1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Hy vọng của Nhan Họa - Vụ Thỉ Dực (Full + Đã có ebook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Ngân Nhi

      Ngân Nhi Well-Known Member Staff Member VIP Trial Moderator Super Editor

      Bài viết:
      1,304
      Được thích:
      47,158
      Chương 82
      Edit: Ngân Nhi

      Trong lúc buôn chuyện, nếu thấy người trong cuộc im lặng cuộc chuyện nhanh chóng lắng xuống.Cuối cùng, thấy Nhan Họa lên tiếng, mọi người cũng hiểu là thích nhắc đến chủ đề này nên liền lập tức chuyển đề tài.

      Đương nhiên, cho dù có đổi vẫn là những chuyện xoay quanh công việc, gia đình, hôn nhân này nọ thôi.

      Nhan Họa ngồi giữa đám phụ nữ, ôm con trai rất ngoan ngoãn ngồi trong lòng chơi với con vịt , nghe thêm được rất nhiều chuyện tình cảm và công việc của các bạn học, trong lòng suy nghĩ rất nhiều điều.

      đột nhiên phát , mấy cùng lớp giờ vẫn nhiều người còn chưa kết hôn hoặc có bạn trai, đa phần đều theo chủ nghĩa phụ nữ độc lập thời đại mới, quan tâm đến chuyện lập gia đình.

      “À, Trần Minh Hà, cậu và Tần Nghi khi nào kết hôn thế?”

      Đột nhiên nghe thấy có người hỏi Trần Minh Hà, Nhan Họa quay đầu nhìn sang, nhận ra người hỏi chính là Từ Hải ngày trước ngồi cùng bàn với Trần Minh Hà.Trần Minh Hà của mười năm sau còn dáng vẻ cường tráng đen đúa nữa rồi, bây giờ mặc quần áo rất thời trang, khiến cho người ta cảm thấy người phụ nữ rất có cá tính, giống như Đàn Tử Quỳnh vậy.

      “Chuyện này vẫn chưa vội…”

      Có người lắc đầu : “Mấy năm nay các cậu cứ hợp hợp tan tan, bọn mình nhìn cũng sốt ruột thay, sao mà vội cơ chứ?”

      Trần Minh Hà miễn cưỡng nở nụ cười, tiếp nữa.

      Thấy Trần Minh Hà , lại có người quay sang tìm Nhan Họa buôn chuyện: “Nhan Họa, con của cậu đáng quá, cho mình ôm chút được ?”

      đưa tay ra, đáng tiếc Tiểu Duệ Duệ cho ấy chút mặt mũi nào, lập tức co rúm lại trong ngực Nhan Họa, mắt to xinh đẹp mở to nhìn, khuôn mặt bé khó chịu nhăn tít cả lại.

      “Nó sợ người lạ lắm, phải quen mới cho động vào.” Nhan Họa vội vàng qua loa.

      “Vậy cũng tốt, trẻ con mà sợ người lạ rất dễ bị bắt cóc.” Trần Minh Hà , những người khác cũng rối rít phụ họa theo.

      Trần Minh Hà lấy kẹo bàn trêu Tiểu Duệ Duệ, hỏi: “Nhan Họa, mình vẫn hiểu, sao trước cậu lại chia tay với Liêu Vinh vậy? Mình cứ nghĩ hai cậu cũng giống mình với Tần Nghi, có xích mích cuối cùng vẫn ở bên nhau…” thở dài, “Nhưng ngờ vài năm sau mình lại nhận được thiệp mời đám cưới của cậu và Kỳ Trạch, lúc đấy mình rất ngạc nhiên đấy.”

      Nhan Họa: =.=! cũng đâu có biết gì đâu!

      “Đúng đấy đúng đấy, lúc ấy mình ở nước ngoài, nghe tin Nhan Họa kết hôn với Kỳ Trạch cực kỳ choáng luôn.” Từ Hải cũng tham gia, “Nghe Kỳ Trạch học đại học bên Đức, cậu ấy về nước khi nào thế? Sao hai cậu lại quen nhau? Mình nhớ hồi cấp ba cậu và Kỳ Trạch làm gì có quan hệ gì đúng ?”

      “Lúc ấy về nước, qua bạn bè giới thiệu nên bọn mình quen nhau.” Nhan Họa qua loa đáp.

      “Ai, tốt quá.” Có người hâm mộ , “Sao lại giới thiệu người đàn ông tốt như thế cho mình chứ? Cho dù được như thế kém chút cũng sao, chỉ cần hợp mắt mình là được…”

      Sau đó chủ đề lại chuyển sang mẫu người đàn ông nên kết hôn sau này, cưới về tài sản an bài thế nào, công việc và mang thai ra sao…

      Nhan Họa xấu hổ, quả nhiên chủ đề chuyện mỗi độ tuổi khác, ví như lúc này mới 17 tuổi, cùng với các nữ sinh 17 tuổi tụ lại chỗ, mọi người đều chỉ biết thảo luận về bài tập, thi cử hay mấy cậu nam sinh đẹp trai thôi, rồi là bạn này quen với bạn kia… chung là toàn những chuyện rất ngây thơ đơn thuần.

      Mặc dù mới 17 tuổi, nhưng nghe mấy này chuyện đương rất bạo dạn thế này, bỗng thấy mình như già thêm mấy tuổi rồi.

      May thay, thiên thần Tiểu Duệ Duệ bỗng kéo tay mẹ, nũng nịu : “Mẹ, buồn tè ~~”

      Mấy thảo luận sôi nổi nghe thấy giọng trẻ con non nớt liền bật cười, với Nhan Họa: “Ôi, con của cậu ngoan quá, buồn tiểu còn biết gọi người lớn, thông minh lắm, cậu mau đưa bé !”

      Nhan Họa cười với mấy cái rồi lập tức bế con trai chạy .

      Đưa cậu bé vào nhà vệ sinh giải quyết nhu cầu sinh lý xong, Nhan Họa rửa tay cho bé rồi mới chậm rãi ra ngoài.

      Nơi tổ chức họp lớp là quán pub, trong quán có các quầy rượu rất sạch và sang trọng, rất nhiều hội nhóm đến đây để tổ chức họp mặt, có thể bây giờ là ban ngày, chưa đến cuộc sống về đêm nên khách khá ít, càng thoải mái cho bọn họ hơn.

      Lúc hai người ra, Nhan Họa phát Đàm Minh Thiên cũng tới, con trai là Âu Dương Dương cũng có mặt, những độc thân kia lập tức vây quanh bé Dương Dương chơi đùa, lại bị các hành động cử chỉ của cậu bé chọc cười ngớt.

      Lúc này người cũng tới khá đông đủ, Nhan Họa nhìn xung quanh, thấy trước quầy bar cách đó xa có nhóm đàn ông cả quen lẫn quen, nghe có vài đưa cả bạn trai hoặc chồng tới, Âu Dương Cảnh cũng ngồi trong nhóm đó.

      “Nhan Họa, dạo này cậu thế nào?” Đàm Minh Thiên ngồi cạnh , mỉm cười hỏi.

      “Mình vẫn tốt.”

      Hai người vừa được vài câu lại bị các cắt đứt, bởi vì lần họp lớp này chỉ có mỗi Nhan Họa và Đàm Minh Thiên là mang con tới, nên tất cả mọi người liền vây quanh hỏi các về kinh nghiệm làm mẹ, thỉnh thoảng lại trêu đùa hai đứa bé chút.

      Bạn Âu Dương Dương cảm thấy vô cùng phiền phức khi bị đám các dì các chọc ghẹo, bèn nắm tay của Duệ Duệ, quay đầu né tránh bàn tay đưa ra của , nhướn mày : “ ơi, đừng véo mặt chúng con nữa được ? Dương Dương với Duệ Duệ thích đâu, ba ba chỉ có vợ mình mới được chạm vào mình thôi, được để cho các khác động vào.”

      “Phì ~”

      Mọi người đồng loạt phì cười ra tiếng, Trần Minh Hà bám vào lưng ghế, cười lớn với Đàm Minh Thiên: “Minh Thiên, bình thường Âu Dương Cảnh đều dạy con thế đấy hả?”

      Đàm Minh Thiên nhún vai đáp: “Mình quen rồi.”

      Thấy dáng vẻ của Đàm Minh Thiên, Từ Hải đột nhiên thở dài : “Minh Thiên, cậu cũng chọn được người chồng tốt, Âu Dương Cảnh chỉ hận thể buộc cậu vào thắt lưng mà trông chừng cả ngày thôi, nhìn là biết cậu ta là trung khuyển rồi, cậu chỉ cần ngoắc tay cái là người ta hấp tấp chạy tới ngay, phải lo lắng đến chuyện cậu ta ngoại tình.Đàn ông bây giờ á, có chút tiền là muốn làm chuyện xấu, thích bắt cá hai tay, bao nuôi người tình, chơi …”

      Nhan Họa nhìn Từ Hải , nghe vậy, khỏi hoài nghi liệu có phải bạn trai cũng… Với lại nghe Từ Hải xong, mấy bên cạnh cũng rối rít phụ họa theo, khiến trách đức hạnh của đàn ông trong xã hội bây giờ, còn chính vì thế nên các mới muốn kết hôn, nhưng bởi vì lớn tuổi nên cứ bị người nhà giục cưới…

      “Cho nên, đôi lúc mình cảm thấy Đàm Minh Thiên và Nhan Họa dũng cảm khi kết hôn và sinh con sớm.Còn chúng mình á, chúng mình cũng có năng lực nuôi sống bản thân, tại sao phải lấy chồng, nhất là lấy phải những tên đàn ông chỉ muốn có vợ để hầu hạ , để phân chia tài sản, kết quả là nhận về khinh bỉ của tiểu tam?”

      “Đúng đúng đúng, phụ nữ kết hôn cũng chẳng có vấn đề gì…”

      “Này, các cậu đừng vậy nữa, đàn ông tốt chắc chắn vẫn còn, các cậu nhìn lớp trưởng , đó phải là ví dụ điển hình sao? Nếu như ngay từ đầu mình biết cậu ấy sau khi giảm cân trở thành mỹ nam, hơn nữa còn giữ mình trong sạch như vậy hồi học mình theo đuổi cậu ấy rồi.” Từ Hải bóp cổ tay cảm khái.

      Lời này đương nhiên được mọi người đồng loạt nhất trí, đáng tiếc ngay tại lúc các còn biết lớp trưởng trở thành hoa có chủ rồi.

      Nhan Họa tiếp tục được mở rộng tầm mắt, ra thế giới quan của những người trưởng thành là như vậy (⊙o⊙)

      Đợt này vì có nhiều người tới nên rất náo nhiệt, quán còn cung cấp cả ktv để bọn họ có chỗ vui chơi hát hò.

      Bởi vì hợp nên toàn bộ buổi họp Nhan Họa hầu như chỉ chăm nom cho con trai tương lai, thận trọng từ lời đến hành động, tránh để lộ chân tướng của mình.Mặc dù vậy nhưng Trần Minh Hà vẫn có chút nghi ngờ hỏi: “Nhan Họa, sao mình thấy cậu nhìn chẳng khác gì hồi cấp ba nhỉ…Trông vẫn đơn thuần ngây thơ như vậy, lẽ Kỳ Trạch thích cậu như thế này sao? Các cậu xem, có phải cảm thấy rất hoài niệm ?” còn quay sang hỏi thăm mấy người xung quanh.

      Nhan Họa toát mồ hôi lạnh, cứng ngắc ngồi chỗ để mặc cho mấy người phụ nữ dùng ánh mắt như sói theo dõi mình.

      Đợi các cuối cùng cũng bỏ qua cho , Nhan Họa vội cầm đĩa đựng mấy miếng khoai rồi vào góc đút cho Duệ Duệ ăn, còn mình gọi phục vụ đưa tới ly nước trái cây, thỉnh thoảng trộm nhìn tình huống bên ngoài như con thú .Kỳ Trạch sớm phát hành động của nhưng gì, thỉnh thoảng lại qua hỏi thăm có cần giúp gì .

      Nhan Họa ngồi vào góc kín nên giảm rất nhiều quấy rầy, đút cho Duệ Duệ ăn đột nhiên phát bên cạnh có người ngồi, ngẩng đầu nhìn lên thấy gương mặt mỉm cười của Liêu Vinh, trong nháy mắt có phần hồi hộp và lo lắng, tuy nhiên nhanh chóng khiến cho mình bình tĩnh trở lại.

      Liêu Vinh trong tay cầm ly rượu vang đỏ, khẽ nhấp ngụm rồi : “Nhan Họa…” Gọi xong, lại biết nên gì nữa, chỉ biết nhìn dáng vẻ ngơ ngác của .

      giờ Liêu Vinh còn là cậu thiếu niên 17 tuổi nữa rồi, mà là người đàn ông thành đạt trong xã hội, đương nhiên rất dễ dàng nhận ra thần sắc của có ý gì, khỏi cười : “Em yên tâm, chưa say đâu! Em vẫn vậy, vẫn thích nhìn thấy bộ dạng của đàn ông lúc say rượu.”

      Nhan Họa miễn cưỡng nặn ra câu: “Uống say rồi dễ làm chuyện thất thố lắm.”

      Liêu Vinh gật đầu, đem ly rượu uống hơi cạn sạch, : “Em đúng, cho nên những năm gần đây chưa từng uống say, tửu luyện cũng được nâng lên khá tốt rồi.”

      “Vậy ạ.”

      cúi xuống, ngón tay thon dài lướt dọc ly rượu, “Nhan Họa, …xin lỗi về chuyện năm đó.”

      “…”

      Nhan Họa quả muốn khóc quá, chẳng biết gì hết cả! Buổi họp lớp này nên tới mới phải!

      “Mặc dù vẫn hiểu tại sao em lại nhẫn tâm như vậy, chỉ sai lầm của mà em kiên quyết muốn chia tay. biết em thích say rượu, nhưng lúc đó say quá, căn bản thể ý thức được là mình làm gì…Đáng lẽ nên trở về sớm rồi mặt dày cầu xin em tha thứ mới phải, như vậy có lẽ chúng ta có thể bắt đầu lại lần nữa…”

      Nhan Họa: nghe hiểu phải làm sao đây? Năm đó xảy ra chuyện gì vậy?

      “Chẳng qua, ngờ là em kết hôn với Kỳ Trạch nhanh như vậy…Em cậu ta sao?” ngẩng lên nhìn vào mắt .

      Nhan Họa da mặt sắp cứng hết cả lại rồi, nín thở lúc mới : “Bọn em kết hôn rồi.” Cho nên, đừng có làm tiểu tam phá hoại hôn nhân của người ta nữa!! Mong tỉnh táo chút mà a a!!!

      Liêu Vinh mất mát gật đầu, “Đúng, kết hôn rồi.Em yên tâm, có ý gì khác đâu, biết tính em mà, em thích đa tâm, nếu lựa chọn cưới cậu ta em hết lòng mà chăm lo cho gia đình của mình…”

      Biết là tốt rồi, mau nhanh giùm em chút !

      Thế nhưng vị đẹp trai này vẫn chưa , lại còn mượn hơi rượu để khua lên dũng khí thổ lộ chuyện năm đó với , “ hối hận vô cùng, ban đầu nếu chúng ta ngang bướng với nhau mà nhún nhường với đối phương lời xin lỗi tốt biết mấy...”

      à xin đừng nữa, có mãi em cũng chẳng biết gì hết đâu!

      Nhan Họa có phần chống đỡ nổi, bèn quay đầu tìm Kỳ Trạch ở chỗ quầy bar, mong mau tới đây cứu .Nhưng ai ngờ lại tìm thấy người, chỉ thấy phía trước vô cùng huyên náo, lúc nghe tiếng động, Nhan Họa mới biết là Đàn Tử Quỳnh uống đến say khướt rồi.

      Nhan Họa lập tức quýnh cả lên, mới vừa rồi còn bảo Liêu Vinh uống rượu say dễ làm chuyện thất thố, thế mà bây giờ người chị em tốt của cũng say bét nhè rồi! =.=!
      Last edited: 4/11/16
      Tiểu Ly 1111, tart_trung, Sweet you25 others thích bài này.

    2. Huỳnh Thượng Hỷ

      Huỳnh Thượng Hỷ Active Member

      Bài viết:
      148
      Được thích:
      204
      Bóc tem. Rất tò mò về chuyện năm đó của Nhan Họa tương lai vs Liêu Vinh

    3. Ngân Nhi

      Ngân Nhi Well-Known Member Staff Member VIP Trial Moderator Super Editor

      Bài viết:
      1,304
      Được thích:
      47,158
      Chương 83
      Edit: Ngân Nhi

      Nhìn thấy có chuyện, người bạn tốt như thế nào cũng phải đến xem sao, Nhan Họa bèn lập tức bế con trai tương lai lúc này vẫn phồng miệng ăn khoai, áy náy cười với Liêu Vinh: “Đàn Tử có chuyện, em trước xem bạn ấy thế nào.”

      Sau đó đợi Liêu Vinh phản ứng lại mà bỏ chạy luôn, căn bản là dám nhìn biểu của , bất kể có thất vọng hay hối hận cũng liên quan gì đến vị khách qua đường mười năm trước là hết.

      Nhan Họa chỉ cần nghĩ đến vẻ mặt và giọng lúc vừa rồi của Liêu Vinh là trong lòng lại cảm thấy mất tự nhiên.Đại khái bởi vì giờ là bạn của Kỳ Trạch rồi, Liêu Vinh đối với cũng chỉ là cậu con trai cùng lớp thôi, có ý nghĩa gì khác hết.Chẳng qua trong thế giới tương lai Liêu Vinh và Nhan Họa lại từng có thời gian đương, cho nên nghĩ thế nào cũng thấy được tự nhiên.

      Nhất thời, Nhan Họa có cảm giác hình như bị Kỳ Trạch tương lai gài bẫy rồi.Bởi vì biết chuyện gì hết, cho nên mới muốn tham dự buổi họp mặt này, để cho dù Liêu Vinh có gì với cũng bị ảnh hưởng hay mềm lòng, ngược lại còn khiến hơi ghét Liêu Vinh chút.

      Đúng là tên cáo già mà!

      Nhan Họa bế con trai chen đến chỗ quầy bar, xung quanh có rất nhiều người đứng xem, vừa đưa tay mở đường vừa “Xin nhường đường”…, những người kia thấy còn rất chủ động xích ra cho .Tuy vậy còn chưa chen được vào bên trong lại bị người ta tóm lấy tay.

      “Em định bế cả Duệ Duệ vào đó đấy à?” Kỳ Trạch cau mày rồi đưa tay ôm lấy Duệ Duệ, : “Đàn Tử uống rượu say, em qua đó khuyên ấy chút .”

      Nhan Họa gật đầu, có trông con trai cũng yên tâm hơn, lập tức vội vàng chen vào trong.

      Lúc này trước quầy rượu, Đàn Tử Quỳnh chân giẫm lên thành ghế, tay kéo cổ áo của bartender lôi lại gần, tay còn lại cầm bình lắc, dáng vẻ như nữ lưu manh vậy, miệng còn gào khóc thảm thiết.

      “…Chị đây cứ muốn uống rượu đấy, sao lại cho uống hả? Cho chị đây ly Bloody Mary, nghe chưa hả? Tôi say, tôi vẫn biết là mình làm gì mà, tôi muốn uống rượu…”

      Nhan Họa ngờ gào thét kia lại là bạn thân của , trong sáu năm quen biết, chưa bao giờ thấy ấy uống rượu say cả, đương nhiên nguyên nhân là do các chưa từng có cơ hội để uống say, cho nên ngờ dáng vẻ say rượu của Đàn Tử Quỳnh lại như thế này.

      Trần Minh Hà, Đàm Minh Thiên ở bên cạnh kéo ra, khuyên buông tha cho người phục vụ đáng thương kia, đồng thời cũng lời xin lỗi với ta.Đáng tiếc người say rượu căn bản nghe vào tai lời người khác , sức lực cũng gia tăng ngờ, mấy mảnh mai giày cao gót, ăn mặc thời trang thể cản được .

      “Đàn Tử!” Nhan Họa lên tiếng gọi.

      Đàn Tử Quỳnh nghe tiếng liền buông người phục vụ kia ra, mắt lờ đờ quay sang nhìn , trông thấy Nhan Họa liền : “A Họa đấy à…Sao cậu lại tới đây? ở nhà chăm sóc Duệ Duệ sao? Cậu đừng tùy tiện lại gần mấy người đàn ông, cẩn thận tên Kỳ Trạch mọn lại tức giận đấy…”

      Nghe thấy lời , mọi người lại rối rít nhìn xem Kỳ Trạch đâu, thấy đứng cạnh Âu Dương Cảnh, tay bế con trai.Thần sắc vô cùng lạnh nhạt, như thể nghe thấy lời Đàn Tử Quỳnh , hờ hững với những ánh mắt chế nhạo của đám đàn ông xung quanh.

      Nhan Họa vội tới kéo tay , cùng Đàm Minh Thiên, Trần Minh Hà trái phải đỡ lấy, thuận tiện cầm lấy đồ trong tay , : “Kỳ Trạch cũng ở đây mà, trời ạ, cậu đừng uống nữa, trông bộ dạng cậu khó coi lắm đó.”

      Đàn Tử Quỳnh rất nghe lời bạn tốt, lập tức chu miệng : “Hức, là đám khốn kiếp kia cứ chuốc rượu mình, nhất định là có ý đồ xấu…”

      Nghe vậy, ánh mắt của mọi người đều đồng loạt nhìn về đám đàn ông xung quanh, thấy ánh mắt nghi ngờ của mấy , mấy người đàn ông vừa nãy uống rượu với Đàn Tử Quỳnh cảm thấy rất oan uổng, vội vàng thanh minh: “ liên quan đến chúng mình mà, là Đàn Tử muốn uống đấy chứ.” Bọn họ có ý định chuốc say rồi sàm sỡ đâu.

      Nhan Họa lúc trước cũng thấy Đàn Tử Quỳnh ngồi uống với bọn họ nên cũng trách gì, lại cùng Trần Minh Hà đỡ Đàn Tử Quỳnh ngồi xuống ghế salon để nghỉ ngơi chút, sau đó tìm phục vụ để lấy trà giải rượu.

      Đàn Tử Quỳnh ngồi phịch xuống ghế salon, dáng ngồi giữ ý chút nào, may là bây giờ mùa đông nên quần áo tương đối nhiều, sợ bị hở hang.Bộ dạng say khướt, hai má đỏ bừng, biết là uống bao nhiêu rượu.

      “Trước đây mình cũng từng gặp dáng vẻ này của cậu ấy rồi, là có hơi sợ, quả đúng là nữ trung hào kiệt.” Trần Minh Hà chậc lưỡi , “ ngờ bước ra xã hội cậu ấy lại trở nên mạnh mẽ như vậy, bình thường hẳn là cũng xã giao rất nhiều đây.”

      Nhan Họa biết trong tương lai Đàn Tử Quỳnh trở nên thế nào nên cũng gì, đưa tay vén tóc ra sau tai cho bạn, Đàm Minh Thiên cũng chỉ cau mày , lấy cái khăn ướt lau mặt cho Đàn Tử Quỳnh.

      Lúc này, Kỳ Trạch và Âu Dương Cảnh cùng bế con tới, cố gắng duy trì khoảng cách với con ma men kia.Nhan Họa chú ý lúc Đàn Tử Quỳnh uống say cũng chỉ có các tới kéo ra, có lẽ là sợ bị đàn ông sàm sỡ, mà hành động của Kỳ Trạch và Âu Dương Cảnh cũng thể ý nghĩ muốn giữ khoảng cách với phụ nữ trước mặt vợ mình.

      thể , mấy thấy vậy đều vô cùng hâm mộ Nhan Họa và Đàm Minh Thiên, hai người đàn ông của họ đúng là rất tự giác mà.

      “Có cần gọi người đến đón ấy ?” Kỳ Trạch nhướn mày , cực kỳ thích thấy phụ nữ uống rượu say, có chút hình tượng nào, vẫn là A Họa nhà tốt, lần nào cũng chỉ nhấp vài ngụm thôi chứ chưa từng say bao giờ.

      “Gọi ai? Trình Dương à?” Âu Dương Cảnh hỏi.

      Đàm Minh Thiên lập tức trừng mắt nhìn chồng, “Đương nhiên là gọi cho bạn trai Đàn Tử rồi, đừng có lôi Trình Dương vào đây.”

      Âu Dương Cảnh bị vợ lườm chỉ biết ngốc nghếch gãi đầu, lấy lòng cười với cái.

      Đột nhiên Đàn Tử Quỳnh đưa tay che miệng, Đàm Minh Thiên thấy vậy liền cực nhanh đưa thùng rác tới trước mặt , sau đó Đàn Tử Quỳnh lập tức ói lên ói xuống.

      Hai người đàn ông đều đồng loạt thể ghét bỏ, vì phải là vợ mình nên gặp cảnh này đương nhiên là thấy ghê rồi. Ngược lại, Đàm Minh Thiên và Nhan Họa trong lòng chỉ tràn ngập lo lắng.

      Đợi nôn xong, Nhan Họa lại đưa nước tới để súc miệng.

      “Chắc hôm nay chúng ta phải đưa cậu ấy về rồi.” Kỳ Trạch .

      Âu Dương Cảnh bĩu môi, “Nhà cậu ấy cách nhà chúng ta xa quá, còn phải vòng vèo đoạn dài, bằng bảo Bàn Tử đưa cậu ấy về .”

      Kỳ Trạch nhìn Nhan Họa, đoán chừng đồng ý nên cũng lên tiếng.

      Đàn Tử Quỳnh nôn xong lại nằm co quắp ghế salon, sờ soạng tìm túi của mình, miệng : “Túi của tôi đâu…”

      Đàm Minh Thiên đưa túi xách cho , lại thấy lục tìm di động, mắt lơ mơ tìm số điện thoại, sau đó ồn ào : “ cần các cậu đưa mình về…” Lại đưa di động áp vào tai, kêu to: “Em ở quán rượu…Hức, họp lớp, tới đây đón, đón…em…Hức, đương nhiên là uống say rồi, nếu em gọi tới đón làm gì…Hức…Cái gì, bận sao? dối, hôm nay là mùng 2 tết, cả nước đều được nghỉ, còn dám là bận…Hức…Công việc quan trọng hơn hay bạn quan trọng hơn hả? Nếu còn như vậy… chia tay …Chia…Hức…Tay…”

      Mọi người thấy vậy đều lắc đầu, quả nhiên là say đến hồ đồ rồi, ngay cả lời chia tay như thế cũng được.

      Nhan Họa có phần lo lắng, coi như là họp lớp, mọi người gặp nhau vui vui nhưng cũng đến mức uống nhiều vậy chứ? Theo bản năng quay sang nhìn Kỳ Trạch, chỉ xua tay với , Âu Dương Cảnh và Đàm Minh Thiên đứng bên cạnh cũng gì.

      Đột nhiên, Đàn Tử Quỳnh cẩn thận làm rơi di động, Nhan Họa giúp nhặt lại, : “Đàn Tử, sao cậu uống nhiều vậy, có hại cho sức khỏe lắm đó…”

      Đàn Tử Quỳnh nghe thấy giọng bạn liền híp mắt nhìn Nhan Họa, đưa tay khoác lên vai , cười khúc khích : “A Họa, trong lòng mình vui…Tối qua mình nằm mơ, mơ thấy Lộ Thần Chi…A Họa, mình buồn lắm, chuyện qua lâu vậy rồi mà sao mình vẫn chưa thể quên được…” Sau đó ôm chặt cổ Nhan Họa rồi khóc òa lên.

      Nhan Họa sợ đến ngây người, đây là tình huống gì vậy?

      Đàm Minh Thiên nhướn mày thở dài, ngồi xuống bên cạnh Âu Dương Cảnh, ôm lấy con trai tò mò nhìn Đàn Tử Quỳnh khóc, khẽ xoa đầu con, nghe thấy những lời của Đàn Tử Quỳnh, trong lòng cũng thấy chua xót.

      Âu Dương Cảnh nghe xong cũng kinh ngạc, liền ghé vào tai Đàm Minh Thiên : “Đàn Tử vẫn chưa quên chuyện kia sao?”

      Đàm Minh Thiên gật đầu : “ thấy chưa, sau này đừng nhắc đến người kia trước mặt cậu ấy nữa.”

      “Ừ.”

      Lộ Thần Chi là ai vậy?

      Nhan Họa hai mắt mờ mịt, ngơ ngác ôm lấy Đàn Tử Quỳnh, để mặc ghé vào người mình mà khóc, hồi lâu sau mới : “Đàn Tử, đừng khóc nữa, chuyện cũng qua rồi…”

      “Hức…Chưa qua đâu, mình vẫn cảm thấy như nó vừa mới xảy ra ngày hôm qua thôi…Mình đau lắm…Hức…” Khóc lúc rồi lại nôn ra.

      lúc lâu sau, Đàn Tử Quỳnh mới dừng lại, kiệt sức co quắp nằm ngủ ghế.

      Tô Trọng Tuấn tới, nhíu mày : “Đàn Tử sao vậy? Mình thấy như có gì đó đúng lắm.” chỉ có thấy vậy mà dường như rất nhiều người khác cũng cảm thấy thế.

      Đàm Minh Thiên cười : “ có gì đâu, cậu ấy chỉ là uống nhiều quá thôi, rồi nhớ lại ít chuyện, tâm trạng được ổn định lắm.”

      Nghe xong, Tô Trọng Tuấn liền hiểu ra, lại hỏi: “Hay là đưa cậu ấy về nhà trước .Có gọi ai tới đón chưa?”

      “Cậu ấy gọi cho bạn trai rồi, từ công ty cậu ta tới đây chắc cũng mất nửa tiếng.” Đàm Minh Thiên đáp.

      Tô Trọng Tuấn thở dài, gọi người đưa trà và điểm tâm ngọt tới, sau đó nhờ phục vụ dọn dẹp chỗ bẩn rồi vội vàng rời .

      Tô Trọng Tuấn chỉ lát quay lại, còn kéo theo cả Chu Dịch và Trình Dương tới nữa.Thấy hai người kia, tất cả mọi người đều giật mình, sau nghe Chu Dịch mới biết ra bọn họ cũng hát karaoke với đồng nghiệp ở gần đây, trước đó có gọi điện cho Tô Trọng Tuấn nên biết được ở đây tổ chức họp lớp, thuận tiện sang góp vui chút.

      “Đàn Tử sao vậy?” Trình Dương hỏi, thấy ngày thường rất hoạt bát vui vẻ lúc này lại co rúc nằm ghế, quen mắt chút nào.

      “Uống say chứ sao.” Đàm Minh Thiên , “ gọi bạn trai cậu ấy tới rồi.”

      “Thế à, vậy được rồi, cần chúng mình đến đón nữa.” Trình Dương .

      Chu Dịch lại , “ được, cứ cùng nhau , Đàn Tử dù sao cũng say thế kia rồi.” Hiển nhiên rất tin tưởng bạn trai của , “Các cậu yên tâm, bọn mình đích thân đưa cậu ấy về nhà an toàn.”

      Bạn trai của Đàn Tử Quỳnh đến rất đúng lúc, Nhan Họa thầm quan sát, nhận thấy đây là cậu con trai rất nhanh nhẹn, sau mới biết bọn họ chỉ coi bạn trai giống đứa nhóc thôi, vì ta kém bọn họ tuổi mà.

      “Xin lỗi, tôi đưa ấy về, làm phiền mọi người rồi.” Người đàn ông kia mỉm cười rồi tới cõng Đàn Tử Quỳnh.

      “Phiền gì mà phiền chứ? Chúng tôi là bạn bè lâu năm rồi mà.” Chu Dịch mấy vui vẻ , “Cậu cẩn thận chút, đừng để ấy bị ngã.”

      Sau khi chào hỏi mọi người, mấy người kia liền rời rất nhanh, những khác thấy vậy liền xúm vào bàn tán về bạn trai của Đàn Tử Quỳnh, còn nắm tay Nhan Họa hỏi thăm xem cậu ta là người ở đâu, làm nghề gì, thu nhập thế nào, người nhà ra sao…Nhan Họa nào có biết nhiều như vậy, chỉ đành lấy lời của Đàn Tử Quỳnh ra để đáp qua loa.

      Sau khi Đàn Tử Quỳnh , khí còn được náo nhiệt như trước nữa, có người lại lấy cớ có việc rồi ra về.Thấy thế, Kỳ Trạch cũng nhân cơ hội đứng dậy đưa Nhan Họa , Âu Dương Cảnh cũng bắt chước theo.

      Chào tạm biệt Đàm Minh Thiên và Âu Dương Cảnh, Nhan Họa bế Tiểu Duệ Duệ ngồi vào xe, vội vàng hỏi luôn: “Lộ Thần Chi là ai thế ạ?”

      Kỳ Trạch hai tay đặt tay lái, qua kính chiếu hậu nhìn dáng vẻ của , đáp: “ cũng lắm, nghe là bạn trai thời đại học của Đàn Tử, nhưng sau này mất vì tai nạn giao thông rồi.”

      Nhan Họa thoáng chốc liền yên lặng.

      đột nhiên cảm thấy, có khi biết nhiều chuyện tương lai quá cũng phải là tốt, bởi vì cuộc đời phải ai cũng thuận buồm xuôi gió, phải ai cũng lớn lên trong yên bình, mà cuộc đời luôn có vui có buồn, có ngọt có đắng, có cười có khóc, đó mới thực là thế giới của những người trưởng thành.
      Last edited: 4/11/16
      Tiểu Ly 1111, tart_trung, Sweet you26 others thích bài này.

    4. Ngân Nhi

      Ngân Nhi Well-Known Member Staff Member VIP Trial Moderator Super Editor

      Bài viết:
      1,304
      Được thích:
      47,158
      Chương 84
      Edit: Ngân Nhi

      Từ khi tỉnh dậy, Nhan Họa liền trở nên mơ mơ màng màng như người mất hồn vậy.

      Thấy dáng vẻ của con , mẹ Nhan còn nghĩ là ngủ ngon, khuyên về giường ngủ thêm lát nữa, nhưng Nhan Họa cũng để ý.Ăn sáng xong, như ngày thường bưng trà vào thư phòng đọc sách mà chỉ ngây ngốc ngồi yên ghế salon.

      Hôm nay là mùng ba Tết, bố Nhan ra khỏi nhà từ sáng sớm vì muốn gặp bạn bè, mẹ Nhan ở nhà dọn dẹp, đối với bà mà cái nhà này lúc nào là hết việc để làm, nhưng thôi, miễn bà thích là được.Nhan Lãng từ sáng cũng rất hưng phấn ngồi chiếm TV trong phòng khách để lên mạng chơi game.

      “Chị, chị sao vậy? phải là cãi nhau với Trạch đấy chứ?” Nhan Lãng quan tâm hỏi.

      Đương nhiên, ngay lập tức Nhan Lãng bị chị tâm trạng tốt dẫn đến hành động tàn bạo dạy dỗ trận.

      “Bọn chị rất tốt, có cãi nhau, đừng có lúc nào cũng cho là bọn chị gây lộn !” Nhan Họa , nhân tiện nhìn em trai mình chút, vẫn chưa được tận mắt trông thấy bạn của Nhan Lãng mười năm sau, mới chỉ nghe Kỳ Trạch tương lai kể lại thôi chứ chưa có ấn tượng gì xác thực cả.

      Nhan Lãng vội ngồi dịch ra xa chút, trong lòng thầm nghĩ, nếu phải là cãi nhau với Kỳ Trạch cậu nghĩ ra là còn có ai có thể làm ảnh hưởng đến tâm trạng của nữa.Dù sao chị cậu lòng chỉ đọc sách thánh hiền, mối quan hệ với bạn cùng lớp cũng tệ, khiến cho người ta có cảm giác chị là điềm đạm, có gì để chán ghét cả…

      lát sau, Nhan Lãng thấy chị vẫn ngồi đơ như khúc gỗ có chút lo lắng, nghĩ xem có nên gọi cho Kỳ Trạch hay chuông cửa vang lên.

      Nhan Lãng ra mở cửa, thấy Đàn Tử Quỳnh mặc đồ mùa đông, trong ngực ôm balo liền : “Chị Đàn Tử, chị đến gặp chị em à?”

      “Ừ, vẫn còn bài thi chưa làm, mà làm mình chán lắm, nên chị đành đến mượn thư phòng nhà em vậy.” Đàn Tử Quỳnh cười híp mắt , vừa vào thay giày vừa kêu: “A Họa, mình tới này, cậu làm gì thế?”

      Mới vừa xong thấy người ngồi salon bỗng đứng bật dậy rồi lao tới ôm chầm lấy .

      “Chị, đừng chạy…” Nhan Lãng sợ hãi kêu lên, vẻ mặt lo lắng nhìn chị.

      Nhan Họa chẳng thèm để ý đến em trai, chỉ ôm chặt lấy Đàn Tử Quỳnh, tâm trạng vẫn chưa thể quay trở lại thực tại, trong đầu vẫn tràn ngập hình ảnh Đàn Tử Quỳnh uống rượu say ngồi khóc lớn, khiến cho cực kỳ khó chịu.

      “Haha, cậu làm gì vậy, sao tự nhiên lại nhiệt tình với mình thế, cẩn thận có người ghen đấy.” Đàn Tử Quỳnh cười lớn .

      Nhan Họa ôm lúc lâu rồi mới chịu buông ra, thấy dáng vẻ vô ưu vô lo của lúc này cảm xúc càng trở nên rối bời.

      tại ấy vẫn hồn nhiên đáng như vậy, nhưng mười năm sau lại mang trong mình mỏi mệt, bởi vì có quá nhiều chuyện buồn chất chứa trong lòng mà thể quên được.

      “A Họa, mình tới tìm cậu để cùng nhau làm bài tập, hôm nay có thể ở nhà cậu ngày đó, gọi cả Kỳ soái đến , càng đông càng vui.” nháy mắt với Nhan Họa, ý tạo cơ hội cho hai người gặp nhau đó.Đàn Tử Quỳnh biết là người lớn chưa biết chuyện Nhan Họa và Kỳ Trạch gặp gỡ, cho nên rất vui vẻ vì có thể tạo cơ hội cho hai người.

      Nhan Họa bật cười, “Cậu muốn gọi cậu ấy tới để giảng bài cho cậu đấy à?” đưa tay chọc lên mặt bạn cái.

      Đàn Tử Quỳnh cười khoái trá, “Mặc dù đúng là mình có ý định như vậy, nhưng mình đoán là cậu ấy kiên nhẫn mà chú ý đến mình đâu.Mình nhìn ra rằng cậu ta chỉ kiên nhẫn với mình cậu thôi, nếu là người khác mà giảng lần hiểu đảm bảo bị cậu ta mắng té tát.Cậu khác, lần hiểu cậu ta lần hai, cho dù có muốn mắng cậu cũng vẫn dịu dàng chán, chứ châm chọc kiểu ác độc như với người khác…”

      Nghe giọng điệu vui vẻ của bạn, Nhan Họa vẫn chỉ nở nụ cười nhàn nhạt, chỉ mong rằng người bạn tốt này của luôn giữ được hồn nhiên tinh nghịch như lúc này.

      Sau khi vào thư phòng, Nhan Họa bật điều hòa ấm lên, sau đó vào bếp lấy chè khoai lang tím trân châu mẹ vừa mới làm cho bạn nếm thử.Đàn Tử Quỳnh theo Nhan Họa, thỉnh thoảng lại giúp tay, đùa với nhau chút, lại hỏi: “A Họa, sao mình cứ cảm thấy hôm nay cậu đối với mình tốt hơn thường ngày phải nhỉ?”

      Lúc Đàn Tử Quỳnh những lời này cũng là lúc Kỳ Trạch tới, ánh mắt của cậu lập tức bắn về phía .

      Hai thấy cậu hơi giật mình, sau khi bắt chuyện với cậu, Nhan Họa liền cười : “Cậu là bạn thân của mình, có khi nào mà mình tốt với cậu hả? Kỳ Trạch, mẹ mình làm chè khoai lang tím đấy, cậu có muốn ăn bát ?”

      Kỳ Trạch nhìn thấy Đàn Tử Quỳnh cầm trong tay bát chè lập tức gật đầu, lại thấy Nhan Họa lấy bát đích thân múc chè cho mình, sắc mặt cậu lúc này mới khá hơn chút.

      Đàn Tử Quỳnh cười tự mãn, vẻ mặt kiêu ngạo : “A Họa đối tốt với mình nhất, bạn trai làm sao sánh được với bạn thân chứ? Bạn thân gắn bó suốt đời, còn đàn ông chẳng đáng tin cậy, thể vượt qua được thử thách đâu.”

      “…”

      Khóe miệng Nhan Họa khẽ giật giật, mặc dù thần sắc Kỳ Trạch vẫn lạnh nhạt, nhưng có thể cảm giác được là cậu ấy rất kích động.

      Quả nhiên, lúc ba người ngồi vào bàn học bài, Đàn Tử Quỳnh có chạy tới hỏi Kỳ Trạch những chỗ mình chưa hiểu, kết quả là bị cậu bạn chút khách khí châm chọc từ đầu đến cuối, kèm theo những lời bóng gió mỉa mai người ta nhưng lại mang theo chút thô tục nào, quả rất muốn xông lên đánh cậu ta trận.

      Nhan Họa ngồi yên chỗ, nhìn Đàn Tử Quỳnh mặt mày xám xịt trở về ghế của mình, liền vỗ vai rồi rót cho chén trà coi như an ủi.

      “Chỉ có A Họa cậu là tốt với mình thôi!” Đàn Tử Quỳnh mặt mày hớn hở uống ngụm trà, còn hướng Kỳ Trạch khiêu khích trận.

      Nhan Họa chỉ cười , trong lòng nghĩ về Đàn Tử Quỳnh của hai gian khác nhau, cuối cùng quyết định đề cập tới.Có số việc vẫn còn quá sớm để , tại bọn mới chỉ 17 tuổi thôi, chưa cần có tâm lý chuẩn bị sớm làm gì.

      Buổi trưa, vì mẹ Nhan có việc phải ra ngoài, Nhan Họa lại muốn ở nhà cả ngày nên liền lôi kéo cậu em trai ngốc, bạn trai và bạn tốt cùng nhau ra ngoài ăn trưa.

      Đến tối Đàn Tử Quỳnh mới thu dọn đồ đạc rồi ra về.Ngồi học chung với nhau quả nhiên có hiệu suất rất tốt, chỉ trong ngày mà làm xong hết các đề thi thử thầy giáo phát, cộng thêm việc hiểu sao mà hôm nay Nhan Họa lại đặc biệt để ý quan tâm , cho nên Đàn Tử Quỳnh rất hài lòng và vui vẻ rời .

      “Hôm nay cậu sao vậy?” Kỳ Trạch cầm tách trà chậm rãi uống, “Mình thấy cậu thường xuyên ngẩn người, có chuyện gì sao?” Trong lòng cậu thầm nghĩ biết có phải nhà xảy ra chuyện hay .Đối với cảm xúc của Nhan Họa, cậu luôn rất nhạy cảm.

      Nhan Họa ngẩng đầu nhìn bầu trời nhuộm màu xám tro ngoài cửa sổ, im lặng lát mới : “Tối qua mình nằm mơ vài chuyện nên tâm trạng tốt lắm.”

      “Liên quan đến Đàn Tử Quỳnh sao?”

      “Đúng vậy, mình mơ thấy mười năm sau khi chúng ta trưởng thành, cuộc sống của Đàn Tử Quỳnh trôi qua được vui vẻ, lúc lên đại học xảy ra chuyện khiến cho cậu ấy nhớ mãi quên, trong lòng luôn chứa nỗi đau.” chậm rãi đáp, trong lòng vẫn rất khó chịu.

      “Chỉ là mơ thôi mà, đâu phải đâu.” Vì giấc mơ đó mà quan tâm của bỗng dồn hết lên Đàn Tử Quỳnh, Kỳ Trạch thể thừa nhận là mình cảm thấy hơi khó chịu và buồn bã.

      Nhan Họa hiểu sao mình lại với cậu điều này, chỉ buồn buồn đáp lại tiếng.

      Trừ người trực tiếp chứng kiến ra còn có ai tin nổi chuyện này chứ? Mặc dù rất muốn cho Kỳ Trạch nghe, nhưng đôi lúc lại biết nên bắt đầu từ đâu, hơn nữa tình cảm của hai người còn chưa sâu sắc đến mức để có thể yên tâm kể ra chuyện này, nhất định cần phải có thời gian tích lũy mới được, mà thời gian bọn họ chính thức quen nhau là quá ngắn.

      “Mình phải về nhà rồi, cậu tiễn mình xuống nhà nhé.” Kỳ Trạch đột nhiên đứng dậy, cầm áo khoác sau lưng ghế lên, sau đó xoay người nhìn .

      Nhan Họa sửng sốt lát rồi mới gật đầu.

      Mở cửa ra, cơn gió lạnh thổi tới khiến cho Nhan Họa sợ lạnh co rụt cổ lại, sau đó lại thấy Kỳ Trạch đứng chắn gió cho . ngẩng đầu lên, thấy thần sắc bình thản của cậu, trong lúc nhất thời lại ngây ngốc biết gì.

      Có đôi lúc lại quen với hình ảnh tuấn thành thục trong tương lai của Kỳ Trạch, lúc gặp lại cậu con trai luôn lạnh lùng ít nhưng biết quan tâm này, trong lòng lại cảm thấy rất ấm áp, cảm giác mình càng ngày càng thích cậu hơn chút rồi.

      ra viễn cảnh trong tương lai kia có thể là khá tốt, mọi người vẫn ở bên nhau sau mười năm, mọi thứ bao gồm tình thân, tình bạn, tình đều rất viên mãn, thậm chí theo thời gian càng trở nên sâu sắc hơn, dẫu cho mọi thứ bên ngoài thay đổi.Mà ở thế giới này, có thể biết trước được điều đó để chuẩn bị tinh thần, cũng coi như là may mắn mà trời cao ban tặng cho rồi.

      Nhan Họa đưa Kỳ Trạch xuống dưới nhà nhưng quay lên ngay, hai người nắm tay nhau chậm rãi dạo đường lát.

      “Nếu có chuyện gì vui hãy với mình nhé, mình cười cậu đâu.” Kỳ Trạch nhân cơ hội hôn trộm lên mặt cái, giọng rất dịu dàng.

      Nhan Họa đưa tay sờ lên chỗ bị cậu hôn, sau đó trợn mắt lườm cậu cái, tiếp đó mạnh dạn lôi cổ áo cậu rồi kiễng chân hôn lại lên mặt cậu cái, thấy khuôn mặt đỏ bừng trong sắc trời tối mờ, Nhan Họa nhịn được mà bật cười.

      được cười!” Kỳ Trạch có chút ảo não vì mình thể che giấu được cảm xúc, cậu cứ nghĩ nếu ở cạnh nhiều khả năng khống chế tăng lên, dù sao nếu tạo thành thói quen rồi đỏ mặt xấu hổ thế nào được nữa? Nhưng lúc này hiển nhiên là cậu vẫn thất bại, chứng tỏ ảnh hưởng của đối với cậu là rất lớn.

      Nghịch ngợm lúc, chờ Kỳ Trạch rời , tâm trạng của Nhan Họa tốt lên ít.

      Đưa mắt dõi theo hình bóng Kỳ Trạch cho đến khi biến mất, Nhan Họa liền hít sâu hơi rồi giơ cao nắm đấm lên trời.

      Nhan Họa, cố lên!
      Last edited: 4/11/16
      Tiểu Ly 1111, tart_trung, Sweet you26 others thích bài này.

    5. Ngân Nhi

      Ngân Nhi Well-Known Member Staff Member VIP Trial Moderator Super Editor

      Bài viết:
      1,304
      Được thích:
      47,158
      Chương 85
      Edit: Ngân Nhi

      Sau đợt nghỉ Tết, kỳ thi tháng tiếp theo lại bắt đầu.

      Các học sinh quen với sức ép này rồi nên lần này ai cũng rất bình tĩnh, biết là phải làm gì, học như thế nào, tâm lý ra sao, hoàn toàn có chút áp lực nào, nếu cứ giữ được tâm thái như vậy đến kì thi tốt nghiệp trung học phổ thông cũng phải lo nữa rồi.

      Trong lần thi tháng này, những thành viên trong tổ học tập đều có tiến bộ, đặc biệt là Nhan Họa thành công chiếm cứ cái người học giỏi nhất nhóm rồi, khiến ai nấy đều phải liếc mắt ghen tỵ.Đa phần ban đầu ai cũng bảo sớm chểnh mảng học hành, thế nhưng thực tế lại trái ngược hẳn, vì có cậu bạn trai học giỏi luôn ở bên phụ đạo nên thành tích của ngày càng tiến bộ hơn.

      Đối với lời trêu ghẹo của mọi người, Nhan Họa chỉ cười mà .Mặc dù thường ngày cũng hay buôn chuyện với Đàn Tử Quỳnh, nhưng thích bàn tán nhiều về chuyện của người khác, cũng chính vì vậy nên trong lớp được rất nhiều người quý.

      Lần thi tháng này, thành tích của Đàm Minh Thiên được khôi phục lại, chỉ bản thân ấy mà ngay cả những người quan tâm đến Đàm Minh Thiên cũng thở phào nhõm, điều này chứng minh Đàm Minh Thiên bị ảnh hưởng bởi những chuyện khác rồi.

      Ngày công bố thành tích, Đàn Tử Quỳnh uể oải gục xuống bàn, ngẩn người nhìn bảng điểm.

      Nhan Họa nhìn điểm của mình, xếp hạng vẫn giống lần trước, có điều điểm trung bình hơi thấp hơn chút, nguyên nhân là lần thi này các thầy ra đề khó hơn rất nhiều.

      Thấy dáng vẻ của Đàn Tử Quỳnh, Nhan Họa liền tiến lại hỏi: “Đàn Tử, sao vậy?”

      Đàn Tử Quỳnh đưa bảng điểm của mình cho , mệt mỏi : “Mình đúng là ngốc mà, điểm kém quá.” Đem so sánh với điểm của Nhan Họa còn thấy chênh lệch hơn.

      Nhan Họa nhìn bảng điểm của bạn, xếp thứ mười của lớp, thứ 35 của khoa, đối với thứ hạng của trường Nhị Trung đúng là hơi kém chút, nhưng nếu đem so với các trường cấp ba của thành phố cũng thể là kém được.

      ra cũng kém lắm đâu, cậu đừng so sánh với Kỳ Trạch hay lớp trưởng làm gì, thế này là tốt rồi, lần sau tiếp tục cố gắng là được mà!” Nhan Họa an ủi.

      Đàm Minh Thiên ngồi đằng trước cũng quay lại nhìn bảng điểm của Đàn Tử Quỳnh, cười : “Đàn Tử, cậu thế này là được rồi, như Âu Dương Cảnh còn xếp bét đó.”

      Đàn Tử Quỳnh giận : “Người đẹp à, sao cậu lại đem so mình với mấy tên học thể thao chứ? Điểm số của học sinh chuyên thể dục khác với chúng ta, thắng được Âu Dương Cảnh, mình chẳng thấy vui chút nào hết.” phụng phịu , lại quay sang Nhan Họa: “ được, A Họa, mình cảm giác là mình vẫn chưa đủ cố gắng, sau này chúng ta cùng cố gắng nhé, mình muốn học cùng với cậu!”


      “Được thôi!” Nhan Họa xoa mái tóc ngắn của bạn.

      Ba sau khi trao đổi về thành tích của nhau xong lại bắt đầu bàn luận về thành tích của người khác, chuyện này kì thi tháng nào cũng có hết, coi như là dịp để bình luận tổng kết về thành tích của mọi người, nhân tiện so sánh lẫn nhau chút, cho nên ai cũng đều muốn xem điểm của người khác để còn biết ai dẫn trước mình, lần sau còn cố gắng vượt lên.

      “Lần này Bàn Tử lại là người đứng nhất khoa, đánh bại Từ Tuệ của lớp 17 rồi.” Đàn Tử Quỳnh .

      “Vừa nãy mình có nghe được thông tin của bên ban khoa học tự nhiên, Kỳ Trạch vẫn giữ được thứ hạng đầu của mình.” Đàm Minh Thiên thoáng nhìn Nhan Họa, cười .

      Nhan Họa nghe vậy chỉ nhàng cười với cái.

      “Cậu ta đứng nhất mới là lạ đấy, gần đây mình bị cậu ta mắng cho đến thảm.” Đàn Tử Quỳnh lòng vẫn sợ hãi, “Nếu phải môn số học của mình phải nhờ đến cậu ta mình còn lâu mới tìm đến cậu ta để bị mắng nhé, miệng cậu ta đúng là ác độc mà, chỉ có A Họa mới chịu được.”

      Mấy Trần Minh Hà cũng kéo ghế lại gần, hỏi: “Các cậu gì đó? Xếp hạng lần này thế nào?” Sau đó chính cũng hơi bực bội , “Mình bị rớt ba hạng, xếp hạng toàn khoa cũng tụt nhiều.” Vẻ mặt như đưa đám vậy.

      Ba nhìn nhau, chỉ biết an ủi thôi, học kỳ này vẫn còn lần thi tháng cuối cùng nữa.

      Trần Minh Hà vẫn được vui, với Nhan Họa: “Cậu biết đấy thôi, có người thấy thành tích mình giảm còn cho rằng nguyên nhân vì mình đương với Tần Nghi, chỉ trời mới biết bọn mình luôn cùng nhau thảo luận và làm bài tập mà…Nhan Họa, lần này cậu thi thế nào?”

      “Cũng tệ lắm, vẫn giống lần trước thôi.”

      Trần Minh Hà nét mặt cứng ngắc, sau đó gượng gạo cười, miễn cưỡng : “Vậy à? Thế chúc mừng cậu, lần thi này khá khó mà cậu vẫn giữ vững được thứ hạng.Mình cũng phải học tập từ cậu mới được.” thêm vài câu, lại kéo ghế trở về chỗ của mình.

      Đàm Minh Thiên và Đàn Tử Quỳnh nhìn nhau, sau đó thầm trao đổi ánh mắt và suy nghĩ với đối phương.

      Đàn Tử Quỳnh khoát tay lên vai Nhan Họa, cười : “A Họa, may là thành tích của cậu bị giảm sút, lại có người ở sau lưng này nọ, xem ra Kỳ soái đúng là rất tâm huyết phụ đạo Toán và tiếng cho cậu.”

      Nhan Họa giả vờ giận : “Cậu có ý gì hả? Đó là do cả nỗ lực của bản thân mình đó biết chưa?”

      “Đúng đúng đúng, mình biết là cậu rất chăm chỉ mà!” Đàn Tử Quỳnh cười lớn phụ họa theo .

      Tan học, Nhan Họa chào bạn bè rồi vội vàng đeo balo rời .

      Ra khỏi tòa nhà học là đến hành lang gấp khúc nối giữa các khoa, đến giữa hành lang là tới quảng trường.Trong quảng trường có bồn hoa, có cậu con trai ngồi đó chơi game điện thoại.

      Sau Tết, thời tiết ở thành phố N nhanh chóng trở nên ấm áp trở lại, có người mặc đồ của mùa thu, Nhan Họa cũng phải ăn mặc giống con gấu nữa rồi, trang phục của lúc này tương đối nhàng và thoải mái.

      Mặt trời ngả về phía Tây, ánh chiều tà chiếu lên người cậu thiếu niên ngồi ở bồn hoa, khiến cho dáng vẻ của cậu trông càng thêm phần tuấn.

      Nhan Họa để ý thấy các nữ sinh ngang qua cũng kìm được mà bước chậm lại, bởi vì ai cũng phải liếc nhìn cậu ấy.Điều này khiến cho khẽ mỉm cười, nghĩ thầm có những người nếu mở miệng là thiên sứ, khi trở thành ác ma, hầu hết các nữ sinh thích cậu ấy đều rất tức giận với cái miệng độc địa hay thích châm chọc của cậu.

      Trước đây cảm thấy rất ghét cái miệng hay lời xấu xa của cậu, nhưng gần đây lại phát điều, rằng độc miệng cũng rất tốt, ít ra điều đó thành công hù dọa được các , khiến cho các ấy dám lại gần cậu, tất cả đều nhượng bộ lui binh, chỉ đành đứng từ xa mà ngắm nhìn.

      Nhan Họa còn chưa đến gần cậu nhìn thấy , lập tức tắt game rồi nhét di động vào túi áo, hai tay khoanh lại nhìn , “Sao cậu đến muộn thế?”

      “Hôm nay là ngày trực nhật của lớp mình nên mình đến muộn.” Nhan Họa ngồi xuống bên cạnh cậu, sau đó lấy túi bánh dày từ nhà mang đến đưa cho cậu, “Cậu ăn ?”

      Kỳ Trạch khách khí mà nhận lấy rồi bóc ra, đúng lúc cậu rất đói bụng.

      Đối với những thiếu niên thời kỳ phát triển sau giờ tan học đều rất đói bụng, ăn nhiều cũng thể thỏa mãn được cái động đáy, đôi lúc Nhan Họa cảm thấy rất kỳ lạ, cảm giác dạ dày của mình đến mức bình thường.Nhưng kể từ sau khi quen với Kỳ Trạch, có thói quen mang thức ăn mẹ làm đến cho bạn trai rồi.

      Mẹ Nhan rất thích thử nấu các loại đồ ăn, đặc biệt làm xong là muốn đưa cho con con trai ăn, nuôi cho bọn họ mập lên chút.Tuy nhiên kể từ sau khi hai nhà họ Kỳ và họ Nhan gặp gỡ và quen biết mẹ lại có đối tượng muốn nuôi béo nữa, đó chính là Kỳ Trạch.Cho nên hàng ngày ngoài phần thức ăn phụ cho mình ra còn mang thêm phần cho cả Kỳ Trạch nữa, mà chính cũng ăn hết phần của mình, nên buổi trưa hoặc chiều tan học đều đưa hết cho cậu ăn.

      Kỳ Trạch lúc ăn lại thừa dịp Nhan Họa chú ý đút cho miếng bánh, thấy phồng miệng vừa nhai vừa trừng mắt nhìn mình lại tiếp tục ăn, : “Mẹ cậu hi vọng cậu ăn nhiều chút, bác có ở đây mình phải nhận trách nhiệm đút cho con của bác ăn thôi.”

      Nhan Họa đành phải cố gắng nuốt miếng bánh trong miệng xuống, sau khi bị cậu ép ăn hai cái kiên quyết muốn ăn nữa, cảm thấy ngấy lắm rồi, ăn nữa về nhà khỏi ăn cơm tối luôn mất.

      Kỳ Trạch thấy từ chối đành tự mình giải quyết nốt phần còn lại, sau đó phàn nàn : “Cậu ăn ít quá, chẳng trách lại gầy thế, may bây giờ mùa đông, mặc quần áo nhiều nên ôm có cảm giác, đến mùa hè khẳng định là ôm vừa tay…”

      “Cút ! Mình thế có gì tốt chứ? Con trai các cậu phải rất thích con thon thả sao? Mình cũng đến mức gầy trơ xương, phải gọi là cân đối, hai chị họ của mình đều như vậy.”

      “Tốt cái gì mà tốt, đừng nghe lời mấy chị ấy, nghe theo bạn trai là đúng nhất.”

      Hai người đấu võ mồm lúc Kỳ Trạch cuối cùng cũng ăn xong, cậu cầm giấy ăn lau sạch tay rồi xòe tay ra trước mặt : “Bảng điểm của cậu đâu? Đưa đây cho mình xem, có bị thụt lùi đấy?” Cậu híp mắt nhìn , như thể nếu thành tích của bị tụt xuống cậu đánh trận vậy.

      Nhan Họa câm nín nhìn cậu, cảm thấy đây phải bạn trai mà là bố mới đúng, sao lại nghiêm khắc với vậy chứ.Cho nên , có cậu bạn trai quản nghiêm như vậy thành tích của có thể tốt sao? Nhan Họa biết những cặp đôi khác như thế nào, nhưng chắc chắn có điều này là thể giống với Kỳ Trạch được.

      Đúng là quá mức bình thường rồi! Bọn họ có đúng là đương đây? >__<…

      Kỳ Trạch sau khi xem bảng điểm của có chút bất mãn : “Lần trước đứng thứ ba lớp, lần này cũng thứ ba, sao phải là thứ hai hả? Thậm chí còn phải vượt qua thứ hai mới đúng.” Sau đó cậu sờ cằm : “Nghe Bàn Tử đứng hạng nhất khoa Văn của các cậu, sang năm còn mấy lần thi tháng nữa, cậu phải nhớ vượt được cậu ta cho mình!”

      Nhan Họa: “…”

      Nhìn dáng vẻ buồn bực của , Kỳ Trạch liền đưa tay véo mặt cái, thu dọn đồ xong kéo đứng dậy : “Để ăn mừng lần thi tháng này cậu vẫn giữ vững được thành tích, mình dẫn cậu tới nơi.”

      Nhan Họa cười nhìn cậu, “ bắt mình về nhà học nữa hả?”

      “Vừa mới thi xong, phải để cậu nghỉ ngơi chút, học nhiều quá lại loạn đầu.Kể cả là đầu bò cũng phải nghỉ, thể lúc nào cũng bắt bò làm việc được!”

      Nhan Họa nghe xong liền muốn đập cho cậu trận, cái miệng kia thể lời dễ nghe hơn chút sao? Sao lại xấu xa như vậy chứ!
      Last edited: 4/11/16

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :