhận ra nam tước nhử , cố tìm hiểu xem Gareth biết được bao nhiêu về cha .

      “Chuyện đó gặm nhấm ông,” Gareth , thể mỉm cười. “Bà muốn người khác hơn muốn ông, và ngay cả sau ngần ấy năm trời, nó vẫn làm ông sống dở chết dở.”

      Trong thoáng nghĩ ông ta sắp đánh , nhưng vào phút chót, Ngài St. Clair bước lui lại, hai cánh tay cứng ngắc buông theo thân người. “Tao mẹ mày,” ông ta .

      “Tôi chưa bao giờ nghĩ ông bà,” Gareth trả lời. Chưa bao giờ là tình . Nó là lòng tự tôn. Đối với nam tước, nó luôn là lòng tự tôn.

      “Tao muốn biết,” Ngài St. Clair . “Tao muốn biết đó là ai, và tao cho mày cái thỏa mãn khi thừa nhận mong muốn đó. Tao chưa bao giờ tha thứ cho tội lỗi của mụ ta. Nhưng mày...mày...” Ông ta cười to, và thanh đó dội mạnh vào linh hồn .

      “Mày là tội lỗi của mụ,” nam tước . Ông ta cười thêm lần nữa, thanh càng lúc càng lạnh lẽo. “Mày bao giờ biết. Mày bao giờ biết máu của ai chảy trong huyết mạch mày. Và mày bao giờ biết kẻ nào mày nhiều đến mức công khai nhận mày.”

      Trái tim Gareth ngừng đập.

      Nam tước mỉm cười. “Cứ nghĩ về điều đó lần tới mày mời Bridgerton khiêu vũ. Có thể mày chẳng qua chỉ là cốt nhục của tên cạo ống khói.” Ông ta nhún vai khinh bỉ cách cố ý. “Biết đâu là của người giữ cửa. Chúng ta luôn có đầy người giữ cửa trẻ ở Lâu Đài Clair.”

      Gareth sắp đến mức tát vào mặt ông ta. rất muốn làm thế. Thề có Chúa, ngứa ngáy muốn tát ông ta, và phải cần đến tất cả kiềm chế mà có để ngăn bản thân lại, nhưng bằng cách nào đó vẫn đứng bất động.


      “Mày chỉ là đồ lai căng,” Ngài St. Clair , đến cửa. “Mày cố gắng lắm cũng chỉ được đến thế thôi.”

      “Phải, nhưng tôi là đứa lai căng của ông,” Gareth , mỉm nụ cười tàn bạo. “Đứa con hợp pháp, dù phải từ dòng giống của ông.” bước tới trước, cho đến khi mũi họ gần chạm nhau. “Tôi là của ông.”

      Nam tước chửi thề và bước , chộp lấy nắm cửa bằng những ngón tay run rẩy.

      “Chẳng phải điều đó đốn hạ ông sao?”

      “Đừng có cố trèo cao,” nam tước rít lên. “Nhìn mày gắng gượng quá đau đớn.”

      Và rồi, trước khi Gareth có thể thốt lên lời sau chót, nam tước hằm hằm bước ra ngoài.

      Trong mấy giây Gareth cử động. Như thể phần trong nhận ra cần tĩnh lặng tuyệt đối, như thể chỉ cử động cũng có thể làm vỡ tan thành từng mảnh.

      Và rồi -

      Hai cánh tay điên cuồng nện vào khí, ngón tay quắp lại giận dữ. cắn chặt răng để gào thét, nhưng những thanh vẫn cứ bật ra, trầm và khản đặc.

      Tổn thương.

      ghét như thế này. Chúa ơi, tại sao?

      Tại sao tại sao tại sao?

      Tại sao nam tước vẫn còn ảnh hưởng đến ? Ông ta phải cha . Ông ta chưa bao giờ là cha và khốn nạn, Gareth nên thấy mừng mới phải chứ.

      có mừng. Khi tỉnh táo, khi có thể suy nghĩ cách ràng, thấy mừng.

      Nhưng khi họ gặp nhau mặt đối mặt, và nam tước to gọi lên tất cả nỗi sợ thầm kín của Gareth, niềm vui đó cũng chẳng còn ý nghĩa với nữa.

      Chẳng có gì ngoài nỗi đau. Chẳng có gì ngoài đứa trẻ bên trong, nỗ lực và nỗ lực và nỗ lực, cứ mãi tự hỏi tại sao mình bao giờ đủ giỏi để được thương.

      “Mày phải thôi,” Gareth làu bàu, tung cửa bước ra hành lang. cần phải rời , tránh xa nơi này, tránh xa con người.

      thể gặp ai vào lúc này. phải vì những lí do như cha , nhưng dù vậy, dám chắc -

      St. Clair!”

      nhìn lên.

      Hyacinth.

      đứng trong hành lang, mình. Ánh nến như ùa vào tóc , làm nổi bật những sắc đỏ đậm len lỏi. trông đáng , và trông như...hoàn thiện.

      Cuộc sống của toàn vẹn. vẫn chưa kết hôn nhưng có gia đình của mình.

      biết mình là ai. biết nơi nào luôn dành cho .


      Và chưa bao giờ thấy ghen tị với người nào như cảm thấy trong khoảnh khắc đó.

      ổn chứ?” hỏi.

      chẳng gì cả, nhưng điều đó chưa bao giờ làm Hyacinth nản chí. “Tôi vừa thấy cha ,” nhàng. “Trong hành lang. Ông ta trông giận dữ, và rồi ông ta thấy tôi, và ông ta bật cười.”

      Móng tay Gareth bấu vào lòng bàn tay.

      “Tại sao ông ấy lại cười nhỉ?” Hyacinth hỏi. “Tôi đâu có quen biết ông ta, và - ”

      nhìn chăm chăm vào điểm sau vai , nhưng im lặng của làm ánh mắt chiếu vào mặt ngay lập tức.

      St. Clair?” hỏi êm ái. “ có chắc là có chuyện gì chứ?” Trán cau lại vì lo lắng, thứ cảm xúc lo lắng người ta thể giả vờ, rồi thêm, dịu dàng hơn, “Có phải ông ấy điều gì làm buồn bực?”

      Cha đúng về chuyện. Hyacinth Bridgerton là người tốt. chọc tức, thao túng, và thường xuyên làm người khác bực bội đến thể chịu được, nhưng bên trong, nơi quan trọng nhất, người tốt.

      nghe thấy tiếng cha .

      Mày bao giờ có được ta.

      Mày đủ tốt cho ta.

      Mày bao giờ -

      Đồ lai căng. Đồ lai căng. Đồ lai căng.

      nhìn , nhìn , ánh mắt lướt từ khuôn mặt đến vai , để trần quyến rũ nơi cổ áo khoét sâu. Ngực to, nhưng được đẩy lên cao, nhất định là mẹo để quyến rũ và trêu ngươi, và có thể thấy bóng dáng đường trũng giữa hai bầu ngực, lấp ló mép lụa nhung xanh đen.

      “Gareth?” thầm.

      chưa bao giờ gọi tên trước đây. cho phép , nhưng vẫn chưa gọi. chắc chắn điều đó.

      muốn chạm vào .

      , muốn nuốt chửng .

      muốn sử dụng , muốn chứng minh với bản thân rằng mình cũng tốt và cũng đáng trọng như , và có lẽ chỉ để tỏ cho cha thấy xứng đáng, rằng phải tất cả những linh hồn chạm đến đều bị làm ô uế.

      Nhưng tất cả những điều đó, chỉ đơn giản là muốn .

      Mắt mở to khi sải bước về phía , thu hẹp khoảng cách giữa họ.

      nhúc nhích. Môi hé mở, và có thể nghe được dồn dập của hơi thở , nhưng di chuyển.

      có, nhưng cũng .

      đưa tay ra, trượt cánh tay quanh lưng , và chỉ trong tích tắc bị đẩy sát vào . muốn . Chúa ơi, muốn nhiều biết bao nhiêu. cần , chỉ vì cơ thể đòi hỏi.

      cần ngay bây giờ.

      Môi tìm đến môi , và làm những gì nên làm vào lần đầu tiên. từ tốn, dịu dàng. làm màn dạo đầu quyến rũ, chẳng nhàng trêu ghẹo đến khi thể chối từ.

      chỉ hôn . Với mọi thứ có trong , với tất cả tuyệt vọng chảy rần rật trong máu .

      tách môi , lưỡi lùa vào trong, nếm , tìm kiếm hơi ấm. cảm thấy hai bàn tay ôm lấy gáy , giữ chặt bằng tất cả sức lực, và cảm nhận được trái tim đập thình thịch bên ngực .


      muốn . có thể hiểu, có thể biết phải đối mặt với điều đó ra sao, nhưng muốn .

      Và nó khiến cảm giác như vị vua.

      Tim nện mạnh hơn, và cả cơ thể bắt đầu cứng lại. hiểu bằng cách nào họ áp sát vào tường, và thở hổn hển khi bàn tay lướt lên cao, trượt qua sườn đến khuôn ngực mềm đầy đặn. bóp - nhàng, để làm sợ, chỉ với chút lực để ghi nhớ hình dáng , cảm giác, trọng lượng trong tay .

      Nó hoàn hảo, và có thể cảm nhận được phản ứng của qua lớp váy.

      muốn rút vào miệng , muốn tuột váy ra và làm hàng trăm thứ xấu xa với .

      cảm thấy phản đối rời khỏi cơ thể , nghe tiếng thở dài môi . chắc chưa bao giờ được hôn. Nhưng nồng nhiệt, và bị khuấy động. có thể cảm thấy điều đó trong cái cách cơ thể áp vào , trong những ngón tay níu chặt vai .

      “Hôn lại tôi ,” thầm, cắn vào môi .

      “Tôi làm đây,” là câu trả lời bị bưng bít của .

      ngả đầu ra sau, chỉ inch thôi. “ cần thêm hai bài học nữa,” mỉm cười. “Nhưng đừng lo, chúng ta giúp thành thạo.”

      cúi xuống để hôn lần nữa - Chúa ơi, quá phấn khích - nhưng vùng ra.

      “Hyacinth,” giọng trầm đục, bắt lấy bàn tay trong tay . kéo, định lôi trở lại người , nhưng giật tay ra.

      Gareth nhướng mày, chờ mở miệng .

      Rốt cuộc đây là Hyacinth. Chắc chắn điều gì đó.

      Nhưng trông choáng váng, chán ghét bản thân.

      Và rồi làm điều bao giờ nghĩ làm.

      bỏ chạy.

    5. jojolavender

      jojolavender Member

      Bài viết:
      252
      Được thích:
      13
      CHƯƠNG 8

      Sáng hôm sau. Nữ nhân vật chính của chúng ta ngồi giường, tựa người lên gối. Cuốn nhật ký ở ngay bên cạnh, nhưng cầm lên.

      mường tường lại nụ hôn đó trong đầu khoảng bốn mươi hai lần.

      ra, lúc này vẫn mường tượng lại:

      Hyacinth thích nghĩ mình là kiểu phụ nữ có thể hôn tự tin, rồi cứ tiếp tục trải qua hết buổi tối như chẳng có chuyện gì xảy ra. thích nghĩ khi đến lúc phải đối xử với quý ông bằng khinh bỉ ta đáng được nhận, tan trong miệng , đôi mắt lạnh lẽo như băng, và cho ta cú lơ đẹp với phong thái uy nghi và đĩnh đạc.

      Và trong trí tưởng tượng của , làm được tất cả và còn hơn nữa.

      Nhưng thực tế lại ngọt ngào đến vậy.

      Bởi vì khi Gareth gọi tên và cố gắng kéo lại cho nụ hôn nữa; điều duy nhất có thể nghĩ đến là bỏ chạy.

      tự trấn an, khi môi chạm vào môi phải đến lần thứ bốn mươi ba, rằng nó phù hợp với tính cách .

      thể như thế. thể để chuyện đó xảy ra. là Hyacinth Bridgerton.

      Hyacinth.

      Bridgerton.

      Nhất định điều đó cũng phải có chút tác dụng chứ. nụ hôn thể biến thành kẻ ngờ nghệch.

      Vả lại nụ hôn phải là nguyên do. Nụ hôn làm băn khoăn ray rứt. ra nụ hôn đó khá thú vị. Và, lòng mà , đến trễ hạn.

      Người ngoài nghĩ, trong thế giới thượng lưu, thấy tự hào vì tình trạng nguyên vẹn, chưa-bao-giờ-được-hôn của mình. Vì chỉ cần tin đồn phong thanh về hành động đứng đắn thôi cũng đủ hủy hoại thanh danh phụ nữ.

      Nhưng người ta đến tuổi hai mươi hai, hay mùa vũ hội Luân Đôn thứ tư, mà cảm thấy bị hắt hủi vì chẳng có ai thử hôn trộm cái.

      Và chẳng có ai cả. Hyacinth cầu bị xâm phạm, trời đất, nhưng chẳng có ai thậm chí nghiêng người tới, hay thả rơi ánh mắt lim dim lên môi , như thể ta nghĩ về điều đó.

      có ai cho đến đêm qua. có ai cho đến Gareth St. Clair.

      Bản năng đầu tiên của là nhảy dựng lên vì ngạc nhiên. Vì dù Gareth rất trác táng, chưa hề tỏ ra có hứng thú bành trướng tiếng tăm lãng tử về phía . ca sĩ hát opera giấu nhẹm ở Bloomsbury cơ mà. cần gì với chứ?

      Nhưng rồi...

      Chà, trời ơi, vẫn hiểu sao chuyện lại xảy ra. khắc trước hỏi có phải khỏe - trông rất khác, và ràng đấu khẩu với cha cố gắng ngăn cho hai người thấy mặt nhau - và rồi khoảnh khắc tiếp theo nhìn dữ dội khiến rùng mình. trông như bị kích thích, bị điều khiển.

      trông như muốn chiếm đoạt .

      Vậy mà Hyacinth thể vứt bỏ cái cảm giác muốn hôn . Có lẽ bất cứ người phụ nữ nào tình cờ ngang hành lang cũng nhận lấy hậu quả tương tự.

      Nhất là sau khi tươi cười bảo cần trau dồi thêm cho tiến bộ.

      nghĩ có ác ý, nhưng dù vậy, những lời của vẫn làm đau nhói.

      “Hôn lại tôi ,” lẩm nhẩm, giọng trầm, bắt chước giọng . “Hôn lại tôi .”

      ngả phịch ra gối. “Mình hôn lại mà.” Trời ơi, nếu người đàn ông còn thể biết chắc có phải hôn lại ta nó phản ánh gì về nhỉ?

      Và nếu làm tốt - và Hyacinth còn chưa sẵn sàng chịu thừa nhận điều đó - nó vẫn là loại chuyện phải đến cách tự nhiên, và chắc chắn là loại chuyện phải đến cách tự nhiên với . Dù vậy, phải làm sao chứ? Vung lưỡi như thanh gươm? đặt hai tay lên vai . vùng vẫy trong vòng tay . còn phải làm gì nữa để biểu lộ là hưởng ứng?

      thấy đó là câu đố hóc búa cực kỳ bất công. Đàn ông luôn muốn người phụ nữ của họ trinh bạch và nguyên vẹn, rồi chế giễu người ta vì thiếu kinh nghiệm.

      Chỉ là...chỉ là...

      Hyacinth rứt môi, kinh hãi vì mình sắp trào nước mắt.

      Chỉ là nghĩ nụ hôn đầu rất kỳ diệu. Và cứ nghĩ sau cuộc đọ sức, quý ông kia nếu bị ấn tượng chí ít cũng phải có chút hài lòng vì thành tích của .

      Nhưng Gareth St. Clair vẫn bỡn cợt như thường ngày, và Hyacinth ghét vì để khiến mình tự thấy thấp kém.

      “Đó chỉ là nụ hôn,” thầm, câu lơ lửng trong căn phòng trống trải. “Chỉ nụ hôn thôi. Chẳng có ý nghĩa gì cả.”

      Nhưng biết, dù cố gắng hết sức để lừa dối bản thân, rằng nó còn hơn là nụ hôn.

      Hơn rất nhiều.

      Chí ít cũng trong cảm nhận của . nhắm mắt đau đớn. Chúa ơi, trong lúc nằm giường nghĩ ngợi và nghĩ ngợi, rồi nghĩ lại và nghĩ nữa, hẳn ngủ say như đứa trẻ. hôn -

      Chà, thèm nghiên cứu hôn bao nhiêu phụ nữ, nhưng chắc chắn đủ để khiến như non nớt nhất Luân Đôn.

      Làm sao gặp mặt được? Và phải gặp mặt . dịch nhật ký của bà . Nếu cố gắng tránh mặt , chuyện trở nên quá lộ liễu.

      Và điều cuối cùng muốn là để biết làm rất buồn. Có vài thứ trong đời phụ nữ cần hơn cả lòng tự trọng, nhưng Hyacinth đoán chừng nào phẩm giá vẫn còn là lựa chọn, cứ bám riết lấy nó.

      Và trong khi chờ đợi...

      nhấc cuốn nhật ký của bà lên. Suốt cả ngày chẳng tiến triển được bao nhiêu. chỉ mới dịch được hai mươi hai trang; còn ít nhất là trăm trang nữa.

      nhìn xuống cuốn sách, nằm khép lại trong lòng . nghĩ mình có thể trả lại. ra mà , nên trả lại. đáng phải lùng người phiên dịch khác sau thái độ cư xử hôm trước.

      Nhưng thích cuốn nhật ký này. Cuộc đời đẩy nhiều thử thách đến trước những quý trẻ tử tế. ra, nếu có thể mình dịch cả cuốn sách tiếng Ý rất tuyệt. Và hẳn càng tuyệt hơn khi được đích thân làm.

      Hyacinth vuốt ngón tay dọc theo cái thẻ dùng để đánh dấu trang và mở sách. Isabella chỉ vừa đặt chân đến vào giữa mùa vũ hội, và chỉ sau tuần ngụ ở thôn quê, chồng bà lôi bà đến Luân Đôn, nơi bà được trông mong - dù có lợi thế thông thạo tiếng - hòa nhập và thết khách theo đúng với địa vị của bà.

      Chuyện càng tệ hơn vì mẹ Ngài St. Clair sống tại Nhà Clair và thích phải từ bỏ cương vị nữ chủ nhân căn nhà.

      Hyacinth cau mày đọc tiếp, thỉnh thoảng ngừng lại để tra từ mới. Bà nam tước thừa kế thường xuyên can thiệp vào chuyện gia nhân, hủy lệnh của Isabella và để yên cho những người chấp nhận nữ nam tước mới.

      Hôn nhân có vẻ quá hấp dẫn. Hyacinth ghi chú trong đầu cố gắng kết hôn với người đàn ông có mẹ.

      “Ngẩng cao đầu nào, Isabella,” lẩm bẩm, nhăn mặt khi đọc tới cuộc đấu khẩu mới nhất - về chuyện thêm món trai vào thực đơn, mặc cho loài sò làm Isabella nổi dị ứng.

      “Bà cần phải làm ai là người nắm quyền,” Hyacinth với cuốn sách. “Bà - ”

      cau mày, nhìn xuống mục đọc. Khó hiểu quá. Tại sao Isabella lại về bambino của bà? (*bambino: đứa bé*)

      Hyacinth đọc lại đến ba lần trước khi nghĩ đến chuyện nhìn lên ngày tháng ghi ở đầu trang. 24 tháng Mười năm 1766.

      1766? Chờ chút...

      lật lại trang.

      1764.

      Isabella bỏ qua hai năm. Tại sao bà lại làm thế?

      Hyacinth nhìn lướt qua khoảng hai mươi trang tiếp theo. 1766...1769...1769...1770...1774...

      “Bà phải người viết nhật ký tận tụy rồi,” Hyacinth thầm. Chẳng trách Isabella khớp cả chục năm vào cuốn sách mỏng; bà thường bỏ qua nhiều năm giữa các đề mục.

      Hyacinth quay lại với phần về đứa trẻ, tiếp tục công cuộc phiên dịch vất vả. Isabella trở lại Luân Đôn, lần này có chồng bà, nhưng bà vẫn nao núng. Và bà dường như tự tin hơn, có thể chỉ vì cái chết của bà nam tước thừa kế, theo Hyacinth ước đoán, diễn ra năm trước.

      Tôi tìm thấy vị trí hoàn hảo, Hyacinth dịch, hí hoáy viết lên giấy. Ông ta bao giờ... cau mày. hiểu phần câu còn lại, thế là gạch vài nét để đánh dấu câu chưa dịch và tiếp sang câu khác. Ông ta nghĩ tôi khôn ngoan, đọc. Nên ông ta ngờ...

      “Ôi, trời đất ơi,” Hyacinth , thẳng lưng lên. lật sang trang, đọc tốc hành, quên khuấy phải ghi chép phần dịch.


      “Isabella,” đầy ngưỡng mộ. “Bà đúng là con cáo ranh mãnh.”

      Khoảng giờ sau, khắc trước khi Gareth gõ lên cửa nhà Hyacinth.

      Gareth hít sâu, thu hết can đảm để khép ngón tay quanh vòng gõ nặng nề cửa trước căn nhà Số Năm, Phố Bruton, ngôi nhà trang nhã mẹ Hyacinth mua sau khi con trai đầu của bà kết hôn và đảm nhận Nhà Bridgerton.

      Rồi cố gắng ghê tởm bản thân vì cảm thấy cần phải can đảm. Và hẳn cần can đảm. Vì Chúa, sợ. Đó là...xem nào, , hẳn là e ngại. Đó là -

      rên rỉ. Trong đời mỗi người đều có những khoảnh khắc mà họ làm bất cứ việc gì để thoái thác. Và nếu muốn đối mặt với Hyacinth Bridgerton làm đáng mặt nam nhi ...chà, cũng sẵn sàng gọi mình là thằng ngu.

      Thẳng thắn mà , biết ai lại muốn đối mặt với Hyacinth Bridgerton trong hoàn cảnh này.

      đảo mắt, bức bối vì bản thân. Chuyện này lẽ ra nên khó khăn. nên cảm thấy căng thẳng. Khỉ , đâu phải chưa từng hôn phụ nữ và phải gặp ta vào ngày hôm sau.

      Chỉ khác là...

      Chỉ khác là chưa từng hôn ai như Hyacinth, người mà A) chưa từng được hôn và 8-) có đủ mọi lí do để trông mong nụ hôn còn có ý nghĩa khác.

      Còn chưa kể đến C) lại là Hyacinth.

      Bởi vì người ta thể xem tính chất nghiêm trọng của vấn đề. Nếu suốt tuần qua có học được điều, đó là Hyacinth hoàn toàn giống với bất cứ phụ nữ nào từng biết.

      Theo đà này cứ ngồi nhà suốt buổi sáng mà chờ gói bưu kiện được đưa đến bởi người hầu, trả lại cuốn nhật ký của bà nội . thể nào Hyacinth còn muốn dịch nó, sau khi xúc phạm trầm trọng vào tối qua.

      phải, nghĩ với chút phòng thủ, có ý xúc phạm . chẳng hề có ý gì hết. định hôn . Ý nghĩ đó chưa hề đến với , và thà nghĩ nó bao giờ nảy ra trong đầu nếu quá bối rối, và rồi hiểu bằng cách nào lại ở đó, ngay trong hành lang, gần như được triệu đến bởi phép thần.

      Ngay sau khi cha chế nhạo về .

      phải làm cái chết tiệt gì chứ?

      Và nó chẳng có ý nghĩa gì cả. Nó rất thú vị - chắc chắn là thú vị hơn tưởng, nhưng nó chẳng có ý nghĩa gì cả.

      Nhưng phụ nữ thường nhìn nhận những chuyện như thế theo chiều hướng xấu, và vẻ mặt sau đó lôi cuốn lắm.

      Thậm chí còn trông kinh hãi.

      Khiến cảm giác như thằng đần. chưa bao giờ làm phụ nữ ghê tởm nụ hôn của .

      Và sau đó tất cả còn trầm trọng hơn, khi nghe lỏm được ai đó hỏi về , và phủi chủ đề đó với tiếng cười, rằng thể nào từ chối khiêu vũ với ; vì là bạn rất thân của bà .

      Đó là , và cũng hiểu cố gắng lấy lại phẩm giá, dù biết có thể nghe thấy, nhưng dù vậy, nó vẫn quá giống những lời của cha khiến thể cảm thấy nhột nhạt.

      thở ra. thể lần lữa mãi được. nhấc tay lên, định nắm lấy vòng gõ cửa -

      Và rồi suýt mất thăng bằng khi cánh cửa mở bật ra.

      “Trời ạ,” Hyacinth , nhìn với đôi mắt sốt ruột, “ có định gõ cửa hay đó?”

      quan sát tôi?”

      “Tất nhiên. Phòng ngủ của tôi ở ngay phía . Tôi có thể thấy tất cả mọi người.”

      Tại sao, thắc mắc, điều này lại khiến ngạc nhiên?

      “Và tôi gửi tin nhắn cho ,” thêm. đứng sang bên, ra hiệu cho bước vào. “Mặc cho thái độ gần đây,” tiếp, “ vẫn còn đủ lễ độ để từ chối lời đề nghị của quý .”

      “Ơ...vâng,” . chỉ có thể nghĩ được đến đó trong khi đối mặt với cơn bão năng lượng đứng trước mặt .

      Tại sao tức giận ? Chẳng phải lẽ ra nên tức giận à?

      “Chúng ta cần chuyện,” Hyacinth .

      “Tất nhiên,” thầm. “Tôi phải xin lỗi - ”

      phải chuyện đó,” thô bạo, “mặc dù...” nhìn lên, vẻ mặt nửa nghĩ ngợi nửa cáu kỉnh. “Hiển nhiên nên xin lỗi.”

      “Vâng, tất nhiên, tôi - ”

      “Nhưng đó phải lí do tôi gọi tới,” chen ngang.

      Nếu khoanh tay trước ngực là lịch làm rồi. “ có muốn tôi xin lỗi hay đây?”

      Hyacinth ngó quanh quất đại sảnh, đặt ngón tay lên môi với tiếng “suỵt” .

      “Có phải mình bất chợt bị đẩy vào tập Butterworth và Nam Tước Điên Loạn nhỉ?” Gareth tự hỏi thành tiếng.

      Hyacinth quắc mắt nhìn , vẻ mặt mà dần nhận ra là tinh hoa của . Đó là vẻ mặt cau có, đúng vậy, nhưng có hơi hướng - , cho là ba hơi hướng - của sốt ruột. Đó là vẻ mặt của người phụ nữ dành cả đời để chờ cho mọi người theo kịp.

      “Vào đây này,” , ra hiệu về phía cánh cửa mở.

      “Theo ý , tiểu thư,” thầm. đời nào lại than phiền vì phải xin lỗi .

      theo vào căn phòng hóa ra là phòng khách, được trang hoàng khá bắt mắt với nhiều gam màu hồng và màu kem. Căn phòng trông rất tinh tế và nữ tính, và Gareth thắc mắc có phải nó được thiết kế vì mục đích làm cho đàn ông cảm thấy mình quá khổ và lúng túng.

      Hyacinth vẫy đến khu ghế ngồi, thế là , vừa tò mò quan sát cẩn thận đẩy cửa đến khi nó gần đóng hẳn. Gareth nghía cánh cửa mở hé bốn inch mà thấy hài hước làm sao. buồn cười khi khoảng hở có thể tạo ra khác biệt giữa khuôn phép và tai họa.

      “Tôi muốn bị nghe lỏm,” Hyacinth .

      Gareth chỉ nhướng mày dò hỏi, chờ ngồi xuống xô-pha. Khi hài lòng nhảy nhổm lên và đến kiểm tra xem có ai nghe lén sau những tấm rèm, ngồi vào ghế bành được dùng làm góc nối xô-pha.

      “Tôi cần chuyện với về cuốn nhật ký,” , đôi mắt sáng lên vì hưng phấn.

      chớp mắt ngạc nhiên. “Vậy là trả lại?”

      “Tất nhiên là . nghĩ là tôi - ” ngừng lời, và nhận thấy những ngón tay vặn vẹo những nếp váy màu xanh mềm mại. Có rất nhiều lí do vì sao điều đó khiến hài lòng. khá nhõm khi giận vì hôn - như bất cứ người đàn ông nào, nỗ lực để tránh phụ nữ lên cơn hoảng loạn. Nhưng dù vậy, vẫn muốn hoàn toàn bị tác động.

      Lạy Chúa, người hôn khá hơn thế.



      “Lẽ ra tôi nên trả lại cuốn nhật ký,” , nghe khá giống thường ngày. “ ra, tôi nên bắt phải tìm người khác dịch cuốn sách. đáng bị như vậy.”

      “Tuyệt đối đáng đời,” ngần ngại.

      quẳng cho cái nhìn, ngụ ý đánh giá cao câu đồng ý chiếu lệ. “Dù vậy,” , như chỉ có mình mới có quyền từ đó.

      Gareth nghiêng người tới trước. có vẻ trông đợi hành động này.

      “Dù vậy,” lần nữa, “tôi vẫn thích đọc nhật ký của bà , và tôi thấy chẳng có lí do gì phải từ chối bản thân thử thách thú vị chỉ vì cư xử khinh suất.”

      Gareth giữ im lặng, bởi vì cố gắng đồng ý vừa rồi của bị tiếp nhận theo chiều hướng xấu. Nhưng ràng lần này chờ bình luận, thế là vội phụ họa, “Tất nhiên là .”

      Hyacinth gật đầu tán thưởng, rồi thêm, “Vả lại” - và nghiêng người về phía trước, đôi mắt xanh trong lấp lánh vì hứng khởi - “nó vừa mới trở nên thú vị.”

      Thứ gì đó cuộn lên trong bụng Gareth. Có phải Hyacinth khám phá ra bí mật về thân thế ? chưa từng nghĩ biết đâu Isabella biết được ; bà rất ít khi liên lạc với con trai, và lại hiếm khi đến thăm.

      Nhưng nếu bà biết, dám chắc bà viết ra giấy.

      có ý gì?” thận trọng hỏi.

      Hyacinth nhấc cuốn nhật ký nằm mép bàn gần đó. “Bà nội ,” , cả người tỏa ra hào hứng, “có bí mật.” mở cuốn nhật ký - đánh dấu trang sách bằng cái thẻ tao nhã - và chìa nó ra, chỉ ngón trỏ vào câu ở giữa trang, “Diamanti. Diamanti.” nhìn lên, thể kiềm lại nụ cười toe toét hồ hởi. “ có biết nghĩa là gì ?”

      lắc đầu. “Tôi e là .”

      “Kim cương, Gareth. Nó có nghĩa là kim cương.”

      thấy mình nhìn vào trang giấy, ngay cả khi hiểu nghĩa. “Tôi xin thứ lỗi?”

      “Bà có nữ trang quý, Gareth. Và bà chưa từng tiết lộ cho ông .”

      Môi há ra. “ gì?”

      “Bà của bà đến thăm ngay sau khi cha được sinh ra. Và bà ấy đem theo bộ nữ trang. Tôi cho là bộ nhẫn. Với cái vòng tay. Và Isabella chưa từng với bất cứ ai.”

      “Bà làm gì với chúng?”

      “Bà giấu chúng.” Hyacinth lúc này như sắp nhảy nhổm ghế xô-pha. “Bà giấu chúng trong Nhà Clair, ngay tại Luân Đôn. Bà viết rằng ông của thích Luân Đôn, cho nên ít có rủi ro ông ấy tình cờ phát được.”

      Cuối cùng, chút hăng hái của Hyacinth cũng bắt đầu thấm vào . nhiều đâu - để mình trở nên quá phấn khởi bởi tin mà có thể hóa ra chỉ là cuộc săn ngỗng trời. Nhưng hào hứng của dễ lây nhiễm, và trước khi nhận ra, nghiêng người tới trước, trái tim bắt đầu đập nhanh hơn. “ gì chứ?” hỏi.

      “Tôi ,” , như thể lặp lại đến lần thứ năm, với mọi biện pháp hoán đổi câu chữ, “rằng bộ nữ trang có lẽ vẫn còn ở đó. Ồ!” ngừng ngay lại, mắt gặp mắt với đột ngột khiến người ta luống cuống. “Trừ khi biết đến chúng. Cha nắm chúng trong tay chưa?”

      “Chưa,” Gareth cân nhắc. “Tôi nghĩ vậy. Ít nhất tôi cũng chưa hề nghe chuyện đó.”

      thấy ? Chúng ta có thể - ”

      “Nhưng hiếm khi tôi được kể lại bất cứ chuyện gì,” chêm vào. “Cha tôi chưa bao giờ coi tôi là bạn tâm tình của ông ấy.”

      Trong lúc ánh mắt tỏ vẻ thương cảm, nhưng nó nhanh chóng bị đè bẹp bởi nhiệt huyết gần như bất hợp pháp. “Vậy chúng vẫn còn ở đó,” phấn khích. “Hay ít nhất vẫn còn cơ may. Chúng ta phải lấy chúng.”

      “Cái gì - Chúng ta?” Ôi .

      Nhưng Hyacinth quá chú tâm vào hăng hái của để nhận ra nhấn của . “Cứ nghĩ mà xem, Gareth,” , giờ hoàn toàn thoải mái sử dụng tên , “đây có thể là câu trả lời cho tất cả những vấn đề tài chính của .”

      rụt lại. “Điều gì khiến nghĩ tôi có vấn đề tài chính?”

      “Ôi, làm ơn ,” giễu. “Mọi người đều biết có vấn đề tài chính. Hoặc nếu chưa có cũng có. Cha nợ ngập đầu từ đây tới Nottinghamshire và suốt dọc đường trở lại.” ngừng lời, hẳn là để hít thở, rồi , “Lâu Đài Clair ở Nottinghamshire phải nhỉ?”

      “Vâng, tất nhiên, nhưng - ”

      “Đúng rồi. Xem nào. thừa kế những khoản nợ đó, biết mà.”

      “Tôi có nhận ra.”

      “Vậy còn phương pháp đảm bảo khả năng thanh toán nào tốt hơn là nắm trong tay bộ nữ trang của bà trước khi Ngài St. Clair tìm ra chúng? Bởi vì tôi và đều biết ông ta chỉ bán chúng rồi tiêu sạch sành sanh.”

      có vẻ biết khá nhiều về cha tôi,” Gareth trong giọng kín đáo.

      “Vớ vẩn,” nhanh miệng. “Tôi chẳng biết gì về ông ta ngoại trừ chuyện ông ta ghét .”

      Gareth nở nụ cười, khiến cũng phải ngạc nhiên. Đó phải chủ đề thường thấy hài hước. Nhưng dù vậy, chưa có ai dám đề cập cách thẳng thắn như .

      “Tôi thể được về phần thế nào,” Hyacinth tiếp với cái nhún vai, “nhưng nếu tôi mà ghét ai, có thể chắc chắn tôi làm hết mọi cách để khiến người đó thể nắm trong tay bộ nữ trang đáng giá gia tài.”

      mới là con chiên Cơ đốc giáo tích cực làm sao,” Gareth thầm.

      nhướng bên mày. “Tôi chưa từng mình là tấm gương trong sáng và nhân đạo.”

      ,” Gareth , cảm thấy môi mình run run muốn mỉm cười. “, chắc chắn chưa hề như vậy.”

      Hyacinth nắm hai bàn tay lại với nhau, rồi đặt chúng úp xuống lòng . nhìn trông đợi. “Chà, vậy ,” , khi ràng bình luận thêm nữa, “chừng nào chúng ta ?”

      ?” lặp lại.

      tìm kim cương,” mất kiên nhẫn. “Bộ lắng nghe những gì tôi vừa hay sao?”

      Gareth đột nhiên thấy hình ảnh rất đáng sợ về những thứ tưởng tượng. mặc bộ đồ màu đen, rồi, và - lạy Chúa - gần như dám chắc là mặc đồ nam giới. hẳn cũng khăng khăng đòi trèo xuống từ cửa sổ phòng ngủ bằng những tấm mền được buột gút lại.

      “Chúng ta đâu hết,” quả quyết.

      “Tất nhiên chúng ta ,” . “ phải lấy bộ nữ trang đó. thể để ông ta có chúng được.”

      “Tôi .”

      bỏ tôi lại.” Đó là lời tuyên bố, phải câu hỏi. Gareth cũng trông mong bất cứ điều gì khác từ .

      “Nếu tôi cố đột nhập vào Nhà Clair,” Gareth , “và việc đó vẫn còn là giả định lớn, tôi phải vào lúc đêm khuya.”

      “Chà, tất nhiên.”

      Lạy Chúa lòng lành, chẳng lẽ bao giờ ngừng hay sao? ngừng lời, chờ để bảo đảm xong. Cuối cùng, với màn trình diễn phóng đại về đức kiên nhẫn, kết thúc với câu, “Tôi lôi khắp thành phố vào lúc đêm khuya. Khoan hãy tính đến những mối nguy, mà tôi bảo đảm với là đầy rẫy. Nếu chúng ta bị bắt gặp, tôi bị ép kết hôn với , và tôi chỉ có thể cho rằng mong muốn của cho điều đó xảy ra cũng ngang ngửa với tôi.”

      Đó là bài diễn văn sáo rỗng, và giọng còn khá là khoa trương và ra vẻ đứng đắn, nhưng nó có được tác dụng như muốn, buộc phải ngậm miệng đủ lâu để nghĩ thấu đáo hết cấu trúc câu lắc léo của .

      Nhưng rồi lại mở miệng lần nữa, và , “Chà, phải lôi tôi đâu.”

      Gareth nghĩ đầu mình sắp nổ tung. “Lạy Chúa, à, có lắng nghe những gì tôi vừa đó?”

      “Tất nhiên tôi có lắng nghe. Tôi có những bốn người trai. Tôi có thể nhận ra người đàn ông khinh khỉnh, lên mặt ra vẻ ta đây khi tôi thấy người đó.”

      “Ôi, vì tình của - ”

      , St. Clair, suy nghĩ thấu đáo.” nghiêng người tới trước, nhướng mày với thái độ tự tin khiến người ta chưng hửng. “ cần tôi.”

      “Như tôi cần cái nhọt mủ,” lầm bầm.

      “Tôi vờ như mình chưa nghe thấy điều đó,” Hyacinth . Qua những kẽ răng. “Bởi vì nếu tôi mà làm khác , tôi sẵn lòng giúp đâu. Và nếu tôi mà có giúp - ”

      lí lẽ nào vậy?”

      điềm tĩnh ngó . “ phải người có óc xét đoán như tôi nghĩ.”

      “Kỳ lạ , lại có óc xét đoán đúng như tôi nghĩ.”

      “Tôi cũng giả vờ mình chưa nghe thấy điều đó,” , chĩa ngón trỏ về phía trong thái độ rất bất lịch . “ dường như quên rằng trong hai ta, tôi là người duy nhất có thể đọc được tiếng Ý. Và tôi biết làm thế nào để tìm ra bộ nữ trang mà giúp đỡ của tôi.”

      Môi há ra, và khi , giọng trầm, gần như bình thản đến đáng sợ. “ giấu thông tin cho tôi biết?”

      “Tất nhiên là ,” Hyacinth , bởi vì thể dối được, ngay cả khi đáng bị như thế. “Tôi cũng có chút danh dự chứ. Tôi chỉ cố gắng giải thích cho thấy cần tôi ở đó, trong căn nhà. Kiến thức ngôn ngữ của tôi hoàn hảo. Nhiều từ có nghĩa khá rộng, và tôi cần phải thấy căn phòng để có thể biết đích xác bà về thứ gì.”

      Mắt nheo lại.

      “Đó là , tôi thề!” vội cầm lấy cuốn sách, lật giở trang, rồi trang nữa, rồi trở lại trang lúc đầu. “Nó ở ngay đây, thấy chưa? Armadio. Nó có thể là tủ có ngăn kéo. Hoặc cũng có thể là cái tủ quần áo. Hay - ” ngừng lời, nuốt xuống. ghét phải thừa nhận mình hiểu , ngay cả khi kém cỏi là bảo đảm duy nhất cho chỗ bên cạnh khi tìm bộ nữ trang. “Nếu phải biết,” , thể loại bực bội ra khỏi giọng , “tôi chắc nó có nghĩa nào. cách cụ thể ấy,” thêm, bởi vì ra, khá chắc về nghĩa của nó. Và bản chất của phải là thừa nhận những lỗi mình có.

      Trời đất ơi, những lỗi có cũng đủ khiến khoảng thời gian khó khăn rồi.

      “Tại sao tìm trong từ điển của ?”

      “Nó được liệt ra,” dối. Đó hẳn là câu bịa đặt. Cuốn từ điển liệt ra vài nghĩa thích hợp, chắc chắn là đủ cho Hyacinth thành thừa nhận hiểu cách mơ hồ.

      chờ lên tiếng - có thể lâu đủ mức cần thiết, nhưng nó cứ như cả thiên thu. Và thể giữ im lặng. “Tôi có thể, nếu muốn, viết thư cho giáo cũ của tôi và hỏi nghĩa chính xác, nhưng ấy phải là người thư từ đáng tin cậy - ”

      “Nghĩa là?”

      “Nghĩa là tôi chẳng hề viết thư cho ấy suốt ba năm qua,” Hyacinth thừa nhận, “mặc dù tôi chắc chắn ấy giúp tôi. Những tôi biết ấy bận rộn đến mức nào hay khi nào ấy mới có thời gian phúc đáp - lần cuối tôi nghe tin ấy cho ra đời cặp song sinh - ”

      “Tại sao chuyện này làm tôi ngạc nhiên nhỉ?”

      mà, và chỉ có trời mới biết phải mất bao lâu ấy mới trả lời. Người ta phải chăm chút mấy cặp song sinh kỹ lắm, hay ít nhất tôi cũng được kể lại như thế, và...” Giọng lại khi thấy lắng nghe. lén liếc nhìn vào mặt và vẫn kết thúc, hầu như chỉ vì nghĩ đến những lời đó và chẳng có lí do gì mà ra. “Chà, tôi nghĩ ấy có đủ điều kiện để thuê vú nuôi,” , nhưng đến cuối câu giọng dần.

      Gareth giữ im lặng khoảng thời gian dài như vô tận trước khi , “Nếu những gì , và bộ nữ trang vẫn còn được giấu kín - và cũng có gì chắc chắn về điều đó khi xét đến chuyện bà giấu chúng” - đôi mắt nhìn lên trong lúc ngắn ngủi khi tính nhẩm - “hơn sáu mươi năm về trước, vậy chắc chắn chúng vẫn còn yên vị đến khi chúng ta nhận được ý nghĩa chính xác từ giáo .”

      có thể chờ sao?” Hyacinth hỏi, cảm giác cả cái đầu di chuyển tới trước và rơi xuống vì khó tin. “ có thể chờ?”

      “Tại sao lại ?”

      “Bởi vì chúng ở đó. Bởi vì - ” ngừng lời, thể làm gì khác hơn là nhìn chằm chằm cứ như bị điên. biết đầu óc con người hoạt động như nhau. Và từ lâu biết hiếm có đầu óc người nào hoạt động như đầu óc . Nhưng thể tưởng tượng nổi ai lại có thể chờ khi gặp được cơ hội này.

      Trời ơi, nếu là họ trèo tường Nhà Clair ngay tối nay.

      “Nghĩ về điều này ,” Hyacinth , cúi người tới trước. “Nếu ông ta tìm thấy bộ nữ trang kia trong khoảng thời gian giành để tìm chúng, bao giờ tha thứ cho bản thân.”

      gì, nhưng có thể biết cuối cùng mình cũng khiến phải nghĩ lại.

      “Còn chưa kể đến,” thêm, “tôi bao giờ tha thứ cho nếu chuyện đó xảy ra.”

      liếc trộm . tỏ ra hề mủi lòng trước lí lẽ đó.

      Hyacinth im lặng chờ trong khi suy nghĩ. im lặng kinh khủng. Trong lúc huyên thuyên về cuốn nhật ký, có thể quên hôn , quên thích nụ hôn, và quên rằng ràng thích nó. nghĩ cuộc gặp mặt tiếp theo của họ ngượng nghịu và lúng túng, nhưng với mục đích và sứ mệnh phải hoàn thành, cảm thấy khôi phục lại con người trước kia, và thậm chí nếu đưa theo tìm bộ nữ trang kim cương, vẫn nghĩ mình nợ Isabella lời cám ơn.

      Nhưng dù vậy, vẫn cứ nghĩ chết mất nếu bỏ lại. Hoặc là chết hoặc là giết .

      siết chặt hai bàn tay, giấu chúng trong những nếp váy. Đó là cử chỉ lo lắng, và riêng chuyện làm động tác đó càng khiến nhấp nhổm. ghét mình lo lắng, ghét khiến lo lắng, ghét phải ngồi đó và lời nào trong khi cân nhắc những lựa chọn. Nhưng ngược lại với những gì người khác tin, thỉnh thoảng cũng biết khi nào nên ngậm miệng, và ràng chẳng thể thêm gì để lay chuyển . Có lẽ chỉ trừ...

      , kể cả cũng điên khùng đến mức đe dọa tự mình.

      sắp sửa gì?” Gareth hỏi.

      “Tôi xin thứ lỗi?”

      nghiêng người tới trước, đôi mắt xanh sắc sảo và hề dao động. “ sắp sửa gì?”

      “Điều gì khiến nghĩ tôi ?”

      “Tôi có thể thấy điều đó qua nét mặt .”

      nghiêng đầu sang bên. “ biết tôi đến thế sao?”

      “Dù nó có vẻ đáng sợ , nhưng ràng là tôi biết .”

      quan sát ngồi ngả ra sau. làm nhớ đến các khi cựa quậy trong cái ghế quá ; họ lúc nào cũng than phiền phòng khách của mẹ được thiết kế cho những người phụ nữ tí hon. Nhưng tương đồng chỉ dừng ở đó. Chẳng có ai trong số các táo bạo đến mức để tóc đuôi sam cách ngang tàng như , và họ cũng bao giờ nhìn với ánh mắt dữ dội khiến quên mất tên mình.

      Dường như tìm điều gì đó nét mặt . Hoặc có lẽ chỉ cố gắng nhìn đăm đăm cho đến khi phải quy phục, chờ cho chịu thua vì áp lực.

      Hyacinth cắn môi dưới - đủ mạnh mẽ để giữ điềm tĩnh hoàn hảo. Nhưng cũng xoay xở để giữ lưng thẳng, và cằm ngẩng cao, và có lẽ quan trọng nhất là giữ cho miệng đóng lại trong khi ngồi cân nhắc.

      Cả phút trôi qua. Được rồi, hẳn là hơn mười giây, nhưng có cảm giác như cả phút. Và rồi cuối cùng, bởi vì thể chịu được lâu hơn, (nhưng rất khẽ khàng), “ cần tôi.”

      Ánh mắt rơi xuống thảm trải sàn trong thoáng trước khi trở lại gương mặt . “Nếu tôi đưa theo - ”

      “Ôi, cám ơn !” reo, vừa kịp cưỡng lại thôi thúc nhảy cẩng lên.

      “Tôi nếu tôi đưa theo,” , giọng nghiêm nghị hiếm thấy.

      Hyacinth bắt mình phải im lặng ngay lập tức, nhìn với biểu biết vâng lời khá phù hợp.

      “Nếu tôi đưa theo,” lặp lại, nhìn sâu vào mắt . “Tôi mong nghe theo mệnh lệnh của tôi.”

      “Tất nhiên.”


      “Chúng ta tiến hành theo ý tôi.”

      ngập ngừng.

      “Hyacinth.”

      “Tất nhiên,” vội , bởi vì có cảm giác nếu liền, hủy kế hoạch ngay lập tức. “Nhưng nếu tôi có ý hay...”

      “Hyacinth.”

      “Vì tôi hiểu tiếng Ý còn mà,” nhanh chóng thêm.

      Cái nhìn đưa cho vừa kiệt sức vừa khắc khổ.

      phải làm như tôi cầu đâu,” cuối cùng , “chỉ lắng nghe thôi cũng được.”

      “Được rồi,” với tiếng thở dài. “Chúng ta vào tối Thứ Hai.”

      Đôi mắt Hyacinth mở to vì ngạc nhiên. Sau tất cả những lời phản đối ầm ĩ kia, trông chờ lên lịch sớm như vậy. Nhưng than phiền. “Tối Thứ Hai,” đồng ý.

      nóng lòng quá mất.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :