1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Hy vọng của Nhan Họa - Vụ Thỉ Dực (Full + Đã có ebook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Ngân Nhi

      Ngân Nhi Well-Known Member Staff Member VIP Trial Moderator Super Editor

      Bài viết:
      1,304
      Được thích:
      47,158
      @Nguyệt Kim Cứ mập mờ thế cũng hay mà nàng :v :yoyo36:

      Chương 35
      Edit: Ngân Nhi

      Màn đêm buông xuống, đường phố náo nhiệt của thị trấn đỏ rực màu của đèn lồng, khí ngập tràn vui tươi.

      Từ nơi xa loáng thoáng có chim sơn ca bay tới, bay quanh quẩn sông.Thuyền tre chậm rãi đung đưa, mỗi chiếc thuyền có thể chở được bốn vị khách, người đàn ông cầm cây gậy trúc dài rồi chèo thuyền, thuyền từ từ di chuyển mặt sông, để cho du khách ngồi đó có thể thưởng thức cảnh đêm hai bên bờ.

      “Chú ơi, đó là đâu vậy? biểu diễn cái gì thế ạ?”

      Nhan Họa ngồi thuyền, nghe thấy Đàn Tử Quỳnh hỏi cũng ngẩng đầu nhìn sang, thấy bờ sông cách đó xa có sân khấu , đèn đuốc sáng rực, còn có tiếng ca truyền đến.

      Người lái đò : “Nơi đó biểu diễn dân ca cổ truyền, có rất nhiều ca sĩ từ nơi khác đến tham gia, nếu các cháu thích xem có thể mua vé rồi qua đó.”

      Nghe xong, có người hứng thú có người , cuối cùng thiểu số phải chiều theo đa số, xem hát nữa, mà bảo chú chèo thuyền đến khu vực ít người.

      Đến khoảng sông vắng bóng người, các nam sinh bắt đầu hăng hái bảo chú dạy cho cách chèo thuyền, các nữ sinh ngồi bên chuyện, Đàn Tử Quỳnh cũng cam chịu yếu thế mà cầm lấy gậy trúc rồi học theo, đáng tiếc khả năng thăng bằng của được tốt, khiến cho chiếc thuyền tre quay vòng tròn, Nhan Họa, Đàm Minh Thiên và Đường Ngọc Giác ngồi đó sợ quá nên hét chói tai, lo rằng bị rơi xuống nước.

      “Mau tới đây!”

      Các nam sinh chèo thuyền tới gần, kéo ba sang thuyền của mình, để cho Đàn Tử Quỳnh tự mình mò mẫm.

      “Đàn Tử làm được đâu, bị quẳng xuống nước là kỳ tích lắm rồi.” Chu Dịch lắc đầu thở dài, nhìn chiếc thuyền tre lắc lư điên cuồng kia, có thể biến con thuyền vững chắc trở nên như vậy đúng là nhân tài.

      thuyền của họ bị chiếc thuyền kia đâm vào.

      “Này này này, Đàn Tử cậu cẩn thận chút !”

      “Mau xoay qua chỗ khác!”

      “Chú ơi, chú mau ngăn bạn ấy lại !”

      “Sắp ngã rồi!”

      ...

      Đủ loại thanh náo nhiệt vang lên, tâm trạng vừa sợ lại vừa kích thích như chơi trò mạo hiểm vậy, chỉ thương cho ba nhát gan vì lo bị rơi xuống nước nên còn chú ý đến hình tượng, tay quơ loạn xạ, bám được vào ai cứ bám.

      Nhan Họa bắt được cánh tay mập mạp, quay sang nhìn thấy đó là Tô Trọng Tuấn, liền hướng cậu ấy cảm ơn.Ai biết Tô Trọng Tuấn lại lớn tiếng với cái gì , sau đó kéo ra rồi đẩy vào người bên cạnh, còn cậu chạy đến điều khiển mái chèo, ngăn cản con thuyền của đám Âu Dương Cảnh tiến tới công kích.

      Những tên con trai này đúng là sợ thiên hạ chưa đủ loạn, cứ thay phiên nhau chèo thuyền, sợ bị té xuống nước.

      Lúc Nhan Họa nắm chắc được tay người kia rồi quay sang nhìn, bắt gặp ngay dưới ánh đèn mờ ảo khuôn mặt tuấn tú.

      Nhan Họa: =__=! Thế quái nào mà càng chú ý đến người này số lần đụng mặt cậu ấy cũng càng nhiều hơn? Chẳng lẽ sau này cũng nhất định phải cưới cậu ấy mà được phản kháng như vậy à?

      phải tại và tương lai là hai thế giới song song, cho nên hoàn toàn có thể thay đổi được tương lai hay sao?

      Nhan Họa thấy được khuôn mặt kia bỗng giật mình nhảy dựng lên.

      Kỳ Trạch nhướn mày, nét mặt có phần thoải mái, liền nhanh chóng bắt lấy cổ tay , bỗng phát cổ tay của con ...Đúng lúc này chiếc thuyền bỗng lắc lư, mặc dù mạnh lắm nhưng đối với người có khả năng giữ thăng bằng như Nhan Họa cũng đủ khiến cho ngã trái ngã phải rồi.

      Nhan Họa lúng túng, cảm thấy phản ứng của mình hình như quá lớn rồi, bèn vội vàng lời cảm ơn với đối phương, biết có phải do cảm giác của hay cảm thấy nét mặt của Kỳ Trạch lúc này rất phong phú, hề lạnh nhạt như thường ngày.

      lúc Nhan Họa suy nghĩ đột nhiên nghe thấy Kỳ Trạch : “Ngốc, đừng có tùy tiện chạy loạn, chỉ làm phiền người ta thêm thôi!”

      Nhan Họa: “...” Tức ! Ai chạy loạn chứ? phải là đám con trai các cậu kéo các sang đây hay sao?

      Nhan Họa quay mặt sang chỗ khác, quyết định mặc kệ cậu ta, thà cùng Tô Trọng Tuấn còn hơn, cậu ấy vừa hiền lành lại biết bao dung, vĩnh viễn là người khiến cho các thích gần gũi nhất, hơn nữa cậu ấy còn mập mạp, ở bên cạnh rất có cảm giác an toàn.

      Nghĩ vậy, Nhan Họa liền hất tay Kỳ Trạch ra rồi đến chỗ Tô Trọng Tuấn.

      Tô Trọng Tuấn mải cầm mái chèo chiến đấu với thuyền của đám Âu Dương Cảnh đột nhiên phát chạy tới kéo áo mình, theo thói quen cậu liền quay đầu lại muốn an ủi bạn ấy, ai ngờ đó lại là Nhan Họa, làm cho cậu sợ hết hồn.

      nương này sao lại chạy ra đây rồi? Kỳ Trạch lại gì để người ta giận sao?

      “Lớp trưởng, mình với cậu cùng làm!” Nhan Họa lớn tiếng , sau đó đưa tay ra cầm lấy gậy trúc.

      Tô Trọng Tuấn cực kỳ kinh ngạc, cho nên lúc bị đoạt lấy mái chèo cũng gì, sau đó lại thấy bạn ngày thường rất điềm đạm nho nhã tay trói gà chặt lúc này lại rất hung mãnh cầm cây gậy dài đùa giỡn, mãnh liệt hất phát vào người Âu Dương Cảnh ở phía trước.

      “Aaaa!”

      Tô Trọng Tuấn: =_=! Còn đâu hình tượng thiếu nữ dịu hiền? bạn này sao tự nhiên lại mạnh mẽ như vậy chứ?

      Nhan Họa bộc phát hồi, thấy Âu Dương Cảnh bị mình làm cho mệt lử ngồi phệt xuống thuyền, quần áo cũng bị ướt, nhất thời cảm thấy hơi có lỗi, định đưa gậy cho Tô Trọng Tuấn bỗng Kỳ Trạch lại tới cầm lấy gậy trong tay rồi quật xuống nước cái, lập tức nước bắn tung tóe khắp nơi, mọi người xung quanh đều bị vạ lây.

      “Cái khỉ gì đấy! Kỳ Trạch cậu được lắm!”

      “Aaa, em lên nào!”

      “Kỳ Trạch cậu đừng có làm loạn!”

      Sau khi bị Kỳ Trạch quấy rối, mọi người đều ai chú ý đến hành động lúc trước của Nhan Họa nữa, sông dường như càng trở nên náo loạn hơn rồi.

      tiếng sau, lúc mọi người xuống thuyền quần áo ai cũng ướt hết, các trông còn chật vật hơn, may là trời tối nên mới thấy lộ liễu.

      “Đói quá, ăn chút gì .” Đàn Tử Quỳnh ôm bụng .

      “Mua đồ rồi mang về khách sạn ăn.” Đường Ngọc Giác đề nghị.

      “Ngày mai chơi tiếp, bây giờ quần áo ướt khó chịu quá.” Đàm Minh Thiên rầu rĩ .

      Nhan Họa: “...Mình thế nào cũng được.”

      Bốn lên tiếng các cậu con trai cũng dám phản bác, ai nấy đều rất tôn trọng lựa chọn của các , tỏ ra cực kỳ ga lăng.Hơn nữa, nếu có con bọn họ chơi với nhau cũng thấy vui nữa, nên tốt nhất là cứ cùng nhau.

      Nhan Họa có chút chột dạ gãi gãi mặt, nhớ quần áo của Đàm Minh Thiên bị ướt phần là do nghịch ngợm đấu với Âu Dương Cảnh khiến cậu ấy té ngã vào người Đàm Minh Thiên, mặc dù nguyên nhân là do bị Kỳ Trạch cằn nhằn khiến tức giận, nhưng dù sao làm liên lụy đến người ta là lỗi của rồi.

      “Ừm, mình xin lỗi, lúc đó mình...”

      Nghe Nhan Họa giải thích, mấy mới biết ra người gây nên cục diện náo loạn lại chính là Nhan Họa, mấy mắt nhìn nhau, cuối cùng bốn người cùng nhịn được mà bật cười.Đàm Minh Thiên an ủi vỗ vai Nhan Họa, giả vờ giận dỗi mấy câu, sau đó bật cười rồi cầm quần áo tắm.

      Lúc Đàm Minh Thiên tắm, Đường Ngọc Giác nhận được điện thoại của bạn trai gọi ra ngoài, trong phòng chỉ còn Nhan Họa và Đàn Tử Quỳnh ngồi ở cạnh giường ăn đêm.

      “Đúng rồi, A Họa, lúc ở thuyền mình thấy cậu ngồi cùng với Kỳ Trạch, thế nào, hai người có gì ?”

      “...Có thể có cái gì chứ?” Nhan Họa trong lòng được tự nhiên, ngờ mắt của Đàn Tử Quỳnh lại nhạy bén như vậy.

      Đàn Tử Quỳnh nhìn bạn thân, mặc dù bình thường đây có hơi nam tính thô lỗ chút, nhưng cũng phải đồ ngốc, cảm thấy thái độ của Nhan Họa có phần bình thường, bèn giọng : “Cậu ấy đẹp trai như vậy, lại được rất nhiều nữ sinh thầm mến nữa, cậu thích cậu ấy sao?”

      Nhan Họa cười: “Hả, thích gì chứ? Mình với cậu ấy hay gặp nhau, mình cũng chẳng biết về cậu ấy, sao có thể thích được hả?”

      “Vậy chẳng lẽ cậu thích khuôn mặt đẹp trai của cậu ấy sao? Mình thấy rất mắt đó.”

      “Mình chẳng thấy gì cả.”

      Đàn Tử Quỳnh tay vuốt cằm, tiếp tục nghi ngờ : “Sao mình cứ cảm giác là cậu có chuyện gì thể ra nhỉ? Có muốn tâm với mình ? Cứ coi như mình là cái thùng rác ý.”

      Nhan Họa trong lòng bất đắc dĩ cười khổ, chuyện ngủ dậy rồi phát mình xuyên đến tương lai sao có thể cho ấy biết chứ? Cho dù có ấy cũng có tin ? Mà nếu có tin Đàn Tử Quỳnh lại tò mò hỏi lung tung này nọ, lúc đó lại lúng túng, cẩn thận để lộ hết bí mật làm sao?

      Cho nên cứ giấu trong lòng đến phát nghẹn cũng được ra, dù sao chuyện này hay cũng chẳng quan trọng.

      Đàn Tử Quỳnh hỏi tới hỏi lui mà được kết quả gì nên cuối cùng hỏi nữa, biết nếu Nhan Họa mà muốn giữ bí mật chẳng có cách nào mà moi ra được.

      Sau khi vào nhà vệ sinh tắm rửa xong, Nhan Họa thay đồ ngủ rồi nằm giường, nhìn chằm chằm trần nhà lúc lâu, cuối cùng chậm rãi nhắm mắt lại ngủ.

      *

      “Mẹ ~~”

      Nhan Họa mở mắt ra, còn chưa nhìn hoàn cảnh xung quanh bị cái bánh bao che khuất, trực tiếp áp lên mặt .

      Nhan Họa hơi dùng sức kéo cậu bé dính chặt lên mặt kéo xuống trong ngực, lúc thấy khung cảnh xung quanh khỏi trợn mắt ngạc nhiên.

      Đây là nơi nào vậy?

      Chỗ này cũng là căn phòng khách sạn, hơn nữa còn là khách sạn mang phong cách cổ xưa, nếu phải là có cậu nhóc này nhiệt tình bổ nhào vào còn tưởng là mình bị xuyên về cổ đại rồi chứ...

      Sau khi nhìn lướt qua căn phòng, Nhan Họa cúi đầu nhìn bánh bao trong ngực mình, trong lòng tự nhủ quả đúng như mình nghĩ, hề ngoài ý muốn chút nào.Hôn lên khuôn mặt bánh bao trắng nõn của con, : “Duệ Duệ, ba ba con đâu?”

      “Ba ba?” Cậu nhóc nghiêng đầu, sau đó cắn ngón tay ê a gì đó, đáng tiếc Nhan Họa nghe hiểu =.=

      lúc đó bố của Duệ Duệ đẩy cửa bước vào, Nhan Họa lúc này mới chú ý điều, hình như lần nào xuyên cũng đều là vào sáng sớm, người đàn ông kia bưng đồ ăn vào.

      Thấy Nhan Họa, vẫn rất bình tĩnh, đặt bữa sáng lên bàn rồi tới ôm lấy con trai hưng phấn vì trông thấy mình, : “Nghỉ lễ quốc khánh bọn em cũng cùng nhau chơi đấy à? đâu vậy?”

      “...Thành phố w ạ.” Nhan Họa đờ đẫn trả lời, sau đó lại hỏi: “Đây là đâu vậy?”

      “Thành cổ Lệ Giang, A Họa muốn tới đây chơi, vừa vặn có bảy ngày nghỉ nên luôn.” Kỳ Trạch trả lời rồi tiếp: “Trước tiên ăn chút gì , sau đó hẵng ngủ tiếp.”

      Nhan Họa vốn muốn cứ để ngủ luôn , khỏi phải quấy rầy đến tương lai, nhưng Kỳ Trạch vẫn kiên trì muốn ăn sáng xong, cho nên đành phải ngoan ngoãn ngồi dậy rồi vào toilet đánh răng rửa mặt, còn Kỳ Trạch thay quần áo cho con trai.

      Nhìn mình trong gương, Nhan Họa lại bắt đầu thấy rối rắm.

      Tối qua vừa mới tức giận với Kỳ Trạch hôm nay lại phải đối mặt với Kỳ Trạch tương lai, đúng là thoải mái chút nào, nghĩ sớm muộn gì mình cũng bị tâm thần phân liệt mất thôi.
      Last edited: 4/11/16

    2. Diệp Duệ Linh

      Diệp Duệ Linh Well-Known Member

      Bài viết:
      367
      Được thích:
      481
      Tội nghiệp a trạch bị nhan họa tránh như tránh tà nữa rầu, coi bộ thay đổi chiến thuật , mặt lạnh hoài. Klq cơ mà gặp dc nhóc duệ duệ nữa rùi, nhan họa mà ngủ tiếp cục cưng sao có đất diễn đây :p
      Ngân Nhi thích bài này.

    3. olphuit

      olphuit Active Member

      Bài viết:
      169
      Được thích:
      139
      nếu lỡ lâu lâu Nhan Họa đến tương lại để Kỳ Trạch tương lai về quá khứ tán Nhan Hoạn cho nhanh :059::059::059::059:
      Ngân Nhi thích bài này.

    4. Ngân Nhi

      Ngân Nhi Well-Known Member Staff Member VIP Trial Moderator Super Editor

      Bài viết:
      1,304
      Được thích:
      47,158
      Chương 36
      Edit: Ngân Nhi

      Nhan Họa lơ đãng ngồi ăn bữa sáng, quả cảm thấy mùi vị gì, cho đến lúc con trai tương lai nghịch ngợm chạy tới rồi áp cơ thể mềm nhũn của mình vào lòng , chiếm luôn cả hai chân của mẹ làm ghế ngồi.

      “Mẹ ~~”

      Duệ Duệ ngọt ngào gọi mẹ, sau đó ngẩng khuôn mặt bánh bao đáng của mình lên, miệng mở to ê a kêu, đích thị là đòi ăn.

      Khuôn mặt bánh bao này có gì phải bàn luận rồi, vừa trắng lại vừa mềm, trông còn xinh hơn cả mấy đứa bé quảng cáo sữa TV ấy chứ, cái miệng hé mở lộ ra mấy cái răng xíu, kèm theo giọng đáng , khiến cho Nhan Họa còn tâm trí đâu mà suy nghĩ mấy chuyện khác nữa. miếng bánh Lệ Giang rồi định đút cho con, xong lại ngẩng đầu hỏi người đàn ông ngồi đối diện: “Duệ Duệ có ăn được bánh này ?”

      Bánh Lệ Giang thoạt nhìn gần giống với bánh ngàn lớp, có hai vị ngọt và mặn, Nhan Họa mặc dù thường ăn nhiều đồ ngọt, nhưng với loại bánh này chỉ thích ăn loại ngọt thôi, cho nên lúc thấy Kỳ Trạch mang bánh ngọt về, Nhan Họa liền đưa ra kết luận.

      Kỳ Trạch 17 tuổi và Kỳ Trạch 27 tuổi quả nhiên là khác nhau, thậm chí còn khiến cho có cảm giác đây là hai người liên quan.

      “Ăn được, em cứ xé chút.”

      Nhận được đồng ý của , Nhan Họa liền bắt đầu đút cho con trai ăn, gương mặt nhắn phồng lên nhai bánh, ăn xong còn mở miệng báo cho biết là hết rồi, ê a đòi đút nữa, đứa này đúng là có lực sát thương vô cùng lớn, khiến người ta mềm nhũn cả tâm can.Lúc này, Nhan Họa thậm chí còn nghĩ rằng, nếu sau này có kết hôn với Kỳ Trạch chắc chắn là có liên quan đến Duệ Duệ đáng này.

      Nhan Họa trong lòng ngập tràn màu hồng đút cho con trai ăn no, sau đó mới tiếp tục ăn nốt bữa sáng của mình.Bánh bao ăn no xong liền chạy ra chỗ khác chơi đồ chơi, Nhan Họa đưa mắt nhìn, phát Kỳ Trạch và Nhan Họa tương lai rất chiều con, chưa từng thấy nhóc con này chơi món đồ nào đến hai lần, lần nào đến cũng thấy Duệ Duệ có đồ chơi mới.

      còn bánh bao ngồi cạnh, Nhan Họa lại phải đối diện với người đàn ông kia, bắt đầu thấy nuốt trôi rồi.

      Lúc này, Kỳ Trạch lại : “Em hình như...rất bối rối, sao vậy?”

      Nhan Họa uống trà, nghe thấy suýt sặc, bèn ngẩng đầu lên nhìn . phát năng lực quan sát của rất mạnh, hoặc có thể do che dấu được tốt, nên khiến người có kinh nghiệm lăn lộn trong xã hội như dễ dàng nhìn thấu.

      “Để đoán nhé, người khiến cho em bối rối chắc chắn là , chính xác mà là Kỳ Trạch 17 tuổi ở quá khứ có đúng ? Sao vậy, lúc chơi, cậu ta tính tình tốt chọc cho em giận à?” tiếp tục phân tích.

      Nhan Họa cảm thấy rất hiểu chính bản thân mình, còn nhớ là năm 17 tuổi mình có tính cách như thế nào.Tuy nhiên lại đoán sai rồi.

      phải ạ, mặc dù tính hơi kỳ, nhưng mà...vẫn khá lịch .” Nhan Họa nghĩ đằng nẻo, sau đó tiếp tục ngồi uống trà và thưởng thức món ăn ngon, nhưng dáng vẻ vẫn ỉu xìu.

      Bởi vì cúi đầu, cho nên nhìn thấy ánh mắt của nhìn mình, “ đoán tiếp nhé, có phải em thích cái tương lai này, cho nên mới muốn đối mặt với Kỳ Trạch 17 tuổi đúng ? Mặc dù em cũng rất thích Duệ Duệ?”

      Nhan Họa lúc này sặc nước , phản ứng này coi như cho biết là đoán đúng rồi.

      Nhan Họa có chút ảo não, vì sao mà người này chỉ cần chút dấu vết là cũng có thể đoán ra mọi chuyện vậy.

      có gì, chỉ vì rất hiểu A Họa, nếu cả hai cùng là người rất dễ đoán được suy nghĩ.Huống hồ, dường như tâm tư của em đều ra mặt, rất dễ đoán.” Kỳ Trạch rồi cầm giấy ăn lên lau sạch tay, định tiếp Tiểu Duệ Duệ ở bên cạnh lại chạy tới, sau đó ngẩng đầu lên nhìn bố.

      ra cậu nhóc ôm bình uống nước, cẩn thận bị đổ lên mặt, thấy bố cầm giấy ăn lau tay cũng cuống quýt chạy tới giơ mặt ra đòi bố lau cho, dáng vẻ đáng cực kỳ.Nhan Họa xúc động thôi, tay ngứa ngáy muốn véo mặt nhóc con mấy cái.

      Kỳ Trạch sau khi lau sạch mặt cho con để con tiếp tục ngồi chơi, sau đó nhìn sang thấp thỏm yên, tiếp tục : “Lần trước , nếu như tương lai có thể thay đổi, vậy em có muốn thay đổi suy nghĩ của mình ? Nếu như chưa chắc em nghĩ mình mới học lớp mười hai thôi, tương lai mười năm sau vẫn còn quá xa vời, cho nên trước hết cứ để nó thuận theo tự nhiên , phải vậy ?”

      Nét mặt của Nhan Họa vô cùng đặc sắc, người đàn ông này đúng là guốc trong bụng , có thể dễ dàng đem suy nghĩ của ra như vậy.

      Quả thực là có nghĩ như thế, tại và Kỳ Trạch 17 tuổi vẫn chưa thân nhau lắm, cho dù cơ hội gặp mặt rất nhiều, nhưng kể cả khi học nhóm hay chơi hai người cũng ít khi chuyện với nhau, chẳng khác gì hai người xa lạ, cứ như vậy làm sao mà nhau được cơ chứ?

      cũng là con , cũng ôm ấp mơ mộng mối tình lãng mạn với người mình thích.Nhưng bây giờ Nhan Họa lại chẳng có cảm giác gì đặc biệt với Kỳ Trạch cả, nhiều nhất cũng chỉ là thấy cậu ấy đẹp trai tuấn tú, còn học giỏi nữa, điều này nữ sinh nào cũng nghĩ vậy cả chứ riêng gì .

      Mặc dù biết trước tương lai, nhưng cũng thể đến trước mặt Kỳ Trạch được.Lỡ cậu ấy lại tin rồi bị thần kinh làm sao? Đặc biệt là trong thời điểm bận rộn học hành này, chỉ thấy việc thi đỗ đại học còn quan trọng hơn đương rất nhiều, cho nên cũng muốn lãng phí thời gian cho chuyện đó.Nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng quyết định cứ để thuận theo tự nhiên là tốt nhất.

      Mà cái chuyện thuận theo tự nhiên có nghĩa là chủ động làm gì, muốn thay đổi điều gì nữa, vậy làm sao và Kỳ Trạch có thể có cơ hội phát triển gì nữa đây?

      “Nhưng mà, vẫn hy vọng rằng bọn em ở bên nhau.” Kỳ Trạch lạnh nhạt .

      Nét mặt Nhan Họa lập tức trở nên khó coi, : “Vẫn còn sớm mà, chờ em tốt nghiệp đại học rồi .” vẫn còn nhớ bức thư mà Nhan Họa tương lai viết cho mình, là bọn họ tốt nghiệp đại học xong xem mắt, cho nên, thời gian còn dài mà, chi bằng cứ tập trung mà học cho tốt trước .

      Kỳ Trạch gật đầu, “Em cũng đúng.” lúc Nhan Họa thở phào nhõm lại tiếp: “Nhưng mà em muốn sớm hơn chút à? Dù sao tương lai cũng kết hôn rồi, mà em lại hoàn toàn có thể làm khác với bọn hồi trước, cần đến lúc xem mắt rồi mới nhau.”

      “...”

      Nhan Họa có tiền đồ đỏ bừng mặt, mặc dù rằng chuyện bọn họ chơi ở thành phố w và chèo thuyền hoàn toàn giống với quá khứ của , nhưng vẫn cảm thấy hơi xấu hổ khi kể với mấy chuyện này, khỏi ảo não : “ muốn, em và cậu ấy thân nhau lắm, mà hình như cậu ấy còn hơi ghét em phải.”

      Cho nên mới hiểu nổi là tại sao tương lai hai người có thể kết hôn với nhau được, hay là lớn tuổi hơn nên tính cách của Kỳ Trạch cũng trở nên tốt hơn, lúc đó thấy người đàn ông đẹp trai thành đạt, vừa lúc được giới thiệu xem mắt nên thử hẹn hò xem sao? Nhan Họa cảm thấy suy đoán này cũng có phần hợp lý.

      Tuy nhiên, sau khi nghe , có vẻ như rất kinh ngạc, lông mày khẽ nhướn lên, sau đó biết nghĩ gì mà bỗng nở nụ cười trào phúng, suýt nữa làm nổi da gà.

      ngờ em lại nghĩ như vậy...”

      ... phải sao ạ?” Nhan Họa dè dặt hỏi, trong lòng muốn nghe thêm điều gì ngoài ý muốn, sợ rằng mình lại về suy nghĩ lung tung.

      “Thôi, tùy em vậy.” Kỳ Trạch tiếp tục chủ đề này nữa, thấy ăn cũng đủ rồi nên lại hỏi: “Khó có dịp đến Lệ Giang, em có muốn cùng bố con ra ngoài chơi , thưởng thức phong cảnh nơi này chút?”

      cần đâu ạ.” Nhan Họa chút do dự từ chối, thấy kinh ngạc nhìn mình mím môi , “Em muốn quấy rầy chị đâu, đây là kỳ nghỉ của hai người và Duệ Duệ mà.” tự biết mình chỉ là khách qua đường, mỗi lần xuất đều làm mất thời gian của người ta, cho nên có thể rút lui được càng sớm càng tốt.

      Nghe xong, Kỳ Trạch lại nở nụ cười khiến cho Nhan Họa mất tự nhiên, nụ cười vô cùng thoải mái, hề có chút ý tứ trêu chọc nào.

      biết dáng vẻ cậu ấy khi cười như thế nào nhỉ?

      *

      “A Họa, trời sáng rồi, mau dậy thôi!”

      Giọng của Đàn Tử Quỳnh vang lên, Nhan Họa mơ mơ màng màng mở mắt, ánh sáng mặt trời buổi sáng chiếu vào làm cho nhất thời cảm thấy mông lung, mãi đến lúc Đàn Tử Quỳnh cúi mặt xuống nhìn tầm mắt mới trở nên ràng.

      Lại trở về rồi!

      Đàn Tử Quỳnh tươi cười : “Cậu dậy rồi, người cuối cùng đó.”

      Nhan Họa ậm ờ đáp lại, vừa ngáp vừa ngồi dậy, thấy Đàm Minh Thiên ngồi tỉa lại mái tóc dài xinh đẹp, Đường Ngọc Giác cầm di động gửi tin nhắn, biết có phải là chuyện với bạn trai .

      Chào mấy bạn câu xong, Nhan Họa liền cầm khăn mặt bàn chải vào nhà vệ sinh.

      Lúc ra ngoài, liền tới cửa sổ nhìn khung cảnh bên ngoài, hít thở khí trong lành, cảm thấy tinh thần vô cùng thoải mái.

      Đàn Tử Quỳnh cũng tới, tay khoác lên bệ cửa sổ, quay lại nhìn : “Hình như hôm nay tâm trạng cậu rất tốt phải?”

      à? Chắc do tối qua ngủ ngon đó.” Nhan Họa .

      Lúc Đàm Minh Thiên sửa sang xong đầu tóc Đường Ngọc Giác cũng gửi tin nhắn xong, mấy cùng nhau ra sảnh khách sạn tập hợp, cùng các nam sinh ăn sáng.

      Trong đại sảnh, các nam sinh đứng chờ sẵn, nhìn thấy mấy liền rối rít chào hỏi.

      “OK, chúng ta thôi.” Tô Trọng Tuấn đếm đủ người rồi .

      Nhan Họa cùng mọi người ra cửa, theo bản năng ngẩng lên nhìn Kỳ Trạch bên cạnh Tô Trọng Tuấn, biết có phải do nghe thấy lời phân tích của Kỳ Trạch tương lai hay mà giờ phút này cảm thấy rất bình tĩnh, còn bối rối như trước nữa.Cho nên, lúc Kỳ Trạch phát nhìn mình, Nhan Họa cũng rất tự nhiên mà quay sang chỗ khác, kéo tay Đàn Tử Quỳnh rồi vui vẻ bước .

      Đồ ăn sáng của vùng này vô cùng đa dạng và phong phú, tha hồ mà lựa chọn.

      Bữa sáng của Nhan Họa là bánh dày và trà hoa quả, lớp bánh mềm dẻo, cắt thành miếng rồi đổ mật ong lên, ăn vừa mềm lại vừa ngọt, làm cho khó có dịp thấy thèm ăn như vậy, liền ăn bát lớn, sức ăn nhiều hơn chút so với bình thường.

      Sau khi ăn xong, Nhan Họa sờ bụng mình, nhớ trước đó mình vừa mới ăn sáng ở tương lai, xong bây giờ lại ngồi ăn sáng ở nơi cách xa ngàn dặm rồi, cảm giác là kỳ diệu, khiến cho cảm thấy rất khó tin.

      Ăn sáng xong, đám thanh niên hăng hái bừng bừng tiếp tục chơi hội.Đến trưa, mọi người mới trở về khách sạn thu dọn hành lý, làm thủ tục trả phòng rồi lên xe trở về thành phố.

      đường về, Nhan Họa ngồi xe ngủ khoảng nửa tiếng, nhưng đương nhiên thể ngủ say được.Lúc mơ mơ màng màng tỉnh dậy muốn uống nước lại phát Đàn Tử Quỳnh vốn ngồi bên cạnh mình lúc này biến thành người khác.

      Là Kỳ Trạch!

      Nhan Họa mở to hai mắt ra nhìn, ngồi thẳng dậy rồi xin lỗi với cậu.

      Vừa rồi lại lấy vai của người ta ra làm gối đầu, nhưng trước đó ràng là dựa vào vai Đàn Tử Quỳnh mà, sao lúc tỉnh lại thành người khác rồi? Nhan Họa ngay lập tức tìm kiếm Đàn Tử Quỳnh, phát nương kia ngồi ở đằng trước đánh bài với mấy nam sinh, biết có phải vì muốn quấy rầy cho nên mới đổi chỗ cho Kỳ Trạch .

      Kỳ Trạch gì, chỉ khẽ xoa bả vai bị gối lên, sau đó khoanh tay lại rồi nhắm mắt nghỉ ngơi.

      Nhan Họa ngủ được nữa, thấy xe cũng sắp về thành phố rồi nên đành ngồi im ôm túi hành lý của mình, lấy chai nước ô mai ra nhấp ngụm, ngẩng đầu lên chợt thấy Đàm Minh Thiên ngồi cùng với Âu Dương Cảnh quay đầu nhìn mình.

      Nhan Họa cười với , Đàm Minh Thiên cũng cười lại, ánh mắt liếc qua Kỳ Trạch rồi lặng lẽ quay người lại.

      Giờ phút này, Nhan Họa biết phải mô tả tâm trạng phức tạp của mình như thế nào.Dù biết rằng Âu Dương Cảnh sau này là chồng của Đàm Minh Thiên, hai người còn sinh ra cậu nhóc nghịch ngợm nữa, nhưng tại Đàm Minh Thiên lại thầm mến Kỳ Trạch, mà Âu Dương Cảnh và Kỳ Trạch lại khá thân nhau, và Đàm Minh Thiên cũng vậy…Đúng là rắc rối mà!

      Nhan Họa suy nghĩ lúc, cuối cùng quyết định để ý đến nó nữa.

      Trở về thành phố, xuống xe, mọi người cùng nhau lời tạm biệt, sau đó lên xe buýt về nhà của mình.

      Về đến nhà, trong nhà có ai, Nhan Họa cất hành lý xong liền ngồi lên ghế ngoài ban công, suy nghĩ bất cứ điều gì, để cho tâm trạng của mình được buông lỏng.

      Khoảng nửa tiếng sau mẹ trở về.Nhan Họa vào phòng vệ sinh rửa mặt rồi ra ngoài chào hỏi mẹ, sau đó lấy bài tập trong cặp ra học.

      học sinh học năm cuối nên suy nghĩ quá nhiều đến chuyện tình cảm này nọ, Nhan Họa nhanh chóng ném chuyện đó ra đằng sau, toàn tâm toàn ý ngồi làm bài tập.
      Last edited: 4/11/16

    5. olphuit

      olphuit Active Member

      Bài viết:
      169
      Được thích:
      139
      Nhan Họa bắt đầu nghĩ đến Kỳ Trach ùi đấy nhể :yoyo60::yoyo60::yoyo60:, mong chờ ngày 2 người bắt đầu iu nhau :yoyo19::yoyo19:. Cố lên nha @Ngân Nhi và giáng sinh zui zẻ nha :yoyo55::yoyo55::yoyo55:
      Ngân Nhithích su su thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :