1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Hy vọng của Nhan Họa - Vụ Thỉ Dực (Full + Đã có ebook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. A fang

      A fang Well-Known Member

      Bài viết:
      566
      Được thích:
      560
      lai nhay vao ho cua nang ngan nhi thoi
      Ngân Nhi thích bài này.

    2. Ngân Nhi

      Ngân Nhi Well-Known Member Staff Member VIP Trial Moderator Super Editor

      Bài viết:
      1,304
      Được thích:
      47,158
      @A fang Hoan nghênh hoan nghênh T__T Post mấy chương thấy ế ẩm quá buồn :v

    3. Ngân Nhi

      Ngân Nhi Well-Known Member Staff Member VIP Trial Moderator Super Editor

      Bài viết:
      1,304
      Được thích:
      47,158
      Chương 5
      Edit: Ngân Nhi

      Cuối cùng Nhan Họa phải vận dụng hết sức lực và ưu thế hình thể của người lớn để bắt lấy nhóc con nghịch ngợm kia lại, lúc chổng mông lên để mặc bỉm mà cậu nhóc vẫn còn dùng cả tay lẫn chân nhảy nhót ngừng, miệng cũng kêu ầm ĩ, dáng vẻ vui sướng làm cho người ta nhìn vào chỉ muốn tét vào cái mông mềm mềm đầy thịt kia cái.

      Vất vả mãi mới mặc xong, Nhan Họa giống như vừa mới làm xong nhiệm vụ gian khổ, mệt mỏi lấy tay lau mồ hôi trán.

      Nhóc con sau khi mặc quần áo tử tế xong liền nhảy bổ vào lòng Nhan Họa, tiếp đó chu cái miệng hôn tới tấp lên mặt , Nhan Họa bị cậu nhóc hôn ngạc nhiên biết phản ứng thế nào.Cậu nhóc vừa cười vừa nhìn , nước miếng từng giọt từng giọt chảy xuống.Nhan Họa vội vàng cầm giấy ăn lau nước miếng cho cậu, lau sạch xong liền véo cái mũi của cậu cái, chọc cho cậu nhóc lại bắt đầu cười khanh khách.

      Đúng là cậu bé thích cười, giống ba nó chút nào.

      “Ba ba ~”

      Nhóc con đột nhiên hướng về phía nhà ăn kêu lên, sau đó cần người bế mà tự mình dắt tay Nhan Họa bước , điểm đến tất nhiên là phòng ăn.Cậu nhóc biết rất , trong đó chắc chắn là có đồ ăn.

      Nhan Họa khom người theo cậu nhóc vào bếp, trong bếp người đàn ông kia dọn xong bữa sáng, dựa vào tủ rượu nhìn bọn họ.

      Nhìn thấy thần sắc lạnh lùng của , Nhan Họa cứng ngắc cả người, được tự nhiên cúi đầu xuống.

      biết có thể thoải mái mà chấp nhận mọi chuyện hay nữa, rất có khả năng thể quay lại, điều này đối với nữ sinh trung học mà đúng là quá khó khăn.

      Lúc này đây, ngoại trừ việc biết được đây là thời điểm mười năm sau ra cái gì cũng biết, biết mình tới đây bằng cách nào, biết có thể trở về được , tới đây với mục đích gì? Chẳng lẽ chỉ vì muốn cho biết là chồng tương lai của có dáng vẻ như thế nào, sau khi kết hôn sinh ra đứa bé đáng ra sao ư?

      Trải nghiệm thần kỳ này khiến cho người ta kinh ngạc, như thể biết trước được tương lai vậy, tuy nhiên đối với nơi đây quá mức xa lạ, trong mười năm đó biết xảy ra những chuyện gì, càng nghĩ càng khiến cảm thấy bất an vào tương lai của mình.

      Đây phải là thế giới của !

      Lúc còn suy nghĩ miên man bánh bao tên Duệ Duệ kia nhào vào lòng bố, người đàn ông bế cậu nhóc lên rồi đặt vào ghế ăn trẻ em được đặt làm riêng theo cầu của , chiếc ghế này có điểm trụ rất cố định và chắc chắn, như vậy lo cậu nhóc nghịch ngợm mà ngã xuống.

      Tiểu Duệ Duệ đói bụng, cậu nhóc biết khi nào ngồi vào ghế có nghĩa là sắp được ăn rồi, cho nên ngồi im rất ngoan ngoãn, vòng tay ôm lấy cái bát của mình, tay cầm cái thìa màu trắng gõ gõ vào bát.Trong bát có đồ ăn, chẳng qua là để cho cậu nhóc nghịch thôi.

      Nhan Họa liếc nhìn bàn ăn lượt, cũng có gì đặc biệt, chỉ là bánh bao, quẩy và cháo như những bữa sáng thông thường, người đàn ông cầm bát cháo đậu xanh lúa mạch , bề mặt còn bốc hơi nóng, nhưng đủ nguội để đút cho em bé ăn rồi.Nhan Họa nhìn cái bát kia biết ngay đây chính là bữa sáng của Duệ Duệ.

      Tuy nhiên, người đàn ông kia lại đưa bát cháo đó cho , khiến ngạc nhiên há hốc mồm.

      Nhan Họa ngu ngơ nhìn .

      “Trừ em và dì Lâm ra ai đút cháo cho con con cũng đều bị ói, còn các món khác sao.”

      lên tiếng giải thích, thấy lại bày ra dáng vẻ ngu ngốc giọng cũng trở nên nghiêm khắc hơn: “Đừng bày ra bộ dạng đó, mặc dù phải công nhận là...trông rất hợp với em.”

      Nhan Họa: “...” Tương lai sao lại gả cho tên đáng ghét như vậy cơ chứ?

      Vì tính cách khác thường của con trai tương lai mà Nhan Họa đành phải nhận nhiệm vụ đút bữa sáng cho cậu nhóc.

      Tiểu Duệ Duệ đúng như lời mà ba nó , chỉ cần là đút nhóc rất ngoan ngoãn há miệng ra, nuốt xong miếng cháo nào là lại toe toét cười với cái, sau đó mềm mại gọi “Mẹ”, rồi lại há miệng ý bảo đút tiếp.Điệu bộ đáng này trong nháy mắt hạ gục được Nhan Họa, làm cho cam tâm tình nguyện hầu hạ cậu nhóc, vui vẻ sắm vai tiểu nha hoàn, thậm chí còn quên luôn cả bữa sáng của mình.

      Kết thúc khoảng thời gian êm đềm ăn sáng, Tiểu Duệ Duệ sau khi được nạp năng lượng lại bắt đầu có sức sống kinh người, hưng phấn chạy loạn khắp phòng, Nhan Họa bất đắc dĩ phải chạy sau mông cậu nhóc, căn bản còn có thời gian để quan tâm đến những việc khác.

      Nhan Họa chuyên tâm đuổi theo trông nom Duệ Duệ nghịch ngợm, còn người đàn ông kia thu dọn bàn ăn, có vẻ như làm việc nhà rất thành thạo, hình ảnh này hoàn toàn tương xứng với vẻ ngoài xuất chúng của .Lúc Nhan Họa đuổi theo nhóc con vào phòng bếp, nhìn thấy đứng rửa bát mà ngạc nhiên thôi, từ đó có thể kết luận rằng, khi nào người này ở nhà giúp làm việc nhà, phải như những người đàn ông khác, coi việc nhà là trách nhiệm của phụ nữ.Ba chính là ví dụ, trừ những tình huống bất đắc dĩ ra hầu như ông bao giờ động vào việc nhà.

      Người đàn ông lau dọn phòng bếp xong liền rót ấm trà, bê ra ngoài hành lang mang phong cách châu Âu rồi đặt xuống chiếc bàn tròn.

      Nhan Họa thấy vậy tâm tình có chút bất ổn, nhưng vẫn phải bế con trai qua rồi ngồi xuống ghế, ngồi nghiêm chỉnh giống như học sinh ngoan.

      Tiểu Duệ Duệ lúc này nhảy xuống rồi nhào vào lòng bố rồi.Người đàn ông rất tự nhiên tay ôm con trai, tay rót chén trà rồi đưa tới trước mặt .

      Nhan Họa càng thêm sốt ruột, nếu như có con trai bọn họ hẳn là ngồi chuyện với nhau để giúp hiểu thêm về hoàn cảnh tại rồi.Nhan Họa chắc chắn rằng, so với việc đối mặt với Nhan Họa trẻ trung quen thuộc thích ngồi uống trà với vợ của hơn.

      Chắc chắn là như vậy rồi!

      cho nghe về tình huống của em .” bình tĩnh , “ muốn biết tại sao em lại bỗng dưng biến thành như vậy.”

      Nhan Họa chỉ liếc mắt nhìn cái chứ dám nhìn quá lâu, mặc dù người đàn ông này là chồng tương lai của , nhưng đối với bây giờ hoàn toàn là người xa lạ.

      Mọi chuyện quá hỗn loạn, làm cho có tâm tư đâu để vui sướng khi nhìn thấy người chồng tuấn của mình cũng như cuộc sống tuyệt vời sau hôn nhân, chỉ cảm thấy tất cả những điều này khó tin.

      giọng đáp: “Em cũng biết nữa, lúc em tỉnh dậy tự nhiên thấy mình ở đây rồi.”

      Người đàn ông khẽ nhướn mày nhìn bộ dạng tránh né của , mặc dù biết đây là dáng vẻ thời học sinh của , nhưng trong lòng vẫn cảm thấy hơi khó chịu.Từ rất giỏi trong việc quan sát và phỏng đoán về con người, tính cách này làm cho có phần trưởng thành hơn các nam sinh khác, hơn nữa có ai biết hơn về nhất cử nhất động hồi còn học của , thậm chí ý nghĩa của những hành động theo bản năng của cũng có thể thuộc như lòng bàn tay.

      Cho nên biết , mặc dù chính là chồng , nhưng chắc hẳn nhóc này vẫn chưa dám nhìn thẳng mặt , cho nên vẫn chưa thấy dung mạo của , thậm chí đến là ai cũng biết.

      Thế là, liền ác ý mở miệng : “Có lẽ em vẫn chưa nhớ tên tôi, tôi tên là Kỳ Trạch.”

      Hả, Kỳ Trạch...Cái tên này nghe quen quá!

      Kỳ Trạch?!!!!!!!!!!!

      Nhan Họa giật mình ngẩng đầu, trợn mắt há hốc mồm nhìn , sau đó mặt lập tức bày ra dáng vẻ “ thể nào có chuyện này được”.

      Người đàn ông kia dường như rất thích thú khi nhìn thấy dáng vẻ tại của , cảm thấy vẻ ngốc nghếch này vô cùng thân thiết và gần gũi, vỗ con trai giờ phút này cũng tò mò nhìn bộ dạng ngốc nghếch của “mẹ”, đặt nhóc xuống cho nó tự chơi mình, sau đó lại bưng tách trà lên uống ngụm.

      Vẻ mặt của Nhan Họa lúc này giống như vừa bị sét đánh, theo bản năng bắt đầu quan sát , nhìn động tác uống trà, cái cằm được cạo râu sạch , đôi môi mỏng khẽ mím lại, yết hầu chuyển động của khi nước trà trôi xuống cổ họng...Tâm trí của lập tức bị người đàn ông thành thục này chiếm giữ, nhất thời chưa thể nhớ ra được hình ảnh thời niên thiếu của Kỳ Trạch trông như thế nào.

      Nếu như hôm qua nhặt được thẻ học sinh của Kỳ Trạch trong lúc nhất thời thể nhớ ra được người này.Lớp mười và Kỳ Trạch học chung lớp, nhưng đối với nam sinh tuyệt đối chú ý nhiều, cũng có phần là vì ngượng, cho nên dám để ý quá sâu đến ai, tránh cho người ta lại hiểu lầm.

      Kỳ Trạch thời còn học là chàng trai rất ưu tú, thành tích học tập tốt, nghe trong trường cậu nhận được mến của rất nhiều nữ sinh.Còn luôn rất an phận, vì được cha mẹ dạy bảo nghiêm khắc nên dám đương khi còn học, càng giống những nữ sinh trong tuổi trưởng thành nảy sinh tình cảm với các bạn nam...

      Vì vậy, mấy quen thuộc với Kỳ Trạch, hơn nữa vì là người quá mức được quý, cho nên luôn nghĩ mình và là người của hai thế giới.

      người đàn ông mà mình luôn muốn giữ khoảng cách, hơn nữa còn xấu xa như vậy, lại chính là chồng tương lai của ...

      Ông trời ơi! Xin ông hãy ban sấm sét xuống rồi đưa con trở về mười năm trước mà!

    4. Ngân Nhi

      Ngân Nhi Well-Known Member Staff Member VIP Trial Moderator Super Editor

      Bài viết:
      1,304
      Được thích:
      47,158
      Chương 6
      Edit: Ngân Nhi

      Hai người đều chìm đắm trong những suy nghĩ riêng của mình, gió thu se lạnh khẽ ùa vào, khí cực kỳ yên tĩnh.

      Nhan Họa vẫn còn thắc mắc, trong tương lai làm sao lại gả cho cái người tên là Kỳ Trạch kia cơ chứ?

      ràng hai người hề thân quen gì, cũng chẳng có tình cảm với nhau, vậy nguyên nhân là gì chứ?

      Hay là xem mặt rồi kết hôn? lẽ lại theo khuôn phép cũ như vậy ư?

      Kỳ Trạch còn suy nghĩ nhiều hơn , nghĩ xem nguyên nhân từ đâu mà có thể biến người trưởng thành trở về thời niên thiếu? Chuyện này cực kỳ phi khoa học, khó có thể giải thích được.Vấn đề nữa là ấy chỉ sống trong thân xác của thời niên thiếu thôi, hay là ký ức cũng chỉ dừng lại ở thời điểm đó? Nếu ký ức chỉ dừng lại ở thời đó còn dễ hiểu, nếu đúng là Nhan Họa của mười năm trước tới đây, vậy Nhan Họa của tại đâu mất rồi?

      Từ buổi sáng phát có điều bất thường, Kỳ Trạch nhanh chóng nghĩ tới rất nhiều khả năng, nhưng ngay cả Nhan Họa cũng biết tại sao, mà cũng tìm hiểu kỹ, điều này làm cho càng thêm rối rắm. nhiều năm rồi có chuyện nào khiến cảm thấy bất lực như chuyện này, cảm giác đó đối với người đàn ông luôn nắm cuộc sống của mình trong lòng bàn tay như dễ chịu chút nào.

      Dòng suy tư của hai người bỗng bị tiếng chuông điện thoại cắt đứt.

      Nhan Họa giật bắn mình, nhìn đứng dậy nghe điện thoại.

      Cuộc điện thoại chưa đầy phút kết thúc, người đàn ông sau khi tắt di động liền quay đầu với : “Công ty có việc gấp, phải đến đó chuyến, em có ở nhà trông Duệ Duệ được ?” hỏi, trong lòng cảm thấy yên tâm lắm khi để cho bé 17 tuổi mình trông trẻ con.

      Nhan Họa nhìn bánh bao ngồi đất hung bạo tàn phá đống đồ chơi, cứng ngắc gật đầu cái.

      Kỳ Trạch chỉ cần chưa đến mười phút thay xong quần áo, người là bộ comple được thiết kế rất đẹp, trong tay cầm cặp tài liệu.Vóc dáng của rất cao, chắc phải mét tám, mặc tây trang vào khiến càng trở nên nổi bật và tuấn hơn.

      Đối mặt với người đàn ông mang đậm hơi thở tinh như vậy, thấy quen.

      cố gắng trở về trước buổi trưa.Nếu có chuyện gì phải gọi cho ngay, trong di động của em có số của , cần tự mình tìm.Nếu như vì quá bận mà thể nghe máy em có thể gọi cho dì Lâm, nhà dì ấy ở ngay gần đây.Trong tủ lạnh chuẩn bị xong nguyên liệu nấu ăn, đói bụng vào bếp nấu.Bữa trưa của Duệ Duệ là cháo cá, dì Lâm chuẩn bị sẵn đồ rồi, em chỉ việc nấu lên thôi, có được ?”

      Cho dù có biết nấu chăng nữa, khi nhìn thấy dáng vẻ như muốn “Em ngốc đến mức đó chứ” của ai cũng tức giận mà là biết nấu thôi.

      Người đàn ông nhìn lát, sau đó nhìn sang hướng khác, sau đó lại dặn dò liên tục về chuyện nhà và cách chăm sóc con.Nhan Họa rất nghiêm túc mà nhớ kỹ, thỉnh thoảng lén nhìn cái, cảm thấy lúc này nhiều đến mức làm phá vỡ ấn tượng lúc trước của về , nhưng xét thấy quan tâm đến cả những việc như vậy, chứng tỏ người bố tốt.

      Tiểu Duệ Duệ dường như cũng cảm nhận được điều gì đó, bèn quăng bỏ món đồ chơi trong tay ra rồi chạy vào lòng Nhan Họa, Nhan Họa cũng vội vàng vòng tay ôm lấy cậu nhóc. lớn dùng đôi mắt mong đợi nhìn Kỳ Trạch, người là nữ sinh trung học ngây thơ, còn lại là con trai bé bỏng của , nhìn thấy cảnh này càng yên lòng.

      xong hết những điều cần lưu ý, Kỳ Trạch tới xoa đầu con trai rồi ra ngoài.

      Nhan Họa biết là yên tâm khi để nữ sinh trung học chăm sóc con mình, cảm thấy bị xem thường, nên chỉ yên lặng nhìn theo .

      ngồi ban công, hưởng thụ cơn gió thu mát lạnh ùa vào, cúi xuống là có thể nhìn thấy toàn cảnh bên dưới khu nhà, khí trong lành sạch , vài ông bà già nhàn nhã bộ xung quanh.

      Nơi đây hiển nhiên là khu nhà ở cao cấp mới được xây dựng lâu, cây xanh được phân bố rất hợp lý, cách đó còn có cả những căn nhà được xây theo mô hình biệt thự.Phòng của bọn họ ở tầng năm, khoảng cách tệ, ngẩng đầu là có thể nhìn thấy công viên Sâm Lâm ở phía xa, lúc này ở nơi đó còn có lá phong đỏ.

      Nhan Họa cau mày suy tư, công viên Sâm Lâm ở thành phố N trước đây cũng đến mấy lần, nhưng khi đó xung quanh vẫn còn rất hoang vu, gần như có khu nhà ở nào.

      “Ba ba ~~ Xe xe ~~~~” Duệ Duệ đột nhiên kêu lên rồi chạy tới trước lan can.

      Nhan Họa cũng tới rồi cùng Duệ Duệ nhìn xuống, chiếc xe hơi màu xám bạc từ hầm gửi xe ra, Duệ Duệ chỉ vào chiếc xe rồi liên tục gọi “Ba ba” “xe xe”, nếu tính toán thời gian từ lúc ra ngoài chiếc xe này chắc là của rồi.

      Hai người cùng đưa mắt dõi theo bóng dáng ngày xa khuất của chiếc xe.

      Thấy xe rồi, Tiểu Duệ Duệ lại ngồi xuống mở đồ chơi mới ra, lại còn kéo theo Nhan Họa chơi cùng mình, còn nhưng rất tinh ranh, còn biết phân chia đồ cách công bằng rồi.

      Hôm nay theo lịch cũng là thứ tư, theo lý thuyết là ngày làm bình thường, nhưng người kia , cho nên cũng chưa biết là hay chính bản thân trong tương lai làm nghề gì, vừa nãy vì bỡ ngỡ nên nghĩ đến điều này, giờ người đàn ông kia có ở đây, lại bắt đầu cảm thấy tò mò về tương lai của mình.

      Nhưng mà, dù có hiếu kỳ chăng nữa cũng chẳng giải quyết được vấn đề gì.

      Mặt trời dần lên cao, tuy tháng chín nhưng trời vẫn sáng rực rỡ, sân thượng bị ánh mặt trời chiếu rọi trở nên sáng bừng.Nhan Họa thấy vậy liền nịnh con trai tương lai vào trong phòng khách chơi, thấy trán con toát mồ hôi, lại lau mồ hôi cho nó, sau đó nghĩ chắc con khát nên bèn vội vàng lấy nước.

      Uống nước xong, Tiểu Duệ Duệ đột nhiên nhăn tít mặt lại nhìn rồi khẽ kêu lên tiếng.

      Nhan Họa khó hiểu nhìn nhóc, thấy nhóc đưa tay muốn kéo quần xuống bỗng giật mình dựng tóc gáy, đừng là ị thối đấy nhé?

      Sau khi luống cuống cởi quần và bỉm của cậu nhóc ra mới thấy chỉ là nước tiểu thôi, có vật gì khác, Nhan Họa thở phào nhõm, nhanh chóng lấy bỉm sạch thay cho Duệ Duệ.

      Thay bỉm sạch xong, Tiểu Duệ Duệ lại bắt đầu thể bản tính ác ma của mình, ở trong phòng điên cuồng ném đồ chơi loạn xạ, khiến cho 17 tuổi có nghiệp vụ thuần thục bị quay như chong chóng, đành phải theo sát nhóc con từng ly từng tý, chỗ nào nhóc làm hỏng lại theo sửa lại.

      Mặt trời càng lên cao nhiệt độ cũng theo đó mà tăng lên.Song vì khí xung quanh khu nhà này rất tốt, có gió mát thổi vào nên cũng thấy nóng.

      Nhóc con chơi mệt xong bắt đầu thấy đói, Nhan Họa bất tri bất giác nhận ra gần giữa trưa rồi.

      lại tiếp tục bận rộn vào bếp nấu cháo cá cho Duệ Duệ ăn, cá được xử lý và cắt miếng sạch rồi, chỉ cần nấu cháo và cho cá vào là xong.Món cháo này đương nhiên làm khó được Nhan Họa, sinh ra trong gia đình ở nông thôn, bảy tuổi phải giúp đỡ bố mẹ làm việc nhà, cho nên việc nấu cháo thành vấn đề.

      Sau khi đút cho bánh bao ăn no, Nhan Họa thấy nhóc mệt mỏi dụi dụi mắt, bèn lập tức bế nhóc lên, rửa sạch mặt mũi tay chân cho nhóc rồi vào phòng ngủ.

      Em bé hiển nhiên là quen ngủ giường ba mẹ, vừa mới đặt xuống giường chưa được bao lâu nhắm mắt ngủ say.

      Nhan Họa mệt mỏi cả buổi sáng, thấy bé ngủ ngon như vậy cũng cảm thấy buồn ngủ theo. khẽ vuốt ve khuôn mặt nhắn đáng của Duệ Duệ, vẫn dám tin rằng đây là con trai tương lai của mình, nhưng điều thể phủ nhận đó là rất quý đứa này.

      nằm giường vòng tay ôm lấy Duệ Duệ, cuối cùng cũng chìm vào giấc ngủ.

      ***

      “A Họa! A Họa! Mau dậy , sắp muộn học đến nơi rồi!”

      Tiếng gõ cửa ầm ĩ vang lên, kèm theo tiếng của mẹ Nhan, đem mấy con sâu ngủ vây quanh Nhan Họa đuổi còn mống.

      Nhan Họa theo bản năng cau mày, trong lòng thầm nghĩ ai mà lớn tiếng như vậy chứ, nhỡ đánh thức Duệ Duệ nghịch ngợm dậy biết phải làm sao đây? Nghĩ vậy, bèn đưa tay ôm chặt lấy Duệ Duệ.

      “A Họa! Mau dậy , được ngủ nướng!”

      Giọng sư tử Hà Đông của mẹ thành công đánh thức dậy, giật mình nhảy dựng lên, khi nhìn thấy khung cảnh xung quanh khỏi ngây người, đưa tay sờ lên mái tóc rối bù, trong lúc nhất thời thể biết được là ngày hay đêm, là mơ hay là .

      phải vừa mới bay đến tương lai mười năm sau, ôm con trai ngủ trưa hay sao? Vì sao lúc tỉnh dậy lại quay về phòng của mình rồi?

      Nhan Họa cúi đầu nhìn vào thứ ôm trong ngực, phải là em bé, chỉ là gối ôm thôi.

      Rốt cục chuyện gì xảy ra vậy chứ?

    5. Ngân Nhi

      Ngân Nhi Well-Known Member Staff Member VIP Trial Moderator Super Editor

      Bài viết:
      1,304
      Được thích:
      47,158
      Chương 7
      Edit: Ngân Nhi

      Nhan Họa kinh ngạc ngồi yên chỗ, trong lúc nhất thời thể phân biệt được đây là mơ hay , bèn véo chặt vào đùi mình cái, đau đến chảy nước mắt.

      Cảm giác đau đớn cho biết đây là , nhưng cũng nhớ, lúc ở tương lai cũng véo mình cái như vậy, cảm giác đau đớn cũng khác gì lúc này.

      “A Họa, sao vẫn chưa chịu dậy hả?”

      Mẹ Nhan đợi hồi lâu vẫn thấy bên trong có tiếng động, bèn trực tiếp mở cửa mà vào, chỉ thấy rèm cửa vẫn được đóng kín, dựa theo chút tia sáng cũng có thể nhìn thấy được người giường thức dậy.Mẹ Nhan liền tới cửa sổ rồi mạnh tay kéo toang rèm ra.

      Ánh sáng chói mắt chiếu vào làm cho cả phòng trở nên sáng rực, cũng khiến cho Nhan Họa thể mở mắt ra được.

      “Bữa sáng mẹ chuẩn bị xong rồi, con mau dậy thôi! Còn phải đưa em ra bến xe bus nữa đấy!” Mẹ Nhan lên giọng , thấy vẫn ngồi yên có chút lo lắng hỏi: “Con sao vậy? Cảm thấy thoải mái à? Có phải do hôm qua bị ngấm mưa nên cảm lạnh rồi ?”

      Nhan Họa vội hồi phục tinh thần, vội vàng lắc đầu : “ phải đâu ạ, con chỉ chưa tỉnh ngủ thôi.Mẹ, con dậy rồi, muốn thay quần áo, mẹ ra ngoài trước !” sợ nếu là trong người cảm thấy khỏe mẹ đưa đến gặp bác sĩ mất.

      Mẹ Nhan thấy con vẫn ổn yên tâm bước ra ngoài, sau đó đến trước cửa phòng của con trai ngay bên cạnh rồi gọi: “A Lãng, dậy !”

      Nhan Họa đứng dậy gấp gọn chăn, sau đó thay quần áo đồng phục, lúc vào nhà vệ sinh rửa mặt, nhìn gương mặt của mình trong gương, kiềm chế được mà đưa tay sờ lên, khẽ vén tóc mái, quả nhiên đó vẫn còn nốt mụn...

      nằm mơ sao? Nhưng nếu là mơ tại sao cảm giác lại chân đến vậy?

      Nhan Họa có cách nào giải thích những thắc mắc trong đầu mình lúc này, miệng vừa ngậm bàn chải đánh răng, mặt vừa dí sát vào gương ngắm nghía, hồi tưởng lại hình ảnh trong tấm ảnh cưới, lẽ đó là giấc mơ, mơ thấy mình tới tương lai, gặp chồng và con trai của mình?

      Người ta thường : Ngày nghĩ gì đêm mơ thế.Nhưng thề là bao giờ buôn chuyện quá sâu về vấn đề này với các bạn học nữ.Thỉnh thoảng cũng về những mong ước về người chồng tương lai, nhưng phải trong đầu lúc nào cũng nghĩ đến nó, cho nên câu thể áp dụng với ! cũng đâu có mặt dày mà ảo tưởng rằng khi lớn lên mình gả cho tên nam sinh đó...

      “Này bà chị, sao chị chậm như rùa thế? Chuẩn bị xong chưa? Còn nhanh lên là muộn học đó!”

      Cửa phòng vệ sinh bị gõ ầm ĩ, hiển nhiên là Nhan Lãng sốt ruột muốn dùng nhà vệ sinh.
      Nhan Họa bị tiếng của em trai làm thức tỉnh, nhận ra mình quá lãng phí thời gian, bèn vội vàng đáp lại tiếng rồi nhanh chóng đánh răng rửa mặt, sau đó nhường lại nhà vệ sinh cho em trai.

      Nhan Lãng mặc đồ ngủ, tay vò mái tóc rối bù vào nhà vệ sinh, gương mặt cậu rất đẹp, trông khá giống Nhan Họa, song điểm khiến cho người ta đau lòng đó là cậu ràng đẹp hơn so với chị mình.May là năm nay cậu mới 14 tuổi, con trai phát triển muộn, sau này lớn lên nữa có chút phong thái đàn ông hơn.

      “Sao phải tranh nhà vệ sinh với chị? Tầng dưới cũng có mà!” Nhan Họa hung ác đập vào đầu cậu cái.

      Nhan Lãng đóng cửa nhà vệ sinh lại, giọng non choẹt đáp: “Phòng em ở này, cho nên em thích dùng phòng này, sao chị xuống nhà vệ sinh tầng dưới ?”

      Nhan Họa bực mình hừ tiếng, về phòng nhìn đồng hồ, giật mình phát hôm nay mình đúng là quá chậm chạp rồi, bây giờ muộn mười phút so với bình thường, bèn vội vàng cầm lấy balo rồi chạy xuống nhà ăn.

      bàn phòng bếp dọn xong bữa sáng, có bánh bao sữa đậu nành bán ở đầu phố, còn có cả cháo loãng ăn kèm với dưa chua và trứng muối nữa.

      Nhan Họa tay gắp bánh bao chấm xì dầu ăn, tay cầm trứng muối đập vỡ, ăn nửa còn nửa để cho Nhan Lãng.Đây là trứng muối nhà làm nên Nhan Họa luôn thích ăn, nhưng trứng muối hôm nay quá mặn nên chỉ ăn được nửa, phần dư lại đành để cho cậu em tiêu diệt nốt vậy.

      Hôm nay Nhan Họa dậy muộn mười phút, cho nên lúc hai chị em ăn xong bữa sáng còn nhiều thời gian nữa, chỉ còn biết vội vàng cầm balo lên rồi chạy ra ngoài.

      Nhan Họa đến nhà gửi xe của khu nhà lấy xe, đợi ổn định chỗ ngồi Nhan Lãng cũng đặt mông ngồi ở đằng sau , bởi vì chiếc xe điện này khá nhắn, nên hai người ngồi hơi chật, Nhan Lãng bất mãn : “Lúc đầu bảo chị mua xe to hơn chút rồi mà nghe, lại mua cái xe này, ngồi chả thoải mái gì hết! Sau này lúc em tròn 16 tuổi, nhất định mua cái xe máy điện phong cách, còn lâu mới mua cái xe đạp điện này.”

      “Đây là xe của chị, mà chị là nữ sinh, sức lực được như các cậu, nên đương nhiên chọn cái xe nhắn này rồi.Chờ em đủ 16 tuổi sau, còn bây giờ, cậu Nhan 14 tuổi ơi, ngồi cho chắc vào, tôi lái xe đây!”

      Nhan Họa phóng xe , gió mát buổi sáng thổi vào vô cùng dễ chịu.Hôm qua mưa suốt cả đêm, lúc gần sáng mới tạnh, mặt đường vẫn ướt nhẹp, song bầu trời dường như trở nên tươi mới hơn, mang theo se lạnh của mùa thu, khiến cho tâm trạng cũng thoải mái hơn nhiều.

      Sau khi chở em trai ra bến xe bus, Nhan Họa lại lập tức thẳng đến trường học.

      Giờ học ở trường Nhị Trung bắt đầu từ 7:20 sáng, Nhan Họa đến trường vừa kịp giờ, hơn nữa lúc đến cửa lớp còn thấy giáo viên chủ nhiệm vẻ mặt nghiêm túc đứng bên ngoài quan sát lớp, làm cho có cảm giác như mình đến muộn vậy.

      Tiết đầu tiên là văn, cán của lớp là bạn rất xinh xắn tên là Đàm Minh Thiên, đứng bục giảng hướng dẫn cả lớp ôn bài.Nhan Họa vội vã qua bục giảng đến chỗ ngồi của mình, cuối cùng mới thở phào nhõm.

      May mà đến muộn.

      Tuy nhiên, bạn cùng bàn với hôm nay lại tới trễ hơn cả , điều này cũng dễ hiểu, bạn Đàn Tử Quỳnh này nhà cách trường khá xa, cho nên tuần có ít nhất hai ngày muộn.

      Nhan Họa giở sách văn ra đọc.

      Năm phút sau, Đàn Tử Quỳnh cuối cùng cũng tới, vứt balo lên bàn, vừa thở hổn hển vừa nhấp mấy ngụm nước lấy lại sức, sau đó mới mở sách ra ôn bài.

      Thời gian truy bài kết thúc, tiếp theo là tiết học đầu tiên.

      Trước khi giáo viên tiếng đến, Đàn Tử Quỳnh quay sang chuyện với Nhan Họa: “A Họa, hôm qua mưa to đấy, sao cậu về nhà được vậy?”

      phải đội mưa mà về chứ sao!” Nhan Họa vừa sắp xếp sách vở trong ngăn bàn vừa đáp, xong khỏi nhớ lại cái thẻ học sinh nhặt được hôm qua...

      Nghĩ đến cái thẻ rồi lại nghĩ đến giấc mộng, Nhan Họa bỗng cảm thấy khỏe chút nào.Suy nghĩ lát, quyết định nhờ người trả giúp cái thẻ học sinh kia, dám đâu, nhỡ gặp nhân vật chính trong giấc mơ kia bối rối chết mất.

      “Đàn Tử, hôm qua mình nhặt được cái thẻ học sinh, giờ giải lao cậu giúp mình đem trả cho người ta được ?” xong liền lấy thẻ từ trong balo ra.

      Đàn Tử Quỳnh cầm lên nhìn, giật mình : “Cậu nhặt được thẻ của Kỳ Trạch? là...may mắn chết được. mình cậu trả , cũng xa lắm mà, mà còn ngắm hotboy.Haizz, từ hồi lớp mười cậu ta chuyển đến ban khoa học tự nhiên cũng ít gặp mặt hẳn, đáng tiếc !”

      Đàn Tử Quỳnh cực kỳ oán hận việc chia khoa này, cảm thấy trường học biến thái kinh khủng, sao tự nhiên lại đặt khoa văn và khoa tự nhiên cách xa nhau thế làm gì biết? Chẳng lẽ biết khoa văn thịnh dương suy, còn khoa tự nhiên dương thịnh suy sao? Hại hồi lớp mười có quen bạn trai cùng lớp, bây giờ hai khoa cách xa nhau nên tiện liên lạc, tình cảm cũng phai nhạt dần.

      Nhan Họa mặt co quắp, trong lòng thấy có cái gì gọi là đáng tiếc cả, căn bản vì ít khi quan tâm đến các bạn học nam.

      Đàn Tử Quỳnh lật qua lật lại tấm thẻ học sinh, sau đó lại sờ lên tấm ảnh chụp, tán thưởng : “Kỳ Trạch là đẹp trai, chụp ảnh thẻ cũng vẫn đẹp, này cho cậu, tự mình đưa cho người ta nhé, mình tin cậu mà!”

      Trai đẹp ai cũng thích ngắm, Đàn Tử Quỳnh cũng phải ngoại lệ, cho nên cũng mong muốn rằng bạn tốt của mình có cơ hội ngắm nhìn trai đẹp ở khoảng cách gần, chừng trị được chứng sợ con trai của cậu ấy.

      Đàn Tử Quỳnh vóc người xinh xắn lanh lợi, gương mặt ưa nhìn, nước da màu mật ong khỏe mạnh, điển hình là người vận động, tóc ngắn đáng , nhìn chung là khiến người ta nhìn mà dứt ra được. ấy là nữ sinh rất hoạt bát, hầu như ai cũng chơi thân với , nhân duyên đối với phái nam cũng tốt, dường như ở bất cứ nơi đâu cũng đều có bạn của ấy vậy, khác hẳn với yên tĩnh thanh cao như Nhan Họa.

      Song, tuy tính cách trái ngược nhưng hai người vẫn là bạn thân của nhau từ năm lớp mười đến giờ, thân đến mức có thể mặc chung cả đồ lót.

      “Đàn Tử!” Nhan Họa ngượng ngùng khẽ quát.

      Đàn Tử Quỳnh cười ha ha, đưa tay vỗ vai , : “ phải là mình muốn giúp cậu, mà hôm nay mình có việc bận , thời gian nghỉ ngơi cũng phải làm giúp cậu ư, mình rảnh nhé! Mà sao cậu tự mình trả cho người ta mà cứ nhất định phải nhờ người khác trả hộ vậy, lẽ...” Đàn nương dùng ánh mắt hoài nghi nhìn .

      Nhan Họa cố gắng khống chế nét mặt của mình, bình tĩnh : “Mình cũng có việc bận nên mới phải nhờ cậu mà, nếu mọi người đều rảnh mình cũng vẫn phải tìm người giúp.”

      Đàn Tử lúc này mới nghi ngờ nữa.

      Cuộc sống lớp mười hai bận rộn mà khô khan, cuộc chuyện của các bé học sinh cũng nhàm chán như vậy, hơn nữa còn rất dễ dàng đánh trống lảng, tiếng chuông vào học vang lên, hai người lập tức yên lặng, Nhan Họa để thẻ học sinh vào ngăn bàn rồi bắt đầu chăm chú nghe giảng.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :