1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Hy vọng của Nhan Họa - Vụ Thỉ Dực (Full + Đã có ebook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Cỏ Ú

      Cỏ Ú New Member

      Bài viết:
      14
      Được thích:
      8
      Truyện hay quá. Cho mình xin chỗ hóng truyện nhá. :yoyo45::yoyo45::yoyo45: cám ơn bạn edit truyện
      Ngân Nhi thích bài này.

    2. Ngân Nhi

      Ngân Nhi Well-Known Member Staff Member VIP Trial Moderator Super Editor

      Bài viết:
      1,304
      Được thích:
      47,158
      Chương 13
      Edit: Ngân Nhi

      “Mẹ, mẹ, mẹ ~~”

      Tiếng em bé vang lên bên tai, nhóc con đáng giống như núi Thái Sơn đè lên người mà hôn tới hôn lui, hôn đến mức mặt đầy nước miếng.Nhan Họa đờ đẫn nhìn nhóc con áp lên người mình, cảm thấy giấc mộng này có vẻ quá chân rồi.

      lần vẫn chưa đủ, lại còn có lần thứ hai, đúng là bình thường chút nào!

      Cậu nhóc phát mẹ chỉ lo trợn tròn mắt mà thèm để ý đến mình, liền khó hiểu đảo mắt vòng, sau đó mở miệng cúi xuống cắn lên mặt mẹ cái.

      “A ——”

      Nhan Họa đau chảy nước mắt, cảm thấy giấc mộng này đến mức khiến đau thấu tận tim gan. giật mình ôm nhóc con trong lòng rồi ngồi bật dậy, lúc trông thấy ràng khung cảnh xung quanh, nhất thời quên cái đau, chỉ biết há hốc mồm vì ngạc nhiên.

      A a a a!!!!! Mẹ ơi!!!!! Đây phải là nơi ở trong giấc mộng lần trước đó sao?!! Thế nào mà lại thích giấc mộng này đến thế hả?!!

      cứng ngắc quay đầu lại, lúc trông thấy bức ảnh cưới kia tâm trạng bắt đầu ổn định, trực tiếp bổ nhào xuống giường.

      “Mẹ ~~” Nhóc con ngồi giường, đưa tay mập ra vỗ lên mặt , tưởng là mẹ đùa với mình nên cũng cúi thấp xuống, cả người co lại, đôi mắt xinh đẹp chớp chớp nhìn .

      Nhan Họa hoang mang nhìn cậu bé, đầu óc trống rỗng.

      Hình như là mất khả năng phản ứng rồi!

      Lúc này, cửa phòng ngủ được mở ra, người đàn ông đến : “A Họa, có chuyện gì vậy, vừa nãy nghe thấy tiếng kêu của em, chắc là bị Duệ Duệ cắn đúng , rồi, được để cho thằng nhóc thối này...” Người đàn ông chợt khựng lại khi nhìn thấy khuôn mặt của Nhan Họa ngẩng lên nhìn mình.

      Đó là khuôn mặt của bé học sinh trung học non nớt đơn thuần, có dáng vẻ thành thục tao nhã của người phụ nữ ra ngoài xã hội.

      Người đàn ông nhất thời lâm vào yên lặng, ánh mắt trở nên sắc bén.

      Nhan Họa lại lần nữa phải há mồm cứng lưỡi, nhìn khuôn mặt tuấn của người đàn ông kia, cảm thấy thế giới này sắp khiến cho phát điên lên rồi.Hôm qua mới cùng chơi với Kỳ Trạch mang dáng vẻ ngây ngô đơn thuần, ai biết vừa mới tỉnh dậy lại phải đối mặt với Kỳ Trạch trưởng thành, cái này được gọi là gì chứ?

      Người đàn ông vẫn rất bình tĩnh, : “Thu hồi điệu bộ ngốc nghếch của em lại , có chuyện gì thay xong quần áo rồi hẵng .”

      Nhan Họa: “...” Vẫn độc miệng như thế! Bọn họ chắc chắn là cùng người rồi!

      Người đàn ông tới bế con trai dính trong ngực Nhan Họa lên, “Duệ Duệ, ăn điểm tâm với ba ba nào.”

      Thế nhưng cậu bé lại dùng sức níu lấy áo Nhan Họa, vừa cười vừa : “Mẹ ~~ chơi ~~”

      “Ba ba chơi với con.” Người đàn ông cho cậu bé có cơ hội thương lượng mà trực tiếp bế .

      Chờ đóng cửa lại, Nhan Họa lại ngây ra lúc, véo mình cái, cảm thấy cơn đau quen thuộc lại ập đến. vốn rất nhạy cảm với cảm giác đau, vậy mà còn véo mạnh như vậy, đương nhiên là đau đến phát khóc lên được, làm cho có tự nhủ đây chỉ là giấc mộng cũng hoàn toàn có khả năng.

      Có lẽ là do có kinh nghiệm, nên tuy trong lòng vẫn chưa ràng lắm, nhưng Nhan Họa cũng ngơ ngẩn lâu như lần trước nữa, lập tức nhảy xuống giường vào nhà vệ sinh.

      Nhìn vào mình trong gương, Nhan Họa thấy mặt của mình vẫn vậy, vẫn là của tuổi 17, tuy nhiên bên mặt trái còn có dấu răng, có vẻ là bị tróc da rồi, lúc sờ vào đau đến mức phải kêu lên tiếng, răng của nhóc con kia tốt , lực cắn cũng mạnh lắm rồi!

      Nhanh chóng vệ sinh cá nhân xong, Nhan Họa cúi xuống nhìn bộ đồ ngủ mặc người, sau đó như lần trước mở tủ quần áo rồi chọn bộ đồ thể thao, mặc cái áo lót khá to so với cỡ của mình, trong lòng thầm thở dài.

      hiểu nổi là chuyện gì xảy ra nữa, có điều nhớ lại lần trước, lúc ôm thằng bé ngủ lúc tỉnh dậy lại trở về phòng mình, nghĩ tới đây, cũng yên tâm hơn phần nào.Cho nên, nếu như bây giờ ngủ giấc trở về được nhà có đúng ?

      Đưa mắt nhìn lên giường, Nhan Họa tự hỏi hiểu mình có thể ngủ lại trong mười phút hay , song cảm thấy chắc là ngủ nổi nữa mới miễn cưỡng ra khỏi phòng.

      Lúc Nhan Họa ra khỏi phòng ngủ lập tức nhìn thấy người đàn ông kia ngồi trước bàn ăn đút cơm cho con trai.

      Bữa sáng của cậu nhóc trừ bánh bao ra còn có hoa quả dầm, bánh bao kia rất ngoan ngoãn hợp tác há miệng ăn từng miếng hoa quả, ăn xong còn vung vẩy món đồ chơi trong tay, vừa nhai dưa hấu vừa gọi “ba ba” ngừng, người đàn ông kia cũng rất kiên nhẫn mà đáp lời cậu nhóc, hai cha con chuyện bằng những câu chả liên quan đến nhau, nhưng vẫn rất vui vẻ.

      Xem ra ta đúng là người bố tốt.

      “Mẹ ~~”

      Cậu nhóc lúc phát ra Nhan Họa lập tức lớn giọng gọi, giọng điệu vô cùng sảng khoái, biết rằng ra chỉ là “mẹ” ngốc thôi, phải là “mẹ” kia của cậu.

      Nhan Họa thấy người đàn ông kia cũng quay sang nhìn mình, đối mặt với dáng vẻ tuấn quen thuộc nhưng vẫn cảm thấy tự nhiên, lúng túng co giật khóe miệng.

      Người đàn ông cũng làm khó , chỉ nhìn thoáng qua chút rồi dùng giọng ra lệnh : “Qua đây ăn điểm tâm .”

      Thái độ như vậy còn tâm trạng đâu mà ăn chứ? Nhan Họa ỉu xìu khó chịu, còn chưa kịp tới lại nghe thấy : “Hôm nay bữa sáng có mỳ hoành thánh.”

      “Em đói lắm...”

      “Em muốn làm hỏng dạ dày, muốn bị đau bao tử sao?” cười lạnh nhìn , châm chọc : “Chẳng lẽ hồi 17 tuổi em cũng biết thương bản thân mình như vậy? Ngốc đến thế à?”

      ...”

      “Tới đây mau lên!”

      Nhan Họa từ trước đến giờ thường tranh cãi với người khác, nhất là với người đàn ông có tính cách mạnh như vậy lại càng dám làm gì, đành phải ngoan ngoãn ngồi xuống ăn sáng.

      “Mẹ ~”

      Nhan Họa ngẩng đầu nhìn cậu nhóc ngồi ghế trẻ em ngay đối diện mình, thấy cậu cười ngọt với mình cũng miễn cưỡng cười lại, sau đó lại liếc nhìn người đàn ông kia cái rồi cúi đầu ăn.

      “Mẹ ~”

      Nhan Họa ngẩng lên liếc nhìn cái.

      “Mẹ ~”

      “...”

      “Mẹ ~”

      Nhan Họa rốt cục cũng nhịn được nữa, đành phải quay sang nhìn người đàn ông kia, ý hỏi cậu nhóc muốn gì vậy?

      “Con gọi để em chú ý đến diện của nó thôi, em đáp lại con tiếng là được.” Người đàn ông lạnh nhạt .

      Đúng là cha con có khác! Giống y chang cái khoản dùng miệng lưỡi để chứng minh diện của mình.

      Nhan Họa trong lòng thầm oán trách, thấy biểu cảm lạnh nhạt kia cũng đoán được là hoan nghênh lắm với có mặt của .Mặc dù hiểu lắm về , nhưng cũng biết là người thích có những chuyện xảy ra ngoài tầm kiểm soát của mình, mà cái người có thể khiến cho gọi thân mật bằng cái tên “A Họa” chắc chắn phải là người vợ kết hôn với chứ phải là bây giờ.

      Mặc dù người phụ nữ đó có lẽ là mình trong tương lai, nhưng Nhan Họa vẫn cảm thấy được tự nhiên, đối với lạnh nhạt của cũng quá để tâm.

      Bữa ăn sáng kèm với tiếng gọi ngọt ngào dứt của bánh bao cuối cùng cũng kết thúc, ăn xong Nhan Họa bị người kia nhét bánh bao vào lòng, sau đó bắt đầu tự giác thu dọn bàn ăn, động tác vô cùng thành thục.

      Nhan Họa bế bánh bao trong lòng, đứng ở cửa nhà ăn biết nên làm gì tiếp theo.

    3. Ngân Nhi

      Ngân Nhi Well-Known Member Staff Member VIP Trial Moderator Super Editor

      Bài viết:
      1,304
      Được thích:
      47,158
      Chương 14
      Edit: Ngân Nhi

      Sau khi dọn dẹp xong nhà bếp, người đàn ông quay đầu lại liền nhìn thấy cách đó xa có lớn đứng, lớn ôm , hai khuôn mặt dán vào nhau, cùng nhìn về phía , dáng vẻ vô cùng ngây thơ.

      Dù có tức giận đến mấy mà bị hai cặp mắt trong suốt hồn nhiên kia nhìn cũng tiêu tan hết.

      tới, từ cao nhìn xuống .

      Nhan Họa phát rất cao, ít nhất phải mét tám trở lên, làm cho nữ sinh trung học là cảm thấy như thể bị áp bách khi đứng trước mặt , bèn theo bản năng lui về sau bước, vẻ mặt cứng đờ khống chế được.

      nhìn kỹ mặt chút rồi cau mày : “Ra ghế ngồi .” Sau đó tới trước tủ rượu, mở cái hộp rồi lấy ra tuýp thuốc mỡ, quay trở lại phòng khách, nhấc bánh bao cuộn trong ngực Nhan Họa lên rồi đặt sang bên, nhàng bóp ít thuốc mỡ rồi bôi lên vết cắn mặt sưng đỏ của .

      Nhan Họa sững sờ trước hành động dịu dàng này của , nhất thời quên mất nên phản ứng thế nào, chỉ biết ngây ngốc ngồi yên chỗ, tùy tiện để cho sờ lên mặt mình.Con trai tương lai ngồi bên cạnh lại vịn tay lên đầu gối , ngẩng gương mặt đáng lên nhìn , hoàn toàn biết dấu răng mặt mẹ là do mình gây ra.

      “Mẹ ~~” Cậu nhóc gọi mẹ ngọt xớt, cố gắng chống tay muốn ngồi lên đầu gối .

      “Duệ Duệ ngồi xuống!” Người đàn ông kéo con trai về chỗ cũ, ngón tay chọc cái vào gò má đỏ bừng của cậu nhóc, mở miệng dạy dỗ: “Lần sau được cắn người nữa biết chưa!”

      Cậu nhóc chớp chớp mắt, ngẩng khuôn mặt bánh bao lên cười sảng khoái với bố, biết là có hiểu gì .

      Bôi thuốc xong, người đàn ông đem cất , sợ con trai lại nghịch ngợm mở ra chơi.

      Nhan Họa sờ lên mặt, vết răng kia sau khi được bôi thuốc có cảm giác mát mát dễ chịu, cũng còn đau nhiều nữa.

      Người đàn ông nhanh chóng quay lại, ngồi xuống đối diện Nhan Họa, ánh mắt thâm trầm đánh giá từ đầu đến chân, mang theo vẻ tìm tòi nghiên cứu.

      Nhan Họa bị ánh mắt của làm cho mất tự nhiên, mà người này trời sinh toát lên hơi thở cực mạnh, ai cũng thể trốn tránh, cho nên lúc này cũng chỉ dám ngồi thẳng lưng mà dám lên tiếng.Nhưng mà việc để cho người đàn ông nhìn từ đầu đến chân như vậy quả thực là quá sức chịu đựng của rồi.

      , nhìn cái gì hả?” Nhan Họa cố gắng để cho giọng của mình có phần mạnh mẽ chút, đáng tiếc chất giọng mềm mại nũng nịu trời sinh phản bội lại .

      Bánh bao dường như cảm giác được bầu khí kỳ lạ giữa hai bố mẹ, cậu nhóc bò lên ghế ngồi cạnh Nhan Họa, đôi mắt xinh đẹp nhìn tới nhìn lui hai người.Nhan Họa vì có con trai ngồi cạnh nên cũng còn lo lắng nữa.Nếu phải sợ bị nghĩ là nhút nhát ôm lấy Duệ Duệ vào lòng để chặn ánh mắt của người đàn ông kia lại rồi.

      Người đàn ông chỉ ung dung : “ chỉ cảm thấy hơi kỳ lạ mà thôi, nguyên nhân gì khiến em lại tự nhiên biến thành dáng vẻ hồi 17 tuổi, mà trí nhớ của em có phải cũng chỉ dừng lại ở quãng thời gian đó hay ?” dừng lại, lấy tay xoa lên huyệt thái dương, giọng có phần chắc chắn: “Chuyện lần trước em vẫn còn nhớ chứ?”

      Nhan Họa gật đầu : “Có, sau khi tỉnh lại em ở trong phòng mình rồi.” Thấy sắc mặt của khẽ biến đổi vội bổ sung: “Nhà em ở tiểu khu đường xx khu Giang Nam, thành phố N.”

      Nghe lời , người đàn ông càng tỏ vẻ khó hiểu, : “Lần trước có việc gấp phải tới công ty, lúc về thấy em và Duệ Duệ ngủ trưa, nhưng lúc em tỉnh dậy lại khôi phục dáng vẻ của tuổi 27 rồi.Lúc đó cũng hỏi A Họa, nhưng ấy lại cảm thấy có gì khác thường cả.”

      Nhan Họa lúng túng co giật khóe miệng, biết “A Họa” trong miệng chính là mình của tương lai, nhưng quen bị gọi thân mật như vậy nên vẫn tự chủ được mà đỏ mặt, giọng có phần mạch lạc: “Em, em cũng đâu muốn bị như vậy, ràng em ngủ ở phòng mình, nhưng lúc tỉnh dậy lại bay đến đây rồi, may là lần trước ngủ cùng Duệ Duệ xong em lại quay trở về được, đúng là rắc rối to.Hay là em lại ngủ giấc, chừng lại quay về được.”

      Người đàn ông lên tiếng, chỉ yên lặng nhìn .

      Nhan Họa bị nhìn, tâm trạng càng thêm rối bời, chỉ đành phải ngậm miệng.

      May là cũng yên lặng quá lâu, hiển nhiên là suy nghĩ xem tại sao lại có chuyện kỳ quái như vậy xảy ra, : “Như vậy có thể rằng, buổi tối khi ngủ em bị đưa tới tương lai mười năm sau, vì để cho em thích ứng được, cơ thể của A Họa tự động được chuyển thành dáng vẻ của tuổi 17..., em vẫn là A Họa, chẳng qua là A Họa thời còn là học sinh mà thôi, bị lầm rồi...Đúng rồi, mấy ngày trước em có gặp của tuổi 17 ? nhớ lúc trước chúng ta học chung trường, năm lớp mười còn học cùng lớp nữa.”

      Khóe miệng khẽ nhếch lên, thoạt nhìn có vẻ rất thoải mái.

      Nhan Họa: =.=! Có ý gì vậy? Sao có thể thay đổi chủ đề nhanh như vậy chứ? phải nghĩ xem tại sao lại bay được đến tương lai hay sao? Sao tự nhiên lại chuyển sang chuyện hồi 17 tuổi làm chi?

      “Có vẻ là có gặp rồi, hơn nữa còn có ảnh hưởng khá lớn đối với em nữa.” khẽ cười, khuôn mặt tuấn càng tăng thêm phần mị lực khó thành lời.

      Nhan Họa đỏ mặt, sợ mình thất thố nên mạnh miệng : “Cũng có gì, giờ thể dục hôm thứ sáu mọi người cùng chơi bóng, sau đó tới chợ trung tâm ăn tối thôi, có rất nhiều người ở đấy!” cố tình nhấn mạnh từng chữ để cho hiểu.

      “Ồ...” ra vẻ bí hiểm nhìn .

      “...”

      Nhan Họa nhất thời cảm thấy rầu rĩ, tại sao Kỳ Trạch hồi 17 tuổi khiến hiểu nổi, nhưng Kỳ Trạch 27 tuổi lại càng khiến cảm thấy khó hiểu hơn? Hơn nữa, dù có là Kỳ Trạch bao nhiêu tuổi chăng nữa vẫn luôn coi như đứa ngốc vậy! thích như thế đâu!

      “Ông trời đúng là đối xử tốt với em.”

      “Cái gì cơ?” Nhan Họa khó hiểu hỏi.

      Tâm trạng của bây giờ hề tệ, vẻ mặt cũng lạnh lùng như trước nữa, nhưng vẫn chưa đến mức quá nhiệt tình, mười ngón tay của đan vào nhau rồi đặt lên đùi, động tác này khiến cho người ta có cảm giác hết thảy mọi việc đều được nắm trong lòng bàn tay.

      Đây là người đàn ông có tính kiểm soát vô cùng mạnh.Nhan Họa mơ hồ cảm thấy đoán ra được điều gì, cho nên mới có vẻ tức giận như trước nữa.

      Như vậy, có thể tại có phần thoải mái hơn, còn thường xuyên cười nữa, là bởi vì biết là từ 17 tuổi bị bay đến tương lai mười năm sau, chứ phải đột nhiên bị thu lại rồi quên mất ?

      Nhan Họa tỉnh tỉnh mê mê nghĩ, biết là có đúng như vậy hay .

      “Em thử nghĩ xem, 17 tuổi cái gì cũng cần làm, ông trời còn cho em bay đến tương lai lúc 27 tuổi, để cho em biết trước được tương lai, tránh cho em sau này biết phải nên đường nào.” chậm rãi , “Hơn nữa cũng muốn em phải thích ứng sớm với nơi em quen, chỉ cần ngủ giấc là có thể quay lại mười năm trước, trở về cuộc sống 17 tuổi quen thuộc.”

      Nhan Họa giật mình, ra là vậy ư? phải nằm mơ, mà bay đến tương lai mười năm sau?

      “Vậy ...em ở đây rồi, còn em của 27 tuổi ở đâu?” khó hiểu hỏi.

      “Nếu phải là ấy bị quay về quá khứ mười năm trước chắc là ấy ngủ trong cơ thể em, lúc em quay về có thể tìm hiểu xem thử có phải em của tương lai bay về quá khứ hay chưa.Tuy nhiên, thiên về phương án hai hơn, đó là ấy chỉ ngủ thiếp trong người em thôi.” cách đơn giản, “Hiểu chứ?”

      Nhan Họa gật đầu, vậy sao mà hiểu cho được.Chẳng qua chuyện này quá phi khoa học khiến chưa thể tiếp nhận được, nếu là nằm mơ còn đỡ, chứ ngoài đời mà còn có chuyện xuyên sao?

      “Đừng nghĩ nhiều quá, có nghĩ cũng tìm ra nguyên nhân đâu.” thở dài .

      Nhan Họa gật đầu, loại chuyện phi khoa học này mà bị phát nhất định bị tống vào sở nghiên cứu mất.

      Nghĩ tới đây, Nhan Họa lén lút nhìn cái, phát chân mày của nhíu lại, ra những điều nghĩ trong đầu hề đơn giản như khi ra miệng. lựa chọn giấu diếm nguyên nhân là vì muốn bảo vệ cho vợ mình, kết hôn với nhau nên chắc là tình cảm của hai người rất tốt, nên ý nghĩ muốn bảo vệ vợ cũng là điều đương nhiên thôi.

      “Cho nên, em cứ coi như là ông trời muốn giúp em là được!” tổng kết lại.

      Nhan Họa thầm nghĩ: Ông trời ơi, cái ưu ái này...Cũng quá kỳ lạ rồi!

    4. Ngân Nhi

      Ngân Nhi Well-Known Member Staff Member VIP Trial Moderator Super Editor

      Bài viết:
      1,304
      Được thích:
      47,158
      Chương 15
      Edit: Ngân Nhi

      Mặc dù việc được bay đến mười năm sau là ưu ái mà ông trời dành cho , nhưng vì chưa nhìn thấy được lợi ích nên Nhan Họa vẫn chưa thể vui vẻ cho được, thậm chí còn vì sao ông trời lại đối với mình như vậy.

      Hơn nữa, tương lai mà kỳ vọng phải là như thế này, hề muốn gả cho người chồng cường thế bá đạo như vậy mà ~~

      “Mẹ ~~”

      Nhan Họa đờ đẫn đưa tay ra, bánh bao ngọt ngào gọi mẹ, đưa bàn tay mềm non nớt ra nắm lấy tay Nhan Họa rồi chui tọt vào lòng .Sau khi ổn định chỗ ngồi tiếp tục chỉ tay ra ngoài : “Mẹ, ~~”

      Nhan Họa khóe miệng co giật, dáng vẻ của thế này làm sao dám đâu cơ chứ? Nếu bị người ta nhìn thấy làm sao.Nghĩ vậy, quay đầu nhìn người đàn ông ngồi đọc báo phía đối diện, hỏi: “Hôm nay vẫn là chủ nhật ạ?”

      “Ừ.” thuận miệng tiếp: “Chủ nhật chúng ta tự mình chăm sóc Duệ Duệ, để cho dì Lâm ở nhà nghỉ ngơi.Vốn là hôm nay bàn với A Họa là cho Duệ Duệ ra ngoài chơi, nhưng xem ra là được rồi.”

      xong, thản nhiên liếc nhìn cái.

      Nhan Họa hiểu ý của , biết với dáng vẻ này thể ra ngoài, hơn nữa nếu phải bỗng dưng bị bay đến đây, hai vợ chồng họ ngày chủ nhật vui vẻ rồi.

      Nghĩ vậy liền trở nên chán nản, cũng đâu có muốn như vậy.Sau khi biết phải là mình nằm mơ, cũng rất cố gắng tiếp nhận tương lai của mình, song cho dù thế nào mạng vẫn là quan trọng nhất, nếu bị người ta phát ra bỗng dưng mình lại biến thành dáng vẻ hồi 17 tuổi biết xảy ra chuyện gì nữa.

      Cho nên, đối với việc bị bay đến tương lai này, hoàn toàn thấy có gì vui vẻ.

      Con trai tương lai ngồi trong lòng nhún nhảy, biểu đạt mong muốn được ra ngoài của mình, thấy Nhan Họa để ý tới mình, Duệ Duệ liền trở nên nóng nảy, vòng hai tay ôm lấy cổ mẹ, làm nũng gọi “Mẹ” ngừng, thanh ngọt xớt thơm mùi sữa làm cho Nhan Họa chịu nổi, chỉ đành biết cầu cứu nhìn .

      “Hay là, bằng em về phòng ngủ giấc nhé.” Nhan Họa nêu ý kiến, ngủ dậy về lại được mười năm trước, trả lại chỗ cho Nhan Họa 27 tuổi ở đây.

      “Em nghĩ là em có thể ngủ lại được ngay ?” liếc nhìn con trai sắp rơi nước mắt, “Duệ Duệ khóc rồi kìa.”

      Nhan Họa cúi đầu đối diện với cặp mắt long lanh ngập nước của con trai, nhất thời da đầu tê dại, vội vàng cúi xuống hôn lên khuôn mặt đáng của con, : “Hôm nay có được ? Ở nhà chơi nhé, Duệ Duệ ngoan ~~”

      “Mẹ, ~~”

      .”

      ...”

      ...”

      “Oa ~ ba ba ~~”

      Ui cha, Duệ Duệ khóc rồi!

      Nhan Họa đờ đẫn nhìn con trai tương lai khóc ầm ĩ, nước mắt rơi cả vào ngực , Duệ Duệ mạnh mẽ bò ra khỏi lòng mẹ, chạy đến chỗ bố ngồi đối diện, ê a ê a trèo lên đầu gối bố, mặt dán vào mặt bố, đáng thương vô cùng.

      “Con trai được khóc nhè.” ôm lấy con trai trêu chọc , sau đó với tay lấy giấy ăn lau nước mắt cho con.

      ~~” Duệ Duệ tiếp tục chỉ tay ra ngoài hành lang .

      Nhan Họa nhìn hai bố con, phát bọn họ cực kỳ giống nhau, ra ngoài tuyệt đối làm cho người ta hoài nghi rằng bọn họ phải là cha con.Nghe đứa con đầu lòng thường giống bố, biết có đúng hay .

      Tuy cười trêu con trai, nhưng sau khi lau khô nước mắt cho con lại cười : “Nếu Duệ Duệ muốn chơi ba cùng con, cho phép lại khóc nhè nữa đâu đấy.”

      Nhan Họa: “...” Hai cha con nhà này muốn bỏ mặc mình ở nhà đấy à?

      Tuy vậy hiển nhiên là bánh bao vẫn thích được cùng cả bố và mẹ, bèn quay đầu vui vẻ nhìn Nhan Họa, ngọt ngào gọi “Mẹ”.Nhan Họa bị con gọi đến tim cũng nhũn ra rồi, cảm thấy đứa này khiến cho người ta được.

      “Được rồi, thay quần áo thôi.” bế con trai lên, với Nhan Họa: “Em cũng thay quần áo rồi trang điểm chút , làm thế nào cho già dặn chút, chỉ cần gặp người quen là được.”

      “Vâng.” Nhan Họa mặc dù ôm hy vọng gì, nhưng rất muốn ra ngoài.

      Quay về phòng ngủ, đặt con trai ngồi xuống giường, mở tủ quần áo ra, chọn bộ quần áo rồi đưa cho Nhan Họa, để vào phòng vệ sinh thay.

      Bộ đồ đưa cho cái váy thu đông dài đến đầu gối trông vừa quyến rũ vừa truyền thống, cùng cái thắt lưng .Nhan Họa thay xong liền cúi xuống ngắm nghía chút, phần ngực và eo có hơi rộng đối với , chỉ có phần mông là lên đường cong khá đẹp, điều này làm cho nhớ đến lúc mua quần áo với chị, chị luôn khen là mông của rất cong, khiến cho chị nhìn vào mà ngưỡng mộ vô cùng.

      Chờ Nhan Họa từ phòng vệ sinh ra, thấy thay cho con trai cái quần kẻ caro rất đáng , bên mặc cái áo sơ mi , là dễ thương cực kỳ.

      Thay xong cho con trai, quay lại nhìn , : “Đây là váy mà A Họa mua lúc mang bầu Duệ Duệ, trông rất hợp với em lúc này.Lát nữa em thả tóc xuống, thoa chút phấn, đánh son vào là được.”

      sao? bị phát chứ?” Nhan Họa tự tin .

      híp mắt liếc nhìn bộ ngực của , thầm nghĩ: ra hồi 17 tuổi ấy gầy đến vậy sao?

      Mặc dù ra, nhưng Nhan Họa vẫn nhạy cảm phát ra tầm mắt của , liền trợn trừng mắt nhìn.Trong lòng vẫn chưa thể tiếp nhận được việc là chồng mình, mà cũng chưa xem là người vợ mà cưới về, hai người cơ bản là có gì thân thiết hết.

      Nhan Họa xõa tóc ra, cầm lược chải cho đỡ rối, chất tóc của rất tốt, vừa dày vừa thẳng, cần phải ép, bình thường chỉ cần tỉa đuôi tóc là được, rất nhiều bạn nữ trong lớp thích mái tóc này của .

      Chải đầu xong, lại lấy son đỏ đánh lên môi, phối với bộ trang phục người, quả là trông già dặn lên ít.

      Chuẩn bị xong xuôi mọi thứ xong, Nhan Họa quay đầu lại nhìn , chắc chắn hỏi: “Nhìn em thế này ổn chưa?”

      nhìn mở to mắt, dáng vẻ như mong chờ gật đầu, trong lòng cảm thấy hơi khó thích ứng, nhất thời nhớ lại hồi mình và Nhan Họa lúc 17 tuổi, rồi lại nhìn người đứng trước mặt mình bây giờ, biết nên khóc hay nên cười.

      có cách nào coi và người vợ của mình là cùng người, Nhan Họa 27 tuổi mê hoặc bằng thành thục và quyến rũ của người phụ nữ, thể so sánh với bé ngây thơ 17 tuổi được.Hơn nữa tâm trí của giờ chỉ tràn ngập hình ảnh và hơi thở của Nhan Họa 27 tuổi, chứ phải là Nhan Họa 17 tuổi mà rất ít khi trò chuyện cùng này.

      Nhưng đương nhiên, dù có là thiếu nữ 17 tuổi, vẫn là vợ của .

      Nghĩ đến hồi 17 tuổi chỉ biết thầm , biết biểu lộ tình cảm, ngốc đến mức giờ nghĩ lại vẫn thấy buồn cười.

      Nhìn ánh mắt chờ mong của , tâm trạng của cực kỳ thoải mái, hai người vẫn là , chẳng qua là khác nhau về độ tuổi mà thôi.

      “Được rồi, chúng ta thôi.”

      Nhận được đồng ý của , Nhan Họa vui mừng vô cùng, liền nhanh chóng theo ra ngoài, ra cửa thay lại giày.

      Nhìn hàng giày xếp bên ngoài, Nhan Họa có chút xấu hổ : “Em, em biết giày cao gót.Em giày đế bằng nhé?” Nhan Họa lấy đôi xăng đan vào, trông cũng rất hợp với cái váy mặc.

      Người đàn ông nhìn thoáng qua, biết chỉ là bé 17 tuổi nên cũng muốn làm khó .

      Chờ Duệ Duệ giày xong, “ nhà ba người” cùng nhau ra ngoài dạo chơi.

    5. hoadaoanh

      hoadaoanh Active Member

      Bài viết:
      83
      Được thích:
      110
      hazzzz...mih cug muon ngu mot giac nhu nu 9 la co the biet dc tuog lai
      thanks @ Ngân Nhi
      mong chuong moi waaas
      Ngân Nhi thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :