1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Hy vọng của Nhan Họa - Vụ Thỉ Dực (Full + Đã có ebook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Ngân Nhi

      Ngân Nhi Well-Known Member Staff Member VIP Trial Moderator Super Editor

      Bài viết:
      1,304
      Được thích:
      47,158
      Chương 39
      Edit: Ngân Nhi

      Có câu , tầng mưa thu tầng lạnh.

      Sáng sớm thứ bảy thành phố nghênh đón trận mưa, mưa lớn nhưng triền miên dứt, lúc mưa lúc tạnh, gây phiền toái cho người đường.

      Cả thành phố N bị bao phủ bởi tầng mưa mù, nhìn cách ăn mặc của mọi người cũng cảm nhận được biến hóa rất ràng, có người mặc áo dài tay, cũng có người vẫn thoải mái mặc áo phông quần đùi, thời trang lưỡng cực như vậy nếu như người vùng khác nhìn vào thấy rất kỳ lạ, nhưng đối với những người ở vùng duyên hải tình huống như thế hoàn toàn có gì đáng ngạc nhiên, vì tháng mười ở nơi đây vẫn vô cùng mát mẻ.

      Nhan Họa thay bộ quần áo thu đông, chân bốt da cổ ngắn, giẫm lên mặt nước cũng sợ bị ướt. che ô vào quán cà phê, thấy Đàn Tử Quỳnh ngồi đó uống nước đợi rồi.

      Nhan Họa tới rồi ngồi xuống, Đàn Tử Quỳnh gọi giúp ly nước ô mai, thấy sắc mặt có chút mệt mỏi hỏi: “Cậu sao vậy? Hình như tinh thần được tốt lắm.”

      “À, tại tối qua ngủ ngon giấc, sáng sớm nay nhà bên cạnh lại sửa chữa gì nên đập đập phá phá ồn ào muốn chết, muốn ngủ ngon cũng được.” Nhan Họa , nhưng ra trong lòng vẫn nhớ đến chuyện tương lai.

      cảm giác thái độ của Kỳ Trạch tương lai đối với ông nội có phần hơi khó hiểu, biết là ông Kỳ qua đời từ khi nào?

      Nghĩ tới đây, lúc Nhan Họa uống nước, liền tranh thủ hỏi thăm Đàn Tử Quỳnh về chuyện của ông nội Kỳ Trạch.

      “Ông nội Kỳ Trạch à? Năm lớp mười có lần ông cũng đến trường lần đó, lúc ấy cậu hẳn cũng nhìn thấy rồi, có nhớ ?”

      “Nhớ, nhưng lâu rồi nên còn để lại ấn tượng gì nữa.” Nhan Họa , lúc ấy chú ý đến là bởi vì thành tích học của Kỳ Trạch rất tốt, người người đều muốn biết xem cha mẹ của cậu ấy như thế nào mà có thể sinh ra cậu con trai thông minh đến vậy.Nhưng ngờ bố mẹ cậu ấy đến mà lại là ông nội đến.

      Cứ như vậy, ông nội Kỳ Trạch bị các học sinh xúm lại vây quanh.

      “Ha ha, mình còn nhớ khi đó rất nhiều người nhận xét là ông nội cậu ấy rất hiền lành, giống với Kỳ Trạch chút nào, nghe ông là bậc thầy điêu khắc gỗ nổi danh trong dân gian, các tác phẩm của ông có ngàn vàng chưa chắc mua được…”

      Đàn Tử Quỳnh say mê tán dương, ngay cả Nhan Họa nghe xong mà cũng bất ngờ.Cũng trách được, khoa học kỹ thuật phát triển nhanh chóng, khiến cho thủ công mỹ nghệ truyền thống bị thất truyền, ít nhất Nhan Họa và Đàn Tử Quỳnh rất hiếm khi nhìn thấy những người làm về điêu khắc gỗ, cảm thấy những người có thể tạo ra được những tác phẩm công phu như vậy quả phải là người bình thường, cho nên biết được bên cạnh mình có người như thế liền khỏi thốt lên kinh ngạc.

      “Ông nội Kỳ Trạch năm nay mới ngoài 60, lần trước mình cùng bố đến cung văn hóa còn trùng hợp gặp ông và Kỳ Trạch ở đó, ông thoạt nhìn rất khỏe mạnh, lúc đó ở cung văn hóa trưng bày rất nhiều tác phẩm của ông, nghe rất nhiều người đến tham dự là vì thế.Đáng tiếc Kỳ Trạch lại kế thừa nghề nghiệp của ông nội, sau này chắc chắn kiếm được bộn tiền rồi…”

      , cho dù Kỳ Trạch kế thừa nghiệp của ông nội, tương lai cậu ấy vẫn là doanh nhân thành đạt.

      Nhan Họa thầm suy nghĩ, thể thừa nhận Kỳ Trạch 27 tuổi là người đàn ông thành đạt và rất cuốn hút, hề phụ kỳ vọng của mọi người dành cho .

      Đàn Tử Quỳnh sau khi xong chuyện liền hỏi ngược lại : “Sao đột nhiên cậu lại hỏi cái này?”

      Nhan Họa cười híp mắt : “Đương nhiên là vì tò mò rồi, lần đầu tiên mình biết ông nội Kỳ Trạch lại là nghệ nhân điêu khắc gỗ đấy.”

      Nghe vậy, Đàn Tử Quỳnh cũng chỉ nhún vai cái cho qua chứ hề hoài nghi điều gì, thấy Nhan Họa uống xong nước liền lập tức kéo dậy, cùng nhau vào cửa hàng mua quà sinh nhật cho Đàm Minh Thiên.

      Thứ bảy mưa suốt ngày, đến sáng chủ nhật trời khô ráo, nhiệt độ cũng theo đó mà hạ xuống, khiến cho mọi người hoàn toàn cảm nhận được khí trời nóng bức nữa, ai cũng rất vui vẻ mặc thêm cái áo khoác mỏng ra bên ngoài quần áo mùa hè.

      Nhan Họa cũng rất thích thời tiết mát mẻ này, mặc dù sắc trời hơi tối, nhưng đảm bảo hai ngày nữa lại có ánh sáng mặt trời chiếu rọi, trong mát lạnh có thêm chút ấm áp, đến lúc đó dù có mặc quần áo mùa hè cũng thấy nóng như mùa hè nữa, vô cùng thoải mái.

      Xế chiều, Nhan Họa và Đàn Tử Quỳnh cùng nhau tới nhà của Đàm Minh Thiên.

      Vừa đứng dưới cửa cao ốc thấy các nam sinh đứng đợi ở đó, trong tay ai cũng cầm món quà, trong đó nổi bật nhất là Âu Dương Cảnh ôm con gấu bông to gần bằng người, nhìn cực kỳ buồn cười.

      “Âu Dương, có ý gì vậy? Sao lại tặng cho Minh Thiên con gấu lớn thế?” Đàn Tử Quỳnh trêu ghẹo hỏi.

      Âu Dương Cảnh gãi đầu : “Con các cậu phải rất thích ôm gấu bông ngủ sao?”

      Lời này rất dễ khiến cho người ta hiểu sai.

      Chu Dịch nhổ nước bọt, : “Xem ra mình có thể lôi quả đấm ra luyện rồi, tên nhãi nhà cậu trong lòng chắc chắn là suy nghĩ đến chuyện gì xấu xa đây mà.”

      Âu Dương Cảnh thẹn quá hóa giận đạp cho phát.

      Nhan Họa mỉm cười nhìn mọi người đùa giỡn, ánh mắt lén liếc nhìn người đứng bên cạnh Tô Trọng Tuấn, mặt cậu thoáng nở nụ cười nhạt, thoạt nhìn có phần vui vẻ.

      Nhốn nháo lúc, cả đoàn mới cùng nhau vào tòa nhà chỗ Đàm Minh Thiên ở.

      Nhà của Đàm Minh Thiên có bốn phòng ngủ và hai phòng khách, trong nhà có bốn người, bố Đàm mẹ Đàm và hai chị em Đàm Minh Thiên.

      Đàm Minh Thiên điệu đà nữ tính trong bộ váy hồng ra mở cửa, cộng thêm nụ cười ngọt ngào khiến cho đám con trai đặc biệt là Âu Dương Cảnh kích động thôi, lúc thấy em Đàm Minh Thiên học lớp sáu tiểu học (Ở Trung Quốc học tiểu học sáu năm) cả đám lại càng kích động hơn nữa.

      Gào thét a! Đáng quá mất, quả thực khiến cho các trai muốn thương mà.

      Em Đàm Minh Thiên hiển nhiên là quen bị mấy trai nhìn ngó như vậy, sau khi pha trà mời khách cùng chị liền kéo Đàn Tử Quỳnh và Nhan Họa vào phòng mình chơi, để lại các trai tự do hoạt động ở ngoài phòng khách.

      Âu Dương Cảnh vô cùng hưng phấn, đây là lần đầu tiên cậu đến nhà mà mình thích, mặc dù biết con nhà người ta hoàn toàn có ý với mình, nhưng trong lòng vẫn ngập tràn hy vọng, tại thừa dịp tới dự sinh nhật mà đến nhà đối phương thế này, coi như cũng là tiếp cận thêm được bước rồi.

      Bỗng nhiên cảm thấy hãnh diện quá.

      Đương nhiên, cảm giác hãnh diện này rất nhanh bị đám Chu Dịch Trình Dương làm cho tan biến rồi, bởi vì Đàm Minh Thiên đâu chỉ mời mình cậu đâu, còn cả đống bóng đèn kia kìa.

      Vì là sinh nhật con nên bố mẹ Đàm còn đặc biệt mời đầu bếp thân quen của gia đình đến làm hai bàn tiệc lớn, ăn tối xong còn có cái bánh ngọt ba tầng được đặt làm theo cầu để tráng miệng nữa.

      Hôm nay khí trong nhà vô cùng náo nhiệt, đến khi màn đêm buông xuống, ánh đèn trong phòng khách được thay đổi, biến thành đèn nê ông như trong ktv, TV lớn cũng được tăng lượng, kèm thêm hai chiếc micro, phục vụ đặc biệt cho cả đám chơi đùa, ngay cả em của Đàm Minh Thiên xấu hổ cũng bị kéo tới chung vui.

      “Các vị, bây giờ tôi xin gửi tặng sinh nhật Đàm Minh Thiên điệu hiphop!” Chu Dịch lớn tiếng .

      Tô Trọng Tuấn rất phối hợp chỉnh lại ca khúc sôi động, ánh đèn cũng chớp nháy rất biến hóa.

      Chu Dịch cảm thấy người nhảy thôi vui nên lại lôi kéo thêm đồng bọn, “Kỳ soái ca cùng vào !”

      Nghe thấy lời Chu Dịch, tất cả đám con ở đó đều quay lại nhìn Kỳ Trạch hờ hững ngồi uống nước trong góc, ngay cả em Đàm Minh Thiên mắt cũng sáng lên nhìn.Cũng trách được, trong đám bạn của chị bé ngay từ đầu chú ý đến người đẹp trai và có khí chất nhất là Kỳ Trạch, chẳng cần ấy biểu điều gì, chỉ ngồi im thôi là có thể thu hút ánh mắt của mọi người rồi.

      “Ái chà ái chà, Kỳ Trạch biết nhảy hiphop sao? Sao mình lại biết nhỉ?” Đàn Tử Quỳnh hưng phấn , “Kỳ soái ca, thể nào!”

      Đàm Minh Thiên cũng rất trông mong nhìn Kỳ Trạch.

      Nhan Họa vô cùng kinh ngạc, mấy cái nhảy hiphop đó mà cậu ấy biết sao? Trường bọn họ có rất nhiều học sinh biết nhảy hiphop, tan học về, nếu đứng ở sân trường hoặc mảnh đất trống gần trường bắt gặp rất nhiều học sinh đến tập hiphop, trong các buổi lễ cũng có nhiều tiết mục nhảy, có thể là vô cùng thịnh hành, hơn nữa ai nhảy hiphop cho dù là nam hay nữ trông cũng đều rất đẹp và phong cách.

      biết nếu Kỳ Trạch nhảy trông như thế nào nhỉ?

      Nhan Họa cũng khó có khi mong đợi như lúc này.

      Vẻ mặt của Kỳ Trạch có chút khó chịu, cảm thấy Chu Dịch đúng là ngu ngốc, cái đồ tự tin mà còn muốn khoe khoang lấy lòng con , mắc mớ gì đến cậu chứ? chuẩn bị từ chối bỗng cậu nhìn thấy đôi mắt trong veo chờ mong nhìn mình, lập tức câu từ chối sắp ra lại biến thành: “Được thôi!”

      Trong phòng khách bàn ghế được kéo sang bên để dành ra gian khá rộng, ánh đèn trần nhà nhấp nháy, hai nam sinh có vóc dáng cao gầy bắt đầu nhảy theo nhạc, dễ dàng làm nóng bầu khí trong phòng trong tích tắc.

      “Aaaaaa!”

      Mọi người bắt đầu hò hét như điên cổ vũ hai chàng trai, đặc biệt với mỗi động tác khó lại làm cho mọi người gào thét hăng say hơn, ngay cả hai ngày thường vốn điềm đạm là Đàm Minh Thiên và Nhan Họa cũng kìm được mà nhún nhảy theo.

      Cuối cùng trừ Tô Trọng Tuấn ra những nam sinh khác cũng vào nhảy cùng.Đàn Tử Quỳnh cũng là người rất hiphop, hồi năm lớp mười lớp mười cũng hay tập nhảy, nên lúc này cũng vào nhảy cùng luôn.

      vừa nhảy lại vừa tới làm trò quyến rũ bằng cách vuốt cằm Nhan Họa, Đàm Minh Thiên và em , sau đó còn sờ soạng cái rồi mới quay về, khiến cho đám con trai ghen tỵ thôi, bèn kéo đầu Đàn Tử Quỳnh lại rồi giày vò trận, trong lòng thầm tiếc nuối sao mình phải là con chứ, nếu là con cũng có thể làm vậy rồi =.=

      Những người xung quanh rất nhanh bị ảnh hưởng của đám nam sinh nên cũng dần dần tới nhảy nhót, có thể là do ánh đèn tối nên ngại ngùng của mấy cũng còn nữa, ai nấy đều tươi cười vui vẻ.

      Nhan Họa bị Đàn Tử Quỳnh và Trình Dương chọc cho cười ngớt, hiểu sao hai người này lại thích trêu như vậy, Đàn Tử Quỳnh sao vì là bạn thân của mà, nhưng Trình Dương có ý gì đây?

      Tên Trình Dương kia muốn gì vậy hả?

      Kỳ Trạch thừa dịp thay đổi động tác mà đá phát vào đầu gối Trình Dương, sau đó lợi dụng lúc cậu ta ngã lảo đảo sang bên nhanh nhẹn đứng vào vị trí của cậu ta, kế tiếp liền vòng tay ôm lấy eo của quay lưng về phía cậu, có chút run rẩy kéo vào trong ngực.

      Nhan Họa nhận thấy mình lại bị công kích từ đằng sau rồi, vốn tưởng là Đàn Tử Quỳnh đùa nên cũng thuận thế dựa về sau, tươi cười xoay vòng trong ngực đối phương, thế nhưng lúc phát người kia phải là Đàn Tử Quỳnh lập tức luống cuống biết phải làm sao.

      Càng cuống hơn chính là, khi ngẩng đầu nhìn lên, lại trông thấy khuôn mặt của Kỳ Trạch lúc này bỗng nở nụ cười…

      Đột nhiên lại xảy ra tình huống như thế này, nên làm gì đây?
      Last edited: 4/11/16

    2. Ngân Nhi

      Ngân Nhi Well-Known Member Staff Member VIP Trial Moderator Super Editor

      Bài viết:
      1,304
      Được thích:
      47,158
      Chương 40
      Edit: Ngân Nhi

      Máu xông lên não rồi!

      Tâm trạng của Nhan Họa bỗng trở nên kinh hãi thôi, nguyên nhân chính là nụ cười của Kỳ Trạch, đây là lần đầu tiên nhìn thấy cậu ấy cười cách đơn thuần như vậy, phải là kiểu cười đối phó thường ngày, lại càng phải là nụ cười của cậu con trai mới lớn, mà đó là nụ cười thành thục của người đàn ông.

      Trong ánh đèn mờ ảo, dường như cậu trông rất vui vẻ.

      Nhưng mà vui đâu!

      Nhan Họa tâm hoảng ý loạn, phản ứng đầu tiên chính là muốn tránh xa cậu ta, đáng tiếc phản ứng của Kỳ Trạch lại nhanh hơn, lập tức bắt được lại, để cho chạy trốn.Nhan Họa vô cùng kinh ngạc, muốn nhưng lại thể phát ra chữ nào.

      Tim của đập rất nhanh, xung quanh ai cũng bị bầu khí nhạc làm cho điên đảo rồi, chẳng còn ai cố kỵ chuyện nam nữ khác nhau nữa, cũng cho rằng Kỳ Trạch bị ảnh hưởng nên mới ôm thôi, định đẩy tay cậu ấy ra phía sau lại có người đụng phải, khiến ngã vào ngực Kỳ Trạch.

      “Kỳ Trạch, cậu &%&*…”

      Sau đó là chuỗi các tiếng gào thét, nghe giống như giọng của Trình Dương, Nhan Họa cả người ngã nhào vào ngực Kỳ Trạch, nghiêng đầu nhìn lại phát người đụng là Trình Dương, cậu ta cười rất to, chỉ vào Kỳ Trạch cái gì đó nhưng nghe thấy vì tiếng nhạc quá lớn.

      Chờ mọi thứ vất vả lắm mới kết thúc, Nhan Họa đầu đầy mồ hôi ngồi xuống bên cạnh Tô Trọng Tuấn và em Đàm Minh Thiên, cầm lấy ly nước trái cây lên uống cho bớt căng thẳng.

      cảm thấy hình như mình bị ảnh hưởng bởi Kỳ Trạch tương lai rồi, cho nên vừa rồi mới bị Kỳ Trạch làm cho cuống lên như vậy, tâm trạng như đạt tới giới hạn nguy hiểm, đây là chuyện chưa từng xảy ra! Chẳng lẽ bận tâm đến lời của Kỳ Trạch tương lai đến vậy sao?

      “Chị Nhan Họa, cho chị này.” Em Đàm Minh Thiên đưa khăn giấy cho lau mồ hôi.

      “Cảm ơn em.”

      Nhan Họa có chút yên lòng, lúc này cảm thấy rối bời.

      Khoảng thời gian tiếp theo Nhan Họa vẫn ngồi trong góc làm con rùa, còn tâm tư để ý đến những người khác, tự trấn an mình hề bận tâm đến lời của Kỳ Trạch tương lai.Thỉnh thoảng lại khẽ liếc trộm nhìn Kỳ Trạch trong đám đông, thấy cậu ấy khôi phục lại dáng vẻ bình thường trong lòng lại có chút thoải mái.

      Cậu vừa rồi là có ý gì vậy hả?

      Mãi đến mười giờ tối, mọi người mới lưu luyến chào tạm biệt gia đình Đàm Minh Thiên rồi ra về.

      Nhà của Đàm Minh Thiên và Nhan Họa ở cùng quận, chỉ cần ngồi xe bus lát là đến, cho nên Nhan Họa cần ai phải tiễn cả, sau khi tạm biệt mọi người liền nhanh chóng lên xe bus.

      Ngồi trong xe, nhìn qua cửa kính, thấy trong đám con trai đứng chờ xe bus có người hờ hững đứng đút tay vào túi quần, mắt nhìn vào đèn đường ở trước mặt.Âu Dương Cảnh và Trình Dương đứng bên cạnh chuyện với cậu ấy, hai người mặt tràn đầy nụ cười, nhưng hiểu sao cậu ấy vẫn cứ lạnh lùng.

      Xe bắt đầu rời , hình ảnh kia cũng lặng lẽ biến mất trong tầm mắt.

      Sau khi xuống xe, cơn gió lạnh thổi tới khiến cho đầu óc thanh tỉnh.Nhan Họa đút tay vào túi áo khoác, chậm rãi trong tiểu khu, tâm trạng còn bối rối như trước nữa, vì người trong cuộc còn ở trước mặt rồi!

      Có lẽ do bầu khí quá tuyệt nên mới bị mê hoặc thôi, nên suy nghĩ quá nhiều nữa.

      Người nào đó rất vui sướng vì nghĩ là mình thông suốt, hơn nữa biết vì sao mà tâm trạng bỗng tốt hơn rất nhiều.

      Buổi tối trước khi ngủ, Nhan Họa mở mắt suy nghĩ, lặng lẽ quyết định chờ ngủ dậy đến mười năm sau, lúc gặp Kỳ Trạch phải dứt khoát kháng nghị với mới được, cho mấy lời kia trước mặt nữa, bây giờ học lớp mười hai thôi, việc học vẫn là quan trọng nhất…

      Nhưng liệu có dễ dàng như vậy ?

      Sau khi tỉnh dậy, thấy con trai nằm bên cạnh, khỏi nở nụ cười, cúi xuống hôn lên khuôn mặt đáng của con cái.

      Nhan Họa rời giường mà nằm xoa đầu con trai tương lai, lắng nghe động tĩnh bên ngoài.Tính theo quy luật hôm nay hẳn là thứ hai, Kỳ Trạch chắc phải làm, còn tương lai có thể cũng làm hoặc ở nhà làm bản thảo.

      Nghe Kỳ Trạch tương lai , công việc của chỉ cần nộp bản thảo đúng hạn công ty bắt buộc việc làm ở nhà hay ở cơ quan, cho nên cũng vì thế mà có nhiều thời gian hơn để chăm sóc con trai.

      Xem ra đây là công việc khá tự do.

      vậy giờ Kỳ Trạch làm sao? Còn việc nhà và chăm sóc Duệ Duệ có thím Lâm giúp đỡ.

      Lúc suy nghĩ đến xuất thần Duệ Duệ cuối cùng tỉnh dậy, mắt vẫn nhắm nhưng miệng ê a như con thú vậy, Nhan Họa vội vàng vỗ lưng con, vừa vỗ vừa gọi tên Duệ Duệ, cậu nhóc cảm giác được bên cạnh có người, liền mím chặt môi rồi vươn tay ra ôm , mơ mơ màng màng mở mắt, nũng nịu gọi “Mẹ”.

      Nhan Họa ngồi dậy bế bánh bao vào nhà vệ sinh, cởi quần cậu nhóc ra rồi xi tè.

      Tiếp đó, lại nhanh nhẹn thay bỉm, rửa mặt cho bé rồi bế bé về giường, sau đó tìm quần áo dày để thay cho bé.Bất luận là mười năm trước hay mười năm sau thời tiết tháng mười cũng hơi lạnh.

      Lúc Nhan Họa xử lý xong xuôi cho con cửa phòng bị đẩy ra.

      Thấy Kỳ Trạch, Nhan Họa kinh ngạc hỏi: “ làm sao?”

      Kỳ Trạch tới : “Hôm nay công ty có việc gì, chiều tới cũng được.” Nhìn lướt qua, thấy con trai mặc quần áo tử tế rồi, chắc vừa nãy vệ sinh xong xuôi cho Duệ Duệ.

      làm xong bữa sáng rồi, em vào rửa mặt rồi ra ngoài ăn, Duệ Duệ, ra với ba ba nào ~”

      Bánh bao cười híp mắt lao vào vòng ôm của bố, vừa gọi ba ba vừa ấn đầy nước miếng lên mặt Kỳ Trạch.

      Chờ hai bố con rời , Nhan Họa liền gãi đầu rồi nhảy xuống giường sửa sang lại bản thân, sau đó theo thói quen lấy quần áo trong ngăn kéo rồi tìm con ếch bằng giấy được nhét trong túi áo.

      Hôm nay chữ trong giấy rất nhiều, lúc đọc nội dung, Nhan Họa bỗng giật mình trợn trừng mắt.

      ngờ, Nhan Họa tương lai lại nhắn với như vậy, hơn nữa còn thỉnh cầu làm chuyện.

      Nhan Họa kinh ngạc nhìn mẩu giấy trong chốc lát, sau đó rất chân thành ghi nhớ trong lòng nội dung của bức thư, cuối cùng gấp lại thành hình con ếch như trước.

      Hít hơi sâu, Nhan Họa mới giả vờ trấn định ra khỏi phòng.

      Bữa sáng là cơm gà thơm phức, món này vừa dễ làm lại đầy đủ dinh dưỡng, thêm nữa là rất ngon, khiến cho Nhan Họa cảm thấy rất ngưỡng mộ người đàn ông này, tuy là doanh nhân thành đạt, nhưng việc nhà vẫn làm đâu ra đấy, người như chắc hẳn phải thu hút rất nhiều chú ý của phụ nữ.

      Nhan Họa ngồi trước bàn ăn xúc cơm cách cứng nhắc, ỉu xìu như người mất hồn.

      “Sao vậy? Tối qua chơi vui ?” Kỳ Trạch hỏi.

      “…”

      Thấy đột nhiên nhăn mặt, ánh mắt khẽ biến hóa, lại hỏi tiếp: “ lẽ xảy ra chuyện gì rồi sao?”

      Nhan Họa trừng mắt nhìn , gan to : “ có thể đừng hỏi mấy chuyện đó mỗi khi em tới có được ? Dù sao cũng có gì quan trọng!”

      Phát tính tình của hôm nay được tốt, hiền lành như ngày thường, Kỳ Trạch liền có chút kinh ngạc, suy nghĩ lát rồi : “ biết rồi, quả nhiên là có chuyện xảy ra, hơn nữa còn liên quan đến cậu ta nữa.” Dừng lại lát, tiếp: “Sao lại quan trọng? Dù sao sau này cũng kết hôn mà, sớm hay muộn cũng đâu có khác gì?”

      Nhìn , chính là câu đó, có lúc nào là ảnh hưởng đến suy nghĩ của , làm hại cũng nghĩ là có lẽ đúng, dù sao sau này cũng ở chung chỗ, kể chuyện cũ ra cũng đâu có sao, đúng là bực mà!

      Nhan Họa để ý đến , tiếp tục cúi đầu ăn cơm, chỉ khi con trai tương lai thỉnh thoảng chịu đơn gọi “mẹ” mới cười đáp lại cậu nhóc tiếng, sau đó lại cúi xuống ăn.

      Thấy dáng vẻ này của , ánh mắt của Kỳ Trạch bỗng trở nên thâm sâu, đôi môi mỏng khêu gợi cũng mím lại.

      Có lẽ, phải theo dõi xem vợ mình những chuyện gì cho Nhan Họa quá khứ mới được, thể để cho các tự do trao đổi thông tin với nhau như trước nữa.

      Theo thói quen, muốn nắm chắc trong tay hết mọi thứ, thích có những chuyện xảy ra vượt quá tầm dự đoán của mình.

      *

      Tỉnh lại lần nữa, lại quay trở về thế giới mười năm trước.

      Nhan Họa nhìn sắc trời vẫn còn chưa sáng, lại bắt đầu ngẩn người suy nghĩ, cho đến khi mẹ gõ cửa thần trí mới quay trở về.

      “A Họa dậy chưa con?”

      “Con dậy rồi ạ!”

      Nhan Họa cao giọng đáp, sau đó lấy quần áo đồng phục giá để thay rồi vào nhà vệ sinh đánh răng rửa mặt.

      Hôm nay vẫn là ngày bình thường.

      Nhưng có chuyện được bình thường chính là buổi sáng học Nhan Họa hề tập trung, ngồi trong lớp chú ý nghe giảng.

      Chờ hết tiết hai, Nhan Họa đột ngột đứng dậy, lao ra khỏi phòng gọi giáo viên chủ nhiệm vừa mới rời khỏi lớp lại.

      Chủ nhiệm lớp mười hai phòng 15 họ Phàn, là thầy giáo trung niên bốn mươi tuổi, vóc dáng cao gầy, tác phong nghiêm túc.Thầy dạy môn Địa lý, tuy vẻ ngoài nghiêm túc nhưng cách dạy của thầy rất dễ hiểu, lời giảng có nội dung sâu sắc, là giáo viên được học sinh quý.

      “Thưa thầy, xin thầy chờ lát ạ!”

      Thầy giáo Phàn đứng lại, nhìn Nhan Họa đuổi theo mình, vẻ mặt nghiêm khắc bỗng trở nên nhu hòa.Thành tích học tập của Nhan Họa rất tốt, các giáo viên ai cũng thích những học sinh vừa chăm học vừa ngoan ngoãn như vậy, cho nên ông rất ấn tượng với Nhan Họa, thấy chạy tới liền hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

      Nhan Họa thở dốc, mặt đỏ bừng, giọng : “Thưa thầy, em bị đau bụng, xin phép thầy cho em về nhà ạ…”

      “Đau bụng sao?”

      “Vâng ạ, em…tới kỳ ạ…”

      “…”

      Thầy giáo Phàn nhìn cúi đầu, nghe giọng mềm mại kia là ông lập tức tin ngay, hề có chút hoài nghi nào rằng dối.Các nữ sinh luôn gặp phải những chuyện như vậy, thầy có vợ nên đương nhiên hiểu được, bèn ký xác nhận vào tờ giấy xin nghỉ cho Nhan Họa.

      Nếu học mà học sinh muốn xin về sớm phải có xác nhận của chủ nhiệm lớp bảo vệ mới cho về.

      Lúc ký tên, thầy giáo Phàn còn quan tâm với là có cần ai đưa về nhà , thấy từ chối cũng miễn cưỡng nữa, chỉ dặn đường cẩn thận, lúc về đến nhà gọi điện cho thầy.

      Nhan Họa có chút ngượng ngùng đồng ý.

      Có được đồng ý của thầy, Nhan Họa lập tức về lớp thu dọn sách vở.Dọc đường , tim của đập thình thịch thôi, kích động trong lòng thể khống chế được, khiến cho mặt cũng ửng đỏ, biết thầy nhìn vào có cảm thấy kỳ lạ , có ai đau đến mức mặt lại đỏ lên như vậy chứ?

      “Hả? Cậu về đấy à? Làm sao vậy?” Đàn Tử Quỳnh phát mình mới để ý lát thôi mà bạn ngồi cạnh xin phép nghỉ về nhà rồi.

      Nhan Họa thể là mình cần làm chuyện được, bèn đáp: “Mình bị rồi, bụng đau nên muốn về nhà.”

      “Có cần mình đưa về ?”

      cần đâu, mình tự về được, ra cũng đau lắm…”

      Đàn Tử Quỳnh lay chuyển được kiên trì của nên chỉ dặn đường cẩn thận.

      Cho đến khi ra khỏi sân trường, lái chiếc xe đạp điện của mình, tim vẫn đập thình thịch.Hít hơi sâu để bình tĩnh lại, Nhan Họa nhìn đồng hồ, trấn an bản thân rồi tập trung lái xe.

      Nhan Họa đương nhiên là về nhà mà tới ngã tư đông đúc cách trường học hai mươi phút xe, sau khi tìm chỗ dừng xe, liền đứng yên rồi nhìn quanh ngã tư.

      Nhan Họa đứng ở đây để chờ ông nội của Kỳ Trạch.

      cố gắng nhớ lại hình ảnh của ông hồi hai năm trước, cố gắng bỏ qua bất cứ người đường nào, chú ý đến những người trạc tuổi ông, nhưng thời gian trôi qua mà dường như vẫn gặp được ông, tâm trạng càng trở nên lo lắng, sợ mình tính sai thời gian và địa điểm rồi tạo thành tiếc nuối.

      Lúc này, Nhan Họa chỉ hối hận có cơ hội gặp ông nội Kỳ Trạch lần để nhớ xem ông như thế nào, nếu vậy cũng phải lo được lo mất như bây giờ.

      Đúng lúc này, đèn đỏ bật lên, nhóm người đường đối diện Nhan Họa tới.Đây là ngã tư rất đông đúc, người đường và xe cộ lúc nào cũng nhiều, nhiều người như vậy làm cho Nhan Họa càng thêm hoa mắt.

      Nhan Họa tiếp tục lo lắng nhìn quanh, sau đó trông thấy ông lão thoạt nhìn rất khỏe mạnh, tóc của ông hoa râm, mặt cũng có nếp nhăn, nhưng nhìn gầy và cao hơn những người bên cạnh, có cảm giác chậm yếu như những người già khác.Ông mặc cái áo khoác dày màu xám, bên trong là áo mỏng sẫm màu, bước chân rất ổn định…

      Nhan Họa thấy vậy liền sửng sốt, lập tức tới hòa cùng nhóm người vạch cho người bộ.

      Đèn giao thông chuyển thành màu xanh, nhưng vẫn còn vài người qua đường, song ở chỗ rẽ có chiếc xe hơi bất ngờ lao tới, như thể nhìn thấy đường vẫn còn người bộ, cứ thế trực tiếp phóng đến.

      Nhan Họa toàn thân lạnh toát, đầu óc trở nên trống rỗng, mắt nhắm chặt lại, thân thể theo bản năng lao tới che cho ông…

      “Kít ——.”

      Tiếng phanh xe chói tai vang lên, cả đường phố bỗng chốc trở nên hỗn loạn.
      Last edited: 4/11/16

    3. thích su su

      thích su su Well-Known Member

      Bài viết:
      265
      Được thích:
      737
      oa hay quá , cắt đúng đoạn hay, nếu nhầm Nhan Hoa tương lai nhờ Nhan Họa quá khứ cứu ông Kỳ Trạch phải!
      Ngân Nhi thích bài này.

    4. Ngân Nhi

      Ngân Nhi Well-Known Member Staff Member VIP Trial Moderator Super Editor

      Bài viết:
      1,304
      Được thích:
      47,158
      @thích su su đúng rồi đó nàng :3 Vì Nhan Họa muốn Kỳ trạch 17t phải đau khổ vì mất ông như Kỳ Trạch 27t đó.
      quỳnhpinky, thích su suolphuit thích bài này.

    5. olphuit

      olphuit Active Member

      Bài viết:
      169
      Được thích:
      139
      chúc @Ngân Nhi và các bạn theo dõi Hy vọng của Nhan Họa có năm mới đầy thành công và sức khỏe nhé :grin::grin::grin::grin::grin::grin:
      Ngân Nhi thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :