1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Hy vọng của Nhan Họa - Vụ Thỉ Dực (Full + Đã có ebook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Tiểu Lộc Hàm

      Tiểu Lộc Hàm Well-Known Member VIP Editor

      Bài viết:
      402
      Được thích:
      4,685
      quỳnhpinkyNgân Nhi thích bài này.

    2. Ngân Nhi

      Ngân Nhi Well-Known Member Staff Member VIP Trial Moderator Super Editor

      Bài viết:
      1,304
      Được thích:
      47,158
      Chương 8
      Edit: Ngân Nhi

      Hết tiết , lớp học bị bao trùm bởi bầu khí khá ảm đạm, nửa lớp cố gắng tận dụng mười phút giải lao để nghỉ ngơi, nằm dài ra bàn ngủ hoặc ngồi nhắm mắt dưỡng thần.

      Đàn Tử Quỳnh quả đúng như lời ấy vừa , vừa nghe tiếng chuông liền tức tối cầm vở và bút chạy ra ngoài, tinh lực tràn đầy khiến cho người ta hâm mộ.Nhìn dáng vẻ của cậu ấy, Nhan Họa biết chắc chắn là chuyện về câu lạc bộ, mới vừa khai giảng lâu, cũng là thời gian để các câu lạc bộ chiêu mộ thành viên mới, mục tiêu chính là các em học sinh lớp mười mới vào trường, tuy nhiên các em mới vào còn trong thời gian tập quân , phải hai tuần nữa mới xong, tại vừa lúc có thể bàn bạc với các thành viên về tiêu chí tuyển chọn của câu lạc bộ.

      Nhan Họa lấy tấm thẻ học sinh ra nhìn, lúc ánh mắt hướng đến tấm ảnh sợ hãi lấy tay che lại, tránh cho khi nhìn gương mặt ngây thơ kia lại nhớ đến giấc mộng kỳ lạ đó.

      nhìn vòng lớp học, sau đó đứng dậy đến chỗ ngồi cạnh cửa ra vào của Bàn Tử.

      Bàn Tử tên là Tô Trọng Tuấn, là lớp trưởng lớp , đừng thấy cậu ấy vừa cao vừa béo mà lầm, ra nếu cậu ấy gầy chắc chắn cậu nam sinh tuấn tú.Nghe hồi vì bị bệnh nặng dẫn đến việc hormone tăng trưởng quá mạnh, cho nên cơ thể mới to béo như vậy, tuy nhiên nếu nhìn kỹ thấy ngũ quan của cậu ấy rất được, nếu gầy chắc chắn là mỹ nam.

      Bàn Tử mập có tính cách rất tốt, tác phong lịch , hơn nữa thành tích học tập cũng rất cao, cho nên mới được bầu làm lớp trưởng.

      “Lớp trưởng ơi!” Nhan Họa khẽ gọi, lấy tay gõ lên bàn cậu ấy cái, dời chú ý của cậu bạn ngồi chăm chú đọc sách kia.

      Tô Trọng Tuấn nghe tiếng liền ngẩng đầu lên, lúc thấy bỗng giật mình sửng sốt, hiển nhiên việc Nhan Họa thích chuyện với bạn học nam cậu cũng biết , hơn nữa giọng của cậu ấy lại mềm nhũn đáng như vậy, làm cho con trai nghe thấy phát điên.Giọng đó đôi khi cũng khó tránh khỏi việc trở thành chủ đề bàn tán của đám con trai, may là bình thường cậu ấy chuyện nhiều với bạn học nam, cho nên dạo gần đây bọn họ cũng hay về chuyện đó nữa.

      “Có chuyện gì vậy?”

      “Mình nhặt được cái thẻ học sinh.” Nhan Họa chuyện rất đơn giản, cố gắng để cho giọng của mình có phần bình tĩnh, đáng tiếc có vẻ như lại thất bại rồi. để thẻ học sinh đến trước mặt Tô Trọng Tuấn, : “Phiền cậu trả lại cho chủ nhân của nó giúp mình nhé!”

      Tô Trọng Tuấn cầm tấm thẻ lên xem, sau đó ngạc nhiên cười : “ ra là của Kỳ Trạch, nếu cậu bận có thể tự trả cho cậu ấy được mà, đây cũng đâu phải chuyện gì lớn đâu.”

      Nhan Họa cười : “Mình có việc nên rảnh qua đó, cho nên mới làm phiền cậu mà, cảm ơn nhé.” xong liền cho cậu ta có cơ hội từ chối mà xoay người quay về chỗ luôn.

      Tô Trọng Tuấn đành phải với sau lưng : “Mình thay mặt cậu ấy cảm ơn cậu.”

      Nhan Họa phất tay tỏ vẻ cần cảm ơn, sau đó ngồi lại chỗ mình, giở sách vở ra tranh thủ ngồi học.

      Tiết thứ hai là tiết thể dục, sau đó là giờ giải lao 25 phút.

      Sau giờ học, Tô Trọng Tuấn liền cầm thẻ học sinh đến ban khoa học tự nhiên.

      Tới nơi, dọc đường đều có các bạn học thân thiện chào hỏi cậu, còn nhào tới xiết cái cổ mập của cậu nữa, tất cả đều là bạn tốt.

      “Ơ, Bàn Tử, lâu gặp, sao lại đến đây chơi vậy? Chiều thứ sáu tan học cùng chơi bóng !” bạn học nam cao to cường tráng khoác vai cậu .

      “Được, đến lúc đó nhớ qua gọi tôi, đúng giờ đấy nhé! Có cần tôi hẹn giúp cậu vài nữ sinh khoa Văn ?” Tô Trọng Tuấn cười đáp, sau đó quả nhiên liền nghe thấy các bạn học nam xung quanh kêu gào như sói đói, cậu đúng là em tốt.

      Ở Nhị Trung hầu như tất cả mỹ nữ đều tập trung hết ở khoa Văn, cho nên các học sinh nam chuyên khoa học tự nhiên cực kỳ hâm mộ những chàng học khoa Văn, như thể là họ được sống trong vương quốc nữ sinh vậy, ghen tỵ chết được, biết thế lúc chọn chuyên khoa cứ mặt dày chọn khoa Văn cho rồi.

      chuyện đùa giỡn vài câu, Tô Trọng Tuấn lại tiếp tục tới ban hai, đến trước cửa phòng học của học sinh năm ba ban hai, cậu ngó vào nhìn lượt, lúc trông thấy mục tiêu liền gọi: “Kỳ Trạch!”

      Cậu nam sinh ngồi tận bàn cuối góc trong cùng dựa vào cửa sổ ngủ, sau khi bị cậu bạn ngồi cạnh gọi dậy mới mơ màng mở mắt ra, theo thói quen lấy tay hất ngược tóc mái lên.

      Động tác này đẹp mắt đến nỗi làm các ngồi túm tụm tán gẫu với nhau cũng kìm chế được mà quay sang nhìn, ai nấy cũng cười rối rít, sau đó còn khẽ huých người bên cạnh để họ cùng chú ý sang hướng đó.Kỳ Trạch bình thường là người khá khó gần, nhưng dáng vẻ của cậu ấy lúc ngủ cực kỳ tuấn và nhu thuận, làm cho các bạn nữ nỡ làm cậu ấy tỉnh, bởi vì nếu có ai đánh thức cậu ấy người đó phải đối mặt với tức giận và chịu đựng những câu cay độc của cậu ấy, ai chịu được.

      Đây cũng là nguyên nhân vì sao mà người vừa đẹp trai vừa học giỏi như cậu ấy lại có bạn nữ nào theo đuổi.Bởi vì nếu muốn theo đuổi dạng con trai như vậy nhất định phải là có trái tim mạnh mẽ mới được.

      Kỳ Trạch thấy Bàn Tử đứng bên ngoài, liền chậm chạp đứng dậy, kéo tay áo sơ mi vén đến khuỷu tay xuống, ra đến cửa phòng học : “Bàn Tử, tìm tôi có chuyện gì vậy?”

      Tô Trọng Tuấn đưa thẻ học sinh cho cậu, : “Bạn đẹp trai à, thẻ học sinh làm rơi mà cũng biết, tôi đến trả cho cậu đây.”

      Nhìn thấy tấm thẻ học sinh mình làm mất, Kỳ Trạch cực kỳ vui vẻ, nếu phải làm lại nó phải mất quá nhiều thủ tục rườm rà, mất thời gian vô cùng.Thẻ học sinh ở Nhị Trung mang rất nhiều chức năng, để ra vào trường này, dùng phòng máy, mượn sách ở thư viện này, mua đồ ăn quà vặt ở canteen nữa, tất cả những việc đó đều cần có thẻ học sinh.

      “Cậu nhặt được ở đâu vậy? Cảm ơn nhé, hôm nào tôi mời cậu ăn cơm.” Kỳ Trạch cầm lấy thẻ học sinh, cười tươi vỗ vai Bàn Tử, từ đó có thể nhìn ra được quan hệ của hai người rất tốt.

      Kỳ Trạch và Tô Trọng Tuấn quả chơi với nhau khá thân, hai người là bạn cùng lớp mười, hơn nữa Tô Trọng Tuấn cũng là trong số rất ít những người bạn của Kỳ Trạch.Tính cách của Kỳ Trạch hòa đồng nên bạn bè nhiều, thậm chí có thể rằng ngoài gương mặt đẹp và đầu óc thông minh ra chẳng có gì đáng khen hết.Tô Trọng Tuấn tính cách lại trái ngược hẳn, cậu là người rất lịch và hiền lành, cho nên trong trường có rất nhiều bạn bè thân thiết.

      phải là tôi nhặt được, mà là bạn xinh đẹp, cậu có muốn mời người ta ăn cơm ?” Tô Trọng Tuấn cười hì hì trêu chọc.

      Kỳ Trạch nhếch miệng cười, theo bản năng nhướn mày hỏi: “Là ai vậy?”

      “Là Nhan Họa của lớp chúng ta cũ đó, còn nhớ ?” Tô Trọng Tuấn quan sát Kỳ Trạch, quả nhiên thấy ánh mắt của cậu ấy sáng bừng lên.

      “Là cậu ấy à...Sao cậu ấy đích thân đến đây mà lại nhờ cậu?” Kỳ Trạch lật qua lật lại cái thẻ học sinh, lơ đãng .

      “Ai biết được! Có lẽ là vì tính tình cậu tốt, từng làm mất lòng người ta, cho nên cậu ấy mới muốn gặp cậu.”

      Tô Trọng Tuấn thấy cậu đáp lại, bèn suy nghĩ lát rồi tiếp: “Chiều thứ sáu có muốn chơi bóng , mình có hẹn với vài người bạn rồi, hôm đó nếu biết cậu cũng các bạn nữ chắc kéo đến đông lắm đó.”

      “Chán ngắt, !”

      “Ai chà chà, hôm đó chắc là Đàn Tử Quỳnh cũng đến đó.” Tô Trọng Tuấn bắt thóp Kỳ Trạch.

      Kỳ Trạch lạnh nhạt liếc Tô Trọng Tuấn cái, cuối cùng miễn cưỡng gật đầu.

      Tô Trọng Tuấn thấy Kỳ Trạch ràng sướng phát điên mà còn giả vờ bình tĩnh liền cười tươi vỗ vai cậu, đến lúc đó nếu Đàn Tử Quỳnh mà lôi theo Nhan Họa đến đoán chừng người này trở mặt với mình mất, haizz, trách nhiệm của mình lớn quá !

      Sắp tới giờ vào lớp, Tô Trọng Tuấn lên tiếng chào Kỳ Trạch và hỏi thăm mấy người bạn, sau đó nhanh chóng quay trở về lớp học.

    3. Ngân Nhi

      Ngân Nhi Well-Known Member Staff Member VIP Trial Moderator Super Editor

      Bài viết:
      1,304
      Được thích:
      47,158
      Chương 9
      Edit: Ngân Nhi

      Cuộc sống học tập và sinh hoạt năm lớp 12 hầu như ngày nào cũng như ngày nào, thời gian cũng trôi qua rất nhanh.

      Buổi tối về đến nhà, sau khi ăn cơm tối với gia đình, Nhan Họa dạo lát rồi lại về phòng cắm đầu vào núi bài tập, lúc làm xong gần nửa đêm.

      Lúc mẹ tới nhắc ngủ, Nhan Họa lại có chút bần thần.

      Giấc mộng tối qua trở thành nỗi ám ảnh rất lớn đối với , đây là điều chưa từng xảy ra.Trước kia nếu ngủ có nằm mơ chỉ sau ngày là quên sạch, thế nhưng lần này , mọi ký ức đều ràng khiến nghĩ rằng nó hoàn toàn là .

      cảm thấy hơi sợ.

      Mặc dù biết rằng việc người ta xuyên về quá khứ hay tương lai chỉ tồn tại trong tiểu thuyết hoặc phim truyền hình, hề có tính khoa học, nhất định chỉ có thể là nằm mơ.Thế nhưng giấc mơ này lại quá chân , thậm chí còn nhớ chồng tương lai của tên là “Kỳ Trạch”, cực kỳ đẹp trai và cuốn hút, vẻ mặt kiêu ngạo làm cho người ta muốn đánh, còn có cả em bé Duệ Duệ đáng nữa, tất cả đều như ở ngay trước mắt .

      Tuy nhiên, những việc đó còn lâu mới xảy ra, tại mới 17 tuổi, việc quan trọng nhất là kỳ thi tốt nghiệp vào năm sau, những việc khác cứ đặt qua bên .

      Mang theo tâm trạng thấp thỏm lo âu, Nhan Họa nằm xuống giường, trong lòng hy vọng giấc mơ chân kia đừng tiếp diễn nữa.

      Ngày hôm sau, đồng hồ báo thức vang lên, Nhan Họa mơ mơ màng màng mở mắt ra.

      Tối qua lăn qua lộn lại mãi mới ngủ được, buổi sáng lại phải dậy sớm nên suýt chút nữa là nhắm mắt ngủ tiếp rồi.Tuy vậy là học sinh cuối cấp chăm ngoan, nguyên tắc cơ bản là được học muộn, cho nên dù có buồn ngủ mấy cũng phải cố gắng thức dậy đúng giờ.

      Nhan Họa vẫn như mọi ngày vào toilet rửa mặt thay quần áo, sau đó bị em trai tranh nhà vệ sinh, ăn xong bữa sáng rồi chuẩn bị học.

      Nhan Họa dắt xe ra cửa, buổi sáng gió mát lùa vào khiến cho thoải mái, đêm ngủ mộng mị làm tinh thần cũng ổn định hơn nhiều.

      Phát này khiến cho vừa vui lại vừa mâu thuẫn, vui là vì hóa ra hôm đó đúng là nằm mơ , mâu thuẫn là vì em bé trong giấc mơ kia là đáng lắm, nếu con trai tương lai của mà cũng xinh đẹp như vậy hạnh phúc biết bao, dĩ nhiên điều kiện tiên quyết là người đàn ông kia phải là bố của đứa bé.

      Có thể rằng Kỳ Trạch cường thế xấu xa trong giấc mơ kia tạo cho áp lực , cho nên muốn gặp lại cậu ta nữa, cũng may mà hai khoa trong trường cách nhau khá xa nên cơ hội gặp nhau nhiều.

      Nhan Họa gạt bỏ vướng bận, tiếp tục xông vào guồng quay bận rộn của năm cuối cấp, đảo mắt đến thứ sáu.

      Thứ sáu là ngày được các học sinh rất mong đợi, bởi vì sau khi tan học có hai ngày nghỉ cuối tuần chờ đón, cho nên có thể đây là ngày mà các học sinh cảm thấy vui vẻ nhất khi đến trường.

      Tiết cuối cùng của chiều thứ sáu là giờ thể dục thể thao dành cho học sinh năm ba, là giờ cho các học sinh cuối cấp được rèn luyện thân thể.

      “A Họa, chơi bóng !” Đàn Tử Quỳnh vừa thu dọn sách vở vừa với Nhan Họa.Tiết cuối tham gia ngoài trời nên phải cất sách vở vào balo rồi mang theo luôn, lát nữa cần phải quay lại lớp thu dọn nữa.

      Nhan Họa vẫn còn thong thả đọc công thức toán, đầu cũng thèm ngẩng lên, hỏi: “Chơi bóng gì?”

      “Cầu lông hoặc bóng bàn nhé? A, còn cả tennis nữa, hay là bóng chuyền...” Đàn Tử Quỳnh vừa nhìn các bạn nữ lấy các loại dụng cụ thể dục vừa trả lời.

      bạn rất nhiệt tình : “Nhan Họa, Đàn Tử, chơi bóng ?”

      “Nhan Họa, đấu trận tennis nhé?” bạn cầm vợt tennis khoác vai Nhan Họa hỏi.

      “Đàn Tử, Nhan Họa, đấu bóng chuyền !” bạn nữ cầm bóng chuyền khác cũng theo.

      được, Đàn Tử, mấy hôm trước ràng cậu đồng ý chiều nay cùng đánh cầu lông rồi mà!”

      “Cậu mình , cái trái cầu lông bé tí kia có gì hay chứ? Đàn Tử hồi lớp mười đăng ký học tennis rồi!”

      “Vậy để lại Đàn Tử cho các cậu đó, Nhan Họa chúng mình đánh cầu lông ~~”

      đám con léo nhéo ầm ĩ trong lớp, dáng vẻ ai nấy đều tươi cười vui vẻ, hình ảnh này nghi ngờ gì thu hút ánh mắt của rất nhiều học sinh trong lớp.

      “Ha ha, các nữ vận động viên, hôm nay chúng ta cùng chơi bóng rổ !” Tô Trọng Tuấn đứng dậy gào to, “Có rất nhiều trai đẹp của ban khoa học tự nhiên cùng tham gia đó, cơ hội rất khó có được, nên bỏ qua!”

      Các nữ sinh nghe vậy liền đồng loạt thở dài, mấy cậu con trai khoa Văn lập tức kêu ầm lên: “Lớp trưởng, cậu đáng ghét đấy, lại giúp đỡ người ngoài là thế nào! Chúng tôi khinh bỉ cậu! Ai đời lại giúp đám lang sói bên khoa học tự nhiên có cơ hội gặp con khoa Văn chúng ta chứ, cậu chẳng lẽ biết là đám sói đói đó sớm nhăm nhe nữ sinh khoa chúng ta từ rất lâu rồi à?”

      Các nữ sinh nghe các bạn nam vậy buồn cười chịu được, cả lớp ai nấy cũng nhịn được mà cười theo.

      Tô Trọng Tuấn dùng cơ thể mập mạp chặn ở cửa lớp ngăn lối của mọi người, hét lên: “Bạn nào muốn tham gia trận bóng rổ nam nữ phối hợp mau tới đây đăng ký, mình cam đoan là ở đó nam sinh cực kỳ đẹp trai bên ban khoa học tự nhiên đấy!”

      Mọi người nghe xong đồng loạt cười híp mắt xông ra bên ngoài, hoàn toàn để cho lớp trưởng chút mặt mũi.

      Mặc dù lớp trưởng rất được lòng các bạn học, nhưng đối với các nữ sinh khoa Văn mà rất khó để cho các bạn ấy tham gia đấu bóng rổ với nam sinh, điều đó cũng quan trọng, dù sao các bạn ấy cũng đến sân bóng rổ cổ vũ bọn họ.Tô Trọng Tuấn có ý định ngăn mọi người lại, vì mục tiêu của cậu chỉ có mà thôi.

      “Đàn Tử, cố gắng giúp đây !”

      Tô Trọng Tuấn tới bàn của Đàn Tử Quỳnh, ánh mắt lặng lẽ nhìn Nhan Họa chuyện với mấy bạn, thấy Nhan Họa đồng ý cùng đánh cầu lông với bọn họ khỏi có chút nóng nảy.

      “Mình đồng ý với đám kia là dẫn mấy bạn qua đó rồi, chỉ còn thiếu hai người nữa thôi, cậu mau , nếu đám Âu Dương kia mà biết cậu đến tức giận đó!”

      Đàn Tử Quỳnh là nàng rất phóng khoáng, kết thân được với rất nhiều bạn nam trong trường, biết trong nhóm chơi bóng hôm nay có khá nhiều bạn thân nên hề do dự mà đồng ý luôn là dẫn mấy bạn nữ qua đó xem.

      “Nhan Họa có cùng ?” Tô Trọng Tuấn hỏi điều quan trọng nhất.

      Nhan Họa lắc đầu : “Mình biết chơi bóng rổ, hồi lớp mười mình chọn học bóng rổ, ai dè cuối cùng đến mép rổ cũng ném trúng, bây giờ mà chơi mất mặt chết mất.”

      Điều này ai mà biết chứ, học kỳ đó này cố gắng mãi mà vẫn chả ném được quả nào vào rổ, thầy giáo suýt chút nữa là cho trượt môn, cuối cùng xét thấy này dù sao cũng hiền lành yếu ớt nên cũng làm khó nữa, để cho thi lại lần, sau đó mắt nhắm mắt mở cho qua.

      Tô Trọng Tuấn cố gắng khuyên Nhan Họa mãi mà vẫn phản ứng gì, mấy bạn bên cạnh hẹn đánh cầu lông hung ác nhìn cậu chằm chằm, làm cho Tô Trọng Tuấn dám làm gì nữa.

      Sao yên lành cậu lại tự ôm nghiệt vào người thế này cơ chứ!

      Đàn Tử Quỳnh dứt khoát : “Được rồi, lúc nào hết tiết A Họa qua đó ngồi xem bọn mình cũng được, xong rồi cùng nhau về nhà.” ghé vào tai Nhan Họa : “Phải tiếp xúc nhiều với con trai chút mới mong hết chứng sợ con trai được.”

      “...Mình đâu có mắc chứng sợ con trai chứ!”

      “Ui dời, cũng giống nhau cả thôi! Coi như cậu theo ủng hộ đám con là được, dù sao cậu cũng qua chờ mình rồi cùng về mà!”

      “Được rồi.”

      Tô Trọng Tuấn tuy rằng nghe thấy hai bạn kia thầm cái gì, nhưng chỉ cần Nhan Họa chịu đồng ý lúc nào hết tiết xem là coi như thành công nửa rồi.

      Lớp học trong thoáng chốc vắng bóng người, Nhan Họa lưng đeo balo, tay cầm túi vải, cùng bạn học ra khỏi lớp rồi thẳng tới sân cầu lông.

      Trong sân bóng rổ, đám con bị Tô Trọng Tuấn kéo tới hoàn toàn tin lời cậu , trong đám con trai rất bình thường kia lại nam sinh cực kỳ đẹp trai!

      Giữa đám con trai da ngăm đen mồ hôi đầm đìa xuất Kỳ Trạch có nước da trắng như thể dù có phơi nắng cũng đen được, tuy dáng vóc hơi gầy nhưng lại có chiều cao đáng mơ ước, hơn nữa người cậu lại toát ra loại thần thái nên lời, lấn át hoàn toàn những cậu con trai khác.

      Có người Kỳ Trạch có nét hồn nhiên tinh nghịch như những bạn học nam khác, cậu rất lạnh lùng và có phần trưởng thành sớm.Đối với những người cùng tuổi con trai thường phát triển muộn hơn con , vậy mà Kỳ Trạch lại có gương mặt tuấn tú kèm với phong thái điềm đạm, chẳng trách mà cậu lại được chú ý như vậy.

      Chỉ tiếc rằng, lúc này cậu ấy lại bày ra vẻ mặt vô cùng lạnh nhạt, hơn nữa còn có phần tức giận nhìn Tô Trọng Tuấn.

      Tô Trọng Tuấn ra vẻ biết gì ngó nghiêng hai bên trái phải, tên Kỳ Trạch này ràng là rất khó chịu, chẳng qua là vẫn cố tỏ ra bình tĩnh mà thôi, cậu ta , ai mà biết cậu ta bực mình vì chuyện gì cơ chứ? Tâm tư của Kỳ Trạch rất khó đoán, Tô Trọng Tuấn cũng qua lần tình cờ mới biết là cậu ta hề có hứng thú với các nữ sinh.

      Tô Trọng Tuấn là bạn tốt với Kỳ Trạch, cho nên cũng có phần hiểu cậu ấy, nếu như Kỳ Trạch muốn cậu cũng dám hỏi, lại làm cậu ấy mất hứng.Kỳ Trạch là người luôn muốn kiểm soát mọi việc trong lòng bàn tay, nếu như người khác cố gắng suy đoán tâm tư của cậu ấy nhất định khiến cậu ấy nổi cáu.

      “Này Bàn Tử, tên đẹp trai kia hình như được vui lắm, cậu kéo cậu ấy đến đây làm gì vậy?” Đàn Tử Quỳnh hỏi Tô Trọng Tuấn.

      Tô Trọng Tuấn thầm thở dài, trong lòng thầm trách phải lỗi do cậu đó sao, ngay cả bạn thân kia cũng rủ được đến đây, làm cậu thất hứa với Kỳ Trạch, chừng sau này rất khó rủ cậu ấy chơi thêm lần nữa.

      Tuy nhiên sau khi tan học Nhan Họa có hứa là qua đây xem, đến lúc đó biết Kỳ Trạch có còn bực bội như bây giờ nữa .

    4. ElaineNguyen

      ElaineNguyen Member

      Bài viết:
      36
      Được thích:
      72
      Cảm ơn Ngân Nhi nhiều nha, truyện rất hấp dẫn, tò mò về Nhan Họa và Kỳ Trạch trong tương lai quá ^^
      Ngân Nhi thích bài này.

    5. Ngân Nhi

      Ngân Nhi Well-Known Member Staff Member VIP Trial Moderator Super Editor

      Bài viết:
      1,304
      Được thích:
      47,158
      @ElaineNguyen Thấy cmt xúc động đừng hỏi :yoyo44:

      Cậu Kỳ Trạch này thích thầm con người ta từ lâu rồi mà chả dám , ngạo kiều kinh khủng :yoyo36:
      Tịch Vũ, Hoaithao, midnight6 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :