1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Hy vọng của Nhan Họa - Vụ Thỉ Dực (Full + Đã có ebook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Ngân Nhi

      Ngân Nhi Well-Known Member Staff Member VIP Trial Moderator Super Editor

      Bài viết:
      1,304
      Được thích:
      47,158
      Chương 30
      Edit: Ngân Nhi

      Giờ cơm tối đến.

      Mẹ Nhan vì muốn chiêu đãi bạn của con nên làm đến bảy tám món ăn, may mà có chồng về sớm giúp, nếu chắc đến tám giờ vẫn chưa có cơm ăn.

      Tô Trọng Tuấn cảm thấy hơi áy náy, ràng chỉ đến thăm bệnh mà thôi, ai dè lại làm phiền đến người ta.

      Mọi người vui vẻ ngồi ăn cơm với nhau, mẹ Nhan nhiệt tình hỏi han bọn họ xem muốn ăn cái gì, khiến cho hai chị em Nhan Họa cũng bối rối theo, nhưng tính mẹ thế biết làm sao.May là bố còn ôn hòa chút, vừa ăn vừa chuyện với hai cậu bạn của con , đề tài lan rộng ra cả chuyện thành phố N phát triển như thế nào, cuối cùng Nhan Lãng cũng bị cuốn vào theo.

      Nhan Họa bị bệnh, nhìn bàn thức ăn ngon ngày thường mình rất thích nhưng lại hề thấy thèm ăn, khỏi cảm thấy mệt mỏi, liếc nhìn mấy người đàn ông chuyện cái rồi chậm rãi uống canh.

      Đàn Tử Quỳnh dùng cùi chỏ huých Nhan Họa cái, thầm: “Này, cậu nhìn xem, Kỳ Trạch đúng là hiểu biết rất nhiều chuyện, chuyện rất hợp với bố cậu đó.Sao mình cứ thấy họ giống như cha vợ và con rể thế nhỉ? Từ trước đến giờ mình chưa từng thấy chú Nhan chuyện hào hứng như vậy với ai cả.”

      Nhan Họa suýt nữa sặc canh, : “Cậu đừng lung tung.”

      Đàn Tử Quỳnh cũng chỉ nhất thời đùa giỡn mà thôi, cho là Nhan Họa thích nghe nên cũng nữa, tiếp tục ngồi nghe mấy người đàn ông chuyện phiếm, thỉnh thoảng cũng chen vào câu, nhận được tán đồng của bố Nhan hết sức mừng rỡ.

      Ăn cơm xong, mẹ Nhan bưng trái cây cắt sẵn ra ngoài, tổng cộng có hai đĩa trái cây to, chủng loại rất phong phú, trông cực kỳ hấp dẫn.

      “Cả nhà ăn trái cây , đừng khách sáo.” Mẹ Nhan cười khanh khách .

      Tô Trọng Tuấn ngạc nhiên thôi, nếu phải Đàn Tử Quỳnh thầm rằng bố mẹ Nhan Họa luôn rất hiếu khách, cậu nghĩ rằng họ nhiệt tình chiêu đãi con rể về ra mắt chứ.Quay sang nhìn Kỳ Trạch và chú Nhan chuyện với nhau, dáng vẻ của Kỳ Trạch hoàn toàn khác với vẻ lạnh lùng thường ngày, cậu cảm thấy hình như mình hiểu ra điều gì rồi.

      Tên này đến đây là vì muốn gây ấn tượng với nhà vợ tương lai đây mà!

      Cơm nước xong, ngồi chuyện lát, đám Tô Trọng Tuấn cuối cùng cũng chịu được nhiệt tình của mẹ Nhan Họa nữa, liền rối rít đứng dậy xin phép ra về.

      Nhan Họa cầm chìa khóa ra mở cửa tiễn bọn họ, Nhan Lãng lấy lý do “Chị bị bệnh, con theo xem” để bám theo.

      Nhan Họa tiễn bọn họ xuống lầu.

      “Được rồi, đừng theo nữa, cậu lên nhà , xuống đây lại cảm lạnh mất.” Tô Trọng Tuấn .

      “Đúng đấy, A Họa cậu phải cẩn thận chút, thân thể là vốn quý.” Đàn Tử Quỳnh .

      “Mình biết rồi.” Nhan Họa cười , “Cảm ơn các cậu hôm nay vất vả đến đây thăm mình.”

      thêm mấy câu, mọi người chào nhau rồi ra về.

      “Mau khỏi bệnh nhé!”

      giọng nam trầm thấp vang lên, sau đó đầu bị ấn xuống cái, Nhan Họa nhìn Đàn Tử Quỳnh đùa giỡn với em trai nên để ý đến bên cạnh, lúc đầu bị tay ai ấn xuống, cộng thêm giọng kia, liền kinh ngạc quay sang nhìn cậu con trai biết đứng cạnh mình từ lúc nào.

      Kỳ Trạch làm như có chuyện gì rút tay về, như thể hành động vừa rồi phải là do cậu làm vậy, sau đó với Tô Trọng Tuấn: “Bàn Tử, thôi.”

      Lúc ba người rời , Nhan Họa vẫn sững sờ đứng đó, đột nhiên rất rối bời, thậm chí hoài nghi biết có phải Kỳ Trạch cũng xuyên giống hay , biết được chuyện tương lai, cho nên cậu ấy mới chú ý đến như vậy, rồi có những hành động... Hoặc là ra cậu ấy cũng có ý gì đặc biệt, chỉ đơn thuần là chúc bạn mau khỏi bệnh thôi.

      “Chị, lên nhà !” Nhan Lãng kéo tay chị, thấy chị vẫn ngây ngốc bèn hoài nghi : “Chị nghĩ đến cái tên Kỳ Trạch đó à?”

      linh tinh!” Nhan Họa nhạy cảm cãi lại, “Trẻ con biết cái gì!”

      Nhan Lãng khinh thường nhìn chị, “Chị thẹn quá hóa giận rồi kìa! Chỉ có bị người ta trúng tim đen mới nhảy dựng lên như thế thôi.” Sau đó lại yên tâm : “Chị nên cẩn thận chút, mối tình đầu thường có kết quả tốt đẹp đâu!”

      Nhan Họa: “...Em cút !” Tên nhóc này rủa đấy à?

      Bị em trai vậy, tâm trạng của Nhan Họa bỗng bình tĩnh hơn nhiều. cho cùng , tuổi dậy luôn rất nhạy cảm với chuyện tình , nhưng được giáo dục của cha mẹ, Nhan Họa hiểu trong cuộc sống trừ tình ra còn có rất nhiều chuyện quan trọng khác phải làm.Tình đương nhiên rất đẹp, nhưng con thường chỉ muốn những người mình, còn với , cần người đối xử tốt với , làm cho trở nên ưu tú hơn, người như vậy mới đáng giá để .

      Cho nên, tuy Kỳ Trạch có làm chú ý đến, nhưng nếu phải người muốn cũng có thể dễ dàng gạt cậu ấy sang bên, bao giờ cố chấp giữ lấy.

      Với tính cách này của , mẹ cũng từng , cứ như đứa bé ngốc vô tư như vậy cũng tốt.

      Bởi vì rất hiếm khi bị bệnh, nên hôm nay Nhan Họa lên giường ngủ từ lúc mười giờ.

      Mở mắt ra, nhìn thấy chiếc đèn chùm sang trọng treo trần nhà, Nhan Họa cuối cùng cũng đưa ra được kết luận chắc chắn: Đó là cứ hôm nào gặp Kỳ Trạch hôm đó xuyên .

      Sắc trời bên ngoài hửng sáng, bên trong phòng hơi tối, hơn nữa điều khiến cho kinh ngạc đó là, giường chỉ có mình mà còn có người đàn ông khác.

      Mặc dù biết người này là ai, nhưng vẫn làm cho ngây thơ thuần khiết như Nhan Họa sợ hãi, lập tức giật mình ngồi bật dậy.

      “A Họa?”

      Giọng ngái ngủ của Kỳ Trạch vang lên, đồng thời đèn ngủ ở đầu giường cũng được bật sáng.

      Kỳ Trạch ngồi dậy nhìn Nhan Họa, rốt cục cũng hiểu tại sao bỗng nhiên lại nhảy dựng lên như con tôm như vậy, chứ phải là lao vào lòng như ngày thường.

      có chút phiền não vò tóc, hất ngược tóc mái ra đằng sau, : “Bây giờ em thấy thế nào? Còn đau đầu ?”

      Nhan Họa vội : “Cũng hơi đỡ rồi ạ.” Chần chừ chút lại tiếp: “Ở bên kia em cũng vừa bị sốt cao, hôm qua còn phải truyền nước.”

      Kỳ Trạch kinh ngạc nhìn , ngờ bên này Nhan Họa bị bệnh lại lây luôn cho Nhan Họa mười năm trước.Mặc dù hiểu nguyên nhân tại sao, nhưng chuyện này cũng quá quan trọng, chỉ cần làm tổn hại quá lớn đến thân thể của hai là được.

      Kỳ Trạch xuống giường lấy nước cho uống, nhìn uống nước rồi : “Có phải hôm qua đến nhà thăm em ?”

      “Phụt!” Nhan Họa sặc nước.

      “Bẩn quá!” Kỳ Trạch tuy mặt tỏ ra ghét, nhưng vẫn lấy giấy ăn cho lau.

      Nhan Họa buồn bực đáp: “Chỉ cần hôm nào gặp là em xuyên , cho rằng em muốn lắm à?”

      như vậy mỗi lần đến tương lai đều là do làm hại ư? Chẳng qua càng hiểu, tại sao cứ gặp là lại xuyên cơ chứ? Hơn nữa tại sao ông trời lại muốn để xuyên ? Chẳng lẽ muốn biết trước đề thi tốt nghiệp, mua vé số, ôm trai đẹp về nhà, sau đó kiêu ngạo vì cuộc sống viên mãn của mình?

      Giỏi lắm, gan to hơn rồi, dám mở miệng trách .Kỳ Trạch có ý kiến với phản ứng của , hỏi: “Có phải bây giờ em thấy thích đúng ?”

      “Này!” Nhan Họa nhảy dựng lên, hiểu ý của là gì.

      Kỳ Trạch thấy như vậy biết là sức khỏe của khá hơn nhiều, liền cầm lấy ly nước trong tay , : “Trời sắp sáng rồi.Em tiếp tục nghỉ ngơi .” xong liền tới nhìn vào chiếc giường trẻ con cách đó xa, Duệ Duệ lúc này ngủ say trong tư thế vô cùng dũng mãnh.

      Nhan Họa cũng nhìn sang, ra Duệ Duệ được chuyển sang ngủ giường trẻ con rồi.

      “Em ốm, sợ lây bệnh cho con, cho nên mới để nó ngủ riêng.” Kỳ Trạch giải thích, bình thường họ đều cùng ngủ giường với con.

      “Vâng.”

      Kỳ Trạch cứ mặc đồ ngủ như vậy rồi ra ngoài, Nhan Họa biết định làm gì, nhưng đối với việc rời giơ hai tay tán thành.

      tới giường nhìn con trai tương lai chút, khẽ chọc vào má phính mềm nhũn của con, cúi đầu hôn lên mặt bánh bao cái, sau đó lại mở ngăn kéo lấy cái váy kia ra, lấy trong túi con ếch giấy màu xanh, sau khi mở ra xem liền mím chặt môi.

      Lần trước có hỏi Nhan Họa tương lai là vì sao và Kỳ Trạch lại kết hôn, đáp án là “ xem mắt rồi kết hôn.”

      Sau đó lại hỏi hồi cấp ba và Kỳ Trạch có quan hệ gì , chủ yếu là vì muốn so sánh lệch lạc giữa hai thế giới.

      Câu trả lời là: có quan hệ gì, học kỳ sau của năm lớp mười hai A Trạch chuyển trường rồi.

      Nhan Họa nhăn mày, ra là như vậy.

      Vậy rốt cục đến tương lai là để làm gì? Để biết trước chồng tương lai của mình là ai, sau đó đợi đến khi tốt nghiệp đại học rồi cùng xem mắt kết hôn sao? Nghĩ thế nào cũng thấy đúng lắm.

      Suy nghĩ chút, Nhan Họa bèn cầm bút viết câu hỏi nữa, sau đó lại gấp lại thành hình con ếch như ban đầu rồi nhét vào túi áo, gấp lại ngay ngắn rồi đặt vào ngăn kéo.

      Xong việc, Nhan Họa lên giường tiếp tục ngủ.

      Mặc dù tương lai rất tốt đẹp, nhưng muốn ở nơi này quá lâu, chiếm đoạt thân thể của người ta, quấy rầy khoảng thời gian của người ta với chồng và con mình.

      Nhan Họa quyết định, sau này nếu có chuyện gì ngủ luôn nếu bị bay đến đây, chứ ngây ngốc ở lại đây quá lâu nữa.

      *

      Nhan Họa chỉ nghỉ ốm ngày, sáng thứ tư lại đến trường học như bình thường.

      Buổi sáng đến văn phòng của giáo viên chủ nhiệm tiếng, sau đó lại quay về phòng học, đường gặp Liêu Vinh, khuôn mặt cậu ấy lộ quan tâm.

      “Hôm qua cậu học, nghe là bị bệnh, bây giờ cậu thấy đỡ chưa?”

      “Cảm ơn cậu, mình đỡ nhiều rồi.” Nhan Họa khách khí .

      Liêu Vinh cùng về lớp, cậu có chút bất đắc dĩ với dè dặt của Nhan Họa, đúng là điềm đạm nho nhã.Tuy nhiên nghĩ đến việc cũng đối xử như vậy với các bạn học nam khác cậu cũng suy nghĩ nhiều nữa.Mặc dù cậu mơ hồ cảm thấy Kỳ Trạch cũng có chút ý tứ với Nhan Họa, nhưng tính cách của cậu ta đủ để làm cho con nhức đầu, hơn nữa bọn họ lại học hai khoa khác nhau, nếu đem so sánh, Liêu Vinh cậu coi như là gần quan được ban lộc rồi.

      Đến phòng học, hai người tách nhau ra rồi về chỗ của mình, dọc đường , Nhan Họa nhận được những lời quan tâm thăm hỏi của các bạn nữ trong lớp, cũng rất nhiệt tình mỉm cười đáp lại.

      Liêu Vinh cứ ngồi nhìn chăm chú Nhan Họa, Tần Nghi ngồi bên cạnh lấy cùi chỏ huých cậu cái, hỏi: “Cậu nhìn gì vậy? phải là...”

      Liêu Vinh quay lại nhìn Tần Nghi ngồi đọc sách tiếng , cười : “Mình hơi thích cậu ấy, còn cậu sao?” Đây là kiểu thăm dò, như thể ai lên tiếng trước là của người đó, với lứa tuổi tại, nếu có người thẳng thắn biểu lộ cho dù người kia cũng thầm thích cũng lựa chọn tránh né.

      Tần Nghi mỉm cười : “Yên tâm , mình thích cậu ấy.Chẳng qua là, thành tích học tập của cậu ấy rất tốt, nghe có thể chọn trường đại học ở miền Bắc để học, nếu cậu cố gắng đuổi kịp người ta đâu.”

      Liêu Vinh gật đầu : “Đúng vậy, mình phải nỗ lực hơn mới được.”

      Có người vì đương mà bỏ bê học hành, cũng có người vì đương mà càng thêm cố gắng.

      Đây chỉ là bước đệm mà thôi.

      Nhan Họa ngồi vào chỗ của mình, tiết đầu tiên hôm nay là tiếng , Đàm Minh Thiên cầm sách tiếng đứng sẵn bục giảng, chuẩn bị truy bài.Nhan Họa thờ ơ để ý, trong đầu chỉ suy nghĩ đến đáp án trong mẩu giấy kia.

      Học kỳ sau Kỳ Trạch chuyển trường, biết cậu ấy muốn chuyển nơi nào.

      Cứ nghĩ mãi về vấn đề này, đến khi giờ giải lao hai lăm phút đến mới buông lỏng được chút.

      Nhan Họa xoay bút ngồi nhìn khung cảnh náo nhiệt trong lớp, sau đó lấy trong ngăn kéo bọc khoai tây chiên, bóc ra rồi đưa đến trước mặt Đàn Tử Quỳnh.

      “Đàn Tử, ăn cùng mình .”

      ngồi chép lại mấy bài tập toán của Nhan Họa, Đàn Tử Quỳnh đặt bút xuống cầm miếng, vừa ăn vừa : “Hôm qua cậu mới sinh bệnh, ăn ít mấy đồ chiên rán thôi.”

      “Biết rồi.” Nhan Họa tùy ý đáp tiếng rồi hỏi vào vấn đề chính: “Đàn Tử, cậu biết gì về gia đình của Kỳ Trạch ?”

      “Hả?” Đàn Tử Quỳnh khó hiểu nhìn , “Sao cậu lại hỏi cái này?”

      Nhan Họa suy nghĩ lát rồi : “Hôm qua cậu ấy đến thăm mình, còn giảng bài tập hóa cho A Lãng nữa, thoạt nhìn cũng phải người khó gần, cho nên mình mới tò mò thôi.”

      Đàn Tử Quỳnh nghe vậy cũng nghĩ nhiều, : “Mình từng nghe Bàn Tử qua, hình như bố mẹ cậu ấy ly hôn rồi, tại cậu ấy sống với ông nội.”

      Nhan Họa ngờ đến đáp án này, sắc mặt khẽ biến đổi.

      “Sau khi bố mẹ cậu ấy ly hôn cũng mau chóng có gia đình riêng rồi, nghe mẹ cậu ấy ở nước ngoài, ba cậu ấy cũng ở thành phố N nữa mà đến thành phố khác làm ăn sinh sống.”

      Nhan Họa hiểu ra, đoán chừng chuyện Kỳ Trạch chuyển trường là có liên quan đến bố mẹ rồi.
      Last edited: 4/11/16

    2. Ngân Nhi

      Ngân Nhi Well-Known Member Staff Member VIP Trial Moderator Super Editor

      Bài viết:
      1,304
      Được thích:
      47,158
      Chương 31
      Edit: Ngân Nhi

      Đối với chuyện học kỳ sau Kỳ Trạch chuyển trường, Nhan Họa chỉ nghĩ dù sao nó cũng chưa xảy ra, mà có xảy ra nữa cũng làm được gì. cho cùng giờ và Kỳ Trạch vẫn chưa có quan hệ gì đặc biệt mà, sao cứ phải bận tâm về chuyện đó làm gì cơ chứ?

      Thứ sáu tới, cũng đồng nghĩa với việc kỳ nghỉ lễ quốc khánh dài bảy ngày bắt đầu.

      Các học sinh cứ rục rịch thôi, ngay cả những học sinh lớp mười hai bài vở chồng chất cũng thể kìm nén được mong chờ.Đến khi tan học, từng nhóm bắt đầu tụ tập chỗ bàn luận về kỳ nghỉ lễ.

      “A Họa, cậu có kế hoạch gì chưa?” Đàn Tử Quỳnh hỏi bạn thân đầu tiên.

      “Mình muốn cùng gia đình về quê thăm ông bà.” Nhan Họa : “Ít nhất ở đó khoảng ba ngày.”

      Đàn Tử Quỳnh có chút thất vọng, song cũng có thể hiểu được.Quê của Nhan Họa là ở thị trấn cách thành phố N xa lắm.Mà quê của Đàn Tử Quỳnh lại ở thành phố Y cách đây khá xa, trừ ngày tết ra rất ít khi về thăm quê.Nhưng dù có về hay cũng chẳng sao, vì gia đình làm ăn ở thành phố N mười mấy năm rồi, coi như là dân ở đây luôn, rất nhiều người thân họ hàng cũng sống ở thành phố N.

      “Vậy khi nào cậu về, chúng mình hẹn thời gian rồi ra ngoài thư giãn ? Ra công viên chơi được ? Rủ thêm mấy người nữa?” Đàn Tử Quỳnh lại hỏi.

      “Được thôi.” Nhan Họa vui vẻ đồng ý.

      Mặc dù biết sang năm phải thi tốt nghiệp rồi, nhưng ngày nào cũng lao đầu vào học, thỉnh thoảng cũng phải thư giãn tý, trong ngày lễ của cả nước mà hẹn bạn bè chơi quá lãng phí.Nếu là các năm trước có thể cùng câu lạc bộ du lịch ở thành phố khác rồi, đáng tiếc năm nay lại thể.

      “Các cậu định đâu chơi? Cho mình theo với nhé.” Đàm Minh Thiên ngồi đằng trước nghe thấy hai người chuyện liền xoay người lại cười .

      Nhan Họa và Đàn Tử Quỳnh liếc mắt nhìn nhau rồi cười với Đàm Minh Thiên: “Yên tâm người đẹp, tuyệt đối thiếu cậu đâu.Mình thấy hay là chúng ta Sơn Thủy Đại Thế Giới !”

      “Được đó, nghe phong cảnh ở đó mấy năm nay được bảo tồn rất tốt, hơn nữa còn gần thành phố W, nhân tiện chúng mình có thể qua đó tham gia hội đền chùa.” Đàm Minh Thiên hào hứng .

      Đàn Tử Quỳnh hai mắt sáng ngời : “Đúng đúng, mình nhớ vào dịp quốc khánh ở thành phố W có lễ hội, hay là chúng mình dành thêm ra ngày, buổi tối qua đêm ở thành phố W, như vậy cần phải gấp gáp nữa.Ơ...nhưng mà, cậu có được hả người đẹp Đàm?”

      Đàm Minh Thiên cười : “ được, mẹ mình tuy quản rất nghiêm, nhưng nếu biết có con cùng ngăn cản đâu.”

      Ba cứ như vậy ngồi bàn bạc với nhau về kế hoạch chơi, sau đó, Tô Trọng Tuấn và Liêu Vinh cũng bu đến rất nhanh, cuộc thảo luận càng thêm sôi nổi và náo nhiệt.

      *

      Ngày thứ bảy học nhóm, hôm sau là chủ nhật, cũng là ngày bắt đầu kỳ nghỉ dài.

      Sáng chủ nhật, ăn xong bữa sáng, Nhan Họa cùng gia đình lái xe về thăm ông bà.

      Bố Nhan lái xe, mẹ Nhan ngồi bên cạnh ghế lái, hai chị em Nhan Họa ngồi đằng sau.Quãng đường mất ba tiếng, nên đương nhiên Nhan Họa để lãng phí khoảng thời gian này, lấy quyển sách từ vựng tiếng trong ba lô ra đọc, còn Nhan Lãng cầm điện thoại của bố chơi game.

      Sau khi xe rời khỏi khu vực thành phố tiến vào đường cao tốc.

      Nửa tiếng sau, hết đường cao tốc, xe khoảng mười phút rồi tiến vào con đường bùn đất khá chật hẹp trong thôn.

      “A Họa, đừng đọc nữa, lại chóng mặt.A Lãng, con xem chị chăm học chưa kìa, còn con sao cứ mải chơi như vậy? Cẩn thận hỏng mắt...” Mẹ Nhan lại theo thói quen càm ràm.

      “Mẹ của con ơi, bây giờ con chưa phải thi tốt nghiệp trung học nên đương nhiên là chăm chỉ như chị rồi.” Nhan Lãng minh oan cho mình, “Bình thường con cũng rất chăm mà, nhưng ngày nghỉ, mẹ cho con thư giãn được ạ? Mẹ có phải là phát xít đâu mà cứ hung dữ với con như vậy, nếu con bị mắc bệnh ức chế tâm lý lúc đó người đau lòng phải mẹ ai?”

      “Luyên thuyên! Mẹ mới có hai câu mà cãi lại cả đống câu thế hả, ngứa mông phải ?”

      “Mẹ!” Nhan Lãng bắt đầu xù lông.

      Bố Nhan chỉ cười nghe vợ và con trai cãi nhau, đến cả A Họa đọc sách cũng kìm được mà nhìn sang, thấy em trai tức giận bèn bật cười.

      Xe thoát khỏi con đường bùn lầy sau mười phút, sau đó lại tiếp mấy ao hồ lớn nữa, cuối cùng dừng lại trước ngôi nhà mái ngói.

      Lúc này là gần trưa, rất nhiều thôn dân cầm dụng cụ làm về nhà, nhìn thấy xe của nhà họ Nhan rối rít đến chào hỏi.Trong thôn cũng có nhiều người đánh liều khởi nghiệp giống như bố Nhan, nhưng mấy ai thành công được như ông, phần lớn bọn họ đều làm ăn ở các thành phố khác xa quê, quanh năm suốt tháng khó có dịp trở về được lần, như bố Nhan, nhà gần nên có thể thường xuyên trở về.

      Lúc cả nhà xuống xe, bố Nhan và Nhan Lãng sau khi mở cốp liền cùng nhau xách túi lớn túi xuống, mẹ Nhan cũng qua giúp đỡ, thấy vậy Nhan Họa cũng tới định giúp nhưng lại bị mẹ đuổi .

      ra chỗ khác, mấy đồ này nặng lắm, con gầy thế này, nhỡ bê gãy cổ tay làm sao?” Mẹ trong miệng tỏ vẻ chê bai, nhưng ra là sợ con bị thương.

      Nhan Họa cúi đầu nhìn cổ tay của mình, thấy nó rất mảnh khảnh và ưa nhìn, Đàn Tử Quỳnh rất hay vuốt ve cổ tay của rồi thở dài hâm mộ.Nhưng trong mắt của những người nông dân chất phác Nhan Họa lại có cả đống khuyết điểm, nào là đủ cao, đủ khỏe, mông đủ to, tay đủ thô, da đủ đen...

      Thôi , cũng đâu muốn làm nghề nông chứ, gầy chút có sao.Hơn nữa ai dám mông to nên dễ đẻ hả? Tương lai phải sinh được cậu nhóc đáng mập mạp hay sao?

      Cuối cùng, Nhan Họa cầm túi thuốc bổ, cùng bố mẹ và em trai xách túi lớn túi cùng nhau vào nhà.

      Nhà ông bà Nhan ở chiếm diện tích tương đối lớn, căn bản là vì đất đai ở nông thôn được quy hoạch triệt để như ở thành thị.Trước cửa trồng hai cây nhãn lâu năm, vào cửa là đến khoảng sân rộng, phần ba sân là vườn rau được rào bằng tre, hầu như trồng toàn các loại rau thường hay ăn, cạnh góc tường còn được trồng hoa cúc, đến mùa, các bông cúc đua nở, tạo thành khoảng màu vàng rực rỡ vô cùng mỹ lệ.Ngoài ra, còn có cây khế ngọt nữa.

      Hai phần ba sân còn lại là dùng để phơi các loại hoa màu. hết sân là đến căn nhà ba tầng, ở giữa là bàn thờ tổ, hai bên là hai gian phòng, phòng bếp ở khá gần với vườn rau.

      Căn nhà này được xây dựng lâu, nhưng lúc đầu chỉ có tầng, sau này bố Nhan làm ăn phát đạt, bỏ tiền ra xây thêm hai tầng nữa.Ông Nhan tổng cộng có hai đứa con trai, bố Nhan Họa là con thứ hai, ông còn có trưởng, là bác của Nhan Họa.

      Hai vợ chồng bác Nhan Họa là nông dân, cả đời chỉ quanh quẩn nơi xóm làng, muốn chỗ khác làm ăn, dạo này chính sách thay đổi, đời sống kinh tế trong nhà cũng khá hơn nên cuộc sống trôi qua cũng coi như tạm ổn.Mà bố Nhan có thể an tâm sinh sống ở thành phố khác cũng là vì ở quê trai và chị dâu chăm sóc cho cha mẹ, cho nên ông vô cùng kính trọng hai người họ.

      Bác cả Nhan Họa có hai con con trai.Đứa con trai là út, học đại học, con lớn lập gia đình, con thứ hai năm nay hai mốt tuổi, bỏ học cấp ba để làm ở thành phố N, vì lễ quốc khánh phải làm thêm giờ nên cùng nhà Nhan Họa về được, ngày mai tự mình bắt xe về.

      Vừa vào cửa, mọi người cùng nhau gọi, có người gọi “mẹ”, có người gọi “ông bà nội”, “bác trai”, “bác ”.

      Tuy nhiên trong nhà chỉ có mình bác trong phòng bếp làm cơm trưa, nghe thấy tiếng biết bọn họ trở lại, khuôn mặt tròn bị đen vì phơi nắng lập tức cười : “A Đức và A Huệ về đấy à, ôi, còn có cả A Họa và A Lãng nữa. đường mệt ? Bác nấu cơm cho các con ăn, muốn ăn gì nào?”

      Nhan Họa và Nhan Lãng ngoan ngoãn chào bác, sau đó thi nhau số món mình muốn ăn ra, mẹ Nhan nghe vậy giả bộ tức giận quát lên, hai đứa về đây chỉ tổ làm phiền người khác, hai chị em Nhan Họa liền làm mặt quỷ với mẹ rồi chạy tới làm nũng với bác , bác cũng chỉ cười rồi lên tiếng bênh vực chút.

      “Bà nghe hôm nay cả nhà về nên sang nhà họ Dương ở kế bên xin chút đậu tương của thím Dương làm rồi, A Nghĩa ở ruộng, chắc lát nữa về.” Bác .

      Xong xuôi mọi việc, mẹ Nhan liền xắn tay áo vào bếp giúp làm cơm, bố Nhan cùng con trai ra ruộng tìm trưởng, Nhan Họa chạy sang nhà họ Dương tìm bà nội.

      Vừa khỏi sườn núi liền thấy bà lão có mái đầu bạc trắng ngồi ở cửa vui vẻ chuyện với bà cụ ngồi đan len, Nhan Họa đứng từ xa gọi: “Bà nội ơi ~”

      “Ô, A Họa của bà về rồi đấy à!” Bà Nhan cười .

      Nhan Họa tới trước cửa chào hỏi hai bà, sau đó cùng bà nội về nhà.

      Lúc hai người về bác trai cũng trở lại, còn có người phụ nữ trung niên khá trắng trẻo và lịch cùng mười ba tuổi, chính là của Nhan Họa lấy chồng trong thôn này và con tên Trần Bình, nghe cả nhà về nên liền tới đây gặp mặt.

      “Bà nội, con nhớ bà quá!” Nhan Lãng lao tới ôm lấy bà làm nũng.

      Bà Nhan cười híp cả mắt, kéo tay cháu đích tôn hỏi tới hỏi lui, điển hình của việc trọng nam khinh nữ.Song cũng thể trách bà, dân quê ai cũng như vậy, hơn nữa bà đối xử với cháu cũng rất tốt, thương như với cháu trai, chẳng qua là cưng cháu trai hơn chút thôi, cũng chẳng phải chuyện gì quá to tát.

      “Chị!” Trần Bình chào Nhan Họa.

      “A Bình, em lại cao hơn rồi.” Nhan Họa vui vẻ kéo tay , “Chẳng mấy chốc mà lại cao hơn chị mất thôi.”

      Trần Bình cười tươi lộ ra lúm đồng tiền bên gò má, gương mặt tròn trịa nhìn rất đáng .Gen của nhà họ Nhan rất tốt, mà Trần Bình lại được di truyền gương mặt đẹp của mẹ, nhưng nếu đem so sánh với Nhan Họa và hai người chị họ vẫn kém hơn chút.Trong ba người chị họ Trần Bình thích nhất là khí chất điềm đạm, lịch , trí thức của Nhan Họa, vừa nhìn biết là người có học, đứng cùng bọn họ trông vô cùng khác biệt.Cho nên mỗi lần Nhan Họa về thăm ông bà bé đều thích dính lấy chị, hai người chị họ kia chẳng thèm ngó ngàng đến.

      nhà vui vẻ náo nhiệt ngồi ăn trưa, ăn xong tất cả lại ngồi trong sảnh phòng thờ tổ uống trà chuyện phiếm.

      hết chuyện này đến chuyện kia, cuối cùng kéo đến chuyện của con lớn của bác cả tên Nhan Như.Nhắc đến con lớn, hai vợ chồng bác cả lại cau mày thở dài, bác trai lắc đầu tức giận chửi mấy câu, bà Nhan cũng khẽ than thở... Nguyên nhân là trong khoảng thời gian này, Nhan Như muốn ly hôn với chồng.

      “Có chuyện gì xảy ra à?” Nhan Họa lén hỏi em họ.

      Trần Bình thầm: “Hình như là bà mẹ chồng của chị ấy hài lòng về việc chị ấy sinh con , suốt ngày làm khổ chị, thậm chí còn giúp đỡ chị chăm sóc con lúc chị ở cữ...À đúng rồi, chị cũng biết là chị ấy đẻ mổ đúng ? Sau khi mổ rất đau đớn, thế mà bà mẹ chồng sau khi nghe tin con dâu đẻ con còn thèm đến bệnh viện nhìn cái, đến bát canh cũng nấu mang đến cho, chỉ có chồng chị là đến viện chăm sóc vợ.Nhưng khi về nhà, trong thời gian ở cữ hoạt động rất bất tiện, mà lại có ai chăm sóc con giúp chị, ai ở trong tình cảnh đó cũng giận thôi...”

      Nghe lời kể của em họ, Nhan Họa liền hiểu ngay.

      Nhan Như lấy chồng ở trấn cách thôn này xa lắm, chồng chị làm tài xế xe tải, cuộc sống cũng mấy khó khăn.Song nguyên nhân lần này hai vợ chồng cãi nhau lại là do bà mẹ chồng, bà ta thích việc con dâu sinh con , chưa từng nhìn mặt cháu lần, Nhan Như chỉ có thể mình trải qua giai đoạn ở cữ.May sau đó vợ bác cả nghe tin liền chạy tới đó giúp đỡ thời gian, nhưng cuối cùng lại tức quá mà quay về, qua đó có thể thấy được bà mẹ chồng của chị quá quắt đến cỡ nào rồi.

      Đáng tiếc những chuyện Trần Bình biết cũng nhiều, vì những chuyện kinh khủng hơn người lớn bao giờ với những bé còn chưa kết hôn như Trần Bình và Nhan Họa.

      Nhan Họa cau mày hỏi: “Chồng chị ấy có thái độ như thế nào?”

      Trần Bình tuy chỉ là bé mười ba tuổi nhưng trong lòng có rất nhiều suy nghĩ riêng, liền liếc mắt khinh thường : “Còn có thể có thái độ gì nữa ạ? bên là mẹ bên là vợ, ta bị kẹp ở giữa rất khó xử chứ sao?”

      Cho nên vì thấy chồng mình quyết đoán như vậy, nên Nhan Như mới thể chịu đựng nổi nữa mà đòi ly hôn sao?

      Nhan Họa nghe vậy trong lòng cảm thấy rất khó chịu, thầm nghĩ làm phụ nữ dễ dàng. rời quê cùng bố mẹ từ khi còn để lên thành phố học tập, nên Nhan Họa chưa từng gặp qua người phụ nữ nào như mẹ chồng của chị Nhan Như, càng chưa từng nghĩ đến đời lại có những chuyện như vậy.

      Sau đó mọi người lại chuyển đề tài sang mấy người khác, Trần Bình ngồi yên, kéo Nhan Họa dậy, vui vẻ : “Chị, hôm nay ở vườn trái cây Tây Sơn có rất nhiều người đến hái quả, hai chị em mình cũng qua đó chơi .”

      Nhan Họa nhất thời hưng phấn trở lại, nghĩ đến vùng quê non xanh nước biếc, hoa trái đầy hai bên đường của mình cũng muốn ngủ trong phòng cả ngày, nên đồng ý ngay.

      Hai người đứng dậy xin phép người lớn câu.Mọi người nghe thấy hai đứa bảo muốn đến vườn trái cây chơi cũng ngăn cản, chỉ dặn các về phòng thay quần áo dài tay, đề phòng bị sâu lông bò vào rồi dị ứng..., đặc biệt là Nhan Họa da dẻ mềm mại càng phải chú ý nhiều hơn.

      Nhan Lãng nghe vậy cũng đứng lên theo hai người.

      Ba người thay quần áo dài tay che kín người, đội nón rơm, cầm bình tưới rồi cùng nhau đến vườn trái cây.
      Last edited: 4/11/16

    3. olphuit

      olphuit Active Member

      Bài viết:
      169
      Được thích:
      139
      :yoyo45::yoyo45::yoyo45: hay quá @Ngân Nhi ơi . Giá mà 1 lần đc đọc 2 chương cho đỡ thèm hí hí
      luuhoatienNgân Nhi thích bài này.

    4. Ngân Nhi

      Ngân Nhi Well-Known Member Staff Member VIP Trial Moderator Super Editor

      Bài viết:
      1,304
      Được thích:
      47,158
      Chương 32
      Edit: Ngân Nhi

      sang tháng mười rồi mà thời tiết vẫn nóng bức khiến cho người ta khó chịu, cho nên nhân dịp được nghỉ dài, ai nấy đều muốn ra biển chơi.

      Kỳ Trạch mặc quần bơi và áo cộc tay, tay cầm phao bơi mang cho người khác, chậm rãi bờ cát.Ánh nắng chói chang chiếu vào cây dừa đỉnh đầu, từng tia nắng chiếu xuyên vào mái tóc đen của cậu.Gương mặt đẹp trai, tuy vẫn có phần non nớt nhưng cũng đủ để hấp dẫn nhiều ánh mắt của người khác phái rồi.

      Kỳ Trạch quan tâm đến chú ý của mọi người xung quanh, cậu rất bình tĩnh đứng dưới gốc dừa, ngắm nhìn mặt biển từ phía xa, nét mặt hờ hững, ai có thể đoán được giờ phút này cậu nghĩ gì.

      hai!”

      Trạch!”

      Hai giọng từ xa truyền đến, Kỳ Trạch quay đầu nhìn lại, liền thấy nam nữ chạy đến. người là cậu bé mười ba tuổi, gương mặt khá giống cậu, song lại có phần dịu dàng hơn; còn người còn lại là bé mười tuổi nhìn hơi mập, mặc bộ áo tắm liền thân, lộ ra vóc người bụ bẫm chắc nịch.

      Hai đứa trẻ sau khi chạy tới liền trái phải ôm lấy tay cậu, cùng nhau kéo cậu .

      người : “ hai, chúng ta xuống nước chơi .”

      người lại : “ Trạch, xem cá với em.”

      Kỳ Trạch bị động để cho hai đứa kéo, cầm lấy phao đặt lên cổ bé, : “Các em tự chơi , thích chơi.A Trạm, em chơi cùng A Hoan nhé.”

      Kỳ Trạm và Kỳ Hoan nghe thấy từ chối liền đồng loạt mím chặt môi, sau đó trừng mắt lườm nhau, tỏ ý kháng nghị ý kiến của Kỳ Trạch, ràng bọn họ rất ghét nhau mà.

      Vì số tuổi khá gần nhau nên rất hay cãi nhau, căn bản bao giờ có chuyện trai chiều theo ý của em , mà em cũng cảm thấy tên trai của mình là người đáng ghét nhất thế giới.Mà Kỳ Trạch lại là cả, hơn hai đứa khá nhiều tuổi, chỉ đẹp trai mà còn thông minh nữa, quanh năm lại ở chung với hai em, cho nên tình cảm của hai đứa dành cho cả là rất nhiều, lần nào gặp cũng chỉ muốn chơi với .

      Kỳ Trạm và Kỳ Hoan là con của bố Kỳ Trạch sau khi tái hôn, là hai em cùng cha khác mẹ của Kỳ Trạch.Cậu có cảm giác gì đặc biệt khi có nhiều em như vậy, bên này bố có hai đứa, bên kia mẹ cũng có ba đứa, nhiều lúc cậu chỉ cảm thấy phiền khi cứ bị bọn trẻ dính lấy.

      hai, vừa rồi nhìn cái gì vậy? Có phải thích chơi cùng bọn em ?” Kỳ Trạm hỏi.

      Kỳ Trạch nhìn em trai cái, gật đầu : “Đúng là thích.”

      Kỳ Trạm: “...” Tâm hồn bị tổn thương rồi.

      Trạch, chơi với bọn em vui sao? Ba là nếu cũng tới thành phố S cả nhà chúng ta được ở chung với nhau rồi.” Kỳ Hoan hùa theo, sau đó lấy ngón tay chọc má mình, đáng : “Chẳng lẽ Trạch muốn ở với em đáng xinh đẹp này sao?”

      “Xinh đẹp đáng ?” Kỳ Trạch nhìn dáng người núc ních thịt của Kỳ Hoan, “ người em toàn thịt là thịt, chưa thấy có chỗ nào xinh đẹp.”

      Kỳ Hoan: “...” Trạch đúng là độc miệng.

      Mặc dù người này luôn tỏ ra vui vẻ với họ, nhưng bọn họ vẫn rất thích , muốn cùng sống với nhau.Nếu được chơi cùng với người trai ưu tú như vậy bọn họ có thể kiêu ngạo với mọi người rồi.

      Hai em bị lời của trai đả kích, đành phải buồn rầu cùng tới khu nghỉ ngơi bờ biển.

      Trong căn phòng của khu nghỉ biển, có đôi vợ chồng trung niên ngồi uống nước hóng gió trời, nam tuấn, nữ xinh đẹp, thoạt nhìn vô cùng đẹp đôi.

      Nhìn thấy ba người con đến, người đàn ông tuấn cười : “Các con mau đến đây, đừng phơi nắng quá nhiều.”

      “Bố, mẹ!”

      Kỳ Trạm và Kỳ Hoan nhanh miệng gọi, sau đó kéo tay Kỳ Trạch tới.

      Kỳ Trạch lạnh nhạt gọi “bố” tiếng, sau đó quay sang nhìn người phụ nữ xinh đẹp, : “Dì Thanh!”

      Mẹ kế của Kỳ Trạch quen với thái độ lạnh nhạt này của người con riêng, nhiều năm vẫn vậy nên bà cũng để ý nhiều, vẫn dịu dàng hỏi thăm ba người mấy câu, nghe con trai con là Kỳ Trạch thích ra biển chơi bất đắc dĩ : “A Trạch sang năm phải thi tốt nghiệp trung học rồi, bài vở chắc nhiều lắm, thế mà chúng ta còn gọi con tới đây chơi, mặc dù cũng là để cho con được thư giãn, nhưng chắc cũng chiếm nhiều thời gian học tập của con rồi.”

      Bố Kỳ Trạch nghe xong : “ sao đâu, thành tích của A Trạch rất tốt, vì vui chơi mà làm ảnh hưởng đến việc học đâu. kỳ nghỉ nên dành thời gian để vui chơi, đừng lo nghĩ nhiều.” Suy nghĩ lát, lại tiếp: “A Trạch, bằng con chuyển tới thành phố S ? Nếu tương lai con muốn xuất ngoại ở đây có nhiều cơ hội hơn đấy.”

      Kỳ Trạch uống ngụm nước trái cây, nhìn bố cái rồi : “Tạm thời con vẫn chưa có ý định muốn xuất ngoại.Với lại, mẹ nếu như con muốn ra nước ngoài hãy đến chỗ mẹ.”

      Bố Kỳ Trạch vẻ mặt cứng ngắc, có chút tức giận : “Người phụ nữ kia...Ban đầu chính ta là người đòi ly hôn trước, bây giờ còn muốn giành cả con nữa sao! Suốt ngày bảo con qua đó, có phải là còn muốn con kết hôn định cư bên đấy luôn ?”

      “Thôi thôi, khó khăn lắm nhà mình mới chơi chuyến, mấy chuyện này làm gì?” Mẹ kế Kỳ Trạch vội , sau đó nháy mắt với con riêng của chồng cái.

      Kỳ Trạch thong thả uống xong ly nước rồi với bố: “Bố, con đặt vé máy bay mạng chuyến trưa mai rồi, ông nội ở nhà mình con thấy yên tâm.”

      Bố Kỳ Trạch nghe câu sau của con chợt sững lại, sau đó bất lực phất tay : “Được, tùy con vậy.Nhưng con hãy suy nghĩ kỹ lời đề nghị của bố, nếu như con tới thành phố S ông nội con nhất định cũng tới, con cần lo lắng.” Ông hiểu suy nghĩ của con trai, chắc hẳn nó muốn sống xa ông nội.

      Kỳ Trạch đáp lại, uống xong ly nước, cậu đứng dậy rời khỏi khu nghỉ ngơi rồi ra phía biển.

      Nhìn mặt nước xanh thẳm cùng những chú chim bay bầu trời, Kỳ Trạch chẳng thấy vui vẻ chút nào, còn bằng ở thành phố N, ít nhất ở đó còn có Nhan Họa, mặc dù ở gần nhau, nhưng dù sao cũng cùng chung thành phố...

      **

      Sáng thứ hai của kỳ nghỉ Quốc Khánh, ăn xong bữa sáng, Nhan Họa liền cùng bác và mẹ đến trấn thăm chị họ.

      Từ trong thôn đến đó mất khoảng nửa tiếng lái xe.

      Mẹ Nhan Họa mấy năm nay học lái xe, cho nên lần này cần xe máy như bình thường nữa mà lấy luôn xe BMW của chồng rồi trực tiếp lái xe.

      Nhưng ai mà biết, lúc đến nơi trong nhà chả có ai khác, chỉ có mình Nhan Như vừa trông nhà vừa chăm con.

      Nhan Như kết hôn sau khoảng thời gian tự do đương, chồng tên là Từ Quân.Căn nhà sáu tầng của nhà họ Từ có thể coi là hoành tráng nhất ở đây, tầng có hai gian, gian cho người ta thuê bán hoa quả, gian là để mở tiệm tạp hóa của gia đình, tiền cho thuê nhà cũng thu vào ít.Hàng ngày, Từ Quân lái xe tải đưa hàng cho người ta, còn mẹ trông nom tiệm tạp hóa này.

      Nhan Như làm y tá của bệnh viện trong trấn, giờ nghỉ đẻ, được nghỉ ba tháng có lương, phúc lợi tệ.

      Mấy người vừa đến, đúng lúc nhìn thấy Nhan Như bận rộn tới lui, con mới được mười ngày tuổi nằm trong xe đẩy, lúc này khóc lớn, trong cửa hàng lại đông khách nên thể phân thân ra được mà chăm con.Thấy cảnh như vậy, mẹ Nhan Họa lập tức nổi giận.

      Bác vội vàng tới giúp, với Nhan Như: “Con ra xem xem đứa bé làm sao, có phải đói bụng , việc ở đây cứ để cho mẹ.”

      Nhan Như thở phào nhõm, đồng thời cũng nhìn thấy thím hai và em họ Nhan Họa, liền lên tiếng chào hỏi rồi bế con khóc vào trong phòng.

      Lúc khách hết Nhan Như cũng cho con bú no, liền bế con ra ngoài.

      “Bà nội của con bé đâu rồi?” Mẹ Nhan Họa hỏi.

      Nhan Như mím môi : “ đánh bài rồi ạ, chắc đến tối mới về.”

      Mẹ Nhan nhăn mặt, tức giận : “Mình đánh bài, vứt nhà cửa lại cho con dâu phải chăm con , quỷ tha ma bắt cái bà già này!”

      Bác thở dài : “Còn phải là bất mãn việc A Như sinh con sao, lần trước A Như cãi nhau với A Quân, bà ta cũng là mau để cho A Như sinh đứa thứ hai, nếu hàng xóm người ta lại là nhà họ Từ bị tuyệt hậu.Nhưng mà A Như đẻ mổ, phải sau ba năm mới được chửa đứa thứ hai, cho nên bà ta mới vui, liền nhảy dựng lên mắng chửi, nên để cho A Như đẻ mổ, tốn tiền...” xong, bác vốn bình tĩnh cũng bắt đầu tức giận.

      Mẹ Nhan cũng tức kém, tình trạng lúc đó của Nhan Như bà biết, nếu như mổ đứa bé bị ngạt, chứ yên lành ai lại muốn đẻ mổ làm gì? Bà già kia đúng là đồ cả vú lấp miệng em, chỉ biết nghĩ cho bản thân.

      Hai người đều giận đến mức được gì, nếu đem so sánh Nhan Như vẫn tương đối bình tĩnh hơn.

      “Mẹ, thím hai, có gì đâu mà hai người phải tức giận ạ? Tính cách của mẹ chồng con như vậy rồi, con cứ mặc kệ mà sống thôi.” Nhan Như cười nhạt, “May là ban đầu con nghe lời bà ấy là xin thôi việc, bây giờ con chẳng còn gì.” Tuy là người trông cửa hàng cả ngày, nhưng bà mẹ chồng kia mỗi tối vẫn qua đây thu tiền.

      Mẹ Nhan lo lắng : “Nhưng ba tháng sau con phải làm lại rồi, ở nhà ai chăm sóc đứa bé?” Với thái độ của bà Từ kia chắc chắn là thể rồi.

      Nhan Như bất đắc dĩ : “Đến lúc đó rồi tính ạ, con bé dù sao cũng là cháu của nhà họ Từ, bà ấy dám làm gì quá đáng đâu, nếu A Quân ở nhà cũng có thể giúp đỡ con.” Thấy mẹ và thím còn buồn bực, vội : “Mẹ và thím đừng lo lắng, lần trước vì mẹ chồng con quá đáng quá nên con mới cãi nhau với A Quân trận, nhưng A Quân vẫn rất thông cảm cho con, tối về đều giúp con tắm rửa và chăm con mà.”

      Nhan Họa đứng bên cạnh yên lặng lắng nghe, cuối cùng cũng hiểu là vì sao mà chị lại muốn ly hôn rồi.

      ra cũng phải là chị muốn ly hôn, mà do phải nhẫn nhịn quá nhiều nên mới kìm được mà bộc phát.Nghĩ mà xem, đứa bé vừa mới sinh ra mà được ai giúp đỡ chăm sóc, chị vừa phải chăm con lại vừa phải bán hàng, buổi tối ngủ ngon giấc vì con quấy khóc, trông chị bây giờ còn gầy hơn cả trước khi mang thai, khác hẳn với đa số phụ nữ sau sinh khác, từ đó có thể nhìn ra được là chị phải chịu nhiều áp lực như thế nào.

      Ấy vậy mà bà mẹ chồng lại chẳng thèm quan tâm, chỉ bế cháu được lần mà còn thèm trông cửa hàng, buộc con dâu phải vừa chăm con vừa bán hàng, còn mình ra ngoài đánh bài cả ngày, để con dâu ở nhà làm việc nhà nấu ba bữa cơm, lúc về nhà còn dè bỉu con dâu trận mới thôi, đến tượng đất cũng phải tức giận chứ gì đến Nhan Như.Rồi còn thêm ông chồng Từ Quân nữa, ở nhà cứ như ông hoàng vậy, xong việc về lại ngồi trước máy tính theo dõi thị trường chứng khoán, chẳng phụ việc nhà mà cũng chẳng giúp vợ trông con.

      Nhan Họa nghĩ mà sầm cả mặt, trong lòng thầm cổ vũ chị ly hôn, cục tức này đúng là thể nuốt trôi được.

      May là Nhan Như chỉ nhân cơ hội ầm ĩ trận, thấy mọi chuyện có phần bình thường hơn liền nghĩ đến chuyện ly hôn nữa.Chẳng qua biết sau này khi sinh đứa thứ hai nữa như thế nào.

      “Đúng, việc gì phải bám vào chỗ này, dù sao tiền cho thuê nhà của nhà đó cũng nhiều, con cũng phải kiếm tiền cho họ, cho cho cho thôi, sao mà phải làm khổ mình chứ đúng ?” Mẹ Nhan .

      Nhan Như cười : “Thím hai đúng ạ, nếu phải là vì muốn giữ thể diện cho A Quân con bế con luôn rồi.Mọi người cứ yên tâm ạ!”

      Nhan Như xưa nay là người rất có chủ kiến, bác và mẹ Nhan nghe xong liền thở phào nhõm.Có tính toán cho bản thân là tốt rồi, người nhà họ Nhan hèn đến mức phải nhẫn nhịn chịu đựng làm trâu làm ngựa cho nhà người ta.Đương nhiên có thể tiếp tục sống với nhau tốt, dù sao trong chuyện này cũng chỉ có bà Từ kia là khó đối phó thôi, còn Từ Quân tệ, nếu Nhan Như chẳng chọn ta làm chồng.

      Đứa bé sau khi bú sữa xong bắt đầu buồn ngủ, híp mắt sắp ngủ mất, Nhan Như thấy Nhan Họa nãy giờ vẫn nhìn bé liền cười đưa bé cho Nhan Họa bế, thấy dáng vẻ cứng ngắc của Nhan Họa cười : “A Họa cứ coi như là luyện tập trước .”

      Lúc Nhan Họa bế chắc tay, Nhan Như lại sờ lên gương mặt mềm mại của , : “A Họa nhà chúng ta càng ngày càng xinh, biết sau này tên nhóc nào được hưởng phúc đây.Nhưng mà A Họa phải nhớ nhé, sau này quen ai đừng nên chỉ chú ý vào nhân phẩm của người ta, mà phải để ý đến cả ba mẹ của người ta nữa.Phụ nữ chúng ta, độc lập về kinh tế là được, tương lai dù kiếm được công việc gì cũng đừng nên từ bỏ, phải tự kiếm ra tiền mới bị phụ thuộc vào chồng và gia đình chồng...”

      Nhan Họa vội vàng gật đầu, chuyện của chị ám ảnh vào tâm trí của rồi, ngờ đời này lại tồn tại bà mẹ chồng như vậy, tương lai nhất định phải thận trọng.

      Nghĩ tới đây, Nhan Họa đột nhiên sững người – bởi vì chợt nhớ lại đến cuộc điện thoại của mẹ lúc mười năm sau, hình như mẹ của Kỳ Trạch cũng quá tốt phải...
      Last edited: 4/11/16

    5. Ngân Nhi

      Ngân Nhi Well-Known Member Staff Member VIP Trial Moderator Super Editor

      Bài viết:
      1,304
      Được thích:
      47,158
      Chương 33
      Edit: Ngân Nhi

      Ở trong trấn lúc lâu, sau đó mọi người còn mua vài thứ rồi mới trở về trong thôn.

      Vừa mới trở về nhà họ Nhan trông thấy có người phụ nữ ăn mặc rất thời trang đứng ở cửa, tóc uốn xoăn nhuộm màu nâu cà phê, người mặc chiếc váy liền thân, ngực ra ngực, eo ra eo, mông ra mông, đường cong lả lướt, gương mặt trang điểm nhàng làm nổi bật những nét đẹp khuôn mặt, thoạt nhìn vừa thanh khiết lại vừa tỏa sáng, hoàn toàn phù hợp với khung cảnh xung quanh.

      Người này rất phù hợp với hình ảnh những nàng công sở thuộc thành phần trí thức cầm cặp công văn làm việc trong các công ty.

      Đây là con thứ hai của bác cả tên Nhan Vân, nghe làm trong thẩm mỹ viện.Mặc dù học nhiều, nhưng lại biết chọn đường tắt để , tận dụng lợi thế sắc đẹp của mình để lên thành phố làm việc.

      “Mẹ, thím hai, A Họa, mọi người về!” Nhan Vân uyển chuyển tới, giơ tay ra véo mặt Nhan Họa, “Da của A Họa đẹp quá, tuổi trẻ đúng là vốn quý nhất.”

      Nhan Họa biết chị bị bệnh nghề nghiệp nên rất ngoan ngoãn để cho chị véo, đáp: “Da của chị cũng đẹp quá, chắc phải được chăm sóc rất cẩn thận.”

      “Đương nhiên rồi, bọn chị dùng cái mặt này để kiếm cơm mà, chăm sóc da cẩn thận làm sao lấy được lòng tin của khách hàng chứ? Nhưng mà dạo này chị làm thêm giờ nhiều, trời mùa thu lại hanh khô, da thiếu nước nên được tốt như trước.Buổi tối chị em mình cùng nhau dưỡng da , chị đảm bảo khiến em trở nên hấp dẫn, dụ dỗ nhiều các cậu học sinh lao tới nhà xếp hàng, thím hai vì thế cũng phải lo em có người lấy rồi...”

      Nhan Họa mặt đầy vạch đen, chị hai này đúng là thích buôn chuyện.

      Mấy người cùng nhau vào nhà, ngờ trong nhà hôm nay lại có thêm mấy người khách tương đối lớn tuổi, đều là những người cùng thế hệ với ông nội Nhan Họa.Ông nội Nhan Họa qua đời sớm, để lại bà nội nuôi hai đứa con khôn lớn, những người họ hàng này cũng giúp đỡ bà ít, tình cảm rất gắn bó.

      Bác cả và bố Nhan, Nhan Lãng ngồi trong phòng khách trò chuyện với bọn họ, sau khi thấy mấy người bước vào khí chợt náo nhiệt hẳn.

      Sau khi chào hỏi nhau xong, bà Tam có mái tóc hoa râm liền hét lên với Nhan Vân: “A Vân ơi, sao đầu tóc của con lại thế kia? Sao lại biến thành như vậy, sáng bóng cả lên, con bôi mỡ lên đấy à, là mỡ heo hay mỡ thực vật vậy? Ngón chân của con nữa kìa, sao lại có màu tím? Con bị ngộ độc thức ăn sao? Nghe con ở thành phố làm ăn rất khá, là làm nghề gì vậy?”

      Nhan Họa, Nhan Lãng cùng mọi người nghe vậy đều cười dậy nổi.

      Nhan Vân kiên nhẫn đáp: “Con làm ở thẩm mỹ viện ạ.” mấy lần rồi mà bà vẫn nhớ được. “Tóc của con phải là bôi mỡ, mắt của bà Tam lại kém nhiều rồi...”

      Đến lượt bác Ngũ lại kéo Nhan Họa đến bên cạnh, nắm lấy cổ tay , thở dài : “Đứa này sao lại gầy như vậy? Có phải là chưa ăn cơm ? Mông cũng quá, nhìn khỏe mạnh, sau này làm sao lập gia đình được đây, có nhà nào muốn chứ...”

      Nhan Họa: “...”

      Nhan Vân phụt cười, : “Bác Ngũ, bác sai rồi, A Họa nhà chúng ta là người có học, lấy chồng ở thôn này rồi làm ruộng đâu, sao phải to béo khỏe mạnh làm gì ạ? To thêm chút chắc chả có tên con trai nào thích đâu, bác biết là bây giờ đàn ông người ta rất thích những như A Họa sao? A Họa nhà chúng ta tuyệt vời lắm đó.”

      Bà Tam nhìn hai , nếu so sánh với Nhan Vân thời thượng với mái tóc xoăn nâu Nhan Họa có vẻ hợp mắt với những người ở thế hệ trước hơn, liền : “Nghe năm sau A Họa thi tốt nghiệp cấp ba rồi, bây giờ thời đại khác xưa nhiều, con phải học nhiều mới có tiền đồ...”

      Sau đó mấy người già lại bắt đầu sôi nổi trò chuyện.

      Ngồi lúc, Nhan Vân liền bảo Nhan Họa ra phòng khách, sau đó ra ngoài sân thô bạo bẻ mấy khóm cúc nở đẹp, tính toán mang phơi khô rồi làm trà hoa cúc để uống.

      “Nhan Họa có bạn trai chưa? Việc học đến đâu rồi?”

      “Em chưa có bạn trai, việc học vẫn rất tốt ạ.” Nhan Họa cũng hái bông cúc rồi cắm lên tóc, “Hôm nay em đến gặp chị Nhan Như rồi, chồng chị ấy chở hàng nên có nhà, mẹ chồng chị ấy đánh bài, chỉ có mình chị vừa chăm con vừa trông cửa hàng.”

      Nhan Vân nghe xong liền khó chịu thôi, hiển nhiên cũng biết rất hoàn cảnh của chị mình, “Mụ già kia đáng ghét! Sinh con trai hay cũng là do con trai bà ý chứ, liên quan gì đến chị ấy? Bạn trai chị mà dám để cho chị khổ như vậy chị hành hạ đến chết mới thôi.” Nhan Vân người bạn trai nhau được hai năm.

      “Chị cả vì rể nên có nhiều lời thể ra, nếu ảnh hưởng đến tình cảm của hai người.” Nhan Họa đồng cảm .

      Trước khi về nhà, nghe mẹ chuyện với bác là Nhan Như tuy chịu nhiều uất ức nhưng mọi phương diện chị đều làm rất tốt, ít nhất chị vẫn còn biết cách thỏa hiệp, để mọi chuyện chuyển biến quá xấu.

      xong, Nhan Vân lại bấm vào gương mặt non nớt của Nhan Họa cái, : “A Họa nhớ nhé, sau này phải tìm được tên con trai biết bảo vệ cho em, nhu nhược cũng được bất hiếu, đó mới là người chồng tốt.” xong liền híp mắt lại, biết là suy nghĩ điều gì.

      “Dạ.” Nhan Họa gãi cằm, nghe được nhưng cũng chưa nhận thức được lắm.

      Buổi tối vì họ hàng nhiều nên cả nhà nấu hai bàn ăn lớn, mọi người cùng nhau vui vẻ dùng bữa, khí cực kỳ náo nhiệt.

      Ở quê được ba ngày, buổi tối bố Nhan lái xe về thành phố, Nhan Vân vì có việc nên cũng cùng luôn.

      Tám giờ tối về đến nhà, Nhan Họa vừa mới tắm rửa xong bước ra có điện thoại của Đàn Tử Quỳnh gọi đến.

      “A Họa, chín giờ sáng mai tập trung ở bến xe XX, đừng quên nhé.” Đàn Tử Quỳnh hưng phấn , “Còn nữa, nhớ mang theo mấy bộ quần áo để thay đó, chúng ta còn ở lại qua đêm mà.”

      “Mình nhớ rồi.”

      Hai người tiếp tục kể về ba ngày nghỉ vừa qua của mình lúc rồi mới cúp máy.

      Bố Nhan ngồi ở sô pha xem điện thoại, mẹ Nhan thu dọn đồ đạc, hai người cũng nghe thấy con và Đàn Tử Quỳnh chuyện với nhau.Trước đó Nhan Họa xin với ba mẹ là cho đến Sơn Thủy Đại Thế Giới chơi với các bạn, sau đó ở lại qua đêm ở gần đó, hai người biết trong nhóm bạn có cả con nên cũng khá yên tâm, nhưng việc dặn dò vẫn thể thiếu được.

      “A Họa, chơi nhớ phải cẩn thận chút, đề phòng lũ háo sắc và trộm cướp...”

      Nhan Họa nghe mà u cả đầu, lần nào chơi cũng phải nghe bài ca lặp lặp lại như vậy của mẹ.Bố Nhan nghe vợ càm ràm xong mới cười : “Lời của mẹ con cũng chính là lời của bố, đến đấy nhớ phải cẩn thận, còn tiền con?” xong liền mở ví ra lấy tiền đưa cho con .

      “Con còn đủ tiền...”

      “Đủ cái gì mà đủ? Mang nhiều thêm chút để dự phòng, phải nhớ cất tiền ở chỗ, đừng để lung tung.” Mẹ Nhan xong cũng rút ra mấy tờ tiền rồi đưa cho Nhan Họa.

      Nhan Lãng đúng lúc đó vừa từ nhà vệ sinh bước ra, thấy hành động của bố mẹ liền kêu lên: “ công bằng, bố mẹ cho chị nhiều tiền như vậy mà sợ chị ấy tiêu xài lãng phí, còn con chỉ cần xin thêm tờ tiền thôi là bị bố mẹ rồi!”

      Mẹ Nhan nghe xong liền cho ngay cái đập vào vai Nhan Lãng: “Làm loạn gì đó? Mau vào lau khô tóc lại bị cảm bây giờ.Mấy tên nhóc các con chỉ giỏi tiêu tiền như nước, biết cân đối chi tiêu, cho nên mẹ nào dám cho con nhiều tiền? Còn chị con về phương diện này từ trước đến giờ vẫn chưa để cho mẹ nhắc nhở lần nào đâu đấy! Với lại, chị con là con nên phải được nuông chiều, còn con là con trai nên phải nghiêm khắc là đúng rồi!” Mẹ Nhan đùa.

      Bố Nhan thấy con trai đáng thương nên cũng cho tiền coi như là đối xử bình đẳng, lập tức bị vợ mắng cho đến mức suýt nữa là phải ôm đầu chạy về phòng trốn.

      Hai chị em Nhan Họa đều được lộc rồi nên chỉ nhìn nhau cái ra hiệu rồi chạy về phòng mình, tránh cho lát nữa mục tiêu giáo huấn của mẹ lại chuyển sang bọn họ.

      Sáng hôm sau, Nhan Họa dậy rất sớm, ăn sáng cách nhanh chóng trong dặn dò liên miên của mẹ, sau đó đeo túi hành lý hôm qua thu thập xong lưng, vui vẻ bước ra cửa.

      Ngoài đường vẫn ngập tràn khí của kỳ nghỉ lễ, thời trang của người đường cũng rất đa dạng về chủng loại, quần áo xuân hạ thu đông đều có hết, đan xen lẫn lộn.Cũng trách được, ở thành phố N chỉ có hai mùa đông hạ là ràng nhất, có mùa xuân hay mùa thu, cho nên mọi người thường mặc đồ kiểu lưỡng cực trông rất buồn cười, song cũng coi như là điểm đặc biệt ở nơi đây.

      Nhan Họa hôm nay mặc cái áo phông cổ tròn và yếm bò bên ngoài, chân giày thể thao, phong cách ăn mặc rất thích hợp để chơi.

      Lúc đến địa điểm tập hợp thấy Đàm Minh Thiên mặc cái váy liền màu hồng trông rất nữ tính, chân đôi xăng đan đế bằng, từ xa nhìn lại thấy rất xinh đẹp và trong sáng, hổ là nữ thần khoa Văn.Mà Đàn Tử Quỳnh lại mặc quần ngố áo phông rất nam tính, đầu còn đội mũ lưỡi trai, nếu bộ ngực lồi lên chút chắc người ta tưởng là con trai rồi.

      Còn về phía các bạn nam ai cũng mặc quần áo đơn giản thoải mái, nhìn rất trẻ trung và năng động.

      Nhan Họa thấy số lượng người chơi cũng ít, trừ những người trong nhóm học tập của còn có mấy người bên ban khác nữa.Ánh mắt của tự chủ được mà dừng mất mấy giây vào dáng vẻ của Kỳ Trạch dựa vào biển xe bus, song cũng dám nhìn quá lâu, cho nên hề nhận ra là Kỳ Trạch vẫn luôn yên lặng quan sát ngay từ đầu.

      mặc đồ thường ngày trông rất đẹp, đẹp hơn lúc mặc đồng phục rất nhiều.

      Kỳ Trạch nghĩ thầm trong lòng, ánh mắt liếc xuống bụng và chân , tại mặc quần yếm rộng nên lộ ra vóc dáng, nhưng cậu có thể nhìn thấy đôi bắp chân nhắn cân đối kia, cộng thêm làn da trắng nõn, ở vùng Nam Phương rất ít có được nước da trắng như vậy.

      “Này, nhìn cái gì đấy?” cậu nam sinh to cao khoác vai Kỳ Trạch, đồng thời cũng chặn lại tầm mắt của cậu.

      Kỳ Trạch chuyển hướng nhìn cậu bạn tươi cười bên cạnh, : “Sao mà cậu vui thế?” Vẻ mặt ngo ngoe đúng kiểu muốn người ta đến hỏi.

      Âu Dương Cảnh cười gian, thầm: “Đàm Minh Thiên hôm nay mặc váy trông xinh quá, cậu có thấy vậy ? Cậu nhớ chụp cho mình nhiều ảnh của cậu ấy vào nhé, đừng quên đó, lần tới mình mời cậu ăn cơm.”

      “Cũng giống ngày thường thôi mà.” Kỳ Trạch quan tâm đến Đàm Minh Thiên ăn mặc ra sao, liền lấy máy ảnh đeo trước ngực cho cậu ta, : “Cậu muốn tự chụp , chụp xong trả lại máy cho mình.”

      “Cậu đúng là có mắt thẩm mỹ!” Âu Dương Cảnh cãi, “Người ta là nữ thần mà trong mắt cậu lại chả khác gì cỏ dại, rốt cục cậu có phải là đàn ông vậy, hay là mắt cậu bị mờ rồi!” Nhưng mà như vậy cũng tốt, Kỳ Trạch là đối thủ đáng gờm, song cậu ấy lại có hứng thú với Đàm Minh Thiên, cho nên cậu vẫn là người chiếm ưu thế.

      chuyện lúc mọi người tập hợp đông đủ, Tô Trọng Tuấn và Đàn Tử Quỳnh bắt đầu hô hào cả đoàn lên xe khởi hành.
      Last edited: 4/11/16

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :