1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Hy vọng của Nhan Họa - Vụ Thỉ Dực (Full + Đã có ebook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Ngân Nhi

      Ngân Nhi Well-Known Member Staff Member VIP Trial Moderator Super Editor

      Bài viết:
      1,304
      Được thích:
      47,158
      Chương 102
      Edit: Ngân Nhi

      Ngủ thẳng mạch đến bốn giờ sáng Kỳ Trạch tỉnh dậy.

      Mở mắt ra, xung quanh chỉ là màu tối mờ hư ảo, điều duy nhất khiến cảm nhận được cách ràng chính là người nằm gọn trong ngực .

      Với tay bật đèn ngủ lên, tuy ánh đèn sáng rực, nhưng cũng đủ khiến cho nhìn mọi thứ xung quanh, đặc biệt là gương mặt ngủ yên lành trong lòng mình.

      Đây là lần đầu tiên được nằm cạnh ngủ, vì vậy vô cùng xúc động, bàn tay nhàng mơn trớn mặt , gương mặt bầu bĩnh như trẻ con, làn da mềm nhũn, trơn nhẵn tì vết, ngón tay lại khẽ mân mê cánh môi khẽ mở, cuối cùng kìm chế được mà cúi xuống hôn sâu.

      Nhan Họa bị quấy rối mà tỉnh lại.

      Hôn như thế mà tỉnh mới lạ đấy.

      “Mấy giờ rồi?” Nhan Họa lơ mơ hỏi, tay đưa ra định với lấy điện thoại bị kéo lại.

      “Bốn giờ hơn.”

      Nghe vậy, Nhan Họa lại mệt mỏi chôn đầu vào gối, thầm : “Sớm thế à…Tối qua ngủ sớm quá mà, chả trách mà giờ này tỉnh. có muốn ngủ thêm chút nữa ?”

      Kỳ Trạch đáp mà chôn đầu vào cổ rồi cắn cái, nghịch ngợm khiến cho nhột quá phải lui về phía sau, mãi đến khi cơ thể của có biến hóa, bị ôm chặt lấy rồi dán sát vào người, mới cứng đơ dám nhúc nhích nữa.

      Mặc dù chưa từng xem hay làm qua, nhưng ở trường đại học việc giáo dục sinh lý luôn được chú trọng cách kỹ lưỡng, bình thường trong kí túc xá mấy cũng hay kể mấy chuyện tiếu lâm thô tục, cho nên cũng hiểu biết tương đối với chuyện đó, biết tượng này của con trai vào buổi sáng là rất bình thường, nhưng cứ bị ôm chặt như vậy, cứ thấy thế nào ấy.

      Nghe thấy tiếng thở thô gấp của Kỳ Trạch, Nhan Họa vòng tay ôm eo , từ từ dời xuống, khó khăn xoay người rồi nằm sấp lên , ghé vào tai nhàng : “Cái đó…Em…Em giúp nhé.”

      Nghe thấy lời , cơ thể bỗng trở nên cứng ngắc.

      Sau đó phản ứng lại rất nhanh, vội vàng cầm lấy tay

      Trời rất nhanh sáng, hai người liền rời giường thay quần áo.Nhan Họa mở rèm cửa ra, ánh bình minh tràn vào trong phòng, đứng trước sân thượng, quay đầu lại cười với người đàn ông ngồi giường: “Kỳ Trạch, chào buổi sáng!”

      cài cúc áo sơ mi, tới tặng cho nụ hôn chào buổi sáng.

      Sau khi ăn bữa sáng ở quán xong, Nhan Họa liền tính trở về trường, thuận tiện hỏi : “ ở chỗ này đợi em hay là dạo quanh đây?”

      Kỳ Trạch nắm tay , : “Hay là đến trường cùng em luôn.Hôm nay ở trường có hoạt động gì ?”

      Nhan Họa suy nghĩ chút rồi : “Buổi sáng khoa bọn em có buổi tọa đàm, lãnh đạo trường muốn định hướng nghề nghiệp sau khi tốt nghiệp cho cả khoa, chắc mất khoảng 3 tiếng.”

      “Vậy cũng nghe xem sao.” Mấy cái buổi như vậy dù sao cũng chỉ mở cho có, hay quan trọng, học sinh trường khác vào nghe cũng chả ai quản lý.”

      Nhan Họa: “…”

      Cái này có phải quá rêu rao rồi ? Nhan Họa có phần rối rắm, mặc dù cũng thường tham gia mấy hoạt động của lớp của khoa, nhưng đa phần là bị kéo , trừ học làm bài tập ra chuyện gì cũng rất an phận.Như là mọi người ai cũng biết rằng có bạn trai, nhưng cho tới giờ vẫn chưa từng thấy đưa bạn trai đến trường show ân ái bao giờ, cho nên ai cũng thèm để ý đến cái gọi là bạn trai mà nhắc tới, thậm chí còn cho rằng vì muốn từ chối người khác nên mới viện cớ như vậy.

      Quả nhiên, lúc đến trường, thấy Nhan Họa cùng người con trai xa lạ, rất nhiều ánh mắt đều phải ngoái lại nhìn, trừ những người bạn cùng lớp ra còn có cả những sinh viên khoa khác chạy tới nhìn, câu đầu tiên chính là biết đẹp trai này là ai…

      “Bạn trai mình đấy!” Nhan Họa có phần tự mãn trả lời.

      Nghe thấy câu trả lời của , đối phương cực kỳ kinh ngạc, “Bạn trai á? phải là cậu lấy cớ để từ chối mấy tên con trai sao?”

      Nhan Họa bó tay, quả nhiên cho tới giờ vẫn ai tin là có bạn trai, cứ nghĩ là lấy cớ.

      Nghiêm Phương Nhụy và Cao Thược Dã thấy khó xử bèn vội vàng đến giải cứu, có hai người giải thích, cuối cùng mọi người cũng tin là Nhan Họa có bạn trai , tối qua người ta còn ở cùng bạn trai nữa cơ.

      Lúc buổi hội thảo kết thúc là mười giờ trưa.

      Nhan Họa trước đó có nhận được tin nhắn của Đàm Minh Thiên, ấy và Âu Dương Cảnh đón Đàn Tử rồi, Nhan Họa lại bận rộn gửi tin lại cho bạn, sau khi hẹn xong địa điểm mới cùng Kỳ Trạch rời .

      Nghiêm Phương Nhụy bám vai : “Nhan Họa, bạn trai cậu về nước mà cậu định để cậu ấy mời bọn mình bữa ra mắt à, coi như cảm ơn vì bọn mình chăm sóc cho bạn cậu ấy?” xong, liếc mắt nhìn Kỳ Trạch, : “Soái ca, quy tắc giang hồ cậu hẳn cũng hiểu chứ hả?”

      Cái gọi là quy tắc giang hồ chẳng qua chỉ là bạn trai của bạn thân phải mời mọi người ăn bữa để làm quen, qua đó nhân tiện có thể biết xem người đàn ông đó hào phóng hay hẹp hòi, nhân phẩm ra sao.Hôm qua Kỳ Trạch đột ngột trở lại, Nhan Họa lại bận rộn cùng bạn trai tình chàng ý thiếp, cho nên có thời gian rảnh.

      Nhan Họa cười : “Hôm nay các bạn cấp ba của mình tới đây, rảnh, để hôm khác nhé! Cậu yên tâm, trước khi tốt nghiệp, nhất định mình cho các cậu làm thịt ấy bữa.”

      Kỳ Trạch nghe vậy chỉ cười , mắt chăm chú nhìn Nhan Họa.

      Nghiêm Phương Nhụy nghe xong chỉ đành phải tiếc nuối cho hai người rời .

      Sau khi ra khỏi trường, hai người nhìn đồng hồ rồi gọi taxi, khoảng mười phút tới quán cà phê rất đẹp và phong cách, trước cửa có chuông gió xoay tròn, phát ra thanh trong trẻo.

      Bước vào quán, hai người liền trông thấy ba người ngồi gần cửa sổ chuyện vui vẻ. tóc dài xinh đẹp phía đối diện trông thấy hai người liền hét ầm ĩ rồi nhào tới ôm lấy Nhan Họa.

      “A Họa! Mình nhớ cậu muốn chết!” Đàn Tử Quỳnh lớn tiếng kêu.

      Nhan Họa cũng cười ôm lại , hai người vẫn giống như thời học sinh, mỗi lần gặp nhau là phải lao tới ôm ấp trận, lấy hành động diễn đạt cho xúc động trong lòng.Mặc dù học chung trường đại học, thậm chí còn ở cùng thành phố, mỗi người đều có cuộc sống của riêng mình, kết thêm nhiều bạn mới, nhưng tất cả những điều đó đều làm ảnh hưởng đến tình bạn giữa các .

      tình bạn như thế, dù cho có liên lạc với nhau thời gian dài, nhưng mỗi lần gặp lại đều vẫn thân thiết như ngày xưa, bị thời gian làm cho phai nhạt.

      Hai bạn xúc động ôm nhau, nhưng vừa mới được lát bị Kỳ Trạch tới cầm gậy đánh “uyên ương”, đem hai tách ra.

      Đàn Tử Quỳnh thấy Kỳ Trạch rất hưng phấn, đến mức chẳng thèm để tâm đến hành động mọn của cậu, miệng còn trêu chọc mấy câu, “Kỳ soái, lâu rồi gặp, mặc dù cậu ngày càng đẹp trai hơn, nhưng tính tình cũng hẹp hòi kém.Này nhé, mình với A Họa chơi thân với nhau mười mấy năm rồi, dễ dàng bị tên con trai phá hỏng đâu!” xong, lại thị uy ôm lấy cánh tay Nhan Họa.

      Đàm Minh Thiên và Âu Dương Cảnh cười đứng dậy rồi tới chỗ bọn họ, Âu Dương Cảnh thân cao lớn ghìm chặt cổ Kỳ Trạch, cười : “Kỳ soái, cậu trở về mà lại với em tiếng, đúng là coi bạn bè ra gì! Nếu hôm nay Đàn Tử mà đến đây thăm cả bọn có phải cậu định về đến thành phố N rồi mới đúng ? Đúng là có tình nghĩa!”

      Kỳ Trạch cười đấm lên ngực cậu ta cái, : “Mấy từ đó phải luôn độc quyền dành riêng cho cậu à?”

      “Được lắm được lắm, tôi lại cậu! Hôm nào cùng uống rượu ?”

      “Được! Lúc đấy mà say đừng trách tôi đánh cậu!”

      chết , qua nhiều năm như vậy mà Kỳ Trạch cậu chẳng thay đổi chút nào!”

      “Cậu thế chắc!”

      Hai người đàn ông nhìn nhau rồi bật cười, sau đó lại đánh lên ngực nhau mấy cái.

      Mọi người đùa nghịch xong rồi lần lượt ngồi xuống. và Nhan Họa ngồi bên, Âu Dương Cảnh và Đàm Minh Thiên ngồi bên, Đàn Tử Quỳnh mình chỗ, nhìn dáng vẻ thản nhiên như thể điều đó là tất nhiên của Âu Dương Cảnh, Kỳ Trạch liền nở nụ cười.

      Sau khi ngồi xuống, Nhan Họa nghiêng đầu hỏi Đàn Tử Quỳnh: “Bạn trai của cậu đâu?”

      Đàn Tử Quỳnh cười híp mắt, dáng vẻ vô cùng hạnh phúc : “ ấy còn ở trường, mặc dù sắp tốt nghiệp rồi nhưng vẫn còn số việc phải giải quyết nên đến được, cho nên mình mình.”

      Âu Dương Cảnh nghe xong liền cười khúc khích, “Đàn Tử, cậu đừng có cười kiểu ghê tởm đó mỗi lần nhắc đến bạn trai có được , cậu là nữ hán tử đó nhớ chưa? Nếu tóc cậu mà dài tôi còn tưởng cậu là con trai đấy!” Sau đó quay đầu nhìn Kỳ Trạch : “Cái tên Lộ Thần Chi kia tôi nhìn chẳng vừa mắt tí nào, có lần Đàn Tử vì cứu mà suýt nữa mất mạng, phải nằm viện mấy tháng trời, nghĩ cũng thấy sợ rồi.”

      Đàn Tử Quỳnh khó chịu : “Cậu đừng thế có được Âu Dương Cảnh? Bây giờ mình vẫn khỏe mạnh bình thường đấy thôi.”

      Âu Dương Cảnh bĩu môi, “Chỗ nào mà bình thường? Tay của cậu bây giờ vẫn chưa thể cử động linh hoạt được, Trình Dương và Chu Dịch sau khi nghe tin đều mắng cậu gần chết.”

      Đàn Tử Quỳnh khuấy tách cà phê của mình, khẽ nghiêng đầu làm cho mấy lọn tóc khẽ lướt qua gương mặt, khiến tăng thêm phần xinh đẹp quyến rũ, mấy người lâu gặp đều cảm thấy thay đổi rất nhiều, còn nam tính như xưa nữa, dáng vẻ lúc nào cũng vô cùng hạnh phúc.

      “Âu Dương, mình rất cảm ơn các cậu, nhưng mình rất vui vì lúc đó cứu ấy, nếu sau này mình nhất định rất khổ sở.” cười nhìn mấy người bạn cũ của mình, “Cảm ơn quan tâm của các cậu.”

      Những người khác nghe xong đều cảm thấy bó tay với Đàn Tử Quỳnh, vì chưa trải qua nên hiểu, bọn họ chỉ cảm thấy nếu như Đàn Tử Quỳnh tới cứu ta gặp nạn, chỉ duy nhất Nhan Họa biết rằng, nếu như Lộ Thần Chi chết, sau này ấy phải sống trong đau khổ đến suốt đời.

      Cho nên, như thế này là tốt quá rồi!

    2. Ngân Nhi

      Ngân Nhi Well-Known Member Staff Member VIP Trial Moderator Super Editor

      Bài viết:
      1,304
      Được thích:
      47,158
      Chương 103
      Edit: Ngân Nhi

      Mỗi lần gặp bạn bè đều cảm thấy thời gian trôi rất nhanh, chẳng mấy chốc phải tạm biệt ra về.

      Đàn Tử Quỳnh cũng sắp tốt nghiệp rồi, nhưng vì muốn đợi bạn trai rồi cùng nhau ra trường nên mới vội vàng như những sinh viên khác, cho nên mới có thời gian để chạy tới đây thăm bạn thân.Nhan Họa tốt nghiệp xong trở về thành phố N, Đàn Tử Quỳnh có thể chậm hơn chút, cũng có thể quay về thành phố N nữa.

      Đàn Tử Quỳnh ở lại chỗ này hai ngày, cũng thuê phòng khách sạn để trọ lại, ở ngay cạnh phòng của Kỳ Trạch làm bóng đèn.Hai ngày sau mới lưu luyến rời ra về, còn hứa khi nào về thành phố N nhất định gặp Nhan Họa…

      Ngày hôm sau sau khi Đàn Tử Quỳnh rời , Nhan Họa tham gia buổi lễ tốt nghiệp ở trường, nhận bằng tốt nghiệp, chính thức thoát khỏi kiếp sống sinh viên, bước chân vào xã hội.

      Sau khi nhận bằng tốt nghiệp sinh viên ở trường nữa, ký túc xá lại để trống, Nhan Họa phải về trường thu dọn lại đồ đạc của mình, Kỳ Trạch là bạn trai nên đương nhiên cũng tới giúp.Có lẽ là thời điểm tốt nghiệp nên quản lý ký túc cũng quản việc có con trai vào ký túc xá nữ, cho nên lúc nào cũng có thể trông thấy cảnh con trai ra ra vào vào giúp các bạn nữ xách hành lý.

      Nhan Họa trong mấy ngày thu dọn xong hết đồ đạc của mình, những thứ cần nữa vứt sớm rồi, còn quần áo sách vở muốn giữ lại đóng gói rồi gửi về nhà qua đường bưu điện, cuối cùng chỉ cần cất mấy bộ quần áo hay mặc cùng số đồ vụn vặt vào trong cái túi du lịch là xong.

      Trái ngược với đơn giản của Nhan Họa Cao Thược Dã và Nghiêm Phương Nhụy lại bận đến điên đầu, với lại các còn có ai tới hỗ trợ.Nghiêm Phương Nhụy chia tay bạn trai trong thời gian thực tập, tại chính là cẩu độc thân, còn nữ hán tử Cao Thược Dã chỉ coi con trai như huynh đệ, hề tồn tại sinh vật nào mang tên bạn trai, cho nên hai người đành phải tự mình làm thôi.

      Nhan Họa thấy vậy đành phải qua giúp các thu dọn đồ đạc.

      Nhan Họa và Đàm Minh Thiên hẹn nhau cùng trở về thành phố N, cùng nhau đặt vé máy bay, thời gian là buổi sáng trước ngày quy định rời của trường ngày, chỉ bay khoảng mấy tiếng là tới thành phố N.

      Hôm đó Nhan Họa giúp hai bạn cùng nhau vệ sinh lại sạch ký túc xá, sau đó ngắm nhìn lại lượt, cuối cùng mới kéo vali rồi cùng Kỳ Trạch rời .Nghiêm Phương Nhụy và Cao Thược Dã hôm sau mới về nên hai cùng nhau tiễn bọn họ đến cổng trường.

      Trước cổng trường có rất nhiều sinh viên giống như các đứng đó, cho dù là người ra về hay người tiễn hai mắt đều đỏ hoe.

      Bốn năm cuộc đời phải là dài, nhưng bốn năm học đại học chính là quãng thời gian ngắn ngủi vô cùng đáng quý, khiến cho người ta đành lòng mà buông bỏ.Bước ra khỏi cánh cổng này, tất cả còn hồn nhiên trong sáng nữa, mà phải bôn ba cho cuộc sống sau này, thể và cũng được phép vô tư vô lo nữa.

      Bước ra khỏi cánh cổng trường, rất nhiều điều đổi thay.

      “Ừm, đến lúc phải tạm biệt rồi!” Nhan Họa nở nụ cười gượng gạo với hai người bạn thân.

      Cao Thược Dã và Nghiêm Phương Nhụy hai mắt cay xè, hai người tới ôm , ba bịn rịn muốn chia tay.Mặc dù ở buổi lễ tốt nghiệp mọi người khóc lóc trận rồi, nhưng tại đối diện với những người bạn thân, họ vẫn thể kìm nén được buồn bã trong lòng.

      Kỳ Trạch lần này tới tách các ra mà chỉ xách hành lý của Nhan Họa đứng ở bên cạnh, yên lặng đứng đó dùng ánh mắt thương cảm nhìn Nhan Họa, mạo muội quấy rầy các .

      “Nhan Họa, sau này có dịp chúng mình tới thành phố N thăm cậu!” Nghiêm Phương Nhụy buồn bã , “Cậu mà có rảnh cũng nhớ tới thăm bọn mình nhé!”

      “Được! Lúc đấy mình dẫn các cậu ngắm cảnh đẹp của thành phố N, tuyệt đối giống với quê của các cậu, còn ra đảo chơi nữa… Khi nào mình đến chỗ các cậu các cậu cũng phải đưa mình chơi đấy nhé, quyết định vậy !” Nhan Họa dùng sức ôm các chặt.

      Cuối cùng Cao Thược Dã thể chịu đựng thêm cảnh ly biệt này nữa, liền kéo Nhan Họa ôm Nghiêm Phương Nhụy ra rồi đẩy cho Kỳ Trạch, xua tay : “Soái ca, Nhan Họa giao cho cậu, khi nào hai người kết hôn nhớ gửi thiệp cưới cho bọn mình nhé, chúng mình nhất định tới dự, nhưng phải nhớ bao tiền vé xe và phí ăn ở đó!”

      Kỳ Trạch nghe thấy lời của Cao Thược Dã rất vui vẻ gật đầu : “Lúc nào cũng hoan nghênh, chỉ mong đến lúc đó các cậu đừng lấy cớ đến tham dự được là được.”

      Nghiêm Phương Nhụy lập tức bày ra dáng vẻ rất mê người, nghịch mái tóc của mình rồi , “Cậu yên tâm, dù có phải bò mình cũng đến! Nếu cậu mà đối xử tốt với Nhan Họa chúng mình lập tức liên lạc với luật sư làm thủ tục ly hôn.Đúng rồi, chị của mình có rất nhiều bạn bè là luật sư giỏi, muốn ly hôn chỉ mất vài phút là xong, tuyệt đối để các cậu phải tranh cãi về vấn đề tiền bạc.”

      Cao Thược Dã và Nhan Họa nghe vậy đều bật cười, Kỳ Trạch tối sầm cả mặt, cảm thấy thể chuyện được với này.

      Bất kể như thế nào cuối cùng Nhan Họa cũng bị Kỳ Trạch lôi , đường ngừng quay đầu lại nhìn hai người bạn tốt đứng tiễn mình ở cổng trường, đến khi lên xe nhìn thấy nữa trong lòng càng cảm thấy buồn bã mất mát hơn.

      Đến khi trở lại khách sạn tâm trạng của mới hòa hoãn được chút ít.

      Hai người ở trong khách sạn đêm, ngày hôm sau trả phòng, sau đó đến điểm hẹn để gặp Đàm Minh Thiên và Âu Dương Cảnh.

      Lúc bọn họ tới nơi liền nhìn thấy Âu Dương Cảnh xách hành lý cho Đàm Minh Thiên, cánh tay rắn chắc như gấu còn nắm tay con nhà người ta, thấy vậy thần sắc của Kỳ Trạch khẽ biến hóa, ngay cả Nhan Họa người chuẩn bị sẵn tâm lý cũng nhất thời thể thích ứng được.

      Cả hai đều quen nhìn Âu Dương Cảnh si tình theo đuổi trông chừng Đàm Minh Thiên rồi, nhưng cậu ta vẫn chưa thành công, tại thấy cậu ta đạt được ước nguyện, trong giây lát đúng là thể tiếp nhận nổi.

      Nụ cười của Âu Dương Cảnh lúc này muốn ngốc bao nhiêu ngốc bấy nhiêu, thấy hai người lập tức : “Các cậu tới rồi à, sớm nhỉ, yên tâm , vẫn còn thời gian…”

      Đàm Minh Thiên rất vui vẻ chào hai người.

      Hồi lâu sau Nhan Họa mới hỏi: “Các cậu đây là… nhau rồi sao?” chăm chú nhìn vào hai bàn tay nắm chặt nhau của hai người.

      Đàm Minh Thiên ngượng ngùng cười gật đầu, Âu Dương Cảnh vẫn dùng dáng vẻ ngốc nghếch : “Bọn mình chính thức là đôi từ hai ngày trước rồi.”

      “Ồ, nhanh đấy!” Kỳ Trạch đểu, rất ưa cái bộ dạng ngu đần kia.Năm đó và Nhan Họa quen nhau, mặc dù cũng hơi ngốc chút, nhưng cũng đến mức ngốc như tên Âu Dương Cảnh này.

      Nghe vậy Âu Dương Cảnh liền : “Nhanh gì nữa? Cũng bảy năm rồi, hoàn toàn nhanh chút nào chưa hả?” dễ dàng lắm sao, theo đuổi từ năm lớp mười, đuổi tới tận đại học, cho đến lúc tốt nghiệp đại học mới cảm hóa được con nhà người ta, cuối cùng cũng chịu đồng ý làm bạn , nghĩ lại muốn khóc trận.

      Nhưng nhìn thấy gương mặt xinh đẹp của bên cạnh mình, cảm thấy rất hài lòng, muốn theo đuổi mười năm cũng chịu.

      Đàm Minh Thiên liếc cái, ai oán với Nhan Họa: “Hôm trước khoa chúng mình có tổ chức tiệc chia tay, cậu ta chạy tới rồi tỏ tình với mình trước mặt mọi người, mình…” nghiến răng trợn mắt nhìn Âu Dương Cảnh cười khúc khích, tiếp: “Mình chỉ thấy thương hại cậu ta nên mới đồng ý thôi, các cậu đừng nghĩ nhiều.”

      giải thích sao, giải thích như vậy lại càng khiến cho người ta phải suy nghĩ nhiều hơn!

      Nhan Họa cười ngừng trêu chọc bọn họ, căn bản quan tâm đến Đàm Minh Thiên vẫn còn cố mạnh miệng, mà Đàm Minh Thiên chỉ có thể bất đắc dĩ tiếp tục tốn hơi thừa lời, cấu véo tên con trai cao to như gấu đứng bên cạnh trận, đáng tiếc đối phương lại rất hời hợt, ngược lại còn nghĩ là thầm thổ lộ tình cảm với mình, vì đánh là tình mắng là mà!

      đường về vì có xuất của đôi tình nhân mới nên có rất nhiều điều thú vị, Nhan Họa sau khi công bố chuyện của hai người với đám bạn cấp ba qua QQ nhóm, lập tức nhận lại về tiếng gào khóc thảm thiết của Đàn Tử Quỳnh, Trình Dương và Chu Dịch.

      “Điên à! Nữ thần bị đồ gấu lớn kia chiếm mất rồi sao?” Trình Dương.

      “Quá bi thảm! Nữ thần thế mà lại gấu lớn, nhất định là có mưu!” Trình Dương.

      “Tốt rồi tốt rồi! Chúc mừng chàng trai si tình bảy năm thành công!” Chu Lễ Giám.

      “Trời ơi! Bi kịch quá! Nữ thần à, cuối cùng vì cái quái gì mà cậu lại bị đánh gục vậy hả? Cậu phải nên để cậu ta theo đuổi mười năm nữa mới đúng!” Đàn Tử Quỳnh.

      Tô Trọng Tuấn nghe tin cũng gửi tin nhắn: “Chúc hai người làm ăn khấm khá! Sớm sinh quý tử!”

      “…”

      Âu Dương Cảnh lên QQ đọc được tin nhắn của đám bạn xấu xa lập tức gửi icon giận dữ, : “Mấy cậu có còn chút tình bằng hữu nào hả?”

      “Vì còn có tình bằng hữu nên mới đành lòng nhìn mỹ nữ Đàm Minh Thiên rơi vào tay tên gấu lớn như cậu!” Đàn Tử Quỳnh khinh bỉ.

      “1.” Trình Dương.

      “2.” Chu Dịch.

      “3.” Kỳ Trạch.

      “Tất cả mọi người đều like à, vậy mình cũng 4 luôn.” Chu Lễ Giám.

      “…n.” Liêu Vinh.

      Nhan Họa cầm điện thoại, vui vẻ nhìn Âu Dương Cảnh bất bình mà chuẩn bị nhắn tin đáp trả, lại quay sang nhìn Đàm Minh Thiên ngồi bên cạnh rất yên lặng ngồi chờ máy bay, nhìn tin nhắn QQ rồi mỉm cười, khiến cho cũng cười theo.

      “À đúng rồi Kỳ Trạch, cậu với Nhan Họa định lúc nào đăng ký đấy?” Trình Dương hỏi.

      “Ôi, Kỳ soái mấy năm nay nhất định là đơn khổ sở nhẫn nhịn lắm, chắc chắn là chờ tới lúc đủ tuổi rồi đăng ký kết hôn ngay.Mình cá quả dưa chuột!” Chu Dịch.

      “Mình quả dưa chuột nữa!” Tô Trọng Tuấn lập tức hưởng ứng.

      “Đăng kí xong rồi khi nào cử hành hôn lễ vậy? Lúc đấy nhất định phải báo cho chúng mình đấy nhé!”

      “Đúng đúng, chúng ta cùng nhau náo động phòng!”

      “He he!”

      Sau đó đám người thảo luận với nhau xem nên náo đêm động phòng thế nào, tin nhắn gửi ầm ầm, Nhan Họa nhìn mà cười suốt, cảm thấy cả nhóm kể từ sau khi tốt nghiệp cấp ba, mặc dù trời nam đất bắc, bình thường bận rộn ngay cả QQ cũng hay dùng, nhưng phần lớn thời gian bọn họ vẫn rất vui vẻ chia sẻ về việc học lẫn sinh hoạt của nhau, vẻ hoạt bát thay đổi chút nào.

      Âu Dương Cảnh tức giận : “Sao các cậu toàn về Kỳ Trạch thế? Mình và Đàm Minh Thiên cũng kết hôn nhanh thôi, các cậu cứ chờ xem!”

      Trình Dương lập tức đáp: “Cậu theo đuổi người ta mất tận bảy năm, lại muốn kết hôn luôn trong bảy ngày sao? Bớt ảo tưởng ! Ít nhất cũng phải cầu hôn trong mười năm mới được!”

      “Đánh cược quả dưa chuột, Âu Dương phải cầu hôn mười năm mới thành công!” Chu Dịch lập tức hùa theo.

      “1.”

      “2.”

      “3.”

      “Mấy tên khốn kiếp kia! Cứ đợi đấy!”

      “Vâng vâng, bọn em đợi xem ạ.”

      Cả đám rất sung sướng trêu chọc Âu Dương Cảnh, nhưng ai ngờ được rằng, sau bảy ngày chính thức nhau, Âu Dương Cảnh lôi kéo được con nhà người ta đăng ký kết hôn, tốc độ còn nhanh hơn cả Kỳ Trạch và Nhan Họa.

      Quả đúng là thần tốc!
      Tiểu Ly 1111, Anhdva, tart_trung32 others thích bài này.

    3. duongduong

      duongduong Member

      Bài viết:
      57
      Được thích:
      70
      Đây ngta gọi là tốc độ máy bay mà :))
      Dion, A fangNgân Nhi thích bài này.

    4. Ngân Nhi

      Ngân Nhi Well-Known Member Staff Member VIP Trial Moderator Super Editor

      Bài viết:
      1,304
      Được thích:
      47,158
      Chương 104
      Edit: Ngân Nhi

      những con đường của thành phố N, nhìn khung cảnh quen thuộc của nơi đây, dưới cái nắng hè đặc trưng, khiến cho lòng người sinh ra cảm giác vô cùng hoài niệm.

      Sau khi xuống xe rồi chào tạm biệt Đàm Minh Thiên và Âu Dương Cảnh, Kỳ Trạch liền xách hành lý của Nhan Họa, nắm tay chậm rãi tới nhà họ Nhan.

      Trong bốn năm đại học, hai người chỉ có nghỉ đông và nghỉ hè mới về nhà, nhưng thời gian để vui chơi nhiều.Sau khi lên đại học, thời gian quả thực trống rất nhiều, so với năm lớp mười hai khổ sở đại học giống như thiên đường vậy, nhưng Nhan Họa lại muốn buông lỏng bản thân, lãng phí thời gian để sống phóng túng và tham gia những hoạt động tập thể vô nghĩa.

      Cho nên, ngoài việc tập trung phát triển kiến thức và kỹ năng ra, Nhan Họa bình thường nếu rảnh rỗi tới tham gia các hoạt động có liên quan đến chuyên ngành mình học hoặc những công việc thực tập, mặc dù có chút tiếc nuối vì bạn trai ở bên cạnh, nhưng thế cũng tốt, giống những sinh viên khác lãng phí thời gian cuối tuần dành cho bạn trai hay hẹn bạn bè chơi này nọ, mà có thể tận dụng để tham gia những việc có ý nghĩa hơn.

      Bốn năm đại học, mặc dù tham gia nhiều câu lạc bộ, nhưng còn bận rộn hơn so với những người bạn cùng ký túc xá, thứ hai đến thứ sáu trừ học ra đến thư viện học, thứ bảy chủ nhật đa phần là tham gia các hoạt động liên quan đến chuyên ngành bên ngoài trường.Đến nghỉ đông và nghỉ hè, hoặc các ngày nghỉ khác đều có những kế hoạch cụ thể, cho nên thời gian để vui chơi cũng nhiều.

      Cũng bởi chăm chỉ nỗ lực của mà khi tốt nghiệp, cần phải nộp hồ sơ xin việc cho buổi tuyển dụng của trường có mấy công ty muốn kí hợp đồng với rồi.Tuy nhiên Nhan Họa muốn rời xa cha mẹ, cũng muốn sống xa quê hương, cho nên từ chối hết những lời mời tuyển dụng kia để về thành phố N phát triển nghiệp.

      Thành phố N là thành phố phát triển của đất nước, mặc dù bằng những thành phố lớn khác, nhưng lại có rất nhiều cơ hội và thách thức, cho nên Nhan Họa cảm thấy hối hận khi trở về đây.

      rất lâu được nhàn nhã dạo chơi đường phố ở đây rồi.” Nhan Họa tâm trạng rất tốt , sau đó ngẩng đầu nhìn người con trai nắm tay , “Càng lâu lắm rồi được nắm tay dạo như bây giờ.”

      Nghe lời , Kỳ Trạch nhịn được mà bật cười.

      So với Nhan Họa có thể thảnh thơi vào dịp nghỉ đông và nghỉ hè, cuộc sống lưu học sinh trong bốn năm của Kỳ Trạch chỉ có thể miêu tả bằng hai chữ bận rộn.Cho nên hàng năm trở về thành phố N để thăm Nhan Họa và ông nội đều rất vội vàng, nhiều nhất là ở lại vài ngày rồi lại , dám buông lỏng mình.

      Nhưng cuối cùng cũng trở lại rồi, tốt quá!

      Nghĩ vậy, kéo Nhan Họa lại gần, cúi xuống trao cho nụ hôn triền miên.

      Lúc trở về Nhan gia là xế chiều.

      Lúc Nhan Họa lấy chìa khóa mở cửa vào nhà, liền nhìn thấy em trai Nhan Lãng ngồi salon nhảy dựng lên, “Chị, chị về rồi! Ơ, còn có Trạch nữa này! Trạch, sao lại về cùng chị em vậy? phải ở Đức ạ?”

      Nhan Lãng dáng vẻ rất cao hứng, bây giờ cậu mười chín tuổi, còn ngốc nghếch như hồi mười lăm tuổi nữa, vẻ ngoài đẹp trai hơn nhiều, cơ thể cường tráng lên ít, có chút khí chất của đàn ông rồi, nhưng dẫu sao từ bé trai đáng trở thành người đàn ông như vậy cũng khiến cho người ta cảm thấy tiếc nuối.

      Nhưng Kỳ Trạch vẫn cảm thấy cậu em này chẳng thay đổi chút nào, thoạt nhìn vẫn ngốc nghếch như xưa.

      tốt nghiệp rồi nên về nước luôn, sau này ở lại thành phố N.” Kỳ Trạch vui vẻ đáp.

      Nhan Họa gặp lại em trai cũng rất vui, : “A Lãng, em được nghỉ à? Chỉ có mình em ở nhà thôi sao? Ba mẹ đâu?”

      Nhan Lãng nhận lấy hành lý trong tay Kỳ Trạch, nhìn màu sắc cũng biết đó là đồ của chị mình, cho nên là em trai cậu phải đích thân cầm hộ rồi.Cậu cầm hành lý để vào trong phòng khách, sau đó rót nước cho hai người, đáp: “Ba mẹ biết hôm nay chị về nên ra chợ mua ít hải sản mà chị thích ăn rồi, chắc lát nữa về thôi.”

      Nhan Họa mới về nhà mà có cảm giác được chiều chuộng rồi, nhìn cậu em ân cần bưng trà rót nước, lại mở tủ lạnh lấy hoa quả điểm tâm cho mình, nhịn được mà bật cười, chờ cậu ngồi xuống mới : “Em về bao lâu rồi? Sao rủ bạn bè chơi?”

      Nhan Lãng liếc chị : “Chơi cái gì mà chơi? Mẹ là em phải học tập chị, nên chuẩn bị cho em làm thêm hè rồi.Chắc mấy hôm nữa em bắt đầu làm ở chỗ công trường của ba, chắc lại phơi nắng đen như than mất.” xong cậu liền ai oán: “Chị à, sao chị lại khỏe vậy chứ? Người ta nghỉ hè chơi thư giãn, chị ngược lại, hết làm cái này đến làm cái kia, người bé tí mà biết đào đâu ra lắm sức thế.À, lần này trở về, có phải chị định ở đây phát triển nghiệp luôn đúng ?”

      Nhan Họa cầm chén nước híp mắt cười , “Đương nhiên rồi, ba mẹ đều ở đây cả, chị sao đành lòng mà đến nơi khác chứ?”

      Nhan Lãng nghe vậy vui lắm, lại nhìn Kỳ Trạch : “ Trạch sao ạ? Có phải định kết hôn với chị em ?” xong tâm trạng của cậu có phần phức tạp, là người chứng kiến bọn họ quen nhau từ những ngày đầu, trước đây còn sợ tình đầu có kết quả tốt, rồi chị mình phải chịu đau khổ, thế mà bây giờ tính đến chuyện cưới xin rồi.Cùng là đàn ông nên cậu đương nhiên hiểu được suy nghĩ của đàn ông, Kỳ Trạch nhẫn nhịn đến bây giờ cũng dễ dàng, kết hôn có lỗi với chính mình.

      Với lại gia đình cậu lại có quan niệm là kết hôn trước rồi hẵng xây dựng nghiệp, cho nên nếu Kỳ Trạch muốn kết hôn với chị cậu người nhà cậu chắc chắn từ chối, sợ là còn cao hứng muốn chết ý chứ.

      chuyện có tiếng tra chìa khóa mở cửa, sau đó là ba mẹ Nhan Họa tay xách túi lớn túi vào, hai người nhìn thấy Kỳ Trạch và Nhan Họa ngồi salon mừng rỡ vô cùng, cười toe cười toét.

      “Ba! Mẹ! Con về rồi đây ~”

      Nhan Họa chạy tới nhào vào lòng ba mẹ.

      Kỳ Trạch cũng đứng lên đến, chào hỏi hai vị trưởng bối rồi nhận lấy đồ trong tay hai người để vào trong bếp.

      Mẹ Nhan được con ôm, nụ cười mặt càng sâu thêm, khóe mắt có nếp nhăn, nhưng miệng vẫn mắng mỏ theo thói quen: “Lớn tướng rồi mà tính tình vẫn như con nít vậy, cẩn thận bị A Trạch chê cười.”

      Nhan Họa ôm tay mẹ, cười làm nũng, “ đâu ạ! Đúng ?” quay sang hỏi Kỳ Trạch.

      Kỳ Trạch thấy bộ dạng tinh nghịch của chỉ cười gật đầu với mẹ Nhan.

      Mẹ Nhan thấy hai đứa tình cảm rất tốt, trong lòng càng thêm vui vẻ, nhưng ngoài miệng vẫn hung hăng : “ cho phép con bắt nạt A Trạch!”

      Con trở về khiến cho bố mẹ Nhan đều rất vui mừng, mà phương thức biểu đạt vui mừng ấy chính là làm rất nhiều món ăn ngon, mẹ Nhan lập tức nhiệt tình xông vào bếp bận rộn, bố Nhan ngồi uống trà với Kỳ Trạch, hoàn toàn coi Kỳ Trạch là con trai - con rể của mình rồi.

      Thời khắc cả nhà đoàn tụ đến những chuyện như công việc này nọ, Nhan Họa ngồi yên, lát chạy tới chỗ bố chuyện, lát lại vào bếp giúp mẹ nấu ăn.

      “Mẹ, tối nay gọi cả ông nội Kỳ Trạch đến ăn cơm .” Nhan Họa .

      Mẹ Nhan liếc cái, “ cần con mẹ cũng gọi cho ông rồi, ngờ A Trạch cũng về luôn cùng con, tốt quá.” xong, bà nhìn hướng phòng khách cái rồi với : “Các con tốt nghiệp rồi, có phải chuẩn bị kết hôn đúng ? Kết hôn cũng tốt, có câu trước kết hôn sau lập nghiệp, đàn ông chỉ khi kết hôn mới có trách nhiệm, hai người cùng nhau cố gắng lo toan cuộc sống, sinh đứa con, thế là mỹ mãn rồi.”

      Nhan Họa nghe xong mà phì cười, “Mẹ à, cái mà mẹ coi là mỹ mãn chỉ có vậy thôi sao? có tham vọng!”

      “Đứa ngốc này, con còn muốn tham vọng cái gì nữa? cầu mong đại phú đại quý, chỉ cần bình an là đủ, hiểu chưa?”

      “Hiểu rồi ạ!”

      Đến tối, ông Kỳ mang rượu tới nhà họ Nhan.Chắc biết cháu trai và cháu dâu về nên tâm trạng của ông rất tốt, mặt luôn nở nụ cười, còn cầm chai rượu được người ta biếu tới để nhậu với mấy người đàn ông trong nhà họ Nhan bữa.

      “Ông nội!”

      Kỳ Trạch xúc động tới ôm ông nội lưng hơi còng, hai mắt đỏ hoe : “Ông nội, cháu về rồi, hoàn thành xong cầu của bọn họ, sau này cháu rời xa ông nữa.”

      Ông Kỳ nhàng vỗ lưng cháu, nhận ra cháu ông bây giờ trở thành người đàn ông trưởng thành rồi, ông rất vui mừng “Được!”, lại cầm tay cháu cháu vất vả rồi.Hiển nhiên ban đầu ông rất khó chịu khi cháu mình bị buộc phải ra nước ngoài, may là thời gian cũng lâu, cuối cùng nó cũng trở về.

      Nhà họ Nhan hôm nay vô cùng náo nhiệt, mẹ Nhan tự tay làm ra cả bàn thức ăn, mấy người đàn ông uống quá chén đến say xỉn, cuối cùng hai ông cháu Kỳ Trạch đành phải ở lại Nhan gia qua đêm.

      Ông Kỳ lớn tuổi nên dám uống nhiều, cho nên ông cũng say lắm, nhưng ông vẫn rất vui vẻ đồng ý lời mời ngủ lại Nhan gia đêm.Ngược lại bố Nhan và Kỳ Trạch say khướt, Nhan Lãng vì tuổi còn , lại là học sinh nên bị mẹ giám sát cho uống nhiều.

      Bố Nhan và Kỳ Trạch nằm co quắp ghế salon, khuôn mặt đỏ bừng, nhìn là biết say lắm rồi.Mẹ Nhan giặt khăn ra ngoài lau mặt cho hai người, miệng lại càm ràm theo thói quen, nhiều đến mức bố Nhan say cũng phải cau mày lại hai câu, Nhan Họa thấy vậy cười dứt được.

      “A Họa, con lau mặt cho A Trạch .” Mẹ Nhan ném khăn cho .

      Nhan Họa nhận lấy khăn rồi ngồi xuống bên cạnh Kỳ Trạch, cam tâm tình nguyện mà chăm sóc cho .
      Tiểu Ly 1111, tart_trung, Sweet you29 others thích bài này.

    5. susu

      susu Well-Known Member

      Bài viết:
      1,562
      Được thích:
      1,239
      Sắp cưới rồi..sắp gặp cậu nhóc Duệ Duệ rồi.. Thanks
      Diệp Duệ LinhNgân Nhi thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :