1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Hy vọng của Nhan Họa - Vụ Thỉ Dực (Full + Đã có ebook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Ngân Nhi

      Ngân Nhi Well-Known Member Staff Member VIP Trial Moderator Super Editor

      Bài viết:
      1,304
      Được thích:
      47,158
      Chương 19
      Edit: Ngân Nhi

      Mặc dù bị răng mèo thu hút, nhưng Nhan Họa luôn có kiên định đối với các bạn học nam, bao giờ tự cho rằng người ta thích mình, cho nên cũng mấy để tâm.

      Tuy vậy, lại rất muốn tìm người, người đó ai khác chính là chàng đẹp trai mà gặp ở tương lai kia.Phạm vi tìm kiếm là nam sinh năm thứ ba, đặc biệt là phải khá thân với Kỳ Trạch.

      Đáng tiếc, bởi vì bình thường hay chú ý tới nam sinh, cũng dám chạy đến địa bàn của ban khoa học tự nhiên, cho nên rất khó để tìm được mỹ nam kia.Tuy vậy cũng cần quá gấp gáp, vì bên cạnh luôn luôn có Đàn Tử Quỳnh, người biết rất về tất cả các bạn học cả nam lẫn nữ trong trường.

      “Hả, nam sinh có khí chất điềm đạm, dáng vẻ thư sinh giống đàn ông cổ đại sao? Trường chúng ta có loại nam sinh như vậy à? Nhìn qua tên nào cũng đều như hổ báo ý, kiểu khí chất mà cậu có khi bị chó ăn mất rồi! bằng tìm mỹ nữ điềm đạm còn hơn, trường chúng ta có nhiều lắm đó!”

      xong, Đàn Tử Quỳnh lại nghi ngờ nhìn Nhan Họa: “ mau! Sao đột nhiên cậu lại có hứng thú tìm tên con trai như vậy? Chẳng lẽ cuối cùng cũng xuất người khiến cho cậu để ý rồi à? Ai vậy?”

      Nhan Họa: “...Mình biết nữa, thấy .” mới chỉ dám liếc nhìn trộm mà thôi, chứ dám nhìn quá chăm chú, được lát người ta rồi.

      “Vậy là ư?” Đàn Tử Quỳnh hưng phấn : “Cậu gặp trong trường hay gặp ngoài trường?”

      Nhan Họa muốn nữa, cúi xuống ghi chép bài vở môn lịch sử, chỉ trả lời qua loa: “...Ở ngoài trường.” Nếu ở trong trường sớm biết người ta là ai rồi cũng nên, vì mấy hội nữ sinh hay buôn chuyện đâu thể bỏ qua trai đẹp như vậy.

      “Vậy ai nhỉ? Ai mà lại có khí chất như vậy, có khi nào là học nghệ thuật ? Nếu phải chắc là học khoa Văn rồi, chứ đám lang sói thô kệch bên khoa học tự nhiên làm gì có ai được như thế...”

      “Thôi thôi, coi như mình chưa hỏi gì.” Nhan Họa , ngờ mới chỉ hỏi câu thôi mà cũng khiến cho Đàn Tử Quỳnh có phản ứng dữ dội như vậy.

      Tuy thôi nhưng Đàn Tử Quỳnh vẫn hưng phấn như cũ.Khó có được lúc nàng sợ con trai này có hứng thú với tên nam sinh, cho nên có phải đào ba thước đất cũng phải tìm được người kia.Đàn Tử Quỳnh còn có cả lực lượng hùng hậu trong trường, hơn nữa lại rất có tiếng trong đám bạn, chỉ cần tiếng thôi là bọn họ phải răm rắp tuân lệnh, cho nên muốn tìm người phải là chuyện khó.

      Đáng tiếc, tuần rồi mà vẫn chưa có kết quả, trong lớp còn bắt đầu rộ lên tin mới.

      Đối với các học sinh cuối cấp bận rộn việc buôn chuyện cũng là cách để thư giãn, mấy nữ sinh quây tròn chỗ buôn chuyện, hấp dẫn vô cùng.Mà chủ đề bàn tán lần này, chính là việc Trần Minh Hà khoa Toán thích nam sinh trong lớp.

      Giờ thể dục chiều thứ sáu lại đến, Đàn Tử Quỳnh hôm nay lại chơi bóng, mà cùng Nhan Họa ngồi ghế ở hành lang hóng gió.

      Từ thứ hai đến thứ sáu, thêm cả thứ bảy chủ nhật của tuần trước là bảy ngày, vậy mà vẫn bị xuyên , thành tâm trạng của có phần phức tạp.

      Mặc dù cái tương lai kia giống như mong đợi, nhưng chuyện thần kỳ như vậy lại có sức hấp dẫn vô cùng lớn đối với nữ sinh trung học đơn thuần như . rất tò mò về tương lai của mình, hai lần xuyên cũng chỉ biết xoay quanh chăm sóc Duệ Duệ, có thời gian làm việc khác.

      Thế nhưng, bảy ngày bị xuyên qua, lẽ trời cao thu hồi ưu ái với rồi? Hay là phải có quy luật gì đó mới xuyên qua được?

      Những ngày qua, Nhan Họa cứ lúc rảnh rỗi là lại suy nghĩ về chuyện này, đáng tiếc vẫn chưa thể đoán ra được quy luật của nó.

      Giữa lúc lòng Nhan Họa ngổn ngang trăm mối Đàn Tử Quỳnh lại bắt đầu buôn chuyện.

      “Này A Họa, cậu nghe gì chưa? Chuyện Trần Minh Hà thích Tần Nghi đó, cậu nghĩ bạn ấy có thể theo đuổi thành công ?” Đàn Tử Quỳnh phân tích, “Trần Minh Hà vóc dáng khá cao to, khung xương lớn, mặt tròn, lại còn đen nữa, mặc dù tính tình khá hào sảng, nhưng tên Tần Nghi lại e ấp như con vậy, thành tích học tập chỉ ở bậc trung, cảm giác được xứng lắm.”

      Đúng là hết , Trần Minh Hà của khoa Toán vóc người vừa cường tráng vừa đen, ngũ quan chỉ có đôi mắt là có thần, còn đâu những phương diện khác đều bình thường, tuy nhiên thành tích học tập lại tệ.Nếu về ngoại hình hai người xứng đôi lắm, nhưng nếu xét theo học lực Trần Minh Hà lại hơn hẳn Tần Nghi.

      “Thôi nào, mới chỉ là tin đồn thôi, ai biết có phải hay .” Nhan Họa mấy hứng thú, “Nhưng mà Tần Nghi tuy đẹp trai, nhưng cũng thanh tú trắng trẻo, phải cậu rất thích tuýp người như vậy hay sao?” Nhan Họa cũng biết chút về mấy nam sinh trong lớp, chẳng qua là vì con trai khoa Văn khá ít.

      Thêm nữa, hồi lớp mười Nhan Họa rất hay ngồi ở vị trí gần Tần Nghi, tiếng của cậu ấy rất tốt, cho nên Nhan Họa cũng thường cùng cậu ấy thảo luận về bài tập tiếng , cũng coi như quen thuộc.Đương nhiên, nguyên nhân lớn nhất chính là, tính cách của Tần Nghi khá tốt, vừa dịu dàng vừa biết quan tâm, cho nên Nhan Họa mới có ý tránh né.

      Đàn Tử Quỳnh gãi đầu : “Ừ cũng thích, nhưng mình dám tiếp cận.” đúng ra có tâm trạng cho mấy chuyện đó, bình thường chỉ riêng bài vở đủ đè chết người rồi, lại còn câu lạc bộ này nọ nữa, lấy đâu ra thời gian mà đương.

      Hai người chuyện lát lại có mấy bạn đến gia nhập, chuyện trời dưới biển, cuối cùng bàn nhau xem thứ bảy chủ nhật làm gì.

      “A Họa, cậu có kế hoạch gì chưa?” Đàn Tử Quỳnh hỏi: “Nếu chưa chúng ta đến thư viện làm bài tập !”

      Nhan Họa nghĩ lát rồi : “Cũng được, nhưng mình hứa với em trai là dành ra ngày để trượt patin với nó rồi.”

      “Hả, tay của em cậu khỏi rồi à?” Đàn Tử Quỳnh cũng nghe việc em trai Nhan Họa trượt băng ngã sái tay, vào năm học là hai tuần rồi, chắc cũng khá hơn.

      “Ừ đỡ hơn nhiều rồi! Nó chẳng sợ gì cả, lại muốn chơi tiếp.”

      Đàn Tử Quỳnh nghe vậy hẹn luôn Nhan Họa cùng trượt patin hôm thứ bảy, tới chủ nhật đến thư viện làm bài tập.Tần Minh nghe xong cũng giơ tay xin gia nhập.

      Nhan Họa đương nhiên từ chối, càng đông càng vui, và Đàn Tử Quỳnh chơi với nhau cũng mấy năm rồi, cũng coi như chị em tốt, gia đình của hai bên cũng biết rất , còn hay đến nhà nhau chơi, thân đến mức có thể mặc chung cái áo ngực ý chứ.Nhưng Nhan Họa lại ngờ lực lượng của Đàn Tử Quỳnh lại mạnh đến vậy, làm cho có chút hối hận.

      Lúc về nhà, Nhan Họa liền với em trai: “Trưa mai chúng ta ra quảng trường công viên Nhân Dân trượt patin nhé, Đàn Tử cũng cùng, em có muốn gọi thêm mấy bạn cùng lớp ?”

      Nhan Lãng vui vẻ : “Được, để em gọi mấy thằng bạn thử xem.” xong lại hỏi tiếp: “Ba mẹ có chị?”

      Nhan Họa vỗ cái vào gáy cậu, “Ngốc, chết à? Chỉ cần em đừng chơi đến mức phải vào bệnh viện như lần trước ba mẹ cũng chẳng thèm để ý đâu!” xong còn chưa hết giận, lại vỗ thêm cái nữa.

      Nhan Lãng ngoan ngoãn để cho đánh, dù sao cũng đau, chỉ cảm thấy lúc này chị mình như là hung thần ác sát vậy, chả dịu dàng hiền thục chút nào, lúc ra ngoài điềm đạm trong sáng, đúng là gạt người.Chỉ có người thân mới biết là chị cậu hung dữ thế nào, còn biết đánh nhau nữa kìa, hồi tiểu học có lần chị còn cầm ghế đánh nhau trận với bạn học nam, làm kinh động đến cả nhà.

      Còn có lần cậu học lớp , bị bạn học bắt nạt, Nhan Họa khi đó học lớp bốn, lúc tan học liền trực tiếp chạy tới lớp cậu, hai tay chống hông ra oai, sau đó túm lấy người bắt nạt cậu kéo ra ngoài rồi cảnh cáo trận, làm cho tên kia từ sau đó mỗi lần trông thấy cậu đều tránh , dám bắt nạt cậu nữa.

      Cho nên, Nhan Lãng cảm thấy chị nhà mình tuyệt đối phải là dạng con hiền lành ít , chẳng qua chỉ là lớp vỏ ngụy trang mà thôi.

      Thứ bảy, sau khi ăn cơm trưa, hai chị em liền ra ngoài.

      Bởi vì có Nhan Họa cùng, nên mẹ cũng chỉ hỏi xem bọn họ có về ăn cơm tối , nghe ăn với bạn cũng phản đối.

      Ra đến cửa Nhan Họa nhận được điện thoại của Đàn Tử Quỳnh, “A Họa, mình bắt đầu rồi đây, cũng gọi thêm mấy người nữa cùng rồi, càng đông càng vui.”

      Nhan Họa biết Đàn Tử Quỳnh quen biết nhiều người nên cũng mấy để ý, chỉ đáp tiếng rồi cúp máy.

      Lúc hai chị em xe buýt tới đài phun nước trước cửa công viên Nhân Dân thấy đám thanh niên đứng trò chuyện vui vẻ, lúc nhìn kỹ đám người Nhan Họa lập tức ngạc nhiên trợn tròn mắt.

      Nếu như bị hoa mắt, chắc chắn kia là Tô Trọng Tuấn rồi.

      Mà nếu đúng là Tô Trọng Tuấn, cậu con trai cao cao gầy teo, khí chất xuất chúng lạnh lùng đứng bên cạnh cậu ấy đúng là ta rồi.

      Trời đất, ràng cả tuần nay bị xuyên qua rồi, còn tưởng là mình còn bận tâm nữa, ngờ lúc này khi nhìn thấy tâm trạng lại trở nên khá phức tạp.

    2. Ngân Nhi

      Ngân Nhi Well-Known Member Staff Member VIP Trial Moderator Super Editor

      Bài viết:
      1,304
      Được thích:
      47,158
      Chương 20
      Edit: Ngân Nhi

      “A Họa!”

      Đàn Tử Quỳnh rất tinh mắt, từ đằng xa trông thấy bọn họ, liền hưng phấn nhảy cẫng lên, vẫy vẫy tay với hai chị em.

      Nhan Họa vẫn còn ngạc nhiên há hốc mồm Nhan Lãng trông thấy hết loạt các thiếu niên thiếu nữ trẻ tuổi đứng phía xa, với Nhan Họa: “Chị, ra chính chị cũng muốn đến đây chơi, còn lấy em làm cớ.Chị nhìn , nhiều người như vậy, nhất định là lên kế hoạch từ trước.”

      linh tinh gì đó, đấy là do Đàn Tử hẹn chứ có liên quan gì đến chị đâu.” Nhan Họa cãi lại , kéo tay em trai qua.

      Nhan Lãng được tự nhiên muốn rút tay về, giọng : “Đừng kéo em, nhiều người như vậy, chị thấy xấu hổ à?”

      Nhan Họa dở khóc dở cười, “Dắt tay em trai của mình có gì xấu hổ hả?”

      Nhan Lãng vẫn hậm hừ khó chịu, mặc dù mới 14 tuổi thôi, nhưng tính cách cũng có phần trưởng thành, ở trước mặt mọi người bị chị lôi kéo như vậy, cảm giác tốt chút nào.Về phần tại sao tốt, chỉ có thể là do tâm tư của tuổi mới lớn tạo thành mà thôi.

      Lúc bọn họ đến gần, Nhan Lãng lập tức bị đám thanh niên kia vây quanh.

      Tất cả các trai chị kia đều rất thích dáng vẻ tròn trĩnh đáng của Nhan Lãng, đặc biệt là khuôn mặt của cậu trông còn đẹp hơn cả chị, làm cho mấy cậu trêu chọc hoài chán, rối rít giơ móng vuốt ra véo má cái, xoa đầu cái, đối xử như thể cậu là đứa bé vậy.

      Tuy Nhan Lãng 14 tuổi, nhưng trong mắt các chị mười bảy mười tám tuổi vẫn chỉ là đứa con nít mà thôi.

      Nhan Họa ngờ em trai mình lại có sức hấp dẫn lớn như vậy, trong lúc nhất thời chỉ biết sững sờ, lúc muốn đến giải cứu trông thấy Tô Trọng Tuấn xoa đầu Nhan Lãng, cười tươi chào hỏi, sau đó Kỳ Trạch đứng bên cạnh cũng tiện tay véo má em mình cái.

      Nhan Họa bối rối biết nên làm gì.

      Đàn Tử Quỳnh xông tới giải cứu Nhan Lãng, “Được rồi được rồi, cho bắt nạt em trai của người ta.Em trai A Lãng à, hôm nay bạn học của em có tới đây ? Nếu chơi cùng bọn chị nhé!”

      Vừa mới trải qua trận thương chà đạp của đám chị, làm cho Nhan Lãng kiên quyết muốn chơi cùng với đám người vô duyên này, đè nén tâm trạng bi phẫn, cậu lui về sau mấy bước, đưa balo cho Nhan Họa rồi : “Chị, em tìm bạn học đây.”

      Nhan Lãng chuồn nhanh quá, Nhan Họa còn chưa kịp đáp lại tiếng cậu em trai chạy biến mất rồi.

      Đám bạn đến đủ, mọi người cùng nhau vào công viên, Nhan Họa bên cạnh Đàn Tử Quỳnh và Đàm Minh Thiên.

      “Nhan Họa, em trai cậu đáng đó, còn hơn cả cậu nữa kìa.” Đàm Minh Thiên trêu chọc .
      Nhan Họa quen với phản ứng này của mọi người khi trông thấy hai chị em cậu, nên chỉ nhún vai : “Chẳng qua nó vẫn chưa trổ mã mà thôi, vẫn chỉ là đứa nhóc, chờ lên cấp ba thay đổi rất nhanh, đến lúc đó chắc chắn còn xinh xắn như vậy nữa, cho nên mình cũng thèm để ý đâu.”

      Đàm Minh Thiên nghe vậy bật cười rạng rỡ, đột nhiên thanh tách tách vang lên, quay đầu nhìn lại thấy Âu Dương Cảnh cầm máy ảnh chụp hình các , còn cười : “Nhìn đây nào, chesse ~”

      Mấy theo bản năng mỉm cười cách gượng gạo, chỉ có Đàn Tử Quỳnh là cười tự nhiên kiêng dè, còn làm mặt xấu nữa, chẳng thèm quan tâm đến hình tượng chút nào.

      Đến quảng trường công viên Nhân Dân, mọi người trực tiếp đến khu cho thuê giày trượt patin, tuy nhiên cũng có những người mang theo giày của mình giống Nhan Họa. mang giày của mình là vì sợ ở đây có đôi nào vừa chân mình, đến lúc đó lại phiền toái, mà những người khác cũng mang theo giày là vì thấy giày thuê biết bị bao nhiêu người dùng chung rồi, cho dù là có tất cũng vẫn thấy ghê, cho nên cứ giày của mình là tốt nhất.

      Đương nhiên trong số đó có Kỳ Trạch, từ xa nghe thấy tiếng Âu Dương Cảnh cười nhạo cậu ta, Kỳ Trạch sạch tỉ mỉ như con vậy.

      Nhan Họa và Đàm Minh Thiên đều mang theo giày trượt của mình, hai người yên lặng ngồi chỗ giày, nghe thấy tiếng Âu Dương Cảnh cùng quay đầu nhìn sang đám nam sinh, thấy Kỳ Trạch cũng ngồi thay giày.

      Cậu ngồi bậc thang thấp bé, khom thân người mềm dẻo thon dài xuống, tóc mãi xõa trước trán, nhìn theo góc nghiêng trông vô cùng đẹp mắt, nổi bật hẳn trong đám con trai.Khi nghe thấy câu châm chọc của Âu Dương Cảnh cậu vẫn rất thản nhiên đáp trả lại, khiến cho Âu Dương Cảnh dở khóc dở cười, xung quanh nghe thấy cũng bật cười ầm ĩ.

      Nhan Họa mau chóng thu hồi tầm mắt, thấy Đàm Minh Thiên vẫn chăm chú nhìn về hướng đó, nhịn được gãi gãi mũi, đột nhiên ngẫm nghĩ hiểu tương lai của sao lại trở thành như vậy.Nếu như được bay đến tương lai lần nữa, phải dành thời gian tìm hiểu xem lúc đó bạn bè và gia đình mình sống ra sao mới được.

      Hai lần xuyên qua đều có thời gian để làm những việc đó, vì thứ nhất là tâm trạng còn khá hoang mang, thứ hai là vì bánh bao Duệ Duệ nghịch ngợm làm lúc nào cũng bận rộn chăm sóc, và đặc biệt là thể ra ngoài gặp người quen, cho nên cũng bị hạn chế nhiều.

      Sau khi đổi giày, mọi người bắt đầu tự do hoạt động.

      Đàn Tử Quỳnh sau khi thay giày cùng đám con trai lượn hình chữ S quảng trường, lướt như gió vậy, còn hò hét dứt.Trong công viên có trồng rất nhiều cây xanh, cộng thêm gió từ mặt hồ thổi vào nên cũng nóng lắm.

      Nhan Họa và Đàm Minh Thiên chỉ có thể trượt theo đường thẳng cách chậm rãi mà thôi, thể trượt theo các loại hình dạng giống như đám Đàn Tử Quỳnh được, cho nên hai cùng tay nắm tay dọc theo quảng trường.

      bóng người đột nhiên lướt qua bọn họ, sau đó đứng khựng lại, ung dung xoay người cái, dùng mũi chân giữ thăng bằng đứng trước mặt hai người.

      “Người đẹp, cùng nhau trượt nhé?” Âu Dương Cảnh vóc người to cao, da ngăm đen, lúc này nở nụ cười rạng rỡ khoe hàm răng trắng, mục tiêu nhắm thẳng vào Đàm Minh Thiên.

      Đàm Minh Thiên co quắp cả mặt, nắm chặt tay Nhan Họa, muốn từ chối đối phương cho cơ hội, trực tiếp nắm tay kéo đến bên người.Nhan Họa bị Đàm Minh Thiên kéo theo, cả người cũng mất trọng tâm ngã xuống, may là chống tay xuống đất nên giữ được thăng bằng, sau đó bèn nhân tiện rút tay ra.

      “Nhan Họa...”

      Nhan Họa cười : “Các cậu , mình trượt kém lắm, ba người chắc ngã mất.”

      Cậu trả lời của Nhan Họa vừa đúng ý của Âu Dương Cảnh, đúng là biết quan tâm mà.Giải quyết xong bóng đèn, Âu Dương Cảnh liền giống như kẹo kéo quấn lấy Đàm Minh Thiên, muốn dạy trượt.Đàm Minh Thiên thể làm gì được, đành bất đắc dĩ để người ta kéo .Nhan Họa còn thấy Đàm Minh Thiên quay lại nhìn tỏ ý xin lỗi.

      Chuyện Âu Dương Cảnh thích Đàm Minh Thiên tuy chưa ai ra, nhưng chỉ cần nhìn biểu của cậu ta ai cũng có thể đoán ra được.Chẳng qua vì Đàm Minh Thiên da mặt mỏng, nên mọi người chỉ ngầm hiểu với nhau chứ ra miệng.Còn tên da mặt dày Âu Dương Cảnh kia ngày càng trơ trẽn, khiến cho Đàm Minh Thiên chỉ biết miễn cưỡng làm theo mọi điều mà cậu ta muốn, có trốn tránh cũng được.

      Đàm Minh Thiên bị ép kéo , Nhan Họa cũng muốn xen vào giữa bọn họ, muốn xoay người tìm chỗ để ngồi đột nhiên phía sau có người trượt nhanh tới, suýt nữa là đụng nhau, may là kỹ thuật của đối phương khá tốt, khẽ nghiêng người cái là tránh được.Ngược lại Nhan Họa bị giật mình nên giữ được thăng bằng, trực tiếp ngã ngửa ra sau.

      Người kia thấy vậy liền thuận tay nắm cổ tay , Nhan Họa cũng theo bản năng bám chặt tay đối phương để giữ thăng bằng, đáng tiếc vì dùng sức hơi mạnh nên bị trượt chân, thế nên lại thuận tiện kéo theo cả người kia ngã xuống.

      Nửa người dựa vào ngực đối phương, nửa người dưới ngã ngồi xuống đất, Nhan Họa biết mình làm liên lụy đến người ta, bèn vội vàng xin lỗi: “Xin lỗi, cậu sao chứ...”

      Nhan Họa bỗng dưng im bặt, vì cuối cùng trông thấy mặt của người vừa đỡ mình.

      nhíu mày khó chịu, châm chọc : “Chưa từng thấy ai ngốc như cậu, có thế thôi mà cũng ngã được.”

      Vì là lỗi của mình nên Nhan Họa có lời nào để biện hộ, đành chân thành xin lỗi lần nữa, sau đó nhanh chóng xích ra khỏi người cậu ta.

      cảm thấy vô cùng mất thể diện, đáng tiếc vừa rồi mới ngã nên hai chân vẫn còn run run, bò dậy cũng chậm chạp, cánh tay tê cứng, ấy vậy mà người kia đứng vững rồi, còn tốt bụng đưa tay ra đỡ dậy nữa.

    3. Ngân Nhi

      Ngân Nhi Well-Known Member Staff Member VIP Trial Moderator Super Editor

      Bài viết:
      1,304
      Được thích:
      47,158
      Chương 21
      Edit: Ngân Nhi

      Đối mặt với Kỳ Trạch 17 tuổi, Nhan Họa cảm thấy tâm trạng rất phức tạp, cho nên lựa chọn sách lược nếu trốn được trốn.May là hai ban của họ trong trường cách nhau khá xa, chỉ cần qua đó là được, có khi cả tháng đụng mặt nhau.

      Nếu như liên tục hai lần bay đến tương lai, nếu như biết trước tương lai của mình, có lẽ lúc này bối rối khi chơi với nhóm bạn như vậy, chỉ chú ý đến duy nhất người con trai.Hơn nữa đối với người như Kỳ Trạch, rất khó để phát sinh mối quan hệ với mình.

      Đột nhiên người mà cảm thấy vĩnh viễn liên quan gì đến mình lại trở thành chồng tương lai của mình, thể tin được.

      Cho nên, trong thời gian ngắn, Nhan Họa biết làm sao để thoải mái đối mặt với Kỳ Trạch, thậm chí đến bây giờ, cậu ấy vẫn chỉ như người xa lạ có quen biết mà thôi, nếu tránh được cứ tránh.

      Đáng tiếc là thể.

      Kỳ Trạch kéo đứng thẳng dậy, vừa muốn buông tay lại thấy ngơ ngác nhìn mình, sau đó lại đứng vững mà trượt chân, cậu lại phải duỗi tay ra đỡ lấy, trùng hợp vì muốn giữ thăng bằng nên Nhan Họa cũng nắm chặt lấy tay cậu, trong nháy mắt toàn thân cậu trở nên căng cứng.

      “Cảm ơn.” Nhan Họa bối rối , cúi đầu dám nhìn cậu ta, tránh cho lại suy nghĩ lung tung.

      Chỉ có thể kết luận rằng, đối với thiếu nữ chưa bao giờ, khi đối mặt với chuyện này biết phải phản ứng như thế nào.

      Cậu con trai ngày thường luôn độc miệng lúc này lại có vẻ châm chọc, : “ có gì, coi như là tôi đáp lại việc cậu nhặt được cái thẻ học sinh.”

      “Mình cũng chỉ vô tình nhặt được thôi...”

      Hai người lại rơi vào im lặng, sau khi Kỳ Trạch xác định rằng đứng vững lập tức buông tay ra, gì mà trực tiếp rời .

      Kỳ Trạch vừa Đàn Tử Quỳnh biết từ chỗ nào lao tới , thân mật ôm từ đằng sau, cười đùa : “Vừa rồi mình thấy cậu và Kỳ Trạch ngã vào nhau, sao vậy? cẩn thận đụng nhau à? Kỳ Trạch mặc dù thoạt nhìn yếu ớt, nhưng thần kinh vận động rất tốt, nghe trước kia còn đánh nhau với nam sinh trường khác nữa đó, sao cậu bảo cậu ta dẫn cậu trượt đoạn?”

      “Mình có bạn tốt thế này cần gì đến cậu ta chứ?” Nhan Họa xoay người, kéo tay : “Cậu dẫn mình !”

      Đàn Tử Quỳnh dắt tay kéo , : “Được, tất nhiên là mình dắt cậu rồi.Nhưng mà chứng sợ con trai của cậu ổn đâu, nếu như vẫn thế sau này làm sao đương kết hôn được chứ? Mẹ cậu đau lòng chết mất!”

      là mình có sợ con trai mà!” Nhan Họa cãi lại.

      “Lại còn nữa à? Cậu nghĩ lại xem, cậu có hay chuyện với mấy tên con trai trong lớp ? Lúc nào cũng tránh né, chẳng thèm quan tâm đến bọn , thế phải là sợ con trai là cái gì? Cậu đừng lo về giọng của mình, bản thân mình cảm thấy rất dễ nghe, rất êm tai, chỉ có loại người trong đầu toàn suy nghĩ đen tối mới nghĩ linh tinh thôi, cậu đừng để ý đến lời của đám con kia, chỉ nghĩ đến việc xấu sau lưng người khác là thể chấp nhận được rồi.” Đàn Tử Quỳnh an ủi .

      Đàn Tử Quỳnh quen Nhan Họa từ năm lớp 10, lúc đó con thường hay có tâm lý ôm ấp tình cảm mơ mộng, với lại tố chất của các học sinh trong lớp cũng tốt xấu lẫn lộn, có nhóm nữ sinh hay thích bàn tán sau lưng người khác.Nhan Họa vì có giọng đặc biệt nên bị bọn họ châm chọc là thích làm nũng nam sinh, nhìn vẻ ngoài hiền lành nhưng nội tâm biết thế nào.

      Nhan Họa sau khi biết được chịu đả kích rất nặng nề, làm cho Đàn Tử Quỳnh suýt chút nữa là lao vào gây gổ với đám con kia.

      Mặc dù lên đến lớp 11 suy nghĩ của mọi người cũng trưởng thành lên nhiều, tố chất được cải thiện đáng kể, nên Nhan Họa bình thường trở lại, nhưng trầm tĩnh trở thành thói quen.Mà Đàn Tử Quỳnh lại nghĩ rằng Nhan Họa là bị chuyện kia đả kích nên mới tạo thành chứng bệnh sợ con trai, cho nên luôn luôn quan tâm đến .

      Nhan Họa bị logic của ấy khiến cho dở khóc dở cười, nhưng cũng biết bạn là vì muốn tốt cho mình nên mới vậy, cho nên thể làm gì khác hơn là gì nữa.

      Đàn Tử Quỳnh tuy tính cách cẩu thả, nhưng lại cực kỳ cẩn thận với Nhan Họa, nắm tay trượt vài vòng quanh quảng trường, tận dụng mọi cơ hội để tiếp cận với đám nam sinh, cuối cùng quyết định để cho Tô Trọng Tuấn giúp Nhan Họa trượt vài vòng.

      Tô Trọng Tuấn da đầu tê dại, mắt liếc về phía tên con trai đứng dựa vào song sắt uống nước ở đằng kia, phát cậu ta híp mắt lại nhìn mình sợ sệt toát cả mồ hôi, “Ờ...Kỹ thuật của mình tốt lắm, thân hình lại béo, nhỡ làm cậu ấy bị ngã sao?”

      Đàn Tử Quỳnh cười : “Bàn Tử cậu đừng có làm trò, cậu tuy mập nhưng ngốc, hơn nữa tính tình của cậu tốt nên mình mới chọn cậu.Bàn Tử, nam tử hán đại trượng phu, phải tự tin lên, mình cũng tin tưởng cậu rồi, cậu chẳng lẽ tin tưởng chính mình sao?”

      , cậu rất tin tưởng vào bản thân đấy chứ, cậu chỉ sợ cậu ta...À nhầm, sợ các em thôi!

      “Mình hơi mệt, hay là gọi A Trạch nhé.A Trạch! Tới đây tới đây, giúp mình việc với!” Tô Trọng Tuấn nhiệt tình vươn tay mập ra kéo Kỳ Trạch lại gần, sau đó đẩy Nhan Họa đến bên cạnh Kỳ Trạch rồi kéo Đàn Tử Quỳnh rời .

      Đàn Tử Quỳnh nghĩ ngợi lát, tuy Kỳ Trạch hơi độc miệng, nhưng tính cách xấu, lại còn đẹp trai, cho nên cũng phản đối.

      Nhan Họa bất đắc dĩ, vốn muốn bảo để ngồi nghỉ là được rồi, nhưng ai biết Kỳ Trạch lại giữ chặt tay .

      Nhan Họa: “...”

      Tháng Chín miền Bắc vẫn còn rất nóng, bàn tay của Kỳ Trạch có phần thô ráp, lớn hơn tay rất nhiều, lòng bàn tay rất có lực.Trong lúc nhất thời, Nhan Họa thể được cảm xúc lúc này trong lòng mình, vừa xấu hổ lại vừa lúng túng.

      Kỹ thuật của Kỳ Trạch quả nhiên tệ, dắt theo người cũng rất thoải mái, thậm chí lúc có người chuẩn bị va vào, cậu còn kéo Nhan Họa đến bên cạnh, ôm eo xoay vòng rồi tránh sang bên, nhịp nhàng như khiêu vũ vậy.

      Nhan Họa vẫn chỉ là mới lớn thích mơ mộng, nên sớm bị kỹ thuật trượt băng của Kỳ Trạch thu hút, cho nên hề có chuẩn bị khi bị người xung quanh đụng đến.Những người kia cho rằng bọn họ là cặp nên thi nhau phá đám, động tác của Kỳ Trạch lại nhanh nhẹn giống với chút nào, cho nên chỉ sợ rằng bị ngã đau mà thôi, những chuyện khác quan tâm.

      Quảng trường của công viên cũng phải quá lớn, hôm nay lại là thứ bảy, người đến chơi rất nhiều, trong đó học sinh chiếm đa số, còn lại đều là các cặp đôi.

      Nhan Họa tuy chuyện nhiều với Kỳ Trạch, nhưng mỗi lần kéo trượt tới chỗ nào Kỳ Trạch đều cho biết, để tránh cho đụng đầu vào cây.Có nhiều lần bọn họ qua chỗ của Đàm Minh Thiên và Âu Dương Cảnh, Nhan Họa thấy Đàm Minh Thiên vẫn khá cứng nhắc, nhưng lực chú ý lại bị dồn hết vào tốc độ nhanh như bay của Âu Dương Cảnh, cho nên ấy chỉ biết hét chứ có tâm trạng mà chú ý đến xung quanh.

      Cuối cùng chơi mệt rồi, Nhan Họa và Đàm Minh Thiên mới cùng nhau ngồi bậc thang nghỉ ngơi, tâm trạng của cả hai đều vô cùng phức tạp.

      Chơi đến tối, mọi người mới thay giày rồi rời khỏi công viên.

      Thời gian còn sớm, mọi người đề nghị hát karaoke, nhận được đồng ý của nửa số người.Thế là đám thanh niên cùng nhau ăn tối rồi đến KTV.

      Nhan Họa gọi điện cho em trai, nghe thấy nó ăn lẩu cùng bạn bè chỉ dặn dò mấy câu rồi cúp máy.

      Trong ktv phải chỉ có mỗi ca hát, nếu ai thích hát cứ việc đoạt micro, còn lại hoặc ngồi chỗ buôn chuyện, hoặc chơi bài, ném xúc xắc...v...v

      Đàn Tử Quỳnh xắn tay áo đấu võ với đám nam sinh, Nhan Họa và Đàm Minh Thiên cùng với bạn nữa ngồi chỗ ca hát, hát nửa chừng biết ai đổi bài, sau đó mic rơi vào tay Âu Dương Cảnh, tiếp theo mic trong tay Nhan Họa bị cậu ta lấy rồi nhét vào tay Đàm Minh Thiên.

      Đàm Minh Thiên nhìn Âu Dương Cảnh cười rạng rỡ với tâm trạng lại trở nên phức tạp.

      Nhan Họa vội vàng dịch mông ngồi sang cạnh người khác, trong ánh sáng mờ mờ nên cũng biết người đó là ai, lúc ngồi xuống rồi mới nhận ra là Kỳ Trạch, nhất thời trở nên cực kỳ lúng túng.

      Âu Dương Cảnh và Đàm Minh Thiên song ca bài “Thủy tinh”, trong phòng bắt đầu có tiếng kêu gào, mấy tên nam sinh hoạt bát lao tới xiết cổ cậu ta, mắng cậu ta là đồ hiểm gian trá, Âu Dương Cảnh cười tươi như thể heo chết sợ nước nóng, còn Đàm Minh Thiên vội vàng kín đáo đưa mic cho bạn nữ rồi tránh .

      Tiếp theo biết là ai chọn bài “Đứng núi này trông núi nọ”, Trình Dương nhìn chút rồi kín đáo đưa mic cho Kỳ Trạch, sau đó lại thuận tiện đưa mic còn lại cho Nhan Họa, vừa vặn Nhan Họa cũng ngồi ngay đây, cười gian : “Hai người song ca ! Kỳ soái ca sắc tệ, bài này hợp với cậu lắm đó.”

      Nhan Họa: “...” Bài này quả thực là muốn hãm hại người.

      Kỳ Trạch nheo mắt lại, phát đám nam sinh ràng rất hả hê.

      Mang theo tâm trạng bực bội, cậu lập tức nhét mic về tay Âu Dương Cảnh, Âu Dương Cảnh lại ném cho Chu Dịch, Chu Dịch đẩy cho Tô Trọng Tuấn, Tô Trọng Tuấn vứt vào tay Đàm Minh Thiên, Đàm Minh Thiên lại tống cho Đàn Tử Quỳnh, Đàn Tử Quỳnh cười ha ha ném cho Âu Dương Cảnh, Âu Dương Cảnh chuyển qua Trình Dương, Trình Dương lại vội vàng nhét về tay Kỳ Trạch...

      Trong khi đám người đùn đẩy nhau trong phòng vang lên tiếng ca:

      Giọng nam: Đừng lời ngu ngốc, hai chúng ta dù cãi nhau vẫn sống cùng mái nhà, chỉ có em thôi, ngày nào cũng thể quên.

      Giọng nữ: đừng dối, ràng luôn lừa gạt tôi, cho rằng tôi biết gì sao?

      ...

      Giọng nam: Chỉ là gặp người ta ở ngoài thôi mà, em tha thứ cho nhé.

      Giọng nữ: làm cho người ta vô cùng chán ghét.

      Giọng nam: Xin em hãy rộng lượng bỏ qua !

      Giọng nữ: Cho dù có quỳ xuống xin lỗi tôi cũng tha thứ đâu!

      Chờ bài hát kết thúc, mọi người cuối cùng cũng dừng lại việc đùn đẩy mic cho nhau, lại lần nữa ngồi xuống rồi bắt đầu chơi đùa.
      Last edited: 4/11/16

    4. Phương Lăng

      Phương Lăng Well-Known Member

      Bài viết:
      339
      Được thích:
      458
      Cứ khi nào bạn Nhan Họa tiếp xúc với bạn Trạch 17t tồi về ngủ, sáng mai lại gặp chồng và con trai :uong2::uong2:

    5. Diệp Duệ Linh

      Diệp Duệ Linh Well-Known Member

      Bài viết:
      367
      Được thích:
      481
      lại sắp gặp nhóc duệ duệ r :v
      Ngân Nhi thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :