1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Hy vọng của Nhan Họa - Vụ Thỉ Dực (Full + Đã có ebook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Phương Lăng

      Phương Lăng Well-Known Member

      Bài viết:
      339
      Được thích:
      458
      Người ta là sợ đau đóa cậu Trạch :058::058:
      Ngân Nhi thích bài này.

    2. Ngân Nhi

      Ngân Nhi Well-Known Member Staff Member VIP Trial Moderator Super Editor

      Bài viết:
      1,304
      Được thích:
      47,158
      Chương 78
      Edit: Ngân Nhi

      Tuy dự báo thời tiết thường đúng, nhưng đôi khi nó lại chuẩn xác đến ngờ.

      Nhan Họa đứng nhìn Kỳ Trạch đứng trước cái bàn, tay giơ bút lông định viết xuống đột nhiên nghe thấy tiếng xôn xao, quay đầu nhìn mới biết là mọi người rối rít ngẩng lên nhìn trời, bắt đầu có giọt mưa rơi xuống, ai nấy bèn cuống quýt chạy đến chỗ dựng rạp và mái che xung quanh để trú mưa.

      Kỳ Trạch vẫn rất tập trung viết chữ, như thể mọi việc xảy ra liên quan gì đến mình vậy.Nét chữ thư pháp của cậu hẳn là qua luyện tập, Nhan Họa nhìn ra đường nét, chỉ cảm thấy là cậu ấy viết rất đẹp, nét bút thanh thoát lại có lực, từng dòng chữ màu đen ra dưới ngòi bút của cậu, khiến cho người ta nhìn vào thể rời mắt.

      Trường Nhị Trung hàng năm đều có cuộc thi viết thư pháp, năm thứ hai Nhan Họa cũng có nghe đến việc Kỳ Trạch dự thi, nhưng lúc ấy và Kỳ Trạch có quan hệ gì nên cũng để ý, chỉ liếc nhanh qua các tác phẩm rồi luôn, nhớ có nhìn thấy tác phẩm của Kỳ Trạch hay nữa.Bây giờ nghĩ lại cảm thấy có hơi đáng tiếc.

      Tuy nhiên việc Kỳ Trạch có thể viết bằng bút lông đẹp như vậy cũng có gì là lạ cả, lúc ngồi nghe bố và ông nội Kỳ Trạch chuyện, cũng mơ hồ biết được về tính cách của ông Kỳ, ông là người rất tài hoa.Ông coi trọng tinh hoa văn hóa của đất nước, đặc biệt đối với chữ thư pháp có thể coi là hạ bút thành văn, mặc dù phải là bậc thầy, nhưng vẫn thể ra là người có cốt cách.Ông cho rằng từ nét chữ có thể nhìn ra được đức hạnh của người viết, qua đó rèn luyện được kiên nhẫn và cẩn thận cho con người.Kỳ Trạch ở cùng ông từ , nên việc cậu coi trọng thư pháp cũng là điều hiển nhiên.

      Nhan Họa nhìn những chữ cậu viết, cảm thấy từng nét bút rất có hồn, lại vô cùng chắc tay, điều này liệu có lên rằng cậu ấy là người rất chững chạc hay ? Mà hình như cũng chưa từng thấy cậu ấy làm chuyện gì lỗ mãng, nhiều nhất chỉ do cái miệng quá xấu xa khiến người ta chịu được thôi.

      Lúc này, những người đến vây xem dần dần tăng lên, đa phần là do bị Kỳ Trạch hấp dẫn mà tới, thấy dáng vẻ cậu viết chữ là thể rời ra được rồi.

      Bất luận là chữ hay người đều là hình ảnh vô cùng thu hút người nhìn.

      Đây là khu viết thư pháp của lớp khối mười tổ chức, ai cũng có thể đến đây sáng tác viết lách ngẫu hứng, tác phẩm nào nhận được chấp thuận của giáo viên là có thể nhận được giải thưởng.

      Lúc Kỳ Trạch viết xong bài văn, cậu liền đặt bút lông xuống, sau đó lùi bước, để cho người đứng giám sát bên cạnh cầm tác phẩm lên rồi mang cho giáo viên xem xét.

      Sau khi giáo viên kiểm tra kĩ lưỡng lượt, nhận thấy hề có sai sót nào, nam sinh liền cầm quà tới, cười : “Nét bút của được nhận xét là rất đẹp, hơn nữa lại bị sai chữ nào, cho nên xin được gửi tặng món quà này ạ.”

      Món quà đưa tới là chiếc bút mực nhìn có vẻ rất xịn.

      Kỳ Trạch lại thèm để ý đến cái bút mà lại nhìn lượt những món quà được bày bàn, sau đó chỉ vào chú vịt con màu vàng lông mềm có dây móc bên , : “Có thể đổi cái khác ? muốn lấy cái móc treo chìa khóa kia.”

      Người kia nghe vậy rất ngạc nhiên, cái móc đeo kia tuy nhìn rất đáng , nhưng giá tiền kém xa cái bút mực này.Với lại là con trai sao lại thích mấy thứ của con vậy? Nhưng sau khi thấy nhận lấy cái móc khóa rồi đưa cho bạn đứng bên cạnh mọi người mới hiểu ra.

      Trong những hoạt động thế này, con trai nếu tặng cho bạn những món quà do mình đích thân chơi thắng dành được tuyệt đối làm tăng lên tình cảm của người bạn đó dành cho mình.

      Nhan Họa cầm nắm con vịt mềm mại, ngờ là cậu lại đưa nó cho trước mặt mọi người như vậy, mặt kìm chế được mà nóng lên, nhưng chung quy vẫn cảm thấy rất vui.Cầm cái móc khóa lên, quay sang với Kỳ Trạch: “Đẹp lắm, mình mang về treo nó ở cửa phòng.”

      “Treo vào balo của cậu ý.” Kỳ Trạch : “Cậu nhìn mà xem, trông nó giống cậu lắm đấy.”

      Nhan Họa nghe xong mà ngơ ngác, lật lên lật xuống con vịt chỉ bằng lòng bàn tay, nhìn cái miệng dẹt ra của nó, nhận thấy biểu tình của nó đúng là rất điềm đạm đáng , trông như vừa bị người ta bắt nạt vậy, nhất thời tức giận đánh vào tay cậu : “Có chỗ nào giống mình chứ? Mình làm sao lại có vẻ mặt như bị người ta ức hiếp như thế được.”

      Kỳ Trạch lập tức nhịn được mà cười phá lên.

      Mặc dù tính tình của người này hôm nay rất xấu xa, toàn trêu chọc , nhưng nhìn cái móc chìa khóa hình vịt con mà cậu đưa là trong lòng lại thấy dễ chịu, Nhan Họa rất trân trọng cất nó vào trong balo, ngẩng đầu nhìn cậu, hỏi: “Trời mưa rồi, có chơi nữa ?”

      Kỳ Trạch ngó đầu ra khỏi mái che, : “Mưa thôi, chắc mưa to đâu, vấn đề gì.” xong cậu lại hỏi: “Cậu có thấy lạnh ?”

      “Cậu yên tâm, chỉ có tay là thấy hơi lạnh thôi, còn chân sao.” Nhan Họa đáp.

      Kỳ Trạch nghe vậy liền kéo tay rồi nhét vào trong túi áo khoác của mình, lại đội mũ liền với áo của Nhan Họa lên cho để tránh mưa phùn.Trận mưa này rất , rơi vào tóc đọng lại giống như sương trắng, nhưng hề ảnh hưởng đến những người đường, các học sinh vẫn rất vui vẻ dạo chơi, khí liên hoan tiếp tục sôi nổi náo nhiệt.

      lát sau, Kỳ Trạch dắt Nhan Họa tới sân vận động cách sân trường xa, vì để có chỗ cho mọi người nghỉ ngơi, nên sân vận động hôm nay đóng cửa, rất nhiều đôi trai thích đến đây để hẹn hò.

      Lúc Nhan Họa tới thấy rất nhiều người ngồi khán đài, ngoài mấy hội nữ sinh ra còn có những đôi tình nhân giống như bọn vậy, dưới sân có các nam sinh mồ hôi nhễ nhại chơi bóng đá.Nhan Họa tuy biết trường mình có khá nhiều cặp đôi, nhưng ngờ lại nhiều như thế này.

      chín rưỡi rồi, còn nửa tiếng nữa.” Kỳ Trạch nhìn đồng hồ , “Đợi lát nữa ra ngoài uống chút canh nóng cho ấm người, cậu đói bụng ? Muốn ăn cái gì?” Cậu vừa hỏi vừa đưa tay nhàng vuốt ve mặt .

      Đầu ngón tay của cậu quá lạnh khiến cho xúc giác của phản ứng chậm hơn bình thường, cơ thể bắt đầu cảm thấy lạnh, đáp: “Thế nào cũng được, để xem bọn Đàn Tử thế nào rồi tính.”

      Hai người ngồi chỗ chuyện chờ thời gian trôi, Kỳ Trạch kéo khóa áo khoác của mình xuống rồi ôm Nhan Họa vào lòng, kéo tay đặt lên bụng mình để sưởi ấm.

      Nhan Họa ban đầu còn thấy hơi bối rối, nhưng ở đây ánh đèn mờ ảo, thậm chí xung quanh còn có nhiều đôi hôn nhau, căn bản chẳng ai để ý đến cả, cũng ai nhận ra , cho nên cuối cùng quyết định buông thả lần, làm ổ trong lòng Kỳ Trạch để sưởi ấm.

      Cơ thể dần dần ấm lên, Nhan Họa cọ mặt mình vào ngực Kỳ Trạch, bỗng cảm thấy người con trai này tốt, lúc trời lạnh giúp sưởi ấm, còn nghĩ đến việc mua canh nóng cho uống nữa.

      Người ta tình cảm thời niên thiếu luôn là thứ tình cảm thuần khiết và chân thành nhất, quan tâm đến điều kiện gia thế của đối phương, chỉ cần cảm thấy thích là thôi.

      Đến mười giờ tối, hai người rời khỏi sân vận động, lúc này mưa tạnh.

      Đến cổng trường thấy đám Đàn Tử Quỳnh, Tô Trọng Tuấn đứng chờ ở đó, đám nam nữ đứng quây lại chuyện, hăng hái phấn chấn quản ngại thời tiết, ai nấy nhìn cũng hào hứng vô cùng.Nhan Họa phát Đàm Minh Thiên núp sau Âu Dương Cảnh tránh gió, mà Âu Dương Cảnh rất có khí chất nam nhi đứng ở đó, miệng nở nụ cười ngốc nghếch.

      Ngoài bọn họ ra còn có Liêu Vinh, Trần Minh Hà và Tần Nghi, Liêu Vinh lúc chuyện với Tần Nghi còn quay sang nhìn với Kỳ Trạch cái.

      Bởi vì trời khá lạnh, cộng thêm việc biết có mưa lại , cho nên mọi người quyết định là ngồi xe buýt tới chợ trung tâm.

      Người trong xe rất đông, đa phần đều là học sinh, lúc bọn họ lên xe hết chỗ ngồi nên đành phải đứng.

      Đàn Tử Quỳnh chen đến đứng cạnh Nhan Họa, ôm tay : “Kỳ soái đáng ghét, lại dám cướp cậu .” xong trợn mắt nhìn Kỳ Trạch rồi lại quay sang hăng hái bừng bừng hỏi: “A Họa, các cậu chơi gì vậy? Vui ?”

      Lúc nghe xong Nhan Họa kể lại chuyện bọn họ tham gia chơi mấy trò lúc tối, Đàn Tử Quỳnh liền cười nhạo: “Thấy chưa, còn chơi nhiều bằng chúng mình, cho nên mới , mấy dịp thế này phải có hội mới thích, hai người thôi sao vui được?”

      Kỳ Trạch mặt vẫn lạnh tanh, hiển nhiên là chẳng thèm quan tâm đến Đàn Tử Quỳnh có chút tâm hồn thiếu nữ nào, người có bạn trai như làm sao mà biết được niềm vui của bọn họ cơ chứ?

      “Này Kỳ Trạch! Cậu đây là có ý gì hả? đồng ý sao?” Đàn Tử Quỳnh bị bộ mặt lạnh lùng của Kỳ Trạch làm cho khó chịu, “Cậu đừng quên tình cảm giữa mình và Nhan Họa sâu sắc hơn với cậu rất nhiều, thời gian chúng mình quen biết cũng dài hơn cậu, cậu cho rằng cứ bắt cóc Nhan Họa là mình làm gì được à?”

      “Ờ, vậy sao?” Kỳ Trạch dùng giọng điệu vô sỉ .

      “…”

      Nhan Họa bị kẹp giữa hai người, nhìn hai người lấy mình làm trung tâm để cãi nhau bất đắc dĩ vô cùng, quay đầu nhìn ra bên ngoài xe, phố đèn đường bật sáng trưng, lúc xe bus lên chỗ cao nhất của cầu vượt còn có thể nhìn thấy cảnh đêm bừng sáng dọc theo hai bờ sông.

      Lúc hai người khiêu khích nhau xong bỗng phát người trong cuộc vốn chẳng hề quan tâm đến họ, Đàn Tử Quỳnh có phần thương tâm : “A Họa, cậu thèm để ý gì cả.”

      Nhan Họa đáp: “Mình ngay cả nguyên nhân các cậu cãi nhau cũng biết có cách gì được chứ?”

      Đàn Tử Quỳnh cứng họng, ý muốn cố tình bới móc chuyện ra à? chỉ là khó chịu thôi mà, ai kêu tên kia cướp bạn thân của , đằng này khó mới có dịp trường tổ chức hoạt động, lại dám đoạt người bỏ chạy, đúng là đồ lưu manh.

      Nhan Họa vỗ mặt , cười : “Được rồi, đợi tới chợ trung tâm chúng mình cùng ăn mỳ, hay là ăn canh tiết vịt mà cậu thích nhé.”

      Chơi cả buổi tối, thời tiết lại lạnh, cơm tối trong bụng tiêu hết cả, lúc này lại nhớ đến canh tiết vịt thơm ngon, Đàn Tử Quỳnh lập tức thèm rỏ rãi, chẳng thèm quan tâm đến Kỳ Trạch nữa, lòng đợi xe buýt đến nơi.

      Thấy vậy Kỳ Trạch liền kéo Nhan Họa đứng gần mình chút, cách xa Đàn Tử Quỳnh ra.

      Đến chợ trung tâm, lúc xuống xe ai nấy đều khỏi dậm chân, trời vừa lạnh vừa ẩm ướt, khiến người ta cảm thấy khổ sở vô cùng.Nếu nghĩ đến việc đón năm mới ở bên ngoài cùng bạn bè họ sớm chạy về nhà hưởng thụ chăn ấm đệm êm rồi, đó mới là thiên đường trong lúc này.

      “Bàn Tử, chúng ta đến cửa hảng lâu năm kia ăn canh tiết vịt được ? Trước làm ấm người rồi tính tiếp.” Đàn Tử Quỳnh .

      Trong nhóm khoảng mười mấy người, trong đó có mấy lạnh đến tái cả mặt, đương nhiên các chàng trai cũng muốn chăm sóc cho mấy bạn chút.Cho nên mọi người đều nhất trí với ý kiến của Đàn Tử Quỳnh, cả nhóm chậm rãi hướng về phía nhà hàng có lịch sử lâu đời mà bước .
      Last edited: 4/11/16
      Tiểu Ly 1111, tart_trung, Sweet you25 others thích bài này.

    3. susu

      susu Well-Known Member

      Bài viết:
      1,562
      Được thích:
      1,239
      Tuoi hoc sinh hon nhien va nhieu ky niem, thanks Co
      Ngân Nhi thích bài này.

    4. Ngân Nhi

      Ngân Nhi Well-Known Member Staff Member VIP Trial Moderator Super Editor

      Bài viết:
      1,304
      Được thích:
      47,158
      Chương 79
      Edit: Ngân Nhi

      Trong tiết trời lạnh lẽo sau trận mưa, ngồi trong căn phòng ấm áp, uống chút canh nóng hổi, Nhan Họa cảm thấy cuộc đời còn gì hạnh phúc hơn lúc này.

      Làn khói trắng bốc lên khiến cho nhìn thần sắc của cậu con trai ngồi đối diện mình.Cho đến khi cậu ấy gắp miếng thịt vịt vào bát của Nhan Họa mới hồi phục lại tinh thần.

      “Mình thích ăn thịt, cho cậu đấy.” Cậu cực kỳ tự nhiên , đem thịt trong bát mình gắp sang bát .

      Nhan Họa: “…”

      Nhìn dáng vẻ tự nhiên của cậu, Nhan Họa đột nhiên nghĩ tới hồi tháng chín, mọi người cũng cùng nhau ra ngoài ăn mì, lúc đó cậu ấy cũng vậy rồi gắp thịt vào bát , nhưng khi ấy vì chưa có xác định trong tương lai nên biết phải phản ứng thế nào, bây giờ nghĩ lại, cảm thấy là mình hiểu ra điều gì đó rồi.

      Chẳng lẽ, từ hồi đó cậu ấy có cảm tình với rồi?

      “Hồi tựu trường tháng chín bọn mình cũng ra ngoài ăn như thế này, lúc đó cậu cũng làm như vậy.” Nhan Họa cười híp mắt , sau đó lại thấy hai tai cậu đỏ lên, nhất thời cảm thấy rất khó tin, lẽ là sao?

      Mặc dù lỗ tai bán đứng mình, nhưng cậu thiếu niên vẫn rất hùng hồn : “Mình vốn thích ăn thịt , phải kết hợp cả rau củ mới được.Cậu cũng vậy, mẹ cậu lần nào cũng thế để cậu ăn nhiều chút.”

      Nhan Họa cười với cậu cái rồi lại cúi đầu tiếp tục ăn canh.

      Ăn xong ra ngoài, chạm lên mặt chính là những giọt mưa kèm theo gió rét thổi tới, khiến cho cơ thể ấm áp đột nhiên phải đối mặt với khí lạnh như băng, khỏi khiến người ta run rẩy.

      “Trời ạ, lại mưa rồi, làm sao bây giờ?” Có người kêu lên.

      sao đâu, mưa như vậy, có trong mưa cũng ảnh hưởng gì.” nam sinh thờ ơ : “Dù sao cậu cũng là nữ hán tử cường tráng mà, sợ gì chứ?”

      “Cút !”

      “Các em, đừng dại dột mà chọc tới cọp mẹ đó!”

      “Muốn chết trước tiếng luôn !”

      nhóm người lại bắt đầu ầm ĩ trêu chọc nhau, các rối rít lấy ô trong túi ra, các cậu con trai cảm thấy chút mưa chả là gì nên rất bình thản nhảy xuống bậc thang rồi dưới màn mưa.

      Kỳ Trạch lấy ô trong balo ra, mở lên rồi che cho Nhan Họa.

      Nhan Họa mỉm cười với cậu, tay khoác lên tay cậu, hai người dính sát vào nhau, thu hẹp lại khoảng cách, mặc dù vẫn bị gió lạnh trộn lẫn mưa phùn táp vào nhưng vì có ô nên đỡ hơn rất nhiều.

      “Ái chà, Kỳ soái có bạn vào là khác hẳn, cũng lịch thiệp ra phết nhỉ?” Trình Dương cười hì hì trêu chọc.

      Đàn Tử Quỳnh huých khuỷu tay đánh cậu ta cái, Trình Dương lập tức kêu lên quát là đồ thần kinh, lại thấy càm ràm : “Ai cho cậu trêu Nhan Họa? Chị em tốt của mình phải để cho cậu trêu đâu nhé!”

      Trình Dương bất bình : “Mình trêu Kỳ soái chứ đâu có trêu Nhan Họa.”

      “Ai bảo Kỳ soái hẹn hò với bạn tốt của mình chứ? Cậu cười phải cũng liên quan đến A Họa sao? Muốn chết hả!”

      Trình Dương thấy chẳng có lý lẽ gì, bèn bất đắc dĩ thở dài : “Cậu hung hãn như vậy, sau này khó mà tìm được bạn trai, chừng lại trở thành ế đó! Đến lúc đấy nếu ai thèm lấy đây đành phải giở lòng từ bi, hảo tâm lấy em thôi…Ai ui, chút mà!”

      Hai người đuổi chạy, thấy vậy ai cũng nhịn được cười.

      Duy chỉ Nhan Họa là cười, nhìn Đàn Tử Quỳnh, khỏi lại nghĩ tới ấy của mười năm sau, lúc ấy tuy tính tình vẫn rất hùng hổ, nhưng hai đầu lông mày luôn lên chút mệt mỏi, mà đó chắc chắn phải xuất phát từ nguyên nhân công việc, mà hẳn là có liên quan đến vấn đề tình cảm.

      Nhan Họa như có điều suy nghĩ, có lẽ nên tìm cơ hội để hỏi Kỳ Trạch tương lai chút về chuyện của Đàn Tử Quỳnh mới được.

      “Nghĩ gì vậy?” Kỳ Trạch cúi đầu nhìn , “Chú ý nhìn đường, đừng để bị ngã.”

      Cậu vừa mới xong Nhan Họa bị trượt chân, suýt nữa ngã xuống, may là khoác tay cậu nên mới bị ngã, nhưng nửa trọng lượng cơ thể đều dồn hết lên người cậu ấy rồi.

      Kỳ Trạch bị làm cho sợ đến mức tim đập loạn xạ, cánh tay lập tức nắm lấy hông , bất đắc dĩ : “Vừa mới nhắc cậu ngã rồi, dù có việc quan trọng cũng đừng suy nghĩ lúc đường, tập trung mà , của tôi à!”

      “Đâu phải là mình suy nghĩ lung tung chứ!” Nhan Họa chu miệng cãi, “Chẳng qua là mình thấy Đàn Tử…” bỗng im lặng, vì thể cho cậu ấy biết về chuyện tương lai được.

      Kỳ Trạch suy nghĩ chút rồi nhìn về phía hai người đuổi nhau dưới mưa kia, híp mắt : “Hai người đó chơi với nhau khá thân…Cậu có cảm thấy Trình Dương và Đàn Tử có gì đó ?”

      Nhan Họa sửng sốt, vốn thấy chẳng có gì, thế nhưng cái người đẹp trai này lại tự cho là thông minh ghép hai người họ lại với nhau, khiến cho Nhan Họa nghĩ tới thế giới mười năm sau kia, Trình Dương cũng vẫn cười trêu Đàn Tử Quỳnh như vậy, nếu ai thèm lấy chấp nhận làm việc thiện, cưới về.

      Tuy nhiên Nhan Họa rất nhanh gạt bỏ suy nghĩ này, bởi vì mười năm sau Đàn Tử Quỳnh có bạn trai, nghe họ còn có ý định kết hôn vào năm sau.

      Chắc là mình nghĩ nhiều quá rồi.

      Lúc đón giao thừa, Nhan Họa đứng ở quảng trường trung tâm, cùng mọi người ngửa đầu nhìn chiếc đồng hồ lớn cao, lúc kim phút từ từ chạy đến trùng với kim giờ, kèm theo mười hai tiếng vang, chứng tỏ cho năm mới đến rồi.

      “Chúc mừng năm mới!”

      quảng trường trung tâm, bất luận nam nữ già trẻ đều đồng loạt ngẩng lên trời kêu to “Chúc mừng năm mới!”, tiếp đó là những tràng cười lớn, cuối cùng họ quay sang chúc bạn bè của nhau những lời chúc tốt đẹp.

      “Nhan Họa, chúc cậu năm mới vui vẻ!”

      Kỳ Trạch cúi đầu với Nhan Họa, hơi thở ấm áp chạy dọc theo tai , cảm giác này khiến cho trái tim của khẽ run.Lúc ngẩng đầu lên thấy tầm mắt tối sầm lại, Kỳ Trạch cầm ô hạ xuống che bên cạnh để chắn ánh nhìn của người khác, cuối cùng chờ đón chính là cảm giác ấm áp mềm mại rơi môi.

      Nhan Họa kinh ngạc mở to mắt.

      Xung quanh vẫn vô cùng náo nhiệt, tất cả mọi người đều hân hoan chúc mừng năm mới, từ nơi xa truyền đến thanh pháo bông nổ vang trời.Nhưng tất cả những thứ đó đối với bây giờ giống như bị sóng cuốn trôi hết vậy, tại tập trung của chỉ đặt lên nụ hôn của người con trai này thôi.

      Mãi đến lúc cậu đứng thẳng lưng dậy rồi giơ ô lên, ánh đèn quảng trường lần nữa rơi mặt Nhan Họa, mới đỏ bừng mặt dùng hai tay che miệng mình lại, nhìn về phía Kỳ Trạch lúc này cũng đỏ mặt giống y hệt vậy.

      Gương mặt tuấn của cậu đỏ ửng cả lên, trong ánh đèn mờ mờ nhưng vẫn có thể thấy được, tuy nhiên đôi mắt vẫn sáng vô cùng.Kỳ Trạch chăm chú nhìn , tựa như trong ánh mắt và suy nghĩ của cậu lúc này chỉ tồn tại duy nhất hình bóng của Nhan Họa vậy.

      Nhan Họa cũng thể thoát ra được khỏi ánh mắt của cậu, cho đến khi xung quanh vang lên tiếng cười đùa, sau đó suýt bị người ta đụng phải đến suýt ngã Kỳ Trạch mới nhanh tay lẹ mắt ôm vào lòng, để cho mặt dán sát vào ngực mình.

      ra…Hôn môi cũng đến nỗi đáng ghét như nghĩ…

      Thời gian vui vẻ trôi qua, mọi người lại tụ lại với nhau.

      “A Họa, năm mới vui vẻ, chúc cho chúng ta có được năm vạn như ý, thành công vượt qua kỳ thi tốt nghiệp!” Đàn Tử Quỳnh nhào lên ôm lấy Nhan Họa rồi lớn bên tai .

      Nhan Họa khẽ nở nụ cười, cũng lớn tiếng : “Chúc mừng năm mới, Đàn Tử!”

      Thời khắc đón năm mới cuối cùng trôi qua trong những tiếng chúc phúc của mọi người.

      Mãi đến hai giờ sáng, mọi người mới bắt đầu chuẩn bị về nhà.

      Mỗi được hai chàng trai hộ tống về nhà, còn Nhan Họa vì có bạn trai nên đương nhiên là để bạn trai đưa về rồi.

      tới đoạn đường cách khu nhà của Nhan Họa xa, sau khi xuống xe, hai người tay nắm tay bước con đường lúc này tạnh mưa, xung quanh yên tĩnh lạnh lẽo, chỉ còn lại ánh đèn đường chiếu xuống, từ xa thỉnh thoảng truyền tới tiếng xe cộ, càng khiến cho nơi này nổi bật lên vắng vẻ.

      Hai người đều có phần yên lặng, biết là nghĩ về điều gì.

      Tuy nhiên con đường dù có dài đến đâu bước mãi cũng đến.

      Kỳ Trạch đưa Nhan Họa đến lầu dưới của khu nhà, : “Đến nhà cậu rồi, lên nhà nhớ dùng khăn ấm chườm chân đấy.Tối nay trời lạnh thế, biết có làm ảnh hưởng đến chân cậu nữa, nếu mai mà cậu cảm thấy chân đau nhức gọi điện cho mình, mình đưa cậu đến bệnh viện…”

      Nghe cậu khó có khi càm ràm như vậy, Nhan Họa mặt đầy vạch đen : “ nghiêm trọng như vậy đâu…”

      Kỳ Trạch nhìn gương mặt tươi cười dịu dàng của , nhịn được mà đưa tay ra véo cái, động tác có phần thân mật, sau đó như bị nghiện mà cúi đầu khẽ chạm môi lên môi , thấy mở to mắt cảm thấy giống như con thú vậy, đáng đến mức khiến tim cậu tan chảy.

      “Cậu…” Đây là lần đầu tiên Nhan Họa thân mật với người con trai như vậy, làm cho mặt đỏ tim đập, tay chân biết phải làm gì nữa.

      Hai người trẻ trong thời gian đương, chỉ hận thể ngày 24 giờ ở chung chỗ với nhau, Kỳ Trạch tại chính là có suy nghĩ như vậy.Nhưng hai người là học sinh, hơn nữa phải chờ đến sinh nhật năm nay mới đủ tuổi trưởng thành, cậu thể giữ ở cùng mình qua đêm bên ngoài được, mẹ đuổi cậu khỏi nhà họ Nhan mất.

      Cho nên, cậu chỉ có thể sửa lại mái tóc buộc đuôi ngựa của rồi : “Được rồi, cậu lên nhà .”

      Nhan Họa lập tức quay người , nhưng được hai bước lại quay đầu, có chút bận tâm : “ hơn hai giờ rồi, cậu mình về nhà… đường phải cẩn thận đó!” Muộn như vậy rồi, nếu như có chuyện gì xảy ra…Trong nháy mắt, đầu Nhan Họa bỗng lên đủ các tin tức xấu hay được báo đài, lo cho Kỳ Trạch đường về nhà gặp nguy hiểm.

      Kỳ Trạch vỗ mấy cái lên đầu : “Cậu cứ tin mình.” Sau đó đẩy vào thang máy.

      Cửa thang máy chầm chậm đóng lại, ngăn cách tầm mắt của hai người.

      Kỳ Trạch đứng ngửa đầu nhìn lên, đến khi thấy ánh đèn trong nhà bật sáng, vẫn luyến tiếc muốn ra về.
      Last edited: 4/11/16
      Tiểu Ly 1111, Anhdva, tart_trung31 others thích bài này.

    5. Huỳnh Thượng Hỷ

      Huỳnh Thượng Hỷ Active Member

      Bài viết:
      148
      Được thích:
      204
      Nụ hôn chờ đợi lâu cuối cùng
      Hạnh phúc quá :yoyo14::yoyo14::yoyo14:
      A fangNgân Nhi thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :