1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Hy vọng của Nhan Họa - Vụ Thỉ Dực (Full + Đã có ebook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Ngân Nhi

      Ngân Nhi Well-Known Member Staff Member VIP Trial Moderator Super Editor

      Bài viết:
      1,304
      Được thích:
      47,158
      Chương 41
      Edit: Ngân Nhi

      Kỳ Trạch sắc mặt trắng bệch, vội vàng chạy vào bệnh viện thành phố.

      Bây giờ là mười giờ sáng, trong bệnh viện tuy đông như sáng sớm nhưng vẫn có người đến người , thấy cậu thanh niên mặt tái nhợt chạy vào, mọi người chỉ nhìn là hiểu, chắc là người nhà gặp chuyện may rồi.

      Kỳ Trạch thở hổn hển, sau khi hỏi y tá phòng bệnh xong lại tiếp tục chạy.

      Bóng dáng cao gầy nhanh chóng lướt qua đám người, lòng như lửa đốt, thậm chí cậu dám tưởng tượng đến tình trạng của ông nội.Từ sau khi nhận được điện thoại, đầu óc cậu lập tức trống rỗng, căn bản còn nghe thấy người ta gì tiếp theo, trong đầu chỉ đọng lại tin tức, đó là ông nội gặp tai nạn xe cộ, bây giờ ở trong bệnh viện…

      Lúc cậu phản ứng lại được bèn vội vàng xin giáo viên cho về sớm, sau đó thèm quay lại lớp mà trực tiếp đến đây luôn.

      Từ sau khi bố mẹ ly hôn, cậu vẫn luôn sống cùng ông nội, được ông nội tay nuôi lớn, thân thiết và gần gũi với cậu hơn cả bố mẹ.Hai người họ ai cũng chỉ nghĩ cho mình mà mau chóng lập gia đình mới, như thể cậu là người thừa vậy, mặc dù họ có ý vứt bỏ cậu, nhưng cậu cũng thể hòa nhập với gia đình mới của họ được, chỉ có ông nội là toàn tâm toàn ý quan tâm thương cậu, bao giờ bỏ rơi cậu, cũng vì những người ngoài mà quên hữu của cậu…

      Nếu ông nội mất cậu biết làm sao đây.Cậu còn chưa tốt nghiệp, có công ăn việc làm, chưa kiếm ra tiền để hiếu kính ông, chưa kết hôn rồi sinh cháu đích tôn để thỏa mãn tâm nguyện của ông mà…Cậu hy vọng có chuyện gì đáng tiếc xảy ra.

      lên tầng bảy, tìm được số phòng, cậu liền giơ tay đẩy mạnh cửa ra.

      Lúc nhìn thấy cảnh tượng bên trong phòng bệnh, Kỳ Trạch liền trợn tròn mắt, tâm trạng vốn nóng như lửa đốt bỗng biến thành kinh ngạc.

      Ông nội của cậu tưởng bị thương phải nhập viện mà tại sao giờ phút này lại ngồi giường bệnh, giúp nằm khóc thút thít uống nước thế kia? Mà mắt đẫm lệ trông rất đáng thương kia hình như là…

      Kỳ Trạch: (⊙o⊙) Sao Nhan Họa lại ở đây?!!!

      Thấy cháu trai đứng há hốc mồm, ông Kỳ rất vui vẻ, nhưng vẫn hơi tức giận mắng: “A Trạch, sao con lại chạy tới đây vậy hả? Chẳng phải ông là ông chỉ bị trầy da chút thôi chứ bị thương sao? Xem con chạy mệt chưa kìa…” Thấy cháu trai đầu đầy mồ hôi, sắc mặt trắng bệch thế kia, chắc chắn là do chạy quá nhanh rồi.

      Thấy ông nội bị làm sao, Kỳ Trạch hẳn là nên vui mới phải, nhưng lúc thấy nằm giường bệnh, chân bó thạch cao kia, cậu lại thấy xót vô cùng, tuy biết xảy ra chuyện gì, nhưng nhìn thấy cảnh này trong lòng cậu vẫn cực kỳ sợ hãi.

      Trong hai người họ, bất luận là ai gặp chuyện cậu cũng chịu đựng nổi.

      Lúc thấy Kỳ Trạch vào, Nhan Họa mới chắc chắn là mình cứu đúng người rồi, nhất thời vì đau quá nên nước mắt lại chảy ra, trong lòng vì nghĩ ra lý do chính đáng cho mình nên rất thản nhiên mà đối mặt với Kỳ Trạch.

      Thấy dáng vẻ của cậu ấy, Nhan Họa cuối cùng mới hiểu tại sao Nhan Họa tương lai lại khẩn cầu cứu ông nội Kỳ Trạch, vì vốn dĩ nếu hôm nay ở đó ông nội Kỳ Trạch qua đời vì bị xe đâm rồi.Bất luận là ở thế giới nào ông nội vẫn là người thân duy nhất của cậu ấy, nếu ông mất chắc chắn cậu ấy rất suy sụp, thậm chí có thể làm ảnh hưởng đến cả cuộc đời sau này.

      Cho dù hai thế giới có liên quan đến nhau, nhưng nếu tại có thể cứu được ông nội, chắc hẳn Kỳ Trạch tương lai cũng cảm thấy yên lòng.

      Kỳ Trạch ổn định lại hô hấp, căn bản hề nghe thấy lời trách móc của ông nội mà trực tiếp tới, nhìn sắc mặt ỉu xìu của Nhan Họa, nhàng : “Cậu…”

      Giọng của cậu hơi khàn vì cổ họng khô rát, tay vội vàng ôm lấy ngực, lúc này tim cậu đập rất nhanh, thậm chí còn thấy đau nhói, tâm trạng dần kìm chế được, tiếp đó chỉ biết ngơ ngác nhìn mặc đồng phục học sinh nằm giường bệnh, chân trái bó thạch cao, lập tức hốc mắt cậu có chút nóng lên, mũi cũng bắt đầu thấy cay cay.

      Lúc này, cậu hoàn toàn thể khống chế được cảm xúc của mình, trông có phần hơi ngốc.

      “A Trạch, con sao vậy? Có phải do chạy nhanh quá nên đau ngực ?” Ông Kỳ hiền từ cười , lại quay sang với Nhan Họa: “Đây là cháu của ông, nó tên là Kỳ Trạch, học cùng trường Nhị Trung với cháu đấy.”

      Nhan Họa chớp mắt mấy cái, ngoan ngoãn : “Ông Kỳ, cháu biết cậu ấy ạ, năm lớp mười bọn cháu học cùng lớp với nhau, bây giờ ở cùng nhóm học tập ạ.”

      Chuyện này nghĩ có gì phải giấu cả, trong tình huống này cứ coi như tất cả đều là trùng hợp .Hôm nay bị mệt nên xin phép về nhà, sau đó ra tay làm việc nghĩa, cứu người xa lạ tránh khỏi tai nạn xe cộ mà thôi.

      Ông Kỳ rất kinh ngạc, ngờ bé hôm nay cứu ông lại từng là bạn cùng lớp của cháu mình, cảm thấy hết thảy đều là duyên phận.Tuy vậy, chuyện Nhan Họa cứu ông mà bị gãy chân vẫn làm ông áy náy thôi, nếu bé này mà xông tới kéo ông ra có lẽ ông bị cái xe hơi kia thổi bay rồi.Ông được Nhan Họa kéo nên tránh được cái xe lao tới, tuy vẫn bị ngã nhưng chỉ bị trầy da ở lòng bàn tay thôi, còn tốt hơn nhiều so với bé bị ngã gãy chân này.

      “Ông đừng tự trách mình ạ, lúc đó cháu cũng kịp nghĩ gì mà xông tới luôn, hết thảy đều là cháu tự nguyện, liên quan gì đến ông mà.” Nhan Họa an ủi ông.

      Lúc này Kỳ Trạch ổn định lại tinh thần, cậu mím môi nhìn hai người, hỏi: “Ông nội, Nhan Họa, hai người sao chứ?”

      Ông Kỳ điềm đạm : “Ông sao, chỉ bị trầy da tay thôi, chỉ tội bé này, vì cứu ông mà ngã gãy chân.” Sau đó ông kể lại chuyện hôm nay cho cháu trai nghe.

      Ông Kỳ sáng nay đưa đồ cho bạn, ai ngờ lúc về gặp phải tên lái xe say rượu ở ngã tư, trừ ông Kỳ được Nhan Họa kéo ra nên an toàn lúc đấy còn có hai người đường bị đâm phải, được đưa đến bệnh viện rồi nhưng biết sống chết thế nào, tên tài xế kia ngay sau đó cũng bị cảnh sát bắt .

      Kỳ Trạch sắc mặt tối sầm, rất tức giận với chuyện uống rượu lái xe kia, trong lòng nghĩ nếu có Nhan Họa tại ông nội phải nằm trong phòng cấp cứu rồi.

      Nghĩ vậy, ánh mắt cậu nhìn về Nhan Họa cũng trở nên dịu dàng hơn rất nhiều, vừa biết ơn lại vừa thấy vui mừng. mà cậu thích quả nhiên là rất có duyên với cậu, nhìn , phải là ấy cứu ông nội cậu mạng rồi hay sao?

      Nhưng mà…bây giờ là giờ học mà? Sao ấy lại ở bên ngoài trường?

      Đầu óc trì độn của Kỳ Trạch khi nhìn thấy mình thích rất nhanh được khôi phục lại, nghi hoặc : “Sao cậu lại ở trường vậy?”

      Nhan Họa cầm cốc nước uống vài ngụm, : “Hôm nay mình cảm thấy thân thể thoải mái nên xin thầy giáo cho về nhà, vốn định mua ít đồ, ngờ đến ngã tư lại gặp chuyện như vậy.”

      “Thân thể thoải mái sao?” Kỳ Trạch chỉ kịp để ý đến vấn đề đó, thể là cậu bắt đúng vấn đề được, chỉ là chuyện này khiến cậu quan tâm nhiều hơn mà thôi.

      Nhan Họa da mặt co quắp, qua loa đáp: “Ừ, có chút thoải mái…” Chuyện đến kỳ hoàn toàn là có, nhưng cũng chưa nghĩ ra cái cớ nào tốt hơn…

      Tuy vậy Kỳ Trạch là người rất thông minh, con nhà người ta chuyện cách ràng như vậy, khiến cậu nghĩ ngay đến cái bệnh mỗi tháng mà con ai cũng bị kia, lập tức mặt đỏ bừng cả lên.

      Trong thư viện của trường luôn có những loại sách về giáo dục giới tính, cho nên cậu cũng từng tiếp xúc và đọc qua, biết được lúc dậy cơ thể con thay đổi rất nhiều, kèm thêm chuyện bị ra máu mỗi tháng…Khụ khụ…

      Nhan Họa rất ngạc nhiên khi thấy Kỳ Trạch tự nhiên đỏ mặt, sau đó đến bản thân cũng kìm được mà đỏ mặt luôn, hai người trẻ có chút lúng túng biết phải làm sao.

      May là đúng lúc này cửa phòng bệnh bị người đẩy ra, mẹ Nhan Họa vóc dáng đầy đặn hấp tấp tiến vào, vừa nhìn thấy con nằm giường bệnh là hốc mắt đỏ lên.

      “Đứa con ngốc này, con muốn dọa cho mẹ sợ chết à?” Bà xốc cái chăn đắp đùi con lên, thấy chân bị bó bột vừa đau lòng vừa tức giận, cuối cùng đành bất lực thở dài, “Sau này đừng làm mấy chuyện dọa người nữa, lúc mẹ nhận được điện thoại con gặp tai nạn, có biết là mẹ sợ muốn chết hả.”

      “Con xin lỗi ạ.” Nhan Họa ngoan ngoãn đáp, sau đó lại làm nũng tiếp: “Mẹ, con đau lắm, mẹ đừng mắng con nữa mà.”

      mắng nữa? Được rồi, vậy chờ con hết đau mẹ mắng tiếp.” Mẹ Nhan Họa ngoài cười nhưng trong cười trừng mắt nhìn cái, sau đó mới quay sang nhìn ông Kỳ ở bên cạnh, áy náy : “Cảm ơn bác đưa con cháu tới bệnh viện, vừa nãy cháu hơi nóng nảy chút, thất lễ với bác quá…”

      Ông Kỳ thoải mái xua tay : “Cháu là mẹ của Nhan Họa à? Đúng ra bác phải cám ơn Nhan Họa mới đúng, nếu có Nhan Họa hôm nay chắc bác …Ai, Nhan Họa là đứa bé ngoan, nhờ phúc của cháu nó mà bác mới có thể bình an ngồi ở đây thế này, là bác có lỗi với bé, làm bé bị gãy chân.”

      Mẹ Nhan Họa rất đau lòng khi thấy con bị gãy chân, nhưng lúc Nhan Họa gọi điện báo tin cho bà lại , khiến cho bà nghĩ là con bị xe đâm khi sang đường, người này đưa nó đến bệnh viện, cho nên bà mới chân thành cảm ơn người ta như vậy.Lúc biết được là con ngốc của mình lại rất hùng mà cứu người, bà tuy rất ngạc nhiên, nhưng chuyện cũng xảy ra rồi nên cũng biết phải gì.

      “Bác đừng khách khí, chỉ cần ai bị sao là tốt rồi…”

      Mẹ Nhan Họa và ông nội Kỳ Trạch có tư tưởng rất giống nhau, chỉ cần người thân bình an vô là được, những chuyện khác cần phải nhắc lại, cho nên cứ khách sáo qua lại mãi thôi, khiến cho Nhan Họa ngồi bên cạnh nghe mà nhịn được, bèn thầm liếc nhìn cái rồi chu môi phồng má lên, hành động này vừa vặn lọt vào mắt của Kỳ Trạch.

      Đột nhiên phát ra mình thích có rất nhiều cử chỉ đáng , vui quá =v=

      “Mẹ, con đói bụng, muốn ăn món vịt hầm mẹ nấu.” Nhan Họa tiếp tục làm nũng.

      Giọng ngọt ngào mềm mại của có lực sát thương rất lớn, khiến cho mẹ vốn rất thương đau lòng , mà ngay cả ông nội Kỳ Trạch cũng thấy đau lòng theo, Kỳ Trạch lại càng phải rồi, từ trước đến nay cậu bao giờ chống cự lại được với giọng của Nhan Họa đâu.

      Kỳ Trạch muốn gì đó, nhưng vì có mẹ Nhan Họa ở đây nên cũng xử quá gấp gáp.

      “Bây giờ nấu kịp rồi, để chiều mẹ nấu rồi mang đến, bây giờ mẹ ra ngoài kia mua chút gì đó cho con ăn…”

      Kỳ Trạch lập tức đứng lên, lễ phép : “Mẹ Nhan Họa, bác cứ ngồi ạ, để cháu qua nhà ăn bệnh viện xem có gì ăn .”

      Mẹ Nhan Họa cũng miễn cưỡng, bèn mỉm cười mấy câu với cậu, sau khi Kỳ Trạch rời , bà lại quay sang chuyện với ông Kỳ, khen ngợi Kỳ Trạch hết lời, đến con bị thương cũng bị bà bỏ qua đến chín tầng mây luôn.

      Nhan Họa thầm quẹt miệng, ngồi yên giường, cố gắng chịu đựng cơn đau ở chân, cảm thấy mình đáng thương, đáng lẽ bây giờ mẹ nên quan tâm đến con mẹ nhiều hơn chút chứ mẹ ơi!

      Tuy vậy, dù bị ngã gãy chân, nhưng điều đáng mừng là cứu được ông nội của Kỳ Trạch rồi.
      Last edited: 4/11/16

    2. olphuit

      olphuit Active Member

      Bài viết:
      169
      Được thích:
      139
      Kỳ Trạch dễ thương quá :yoyo40::yoyo40::yoyo40:, chắc sau chuyện này Kỳ Trạch mạnh mẽ cưa đổ Nhan Họa hơn húy húy
      Tịch VũNgân Nhi thích bài này.

    3. Ngân Nhi

      Ngân Nhi Well-Known Member Staff Member VIP Trial Moderator Super Editor

      Bài viết:
      1,304
      Được thích:
      47,158
      Chương 42
      Edit: Ngân Nhi

      Chuyện Nhan Họa gặp tai nạn phải nhập viện làm kinh động đến rất nhiều người, ngay cả bố bận rộn chỉ đạo ở công trường cũng sợ hãi đến mức trực tiếp lái xe từ ngoại thành đến bệnh viện.

      Bước vào phòng bệnh, bố Nhan Họa liền nhìn thấy ông lão xa lạ và Kỳ Trạch lần trước tới nhà, theo lời vợ ông kể ông lão kia chắc hẳn là đối tượng mà con ông ra tay làm việc nghĩa cứu giúp.Bố mẹ Nhan Họa tính giống nhau, chỉ cần người thân còn an toàn mọi chuyện đều có thể bình tĩnh thương lượng, vì chuyện xảy ra rồi làm ầm ĩ lên cũng có giải quyết được vấn đề gì đâu, huống chi chuyện cứu người lại là tự nguyện.

      Trông thấy bố Nhan Họa, ông Kỳ lại lần nữa tỏ ra vô cùng biết ơn.

      Bố Nhan Họa lễ phép : “Đây là chuyện nên làm mà, bác đừng quá khách khí, bây giờ trưa rồi, A Họa nhà cháu cũng có chuyện gì, bác cứ về nhà nghỉ ngơi ạ.” Ông Kỳ lớn tuổi rồi nên sức khỏe được như người trẻ, nên làm khổ người ta quá.

      Ông Kỳ vốn là muốn ở lại chăm sóc cho bị thương kia, nhưng thấy cha mẹ bé đều tới đây cả rồi nên suy nghĩ chút rồi : “Hay là như vậy , tôi về nhà nấu cho Nhan Họa nồi canh rồi mang tới, vừa nãy cháu nó là muốn ăn canh vịt hầm mà, cứ để tôi làm cho.”

      Ông Kỳ tuy là đàn ông nhưng việc nhà vẫn có thể làm đâu vào đấy.Vợ ông mất sớm, con trai độc nhất ly hôn vợ rồi chuyển đến thành phố N sinh sống, để lại cháu trai cho ông, cho nên việc nhà đều do ông quán xuyến, nhất là Kỳ Trạch khi đó còn , cần phải bổ sung nhiều dinh dưỡng, nhưng ông thuê người giúp việc mà tự học cách nấu các món ăn, gì chứ vịt hầm quá đơn giản.

      Nhan Họa có chút lúng túng, phải là muốn ăn canh, chỉ vậy để mẹ bớt càm ràm thôi, chứ mẹ còn trách mắng dài dài cho xem.

      Mẹ Nhan Họa nghe vậy cũng mấy yên tâm, tay ông còn bị thương thế kia, ai lại bắt ông nấu nướng chứ, nhưng chưa kịp ông Kỳ trước: “ vấn đề gì, chỉ bị trầy da thôi mà, nấu nồi canh cũng khó khăn gì, huống hồ còn có Kỳ Trạch giúp tôi mà.”

      Kỳ Trạch đỡ ông đứng dậy, nét mặt khó có khi ra nụ cười, lễ phép : “Bác trai, bác , hai người yên tâm, ông nội cháu là người thể ngồi yên chỗ, để cho ông làm ông mới yên lòng được ạ.”

      Bố Nhan Họa cũng là người hiểu chuyện, biết ông Kỳ vì áy náy nên muốn làm gì đó cho con mình, cho nên cũng miễn cưỡng nữa mà tiễn hai người ra khỏi bệnh viện.

      Nhan Họa ngồi giường bệnh, dõi mắt nhìn theo bóng dáng của hai ông cháu Kỳ Trạch, trước khi ra cửa Kỳ Trạch còn quay đầu lại nhìn cái. hiểu ý nghĩa của ánh mắt đó là gì nên bỗng thấy hơi bối rối.

      Nhan Họa tựa lưng vào gối, cúi đầu nhìn cái chân bị bó bột, thô to như chân voi vậy, khó coi chết được, may là hôm nay mặc váy đồng phục nên lúc bó bột mới gặp phiền phức gì.Nhưng bây giờ rất bất tiện đấy, đặc biệt là lúc vệ sinh vân vân…

      “Con sao vậy? Trông mặt như đưa đám thế?” Mẹ cầm túi hoa quả vào, sau đó ngồi gọt lê cho ăn.

      Nhan Họa méo miệng : “Con muốn ăn, con muốn vệ sinh…”

      Mẹ buồn cười, dí tay vào trán cái rồi trách móc: “Ai bảo con học lại chạy loạn làm gì, còn nổi máu hùng nữa? Sau này sang đường phải chú ý chút, trước tiên phải bảo vệ mình tốt rồi hẵng để ý đến người khác.Mẹ vậy có nghĩa là bảo con được cứu người, nhưng con phải biết lượng sức mình…Chậc, mẹ cũng biết phải thế nào nữa.”

      Đối với tư tưởng của mẹ Nhan Họa, bà muốn con trước khi gặp chuyện gì đều phải nghĩ cho mình trước tiên, nhưng khi nhìn thấy người gặp nạn cũng thể đứng im nhìn được.Dù biết có chuyện gì, nhưng thấy con bị như vậy bà vẫn chưa thể yên tâm.

      Lúc Nhan Họa muốn vệ sinh, bố là người bế , để ngồi xuống bồn cầu tự giải quyết, khi nào xong ông lại vào bế về giường.Lúc nào cũng như đánh vật vậy, khiến bắt đầu có chút tuyệt vọng khi nghĩ đến nửa tháng tiếp theo rồi.Bác sĩ tối nay nên ở lại bệnh viện để được theo dõi, nếu có vấn đề gì sáng mai có thể xuất viện, sau đó hai tuần sau đến tháo bột, lúc đó kiểm tra lại xương chân lần nữa…

      Mẹ Nhan Họa thấy mặt mũi buồn bã của con liền lạnh lùng : “Ai bảo đứng cẩn thận, cho đáng đời!”

      “Mẹ…”

      “Sao em lại vậy chứ? thấy con cũng buồn lắm à?” Bố Nhan Họa lên tiếng bảo vệ con .

      “Bố.”

      Nhan Họa nghĩ thầm bố mình tốt, bèn rưng rưng cầm tay bố, bố cũng cười xoa đầu , cười : “A Họa nhà ta giỏi! Tuy ngã gãy chân nhưng lại cứu được mạng người, cũng đáng lắm.Tuy nhiên sau này trước khi làm gì cũng phải biết bảo vệ chính mình trước nhé.” Bố Nhan Họa có suy nghĩ rất giống vợ mình.

      Mẹ Nhan trông thấy cảnh hai bố con tình cảm gắn bó liền xua tay : “Được rồi, tôi là đồ độc ác, bắt nạt hai bố con mấy người!”

      Bố Nhan cười cầm ly nước trái cây đưa cho con, Nhan Họa lại vội vàng dỗ dành mẹ, khiến cho bà cuối cùng cũng nhịn được mà bật cười.

      “Đúng rồi, A Họa, phải lúc bị tai nạn là con phải ở trường sao? Sao lại ra ngoài làm gì vậy?” Mẹ Nhan thắc mắc.

      Nhan Họa có phần chột dạ, cố gắng tỏ ra tự nhiên : “Hôm nay con thấy hơi mệt nên xin thầy về nhà, vốn muốn siêu thị mua ít đồ, ai ngờ…A đúng rồi, xe của con vẫn để ở chỗ đỗ xe ven đường, mẹ có rảnh mang về giúp con nhé.” xong, Nhan Họa móc chìa khóa trong balo ra rồi đưa cho mẹ.

      “Con thấy mình gây ra nhiều phiền phức chưa hả!” Mẹ Nhan tức giận mắng, nhưng vẫn nhận lấy chìa khóa xe, sau đó bắt đầu hỏi han xem thấy thoải mái chỗ nào.

      dối lần là kéo theo hàng trăm lời dối tiếp theo nữa, nhất thời Nhan Họa cảm thấy hơi đau đầu.

      *

      Trong phòng bệnh nhà ba người vui vẻ trò chuyện, mặt khác, sau khi đỡ ông nội ra khỏi bệnh viện, tâm trạng của Kỳ Trạch tốt hơn rất nhiều.

      “A Trạch, bây giờ vẫn chưa đến giờ tan học, con có muốn quay về trường ?” Ông Kỳ rất coi trọng đến việc học của cháu nội.

      Kỳ Trạch lắc đầu: “ cần đâu ạ, con xin phép thầy cho nghỉ ngày rồi, hôm nay con ở nhà với ông, nếu con yên tâm.” đến đây, trong lòng cậu vẫn còn sợ hãi, nếu Nhan Họa trùng hợp có mặt ở đó để cứu ông, có lẽ bây giờ ông cậu phải vào viện cấp cứu giống như hai người còn lại kia rồi.

      Trước khi ra khỏi bệnh viện, Kỳ Trạch có hỏi thăm tình hình của hai nạn nhân kia, người tử vong ngay tại chỗ, còn người vẫn cấp cứu, nếu đem so sánh Nhan Họa và ông nội khá may mắn rồi.

      Nghĩ tới đây, cánh tay đỡ ông nội bỗng nắm chặt lại.

      Ông Kỳ thấy dáng vẻ của cháu biết là mình làm cháu sợ, liền vỗ tay cháu trấn an, biết vậy nên ông cũng thúc giục Kỳ Trạch quay về trường nữa.Ông biết thành tích học tập của cháu trai, biết nó là người rất tự lập, có thể tự thu xếp cuộc sống của mình, căn bản cần ông quan tâm quá nhiều.

      Sau khi chợ mua đồ ăn xong, hai ông cháu liền quay về nhà nấu canh.

      “Ông nội cứ ngồi , để con nấu cho.” Kỳ Trạch để cho ông nội động thủ mà tự mình xắn tay áo lên làm.

      Tay phải của ông Kỳ bị thương, bây giờ vẫn phải quấn gạc, cũng tiện làm gì, nhưng thấy cháu trai muốn tự làm cười : “A Trạch, con làm được đó?”

      “Con biết làm, nhưng ông chỉ cần đứng chỉ đạo thôi, con làm theo.” Kỳ Trạch đáp, trong lòng có chút ngượng, cậu tự mình nấu canh cho Nhan Họa sao? Cảm giác này là…

      Ông Kỳ chú ý đến thần sắc khác thường của cháu, dù sao ông cũng sống đến từng này tuổi rồi, chỉ cần nhìn là đoán ra ngay, lập tức có chút kinh ngạc.

      “A Trạch…Con thích bé tên Nhan Họa kia có đúng ?”

      Ông nội thẳng quá làm Kỳ Trạch suýt nữa đánh rơi củ gừng cầm tay, mặt đỏ tới mang tai quay đầu kêu “ông nội” tiếng, sau đó lại biết gì nữa nên lại quay đầu .

      Ông Kỳ cười nhìn cháu trai giận dỗi, từ bé đến giờ, thằng bé này tính tình như ông cụ non vậy, chưa bao giờ cần ông phải quan tâm, ngược lại còn biết chăm sóc cho ông nữa, cho nên ông thấy rất buồn cười khi lần đầu tiên thấy cháu trai có dáng vẻ luống cuống tay chân như vậy.

      “Đó là bé ngoan.” Ông Kỳ .

      Kỳ Trạch nghe vậy liền khẽ nhếch môi cười.

      Tiếp đó ông Kỳ thêm gì nữa, cũng nhắc nhở mấy câu đại loại như sớm tốt này nọ, đề tài đó cứ thế mà dừng lại.Ông Kỳ vẫn giữ vững trầm mặc của mình, phải là ông thờ ơ, mà là ông biết cháu trai ông lớn rồi, có thể tự mình giải quyết mọi việc, ông xen vào có khi lại tốt.

      Đây là cách mà ông Kỳ thể tình thương của mình đối với cháu trai.

      Kỳ Trạch dưới chỉ đạo của ông nội thành công chuẩn bị tốt nguyên liệu rồi cho vào nồi nấu rồi.Tiếp đó cậu liền đỡ ông nội về phòng nghỉ ngơi, đợi đến khi nồi canh nấu xong lại cùng nhau vào viện thăm Nhan Họa.

      Kỳ Trạch trở lại phòng ngủ của mình, ngồi trước bàn học, cậu lấy từ trong giá sách cuốn tiểu thuyết của nhà văn Conan Doyle, sau đó rút tấm ảnh được kẹp trong sách ra.

      Trong ảnh là mỉm cười tựa lưng vào cây cọ, ánh nắng mặt trời tháng chín sáng rực len qua cành lá chiếu rọi xuống, tạo thành hình ảnh vô cùng tươi mát. dựa vào cây mặc áo sơ mi cộc tay vừa người, bên dưới là váy trắng dài đến đầu gối, chân giày trượt băng, nghiêng đầu trò chuyện với những người bên cạnh, nụ cười gương mặt rất tự nhiên, thoạt nhìn vừa trong sáng lại vừa đáng .

      Đây là bức ảnh mà Kỳ Trạch rất thích, cho nên mới đem rửa rồi giấu vào trong sách. biết Tô Trọng Tuấn hay là Âu Dương Cảnh chụp tấm này mà có thể lựa được góc độ đẹp như vậy, có thể chỉ là tình cờ chụp được.

      *

      Xế chiều, hai ông cháu Kỳ Trạch lại vào bệnh viện.

      Lúc này bố Nhan về nhà giúp vợ lấy ít đồ để bà còn ở lại qua đêm với Nhan Họa, cho nên trong phòng bệnh chỉ có hai mẹ con Nhan Họa.Nhan Họa mới vừa ngủ trưa dậy, bởi vì chân đau nên thoạt nhìn khá mệt mỏi, có sức sống.

      “Nhan Họa sao vậy cháu? Có phải là đau lắm ?” Ông Kỳ quan tâm hỏi.

      Mẹ Nhan nhận lấy bình thủy Kỳ Trạch đưa tới, khách sáo cảm ơn rồi : “Hôm nay bị đau chút, mấy ngày sau ổn thôi, sao đâu ạ.Chờ đến tối bảo bác sĩ tiêm thuốc giảm đau là được, bác đừng lo lắng quá.”

      Mẹ Nhan bảo hai người ngồi xuống rồi gọt hoa quả, sau đó lại chuyện với ông Kỳ, qua lại, chủ đề lại tới Kỳ Trạch.

      “Bác có đứa cháu trai rất ưu tú đấy, lần trước A Họa nhà cháu bị ốm, thằng bé cũng đến nhà thăm, nghe A Họa , thành tích của Kỳ Trạch rất giỏi, hàng năm đều đứng nhất trường, đúng là đứa ngoan…”

      Ông Kỳ mỉm cười lắng nghe, thấy người ta khen cháu mình cảm thấy rất tự hào, trong lòng lại thầm cao hứng, ra cháu ông đến nhà con người ta từ trước rồi, chẳng qua mặt cháu ông lúc nào cũng lạnh lùng nên ông để ý thôi, ai ngờ nó sớm có cảm tình với bé kia rồi.

      Kỳ Trạch mặt vẫn lạnh nhạt, như thể người mà mẹ Nhan phải là mình vậy, cậu ngồi xuống giường bên cạnh, nhìn Nhan Họa ỉu xìu, hỏi: “Cậu cảm thấy thế nào rồi?”

      “Hơi đau chút.” Nhan Họa có tinh thần đáp, chỉ liếc Kỳ Trạch cái rồi lại rũ mắt xuống.

      “Có cần mình gọi y tá tới xoa bóp cho cậu ?” Kỳ Trạch lại hỏi.

      cần đâu, vừa rồi y tá tới rồi.”

      Thấy hề nhìn mình, Kỳ Trạch cũng mấy quan tâm, chỉ trầm mặc lát rồi lại : “Kỳ thi tháng mười sắp đến rồi, lần này chắc cậu thể tham gia được.Tuy nhiên cậu cũng đừng quá lo lắng, sau khi tan học mình tới phụ đạo cho cậu, mình rất biết ơn cậu vì cứu ông nội mình, cho nên việc này coi như lời cảm ơn của mình gửi đến cậu.”

      Nhan Họa nhìn cậu cái, trong đầu lại bắt đầu so sánh hình ảnh của Kỳ Trạch tại và Kỳ Trạch tương lai, tâm trạng có chút mất tự nhiên, ràng là có thể thoải mái đối diện với Kỳ Trạch tương lai cơ mà, sao lúc ở trước mặt Kỳ Trạch tại lại thấy bối rối thế này.

      lẽ lại bị ảnh hưởng bởi mấy câu của Kỳ Trạch tương lai rồi sao?

      “Cảm ơn cậu, nhưng còn môn Văn cậu lại thể giúp mình được rồi.” Nhan Họa .

      phải còn có Bàn Tử sao?” Kỳ Trạch chút khách khí kéo ngay bạn tốt vào, “Cậu ta là lớp trưởng lớp cậu, mình tin chắc là cậu ấy giúp.”

      Cứ coi như là lớp trưởng , nhưng cậu ấy cũng là học sinh năm cuối cấp, lo bài vở cho mình còn chưa xong, sao có thể biết xấu hổ mà nhờ cậu ấy đến đây giảng bài cho mình được cơ chứ? Nhan Họa thầm thở dài, trong lòng hơi buồn vì sợ thành tích xuống.

      “Thôi, nên làm phiền đến cậu ấy, cứ để Đàn Tử đưa vở ghi chép và bài tập tới cho mình là được rồi.” Nhan Họa muốn làm khó người khác.

      Kỳ Trạch cảm thấy Nhan Họa đúng là tốt biết quan tâm đến người khác, tim bỗng chốc mềm nhũn, khẽ liếc nhìn gương mặt trắng nõn của , Kỳ Trạch lại thấy mặt nóng ran, biết gì nữa.

      Này, cậu mau gì đó chứ!

      Nhan Họa thầm cuống cả lên, sao lại im lặng cả rồi? thà cậu ấy cứ dùng lời lẽ độc miệng của mình mà như trước cũng được, ít ra như vậy còn có thể đáp trả lại mấy câu…Nhưng mà, hình như cậu ấy thay đổi rồi, gần đây vì chuyện học nhóm nên Kỳ Trạch thường xuyên chơi cùng cả bọn, mặc dù vẫn thích trêu chọc người khác bằng cái miệng của mình, nhưng biết tiết chế lời lẽ đối với con rồi, chứng minh rằng phẩm chất của cậu ấy rất tốt.

      bên mẹ Nhan và ông Kỳ vẫn chuyện với nhau rất vui vẻ, còn bên này cả hai người trẻ đều có tâm riêng, trong lòng đều thầm hy vọng đối phương mở lời trước, thoạt nhìn vô cùng an tĩnh.
      Last edited: 4/11/16

    4. Ngân Nhi

      Ngân Nhi Well-Known Member Staff Member VIP Trial Moderator Super Editor

      Bài viết:
      1,304
      Được thích:
      47,158
      Chương 43
      Edit: Ngân Nhi

      Buổi tối, bố Nhan cầm theo ít đồ dùng hàng ngày và nhân tiện đón con trai tan học về tới bệnh viện luôn.

      Cậu nhóc Nhan Lãng thấy chị ngốc của mình nằm giường bệnh, chân bó bột duỗi thẳng rất đau lòng, : “Bà chị à, chân của chị gần giống chân voi rồi đó, chắc là đau lắm hả?”

      Nhan Họa trừng mắt liếc cậu em cái, đúng là miệng chó mọc được ngà voi, “ nhảm, đương nhiên là đau rồi.”

      Nhan Lãng trước tiên là dùng ánh mắt khó hiểu nhìn Kỳ Trạch ngồi ở giường bên cạnh, sau đó mới kéo ghế ngồi xuống, bắt đầu hỏi thăm về chuyện chị ngốc hôm nay nổi máu hùng cứu người, nghe xong liền nhìn bố mẹ chuyện với ông Kỳ, quay sang hỏi Nhan Họa: “Chị, thế này chị thể đến trường được rồi, vậy việc học làm sao bây giờ? Ở nhà tự học sao?”

      Nhan Lãng biết , tuy vẻ ngoài trông chị cậu rất mềm yếu, nhưng lại là học sinh giỏi mẫu mực, đặc biệt là sau khi lên lớp mười hai, chị cậu lại càng liều mạng lao vào học hành, tối nào cũng phải để đến khi bố mẹ nhắc nhở mới lên giường ngủ, rất tự giác trong học tập, cần ai tạo áp lực cho chị mà là chị tự tạo áp lực cho mình luôn, có thể xem như dưới lớp vỏ bọc yếu mềm là ý chí kiên cường.

      Nếu vì lần này mà thành tích học của chị xuống, e rằng sau khi chân khỏi rồi trở lại trường, chị càng thêm liều mạng vào học cho xem.

      “Đành vậy thôi chứ biết làm sao?” Nhan Họa với tay đến đĩa hoa quả để bên cạnh rồi đưa miếng lê cho em trai.

      Nhan Lãng nhận lấy miếng lê rồi đưa lên miệng cắn, vừa ăn vừa liếc nhìn Kỳ Trạch, nhìn thế nào cũng thấy chướng mắt.

      “Đừng lo, kèm chị em học.” Kỳ Trạch bắt gặp ánh mắt híp lại của Nhan Lãng nhìn mình, cảm thấy cậu nhóc này rất ngốc nghếch, bình tĩnh : “Mỗi ngày sau khi tan học đến phụ đạo cho chị em, để cho thành tích của chị em xuống.”

      Đúng là đồ đáng ghét!

      Nhan Lãng cảm thấy trực giác của mình quả nhiên rất đúng, xảy ra chuyện này, ta nhất định giúp chị ngốc nhà mình học, nghe thành tích của ta rất tốt, lại học chuyên khoa học tự nhiên, vừa hay môn số học chị cậu học giỏi lắm, được ta kèm cặp là quá được rồi.Nhưng mà…cậu cứ cảm thấy nếu cứ như vậy hai người rất dễ phát sinh tình cảm.

      Nhan Lãng quyết định, từ nay sau giờ học cậu phải phi ngay về làm cái bóng đèn sáng mới được, theo dõi bọn họ dời, tuyệt đối để cho hai người vượt xa quan hệ tình bạn.

      Hừ, sớm là nên! ╭ (╯╰ )╮

      Hai bố con Nhan Lãng vừa đến lúc mấy học sinh Nhị Trung cũng tới đây thăm Nhan Họa, hơn là tất cả thành viên của tổ nhóm học tập.

      Chuyện Nhan Họa gặp tai nạn xe cộ Đàn Tử Quỳnh biết từ trưa lúc gọi điện thoại rồi, bọn họ ngờ Nhan Họa vừa mới xin phép về nhà mà lại gặp chuyện như vậy, suýt nữa là bị đâm, mặc dù nguy hiểm đến tính mạng nhưng lại bị gãy chân, nằm trong bệnh viện, cho nên lúc tan học liền hẹn nhau tới đây thăm .

      Nhưng điều ngạc nhiên hơn chính là, Nhan Họa lại đồng thời cứu được ông nội Kỳ Trạch.

      “Đây chính là duyên phận!” Trình Dương nham hiểm cười, sau đó liếc Kỳ Trạch cái, đáng tiếc thần sắc của cậu ta vẫn rất bình thản, căn bản thể nhìn ra được điều gì.

      Những người khác cũng rối rít phụ họa theo, cảm thấy đúng là rất may mắn.

      Đàm Minh Thiên nhìn ông nội Kỳ Trạch ngồi bên mỉm cười, trong lòng có chút mất tự nhiên, đúng là chuyện này nằm ngoài dự đoán của . lại nhìn sang Kỳ Trạch, trong lòng đột nhiên cảm thấy thoáng buồn, có dự cảm rằng, dù mình có cố gắng thế nào nữa cũng thể đuổi kịp cậu ấy.

      Bởi vì cậu ấy chưa từng nhìn lấy lần.

      “A Họa, đau lắm đúng ? đáng thương.” Đàn Tử Quỳnh sờ chân voi của Nhan Họa, toàn là thạch cao thô sáp, “Cậu đừng lo lắng, mỗi ngày mình tới đưa đề luyện thi và bài tập thầy giáo phát tới cho cậu, nhân tiện qua bài học hôm đó cho cậu luôn.Xem ra kỳ thi tháng mười cậu thể tham gia được rồi, tháng mười hai chúng ta cùng nhau cố gắng nhé.”

      “Cảm ơn cậu.”

      Tô Trọng Tuấn cũng : “Trước khi bọn mình tới thầy chủ nhiệm cũng rồi, bảo cậu cứ yên tâm nghỉ ngơi , có chuyện gì bọn mình tới giúp.”

      “Mấy môn như địa lý và chính trị mình có thể giúp cậu.” Liêu Vinh mỉm cười , “Chúng ta cùng nhau cố gắng.”

      “Cảm ơn cậu.”

      Thấy cả nhóm quan tâm đến mình như vậy, Nhan Họa đột nhiên cảm thấy nhân phẩm của mình cũng tệ lắm, ít nhất có thể kết bạn được với những người tốt, những người có thể sẵn sàng dành chút thời gian bận rộn của mình để tới giúp .

      Bố mẹ Nhan Họa cũng tới cảm ơn cả nhóm.

      Lúc bạn bè của Nhan Họa rời cũng muộn, ông Kỳ và Kỳ Trạch cũng đứng dậy chào rồi ra về, hơn nữa ông Kỳ còn sáng mai lại nấu canh mang tới cho Nhan Họa, nhân tiện đón ra viện luôn.

      Nhan Họa thấy ông nhiệt tình như vậy có chút ngượng ngùng.

      Mọi người hết rồi, Nhan Họa liền lấy sách và bài tập Đàn Tử Quỳnh đưa tới ra, dựa lưng ra sau ngồi đọc sách.Vốn còn muốn làm đề thi, nhưng mẹ sợ lại hao tâm tốn sức nên chỉ cho phép được đọc sách.

      Tối muộn, mẹ Nhan liền thúc giục chồng và con trai về nhà, “ đưa con về nhà nghỉ ngơi , chỗ này có em là được rồi, ngày mai còn nhiều việc phải làm đấy.”

      “Sáng sớm mai tới đưa bữa sáng cho hai mẹ con.” Bố Nhan sờ đầu con , cười : “A Họa, ngày mai bố lại đến đón con về nhà.”

      “Vâng ạ, con cảm ơn bố.”

      Lúc bố và em trai rồi, Nhan Họa lại giống như con sâu uốn éo thân thể, : “Mẹ, mẹ lấy nước ấm cho con lau người chút, khó chịu quá.” Hôm nay Nhan Họa đau đớn đến mức toàn thân chảy đầy mồ hôi, người dinh dính rất khó chịu.

      Những người ở thành phố N quanh năm suốt tháng chỉ muốn tắm, cho dù là mùa đông lạnh nhất tuyệt đối cũng lười tắm rửa, ngày tắm là thể chịu nổi.Nhan Họa cũng thế, nhưng chân thế này làm sao mà tắm được, nghĩ đến hai tuần sau cũng được tắm, Nhan Họa lại thấy tuyệt vọng rồi.

      “Đúng là phiền mà!” Mẹ Nhan lại theo thói quen càm ràm, nhưng biết con thích sạch nên cũng bằng lòng mà chiều theo .

      Lau người xong, Nhan Họa thay bộ đồ ngủ, sau khi được bác sĩ tới tiêm thuốc giảm đau trở nên thoải mái hơn rất nhiều, cả người sảng khoái, lại ngồi tiếp tục đọc sách, đến khi mẹ nhắc mới gấp sách lại ngủ.

      Mới nằm xuống chưa được bao lâu chuông điện thoại ở đầu giường vang lên.

      Nhan Họa mở di động ra nhìn, là số điện thoại lạ hoắc, tuy biết là ai nhưng vẫn bấm nút nghe.

      “Alo, Nhan Họa xin nghe.”

      Đầu bên kia im lặng lát mới : “Mình là Kỳ Trạch.”

      “…”

      Nhan Họa: =a=! Sao Kỳ Trạch lại biết số của chứ?

      Nhan Họa mặc dù chơi với cả nhóm, nhưng chỉ có số điện thoại của Đàn Tử Quỳnh, Đàm Minh Thiên và Tô Trọng Tuấn thôi, còn những người khác có số, mà họ cũng có số của luôn, bởi vì bình thường nếu có chuyện gì bọn họ đều với Đàn Tử Quỳnh, dần dần nếu cả nhóm có tổ chức hoạt động nào trực tiếp thông báo với Đàn Tử Quỳnh bằng số của cậu ấy.

      “Sao cậu lại có số của mình?” Nhan Họa tò mò hỏi.

      “Bàn Tử cho mình.”

      “À.” Nhan Họa còn gì để .

      “Ông nội mình muốn hỏi là bây giờ cậu còn đau nữa .” Kỳ Trạch tiếp tục hỏi.

      Nhan Họa nghe vậy liền hiểu được, ra là ông nội bảo cậu ấy gọi cho , cho nên tâm trạng cũng ổn định trở lại, : “Bác sĩ tiêm thuốc giảm đau cho mình rồi, giờ còn đau nữa, giúp mình gửi lời cảm ơn đến ông nội cậu nhé, bảo ông đừng lo lắng, mình rất khỏe.”

      “Ừ, cậu đừng khách sáo, nếu có cậu ông nội mình …Cậu đừng ngại, có gì cần giúp đỡ cứ với mình.”

      Nghe Kỳ Trạch thoải mái vậy, Nhan Họa liền thấy rất kinh ngạc, càng ngày càng cảm thấy hình ảnh của Kỳ Trạch ngày khác xa so với ấn tượng ban đầu của .Mấy nữ sinh cũng là cậu ấy rất độc miệng, chưa bao giờ để ý đến nào mà! À, đúng rồi, vì cứu ông nội cậu ấy, cho nên cậu ấy mới có thái độ biết ơn như vậy đối với .

      Nhan Họa tự cho là mình hiểu rồi, liền khách sáo : “Mình biết rồi, nếu có chuyện gì mong được cậu giúp đỡ.”

      xong, Nhan Họa thể biết được là Kỳ Trạch ở đầu bên kia vốn lo lắng đến mím chặt cả môi, giờ phút này tâm trạng lại tốt lên rồi, căn bản nỡ cúp máy nữa, đáng tiếc là tuy vẫn muốn chuyện, nhưng lại thể tìm được chủ đề gì để , cho nên cuối cùng vẫn phải chán nản ngắt máy.

      Nhan Họa sau khi cúp máy tâm trạng lại có chút thay đổi .

      Mặc dù rằng từ nay đến hết năm sau nghĩ đến chuyện đương, mặc dù biết tương lai và Kỳ Trạch kết hôn sinh con, nhưng tại và Kỳ Trạch vẫn chưa đủ thân thiết để có thể nghĩ đến việc phát triển tình cảm với cậu ấy.Tuy vậy dù thế nào vẫn bị tương lai ảnh hưởng khá nhiều, nghĩ đến chuyện sau này có thể vẫn kết hôn với Kỳ Trạch.

      vốn cảm thấy chuyện này tiến triển y như Nhan Họa tương lai từng , đó là sau khi tốt nghiệp đại học, bọn họ mới gặp gỡ tìm hiểu nhau.Nhưng bây giờ phát ra, và Kỳ Trạch ngày càng đụng mặt nhau nhiểu hơn, thậm chí mọi chuyện xảy ra đều khác hẳn với thế giới tương lai rồi.

      Làm thế nào bây giờ?

      “A Họa, sao còn chưa ngủ?” Mẹ Nhan khẽ kéo chăn xuống, thấy con vẫn nhìn di động liền : “Bác sĩ con nên nghỉ ngơi nhiều.”

      “Vâng, con biết rồi mà mẹ, con ngủ ngay đây.” Nhan Họa vội vàng tắt di động rồi để tủ đầu giường.

      Nhan Họa nằm xuống, suy nghĩ linh tinh lát rồi mới nhắm mắt lại ngủ.

      *

      Nhan Họa bị cơn đau đánh thức.

      Mở mắt ra, vẫn là bệnh viện, nhưng người nằm cạnh lại biến thành… người đàn ông =.=!
      Last edited: 4/11/16

    5. Ngân Nhi

      Ngân Nhi Well-Known Member Staff Member VIP Trial Moderator Super Editor

      Bài viết:
      1,304
      Được thích:
      47,158
      Chương 44
      Edit: Ngân Nhi

      Nhan Họa sợ đến mất hồn, đoán chắc là người đàn ông trước mặt cũng cảm thấy như vậy, cũng đúng thôi, tự nhiên lại thấy vợ mình bỗng biến thành thiếu nữ ngây thơ ai mà chả giật mình chứ.

      Kỳ Trạch mở mắt nhìn , thấy nhíu mày cho là đau đớn, hỏi: “Em sao chứ? Đau lắm hả?”

      Nhan Họa hít hơi sâu, nhìn xung quanh thấy đây cũng là bệnh viện, cũng may đây là phòng vip nên chỉ có hai người họ, sợ có người vào.Sau đó lại phát chân của mình cũng bị bó thạch cao giật mình hỏi: “Sao Nhan Họa tương lai cũng bị thương phải nhập viện vậy ạ? Chẳng lẽ cũng bị tai nạn giao thông sao?”

      “Cũng?” Ánh mắt Kỳ Trạch khẽ biến đổi, môi mím chặt, : “Sáng hôm qua A Họa bị ngã cầu thang ở công ty nên phải vào viện? lẽ…” Nghĩ đến khả năng, tay của Kỳ Trạch bỗng run lên.

      Nhan Họa nhíu mày nhìn chân voi của mình, lại nhìn ánh mắt lộ tia máu và khuôn mặt tiều tụy của Kỳ Trạch, hiển nhiên là tối hôm qua ngủ ngon giấc.

      “Duệ Duệ đâu ạ?” Nhan Họa đáp mà hỏi ngược lại.

      để con lại cho mẹ em chăm sóc rồi.” Vừa vừa nhìn chằm chằm vào .

      Nhan Họa trụ được nữa, đành phải : “Hôm qua em bỏ học để tới đường xx cứu ông nội , sau đó bị ngã gãy chân.Ông nội sao rồi, chiều hôm qua còn nấu canh mang đến cho em nữa.”

      Kỳ Trạch nghe xong bỗng giật mình, Nhan Họa nhìn dáng vẻ như vậy, kìm được mà muốn rơi nước mắt.

      Quả nhiên, ông nội là người vô cùng quan trọng đối với .

      Nhan Họa đưa tay gãi cằm, nhìn người đàn ông có phần xa lạ bên cạnh, lại nhớ đến cuộc điện thoại hôm qua Kỳ Trạch gọi cho , trong lòng khỏi dâng lên cảm xúc kỳ lạ, trái tim cũng trở nên mềm nhũn.

      Được rồi, phải công nhận là mình có phần giống đức mẹ maria, chỉ cần nghĩ đến câu “có gì cần giúp đỡ cứ với mình” của Kỳ Trạch là lại cảm thấy việc mình cứu ông nội cậu ấy là hết sức đáng giá. muốn sau này khi cậu ấy trưởng thành cũng giống người đàn ông này, mang theo tiếc nuối đến cuối đời.

      May là khả năng khống chế cảm xúc của người đàn ông này rất mạnh, chỉ lát là lấy lại được bình tĩnh.

      Nhan Họa khẽ dời tầm mắt, tỏ vẻ như mình chú ý đến dáng vẻ thất thố vừa rồi của , để cho đỡ bối rối.

      Kỳ Trạch nhìn , mỉm cười : “ biết, hai thế giới tuy tồn tại song song, nhưng hai em vẫn chỉ là người, ở bên kia em ngã bị thương bên này A Họa cũng cùng lúc bị như em, chứ nếu chỉ vấp cầu thang thôi thể thương nặng như vậy được.” xong liền thở dài, trong lòng cảm thấy nuối tiếc về quá khứ của bản thân, nếu lúc đó Nhan Họa cũng có thể xuyên đến tương lai như bây giờ chắc cứu được ông rồi.

      Mặc dù có chút đau lòng vì Nhan Họa làm vậy, nhưng nếu việc đó xuất phát từ quan tâm của đối với vẫn tiếp nhận, thậm chí có cách nào để trách mắng biết thương tiếc bản thân mình, cho nên tâm tình của lúc này có phần rất phức tạp.

      Nhan Họa nghe hiểu ngay, quả nhiên dù là hai thế giới song song, nhưng bất kể hay Nhan Họa tương lai mà ngã bệnh hay bị thương đều truyền lại cho nhau.Trước đó Nhan Họa tương lai bị ốm, cũng bị lây sốt theo; lần này vì cứu ông nội mà ngã gãy chân, tương lai cũng bị ngã gãy chân y như vậy.

      Nhan Họa ho tiếng để kéo chú ý của lại, sau đó : “Ừm, em muốn hỏi chuyện, có phải nguyên nhân năm đó chuyển trường là vì ông nội có đúng ?”

      “Ừ.” Kỳ Trạch đáp, “Vụ tai nạn kia làm chết hai người, người bị thương nặng, sau khi lo hậu cho ông nội, đến học kỳ hai của lớp mười hai liền chuyển trường đến thành phố S.Sau khi thi tốt nghiệp, mẹ bảo sang Đức học đại học, tốt nghiệp xong mới trở về nước.”

      ra là vậy, cuối cùng Nhan Họa hiểu, quả nhiên nguyên nhân là do ông nội mất.

      “Khụ, ừm, bây giờ ông nội sao rồi, vậy …Kỳ Trạch liệu có chuyển trường nữa ạ?”

      Kỳ Trạch có phần hứng thú nhìn , thấy dáng vẻ lúng túng của đáp: “Cũng chắc, bởi vì khi đó mẹ vẫn luôn muốn theo mẹ ra nước ngoài học tập.”

      Nhan Họa nghe vậy chỉ đáp tiếng, sau đó gì nữa.

      Kỳ Trạch nhìn sắc trời bên ngoài, hỏi: “Em có muốn ăn sáng ? Để ra ngoài mua cho em.”

      Nhan Họa nhìn đồng hồ, lắc đầu đáp: “Em muốn ngủ tiếp, quấy rầy hai người nữa.” xong, nhàng nằm xuống rồi ngủ.

      *

      Nhan Họa còn chưa mở mắt nghe thấy tiếng kéo rèm cửa sổ, sau đó là cảm giác chói lóa đâm thẳng vào mắt khiến cho được thoải mái.

      “Mẹ…” mơ mơ màng màng gọi, “Mẹ đừng kéo rèm ra, chói mắt quá.”

      Mẹ Nhan nghe vậy đành kéo rèm cửa lại rồi với : “Con dậy rồi à? Bố con mua đồ ăn sáng tới rồi đó, có cháo trứng muối thịt nạc con thích, bánh bao và sủi cảo nữa.”

      “Con muốn ăn…”

      Mẹ Nhan đỡ ngồi dậy, giúp sửa sang lại đầu tóc, sau đó nhịn được mà thở dài, muốn với con rằng, nếu sang năm kết quả thi tốt nghiệp tốt học lại năm cũng được, nên ép buộc bản thân đến khổ sở như vậy.Con cái nhà người ta trong thời điểm này ăn biết no, còn con nhà mình lại kén ăn như vậy.Bác sĩ nguyên nhân là do Nhan Họa phải chịu áp lực quá lớn, nhưng vấn đề là trước giờ hai vợ chồng bà đâu có tạo áp lực gì cho con đâu.

      Trước khi bố Nhan đến, Nhan Họa vào nhà vệ sinh đánh răng rửa mặt dưới giúp đỡ của mẹ, sau đó lại thay cái áo dày và váy ngắn, sợ rằng thời gian sắp tới cũng phải thường xuyên mặc váy rồi.

      Sau khi bố Nhan tới, ông liền hỏi: “Hôm nay con thấy thế nào? Chân còn đau ?”

      Nhan Họa mệt mỏi ăn cháo, “ còn đau như hôm qua nữa, chỉ là động đậy được nên hơi khó chịu thôi ạ.”

      Bố Nhan nghe xong liền xoa đầu rồi dỗ dành mấy câu, Nhan Họa bấy giờ mới dễ chịu hơn chút.

      Buổi sáng bác sĩ có vào kiểm tra, sau đó nhắc nhở mấy điều cần lưu ý rồi bảo bọn họ đến chiều là có thể làm thủ tục xuất viện rồi, ở nhà nghỉ ngơi, hai tuần sau lại đến bệnh viện kiểm tra.Về vấn đề tháo bột vẫn là câu cũ, phải đợi tháng sau mới được, nhưng dù có tháo bột cũng chưa chắc có thể lại bình thường ngay được.

      Nhan Họa có chút buồn bã, cuối cùng cũng hiểu được câu “đả thương động cốt trăm ngày” rồi.Có nghĩa là phải đến ba tháng sau mới có thể bình thường lại được.

      Buổi trưa, hai ông cháu Kỳ Trạch cùng nhau tới viện, ông Kỳ ở nhà nấu canh mang tới, còn Kỳ Trạch là trực tiếp xin nghỉ học rồi tới đây.

      “Cậu bỏ học đấy à?” Nhan Họa kinh ngạc .

      Kỳ Trạch nhìn đáp: “Mình tình huống với thầy giáo rồi, cũng xin thầy là từ hôm nay mỗi ngày về sớm tiếng, sau đó qua chỗ Bàn Tử lấy bài tập đưa tới cho cậu.”

      Nhan Họa khẽ run đáp: “Chủ nhiệm lớp của cậu đồng ý sao?” Dễ dàng như vậy à?

      “Ừ.” Kỳ Trạch lạnh lùng gật đầu, giải thích gì thêm.

      Cho dù là vậy, nhưng Nhan Họa cảm thấy chủ nhiệm lớp của cậu ấy chắc là khó xử lắm, đối với học sinh giỏi đúng là đánh được mà chửi cũng xong, đặc biệt là cậu học sinh này còn làm cho thầy nở mày nở mặt, là tâm can bảo bối của thầy nữa.Nếu như Kỳ Trạch vì chuyện này mà làm giảm thành tích của mình e là chủ nhiệm lớp 12/3 hận chết mất.

      Thấy vẻ mặt áy náy của Nhan Họa nhìn mình, Kỳ Trạch hắng giọng : “Cậu đừng suy nghĩ quá nhiều.”

      , có nghĩ gì đâu, chỉ cảm thấy là thầy chủ nhiệm lớp cậu ấy đáng thương thôi.

      ra cậu cũng cần phải làm vậy, nếu thành tích của cậu mà giảm sút …”

      đâu.” Kỳ Trạch ngắt lời , “Mình hứa với thầy là giữ vững được thành tích học tập rồi, cho nên cậu đừng quá lo lắng.”

      Cậu ấy đến thế rồi Nhan Họa còn có thể gì nữa đây.

      Lúc mẹ Nhan đổ canh ra bát rồi đưa cho Nhan Họa, ông Kỳ liền cười híp mắt hỏi: “Nhan Họa, chân cháu còn đau ?”

      Hình như người lớn câu đầu tiên đều hỏi chân còn đau phải, câu đầu tiên mà bố lúc đến đây cũng như vậy, họ hàng gọi điện tới cũng hỏi như thế, tại lại đến ông nội Kỳ Trạch.Nhan Họa vẫn như cũ đáp: “Ông yên tâm, chân cháu còn đau nữa rồi ạ.”

      Nghe xong, Kỳ Trạch đứng ở trước giường liền đưa tay đâm đâm vài cái vào cái chân bó bột của , hoài nghi hỏi: “Có còn đau ?”

      Mặc dù chân có thạch cao che chắn, nhưng hành động này của Kỳ Trạch vẫn làm cho kinh ngạc mà mở to mắt ra nhìn cậu.

      Kỳ Trạch dường như cũng phản ứng được với hành động vừa rồi của mình, nhất thời mặt liền cứng đờ, sau đó lại yên lặng nhìn , làm như có chuyện gì thu tay về, bộ dạng rất bình thản.

      Gì chứ, cậu cho rằng cứ bày ra bộ mặt lạnh lùng đó là mình nhìn thấy vành tai đỏ ửng của cậu hả? Cậu nhóc à, tai nhạy cảm của cậu bán đứng cậu rồi!

      Nhan Họa trừng mắt lườm cậu cái.

      Xế chiều, sau khi làm thủ tục xuất viện, bố Nhan bế Nhan Họa, mẹ Nhan cầm đồ đạc, sau đó lái xe chở luôn cả hai ông cháu Kỳ Trạch về nhà Nhan Họa.

      Nhan Họa ngồi ghế salon trong phòng khách, nhìn ba mẹ nhiệt tình mời ông cháu Kỳ Trạch vào nhà cảm thấy hơi kì kì.Mặc dù chuyện cứu ông Kỳ là , nhưng ông Kỳ đâu cần phải ghi nhớ kỹ trong lòng như vậy, chỉ cần khen vài câu là được rồi, sao bây giờ lại trở nên thân thiết mà ngồi chuyện trời dưới biển với ba mẹ như vậy, thế càng càng thấy tâm đầu ý hợp nữa chứ? Như thể ba người hề có cái khoảng cách hai mươi năm tuổi đời vậy.

      Hơn nữa lần này ông Kỳ tới nhà họ Nhan làm khách cũng đến tay mà còn đem theo mấy món quà rất quý giá, ngoài bức tượng điêu khắc gỗ quý hiếm ra còn có các thực phẩm dinh dưỡng dành riêng cho Nhan Họa, phải là vô cùng hào phóng, khác hẳn với vẻ ngoài giản dị của ông.

      Nhan Họa cảm thấy ông Kỳ vì để tỏ lòng cảm ơn , có khả năng sau này vẫn tiếp tục qua lại nhà như vậy, nhất thời khóe miệng bỗng co rút.

      Chuyện sau đó chứng minh, quả nhiên trực giác của là chính xác.

      “Có muốn uống nước ?”

      Nhan Họa cứng ngắc quay đầu nhìn cậu con trai vừa công khai bước vào nhà , ngồi đối diện , hỏi có muốn uống nước hay kia, theo phản xạ liền lắc đầu.

      “Có muốn vệ sinh ?”

      “… muốn!”

      “Đọc sách sao?”

      “Được.”

      Sau khi nhận lấy quyển tạp chí Kỳ Trạch đưa tới, Nhan Họa bèn trực tiếp giả làm con rùa, muốn để ý đến tình huống gượng gạo lúc này nữa.

      Trái với trốn tránh của , Kỳ Trạch lại thầm vui mừng trong lòng vì khả năng hành động nhanh như chớp của ông nội, sau mấy lần gặp mặt, ông cậu hiểu được phần nào về tính cánh của bố mẹ Nhan Họa.Đại khái hai bác là người rất tốt, nhiệt tình hiếu khách, tôn trọng người già, bị ảnh hưởng hoàn toàn tư tưởng của người thành thị mà vẫn mang chút nét hiền lành chất phác của người nông thôn, phải là rất hiếm gặp được người như vậy.

      Có lẽ, cũng chỉ có những đôi vợ chồng như hai người họ mới nuôi dạy được Nhan Họa ngoan ngoãn ít , biết quan tâm người khác như vậy.

      Lúc biết ông Kỳ là bậc thầy điêu khắc gỗ nổi danh trong dân gian bố Nhan cực kỳ kích động, mặc dù ông làm về nghệ thuật, nhưng vì lý do công việc nên thỉnh thoảng ông cũng phải tiếp xúc với số nghệ nhân, cho nên từng được nghe danh của ông Kỳ.

      Mẹ Nhan quan tâm lắm đến mấy đồ nghệ thuật, nhưng thấy chồng vui mừng như vậy chắc hẳn ông Kỳ là người rất nổi tiếng trong giới, cho nên thái độ của bà cũng trở nên khách khí hơn bình thường.

      Mà phương thức khách khí bà thể chính là mời người ta ở lại ăn cơm, giết gà giết vịt để chiêu đãi =.=!

      Nhan Họa dùng cuốn tạp chí để che mặt, dáng vẻ như muốn xem tiết mục người nhà tương thân tương ái này.

      Lúc chiều khi Nhan Lãng tan học về nhà, cậu liền thấy hai ông cháu Kỳ Trạch quang minh chính đại ở trong nhà của mình rồi, nhất thời tâm trạng trở nên khó hiểu giống như chị mình, thậm chí lúc thấy Kỳ Trạch và chị mình ngồi sô pha nhàm chán xem TV tâm trạng càng trở nên bức bối hơn nữa.

      Aaa! Tại sao cậu bỗng dưng có suy nghĩ rằng từ nay về sau gia đình họ và gia đình của tên Kỳ Trạch kia dây dưa dứt thế này?

      Thế nhưng suy nghĩ này chỉ kéo dài đến khi ông Kỳ tặng cho Nhan Lãng con ngựa gỗ được điêu khắc tinh sảo, trong nháy mắt cậu liền ném hết mấy ý nghĩ linh tinh kia ra sau lưng, bước dài bước ngắn theo sát ông Kỳ để hỏi han về chuyện điêu khắc, nghe ông câu nào là há miệng ngạc nhiên câu đấy.

      Nhan Họa khẽ nhếch miệng, quả nhiên cậu em ngốc này đáng tin.

      Đàn Tử Quỳnh tan học cũng tới ngay để đưa sách giáo khoa, bài tập và tài liệu liên quan cho Nhan Họa, vì có khả năng Nhan Họa thể đến trường trong tháng, cho nên sách vở để ở trong tủ đồ của lớp đều phải mang về nhà để tự học.

      Đàn Tử Quỳnh đem đồ của Nhan Họa để hết vào thùng giấy rồi chở đến bằng xe đạp điện, vốn là gọi điện thoại cho Nhan Lãng để nó xuống lầu bê lên giúp, nhưng ai ngờ người xuống lại là Kỳ Trạch.

      “Kỳ soái ca, sao cậu ở đây rồi?”

      Kỳ Trạch khom lưng bê thùng sách lên, động tác thoải mái nhàng làm cho Đàn Tử Quỳnh có chút ghen tỵ, vừa nãy còn phải vất vả bê cái thùng nặng trịch này lên đó, còn người ta chỉ nhấc tay cái là xong, tức chết mà!

      “Mình xin phép thầy giáo cho về sớm.” Kỳ Trạch tùy ý đáp câu rồi giải thích gì thêm.

      Lúc Kỳ Trạch bê thùng sách vào nhà, mẹ Nhan ở trong phòng bếp ngó ra, đợi Nhan Họa mở miệng ngay: “A Trạch, cháu mang vào thư phòng là được.Đàn Tử cũng đến à, vậy tối nay ở lại đây ăn cơm , càng đông càng vui.” Nhìn , mới qua buổi chiều thôi mà thân thiết gọi người ta là “A Trạch” rồi.

      Đàn Tử Quỳnh cao giọng đáp tiếng, sau đó tới chào hỏi ông Kỳ và bố Nhan rồi chạy đến ngồi cạnh Nhan Họa, nháy mắt với , giọng hỏi: “Sao Kỳ Trạch và ông nội cậu ấy lại ở đây vậy?”

      Nhan Họa đáp: “Ông nội Kỳ Trạch đến tặng quà cảm ơn, mà bố mẹ mình lại hiếu khách, cho nên biến thành thế này đây.”

      Đàn Tử Quỳnh lập tức tỏ vẻ hiểu, với tính cách của bố mẹ Nhan Họa chuyện này đúng là chẳng có gì đáng ngạc nhiên cả.
      Last edited: 4/11/16

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :