1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Hy vọng của Nhan Họa - Vụ Thỉ Dực (Full + Đã có ebook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Ngân Nhi

      Ngân Nhi Well-Known Member Staff Member VIP Trial Moderator Super Editor

      Bài viết:
      1,304
      Được thích:
      47,158
      @olphuit E cảm ơn ạ :yoyo63:

      Chúc cả nhà giáng sinh vui vẻ nhaa:yoyo14::yoyo14:
      olphuit thích bài này.

    2. Ngân Nhi

      Ngân Nhi Well-Known Member Staff Member VIP Trial Moderator Super Editor

      Bài viết:
      1,304
      Được thích:
      47,158
      Chương 37
      Edit: Ngân Nhi

      Hết kỳ nghỉ lễ, các học sinh lớp mười hai của trường phải đối mặt với kỳ thi tháng đầu tiên của năm.

      Bình thường phải làm rất nhiều đề kiểm tra lớp, bây giờ còn kỳ thi hàng tháng này, quả thực là năm toàn thi cử.Đương nhiên, trừ các bài thi bình thường lớp ra kỳ thi hàng tháng là kỳ thi quan trọng nhất.

      ngày trước ngày thi, giờ tan học, trong phòng học số 15, các học sinh trong lớp của Nhan Họa bắt đầu thu dọn bàn học, đem tất cả sách giáo khoa và đồ dùng học tập để vào tủ đồ phía cuối lớp, mặt bàn có bất cứ đồ vật nào có liên quan, ngăn nắp sạch , khiến cho người ta vừa nhìn là biết ngay, rằng thể xảy ra chuyện gian lận trong thi cử được.

      Sau khi dọn dẹp xong lớp học, mọi người lại tách hai bàn vốn vẫn được ghép lại ra, để lúc thi mỗi người ngồi riêng bàn.Mục tiêu của nhà trường là muốn cho học sinh quen với tiết tấu của kỳ thi, sau này thi tốt nghiệp phải bỡ ngỡ nữa, cho nên trong kỳ thi tháng, nhà trường xáo trộn mã số học sinh, phòng thi được sắp xếp cách ngẫu nhiên.

      Cho nên, sau khi tan học, mọi người dọn dẹp lớp học xong liền chen chúc nhìn bảng thông báo để xem số báo danh và phòng thi của mình.

      Bởi vì đây là kỳ thi tháng đầu tiên của năm, nên ai nấy đều cảm thấy mới mẻ lạ lẫm, bên cạnh đó cũng khỏi thấp thỏm lo âu.

      “Đúng là biến thái!” Đàn Tử Quỳnh ai oán : “Nghe tất cả những kỳ thi tháng sau này đều chia phòng thi cách ngẫu nhiên đó… Ngày mai mình thi ở tận phòng 1, sao lại cách xa như vậy chứ.A Họa, cậu thi phòng nào?”

      Nhan Họa nhanh chóng tìm được số báo danh và phòng thi của mình, : “Phòng 10.”

      “Phải tách nhau ra rồi, ác độc quá mất!” Đàn Tử Quỳnh rũ mắt .

      “Nhan Họa, mình và cậu thi chung phòng rồi.”

      giọng nam dễ nghe truyền đến, nghe có phần vui vẻ, quay đầu lại liền nhìn thấy Liêu Vinh tươi cười với .

      Nhan Họa cũng cười lại với cậu ta rồi kéo Đàn Tử Quỳnh rời .

      Thu xếp lại đồ đạc xong cũng quá giờ tan học nửa tiếng, cho nên hai người cùng nhau về nhà, sau đó hẹn nhau ngày mai thi thử xong gặp nhau ở đài phun nước rồi ăn trưa, chúc mừng đối phương thi tốt.

      Kế tiếp, là hai ngày thi tháng vô cùng căng thẳng, cũng là kỳ thi đầu tiên sau khi các học sinh lên lớp mười hai.

      Mặc dù chưa được chuẩn bị về tâm lý, nhưng ai nấy đều rất cố gắng để làm quen với cuộc thi, Nhan Họa sớm còn bận tâm đến những việc khác, chỉ nghiêm túc học hành để được điểm cao.Thi xong, cùng với bạn học so đáp án, thuận tiện thảo luận về số vấn đề khó khăn gặp phải, thời gian trôi qua nhanh.

      Sau khi kết thúc cuộc thi, mọi người đều đồng loạt thở phào nhõm, cảm thấy đây mới chỉ là bắt đầu thôi, song cũng rất mong chờ vào số điểm thi đầu tiên của mình.

      “Có vẻ như mình thi được tốt lắm rồi…” Đàn Tử Quỳnh ôm đầu, mặt như đưa đám : “Câu lựa chọn trong đề toán mình làm sai khá nhiều.Bàn Tử, cậu sao?”

      Tô Trọng Tuấn so đáp án, cười : “Mình làm được.”

      “Minh Thiên và Nhan Họa thế nào?”

      Đàm Minh Thiên cũng : “Chắc là cũng được.”

      Nhan Họa: “Mình cũng làm được.”

      “Còn Trần Minh Hà?” Đàn Tử Quỳnh vẫn chưa từ bỏ ý định, bèn quay sang hỏi bạn họ Trần - học sinh giỏi chuyên toán.

      “Mình cũng làm được.” Trần Minh Hà cười tươi lộ ra hàm răng trắng, bởi vì da của đen nên hàm răng trông vô cùng nổi bật.

      Đàn Tử Quỳnh vỗ bàn đứng dậy, tức giận : “Sao các cậu ai cũng làm được thế hả? Chẳng lẽ chỉ có mình là ngốc thôi sao?”

      Lúc này, mấy học sinh trong lớp ngồi so đáp án hoặc đọc sách nghe thấy Đàn Tử Quỳnh cũng ngẩng đầu nhìn về phía này.Chẳng cần cũng biết, mấy người đứng cùng Đàn Tử Quỳnh đều là học sinh giỏi trong top đầu, cho nên việc bọn họ làm được bài là điều có gì đáng ngạc nhiên, nếu đến cả họ mà cũng làm được thành tích của cả khối chắc hẳn thậm tệ cho xem.

      Tốc độ chấm điểm của thầy giáo cũng cực kỳ nhanh, hai ngày sau có điểm rồi.Cũng là vì bài thi đều làm phiếu trả lời trắc nghiệm, cho vào máy chấm là xong.Ngoại trừ điểm số còn có kèm luôn cả thành tích xếp hạng trong lớp và toàn khối của mỗi học sinh.

      Nhan Họa xem xét thứ hạng của mình, đứng thứ sáu của lớp, thứ 17 của khối, ở nơi có nhiều học sinh giỏi như Nhị Trung thành tích này cũng xem như khá tốt rồi, nhưng vẫn chưa hài lòng lắm.Đàn Tử Quỳnh xếp thứ 15 của lớp, thứ 100 của khối, Nhan Họa chỉ đành phải buồn rầu an ủi bạn thân.

      “Thôi, mình cũng biết lần này thi tốt mà.” Đàn Tử Quỳnh tuy vẻ mặt đau khổ nhưng vẫn tự động viên mình, “ sao cả, lần sau tiếp tục cố gắng là được.”

      Lúc thành tích xếp hạng được công bố, có người mừng nhưng cũng có người lo.

      Sau khi xem thành tích của mình, mọi người lại xem thành tích của bạn bè để so sánh, cả lớp học ai ai cũng sôi nổi bàn luận xem ai đứng top 10 của lớp chuyên Văn và ai đứng top 10 của lớp chuyên khoa học tự nhiên.

      “Lần trước thầy giáo phải rồi sao, mỗi lần hết kỳ thi tháng trường học phát thưởng cho mười người có thành tích xuất sắc nhất của từng khoa mà.Lớp chúng ta có ai lọt vào top 10 ?” Có người khởi xướng .

      “Có có có, lớp trưởng đứng thứ hai, hạng nhất bị Từ Tuệ phòng 15 đoạt mất rồi! Đàm Minh Thiên đứng thứ bảy, còn có…”

      Ngay lập tức, mọi người đều dùng ánh mắt ghen tỵ và ngưỡng mộ nhìn Bàn Tử, đừng thấy người ta mập mạp mà chê cười, cậu ta còn học giỏi hơn rất nhiều người đó.

      “Thế còn bên khoa học tự nhiên sao?”

      “Hạng nhất là Kỳ Trạch, hạng hai là Hoàng Thắng Húc, hạng ba là Lâm Diễm Diễm.Mình chỉ biết ba người này thôi, còn lại .”

      Mọi người nghe xong đáp án cũng cảm thấy ngạc nhiên lắm, ngoài hạng hai và ba ra bọn họ quá quen thuộc với cái tên Kỳ Trạch luôn đứng đầu rồi, từ hồi lớp mười khi còn chưa chia lớp, cái tên Kỳ Trạch luôn được các thầy xướng lên, học bổng hàng năm cũng bị cậu ấy ôm mất, đến năm lớp mười cậu ấy vẫn luôn là người dẫn đầu của lớp chuyên khoa học tự nhiên.

      Trường Nhị Trung có rất nhiều học bá, nhưng có học thần còn đứng cả học bá, ai có thể vượt qua được.

      “Cái kết quả này chẳng có gì ngoài ý muốn cả!” Đàn Tử Quỳnh giọng , “Chờ lấy được học bổng, nhất định phải bắt cậu ấy mời bọn mình ăn mới được.”

      Nhan Họa nghe xong liền bật cười, vừa nãy ấy còn là phải bắt Tô Trọng Tuấn khao kia mà.

      Đến giờ tan học, vừa hay hôm nay là thứ hai, là ngày học nhóm, cho nên mọi người học xong liền đến thư viện, lúc gặp nhau lại bắt đầu thảo luận về điểm số của kỳ thi.

      “Bạn Kỳ đẹp trai lần này lại đứng hạng nhất rồi, hơn nữa trường chúng ta lại hào phóng như vậy, chỉ là thi tháng mà cũng có phần thưởng, lần này phải khao nhé!”

      Trình Dương cũng ghen tỵ : “Học kỳ này tổng cộng có năm lần thi tháng, Kỳ Trạch hoàn toàn có thể giật cả năm lần phần thưởng ý chứ, đúng là ghen tỵ muốn chết mà! Cho nên bạn Kỳ phải khao ! Nếu khao lần sau đừng đạt hạng nhất nữa!”

      Âu Dương Cảnh ôm vai Kỳ Trạch, cười to : “Trình Dương đúng đó, người em, nếu muốn khao sau này đừng giành giật hạng nhất với em chúng tôi nữa. ra cậu cũng cần phải đến đây học nhóm làm gì, giỏi quá rồi mà.”

      Nghe vậy, Đàm Minh Thiên vốn cười bỗng sững lại, mắt nhìn chằm chằm Kỳ Trạch, chỉ sợ lần sau cậu ấy đến nữa.

      Những người khác cũng biết là Âu Dương Cảnh chỉ trêu chọc Kỳ Trạch, cho nên cũng xúm lại phụ họa theo.

      “Được rồi, phải chỉ là khao bữa thôi sao?” Kỳ Trạch đẩy tay Âu Dương Cảnh ra, cười : “Lúc nào mình nhận được tiền thưởng tùy cho các cậu xử lý!”

      “Ôi ôi ôi! Kỳ soái ca đúng là đẹp trai muốn chết!”

      Sau khi ầm ĩ hồi, cả nhóm lại bắt đầu tập trung ngồi học.

      Kỳ Trạch đứng nhất ban tự nhiên và Tô Trọng Tuấn đứng hạng hai ban văn bị cả nhóm vây quanh, rối rít lấy bài thi ra rồi chỉ vào chỗ làm sai của mình, bảo hai người giảng lại cho.

      Nhan Họa cũng cầm bài thi toán của mình ra, nhưng lại hỏi Tô Trọng Tuấn chứ hỏi Kỳ Trạch, vì cậu ta bị mấy cậu con trai to cao vây quanh hỏi bài rồi, vị trí hai người vì thế mà cách nhau hơi xa.

      Sau khi được Tô Trọng Tuấn giảng cho, Nhan Họa mới cầm bài của mình về chỗ để nhường cho người khác hỏi. ngồi xuống chỗ cách cả nhóm khá xa, cầm bút viết lại lời giải cho đúng, sau đó đột nhiên có linh cảm gì đó nên ngẩng đầu nhìn, ngờ lại lập tức bắt gặp ánh mắt của Kỳ Trạch nhìn về phía .

      Nhan Họa chớp chớp mắt, nghĩ là cậu ta nhìn mình, cho nên chỉ liếc cái rồi lại cúi đầu xuống viết, cho đến khi Liêu Vinh cầm bài thi văn tới chỗ để thảo luận mới dừng bút, cầm lấy bài thi của cậu ta rồi cùng nhau phân tích.

      Cách đó xa, Kỳ Trạch giống như trước dùng ánh mắt lạnh nhạt kín đáo của mình liếc nhìn sang, lặng yên quan sát ngồi chăm chú học tập kia, từ năm lớp mười, hình bóng kia thầm mọc rễ trong lòng cậu, trải qua hai năm, nó dần dần trưởng thành, biến thành cây đại thụ chọc trời, dễ dàng quên được.

      Thế nhưng, khi phát tên nam sinh có răng mèo kia lại lấy việc học làm cớ để từng bước đến gần , tâm trạng của cậu lại thấp thỏm yên.

      Mắt của kém đến vậy chứ? Loại con trai kia vừa nhìn là biết đó là hình mẫu của đứa em trai rồi, tên con trai yếu đuối cần chăm sóc như vậy con sao mà thích được.
      Last edited: 4/11/16

    3. A fang

      A fang Well-Known Member

      Bài viết:
      566
      Được thích:
      560
      Kỳ soái ca ghen kìa
      AnhdvaNgân Nhi thích bài này.

    4. olphuit

      olphuit Active Member

      Bài viết:
      169
      Được thích:
      139
      Kỳ Trạch ghen ùi đây :yoyo60::yoyo60:. Đọc chương này thấy nhớ năm lớp 12 ghê hồi đó cũng thi cử dzữ lém chứ, giờ còn 3 tuần nữa là coi như hết đời sinh viên rồi :yoyo44:
      Ngân Nhi thích bài này.

    5. Ngân Nhi

      Ngân Nhi Well-Known Member Staff Member VIP Trial Moderator Super Editor

      Bài viết:
      1,304
      Được thích:
      47,158
      Chương 38
      Edit: Ngân Nhi

      Đối với Nhan Họa, việc ban ngày nhìn thấy Kỳ Trạch, ban đêm ngủ xuyên đến tương lai trở thành thói quen, từ cảm giác bỡ ngỡ trở nên bình tĩnh như bây giờ, hơn nữa còn biết cố gắng tìm kiếm thăng bằng và phương pháp giải quyết, tránh cho việc xuyên của mình làm ảnh hưởng đến tương lai, cũng tránh khỏi việc bị tương lai ảnh hưởng mà làm trì hoãn đến cuộc sống tại.

      Hiệu quả đương nhiên hề tệ, số lần xuyên càng nhiều càng giúp Nhan Họa biết được nhiều chuyện hơn về tương lai, sau đó phân tích ra bất đồng giữa hai thế giới.

      Đúng như lời Kỳ Trạch , hai thế giới hoàn toàn liên quan gì đến nhau, cho nên có thể thoải mái xuyên cần lo lắng rằng tương lai bị thay đổi.

      Lại ngày học kết thúc, trong thư viện dần vắng bóng người, nhóm học tập cũng bắt đầu thu dọn sách vở về nhà.

      Lúc cả bọn ra khỏi thư viện trời tối sầm, phố lên đèn.Thời tiết thay đổi rồi, bình thường phải đến tám giờ trời mới tối, nhưng bây giờ mới bảy giờ mà tối mịt rồi, chân trời chỉ còn lại chút mây trắng, nhìn vô cùng lạnh lẽo.

      Bỗng cơn gió lạnh thổi tới làm váy của các nữ sinh khẽ bị vén lên, khiến cho người ta cảm nhận được hương vị mùa thu mát lạnh nhưng vẫn có phần ấm áp của thành phố N.

      “Nghe cuối tuần trường học thay đổi thời gian nghỉ ngơi và làm việc để phù hợp với kỳ nghỉ đông.” Đàn Tử Quỳnh vui vẻ .

      Trình Dương lập tức cười nhạo : “Cho nên Đàn Tử cậu là người cao hứng nhất, vì cuối cùng cậu cũng có thể ngủ nướng rồi.”

      “Dám trêu mình à, Trình Dương cậu muốn chết !” Đàn Tử Quỳnh cầm balo lên đuổi đánh, Trình Dương cười ha ha chạy trốn.

      nhóm người cười nhìn Trình Dương và Đàn Tử Quỳnh đuổi nhau chạy trong sân trường, ai nấy đều vội vã về nhà mà rất hưởng thụ khoảng thời gian chuyện đùa giỡn với bạn bè lúc này.

      Đàm Minh Thiên và Nhan Họa sau cùng, cầm tay Nhan Họa, nở nụ cười vô cùng xinh đẹp, nụ cười chuẩn mực hoàn mỹ của nữ thần.Nghe lúc lên tiểu học, mẹ Đàm Minh Thiên có mời giáo viên đến đào tạo về kỹ năng và tác phong cho , khiến cho mọi cử chỉ của có phần duyên dáng và khéo léo hơn các khác, chẳng trách mà trong buổi lễ khai giảng năm lớp mười, Âu Dương Cảnh và các nam sinh khác đều trợn tròn mắt lên mà nhìn Đàm Minh Thiên.

      Đáng tiếc nữ thần phải là người mà ai cũng có thể theo đuổi, cộng thêm việc thành tích của nữ thần còn rất tốt nữa, khiến rất nhiều nam sinh tự ti khi đứng trước mặt , có mặt mũi nào mà tiếp cận, chỉ có duy nhất Âu Dương Cảnh đầu óc ngu si, tứ chi phát triển mới có thể kiên trì theo đuổi mà thôi.Chẳng qua bây giờ cậu ta nhìn vẫn còn hơi trẻ con, chứ trong tương lai trở thành người đàn ông cực chuẩn rồi, rất dễ dàng tạo cho phụ nữ cảm giác an toàn, ngoại hình to cao trông cũng rất xứng đôi với Đàm Minh Thiên.

      “Nhan Họa, cuối tuần này là sinh nhật mình, cậu và Đàn Tử có thể đến nhà dự sinh nhật mình được ?” Đàm Minh Thiên mong chờ hỏi, “Đây cũng là sinh nhật cuối cùng trước tuổi trưởng thành của mình rồi, cho nên ba mẹ mình muốn làm lớn chút, mình muốn mời các cậu đến chung vui với mình, vừa vặn lại là chủ nhật nữa.”

      Nhan Họa nghe xong cũng rất tự nhiên đáp: “Được, cậu yên tâm, chúng mình nhất định tới.”

      Hai người bỗng nghe thấy tiếng kêu la của Trình Dương, ra là Đàn Tử Quỳnh đuổi được cậu ta rồi, mà cậu ta còn thích làm lố, giả bộ bị đánh rất thê thảm, kêu là lớn tiếng, vừa nghe biết là giả vờ.

      “Hai người đẹp, các cậu chuyện gì đó? Cho chúng mình nghe với nào.” Âu Dương Cảnh cam chịu yếu thế chạy tới bon chen, nhưng mắt chỉ nhìn chằm chằm Đàm Minh Thiên.

      Tất cả mọi người đều biết Âu Dương Cảnh thích Đàm Minh Thiên, nhưng chỉ ngầm hiểu với nhau mà thôi, bởi vì Đàm Minh Thiên chưa từng cho cậu ta câu trả lời chính thức nào, thậm chí còn có hành động gì mập mờ khiến cho người ta hiểu lầm, rất có phong thái của nữ thần khoa văn.Mà Âu Dương Cảnh cũng chưa từng đứng trước mặt con nhà người ta tỏ tình gì, nhưng hành động bám theo dứt của cậu ta có ai mà nhìn thấy chứ.

      Đây là kiểu biết rất nhưng vẫn giả vờ là biết gì, đáng tiếc hoa rơi hữu ý nước chảy vô tình, nhưng dù vậy Âu Dương Cảnh vẫn kiên trì bám dính lấy người ta thôi, được đáp lại cũng sao cả.Ai bảo xuất chúng chứ, là người dễ dàng nổi bật trong đám đông, chuyện có người theo đuổi cũng là bình thường thôi.

      Đối với việc cậu ta tự nhiên xen vào, Đàm Minh Thiên chỉ biết co quắp cả mặt, khẽ mỉm cười liếc mắt cái nhìn bóng lưng của Kỳ Trạch, cậu ấy và Tô Trọng Tuấn cùng nhau, càng làm nổi bật lên vóc dáng thon gầy và dáng vẻ tuấn, nhìn đẹp mắt vô cùng.

      Nhan Họa cũng chỉ cười với Âu Dương Cảnh cái, cho cậu ta biết cái gì, chờ Đàm Minh Thiên tự mình mở miệng.

      Cho nên Âu Dương Cảnh đương nhiên chỉ còn biết dùng ánh mắt mong chờ nhìn Đàm Minh Thiên.

      Đàm Minh Thiên rất thích tính cách này của Nhan Họa, nhiều chuyện khiến cho người ta cảm thấy rất thoải mái.Đảo mắt cái, : “ ra cũng có gì, mình vừa với Nhan Họa cuối tuần này là sinh nhật mình…”

      “Nếu là sinh nhật của mỹ nữ Minh Thiên chúng ta nhất định phải tới chúc mừng rồi!” Âu Dương Cảnh lớn tiếng , “Này, các cậu thấy có đúng ?”

      Bởi vì Âu Dương Cảnh lớn tiếng nên mấy nam sinh đầu liền rối rít quay đầu lại, tò mò hỏi thăm có chuyện gì, nghe cuối tuần này là sinh nhật Đàm Minh Thiên cùng đồng loạt tươi cười chúc sinh nhật vui vẻ.

      Đàm Minh Thiên mỉm cười, thoải mái : “Vừa rồi mình mời được Nhan Họa rồi, còn các cậu sao? Có thể tới nhà dự sinh nhật mình được ?”

      “Đương nhiên rồi! Đến lúc đó làm phiền cậu.” Người ta mở miệng mời dĩ nhiên là phải đồng ý thôi.

      “Các cậu tới mình vui còn kịp chứ sao gọi là làm phiền được.” Đàm Minh Thiên mỉm cười , mắt khẽ liếc sang Kỳ Trạch, trong lòng dám chắc là cậu ấy có thể đến hay .

      Vì sinh nhật của Đàm Minh Thiên mà cả đoạn đường tiếp theo cả nhóm chỉ sôi nổi bàn luận về chủ đề đó, cho đến khi đến nhà gửi xe, ai nấy mới lấy xe ra rồi đường ai nấy về.

      Nhan Họa về đến nhà, vừa mới tắm rửa sau khi ăn cơm tối xong nhận được điện thoại của Đàn Tử Quỳnh.

      “A Họa, chủ nhật này là sinh nhật của Đàm Minh Thiên, mình mới bàn với Bàn Tử là ngày mai thứ bảy đến thư viện học nữa, buổi chiều mình với cậu mua quà sinh nhật cho Đàm Minh Thiên, được ?” Đàn Tử Quỳnh hưng phấn .

      cần nhìn cũng có thể tưởng tượng được dáng vẻ ngập tràn sức sống của Đàn Tử Quỳnh lúc này rồi, Nhan Họa mỉm cười : “OK, tầm hai giờ chiều tập trung ở chợ trung tâm .Có mỗi hai người thôi à? Có rủ thêm đám Trình Dương, Chu Dịch ?”

      “Kệ , mắt chọn quà của con trai khác con nên cần phải chung.Hơn nữa người nhiều ý cũng nhiều, hợp ý nhau mua được đồ đâu.”

      “Nhan Họa, cứ như vậy nhé…A, đồ điên, làm gì thế hả!”

      Đột nhiên giọng vui vẻ của Đàn Tử Quỳnh lại biến thành tức giận, Nhan Họa sửng sốt, lập tức biết chắc là trai Đàn Tử Sơn lại giỡn đây mà.Cho nên, Nhan Họa đành đáp lại mấy câu rồi cúp điện thoại, về phòng học bài.

      Bên kia, Đàn Tử Quỳnh giơ chân ra đạp phát vào bụng tên con trai cao lớn bên cạnh, giận dữ : “ muốn gì vậy hả? Tự nhiên kéo tóc em!”

      Đàn Tử Sơn cười nhìn em , : “Em chiếm điện thoại lâu quá rồi, giờ tới lượt .Cũng đâu phải nấu cháo điện thoại với bạn trai đâu mà lâu thế? Còn bằng đưa cho dùng, xem có thể cua được chị dâu em về nhà hay !”

      “Chị cái khỉ ý! mới mấy tuổi?” Đàn Tử Quỳnh khinh bỉ , “Chẳng qua chỉ lớn hơn em có hai tuổi, còn là sinh viên đại học chưa kiếm ra tiền, thế mà còn biết xấu hổ cầm tiền mồ hôi nước mắt của cha mẹ cua , khinh bỉ ! Là đàn ông phải lấy tiền của mình kiếm ra để cua , thế mới là đàn ông đó nghe chưa!”

      Đàn Tử Sơn nghe em xong dở khóc dở cười, bèn xoa đầu em cái rồi : “Được rồi được rồi, mới câu thôi mà em cãi lại mấy câu rồi! Vừa rồi em chuyện với bạn thân đúng ? Đúng, nếu em vậy quả nên nghĩ đến chuyện đương lúc này, nhưng cho đặt trước bạn thân của em được , chờ đến khi kiếm ra tiền rồi trực tiếp theo đuổi em ấy, để em ấy trở thành chị dâu của em nhé?”

      “Cút , đừng có phá hoại tình bạn của bọn em, đồ ngốc nhà làm sao mà xứng với cậu ấy được chứ? Em thèm để ý !”

      Đàn Tử Quỳnh khinh bỉ nhìn trai mình, song cũng giải thích được mà suy nghĩ chút về câu đùa vừa rồi của .

      Nhan Họa giống như mọi ngày, sau khi được mẹ nhắc nhở mới gấp sách vở lại, sau đó đánh răng rửa mặt, hờ hững nằm lên giường, yên lặng nhẩm lại từ mới tiếng lần nữa rồi mới mơ mơ màng màng ngủ mất.

      Như thể vừa mới ngủ được lát tỉnh dậy rồi, mở mắt ra, đập vào mắt là hình ảnh chiếc đèn chùm treo trần nhà.

      Lại bay tới tương lai rồi.

      Lúc này sắc trời sáng, trong phòng chỉ có mình .

      Bất luận là Kỳ Trạch tương lai hay Kỳ Trạch quá khứ đều là người thông minh cả.Hơn nữa càng trưởng thành Kỳ Trạch lại càng suy nghĩ thấu đáo mọi việc hơn, vì vậy nên Kỳ Trạch tương lai rất nhanh chóng nắm giữ được quy luật làm việc và nghỉ ngơi của , từ đó điều chỉnh lại thói quen sống của mình, bình tĩnh nghênh đón mỗi lần đột nhiên xuất ở đây.

      Có Nhan Họa và Kỳ Trạch tương lai cùng nhau an bài, cho nên mỗi lần đến đều bao giờ gặp phải chuyện gì khó xử, coi như là bình an vô .

      Giống như sáng sớm hôm nay vậy, vừa tỉnh lại biết Kỳ Trạch hẳn là bế con trai ra phòng ngoài rồi.

      Nhan Họa nhảy xuống giường rồi vào phòng vệ sinh đánh răng rửa mặt, sau đó mở tủ quần áo để tìm đồ thay ra.Trong ngăn kéo lại có thêm mấy bộ quần áo nữa, mặc dù chỉ ở đây lát nhưng Nhan Họa tương lai vẫn chuẩn bị thêm đồ cho .Nhan Họa lấy bộ mặc vào, theo thói quen đút tay vào túi áo để lấy con ếch giấy ra.

      Trong mẩu giấy vẫn chút về chuyện tương lai, trong đó có việc Kỳ Trạch tốt nghiệp xong sang Đức học đại học.

      ra Kỳ Trạch chỉ chuyển trường vào học kỳ sau, mà còn ra nước ngoài học đại học nữa…

      Nhan Họa thấy vậy liền nghĩ, tại và Kỳ Trạch 17 tuổi cần tiếp xúc quá nhiều là rất đúng.

      Sau khi đọc xong, Nhan Họa suy nghĩ chút, sau đó lại viết câu hỏi của mình vào, đem giấy gấp lại thành hình con ếch rồi nhét vào túi, cuối cùng mới ra khỏi phòng ngủ.

      Bây giờ là sáng sớm, quả nhiên hai bố con ngồi trong phòng ăn ăn sáng.

      “Mẹ ~~”

      Duệ Duệ vừa trông thấy mẹ lớn tiếng kêu, sau đó lại bị ba đút cho thìa cháo bí đỏ, khỏi bĩu môi cái rồi lại tiếp tục gọi mẹ, ràng là muốn mẹ đút cơ.

      Nhan Họa vội tới tiếp nhận cái bát , rất thành thục đút cho bánh bao ăn, thấy con trai cười đến ngọt lịm với mình cũng cười lại theo, trong lòng muốn chết đứa bé đáng ngoan ngoãn này.Trẻ con tuy rất nghịch ngợm làm mình mệt mỏi, nhưng Nhan Họa cảm thấy Tiểu Duệ Duệ mặc dù nghịch ngợm nhưng vẫn là đứa bé đáng nhất đời.

      Đút cho bánh bao ăn xong, Nhan Họa cũng ngồi xuống ăn điểm tâm, sau đó nghe thấy Kỳ Trạch : “Ngày mai là sinh nhật Đàm Minh Thiên, Âu Dương muốn tổ chức to cho ấy, nhân thể gặp mặt bạn cũ hồi cấp ba luôn.Hôm nay là thứ bảy, khó có dịp được nghỉ nên bọn muốn mua quà sinh nhật cho Đàm Minh Thiên.”

      “Vậy ạ!” Nhan Họa ngẩng đầu nhìn khuôn mặt tuấn của Kỳ Trạch, : “Em cũng có hẹn với Đàn Tử hôm nay mua quà cho Đàm Minh Thiên, hôm qua lúc tan học bạn ấy có mời bọn em đến nhà dự sinh nhật.”

      Kỳ Trạch nhướn mày hỏi: “ ấy mời bọn em sao?” Thấy Nhan Họa gật đầu, cười : “Quả nhiên là khác với hồi trước, nhớ năm lớp mười hai ấy chẳng mời ai dự sinh nhật cả, thế mà bây giờ lại mời, xem ra hai thế giới càng ngày càng khác nhau rồi.”

      Nhan Họa nghiêng đầu suy nghĩ, buồn bực : “Em cũng có làm gì mà, sao lại khác nhau như vậy.” Mặc dù biết trước tương lai, nhưng khi về quá khứ cũng đâu có làm chuyện gì để cố gắng thay đổi đâu, chỉ riêng chuyện học nhóm nhưng cũng là do Đàn Tử Quỳnh ra, chỉ đóng góp ý kiến thêm vào thôi.

      Kỳ Trạch chỉ nhìn cách bí hiểm, sau đó tâm trạng rất tốt : “Cho nên rồi, nếu em muốn cùng cậu ta sớm chút cũng sao cả, dù gì hai thế giới cũng liên quan mà.”

      “Thôi ạ, dù sao cũng sắp chuyển trường rồi mà.”

      “…” Kỳ Trạch liếc , cảm thấy đúng là bướng bỉnh, quyết định thèm thêm gì nữa.

      Ăn xong bữa sáng, Nhan Họa vốn định ngủ để quay về nhưng lại nhớ tới chuyện, bèn chần chừ nhìn .

      “Em muốn hỏi gì cứ hỏi.” Kỳ Trạch thoải mái .

      Nhan Họa cảm thấy giống như đối đãi với thế hệ sau của mình vậy, mà trong lòng cũng coi như người lớn trong nhà, cho nên lúc chuyện vẫn được tự nhiên cho lắm.

      “Ừm…em muốn hỏi là…Ông nội của đâu?”

      Ánh mắt của Kỳ Trạch có chút biến hóa, khẽ híp mắt, lãnh đạm : “Ông mất rồi.”

      “Vậy sao…”

      Nhan Họa nhất thời cảm thấy hối hận vô cùng với tò mò của mình, sớm biết vậy hỏi hỏi Nhan Họa tương lai rồi.
      Last edited: 4/11/16

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :