1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Hy vọng của Nhan Họa - Vụ Thỉ Dực (Full + Đã có ebook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Ngân Nhi

      Ngân Nhi Well-Known Member Staff Member VIP Trial Moderator Super Editor

      Bài viết:
      1,304
      Được thích:
      47,158
      Chương 25
      Edit: Ngân Nhi

      Nhan Họa hấp tấp chạy về phòng ngủ, cầm đồ ngủ lên chuẩn bị thay.

      Đáng tiếc, còn chưa kịp thay, cửa cũng chưa đóng, liền nghe thấy tiếng hét chói tai của Tiểu Duệ Duệ, khiến cho giật mình run bắn lên, ném quần áo rồi lại cuống quýt chạy ra ngoài.

      Trong phòng khách, Tiểu Duệ Duệ dùng tay mập mạp của mình cầm món đồ chơi rồi hung mãnh đập xuống sàn nhà, miệng vẫn hét to ngừng, thanh của Duệ Duệ hòa cùng tiếng chuông cửa đột ngột vang lên khiến cho người ta nghe vào khỏi bịt tai.

      “Duệ Duệ!”

      Nhan Họa nghiêm giọng , cậu nhóc nghe thấy tiếng mẹ liền lập tức quay đầu nhìn , sau đó nở nụ cười rạng rỡ, như thể tiếng hét vừa rồi phải là của mình vậy.

      Nhan Họa bị thay đổi chóng mặt của con trai làm cho hết hồn, nhìn Kỳ Trạch lúc này vẫn ngồi ghế đọc báo, dường như hề để ý đến nghịch ngợm của bánh bao , thấy ra còn liếc cái.

      Nhan Họa rơi vào bế tắc.

      Chuông cửa vẫn kêu ngừng, vị khách đứng bên ngoài rất kiên nhẫn nhấn chuông liên tục.Nhan Họa được mà đứng đây cũng ổn, đặc biệt là con trai tương lai khi nhìn thấy liền vểnh mông lên rồi bò tới rất nhanh, sau đó nắm váy đứng dậy, dang tay ra muốn bế.

      Nhan Họa thở dài bế Duệ Duệ lên, với Kỳ Trạch: “Có khách tới, em bế Duệ Duệ vào trong tránh lát.”

      Kỳ Trạch có ý kiến gì với hành động của , đặt tờ báo sang bên cạnh rồi đứng dậy mở cửa.

      “Mẹ ~~”

      Bánh bao hiển nhiên hiểu tại sao mẹ lại bế mình về phòng, trong nhận thức của cậu nhóc, nếu có tiếng chuông cửa vang lên có nghĩa là có khách tới, phải ra mở cửa chứ.

      Nhan Họa hôn Duệ Duệ cái rồi đặt cậu nhóc xuống giường, sau đó cầm món đồ chơi ở gần đó đưa cho cậu nhóc, quả nhiên lực chú ý của Duệ Duệ lập tức chuyển tới món đồ chơi, vui vẻ chơi với mẹ.Nhan Họa ngồi giường kiên nhẫn chơi với con trai, vốn cho rằng vị khách kia rời nhanh, ai ngờ lát sau bỗng có người đến gần .

      “Duệ Duệ, em ở đâu, tới rồi đây!”

      Lúc Nhan Họa ngẩng đầu nhìn lên, liền thấy cậu bé khỏe mạnh chạy vụt tới, đem cửa khép hờ dễ dàng đẩy ra, tràn trề sức sống lao vào.Cậu bé khoảng bốn năm tuổi, mặc áo hải quân đáng và quần cao bồi, da hơi ngăm đen, làm nổi bật hàm răng trắng bóc, cậu bé cười rất tươi, quen cửa quen nẻo đẩy cửa vào rồi ngồi xuống trước mặt hai mẹ con Nhan Họa.

      “Dì xinh đẹp, Duệ Duệ, Dương Dương đến chơi này ~~” Cậu bé vui vẻ .

      Nhan Họa: “...” Con cái nhà ai mà hoạt bát vậy?

      Tiểu Duệ Duệ hiển nhiên là nhận ra cậu bé kia, liền cười khanh khách với cậu bé.

      Nhan Họa co rút khóe miệng, cậu bé này có thể khiến cho Duệ Duệ vui vẻ kêu to, nhất định là rất thường xuyên gặp gỡ.Như vậy, đứa bé này nếu phải hàng xóm chính là con của bạn rồi.Nhan Họa nhìn Tiểu Duệ Duệ nằm sấp đưa món đồ chơi cho cậu bé, cậu bé cười rất vô tư, thoạt nhìn có vẻ khá nghịch ngợm.

      “Dì xinh đẹp ~~” Cậu bé với Nhan Họa: “Mẹ làm, ba ba đưa Dương Dương tới đây chơi với em trai ạ.”

      “Ừ, Dương Dương ngoan lắm.” Nhan Họa biết cậu bé là con nhà ai, chỉ thuận miệng .

      Cậu bé cười với , lộ ra hàm răng trắng sáng.

      suy nghĩ xem đây là con cái nhà ai bỗng thấy có hai người đàn ông tới trước cửa phòng ngủ, lúc thấy người đàn ông cao to cường tráng kia, Nhan Họa lập tức giật mình sửng sốt.

      Mặc dù qua mười năm nhưng vẫn có thể nhận ra đối phương là ai, có những người khi trưởng thành nhìn vẫn khác mấy so với lúc còn học, cho nên mới nhìn cái là nhận ra ngay.

      Người kia phải Âu Dương Cảnh còn là ai được chứ!

      Cho nên, cậu bé tên Dương Dương này, chính là con trai của Âu Dương Cảnh và Đàm Minh Thiên đó sao? =.=!

      “Ồ, Nhan Họa cậu vừa mới dậy à? Xem ra chúng mình quấy rầy cậu rồi.” Âu Dương Cảnh đúng là có trí nhớ tồi, hề phát ra Nhan Họa có điều gì khác thường, cứ thế mà vui vẻ chào hỏi, từ giọng và hành động có thể nhìn ra được là bọn họ rất quen thuộc nơi này, hơn nữa còn thường xuyên đến đây làm khách, hề khách sáo chút nào.

      Nhan Họa cứng ngắc gật đầu loạn xạ, ậm ừ vài tiếng, sợ ta phát ra bộ dạng khác lạ của .May là lúc này ngồi giường, hai đứa bé cũng vây quanh , cho nên có thể che chắn bớt được phần cơ thể.Mà Âu Dương Cảnh hầu như chỉ ngó xem con trai bảo bối của thôi chứ cũng mấy để ý đến .

      Nhan Họa nhìn , thấy thần sắc của vẫn rất bình thản, hiển nhiên là cần lo lắng bị Âu Dương Cảnh phát ra.

      “Âu Dương, lát nữa bọn tôi về nhà ngoại, cho nên giúp cậu trông con được đâu.” Kỳ Trạch .

      Âu Dương Cảnh thấy con trai mình rất nhiệt tình chơi với Duệ Duệ, khổ sở : “Kỳ soái ca, giúp tôi mà, mẹ Dương Dương sáng sớm bị người của công ty gọi , Dương Dương lại ầm ĩ muốn đến chơi với em trai, tôi cũng có cách nào.”

      được đâu, hôm nay em trai A Họa dẫn bạn về ra mắt, bọn tôi thể qua đó.”

      Nghe được nguyên nhân, Âu Dương Cảnh biết chắc là thể để con trai ở đây được rồi, đành quay sang với con trai nằm lỳ giường kia: “Dương Dương, về nhà chơi với ba ba nào, hôm khác ba ba lại đưa con đến chơi với em trai.”

      Cậu bé tên Dương Dương lập tức kêu lên: “, Dương Dương muốn chơi với em trai cơ! Chơi với ba ba chả vui gì hết!” Cậu nhóc xong còn làm mặt quỷ với Âu Dương Cảnh.

      Âu Dương Cảnh bỏ qua kháng nghị của con trai, chân dài bước tới, vươn tay ra nhấc bổng con trai lên cách dễ dàng.Lúc này Nhan Họa càng thêm lo lắng, nhìn phản ứng của Kỳ Trạch, đoán chừng bọn họ và Âu Dương Cảnh chơi khá thân với nhau, cho nên ta mới có thể thoải mái bước vào phòng ngủ của bọn họ như vậy.

      “Hu hu...ba ba hư, Dương Dương muốn về nhà! Dương Dương muốn chơi với em trai mà...đừng mà ba ba...”

      Tiếng hét chói tai vang lên trong phòng, Nhan Họa trợn mắt há mồm nhìn Dương Dương bị Âu Dương Cảnh bế lên, hai tay giãy giụa muốn xuống, nhưng lại bị ta thoải mái chế trụ lại.

      “Nhan Họa, Kỳ soái ca, nếu hai người tiện chúng mình đây, lần sau lại tới chơi.Dương Dương, đừng quấy nữa, về nhà ba ba nấu cháo cho con ăn...”

      “Hu hu, Dương Dương muốn ăn cháo, Dương Dương muốn ăn KFC cơ!”

      thanh náo loạn của hai bố con Âu Dương Cảnh dần dần biến mất.Đóng cửa lại, Kỳ Trạch quay về phòng, thấy Nhan Họa nhíu mày ngây ngốc ôm bánh bao , liền tới bế con trai lên.

      “Đứa bé đó là con trai của Âu Dương Cảnh và Đàm Minh Thiên, tên là Âu Dương Dương, nhà bọn họ cũng ở gần đây, thường xuyên đến chơi với Duệ Duệ.” Kỳ Trạch giải thích, sau đó tiếp: “Được rồi, tại có ai quấy rầy nữa, em tiếp tục ngủ .”

      Kỳ Trạch bế con trai ra ngoài, thuận tay đóng cửa phòng lại giúp .

      Đóng cửa lại, Kỳ Trạch cúi đầu nhìn con trai tròn mắt nhìn mình, nhịn được nở nụ cười thích thú.

      Nhan Họa ngây ngốc nhìn cửa phòng đóng lại, lúc lâu sau mới lấy lại được tinh thần.

      dùng sức vuốt mặt, động viên mình phải bình tĩnh.Chỉ là con gấu Âu Dương Cảnh cưới nữ thần Đàm Minh Thiên, sau đó sinh ra chú gấu con giống như thôi mà.

      Thay xong đồ ngủ, Nhan Họa bò lên giường, cố gắng chìm vào giấc ngủ.

      *

      Trời hơi hửng sáng, Nhan Họa mở mắt ra.

      có chút ngây dại vì trông thấy rèm cửa được che kín, bên trong phòng mờ tối.Đưa tay ra cầm lấy điện thoại di động tủ đầu giường, mở màn hình lên, lúc này là 6:15 phút sáng.

      Nhan Họa nằm lại giường, hôm qua trượt băng, vận động nhiều lại té mấy lần, cho nên tại toàn thân có chút ê ẩm, cơ thể mệt mỏi muốn ngủ nhiều thêm chút, nhưng lý trí trở lại.

      Quả nhiên, tỉnh dậy là có thể quay về mười năm trước.

      Vừa rồi bởi vì quá kích động khi nhận được điện thoại của mẹ, cộng thêm việc nhìn thấy Âu Dương Cảnh và con trai của , làm cho cố gắng mãi mà vẫn ngủ được, biết mất bao nhiêu thời gian nữa, mong là kịp giờ để cho bọn họ về nhà ngoại.

      Nghĩ tới đây, Nhan Họa lại nhớ đến bức thư mà Nhan Họa tương lai gửi cho mình, cũng viết hồi rồi, biết lần sau xuyên có thể nhận được câu trả lời hay .
      Last edited: 4/11/16

    2. Ngân Nhi

      Ngân Nhi Well-Known Member Staff Member VIP Trial Moderator Super Editor

      Bài viết:
      1,304
      Được thích:
      47,158
      Chương 26
      Edit: Ngân Nhi

      Nằm lười giường lúc, Nhan Họa mới ngồi dậy.

      Lúc Nhan Họa rửa mặt thay đồ ngủ xong tới phòng khách thấy bố ngồi ghế đọc báo, mẹ trong bếp nấu bữa sáng.Bố mẹ nếu buổi tối có việc gì mỗi sáng đều dậy rất sớm.

      “Con chào bố ~” Nhan Họa chào bố rồi ngồi xuống bàn ăn, uể oải ngả đầu ra sau ghế.

      Bố Nhan Họa thấy tinh thần con được tốt : “Sao hôm nay con dậy sớm thế? Muốn ngủ thêm cứ ngủ , dù sao hôm nay cũng là chủ nhật, phải học.”

      sao đâu ạ, con quen dậy giờ này rồi, có muốn ngủ tiếp cũng được.” Nhan Họa mệt mỏi , chuyện mấy câu với bố chợt nghe thấy tiếng kêu của mẹ trong nhà bếp, liền đứng dậy vào xem.

      Bữa sáng hôm nay mẹ làm món sủi cảo hấp, sủi cảo để trong lồng nhìn trong suốt đẹp mắt, nóng hôi hổi, Nhan Họa lập tức lên cơn thèm ăn, đưa tay muốn giúp mẹ mang lồng hấp ra bàn ăn nhưng lại bị mẹ đẩy ra.

      ra ra, tay con da mỏng, bị bỏng làm sao? Chỗ này cần con giúp gì đâu, ra gọi A Lãng dậy ăn sáng .” Mẹ Nhan Họa đẩy ra ngoài, sau đó cao giọng : “Ông kia, còn qua đây giúp tôi, suốt ngày chỉ biết chờ ăn thôi!”

      Bố Nhan Họa quen với tiếng quát của vợ, nghe vậy liền đặt tờ báo xuống, vừa đáp lời vừa chạy vào phòng bếp.Thấy con bị đuổi ra tinh nghịch nháy mắt với mình, bèn vỗ đầu cái rồi vào bếp giúp vợ.

      Nhan Họa rất nghe lời chạy vào phòng em trai, cố gắng đánh thức cậu em ngủ say như heo dậy.

      “A Lãng, dậy ! Bữa sáng hôm nay có bánh sủi cảo mà em thích đấy, nếu dậy cả nhà ăn hết sạch, để phần cho em đâu!” Nhan Họa lật tung chăn của cậu em lên, phát nó chỉ mặc mỗi cái quần lót để ngủ, nhất thời có chút khinh bỉ dáng người của nó.Con trai 14 tuổi trổ mã, thân hình yếu ớt, da trắng nõn, nhìn chả khác gì con gà luộc.

      Nhan Lãng tỉnh ngủ vì quấy rầy của chị, tuy biết là chủ nhật, nhưng nếu có người gọi dậy ăn sáng phải ngoan ngoãn nghe lời.Thế nhưng bình thường nếu Nhan Họa mà có ngủ nướng mẹ cũng gì, trong lòng mẹ luôn nghĩ, con sinh ra là để cưng chiều, giống như con trai, cho dù đứa con trai này có đẹp hơn con cũng thế mà thôi.

      Lúc Nhan Lãng vệ sinh cá nhân xong ra ngoài thấy cả nhà ngồi ăn sáng, bàn đặt hai khay sủi cảo, trước mặt mỗi người đều có chén con đựng nước tương ngâm với dấm nhà tự làm dùng để chấm sủi cảo.

      “Hôm nay chủ nhật, hai chị em con có đâu chơi ?” Mẹ Nhan vừa ăn vừa hỏi.

      Lúc ăn cơm gia đình luôn rất náo nhiệt, hầu như là cơ hội để cả nhà chuyện với nhau, nghĩ cái gì cái đó.

      “Con hẹn Đàn Tử đến thư viện làm bài tập ạ.” Nhan Họa .

      “Con làm xong hết bài tập rồi, có việc gì để làm, hôm nay cùng bố mẹ ngồi xem TV!” Nhan Lãng nịnh bợ .

      Mẹ Nhan nghe con trai vui vẻ thôi, song vẫn càm ràm : “Mẹ cần con theo, đọc sách , sau này thi đỗ đại học mẹ mới vui được.Bố Nhan, nếu có ra ngoài đưa A Họa đến thư viện luôn , dù sao cũng thuận đường mà.”

      Bố Nhan Họa cười híp mắt đồng ý.

      Sau khi ăn sáng, Nhan Họa thu dọn đồ đạc rồi cùng bố ra ngoài.

      Lái xe từ nhà đến thư viện mất khoảng nửa tiếng.Đến nơi, ba Nhan hỏi: “A Họa, hôm nay con định ở thư viện bao lâu? Có cần bố đến đón con ?”

      “Chắc phải đến xế chiều ạ! Việc ở công trường biết bao giờ kết thúc, bố cần gấp gáp quay về đâu ạ, bố lái xe cẩn thận nhé!” Nhan Họa .

      Bố cười, lấy trong ví ra hai trăm đồng đưa cho , “Buổi trưa con muốn ăn cái gì cầm tiền mua, lúc về nếu xe buýt đông quá cứ gọi taxi, đừng tự làm khổ mình.” Bố Nhan biết nếu phải chen chúc xe buýt con chắc chắn chịu được mùi hỗn độn đó, lúc xuống xe lại nôn thốc nôn tháo cho xem, nhìn thấy con như vậy, người làm bố đương nhiên đau lòng.

      “Con biết rồi ạ, con cảm ơn bố, bố hào phóng nhất!” Nhan Họa vui vẻ ra mặt, vẫy tay chào bố rồi chạy vào thư viện.

      Lúc Nhan Họa ngồi vào phòng đọc tầng bao lâu Đàn Tử Quỳnh cũng đến.

      “Hôm qua về nhà có chuyện gì chứ? Kỳ Trạch có đưa các cậu đến tận điểm dừng ?” Đàn Tử Quỳnh vừa mở balo lấy đồ vừa hỏi .

      “Cậu yên tâm , cậu ấy cùng về tận bến nhà mình đó.”

      Nghe xong, Đàn Tử Quỳnh gật đầu : “Quả nhiên, Kỳ Trạch thoạt nhìn rất khó gần, nhưng là người rất đáng tin cậy, chỉ cần bỏ qua gương mặt và cái miệng độc địa là được.” Lấy sách vở ra xong, lại ghé sát vào Nhan Họa, bí mật : “Cậu biết đâu, khoa Văn của chúng ta có nhiều nữ sinh thầm mến cậu ta lắm đó, ngay cả Đàm Minh Thiên cũng thế, đáng tiếc Đàm Minh Thiên là dạng kiêu sa đài các, chắc chắn hạ mình để theo đuổi đâu, nếu với điều kiện của cậu ấy việc theo đuổi Kỳ Trạch cũng phải là quá khó, dù sao cũng là hoa khôi của khoa chúng ta mà.”

      Nhan Họa cũng biết chuyện này rồi.Hơn nữa, nghĩ đến tương lai cùng cậu ta kết hôn, còn sinh ra bánh bao tên Kỳ Duệ trong lòng lại cảm thấy được tự nhiên.Còn nữ thần Đàm Minh Thiên cũng bị khuất phục bởi theo đuổi dai dẳng và mạnh mẽ của Âu Dương Cảnh thôi.

      Điều kỳ diệu của tương lai đúng là khiến cho người ta khó có thể đoán trước được.

      “Nhưng đáng tiếc là, những nữ sinh thầm mến cậu ta lại có đến người dám theo đuổi, nghe là do hồi lớp mười, cậu ta buông lời phũ phàng với nữ sinh sau khi được bạn đó tỏ tình, làm cho người ta sợ phát khóc.” Đàn Tử Quỳnh dừng chút rồi tiếp: “Cậu ta chính là người như vậy đó, nhưng cũng chính vì tính cách đó nên cậu ta mới độc thân đến bây giờ, hoàn toàn tránh xa đám nữ sinh như lang như hổ kia.Trường chúng ta tuy có rất nhiều học sinh giỏi, nhưng cũng có cả những thiên kim thiếu gia nhiều tiền rảnh rỗi, học như chơi vậy, nghe có mấy nàng thiên kim tiểu thư cũng chú ý đến Kỳ Trạch, ví dụ như Ngô Tinh Tinh ở lớp bên cạnh, cậu ta tiếp cận Kỳ Trạch nhiều lần rồi, nghe còn cùng với nam sinh trường khác thuê phòng...”

      Nhan Họa cuối cùng chịu nổi : “Này! Cậu là con , đừng có mấy chuyện đó!”

      “Hi hi ~ biết rồi.” Đàn Tử Quỳnh nữa.

      chuyện xong, hai người im lặng ngồi làm bài tập.

      Nhan Họa tuy mắt nhìn vào đề thi số học, nhưng trong lòng lại nghĩ đến Kỳ Trạch của hai giai đoạn.

      Nếu đem so sánh với Kỳ Trạch 17 tuổi hình như có vẻ quen thuộc với Kỳ Trạch 27 tuổi hơn phải, chắc là bởi vì ba lần xuyên đều có tiếp xúc với ta ở cự ly tương đối gần, thời gian chung đụng cũng nhiều hơn.Hoặc có thể là do cảm thấy Kỳ Trạch 27 tuổi chẳng có liên quan gì với Nhan Họa 17 tuổi, cho nên mới có suy nghĩ gì đặc biệt, thậm chí còn cảm thấy ngày càng xa lạ với Kỳ Trạch 17 tuổi hơn rồi...

      Nếu bây giờ mà thấy xa lạ như vậy, tương lai sao có thể kết hôn sinh con với ta cơ chứ?

      Tương lai đó, tại cũng chưa thể là thích hay ghét được.Mà cái suy nghĩ, chính là việc nếu bay đến tương lai rồi thế vào thân phận người khác, rồi biết trước được chuyện tương lai, có ảnh hưởng gì đến tại hay ?

      Nhan Họa cảm thấy hơi nhức đầu, hoàn toàn hiểu nổi loại chuyện này, có lẽ lần sau đến tương lai hỏi thử Kỳ Trạch xem sao.

      buổi sáng trôi qua rất nhanh, hai người thu dọn đồ đạc rồi tới quán ăn nhanh gần thư viện để ăn trưa.

      Đàn Tử Quỳnh uống ngụm canh trứng rong biển, khổ sở : “Tuần này phát hai cái đề số học khó ơi là khó, khó đến mức khiến mình thấy mình ngày càng ngu xuẩn! Cậu có thấy thế ?”

      Nhan Họa gật đầu, cũng buồn rầu : “Có mấy câu mình làm mãi được...Vốn muốn hỏi cậu lại thấy bài của cậu cũng trống .”

      Đàn Tử Quỳnh méo miệng, môn số học là điểm yếu của các , nhưng kể ra Nhan Họa học toán vẫn giỏi hơn chút.Nhưng Đàn Tử Quỳnh lại giỏi văn hơn Nhan Họa, điểm văn của luôn ở top cao trong trường, thậm chí mỗi năm trường học lại cử học sinh thi hùng biện tiếng , Đàn Tử Quỳnh luôn được tuyển chọn đầu tiên.

      “Thế này ổn.” Đàn Tử Quỳnh cắn đũa, cau mày : “Sang năm phải thi tốt nghiệp rồi, nếu số học còn kém năm sau chỉ còn biết khóc thôi.Hay là chúng mình đăng ký lớp luyện thi ! , thay vì luyện thi ở ngoài, bằng chúng ta tự lập nhóm học tập trong lớp, những người học giỏi toán giúp cho những người kém.Được đó, ý này hay, Tô Trọng Tuấn học toán tồi, cậu ta còn quen nhiều nam sinh bên khoa học tự nhiên, nhân cơ hội này bảo bọn họ sang dạy cho chúng ta...”

      Đàn Tử Quỳnh càng càng hăng, Nhan Họa nghe cũng thấy ổn, hai người liền bắt đầu vào thảo luận phương án này.
      Last edited: 4/11/16

    3. Ngân Nhi

      Ngân Nhi Well-Known Member Staff Member VIP Trial Moderator Super Editor

      Bài viết:
      1,304
      Được thích:
      47,158
      Chương 27
      Edit: Ngân Nhi

      Thứ hai đến trường, Đàn Tử Quỳnh tranh thủ thời gian nghỉ ngơi kéo Nhan Họa tìm Tô Trọng Tuấn.

      Tô Trọng Tuấn vừa mượn sách ở thư viện, định mở ra đọc bỗng thấy hai người tới ngồi trước mặt cậu, khỏi có chút khó hiểu.

      “Bàn Tử, chúng mình có việc muốn bàn bạc với cậu.” Đàn Tử Quỳnh xong liền thẳng vào vấn đề chính, trình bày kế hoạch học tập của mình cho cậu ta biết.

      Tô Trọng Tuấn nghe xong cũng cảm thấy rất hợp lý nên đồng ý ngay.Trước đây cũng có người khởi xướng rồi, nhưng vì cảm thấy chưa cấp bách nên tổ nhóm học tập dần dần tan rã.Mà bây giờ bọn họ là học sinh lớp 12 rồi, trường của họ bởi vì ở ngay cạnh bộ giáo dục nên Nhị Trung cũng có lớp tự học buổi tối, hai ngày nghỉ có thể học thêm, song lớp học này cũng được nhiều người tham dự.

      Nghĩ chút, Tô Trọng Tuấn : “Được đó, nhưng phải có thời gian cố định.Cậu nghĩ xem có được nhé, hai tiếng sau khi tan học thứ hai tư sáu, thêm ngày thứ bảy nữa, trong khung giờ đó mọi người cùng nhau học.”

      Đàn Tử Quỳnh vỗ tay : “Tốt quá rồi.Nhưng địa điểm sao? Thư viện tầng có được ?”

      “Được.”

      Nhan Họa yên lặng ngồi bên nghe hai người thảo luận, mạo muội chen ngang, thỉnh thoảng lúc cần mới bổ sung chút thôi.

      Lúc ba người bàn bạc có người trở lại phòng học, thấy bọn họ ngồi xúm lại trò chuyện cũng tới ngồi cùng, cười : “Các cậu chuyện gì vậy?”

      Nhan Họa và Đàn Tử Quỳnh quay đầu nhìn sang thấy Liêu Vinh tươi cười để lộ răng nanh, Đàn Tử Quỳnh bèn đáp: “Mình với Bàn Tử bàn rằng tổ chức nhóm học tập.Bạn Liêu đẹp trai có muốn tham gia ? Thành tích của cậu cũng tệ, mọi người cùng nhau học tập, cùng nhau tiến bộ!”

      Liêu Vinh nhìn Nhan Họa cái, cười : “Đương nhiên mình rất vui lòng, Đàn Tử, cho mình tham gia với nhé.” Sau đó cậu cũng bắt đầu thảo luận cùng ba người luôn.

      Tô Trọng Tuấn nhìn Liêu Vinh cố tình chọn chỗ ngồi gần Nhan Họa nhất, mặt liền nở nụ cười hòa hợp, “Vừa rồi Đàn Tử môn số học của các cậu hơi kém, muốn được giúp đỡ bởi những người có thành tích số học tốt, bằng chúng ta tìm số người bên ban khoa học tự nhiên .”

      “Mình cũng nghĩ vậy.” Đàn Tử Quỳnh vui vẻ , “Bàn Tử, tuần này mình tương đối bận, bên ban khoa học tự nhiên mình giao cho cậu đấy, nhớ phải tìm được những người có thành tích tốt đó.”

      “Kỳ Trạch có được ? Cậu ấy có thể coi là thánh học tập đấy.”

      “Nếu mời được cậu ấy quá tốt rồi.” Đàn Tử Quỳnh càng thêm vui, trong lòng mọi người, ai nấy đều coi Kỳ Trạch là người thường, bởi vì cậu ta chẳng có môn nào là học kém cả, có thể là giỏi toàn diện, thành tích các môn học rất cao, kỳ thi cuối kỳ luôn đứng nhất toàn trường về điểm số, khiến cho người ta ghen tỵ.

      Người như vậy, căn bản cần phải học thêm gì hết, cũng chưa từng nghe cậu ta tham gia lớp luyện thi nào, cho nên ngay từ đầu Đàn Tử Quỳnh nhắm vào cậu ta rồi, nếu Tô Trọng Tuấn có thể kéo cậu ấy vào tổ nhóm đúng là còn gì tốt hơn.

      Mấy người thảo luận rất sôi nổi, chỉ có Nhan Họa là rối bời, cuối cùng, nghĩ binh đến tướng chặn, hết thảy cứ thuận theo tự nhiên thôi.

      Chờ đến buổi chiều tan học, Tô Trọng Tuấn và Đàn Tử Quỳnh hoàn thành xong nhân số tạm thời tham gia vào nhóm học tập, tổng cộng có chín người.Khoa Văn có Tô Trọng Tuấn, Đàn Tử Quỳnh, Nhan Họa, Liêu Vinh, Đàm Minh Thiên; khoa tự nhiên có Kỳ Trạch, Chu Dịch, Trình Dương, Âu Dương Cảnh.

      Những người này bình thường cũng có quan hệ khá tốt với nhau, trong bọn họ Kỳ Trạch là người có thành tích giỏi toàn diện, còn những người khác đều có những lĩnh vực am hiểu khác nhau, có thể hỗ trợ cho từng thành viên trong nhóm, tất cả đều có kết quả học tập tốt, chỉ có Âu Dương Cảnh là ngoại lệ.

      Đàn Tử Quỳnh thấy có tên Âu Dương Cảnh, kinh ngạc : “Tên Âu Dương này kết quả học tập tốt lắm, chẳng lẽ muốn nhân cơ hội này để chúng ta dạy cậu ấy à? Cậu ấy là dân thể thao, nên điểm nhập học cũng cao lắm.” Ý chính là, tên này lại muốn làm gì đây?

      Tô Trọng Tuấn liếc mắt nhìn Đàm Minh Thiên đứng bục giảng viết bài tập tiếng mà thầy giao cho, chữ của ấy rất đẹp, thanh tú lại nhã nhặn, nhìn vào khiến cho người ta thoải mái.Cậu giọng với Đàn Tử Quỳnh, “Mình tìm Kỳ Trạch, Âu Dương Cảnh lại vừa vặn ở bên cạnh, nghe thấy chúng ta có ý định lập nhóm học liền muốn tham gia.” Song lại hất mặt về phía Đàm Minh Thiên cái.

      Đàn Tử Quỳnh chợt hiểu ra vấn đề, chuyện Âu Dương Cảnh thích Đàm Minh Thiên chắc là cả trường đều biết rồi. người là nữ thần dịu dàng khoa Văn, người là dân thể thao có thân hình cường tráng như gấu, nhìn thế nào cũng thấy hợp.Trong mắt Đàn Tử Quỳnh Đàm Minh Thiên hợp với Kỳ Trạch hơn.

      Tuy vậy, Âu Dương Cảnh mặt dày theo đuổi hai năm mà vẫn chưa thành công, từ đó có thể thấy rằng Đàm Minh Thiên có vẻ khá kiên định với Kỳ Trạch, mà chuyện Đàm Minh Thiên thầm mến Kỳ Trạch lại rất ít người nhìn ra, hầu như là chỉ có các nữ sinh khoa Văn truyền miệng nhau mà thôi.

      “Được rồi, vậy tổ nhóm học tập bắt đầu từ tuần sau nhé.” Tô Trọng Tuấn : “Vì tuần này các câu lạc bộ đều trong giai đoạn tuyển chọn thành viên mới, chiều nào cũng bận rộn.Các cậu thấy sao?”

      “Đồng ý!”

      Giải quyết xong chuyện này, Đàn Tử Quỳnh với Nhan Họa: “A Họa, hội văn học của cậu làm xong poster quảng cáo chưa? Nếu xong rồi qua giúp chúng mình được ? Thứ tư bắt đầu chiêu mộ thành viên rồi mà vẫn chưa chuẩn bị xong poster, bực mình quá mất!”

      Nhan Họa méo miệng : “Mình mà giúp các cậu khác nào phản bội lại nhóm của mình hả?” Tài hội họa của Nhan Họa tệ, năm lớp mười vì muốn tích lũy chút tài nghệ nên học lớp mỹ thuật, sau đó tham gia vào hội văn học của trường, chịu trách nhiệm vẽ tranh minh họa cho các tác phẩm văn học và thiết kế poster quảng cáo cho câu lạc bộ.

      “Cậu đừng lo, mình qua với hội trưởng của cậu rồi, cậu có thể sang giúp bất cứ lúc nào.” Đàn Tử Quỳnh vui vẻ , “Hai ngày nay cậu cực khổ rồi, chúng ta thôi, buổi tối mình mời cậu ăn.”

      Nhan Họa bị kéo đến văn phòng của hội học sinh, kính dâng hai tiếng đồng hồ sau giờ tan học của mình, cuối cùng cũng hoàn thành xong tấm poster quảng cáo cho hội học sinh.

      Chiều thứ tư, sân trường, các câu lạc bộ dựng ô và bàn, trước mặt là poster quảng cáo, bắt đầu chiêu mộ thành viên mới.

      Nhan Họa phải là thành phần quan trọng trong hội văn học, cho nên phải chạy qua chạy lại liên tục để giới thiệu về câu lạc bộ cho các học sinh mới, chứ được ngồi yên chỗ dưới mái che.

      Tháng chín trời nắng vô cùng, gương mặt trắng trẻo của Nhan Họa vì phơi nắng mà đỏ bừng, mồ hôi chảy ròng ròng, vất vả mới được ngồi dưới mái che nghỉ chút.

      Liêu Vinh lúc đó tới, : “Cậu cần giấy ướt ?” xong liền giơ ra tờ giấy ướt.

      Nhan Họa nhìn cậu ta cái, rất lịch mà nhận lấy, cười : “Cảm ơn nhé.” Mặc dù hay chuyện với các nam sinh, nhưng nếu họ có những cử chỉ tốt với mình cũng lạnh lùng mà từ chối.

      Liêu Vinh là thành viên của câu lạc bộ phát thanh, chiêu mộ được số thành viên mới nên chạy sang xem tình hình tuyển chọn của hội văn học thế nào, nhân cơ hội đưa giấy ướt cho Nhan Họa, thấy từ chối trong lòng rất vui vẻ, mặt nở nụ cười rạng rỡ.

      “Tình hình bên cậu thế nào rồi?” Trời nóng , cậu hạn chế phơi nắng thôi, cẩn thận lại xỉu mất.” Liêu Vinh quan tâm , tiếng phổ thông của cậu rất dễ nghe, làm cho người ta cảm thấy thoải mái, mỗi buổi trưa chiều, chỉ cần là cậu chủ trì việc phát thanh có rất nhiều người lắng nghe.

      “Cảm ơn cậu, mình yếu vậy đâu, việc tuyển chọn vẫn chưa ra đâu vào đâu cả.” Nhan Họa ngắn gọn, sau đó suy nghĩ nhiều mà chuyện với Liêu Vinh vài câu.

      trò chuyện bỗng có người đến trước mặt họ.

      Hai người đồng thời nhìn sang, Liêu Vinh lập tức cười : “Ơ, Kỳ soái ca, cậu cũng tới à?”

      Kỳ Trạch nhìn hai người, đưa chai nước ô mai cho Nhan Họa, : “Đàn Tử bảo mình đưa cho cậu.” Sau đó nhìn Liêu Vinh: “Xin lỗi, có phần của cậu.”

      Nhan Họa nghe thấy là Đàn Tử Quỳnh đưa cũng ngạc nhiên, nhận lấy chai nước rồi với Kỳ Trạch: “Còn phải phiền cậu đưa tới, cảm ơn nhé.” Trong lòng nghĩ thầm, sao Đàn Tử Quỳnh lại đưa cho cậu ta chứ, trùng hợp gặp nhau sao?

      Kỳ Trạch gì, Nhan Họa cứ tưởng là cậu ngay, ngờ là cậu ta lại tới trước bàn hội văn học, đứng yên chỗ đó .

      Nhan Họa cảm thấy được tự nhiên, song cũng nghĩ ngợi nhiều, mời Liêu Vinh tiếng rồi mở chai nước ô mai ra uống.

      Liêu Vinh nhìn về phía Kỳ Trạch, đúng lúc thấy cậu ta cũng nhìn mình.Bốn mắt chạm nhau, Liêu Vinh nhướn mi, nhìn Nhan Họa uống nước, sau đó khiêu khích nở nụ cười với Kỳ Trạch.

      Kỳ Trạch thờ ơ, quay đầu chuyện với trưởng câu lạc bộ văn học tên Lương Chí.

      ra là họ có quen biết, nhưng điều này cũng chẳng có gì lạ, vì Lương Chí là học sinh ban khoa học tự nhiên.

      “Kỳ soái ca, hôm nay cậu có vẻ rảnh rỗi nhỉ.Giúp mình !” Lương Chí rất biết lợi dụng người ta, cần biết Kỳ Trạch tới đây làm gì, cậu cũng bỏ qua, “Cậu chỉ cần ngồi yên ở đây thôi, tan học mình mời cậu coca.”

      Kỳ Trạch nhíu mày ngồi xuống chỗ Lương Chí chỉ định, chân thon dài vắt chéo, ngoắt tay : “Được, mình chờ coca của cậu.”

      Lương Chí cười hì hì bảo bạn đến canteen mua coca, sau đó gọi Nhan Họa tới giao nhiệm vụ.

      Kỳ Trạch chỉ cần ngồi im chỗ, cần gì, làm mỹ nam lạnh lùng, hiệu quả vô cùng tốt, lập tức có đám nữ sinh lớp mười kéo đến bàn của bọn họ.Lương Chí cười tươi bảo Nhan Họa phát đơn đăng ký, hướng dẫn cho các em kia cách điền thông tin, thấy nhiều em đến như vậy, cậu liền quay lại giơ ngón cái với Kỳ Trạch.

      Kỳ Trạch liếc mắt nhìn cậu ta cái, lại lơ đãng nhìn đứng ngoài nắng dùng giọng dễ nghe của mình nhàng giải thích cách đăng ký cho các thành viên mới, thân hình yếu ớt, làn da trắng mịn màng đỏ ửng, ngay cả khi ấy theo thói quen chu môi đỏ mọng lên, cũng khiến cho cậu cảm thấy...cảm thấy...sao mà đáng đến vậy...
      Last edited: 4/11/16

    4. Diệp Duệ Linh

      Diệp Duệ Linh Well-Known Member

      Bài viết:
      367
      Được thích:
      481
      say nắng kkk
      phuongvutytyNgân Nhi thích bài này.

    5. Ngân Nhi

      Ngân Nhi Well-Known Member Staff Member VIP Trial Moderator Super Editor

      Bài viết:
      1,304
      Được thích:
      47,158
      Chương 28.1
      Edit: Ngân Nhi

      Vì trưởng câu lạc bộ văn học Lương Chí lôi kéo Kỳ Trạch sử dụng mỹ nam kế, cho nên năm nay lượng người đến đăng ký gia nhập câu lạc bộ đạt tới con số đáng mừng.

      Mặt trời ngả về Tây, sân trường các học sinh lần lượt ra về, các câu lạc bộ cũng bắt đầu thu dọn bàn ghế.

      Đàn Tử Quỳnh đeo balo, chạy đến tìm Nhan Họa.

      “A Họa, nhóm của cậu xong chưa?” Đàn Tử Quỳnh vừa hỏi vừa chào những người xung quanh, sau đó lại sắp xếp đống giấy tờ trước mặt Nhan Họa.

      “Xong rồi, sao bên cậu nhanh vậy?” Nhan Họa cầm chồng đơn đăng ký của các học sinh mới lên rồi hỏi.

      “Đâu có nhanh, bên đó vẫn còn bận rộn mà! Nhưng mình hết liên quan rồi, cho nên mới đến tìm cậu ăn tối. thôi, Bàn Tử là bọn họ mời đấy!” Đàn Tử Quỳnh thấy Nhan Họa xếp xong tài liệu liền giúp cầm lấy rồi đưa cho Lương Chí: “Lương Chí, cho Nhan Họa về sớm với mình nhé, việc còn lại các cậu tự làm được ?”

      Lương Chí rất thoải mái đáp: “Được, hôm nay Nhan Họa cũng vất vả rồi, các cậu .”

      Hai người vui vẻ chào Lương Chí, thu dọn đồ đạc rồi đến nhà gửi xe của trường.

      đường, Nhan Họa nghĩ đến chuyện, bèn hỏi: “Sao hôm nay cậu lại bảo Kỳ Trạch tới đưa nước cho mình vậy?” Chẳng lẽ chuyện dạo gần đây hay chú ý đến Kỳ Trạch bị bạn thân này phát ra rồi ư?

      “À, chuyện này...Mình và Bàn Tử lúc chiều rất bận, đám học sinh khóa dưới lại mua rất nhiều nước, vừa vặn có cả nước ô mai cậu thích, lại trông thấy Kỳ Trạch ngang qua, thấy cậu ấy có việc gì làm nên mình mới bảo cậu ấy đưa qua cho cậu.” Đàn Tử Quỳnh nhún vai cái rồi tiếp: “Ngoài cái miệng độc của cậu ta còn lại nhân phẩm coi như tệ, xem ra chúng mình nghĩ sai về cậu ấy rồi.” Đối với Đàn Tử Quỳnh chỉ cần là người có tính cách tốt hoàn toàn có thể kết bạn được.

      Nhan Họa thấy có phát thầm thở phào nhõm.Đối với việc bay đến tương lai, tạm thời cho bất kỳ ai biết, hơn nữa có chắc cũng chẳng ai tin, lại nghĩ là đùa.

      Cho nên, cái chuyện bị bay đến tương lai sau giấc ngủ đối với quá hoang đường, tạm thời nên kể với ai cả, dù sao chỉ cần ngủ giấc là quay trở về được thôi, lại có thể sống tiếp cuộc sống của mình. đúng là rất hứng thú xen lẫn tò mò khi đến tương lai, song muốn phải ở đó mãi mãi thể quay về.

      Buổi chiều, Tô Trọng Tuấn cùng mấy nam sinh ngồi đợi các bạn quán hải sản, lúc các đến nơi trong quán đông nghịt người, nhóm của họ có cả nam và nữ, nhìn vào thấy trong đám nam sinh còn có cả Kỳ Trạch.

      “Hai người đẹp, còn thiếu hai cậu thôi đó, mau tới đây ngồi .” Âu Dương Cảnh ngồi cạnh Đàm Minh Thiên, vui vẻ .

      Nhan Họa và Đàn Tử Quỳnh tới, trùng hợp là bên cạnh Kỳ Trạch có hai ghế trống liền nhau, phía bên kia cậu ấy là Đàm Minh Thiên.Đàn Tử Quỳnh kéo Nhan Họa ngồi xuống bên cạnh Kỳ Trạch, điều này khiến rất mất tự nhiên, dám quay đầu nhìn người bên cạnh, sợ rằng mình lúng túng.

      Mọi người ngồi cùng nhau, sôi nổi về chuyện tuyển chọn của các câu lạc bộ, năm nay bọn họ học lớp mười hai rồi, cần phải đích thân xử lý chuyện của câu lạc bộ nữa, trừ số việc quan trọng, còn lại để cho các thành viên học lớp 11 giải quyết hết.

      Cho nên, ngoài chuyện tuyển chọn hôm nay cần bọn họ ra mặt từ nay về sau bọn họ cần làm gì nữa.Bắt đầu từ tuần sau bọn họ coi như trở thành cán bộ về hưu rồi.

      chuyện về câu lạc bộ xong lại đến chuyện học nhóm, mọi người đều rất hăng hái, dù sao ai cũng đều muốn được thể tài năng của mình để giúp các bạn trong nhóm tiến bộ hơn.

      Ăn cơm tối xong đến tám giờ, mọi người vui vẻ chào nhau rồi đường ai nấy về.

      Nhan Họa lái xe điện của mình về nhà, trong lòng thầm tự khen mình, hôm nay mặc dù ngồi cạnh Kỳ Trạch nhưng có biểu gì thất thố, rất tốt, cứ để mọi chuyện diễn ra theo tự nhiên thế thôi.

      Nhan Họa vui vẻ cùng Đàm Minh Thiên về nhà.

      Tô Trọng Tuấn lái chiếc mô tô của mình, cùng Kỳ Trạch đường, vừa vừa : “A Trạch, Quốc Khánh cậu có kế hoạch gì chưa? Chưa cùng nhau lên núi nhé?”

      Kỳ Trạch nhìn đèn đường phố, ngắm cảnh đêm náo nhiệt nhưng lại khiến con người ta khỏi cảm thấy tịch mịch, đáp: “ được rồi, mình định thành phố S.”

      “A?” Tô Trọng Tuấn sửng sốt, phản ứng lại rất nhanh, “Ba cậu gọi cậu qua đó à? Để làm gì vậy?”

      Tô Trọng Tuấn tới nhà Kỳ Trạch mấy lần, cũng khá hiểu hoàn cảnh gia đình của cậu ấy.Bố mẹ Kỳ Trạch ly hôn lúc cậu ấy mới bốn tuổi, sau đó mau chóng lập gia đình riêng và có con, Kỳ Trạch được tòa án phán ở cùng bố, nhưng năm đó xảy ra số chuyện, mà chuyện này cũng chính là nguyên nhân dẫn tới việc ly hôn của bố mẹ cậu ấy.Sau đó bố Kỳ Trạch đến thành phố S làm ăn sinh sống, nhưng Kỳ Trạch khi đó kiên quyết chịu rời cùng bố, cuối cùng ông đành phải giao Kỳ Trạch cho ông nội, người cũng muốn xa quê chăm sóc.

      Bấy lâu nay, Kỳ Trạch vẫn sống cùng ông nội, tuy vậy vào mỗi dịp lễ Tết, bố mẹ cậu đều gọi cậu qua chỗ họ để đoàn tụ với nhau.

      Tô Trọng Tuấn cảm thấy sở dĩ Kỳ Trạch chơi hợp với bọn họ cũng là do nguyên nhân này.Bố mẹ ly dị từ khi cậu còn , khiến cho cậu có phần trưởng thành sớm hơn những đứa trẻ khác, cho nên tính tình mới lạnh lùng như vậy, nhưng bản chất vẫn rất tốt.Tô Trọng Tuấn chơi khá thân với Kỳ Trạch, cũng biết là tại sao, mặc dù chia lớp từ năm lớp mười , nhưng tình bạn này vẫn chưa bị phai nhạt chút nào.

      “Sinh nhật lần thứ mười ba của cậu em, muốn mình qua đó dự sinh nhật.” Kỳ Trạch lạnh nhạt .

      Tô Trọng Tuấn cười : “ ra là vậy, mình cũng quên mất chuyện này.Vậy mình với những người khác cũng được.” xong, cậu lại nổi hứng chuyển chủ đề: “Mình ngờ là cậu lại đồng ý tham gia vào nhóm học tập cùng chúng mình đấy, với thành tích của cậu căn bản cần thiết phải tham gia.”

      Có những người thông minh như vậy đó, chỉ cần cố gắng gấp đôi là có thể đạt được gấp mười lần thành quả của người khác rồi, Kỳ Trạch chính là ví dụ.Tô Trọng Tuấn cảm thấy, trong tương lai Kỳ Trạch thua kém bố của mình.Bố cậu ấy là doanh nhân thành đạt, Kỳ Trạch chắc chắn cũng đầu óc kinh doanh giống như ông.

      Nghe thấy ý trêu chọc của Tô Trọng Tuấn, Kỳ Trạch liền liếc cậu ta cái, gì.

      Có thể là do cảnh đêm của thành phố rất đẹp, ánh sáng chiếu lên khuôn mặt tuấn tú của Kỳ Trạch khiến cho cậu có phần trở nên nhu hòa hơn bình thường, làm cho Tô Trọng Tuấn ma xui quỷ khiến : “Đúng rồi, mình vẫn hiểu tại sao cậu lại thích Nhan Họa? Người đẹp Đàm Minh Thiên kia phải phù hợp hơn với mắt thẩm mỹ của nam sinh chúng mình sao?”

      Hỏi xong rồi cậu mới cảm thấy hỏng bét, Kỳ Trạch chưa từng với cậu về chuyện này, chẳng qua là cậu biết được sau thời gian quan sát Kỳ Trạch mà thôi, chứ Kỳ Trạch chẳng bao giờ ra, hơn nữa lại theo đuổi con nhà người ta, cậu hỏi thẳng như vậy đúng là nên...

      May là hôm nay Kỳ Trạch cũng bị ảnh hưởng bởi cảnh đêm nên cũng mẫn cảm như ngày thường, trầm mặc đáp: “ ấy rất tốt.”

      Câu này coi như gián tiếp thừa nhận là cậu ấy thích Nhan Họa rồi.

      Tô Trọng Tuấn tinh thần trấn động, hành động tiếp theo thể cho người ta biết điều là khả năng buôn chuyện của con trai còn đáng sợ hơn cả con .

      “Chỗ nào tốt vậy? Khí chất của cậu ấy tệ, thoạt nhìn có vẻ ngoan hiền, nhưng đâu thể bằng Đàm Minh Thiên được, Đàm Minh Thiên là nữ thần khoa văn, hơn nữa lại có vẻ thích cậu.Năm lớp mười chúng ta học cùng lớp, theo lý thuyết cậu phải thích Đàm Minh Thiên mới đúng chứ, Đàm Minh Thiên mới là nữ sinh xuất sắc nhất trong lớp chúng ta mà.”

      Kỳ Trạch bị giọng điệu đương nhiên của Tô Trọng Tuấn làm cho buồn cười, : “Cậu làm gì vậy Bàn Tử? giới thiệu sản phẩm để bán đấy à? Đàm Minh Thiên có thế nào mắc mớ gì đến mình? Đơn giản là mình thấy thích cậu ấy.Về phần Nhan Họa, mình lại, cậu ấy rất tốt.” Kỳ Trạch suy tư, “Lần đầu tiên khi mình nghe thấy giọng của Nhan Họa, mình chú ý đến cậu ấy rồi...”

      tới đây, cậu có chút lúng túng, bởi vì nếu chỉ chú ý đến người ta vì giọng làm sao coi là thích được.Việc này nghĩ thế nào cũng thấy ngốc, phù hợp với tính cách của cậu, cho nên cậu mới với các em mà tình nguyện giữ trong lòng.Bình thường cậu cảm thấy mình cũng có những biểu nào quá ràng, nhưng Tô Trọng Tuấn lại có phần trưởng thành hơn các nam sinh khác, cho nên mới có thể phát ra chuyện cậu thích Nhan Họa từ những cử chỉ nhất.

      Cho nên, khi nghe thấy Tô Trọng Tuấn hỏi, Kỳ Trạch hề cảm thấy ngạc nhiên chút nào.

      Tô Trọng Tuấn thầm cười trộm, cậu biết Kỳ Trạch lúng túng rồi, nên trêu ghẹo cậu ta nữa, bèn vấn đề khác: “Thế tại sao cậu theo đuổi người ta? Trường chúng ta cũng có rất nhiều cặp đôi, chỉ cần ảnh hưởng đến thành tích học tập các thầy quản đâu, mình tin đối với cậu cũng vậy thôi.”

      Kỳ Trạch gì, Tô Trọng Tuấn có cố gặng hỏi thế nào cũng được.

      Tô Trọng Tuấn rất thất vọng, song cũng biết Kỳ Trạch muốn thêm nữa, nếu có cố mấy cũng có kết quả gì.Tô Trọng Tuấn mặc dù chưa hề đương, nhưng lại rất thích hỏi han chuyện đương của các em, đáng tiếc vị này lại có vẻ khó chịu, muốn biểu lộ ra quá nhiều khi được cậu hỏi.

      Lúc hai người về hai ngã rẽ khác nhau, Kỳ Trạch mới mình suy nghĩ về chuyện này.

      Cậu còn lâu mới với Tô Trọng Tuấn, rằng cậu theo đuổi Nhan Họa là bởi vì biết phải theo đuổi như thế nào.Mỗi lần nhìn thấy đầu óc cậu lại trở nên trống rỗng, lúc phản ứng được mới phát là cậu lại bày ra bộ dạng ác liệt với Nhan Họa giống hệt như với các nữ sinh khác rồi, ngay cả cậu cũng cảm thấy giật mình kinh sợ! Chuyện mất mặt như vậy, cậu tuyệt đối cho người khác biết!

      Mà với thái độ của cậu như thế, Nhan Họa chắc chắn cũng muốn gần gũi với cậu đâu.

      Càng nghĩ càng thấy nản!
      Last edited: 4/11/16

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :