1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Hy du ký - Tinh Dã Anh

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Đôi mắt xám tro của Tề Thiên Sanh dấy lên vẻ hoảng loạn, nhanh như cơn gió rút roi bạc trở về, giơ chân chắn ngang cho nàng nga vào người tên Bạch Long Mã kia, người nàng vắt ngang cái chân dài của , chỏi biết tròn mắt nhìn ấm trà nóng bay thẳng về phía khách quý của tỷ phu.

      Bạch Long công tử hề tránh né, nhanh như chớp đưa tay đốn lấ ấm trà, trong tích tắc cả nước trà văng trong trung cũng có thể hốt trở về.

      “Hương trà thơm ngát. phiền tam nương đến đây đưa trà cho chúng tôi, đúng lúc BẠch mỗ khát. Khỉ ranh này, mang chén lại đây nào.”
      Nàng giật mình, ngoảnh lại nhìn vê phía Tề Thiên Sanh, chỉ thấy tay phải của chụp gọn ba cái chén ngọc trong khay của nàng, liếc nàng lạnh lùng.

      chụp được mấy cái chén đó từ khi nào vậy?

      vừa ném chén ngọc vừa làu bàu, “Tiếc , bỏng chết ngươi cho rồi!”.

      Bạch Long công tử vừa nhấc tay áo lên, đón được cái chén ngọc mà vưag ném đến, rót li trà vào đó, “Tam nương à, lại đây uống trà , nàng còn luyến tiéc cái chân con khỉ ranh kia làm gì, vắt người đó thoải mái lắm sao?”

      “À? Ta… Ta có.” Nàng vọi vàng chối rồi nhanh chóng lách qua người , dám nhìn sắc mặt của , khập khiễng bước đến trước mặt Bạch Long Mã.

      “Bạch Công tử.” Nàng cúi người chào, “ trùng hớp, lại gặp huynh ở đây.”

      BẠch Long Mã mím môi cười nhạt, rồi bông dung vươn tay ra sờ lên gò má nàng, “So với lần gặp mặt trước, dường như sắc mặt của tam nương tốt hơn nhiều. Xem ra khí hậu chốn kinh thành rất hợp với nương đấy.”

      “Đúng vậy đúng vậy, ta đến đâu cũng đều có thể quen nếp ở đó.” Nàng tính nhoẻn miệng cười đáp lại, bỗng dung bị người phía sau gạt qua bên khiến nàng có chút lảo đảo, đôi gò má cũng trượt khỏi bàn ta vươn ra của Bạch công tử.

      “Tránh ra! Đừng đứng ở đây làm vướng chân vướng tay người khác nữa.”
      Ngữ khí cung rắn của Tề Thiên Sanh khiến nàng xấu hổ đứng xắn gấu áo.

      Bạch Long Mã nhắm mắt thưởng thức ly trà, cười nhạt thắc mắc, “Thế tử gia Cửu thiên tuế này, sao tam nương lại ở chỗ của ngươi vậy?”

      Câu hỏi này khiến Đường Tam Hảo ngước mắt lên.

      “Nàng ta chỉ tạm thời ăn nhờ ở đậu ở chốn này, là rong rêu rơm rạ lẩn quấn vướng chân thôi.”

      Giọng nhàng lạnh như băng kia lọt vào tau nàng, xoát sâu trong đầu, khiến con ngươi nàng phút chốc như bị bóng đêm đen kịt bủa vây, thể tìm được lối ra,nàng khó xử cúi đầu thấp, đến lén nhìn cũng dám nữa.

      rất đúng, đúng đến mức nàng chẳng còn lời nào để phản bác lại, chỉ có thể cúi đầu cam chịu.

      đột nhiên rút roi về phải để bảo vệ nàng, nàng được hiểu nhầm ý .

      Nàng chỉ là nữ nhân ai thèm lấy, có nhà để về, là rong rêu rơm rạ ăn nhờ ở đậu trong nhà thoi. vốn cần quan tâm đến nàng, cũng chẳng cần giới thiệu nàng cũng với người khác.

      Nàng đương nhiên càng có tư cách hỏi ngược lại .

      Nàng phạm phải mấy điều tối kị của như thế còn mong chờ đối tốt với mình như trước nữa sao.

      “Bạch công tử, ta trước, hôm khác gặp lại.”

      Bạch Long Mã liếc xéo Tề Thiên Sanh cái, sau đó đưa mắt nhìn Đường Tam Hảo, cười , “Được rồi, tam nương, hôm khác chúng ta gặp lại.

      Sau khi Đường Tam Hảo rời khỏi mái đình giữa hồ, tâm tình Tề Thiên Sanh cũng chả thấy tốt hơn, ngược lại càng lúc càng tệ.

      “Người cũng rồi, ngươi còn khó chịu gì nữa?” Bạch Long Mã vừa thưởng thức ly trà trong tay vừa , “Sao nào? Ngươi sợ ta có hứng thú với nàng ư? Ái chà… Rong Rêu rơm rạ, ăn nhờ ở đậu, nghe cũng hay nhỉ.”

      “Ta cảnh cáo ngươi, ta mặc xác ngươi vì sao biết nàng hay ngươi có ý đồ gì, tóm lại, ngươi được có tình ý với nàng, tránh xa nàng ra chút. BẰng , ngươi chờ ngày bị tống cổ khỏi kinh !”

      là buồn cười quá, tại sao bằng hữu của ta ai cũng khuyên ta phải tránh xa tam nương chút nhỉ?”

      “… Tên khốn Lương HẠnh Thư vì sao lại cưới nàng?”

      Bạch Long MÃ giả vờ kinh ngạc, cong môi hừ , “Sao thế? Tam nương cho ngươi biết ư? Nhờ ơn ngươi ban cho mà nàng bị hủy hôn ước trướcmặt bao người. Bây giờ Hạnh Thư là muội phu của nàng rồi.”

      “…”

      Chuyện gì nàng cũng cho biết, dù chỉ là câu trách móc hay ấm ức cũng thốt ra trước mặt .

      Nàng luôn mồm gọi là sư phụ, đến khi bị người ta coi thường, sao lại cho biết? Xe, là người ngoài sao? Hay là, ở trong lòng nàng, tên kém cỏi, bởi vì nàng còn trông mong gì nơi nên chịu chuyện gì cho biết.

      Đường Tam Hảo thất thần bước con đường đá, làn khói trắng khẽ lách mình qua mấy phiến đá Thái Hồ đặt san sát hai bên đường. Tỷ tỷ , mấy tảng đá đó cần thấm nước có khói bốc lên, giá trị lớn vô cùng, hằng ngày tỷ phu đều cho người rưới chút nước lên đó, gặp phảo hôm nào trời mưa chẳng khác nào sương mù dày đặc khiến người ta lạc đường.

      Sau lưng truyền đến tiếng bước chân dồn dập, nàng xoay người lại, còn chưa kịp nhìn xuyên qua làn sương mờ đẻ biết người vừa đến là ai, cả người bị kéo áp xuống mặt đá Thái Hồ gập ghềnh. Nàng chớp mắt mấy cái, mãi mới nhìn mặt người kia.

      Tề Thiên Sanh.

      như phải chịu cơn tức giận nào đấy, cắn răng nhìn thẳng trừng nàng.

      Nàng lại trêu trọc gì à? mắng nàng vướng chân vướng tay, nàng liền tránh chỗ khác, sao còn muốn đuổi theo mà nhìn nàng trừng trừng thế này?

      “Rốt cuộc xem ta là gì hả?”

      “Ơ… ơ… ơ…?”

      ''Ta đáng tin đến thế sao? Cho nên ngay cả chuyện bị hủy hôn cũng lười cho ta tiếng?”

      Toàn thân nàng cứng đờ, rốt cuộc nàng cũng biết nổi nóng chuyện gì.

      Dĩ nhiên là nổi nóng. Đây là lí do tại sao nàng dám cho biết. đx giúp nàng nhiều như vậy, nàng vẫn chỉ là bùn nhão thể trát tường, tài nào gả được.

      Nếu như biết được nàng bị hủy hôn trước mặt bao người, xem thường nàng? Nếu như biết được nàng bị người ta bỏ mặc trong tân phòng, mãi đến khi bái đường mới biết mình phải tân nương, cười nhạo nàng?

      Chuyện uất ức mất mặt như thế, nàng vốn dám cho biết, lại càng muốn để cảm thất nàng là thứ phiền phức vứt ai thèm, quăng ai nhặt.

      “Dù sao bây giờ ta chỉ là súc sinh trong lòng , hễ thấy ta chê ta dơ bẩn rồi chạy xa đúng ? có thừa hi vọng cho tên súc sinh như ta, đúng ? có khí phách, có dũng khí tự mình gánh vác hết mọi chuyện, đúng ? Trước mặt tiểu gia giả bộ kiên cường, còn bản thân tự ggặm nhấm đau thương, muốn tỏ vẻ vĩ đại như cả thế giới này mắc nợ đúng ?”

      Giọt nước mắt lăn dài khỏi khóe mắt Đường Tam Hảo, rơi xuống tảng đá Thái Hồ, nhanh chóng bốc hơi thành khói trắng lượn lờ trong trung.

      LÀ ngươi bỏ trước, là ngươi buông tay mặc kệ chuyện của ta trước, sao giờ lại hung dữ với ta?”

      vươn đầu ngón tay muốn chạm vào gò má nàng, thế nhưng lại bị nàng khước từ gạt ra.

      “Ta chỉ là rong rêu rơm rạ tạm thời ăn nhờ ở đậu trong nhà ngươi mà thôi, ngươi muốn ta phải gì với ngươi đây? tằng ta vô dụng, bị người ta hủy hôn, ngươi giúp ta cướp vị hôn phu của ta về sao? Nếu ta ra. ngươi tin lời ta sao?

      “…”

      “Bản thân ngươi có gì hơn ta? Chính miệng ngươi ta có tư cách hỏi han chuyện của ngươi, chính miệng ngươi ta là kẻ bụng dạ khó lường, chính miệng ngươi muốn ta tránh xa ngươi ra mà!”
      L
      àn khói bám quanh bắt đầu dày đặc, lượn lờ len vào giữa hai người, khiến gần như còn nhìn nàng.

      cắn chặt môi, chậm rãi giữ lấy gáy nàng, rồi lặng lẽ ôm nàng vào vòm ngực cũng đau nhức của .

      Nàng nắm chặt vạt áo đỏ bóng của , khuôn mặt mềm mại rúc vào trong ngực , liên tục dụi nước mắt nước mũi lên người , kiềm chế được oa oa khóc lớn.

      “Ta ghét Điềm Nhi, ghét cha mẹ, ghét bị bẽ mặt, ghét bản thân có năng lực, ghét phải ‘được, được, được’, ghét bị người khác xem như quả bóng đá tới đá lui, ghét ngươi bảo ta tránh xa ngươi chút, ghét ngươi bảo ta là rong rêu rơm rạ.”

      “Vậy ta gọi nàng là gì nàng mới hài lòng?

      thanh êm ái dịu dàng đầy cưng chiều bỗng nhiên tuồn ra khỏi miệng , khiến cả cũng tưởng mình nghe lầm. hơi cúi thấp nười, khuyên tai bằng ngọc lạnh lẽo của chạm vào cổ nàng.

      Đến khi đôi môi của sắp chạm vào mà nàng nàng lại nghiêng mặt lùi về phía vách đá, muốn để mặc định đoạt quan hệ giữa hai người, càng muốn để mặc khống chế cảm xúac của nàng, muốn làm gì làm. để coi nàng như đồ chơi muốn đẩy nàng ra rồi lại muốn ôm chặt nàng lúc nào cũng được.

      Hành động chống cự của nàng khiến đôi mày nhíu lại, giữ chặt tấm lưng của nàng kéo sát vào người mình, sau lưng bỗng truyền đến tiếng lạnh lùng.

      “Tất nhiên gọi là dì út xinh đẹp rồi, chẳng lẽ con hi vọng tiểu di tử của ta bất chấp vai vế cùng còn chơi trò tình sao?”
      Last edited: 24/11/15
      Trâu thích bài này.

    2. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 24: Màn đùa cợt của Bạch Long công tử

      Type: Thanh mạn



      Tề Như Thích cười nhạt, hề tỏ ra khó hiểu khi thấy con trai mình cùng tiểu di tử quấn lấy chỗ, tựa vào tảng đá Thái Hồ trân quý của y làm chuyện bậy bạ.

      Đường Tam Hảo vội vàng chui ra khỏi lòng Tề Thiên Sanh, màng đến tâm tư của , cố tách ra xa tạo nên khoảng cách giữa hai người, rồi nôn nóng giải thích với tỷ phu, "Muội đến đây để..."

      "Là Song nhi bảo muội đến tìm Khuyển nhi và Long nhi dùng bữa đúng ?" Tề Như Thích tức giận chút nào, còn tìm lí do bào chữa giúp nàng.

      Đôi mày khẽ nhíu lại, ông ta cố ý kéo dài giọng trưởng bối của mình, "Khuyển nhi, con có muốn ở lại dùng bữa ?"

      Tề Thiên Sanh liếc xéo, buồn mở miệng, đôi tay vẫn còn lơ lửng giữa khoảng kia như lên án hành động rũ sạch quan hệ có lấy tí khí phách của nàng.

      "Nếu muốn cùng nhau dùng bữa, con nên biết điều chút, ở trước mặt ta lật bàn, cáu gắt, hoặc làm loạn cỡ nào cũng được, nhưng đừng làm mấy việc có phép tắc ấy trước mặt Long nhi."

      khí có chút nặng nề, Đường Tam Bảo lén đưa mắt nhìn trộm nam nhân đứng cạnh mình, vẻ bi thương hờ hững như ánh lên trong đôi mắt xám tro của , nhưng chỉ trong tích tắc lụi tàn.

      hề đưa mắt nhìn nàng lấy cái, lời nào vòng qua người phụ thân mình về phía cửa của Vương phủ.

      "Con đâu thế?'

      "Vào cung."

      "Ồ? ở lại dùng cơm ư?"

      Đôi môi mỏng của nhếch lên như thể châm chọc, "Ai muốn ở lại làm chướng mắt ông chứ?"

      "Ừm, con thế nhưng lại rất biết điều đấy."

      Đường Tam Hảo ở lại, ôm bụng đầy nghi hoặc mà dùng bữa.

      Tỷ phu rất kì lạ, ngay nàng cũng nhìn ra, là ông ta cố ý đuổi sư phụ Tề công tử . Trong bữa, ông ta gắp những thức ăn tròn tròn cho nàng nữa mà lại ngừng bắt chuyện với Bạch công tử, hỏi thăm tình hình của lúc còn ở Tây Dư, hỏi sau khi trở về có tính toán gì , lần đầu tiên hòa nhã dễ gần như trưởng bối bình thường vậy, thậm chí... còn giống người cha ân cần hỏi han con mình.

      Nàng cắn đũa, ăn thức ăn mà chả cảm nhận được mùi vị.

      Chẳng biết con khỉ kia có ăn uống tử tế , trong cung có người chuẩn bị bữa ăn cho , hầu hạ ăn ngon miệng sao? sống chẳng có quy tắc, ăn qua loa cho có, đến lúc vội, ăn được nửa liền quăng đũa chạy mất dạng, ai để ý hay dặn dò câu, mọi người cứ theo thói quen mà tiếp tục dùng bữa.

      Trong nhà có lấy người quan tâm có về ăn cơm nữa hay , hay về được bao lâu rồi, thích ăn cái gì. Có đôi khi thấy thức ăn bày bàn ngồi xuống dùng bữa, có đôi khi vừa bước chân vào cửa, thấy bàn ăn vơi gần hết, cũng quay đầu ăn nữa.

      Bạch Long công tử còn được đối xử hơn cả , được mở hẳn bàn tiệc lớn chiêu đãi riêng mình. Lần đầu tiên trong đời nàng cảm thấy được hữu của có chút đáng thương.

      Nếu biết được nàng thông cảm với , nhất định ôm nàng khóc to.

      Dùng xong bữa, tỷ phu đưa Bạch công tử đến thư phòng tiếp tục chuyện phiếm, tỷ tỷ bận bịu hầu hạ bọn họ, còn nàng ngồi ghế đá ngoài sảnh chính nhìn con đường đá uốn lượn.

      giờ, hai giờ trôi qua, phía cuối con đường đá vẫn có ai.

      Đột nhiên chiếc bàn đá cạnh nàng có thêm thanh kiếm bạc lóng lánh.

      Nàng quay đầu lại nhìn, Bạch Long công tử ngồi xuống chiếc ghế đá cạnh nàng cười .

      "A? Bạch công tử. Huynh với tỷ phu chuyện xong rồi sao?"

      "Ừm. Cũng sắp thôi, ta thấy nàng ngồi ngây ra ở đây nên muốn đến gọi nàng thôi." Gã thấy nàng cúi đầu quan sát thanh kiếm trong tay mình, liền chìa ra cho nàng xem, "Thế nào? Nàng thích binh khí à?".

      " , ta rành mấy thứ này, chỉ cảm thấy thanh kiếm này rất đẹp."

      "À, đây là vật tổ truyền của Bạch gia, là vật tiên phụ truyền lại cho Bạch mỗ, cầm cũng thuận tay nên tiện mang theo để chơi thôi."

      "Nhìn qua có vẻ rất lợi hại."

      "Món đồ chơi này lợi hại nhất ở chỗ nào, nàng có biết ?"

      Nàng lắc đầu.

      "Nó chính là bảo kiếm chém đôi quả tú cầu của Tiên đế đấy."

      "Ồ...ồ...ồ...? Vậy vị thập cửu Hoàng thúc nhẫn tâm kia dùng chính thanh kiếm này chém đôi quả tú cầu của Long nương đệ nhất mỹ nữ chốn kinh thành sao?"

      "Ồ, hóa ra nàng cũng nghe qua cái truyền thuyết nhảm nhí kia rồi à?"

      "Nhảm nhí? Là giả sao? Tôi bị lừa rồi à?"

      "Tam nương này, mấy thứ truyền thuyết như vậy đều nửa nửa giả, giả giả. Quả tú cầu đúng là bị chém đôi, nhưng Long nương trong truyền thuyết đó...Ha ha ha, quả dính dáng đến đệ nhất mỹ nữ chốn kinh thành."

      "Sao có thể như vậy được?! Bạch công tử, huynh từng gặp người này rồi sao?"

      Bạch Long Mã mím môi cách thần bí, "Đó chính là người mà tiên phụ lúc nào cũng nhớ đến, tuy ta chưa từng gặp qua, nhưng vì người đó, mà tiên phụ cả đời chẳng buồn thành gia lập thất, còn liên lụy Bạch mỗ cùng huynh trưởng đều bị tiên phụ thúc giục thành thân sớm. Tiên phụ sợ ta và huynh trưởng theo vết xe đổ của ông gặp phải nữ nhân hư hỏng mà lỡ dở cuộc đời."

      "Nữ nhân hư... hư hỏng ư?"

      "Nàng biết đó thôi, thứ mà vị Long nương kia thích phải bình thường đâu."

      "Vậy thứ gì?"

      "Xem hết dâm thư cùng những thứ dâm tiện trong thiên hạ này."

      "Ơ... ơ... ơ!!"

      "Để nhớ người đó, tiên phụ cất giữ rất nhiều loại sách hay, nếu tam nương có hứng thú đến nhà ta dạo chơi lúc ."

      "... Ô... chuyện này..." nghiên cứu dâm thư sao? Giờ nàng bị coi là người dì dâm đãng hạ lưu, tạm thời thắc mắc về trinh tiết của mình, lúc này còn chạy xem dâm thư? Như vậy dường như ... tốt cho lắm.

      " trả lời ta à, 'được được được' sao?"

      "... Ơ... Được... được... được." Chẳng phải nàng học được cách rồi sao? Sao vừa nhìn thấy nét cười ngây ngô nho nhã của Bạch công tử lại kiềm chế được mà ra chữ đó.

      "Vậy ta chờ nàng." Gã nghiêng mặt, chống cằm cười khẽ, "Mà này, nàng đợi hả?"

      Nàng sửng sốt, nhìn về phía Bạch Long công tử cách khó hiểu.

      "Chờ con khỉ kia ấy mà?"

      "..."

      "Nàng vẫn còn thích à?"

      Nàng cúi đầu, thừa nhận cũng phủ định.

      "Tam nương, Bạch mỗ rất tò mò, rốt cuộc con khỉ đó có điểm nào vừa mắt nàng thế?"

      Nàng kinh ngạc tròn mắt nhìn Bạch Long Mã.

      "Có đôi khi, con người ta cũng y như truyền thuyết vừa rồi vậy, sau khi tiếp cận mới biết, mới phát ra cũng đẹp đẽ đạo mạo như vẻ bề ngoài mà mình nhìn thấy, nếu con khỉ kia phải là người tự tin, có khí phách, có thể hô mưa gọi gió như trong lòng nàng nghĩ, thậm chí trái ngược hẳn với con người hoàn mỹ mà nàng vẽ ra, vậy nàng còn tiếp tục thích nữa ?"

      Nàng phải chú ý đến khoảng cách càng kéo càng xa này, những sùng bái mù quáng cũng cạn dần, còn là người mà nàng gặp ở Tây Dư nữa rồi. phải nàng thấy được mấy tật xấu như ích kỉ, ngang ngược, khó chịu của , phải nàng cảm nhận được đối với gia đình lúc nào cũng hời hợt lạnh lùng, đối với kẻ nào cũng đều cảnh giác đề phòng.

      "Nếu phải là nam nhân hoàn hảo như trong lòng nàng nghĩ, vậy chi bằng tam nương cứ phóng tầm mắt lên cao hơn chút mà thích ta ."

      "Ơ... ơ... ơ...! Bạch... Bạch công tử!"

      Lọn tóc hai bên má bị nam tử có nụ cười dịu dàng kia vân vê trong tay, gã cần tốn nhiều công sức cũng có thể chọc cho nàng đỏ bừng mặt lên, "... được! Huynh là người có vợ rồi đấy!"

      " phải là nàng ghét ta mà là ghen sao? Tam nương à, cự tuyệt nam nhân như vậy cũng vô dụng, nàng chỉ khiến càng lúc càng hứng thú với nàng mà thôi."

      Ngón tay dài quấn lấy lọn toc kia chợt đặt lên môi nàng.
      Last edited: 24/11/15
      Trâu thích bài này.

    3. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      "Ơ!" Nàng giật mình vội lùi về phía sau, sống chết mím chặt môi

      Gã bị dáng vẻ lo lắng sợ hãi của nàng chọc cho cười nắc nẻ, "Tính tình của ta tốt hơn tên kia nhiều, cũng nhen như Hạnh Thư, Bạch mỗ tự thấy bản thân kém cỏi thể gánh được trọng trách làm người chồng tốt, nhưng làm tình nhân tốt Bạch mỗ đây rất tự tin."

      "..." Vì sao ngay cả Bạch công tử sau khi đến kinh thành cũng trở nên biến thái như vậy.

      "Con khỉ kia đối với con nhà người ta vừa thét vừa gào vừa ồn ào vừa khó chịu, vừa biết tán tỉnh lại chẳng biết săn sóc người khác, thích hợp với tam nương đâu."

      "Bạch... Bạch công tử, ý tốt của huynh, ta xin nhận, nhưng mà..." Nàng tâm tư trĩu nặng, đành vạch áo cho người xem lưng mà ra chuyện đáng xấu hổ, "Nhưng ta cùng sư phụ Tề công tử làm ra chuyện đồi bại, là tàn hoa bại liễu rồi!"

      Đôi mày của Bạch Long Mã cau lại, đây đúng là cái cớ tốt nhất để cự tuyệt người khác, "Con khỉ kia chạm vào nàng rồi ư?"

      Nàng nặng nề gật đầu, gật đầu, rồi lại tiếp tục gật đầu.

      " hổ là cầm thú bốn mùa đều động dục được. dây dưa với thị thiếp của phụ thân, giờ đến cả dì mình cũng buông tha." Gã nhún nhún vai, đôi môi cong cong, nhoẻn miệng cười như chẳng có việc gì to tát, "Nàng sợ chuyện của chúng ta đụng chạm đến tự tôn nam nhân của khiến khinh rẻ nàng sao?"

      "..."

      "So với việc cùng con khỉ kia làm ra việc loạn luân, thà nàng cùng ta tình tứ . Nếu nàng sợ biết được, chúng ta có thể vụng trộm lén lút, để cho biết." Đôi mắt sâu hoắm của gã nhìn nàng cách chăm chú, "Tam nương này, Bạch mỗ đồng ý để bắt cá hai tay."

      Như vậy cũng để ý ư? Chẳng lẽ đây chính là tấm gương điển hình cũa những kẻ phong lưu phóng khoáng sao? Trong đầu Bạch Long công tử rốt cuộc nghĩ gì vậy? Ngoại tình lén lút tốt hơn cầm thú chỗ nào chứ?

      Vẻ mặt thất vọng vì lần nữa lại tin nhầm người của nàng vừa đáng thương vừa tội nghiệp gấp chục lần so với người bị lăng nhục, khiến Bạch Long Mã cuối cùng cũng thôi đùa cợt, nhe răng cười thành tiếng: "Ha ha! Tam nương, nét mặt của nàng lúc này là buồn cười quá, chỉ nhìn thôi cũng thấy ràng trong lòng nàng mắng rủa Bạch mỗ là hạng xấu xa."

      Gã tươi cười vỗ vỗ búi tóc đầu nàng, xoa đầu nàng hệt như dỗ con cún con mèo, "Chỉ đùa với nàng chút thôi, đừng xem là ".

      "Chỉ... chỉ là đùa thôi à?" Nét mặt nàng như bừng sáng hẳn lên, vui vẻ hớn hở!

      "Hay là tam nương cho rằng Bạch mỗ nghiêm túc?"

      "... phải!"

      "Ta thấy nàng cứ ngồi đây thất thần nên muốn chọc nàng cười thôi."

      "Bạch công tử, trò này chẳng vui chút nào." Nàng phụng phịu.

      "Vậy ngày mai nàng đến nhà ta chơi , ta kể chuyện cười khác hay hơn cho nàng nghe."

      "Ơ... ơ... ơ...?"

      "Chẳng phải khi nãy nàng đồng ý đến nhà Bạch mỗ chơi rồi sao? Trong nhà của ta có ít bí mật đáng xấu hổ của con khỉ kia đâu, như cái giường từng tè dầm này, bức họa mặc trang phục nứ nhi này, rồi cả lần đầu đọc dâm thư như thế nào nữa. Nàng có hứng thú muốn biết ?"

      Bạch phủ là trung tâm triển lãm tuổi thơ của con khỉ kia sao? Đây là thú vui oái oăm của Bạch công tử ư? Thu thập tất tần tật mọi thứ liên quan đến con khỉ kia, rồi sau đó sung sướng thỏa mãn ngắm nhìn vẻ mặt xấu hổ của ?

      lặng lẽ đến bên nàng, thần bí vào tai nàng, "Đây là bí mật riêng của chúng ta, nàng phải lén lút đến, được cho con khỉ kia biết".

      Gần đến nửa đêm, Tề Thiên Sanh mới chịu về phủ.

      Tiếng ríu ra ríu rít của Thị Kiếm với Phụng Tiên náo động cả khu vườn tĩnh lặng.

      "Thế tử gia à, đói bụng quá, mình xuống bếp tìm xem có chút gì lót bụng được ?"

      "Ừm, tôi cũng đói quá, Cửu thiên tuế à, tôi làm mì nhé, nhìn tôi vậy thôi chứ tay nghề làm mì là số đấy."

      "Thôi , Thị Kiếm à, đừng cậu tính làm món mì vụn đó như lần trước đấy!"

      "Chứ sao nữa, giờ còn cơm đâu."

      Tề Thiên Sanh suốt quãng đường chẳng tiếng nào, nhấc chân bước thẳng vào phòng.

      "Thế tử gia à, ngài ăn à?"

      " đói."

      "Sao lại đói, Cửu thiên tuế, ngài còn chưa ăn tối mà."

      "Tránh ra."

      cảm kích quan tâm của hai đứa mà đóng sập cửa, vừa xoay người, bàn đặt bát đầy cơm trắng cùng khay thức ăn.

      chậm rãi bước đến cạnh bàn, chỉ thấy tờ giấy đặt dưới bát cơm trắng.
      tờ giấy đó có vẽ cái đầu khỉ xấu xí cùng với mấy câu đơn giản...

      Phần cho ngươi ít cơm, dù nguội, nhưng ngươi được bỏ bữa, chịu khó ăn ít .

      Dì út.

      Trong tích tắc, tim như được rót đầy ấm áp, ngây ra đứng cạnh bàn lúng túng nhìn tờ giấy trong tay, biết nên tỏ ra thế nào cho phải.

      phải có ai chịu nấu cơm cho , phải có ai chịu hầu hạ , Thế tử gia bất cứ lúc nào cũng có thể sai hạ nhân vào bếp. Nhưng thể hạ lệnh bảo người ta làm điều thừa thãi, dặn dò lải nhải, quan tâm đến như vậy được.

      Cơm nguội, thức ăn cũng lạnh tanh, nhưng mùi vị lại sưởi ấm cả cõi lòng. thiếu chút nữa khống chế được bản thân mà chạy đến phòng nàng, kéo nàng ra để hỏi xem, làm cho quá nửa đêm rồi còn xấu hổ ngồi ngẩn trong phòng thú vị lắm sao.

      Chẳng phải nàng hiểu được thú vui của nam nhân sao? Chẳng phải nàng xem thường rồi sao? Chẳng phải nàng cho rằng còn là tên sư phụ Tề công tử khốn kiếp trong lòng nàng nữa ư? Chẳng phải nàng ghét lối sống súc sinh cầm thú của lắm sao? Chẳng phải nàng muốn dựa dẫm vào , còn làm như nhìn thấy nữa ư?

      Vậy vì sao còn giở trò khiến còn đường lui, khiến cảm thấy cho dù đây là mưu kế tiểu nhân, cho dù nàng dùng tâm kế nhằm đặt được mục đích của mình, cũng cam tâm tình nguyện đón nhận?

      Miếng đậu hũ này quả muối, nhưng lại có đường trong đó, hơn nữa còn ngọt đến tan cả cõi lòng.

      "Dì út gì chứ, dám vẽ tiểu gia thành con khỉ à, xì! Tốt xấu gì cũng nên viết rằng, sư phụ Tề công tử trong lòng ta, xin huynh hãy vui lòng nhận... ngốc mà!"

      "Ôi trời! Thế tử gia! Hèn gì ngài cứ đâm thẳng vào phòng chẳng buồn ngoảnh đầu lại, hóa ra lén giấu thức ăn trong phòng! Gian trá quá! Thị Kiếm! Mau đến đây , Thế tử gia có lương tâm, ở trong phòng ăn uống mình này!"

      "Này, tiểu tử thối, đây là đồ nữ nhân của ta để dành cho ta, ngươi muốn ăn sao bảo Tiểu Thúy của ngươi để dành cho ngươi ?!"

      "Thế tử gia, tôi với Tiểu Thúy rất lãng mạn, giống ngài với dì út của ngài đâu, củi gạo khói dầu dây dưa dùng dằng!"

      "Phụng Tiên này, cậu đừng có chọc Cửu thiên tuế, ngài khó chịu lại hất tung bàn ăn cho xem!"

      "Yên tâm Thị Kiếm, Thế tử gia nỡ đâu! Đúng Thế tử gia?"

      "..."

      Giờ Ngọ hôm sau, Tề Thiên Sanh sải bước đến biệt viện Đường Tam Hảo ở.

      Nhờ sắp đặt của ả tiểu thiếp đầy dã tâm kia, mà nàng được ở cách viện của khoảng sân .

      Chỉ cần hai ba bước là đến được phòng nàng.

      Gia đinh quét sân vừa thấy đại giá quang lâm, lập tức bước đến chờ sai vặt.

      "Thế tử gia, ngài đến đây là..."

      "Khụ, nàng ta đâu rồi?"

      "Ngài muốn hỏi Đường tam tiểu thư sao?"

      "Thừa thãi! Tránh ra tránh ra, tự tiểu gia vào đó xem."

      "... Chuyện đó, Thế tử gia à, giờ tam tiểu thư có trong phủ."

      "Cái gì? Nàng ta đâu rồi?" Đồ ngốc này, thèm với tiếng nào liền chuồn mất? Muốn làm cái gì thế? coi ra gì ư? Ở chốn kinh thành này nàng còn quen biết ai chứ? Dám khiến hụt hẫng thế này!

      "Sáng sớm hôm nay tam tiểu thư đến làm khách ở nhà Bạch Long Mã đại nhân rồi."

      "Cái gì?" Người hôm qua còn dựa vào lòng khóc nức nở, người hôm qua còn chừa cơm cho , người khiến trằn trọc cả đêm xem sáng nay phải chào hỏi thế nào, lại dám bỏ chạy đến nhà kẻ ba vợ, ngoại tình có tiếng kia à!

      "Ai cho phép nàng ta hả?"

      "Ưm... Là Song phu nhân , ra ngoài kết giao bằng hữu nhiều cũng tốt, nên tam tiểu thư liền..."

      Nữ nhân tráo trở lật lọng kia, quả nhiên nàng ta hề lòng với mà! Giờ sao đây?

      cần biết người mà tỷ tỷ bảo nàng quyến rũ là ai, nàng cũng có thể vội vã, bất chấp tất cả mà sà vào lòng người ấy được ư?

      Vứt bỏ cả cam tâm tình nguyện của ! Vứt bỏ cả tình cảm sâu nặng của !

      Vứt bỏ cả Đường đậu hũ của !
      Last edited: 24/11/15
      Trâu thích bài này.

    4. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 25: Ba vị phu nhân Bạch gia

      Type: ’ss



      Trong phủ bày biện đủ vật dụng liên quan đến con khỉ kia, đâu đâu cũng tràn ngập những kí ức ngây ngô, những kỉ niệm lúc ấu thơ còn chưa hiểu chuyện mà hẳn nam nhân trưởng thành nào cũng muốn nhắc lại.

      Như lúc thua cược, bị bắt phải mặc trang phục nữ nhi, từ đôi mày hờn dỗi đến ánh mắt hững hờ kia đều bị Bạch Long công họa lại hết, rồi treo bức tranh ấy ngay tường để ngắm, thần thái dáng vẻ của người trong tranh đều sinh động như .

      Rồi những thứ kinh điển quý giá như những cây gậy Như Ý thu được xếp khít giá sách, ngay chính giữa là quyển dâm thư vỡ lòng “Cháu trai, mau lên đây” của ai đó, chính dựa vào món đồ này mà mở mang kiến thức để làm nam nhân thực thụ.

      Lúc còn hiểu chuyện, cái gì cũng có thể làm, vậy ở bên cạnh lúc nào cũng kè kè vị Bạch Long công tử có khả năng ghi nhớ tất cả mọi kí ức xấu hổ của người khác, trưởng thành sớm chút cũng là lẽ dĩ nhiên.

      Nhớ lại lần đầu tiên xem dâm thư trong phòng riêng của Bạch thừa tướng, Bạch Long công tử còn có thể kể lại mấy câu hỏi ngốc nghếch giữa bọn họ lúc đó…

      “Đẫy đà là gì vậy?”

      “Sao ta biết được!”

      “Vậy nõn nà là gì thế?”

      đại loại là nữ nhân trong sách này rất béo đó mà.”

      “Ý ngươi muốn là, nam nhân này có việc gì làm liền đè lên người nữ nhân kia để ăn thịt sao? Vậy nữ nhân kia là gì thế, người sao có nhiều thịt vây?”

      “Muốn biết hỏi phụ thân ta ấy, chỉ cần ngươi dám là được!”

      “Theo luật cũ, cược xem người nào thua người đó !”

      “Lại muốn so xem ai tiểu xa hơn nữa hả? Thế đợi ta nhịn thêm tí nữa .”

      “Tiểu gia muốn so ngay bây giờ.”

      “Mặc kệ ngươi, có trời mới biết ngươi nhịn bao lâu rồi!”

      “Thế rốt cuộc… Là ai đến hỏi Bạch thừa tướng vậy?” Đường Tam Hảo nghe kể chuyện đến mê mẩn, phấn khích, nghe đến đoạn gay cấn, đương nhiên rất muốn biết kết quả.

      Vấn đề này rất trong sáng, nhưng nếu người nghe đầu óc trong sáng rất dễ hiểu nhầm, “Tam nương muốn biết Bạch mỗ với con khỉ kia kia ai thắng cược… hay là muốn biết giữa hai người bọn ta ai tiểu xa hơn hả?”

      “Ơ… ơ… ơ…! Hẳn là… sư phụ Tề công tử.”

      “Hả? Vì sao? Tam nương nên khinh thường Bạch mỗ như thế.”

      “Bởi vì bé trai nhịn lâu quá có thể tiểu rất xa, chẳng phải nhịn lâu lắm rồi sao?” Ưỡn ngực hóp bụng, ra sức mà tiểu, thử hỏi ai có thể thắng được chứ?

      Con khỉ kia… có phải chạm vào nàng ta rồi ? Sao lại có câu trả lời thuần khiết đáng đến vậy? Muốn làm nổi bật việc gã đường đường là Bạch Long công tử mà trong đầu chứa đầy rác rưởi à? Nhưng nếu phải bị người ta chạm qua, vậy nương bình thường cớ gì lại tự hủy trong sạch của mình chứ?

      Gã giấu kín suy nghĩ của mình, nét mặt vẫn tươi cuời hề thay đổi. Nàng lại vân vê gấu áo, hệt như có chuyện muốn mà chưa thể ra.

      Nhìn quyển dâm thư trong tay cùng bức tranh mý nữ hờn dỗi treo tường, rốt cuộc nàng cũng nhịn được mà mở miệng hỏi, “ ra huynh rất thích , phải ?”

      Bạch Long Mã bị câu hỏi kia làm cho sửng sốt, lại lần nữa cố giấu kín tâm tư của mình, “Đến nàng cũng cảm nhận được ư?”

      “Quá rồi còn gì, huynh cất giữ tất cả những thứ của như bảo bối thế này, lại còn tỉ mỉ nhớ từng chuyện giữa hai người, vì huynh thích nên mới true chọc bắt nạt , có đúng ?”

      “Haizz, Tam nương quả rất tinh tế thông minh, nhưng con khỉ kia lại khăng khăng nhận ra, còn ngừng làm tổn thương Bạch mỗ, ngay cả ca ca của Bạch mỗ cũng bị hại ít.”

      “Ca ca của Bạch công tử… chẳng phải qua đời rồi ư?” Lúc nàng vừa vào thành có nghe nhắc đến chuyện này.

      “Đúng vậy, nàng nghĩ xem là do ai hại?”

      Ý cười trong mắt gã chợt tắt.

      Đường Tam Hảo còn chưa kịp mở miệng hỏi, tên gia nô bên ngoài gõ cửa, cúi đầu bẩm báo: “Chủ gia, bên ngoài có rất nhiều người đem quà đến biếu, ngài xem có nhận hay ?”

      Như đoán trước, đôi mày Bạch Long Mã nhíu lại, hừ tiếng, “Quà biếu à? thôi, ra ngoài xem thứ nào”.

      Trong thành Lâm Dương, nhắc tên Bạch gia, có khối người vừa ao ước vừa tiếc thương.

      Ao ước chính là, hai đời Thừa tướng, người người kính trọng, Hoàng đế sủng ái, cả nhà vinh hiển.

      Tiếc thương chính là, cho dù Bạch gia giàu có như vậy, chung quy cũng chạy thoát câu tục ngữ “ ai giàu ba họ”.

      Bạch Phong Trữ trước kia tuy là người ngoại tộc, nhưng cúc cung tận tụy vì triều đình Trung Nguyên, bận bịu đến độ ngay cả hôn của bản thân cũng màng đến, lúc về già chỉ nhận hai đứa trẻ về nuôi.

      Vậy tại sao Bạch gia lại sa sút như vậy?

      Là do con cháu bất hiếu, ăn bám cha mẹ, vô công rồi nghề, ham mê hưởng lạc, miệng ăn núi lở ư? Hay là do đời sau vô dụng, thể thừ hưởng hết tài đức của tiền bối, có chí tiến thủ, chơi bời lêu lổng, tầm thường vô tích ?

      Tất cả đều phải.

      Thừa tướng Bạch Phong Trữ là người vô cùng thâm hiểm, cách dạy con cũng rất nghiêm khắc, khi ra tay dạy dỗ cho dù đứa trẻ kia có tư chất kém đến đâu cũng có thể đào tạo thành người có tài.

      Đại công tử Bạch Cổ Tấn, chức quan Thừa tướng, phò trợ Tiên đế, là người chính trực ngay thẳng, chấp pháp nghiêm minh, đến độ Thái hậu cũng phải nể y vài phần.

      Tiểu công tử Bạch Long Mã, chức quan Hữu đô Ngự sử, thông thạo sách luật, văn võ song toàn biết, ngoại trừ chuyện tình cảm cá nhân có chút hỗn loạn, quả tìm ra bất kỳ khuyết điểm nào khác của vị công tử phong lưu này.

      Nhưng chỉ tiếc người tài đức vẹn toàn như thế lại đắc tội Thái hoàng Thái hậu, cả hai đều bị trục xuất khỏi triều đình, đại công tử buồn bực mà chết, còn tiểu công tử lại bị đuổi khỏi kinh thành.

      Cũng giống như nhiều gia đình sa sút khác, từ đó về sau Bạch gia gượng dậy nổi, khó có ngày quay lại.

      Nhưng do ý trời hay do lòng người thay đổi, trong nháy mắt, thế lực triều đình biến đổi, Bạch Long công tử lại quay về kinh thành.

      Trước cánh cổng vốn vắng lạnh như chùa Bà Đanh giờ lại đông người như trảy hội.

      “Thời nay tình người vốn dựa theo thế lực, nếu có thế lực, tình người cũng bạc bẽo. Tam nương, là xấu hổ, lần đầu nàng đến nhà Bạch mỗ chơi, lại để nàng chứng kiến cảnh tượng khó coi này.”

      Bạch Long công tử cầm danh sách quà tặng trong tay, nhìn mấy xe quà trước mắt lắc đầu thở dài.

      “Tam nương này, nàng thử nhìn xem, chỗ này chừng có thứ nàng thích đấy. Nếu nàng để ý thứ gì cứ ra, Bạch mỗ tặng nàng.”

      “Ồ cần đâu!” Nàng lắc đầu nguầy nguậy tỏ ý khước từ.

      cần ư?” Trong mắt Bạch Long Mã dấy lên ý xấu xa, nhìn nàng , “ phải đồ của người trong lòng nàng tặng, nên nàng vui chứ gì?”

      , ta có ý đó.”

      “Vậy là do Bạch mỗ đủ tư cách tặng quà cho tam nương ư?”

      , Bạch công tử, huynh hiểu lầm rồi!”

      “Hay là tam nương ghét Bạch mỗ, cảm thấy ta dễ dàng tặng quà cho nữ nhân như vậy hẳn là người nghiêm túc?”

      phải vậy! Mấy… mấy thứ này đều là đồ đút lót, tôi muốn cất giữ tang vật đâu, bị bắt đó.” Đừng ép nàng ra mấy lời thẳng toẹt khó nghe thế này chứ, gã đút lót nàng để nàng giả vờ như thấy, kéo nàng vào chia của để nàng vờ như biết gì hết! Nàng cũng chạy mật báo, gã cần gì phải mua chuộc nàng như vậy chứ!

      “Phụt! Ha ha ha ha ha! Tam nương à, lí do cự tuyệt nam nhân của nàng sao mà đáng quá!” Gã dở khóc dở cười, mắt phượng khẽ liếc, thẳng ra suy nghĩ xấu xa của mình, “Nếu là đồ con khỉ kia tặng, nàng cũng nhận ư? Tiền tham ô của con khỉ kia nhiều tới mức mười cái đầu cũng đủ đền đâu”.

      “…”

      Nàng nhếch môi cười gượng khiến đôi mắt ngập ý cười của Bạch Long Mã cũng phải rũ xuống, gã im lặng tiếng nào, mãi lúc lâu sau, mới đột ngột chuyển chủ đề, “Tam nương có muốn gặp mấy vị phu nhân của Bạch mỗ ?”.

      “Hả?” Gã sợ mấy vị phu nhân hiểu lầm quan hệ giữa hai người bọn họ nên muốn giới thiệu cho nàng biết sao? Được đấy được đấy, vậy ắt tránh khỏi hiềm nghi, “Được được được”.

      Ba vị phu nhân Bạch gia dáng vẻ xinh xắn dịu dàng, khí chất hơn nguời, là hình mẫu tiêu biểu của tiểu thư khuê các, tất cả đều đúng như những gì nàng nghĩ, trừ việc – đó là cách xưng hô của các nàng đối với phu quân của mình rất quái lạ.

      “Nhị đệ, hiếm khi thấy đệ đưa nữ nhân về nhà, lần này có phải nghiêm túc đấy?” Đại phu nhân nhướng mày bước đến quan sát búi tóc tròn vo đầu nàng.

      “Đây là tình nhân của Long nhi ở Tây Dư đó ư? xứng gì hết.” Đôi môi nhị phu nhân cong lên có vẻ hài lòng.

      “Tiểu Long à, ít ra đệ cũng phải tìm người khi đứng cạnh chúng ta cũng bị lạc lõng chứ? Nhìn xem, đây là gì vậy? Hạ tiêu chuẩn của chúng ta xuống thấp tahr hại thế này.”

      “Ba vị tẩu tẩu*, khó khăn lắm tiểu đệ mới mời được nương này về nhà mình đấy, mấy tẩu cứ khó khăn như vậy là muốn tiểu đệ cả đời ở vậy cả đời sao?” Bạch Long Mã dở khóc dở cười thở dài.

      (* Tẩu tẩu: chị dâu)

      “Bạch… Bạch công tử, huynh mới gọi nương tử của huynh là… tẩu tẩu ư?!” Hóa ra việc vai vế loạn xạ chỉ là chuyện ở nhà nàng, mà là thú vui bất cứ hộ nào trong kinh thành cũng thích sao?

      “Nương tử? Long nhi, đệ vẫn chưa chuyện của chúng ta với tiểu muội này sao?”

      “Còn chưa kịp mở miệng nàng ta cự tuyệt đệ rồi, cho nên đệ muốn nhờ mấy tẩu đỡ lời giúp đây này.”

      “Ai da, tiểu Long nhà chúng ta đúng vị phu quân tốt, tiểu muội biết đệ ấy thương mấy vị nương tử chúng tôi nhiều đến nhường nào đâu. Hi hi!” Tam phu nhân vừa tỏ vẻ như true đùa, vừa chọc chọc vào búi tóc tròn vo ngô nghê kia.

      Mây lời bong đùa càng càng lắm nghĩa kia chỉ khiến Bạch Long Mã phải lắc đầu khẽ cười, sau đó gã đưa mắt nhìn về phía Đại phu nhân – người đứng đắn và nghiêm túc nhất.

      Đại phu nhân như thấu hiểu lòng người bước đến trước mặt Đường Tam Hảo nở nụ cười hỏi thăm, “ nương họ gì?”

      “A… Muội, muội họ Đường.”

      “Đường nương cũng biết việc ‘đệ thế huynh tẩu’ rồi chứ?”

      “Ơ… ơ… ơ…?” Đó là gì vậy?

      “Phu quân chúng tôi mất sớm, lúc lâm cung có ủy thác, khăng khăng muốn nhị đệ dựa theo phong tục của người ngoại tộc, đệ thế huynh tẩu, thay huynh trưởng chăm lo cho nửa đời sau của ba chúng tôi. Hi vọng Đường nương bỏ qua cho tập tục xấu này của người ngoại tộc chúng tôi.”

      Đệ thế huynh tẩu? Cho… Cho nên, ba vị phu nhân này phải là nuwongt ử của Bạch công tử, mà là tẩu tẩu lúc trước của gã ư? Bởi vì đại ca qua đời nên phải lấy hết bọn họ ư? Vai vế trong nhà gã còn loạn luân lí hơn nhà nàng nữa.

      Nhưng loạn loạn, bọn họ loạn liên quan gì đến nàng? Nàng có gì tốt mà để ý người ta? Nàng cũng phải là người gìn giữ nền nếp xã hội, khéo còn là phần tử tệ hại nhất trong số đó nữa kia.

      Mọi người đều bước chung con đường, nghĩ đến đó, nàng liền gãi đầu cười ngây ngô, “À à, sao, muội để ý chuyện đó đâu, ‘đệ thế huynh tẩu’ rất tốt”.

      “Đường nương quả là nữ nhi hiểu chuyện, mắt nhìn của nhị đệ tệ đâu!” Đại phu nhân mỉm cười hài lòng, nhưng nhị phu nhân lại có vẻ vừa ý.

      ngại ư? Đến cả việc này mà cũng để tâm? thế nào, nàng ta có phải nữ nhân ? là nữ nhân chắc chắn để ý, ta tin đời lại có nữ tử hào phóng đến vậy, cả ta trước khi vào cửa cũng đắn đo rất lâu! Nếu nàng ta ngaị để nàng ta làm bé !”

      “Ơ… ơ… ơ…?” Tại sao tự dưng lại bắt nàng làm tiểu thiếp? Chắc chẳng có nữ nhân nào lại cưỡng đoạt dân nữ như ba vị này hết!

      Ba vị phu nhân vứt sạch phong thái tiểu thư khuê các của mình mà ríu ra ríu rít, ồn ào nhốn nháo, dọa cho Đường Tam Hảo suýt phải quay người bỏ chạy, may thay Bạch công tử kịp thời nhàng cất giọng, xung quanh mới yên tĩnh trở lại…

      “Các tẩu tẩu, đừng bắt nạt nàng ấy, đệ nỡ.”

      Câu mập mờ kia khiến đầu Đường Tam Hảo giăng ra dấu chấm hỏi to đùng, mãi đến khi được Bạch Long Mã tiễn ra ngoài phủ, nàng mới đoán ra được Bạch công tử giới thiệu mấy vị nương tử với nàng là có ý gì. Gã muốn nàng chuyển lời đến con khỉ kia, gã cùng phu nhân của gã phải là quan hệ như nghĩ, vì bất đắc dĩ nên mới lấy người ta về đúng ?

      Ba chữ “được được được” này của nàng thể bao dung đến mức đó!

      được! Nàng có bản lĩnh đó, mấy chuyện mai mối, chuyển lời như thế nàng làm được!

      “Hôm nay chuyện phiếm đến đây thôi, Bạch công tử, ta trước đây.” Đừng nhìn nàng tha thiết như vậy chứ! Đừng ép nàng mà!

      lên tiếng trả lời, chỉ mỉm cười nhìn nàng lâu.

      “Vậy… hôm khác gặp.” Nàng thấy gã đáp lời, liền muốn nhân lúc này rời khỏi, gót chân còn chưa kịp nhích khuỷu tay bị níu ngược trở lại.

      “Tam nương, việc ta giải thích với nàng, nàng nhìn ra sao?”

      “Ta, ta đương nhiên biết huynh giải thích với ta, nhưng mà sư phụ Tề công tử …” Người thích là nữ nhân? Có đúng ? Có phải ? thích nữ nhân sao? Nhưng ràng rất thích trêu chọc Bạch công tử mà, ràng cả hai cũng thù hằn đến mức đội trời chung, vậy mà còn kiếm cớ dùng bữa chung với nhau, cố né tránh tình cảm được tự nhiên mà bọn họ nhận ra từ lâu.

      Cho nên, chừng hai người bọn họ được đâu!

      “Con khỉ kia đáng , cho nên ta muốn dừng chuyện thầm mến lại, chuyển sang người khác.”

      “Ơ… ơ… ơ…? Huynh cần nữa sao?” Tình địch nặng kí nhất chịu gác chuyện mến sang bên, lúc này nàng có thể gian trá cười sảng khoái, “Vậy muốn chuyển sang đối tượng nào?”. Chỉ cần phải phụ tề công tử là được, bất kể Bạch công tử có thích nam nhân nào nữa, nàng cũng có thể nhiệt tình giúp đỡ…

      “Nhưng trong lòng người đó có kẻ khác rồi.”

      “Người đó kết hôn rồi sao?”

      Gã lắc đầu.

      “Vậy sao, chỉ cần người ta chưa thành thân là được, cho dù trong lòng có đối tượng khác cũng có thể đoạt về!” Đó cính là điều mà sư phụ Tề công tử dạy nàng.

      “Nàng cho rằng ta nên đoạt người ta về sao?”

      “Đương nhiên, đương nhiên rồi, cứ tận sức chém giết !” Tốt nhất là tranh đoạt đến mức bận tối mắt, còn thời gian nghĩ đến người tình cũ.

      “Nếu tam nương thế, vậy được rồi, nàng chịu khó ở bên con khỉ kia vài ngày, Bạch mỗ đến đoạt nàng.”

      , Bạch công tử, ý của ta là…”

      “Con khỉ kia làm nên trò trống gì, nhưng ta khác, ta có thể trở thành người mà tỏng lòng nương mong muốn.”

      “Bạch công tử, ta…”

      “Bạch mỗ tham lam, chỉ cần có người quan tâm lo lắng ta dùng cơm chưa, ta thấy thỏa mãn rồi. Chúng ta hãy cùng chờ xem.”

      “Bạch công…”

      “Rầm.”

      Cánh cửa của Bạch phủ đóng lại.

      Đường Tam Hảo đứng ngây người trước cửa với vẻ mặt sợ sệt.

      Nàng vừa mới được người ta thổ lộ ư? Nhưng sao lại cảm giác như mình vừa bị người ta cự tuyệt rồi đá thẳng ra cửa thế này?

      Cửa phủ Bahcj gia đóng kín, Bạch Long Mã tựa vào cạnh cửa, đầu vẫn chưa quay lại nhưng miệng cười lạnh mà với người phía sau: “Hoàng thượng à, ngài mình trốn ra khỏi cung như vậy, muốn hạ quan ghi sớ tấu tội ngài sao?”.

      “Đó là nữ nhân mới xuất bên cạnh Tề Thiên Sanh đúng ? Chả trách ngươi lại có hứng thú với người đó như vậy, xì! Thay vì lãng phí thời gian người nữ nhân, chi bằng nghĩ xem có cách nào giúp trẫm lật đổ Tề Thiên Sanh . Ngày nào vẫn còn trong triều, ngày đó Thái hoàng Thái hậu vẫn nắm nhất cử nhất động của trẫm!”

      “Chậc chậc, mấy chuyện liên quan đến nữ nhân như vậy tiểu quỷ ngài hiểu được hết đâu, Tề biểu ca của ngài vì nàng ta mà thần hồn điên đảo, ta đoạt nữ nhân của , ngài xem con khỉ kia tức tối đến mức nào?”

      “Nếu ngươi muốn trả thù việc buộc tội ca ca ngươi nghiêm túc chút cho trẫm, trẫm có hững thú với việc con khỉ đó giận dỗi tức tối thế nào. Đúng rồi, ngươi có biết vị… tam tiểu thư nào ?”

      “Ừm? Chuyện gì?”

      “Hôm qua trong lúc ngủ mê, Lương Thái phó gọi tên nữ nhân đó. Thấy y ngày nhớ đêm mong, trong lòng mãi vấn vương nên trẫm quyết định phải tìm bằng được nàng ta đem đến làm quà ra mắt ân sư!”

      Bạch Long công tử nhíu mày, khóe môi hơi nhếch lên, thành mà đáp lời…

      “… À… may, hạ quan biết.”
      Trâu thích bài này.

    5. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 26: Muội phu đến kinh thành

      Type: Khánh Trần


      Ngay đầu ngõ cổng của Bạch phủ có tấm bia Tiên để ban cho Bạch thừa tướng, thấy bia đá ấy quan văn phải xuống kiệu, tướng võ phải xuống ngựa.

      Đường Tam Hảo chẳng phải quan văn cũng chẳng phải tướng võ, nhưng vì cỗ kiệu đợi ở tít xa ngoài ngõ, nàng đành tự bộ qua.

      Cũng sắp đến giờ dùng cơm tối, nàng dám để tỷ tỷ và tỷ phu phải đợi mình, liền rảo bước chạy như bay qua ngõ cổng kia, mặc kệ chân váy bám đầy bụi đất. Lúc nàng định rẽ qua khúc cua, bất chợt giọng kiều mang chút nũng nịu của Đường Tứ Điềm lọt vào tai nàng.

      "Điềm Nhi nổi nữa, sao lại đặt kiệu ở tít ngoài kia còn chúng ta phải tự bộ vào, bằng hữu của chàng cũng phách lối! Rốt cuộc quan phẩm của y cao đến đâu chứ?"

      Công tử áo xanh đứng bên cạnh vẫn hững hờ lên tiếng, lạnh lùng nhìn Đường Tứ Điềm ngồi xổm bên đường làm nũng chịu tiếp, y nghiêng người,khoanh tay đứng nhìn.

      "Này! Chàng đúng là đầu gỗ mà! Thấy thê tử mình bị hành xác mệt thế kia mà vẫn đứng khoanh tay xem như có gì à?"

      "..."

      "Lương Hạnh Thư! Đủ rồi đấy! Điềm Nhi là người mà chàng câm tâm tình nguyện lấy về, tại sao từ sau khi thành thân chàng cứ dùng khuôn mặt lạnh như tiền đó để đối diện với Điềm Nhi ?"

      "Ta hề cam tâm tình nguyện dắt theo. Nếu thấy mệt, để ta bảo người đưa về phủ trước, ta tự mình" Giọng ấy vừa trong vừa lạnh đến tê người

      " cần! Chàng bỏ mặc thiếp ở trong phủ lạnh lẽo, ngày nào cũng theo tên ranh kia, chẳng biết là bận bịu gì nữa! Chăm sóc trẻ con thú vị hơn ở cạnh Điềm Nhi sao? Hôm nay chàng cũng vội vội vàng vàng chạy đến đây đón nó!"

      " có biết bản thân mình oán giận ai hả?" Con ngươi đen co lại, giọng trầm u ám mang theo lời cảnh báo nặng nề.

      Đường Tứ Điềm cứng người lại, đôi môi run run, đương nhiên nàng biết mình oán giận ai rồi, chính là đương kim Hoàng đế... Nhưng nàng được nuông chiều từ bé, cha mẹ xem nàng như bảo bối mà nâng niu dỗ dành, sau khi đến kinh thành gặp hết quy tắc này đến quy tắc kia, chẳng ai thèm chú ý đến cảm nhận của nàng. Ngày nào phu quân cũng vào cung từ sớm, đến lúc quay về phủ Đế sư được Hoàng đế ban cho ngay cả cửa phòng của nàng y cũng lười gõ.

      Y cứ hoãn trì mọi việc chịu vào kinh, nhưng tam biểu tỷ vừa đến kinh thành chưa được bao lâu, y lại đội nhiên bảo muốn đến kinh thành nhậm chức. Đến kinh thành rồi, ngày nào cũng như bị ma nhập mà trốn tránh ánh mắt dò xét của nàng, ai biết được y ở ngoài làm những chuyện gì chứ, dù gì giờ đây bọn họ cũng ờ cùng thành Lâm Dương, biết có lén lút gặp mặt sau lưng nàng hay !

      "Điềm Nhi cũng hết cách rồi nên mới vậy, ai bảo tình nhân cũ của chàng cũng vào kinh thành ngay lúc này cơ chứ, theo dõi chặt chẽ chút sao được? Bằng để Điềm Nhi viết thư cho cha mẹ, nhờ họ gọi tam biểu tỷ về Tây Dư là xong chuyện, tránh cho Điềm Nhi khỏi phải nghĩ ngợi lung tung, đồng thời cũng tránh cho Lương ca ca chàng thấy bất tiện khi lỡ gặp tỷ ấy. Phu quân vốn muốn gặp lại tỷ ấy mà, có đúng ?"

      Đôi con ngươi đen chợt nheo lại, đôi tay đặt sau lưng cũng siết chặt hơn.

      "Phu quân à", nàng ta ngồi xổm mặt đất, vươn tay ra trước mặt y làm nũng nịu, " Điềm Nhi nỗi nữa, muốn được chàng bế cơ"

      "..."

      Rốt cuộc Lương Hạnh Thư chùn lòng, liền cuối xuống kéo Đường Tứ Điềm lên ôm ngang người, nàng ta sợ hãi thét lên tiếng, còn y thản nhiên nhìn sang chỗ khác, cất bước về phía Bạch phủ.

      Đường Tam Hảo trốn ở góc cuống cả lên, run rẩy quay đầu muốn bỏ trốn, nhưng Bạch phủ chỉ có ngõ này, lùi lại hay tiến lên đều là ngõ cụt, trước mắt chỉ có con đường duy nhất này thôi, chẳng lẽ nàng đành phải mặt dày chạm mặt họ sao?

      Lương Hạnh Thư càng lúc càng tới gần góc cua này, mỗi bước đều vang lên ong ong trong tay nàng, nàng nhắm chặt mắt lại, nép sát vách tường hít sâu hơi,chết chết! Cùng lắm nàng dũng cảm hi sinh, để muội muội và muội phu giết chết trước cửa Bạch phủ vậy!

      Cuộc chạm trán gượng gạo trong dự liệu của nàng lại hề xảy ra, mà đập vào tai nàng là tiếng vó ngựa lộc cộc từ xa truyền đến.

      Tiếng vó ngựa? Chỗ này sao lại có tiếng vó ngựa được? Đây là nơi Hoàng đế lập văn bia đó!

      Lòng hiếu kì chợt nổi lên, nàng mặc kệ ngại ngùng xấu hổ mà mở mắt ra.

      Chỉ thấy cát bụi mù mịt, rồi con ngựa cao to sắc lông đen tuyền đứng chắn trước mặt nàng. Bụi mù tung cao văng vào mặt khiến nàng chịu được mà ho liên tục.

      Đến khi cát dần rơi hết xuống, nàng mới thấy được vẻ mặt tối sầm cùng nụ cười chua chát của Tề Thiên Sanh, tay giữ chặt dây cương, từ cao nhìn nàng, rồi ung dung giễu cợt, "Di à, nhà tên họ Bạch chơi vui đến thế ư? Vui đến mức khiến dì lưu luyến muốn về nữa sao?".

      "Tề..." Nàng tính mở miệng, chợt nhớ còn có người khác ở đây, vội vàng ngậm chặt, nhưng tiếc rằng kịp nữa rồi. Tề Thiên Sanh chợt rời mắt về phía bên cạnh, đôi mắt xám tro bắt gặp hai người kia liền nheo lại hết sức nguy hiểm.

      Còn Lương Hạnh Thư dù chứng kiến cảnh náo loạn của Tề Thiên Sanh, nhưng lại luôn chỉ luôn chú ý đến Đường Tam Hảo nãy gờ vẫn đứng run rẩy bên góc tường, lòng y chợt căng thẳng, ánh mắt tràn đầy khinh thường cùng căm thù đối điện với cái nhìn xoi mói chẳng tốt lành gì của Tề Thiên Sanh.

      "Tề Thế tử, là do ngươi đọc hiểu chữ khắc băn bia hay là do mắt ngươi có tật, đây phải là nơi ngươi có thể tùy tiện cưỡi ngựa xông vào".

      "Hừ! Ngươi là ai chứ, chẳng qua chỉ là gã phu tử mà hoàng gia mời đến thôi, Thái hoàng Thái hậu mời ngươi đến để dạy Hoàng thượng, chứ phải đến dạy tiểu gia."

      "Lâu ngày gặp, ngươi vẫn lưu manh vô lại như xưa, dốt nát kém cỏi lại ngang ngược biết lí lẽ."

      "Lương Thái phó sao mà khách khí thế, dù tiểu gia mang tai mang tiếng thế nào cũng bì kịp với ngươi, tay ôm muội muội nhưng lòng lại nghĩ đến tỷ tỷ, quả là nam nhân chân chính hiếm thấy thế gian này."

      Bị người ta chọc vào điểm yếu, Lương Hạnh Thư liền dời ánh mắt phức tạp về phía Đường Tam Hảo.

      Mấy ngày gặp, y cũng lường được mình chạm mặt nàng trong tình huống này. Qủa nhiên nàng vừa đến kinh thành liền vội vàng qua lại với tên Tề Thiên Sanh kia, hoàn toàn bận tâm đến y phải khổ sở thế nào ở Tây Dư.

      Đường Tam Hảo nghiêng đầu tránh né cái nhìn xoi mói của Lương Hạnh Thư, nhưng bộ dạng khúm núm lúc nãy của nàng lọt vào mắt Tề Thiên Sanh lại biến thành dáng vẻ chột dạ rất gai mắt.

      lạnh lùng cười, "Đây là lí do vì sao hôm nay đến Bạch phửu?".

      Nàng bị lời kia đâm vào tai, liền ngẩng đầu lên đối diện với đôi mắt xám tro đầy mỉa mai khinh miệt của Tề Thiên Sanh.

      "Trong lòng bỏ được y, nên mới lén tới đây để gặp y ư? Chậc chậc, cũng đúng lúc, người ta dẫn theo thê tử đến thăm nhà bạn cũ kìa."

      Rốt cuộc ngu xuẩn tới múc nào mới bị nàng làm cho cảm động đến chết sống lại như vậy chứ? Thủ đoạn hành động của nàng vòn có lấy nữa phần tình, tất cả đều là giả, bày ra cho xem. căn bản chỉ là quân cờ, là công cụ để nàng bay cao hơn mà thôi, cho nên nàng mới lén lút đến Bạch phủ để gặp Lương Hạnh Thư.

      Hôm đó nàng kêu gào cái gì với nhỉ? Là muốn giúp nàng cướp tên khôn họ Lương kia về.

      Từ đầu đến cuối nàng vốn quên được tên ngốc kia. giờ y đường đường chính chính vào kinh thành, còn làm Đế sư cho Thiên tử nữa, cho nên nàng muốn nối là tình xưa với y sao?

      có cửa đâu!

      tay siết chặt dây cương, tay kia vươn ra kéo Đường Tam Hảo lên ngựa, giữ chặt lấy cổ nàng, rồi cúi xuống cắn.

      Dấu rắng hằn sâu cái cổ trắng nõn kia như là trừng phạt mà dành cho nàng, nàng rên lên rụt cổ lại, cho nàng cơ hội trốn tránh, nhướng mày nhìn về phía Lương HẠnh Thư. muốn y thấy được, miếng đậu hũ này giờ ở tỏng lòng ai, bị ai chạm vào, có thể đùa giỡn trêu chọc nàng bất cứ lúc nào muốn!

      “Tề Thiên Sanh, ngươi đừng ức hiếp người quá đáng!” Lương Hạnh Thư rốt cuộc cũng thể nhẫn nhị được nữa, thả Đường Tứ Điềm còn chưa hoàn hồn trong tay mình xuống rồi vội vàng vọt dến phía trước con ngựa đen “Mau buông tam tiểu thư ra!”.

      “Làm gì thế? Muốn diễn cảnh hùng cứu mỹ nhân trước mặt tiểu gia ư? Nàng cho ngươi biết lúc trước chỉ là ta nhường ngươi thôi sao? Bằng , ngươi cho rằng ngươi có bản lĩnh cướp được nữ nhân từ trong tay tiểu gia sao?” Ngực vừa trống rỗng vừa đau đớn, những lời vừa phun ra chẳng khác nào nhát dao cứa sâu vào lòng kẻ đứng trước mặt.

      “Tề Thiên Sanh, rồi ngày ta trả lại cho ngươi những gì ngươi làm hôm nay!”

      “Hừ! Thế cứ đợi đến ngày đó hẵn .” thèm để ý, khóe miệng nhếch lên cách tà ác rồi đưa lưỡi liếm lấy cổ của Đường Tam Hảo, giọng rủ rỉ bên tai nàng. “Cho dù trong lòng có nam nhân khác cũng phải giấu kĩ cho ta, người mà tỷ tỷ muốn quyến rũ là tiểu gia chứ phải là tên ngốc họ Lương kia”.

      giật mạnh dây cương, quay đầu ngựa kiêu ngạo rời khỏi, dể lại đámbụi mù mịt, mặc kệ Lương Hạnh Thư đứng đó nghiến chặt răng.

      Tiếng vó ngựa lộc cộc dừng lại trước phủ Tề Nam Vương, Tề Thiên Sanh vừa thả dây cương, con ngựa liền co hai chân trước lên rồi hí vang tiếng.

      Đường Tam Hảo bị đặt ngang lưng ngựa sợ đến mức tim suýt nữa văng ra khỏi cuống họng. Cái người chơi bời trác táng, tàn bạo vô nhân đạo nào đó vội vàng nhả xuống ngựa, túm lấy thắt lưng nàng, vác nàng vai như bao tải rảo bước hướng về phía phòng ngủ.

      “Thả ta xuống, thả ta xuống !” Nàng quẫy đạp hai chân, nhìn thấy hai thị đồng đứng chờ trước cửa phủ, liền bất chấp tất cả mà rống lên, “Thị Kiếm, Phụng Tiên, Thế tử gia nhà hai đứa phát điên rồi mau đến cứu ta, cứu ta, cứu ta với!”.

      Thị Kiếm cùng Phụng Tiên tròn mắt nhìn nhau, trán lấm tấm mồ hôi.

      “Tam tiểu thư, bọn tôi lĩnh lương của Cửu thiên tuế mà, tìm nhầm ngươi rồi.”

      “Thế tử gia hiếm khi cao hứng muốn chơi trò cưỡng đoạt dân nữ thế này, cố gắng phối hợp chút, qua mau thôi, cứ coi như bị khỉ gãi ngứa ấy, nhanh thôi mà.”

      “Mấy… mấy đứa!” Qua nhanh là thế nào hả? Dù có rơi vào đường cùng nàng cũng thể để bản thân bị chà đạp như vậy được. Gì mà như khỉ gãi ngứa chứ, mấy đứa này cho rằng chủ tử của chúng nó là con khỉ bình thường sao? là Tề Thiên đại thánh đó! Chỉ cần muốn tiện tay nhổ sợi lông khỉ cũng có thể biến thành mười tám loại hình cụ cộng thên bảy mươi haimàn tra tấn biến thái để chà đạp nàng, cắn chết nàng, hút máu, lột da, rút xương nàng ra!

      “Thị Kiếm, Phụng Tiên.” Giọng nặng nề cho thấy Tề Thiên Sanh còn đủ kiên nhẫn.

      “Thế tử gia có gì dặn ạ?”

      “Đóng chặt cửa phòng lại.”

      “… Ơ… Cửu thiên tuế, có cần Thị Kiếm đứng ngoài cửa canh cho ngài ?”

      Tề Thiên Sanh im lặng , mặt mày sa sầm đưa mắt liếc xéo thằng hầu con lắm mồm kia.

      Phụng Tiên lập tức hiểu ý, biết được chủ tử của mình khó chịu, đưa tay bịt chặt miệng Thị Kiếm rồi lôi nó ra ngoài, sau đó vừa đóng cửa vừa cười hì hì, “Thế tử gia ngài vội, có gì cần sai bảo cứ gọi bọn tôi, hê hê hê… Tam tiểu thư à, ờ, tự cầu phúc cho mình nhé, hẹn gặp lại”.

      Sao lại có đứa ranh mãnh như vậy chư? Nàng nhìn nhầm bọn chúng rồi! Người học võ chẳng phải nên hành hiệp trượng nghĩa, gặp chuyện bất bình ra tay cứu giúp sao?

      “Ầm”

      Tiếng cánh cửa bị đóng lại vang lên.

      Ngay sau đó, nàng bị ném xuống chiếc giường mềm mại của , đây phải là lần đầu nàng đặt lưng chiếc giường này.

      Cầu người giúp đỡ được đành tự lực cánh sinh vậy, nàng vội vàng nhảy khỏi gường toa n chạy vềphía của phòng, chưa kịp chạm vào cửa bàn tay từ phía sau vươn đến chặn lấy cánh cửa cho àng mở ra, nàng quay đầu lại, đưa mắt nhìn .

      cố ý kéo cằm nàng, ép nàng phải kiễng chân ngẩng đầu dán chặt vào đôi môi , hệt như nàng ở thế chủ động, còn lại giống kẻ bị động bị nàng ép buộc. Ai cho phép nàng ràng với , còn dây dưa mập mờ với nam nhân khác, coi như món hàng rẻ rúng mình mà quẳng ra ngoài?

      túm lấy bàn tay muốn tháo then cửa của nàng, ép chặt nàng vào cánh cửa, ngắn nhìn vẻ hoảng loạng của nàng, đôi môi mân mê bờ môi run rẩy của nàng, rồi cười mỉa mai, “Nhìn thấy tên ngốc họ Lương đó vui lắm sao?”.

      “…”

      đúng là to gan. Vừa trêu chọc ta xong, lại quay lưng chạy trêu chọc nam nhân khác, đến cả muội phu của mình cũng tha.”


      “Ngươi hiểu lầm rồi, quan hệ giữa ta với y phải như vậy.”

      phải như vậy? Vậy như thế nào? Là quan hê giữa đôi cẩu nam nữ sao? Có phải vậy ?” Giọng ngả ngớn mơn trớn, đôi tay vòng qua hông nàng, giữ nàng trong lồng, bàn tay bắt đầu càn quấy, lần xuống phía dưới giở trò suồng sã.

      Nàng dán sát cánh cửa, nghiêng nghiêng người định thoát khỏi kề cận thân mật của , “Y chỉ là phu quân của Điềm Nhi, là muội phu của ta, người đừng lung tung!”.

      “Chậc chậc, nghe mấy lời dối lòng kìa, thấy nuối tiếc vì y là phu quân của Điềm Nhi sao? Hay là thấy khó chịu vì y là ‘muội phu’ của ?” Bàn tay lạnh lẽo kia nhân lúc nàng phòng bị liền thọc vào trong cổ áo nàng, đụng chạm lạnh buốt ấy khiến cả người nàng run lên. túm lấy áo nàng giật mạng xuống, “Nếu y phải là muội phu của , cùng y làm những chuyện này phải ? Nếu muốn cùng y như thế, sao còn chạy đến trêu chọc ta? Ai cho phép bỡn cợt ta xong lại cạy tìm tên khốn kia hả?”. Lời tuôn ra đầy ý ghen tuông, nhưng lộ liễu đến mức nàng cảm nhận được ghen.

      Lớp vải che chắn trước ngực thưa dần, nàng kinh ngạc cúi đầu nhìn chính mình.

      Đầu vai trắng lõa lồ lộ ra, nhưng chẳng có vẻ chú ý đến chứ đừng là bị nàng cám dỗ. vốn phải ve vãn nàng, mà chỉ là muốn làm nhục nàng, trừng phạt nàng, cho nên biểu của chỉ nghèo nàn thế thôi.

      muốn quyến rũ ta, vậy nghe kĩ đây! Ngoan ngoãn ở bên cạnh ra, muốn ngọc ngà châu báu gì ta đều có thể cho , nhưng ta cho phép mê hoặc quyến rũ người khác. Việc tùy tiện chạy đến Bạch gia khiến ta bẽ mặt, nếu còn lặp lại lần nữa, ta thẳng chân đá về Tây Dư, cho chết già ở đó!”

      “Đây chính là mệnh lệnh mà chủ nhà dành cho kẻ ăn nhờ ở đậu sao?”

      với Điềm Nhi chẳng khác gì nhau cả, cho nên mới giống như Điềm Nhi, mấy lời uy hiếp này với nàng. Những người lúc nào cũng được cha mẹ nâng niu tay chỉ biết đem người khác ra làm trò tiêu khiển, nêý kẻ nào biết vâng lời làm theo ý họ phải trả giá, phải chịu ủy khuất. Bọn họ chính là người muốn hưởng thụ cảm giác chiếm được người khác làm chiến lợi phẩm của mình.

      Nàng đưa bàn tay vốn đặt then cửa lên trước ngực, kẽ động ngón tay, tự giác cởi tấm áo ngoài bị xé tơi tả của mình xuống, “Được rồi, ta biết rồi, ta đâu nữa. Ta để ngài phải mất mặt, cũng trèo cao bấu bíu lấy ngìa, ngài là đại thiếu gia, còn ta chỉ là tiểu nha đầu ở nhờ nhà ngài, ngài cứ việc sai bảo, ta hầu hạ ngài như vậy ngài có hài lòng ?”.

      Mấy lời bất cần kiểu “người chết cần mạng” kia hệt như bạt tai hung hăng giáng xuống mặt , ngờ miếng đậu hũ này lại có sức sát thương lớn đến vậy.

      Dáng vẻ mi mắt khép hờ vờ khuất phục, ngoài mặt hề tức giận nhưng sâu thẳm trong đôi mắt kia là ngoan cố bướng bỉnh khiến lửa giận trong lòng bùng cháy dữ dội.

      Nàng có thể mở miệng “được được được” với tất cả mọi người, nhưng lai được” với duy nhất mình , trêu chọc , cáu kỉnh với , giờ lại còn chống đối . Là do nàng khiến lo cuống lên, nàng có tư cách gì mà buộc tội lại hán chứ?

      Được thôi! Nếu nàng muốn giẫm đạp bản thân, tự dâng đến miệng . còn lại là tên súc sinh cầm thú, vậy tại sao chiều ý mà chà đạp nàng!

      Giữ chặt bả vai Đường Tam Hảo, Tề Thiên Sanh thuận thế ép nàng xuống mặt bàn, đôi mắt ngập đầy hammuốn,từ ngắm nghía nàng.

      Đầu nàng đặt mặt bàn, hai tay bị đè chặt mép bàn, nghiêng nghiêng cổ, đưa bàn tay lên lột bỏ lớp áo ngoài đỏ bóng của mình, để lọ áo màu màu sương bên trong.

      Động tác khiêu khích gợi tình kia kèm theo hơi thở nống đậm chất đàn ông khiến nàng phải nghiêng đầu né tránh, nhắm mắt chau mày, cắn chặt môi.

      Nàng bày ra dáng vẻ cam tâm tình nguyện này là có ý gì đây? Muốn chứng minh nàng là trang liệt nữ hiên ngang lẫm liệt, vì nước chịu hiến thân sao? Muốn chứng minh nàng vì bất đắc dĩ nên mới chịu chà đạp thế này sao?

      Ở cùng với tên ác bá như mất mặt đến thế sao, nhất định phải trưng ra vẻ đau khổ, dũng hi sinh như vậy à?

      tính dùng vẻ mặt chán ngắt này để hầu hạ tiểu thiếu gia à?”

      “Ta biết phải dùng nét mặt như thế nào để hầu hạ thiếu gia, ngài cứ căn dặn .”

      “… Cái ta cần là dáng vẻ kiều tự nguyện của nữ nhân, có biết hả? cho rằng đầu óc ta có vấn đề như tên ngốc họ Lương kia à? Ai mà có hứng thú với miêng đậu hũ muối như thế này chứ!”

      “Vậy làm phiền đại thiếu gia tìm nữ nhân có dáng vẻ kiều tự nguyện đến mà hầu hạ ngài!”

      “Được thôi! Tiểu gia tìm cho xem!” ngốc, có biết bao giao nhân kiều tự nguyện hiến thân cho , nhưng lại cam lòng lãng phí thời gian ở cái xó này cùng nàng, để cuối cùng vớ phải miếng đậu hũ nát này.

      , , ngươi cứ việc tìm . Tìm được rồi nhớ đưa đến cho ta xem người ta kiều tự nguyện đến mức nào!”
      Trâu thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :