1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Hy vọng của Nhan Họa - Vụ Thỉ Dực (Full + Đã có ebook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. susu

      susu Well-Known Member

      Bài viết:
      1,562
      Được thích:
      1,239
      Co Ngan Nhi quay lai, doi bom qua xa, nhung tui thich the, thanks Co
      A fangNgân Nhi thích bài này.

    2. Ngân Nhi

      Ngân Nhi Well-Known Member Staff Member VIP Trial Moderator Super Editor

      Bài viết:
      1,304
      Được thích:
      47,158
      Chương 96
      Edit: Ngân Nhi

      Buổi tối, Nhan Họa ngồi làm mấy bài tập toán, mãi đến khi mỏi tay mới dừng lại nghỉ chút, bỗng nhiên nghe thấy tiếng chuông tin nhắn điện thoại vang lên.

      Lúc mở ra xem, lông mày khẽ nhíu lại.

      [Nhan Họa, mình ở dưới khu nhà cậu.]

      Chỉ đơn giản câu thừa thiếu, Nhan Họa nhìn mà mặt đầy vạch đen, tại hơn chín giờ tối rồi, cậu ấy còn chạy tới đây làm gì?

      Chuyện ngày hôm nay chỉ giận chút thôi, lát là tâm trạng ổn định lại ngay.Chuyện con trai đánh nhau cũng thấy mấy lần, lần nào nhìn cũng sợ hết hồn, phải vội vàng chạy tránh cho bị vạ lây. thấy hành động đánh nhau này vô cùng ngu ngốc, nhưng các nam sinh lại nghĩ vậy, đôi khi chỉ có quả đấm mới giải quyết được vấn đề.

      Hôm nay tức giận là vì nhìn thấy Kỳ Trạch bị thương.

      Nhìn di động lát, Nhan Họa chẹp miệng rồi đứng dậy cầm chìa khóa ra khỏi phòng.

      “Chị, chị đâu đấy?” Nhan Lãng cũng cùng ngồi trong thư phòng làm bài tập, thấy chị ra ngoài vội hỏi.

      “Chị có chút việc phải ra ngoài lát.”

      “Này…”

      để ý tới cậu em ngốc thích quan tâm việc của người khác, Nhan Họa trở về phòng ngủ thay quần áo, lúc chuẩn bị thay dép ra cửa mẹ Nhan ngồi xem TV trông thấy, hỏi: “Muộn thế này rồi con còn ra ngoài làm gì?”

      “Con chỉ xuống dưới dạo chút thôi, học bài mệt quá, con muốn thư giãn đầu óc thôi ạ.” Nhan Họa đáp.

      Mẹ Nhan nghe thấy con là chỉ xuống dưới khu nhà dạo cũng ngăn cản nữa, chỉ dặn đừng về muộn quá, được ra khỏi khu, con mình ra đường lại gặp mấy đám thanh niên xấu vân vân….

      Nhan Họa nghe mẹ lại bắt đầu dông dài, chỉ qua loa đáp vài câu rồi chột dạ chạy biến ra ngoài.

      xuống tầng , Nhan Họa chạy ra sân chơi của khu nhà nhìn chút, sau đó thấy ở trước ghế ngồi chỗ hồ bơi, có cậu con trai đứng dưới gốc cây dâm bụt cao ngang người mình.

      Buổi tối trời tháng năm thời tiết rất dễ chịu, nhiệt độ ôn hòa, dưới sân có rất nhiều người tập thể dục, mấy chỗ vui chơi giải trí của chung cư cũng đông nghịt người, nhưng chỉ có khu vực gần hồ bơi là có ai cả.

      Chỉ có cậu con trai đứng dưới ánh đèn đường.

      Ánh mắt của cậu vẫn luôn chăm chú nhìn lên nhà của Nhan Họa, đến khi Nhan Họa chầm chậm tiến về phía cậu, cậu liền tiến lên trước bước rồi giang tay ôm lấy .

      Nhan Họa sững sờ giây lát khi bị cậu ôm, sau đó hơi xấu hổ nhìn xung quanh lượt, nhận thấy chỗ cây dâm bụt này vừa vặn chắn tầm mắt ra chỗ sân chơi, những khu vực khác có ai.

      “Nhan Họa, đừng giận nữa được ?”

      Giọng của cậu hơi khàn, còn có phần yếu ớt, khiến cho tim cũng mềm nhũn ra rồi.

      Nhan Họa vốn hề tức giận, chỉ muốn gạt cậu ấy chút thôi, để cho cậu biết rằng nếu cậu đánh nhau để bị thương vui.Ngày mai đến trường bình thường lại thôi, khó chịu với cậu ấy nữa đâu.Nhưng ngờ là cậu lại đợi được đến ngày mai, tối muộn chạy tới tận nhà thế này, khiến biết sao cho phải.

      Nghe vào rồi có rất nhiều hành động ngu ngốc, trước đây hiểu lắm, giờ rồi.

      Người thông minh như Kỳ Trạch mà cũng làm những việc thế này cơ đấy.

      Trong lòng tràn đầy ngọt ngào và vui sướng, khiến cho Nhan Họa càng thêm thích cậu bạn trai này hơn.

      vòng tay ôm lấy cậu rồi kiễng chân hôn lên môi cậu cái, đưa tay vén tóc mái của cậu sang bên rồi áp trán của mình vào, mỉm cười : “Mình giận nữa rồi.”

      chỉ nhận được cái hôn, mà còn khiến cho gần gũi với mình như vậy, Kỳ Trạch vô cùng sững sờ, biết tại sao lại có những hành động này, tuy vậy cậu vẫn phản ứng lại rất nhanh, đổi khách làm chủ cúi đầu hôn lên môi mấy cái.Nhưng cũng chỉ dám hôn thôi chứ dám có suy nghĩ quá trớn gì, dù sao đây cũng là nơi công cộng, nếu có người phát ra tốt cho Nhan Họa.

      Trong lòng bỗng cảm thấy hơi hối hận vì mình chọn hẹn ở chỗ này.

      Nhan Họa kéo cậu ngồi xuống ghế, vội về nhà học mà cùng cậu hóng gió, trò chuyện.Trong lúc đó, rất chú ý đến khóe môi bị thương của Kỳ Trạch, dấu vết hình như còn nặng như hồi chiều nữa.

      “Sao cậu lại tới đây? Ông nội có biết ? Có sợ ông lo lắng ?”

      “Mình phải là con nên ông nội quá lo lắng đâu.Ừ …Tại mình cứ nghĩ đến dáng vẻ tức giận của cậu hôm nay nên mới…” Kỳ Trạch có phần mệt mỏi , hiển nhiên là cậu muốn nhìn thấy giận chút nào.

      Đây là lần đầu tiên kể từ sau khi quen nhau Nhan Họa lạnh lùng với cậu như vậy, thậm chí thèm đợi cậu cùng mà tự mình về nhà luôn.

      Nhan Họa nghe xong liền nghiêm mặt, tiến gần vào cậu chút, lúc ngửi thấy mùi sữa tắm hỏi ngay: “Cậu tắm rồi à? Vết thương tay có bị dính nước ?”

      Kỳ Trạch bị hành động của làm cho hơi đỏ mặt, nhưng vẫn lên tiếng giải thích: “Ừ, mình tắm rồi, có bị dính chút nước, nhưng ông nội giúp mình bôi thuốc rồi.”

      “A, thế ông nội có hỏi cậu làm sao bị thương ?” Nhan Họa hỏi.

      “Tất nhiên là có rồi, nhưng sau khi nghe mình kể lại, ông nội bảo mình đánh là đúng!”

      Nhan Họa: “…”

      Ông ơi, ông rốt cục nghĩ gì vậy, sao lại khích lệ cháu trai đánh nhau thế chứ, còn bảo đánh là đúng, ông luôn dạy cháu trai của mình như vậy sao?

      “Vậy chắc chắn là cậu kể ràng nguyên nhân cậu đánh nhau rồi, bị thương thành như thế, có gì mà tốt chứ?” Nhan Họa bực bội , còn tưởng là cậu đùa để trêu mình chứ.

      Đầu óc của Kỳ Trạch suy nghĩ rất mau lẹ, nghe ngữ khí của hiểu được ý tứ trong lời rất nhanh, ra lý do tức giận là vì cậu đánh nhau đến mức bị thương.Nghĩ vậy, cậu liền nắm lấy vai , cúi xuống hôn lên má cái, cười : “ sao đâu, hồi cấp hai mình…khụ, mình từng chơi bời lêu lổng bên ngoài thời gian ngắn, thường xuyên đánh nhau với người ta, mấy năm nay vì quá an phận đánh đấm gì nữa nên nhất thời phản ứng hơi chậm, cho nên mới cẩn thận bị trầy tay thôi, Âu Dương mới là người bị thương nặng cơ.”

      Tiếp đó Nhan Họa lại bị Kỳ Trạch hôn đến mức ngạt thở, hơi thở của phái nam quẩn quanh bên mũi khiến cho đầu óc choáng váng.Nghe cậu khiến vô cùng ngạc nhiên, nhìn thế nào cũng ra là cậu ấy từng có thời như vậy.Cũng thể là bang phái gì cả, chỉ là hồi đó các thanh niên hay tụ tập với nhau, có chút chuyện là bắt đầu gây gổ, chuyện này rất hay gặp, cho nên mẹ mới luôn lo lắng Nhan Lãng bị mấy tên con trai học dốt rủ ra ngoài lập hội đánh nhau.

      “Cậu là…” Nhan Họa nhất thời biết nên gì.

      Kỳ Trạch lại nhân cơ hội hôn cái, sau đó nắm chặt lấy hông tha, : “Cậu yên tâm, sau này mình cẩn thận để bị thương nữa.”

      Nghe ngữ khí của cậu ý là nếu sau này có gặp chuyện phải dùng tới nắm đấm giải quyết cậu vẫn ra tay.Nhan Họa bị thái độ của cậu làm cho vô lực, thể làm gì khác hơn là bất lực gục đầu vào vai cậu.Kỳ Trạch vội vàng đỡ đầu lên, : “Đừng làm vậy, vai mình cứng lắm, cẩn thận làm đau cậu.”

      Nhan Họa càng bất lực hơn nữa.

      Đôi tình nhân trẻ tuổi làm ổ trong góc hóng gió chuyện, đến tận hơn mười rưỡi mẹ Nhan gọi điện tới thúc dục Nhan Họa mới giật mình thức tỉnh, cuống quýt bảo Kỳ Trạch mau về nhà.

      Kỳ Trạch lại giữ lại hôn mấy cái nữa rồi mới lưu luyến rời ra về.

      Lúc Nhan Họa lên nhà, nhìn đôi môi sưng đỏ trong gương, lập tức nhịn được mà che mặt.

      Con trai mà mất khống chế nguy hiểm vô cùng, còn cảm giác được cơ thể của Kỳ Trạch có chút biến hóa, sợ đến mức suýt nữa nhảy dựng lên rồi…

      *

      Hôm sau đến trường, Nhan Họa thấy Đàm Minh Thiên dáng vẻ vẫn bình thường như mọi ngày, thấy nhìn còn ngẩng lên nhìn lại rồi mỉm cười.

      Nhan Họa thấy thế cũng yên tâm hơn.

      Đàm Minh Thiên là tốt, mặc dù ấy thầm thích Kỳ Trạch, nhưng sau khi biết và Kỳ Trạch là đôi, ấy cũng gì, thậm chí hề biểu lộ ra, cứ thế để cho mọi chuyện trôi .Cho nên, muốn Đàm Minh Thiên bị mấy lời của Âu Dương Cảnh làm cho thương tâm.

      Ngày hôm qua ấy khóc lóc chạy , chắc là phải đau đớn lắm.

      Đến giờ nghỉ trưa, mọi người cùng nhau tới nhà ăn ăn cơm, Nhan Họa, Đàm Minh Thiên và Đàn Tử Quỳnh lấy cơm xong liền ngồi vào chỗ mọi ngày hay ngồi, lát sau lại thấy các nam sinh cũng cùng nhau tới, Âu Dương Cảnh thậm chí còn khoác tay Kỳ Trạch mà , thấy vậy Nhan Họa và Đàm Minh Thiên đều sững sờ nhìn bọn họ.

      Hôm qua còn hùng hùng hổ hổ đánh nhau, hôm nay lại là em tốt, thế giới của đám con trai khiến các thể hiểu nổi luôn! >__<

      Đàn Tử Quỳnh chỉ vào hai người, : “Các cậu hôm qua vừa mới đánh nhau xong, hôm nay lại quấn quýt thế rồi, thấy kì lạ à?”

      Kỳ Trạch ngồi đối diện Nhan Họa, kéo cánh tay đặt vai mình xuống, nhún vai : “Biết làm sao được, ai bảo mình là người biết khoan dung chứ.”

      Câu tự sướng này của Kỳ Trạch khiến cho mọi người đều đồng loạt bật cười.

      Âu Dương Cảnh cũng hào sảng : “Đánh nhau là phương thức giao tiếp của đàn ông, đánh trận tình cảm càng tăng lên.Đúng các em?”

      Kỳ Trạch thèm để ý đến cậu ta.

      “Có câu gì mà đầu giường cãi nhau cuối giường làm hòa ý, con trai cũng áp dụng thế đấy.” Trình Dương thản nhiên .

      Lập tức, xung quanh có rất nhiều người bị sặc cơm.

      Đàn Tử Quỳnh cười dừng nổi, dùng cùi chỏ huých Đàm Minh Thiên, : “Minh Thiên, đồ gấu lớn này đáng ghét, bọn mình nên để ý đến cậu ta.”

      Đàm Minh Thiên ung dung : “Ừ mình biết rồi, nghe lời cậu hết.”

      “Này, được như vậy chứ!” Âu Dương Cảnh vẻ mặt tội nghiệp nhìn Đàm Minh Thiên, : “Minh Thiên, hôm qua mình xin lỗi rồi, là mình sai, nghe người ta linh tinh, cậu đừng để ý đến mình nữa mà…”

      Đàm Minh Thiên nghe cậu ta có chút xấu hổ, nghiêm mặt thèm quan tâm cậu ta nữa.

      Những người khác ngồi bên cạnh đều hùa nhau trêu chọc Âu Dương Cảnh đáng thương, nếu yên lặng nhắc đến chuyện hôm qua nữa có phải tốt rồi .

      Trong guồng quay bận rộn với sách vở của những chàng trai mới lớn, cuối cùng kì thi vào đại học lần đầu tiên trong cuộc đời cũng tới rồi.

    3. susu

      susu Well-Known Member

      Bài viết:
      1,562
      Được thích:
      1,239
      Còn mấy chương nữa là hoàn rồi, vừa mong chờ, vừa nuối tiếc, thanks Nhi
      Ngân Nhi thích bài này.

    4. Ngân Nhi

      Ngân Nhi Well-Known Member Staff Member VIP Trial Moderator Super Editor

      Bài viết:
      1,304
      Được thích:
      47,158
      Chương 97
      Edit: Ngân Nhi

      ra khỏi trường thi, ánh nắng mặt trời buổi chiều vẫn rực rỡ như trước, chói chang khiến người ta phải nheo mắt lại.

      Nhan Họa ngẩng đầu nhìn trời xanh mây trắng, tâm trạng căng thẳng tích tụ bấy lâu cuối cùng cũng được thả lỏng, trong tiếng ồn ào xung quanh, nhàng ngẩng cao đầu nở nụ cười.

      Cuối cùng cũng kết thúc rồi! tốt quá!

      Hôm nay là ngày thi cuối cùng, địa điểm thi của Nhan Họa cách trường Nhị Trung xa, chỉ mất khoảng 20 phút đường.Cùng địa điểm thi với còn có Kỳ Trạch, Đàm Minh Thiên, Âu Dương Cảnh và Trình Dương, những người còn lại may mắn như vậy, bị phân tán ở các trường học khác nhau hết rồi.

      Hoàn thành xong bài, Nhan Họa rời khỏi phòng thi, bởi vì cổng vẫn chưa mở nên các thí sinh đều đứng dưới sân trường chờ đợi.

      Các thí sinh ở đây cũng đều là học sinh ở các trường thuộc thành phố N, Nhan Họa đứng đợi lát từ phía sau có bàn tay đặt lên vai , lúc quay lại nhìn bắt gặp dáng vẻ tuấn và dịu dàng của Kỳ Trạch.

      Kì thi rốt cục cũng kết thúc, thoạt nhìn cậu có vẻ rất cao hứng.

      Nhan Họa nở nụ cười rạng rỡ ôm lấy cánh tay cậu, thèm kiêng kị ánh mắt của người khác, cười : “Kỳ Trạch, kì thi kết thúc rồi.”

      Thi đại học xong, bọn họ có quang minh chính đại nắm tay nhau cũng lo bị mọi người nhòm ngó nữa rồi.Thậm chí còn có thể tuyên bố với gia đình chuyện hai người nhau luôn!

      Kỳ Trạch rất thích thái độ gần gũi thân mật này của , nụ cười mặt cũng tươi hơn, đưa tay nhàng búng lên trán , : “Ừ, thi xong rồi, cậu cuối cùng cũng bị mình chăm chăm kèm cặp nữa, có phải vui lắm ?” Cậu biết là thỉnh thoảng có hay oán giận mình vì quá nghiêm khắc trong chuyện học hành.

      Nhan Họa tinh nghịch cười, hề phủ nhận điều cậu .

      Rất nhanh, Âu Dương Cảnh, Đàm Minh Thiên cùng các bạn cũng tới, mọi người gặp nhau đều rất vui vẻ, cho dù thành tích có thế nào nữa cứ cười trước , sau này bao giờ phải ngập trong đống bài tập ôn thi nữa rồi, cũng phải ngày ngày viết viết lách lách nữa.

      Lúc cánh cổng trường thi mở ra, cả đám cùng các thí sinh cùng nhau rời khỏi cái nơi khiến mình căng thẳng suốt hai ngày nay, sánh bước trở về trường học.Ánh nắng mặt trời chiếu sáng rực rỡ, gương mặt ai nấy đều nở nụ cười sáng lạn của tuổi trẻ.

      Trở về trường, cả bọn cùng ngồi xuống ghế đá cười cười , đám Đàn Tử Quỳnh cũng mau chóng trở lại, vừa trông thấy nhau vui sướng hét ầm ĩ rồi lao vào ôm ấp, sảng khoái vứt mấy thứ tài liệu học tập trong tay lên trời, lớn tiếng cười vang.

      “Cuối cùng cũng kết thúc rồi!!!” Đàn Tử Quỳnh chụm tay lại thành cái loa rồi hét lớn.

      Âu Dương Cảnh thấy vậy cũng đứng bên cạnh Đàn Tử Quỳnh, hét lớn: “Âu Dương Cảnh thích Đàm Minh Thiên, Đàm Minh Thiên xinh đẹp có thích cậu ấy !!!!!”

      “…”

      “Phụt!” Đàm Minh Thiên uống nước bị sặc.

      Trình Dương, Chu Dịch, Chu Lễ Giám và Liêu Vinh thấy thế liền ào ào xông tới ghì chặt cổ và chân tay Âu Dương Cảnh, ấn thẳng cậu ta xuống bãi cỏ, vừa đánh vừa mắng cậu là đồ “Hèn hạ vô sỉ”, “Dám thổ lộ ở chỗ này”, “Đầu bị úng nước rồi à”, “Gấu lớn mà muốn ăn thịt thiên nga”…

      Cả đám đều vui vẻ cười to, giọng của Âu Dương Cảnh dễ dàng bị trấn áp, cuối cùng vẫn chưa nhận được câu trả lời từ người con mà mình thích.

      Âu Dương Cảnh nhe răng trợn mắt bò dậy, tự an ủi mình, ít ra ấy cũng chưa gì, có nghĩa là mình vẫn còn cơ hội.

      Cười đùa xong, mọi người lại cùng nhau rời khỏi trường học để lên phố chơi.

      Nhân kỉ niệm ngày kết thúc đời học sinh, hôm nay cả bọn phải ăn mừng bữa lớn mới được.

      *

      Ngày tiếp theo sau kì thi đại học kết thúc, Nhan Họa nằm ở nhà ngủ giấc dài để lấy lại sức, lúc tỉnh dậy là buổi trưa rồi.

      cứ thế mặc đồ ngủ xuống lầu, còn vừa ngáp vừa lấy tay vò mái tóc rối bù, mắt vẫn díp lại, bỗng nghe được tiếng quát của mẹ, lúc hiểu được mẹ đầu óc chậm tiêu vì ngủ quá nhiều của mới giật mình thức tỉnh.

      “A Họa, A Trạch tới này, xem bộ dạng của con kìa! Để người ta thấy khác nào thành trò cười hả!!!”

      A Trạch tới…

      A Trạch tới…

      Nhan Họa lập tức trợn to mắt, nhìn người con trai ngồi salon uống trà với mẹ kia, tay của vẫn cứng đơ nắm lên tóc mình, ngây ngốc nhìn cậu lúc, sau đó vội vã chạy biến lên lầu, hét to: “Mẹ quá đáng, sao trước với con tiếng chứ…”

      Bị con oán giận nhưng mẹ Nhan chỉ nhún vai cái, cười híp mắt với Kỳ Trạch: “Con bác lúc chỉnh chu lúc lại lôi thôi như thế đấy, cháu đừng để ý nha…”

      Kỳ Trạch cười : “ có gì đâu ạ.”

      Mẹ Nhan lại cười tươi quan sát cậu, thêm gì nữa.

      Chờ Nhan Họa sửa soạn xong xuôi rồi xuống lầu, liền tức giận lườm Kỳ Trạch, đáng tiếc Kỳ Trạch lại ngồi cạnh mẹ của bạn nên dám làm gì, chỉ có thể dùng ánh mắt vô tội nhìn lại .

      Mẹ Nhan rót cho con chén trà, miệng lại theo thói quen quở trách , Nhan Họa vẫn như thường lệ cho vào tai trái rồi cho ra tai phải, quay đầu nhìn Kỳ Trạch : “Hôm nay sao cậu lại tới đây?”

      Kỳ Trạch nhìn mẹ Nhan chút rồi đắn đo : “Khụ, thi xong rồi, mình muốn cùng cậu ra ngoài dạo thôi.”

      Này, như vậy phải quá ràng rồi sao? Ai lại vừa mới thi xong đến nhà người ta rủ người ta chơi chứ? là có vấn đề.

      Nhan Họa chột dạ liếc nhìn mẹ, thấy mẹ vẫn chỉ cười híp cả mắt, cười đến mức khiến cho sốt hết cả ruột.

      Mẹ Nhan nhìn hai đứa trẻ đưa mắt liếc qua liếc lại bèn xua tay : “Được được, các con muốn chơi cứ , buổi tối về sớm chút rồi cùng nhau ăn cơm.” Tiếp đó bà với Kỳ Trạch: “A Trạch, con của bác giao cho cháu, đừng có để nó làm mấy chuyện ngu ngốc đáng xấu hổ là được.”

      “Mẹ…” Nhan Họa phồng miệng ấm ức, nào có bà mẹ nào lại con của mình như thế trước mặt người ngoài chứ? ngu chỗ nào mà ngu?

      Mẹ Nhan trợn mắt nhìn , nham hiểm : “Con tưởng mẹ biết gì đấy à?”

      Câu này ngay lập tức khiến cả hai người trẻ chột dạ, Kỳ Trạch có phần thấp thỏm, mỗi cử động của mẹ Nhan đều khiến cho cậu cảm thấy cực kỳ căng thẳng.

      “Mẹ…Mẹ biết cái gì vậy?” Nhan Họa yếu ớt hỏi.

      Mẹ Nhan đổ bã trà vào thùng rác, liếc con ngốc cái rồi : “Mẹ còn chưa già đến mức mờ mắt đâu, con của mẹ làm gì mẹ đều biết hết! Vì A Trạch là đứa bé ngoan cho nên mẹ mới mắt nhắm mắt mở cho qua, còn nếu là những đứa nam sinh khác được.”

      Chờ hai đứa trẻ mặt mày xám xịt rời khỏi nhà, bà liền nhịn nổi cười.

      Mẹ Nhan tuy giọng hơi quở trách, nhưng ý tứ vẫn là ủng hộ cho Nhan Họa và Kỳ Trạch đương.

      Kỳ Trạch nắm tay ra khỏi khu chung cư, : “Mẹ của cậu đúng là rất tâm lý.”

      “Đó là vì cậu thường xuyên tới nhà mình, lại biết cách ứng xử khiến cho mẹ mình hài lòng.” Nhan Họa dẹt miệng , “Đột nhiên mình phát cậu là người rất thủ đoạn.”

      “Cậu quá khen rồi, vì để ôm vợ về nhà, mình đành phải liều mạng vậy thôi.”

      “Này!”

      Hai người vừa chành chọe vừa ra khỏi khu nhà.

      Đến tối, cả hai lại thong dong nắm tay nhau trở về Nhan gia, bố Nhan và Nhan Lãng đều về, hai người đàn ông thấy bọn họ bước vào, ánh mắt liền thể rời .

      “Baba, A Lãng, hai người nhìn gì vậy?” Nhan Họa có chút chột dạ .

      Kỳ Trạch rất bình tĩnh chào hỏi, chút ngại ngùng, nhìn dáng vẻ kia của họ chắc chắn là mẹ Nhan cho họ biết rồi.Có được ủng hộ của mẹ Nhan, Kỳ Trạch liền tự tin hơn hẳn, cho nên rất thoải mái mà đối mặt với bố Nhan và Nhan Lãng.

      Bố Nhan là người phúc hậu, chỉ cười : “ có gì có gì, bố chỉ cảm thấy con bố lớn rồi, còn có cả bạn trai, thế mà bố lại hề hay biết.”

      Nhan Họa lập tức đỏ bừng mặt.

      Nhan Lãng bĩu môi nhìn bố mình, chu miệng : “Chỉ có bố là chậm hiểu thôi, còn bằng cả mẹ nữa.Mẹ minh sáng suốt, nhanh như vậy phát ra rồi, con còn tưởng là mẹ vẫn chưa biết gì chứ.”

      Bố Nhan bị con trai trêu cũng hề tức giận, ngược lại còn vui vẻ gọi Kỳ Trạch tới uống trà chuyện phiếm với ông, dùng ánh mắt như bố vợ quan sát con rể để đánh giá Kỳ Trạch, càng nhìn càng thấy hài lòng.Trái với vợ ông thầm quan sát nhất cử nhất động của Kỳ Trạch, trong phương diện này ông thoải mái hơn nhiều, cảm thấy Kỳ Trạch cực kỳ tốt, cho dù con sớm cũng thành vấn đề.

      Nhan Họa nhìn bố mình lôi kéo Kỳ Trạch cùng nhau chuyện thầm lè lưỡi rồi chạy vào bếp phụ mẹ làm cơm tối, sau khi bước vào bếp mới phát đồ ăn tối nay phong phú, trong chậu còn có cả tôm cua nữa, khỏi kỳ quái hỏi: “Mẹ, hôm nay có chuyện gì vui à?”

      Mẹ Nhan luộc gà, nghe con hỏi liếc cái rồi : “Lát nữa ông Kỳ tới dùng cơm.”

      Nhan Họa ồ tiếng, mặt lại đỏ lên, mở tủ ra lấy đồ sơ chế tôm, vừa chiến đấu với đám tôm trong chậu vừa : “Mẹ, mẹ phản đối sao?”

      “Sao phải phản đối? Dù sao mẹ vẫn tin là con mình có gan lớn như vậy, cho dù có bạn trai cũng biết cách tự bảo vệ mình.Với lại A Trạch cũng phải loại người như vậy, nếu các con thích nhau mẹ can thiệp.” Tiếp đó bà lại nhíu mày , “Mặc dù đúng là hơi sớm .”

      Nhan Họa nghe mà cảm thấy trong lòng ấm áp, nhịn được mà trêu mẹ chút, “Trước đây mẹ chả ước được gả con càng sớm càng tốt còn gì!”

      “Đứa ngốc này, cho dù có gả sớm cũng phải để tốt nghiệp đại học ! Chị hai con tháng này kết hôn với Vũ Trì đấy, nhân tiện mời cả ông Kỳ đến dự đám cưới luôn.”

      Nhan Họa tiếp tục đứng nghe mẹ thao thao bất tuyệt, cuối cùng bà còn là phải tạo mối quan hệ thân thiết với nhà họ Kỳ, như vậy sau này Kỳ Trạch mới thể bỏ rơi đứa con ngốc của bà được, vân vân và vân vân.

      Mẹ đúng là lo xa quá rồi!
      Tiểu Ly 1111, tart_trung, Sweet you30 others thích bài này.

    5. Ngân Nhi

      Ngân Nhi Well-Known Member Staff Member VIP Trial Moderator Super Editor

      Bài viết:
      1,304
      Được thích:
      47,158
      @susu Đúng là cứ lúc nào sắp hoàn truyện là thấy buồn :'(
      Dion thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :