1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Hy vọng của Nhan Họa - Vụ Thỉ Dực (Full + Đã có ebook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Ngân Nhi

      Ngân Nhi Well-Known Member Staff Member VIP Trial Moderator Super Editor

      Bài viết:
      1,304
      Được thích:
      47,158
      Chương 74
      Edit: Ngân Nhi

      Ngày thứ ba của đại hội thể dục thể thao là vào thứ bảy.

      Sáng thứ bảy, Nhan Họa bị bánh bao đè mà tỉnh dậy.

      Lúc tỉnh lại, Nhan Họa có chút ngơ ngác, chớp chớp đôi mắt còn cay xè vì ngái ngủ, còn chưa kịp phản ứng em bé nằm trong lòng bỗng đưa tay ra nắm lấy mặt , vừa nắm vừa dùng giọng thơm mùi sữa gọi “Mẹ”, như thể cố gắng muốn đánh thức dậy.

      “Duệ Duệ, đừng véo nữa, mẹ tỉnh rồi…” Nhan Họa vô lực .

      Hôm qua là ngày thứ hai của đại hội, đồng thời cũng là ngày náo nhiệt nhất vì có rất nhiều hạng mục được tranh tài, khí được đẩy lên cao độ.Học sinh lớp mười hai vì phải tập trung cho việc học nên tham gia nhiều hạng mục, chỉ trong hai ngày là cơ bản hoàn thành hết rồi.Cho nên buổi tối các học sinh cuối cấp tổ chức ăn mừng trước, làm tiệc ngay tại lớp học, mọi người đến tối muộn mới về nhà, làm cho Nhan Họa ngủ muộn hơn bình thường hai tiếng, lúc này tỉnh dậy cảm thấy ngủ vẫn chưa đủ giấc.

      Cậu nhóc gục vào người mẹ, dí sát mặt của mình vào mặt , đôi mắt to tròn đáng chớp chớp, dễ thương cực kỳ, khiến người ta hận thể ôm chặt mà hôn vài cái.

      Vào tháng mười hai nên thời tiết khá lạnh, nhưng cửa sổ chỉ mở nửa nên gió lùa vào nhiều.Nhan Họa nắm tay con trai, ấm áp dễ chịu, nhìn quần áo người cậu bé biết ngay là được bố sửa soạn cho rồi, bị cảm lạnh.Nhan Họa vuốt ve khuôn mặt nhắn của con, nghe thân nhiệt của trẻ con cao nên liền ôm chặt lấy, quả là rất ấm áp.

      “Duệ Duệ, chào buổi sáng ~”

      Nhan Họa hôn lên gương mặt đỏ hồng như quả táo của con, sau đó chịu thua con trai mà ngồi dậy.

      Có con đừng hòng mà ngủ nướng, điều này được lĩnh hội từ khi được xuyên đến tương lai rồi.

      “Được rồi được rồi, ba ba con đâu hả Duệ Duệ?” Nhan Họa bế Duệ Duệ đặt sang bên cạnh, còn mình buộc lại mái tóc rối tung, sau đó đặt chân xuống giường dép.

      Cậu bé tinh thần vui vẻ nhìn mẹ mình, nghe thấy hai từ ba ba liền cười toe toét, sau đó nhìn ra phía ngoài cửa, ý là bố ở bên ngoài.

      Nhan Họa khen cậu nhóc thông minh rồi đứng dậy vệ sinh cá nhân, sau đó ra tủ quần áo để tìm đồ thay.

      Kể từ khi xác định lịch cố định xuyên là vào thứ bảy hàng tuần, Kỳ Trạch tương lai liền điều chỉnh lại thời gian làm việc và nghỉ ngơi của mình, thậm chí còn có phần quan tâm đến , sau mỗi lần tỉnh dậy ở đây, giường tuyệt đối chỉ có mình , khiến cho hoài nghi biết có phải tối hôm qua bọn họ ngủ riêng hay =.=

      Điều này làm có hơi áy náy.

      Thời tiết trở lạnh nên quần áo để chọn cũng nhiều hơn, nhưng vì khác biệt giữa hai người nên quần áo trong ngăn kéo tương đối rộng.Nhưng là bé nữ sinh cấp ba nên Nhan Họa cũng có nhận xét hay đánh giá gì về trang phục, trừ đồng phục học sinh ra quần áo của đều là được mẹ mua, mua gì mặc nấy.Cho nên nhìn những bộ quần áo mà Nhan Họa tương lai chọn cho mình, khỏi cảm thấy tương lai mình cũng khá có mắt thẩm mỹ, hổ là mẫu phụ nữ trưởng thành trong xã hội.

      Mặc quần áo xong, Nhan Họa vội vã ra ngoài ngay mà lục lọi túi áo, lấy từ trong túi áo khoác con ếch gấp bằng giấy.

      Nhan Họa ngồi giường chuẩn bị mở mẩu giấy ra, nhưng con trai tương lai lại nghịch ngợm đứng sau lưng , cơ thể bé dính chặt vào, tay vịn vào vai mẹ, từ đằng sau thăm dò xem làm gì, thấy tờ giấy xanh được gấp thành hình con ếch hai mắt liền mở to ra, tò mò muốn đưa tay ra cầm lấy.

      “Duệ Duệ, cái này chơi được đâu.” Nhan Họa nghiêm túc với con.

      Tiểu Duệ Duệ chớp chớp mắt, thu tay về, nghiêng đầu nhìn , “?”

      “Đúng, Duệ Duệ chơi được, ngoan, chờ mẹ xem xong rồi cùng Duệ Duệ ra ngoài nhé.” Nhan Họa dỗ dành, nhanh chóng mở giấy ra xem.

      Đáng tiếc, giấy ghi đáp án mà muốn, thậm chí còn lảng tránh chuyển chủ đề khác.

      Nhan Họa nhìn mấy giây, khỏi cảm thấy có vẻ Nhan Họa tương lai dường như muốn cho biết thông tin tại của Liêu Vinh, chẳng lẽ ấy cho rằng nếu kết giao với Kỳ Trạch Liêu Vinh còn có liên quan gì nữa, có số việc cần thiết phải biết hay sao?

      Nhan Họa cũng nghĩ là cần thiết phải tìm hiểu, chẳng qua chỉ tò mò thôi.Thấy trong giấy ghi ràng gì, chỉ đành tiếc nuối gấp lại giấy thành hình con ếch.

      “Được rồi, Duệ Duệ, mẹ con mình ra ngoài thôi.Nhưng con phải giày , giày của Duệ Duệ đâu?”

      “Giày giày?” Cậu nhóc đáng hỏi mẹ, thấy mẹ gật đầu liền thăm dò nhìn xuống đất, sau đó chỉ ra chỗ hai chiếc giày bị ném mỗi chiếc nơi, cười : “Duệ Duệ, giày giày ~”

      “Duệ Duệ giỏi quá.” Nhan Họa vừa hôn cậu bé vừa khen ngợi.

      Lúc hai mẹ con giày vang lên tiếng gõ cửa rất lịch , cần nghĩ cũng biết là ba ba của Duệ Duệ đứng bên ngoài.Nếu là vợ chồng đương nhiên phải gõ cửa khi muốn vào phòng, nhưng Nhan Họa chỉ là khách qua đường, còn là bé nữa, cho nên thể cứ thế mà vào.

      Sau khi “mời vào”, Nhan Họa liền thấy Kỳ Trạch mặc âu phục tới.

      hỏi: “ phải ra ngoài à? Hôm nay phải là thứ bảy sao?”

      “Đúng vậy.” Kỳ Trạch theo thói quen nhíu mày nhìn , “Hôm nay ở công ty có việc nên phải làm thêm giờ, có thể phải rời thành phố N để đến thành phố I chuyến, đến tối mới trở về, hôm nay phải phiền em chăm sóc cho Duệ Duệ rồi.” suy nghĩ chút rồi tiếp: “Đến trưa em có thể dỗ Duệ Duệ cùng nhau ngủ, chỉ nửa ngày chắc là sao chứ?”

      Nhan Họa cảm thấy mình bị coi thường, lập tức : “ đừng xem thường em, em cũng từng giúp người thân chăm sóc trẻ con rồi, hoàn toàn thành vấn đề.Em trông nom Duệ Duệ tốt!”

      Người đàn ông kia hơi nhướn mày, mặc dù dáng vẻ này của trông cũng khá thành thục rồi, nhưng tâm hồn bên trong mới chỉ có 17 tuổi thôi, làm sao cũng thể yên tâm được là có thể chăm nom tốt cho đứa trẻ.Chẳng qua yên tâm cũng chẳng còn cách nào, thời gian còn kịp nữa, đủ để đợi Nhan Họa ngủ rồi trở lại thành Nhan Họa 27 tuổi.

      “Vậy làm phiền em nhé, có chuyện gì nhớ gọi điện cho Lâm.”

      Ra khỏi phòng, Nhan Họa thấy bữa sáng được chuẩn bị xong, Kỳ Trạch dặn dò chút về vấn đề ăn uống của Duệ Duệ rồi mang theo nỗi lo lắng cầm cặp công văn bước ra cửa.

      Nhan Họa vẻ mặt bất đắc dĩ, dường như cứ chuyện gì liên quan đến Duệ Duệ là lại khiến lo lắng như vậy, thoạt nhìn đúng là người cha tốt.

      Tiểu Duệ Duệ chạy ra sân thượng rồi cúi xuống nhìn, rất nhanh liền thấy chiếc xe ra khỏi gara, liền chỉ vào nó rồi : “Xe xe, ba ba ~”

      “Đúng rồi, xe xe của ba ba Duệ Duệ đấy.” Sau khi nhìn chiếc xe biến mất khỏi khu nhà, liền nắm tay con về phòng, “Được rồi, hôm nay chỉ còn hai mẹ con mình ở nhà thôi, đầu tiên ăn sáng nhé, Duệ Duệ đói bụng rồi đúng ?” Nhan Họa cười cúi người xuống, dùng ngón tay chọt vào bụng con trai.

      Tiểu Duệ Duệ cười khanh khách, nghĩ là mẹ chơi đùa với mình, lớn tiếng kêu: “Duệ Duệ, đói đói ~~”

      Nhan Họa cùng con trai ngồi vào bàn ăn sáng, sau khi thu dọn lại phòng lại bắt đầu cùng chơi với con.Nhưng em bé hơn tuổi hình như hiểu ra là chỉ cần ra ngoài cửa là được chơi, bèn nắm tay Nhan Họa kéo ra cửa, vỗ lên cửa mấy cái rồi quay sang chớp mắt, nũng nịu gọi mẹ.

      Nhan Họa mặc dù chịu thua với đáng của con trai tương lai, nhưng vẫn kiên định dẫn con ra ngoài chơi.Căn bản là vì thời tiết rất lạnh, cộng thêm việc chân của thể lại quá nhiều, càng có khả năng bế em bé , cho nên tốt nhất là ở trong nhà chơi thôi.

      Đáng tiếc con trai tương lai được ba cho học lớp khai phá trí tuệ quá sớm nên rất tinh ranh, mỗi lần sau khi bị Nhan Họa dụ dỗ trở về phòng khách, chỉ chốc lát sau là lại kéo ra hướng cửa.Nhan Họa muốn ngửa mặt lên trời thở dài, chẳng trách Kỳ Trạch lại yên lòng, ra từ khi bánh bao này càng ngày càng hiểu chuyện, cậu nhóc ngày nào cũng muốn được ra ngoài chơi.

      “Mẹ……Hu hu…”

      Cậu nhóc mắt ngập nước, tay nắm ống quần Nhan Họa, ngón tay chỉ ra phía cửa, cái miệng nhắn đỏ hồng mếu máo, như thể nếu còn cho chơi khóc ngay được.

      Nhan Họa cũng muốn khóc, Tiểu Duệ Duệ à, sao con cứ nhất định muốn ra ngoài vậy? Bên ngoài trời lạnh, cẩn thận cái mặt của con bị đông cứng lại đó nha! Chúng ta ở trong nhà chơi được sao?

      lúc Nhan Họa suýt đầu hàng trước thế tấn công bằng nước mắt của con trai tương lai tiếng chuông điện thoại vang lên.

      Đúng là cứu tinh mà!

      Nhan Họa nhìn Duệ Duệ ngừng khóc, tò mò nhìn điện thoại, bèn vội vàng bế con trở lại phòng khách rồi nghe máy.

      “A Họa, mình ở trước cửa khu nhà cậu đây, mau xác nhận cho mình lên nhà .”

      Trong điện thoại truyền đến giọng vui vẻ của Đàn Tử Quỳnh, Nhan Họa nghe vậy hết sức vui mừng, vội vàng đáp: “Đợi mình chút nhé.” Sau đó dắt con trai ra ấn nút xác nhận cho khách lên nhà.

      Sau khi chuyện xong với Đàn Tử Quỳnh, Nhan Họa đột nhiên lại thấy hơi hồi hộp. ấy đến đây đương nhiên là khiến rất vui, nhưng liệu ấy có nhận ra điều gì khác thường từ nhỉ? Tuy vậy trong tình huống con trai lèo nhèo thế này việc ấy đến chơi cũng coi như là may mắn.

      Khoảng mười phút sau, Đàn Tử Quỳnh gửi xe xong rồi lên nhà.

      Tiếng chuông cửa vang lên, Nhan Họa căng thẳng nuốt nước miếng, mà bánh bao ngây thơ nhà phấn khích chạy ra, muốn xem xem là ai tới nhà của mình chơi.
      Last edited: 4/11/16
      Tiểu Ly 1111, tart_trung, Sweet you27 others thích bài này.

    2. Ngân Nhi

      Ngân Nhi Well-Known Member Staff Member VIP Trial Moderator Super Editor

      Bài viết:
      1,304
      Được thích:
      47,158
      Chương 75
      Edit: Ngân Nhi

      Mở cửa ra liền nhìn thấy xinh đẹp đầy cuốn hút mặc trang phục thời thượng ôm túi lớn túi đứng bên ngoài.

      mặc cái áo khoác dáng dài đến đầu gối, bên trong là áo len cổ cao ôm sát, dưới là váy díp bó, quần tất đen, chân đôi giày da cao khoảng mười phân, lúc bước có thể nghe thấy tiếng lộc cộc gõ vào sàn nhà.Bộ trang phục này trông rất nữ tính và rất thích hợp với những người phụ nữ ở tuổi này.

      Nhan Họa ánh mắt đăm đăm nhìn đôi giày cao gót kia, chẳng bao giờ ngờ được là Đàn Tử Quỳnh thời cấp ba chỉ làm bạn với giày thể thao hoặc giày đế bằng bây giờ lại trở nên nữ tính thế này, là tương lai khó đoán trước, hay là do cầu của xã hội tạo thành?

      Phụ nữ bước vào xã hội, dựa vào tính chất công việc mà đa phần mọi người đều phải học cách làm đẹp cho bản thân, khiến cho mình trở nên mỹ lệ và tự tin để đạt được ưu thế trong công việc.

      Nghe Đàn Tử Quỳnh bây giờ là người phụ nữ rất độc lập và giàu có, dáng vẻ thu hút cùng khôn khéo giỏi giang, nếu phải chứng kiến tận mắt Nhan Họa quả thực thể nào coi ấy và Đàn Tử Quỳnh của mười năm trước là người được.Nếu như mười năm trước mà ấy nữ tính được như thế này đám con trai sao có thể coi như em tốt được chứ?

      “Ôi, mệt quá mất!” Đàn Tử Quỳnh đem túi lớn túi vứt sang bên, cúi người mở tủ giày lấy dép bông ra thay, với Nhan Họa: “Khó có hôm được nghỉ, lần trước lúc công tác ở thành phố S mình có mua đồ chơi cho Duệ Duệ nên hôm nay mang tới luôn.Chồng cậu đâu rồi? Sao thấy? Nào, Duệ Duệ đừng nóng vội, cẩn thận tay đau nhé, mẹ nuôi mua xe ô tô đồ chơi cho con này ~ Đúng rồi, chân cậu bây giờ thế nào? Trời lạnh, có bị đau ?”

      Có thể vì Đàn Tử Quỳnh thường xuyên đến nhà nên Tiểu Duệ Duệ rất quen thuộc, thấy liền lập tức lao tới ôm lấy chân , sau đó lại giơ tay mò mẫm cái túi.Đàn Tử Quỳnh sợ mấy món đồ chất liệu cứng bên trong làm tay Duệ Duệ bị thương nên liền tự tay lấy đồ ra luôn.

      Nhan Họa thấy dáng vẻ hấp tấp của thầm nghĩ tính cách của ấy ra cũng thay đổi nhiều, trong lòng lại cảm thấy rất gần gũi, “Kỳ Trạch hôm nay công tác rồi, phải tối mới về, chân mình tốt lắm, cảm ơn cậu.Trước khi cậu đến, Duệ Duệ còn ầm ĩ muốn ra ngoài chơi đó.”

      Đàn Tử Quỳnh bế Duệ Duệ lên, hôn lên gương mặt đáng của cậu bé chút, tay lấy đồ chơi đưa cho cậu bé rồi về phía ghế salon ngồi.

      Nhan Họa thấy ấy hầu như chỉ chú ý đến Duệ Duệ nên cũng an tâm hơn.Xem ra mặc dù qua mười năm, Đàn Tử Quỳnh tuy trở thành người phụ nữ độc lập trong xã hội, nhưng lúc ở cạnh vẫn vô tư như ngày nào, chẳng để ý đến những thay đổi , nghĩ gì nấy, cực kỳ thoải mái.

      Lúc Nhan Họa vào bếp pha trà rồi ngoài liền thấy lớn ngồi ghế salon bóc đồ chơi được gói trong hộp ra, là bộ lắp ráp ô tô, có khả năng rèn luyện trí nhớ và tư duy cho trẻ, nhưng món đồ chơi này liệu có quá khó với đứa bé mới hơn tuổi ? Nhưng mà chỉ cần Duệ Duệ thích là được.

      Nhan Họa rót trà vào chén đưa cho bạn, Đàn Tử Quỳnh nhận lấy uống ngụm rồi : “Hôm nay mình muốn ở đây cùng chăm sóc con trai với cậu.”

      Chuyện này nên thế nào đây? Nghĩ đến chuyện Đàn Tử Quỳnh đề cập đến người bạn trai lần trước, Nhan Họa hỏi: “Sao cậu chơi với bạn trai?”

      Đàn Tử Quỳnh xua tay : “ cùng ấy làm gì? Hôm nay ấy cũng bận, công ty phải làm thêm giờ, cậu cũng biết rồi đấy, dân lập trình luôn bận ngày bận đêm, có thể gọi là trạch nam luôn.”

      ra là vậy.

      Nhan Họa lại hỏi: “Tình cảm của các cậu thế nào?”

      vẫn vậy chứ sao.” Đàn Tử Quỳnh cầm bánh xe đưa cho Tiểu Duệ Duệ lắp ráp, nghiêng đầu kỳ quái nhìn , “Sao hôm nay cậu lại hỏi điều này?”

      Chẳng lẽ bình thường hay hỏi sao? Nhan Họa cúi đầu ra vẻ bận rộn, : “Còn phải là mình lo cho cậu sao, thấy cậu thích Duệ Duệ như vậy, bằng kết hôn rồi sinh con nhanh .” như vậy được chưa nhỉ? nhớ là mẹ hay càm ràm kiểu đó với hai người chị họ của mình.

      Quả nhiên, Đàn Tử Quỳnh lập tức rời chú ý, còn cười xòa tiếng rồi : “A Họa thân mến à, thay vì lo cho mình, bằng cậu tự lo cho bản thân .”

      Nhan Họa hiểu hỏi: “Tại sao?”

      Đàn Tử Quỳnh cười rất hả hê, nể mặt chút tình chị em nào mà : “Còn hỏi nữa, sắp đến tết Nguyên Đán rồi, mình nghe Tần Nghi , mấy ngày nghỉ tết Liêu Vinh về thành phố N tham gia buổi họp lớp cấp ba đó, hà hà ~~”

      Nhan Họa: =.=! Cười gì mà ghê quá vậy? ràng làm sai điều gì, nhưng lại bỗng có dự cảm xấu.Chẳng lẽ chuyện xảy ra trong thời này hoàn toàn khác so với suy nghĩ của ?

      Đàn Tử Quỳnh hưng phấn tiến sát lại, nắm lấy vai giống như thời học sinh, xấu xa : “Lần này biết Kỳ soái có buồn bực uống dấm đến phát bệnh hay đây? Mình này, người chồng mà cậu chọn cũng quá hẹp hòi đó, chuyện của bao nhiêu năm trước rồi mà vẫn còn để ý.Với lại bây giờ cậu có chồng, Liêu Vinh cũng có bạn , chẳng còn liên quan gì đến nhau nữa, thế mà Kỳ soái vẫn còn để ý đến cái chuyện cũ từ n năm trước, buồn cười đấy!”

      Nhan Họa khóe miệng co giật, da đầu tê dại, hỏi: “Là sao…”

      Đàn Tử Quỳnh ngạc nhiên nhìn , trước đây mỗi lần đem chuyện này ra trêu Nhan Họa ấy đều để tâm, cùng lắm là đùa cho qua chuyện, đương nhiên đều là lúc có Kỳ Trạch ở đấy, nếu có Kỳ Trạch bọn họ bao giờ đề cập đến.

      “Cậu làm sao vậy? phải bị ngã gãy chân xong đầu óc cũng hư luôn đấy chứ?” đưa tay ra sờ trán Nhan Họa.

      Nhan Họa trong lòng cuống lên, vội : “ có gì, chẳng qua đột nhiên cậu lại như vậy làm mình biết phải làm sao, cẩn thận Kỳ Trạch biết được.” vậy chắc còn nghi ngờ nữa chứ?

      Đàn Tử Quỳnh dùng vẻ mặt chỉ tiếc rèn sắt thành thép nhìn : “Sao phải sợ chứ? Cậu nên để chồng quản nghiêm như vậy, còn gì là bình đẳng nữa…Phì!” đột nhiên bật cười, : “Tên Kỳ Trạch này cũng buồn cười, lại bận tâm đến mối tình đầu của cậu như vậy, ai bảo học kỳ hai lớp mười hai cậu ấy chuyển trường làm gì, lại còn học đại học ở nước ngoài, mà cậu và Liêu Vinh lại học cùng trường đại học, để cho Liêu Vinh thành công theo đuổi được trước…Nhưng mà mình cũng ngờ là cậu ấy lại về nước rồi xem mắt với cậu, sau đó hai người kết hôn, thế giới này biến đổi cũng nhanh quá!”

      Nghe xong, da mặt của Nhan Họa càng thêm cứng ngắc, mặc dù chỉ qua vài câu , nhưng cũng đủ để khiến hiểu được mọi chuyện.

      ra và Liêu Vinh từng nhau hồi còn học đại học! =.=!

      Thấy giống như khúc gỗ có phản ứng gì, Đàn Tử Quỳnh liền dùng cùi chỏ huých , hỏi: “Đúng rồi, lúc đầu mình rất khó hiểu, sao lúc đó cậu lại chia tay Liêu Vinh? Gia đình cậu ấy điều kiện tệ, cha mẹ cũng rất tốt, mình cảm giác đâu có thua kém gì Kỳ Trạch.”

      …Làm sao mà biết được? Mà Nhan Họa tương lai còn muốn chuyện này với nữa!

      Đàn Tử Quỳnh ở bên ngoài là người phụ nữ rất thành thục, nhưng trước mặt bạn bè lại rất lười dùng cái đầu để suy nghĩ, nghĩ gì nấy.Đặc biệt là khi ngồi với Nhan Họa, thân đến mức có chút suy đoán phòng bị gì, cũng cảm thấy Nhan Họa có điều gì khác thường, lại tiếp: “Mình chỉ toàn nghe người ta thôi chứ chưa trực tiếp nghe cậu bao giờ.Ban đầu cậu chỉ là cảm thấy hợp chia tay, nhưng mình đâu có thấy hai cậu cãi nhau hay xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì đâu, thế mà chia tay là chia tay ngay được, cậu còn trốn trong nhà chịu ra, Liêu Vinh đáng thương đến đứng trước cửa nhà cậu cũng ra gặp, khổ thân…”

      Nhan Họa tiếp tục ngồi ngây ra, ra đây chính là chuyện mà Nhan Họa tương lai muốn nhắc tới với sao? Mà Kỳ Trạch tương lai luôn muốn mau chóng hẹn hò với Kỳ Trạch, cũng là vì nguyên nhân này sao?

      Nhan Họa cảm thấy rất chấn động, mới đầu chỉ nghĩ là hai thế giới có đôi chút khác biệt thôi, nhưng ngờ khác biệt này lại cực kỳ lớn.

      “Nhưng mà dù thế nào mình vẫn tin tưởng chị em tốt của mình.Các cậu chia tay nhau, chắc là do Liêu Vinh làm chuyện gì có lỗi với cậu đúng ? Từ đó đến giờ mình vẫn luôn nghĩ như vậy.”

      Nhan Họa nhìn Đàn Tử Quỳnh ôm lấy vai , bất giác nở nụ cười.

      và Đàn Tử Quỳnh quen nhau từ đầu năm cấp hai, sau đó cùng nhau thi đỗ Nhị Trung, cũng cùng nhau lựa chọn khoa Văn, sáu năm ngồi cùng bàn, phải là cực kỳ thân thiết, bình thường tuy cũng có lúc tranh cãi, nhưng bao giờ đến mức phải xảy ra xung đột.Theo lời mẹ và Đàn Tử Quỳnh giống như nồi lẩu ngon được định lượng gia vị cách chuẩn xác, cho nên mới có thể cùng nhau xa, làm đôi bạn thân tri kỷ như vậy.

      Chính vì có cơ hội được tới mười năm sau, mới nhận ra mặc dù tính cách của Đàn Tử Quỳnh có chút thay đổi, nhưng bản chất trước mặt bạn bè vẫn y như ngày nào.

      Nhan Họa vòng tay ôm lấy Đàn Tử Quỳnh.

      Đây là món quà quý giá nhất mà thu hoạch được trong lần xuyên này.

      Đàn Tử Quỳnh hiểu tại sao Nhan Họa lại đột nhiên ôm mình, nhưng vẫn cười ôm lại , hồn nhiên giống như thời còn học vậy.Sau này làm rồi lập gia đình, ai cũng đều có cuộc sống riêng, lâu còn được ôm ấp nhau thân mật hàng ngày giống như trước nữa, nguyên nhân đương nhiên là vì Nhan Họa gả cho thùng dấm chua to đùng.

      Nghĩ tới đây lại thấy buồn cười, với Nhan Họa: “Hôm nay có Kỳ Trạch ở đây, là quá tốt, mình muốn làm gì làm, muốn hôn con trai nuôi hôn thoải mái, muốn ngồi với cậu chuyện phiếm mặc sức , phải lo bị nghe mấy lời ác độc của cậu ta nữa.”

      Nhan Họa nghe mà chết lặng, ngờ ấy lại e dè Kỳ Trạch như vậy =.=!

      Tuy nhiên, tâm tình phức tạp của Nhan Họa lập tức bị tiếng hét chói tai lúc Đàn Tử Quỳnh và Duệ Duệ chơi đùa với nhau phá bỏ, lớn kia tuy hơn kém nhau hai lăm tuổi, nhưng hợp lại có thể đâm thủng cả bầu trời luôn, chẳng trách Đàn Tử Quỳnh lại muốn làm mẹ nuôi của Tiểu Duệ Duệ.

      Ăn cơm trưa xong, Tiểu Duệ Duệ phải ngủ rồi, Nhan Họa cũng theo đó kết thúc thời gian ở bên cạnh với bạn thân của mười năm sau.

      “Cậu cho Duệ Duệ ngủ trưa , mình ngồi đây xem TV cắn hạt dưa được rồi ~” Đàn Tử Quỳnh mình chiếm cái TV to, quay sang cười với , trông vô cùng xinh đẹp!

      Nhan Họa cũng cười lại, dắt Duệ Duệ lấy tay dụi mắt về phòng ngủ.

      Ôm Duệ Duệ nằm giường, Nhan Họa vẫn dừng được nụ cười, vui vẻ tiến vào mộng đẹp.

      Chẳng qua lúc tỉnh lại lần nữa, nghĩ tới chuyện mà Đàn Tử Quỳnh tiết lộ kia, lại thấy vô cùng rối bời, đột nhiên cảm thấy biết phải đối mặt với Liêu Vinh như thế nào.

      Lúc đánh răng mà vẫn còn ngẩn người, bàn chải vẫn ngậm trong miệng, cho đến khi vang lên tiếng đanh thép của mẹ từ dưới nhà mới giật mình phun bọt kem đánh răng ra, dùng tốc độ nhanh rửa sạch mặt, sau đó chạy đến cầu thang rồi nhìn xuống phòng khách, thấy Kỳ Trạch đứng bên dưới nhìn lên đây.

      Cậu thiếu niên tuấn nhìn thấy lập tức mỉm cười, đôi mắt cong lên, quả là đẹp trai chết người.

      Nhan Họa kìm được mà tim đập mạnh, mặt nóng ran, nhưng vẫn tựa vào tay vịn cầu thang : “Cậu chờ mình nhé, mình thay quần áo rồi xuống ngay.”

      Kỳ Trạch nhìn mái tóc rối bù và bộ đồ ngủ mùa đông kín đáo của nụ cười càng trở nên khả ái hơn, có thể nhìn thấy dáng vẻ ở nhà của mình thích cũng khiến cậu cảm thấy hơi ngượng ngùng, nhưng vẫn ra vẻ bình tĩnh : “Đừng vội, hôm nay bọn mình có thể đến trường muộn chút, cậu cứ từ từ thôi, cẩn thận cái chân đấy.”

      Nhan Họa cười đáp lại rồi nhanh như chớp trở về phòng.

      “Nhan Họa, đừng chạy!”

      Nghe thấy tiếng kêu của cậu, khóe miệng Nhan Họa kìm được mà cong lên, trái tim cũng theo đó mà bay bổng.

      Cho dù mười năm sau có thế nào nữa cũng liên quan gì đến hết, giờ bạn trai của chính là cậu con trai trong lòng dễ xấu hổ, nhưng ngoài mặt luôn tỏ ra nghiêm túc và quan tâm đến kia kìa!
      Last edited: 4/11/16
      tart_trung, Sweet you, sanone211226 others thích bài này.

    3. Ngân Nhi

      Ngân Nhi Well-Known Member Staff Member VIP Trial Moderator Super Editor

      Bài viết:
      1,304
      Được thích:
      47,158
      Chương 76
      Edit: Ngân Nhi

      lâu sau khi kết thúc đại hội thể dục thể thao chính là tết Nguyên Đán.

      Trước tết hai ngày, trường học còn tổ chức tiệc liên hoan và dạ hội dưới sân trường, tạm gác lại bài vở bận rộn, các học sinh đều nhiệt tình tham gia vui vẻ, cả sân trường toát lên khí vô cùng hân hoan và náo nhiệt.

      Đương nhiên, những chuyện này có liên quan quá lớn với những học sinh năm ba, bọn họ chỉ cần đến tối ra xem chút là được, cần phải tham gia tổ chức, trường học miễn rất nhiều hoạt động tập thể cho học sinh lớp mười hai, để cho bọn họ có thời gian tập trung học.

      Tối ngày 29 là tiệc liên hoan, tối 30 là hoạt động vui chơi.Bởi vì đều được tổ chức buổi tối nên trước khi Nhan Họa đều phải ràng với mẹ, hai hôm đều rất muộn mới về nhà, mẹ Nhan lo lắng trời lạnh khiến chân bị đau, bèn bắt phải mặc ấm rồi mới được đến trường.

      Lúc sáng Kỳ Trạch đến nhà đón Nhan Họa, thấy lưng đeo cặp sách, tay phải cầm túi, áo khoác vắt tay trái, dáng vẻ khí thế như chuẩn bị đánh trận vậy, thân hình gầy yếu mảnh khảnh, khiến cho cậu nhịn được mà phì cười.

      Nhan Họa bị cậu cười làm cho mặt đỏ đến tận mang tai, trực tiếp vứt cái áo khoác cầm lên người cậu, “Cười cái gì hả? Đây đều là do mẹ mình bắt mình mang , chứ mình cũng thấy lạnh đến vậy đâu!”

      Kỳ Trạch tiếp được cái áo của , kéo lại gần, cầm lấy cái túi vải rồi treo vào xe, : “Mẹ cậu làm rất đúng, dự báo thời tiết là tối nay có thể có mưa, lúc đấy càng lạnh hơn, phải chuẩn bị quần áo và cả ô cho cẩn thận.”

      Nhan Họa cau mày, “ biết có mưa nhỉ? Tối nay còn có liên hoan mà.” ghét nhất là trời mưa vào mùa đông, vừa bất tiện lúc ra ngoài, lại vừa lạnh chịu được.

      “Mặc dù dự báo thời tiết có thể chính xác, nhưng vẫn nên phòng bị tốt hơn, với lại là thời gian dưỡng thương của cậu, được để bị lạnh.” Kỳ Trạch giật búi tóc đuôi ngựa của , ý bảo lên xe.

      Bởi vì Kỳ Trạch cũng ủng hộ với cách làm của mẹ Nhan Họa, nên Nhan Họa đành phải cầm cái áo dày khự đến trường.

      Quả nhiên, lúc vào lớp ai cũng nhìn , Trần Minh Hà còn cười hỏi: “Nhan Họa, hôm nay lạnh thế cơ à? Buổi sáng ra ngoài đúng là gió hơi lớn, nhưng mới tháng mười hai thôi, cũng gọi là quá lạnh.Tháng mới là lạnh nhất!”

      Nhan Họa vắt áo khoác vào lưng ghế, bất đắc dĩ : “Biết làm sao được, chân của mình tuy có thể lại rồi, nhưng vẫn còn phải giữ gìn, mẹ mình sợ buổi tối trời lạnh nên bảo mình mang theo.”

      Những người khác nghe xong đều tỏ vẻ hiểu, cũng ủng hộ hành động của mẹ Nhan, cẩn thận chút cũng thừa.

      ra cũng phải sợ, dù sao tối nay cậu cũng cùng Kỳ Trạch mà phải ? Lúc nào lạnh bảo cậu ấy cởi áo khoác cho cậu mặc là được.” Trần Minh Hà dùng giọng điệu của người từng trải .

      Nhan Họa: “…”

      Bị người đại diện cho môn số học của khoa như vậy, Nhan Họa lập tức ho khan tiếng, song mắt của khẽ liếc qua bạn ngồi đối diện, phát miệng như bị thương vậy, khỏi quan tâm : “Minh Hà, miệng cậu bị thương à? Có cần bôi chút thuốc ? Mình có này.”

      Nghe thấy hỏi, Trần Minh Hà khuôn mặt tươi cười bỗng cứng đờ, dáng vẻ vừa thẹn vừa giận nhưng lại mang theo chút ngọt ngào, giọng với : “Mình bị cắn…Giời ạ, cậu cũng biết mà.”

      Nhan Họa: =.=! biết cái gì chứ? Miệng của chưa bao giờ bị người ta cắn mà.

      Trần Minh Hà quen với Tần Nghi, hai người lúc nào cũng tình cảm ngọt ngào như hận thể cho mọi người biết là hai người thích nhau vậy, ở phương diện này cũng rất hào phóng, ngại bị người khác biết.Cho nên lúc thấy Nhan Họa ngơ ngác nhìn mình, họ Trần còn đưa tay sờ lên phần môi dưới bị thương, : “ ra cũng đau lắm, chẳng qua…Cậu ấy cắn hơi mạnh chút thôi…” ngượng ngùng .

      Nhan Họa ngớ cả người.

      chỉ có như vậy đâu, mà ngay cả Đàn Tử Quỳnh ngồi bên cạnh nghe hai người chuyện cũng đờ đẫn luôn rồi.Tin tức này khiến cho hai kinh nghiệm bằng phải chấn động mạnh.

      Mấy cái chuyện hôn hít này phim diễn rất nhiều, lúc xem đều cảm thấy rất đẹp và lãng mạn, mặc dù có người là diễn viên họ hôn trực tiếp, mà do góc máy quay khiến cho khán giả cảm giác như hai người hôn nhau mà thôi, mọi người nghe vậy cũng thảo luận chút.Nhưng mà, đây lại là chuyện ngoài đời, bỗng nhiên biết được người bạn mình làm chuyện này…quả là thấy rất ngượng ngùng, hơn nữa người nam kia lại hôn cách quá mãnh liệt, khiến cho môi của bị thương nữa chứ.

      Đúng là quá kích thích rồi!

      Đến khi bắt đầu tiết học, hai vẫn chưa định thần lại được.

      Hồi lâu sau, Đàn Tử Quỳnh dựng quyển sách Văn lên che mặt, lấy cùi chỏ huých Nhan Họa cái, giọng : “A Họa, cậu với Kỳ Trạch…”

      “Chưa!” Nhan Họa đáp lại cực nhanh.

      “Vậy à.”

      Nhan Họa cũng khẽ cúi đầu nhìn Đàn Tử Quỳnh, lại thấy bạn thân dùng ánh mắt thông cảm nhìn .Thấy nhìn mình, Đàn nương vỗ vai , : “Cực khổ cho cậu rồi, nghe con trai trưởng thành thường rất hấp tấp nóng vội, cậu nhất định phải giữ vững ranh giới cuối cùng.Khụ, còn nữa, Kỳ Trạch chắc cũng là lần đầu tiên, cậu đừng để bị cậu ta cắn bị thương đó…”

      “Đàn Tử!”

      “Được rồi, mình nữa.” Đàn Tử Quỳnh chu miệng , “ phải là mình lo cậu ta làm cậu bị thương hay sao? Đúng là, hai cái miệng dính vào nhau có gì thú vị chứ? Ăn nước miếng của nhau, ghê chết được! Khụ, tại sao những đôi nhau lại thích làm chuyện này thế? thể hiểu nổi!”

      Nhan Họa: “…” Vốn cảm thấy chuyện này cũng chẳng có gì, nhưng nghe Đàn Tử Quỳnh xong lại thấy ghê ghê là thế nào?

      ra cũng hiểu, gần đây chuyện giữa và Kỳ Trạch vẫn rất thuận lợi, trừ nắm tay và hôn má ra làm chuyện gì thân mật hơn cả.Mà cũng thấy như vậy rất tốt mà! Liệu có phải là người bình thường hay ? =.=

      Mặc dù hai ngày liền trường học đều có hoạt động giải trí vào buổi tối, nhưng với học sinh lớp mười hai ban ngày vẫn phải học.Chẳng qua càng là những ngày này tâm tư của các học sinh đều đặt trang sách, các thầy thấy thế quyết định dạy bài mới nữa mà trực tiếp phát cho đống bài tập và đề thi thử, khiến cho đám học sinh năm cuối khổ để đâu cho hết.

      Bao nhiêu là bài vở, làm đến bao giờ cho xong, là mệt muốn phát khóc lên được!

      Tất nhiên là, bài vở mà thầy phát mặc dù nhiều đến mức có thể đè chết người, nhưng suy nghĩ của các học sinh trước kỳ nghỉ vẫn là, trước cứ chơi cho vui , chơi xong lại làm bài tập cũng muộn =v=

      Tiết cuối cùng vào buổi chiều, cả sân trường bắt đầu náo nhiệt hẳn lên, sân thể thao lớn nơi tổ chức tiệc liên hoan cũng được trang trí rất đẹp, phía treo đèn lồng màu đỏ, dưới dựng lều làm thành những căn phòng , đường chạy màu đỏ trở thành chỗ lại.

      Sắc trời hơi mờ tối, khí có phần se lạnh, biết là có mưa hay nữa, tuy nhiên dù có thế nào cũng thể ngăn được sôi động trong sân trường lúc này.

      Nhan Họa trong ngực ôm túi sưởi, bởi vì ngồi lâu quá nên chân lạnh cứng, mặc dù trong phòng học rất nhiều người, lại đóng cửa sổ, nhiệt độ ấm hơn bên ngoài rất nhiều, nhưng vì ngồi chỗ mấy tiết liền nên chân tê cứng hết cả.Vấn đề này cũng thể giải quyết bằng cách mặc nhiều áo được, căn bản là con , trời sinh sức khỏe yếu, Nhan Họa mùa đông năm nào cũng phải chịu lạnh khổ sở như vậy.

      Đàn Tử Quỳnh vừa thu dọn đồ đạc vừa hỏi: “A Họa, tối nay cậu định thế nào?”

      Nhan Họa nhìn đề thi, nghe vậy liền ngẩng lên : “Thế nào là thế nào? Trước ăn cơm, khi nào hoạt động bắt đầu cùng các cậu chơi chứ sao.”

      “Kỳ soái sao?” Đàn Tử Quỳnh cười hì hì hỏi, “Cậu cùng cậu ấy à?”

      Nhan Họa ho tiếng, đáp: “Mọi người cùng mới vui chứ, hai người chán lắm.”

      Đàn Tử Quỳnh mặt mũi hớn hở, “Đúng đấy, cùng nhau mới vui.” Sau đó lại bất mãn , “Từ khi hai cậu đương, lúc nào cũng chỉ ở cùng nhau thôi, làm chuyện gì cũng thể thiếu cậu ấy, mình cảm thấy sau khi tan học thời gian hai chúng mình ở chung chỗ bỗng ngắn hẳn , mất cả hứng!”

      “Mình vẫn ở cạnh cậu nhiều mà!” Nhan Họa híp mắt , “Cậu thấy hôm nào học mình cũng luôn ngồi cạnh cậu đấy à?”

      “Ừ thế, nhưng lúc trước chúng mình vẫn rất ăn ý chơi đùa với nhau, tại cậu có bạn trai rồi, mình nào có biết xấu hổ mà xen vào chứ? Chồng của bạn thể đụng vào, cho dù thế nào cũng phải giữ khoảng cách!” Đàn Tử Quỳnh đến đây lại thấy hơi buồn rồi, quả nhiên sau khi có bạn trai rồi, thời gian riêng tư ít ỏi cũng dành hết cho người ta luôn.

      Quá là mất hứng!

      Nhan Họa thấy dáng vẻ của bạn mỉm cười : “Lát nữa mình với cậu ăn tối, chỉ hai đứa mình thôi, được ?”

      Đàn Tử Quỳnh lập tức vui vẻ trở lại, trong lòng còn hơi tự hào, nghĩ rằng Nhan Họa tuy có bạn trai, nhưng vẫn để bạn thân ở vị trí cao hơn, thế là quá tốt rồi.

      Đến khi tiếng chuông tan học vang lên, Nhan Họa dừng bút, bắt đầu thu dọn đồ đạc.

      Mặc dù tiết cuối là tiết hoạt động tự do, nhưng trong phòng trừ mấy học sinh quét dọn vệ sinh đa phần ai nấy đều vùi đầu ngồi làm bài tập.Ai cũng muốn tranh thủ làm cho xong bài vở để ngày nghỉ còn có nhiều thời gian nghỉ ngơi hơn.

      “Các cậu có ăn tối ? Chúng ta cùng nhé!” Đàm Minh Thiên ngồi đằng trước quay đầu lại cười .

      Hai đương nhiên đều vui vẻ đồng ý.

      “Mình cũng !” Trần Minh Hà ở bên cạnh bỗng kêu lên.

      Đàn Tử Quỳnh cười : “Cậu với Tần Nghi à?”

      Đừng thắc mắc sao Đàn Tử Quỳnh lại hỏi vậy, bởi vì kể từ khi gặp gỡ Tần Nghi, cuộc sống của hai người đó như thể được đồng bộ với nhau vậy, chỉ cần có thời gian là lại cùng nhau, sáng trưa chiều đến nhà ăn tuyệt đối cũng tách nhau ra, giờ giải lao cũng ngồi với nhau chuyện hoặc làm bài tập, sau khi tan học lại dắt tay nhau về ký túc xá của trường.

      Học sinh trường Nhị Trung tuy có giờ tự học buổi tối, nhưng trường vẫn có ký túc xá dành cho những học sinh có gia đình ở thành phố hoặc nhà cách trường khá xa, đây là nơi nghỉ lại của học sinh sau khi ăn tối xong, ai có nhu cầu có thể vào phòng học học, các lớp học đóng cửa, hạn chế sử dụng điện, rất nhiều học sinh có tính tự giác cao trở thành học sinh giỏi từ đó.

      “Mấy tên con trai có hẹn với nhau rồi, mình tham gia cùng đâu.”

      Mấy cười cười , cuối cùng đứng dậy cùng nhau tới nhà ăn.

      Dọc đường gặp rất nhiều bạn học quen, cả nam lẫn nữ đều có, đường chào hỏi vui vẻ cho đến khi tới nhà ăn.Lúc các bê khay cơm đứng nhìn xem nên ngồi chỗ nào bỗng có đống nam sinh bu lại.

      Đám Âu Dương Cảnh biết từ nơi nào chui ra, chen chúc tới đây.

      “Nhan Họa, Kỳ soái kìa.” Chu Dịch chỉ ra cửa nhà ăn báo với Nhan Họa.

      Nhan Họa cùng mấy nữ sinh đồng loạt nhìn sang, quả nhiên thấy người con trai vóc dáng cao gầy tới. biết có phải người tình trong mắt hóa Tây Thi hay mà Nhan Họa cảm thấy Kỳ Trạch bất luận là vẻ ngoài hay khí chất đều nổi bật hơn hẳn những người xung quanh, đúng ra là áp đảo hoàn toàn.Dáng vẻ tuấn bên ngoài của cậu ấy khỏi phải rồi, có rất ít nam sinh bì kịp, nhưng hơn cả chính là khí chất có phần trưởng thành hơn hẳn so với những người cùng trang lứa, khiến cho cậu như thể hạc giữa bầy gà vậy.

      Nhan Họa sau khi vẫy tay với Kỳ Trạch liền đưa mắt nhìn xung quanh, thấy đa số người đều lén nhìn Kỳ Trạch, nghĩ thầm quả nhiên cậu ấy là xuất sắc nhất, phải là người tình trong mắt hóa Tây Thi.

      Kỳ Trạch nhanh chóng lấy cơm rồi bưng khay thức ăn tới, khách khí bảo Đàn Tử Quỳnh ngồi cạnh Nhan Họa nhường chỗ cho mình, sau đó thản nhiên chiếm lấy vị trí bên cạnh , xung quanh lập tức vang lên những tiếng hít sâu kìm chế.

      Nhan Họa vốn cảm thấy gì, nhưng nhìn biểu tình ái muội của Trần Minh Hà ngồi đối diện đột nhiên lại nhớ đến chuyện ấy bị bạn trai làm bị thương, nghĩ đến mình cũng là người có bạn trai, Nhan Họa lập tức yên lặng cúi thấp đầu…
      Last edited: 4/11/16
      tart_trung, Sweet you, 13emap26 others thích bài này.

    4. A fang

      A fang Well-Known Member

      Bài viết:
      566
      Được thích:
      560
      khi nao moi den nu hon moi dau cua hai ban tre day
      thuhuongNgân Nhi thích bài này.

    5. Ngân Nhi

      Ngân Nhi Well-Known Member Staff Member VIP Trial Moderator Super Editor

      Bài viết:
      1,304
      Được thích:
      47,158
      Chương 77
      Edit: Ngân Nhi

      Sau khi ăn cơm lâu trời tối hẳn, trong sân trường đèn đường được bật sáng.

      bãi tập cách đó xa truyền đến những thanh huyên náo, hiển nhiên là buổi tiệc bắt đầu.Ngẩng đầu lên nhìn có thể thấy cao được treo loạt đèn lồng màu đỏ, đan xen với ánh đèn đường, tạo ra cảm giác vô cùng hưng phấn cho mọi người.

      Đúng là điển hình cho tiệc mừng năm mới của trường Nhị Trung.

      Buổi liên hoan này trở thành truyền thống rồi, trừ phi có việc gì phát sinh, nếu năm nào cũng tổ chức lần.Hồi lớp mười lớp mười bọn họ cũng tham dự vào công đoạn tổ chức, nhưng bây giờ là học sinh năm cuối rồi, chỉ cần đến chơi là được.

      Nhan Họa nếu đồng ý chơi với Đàn Tử Quỳnh hiển nhiên nuốt lời, cho nên rất dứt khoát với Kỳ Trạch là chơi riêng với Đàn Tử Quỳnh.

      Kỳ Trạch: “…” ấy thế mà lại muốn cùng cậu…

      Đàn Tử Quỳnh kéo tay Nhan Họa, cao hứng : “Kỳ soái, tối nay A Họa là của mình rồi.Con chúng mình chơi vòng trước đây, lát nữa gặp lại nhé.Đúng rồi Bàn Tử, hoạt động dạo chơi đến mười rưỡi kết thúc, nhưng chúng mình về muộn vậy đâu, đúng mười giờ tập trung ở sân trường nhé.” xong liền lập tức kéo Nhan Họa .

      Trừ hai ra còn có vài bạn cùng lớp nữa, Trần Minh Hà là ví dụ.Mặc dù ấy muốn tìm Tần Nghi, đáng tiếc là cậu ấy lại đẩy sang đây rồi.

      Các nam sinh nghe thấy ý kiến của các chỉ biết dở khóc dở cười, theo nữa mà xúm lại chỗ thảo luận.

      Đàm Minh Thiên quay đầu nhìn đám nam sinh, ánh mắt rơi người Kỳ Trạch đưa những ngón tay thon dài của mình lên sờ đầu mũi.Tiếng chuyện cười đùa ầm ĩ của những người xung quanh càng làm nổi lên lãnh đạm của cậu, mãi đến khi biết Tô Trọng Tuấn quay sang gì với cậu cậu mới hơi mỉm cười đáp lại mấy câu, lúc Tô Trọng Tuấn quay sang chuyện với những người khác cậu lại tiếp tục khôi phục dáng vẻ lạnh lùng của mình.

      Lúc này, trận gió đêm thổi tới, khiến tóc mái của cậu khẽ vén lên, lộ ra ánh mắt thâm thúy.Dưới cái bóng bị ánh đèn đường kéo dài ra của cậu, vẫn khiến cho cảm nhận được hơi thở đặc biệt chỉ thuộc về riêng cậu, vừa độc lại vừa tịch mịch.

      Chắc bị ảo giác mất rồi, lại có thể tách biệt cậu với những người xung quanh như vậy, cảm thấy lạnh lùng của cậu tạo nên dáng vẻ vừa độc lập vừa đặc biệt, khiến cho rung động.

      “Minh Thiên, nhanh lên chút, cẩn thận lại lạc nhau.”

      Lúc mấy bạn đằng trước quay đầu gọi Đàm Minh Thiên mới nhìn ra sau nữa mà chạy vội lên trước, trong lòng có phần chua chát, có nghĩ nhiều đến mấy cũng vô ích thôi, vì người ta có bạn rồi.Mà bạn đó lại là Nhan Họa, người bạn đối với rất tốt, cho nên tuyệt đối xen vào.

      nghĩ nếu như còn tiếp tục có những suy nghĩ như vậy với Kỳ Trạch có lỗi với Nhan Họa quá.

      Ngẩng đầu lên nhìn Nhan Họa bên cạnh Đàn Tử Quỳnh, so với những bạn khác hôm nay mặc hơi nhiều quần áo, nhìn như chú gấu béo mập vậy, lý do là vì dưỡng thương, phải mặc ấm để bị nhiễm lạnh.Dưới ánh đèn, gương mặt của như được đắp thêm tầng ánh sáng nhu hòa, khiến cho càng thêm phần dịu dàng, ngũ quan tinh xảo, cơ hồ làm cho người nào có thể rời mắt được.

      Đàm Minh Thiên trong lòng lại đau nhói, vội vàng lắc đầu muốn đánh bay những suy nghĩ phức tạp ngổn ngang trong đầu ra ngoài. phải học được cách buông tay, thể bị cảm xúc ảnh hưởng như lần thi tháng đợt trước được.

      Các trò chơi ăn mừng của Nhị Trung rất phong phú, mỗi năm lại có thêm nhiều sáng kiến mới.Chỉ khổ cho Nhan Họa, chưa dạo bao lâu đám con lại nắm tay nhau nhảy sạp, mà nhân sĩ gãy chân chỉ có thể đứng ngoài bê đồ cho các bạn, đứng nhìn các bạn vui vẻ nhảy múa.

      Đàm Minh Thiên giỏi vận động nên mới vòng đầu bị sai nhịp rồi bị loại ra ngoài.Mặc dù mới nhảy có chút mà cả người đầy mồ hôi, gương mặt đỏ bừng, thoạt nhìn có phần đáng hơn lúc bình thường.

      cười nhào tới bên cạnh Nhan Họa, cầm giúp nửa số đồ trong tay .

      “Cũng nặng lắm đâu.”

      Đàm Minh Thiên quay đầu nhìn , cười : “Có nặng cũng thể bắt cậu cầm được, chân của cậu còn chưa khỏe hẳn mà.”

      Nhan Họa bật cười, “Chân mình tuy chưa khỏe nhưng tay đâu có bị thương, giúp các cậu cầm chút đồ cũng vấn đề gì.Nhưng sao cậu lại bị loại nhanh như vậy? Trước kia phải cậu từng học qua khiêu vũ sao? Theo lý thuyết cậu hẳn phải cảm tiết tấu rất tốt chứ.”

      “Cái đó khác với khiêu vũ, chỉ cẩn thận chút thôi là sai nhịp.” Đàm Minh Thiên , ra mới vừa rồi lúc nhảy, nhịn được mà quay sang nhìn Nhan Họa đứng bên ngoài chút.

      Khi đó, dáng vẻ thanh tú nhã nhặn của lên nét cười nhàn nhạt, có vẻ gì là mất mát hay khổ sở vì thể tham gia chơi cùng các bạn, thậm chí còn hề bài xích cảm giác đơn...Lúc ấy, trong lòng bỗng suy nghĩ miên man, cho nên mới cẩn thận nhảy sai nhịp.

      nghĩ, đoán ra được vì sao Kỳ Trạch lại chú ý tới Nhan Họa rồi.

      Nghĩ như vậy trong lòng cũng có phần an ủi. phải là đủ ưu tú, chỉ là Kỳ Trạch lựa chọn người con khiến trái tim cậu ấy rung động mà thôi, cũng giống như trước đây trong đám đông, chỉ chú ý đến mình Kỳ Trạch vậy.

      chuyện mấy câu với Đàm Minh Thiên, Nhan Họa lại tiếp tục nhìn mấy bạn nhảy sạp, xung quanh cũng có rất nhiều người xúm lại cổ vũ.

      tập trung theo dõi đột nhiên cổ bị thứ gì đó lạnh như băng đụng vào, phản ứng đầu tiên của Nhan Họa chính là kinh sợ đến mức hét lên chói tai, tiếp đó là suýt chút nữa ngã nhào.May là bỗng có cánh tay đỡ lấy hông rồi kéo dựa vào ngực người ta, để cho phải sợ hãi đến mức bật nhảy như tôm tươi.

      nhạc xung quanh rất lớn, hoàn toàn át tiếng hét của .

      nửa sức nặng của cơ thể Nhan Họa đều dựa vào người đằng sau, quay đầu trợn mắt nhìn thấy ngay gương mặt đắc ý của người kia sau khi làm xong việc xấu.

      “Kỳ Trạch!” Nhan Họa tâm tình khó chịu rống to, “Cậu hù chết người ta rồi!”

      Kỳ Trạch ngờ là lại nổi đóa lên như vậy, bị hét vào mặt khiến cho sửng sốt, nhưng sau đó cậu lại nở nụ cười ngay, ghé vào tai : “Mình chỉ muốn thử xem cậu có bị lạnh hay thôi mà, sao lại đeo khăn quàng hả? Cổ có lạnh ?”

      “Vừa nãy bộ nhiều nóng quá nên tháo xuống rồi…” Nhan Họa mở miệng giải thích theo phản xạ, sau đó lại tức giận nhìn cậu chằm chằm, “Vừa rồi cậu lấy cái gì chọc mình vậy? Làm mình sợ muốn chết.”

      Đột nhiên bị giật mình kinh sợ khiến tim đập thình thịch ngừng, đồng thời khỏi có chút tức giận.Thế mà cậu ấy còn cười được, muốn cầm cái bao ném vào gương mặt tuấn tú kia, xem cậu còn cười được !

      “Được rồi được rồi, đừng tức giận, là mình tốt, nên hù dọa cậu.” Kỳ Trạch nhàng dỗ dành, dịu dàng đỡ lấy người .

      Nhan Họa còn muốn nhưng đúng lúc đó các chơi xong và quay trở lại lấy đồ rồi, thấy Kỳ Trạch đứng cạnh Nhan Họa mọi người vừa ngạc nhiên vừa buồn cười, còn chưa kịp thấy Kỳ Trạch ôm đống đồ trong tay Nhan Họa rồi ném thẳng cho Đàn Tử Quỳnh.

      “Đàn Tử, mình đưa Nhan Họa , các cậu tiếp tục chơi nhé.” xong, để ý đến Đàn Tử Quỳnh tức giận kêu to, Kỳ Trạch lập tức kéo Nhan Họa bước nhanh chỗ khác.

      Nhan Họa bị Kỳ Trạch cưỡng chế lôi , thậm chí vì chú ý đến chân mà cậu còn trực tiếp nâng lên, giúp chân phải dùng chút sức lực nào, cứ thế bay bổng bị cậu kéo .

      Tới chỗ yên ắng ít người, Kỳ Trạch mới thả xuống.

      Nhan Họa bị loạt hành động của cậu làm cho bối rối, thấy cậu quay lại nhìn mình bỗng nhớ ra là mình vẫn còn tức giận.Điều này càng khiến cuống quýt hơn, phải vậy cậu ấy mới nhớ, sau này được hù dọa như vậy nữa, ghét nhất là bị dọa như vậy.

      Kỳ Trạch theo thói quen quan sát nét mặt , thấy mím môi biết là cơn giận của vẫn còn chưa hết.Cậu liền nâng mặt lên rồi cúi xuống hôn cái, cười híp mắt : “Được rồi được rồi, đừng giận nữa, thời gian còn sớm, chúng mình xem các tiết mục của khối mười , nghe rất hay đấy.”

      Nhan Họa bị khuôn mặt tươi cười của cậu làm cho máu lưu thông, bình thường cậu ấy rất ít khi cười như vậy, mặc dù thỉnh thoảng cũng có cười, nhưng phần lớn chỉ là xã giao lịch mà thôi, có phần hơi kiểu cách, còn lại hầu như đều lạnh lùng. biết có phải do ánh đèn có chút ma lực hay mà lại khiến cậu ấy dứt bỏ lãnh đạm thường ngày như vậy.

      Kỳ Trạch vừa vuốt ve mặt vừa nhàng : “Đây là tiệc mừng năm mới cuối cùng trong đời học sinh rồi, cũng là lần đầu tiên chúng mình trải qua cùng nhau, chẳng lẽ cậu muốn với mình ư?”

      Trong nháy mắt như có viên kẹo đường bắn vào tim, khiến cho cảm thấy vừa mềm vừa ngọt.

      ngẩng lên nhìn gương mặt đẹp trai kia, khẽ kiễng chân hôn lên mặt cậu cái, cười : “Được, nhưng sau này cậu được hù mình như vừa rồi nữa.”

      “Ừ, nếu cậu thích mình làm thế nữa.”

      “Tất nhiên là mình thích rồi.” xong, liền đưa tay vòng vào cánh tay cậu.

      Kỳ Trạch nhìn dáng vẻ của , còn rất dịu dàng ngửa đầu lên nhìn cậu, động tác này cực kỳ nguy hiểm, chỉ cần cậu hơi cúi xuống là có thể hôn lên được đôi môi màu hồng phấn của rồi, thoạt nhìn có vẻ rất mềm.Cổ họng khỏi trở nên khô rát, cuối cùng cậu kìm được mà cúi đầu xuống.

      Chỉ tiếc, vừa mới chạm đến khóe miệng lại bị hụt rồi.

      “… phải cậu là muốn xem bên khối mười sao? thôi.” Nhan Họa ngượng ngùng .

      Kỳ Trạch nhìn cúi thấp đầu kéo cậu về phía trước, cũng phối hợp theo , nhưng thần sắc lại có chút thâm sâu khó lường.

      Dường như cố tình muốn lẩn tránh…

      Chẳng lẽ thích sao?

      Nghĩ vậy, trong lòng cậu thiếu niên khỏi có phần chán nản.
      Last edited: 4/11/16

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :