1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Hy vọng của Nhan Họa - Vụ Thỉ Dực (Full + Đã có ebook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Ngân Nhi

      Ngân Nhi Well-Known Member Staff Member VIP Trial Moderator Super Editor

      Bài viết:
      1,304
      Được thích:
      47,158
      @Jupiter Galileo Font việt hóa là font nào hả nàng ta ko biết T___T Khó đọc lắm ko? T_T
      JupiterGalileo thích bài này.

    2. Ngân Nhi

      Ngân Nhi Well-Known Member Staff Member VIP Trial Moderator Super Editor

      Bài viết:
      1,304
      Được thích:
      47,158
      Chương 65
      Edit: Ngân Nhi

      Bị người ta hôn trộm mất rồi.

      Được rồi, mặc dù vẫn chưa thể coi là gì, chẳng qua chỉ lướt qua cái mà thôi, nhưng đối với chưa từng thân mật với người khác giới mà đó là chuyện rất đáng để tâm, đặc biệt là người hôn trộm kia là bạn trai .

      Nhan Họa cả buổi tối đều lơ lơ đãng đãng, thậm chí ngay cả khi Nhan Lãng ở bên cạnh tức giận gì đó mà cũng chỉ đáp bừa lại mấy câu, sau đó lại tiếp tục ngây ngốc.

      Nhan Lãng nhìn dáng vẻ của chị, thầm nghĩ quả nhiên là lâu ngày sinh tình rồi, sau này phải làm thế nào đây?

      Nhan Lãng mặt ủ mày chau, thầm tức giận tại sao mình lại bất cẩn như vậy, để cho bọn họ phát sinh tình cảm với nhau? lẽ giữa nam với nữ thể tồn tại thứ gọi là tình bạn hay sao? ràng chị Đàn Tử Quỳnh chơi thân với rất nhiều nam sinh mà…

      Cũng may Nhan Họa là người ổn định cảm xúc rất nhanh, ngủ giấc liền khôi phục lại bình thường.

      Nhưng sau khi phục hồi tâm trạng, lại ngờ rằng Kỳ Trạch lại tới nhà vào sáng chủ nhật, thế còn ôm theo con khỉ bông to hơn gấp đôi con của Liêu Vinh tặng hôm qua, sau đó trực tiếp mang nó vào phòng , đặt con khỉ to bằng người lên giường, kế đó lại tùy tiện vứt thẳng con gấu bông của Liêu Vinh vào góc nhà.

      “Giường của cậu cũng lớn lắm, để con khỉ này là chiếm gần hết chỗ rồi, những thứ linh tinh khác đừng để lên giường nữa.” Kỳ Trạch .

      Mấy thứ linh tinh mà cậu ấy chính là con gấu bông của Liêu Vinh đấy hả?

      Nhan Họa sững sờ nhìn Kỳ Trạch, sau đó lại liếc nhìn con gấu bông bị ném trong xó nhà, đột nhiên phát chuyện, cậu ấy là ghen sao? Lần nào cũng xử lý mọi chuyện có vẻ như rất hợp tình hợp lý, khiến cho thể làm gì được.

      Chuyện Kỳ Trạch mang con khỉ bông to bự đến nhà đương nhiên cả nhà Nhan Họa đều biết, đến bữa cơm trưa, Kỳ Trạch liền bị người nhà Nhan Họa hỏi han.Những ngày thứ bảy chủ nhật, nếu buổi sáng Kỳ Trạch tới nhà phụ đạo cho Nhan Họa ở lại ăn cơm trưa luôn.

      “A Trạch, sao cháu lại cho A Họa con thú bông to thế? Có tốn tiền lắm ?”Mẹ Nhan từ trong sâu thẳm vẫn là người phụ nữ nông thôn mộc mạc tiết kiệm, “Thú bông trong phòng nó nhiều lắm rồi, giường dưới giường đều bày la liệt, cũng toàn là người khác tặng, nên cháu cần mua cho nó nữa đâu.”

      Kỳ Trạch thong thả : “Bác , ra đây là quà cháu tặng Nhan Họa nhân ngày cậu ấy tháo bột, hôm qua các bạn đến tặng rất nhiều quà, cháu cũng phải ngoại lệ, chẳng qua là muộn ngày thôi ạ.”

      Lời giải thích này rất hợp lý nên mẹ Nhan mới càm ràm nữa.

      Nhan Họa liếc nhìn Kỳ Trạch, đúng lúc bắt gặp cậu ấy cũng nhìn mình, hai ánh mắt giao nhau, khiến cho cả hai đều nhớ lại đến nụ hôn trộm hôm qua, trong lòng lại có phần mất tự nhiên, vội cúi đầu tiếp tục ăn cơm.Nhan Lãng nhìn thấy mờ ám trong ánh mắt của hai người, bèn kết luận hai người này nhất định có GIAN TÌNH!

      Quả nhiên chuyện gì đến đến, có muốn tránh cũng được.

      Có thể là do nhận ra chuyện của hai người, nên xế chiều Nhan Lãng lười biếng chạy làm bóng đèn nữa mà trực tiếp cùng chiếm người của chị , tìm Kỳ Trạch rồi rủ vào phòng khách chơi game, cứ tiếng “ Trạch” hai tiếng “ Trạch”, người nào biết còn tưởng Kỳ Trạch chính là ruột của cậu còn Nhan Họa ngược lại bị đá sang bên rồi.

      Đợi đến tối sau khi Kỳ Trạch ra về, Nhan Họa mới kéo áo em trai hỏi: “A Lãng, em có ý gì hả? Hôm nay em cực kỳ thân thiết với Kỳ Trạch, rất kỳ lạ.”

      Nhan Lãng nhìn chị, quệt miệng : “Em vẫn như thế với ấy mà, đâu chỉ riêng hôm nay thôi đâu.”

      “Nhưng hôm nay em hề trông chừng bọn chị như mọi ngày.” Nhan Họa tiếp tục , cậu em ngốc của nhìn chằm chằm và Kỳ Trạch, cũng thời thời khắc khắc chạy tới làm bóng đèn, để cho bọn họ có nhiều thời gian ở riêng chỗ, việc này quả khiến bọn họ có chút quen.

      Nhan Lãng liếc nhìn chị, khinh bỉ : “Dù sao hai chị cũng nhau rồi, em trông chừng có ích gì nữa? Chị, chuyện này sao cả, chỉ cần chị đừng để ấy chiếm tiện nghi, thành tích học bị giảm sút là được, đến lúc đó lại khóc!”

      Nhan Họa nghe vậy liền đỏ mặt, kêu lên: “Trẻ con biết cái gì! Bọn chị làm việc gì đáng xấu hổ hết! Về phần học tập em phải lo, Kỳ Trạch theo sát việc học của chị.”

      “Vậy tốt, hổ là Trạch, làm việc gì cũng có kế hoạch đâu ra đấy, chỉ lo cho mình mà còn lo cho cả chị nữa.” Nhan Lãng vỗ đầu chị ngồi xe lăn, trong lòng mặc dù vẫn còn lo lắng, nhưng dù sao hai người như vậy rồi, cậu thể lao vào phá đám được.Nếu cậu dám dùng gậy đánh uyên ương chị cậu chắc chắn cũng cầm gậy đánh lại cậu.

      Sau khi đẩy chị về phòng, Nhan Lãng lại hỏi: “Chuyện chị và ấy quen nhau, chị có định với bố mẹ ?”

      “Cứ kệ , tại cũng chưa gấp.Hơn nữa em cảm thấy bọn chị vẫn như bình thường sao? Vẫn là Kỳ Trạch đến nhà chúng ta, sau đó cùng chị học trong thư phòng, bọn chị ra ngoài chơi, cũng qua đêm bên ngoài, nhìn chả giống như nhau gì cả, vậy cho bố mẹ làm gì? Nếu bố mẹ đồng ý rồi lại có ấn tượng xấu với Kỳ Trạch phải làm sao?”

      Nghe Nhan Họa phân tích, Nhan Lãng nhất thời hết chỗ , đồng thời cũng hoài nghi hai người này nhau đấy à?

      “Chị yên tâm, bố mẹ có ấn tượng vô cùng tốt với Trạch, đoán chừng cho dù biết bố mẹ cũng gì đâu, nếu như tình cảm của hai người là chân thành, đồng thời có thể giữ vững được thành tích học tập là được.” Nhan Lãng tổng kết , “ Trạch học rất giỏi, ra em lo cho ấy mấy, còn chị chả có đầu óc thông minh gì cả, nhỡ đâu sau này gặp chuyện như ý muốn làm sao bây giờ?”

      Nhan Họa vỗ phát lên đầu Nhan Lãng, “Biến biến biến, bớt nguyền rủa chị , chị cũng thông minh lắm chứ, thứ hạng chưa từng bị rớt khỏi top 10 của lớp, vẫn được xem là học sinh khá giỏi đấy biết ? Được rồi, ngủ !” Vừa vừa đẩy Nhan Lãng ra ngoài.

      Sau khi nằm lên giường, Nhan Họa với tay ôm lấy con khỉ bông to sụ, bóp chặt cái tai mềm của nó, nhịn được khẽ mỉm cười.

      Chỉ cần nghĩ đến cậu ấy là lại vui vẻ như vậy.

      Có lẽ là cũng thích cậu ấy mất rồi.

      *

      Sau hai ngày nghỉ cuối tuần, đến ngày thứ hai học, toàn trường tỏa ra bầu khí lười nhác.Đương nhiên là trừ những học sinh lớp 12 lao đầu vào học tập.

      Sau tiết học có giờ nghỉ mười lăm phút, Kỳ Trạch gục xuống bàn nhắm mắt nghỉ ngơi để cho đầu óc thư giãn, đột nhiên lại nghe thấy có người gọi tên mình.

      “Kỳ soái ca, Bàn Tử tìm cậu.”

      Kỳ Trạch ngẩng đầu lên, thuận tiện vuốt tóc mái sang bên, lười biếng nhìn ra hướng cửa phòng học thấy Bàn Tử đứng bên ngoài.

      “Kỳ Trạch, ra đây lát.” Tô Trọng Tuấn cười ngoắc tay.

      Kỳ Trạch đứng dậy, lúc rời khỏi chỗ thấy có hai tên con trai đùa giỡn với nhau, cậu bèn xấu xa ngáng chân để cậu bạn chạy tới từ đằng sau vấp phải rồi ngã xuống xô đổ cả bàn học, sách vở đồ đạc rơi hết xuống sàn, còn mình nhanh chóng chạy ra ngoài rồi.

      “Kỳ Trạch! Cậu đừng có chạy!”

      Kỳ Trạch nghe thấy tiếng rít gào bên trong bèn kéo Tô Trọng Tuấn bỏ chạy.

      Hai người chạy thẳng đến canteen trường mua hai chai coca và bánh bao, vừa vừa ăn vừa chuyện, những thanh thiếu niên trong độ tuổi này có nhược điểm chính là rất nhanh đói.

      “Soái ca, thứ năm Nhan Họa phải đến trường tham gia kỳ thi tháng rồi, cậu tính toán gì chưa?” Tô Trọng Tuấn uống ngụm coca rồi hỏi.

      “Tất nhiên là đưa cậu ấy tới rồi, cậu giúp mình xem xem cậu ấy thi phòng nào, nếu phải lên tầng mình cõng cậu ấy.” Kỳ Trạch rất tự nhiên.

      Tô Trọng Tuấn trêu ghẹo : “Cậu nhiệt tình như vậy, sợ người xung quanh xì xào hả?”

      “Sợ cái gì?” Kỳ Trạch khẽ hất cằm, dáng vẻ đắc ý : “Mình tỏ tình với cậu ấy rồi, cậu ấy cũng đồng ý làm bạn mình.”

      Tô Trọng Tuấn tay cầm chai nước mà cứ run run, có thể thấy được là tin tức này làm cậu rất ngạc nhiên.

      “Thằng nhóc này, cậu được lắm!” Tô Trọng Tuấn đấm lên ngực Kỳ Trạch cái, “ ngờ cậu lại hành động nhanh vậy, mình còn tưởng là cậu giấu trong lòng mãi ra cơ.” Bởi vì Kỳ Trạch tự mình ra nên Tô Trọng Tuấn cũng giữ kẽ gì nữa.

      “Cái gì cơ?” Kỳ Trạch híp mắt nhìn, cảm giác như bị coi thường.Mặc dù trước đây đúng là cậu luôn mất bình tĩnh mỗi lần gặp Nhan Họa, để tránh cho người ta phát , cậu còn luôn giữ khoảng cách với , thậm chí còn hay trêu ghẹo nữa, nhưng thời gian tới nhà phụ đạo chính là cơ hội tốt để cậu gần gũi , cho nên cậu phải nắm ngay lấy cơ hội này để tỏ tình chứ sao?

      có gì, chúc mừng các cậu.” Tô Trọng Tuấn cười , “Giờ cậu là bạn trai của người ta rồi, cậu ấy lại chưa thể lại bình thường được, đương nhiên là phải dựa vào cậu.Được rồi, khi nào có số báo danh và phòng thi mình xem hộ rồi cho cậu biết.À, thế cậu có định công khai chuyện của cậu và Nhan Họa ?”

      Kỳ Trạch suy nghĩ lát rồi lắc đầu : “Đợi Nhan Họa học lại , sau đó hẹn lúc nào có thời gian cả bọn tụ tập rồi nhân tiện thông báo luôn.”

      Tô Trọng Tuấn nghe vậy liền phì cười, “Được, chuyện tụ tập đương nhiên là ngay sau kỳ thi tháng rồi, lúc đấy số tiền thưởng của cậu gặp nguy hiểm đó, cả đám nhất định ầm ĩ bắt cậu mời cho xem.Lần thi này cậu có thể lại lấy được hạng nhất đó, em chúng tôi chờ được cậu khao.”

      Kỳ Trạch cười to : “Chuyện này phải là đương nhiên sao!”

      Tô Trọng Tuấn lại đấm vào ngực Kỳ Trạch cái, bày tỏ ủng hộ với thái độ tự tin của cậu.

      Kỳ Trạch là người rất thông minh, nhưng cậu vì vậy mà tự kiêu, hàng ngày vẫn dành thời gian cho việc học, việc cậu ấy luôn đứng nhất chỉ khiến cho gia đình cậu nở mày nở mặt mà ngay cả bạn bè cũng được thơm lây.Tô Trọng Tuấn trước đây cũng từng sợ cậu ấy vào chểnh mảng việc học, nhưng từ lớp mười đến lớp mười hai, cậu ấy lại chưa từng gặp thất bại, việc dành thứ hạng đầu đơn giản như ăn cơm uống nước vậy, có thể cậu ấy là người rất biết cách cân bằng mọi thứ.

      Sau khi hai người tách nhau ra để về lớp chuông vào học vang lên.

      Kỳ Trạch ném chai coca rỗng vào thùng rác, đưa mắt ngắm nhìn sân trường và bầu trời bao la, mặc dù có phần hơi ảm đạm, nhưng nó là minh chứng ghi nhớ lại thời tuổi trẻ vui vẻ của tất cả mọi người.

      Mặc dù trễ hai năm, nhưng cuối cùng cậu cũng có được rồi.

      *

      Nhan Họa quyết định là tham dự kỳ thi tháng mười hai, mẹ Nhan có muốn ở nhà nghỉ ngơi cũng thể thuyết phục được , sáng thứ năm đành phải lái xe đưa tới trường.

      Đến cổng trường thấy ngay Kỳ Trạch, Đàn Tử Quỳnh và Tô Trọng Tuấn đứng sẵn ở đó chờ rồi.

      Sau khi chào mẹ Nhan, ba người liền cùng nhau đỡ Nhan Họa xuống xe.

      Nhan Họa ngồi xe lăn, Kỳ Trạch chịu trách nhiệm đẩy , Tô Trọng Tuấn giúp xách balo, Đàn Tử Quỳnh bên cạnh.Bởi vì sợ đến trường đông người, chống nạng dễ bị va đụng nên mẹ Nhan bắt Nhan Họa phải ngồi xe lăn, dù sao lúc vào phòng thi cũng chỉ ngồi chỗ thôi, chống nạng hay ngồi xe lăn cũng có gì khác nhau.

      “Phiền mấy cháu để ý A Họa giùm bác nhé.” Mẹ Nhan khách khí , “Lúc nào thi xong bác lại tới đón nó, lúc ở trong trường, các cháu chăm sóc nó cho bác nhé.”

      Mấy người rối rít đồng ý, sau khi thấy mẹ Nhan rời liền đẩy Nhan Họa vào trong trường.

      Lúc này các học sinh vào hết phòng học, trong sân trường có ai, vô cùng im ắng.

      “Phòng thi của cậu là phòng số 9, tầng ba, để Kỳ Trạch cõng cậu lên nhé.” Tô Trọng Tuấn , “Mình cũng rất muốn cõng cậu lên nhưng mình mập quá, sợ làm cậu ngã.”

      Hai đều nở nụ cười, Đàn Tử Quỳnh vui vẻ : “Lần này mình cùng phòng với A Họa rồi, mình để ý A Họa, các cậu cứ yên tâm.Nhưng vẫn phải phiền Kỳ soái ca rồi, cậu đừng để A Họa ngã nhé, xong với mình đâu.”

      Kỳ Trạch chẳng buồn quan tâm đến Đàn Tử Quỳnh, người này xem cậu quá rồi đấy, sao cậu có thể để bạn bị ngã được cơ chứ?

      Khoảng mười phút trước giờ thi, Kỳ Trạch cõng Nhan Họa lên lầu.

      Nhan Họa đặt tay lên vai Kỳ Trạch, cần nhìn cũng biết là mọi người xung quanh dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn , làm cho mặt đỏ bừng cả lên.

      ràng chỉ vì thể đẩy xe lăn lên cầu thang được, trường học lại có thang máy, nên chỉ đành để người ta cõng mình lên thôi, nhưng biết tại sao, đối với những người khác nhìn vào mà việc Kỳ Trạch cõng giống như muốn tuyên bố rằng là người ấy của cậu vậy.

      Xấu hổ quá, lần này nổi tiếng chắc rồi.
      Last edited: 4/11/16
      Tiểu Ly 1111, Anhdva, tart_trung30 others thích bài này.

    3. Ngân Nhi

      Ngân Nhi Well-Known Member Staff Member VIP Trial Moderator Super Editor

      Bài viết:
      1,304
      Được thích:
      47,158
      Chương 66
      Edit: Ngân Nhi

      Sau khi hết giờ, giám thị coi thi thu phiếu trả lời của học sinh, mọi người rối rít đứng dậy ra về.Đương nhiên cũng có vài người quen biết đến hỏi han Nhan Họa.

      Nhan Họa có mối quan hệ rất tốt với những học sinh nữ, sau khi ngã bị thương phải nghỉ ở nhà, mọi người tầm tháng gặp , lúc này thấy tới bèn đến hỏi thăm bao giờ lại được bình thường, số khác mập mờ hỏi quan hệ giữa và Kỳ Trạch là thế nào.

      “Kỳ Trạch lại nhiệt tình cõng cậu lên tận đây, cậu ấy tốt đấy.” bạn , “Nhan Họa, được mỹ nam cõng cảm giác thế nào? Chắc hưởng thụ lắm hả?”

      Nhan Họa: “…”

      “Ha ha, trước giờ cứ nghĩ là cậu ấy rất khó gần, ngờ bây giờ lại được nhìn thấy hình ảnh nam tử hán của cậu ấy.” bạn khác , “Nghe là vì Nhan Họa cứu ông nội cậu ấy nên cậu ấy mới quan tâm cậu như vậy có đúng ?”

      Chuyện kia cũng phải bí mật nên ai cũng biết, còn về phần trong lòng mọi người nghĩ thế nào chịu, mà Nhan Họa cũng mấy quan tâm.Có thể là vì ngày thường quan hệ rất tốt với Nhan Họa nên mọi người cũng có những suy đoán ác ý cho trùng hợp này.

      Nhan Họa bị vây xung quanh, tươi cười trả lời các câu hỏi, ai hỏi về tình trạng của trả lời hết, còn hỏi về Kỳ Trạch chỉ cười .Đến lúc mọi người hỏi han xong Kỳ Trạch và Tô Trọng Tuấn tới, còn có Trình Dương nữa.

      Nhìn thấy Kỳ Trạch, chúng nữ sinh liền nhân cơ hội ngắm nhìn cậu.Tuy vậy ai cũng chỉ có ý thưởng thức vẻ đẹp mà thôi, có ý gì khác.Nếu như bình thường các bị khuôn mặt lạnh lùng và tính tình quái dị của cậu ấy làm cho sợ dám nhìn nhiều rồi, nhưng bây giờ cậu ấy lại ở ngay trước mắt, cho nên ai cũng tranh thủ nhìn chút.

      “Nên ăn trưa thôi, buổi chiều còn phải thi tiếp đấy, mọi người tránh đường giùm cái nào.” Tô Trọng Tuấn tới .

      Kỳ Trạch tới hỏi han Nhan Họa, cùng Đàn Tử Quỳnh trái phải đỡ lên, Trình Dương đẩy xe lăn tới, đỡ Nhan Họa ngồi xuống xe.

      Đến lúc xuống lầu vẫn là Kỳ Trạch cõng Nhan Họa, những người khác khiêng xe sau hai người, đường cười cười đến nhà ăn.

      Đúng là gây chú ý ở khắp nơi mà!

      Đây là lần đầu tiên Nhan Họa bị như vậy, nếu phải bên cạnh có mấy người bạn xung quanh muốn che mặt trốn tránh.Chuyện này hợp với tính cách của , chỉ muốn hòa vào đám đông, muốn bị người ta chú ý.

      Mà nguyên nhân chủ yếu khiến người ta xì xào chính là vì cái người đẹp trai tên là Kỳ Trạch này.

      Mặc dù Kỳ Trạch ở trường bị các nữ sinh tiếp cận do tính tình của mình, nhưng bởi vì cậu vừa đẹp trai lại vừa học giỏi nên những bạn thầm mến cậu hề ít.Vốn tất cả mọi người còn cho rằng với tính cách cổ quái của cậu chỉ hợp chơi với con trai thôi, mà cậu cũng chỉ thấy chơi với con trai, chưa từng nghe qua việc cậu ấy gần gũi với nữ sinh bao giờ cả.

      Nhưng bây giờ lại trông thấy cảnh cậu ấy mạnh mẽ dứt khoát cõng Nhan Họa xuống lầu, cho dù hai người chỉ là bạn bè cũng rất mờ ám, ánh mắt của mọi người rất nhanh lại chuyển tới người Nhan Họa.

      “Haha, rất nhiều người đều là cậu báo ân đấy Kỳ Trạch.” Đàn Tử Quỳnh cười , dùng đũa chỉ vào mặt cậu, “Cậu cẩn thận chút cho mình, đừng để cho A Họa bị người ta ra vào, nếu làm cậu ấy khó chịu mình tha cho cậu đâu.”

      “Đừng lấy đũa chỉ mình!” Kỳ Trạch nghiêm mặt , “Với lại chuyện mình làm mắc mớ gì đến họ? Rảnh rỗi sinh nông nổi à?”

      Đàn Tử Quỳnh nhún vai thu đũa lại, cái giọng điệu lạnh nhạt này nghe quen quá rồi.

      Trình Dương sán lại : “Báo ân cũng rất tốt, cứ để cho Kỳ soái ca lấy thân báo đáp , món quà này cậu có nhận Nhan Họa?”

      Nhan Họa: “…” Cúi đầu ăn cơm, coi như nghe thấy.

      “Này Kỳ soái ca, cậu đừng có lạnh lùng quá, khiến con thương tâm đó.” Âu Dương Cảnh lấy cùi trỏ huých cậu, “Mặc dù miệng lưỡi của cậu hơi phũ, nhưng gương mặt đẹp trai của cậu có thể khiến người ta bỏ qua hết.”

      “Thôi, với cậu ấy khác gì với bò.Với lại người ta còn có thứ vũ khí rất vững chắc đó, chính là hạng nhất trường, cái này là cái thu hút nữ sinh lớn nhất đấy, hâm mộ quá .” Chu Dịch cảm thán, “Mình cũng muốn được hạng nhất, sau đó được các em vây quanh, lúc đấy nhất định mình dịu dàng dạy các em ấy học, nhưng người dù có cao to dáng đẹp như mình mà có đầu óc cũng vô dụng thôi…”

      “Thế mới , tên Kỳ Trạch này được trời ban cho khuôn mặt đẹp trai vô địch còn chưa đủ à, còn hết lần này tới lần khác dành hạng nhất, đúng là quá quắt.”

      “Đánh !”

      “Đúng, phải đánh, cho cậu ta bớt kiêu ngạo !”

      Nhan Họa xem mấy cậu con trai trêu chọc Kỳ Trạch mà dở khóc dở cười. nuốt miếng cơm xuống, bưng bát lên uống canh, ngẩng đầu lên thấy Đàm Minh Thiên phía đối diện cầm đũa chọc chọc suất ăn, thoạt nhìn như mất hồn, thỉnh thoảng trong lúc mọi người ồn ào lại liếc nhìn Kỳ Trạch.

      Tuy biết Đàm Minh Thiên thầm mến Kỳ Trạch, nhưng tốt nhất là cứ làm như biết, để cho chuyện này qua , làm vậy tốt cho tất cả.

      *

      Trong hai ngày thi tháng, Nhan Họa được mẹ lái xe đưa đón, lên xuống cầu thang có Kỳ Trạch cõng, bạn bè theo bảo vệ.

      Có thể là vì lúc nào cũng thấy Nhan Họa và Kỳ Trạch có cả đám bạn theo nên mọi người dần dần thấy quen, nhanh chóng dời chú ý, quan tâm đến bọn họ nữa.

      Thi xong là đến hai ngày nghỉ cuối tuần, cũng là thời gian cho thầy chấm điểm, đến ngày thứ hai là có kết quả.

      Hôm thứ sáu lúc thi xong, mẹ Nhan đúng giờ lái xe tới đón con .Nhan Họa chào tạm biệt mấy người bạn rồi cùng mẹ về nhà, Kỳ Trạch cũng vội vàng theo.

      nhóm người nhìn xe rời , sau đó khó hiểu quay sang nhìn nhau.

      “Sao mình cảm thấy là Kỳ Trạch có phần nhiệt tình quá mức nhỉ?” Chu Dịch sờ cằm , “Chẳng giống cậu ấy chút nào! Cả hôm thứ bảy vừa rồi ý, cả bọn ra về hết rồi mà cậu ấy vẫn ngồi lại nhà Nhan Họa, hừ! Bụng dạ khó lường! Mình tin là cậu ấy có ý đồ gì!”

      “Đúng đúng, Kỳ Trạch tên này chắc chắn là thừa nước đục thả câu, có ý đồ với Nhan Họa.” Âu Dương Cảnh cười .

      Ai biết sau khi cả đám nghe cậu ta xong liền đồng loạt nhìn cậu chằm chằm, khiến cậu kinh ngạc : “ phải chứ…”

      Mọi người đều gì, Tô Trọng Tuấn và Trình Dương trộm nhìn Đàm Minh Thiên, thấy dáng vẻ của vẫn rất bình tĩnh, chẳng qua có chút đơn, trong lòng thầm lắc đầu.

      *

      Về đến nhà, Nhan Họa lại bắt đầu chống nạng tập trị liệu, Kỳ Trạch ở bên cạnh trông chừng .

      Sau khi về nhà, Nhan Lãng cũng tới nhìn chút, thấy Kỳ Trạch ở bên cạnh chị rồi liền nhún vai bỏ . tại cậu hết hy vọng với hai người này rồi, có quấy nhiễu thế nào cũng vô ích, thế cậu chẳng quan tâm nữa, để mặc họ thích làm gì làm, cùng lắm theo dõi để bọn họ làm ra chuyện gì cấm trẻ em là được.

      Sau khi tập được lúc, Kỳ Trạch lấy ghế đỡ Nhan Họa ngồi xuống rồi rót cho chén nước, thấy đầu đầy mồ hôi bèn : “Đừng có cố quá, bác sĩ cũng là chuyện này phải từ từ mà.”

      Nhan Họa uống hớp nước, quay sang cười : “Mình biết mà, mình chỉ hơi nóng vội muốn lại nhanh để còn tới trường nữa, mình ở nhà chán lắm.”

      Kỳ Trạch cầm giấy ăn lau mồ hôi giúp , động tác quá tự nhiên khiến cho Nhan Họa xấu hổ, rũ mắt xuống dám nhìn cậu, lúc cậu lau xong liền vội vàng cúi đầu uống nước, nhưng vẫn cảm giác là cậu ấy nhìn mình.

      “Đừng nóng vội, có chậm chút cũng sao, có thế nào cũng có mình ở bên mà.”

      ràng là câu rất đơn giản, nhưng nghe vào tai lại thấy vô cùng ngọt ngào, Nhan Họa lập tức mỉm cười vui vẻ.

      gãi gãi mặt, : “Cậu đối với mình như vậy, phải là vì muốn báo ân như lời các bạn chứ?”

      “Đầu óc cậu có vấn đề đấy à?”

      “…”

      “Mình hào phóng đến vậy à, còn đem cả bản thân ra để báo đáp sao? Cậu thử dùng cái đầu suy nghĩ thử xem!”

      Mặc dù Kỳ Trạch nghe êm tai lắm, nhưng ý tứ lại rất ràng, Nhan Họa buồn cười chịu được, bèn cả giận : “Đầu óc của mình có vấn đề gì chứ, chẳng qua mọi người cứ ra vào, đúng cũng thành đúng rồi.Còn nữa, cậu thể thay đổi giọng điệu của mình được sao? Cái miệng hư, cẩn thận sau này lấy được vợ!”

      lo, chẳng phải còn có cậu đấy à?” Kỳ Trạch đáp, hai tai lại đỏ bừng.

      Nhan Họa biết phải phản ứng thế nào nữa, thấy vành tai đỏ của cậu kèm theo khuôn mặt giả bộ bình thản bèn quay đầu nén cười.

      Thi xong nên tạm thời có thể thư giãn rồi, đêm đó Nhan Họa quyết định ngồi học mà làm ổ giường từ sớm, nằm lúc ngủ mất.

      Rạng sáng hôm sau bị bánh bao đánh thức.

      “Mẹ, buồn tè ~~” Cậu nhóc ghé vào tai , lớn tiếng kêu.

      Nhan Họa ngơ ngác nhìn con trai tương lai, biết gọi người lớn lúc buồn tiểu rồi sao? Đúng là đứa bé thông minh! Nhưng mà…chân của vẫn chưa lại bình thường được, làm sao mà bế con được đây?

      “Duệ Duệ, mẹ đưa con vệ sinh ngay đây, đừng tè ra quần nha.”

      Nhan Họa vội vàng đứng dậy, kéo xe lăn lại gần rồi đưa bánh bao vào nhà vệ sinh, ngồi xe lăn giúp con trai cởi quần để tiểu.

      Tiểu xong, Nhan Họa lại mở nước chỉnh nước ấm rửa tay cho con, sau đó vỗ mông ý bảo cậu nhóc ra ngoài trước, còn mình xe lăn theo sau.

      Bánh bao thoải mái rồi, liền vui vẻ chạy mở cửa phòng ngủ, đáng tiếc là người bé quá nên với tới tay nắm cửa, liền dựa người vào cửa rồi quay đầu nhìn Nhan Họa, chớp chớp mắt gọi mẹ, giọng trẻ con nghe như làm nũng.

      Nhan Họa lần nữa bị hạ gục trước đáng của con trai tương lai, bèn vội vàng tới mở cửa.

      Kỳ Trạch thấy Nhan Họa cũng ngạc nhiên mấy, : “ ba lần em đến đây đều là vào thứ bảy, xem ra tạo thành quy luật rồi.Có lẽ sau khi em kết hôn tới đây nữa.”

      Nhan Họa nghe cũng có lý, nhưng chuyện kết hôn… “Vậy phải đợi rất lâu đó.”

      “Đúng .” Kỳ Trạch cúi người bế con trai bấu víu chân mình, cầm lấy nạng đưa cho , “ ra bọn em cứ đợi đến lúc đủ tuổi kết hôn hợp pháp đăng ký luôn cũng được.”

      Nhan Họa: =.=! Tại sao cứ suốt ngày tẩy não vậy hả?
      Last edited: 4/11/16
      Tiểu Ly 1111, tart_trung, Sweet you27 others thích bài này.

    4. Phương Lăng

      Phương Lăng Well-Known Member

      Bài viết:
      339
      Được thích:
      458
      Lão Trạch lớn tích cực tẩy não quá :042::042:
      Bóng đèn à, cậu nghỉ phép đc rồi :030::030:
      Suuuly, Alice HuynhNgân Nhi thích bài này.

    5. Ngân Nhi

      Ngân Nhi Well-Known Member Staff Member VIP Trial Moderator Super Editor

      Bài viết:
      1,304
      Được thích:
      47,158
      Chương 67
      Edit: Ngân Nhi

      Nhan Họa vỗ vỗ trán rồi tỉnh dậy, trong đầu cảm thấy rất khó hiểu đối với thế giới mười năm sau kia, Kỳ Trạch tương lai dường như luôn muốn và Kỳ Trạch mau chóng tu thành chính quả vậy.

      Sao lại gấp như vậy chứ? Mặc dù đáp án của là “Dù có ở thời nào nữa vợ cũng vẫn là vợ ”, thể ham muốn chiếm hữu của đàn ông, nhưng Nhan Họa vẫn cảm thấy lý do chỉ đơn giản như vậy.Khi nào phải hỏi Nhan Họa tương lai mới được.

      Sau hai ngày nghỉ cuối tuần cùng nhau học tập và luyện với Kỳ Trạch, ngày thứ hai đầu tuần lại bắt đầu.

      Từ ngày tháo bột đến giờ được tuần rồi, Nhan Họa cảm thấy chân của mình khôi phục khá tốt, cần chống nạng vẫn được bình thường, nhưng lúc đến bệnh viện chụp xét nghiệm bác sĩ lại đề nghị chống nạng tuần nữa rồi đến kiểm tra lại.Vì vậy, mẹ dứt khoát bắt tiếp tục nghỉ ở nhà thêm tuần nữa.

      Mặc dù rất muốn đến trường học, nhưng Nhan Họa đành phải tiếc nuối ở nhà thêm tuần nữa.

      Chiều thứ hai, Kỳ Trạch đến rất đúng giờ, còn cầm theo bài thi tháng của Nhan Họa tới.Truyền thống của trường Nhị Trung là như vậy, hai ngày sau khi thi là thời gian để thầy chấm điểm, sau đó công bố thành tích cho học sinh biết, tối thứ ba có lễ tổng kết kì thi tháng của khối mười hai…

      Nhan Họa rất sốt ruột, lập tức cầm lấy bảng điểm của mình.

      Mới nhìn lướt qua mà Nhan Họa phải mở tròn hai mắt, mặc dù sau khi thi xong cũng cảm giác được là mình làm khá tốt, nhưng lúc thấy điểm vẫn bị giật mình.

      Điểm môn Văn của vẫn giống như trước, tăng giảm, nhưng môn Toán và tiếng điểm lại tăng như tên bắn vậy, như thể bước vọt lên trời, quả khiến cho người ta sợ ngây người.

      Thấy dáng vẻ sững sờ của Nhan Họa, Kỳ Trạch ra vẻ tự nhiên nhưng vẫn có phần tự hào : “Lần này điểm Toán và của cậu tệ, uổng công mình phụ đạo cho cậu.Đáng tiếc mình học chuyên tự nhiên nên thể kèm cậu mấy môn Sử Địa được, cho nên điểm mới hơi thấp chút.” Sau đó cậu cầm ly trà lên uống ngụm, dùng giọng điệu để tâm lắm : “Liêu Vinh đúng là kém quá, dạy kèm cho cậu mà cũng chả có ích gì.”

      Nhan Họa: “…”

      Hiển nhiên cho dù là Kỳ Trạch lớn hay Kỳ Trạch vẫn rất nhạy cảm với tồn tại của Liêu Vinh.

      “Cậu ngày nào cũng đến đây kèm mình học, đâu giống như cậu ấy…” Nhan Họa phụng phịu kêu lên, lúc nhìn sang Kỳ Trạch bèn ngậm miệng ngay lập tức. đúng mà, lúc Kỳ Trạch ở đây hầu như chỉ lo học Toán và , sau khi làm bài tập lại nghe cậu ấy giảng bài mới.Còn mấy môn xã hội chỉ tận dụng lúc cậu ấy chưa đến để ngồi học thôi, mà tự học hiệu quả thể bằng việc có người ngồi dạy kèm rồi.

      Kỳ Trạch liếc mắt nhìn , đến khi cúi đầu tiếp tục xem điểm mới hài lòng tiếp tục bưng trà lên uống, sau đó thừa dịp lúc chú ý liền đưa tay xoa đầu , thấy trợn tròn mắt nhìn mình lại làm như có gì rút tay về.

      Nhan Họa thầm bĩu môi, tiếp tục xem bảng điểm, thành tích lần thi này khá tốt, tăng thêm mấy hạng so với kì thi trước, đứng thứ ba của lớp, thứ mười của khối, có thể lấy học bổng rồi, dù chỉ đứng thứ mười trong top mười nhưng Nhan Họa cũng vô cùng thỏa mãn.

      Dù bị thương phải nghỉ ở nhà nhưng Nhan Họa vẫn đạt được thứ hạng cao, mà cũng thể biết xấu hổ mà đây là do đầu óc của thông minh cộng thêm nỗ lực được.Việc này công lớn nhất phải thuộc về Kỳ Trạch, cậu ấy hy sinh thời gian của mình để đến dạy học mỗi ngày.Cho nên, tuy đôi lúc cậu ấy vẫn thay đổi được tính cách và giọng điệu của mình, nhưng sau khi ở gần cậu được thời gian, lại thấy tính cách này của cậu ấy rất đáng , dẫu có lúc hơi kiêu ngạo nhưng vẫn thích.

      Nghĩ vậy, Nhan Họa bất chợt đứng thẳng dậy.

      Lúc Kỳ Trạch khó hiểu nhìn , liền thấy điềm đạm nho nhã thường ngày của cậu bỗng cúi xuống hôn lên mặt cậu cái rất nhanh, khiến cậu lập tức ngơ ngẩn cả người.

      Sau khi hôn xong, Nhan Họa nóng hết cả mặt, tuy vậy vẫn cố gắng làm bộ bình thản, ngồi xuống lật xem sách tiếng , sau đó hỏi: “Lần này cậu thi thế nào?”

      “….Cũng được, vẫn đứng hạng nhất, có môn Văn là hơi kém vì viết sai trọng tâm.”

      “Ừm, thế là tốt rồi.”

      “…”

      Thư phòng lại trở nên yên tĩnh, hai người lại ngại ngùng biết gì, trong khí tràn ngập hương vị ngây ngô thanh khiết, đan xen chút mùi vị ngọt ngào, giống như tâm trạng của bọn họ lúc này vậy.

      hồi lâu, Nhan Họa rốt cục chịu nổi, liền buông sách xuống rồi nhìn Kỳ Trạch, lại thấy cậu cũng lén nhìn , nhưng thấy nhìn lại bèn vội vàng quay mặt .

      Nhan Họa: =o=! xấu hổ đấy hả?

      quen nhìn thấy Kỳ Trạch vừa thành thục vừa chững chạc của tương lai rồi, giờ nhìn lại cậu con trai đỏ bừng hai tai kia, Nhan Họa lại buồn cười chịu được, trong lòng thấy thích vô cùng, rất muốn qua ôm lấy cậu ấy, làm vài chuyện xấu hổ gì gì đó.

      “A Họa, A Trạch, ăn chút gì , đây là bánh bông lan cuộn bí đỏ mẹ mới làm đấy, các con ăn trước để lót dạ.” Mẹ Nhan bưng đĩa vào, bên cái bánh cuộn được cắt rất đẹp.

      Mẹ Nhan đến phá vỡ bầu khí ngượng ngập trong phòng, cũng cắt đứt luôn ý nghĩ hưng phấn muốn làm chuyện xấu của con .Nhan Họa tâm trạng bỗng bối rối, biết là giận mẹ vì tới đúng lúc hay là thầm cảm ơn mẹ vì tới kịp, để vì quá kích động mà liều mạng lao tới đẩy ngã con trai nhà người ta.

      Mẹ Nhan coi Kỳ Trạch khác gì con cái trong nhà, lúc nào cũng rất để ý đến cậu, đặc biệt là trong phương diện ăn uống, chỉ cần bà có thời gian, mỗi lần Kỳ Trạch tới là bà cố gắng làm số món ăn mới cho cậu ăn.Kỳ Trạch đến nhà họ hơn tháng, khuôn mặt vốn gầy gò giờ có chút thịt, ông Kỳ thấy vậy còn khen mẹ Nhan rất biết nuôi người, còn đùa là muốn gửi cháu trai đến nhà họ Nhan để mẹ Nhan Họa nuôi hộ.

      Mẹ Nhan rất nhiệt tình bảo Kỳ Trạch ăn bánh ngọt, sau lại quay sang hỏi han con bị đẩy xuống hạng hai, “Hôm nay có điểm thi rồi đúng ? A Họa, kết quả của con thế nào?”

      Nhan Họa giơ bảng điểm lên, tự hào : “Mẹ, con mẹ có tiến bộ rất lớn đó, lần này đứng hạng ba của lớp, hạng mười của khối, lấy được học bổng nhé ~~” Quả là vui sướng đến mức muốn quẫy đuôi.

      Mẹ Nhan nghe xong cũng rất mừng, vội vàng cầm lấy bảng điểm xem, thấy lời con đúng là lập tức vỗ bàn : “Ôi chao, đúng là tin nổi là đứa con ngốc của mẹ lại đạt thành tích cao như vậy.Đây cũng là nhờ ơn A Trạch đến dạy con học, phải làm bữa để cảm ơn A Trạch mới được, để mẹ mua con gà về giết ăn mừng, A Trạch tối nay phải ở lại ăn cơm đấy nhé…”

      xong, mẹ Nhan liền chạy ào ra ngoài như cơn gió.

      Kỳ Trạch há hốc miệng, cuối cùng chỉ còn biết nhắm mắt lại, bất đắc dĩ quay sang nhìn Nhan Họa.

      Nhan Họa nhịn được mà bật cười, lộ ra hàm răng trắng thẳng đều, gò má còn có lúm đồng tiền , “Mẹ mình vậy tối nay cậu ở lại ăn cơm tối , chỉ thương ông cậu hôm nay phải ăn cơm mình, hay là gọi ông đến đây luôn được ?”

      Kỳ Trạch suy nghĩ chút, nghĩ nếu mẹ Nhan là ăn mừng cậu cũng nên gọi ông nội tới, nếu ông mà biết kết quả thi lần này của Nhan Họa có tiến bộ chắc vui lắm.Bởi vì ông vẫn luôn áy náy chuyện Nhan Họa vì ông mà bị thương thể đến trường học, bây giờ mà biết thành tích của Nhan Họa hề giảm mà còn tăng cao nữa ông nhất định rất cao hứng.

      Quả nhiên, sau khi ông Kỳ nhận được điện thoại của Kỳ Trạch và Nhan Họa tỏ ý buổi tối nhất định đến, cúp máy xong lại gọi cho mẹ Nhan Họa.Mẹ Nhan là người rất nhiệt tình hiếu khách, căn bản là thể ngồi yên, biết ông Kỳ tới càng vui sướng hơn.

      Kỳ Trạch cảm thụ khí ấm áp của nhà họ Nhan, yên lặng quay đầu nhìn mỉm cười kia, trong lòng thầm nghĩ tuy mình bắt cóc con nhà người ta rồi, nhưng lại có công làm thành tích học tập của tiến bộ lên, vậy có phải là lấy công chuộc tội hay ? Liệu người nhà có phản đối chuyện này nhỉ?

      Buổi tối hôm nay ở nhà họ Nhan rất náo nhiệt, thức ăn bàn cũng rất phong phú, động vật có đủ các loại cả bay trời lẫn chạy dưới đất, ngay cả bơi trong nước cũng được mẹ Nhan chế biến luôn, chim bồ câu nướng, gà luộc, cá dấm đường, vịt nấu dứa, súp long phượng…

      “Hôm nay có chuyện gì vui ạ? Nhiều đồ ăn ngon quá.” Nhan Lãng hỏi.

      Bố Nhan mời rượu ông Kỳ, nghe thấy lời con liền cười đáp: “Đương nhiên là có chuyện vui rồi, lần thi tháng này chị con giành được học bổng đó.” Con thi tốt, người làm cha rất tự hào, hôm nay ông rất vui.

      Nhan Lãng kinh ngạc nhìn chị mình, liên tục xác nhận lại thông tin, sau khi nghe được thành tích thi tháng của hai người, cậu nhóc vừa cao hứng vừa rối rắm, cao hứng vì thành tích của chị mình có tiến bộ, mặc dù chỉ là kì thi tháng thôi, nhưng chỉ cần giữ vững được đến kì thi tốt nghiệp phải lo rồi.Còn rối rắm là vì phải hai người này đương sao? Thế mà làm ảnh hưởng đến học tập, đúng là kì diệu mà, cậu còn tưởng là kết quả thi của họ tốt dẫn đến đau lòng, sau đó tinh thần chán nản chia tay nhau chứ…

      “Nghĩ gì thế?”

      Nhan Lãng bị đôi đũa gõ lên đầu, ngẩng lên thấy chị mình trầm nhìn, lập tức gạt bỏ hai từ “chia tay” , lấy lòng : “ có gì, lần sau chị tiếp tục giữ vững thành tích như lần này nhé, cứ như vậy đến kì thi tốt nghiệp phải lo nữa.”

      Nhan Họa hất cằm : “Đương nhiên rồi, đây cũng là công của Kỳ Trạch đó.”

      Mẹ Nhan nghe vậy cũng vội : “Đúng là phải cảm ơn A Trạch, uống chút canh bồi bổ thân thể cháu, tháng này cháu cực khổ vì A Họa rồi, gần đây trông cũng gầy nhiều, chắc tối về nhà lại phải dành thời gian học bù đúng , cố ăn nhiều chút bổ sung dinh dưỡng nhé…”

      Kỳ Trạch: “…”

      Nghe mẹ Nhan xong, Kỳ Trạch biết đáp lại thế nào, chẳng lẽ mỗi ngày sau khi từ nhà Nhan Họa về cậu chỉ tùy tiện xem sách chút rồi vẫn lên giường ngủ đúng giờ à? Với lại mấy ngày hôm trước kiểm tra sức khỏe ở trường, cậu hề gầy , ngược lại còn tăng cân rưỡi, cũng là do kết quả nuôi nấng của mẹ Nhan Họa.Chuyện này có thể coi là cậu thành công thu phục được mẹ vợ, sau này có thể quang minh chính đại bước vào nhà họ Nhan hay ?

      Nhan Họa nhìn hai tai đỏ bừng của Kỳ Trạch, suýt nữa nhịn được mà bật cười.

      Mẹ ràng rất bình thường mà, sao cậu ấy lại ngượng ngùng như vậy? Nhìn khuôn mặt giả vờ lạnh lùng của cậu, lại muốn phì cười.

      Chẳng lẽ con trai đều luôn muốn tỏ vẻ như vậy trước mặt người ngoài sao? Nhưng mà cậu em trai ngốc của đâu có hai mặt tương phản như thế đâu nhỉ?

      -----
      Editor: Nhan Họa hiền lành của chúng ta bỗng dưng lại nổi máu sắc nữ với Kỳ Trạch kìa :hoho: Cậu kia chưa gì "mẹ vợ" rồi, manh quá mà :059:
      Last edited: 4/11/16
      Tiểu Ly 1111, Anhdva, tart_trung28 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :