1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Hy vọng của Nhan Họa - Vụ Thỉ Dực (Full + Đã có ebook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Ngân Nhi

      Ngân Nhi Well-Known Member Staff Member VIP Trial Moderator Super Editor

      Bài viết:
      1,304
      Được thích:
      47,158
      Chương 60
      Edit: Ngân Nhi

      “Khụ khụ khụ…”

      Trong tiếng nhạc êm dịu bỗng vang lên tiếng ho, đồng thời cũng thức tỉnh hai cậu thanh niên đắm chìm trong thế giới riêng của mình.Cả hai chút phòng bị nào nên đều bị giật mình khi nghe thấy tiếng ho kia, theo bản năng liền ngẩng đầu nhìn, liền thấy ở quầy sách khác có nhân viên cầm vài cuốn sách đứng đó, thấy hai người bị dọa cảm thấy rất thú vị.

      Nhận ra hai cậu kia nhìn mình, nhân viên lại ho thêm tiếng nữa rồi ôm sách chỗ khác, nhưng mắt vẫn nhìn bọn họ chằm chằm.

      Cũng thể trách người ta được, dù sao tại cửa hàng cũng vắng khách, chỉ có hai người thoạt nhìn như học sinh đến nên đương nhiên là phải đặt nhiều chú ý rồi, cho nên trong lúc xếp lại sách trong cửa hàng nhân tiện ngó qua xem khách hàng có gì cần giúp đỡ hay .Nhưng ai mà biết thoáng chốc thấy bọn họ đâu, bởi vì người ngồi xe lăn còn người ngồi xổm, cho nên bị tủ sách che lại, thấy vậy nhân viên mới ngạc nhiên biết bọn họ bị làm sao, bèn tới xem thế nào.

      Lúc tới nhìn thấy khung cảnh kia, ai mà còn biết chứ?

      nhân viên cửa hàng thấy vậy vừa buồn cười lại vừa hâm mộ, trong lòng cảm thấy đây đúng là thanh xuân, chỉ nhìn nhau thôi là có thể quên hết mọi thứ xung quanh rồi, tình cảm thuần khiết đến mức khiến cho người ta ghen tỵ.

      lúc nhân viên còn suy nghĩ quả nhiên thấy bé ngồi xe lăn kia cực nhanh rút tay về, cúi thấp đầu xấu hổ, mà cậu bé kia mặt mũi lạnh lùng, có phần ngại ngùng quay sang trừng mắt nhìn cái.

      nhân viên là người lớn nên đương nhiên phải sợ cậu bé làm gì, mặc dù cậu em này rất đẹp trai phong độ làm cho bị thu hút, nhưng căn bản cũng để tâm đến tức giận của cậu, liền xua tay với cậu bé rồi rời .

      Nhan Họa cảm thấy mất hết cả thể diện, ngờ lại bị người ta nhìn thấy, bèn để tay vừa được Kỳ Trạch nắm ra sau lưng, cho cậu làm thế nữa.

      Bộ dạng mất tự nhiên pha chút xấu hổ của khiến cho Kỳ Trạch buồn cười, tuy vậy cũng kiên trì nắm tay nữa, mà là quang minh chính đại xoa đầu , ai bảo ngồi mà cậu lại đứng chứ, chỉ có thể từ cao nhìn xuống đầu , cho dù là xoa đầu thôi cũng thỏa mãn rồi.

      “Khụ, cuốn cậu muốn mua có phải là cuốn này ?” Giọng Kỳ Trạch có chút khàn, lấy hai cuốn sách tham khảo giá đưa cho .

      Nhan Họa mặc dù vẫn còn hơi xấu hổ, nhưng thấy cậu chuyển đề tài nên còn thấy lúng túng nữa, chỉ muốn mau chóng lấy được sách, sau đó nhanh rời khỏi nơi này. nhận lấy hai cuốn sách rồi mở tin nhắn ra so sánh.

      “Còn thiếu quyển số học nữa.” Kỳ Trạch liếc nhìn tủ sách, để ý tới ánh mắt của nhân viên mà rất bình tĩnh với Nhan Họa: “Hình như nhà sách này có rồi, chắc phải tới hiệu sách Tân Hoa mua, để ngày mai mình qua rồi mua cho cậu.”

      Nhan Họa cúi đầu sờ bìa sách trơn bóng, mặt lại nóng lên, nhưng vẫn nhàng đáp tiếng.

      Kỳ Trạch cầm lấy hai quyển sách rồi đẩy Nhan Họa đến quầy thu ngân tính tiền.

      Nhân viên vừa giúp hai người tính tiền vừa chuyện: “Hai đứa là học sinh lớp mười hai à? Trường nào vậy? Hôm nay thứ ba mà sao học?”

      Nhan Họa nghe vậy đáp, còn Kỳ Trạch tâm trạng rất tốt : “Bọn em học trường Nhị Trung, chân bạn ấy bị thương nên phải nghỉ ở nhà thời gian, hôm nay đến ngày tới bệnh viện kiểm tra, em xin nghỉ để cùng bạn ý.”

      nhân viên nghe vậy rất phấn khích : “Oa, tệ nha, em đúng là rất quan tâm đến bạn đó.”

      Kỳ Trạch khách khí tiếp nhận lời khen, giờ tâm trạng của cậu rất tốt, nhìn cái gì cũng thấy thuận mắt, nụ cười nở gương mặt đẹp trai khiến ai nhìn vào cũng bị thu hút. nhân viên đưa sách cho cậu, cũng cảm thấy rất hâm mộ ngồi xe lăn kia, trong lòng bắt đầu hoài niệm, sao ngày xưa học mình lại đồng ý lời tỏ tình của bạn nam kia cơ chứ?

      Chỉ có thể , tình cảm thời niên thiếu, nếu bỏ lỡ là bao giờ lấy lại được.

      Mãi cho đến khi rời khỏi nhà sách mặt Nhan Họa mới bớt nóng hơn chút.

      Tay cầm túi xách, yên lặng ngồi xe lăn, tháng mười gió lạnh thổi tới, nhưng lại hề cảm thấy lạnh, ngược lại còn bởi vì kích động mà cả người ấm áp. dám quay đầu nhìn người con trai kia, trong đầu vẫn thể tin chuyện này là .

      Vậy là trở thành bạn của Kỳ Trạch rồi hả?

      Kỳ Trạch vừa tỏ tình với đấy ư?

      Làm sao lại tới bước này rồi?

      Liệu có hối hận ?

      lúc còn suy nghĩ lung tung đột nhiên người phía sau lại thò mặt tới sát mặt , dọa sợ hết hồn, mắt mở to ra nhìn.

      “Cậu, cậu làm gì vậy?” Nhan Họa tim đập thình thịch, giọng vốn nhàng bây giờ nghe càng yếu ớt hơn.

      Kỳ Trạch bị giọng của làm cho đỏ bừng cả tai, nhưng vẫn bình tĩnh : “Mình muốn nhìn bạn của mình được à?”

      Nhan Họa: “…” Mặt dày quá đấy!

      Cậu nhìn chăm chú, sau đó híp mắt : “Nếu đồng ý rồi được hối hận đâu đó. giờ chúng ta là cặp đôi rồi đấy.”

      Nhan Họa bị cái giọng tổng tài bá đạo của Kỳ Trạch làm cho dở khóc dở cười, vốn định lại phát tai của cậu ấy đỏ bừng lên, khỏi lại bắt đầu đỏ mặt.

      “Cậu đỏ mặt kìa.” Kỳ Trạch lên tiếng nhắc nhở.

      “…” Nhan Họa căm hận da mặt mỏng của mình, phải chỉ mới để ý đến Kỳ Trạch nhiều trong khoảng thời gian này thôi, đúng ra và Kỳ Trạch thân thiết đến mức có thể chuyện gần gũi như vậy, mặc dù đồng ý lời tỏ tình của cậu ấy, nhưng ra trong lòng vẫn cảm thấy hơi xa lạ.

      Kỳ Trạch nhìn lát, sau đó hài lòng tiếp tục đẩy về nhà họ Nhan.

      tới dưới khu nhà Nhan Họa, đột nhiên : “Cậu nghiêm túc sao?”

      Lúc này đến lượt Kỳ Trạch đỏ mặt, may mà Nhan Họa quay đầu lại nhìn, trong lòng cậu quyết định phải tập thói quen xấu hổ mới được, phải tự nhiên đối diện với chuyện này.Đúng, sau này cơ hội gần gũi với Nhan Họa nhiều hơn, quen rồi chắc chắn dễ dàng đỏ mặt như vậy nữa.

      “Tất nhiên rồi, cậu nghĩ xem, nếu mình nghiêm túc liệu có tỏ tình với cậu ?” Kỳ Trạch , trong lòng rất sợ hối hận.

      Nhan Họa ậm ừ đáp, im lặng lúc rồi lại : “Vậy…chuyện này có thể đừng cho người nhà mình biết được ?” Nhan Họa nghĩ đến cậu em trai ngốc của mình, nếu nó biết được chắc chắn nhảy dựng lên cho mà xem.

      “Cái gì?” Kỳ Trạch lập tức tới trước mặt , nhướn mày vui : “Chẳng lẽ mình là người tốt à?”

      phải…” Nhan Họa vội đáp, “Cậu cũng biết là A Lãng rất phản đối chuyện này mà.”

      Nghĩ đến đồ ngốc kia, Kỳ Trạch cảm thấy đây là chuyện đáng để nhắc đến, “Nó chẳng qua chỉ lo nếu cậu đương làm ảnh hưởng đến việc học, sau đó buồn bã mà khóc thôi.Yên tâm, mình phụ đạo cho cậu, cậu có muốn học kém cũng được đâu, vì mình thích có bạn chăm lo đến việc học.”

      Lúc Nhan Họa định đánh cậu cái vì cái giọng điệu đáng ăn đòn kia Kỳ Trạch lại có phần xấu hổ : “Chỉ cần cậu có thể giữ vững được thành tích học tập ba mẹ cậu phản đối chuyện giữa cậu với mình đâu…Mình làm được cậu cũng làm được mà đúng ?” Cậu chăm chú nhìn , nhìn đến mức khiến thấy ngột ngạt.

      Nhan Họa cảm thấy hình như đồng ý kết giao với Kỳ Trạch quá sớm rồi, bởi vì…mấy lời cậu ấy đúng là đáng ghét mà, dã tâm cũng lớn, thế mà nghĩ đến việc làm sao để làm hài lòng ba mẹ rồi, có phải là cậu ấy nghĩ nhiều quá ?

      “Đương, đương nhiên rồi.” Nhan Họa gạt bỏ áp lực, chân thành : “Mình cố gắng.”

      Nhan Họa bề ngoài rất điềm đạm thanh tú, còn là người rất dễ thỏa hiệp.Làm con lớn trong nhà, lên kế hoạch cho cuộc sống và việc học của mình rồi, nếu chú trọng đến thành tích như vậy.Là trong lứa tuổi trưởng thành, cũng từng rất hâm mộ những bạn cùng lớp có bạn trai, trước kia cũng phải là có nam sinh theo đuổi , nhưng bởi vì muốn làm ảnh hưởng đến việc học nên từ chối.

      Nếu xuyên đến tương lai, biết trước chuyện mười năm sau, thậm chí còn bị Kỳ Trạch 27 tuổi tiêm nhiễm đủ thứ, sợ là đồng ý kết giao với Kỳ Trạch, càng chú ý đến cậu ấy nhiều như vậy, ai mà quan tâm cậu ấy có phải là hotboy của trường hay cơ chứ…

      Trong lòng phải là lo lắng, tất nhiên cũng sợ rằng chuyện này làm ảnh hưởng đến việc học, nhưng được cậu ấy tỏ tình, lại có tiền đồ mà đồng ý ngay.

      Sau khi đồng ý, mặc dù biết làm vậy là tốt hay tốt, nhưng trước mắt cho rằng đây là quyết định đúng đắn.

      Kỳ Trạch rất hài lòng với thái độ của , muốn sờ chút, nhưng nghĩ đến việc bọn họ mới chỉ vừa bắt đầu, nếu có cử chỉ thân mật nhiều quá vui, bèn thầm nắm chặt tay mình để kìm chế, sau đó khôi phục nét mặt bình thản rồi đẩy về nhà.

      Mẹ Nhan bước ra mở cửa, thấy hai người trở lại kinh ngạc : “Sao các con về sớm thế? Mẹ cứ tưởng hai con còn dạo lâu lâu lúc nữa cơ.”

      Nghe mẹ Nhan , da mặt của Nhan Họa và Kỳ Trạch đều trở nên cứng ngắc, hai người vì chuyện tỏ tình nên kích động đến mức còn muốn dạo gì nữa, cứ theo bản năng mà thẳng về nhà luôn.

      Nhan Họa cười trừ, Kỳ Trạch bình tĩnh : “Ở ngoài gió lớn nên hơi lạnh.Cháu lo bác ở nhà chờ lâu nên đưa Nhan Họa về ạ.”

      Nghe thấy lời quan tâm của Kỳ Trạch, mẹ Nhan cười đến híp cả mắt, vui mừng vào bếp mang bánh pút đing làm buổi sáng ra cho hai đứa nếm thử, xong lại tiếp tục vào bếp làm cơm trưa.

      Nhan Họa nhìn mẹ mình, chỉ cảm thấy rằng Kỳ Trạch đúng là sát thủ của phái nữ mà, e rằng sau này nếu mẹ biết bọn họ sớm có khi còn chả tức giận, ngược lại còn thấy vui mừng vì con mình có người bạn trai vừa ngoan ngoãn vừa biết quan tâm như vậy cũng nên.Chuyện này rất có khả năng xảy ra! Vì suy nghĩ của mẹ vốn hề giống với người bình thường!
      Last edited: 4/11/16
      Tiểu Ly 1111, tart_trung, Sweet you35 others thích bài này.

    2. olphuit

      olphuit Active Member

      Bài viết:
      169
      Được thích:
      139
      ngọt quá hà :-*:-* ước gì hồi xưa cũng có nào tỏ tình :v:v:v:v
      Ngân Nhi thích bài này.

    3. Ngân Nhi

      Ngân Nhi Well-Known Member Staff Member VIP Trial Moderator Super Editor

      Bài viết:
      1,304
      Được thích:
      47,158
      Chương 61
      Edit: Ngân Nhi

      Ngày hôm nay Kỳ Trạch cũng ở nhà Nhan Họa đến tận tối mới ra về.

      Buổi tối, Nhan Lãng sau khi tan học từ chối lời rủ rê chơi bóng của đám bạn, cứ thế cầm cặp vội vàng chạy về nhà.Sau khi về nhà, điều đầu tiên là phi ngay lên thư phòng, ràng là muốn làm bóng đèn, tuyệt đối thể để cho hai người kia có cơ hội ở riêng với nhau quá lâu…

      Trong thư phòng người đọc sách, người ngồi làm bài tập, nghe thấy tiếng động liền đồng loạt quay ra nhìn.

      “A Lãng về rồi à, ra đây ngồi .” Nhan Họa cười .

      Kỳ Trạch cũng lên tiếng chào hỏi, sau đó cầm ấm trà ở bên cạnh rồi rót cho Nhan Lãng chén.

      Nhan Lãng đem cặp sách đặt sang bên, nhận lấy chén nước Kỳ Trạch đưa tới rồi uống nửa, ánh mắt lướt qua hai người cái, phát được điều khác thường rất hài lòng, tới ngồi xuống cái ghế bên cạnh Nhan Họa.

      Chờ đến lúc Nhan Lãng lấy bài tập ra làm, Nhan Họa mới ngẩng đầu buồn cười nhìn cậu em trai, sau đó lại nhìn sang Kỳ Trạch, phát cậu ấy cũng nhìn về phía này, ánh mắt như thể đắc ý vì cậu em trai Nhan Lãng rất ngốc nghếch.

      Nhan Họa trừng mắt lườm Kỳ Trạch, tuy em trai hơi ngốc , nhưng cho phép người khác nó ngốc. phải, em trai đâu có ngốc, chẳng qua là quá quan tâm đến mà thôi.

      Vào tháng mười , trời tối rất nhanh, mới hơn sáu giờ mà đèn đường bật sáng trưng rồi.

      Kỳ Trạch thấy vậy liền thu dọn đồ đạc rồi đứng dậy ra về, từ chối lời mời ở lại ăn cơm của mẹ Nhan.Từ sau khi Kỳ Trạch đến nhà phụ đạo cho Nhan Họa, nếu ở lại muộn cậu khách sáo mà ở lại nhà Nhan Họa ăn cơm tối, nhưng nếu về sớm về nhà ăn cơm với ông nội.Nhưng hầu như đại đa số lần là bị mẹ Nhan nhiệt tình giữ lại ăn tối.

      “Mình về đây, chiều mai mình lại tới.” Kỳ Trạch ngồi ở đối diện xe lăn với Nhan Họa, thừa dịp Nhan Lãng ra ngoài liền cầm lấy tay .

      Hôm nay mới nhận lời kết giao với Kỳ Trạch, xế chiều mặc dù ngồi riêng với nhau, nhưng hai người vẫn tránh khỏi có chút ngượng ngùng, trừ buổi trưa sau khi được cậu tỏ tình rồi nắm tay ra thời gian còn lại hai người đều giữ khoảng cách với nhau.Cho nên, lúc này bị Kỳ Trạch cầm tay, Nhan Họa thấy quen nên cúi gằm mặt xuống, song biết thế nào mà cuối cùng cũng nắm lại tay cậu.

      Kỳ Trạch trong lòng khẽ vui sướng, nghĩ rằng Nhan Họa đồng ý làm bạn mình, chắc là vì thấy khoảng thời gian này hai người thường xuyên gặp gỡ nên mới nảy sinh tình cảm thôi. nhất định biết được là cậu để ý từ năm lớp mười rồi, biết là cậu thầm mến được hai năm, cho nên chắc là vẫn chưa thấy thích cậu lắm đâu.Mặc dù có chút mất mát, nhưng dù sao bây giờ cũng nhận lời rồi, sau này dần dần bồi đắp tình cảm là được.

      Như bây giờ đây, Nhan Họa lại chủ động nắm lại tay cậu, chứng tỏ rằng phải là thờ ơ với chuyện của hai người.

      hành động đáp lại nho của mà Kỳ Trạch rất vui vẻ, lúc Nhan Lãng chạy vào cậu đứng thẳng dậy, chào tạm biệt người nhà Nhan Họa rồi ra về.

      Nhan Họa ngồi xe lăn, mắt nhìn theo bóng dáng Kỳ Trạch.

      “Chị, đừng nhìn nữa, người ta rồi, trông chị có khác gì hòn vọng phu .” Nhan Lãng .

      Nhan Họa nghe vậy xấu hổ, “ linh tinh gì đó? Mới mấy hôm trước phải còn em em thân thiết lắm sao, bây giờ lại thay đổi rồi hả? Đàn ông đàn ang mà thay đổi thất thường như phụ nữ vậy, người ta nhìn vào lại nghĩ em là gà mẹ đấy.”

      Nhan Lãng nghe vậy nhảy dựng lên cãi: “Gì chứ, tại em và Trạch vẫn rất thân mà, nhưng chuyện nào nó ra chuyện đấy.Chẳng qua là em sợ chị lầm đường lạc lối thôi, chờ sau khi chị thi tốt nghiệp xong em mặc kệ chị thích làm gì làm.Sao chị lại em là gà mẹ chứ? Nếu phải em là con trai duy nhất trong nhà, chị lại là con em cũng muốn quản nhiều như vậy làm gì cho mệt đầu, em mới mười bốn tuổi thôi đó.”

      Nhan Họa buồn cười kéo tay cậu nhóc, cười : “Em cũng tự biết là mình mới mười bốn tuổi cơ đấy, cậu bé, đừng quan tâm nhiều nữa, cẩn thận mọc nếp nhăn đẹp đâu.” xong, thèm để ý đến bất mãn của cậu nhóc mà trực tiếp quay vào thư phòng.

      Buổi tối, Nhan Họa nằm lỳ giường nhắn tin chuyện phiếm với Kỳ Trạch, nội dung rất nhạt nhẽo, chỉ có là “Cậu ngủ chưa?”, trả lời “Mình chưa.”, sau đó lại “Mình ngủ được.”, rồi lại trả lời “Hay cậu thử đếm cừu .”…

      Nhan Họa lướt xem tin nhắn lần, nhịn được mà che mặt, bọn họ chuyện với nhau toàn những câu thiếu muối đấy, chẳng có tí gì gọi là nhu tình mật ý giữa đôi nam nữ cả, thậm chí đến câu khiến người ta hiểu lầm cũng có, nhìn qua chỉ nghĩ rằng đây là hai người bạn chuyện với nhau mà thôi.

      Quả nhiên, phải cứ quen nhau là bắt đầu ngọt ngào ngay được.Cuộc sống được tạo thành từ những hành động nhặt thường ngày, tình cũng như vậy.

      Có thể đối phương cũng cảm thấy rất nhàm chán nên nhắn lại tin nhắc ngủ rồi thôi.Nhan Họa trong lòng tiu nghỉu, nghĩ đến Kỳ Trạch tràn đầy hơi thở nam tính của mười năm sau, quả nhiên là Kỳ Trạch, cho dù vào cũng dây dưa dài dòng, trái lại vẫn rất dứt khoát thẳng thắn.

      Mà chàng trai Nhan Họa nghĩ tới giờ phút này vẫn nhìn chằm chằm vào di động, trong lòng rất mong chờ đối phương nhắn tin lại, để cho cậu có lý do để chuyện tiếp với người ta, mặc dù thể nhìn thấy mặt nghe thấy tiếng cũng sao.

      Nhưng mà nghe mẹ Nhan Nhan Họa làm việc và nghỉ ngơi rất có quy luật, đến giờ ngủ lên giường ngủ, y như người già vậy, cho nên lúc này cậu cũng dám quấy rầy .

      Quả nhiên bên kia có động tĩnh gì, chắc là ngủ rồi.

      Kỳ Trạch nằm giường nhìn Kỳ Trạch hồi lâu, mãi đến mười hai giờ, biết đối phương nhắn lại nữa mới buồn rầu đặt di động sang bên, sau đó lăn qua lăn lại giường.

      Hôm nay đúng là ngày vui, mà cậu thầm mến đồng ý làm bạn cậu, khiến cho mọi tế bào trong cơ thể cậu sôi trào, cho nên cậu chẳng cảm thấy buồn ngủ chút nào, trong đầu đều là hình bóng .

      “Phát điên lên mất…”

      Kỳ Trạch nằm ngửa giường, chống tay lên trán, cố gắng ép mình ngủ.

      *

      Ngày thứ hai sau khi đồng ý qua lại với Kỳ Trạch, Nhan Họa còn hưng phấn như hôm qua nữa, mở mắt ngây ngốc nhìn khung cảnh quen thuộc.

      Hôm nay lại bị xuyên qua nữa, chuyện này cũng quá vô lý rồi!

      Nhan Họa nhắm mắt lại lần nữa rồi mở ra, vẫn là phòng ngủ của mình, chứ phải là căn phòng lớn có treo ảnh cưới ở tương lai.

      Tối qua trước khi ngủ, còn nghĩ nếu hôm nay xuyên qua cho Kỳ Trạch tương lai biết là đồng ý kết giao với Kỳ Trạch tại rồi, để cho sau này phải quân sư cho nữa, cũng coi như để yên tâm hơn.Đương nhiên, nguyên nhân chính là muốn nhìn thấy dáng vẻ kinh ngạc của , khẳng định là rất có cảm giác thành tựu.

      Thế nhưng, thế nhưng lại xuyên qua nữa!

      ràng hôm qua ở chung chỗ với Kỳ Trạch cả ngày mà, sao tỉnh dậy lại tới mười năm sau?

      Nhan Họa đắp chăn ngồi giường, ánh mắt nhìn đăm đăm về phía trước, mãi đến khi mẹ nấu bữa sáng xong vào gọi mới phục hồi lại tinh thần.

      Nghĩ đến việc sau này có thể được bay đến tương lai nữa, trong lòng Nhan Họa có chút buồn bã.Mặc dù lần đầu tiên xuyên sợ đến biết làm sao, thậm chí còn muốn xuyên qua, nhưng sau khi quen rồi ông trời lại cho đến đó nữa, là rất buồn.

      “A Họa, con sao vậy? Bữa sáng hợp khẩu vị à?” Mẹ Nhan mang bữa sáng để lên bàn ngoài sân thượng, thấy con tinh thần tốt cho rằng lại bắt đầu chán ăn rồi.

      Nhan Họa hoàn hồn, vội đáp: “ phải ạ, con chỉ nghĩ đến chuyện thôi.” xong cầm miếng bánh trứng lên bắt đầu ăn.

      Ăn xong bữa sáng, Nhan Họa có phần bình tĩnh hơn.

      Mặc dù xuyên việc vô cùng thần kì và nằm trong dự liệu của , nhưng thế nào cũng chỉ là khách qua đường ở tương lai thôi, cuộc sống tại của là thuộc về nơi này, nơi này mới chính là thế giới của , xuyên qua hay xuyên qua đối với hề quan trọng, thế giới mười năm sau cũng chỉ như cuộc trải nghiệm thôi, cần quá cố chấp làm gì.

      Nhan Họa luôn biết mình làm gì, khi biết mình có thể tới tương lai, cũng vì vậy mà trầm mê, thậm chí còn chút tình cảm nam nữ nào với Kỳ Trạch tương lai hết, đơn giản vì hiểu chỉ là khách qua đường, nên có những tình cảm sai lầm, nếu có rất phiền toái.

      Sau thời gian rơi vào tiếc nuối vì phát kể từ khi nhận lời làm bạn Kỳ Trạch bị xuyên đến tương lai nữa, rất nhanh Nhan Họa lại bắt đầu tập trung vào việc học.

      Buổi chiều, Kỳ Trạch đến rất đúng giờ.

      Thấy Kỳ Trạch xuất ở cửa thư phòng, Nhan Họa liền mỉm miệng cười.

      Kỳ Trạch rất tự nhiên vào, đem balo để xuống, sau đó lấy ra bài thi Tô Trọng Tuấn đưa và vở ghi chép của Đàn Tử Quỳnh đưa cho Nhan Họa.

      Kỳ Trạch vẫn giống như mọi ngày, đầu tiên là để cho Nhan Họa ngồi làm bài, đến khi làm xong mới bắt đầu giảng lại những chỗ làm sai.Trong thời gian Nhan Họa làm bài cậu ngồi học hoặc đọc sách, kiểm tra cách làm của Nhan Họa, yên lặng quan sát .

      Nhưng hôm nay, cậu phát có phần mất tập trung.

      “Cậu làm sao vậy, trong người khỏe sao?” Kỳ Trạch hỏi, điểm lợi khi làm bạn trai là có thể quang minh chính đại quan tâm , cần phải mất tự nhiên giống như trước nữa, làm gì cũng phải cẩn thận vì sợ người ta nhìn ra tâm tư của mình.

      Quan tâm đến bạn mình phải là chuyện đương nhiên sao? Kỳ Trạch suy nghĩ chính là đơn giản như vậy đấy.

      Nhan Họa nhìn Kỳ Trạch rồi lắc đầu.Mặc dù để tâm nữa, nhưng lúc nhìn Kỳ Trạch trong lòng lại có phần tiếc nuối, tiếc nuối vì thời gian được tới tương lai quá ngắn, cũng bởi vì dạo này được ra ngoài mấy nên rất muốn đến tương lai xem cuộc sống của người thân bạn bè thế nào.Nhưng mà điều quan trọng nhất vẫn là, bắt đầu thấy nhớ Duệ Duệ rồi.

      Nghĩ xong, Nhan Họa ho tiếng rồi : “Mình sao, chỉ là nhớ đến người tên là Kỳ Duệ…”

      “Kỳ Duệ? Con trai à?” Kỳ Trạch cau mày hỏi, cậu hiểu khá về gia đình Nhan Họa, làm gì có ai tên là Kỳ Duệ nhỉ?

      Nhan Họa thấy dáng vẻ khó hiểu của cậu, thể rằng “Kỳ Duệ chính là con của chúng mình” được, vừa mới quen nhau mà nhắc đến con cái sao được chứ? Mẹ rồi, con phải có lòng tự trọng, nên quá chủ động, cho nên lời này có đánh chết cũng .

      Nhan Họa thở dài, lại : “Cứ coi như mình chưa .” Chuyện xuyên chưa có ai biết cả, nếu cho Kỳ Trạch chắc gì cậu ấy tin.Với lại cũng rất phân vân, liệu có nên cho cậu ấy biết ? Nếu có ý nghĩa gì? Có thể khiến cậu ấy phải suy nghĩ hay ?

      Kỳ Trạch ánh mắt tối sầm, trông thấy vẻ khác thường của Nhan Họa trong lòng khỏi lo lắng đến cái người tên là “Kỳ Duệ” kia, nhất định phải điều tra xem đó là ai mới được! Hừ!
      Last edited: 4/11/16
      Tiểu Ly 1111, Anhdva, tart_trung30 others thích bài này.

    4. olphuit

      olphuit Active Member

      Bài viết:
      169
      Được thích:
      139
      chưa gì Kỳ Trạch bắt đầu ghen vs con trai rồi :yoyo60::yoyo60::yoyo60:. Vậy sau này Nhan Họa có đến tương lai nữa ko hể hay là khi quen Kỳ Trạch là hok đến nữa :yoyo68:
      Ngân Nhi thích bài này.

    5. Ngân Nhi

      Ngân Nhi Well-Known Member Staff Member VIP Trial Moderator Super Editor

      Bài viết:
      1,304
      Được thích:
      47,158
      Chương 62
      Edit: Ngân Nhi

      Chiều thứ sáu, tổ học tập lại lần nữa đến nhà thăm Nhan Họa.

      Tiết cuối cùng của thứ sáu là thể dục thể thao tự do, nhưng cả nhóm lại quyết định tham gia mà xin nghỉ để tới nhà Nhan Họa, cho nên bọn họ đều tới tương đối sớm.

      Nhan Họa giờ tuy vẫn chưa thể lại, nhưng mấy việc cơ bản trong sinh hoạt hàng ngày có thể tự lo liệu, cần người khác giúp, có thể từ ghế tới ngồi xuống xe lăn, sau đó đẩy xe lăn về giường…tóm lại là thành vấn đề.Lúc mới đầu chân còn hơi đau, nhưng bây giờ có hơi dùng sức cũng thấy đau mấy, Nhan Họa thầm nghĩ sau khi tháo bột là có thể lại bình thường được rồi, chỉ là thể hoạt động mạnh thôi.

      Nghĩ vậy Nhan Họa liền cảm thấy lòng đầy tự tin, kéo theo tâm trạng rất tốt, thấy các bạn đến còn vui hơn nữa.

      đám thanh thiếu niên chen chúc làm ầm ĩ trong thư phòng nhà Nhan Họa, Đàn Tử Quỳnh và Liêu Vinh trái phải ngồi bên cạnh .

      Đàn Tử Quỳnh rất thân với Nhan Họa, điều này ai cũng biết, sau khi hỏi thăm Nhan Họa vài câu như chân còn đau , bao giờ tháo bột tới lượt Liêu Vinh.

      Nguyên nhân Liêu Vinh ngồi cạnh Nhan Họa là bởi vì mấy môn xã hội cậu học khá tốt, cho nên thỉnh thoảng cậu cũng hay tới phụ đạo cho Nhan Họa.Nhan Lãng thầm nghĩ, thà mời gia sư bên ngoài tới còn an toàn hơn là để cho mấy tên con trai có ý đồ với chị mình đến dạy, chẳng qua vì Kỳ Trạch mở lời tới phụ đạo nên nhà họ mới mời gia sư thôi.

      “Kỳ thi tháng mười hai cậu có thể tham gia ?” Liêu Vinh cầm bút, mở ra đề thi văn, vừa trò chuyện với Nhan Họa vừa liếc mắt ngồi đối diện Kỳ Trạch.

      Kỳ Trạch thần sắc rất lãnh đạm, khác biệt mấy so với thường ngày, chỉ có cậu bạn thân Tô Trọng Tuấn là biết lúc này cậu rất khó chịu.

      “Mình vẫn chưa chắc chắn được là có thể hay .” Nhan Họa ngồi chép lại vở ghi môn Địa của Liêu Vinh đưa tới, Liêu Vinh học rất tốt ba môn Sử Địa và Chính trị, vở ghi chép cũng rất tỉ mỉ đầy đủ. “Cuối tháng là tháo bột rồi, sau khi tháo bột tạm thời vẫn phải chống gậy, nếu mình muốn tới tham gia kỳ thi chắc phải chống gậy rồi.”

      Đàn Tử Quỳnh bật cười, : “Lúc đấy cậu lại thành tâm điểm của cả trường cho xem.”

      Trường bọn họ lớn lớn, cũng phải , chỉ chuyện thôi là có thể lan đến toàn trường, ví như việc Nhan Họa dũng cảm cứu người đến mức bị thương bị lan truyền ra toàn khối mười hai rồi, đến lúc chống gậy học tuyệt đối bị người ta vây xem. phải là mọi người muốn xem trò hay, mà là ai cũng có tâm thái hiếu kỳ, dù gì trong trường cũng rất ít khi nhìn thấy có người chống gậy.

      Tô Trọng Tuấn tiếp lời : “Thầy Phàn với mình rồi, nếu cậu muốn tới tham dự kỳ thi tháng mười hai chúng mình có thể tới đón cậu .”

      Kỳ thi tháng là kỳ thi đánh giá thành quả học tập của mình, thành Nhan Họa rất muốn tham gia, xem xem thứ hạng của mình đến đâu, nghe Tô Trọng Tuấn vậy liền mỉm cười cảm ơn cậu.Ánh mắt lại chuyển tới người ngồi bên cạnh Tô Trọng Tuấn, nhìn gương mặt lạnh nhạt của cậu rồi mỉm cười, sau đó lại thu hồi ánh mắt.

      Kỳ Trạch vì nụ cười của Nhan Họa mà trong lòng có phần thoải mái hơn, tuy vậy cậu vẫn cảm thấy rất chướng mắt với cái tên răng mèo ngồi bên cạnh kia, may là cậu ta chỉ có ý muốn phụ đạo cho thôi đấy,

      Việc cậu tới nhà phụ đạo cho Nhan Họa mỗi ngày, tin chắc là Liêu Vinh cũng nhận thấy điều gì đó, cho nên cậu muốn công khai cảnh cáo cậu ta chút, tránh cho việc Nhan Họa bị tên răng mèo này dụ dỗ.

      Nếu như bình thường chắc chắn Kỳ Trạch mất tự tin đến vậy, thậm chí còn cho rằng mình đẹp trai ưu tú hơn tên răng mèo kia nhiều, con nếu có mắt biết ngay là nên chọn người nào.Nhưng mà, bọn họ mới chỉ quen nhau thôi, tình cảm còn chưa sâu đậm đến mức có thể ngăn cản mọi chướng ngại.

      Trừ Nhan Họa và Liêu Vinh tập trung học bài ra những người khác là đọc sách, hai là thầm chuyện riêng.

      Âu Dương Cảnh đương nhiên phải tận dụng cơ hội này để chuyện với Đàm Minh Thiên, thái độ của Đàm Minh Thiên rất lãnh đạm, chỉ lịch trả lời cậu từng câu cho qua mà thôi, thế mà vẫn khiến cậu vô cùng vui vẻ.Đàm Minh Thiên vừa ứng phó với Âu Dương Cảnh, vừa lén nhìn Kỳ Trạch và Nhan Họa.

      Từ sau khi Nhan Họa bị thương phải nghỉ ở nhà, Kỳ Trạch hầu như ngày nào cũng tới phụ đạo cho , còn nhiệt tình tận tâm hơn cả bạn thân Đàn Tử Quỳnh nữa, cứ như vậy sớm chiều chung đụng, liệu có nảy sinh tình cảm hay ? Kỳ Trạch là người kiêu ngạo như vậy, chắc thể vì cảm tạ ơn cứu mạng của Nhan Họa mà kết giao với ấy đâu, đúng ?

      Đàm Minh Thiên trong lòng lo lắng, cảm thấy Âu Dương Cảnh rất phiền phức, liền lấy quyển sách lên che mặt, tỏ vẻ muốn chuyện.

      “Phụt!”

      Âu Dương Cảnh thất vọng nghe thấy tiếng cười rất , quay đầu nhìn thấy Trình Dương cầm sách che vẻ mặt nín cười đến hèn mọn của mình, cánh tay dài liền đưa ra ghìm chặt cổ , thấp giọng : “Người em, cười gì mà bỉ ổi vậy!”

      Trình Dương đầu tiên là nhìn Nhan Họa và Liêu Vinh, sau đó lại nhìn sang Đàm Minh Thiên chăm chú đọc sách, cuối cùng là nhìn người em ghìm cổ mình, trong lòng khỏi có chút đồng cảm, cái thứ tình cảm ngổn ngang này, đúng là khiến cho người ta muốn phát điên mà.

      “Âu Dương, nếu như cậu thất tình…, mình tình nguyện say về với cậu, đương nhiên Kỳ soái ca cũng vậy!”

      Âu Dương Cảnh đầu tiên là giận dữ, sau đó lại kỳ quái nhìn về phía Kỳ Trạch, chuyện này có liên quan gì tới cậu ấy chứ?

      Kỳ Trạch lạnh lùng nhìn cậu cái, lạnh nhạt : “Cảm ơn quan tâm, mình nghĩ là cần đâu!”

      Lúc này lại đến Trình Dương khó hiểu.

      Sắc trời dần tối, mọi người liền đứng dậy cáo từ ra về.

      Nhan Họa thu dọn đồ đạc, ngồi xe lăn tiễn mọi người, Nhan Lãng chịu trách nhiệm đẩy xe lăn, dáng vẻ như sói săn mồi quan sát bọn họ, ngay cả bọn Trình Dương và Chu Dịch cũng bỏ qua.

      Bởi vì có Nhan Lãng nên Nhan Họa và Kỳ Trạch có cơ hội chuyện riêng với nhau, nhìn bóng lưng Kỳ Trạch rời , trong lòng có phần thấp thỏm yên.Tại sao lại như vậy chứ?

      Cái nghi vấn trong đầu rất nhanh được sáng tỏ qua cuộc điện thoại Đàn Tử Quỳnh gọi tới lúc trước khi ngủ.

      “A Họa, hôm nay cậu và Liêu Vinh rất ăn ý đó, đừng thấy Liêu Vinh có dáng vẻ đáng hiền lành giống mấy cậu em trai mà nhầm, trong lớp có rất nhiều nữ sinh thích cậu ấy đấy, cậu ấy chỉ có nụ cười dễ mến mà tính cách cũng rất hài hước nữa, nghe nhà cậu ấy mở quán ăn, có vẻ rất khá giả…Ai, mình cảm thấy là cậu ấy thích cậu đó.”

      Nhan Họa: =.=! Cái quái gì vậy?

      “Cậu cảm thấy thế nào?”

      “…Mình chẳng cảm thấy gì.”

      “Ơ, vậy hả? Tiếc đấy! Mình cũng biết là cậu ngoan ngoãn như vậy, sao có thể sớm được chứ! Mẹ mình mấy hôm trước còn cảnh cáo mình là được sớm, tránh cho việc làm ảnh hưởng đến kỳ thi tốt nghiệp.Đôi khi mình cảm thấy hai đứa mình giống như hai chị em vậy, mình có hứng thú đương, cậu lại có bệnh sợ con trai, biết bao giờ mới có bạn trai đây…”

      , có bạn trai rồi mà, chứng tỏ mắc bệnh sợ con trai nhé! =.=!

      “Nhưng mà nếu cậu cảm thấy Liêu Vinh tệ cứ thử suy nghĩ xem, điều kiện tiên quyết là thành tích học được giảm sút, nếu mẹ cậu lại mắng đó. đến đây mình mới thấy nể phục Trần Minh Hà, cậu ấy thích Tần Nghi, nhưng thành tích lại hề bị ảnh hưởng, cậu biết , tuần trước bọn họ chính thức thành đôi rồi đấy! Sớm biết Tần Nghi như vậy mình ra tay trước rồi, bây giờ hối hận muốn chết đây này! Tần Nghi ràng là gu của mình mà, cuộc sống năm cuối cấp nhàm chán như vậy, mình muốn đương quáaa…”

      Làm bạn thân của nhau, có chuyện phiếm cũng là điều bình thường, hai thậm chí còn có thể nằm giường buôn chuyện cả đêm ngủ ấy chứ.Cho nên cứ có chuyện gì là Đàn Tử Quỳnh lại kể ngay với Nhan Họa, giờ Nhan Họa học nên thỉnh thoảng buổi tối lại gọi đến để nấu cháo điện thoại.

      Nghe bên kia thao thao bất tuyệt, Nhan Họa thể xen miệng vào, sau khi cúp máy, mới nhớ ra là quên cho Đàn Tử Quỳnh biết là nhận lời làm bạn Kỳ Trạch rồi.

      Suy nghĩ chút, Nhan Họa quyết định cứ để đấy , sau khi quay lại trường học cho ấy biết cũng được.

      Nằm giường, Nhan Họa khỏi lại nghĩ tới chuyện Đàn Tử Quỳnh , Liêu Vinh thích sao? sờ mặt mình, có thể là do quen rồi nên có cảm nhận gì với gương mặt của mình, nhưng nghe người khác có gương mặt ưa nhìn, trong sáng tươi trẻ, dễ dàng thu hút ánh mắt của con trai.Vậy , hẳn là vì thấy gương mặt tệ, tính cách điềm đạm, cộng thêm thành tích học khá tốt nên Liêu Vinh mới thích đúng ?

      Nghĩ vậy, lại nhớ tới dáng vẻ của Kỳ Trạch khi thổ lộ với , có chút hiểu cậu ấy rốt cục vì sao lại thích , tại sao lại muốn cùng qua lại.

      Có thể là vì người có suy nghĩ khá già dặn nên cảm thấy rằng, những người ở lứa tuổi bọn họ thích ai đó đều chỉ vì những lý do rất đơn thuần, phần lớn là được tạo nên từ điều kiện bên ngoài, chỉ cần đối phương có ngoại hình ổn, thành tích học tốt rất dễ nảy sinh tình cảm, sau đó có thể đương rồi, căn bản cần phải hiểu quá về nhau.

      và Kỳ Trạch cũng là như vậy sao?

      Tuy nhiên lại cảm thấy như thế, trong khoảng thời gian này, và Kỳ Trạch vì sớm chiều chung đụng nuôi dưỡng tình cảm nên mới quyết định làm bạn cậu ấy, còn Kỳ Trạch, biết cậu ấy có nghĩ giống ?

      suy nghĩ miên man di động vang lên tiếng báo có tin nhắn, Nhan Họa vội cầm lấy rồi mở ra, là tin nhắn của Kỳ Trạch.

      Dạo này cứ mỗi tối trước khi ngủ là và Kỳ Trạch nhắn tin cho nhau, mấy chuyện linh tinh, mặc dù chỉ ngắn ngủi mấy chữ, nhưng tạo thành thói quen, khiến cho mỗi lần đọc đều mỉm cười vui vẻ.

      Kỳ Trạch: Cậu ngủ chưa?

      Nhan Họa: Vẫn chưa, chuẩn bị.

      Kỳ Trạch: Vậy cậu nghỉ , chúc ngủ ngon.

      Nhan Họa: Chúc cậu ngủ ngon.

      Sau khi nhắn lại, Nhan Họa cứ cho là đối phương gửi tin nhắn tiếp nữa, ai ngờ vừa định nằm xuống tiếng chuông báo lại vang lên.

      Nhan Họa mở tin nhắn lên thấy dòng chữ: Sau này cậu đừng gần gũi quá với mấy tên con trai khác, cách bọn họ xa chút.

      Nhan Họa: …

      ra cậu ấy cũng để ý.

      Nhan Họa nhịn được mà mỉm cười, nhắn lại chữ “Được.”

      Nếu đồng ý qua lại với cậu ấy đương nhiên phải giữ khoảng cách với những nam sinh khác rồi, đây là hành động bày tỏ chân thành, do dự mà đồng ý ngay.

      Nhan Họa tâm trạng rất tốt, lúc này mới thoải mái nằm xuống ngủ.

      *

      Trời sáng.

      Hôm nay là thứ bảy, Kỳ Trạch lát nữa đến nhà.

      Nhan Họa nghĩ đến cậu ấy khẽ mỉm cười, vui vẻ mở mắt ra.

      Cứ tưởng rằng mẹ lại vào kéo rèm cửa ra nên Nhan Họa bèn lấy tay che mắt, kêu lên: “Mẹ, mẹ đừng mở rèm trong phòng con, chói mắt quá, cần mở rèm con cũng dậy được mà…”

      to miệng hét đột nhiên cảm thấy có gì đó đúng, Nhan Họa vội vàng nhìn xuyên qua kẽ ngón tay, giật mình khi nhìn thấy người đàn ông thành thục ở trước mắt.

      hơn chính là Kỳ Trạch.

      =.=! Tại sao bỗng dưng lại xuyên qua rồi? Rốt cục chuyện này là sao?
      Last edited: 4/11/16
      Tiểu Ly 1111, tart_trung, Sweet you28 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :