1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Hy vọng của Nhan Họa - Vụ Thỉ Dực (Full + Đã có ebook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Ngân Nhi

      Ngân Nhi Well-Known Member Staff Member VIP Trial Moderator Super Editor

      Bài viết:
      1,304
      Được thích:
      47,158
      Chương 16
      Edit: Ngân Nhi

      Mười năm sau, thành phố đúng là ngày càng phát triển theo hướng công nghiệp hóa, đại hóa.

      Đây ra suy nghĩ của Nhan Họa sau khi bước ra cửa được nửa tiếng, hơn nữa lần trước suy đoán của là chính xác, gần khu vực nhà ở đúng là có công viên Sâm Lâm của thành phố N, các khu đất xung quanh cũng được sử dụng, chỉ xây dựng các khu chung cư cao cấp mà còn có cả các khu buôn bán nữa.

      Kỳ Trạch đích thân lái xe đưa bọn họ đến công viên Sâm Lâm chơi, nghe đây là nơi mà con trai rất thích đến.Quả đúng như vậy, vừa mới xuống xe là Duệ Duệ phấn khích bỏ chạy như điên rồi.

      Nhan Họa tay cầm chùm bóng bay nhiều màu sắc, chân chạy đuổi theo Duệ Duệ, trong lòng khỏi cảm thấy may mắn là mình xăng đan, nếu thể chạy theo đứa trẻ tuổi khỏe mạnh được.Với lại con trai da thịt chắc nịch, hai cái chân mập lảo đảo chạy cỏ nhanh, tuy thỉnh thoảng lại bị vấp ngã, nhưng vẫn cười khanh khách bò dậy như thể có chuyện gì, sau đó lại tiếp tục chạy.

      Nhóc con này quả nhiên là kết hợp giữa thiên sứ và ác ma!

      buổi sáng cứ như vậy trôi qua, Nhan Họa trong lòng có chút biết ơn, may là có bố của bánh bao ở bên cạnh, nếu Nhan Họa thể đối phó với đứa bé tràn đầy sinh lực như Duệ Duệ được.Với lại căn bản có kinh nghiệm chăm sóc trẻ con, nghiệp vụ thuần thục, tay chân luống cuống, nếu đem so sánh Kỳ Trạch thuần thục hơn nhiều, quả thực là toát lên phong thái của người bố đa năng.

      “Thể lực của em yếu quá, buổi sáng nên chăm chỉ chạy bộ .”

      Kỳ Trạch bế con trai lúc này chơi mệt bên cạnh Nhan Họa.Tuy là tháng chín nhưng thời tiết chả khác gì mùa hè, may là ở trong công viên có rất nhiều cây xanh, cộng thêm gió từ đỉnh núi ùa về, cho nên cũng thấy nóng lắm.

      “Em thấy bình thường mà...” Nhan Họa bĩu môi .

      phải mỗi kỳ thể dục em đều phải vất vả lắm mới miễn cưỡng đủ điểm qua các môn chạy 100 mét hay 800 mét đấy sao?” Kỳ Trạch bắt đầu vạch trần quá khứ của , “Lần nào sắp thi em mới nước đến chân mới nhảy mà luyện tập chút sau giờ học, chả trách lại yếu ớt như vậy.”

      Nhan Họa khóe miệng co giật, đột nhiên phát người này dường như biết rất về quá khứ của , chẳng lẽ trong tương lai mình kể cho nghe?

      Có thể là do dành cả buổi sáng để chơi với Duệ Duệ, hoặc là do khí trong công viên quá dễ chịu, cho nên Nhan Họa còn cảm thấy người đàn ông bên cạnh toát ra hơi thở cường thế nữa, cho nên cũng dám mạnh miệng phản bác lại châm chọc của .Điều này làm cho cảm thấy rất tự hào, chỉ cần khiến cho Kỳ Trạch còn lời nào để vui lắm rồi.

      “Mẹ ~~”

      Tiểu Duệ Duệ ngoan ngoãn tựa vào lòng bố đột nhiên giơ tay về phía Nhan Họa, Nhan Họa khó hiểu nhìn con, đến lúc Duệ Duệ ngả cả người về phía mới giật mình đưa tay ôm lấy.Duệ Duệ được mẹ bế, tay cũng vòng ra ôm lấy cổ mẹ, khuôn mặt nhắn cũng dán chặt vào cổ .

      Cơ thể của trẻ con rất mềm mại, người thơm mùi sữa, bánh bao mặc dù dứt sữa mẹ, nhưng bình thường vẫn uống sữa bột.May là Duệ Duệ dứt sữa, nếu Nhan Họa cảm thấy mình có cách nào đối mặt với em bé còn bú sữa mẹ, làm gì có sữa mà cho bú chứ.

      Kỳ Trạch nhìn đồng hồ, sắp đến trưa rồi, liền quay sang với Nhan Họa: “Chúng ta ăn trưa thôi, Duệ Duệ chắc đói rồi.”

      Nghe thấy bố , Duệ Duệ cũng rất thông minh lấy tay sờ bụng , lớn tiếng kêu: “Ba ba, đói đói ~~”

      “Biết rồi.” Kỳ Trạch cười vỗ đầu con trai, cùng nhau rời khỏi công viên Sâm Lâm.

      xe được mười phút, bọn họ tới khu buôn bán rất tấp nập, nơi này có khu mua sắm và rất nhiều quán ăn ngon.

      Nhan Họa nhìn hàng quán mà hoa cả mắt, chỗ này cũng có chút ấn tượng, nhưng mười năm trước ở đây vẫn chưa nhộn nhịp như bây giờ, hơn nữa nơi này chắc chắn là được quy hoạch cải tạo lại.

      Nhan Họa quay sang với Kỳ Trạch: “Em nhớ trước kia ở quảng trường có tượng, cũng có đài phun nước.”

      Kỳ Trạch bế con trai, giải thích với : “Sau khi thành lập quận Hằng Châu, nơi này bắt đầu được xây dựng rất nhiều khu nhà ở, người cũng nhiều lên, nên đương nhiên là náo nhiệt hơn rồi.”

      Nhan Họa ồ tiếng, sau khi nghe giải thích thêm có chút hiểu biết về phát triển của thành phố trong mười năm sau.Bây giờ vẫn còn vô tư, cho nên hề nhận ra được lợi ích của việc trước về tương lai, quả đây là cơ hội rất tốt để làm giàu.

      Kỳ Trạch liếc mắt nhìn cái, thêm gì nữa.

      Hai người lựa chọn quán ăn để giải quyết bữa trưa, bởi vì có Duệ Duệ nghịch ngợm ăn cơm cũng ngồi yên, nên phải mất hơn tiếng mới ăn xong.

      Món tráng miệng là kem trứng béo ngậy cùng với lớp vỏ caramen mỏng cứng bên , hương vị ngọt ngào thơm nức, khiến cho người luôn có nguyên tắc bao giờ ăn bữa chính quá no là Nhan Họa cảm thấy rất hạnh phúc, ăn từng miếng từng miếng ngon lành.Duệ Duệ thấy mẹ ăn ngon cũng ghé mặt vào, há miệng muốn mẹ đút, Nhan Họa cầm lấy cái thìa sạch đút cho con miếng, Duệ Duệ lập tức hớn hở cười khanh khách.

      Hai người lớn , giờ phút này nét mặt quả vô cùng giống nhau, hổ danh là mẹ con tương lai.

      “Nữ sinh các em nên ăn nhiều chút, giảm cân tốt cho sức khỏe.” Kỳ Trạch .

      Nhan Họa giật mình, khỏi hoài nghi liệu món tráng miệng này có phải là gọi riêng cho mình hay ? Người quen ai cũng biết là thích đồ ngọt, nhưng bố mẹ thường cho ăn quá nhiều...

      Cơm nước xong xuôi, Kỳ Trạch muốn đưa Duệ Duệ đến khu mua sắm ngay gần đó, là muốn mua cho con ít đồ dùng hàng ngày.

      Nhan Họa chỉ biết ngoan ngoãn dắt bánh bao theo vào khu mua sắm, đến cửa hàng bán đồ cho em bé.

      Lúc chọn xong đồ xe chở hàng của họ chất đầy thứ, Nhan Họa ngờ là trẻ con cần nhiều đồ đến như vậy, hơn nữa còn phải xem xét chất lượng rất cẩn thận nữa.Bởi vì đồ quá nhiều, còn phải xếp hàng ở quầy thu ngân, cho nên Nhan Họa liền dắt bánh bao đến chỗ ngồi nghỉ của cửa hàng chờ, để cho Kỳ Trạch thanh toán.

      lớn ngoan ngoãn ngồi chỗ chờ, bánh bao vừa nãy được cửa hàng tặng cho món đồ chơi , lúc này vui vẻ ngồi nghịch.Nhan Họa nhàm chán nhìn xung quanh, nhận thấy mười năm sau ở khu mua sắm có rất nhiều thương hiệu mới, biết là nó mới xuất hay là hồi trước vì mải học nên mấy để ý.

      nhìn ngắm xung quanh nhìn thấy Kỳ Trạch thanh toán xong, về phía bọn họ.

      Vì dẫn con chơi nên ăn mặc cũng rất thoải mái, áo phông trắng kẻ ngang màu xanh lam, bên dưới là quần kaki màu vàng nhạt, tuy là trang phục đơn giản nhưng vẫn làm toát lên mị lực nam tính của , hormone phái nam phát tán mạnh mẽ, làm cho rất nhiều người đường phải quay lại nhìn, cả nam lẫn nữ đều có.

      Nhan Họa vỗ vỗ gương mặt cứng ngắc của mình lại, tự nhủ thể giống các bạn nữ trong lớp lúc nào cũng bị mê hoặc bởi trai đẹp được.

      lúc còn suy nghĩ nhìn thấy Kỳ Trạch dừng bước, dường như có người gọi tên , làm phải dừng lại quay đầu nhìn sang hướng khác.

      Nhan Họa theo bản năng nhìn theo, sau đó trông thấy chàng cực kỳ đẹp trai vừa thoát khỏi đám đông tới chỗ Kỳ Trạch.

      Đúng là mỹ nam! Hơn nữa còn mang dáng vẻ thư sinh nho nhã của đàn ông cổ đại, ngũ quan hoàn hảo, khí chất mạnh mẽ, quả khiến cho phụ nữ thể chống cự nổi.

      Nhan Họa nhìn ta mà còn thấy hoa cả mắt, rất thích mẫu đàn ông lịch nho nhã như vậy, khí chất năm phần tướng mạo năm phần, đúng là hết sức hoàn mỹ!

      đẹp trai kia tới trước mặt Kỳ Trạch, sau đó vừa cười vừa vỗ lên vai cái, Kỳ Trạch cũng nhếch miệng cười lại, dáng vẻ vô cùng tuấn.

      Gian tình bắn ra tứ phía!

      Nhan Họa: =.=! Đủ rồi đó! Nhất định là bị đám hủ nữ trong lớp đầu độc rồi! Đây ràng chỉ là hình ảnh hai người bạn thân tình cờ gặp nhau rất bình thường thôi mà!

    2. A fang

      A fang Well-Known Member

      Bài viết:
      566
      Được thích:
      560
      day la ai vay . dung bao voi minh la ban lop truong to trong tuan day nha
      Ngân Nhi thích bài này.

    3. Ngân Nhi

      Ngân Nhi Well-Known Member Staff Member VIP Trial Moderator Super Editor

      Bài viết:
      1,304
      Được thích:
      47,158
      Chương 17
      Edit: Ngân Nhi

      Khó có cơ hội được ngắm mỹ nam như vậy, cho nên Nhan Hoạ kìm chế được mà nhìn chớp mắt.

      Song đáng tiếc là Kỳ Trạch chỉ đơn thuần chào hỏi vài câu với mỹ nam kia thôi, sau đó mỹ nam liền vẫy tay chào rồi về hướng khác.

      Xem ra Kỳ Trạch có ý tứ gì với mỹ nam kia, nhưng nếu là bạn của Nhan Họa nên lộ diện vào lúc này.

      Nhan Họa có chút hoài nghi, biết là mình có quen biết với mỹ nam kia hay ?

      suy nghĩ Kỳ Trạch về hướng .

      Kỳ Trạch nhìn thấy Nhan Họa dán mặt vào vách tường thủy tinh, hai mắt sáng rực, nhất thời cảm thấy bất đắc dĩ.

      đương nhiên biết rất vợ mình hồi còn trẻ thích mẫu đàn ông nào, bất kể là ở thời kỳ nào Nhan Họa cũng bao giờ chú ý đến mẫu đàn ông tuấn mạnh mẽ như , ngược lại chỉ thích những người đàn ông có khí chất nho nhã hiền lành, mặc dù điều này hề làm ảnh hưởng đến tình cảm của hai người, nhưng vẫn khiến buồn bực thôi.

      người vô cùng tự tin, cho nên luôn hy vọng vợ mình thích hình mẫu đàn ông giống như .Đáng tiếc có những người mà tính thẩm mỹ trời sinh bao giờ thay đổi, làm cho người ta vô cùng uất ức.

      Nhan Họa thấy Kỳ Trạch đưa hóa đơn cho người bán hàng biết là sắp phải về, bèn nhanh chóng dắt tay bánh bao rồi về phía .

      Người bán hàng kiểm tra hóa đơn rồi đưa túi đồ được đóng gói cẩn thận cho bọn họ, Kỳ Trạch tay xách hai túi lớn, quay sang với Nhan Họa: “Được rồi, chúng ta về thôi, Duệ Duệ đến giờ ngủ trưa rồi.”

      Nhan Họa có ý kiến gì, chơi cả buổi sáng, nhóc con chắc mệt lắm rồi.

      Ba người thang máy xuống nhà gửi xe rồi lên xe trở về nhà.

      xe, Nhan Họa ôm lấy bánh bao ngừng ngáp, thử hỏi : “Cái lúc nãy là bạn của à? Em có biết ?”

      Kỳ Trạch liếc nhìn qua kính chiếu hậu, lạnh nhạt : “Biết.”

      A, vậy có khả năng là bạn từ thời trung học rồi?

      “Gần đây cậu ta mới xem mắt, nghe đó, nếu có gì xảy ra sang năm kết hôn.” Kỳ Trạch tiếp tục .

      Nhan Họa ồ tiếng, cảm thấy hơi ngạc nhiên. người đàn ông như vậy mà phải xem mắt để kết hôn, nếu phải là nhân duyên tốt chắc là tính cách của ấy hơi truyền thống.Dựa vào khí chất của ấy thể có chuyện nhân duyên tốt được, chẳng lẽ là tính cách quá truyền thống? Đúng rồi, còn nguyên nhân nữa đó là vì công việc quá bận rộn.Nhưng nếu là đàn ông dù bận rộn đến đâu, chỉ cần có bề ngoài ưu tú là được phái nữ để ý tới, đâu cần thiết phải xem mắt chứ?

      Nghĩ đến người đàn ông kia là Nhan Họa lại cảm thấy có chút rung động rồi.

      Trách sao được, mẫu đàn ông mà thích chính là như vậy, cũng từng mong rằng mình kết hôn với người đàn ông nhã nhặn hiền lành như thế.Nhưng ai mà biết, bây giờ còn được quyền ảo tưởng nữa rồi, tương lai trở thành vợ của người bá đạo đáng ghét là Kỳ Trạch, con trai cũng được tuổi rồi, số phận coi như định!

      Nghĩ tới đây, vẻ mặt của lại căng cứng cả lại.

      Tương lai này khác quá xa so với tưởng tượng của !

      Mười phút ngồi xe rất ngắn, nhưng cũng đủ làm cho Duệ Duệ ngủ thiếp trong lòng .Nhan Họa ôm thân thể bé của cậu nhóc, trong lòng bỗng dâng đầy cảm giác thương.Mặc dù chưa trải qua quãng thời gian mang thai chín tháng mười ngày, nhưng đứa này quả là tâm can của , khiến cho tự giác nảy sinh tình mẫu tử.

      Đỗ xe ở hầm xong, Kỳ Trạch mở cửa xuống xe, ra sau vòng tay ôm lấy Duệ Duệ trong lòng Nhan Họa, “Em có sức, để bế con cho.” Ý là muốn để Nhan Họa xách hai túi đồ, mặc dù túi nặng, nhưng cũng khá to và cồng kềnh, thấy vậy lại khó xử nhíu mày.

      Con 17 tuổi nhìn gầy yếu vô cùng, xách ít đồ cũng đủ khiến cho người ta lo lắng.

      Nhan Họa cảm thấy lại bị người này coi thường, liền dứt khoát cầm lấy hai túi đồ, chẳng qua là mấy cái bỉm sữa thôi mà, xách được.Đối với vóc dáng mảnh mai của mình Nhan Họa tự thấy có gì đáng lo hết.Sang năm phải thi tốt nghiệp rồi, việc học là quan trọng nhất, gần như phần lớn thời gian đều vùi đầu vào sách vở, có lúc còn quên cả ăn, hoặc chỉ đơn giản ăn qua loa cho xong bữa, thói quen ăn uống như vậy mà gầy mới lạ đấy. chỉ riêng mà các bạn nữ trong lớp cũng đều như vậy cả, phải cắt giảm thời gian ăn ba bữa để tranh thủ ôn bài.

      Có thể , trong cuộc đời của , lúc gầy nhất chính là khi học năm cuối cấp.

      Về đến nhà, Kỳ Trạch bế Duệ Duệ về phòng, thay quần áo cho con rồi đắp chăn cho con ngủ.

      Nhan Họa vẫn còn khá xa lạ với căn nhà này, liền đặt hai túi đồ trẻ con lên bàn trà, sau đó biết nên làm gì.

      Kỳ Trạch dỗ con ngủ say xong liền trở lại phòng khách, thấy dáng vẻ ngây ngốc của cũng gì, chỉ rót ly nước cho rồi : “Em có muốn ngủ giấc ?”

      Nhan Họa lập tức thở phào nhõm, đáp: “Cảm ơn , em cũng nghĩ là nên về nhà rồi.”

      Kỳ Trạch khẽ nhếch môi, cũng thể xác định được là suy đoán của mình có đúng hay , thậm chí cũng hiểu nguyên nhân gì lại khiến người ta có thể bay tới tương lai, hơn nữa cơ thể lại quay về đúng với lứa tuổi phù hợp.May là vì thế nên mới dễ dàng nhận ra được hai Nhan Họa khác nhau, tuy là cùng người, nhưng lại cùng số phận.

      Đối với điều này cực kỳ để ý.

      Chỉ hy vọng mình của tuổi 17 có thể ra tay cách nhanh chóng, đừng giống như kẻ ngốc mà bỏ lỡ lần nữa.

      Nhan Họa liếc nhìn vẻ mặt trầm ngâm của , thoạt nhìn còn có phần bí hiểm. cảm thấy hơi gượng gạo, cảm giác hề giống như khi đối mặt với bạn cùng lứa, mà như thể là đối mặt với trưởng bối vậy.

      “Em về phòng ngủ với Duệ Duệ , nó tỉnh lại mà thấy em lại khóc toáng lên đấy.” Kỳ Trạch ngồi trong phòng khách với .

      Nhan Họa hiểu ý của , nếu như ngủ rồi quay về mười năm trước, thân thể này khôi phục lại dáng vẻ của tuổi 27.

      nhàng gật đầu cái, Nhan Họa lập tức quay trở về phòng ngủ, vào nhà vệ sinh rửa mặt sạch , sau đó quần áo cũng chưa thay mà nằm luôn bên cạnh Duệ Duệ, ôm cậu nhóc vào lòng, lát sau Nhan Họa chìm vào giấc ngủ.

      ***

      Chuông báo thức kêu lên ầm ĩ giữa sáng sớm yên tĩnh, phải là vô cùng đáng sợ.

      Nhan Họa giật mình hốt hoảng ngồi bật dậy, vì chăn quấn quanh người nên bị vướng rồi ngã xuống giường, tay còn cố với lấy món đồ để giữ trọng tâm, nhưng ngờ lại cũng kéo luôn cả đồ tủ đầu giường xuống đất.

      Phịch tiếng, tiếng động to vang lên.

      Mẹ Nhan Họa ở phòng bếp nấu bữa sáng hốt hoảng chạy tới, tay vẫn còn cầm thìa, trực tiếp xông cửa vào: “Sao thế sao thế, có chuyện gì vậy?” Lúc thấy con nằm dưới đất vừa bực mình vừa buồn cười : “Con bé này, sáng ngày ra ngã xuống giường, có đau ?”

      Nhan Họa ngồi dưới đất nhìn mẹ, trong nháy mắt liền thanh tỉnh, theo bản năng : “Mẹ, con sao, con cứ tưởng là muộn học nên mới sợ quá ngồi bật dậy...”

      Mẹ Nhan Họa dở khóc dở cười, : “Được rồi, mau dậy , mẹ cũng sắp nấu xong bữa sáng rồi.” Nghĩ đến nồi cháo nấu dở, bà lại vội vàng chạy .

      Nhan Họa đáp tiếng, chờ mẹ rồi, mới từ từ bò dậy, đưa mắt nhìn căn phòng quen thuộc, hất cái chăn quấn quanh người ra, bắt đầu tìm kiếm quanh phòng, phát có bất cứ dấu hiệu nào.Xem ra Nhan Họa của tương lai hề bị quay trở lại quá khứ, bằng theo thói quen của nhất định lưu lại chút thông tin gì đó mới đúng.

      Nhan Họa lại bắt đầu ngây ngốc, cảm giác đúng như mơ vậy, chút nào.

      Tuy nhiên, mối nghi ngờ lại bị xóa bỏ ngay sau khi Nhan Họa rửa mặt rồi nhìn vào gương, dấu răng sưng đỏ vẫn còn má, vậy đúng là xuyên rồi, thậm chí còn mang về dấu răng mà con trai để lại.

      Chuyện này đúng là khó hiểu .

      Mặc dù trong lòng tràn ngập nghi ngờ, nhưng bởi vì mới chỉ xuyên hai lần nên còn rất nhiều điều hiểu được, Nhan Họa chỉ còn biết thở dài rồi bước ra khỏi phòng.

      Bố vẫn chưa làm, lúc này ngồi trước bàn ăn đọc báo, Nhan Lãng mặc đồ ngủ, ngáp ngắn ngáp dài ra khỏi phòng, đặt mông ngồi xuống ghế chờ ăn sáng.Song, lúc nhìn thấy gương mặt của chị mình cậu lập tức tỉnh cả ngủ.

      “Chị, mặt của chị làm sao vậy? Bị ai cắn à?”

      Nghe thấy lời của Nhan Lãng, bố Nhan Họa liền ngước mắt nhìn, mẹ Nhan Họa cũng từ phòng bếp chạy ra.Hai vợ chồng đều trông thấy dấu răng mặt Nhan Họa, căn bản là vì dấu răng này quá sâu, sưng đỏ nguyên mảng, hoặc cũng là do da của Nhan Họa quá trắng nên nhìn mới nổi bật như vậy.

      Mẹ Nhan Họa đau lòng : “Ai cắn con?”

      Bố Nhan Họa cũng xót con, : “Mau lấy thuốc bôi vào , cẩn thận lại thành sẹo.”

      Nhan Lãng lại xấu xa trêu chọc: “Hay là bị nào cuồng dã cắn cho cái rồi? Chị sớm đúng ?”

      Mẹ Nhan Họa lập tức đập phát vào gáy Nhan Lãng, cậu liền vội vàng nhảy ra khỏi ghế, chạy ra kéo ngăn tủ TV tìm thuốc cho Nhan Họa.

      “Làm sao vậy hả? Rách cả da rồi này!.” Mẹ Nhan Họa xót xa , giật lấy thuốc mỡ mà con trai đưa tới rồi bôi cho con .

      “Bị cháu ngoại tương lai của mẹ cắn đó.” Nhan Họa tuy rằng vẫn khá đau nhưng vẫn trả lời cách rất nghiêm chỉnh.

      Đáng tiếc lời của lại chẳng có ai tin, ngược lại còn nghĩ là đùa, mẹ trợn mắt nhìn , “Còn có tâm trạng mà đùa được cơ đấy, có phải là bị mấy đứa trẻ trong khu cắn ? Con Trương nhà bên mới mọc răng, cầm cái gì cũng cắn, hôm trước mẹ còn thấy nó cắn ấy đến chảy cả máu cơ!Con cũng đừng nên đến gần chơi với đám trẻ đó làm gì, còn bị cắn nhiều nữa!”

      Nhan Họa yên lặng thầm lời xin lỗi với mấy đứa trẻ trong khu, rất quý mến những đứa nhóc đáng đó, thế nhưng lúc này mấy bé ấy lại phải chịu tiếng xấu thay cho con trai tương lai của rồi.

    4. Diệp Duệ Linh

      Diệp Duệ Linh Well-Known Member

      Bài viết:
      367
      Được thích:
      481
      truyện mở đầu khá hay nhàng ^^, mong gặp lại Duệ Duệ
      Ngân Nhi thích bài này.

    5. Ngân Nhi

      Ngân Nhi Well-Known Member Staff Member VIP Trial Moderator Super Editor

      Bài viết:
      1,304
      Được thích:
      47,158
      Chương 18
      Edit: Ngân Nhi

      Ăn xong bữa sáng, bố Nhan Họa làm, mẹ thu dọn bàn ăn, đoán chừng bà dành cả nửa thời gian trong ngày để dọn dẹp nhà cửa, Nhan Họa và Nhan Lãng cũng lập tức vào phòng làm bài tập.

      người sang năm phải thi tốt nghiệp, người thi lên trung học, cho nên bài vở của cả hai chị em đểu rất nhiều.Tuy nhiên Nhan Lãng vẫn có phần thoải mái hơn, cộng thêm việc cậu rất thông minh, chỉ cần cố gắng là có thể đủ điểm chuẩn để vào học trường Nhị Trung.

      Lúc Nhan Họa ngồi làm đề thi Toán, Nhan Lãng lại nhàn nhã ngồi ghế xoay xoay lại, nhìn dấu răng đỏ mặt Nhan Họa, : “Chị, trông chị đáng thương quá, chiều nay chúng ta trượt băng !”

      !” Nhan Họa đầu cũng ngẩng lên mà trả lời, tiếp tục viết nháp các công thức, “ mình , nhưng phải đưa bài tập cho chị kiểm tra , nếu chị mách mẹ.”

      Khuôn mặt đẹp của Nhan Lãng lập tức co quắp lại, vẫn chăm chú dí sát vào nhìn mặt , bị tát cho cái mà vẫn thèm để ý, dò hỏi: “Dấu răng này sâu đấy, con cái nhà nào mà cắn dữ vậy nhỉ? Có cần em dạy dỗ nó trận ?”

      “Thôi , đánh nổi đâu!” Thử đánh con trai của xem, để yên đâu!

      Nghĩ vậy, Nhan Họa quay sang xoa đầu cậu em, : “Làm bài tập ! Tuần này chị có tâm trạng, tuần sau chúng ta trượt băng!”

      lời phải giữ lấy lời đó!”

      “Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy!”

      Nhan Lãng nghe vậy mới lấy bài vở ra ngồi làm.

      giờ cậu mới có mười bốn tuổi, nhưng vì từ lớn lên ở nông thôn nên có phần trưởng thành và chín chắn hơn những cậu bé ở thành thị.Hơn nữa cũng được bố mẹ quản lý rất chặt, bình thường đều có giờ giới nghiêm, chủ nhật cũng phải làm xong bài tập mới được chơi.

      Tuy nhiên tuần này cậu được chơi cũng là có nguyên nhân, hồi nghỉ hè Nhan Lãng có mua đôi giày trượt băng, mới dùng có mấy lần, đáng tiếc trước khi vào học cậu bị ngã gãy tay, mẹ cậu thấy vậy sợ hãi vô cùng, liền ra lệnh cấm cậu được chơi trượt băng nữa, cho nên cậu chỉ còn biết lôi kéo chị cùng mình.

      Nhan Họa cũng nghỉ để đến tuần sau khi tay Nhan Lãng khỏi hẳn mới , coi như thư giãn chút.

      Đối với học sinh cuối cấp như Nhan Họa việc chơi cũng mấy hấp dẫn được , nguyên nhân là vì sợ làm ảnh hưởng đến thành tích học.Tuy phải là cán bộ lớp, nhưng thành tích trong lớp cũng rất cao, cũng vì kết quả học tốt nên các bạn học trong lớp rất hay nhờ giảng bài.

      Hai ngày nghỉ cuối tuần trôi qua nhanh chóng trong miệt mài học tập của hai chị em Nhan Họa.

      Hai ngày nay, mỗi tối ngủ, Nhan Họa đều nghĩ biết mình có lại xuyên nữa , thế nhưng mỗi sáng tỉnh dậy thấy mình vẫn ở trong phòng bỗng thấy khó hiểu, biết quy luật xuyên là thế nào, chẳng lẽ cứ khi nào chưa kịp chuẩn bị tâm lý là lại bị bay đến tương lai sao?

      Thứ hai, chị em Nhan Họa thức dậy từ sáng sớm, thậm chí là còn sớm hơn mười phút so với bình thường.

      Thứ hai đầu tuần ở trường có lễ chào cờ, tất cả học sinh đều phải có mặt, nếu đến muộn xong đời.Nhan Họa là học sinh gương mẫu nên đương nhiên cho phép mình tới trễ.

      Tới sân trường, sau khi tìm được vị trí của lớp mình, Nhan Họa chào hỏi các bạn trong lớp rồi tìm chỗ đứng. sân khấu vang lên tiếng nhạc quen thuộc, sân trường cũng càng ngày càng đông học sinh, Đàn Tử Quỳnh cũng vừa mới tới, sau đó mau chóng chen vào đứng ngay trước Nhan Họa.

      Đàn Tử Quỳnh cũng khá cao, ít ra cũng thuộc tầm trung nếu đem so sánh với các nữ sinh khác, nhưng nếu để so với những học sinh có dinh dưỡng đầy đủ, vóc người cao ráo ở trường này mà Đàn Tử Quỳnh vẫn được coi là nhắn lanh lợi, còn thấp hơn Nhan Họa nửa cái đầu, cho nên lúc thấy đứng trước Nhan Họa cũng chẳng ai có ý kiến gì.

      “Hôm nay đến trễ, đúng là lucky!” Đàn Tử Quỳnh vui vẻ , quay sang đập ngay vào mắt dấu vết má Nhan Họa, khỏi thốt lên: “Ai cắn cậu vậy? Trời ạ, mới hai ngày gặp, cậu làm gì mà để bị cắn như vậy? Đáng thương đáng thương!”

      Đàn Tử Quỳnh tuy vóc người bé nhưng giọng lại hề chút nào, cho nên các nam sinh đứng bên cạnh ai cũng nghe thấy giọng , cùng nhau rối rít nhìn về phía này, các nữ sinh cũng xúm lại an ủi Nhan Họa.

      Nhan Họa bối rối, sợ người khác hiểu lầm nên vội : “Là bị trẻ con trong nhà cắn thôi mà, trẻ con mọc răng nên hay thích cắn lắm.”

      Đàn Tử Quỳnh kiễng chân lên nhìn, nhận thấy cũng nghiêm trọng lắm, căn bản là vì da của Nhan Họa quá mỏng và trắng nên chỉ cần vết tích thôi cũng bị phát . sờ mặt Nhan Họa, cười : “Ôi mỹ nhân của ta, mặt mũi bị thế này, sau này ai thèm lấy nàng ta chịu trách nhiệm!”

      Nhan Họa liếc cái, thấp giọng : “Đứng nghiêm , sắp chào cờ rồi.” xong ngẩng đầu lên, liền bắt gặp ánh mắt của lớp trưởng nhìn mình.

      Tô Trọng Tuấn nhìn mặt , : “Nhan Họa, vết sưng mặt cậu trông có vẻ nặng đấy, bôi thuốc chưa?”

      Mặc dù hay chuyện với lớp trưởng, nhưng thấy người ta quan tâm Nhan Họa thể trả lời: “Cảm ơn cậu quan tâm, mình cũng đỡ hơn nhiều rồi.”

      để lại sẹo chứ?”

      “Mình cũng biết được.”

      “Phải chú ý chút, con các cậu da trắng, để lại sẹo xấu lắm đấy.”

      “Mình biết rồi.”

      tiếng nhạc chờ ngừng lại, sân khấu người kéo cờ và ban nhạc đứng chuẩn bị sẵn sàng.

      Nhan Họa nữa, nhận thấy lúc mình chuyện với Tô Trọng Tuấn các bạn nam khác cũng nhìn theo chăm chú, làm cho rất mất tự nhiên.

      Sau khi kết thúc lễ chào cờ là phần diễn văn tổng kết tuần học của hiệu trưởng, sau đó là phần giao lưu trò chuyện của giáo viên với học sinh.

      Phía , phía dưới cũng , tuy nhiên tiếng chuyện bên dưới lại được tiếng loa bên át , nên càng khiến cho đám học sinh ríu ra ríu rít ngừng.

      “Này Bàn Tử, sao hôm nay cậu lại quan tâm đến con thế hả?” bạn học nam đứng đằng sau Tô Trọng Tuấn, thân mật bám vai cậu : “Bình thường thấy cậu như vậy.”

      nhảm, có lúc nào mà mình quan tâm đến mọi người? Bình thường mình đều như vậy mà!” Tô Trọng Tuấn đương nhiên ra tâm tư của mình, cậu chỉ là quan tâm người ta hộ cậu bạn ở ban khoa học tự nhiên thôi mà.

      “Giọng của Nhan Họa là...Nghe rất đặc biệt đúng ? Rất dễ làm người ta rung động, sao cậu cố gắng bắt chuyện để cậu ấy nhiều thêm chút.” Liêu Vinh : “Trong đám con khoa Văn cậu ấy là người ít nhất, xinh xắn lại tốt bụng, đúng là điển hình của tuýp con dịu dàng đáng trong lòng con trai...”

      Tô Trọng Tuấn càng nghe càng thấy bình thường, liền quay đầu lại nhìn, Liêu Vinh liền nhe răng cười với cậu, bên răng nanh lộ ra ngoài, khuôn mặt rạng rỡ, có phần đáng khiến cho phái nữ thể cự tuyệt.

      “Cậu muốn gì?” Tô Trọng Tuấn khẽ .

      có gì, chỉ là có chút nguyện vọng mong lớp trưởng giúp thôi mà.”

      Tô Trọng Tuấn: “...”

      “Ôi ôi, mau nhìn bên này , lớp trưởng và Liêu Vinh trông hợp đôi chưa kìa, béo mập công và đáng thụ đúng ?”

      , phải là đáng công và béo mập thụ mới đúng!”

      “Tôi thấy cả hai đều công lẫn nhau!”

      “...”

      Nhan Họa mặt đầy vạch đen quay đầu nhìn mấy bạn nữ hưng phấn .Đối với những nữ sinh đơn thuần như Đàn Tử Quỳnh lời và hành động của mấy bạn kia quả giống như người sao Hỏa đến tiêu diệt người Trái Đất vậy, căn bản thể hiểu được công thụ mà họ có nghĩa là gì.

      Nhan Họa nhìn theo hướng mà các bạn học nữ hưng phấn thảo luận, sau đó lập tức nhìn thấy bạn nam đứng cạnh lớp trưởng đột nhiên quay sang nhìn rồi cười toe toét.

      Cái răng mèo kia trông đáng đấy!

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :