1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

If You Are Here - Hồng Sakura

Thảo luận trong 'Sách XB Đang Type'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 5
      Lời đề nghị của Thắng có vẻ rất nghiêm túc, như thể ta đánh cược canh bạc cuộc đời vậy T__T
      tôi tỏ ra phòng thủ..
      “trò gì?”
      “oẳn tù tì”
      ack, lớn rồi còn chơi oẳn tù tì.
      mà tôi chơi oẳn tù tì cũng giỏi, sợ gì chứ…
      phải cho cậu em này biết điều mới được.
      “Ok, quân tử nhất ngôn.”
      “1, 2…3!!!”
      bao gặp kéo… ặc… tôi định ra búa mà…
      sao lại giơ bao????
      thế là…tôi thua á??
      “YEAHH YEAHH… nào, gọi , kakakka”
      “-______- tôi phải làm.”
      tôi lật đật đứng dậy, kéo ta ra khỏi cửa, đóng sầm nó lại,
      khoá xong vụt chạy nhanh nhất có thể, hukk…hukk
      “này, chơi nuốt lời đâu nhé!!!!!!!!”
      tiếng Thắng vẫn còn vang đằng sau, *__*
      tự nhiên tôi lại đồng ý chơi trò đó làm gì biết.
      +______+
      ………
      là sao với sư phụ Vĩnh?”
      ta cao khoảng 1m75, vai rộng, đầu đội cái nón bếp trưởng cao,
      làm cho tôi như đứng cạnh con khủng long,
      ngước đến mỏi cổ. +___+
      “sư phụ bảo..em tới đây… làm phụ bếp..”
      “đùa à??”
      gã đầu bếp nhíu mày, trông đáng sợ với đôi mắt 1 mí,
      mẹ đàn ông mắt 1 mí khó chịu lắm..
      tôi rụt vai lại.
      “chuyện này buồn cười , tôi có bếp phụ rồi. về
      ????
      thế là thế nào.
      hic hic, sư phụ bảo tôi tới gặp gã này là ok thôi mà,
      giờ đuổi tôi về??
      ò e ò e te teee…
      “tiẾng điỆn thoẠi cỦa ai?? tôi bảo…LÀ AI ĐƯỢC MỞ MÁY TRONG KHI LÀM VIỆC MÀ!!!”
      toàn bộ các nhân viên trong bếp đều nép vào tường sợ hãi,
      cái giọng kinh khủng của tay bếp trưởng, ai mà sợ,
      tôi giật bắn người sờ túi…
      cũng may nó phải là điện thoại của tôi reo..
      mà hình như…nó phát ra từ…túi tạp dề của ta??
      “của…của… reo…reo đó”
      “cái gì????”
      vẫn cái thái độ quạu quọ đó, lão bếp trưởng khó chịu quay nhìn tôi,
      tôi chỉ vào túi chỗ nghe thấy tiếng reo..
      khi đó, ta mới nhận ra đúng là điện thoại của mình, trời ạh..
      bằng vẻ tự thấy tội lỗi, gã bếp trưởng khoác tay cho mọi người tiếp tục làmviệc
      ra cửa bếp sau..để nghe điện thoại.
      tôi chỉ đứng yên tại chỗ chờ.
      gian bếp này là… to lớn và sang trọng..
      đầy đủ các thứ… thích ..
      nhưng có vẻ cái gã bếp trưởng đó nhất định cho tôi làm rồi.
      T________T
      ta ló đầu vào hất hàm bảo tôi theo ra,
      chắc sắp tống cổ tôi về.
      … làm được gì ở đây?”
      “dạ??”
      “tôi hỏi làm được gì!”
      … em nấu được vài món phụ… trang trí..vâng vâng..”
      “chẳng có gì đặc sắc.”
      tôi như vừa mở miệng là bị xối nước cho im vậy,
      thế cứ đại 1 câu cho xong,
      tôi thích , về
      cần gì phải kiếm cớ thế!!!!!!!!!
      “này, làm gì vậy?”
      em về.”
      “tôi có bảo về đâu hả???”
      “>_< muốn sao cho vừa lòng đây, Ngài Bếp trưởng??”
      mặt tôi xị ra, chán nản, đến khi tôi bị dồn ép là tôi cứ như thế,
      mặc kệ nó…
      ta nhìn tôi hơi bất ngờ rồi vào trong,
      mang ra cho tôi 1 bộ tạp dề và cái nón đầu bếp màu trắng.
      “mặc và đội vào. tôi vì nể lời sư phụ mà nhận thôi.”
      ra cuộc điện thoại đó là của sư phụ.
      xem ra mối quan hệ của chàng đầu bếp cau có này với sư phụ,
      phải bình thường.
      ………………………
      “tại sao cho rượu vang vào trước??”

      “tôi phải là bật lò ở 150 độ rồi mới cho bánh vào sao??”

      cả ngày làm trong bếp tôi nghe giọng chàng này quát và la hét đến mệt cảđầu,
      ai cũng bị mắng như nô lệ T__T
      cứ tỏ ra mình như là Phát xít Hít le thời chiến tranh Thế Giới
      cần gì như thế, là bếp trưởng, ai dám chống lại đâu.
      như vậy chỉ làm người ta khó gần……
      1 chị hơi lớn tuổi với tôi.
      “hết giờ rồi, em có làm ca tối ?”
      “ca tối? chắc là … còn chị?..”
      “ah..chị..”
      chúng tôi chỉ vừa chào nhau có 2 câu..
      chị ấy còn chưa kịp trả lời.. cái lão bếp trưởng khó ưa đó lại sẵn giọng gọi
      kia…”

    2. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 6

      “huh? gọi em?”

      “chứ ai? 7 giờ bắt đầu ca tối, ăn rồi vào!”

      “em đâu có làm ca tối??”

      làm?? sư phụ giới thiệu người gì thế này!!… vậy thôi về . mai được trễnhư sáng nay, ok?”

      “ok”

      tôi cười cầu hoà, tháo tạp dề và tung tăng lấy túi xách của mình,

      chị ban nãy vẫn mang đồng phục..

      “ủa, chị làm luôn ca tối hả?”

      “uh, làm ca tối lương gấp rưỡi.”

      “hả?”

      trời, sao … sớm………….

      hic hic, lương gấp rưỡi… tối về nhà cũng có làm gì đâu.

      tôi suy nghĩ 1 lúc tò tò theo gã bếp trưởng,

      thậm chí tôi còn nhớ ta tên gì..

      lúc này tháo nón, tạp dề và cả cái áo trắng dài của đầu bếp ra,

      để lộ bộ đồ sơ mi bên trong áo xanh dương và quần tây đen..

      oh..phong độ quá.. T___T

      vì theo quá sát nên khi ta quay phắt lại,

      tôi giật mình ngã ngửa ra sau,

      nhưng nhờ… ta vội chụp tay tôi giật lại để giữ tôi té..

      định móc túi tôi chắc??”

      “ah.. có… em chỉ…xin cho em làm ca tối ^_^

      “giỡn mặt hả?”

      lại cau mày sừng sỏ nữa rồi,

      kiểu người hung dữ thế này, phải nhờ Vân cãi giúp mới mong có cơ may thắngthế..

      hic hic..

      “ở bên cạnh tôixin đừng làm khổ tôi”…

      ah.

      điện thoại của tôi.. hi hi…bài này thịnh hành mà nghe cũng vui..

      nên tôi set làm chuông chính..

      sư phụ gọi.

      “alo? hi, sư phụ!^^”

      “buổi đầu thế nào, nó tốt với con chứ?”

      “nó? ai là nó ạ?”

      “thằng Quân. bếp trưởng.”

      “ah… tốt lắm…”




      tôi tới câu đó mắt lão Quân nhìn tôi trừng trừng,

      môi mím lại..argh..đáng sợ

      “cũng tốt ạh.T___T”

      “bảo nó nghe điện thoại .”

      “da?”

      “đưa máy cho nó!”

      tôi làm theo, chìa cái điện thoại cho bếp trưởng cộc cằn -___-

      ta ngó tôi 1 vài giây rồi cũng cầm máy lên..

      “dạ?… ờ..phải……… bữa đầu chỉ cho ta… rửa chén… sao?…con dám.. dạ?… bâygiờ??… con biết rồi…ok… tới ngay.”

      bấm nút cúp máy xong,

      bếp trưởng Quân nhìn tôi tức tối thế nào ấy..

      rồi hỏi giọng khô khan..

      “có xe ?”

      ..?”

      “vậy theo xe tôi.”

      đâu ạ??”

      “quán Âu Việt, sư phụ gọi tới.”

      ah há… mà, theo ta ư?

      lỡ cái gã này đem tôi … giết sao…

      , chắc đâu. bình tĩnh..

      “ủa làm ca tối à??”

      “ca tối có bếp trưởng khác.”

      người khác?? phải chi tôi làm ca tối,

      biết đâu gặp vị sếp nào đó dễ thương sao…

      ai như cái này..*__*

      “lên nhưng đừng có đụng vào tôi, giữ yên xe thôi. ai ôm là tôi sao chạyđược!”

      ack.

      làm như tôi thèm ôm lắm vậy, buồn cười chưa.

      cái xe SH này … cao quá…

      mà tôi thấp tè, leo hoài được..

      “sao thế hả??”

      “…cao..hic hic…quá ..”

      “trời ơi, phiền chết được. sao lại có người lùn thế biết!”

      tôi phải đặt tên lão này là Mr. Khó tính

      cái gì lão cũng gắt gỏng la lối được cả.

      “Vậy thôi 1 mình , em bắt xe buýt!”

      tôi bực dọc và bỏ cuộc, ra hướng trạm xe gần khách sạn,

      ta gạt chống xe, chạy tới, bế tôi từ phía sau,

      ack ack…

      cho lên yên xe.

      “lộn xộn.”

      ??? T___T

      …………………………….

      sư phụ bảo tôi bưng ra cái lẩu cá chép nóng hổi,

      quán hôm nay vắng khách..

      làm ở đây có phải tốt hơn , sao thầy lại bắt con theo cái lão này..

      kinh khủng.

      Quân bếp trưởng cho cái vá vào nồi và múc lên thử,

      chép miệng vài cái rồi suy tư..

      “cái món lẩu..hôm nay sao vị hơi khác vậy sư phụ?”

      “ah, ngon ?”

      “lạ, nhưng ok lắm.. thầy cho thêm gì phải ?”

      “hương quế, sáng kiến của con Yên đó”

      tôi nghênh mặt tự hào khi sư phụ khẽ đưa mắt sang tôi

      hàm ý khen ngợi..

      nhưng cái gã bếp trưởng cục cằn đó bỗng đổi sắc mặt,

      vừa tâm đắc đó lại đâm ra xét nét ngay khi nghe tới tên tôi.

      “hương quế? sao thầy lại liều mạng làm theo 1 bé chả ra làm sao.”

      cái gì…

      “chả-ra-làm-sao” áh? whew…>_<

      hình như ta có ác cảm với tôi rồi.

      sư phụ cười xoà, bảo tôi ngồi xuống cạnh ông,

      rồi múc cho tôi 1 chén ..

    3. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 7

      Mặt sư phụ tỏ ra rất bí mật.
      “thử xem thầy bỏ thêm cái gì..”
      tôi làm theo, cho 1 muỗng vào nồi và nếm..
      đúng là vị khác với mọi lần, có hương quế của tôi,
      nhưng hình như..
      “lá chanh?”
      “hehehe… Quân, mày thấy , sư phụ nhận được đệ tử tốt rồi đấy!”
      “đệ tử gì!! sư phụ phải chỉ nhận con là đệ tử duy nhất hả???????”
      “uh … con bé này.. nó có khiếu quá… thôi có thêm 1 sư muội cũng tốt mà..”
      !”
      àh, ra…
      cái lão ấy ghen tỵ… ích kỷ thấy ớn..
      muốn sư phụ nhận thêm tôi..
      nên vì vậy việc tôi được thầy giới thiệu theo học hỏi là khó mà chấp nhậnđược.
      giả sử như..
      tôi là 1 nào đó lơ mơ vào xin việc,
      có thể ta ghét tôi như vậy.
      “mày cứ cái tính khí đó, Sỹ Quân àh.”
      “………”
      “Sỹ Quân? tên hơi ngược ngạo.. gọi…Quân Sỹ có phải …dễ nghe hơn ?^-^”
      vì thấy khí có vẻ căng thẳng nên tôi mới pha trò,
      ai ngờ câu của tôi chỉ làm cho ta nổi quạu thêm,ack ack..
      ta giơ cái đũa dứ vào mặt tôi,
      trời, đàn ông gì mà vũ phu… định đánh tôi nữa..
      “Quân Sỹ ? nghe cũng vui vui phải , haha”
      tiếng cười của sư phụ làm ta tức tối
      vò đầu, rồi xụ mặt xúc đũa vào nồi cặm cụi ăn..
      cái bộ dạng buồn cười làm sao..
      hihiii…
      “cười cái gì hả?”
      “sư huynh… quê độ… thấy dễ thương hơn lúc nổi khùng.. ^o^”
      “dễ thương cái đầu !”
      lại cầm đũa giơ lên định hăm doạ tôi,
      nhưng sư phụ nhanh hơn gõ đôi đũa của thầy vào đầu Quân Sỹ ^^
      khiến giật mình kêu đau..
      “AAh!! sao thầy lại đánh đầu con?”
      “kiểu cách gọi con , ” hoài bỏ được! hỏi sao 1 bếp trưởng đẹp traiphong độ mà lại tìm ra người …”
      “chẳng cần!”
      ah ha… sư huynh này..ế…^________^
      phải rồi, tính cách hung dữ như vậy, ai mà dám ..
      dù sao tôi cũng thừa nhận là ta trông cũng được,
      chứ phải là “đẹp trai phong độ”..
      hơi quá lời.
      “gọi 1 tiếng sư muội , Quân”
      gọi.”
      “vậy đừng gọi sư phụ nữa!!”
      “thầy…”
      sư phụ làm mặt giận, khiến cho lão sư huynh khó chịu
      tỏ ra lúng túng và miễn cưỡng nhìn tôi..
      “sư …muội!”
      “tốt!”
      thầy vỗ vai ta 1 cái rồi cười khà,
      sau đó quay sang tôi tươi tắn..
      “con cũng gọi sư huynh , từ nay 2 em nhớ giúp đỡ nhau!”
      ok… với tôi ta lớn hơn,
      theo thầy trước, làm đến bếp trưởng, có gì mà gọi được…
      dễ dàng thôi..
      tôi gắp 1 miếng cá trong nồi vào chén ta,
      cố gắng làm hoà tốt..
      “sư huynh ăn miếng cá cho hạ hoả này!”
      Quân Sỹ, àh , Sỹ Quân mặc dù vẻ thích lắm,
      nhưng vì nể sư phụ nên im thinh phản ứng..
      cố ăn cho xong cái lẩu ngon..
      ……………
      đường về, tôi tạt ngang nhà thuốc tây gần khu trọ,
      mua ít thuốc nhức đầu,
      cái giọng của gã sư huynh làm tôi chịu nổi..T___T
      mà lão ấy nhất định bắt tôi xe buýt,
      bảo rằng tiện đường gì đó, nên thể chở về
      mặc cho sư phụ la lối thế nào… -__-
      khi tôi xông vào cửa tiệm,
      thấy cái dáng khắc khổ của Khải, chàng lạnh lùng
      nhanh ra ngoài trong trạng thái cúi mặt.. thấy tôi..
      “ơ… Quốc Khải..??”
      chỉ khi tôi gọi hơi lớn, ta mới quay lại nhìn,
      tôi nhận ra tay Khải xách 1 bịch thuốc to..
      bệnh hả?”
      … tôi học Y, mua về coi công thức thuốc thôi..”
      “ah…”
      “còn Yên?”
      “mua Decolgen.. ah phải rồi, viên kẹo của … Yên..ăn rồi. T__T”
      “??”
      tôi hơi bối rối khi Khải nhìn tôi với đôi mắt mở to,
      hình như… ta nghĩ là tôi có thể ăn…viên kẹo mà lẽ ra là của Vân?
      “Vân nó sao nhưng mà…Yên …hơi bị…choáng…nên..”
      “àh..kẹo giải rượu?”
      “uh..”
      sao, ai cần ngậm thôi.”
      rồi ta khẽ cười, khiến tôi giải toả xấu hổ,
      thấy nhõm hẳn…
      “vào mua nhanh , tôi chờ về luôn.”
      “oh..okay, đợi chút nhé!”
      tôi toe toét cười và nhảy tới quầy thuốc,
      xin mua 2 viên Decolgen…
      Khải đứng ở ngoài, cho 1 tay vào túi quần, tay còn lại chống khuỷu lên cạnhcửa..
      tôi thấy là..cuốn hút.T___T

      học năm mấy rồi?”
      “năm thứ 6.”
      “oh… vậy lớn hơn Yên.. lớn hơn Thắng luôn?”
      “uh…lớn hơn”
      ít nhỉ?”
      “bản tính rồi.”
      Khải trả lời tôi như 1 con robot, hỏi thêm, cũng giải thích hay bắtchuyện
      khiến tôi đâm ra vô duyên khi cứ hỏi mãi..
      nên đành im lặng song song.

    4. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 8

      Chúng tôi gặp Thắng và Vân ở ngay cổng, 2 người họ cũng cùng về… vui … cũng may tôi gặp Thắng mà thay vào đó, là Khải. -__-
      “ủa 2 chị cũng… chung?”
      “gặp ở nhà thuốc.. còn 2 người?”
      “hồi chiều về gặp nên em nhờ Thắng chở gửi thư cho mẹ luôn….”
      “uh…”
      tôi chuyện với Vân thấy Thắng xông lên,
      kéo Khải về phía mình..
      “ông…lại mua thuốc à??”
      “về nhà
      “..tui …nè, nè…chờ ..”
      thế là 2 người họ cứ vậy mà về khu B,
      tôi lẫn Vân đều hiểu gì.. nên cũng về phòng mình ..
      cũng lạ là Thắng đòi hỏi vụ hồi sáng gọi “”,
      thậm chí hỏi tôi hay với tôi câu nào.
      thế càng tốt.

      “chị bị sao mà mua thuốc? sáng giờ vẫn chưa khoẻ?”
      “chị làm bị nhức đầu thôi..”
      “ah, việc ở nhà hàng sao?? vui ?”
      “đừng nhắc nữa…”
      “sao thế?”
      “môi trường tốt, mà có ông sếp khó chịu quá.”
      Vân hiểu ra, tặc lưỡi tỏ vẻ thông cảm,
      tôi thở dài chán chường… muốn tắm T__T
      trễ quá rồi.
      “chị tắm à? em thấy phòng tắm trống đó”
      “em tắm rồi hả?”
      “ya, hồi chiều, em mà tắm tới giờ này là chịu nổi..”
      “chiều phòng bên mình kẹt suốt mà..”
      “Khải giành phòng tắm cho em.”
      Vân và 2 má nàng đỏ ửng,
      tôi nhận ra hình như nó có vẻ tự hào khi kể điều đó..
      còn tôi, có cái gì đó khó diễn tả được..
      “Khải có vẻ thích em nhỉ?”
      “hì hì, biết nữa…thấy cũng… vui”
      xong, Vân cười tươi bới tóc, bật đèn và tiếp tục học bài,
      nó học suốt… ngày nào cũng học tận khuya..
      tôi xách khăn ra phòng tắm của khu mình,
      có ai giành phòng tắm cho tôi…
      ……………………
      “eh! chào chứ”
      buổi sáng vừa tót xuống cầu thang,
      Thắng túm áo tôi lại và câu ấy..
      tôi cố gỡ tay cậu ta ra..
      “chào , được chưa?”
      “miễn cưỡng cứ như bị ép gả chồng!!!!”
      “vậy muốn sao mới được, Thắng??”
      chữ “ Thắng” tôi nhấn giọng đầy bực bội,
      sáng sớm chưa ăn gì gặp… quấy phá rồi.
      hic hic..
      “đói bụng hả, ăn với tôi nhé!”
      “ăn gì…?”
      “hủ tiếu nam vang? hay cơm sườn? hay bánh bèo chén ngoài hẻm 32? thôi hay ănbún riêu ?”
      đói mà kể nhiều món vậy, chắc chết thèm,
      tôi còn chưa kịp chọn món bánh bèo chén chàng quyết định..
      “thôi, hủ tiếu , sáng ăn hủ tiếu nóng cho…nó..”
      Thắng điện thoại reo phải,
      ta cho tay vào túi lấy ra nghe, sau chữ alo,
      quay mặt cho tôi thấy…
      thậm chí còn đứng xa vài bước.
      ………
      “xin lỗi, mai tôi bù, hôm nay có chút việc rồi. Yên ăn 1 mình nhé”
      “trời… vô duyên!! >_<”
      vẫy tay, cười nhăn răng và vọt lên xe máy,
      phóng cái vèo… xịt khói đầy phía sau…
      T___T

      đường ra trạm tôi ghé xe bánh mì chị Liên,
      mua 1 ổ gặm xe..
      bữa sáng hủ tiếu nam vang tự nhiên thành ổ bánh mì,
      cái tên sinh viên thấy ghét..
      7giờ kém 10…
      tôi đến sớm 10 phút, phew…
      vì vậy chưa vội mặc đồng phục vào, tôi ngồi ở cửa bếp ăn cho xong ổ bánh mì
      quan sát mấy bếp Trung Hoa làm món Dim Sum..
      bếp của tôi là bếp Âu.
      tôi thẫn thờ mơ bữa sáng Trung Hoa với Hoành thánh và Sủi cảo,
      bánh tôm hải sản nữa…
      “NÀY!!!!!”
      ôi trời.. hết hồn.. ổ bánh còn ¼
      bị ta làm tôi giật mình đánh rơi xuống đất…
      arghhh.. cái giọng khiếp đảm..
      “hic.. sư huynh.. làm… mất bữa sáng của em!”
      lão Quân nhìn xuống chân tôi và thấy ổ bánh mì gặm dở,
      cau mặt lại giọng nửa quan tâm nửa dạy khôn..
      “sáng ăn bánh mì thấy khô hả? đầu bếp biết ăn sáng phải thế nào hử?”
      “nhưng…mà thôi, em sai… hic hic..”
      tôi cúi mặt lụm ổ bánh cho vào sọt rác và chuẩn bị thay đồ ,
      gã sư huynh lại kêu..
      “nè.”
      “??”
      “ở đây gọi tôi là bếp trưởng hoặc Quân, được kêu sư huynh, biết ?”
      huh?
      Là sao?

    5. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 9

      Tôi tròn mắt nhìn gã bếp trưởng sư huynh,
      tại sao được??
      “Đừng có tỏ ra thân mật với tôi.”
      “Gì chứ?”
      đúng là… biết gì luôn,
      tỏ ra thân mật với tôi có lợi gì hả?
      đồ làm phách.
      “Tít tít”
      tin nhắn của tôi..
      vừa móc điện thoại trong túi ra, tôi bị gã Phát xít đó giật luôn,
      còn chưa kịp đọc..
      “Hơ…..?”
      “Hơ cái gì, quy tắt là xài điện thoại trong giờ làm việc”
      “Nhưng em đọc nốt cái tin thôi……”
      đọc gì sất, thay đồng phục . MAU!!”
      sư phụ ơi, sư huynh…ăn hiếp con.T___T
      lỡ tin của ba kêu về nhà sao..
      trời ơi.
      Tôi làm mặt lẫy đùng đùng bỏ thay đồ,
      cả buổi thèm nhìn ta,
      mà có khi ta cũng chẳng nhìn tôi. T___T
      …….
      để đầu óc ở đâu thế hả?? Nước sôi 2 lượt rồi…”
      mấy câu này gần như tôi phải nghe mỗi ngày,
      chắc phải uống Decolgen suốt..
      vậy mà cái bị mắng sau đó hề buồn gì,
      tiếp tục líu lo ca hát..
      Bữa trưa còn lấy phần ăn giùm tay Quân Sỹ khó ưa đó nữa.
      hổng sợ hả?”
      “Sợ gì?”
      bếp trưởng… ngán hay giận gì ta sao?”
      “Ah, Quân… tật hay cáu và lớn tíêng nhưng bản tính ảnh rất tốt với mọingười.”
      “Tốt đâu mà tốt”
      “Tại em mới nên chưa quen.. rồi em biết…”
      biết rồi tôi phát gì,
      nhưng với tình hình như nay,
      cho dù ta có “rất tốt với mọi người” nữa
      cũng là tốt với tôi.
      …………………………
      “Của em đây”
      Bếp trưởng sư huynh trả lại cái điện thoại cho tôi,
      sau cả 1 ngày trời giam giữ nó T___T
      tôi giật lấy tiếng nào bỏ về,
      chắc chắn méc sư phụ. -__-
      tin nhắn hồi sáng của Thắng.
      “Sáng nay ăn được hủ tiếu, chiều 6h ở Chợ Bến Thành ăn bù nhé”.
      và 1 cuộc gọi nhỡ.
      Tôi nhìn đồng hồ, 6h35 phút rồi.
      hẳn Thắng chờ khá lâu.
      Tôi chạy nhanh ra đón 1 chiếc xe ôm để tới chỗ hẹn,
      phải vì tô hủ tiếu nhưng tôi muốn để người khác phải đợi..
      khi tới được cổng chợ Bến Thành,
      tôi mở máy gọi cho Thắng, nhưng khi móc điện thoại ra,
      tôi lại thấy 1 tin nhắn khác.
      “Tôi có việc chờ được, đừng tới. xin lỗi lần nữa nha.”
      Ack ack..
      Nếu mà đọc tin này trước, tôi chẳng cất công tốn thêm 10 ngàn xe ôm
      để tới đây..+_+
      Đúng là điên.
      Đàn ông con trai bây giờ sao mà,
      lịch lãm, hào hoa, galant,
      chờ có 35-40 phút cũng được, gì chờ 3 , 4 tiếng như… phim.T______T
      bụng tôi cồn cào.
      Sẵn tiện cứ tấp vào quán ăn 1 mình thôi……
      khoảng 20 phút sau khi ăn xong, tôi vòng vòng chợ đêm
      cũng có bán gì nhiều, chủ yếu để vận động…
      sau bữa tối.
      Rồi Thắng gọi tôi.
      ở đâu??”
      “Chợ Bến Thành.”
      “Ủa sao còn ở đó, đừng là đợi tôi nhé, tôi xỉu vì xúc động đấy”
      “Đợi cái gì… tôi ăn 1 mình và dạo mát thôi.”
      “Chờ 10 phút, tôi qua liền!!”
      lại bắt tôi chờ? mà sao tôi cũng chịu chờ mới lạ…
      Có lẽ do chuyện ngày xưa,
      hồi lớp 2, khi bà ngoại dặn tôi chờ bà đón,
      tôi vì ham cái kẹo bông gòn mà lạc,
      khiến bà chạy tìm cuống cuồng…… và………
      bị tai nạn xe… qua đời..
      Vì thế từ đó cho tới bây giờ, khi ai bảo tôi đợi, tôi quen đợi họ..
      cho đến khi nào họ báo rằng tới được thôi..
      Thắng tới sau 15 phút, mặc nguyên bộ đồ đánh tennis,
      và đeo 1 cái túi to đựng vợt phía sau..
      thở hì hục.
      “Lên..xe uống… sữa tươi…”
      “Từ từ mà …ặc ặc…”
      để tôi thêm, Thắng kéo tôi lên và lập tức chạy xe ,
      cách đó 1km có quán sữa bò tươi nguyên chất gì đó..
      Tôi thích uống sữa tươi sô la.. -____-
      chơi..tennis hả?”
      “Uh…”
      “Ngày trong tuần vẫn chơi? học sao?”
      “Sắp tốt nghiệp rùi, chị Hai. làm như tôi còn bé lắm mà cứ học, học”
      “Mới hỏi có 1 câu mà tự nhiên vậy àh…”
      tôi tỏ vẻ bất bình, Thắng mới chịu xìu xuống,
      lấy tay quệt mồ hôi…
      “Bất đắc dĩ phải chơi. chứ hôm nay tôi muốn…”
      vẻ mặt chàng rất mệt mỏi, tôi cũng hiểu gì,
      thế nào là bất đắc dĩ… chơi tennis mà cũng… bị ép buộc sao?
      ... ...... .......


      Chương 10

      Nhưng thôi, hỏi nhiều làm gì, tôi dù sao cũng cần biết,
      uống nhanh rồi về…
      “Tuần sau lễ tốt nghiệp của tôi, đến nhé.”
      “Tuần sau? ngày nào?”
      “Thứ tư.”
      biết đến được , còn phải làm mà.”
      “Cố gắng , tôi chờ.”
      lại chờ. sao mà tôi ghét chữ ấy quá…
      đừng chờ tôi và cũng đừng bắt tôi phải chờ.
      “Tôi đến đâu.”
      Thắng khẽ ngẩng lên, thoáng nét thất vọng..
      “Sao vậy?”
      tôi phải làm. có nhiều người đến dự rồi.”
      “Sao biết nhiều?”
      “ơ....”
      tôi cứng họng.
      nhưng lễ tốt nghiệp phải có gia đình, bạn bè, người thân,
      sao nhiều??
      “Chỉ có Khải. mà tay đó biết rồi, cái mặt chán đời của chỉ làm tôi mất vui!”
      “Chán đời gì, đó là trầm tĩnh…”
      “Tôi thích. cuộc đời vui vẻ, phải tận hưởng chứ..”
      “Sao biết Khải tận hưởng?”
      “…. Sao Yên bênh vực quá vậy?”
      tôi lại cứng họng lần hai.
      giống như bị bắt quả tang để ý 1 ai đó,
      mặt tôi cúi sầm.. rồi ngó vu vơ…
      đánh trống lảng…
      “Thôi về , tôi mệt rồi.”
      …………………………………
      Thứ tư tuần sau,
      tôi hầu như quên khuấy vụ lễ tốt nghiệp,
      mà thực ra có quên cũng sao,
      vì tôi tới..
      Nhưng Thắng vẫn sáng sớm nhắn tin cho tôi,
      bảo là lễ diễn ra lúc 10 giờ sáng..
      9h30, tôi mon men tới gần gã bếp trưởng,
      cố dùng giọng đáng thương..
      “Bếp trưởng..”
      “Gì vậy?”
      “Hôm nay.. bây giờ cho em ra ngoài… 2 tiếng..trưa em quay lại nha..”
      “Dẹp.”
      O___o có cần gạt phắt vậy ..
      trời ạh……….
      tôi cố nài nỉ thêm lần nữa.
      “Chuyện này.. tới người ta chờ…”
      làm còn hẹn hò với bạn trai hả???”
      phải…”
      “Tôi , nghe chưa??!!”
      >_____< biết thế nào bi giờ.
      lão ấy cho đành chịu.
      Tôi lấy máy nhắn tin xin lỗi Thắng.
      “Này, TÔI XÀI ĐIỆN THOẠI TRONG GIỜ…”
      “Trong giờ làm việc, biết rồi, sư … à, , bếp trưởng.. đâu cần lớn giọngvậy..”
      “Biết cất vô !”
      tôi nghe theo, chạy chỗ khác nhắn cho xong cái tin,
      gã sư huynh bực dọc theo, dai gì đâu..
      “Này, 1 là cho em ra ngoài, 2 là để em nhắn tin xong, mà bức hiếp em quá là em méc sư phụ cho coi!”
      định đem sư phụ ra doạ tôi CHẮC??”
      vừa , ta vừa túm cổ tay tôi siết chặt,
      đau gần chết… khiến tôi nhăn mặt…
      “ah… em méc thiệt đó!!”
      Hình như nó có chút hiệu quả khi ta bắt đầu nới lỏng tay tôi ra,
      phew… có thế chứ…….
      sao sợ sư phụ vậy nhỉ..
      “Ở bên ngườiấy..”
      áh, điện thoại reo, tôi vội bắt máy và lẻn chạy ra chỗ khác nghe,
      nếu Thắng gọi, luôn mà cần nhắn tin..
      “Alo?? Thắng hả?”
      “Tôi là Khải.”
      O__*?? KHẢI??
      giọng tôi run lắp bắp, là kỳ…T__T
      “ah..chào…”
      “Hôm nay có tới trường Thắng ?”
      tới được, sếp cho..”
      “Cố xin , tôi sang đón …”
      gì cơ? Khải sang đón tôi ah? oh………
      tôi cúp máy và bắt đầu tìm cách xin ra ngoài.
      Coi bộ đơn giản, gã Phát xít vẫn giữ bộ mặt hình đó nhìn tôi.
      tôi bay vào toalet.
      gọi sư phụ.
      Sau 10 phút giải thích , sư phụ đồng ý giúp,
      nhưng ngặt nỗi, lão Quân lại mở máy cellphone!! *___*
      tôi đành đưa máy của tôi cho ta.
      “Cái gì đây?”
      “Sư phụ muốn gặp !^^”
      “Huh??”
      nghe nhắc tới sư phụ, gã ấy giống như trung thần nghe danh Hoàng đế vậy,
      vội cầm máy nghe và bảo tôi nêm nồi súp gà..
      Vì tâm trạng hồi hộp lo cho kết quả của cuộc chuyện,
      giữa sư phụ và sư huynh..
      tôi bỏ lộn muối thành đường.. +___ ___+
      “Em…
      ah ha… đồng ý rồi!!^_^
      tôi vội cảm ơn ta lia lịa, quên đậy nồi súp,
      và biến nhanh trước khi gã phát ra..
      Chiều vào chắc chắn tôi bị chém chết! +________+
      ………………………….

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :