1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Hy vọng của Nhan Họa - Vụ Thỉ Dực (Full + Đã có ebook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Ngân Nhi

      Ngân Nhi Well-Known Member Staff Member VIP Trial Moderator Super Editor

      Bài viết:
      1,304
      Được thích:
      47,158
      Chương 64
      Edit: Ngân Nhi

      Vào tháng mười , thời tiết ở thành phố N bắt đầu thay đổi thất thường, từng đợt khí lạnh từ Siberia tràn vào, khiến cho cả thành phố trở nên se lạnh và ẩm ướt, sau khi khí lạnh qua tiết trời có phần ấm áp hơn, trang phục của mọi người nháy mắt từ mùa đông biến thành mùa hạ.

      Tuy vậy đến cuối tháng thành phố lại phải chịu đợt rét do ảnh hưởng từ phương Bắc.

      Mới sáng sớm Nhan Họa cảm giác được cái lạnh tràn về, cả người liền chui gọn trong chăn, lắng nghe tiếng mưa rơi bên ngoài.

      Hôm trước có nghe tin báo là buổi tối đợt khí lạnh tràn về, nhưng phải đến ngày sau trời mới lạnh.Ở thành phố N mười mấy năm nên Nhan Họa quá quen với kiểu thời tiết thất thường nơi đây rồi, cho nên rất bình tĩnh đứng dậy mặc quần áo.Tuy vậy lúc thay đồ, lại có phần do dự nhìn cái chân voi của mình, đúng là phiền toái mà, may là hôm nay đến ngày tháo bột rồi.

      Lúc Nhan Họa phân vân biết mặc gì mẹ Nhan bước vào, thấy con ngồi xe lăn, nửa người cố nhoài vào tủ quần áo bèn lo lắng lôi ra ngoài.

      “Con làm gì đấy? Cẩn thận ngã nhào ra lại ảnh hưởng đến chân.”

      đâu mẹ, con làm gì ngốc thế chứ?” Nhan Họa vẫn tìm quần áo, “Mẹ, trời lạnh nên con muốn mặc quần áo dày chút, may là hôm nay tháo bột rồi, biết nên mặc váy hay mặc quần nữa.”

      Mẹ Nhan nhìn chút, thở dài : “Trước tiên cứ mặc tạm cái quần rộng vào xem sao, chỉ sợ kéo được ống lên, cái lớp thạch cao kia dày lắm đó.”

      Lúc hai mẹ con chuẩn bị xong Kỳ Trạch và ông nội tới.

      Ông Kỳ rất quan tâm đến việc hôm nay Nhan Họa đến bệnh viện tháo bột, liền quyết định cùng luôn.Về phần Kỳ Trạch, bạn cậu đến ngày tháo bột, cậu đương nhiên phải theo rồi.

      Lúc mẹ Nhan đẩy xe lăn ra ngoài trông thấy hai ông cháu Kỳ Trạch chuyện với bố Nhan.Thấy hai người, bố Nhan liền đứng dậy lên lầu bế con xuống, Kỳ Trạch cũng lên khiêng xe lăn xuống nhà.

      “A Họa cảm thấy thế nào? Chân còn đau cháu?” Ông Kỳ cười híp mắt hỏi.

      Nhan Họa rất thích ông, bởi vì ông rất hiền từ, chuyện chậm rãi, làm cho người ta cảm thấy rất thoải mái.Ông chỉ kiên nhẫn nghe bạn , còn có thể giúp bạn đưa ra ý kiến.

      “Ông đừng lo lắng ạ, cháu rất tốt.”

      Chờ Nhan Họa ăn bữa sáng xong cả nhà liền xuất phát.

      Vì hôm nay là thứ bảy nên bệnh viện khá đông người, thoạt nhìn có phần náo nhiệt.

      hẹn từ trước nên sau khi tới viện và làm kiểm tra, xác nhận có thể tháo bột chân của Nhan Họa khôi phục lại bình thường rồi.Sau khi tháo bột, chân của Nhan Họa có dấu hiệu bị tụ máu hay sưng phù mà rất lành lặn.

      “Xương chân phục hồi rất tốt, tuy vậy vẫn nên hoạt động mạnh, nên chống nạng để lại trong tuần xem thế nào nhé.” Bác sĩ .

      Do đề xuất của bác sĩ nên sau khi rời khỏi bệnh viện, Nhan Họa lại được đầu tư thêm cái nạng.

      Mẹ Nhan lại bắt đầu càm ràm, “Nhìn cái tay gầy yếu của A Họa mà xem, nó có thể chống nạng được đây? Nhỡ ngã sao? Đáng lẽ phải hỏi mới phải…”

      Nhan Lãng xem thường : “Mẹ à, mẹ yên tâm , bác sĩ tình trạng của chị rất tốt, có thể thử lại xem sao, chúng ta cứ ở bên cạnh theo dõi là được.Nếu sau tuần có vấn đề gì phải chống nạng nữa.”

      “Vậy sao?” Mẹ Nhan khó hiểu hỏi, “Mẹ có hỏi mấy người trong khu mình, nhà bọn họ trước đây cũng có người gãy xương phải bó bột, nhưng sau khi tháo bột vẫn phải nằm giường tháng rồi mới được lại mà, A Họa có phải nằm nhỉ?”

      “Mẹ ơi, đó là người ta bị thương đến nát xương chứ phải gãy bình thường, cực kỳ nghiêm trọng mới thế, còn con chỉ bị gãy xương thôi, sao so được với người ta chứ? Mẹ đừng hỏi linh tinh nữa, phải căn cứ vào tình hình thực tế chứ ạ.” Nhan Họa sợ mẹ bắt nằm chỗ cả tháng nên vội vàng cắt đứt nỗi lo của mẹ, lại quay sang hỏi bố: “Bố, bố nghĩ thế nào ạ?”

      Bố Nhan chỉ đáp: “Cứ nghe lời bác sĩ .”

      Ông Kỳ thấy cả nhà tranh luận bèn : “Mấy chuyện này đúng là phải nên xem xét tùy tình huống, cứ để A Họa lại thử tuần , nếu chân cháu thấy đau có thể bỏ nạng được.Bác sĩ cũng là có thể từ từ, tuyệt đối được quá nhanh.”

      Chờ sau khi về nhà, Nhan Họa liền chống nạng tập , Kỳ Trạch và Nhan Lãng ở bên cạnh trông chừng, tránh cho lại phát sinh chuyện gì ngoài ý muốn trong lần đầu luyện tập.

      “Chị, trông chị giống con ếch quá, nhảy tới nhảy lui nhìn hài lắm!” Nhan Lãng khách khí cười nhạo.

      Nhan Họa lập tức xụ mặt, liếc nhìn vẻ mặt dịu dàng như cũ của Kỳ Trạch, cảm thấy em trai đúng là ngốc, nào có người em nào lại làm chị mình xấu hổ trước mặt người khác phái cơ chứ? Thẹn quá hóa giận, bèn trực tiếp đuổi hai người chỗ khác.

      Chờ sau khi Nhan Lãng tìm ông Kỳ chuyện, Nhan Họa lại trừng mắt nhìn Kỳ Trạch, “Cậu còn ở đây làm gì?”

      Kỳ Trạch tới đỡ , dịu dàng : “Đương nhiên là ở đây chăm sóc cậu rồi, đừng nghe em cậu lung tung, mình thấy buồn cười chút nào.”

      Nhan Họa: “…Mắt cậu có vấn đề phải ?”

      có vấn đề gì!”

      Mặc dù biết thừa là người ta chỉ an ủi mình thôi, nhưng Nhan Họa vẫn rất vui vẻ, nghiễm nhiên quên mất điều là mồm mép của Kỳ Trạch còn xấu xa hơn cậu em ngốc nhà nhiều.Chỉ có điều lâu rồi Kỳ Trạch trêu chọc nữa, cho nên Nhan Họa cũng quên mất là cậu ấy vốn là người độc miệng.

      Tập được lát Nhan Họa lại ngồi xuống xe lăn, Kỳ Trạch đẩy xe đưa đến phòng khách, sau đó đỡ ngồi lên ghế salon.

      Mẹ Nhan từ phòng bếp bê ra nồi canh ngon, thấy hành động săn sóc của Kỳ Trạch bèn trừng mắt nhìn con trai ngồi như đại gia xem TV, đúng là đối lập mới biết đối phương là người thế nào.Mặc dù ban đầu Nhan Họa là vì cứu ông nội Kỳ Trạch nên mới bị gãy xương, nhưng Kỳ Trạch tận tâm đến mức này đúng là còn gì để chê nữa.

      Bố Nhan ngồi chuyện với ông Kỳ, thấy vậy liền : “Kỳ Trạch nhà bác giỏi giang đấy, bác đúng là có phúc!”

      Ông Kỳ rất vui khi có người khen cháu trai mình, bởi vì bố Nhan là vãn bối nên ông cũng thoải mái , “A Trạch đúng là đứa bé ngoan, sau khi bố mẹ nó ly hôn, nó liền chọn ở với ông lão vô dụng này, lúc ấy nó còn , bác biết phải chăm sóc nó thế nào, nhưng khi nó lớn chút biết cách tự chăm sóc cho mình rồi, còn biết quan tâm đến ông nội nữa.Có lúc bác làm việc muộn, nó còn vào nhắc bác nghỉ ngơi ăn cơm…”

      Nghe ông Kỳ , bố Nhan ngừng gật đầu, trong lòng cảm thấy Kỳ Trạch đúng là tệ, tính cách như vậy sau này chắc chắn có thể làm việc lớn, tuyệt đối thua kém cha mình.Nghĩ vậy, ông bèn nhìn con ngồi bên cạnh cậu bé, trong lòng bỗng rung động, sau đó khẽ bật cười.

      Mới mười bảy tuổi thôi, còn sớm quá, có gì để sau hẵng .

      Sau khi nghĩ thông suốt, bố Nhan lại tiếp tục hàn huyên với ông Kỳ.

      Nhan Lãng vẫn ngốc nghếch ngồi xem TV, căn bản hề biết là mẹ lườm mình, thấy Nhan Họa và Kỳ Trạch tới liền bận rộn rót trà cho hai người, hỏi thăm xem Nhan Họa luyện tập thế nào.

      “Tốt lắm, đợi đến lúc chị vứt nạng rồi lại bình thường , xem em còn dám cười nhạo chị nữa !” Nhan Họa giả vờ tức giận vỗ đầu em trai.

      “Được thôi! Chị cố lên!” Nhan Lãng trong lòng tự nhủ, đến lúc chị cậu phải chống nạng nữa là có thể quay về trường học rồi, cần Kỳ Trạch phải tới phụ đạo mỗi ngày nữa, mặc dù có phần luyến tiếc vì thể chơi game cùng , nhưng dù sao chị cậu vẫn là quan trọng nhất.

      quả quýt được bao nhiêu múi mà chị còn chia cho ấy nửa chứ?” Nhan Lãng khó chịu , “Sao chị chia cho em?”

      Nhan Họa buồn cười : “Vậy em bóc vỏ cho chị , rồi chị chia cho em nửa.” chẳng khác nào đứa trẻ!

      Nhan Lãng cũng tự thấy hành vi của mình rất trẻ con, liền hừ cái rồi tiếp tục xem TV.

      Sau khi ăn cơm trưa xong, bố Nhan lái xe đưa ông Kỳ về nhà, Kỳ Trạch ở lại tiếp tục kèm Nhan Họa học, Nhan Lãng vẫn như cũ đảm đương công việc làm bóng đèn.

      Xế chiều, mấy người bạn học cùng nhau mang quà đến thăm Nhan Họa.Tất cả đều biết là hôm nay Nhan Họa tới bệnh viện tháo bột, vừa may hôm nay là thứ bảy được nghỉ học nên hẹn nhau tới đây.

      “Nhan Họa, bao giờ cậu có thể lại bình thường được?” Liêu Vinh cười hỏi, hôm nay cậu mang tới con gấu bông rất lớn để tặng Nhan Họa.

      Nhan Họa nhận lấy món quà trong trêu chọc của mọi người, nụ cười cứng ngắc, cuối cùng có thể cảm nhận được tâm trạng của Đàm Minh Thiên hôm được Âu Dương Cảnh tặng gấu bông hôm sinh nhật rồi.Nếu con trai tặng con gấu bông, là hai người là bạn rất thân, thậm chí còn vượt xa tình bạn bình thường, hai là người con trai có cảm tình với nên muốn theo đuổi người ta.Cho nên, hành động này của Liêu Vinh khiến cho người ta cảm thấy rất mờ ám.

      Chu Dịch, Âu Dương Cảnh và Đàn Tử Quỳnh là mấy người hăng hái ồn ào nhất, chẳng qua là vì Liêu Vinh biểu lộ với nên mới cho cậu ấy biết là nhận lời làm bạn Kỳ Trạch rồi.

      Nhan Họa liếc nhìn Kỳ Trạch, thấy vẻ mặt cậu ấy rất lạnh nhạt, ràng là tâm trạng tốt.Nhưng dù vậy cũng biết phải làm sao, bởi vì Liêu Vinh là người rất thông minh, trước mặt mọi người tặng quà cho Nhan Họa và chỉ là chúc mau chóng hồi phục, quà tặng của cậu ấy tuy có hơi đặc biệt, nhưng cậu ấy cũng đâu có gì, vậy nên chỉ đành phải nhận lấy thôi.

      “Nếu lại bình thường biết là lúc nào, nhưng bây giờ có thể chống nạng rồi.” Nhan Họa đáp.

      Đàn Tử Quỳnh vui vẻ : “Vậy là cậu sắp trở lại trường học rồi hả?”

      Nhan Họa khó xử : “ biết nữa, chuyện này phải đơn giản, vì mình chưa thể tự lái xe , mẹ mình lại bận nên thể đưa đón mình hàng ngày được, đợi tuần nữa xem chân mình thế nào rồi tính sau.”

      Đây đúng là vấn đề rất quan trọng.

      Mặc dù tháo bột nhưng bây giờ chân vẫn chưa thể cử động mạnh, phải chống nạng , mà trong tuần phải luyện đều đặn, thời gian cũng nhiều lắm, Nhan Họa định cứ để sau tuần này rồi xem thế nào.Với lại cho dù có lại được bình thường cũng thể lái xe điện học ngay được mà phải để mẹ đưa .

      “Kỳ thi tháng mười hai cậu có muốn tham gia ?” Tô Trọng Tuấn hỏi.

      “Đương nhiên là muốn rồi, mình chống nạng thi, mong các cậu giúp đỡ nhé.” Nhan Họa mỉm cười .

      Trải qua buổi chiều náo nhiệt, đến tối, mọi người cáo từ ra về, Kỳ Trạch cùng cả bọn mà nán lại thêm chút nữa.Cậu mặc kệ bọn họ nghĩ thế nào, cũng chả thèm lấy lý do luôn, thích ở lại ở thôi.

      Lúc trong thư phòng chỉ có hai người, Kỳ Trạch tùy ý lật lật cuốn sách, với Nhan Họa: “Lúc nào phải chống nạng nữa cứ để mình tới đón cậu học.Lúc đấy chắc cậu chưa thể lái xe học được, mà cũng cần làm phiền đến mẹ cậu đâu, nếu trời mưa chúng ta cùng ngồi xe bus về.”

      “Vậy hay lắm đâu…” Nhan Họa nghĩ đến việc Kỳ Trạch đưa đón đến trường hàng ngày, chắc chắn mọi người hiếu kỳ nhìn ngó cho xem.

      Kỳ Trạch nhìn , vẻ mặt có phần vui , “Có gì mà hay? phải chúng ta cặp sao?”

      “…”

      Được rồi, đây đúng là lý do rất chính đáng, Nhan Họa còn lời nào để . phát thêm điều là chỉ cần ý kiến của hai người đồng nhất là y như rằng cậu ấy lại đem chuyện hai người quen nhau ra để , khiến cho chỉ còn biết nghe theo.

      “Vậy cũng được.”

      Kỳ Trạch lúc này mới hài lòng, lúc cúi đầu đọc sách, cậu liền ghé sát vào rồi hôn lên khuôn mặt trắng mịn của cái.

      Nhan Họa kinh ngạc mở to mắt nhìn Kỳ Trạch, thấy dáng vẻ đắc ý của cậu, trong nháy mắt bỗng nên lời.
      Last edited: 4/11/16
      Tiểu Ly 1111, Anhdva, tart_trung34 others thích bài này.

    2. susu

      susu Well-Known Member

      Bài viết:
      1,562
      Được thích:
      1,239
      Oi hon roi nha. Thanks Co
      A fangNgân Nhi thích bài này.

    3. Phương Lăng

      Phương Lăng Well-Known Member

      Bài viết:
      339
      Được thích:
      458
      Kỳ Trạch này manh ha! :th_34::th_34: Vậy mà lại thấy dễ thương :th_77::th_77:
      HangbaobinhNgân Nhi thích bài này.

    4. midnight

      midnight Well-Known Member

      Bài viết:
      430
      Được thích:
      428
      Ah đuổi kịp tốc độ với mọi người rồi. Like và comt ủng hộ tinh thần bạn editor thôi.
      Ngân Nhi thích bài này.

    5. JupiterGalileo

      JupiterGalileo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,336
      Được thích:
      2,342
      liên quan nhưng nàng ơi, nàng dùng mấy font việt hoá rồi được k tại chưa việt hoá đọc hơi khó......
      Thanks editor và hóng chương mới!
      Ngân Nhi thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :