1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Hy vọng của Nhan Họa - Vụ Thỉ Dực (Full + Đã có ebook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. thuythuy2203

      thuythuy2203 Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      91
      Được thích:
      998
      truyện này chuẩn gu mị, nhàng "chong sáng" :))) editor cố lên nha, sắp hoàn rồi :ex10:
      Ngân Nhi thích bài này.

    2. Ngân Nhi

      Ngân Nhi Well-Known Member Staff Member VIP Trial Moderator Super Editor

      Bài viết:
      1,304
      Được thích:
      47,158
      Chương 92
      Edit: Ngân Nhi

      Sau khi chăn vịt xong, cả nhóm vẫn lưu luyến muốn ra về, cứ nắm tay Nhan Họa hỏi han đủ thứ chuyện, Nhan Họa cũng rất kiên nhẫn mà trả lời từng câu.

      Nhan Hạo và Nhan Lãng từ dưới ao lên bờ, sau khi nghe Nhan Họa giới thiệu bạn xong, Nhan Hạo liền đặc biệt chú ý riêng tới Kỳ Trạch, cười : “Hoan nghênh hoan nghênh, hi vọng hôm nay các em chơi vui vẻ ở nơi này! A Họa, nhớ nhiệt tình phục vụ chăm sóc cho các bạn nhé.”

      Kỳ Trạch rất tự nhiên đánh giá người này, có chút áp lực nào, căn bản là vì người này tạo cho cậu cảm giác khá giống với Nhan Lãng.

      Nhan Họa cười tươi đồng ý.

      Nhan Hạo chào hỏi mọi người xong liền cầm hai cái lồng bắt vịt cùng em trai rời , dọc đường còn lưu lại thanh cạc cạc của tiếng vịt kêu.

      Sau khi hai người khuất, Đàn Tử Quỳnh và Trình Dương lập tức quay ra cười mờ ám với Kỳ Trạch, mặt che dấu được hả hê, Âu Dương Cảnh còn dí sát vào : “Soái ca, được vợ và em vợ đặc biệt quan tâm cảm giác thế nào?”

      “Chả thế nào cả!” Kỳ Trạch để ý đến bọn họ, rất bình tĩnh trả lời.

      Sau khi trêu Kỳ Trạch xong, Đàn Tử Quỳnh lại ôm lấy Nhan Họa, : “A Họa, cây khế ngọt nhà cậu bây giờ sao rồi, chúng ta hái ăn .”

      Đàm Minh Thiên nghĩ việc ra vườn hái khế còn tốt hơn so với về gặp người lớn, cho nên cũng rối rít muốn cùng.

      Bên cạnh nhà Nhan Họa là khu đất trống, vì ở bên trong lưng chừng núi nên địa thế hơi nghiêng xuống dưới, nhưng nơi này lại có rất nhiều chủng loại trái cây như nhãn, vải, ổi, khế, dương mai, cây chuối cũng có ít, đa phần đều là các loại quả của vùng nhiệt đới, chỉ tiếc là tại đa phần các cây đều chưa đơm hoa kết trái, chỉ có cây khế là ra khá nhiều quả.

      Tuy trồng nhiều cây ăn quả nhưng ai làm rào chắn trộm cả, bình thường có rảnh bà nội Nhan Họa qua tưới chút nước, còn lại là để cho cây tự do sinh trưởng, đến lúc cây ra quả cũng có ai hái trộm, bởi vì thôn này nhà nào cũng trồng rất nhiều, thể ăn hết được.

      “Đường hơi trơn, các cậu cẩn thận nhé.” Nhan Họa lên tiếng dặn dò, sau đó chỉ vào mấy cây khế : “Mấy cây kia là cây khế ngọt, bên cạnh là hai cây mận chua, nhưng bị hái khá nhiều rồi, hôm nay chắc chắn mình cho các cậu ăn đến tê răng thôi.”

      Nhan Họa vừa xong chính lại bị trượt chân xuống sườn núi, may là Kỳ Trạch luôn bên cạnh nên nhanh chóng nắm lấy eo giúp bị ngã, cuối cùng còn vòng hai tay ra ôm chặt vào lòng.

      Nhan Họa suýt ngã nên vẫn còn kinh sợ thôi, chờ khi thấy an toàn rồi, Đàn Tử Quỳnh mới tức giận : “A Họa, cậu còn nhắc bọn mình cẩn thận, thế mà chính cậu lại suýt trượt chân rồi, may mà có Kỳ Trạch, chân của cậu…”

      “Chắc là vì cậu quá quen thuộc với con đường này rồi nên bước rất tự tin lo nghĩ gì nên mới thế, còn bọn mình lần đầu đến đây nên rất cảnh giác cẩn thận, cho nên mới bị làm sao.” Trình Dương nhàng trêu chọc.

      Nghe Trình Dương xong, cả đám lại quay sang trêu Nhan Họa trận.

      Đứng dưới tán cây khế ngọt, ngẩng đầu lên là có thể nhìn thấy vô số những quả khế màu xanh.Mấy cậu con trai cậy mình cao liền tới hái mấy quả ở chỗ thấp, sau đó lại trèo lên cây hái mấy quả phía cao, đến khi Nhan Họa cảm thấy tương đối đủ rồi mới gọi mọi người cùng nhau cầm khế về nhà.

      Sau khi trở về nhà họ Nhan, Nhan Họa lấy rổ đựng khế, sau đó cắt thành những miếng bằng nhau giống như hình ngôi sao, nhìn vô cùng đáng .Nhan Họa hỏi thăm khẩu vị của từng người rồi vào bếp dầm muối ớt, có thể ăn luôn hoặc để lúc cho ngấm gia vị.

      Khế sau khi được ướp gia vị ăn rất ngon miệng, như là món khai vị trước khi ăn cơm vậy.Bỗng nhiên khách khứa trong nhà ai cũng nếm thử mấy miếng, thành ra khế mang về đủ ăn, cho nên đám Âu Dương Cảnh lại xung phong hái tiếp, Nhan Họa, Đàn Tử Quỳnh và Đàm Minh Thiên phụ trách rửa sạch và ướp gia vị.

      Đến khoảng mười hai rưỡi trưa tiệc mừng năm mới mới bắt đầu.

      Sân nhà và phòng khách của Nhan gia được bày rất nhiều bàn ghế, bàn tràn ngập các món ăn ngon, những vị khách cũng bắt đầu tới ổn định chỗ ngồi.

      Nhan Họa bảo các bạn cùng mấy chị em của mình ngồi chung bàn, ông Kỳ được bố Nhan mời đến ngồi cùng các chú bác, đều là những người lớn tuổi nên cũng dễ chuyện hơn.

      Ngày này ra cũng như buổi để mọi người vui chơi giải trí vậy, bắt đầu từ mười hai rưỡi cho đến hơn ba giờ chiều.Tất nhiên đám thanh niên như Nhan Họa ăn lâu như vậy, cũng được uống rượu nên làm sao ngồi được đến mấy tiếng, chủ yếu là khách cứ đứt quãng đến từng nhóm từng nhóm , ai ăn xong ở lại lầu dưới hoặc ra vườn trái cây gần đó để thưởng thức số đặc sản của địa phương.

      Nhan Họa cũng rất có trách nhiệm dẫn bạn của mình ra mấy chỗ có phong cảnh đẹp ở gần nhà mình để chơi.

      Mãi đến hơn bốn giờ chiều khách khứa mới lần lượt ra về.

      Nhan Họa ở trong phòng giúp mẹ gói quà cho khách mang về, vì để tỏ lòng cảm ơn nên ai tới tham dự bữa ăn cũng đều được chủ nhà tặng quà lúc về, mỗi gói quà còn nhét thêm hai củ hành và tỏi, cho tỏi mang ý nghĩa chúc cho đối phương có cuộc sống ấm no đầy đủ, cho hành là hy vọng cho con cái của họ học hành giỏi giang…

      Nhan Họa vừa gói đồ vừa nghe mẹ giảng giải về mấy phong tục kia, kìm được mà bật cười.

      “Đây là quà cho ông Kỳ, con mang ra cho ông .” Mẹ Nhan cầm túi quà tết đưa cho con .

      Nhan Họa nhìn qua chút, có ít thức ăn như thịt khô, mì sợi, gạo nếp…bên được cắm hành trông rất thú vị, là món quà quê vô cùng giản dị.

      Lúc Nhan Họa mang gói quà từ trong phòng ra, liền nhìn thấy đám bạn xúm lại chỗ trong sân, sắc mặt có phần kỳ quái, họ Nhan Hạo của khoác vai Kỳ Trạch gì đó, cậu em ngốc Nhan Lãng đứng bên cạnh cười híp mắt, dáng vẻ giống mấy người bạn của .

      Ông Kỳ đứng trước hàng rào vườn rau chuyện với bố Nhan, chú ý đến bọn trẻ.

      Nhan Họa thấy vậy liền lo lắng biết họ gì với Kỳ Trạch, lập tức lao tới, “Này Hạo, mấy người ở đây làm gì vậy?”

      Nhan Hạo càng lớn càng trở nên đẹp trai sáng sủa, tuy dáng vẻ rất tuấn, nhưng trong mắt Nhan Họa họ vẫn là xú nam nhân, vì trông như bắt nạt Kỳ Trạch vậy.Cho dù mười năm sau Kỳ Trạch có trở thành lão hồ ly dày dặn kinh nghiệm nữa bây giờ cậu ấy vẫn chỉ là chàng trai chưa lớn mà thôi, xấu hổ chút là mặt đỏ tai hồng ngay, thể đứng ra bảo vệ được.

      Nhan Hạo thấy em họ tới sảng khoái cười to, khoác vai Kỳ Trạch nữa, : “ có gì, thấy A Họa có nhiều bạn tới chơi quá nên chuyện với các em ấy chút thôi ý mà.”

      “Ồ, thế à…” Nhan Họa kéo dài giọng như tin tưởng lời .

      “Tất nhiên tất nhiên!”

      Nhan Họa lườm họ cái, sau đó đưa túi quà cho Kỳ Trạch, với cậu mấy lời may mắn mà mẹ nhắc lúc nãy, sau đó chia những túi khác cho các bạn.

      Ông Kỳ và bố Nhan chuyện được lúc, quay sang thấy đám trẻ chuẩn bị xong liền chào tạm biệt chủ nhà để ra về.

      Nhan Họa tiễn các bạn ra chỗ đậu xe bên hồ nước, chờ tất cả lên xe xong cười vẫy tay : “Mùng bảy gặp lại nha ~”

      “Mùng bảy gặp lại ~” Mấy người cũng cười đáp lại.

      Sau khi xe rời , Nhan Họa lại chẳng còn gì làm, liền theo ba mẹ trở về nhà, vừa vào cửa liền thấy chị hai Nhan Vân ngẩn ngơ ngồi ghế phía dưới tán cây.

      Hôm nay trời rất nóng, đến xế chiều mọi người nóng tới mức phải thay áo cộc tay, Nhan Họa cởi áo khoác ngoài ra, ngồi xuống hóng gió với chị.

      Nhan Vân nhìn , thấy em cười vui vẻ liền giơ tay bấm lên mặt cái.

      lát sau Nhan Như cũng bế con vừa ngủ trưa dậy tới, Nhan Họa rất ân cần mang ghế ra cho chị ngồi.

      Như mọi năm lúc này Nhan Như cùng chồng trở về nhà chồng rồi, nhưng hôm nay vì có cả nhà Triệu Vũ Trì tới, đoán là để xác nhận chuyện của Nhan Vân và Triệu Vũ Trì, cho nên Nhan Như và Từ Quân thân là chị ruột và rể, đương nhiên phải ở lại với em rồi.

      “A Vân, em quyết định thế nào?” Nhan Như hỏi.

      Nhan Họa bế em bé để cho hai chị chuyện riêng với nhau.Là em vẫn còn học, có chút kinh nghiệm gì, nên những chuyện này nên tham gia vào.Tuy nhiên nghe chị cả phân tích về cuộc sống hôn nhân với chị hai cũng rất thú vị, mặc dù tại chưa cần nhưng cứ nghe để chuẩn bị cho sau này cũng được mà.

      Nhan Họa thầm nghĩ, nếu như có chuyện gì ngoài ý muốn… sau khi tốt nghiệp đại học, kết hôn với Kỳ Trạch.

      Đúng, cho nên bây giờ cứ nghe trước ít kinh nghiệm cũng tốt đấy =v=
      Tiểu Ly 1111, tart_trung, Sweet you25 others thích bài này.

    3. Ngân Nhi

      Ngân Nhi Well-Known Member Staff Member VIP Trial Moderator Super Editor

      Bài viết:
      1,304
      Được thích:
      47,158
      Chương 93
      Edit: Ngân Nhi

      Mùng bảy tết là các học sinh cuối cấp phải đến trường rồi.Cũng vì việc tựu trường của Nhan Họa mà cả nhà chỉ ở quê đến mùng sáu là lên xe trở về thành phố luôn.

      Mặc dù qua mười ngày nghỉ, tinh thần cũng thư giãn hơn rất nhiều, nhưng trở về trường chưa được mấy ngày là lại phải quen với tiết tấu vội vàng khẩn trương trước mùa thi cử rồi.

      Tháng hai trôi qua rất nhanh, chớp mắt đến tháng ba với cảnh xuân tươi đẹp.Tuy nhiên mặc dù cảnh sắc rất đẹp, nhưng lại phải đón đợt khí lạnh từ phương Bắc tràn về, khí ấm áp đầu hè bỗng biến thành cơn rét ngày đông, khác thường của khu vực thành phố vùng duyên hải nam bộ chính là ở chỗ này.

      Trong tháng ba có dịp lễ cũng rất được mong đợi chính là rằm tháng Giêng, năm nào trong ngày này ở các công viên hay khu phố của thành phố N đều diễn ra lễ hội đèn lồng.

      Rằm tháng Giêng năm ngoái trời mưa suốt cả ngày, cực kỳ đáng buồn, chắc để bù lại nên rằm tháng Giêng năm nay khí lạnh cũng vừa qua , nhiệt độ dần ấm lên, mặc dù sắc trời mấy sáng sủa nhưng cũng may là có mưa, khiến cho đám thanh niên hẹn nhau xem hoa đăng rất vui mừng.

      Rằm tháng Giêng năm nay rơi vào thứ năm, ban ngày vẫn phải học, nhưng trường học cũng rất tâm lý, tiết học cuối cùng buổi chiều được quyết định là tiết hoạt động tự do, trừ những học sinh nội trú những học sinh khác nhà ở thành phố có thể về nhà sớm để cùng người nhà đón rằm tháng Giêng.

      Nhan Họa cùng Đàn Tử Quỳnh và Đàm Minh Thiên, Trần Minh Hà hẹn các bạn nữ trong lớp tối bảy giờ gặp nhau ở đầu phố, sau đó mỗi người tự về nhà của mình để chuẩn bị trước.

      Về đến nhà, Nhan Họa liền bắt đầu chuẩn bị để tối chơi luôn, lấy bộ Hán phục được giặt thơm tho ra, đưa cho mẹ nhờ mẹ là hộ, còn mình vào phòng tắm tắm rửa sạch , chải đầu tóc gọn gàng, dáng vẻ tất bật trông rất nhiệt tình.

      Lúc Nhan Họa thay áo xong chạy xuống nhà nhờ mẹ thắt dây hộ, bố Nhan và Nhan Lãng đều tò mò nhìn , bố Nhan cười : “A Họa mặc bộ này nhìn đẹp quá, con bố còn xinh đẹp hơn cả mấy diễn viên phim cổ trang tv ý chứ.”

      “Ba à, ba đừng có sai như thế.” Nhan Lãng khinh bỉ , “ phải ai mặc long bào cũng trở thành hoàng đế, ba nên nịnh con ba như vậy.Ba nhìn chị ý xem, biết mặc vậy cho ai nhìn nữa.Chị, lớp chị tối nay có bao nhiêu người xem hoa đăng? Mấy chị như Đàn Tử cũng mặc thế này à? Cẩn thận người ta tưởng là bị điên đấy!”

      Nhan Họa giận tím mặt, tên em trai của sao lại năng như vậy chứ.Tuy nhiên còn chưa kịp đích thân xông tới đánh cho Nhan Lãng trận mẹ lập tức tới đánh hộ trước rồi.

      “Tên nhóc thối này, sao lại chị con như thế hả? Trong bản tin phải sao, các trẻ lưu hành mốt mặc hán phục ngắm hoa đăng, cái này gọi là hoài cổ hiểu chưa? Khó có dịp rằm tháng Giêng, để cho chị con chơi, còn hơn cứ suốt ngày cắm đầu vào đống sách vở rồi ngu người …”

      “Mẹ!” Trời ạ, mặc dù tên em trai chuyện được dễ nghe cho lắm, nhưng lời lẽ của mẹ còn sắc bén hơn mấy lần ý chứ!

      Mẹ Nhan mặc dù nhiều, nhưng con cần giúp gì là bà giúp ngay, lo liệu cho tử tế, chẳng giống với khi bà cằn nhằn chút nào.Sau khi chỉnh quần áo cho con xong, bà liền lùi xuống bước, gật đầu : “Con nhà chúng ta đúng là khả ái mà, nhìn cũng chẳng kém gì so với mấy minh tinh tv.”

      Bố Nhan gật đầu phụ họa theo.

      Được rồi, hai vợ chồng nhà này suy nghĩ giống y như nhau, con nhà mình ngàn tốt vạn tốt, còn con cái nhà khác đứa nào cũng kém cỏi hơn.

      Nhan Họa cười với cả nhà tiếng, sau đó lấy sợi ruy băng cùng màu với váy buộc nửa tóc lại, ruy băng sau khi buộc xong vẫn còn thừa lại đoạn khá dài buông xuống vai.Cậu em trai của vẫn cằn nhằn dứt, gì mà “Nhìn chị ăn mặc rồi cười như vậy trông chả quen chút nào.”

      Sau khi Nhan Họa chuẩn bị xong chuông cửa nhà họ Nhan bỗng vang lên.

      Bố Nhan ra mở cửa, thấy Kỳ Trạch rất nhiệt tình mời cậu vào, biết được Kỳ Trạch đến là để đón con mình xem hoa đăng, liền cười dặn dò cậu nhớ để ý đến con ông, đừng để bị chen lấn xô đẩy, chân của Nhan Họa còn chưa hồi phục được nửa năm.

      Nhan Lãng nghe ba chuyện mà thầm nghĩ bố mẹ mình đúng là quá ngây thơ rồi, hoàn toàn đề phòng chút nào, có phải là quá kém nhạy bén rồi ? Nếu là phụ huynh nhà khác, thấy con với bạn khác giới như vậy chắc chắn có chút nghi ngờ rồi.Nhưng bố mẹ cậu lại chỉ nghĩ Kỳ Trạch là người nhiệt tình thôi, cho nên rất tin tưởng mà giao cho ta nhiệm vụ chăm sóc con mình.

      Sau này nhất định bố mẹ phải hối hận đấy!

      Kỳ Trạch sau khi chào hỏi bố mẹ Nhan Họa liền tò mò ngó vào trong xem, thấy Nhan Họa mặc đồ truyền thống cười đứng đó, cậu nhất thời thể phản ứng kịp, sau đó làm như có chuyện gì mà dời mắt , hai tai lại bắt đầu đỏ lên.

      Đương nhiên, chính vì thần thái bình tĩnh điềm đạm này của Kỳ Trạch khiến cho hai bố mẹ Nhan Họa có chút mảy may nghi ngờ gì.

      “Nhan Họa, sắp đến giờ rồi, chúng mình thôi.” Kỳ Trạch đứng chờ Nhan Họa tới, sau đó quay đầu chào mọi người trong nhà, kèm theo lời hứa tối nay đưa Nhan Họa về nhà an toàn.

      Sau khi ra khỏi nhà, Nhan Họa nhận được ánh nhìn của rất nhiều người, nhưng đến lúc bước ra khỏi khu vực nhà lập tức bắt gặp rất nhiều các chàng trai trẻ mặc Hán phục bước đường, cho nên cũng cảm thấy bị lạc loài nữa.

      “Cậu mặc thế này nhìn đẹp lắm.” Kỳ Trạch cầm lấy dải băng gấm đầu , “Nhưng mà có lạnh ? Buổi tối nhiệt độ hạ xuống, mặc thế này ít quá.”

      Nhan Họa cười : “Mình sợ đâu, tại mình có mặc đồ giữ ấm bên trong mà, tối về chắc chắn bị lạnh.”

      Kỳ Trạch nhìn nụ cười tinh nghịch của , kìm được mà cúi xuống hôn trộm lên mặt cái.Gương mặt trắng mịn mềm mại như em bé vậy, nhìn mãi vẫn thấy chán, muốn cắn mấy cái…Trong lòng nghĩ vậy nhưng vẻ mặt cậu vẫn rất bình tĩnh, chỉ dùng hành động để tỏ lòng thích của mình thôi.

      Chuyện bị cậu bất ngờ hôn lên má thế này Nhan Họa cũng quen rồi, quay đầu nhìn xung quanh chút, chép chép miệng, nhiều người quá, thể hôn lại cậu ấy rồi, tiếc đấy!

      Lúc hai người tới nơi thấy đám nam nữ trẻ tuổi đứng đợi rồi, các cậu con trai có thể vì muốn rườm rà nên chỉ mặc quần áo bình thường, các mặc Hán phục, cộng thêm nét tươi trẻ của thanh xuân nên càng thêm phần mỹ lệ, khiến cho các thanh niên đường phải ngoái lại nhìn.

      Nhan Họa nhìn lượt, thấy Đàn Tử Quỳnh cũng mặc kiểu váy chiết eo ngực thời nhà Đường giống mình, Đàm Minh Thiên mặc Hán phục tối màu thời nhà Tần, còn Trần Minh Hà mặc khúc cư…

      “A Họa, quả nhiên là rất đẹp, rất phù hợp với khí chất của cậu.” Đàn Tử Quỳnh nhào tới ôm , hôm nay nàng đặc biệt dùng cái kẹp tóc ngọc trai, nhìn qua có vẻ là rất quyến rũ phong tình, đáng tiếc vừa mở miệng chuyện là lại lộ nguyên hình rồi.

      Nhan Họa cũng khen bộ trang phục của , sau đó lại cùng mấy thảo luận về quần áo của nhau…

      được lúc trời tối hẳn, người ra phố ngày càng nhiều, hai bên đường hoa đăng sáng rực khiến cho người ta hoa cả mắt, đường người đến người , hơn nửa là các nam nữ trẻ tuổi mặc các hán phục khác nhau, thậm chí còn bắt gặp cả phóng viên đến để chụp hình quay phim.

      Thấy cách đó xa là đám phóng viên thời buổi tối đến để phỏng vấn, các nam sinh liền cuống quýt đẩy các rời , muốn tham gia vào đám đông đó.

      dạo phố, ngắm hoa đăng, thưởng thức các món ăn vặt đặc sản, lúc xong xuôi cũng muộn rồi.

      Bởi vì mai còn phải học, các lại có giờ giới nghiêm, nên đến chín rưỡi tối là mọi người tạm biệt nhau rồi ai về nhà nấy.

      Nhan Họa và Kỳ Trạch nắm tay nhau qua chợ hoa đăng, xung quanh người xa lạ đông như thủy triều dâng, hai người lẫn vào trong đám đông, cảm giác phụ thuộc vào nhau lúc này khiến cho lòng của bọn họ trở nên vô cùng ấm áp.

      Lúc rời khỏi khu chợ hoa đăng đèn đóm sáng rực, đèn đường bắt đầu trở nên tối mờ, Nhan Họa cầm tay cái đèn hoa sen Kỳ Trạch mua cho , ngẩng đầu cười : “Cảm ơn cậu, mình thích lắm.”

      Vì nụ cười ngọt ngào kia mà Kỳ Trạch kìm chế được mà cúi đầu xuống, dùng lưỡi của mình nhàng liếm đôi môi mềm mại của , dần dần làm sâu thêm nụ hôn này, mãi đến khi cái chén nến bên trong hoa sen suýt bị lật úp cậu mới giữ lấy tay , giúp cầm lấy cái chén, lúc đó nụ hôn mới được chấm dứt.

      Hơi thở của cả hai đều trở nên rối loạn, trong bóng đêm càng dễ dàng nảy sinh xúc động.

      Lúc còn liều mạng hít thở, Kỳ Trạch bỗng đưa tay mơn trớn gương mặt hồng hào của , ngón tay dần chuyển xuống dưới cổ, cậu khàn giọng : “Nhan Họa, chúng mình mãi ở bên nhau nhé…Chờ sau khi tốt nghiệp đại học, chúng mình kết hôn .”

      Nhan Họa nghe xong chỉ biết ngạc nhiên nhìn Kỳ Trạch.

      Tất cả khí kiều diễm mập mờ vào giờ khắc này đột nhiên tan biến hết, Nhan Họa ngượng ngùng nhìn cậu, : “Khụ, cậu có phải …nghĩ xa quá rồi ?” Mặc dù biết tương lai hai người kết hôn, nhưng lại ngờ Kỳ Trạch lại lo xa đến như vậy.

      Chẳng lẽ đây cũng chính là nguyên nhân mà Kỳ Trạch tương lai kết hôn với Nhan Họa tương lai nhanh như vậy?

      Kỳ Trạch bị nét mặt của làm cho khó chịu, “Cậu có ý gì hả? lẽ cậu muốn kết hôn với mình sao? đương mà lấy hôn nhân làm đích đến chứng tỏ người đó chỉ đùa giỡn chứ nghiêm túc, phải là cậu đùa giỡn với mình đấy chứ?”

      Nhan Họa nghe cậu mà mặt đầy vạch đen, hết chỗ mà, “ phải thế! Từ giờ đến lúc tốt nghiệp đại học còn mấy năm nữa cơ mà, cậu cảm thấy bây giờ nghĩ đến chuyện đó là quá sớm hay sao?”

      vẫn cho rằng, thời học sinh mà đương là chuyện rất ngọt ngào, nhưng nếu kết hôn lại phải suy nghĩ rất nhiều thứ, giống như hai người chị họ của vậy.Mà sở dĩ có tâm lý chuẩn bị là vì được bay đến tương lai, nhưng Kỳ Trạch tại cái gì cũng chưa biết, thế mà muốn quyết định chuyện hôn nhân từ bây giờ rồi, nghĩ mà thấy xa xôi quá. phải là muốn ở bên cậu ấy cả đời, chỉ cảm thấy hơi khó tin với suy nghĩ trưởng thành của cậu ấy thôi.

      “Sớm gì chứ?” Kỳ Trạch ôm vào lòng, lại kìm được mà hôn lên môi mấy cái, “Năm nay chúng mình thi đại học rồi, sau đó bốn năm sau tốt nghiệp, lúc đấy chúng mình cũng vừa vặn đủ tuổi kết hôn theo pháp luật, quá ổn, cần gì phải chờ thêm nữa.Nhan Họa, chúng mình giao ước với nhau như thế nhé.”

      ---
      Editor: Cậu Trạch hôm nay hôn con nhà người ta hơi nhiều đấy nhé :hoho:
      Tiểu Ly 1111, tart_trung, Sweet you25 others thích bài này.

    4. Ngân Nhi

      Ngân Nhi Well-Known Member Staff Member VIP Trial Moderator Super Editor

      Bài viết:
      1,304
      Được thích:
      47,158
      Chương 94
      Edit: Ngân Nhi

      “Mẹ ~”

      Nhan Họa mơ màng tỉnh dậy, tiếp đó liền bị bánh bao hung bạo đột kích ngực =.=

      Tiểu Duệ Duệ à, con cai sữa rồi mà, sao còn mò ngực mẹ thế hả?

      Nhan Họa đành phải bế con trai lên để phân tán chú ý của cậu nhóc, cúi xuống hôn mấy cái, còn cắn lên khuôn mặt nhắn kia nữa.Tuy vậy động tác trừng phạt của mạnh nên cậu nhóc thấy đau, ngược lại còn cho rằng mẹ đùa với mình nên vui vẻ cười rất sảng khoái.

      Người đàn ông đứng bên ngoài nghe thấy tiếng cười đùa bên trong liền tới gõ cửa, sau khi nhận được tiếng đáp lại mới nhàng đẩy cửa ra.

      Bên trong là hình ảnh hai “mẹ con” ôm ấp nhau.

      Hôm nay là thứ bảy nên Nhan Họa mười năm trước lại tới, nhìn chơi với Tiểu Duệ Duệ trông cũng chẳng khác gì đứa trẻ to xác.Kỳ Trạch thầm lắc đầu, tới bế con trai lên, vỗ cái mông như tỏ ý phạt vì sáng sớm bò dậy đánh thức mẹ, sau lại với Nhan Họa: “Hôm nay có chuyện gì ?”

      Nếu như có chuyện gì sau khi xuyên tới Nhan Họa ngủ lại luôn để quay về, nấn ná lâu ở đây.Đối với chuyện này rất ủng hộ, mặc dù là cùng người, nhưng chung quy vẫn khác biệt, nếu ở lại lâu làm ảnh hưởng đến cuộc sống của đối phương.

      Về điểm này, Nhan Họa xử lý rất tốt.

      Nhan Họa nhìn , gương mặt có phần ngượng ngùng, ràng có thể nhận ra vui sướng lẫn trong đó, nhưng vẫn cố gắng kiềm chế lại, cầm lấy con gấu bông chơi với Tiểu Duệ Duệ, giả bộ thờ ơ : “Kỳ Trạch ước định chuyện tương lai với em rồi.”

      Kỳ Trạch nhướn mày, suy nghĩ chút, thấy cũng có gì lạ với lựa chọn của cậu nhóc Kỳ Trạch kia.Nhìn dáng vẻ của , buồn cười : “Em vui cứ cười lên, trêu em đâu.”

      Nhan Họa lập tức trở nên nghiêm túc, : “Nhưng mà em cảm thấy, Kỳ Trạch có phải nghĩ xa quá rồi ?”

      “Có vấn đề gì chứ? Em nên biết rằng, hai đứa học khác chuyên ngành nhau, e rằng tương lai cùng học trường đại học.Cho nên, chuyện ước định này đối với cậu ta mà rất quan trọng, rất cần thiết.” Kỳ Trạch phân tích cho hiểu về tâm lý của mình thời còn trẻ, thấy tỏ ra thông suốt trong lòng lại kìm được mà cười tiếng.

      Nhìn cuộc sống của hai người họ hoàn toàn khác biệt so với mình, nhìn bọn họ từ chỗ xa lạ trở nên quen thuộc rồi cảm mến nhau, ngày ngày va chạm, từ ngây ngô trở nên thành thục, khiến cho cảm thấy rất thú vị, cũng coi như đền bù được chút tiếc nuối trong lòng mình.Có ai mà có tiếc nuối khi còn trẻ chứ, chẳng qua là mỗi người lại có nỗi tiếc nuối khác nhau mà thôi.

      Tiếp theo, Nhan Họa như thường lệ bị tiêm nhiễm cho mấy điều, đành phải tranh thủ thời gian chơi với Tiểu Duệ Duệ.Tiểu Duệ Duệ tại ngày lớn, cũng biết có thể nhìn bé lớn đến mấy tuổi, cũng lúc nào quy luật xuyên qua này mới kết thúc, cho nên lần này Nhan Họa liền phá lệ ở lại đây thêm chút.

      Kỳ Trạch thấy dáng vẻ thương của đối với Duệ Duệ, liền : “Em cần phải vậy, dù sao chỉ cần các em ở bên nhau Duệ Duệ sớm muộn gì cũng được sinh ra thôi.”

      “Nhưng dù sao vẫn là chuyện của mấy năm nữa…” Phải đợi nhiều năm nữa Duệ Duệ mới ra đời, Nhan Họa cảm thấy sao mà lâu thế.

      Chơi cùng Duệ Duệ cả buổi sáng, Nhan Họa mới lưu luyến rời giao cậu bé lại cho Kỳ Trạch, còn mình trở về phòng ngủ.

      Trước khi ngủ, Nhan Họa lại theo thói quen giở con ếch giấy trong túi áo ra xem.

      Vốn cứ tưởng trong giấy lại chỉ ghi thêm mấy chuyện về công việc hay sinh hoạt hàng ngày của Nhan Họa tương lai thôi, ngờ lần này nội dung ghi trong giấy lại là đáp án cho câu hỏi mà hỏi từ rất lâu rồi.

      Kể từ sau dịp họp lớp, bị Liêu Vinh tương lai làm cho hoang mang, Nhan Họa liền hỏi Nhan Họa tương lai về chuyện chia tay giữa và Liêu Vinh, đáng tiếc lúc đó ấy trả lời, tại biết vì sao mà ấy lại quyết định cho biết chuyện này.

      Nhan Họa rất nghiêm túc đọc, sau khi xem xong, tâm trạng của bỗng trở nên phức tạp.

      Nhan Họa và Liêu Vinh nhau hồi năm nhất đại học, đến năm hai chia tay, thời gian vừa vặn tròn năm.

      năm, liệu tình cảm có sâu đậm đến mức vì chia tay mà đau khổ hay ? Nhan Họa biết, chỉ biết rằng nguyên nhân Nhan Họa tương lai quyết định chia tay là vì lần Liêu Vinh uống rượu say, bị bắt gặp trong lúc ôm hôn chị học khóa . nguyên nhân khác cho chuyện này đó là Liêu Vinh và chị khóa kia bình thường cũng rất gần gũi với nhau, mặc dù Liêu Vinh có ý gì, nhưng lại hề cự tuyệt mỗi khi người kia cố ý muốn tiếp cận.

      Cái loại mập mờ này, ai có bạn trai đều thể chịu được.

      Nhan Họa nhớ tới Liêu Vinh ở lần họp lớp, e rằng đến cũng biết rằng mình có thái độ mập mờ với người phụ nữ kia, thậm chí còn hiểu chuyện gì xảy ra, tại sao chỉ sau lần uống rượu say mất khống chế liền bị tuyên án tử hình. lòng Nhan Họa, trong lòng , Nhan Họa là người nhẫn tâm, chỉ vì sai lầm mà kiên quyết chịu tha thứ cho .

      Cho nên khi thấy đối phương vẫn cố chấp chịu quay lại với mình, liền phiền muộn mà chấp nhận buông tay, nhưng sau này lại hối hận vì khi đó mình kiên trì xin tha thứ.Nếu như khi đó hai người đều ngang bướng cố chấp, nhất định giữ được lại bên mình, nếu Nhan Họa có thể mềm lòng chút, chấp nhận lời xin lỗi của , bọn họ chắc chắn tiếp tục được đến cuối con đường.

      Nhưng khi đó Nhan Họa chịu cho cơ hội, phải vì cảm thấy thất vọng hay mệt mỏi với tình cảm của hai người, mà bởi vì người đàn ông này mang đến cho cảm giác an toàn, đạt được cầu của .Tránh cho sau này lại vì cãi vã mà thèm nhìn mặt nhau nữa, bằng nhân cơ hội thỏa đáng này để chia tay luôn, giữ lại cho nhau những kí ức tốt đẹp nhất của đối phương.

      Nhan Họa ngồi nhìn mẩu giấy lúc, trong lòng có cảm xúc nên lời, nếu như gặp phải chuyện này cũng lựa chọn chia tay. người sống bằng lý trí, mặc dù đôi lúc cũng suy nghĩ theo cảm tình, nhưng trong chuyện tình cảm dùng lý trí nhiều hơn tình cảm, nếu trong chuyện tình chắc chắn dám dùng toàn bộ trái tim mình để theo nó.

      Khi còn trẻ chúng ta thường xác định được nhiều chuyện, cũng như với vậy, nếu phải chịu ảnh hưởng của Kỳ Trạch tương lai thể xác định được là và Kỳ Trạch được bao xa.Suy nghĩ của luôn hi vọng có thể ở bên người ấy cả đời, nhưng sau chuyện của Nhan Họa và Liêu Vinh khiến cho hiểu ra, có những chuyện thể chắc chắn là như ý của mình được.

      Bỗng nghĩ đến dáng vẻ kiên định của Kỳ Trạch tối hôm đó, liền kìm được mà bật cười.

      Có lẽ vẫn nên hy vọng tốt hơn.

      *

      Sau cái ngày ước hẹn với Kỳ Trạch, bọn họ lại tiếp tục đâm đầu vào kiếp sống bận rộn của những học sinh năm cuối, ngày nào cũng giống như ngày nào.

      Thời gian chậm rãi trôi, mùa xuân qua, mùa hè nóng bức lại tới.

      Ngày mùng năm tháng năm, buổi sáng Nhan Họa bước ra cửa học, đột nhiên phát hai bên đường nở đầy hoa tử kinh, màu tím ngập tràn trong những khóm lá cây, cả thành phố như được tưới mát bởi trong trẻo và tinh khiết.Nhìn hoa tử kinh nở, khiến cho tâm trạng của mọi người cũng tốt lên rất nhiều.

      Hôm nay vẫn là ngày bình thường như mọi ngày, Nhan Họa ngồi vào chỗ của mình, lấy đống bài tập làm từ tối qua và được phân loại xếp ngay ngắn trong cặp ra, đưa mắt nhìn lên tấm bảng đen, Đàm Minh Thiên đứng bục giảng viết đoạn văn mẫu tiếng .Tranh thủ tiết học đầu tiên chưa bắt đầu, liền lấy vở tiếng ra ngồi viết đoạn văn.

      Công việc của năm cuối cấp vô cùng bề bộn, thậm chí khiến cho người ta có thời gian mà suy nghĩ lung tung.

      Trời tháng năm sáng rất nhanh, ánh bình minh rực rỡ vô cùng, khiến cho cả phòng học cũng trở nên sáng sủa hẳn lên.Sau khi ánh bình minh biến mất, mặt trời bắt đầu ló dạng giữa trung, cả bầu trời nhuộm sắc xanh, khí cực kỳ nóng bức.

      Nhan Họa lúc ngồi học thỉnh thoảng lại lơ đãng ngẩng đầu nhìn bầu trời bao la bên ngoài cửa sổ, lại bị ánh nắng chói chang làm cho giật bắn mình, phải lập tức quay đầu lại tiếp tục ghi chép lời thầy giảng.

      học sinh giỏi, chỉ tự mình đặt ra mục tiêu, mà ngay cả Kỳ Trạch cũng đặt ra mục tiêu cho , khiến cho thể buông lỏng tinh thần dù chỉ là giây.Qua mấy ngày, Nhan Họa cũng hiểu cho cầu của Kỳ Trạch đối với , cậu ấy hi vọng cho dù có học cùng trường đại học, ít nhất cũng phải ở cùng thành phố.

      Hôm nay là thứ sáu, tiết cuối cùng là tiết hoạt động tự do.Với những học sinh năm ba, hai ngày nghỉ còn, mỗi tuần lại phải học thêm, buổi tối các học sinh nội trú còn bị cưỡng chế học buổi tối, các học sinh nội trú có thể tự do lựa chọn, cầu bắt buộc gì.

      Khó có lần được hoạt động tự do, mặc dù vẫn có nhiều học sinh ngồi trong lớp học, nhưng cũng rất nhiều người rủ nhau chơi bóng rèn luyện cơ thể, Nhan Họa cũng bị mấy bạn cùng lớp kéo đánh cầu lông.

      Tuy nhiên, lúc sắp hết tiết tự học Chu Dịch đột nhiên chạy đến sân cầu lông tìm Nhan Họa.

      “Nhan Họa, mau theo mình, Âu Dương với Kỳ Trạch đánh nhau.”

      Nhan Họa bị Chu Dịch kéo mà lảo đảo suýt ngã, vội vàng đứng vững, quay lại nhờ các bạn cất đồ của mình về lớp hộ, sau đó gấp gáp chạy tới chỗ Chu Dịch.

      “Sao lại đánh nhau vậy?” Nhan Họa lo lắng hỏi, Âu Dương Cảnh và Kỳ Trạch rất thân nhau mà.

      Chu Dịch thở dài, bất đắc dĩ : “Tên Âu Dương ngu ngốc này, vì cậu ta chọc giận Kỳ Trạch nên mới thế.”

      “Sao cơ?”
      Tiểu Ly 1111, tart_trung, Sweet you23 others thích bài này.

    5. Ngân Nhi

      Ngân Nhi Well-Known Member Staff Member VIP Trial Moderator Super Editor

      Bài viết:
      1,304
      Được thích:
      47,158
      Chương 95
      Edit: Ngân Nhi

      Chỗ bọn họ đánh nhau ra cũng ngay gần sân cầu lông, lúc bọn họ chạy tới thấy rất nhiều người quen đều ở chỗ này.

      Hai người vừa tới đằng kia Trình Dương cũng gọi được Đàn Tử Quỳnh và Đàm Minh Thiên đến, Đàm Minh Thiên vì chạy nhanh mà thở hổn hển, gương mặt trắng bệch, chắc hẳn vì ngày thường vận động nhiều, tuy hơi cố sức nhưng cũng vì vậy mà dừng lại.

      “Tránh ra tránh ra, Nhan Họa tới rồi.” Chu Dịch kêu lên.

      Tô Trọng Tuấn, Chu Lễ Giám cùng đám người kinh ngạc quay lại, Nhan Họa chen chúc tới, phát hai người con trai kia ngồi dưới đất, dáng vẻ vô cùng chật vật, khóe miệng của Kỳ Trạch có vết tím , khóe mắt Âu Dương Cảnh cũng hơi sưng lên, mặt còn bị thương, nhưng bởi vì da của Âu Dương Cảnh đen nên nhìn lắm.

      “Này, hai cậu làm gì vậy hả? Ăn no có chuyện gì làm nên đánh nhau à!” Đàn Tử Quỳnh cũng chen vào, khó chịu nhìn hai cậu bạn, “Âu Dương, cậu làm gì mà khiến Kỳ Trạch giận thế?”

      Âu Dương Cảnh liếc cái, cười lạnh : “ đúng ra phải là Kỳ Trạch chọc giận mình trước, người ra tay trước cũng là cậu ấy.”

      Đàn Tử Quỳnh nghi ngờ nhìn hai người, lại : “Rốt cục xảy ra chuyện gì hả Bàn Tử?” quay sang nhìn Tô Trọng Tuấn.

      Tô Trọng Tuấn liếc nhìn Đàm Minh Thiên đứng đằng sau, chỉ : “ có gì đâu, chỉ là chút hiểu lầm thôi.” Cậu khẽ nháy mắt với Trình Dương, ý bảo cậu ta kéo Đàm Minh Thiên , nhưng Trình Dương lại nhìn thấy ánh mắt của cậu, khiến cho cậu cực kỳ sốt ruột.

      “Quả nhiên là ngu xuẩn, thể tin tưởng vào những người có dung lượng não quá ít được.”

      Âu Dương Cảnh chưa phát ra là Đàm Minh Thiên đến, nghe thấy lời châm chọc của Kỳ Trạch lại nhớ lại chuyện lúc trước, hỏa khí lại bùng lên, trực tiếp tới nắm lấy cổ áo Kỳ Trạch, hai mắt trừng lớn, nghiến răng nghiến lợi : “Nếu là bạn tốt cậu nên sớm cho tôi biết mới phải, làm hại tôi cứ tưởng là…”

      “Này, cậu muốn làm gì?”

      Nhan Họa thấy vậy cũng bốc hỏa luôn, lập tức bước nhanh tới đấm vào mặt Âu Dương Cảnh cái.

      Âu Dương Cảnh kêu toáng lên, hai tay buông cổ áo Kỳ Trạch ra, lấy tay che mắt mình, vẻ mặt ngạc nhiên nhìn Nhan Họa.

      Thực ra lúc này những người xung quanh đều sững sờ hết cả, ngờ ngày thường điềm đạm hiền lành cũng có lúc mạnh mẽ như vậy, chút chần chừ mà đánh thẳng quyền luôn, mặc dù động tác có phần vụng về nhưng vẫn đánh trúng vào mục tiêu, nhìn bộ dạng của Âu Dương Cảnh chắc là đau lắm.

      “Cậu…”

      Đàn Tử Quỳnh thấy Âu Dương Cảnh tức giận, lo là cậu ta động thủ với Nhan Họa, bèn lập tức xông tới đẩy Âu Dương Cảnh ra, hai tay dang ra chặn phía trước, : “Định làm gì nữa hả, cậu đừng có là muốn đánh bạn tốt của mình đấy nhé? Đàn ông mà đánh phụ nữ là hèn lắm đó, đừng để cho mình phải khinh bỉ cậu!”

      Âu Dương Cảnh thiếu chút nữa là tức điên, quát: “Mình đánh con , cậu có thể yên tâm rồi!” Cậu bỏ tay che mắt xuống, cảm giác nước mắt cũng tuôn ra rồi, lại : “Còn nữa, Đàn Tử cậu cũng nhìn thấy mà, là Nhan Họa đánh mình!”

      Nhan Họa nghiêm mặt : “Ai bảo cậu muốn đánh Kỳ Trạch! Nếu mình mà ra tay cậu lại muốn đánh Kỳ Trạch tiếp đúng ?” Cho nên bằng để đánh trước! Cảm giác được Kỳ Trạch dựa vào vai mình, Nhan Họa rất mạnh mẽ mà an ủi vỗ vỗ tay bạn trai.

      Lúc này đám Tô Trọng Tuấn, Trình Dương cũng hồi phục lại tinh thần, vội vàng tới bên cạnh Âu Dương Cảnh và Kỳ Trạch để tách bọn họ ra.Đám con trai lúc đầu cũng xông vào can hai người lại, nhưng lại vì câu “Nếu các cậu coi bọn mình là em tốt đừng can” của Âu Dương Cảnh khiến bọn họ đành phải đứng sang bên, cuối cùng thể làm gì khác hơn là để Trình Dương và Chu Dịch tìm con tới.

      Có con ở đây dù thế nào cũng phải đình chiến thôi.

      Lúc này bởi vì đám đông tản ra nên Âu Dương Cảnh mới nhìn thấy Đàm Minh Thiên đứng bên ngoài, nhất thời vô cùng kinh hãi, tức giận : “Con mẹ nó, ai đưa cậu ấy tới đây vậy?”

      Trình Dương và Chu Dịch liếc nhìn nhau, cuối cùng ngượng ngùng cúi đầu cười.

      Trình Dương : “Sắp thi đại học đến nơi rồi, bình thường bận rộn gần chết, khó có dịp hoạt động ngoại khóa mà còn đánh nhau làm gì chứ? Thà tranh thủ ngồi học còn tốt hơn.Âu Dương cậu cũng là, Kỳ Trạch có gì để mà tranh giành đâu? Người ta còn có bạn bảo vệ kia kìa!” Câu cuối ràng là muốn trêu chọc Âu Dương Cảnh.

      Âu Dương Cảnh cứng ngắc nhìn Đàm Minh Thiên, thấy thần sắc lãnh đạm nhìn Kỳ Trạch, trong lòng cậu lại thấy khó chịu, bèn thốt lên: “Đàm Minh Thiên thích Kỳ Trạch…mà cậu ấy ràng cũng biết nhưng lại gì! Còn coi mình là em nữa hay !”

      Trong nháy mắt, khí bỗng trùng xuống.

      Đàn Tử Quỳnh cùng mọi người đều vô cùng kinh ngạc, ngờ Âu Dương Cảnh lại thẳng chuyện này ra như vậy, cả đám đều vội vàng quay sang nhìn Đàm Minh Thiên, trong lòng có phần lo lắng.

      Quả nhiên, Đàm Minh Thiên vốn còn lãnh đạm bỗng bị mấy lời của Âu Dương Cảnh làm cho vừa thẹn vừa giận, gương mặt thoáng chốc đỏ bừng, hai tay nắm lại thành nắm đấm, cắn răng : “Mắc mớ gì đến cậu cơ chứ? Cậu là gì của mình hả? Mình thích ai có liên quan gì đến cậu ? Với lại ai bảo là mình thích cậu ấy, con mắt nào của cậu thấy điều đó vậy? Mình tuyệt đối hề thích cậu ấy! Cậu là đồ ngu ngốc, chuyện của mình cần cậu phải xen vào!”

      xong liền quay người chạy , muốn ở lại đây dù chỉ giây.

      Thấy Đàm Minh Thiên nghẹn ngào chạy , các nam sinh liền ngơ ngác nhìn nhau, sau đó vẻ mặt khiển trách nhìn Âu Dương Cảnh chuyện lịch chút nào, Trình Dương tức giận đá cước, : “Mau đuổi theo còn gì!”

      Chọc cho con khóc là chuyện rất nghiêm trọng đối với mấy cậu nam sinh.Âu Dương Cảnh vô cùng hoang mang, ngơ ngác chạy mấy bước, xong lại dừng lại hỏi: “Đuổi theo rồi biết gì đây? Cậu ấy hình như…Khóc rồi…” lượng ngày càng .

      Trình Dương quả bị tên gấu lớn này làm tức chết rồi, “Chạy theo xin lỗi , là cậu cố ý!”

      “Ừ ừ ừ, biết rồi.”

      Chờ Âu Dương Cảnh chạy đuổi người, tất cả mọi người đứng đó đều dở khóc dở cười.

      Đàn Tử Quỳnh cực kỳ tức giận, “Đúng là ngốc mà, muốn Đàm Minh Thiên thích cậu ta á? Đợi kiếp sau !”

      Những người khác nghe xong cũng gật đầu phụ họa theo, Đàm Minh Thiên học hành giỏi giang, ngoại hình xinh đẹp, lại tốt tính, tuyệt đối đứng cùng cấp bậc với Âu Dương Cảnh, Âu Dương Cảnh có cố gắng đến tám đời nữa cũng theo đuổi được con nhà người ta đâu, huống hồ bây giờ cậu ta còn làm ra chuyện ngu xuẩn như thế, chưa đâu vào đâu tới chất vấn Kỳ Trạch, còn hại con người ta vì xấu hổ quá mà khóc, đúng là chẳng thể bênh được.

      Chỉ có Nhan Họa là yên lặng, vì biết Đàm Minh Thiên tương lai gả cho con gấu lớn ngốc nghếch đó, còn sinh cho cậu ta đứa bé đáng tên là Âu Dương Dương.

      Tô Trọng Tuấn nhìn mọi người chút rồi : “Mấy cậu cứ ở đây nhé, mình đến phòng y tế lấy thuốc.”

      Nghe Tô Trọng Tuấn , mọi người đều gật đầu đồng ý, cũng hiểu cậu muốn tự lấy thuốc là vì muốn chuyện này đến tai thầy .Thanh niên trong tuổi này tâm lý dễ kích động, thỉnh thoảng nảy sinh cãi vã rồi đánh nhau trong lớp cũng phải là ít, nhà trường rất nghiêm khắc đối với vấn đề này, chỉ cần phát ra học sinh nào đánh nhau là xử phạt nặng, cho nên tốt nhất là phải che giấu.

      Nhan Họa dắt Kỳ Trạch ngồi xuống ghế bên vườn hoa, lấy khăn ướt lau mặt cho cậu.

      Kỳ Trạch vốn định gì đó, nhưng lại thấy bạn nghiêm mặt, thể làm gì khác hơn là đem lời định ra nuốt xuống.

      Tô Trọng Tuấn rất nhanh thấy cầm thuốc trở lại, Nhan Họa giúp Kỳ Trạch sát trùng vết thương, mặt chỉ có mỗi khóe miệng là bị bầm, nhưng khuỷu tay bị rách da chảy máu, thấy vậy Nhan Họa cũng cảm thấy đau theo, lòng càng tức giận thôi.

      Đàn Tử Quỳnh ngồi cạnh hỗ trợ lấy đồ cho Nhan Họa, nhân tiện hỏi thăm tình hình cụ thể xem tại sao hai người lại đánh nhau, sau khi nghe bọn Tô Trọng Tuấn giải thích, chỉ cảm thấy đám con trai đúng là dễ kích động, có tí chuyện làm ầm lên.

      Nguyên nhân đánh nhau là do Âu Dương Cảnh biết nghe tin từ ai mà biết được chuyện Đàm Minh Thiên thích Kỳ Trạch, nhất thời tức giận kéo Kỳ Trạch ra đây chất vấn.Nhưng giọng điệu của cậu ta được tốt, còn lôi cả Nhan Họa vào, Kỳ Trạch có Nhan Họa rồi mà vẫn còn trêu hoa ghẹo nguyệt, cậu ta mách Nhan Họa…, Kỳ Trạch nghe vậy liền tức giận, thèm giải thích ràng mà xông vào đánh nhau luôn.

      “Tên Âu Dương kia đúng là đầu óc ngu si, tứ chi phát triển, cậu sao phải so đo với cậu ta làm gì chứ?” Đàn Tử Quỳnh hậm hừ , “Đánh nhau vui lắm à? Hại bọn mình lo gần chết, nếu các cậu đánh hăng quá, đúng lúc A Họa vào khuyên can lại đánh luôn cả cậu ấy làm thế nào?”

      Kỳ Trạch khẽ nhếch khóe miệng bị thương, lạnh lùng : “Mình để cậu ta động đến Nhan Họa…Nhan Họa! thôi, đau…” Lúc sát trùng vết thương đúng là dễ chịu chút nào.

      Nhan Họa tâm trạng tốt : “Mình làm lắm rồi, ai bảo các cậu đánh nhau chứ!”

      Trình Dương dè dặt nhìn Nhan Họa, cái cảnh lúc Nhan Họa đấm Âu Dương Cảnh khiến cậu cảm thấy này đúng là thể nhìn vẻ bề ngoài được, có phần yếu ớt : “Cậu yên tâm, còn có bọn mình ở đây, để cho bọn họ làm Nhan Họa bị thương đâu.”

      “Phi! Các cậu làm được cái quái gì hả? Vốn cũng phải chuyện gì to tát, đáng lẽ phải vào can Âu Dương Cảnh mới đúng.” Đàn Tử Quỳnh tiếp tục mắng, “Âu Dương thích Đàm Minh Thiên, hễ chuyện gì liên quan đến Đàm Minh Thiên là cậu ta kích động, các cậu biết điều đó mà còn khuyên người ta chút là sao?”

      “Cậu ta ngốc như vậy, có khuyên cũng chẳng ích gì…” Chu Dịch thầm .

      Chu Lễ Giám cũng : “Âu Dương Cảnh bình thường rất dễ chuyện, nhưng là đàn ông mà, chuyện liên quan đến mình thích mà vẫn còn bình tĩnh được đâu phải là đàn ông, đúng hả Kỳ soái?” Cậu cười trêu Kỳ Trạch, vẻ mặt như người từng trải.

      “Cậu cút , cẩn thận mình với Đường Ngọc Giác!” Đàn Tử Quỳnh uy hiếp.

      Chu Lễ Giám vội vàng giơ hai tay lên, tránh sang bên lên tiếng nữa.Tuy vậy đa phần các nam sinh đứng đây cũng đều chung quan điểm với Chu Lễ Giám, trừ Tô Trọng Tuấn tốt bụng ra, cho nên bọn họ đều thấy Kỳ Trạch vì Nhan Họa mà đánh Âu Dương Cảnh là đúng, Âu Dương Cảnh vì Đàm Minh Thiên mà kích động cũng đúng luôn.

      Đàn ông mà dùng đến nắm đấm để trút giận có còn là đàn ông ?

      Sau khi xử lý vết thương cho Kỳ Trạch xong, Nhan Họa vẫn rất tức giận, bộ dạng vui chút nào, cực kỳ ghét chuyện con trai đánh nhau, nhưng có ghét nữa chuyện cũng xảy ra rồi, còn có thể làm thế nào?

      Lúc này tiếng chuông tan học cũng vang lên.

      “Về nhà thôi!” Nhan Họa đứng dậy, cầm đồ bỏ vứt vào thùng rác, quay sang với Đàn Tử Quỳnh: “Đàn Tử, chúng mình cùng nhau về nhà .”

      Đàn Tử Quỳnh liếc nhìn đám con trai im thin thít dám gì, bỗng cảm thấy bạn thân của mình oai phong khí phách quá , cho nên chẳng thèm để ý đến bọn con trai nữa mà chạy tới khoác tay Nhan Họa, cong cái đuôi lên đắc ý rời .

      Đám con trai đồng thời quay sang nhìn Kỳ Trạch, cậu chỉ yên lặng nhìn bóng lưng Nhan Họa rời , lời.
      Tiểu Ly 1111, tart_trung, Sweet you29 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :