1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Hy du ký - Tinh Dã Anh

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Lương Hạnh Thư lòng dạ thấp thỏm đứng bên sạp hàng rong, bên cạnh là tứ tiểu thư Đường Tứ Điềm hăng hái chọn hoa tai.

      Tứ tiểu thư lựa tới lựa lui mấy đôi hoa tai, còn y lại chả có chút hứng thú nào mà thẫn thờ nhìn về phía xa xăm.

      Trước đây dù có thức đêm học bài cũng khiến y phải thẫn thờ như vậy, đây là lần đầu tiên trong đời y bị thứ cảm giác kia giày vò lâu đến thế.

      Đường Tứ Điềm đeo lên đôi hoa tai được xâu từ nhiều hạt châu be bé màu phấn, nhoẻn miệng cười rồi quay sang lắc lư đầu trước mặt y, ‘‘Lương ca ca, chàng thấy Điềm Nhi đeo đôi hoa tai này có đẹp ?’’.

      ‘‘Ừm.’’ Y gật đầu trả lời qua quýt.

      ‘‘Ừm là đẹp hay là đẹp vậy?’’

      ‘‘… Đẹp.’’

      ‘‘Là đôi hoa tai có mắt xích ánh bạc ban nãy đẹp, hay là đôi này đẹp?’’

      ‘‘… Cả hai đều đẹp.’’

      ‘‘Từ nãy đến giờ chàng chưa hề nhìn Điềm Nhi lấy lần, làm sao biết đẹp hay chứ?’’ Đường Tứ Điềm giận dỗi.

      Y nghe xong lời này, mới dời đôi mắt đen về phía nàng. Y hoàn toàn biết khi ở cạnh người con phải như thế nào, chứ đừng đến mấy lời ngọt ngào khôn khéo. Cặp mắt đen cứ khờ khạo nhìn thẳng vào đôi hoa tai kia, quăng phắt việc phải ngắm Đường Tứ Điềm qua bên.

      Đôi hoa tai được xâu từ nhiều hạt châu be bé màu hồng dịu ngọt, tinh tế lại lỗi thời, xinh xắn lại rườm rà.

      Tam tiểu thư mà đeo đôi hoa tai có nhiều hạt châu màu phấn hồng này lên nhất định rất hợp?

      Mỗi lần nàng lắc lư đầu để chuyện, hẳn chuỗi hạt này cũng va vào nhau tạo nên thanh xào xạc êm tai nhỉ?

      Nghĩ đến đây, môi y bất giác lại cong lên, lộ ra nụ cười ngọt ngào, y vô thức đưa tay sờ những hạt châu hồng nhạt be bé kia, thầm rằng, ‘‘Hạt châu màu phấn đẹp, ta thích lắm’’.

      Đường Tứ Điềm tức tối cắn môi, nắm chặt tay lại, tên ngốc biết lấy lòng phụ nữ này, chỉ biết nhìn chằm chằm vào đôi hoa tai nàng đeo, từ đầu đến cuối thèm để ý đến tồn tại của nàng. Y thèm đưa mắt nhìn nàng lấy lần, còn dám đối xử qua loa với nàng như vậy, từ lúc với nàng chả biết y vứt hồn phách ở nơi nào rồi mà lại thẫn thờ nhìn xa xăm như thế chứ.

      Nàng nheo mắt lại, quyết định phải thử y phen.

      ‘‘Ô! Tam biểu tỷ. Sao tỷ lại đến đây thế?’’ Đường Tứ Điềm bỗng dưng kiễng chân lên, cố y nhói người qua bả vai Lương Hạnh Thư, sau đó nhìn về phía sau lưng y mà vẫy vẫy tay.

      Quả tim của Lương Hạnh Thư như bị kích thích mà run lên bần bật, vội vàng xoay người lại, chút nghi ngờ mà rảo mắt tìm kiếm xung quanh.

      Sau lưng chỉ là con đường dài thườn thượt bóng người, người mình mong nhớ xuất khiến lòng y trống rỗng khó chịu, cảm giác buồn lai láng bao bọc cả nỗi thất vọng lẫn hụt hẫng dễ chịu. Đôi mày y chau chặt vào nhau, quay đầu lại nhìn Đường Tứ Điềm cách khó hiểu, lời giấu được nghi ngờ cùng trách cứ, ‘‘Tứ tiểu thư vì cớ gì lại như thế? Sao phải lừa tiểu sinh?’’.

      ‘‘Hừ, Điềm Nhi đâu có lừa Lương ca ca. Chẳng lẽ trong lòng Lương ca ca phải nhung nhớ tam biểu tỷ, mong chờ tỷ ấy xuất hay sao?’’ Đường Tứ Điềm tháo đôi hoa tai đeo tai mình xuống, giờ nàng chả còn chút hứng thú nào với nó nữa rồi, liền xem nó như rơm rác mà vứt vào cái rương sạp hàng rong.

      Y nhung nhớ tam tiểu thư ư? mong chờ xuất của nàng ấy sao? Sao lại như vậy chứ?

      Y dám hi vọng có cơ hội tiếp tục qua lại với tam tiểu thư, y vừa nổi nóng với nàng, nàng nhất định rất giận hành động vô lễ lỗ mãng của y. Huống hồ, lúc này hẳn nàng ở cạnh cái tên chỉ biết ăn chơi trác táng kia.

      Y có nhớ đến tam tiểu thư, y chỉ là…

      ‘‘Tiểu sinh chỉ lo lắng vết thương của tam tiểu thư mà thôi. Dù gì tam tiểu thư cũng vì tiểu sinh nên tay mới bị thương như vậy.’’

      Đường Tứ Điềm đương nhiên biết mình vô cớ nổi giận với nam nhân như vậy cũng chả được gì, thành thử mới tỏ thái độ mềm mỏng, ‘‘Điềm Nhi biết Lương ca ca tâm tính lương thiện, nếu có ai vì chàng mà bị thương, Lương ca ca ắt hờ hững bỏ mặc, nhưng… tam biểu tỷ cũng thừa biết

      [​IMG]

    2. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 10: Lương Hạnh Thư tâm ý quyết
      Đường Tam Hảo trúng kế ghen tuông.


      Cả khuôn mặt của Đường Tam Hảo đều bị hãm sâu trong lớp y phục mềm mại đậm hương mực của Lương Hạnh Thư, hít vào thở ra đều là mùi mực thơm nồng người y.

      Nàng chưa bao giờ biết cảm giác khi được nam nhân ôm ấp như thế nào.

      Kể cả lúc này, khi được Lương Hạnh Thư ôm chặt trong lòng, nàng cũng thể hiểu hết được cái cảm giác ấy.

      Đây là vòng ôm vững chãi, dù có chút kìm nén cùng đắn đo nhưng lại cam lòng lùi bước. Đó là cái ôm dè dặt, dù cẩn thận từng li từng tí nhưng lại sợ bản thân ôm người trong lòng đủ chặt. Trong cái ôm ấy dường như chất chứa thứ tình cảm phải cố gắng đè nén để rồi vòng ôm kia như muốn đẩy nàng ra xa nhưng lại tự chủ được mà bất giác kéo nàng sát gần hơn.

      Phải chăng cái ôm của mọi nam nhân đều lúc gần lúc xa hệt như cái ôm của Lương công tử?

      Cái ôm của Tề công tử cũng như vậy ư?

      Ôi trời… đương nhiên ôm nàng như thế, cho nên… dùng cái ôm ấm áp đó để ôm nương khác phải ?

      Người kiêu căng ngạo mạn như cũng có lúc ở trước mặt nương nào đó mà lộ vẻ kìm nén khó xử, giống hệt Lương công tử lúc này sao?

      Đợi nào… Lương công tử - đối tượng xem mặt trước đây của nàng, mục tiêu săn lùng mới nhất của Điềm Nhi lúc này, người có khả năng lớn nhất trở thành muội phu tương lai của nàng

      Nàng cùng muội phu tương lai của mình làm ra chuyện đồi phong bại tục, mất cả thể diện!

      Đưa tay dùng sức đẩy Lương Hạnh Thư ra, nàng cố gắng giãy khỏi cái ôm đầy ám muội của y, rồi vội vàng lùi ra sau, cách y khoảng chừng vài bước chân, sau đó len lén đưa mắt nhìn trộm y.

      Y đâu vốn định ôm nàng như vậy, chỉ là kìm được kéo nàng vào lòng để rồi bị đẩy ra dễ dàng như thế. Bước chân lảo đảo, hàng mi rũ xuống, y cố nâng đôi mắt chìm trong quạnh lên nhìn về phía người nọ.

      Cái đẩy vạch quan hệ của nàng khiến y nhất thời tỉnh ra, đôi tay vừa ôm nàng giờ biết nên để chỗ nào cho phải, cũng chẳng hiểu vì sao lại tê cứng đau đớn đến

      [​IMG]

    3. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      10.2

      Tề Thiên Sanh vác cánh tay bị thương được treo lủng lẳng bằng băng vải, ánh mắt lạnh tanh nhìn đôi nam nữ ôm ấp thắm thiết ở phía đối diện kia, cười khẩy chế nhạo, rồi tức tối liếc mắt đáp, ‘‘Vì sao lại ở đây à? Còn vác cả cái tay ‘tàn tật’ này đến nữa ư? Hừ, tới xem biểu tỷ vô lại của nàng ôm ấp thằng đàn ông khác được sao?’’.

      Đường Tứ Điềm sửng sốt, phát ánh mắt của Tề công tử từ nãy đến giờ vẫn nhìn chằm chằm cặp nam nữ vô sỉ kia cách u ám, bèn mở miệng dò hỏi, ‘‘Huynh quen tam biểu tỷ nhà muội sao?’’.

      ‘‘Ừ? À… quen! Nếu được , quen càng tốt.’’ Tốt hơn hết cứ là người xa lạ, để vì cái kẻ biết nghe lời sư phụ tự tiện chạy ôm nam nhân kia mà cả người khó chịu, lửa nóng dấy lên cuồn cuộn trong lòng. Tốt hơn hết đừng quen nhau, để cảm thấy bỡ ngỡ với cái cảm giác lạ lẫm khi cãi nhau với nàng, để rồi ấm ức nuốt trôi cái giọng điệu đó của nàng, cánh tay bị thương còn chưa băng bó tử tế chạy thục mạng đến đây tìm nàng cho ra lẽ.

      Chẳng phải vừa bảo sống chung với nam nhân sao? Chẳng phải chỉ nàng chiêu nào nàng mới được phép thực hành chiêu đó hay sao? Chẳng phải có ma nào thèm để ý đến nàng sao? Thế mà giờ đây đạo hạnh của nàng bỗng dưng tăng cao, thẳng bước vọt lên trời luôn là sao? Có phải muốn cho biết, nàng tiếp thu tất tần tật mọi lí lẽ đương từ , và tên cẩu quân sư như có thể xem như xong việc mà cút xa được rồi, còn nàng có thể thỏa lòng mong muốn, thành thạo sành sỏi, tự do thoải mái chạy đối phó, điều khiển bọn nam nhân chứ gì?

      Quỷ tha ma bắt nàng ! biết tôn sư trọng đạo, chỉ biết qua cầu rút ván!

      Giọng điệu của Tề công tử bỗng dưng quái gở như vậy là sao nhỉ, Đường Tứ Điềm ngập trong nỗi ngờ vực nhưng ngẫm mãi cũng ra. Nàng chỉ biết nếu ngay cả Tề công tử cũng có giao tình với tam biểu tỷ, vậy tam biểu tỷ quả là bức người quá mức rồi, những tỏ thái độ khác thường chịu nhượng bộ trong chuyện của Lương Hạnh Thư, vậy còn muốn được voi đòi tiên cố ý kết bạn với người đàn ông mà Đường Tứ Điềm có hứng thú nữa chứ.

      Rốt cuộc là ai thổi lá gan của tam biểu tỷ to đến nhường này chứ? Dám khiêu chiến với cả nàng!

      Tình hình của nàng giờ cực kì ổn, nếu tam biểu tỷ lấy việc hôm nay ra khoe khoang rồi cười nhạo nàng , vậy nàng phải ứng phó thế nào đây?

      Chỉ có nam nhân ruồng bỏ tam biểu tỷ trước mặt nàng, chứ chưa hề có nam nhân nào ở cùng với nàng rồi lại chạy tìm tam biểu tỷ.

      Lương Hạnh Thư chết tiệt, có phải mắt y có vấn đề rồi , tự nhiên bỏ mặc nàng mà chạy ôm tam biểu tỷ, vậy còn trả lại cây trâm kia cho tỷ ấy nữa chứ!

      thể được!

      mất mặt, nàng tuyệt đối để tam biểu tỷ có cơ hội nhạo báng nàng.

      Đôi mắt tròn xoe đen láy khẽ chớp, vài hạt sương thoáng vấn vương vành mắt, nàng ta lại ngẩng đầu lên, đôi mắt trong veo ngập nước, ánh nét vô tội cùng uất ức dễ khiến người khác phải dỗ dành đập thẳng vào đôi mắt xam tro của Tề Thiên Sanh.

      giọng nức nở rồi lại nghiêng người bước lên phía trước, cả thân thể mềm mại của nàng đều ngã vào ngực , tựa vào cánh tay bị thương kia mà thút thít khóc.

      Tề Thiên Sanh khẽ nhíu mày, nhếch đôi môi mỏng lên, sắc mặt đổi, chỉ cúi đầu nhìn nương xấu tính nũng nịu trong lòng mình. hề dang tay ôm lấy nàng, cũng hề bối rối đẩy nàng ra, chỉ để mặc thân thể mềm mại ngát hương này tựa sát bên mình mà mặc sức khiêu khích.

      có phản ứng cũng chả năng gì, chỉ lạnh lùng đứng yên tại đó. Thái độ khước từ, chẳng để ai vào mắt này của tuy thành lời nhưng với giác quan nhạy bén, Đường Tứ Điềm thừa sức cảm nhận được, trong lòng hết sức căng thẳng, run rẩy lên tiếng, ‘‘Tề công tử hãy dạy Điềm Nhi xem, nếu người nhà hoặc tỷ muội thân thiết quay lưng lại với mình, vậy mình phải làm thế nào đây?’’.

      ‘‘…Người nhà ư? Hừ, đó là thứ gì thế? Có ích ?’’ Người nhà của – là lão già phụ thân chẳng có gì gần gũi với đấy ư? Hay

      [​IMG]

    4. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 11: Tề Đại Thánh khinh bạc đậu hũ

      Lương Hạnh Thư đến nhà cầu hôn

      ‘‘Vì cớ gì huynh lại bảo Điềm Nhi băng bó vết thương cho huynh?’’

      ‘‘Vì cớ gì huynh gọi tôi đến băng bó vết thương cho huynh?’’

      ‘‘Huynh quen biết muội ấy từ khi nào?’’

      ‘‘ ràng là huynh bảo vệ tôi nên mới bị thương mà, ràng là tôi hại huynh bị thương mà, ràng hai chúng ta quen thân hơn mà, vì cớ gì huynh chỉ kêu mỗi muội ấy đến băng bó vết thương, vì cớ gì lại tìm tôi, tìm tôi, tìm tôi hả?’’

      ‘‘Huynh đừng là huynh thích Điềm Nhi rồi nhé! Huynh , , chứ! Cớ gì ngay cả huynh cũng thích muội ấy cơ chứ? Huynh ràng là sư phụ của tôi mà!’’

      Mấy lời này, quả là bạo gan hết sức, rống ra rồi phải là phê chết mất!

      Nhưng nàng sao mà rống ra được mấy lời đó, nếu nàng có thể nhảy dựng lên mà gào rú, vậy nàng còn là đậu hũ Đường gia Đường Tam Hảo nữa rồi.

      Hơn nữa… Nàng quả muốn nghe sư phụ Tề công tử mấy lời như gáo nước lạnh tát vào mặt: ‘‘Ta để ý muội muội của đấy, sao? Liên quan rắm gì đến ?’’.

      Với cái thái độ nhìn người bằng nửa con mắt của , xem ra quả rất giống loại người có thể ra những lời đó. Trước đây cũng từng , miếng đậu hũ như nàng ngay cả việc ở cạnh còn chả đáng nữa là, chỉ có Điềm Nhi mới là nương xứng đôi với thôi.

      Kết quả này vốn chả có gì lạ lẫm hết… Sư phụ Tề công tử thích Điềm Nhi, thế là Điềm Nhi lại hết lần này đến lần khác đoạt từng người bên cạnh nàng. Đây vốn là chuyện bình thường hay xảy ra thôi mà, nàng cũng cần bị nỗi buồn bực quấn thân thế này.

      Nhưng rốt cuộc có chuyện gì xảy ra mà lồng ngực nàng cứ trĩu nặng như bị ai đó ném chì vào thế này? Rốt cuộc là vật gì lấp kín rồi siết chặt dạ dày khiến nàng khó chịu vậy cơ chứ? Ngay cả bản thân nàng cũng cảm thấy mình thảm thương đến mức muốn độn thổ cho rồi…

      Có phải nàng đối với sư phụ Tề công tử…

      xong rồi! Nàng thể để mình bị phát thế này được, nàng từng thề, nếu phát những ý nghĩ an phận của nàng, nhất định nể nang gì mà mặc xác nàng, chế nhạo nàng, khinh thường nàng.

      Thế là nàng vội vã xoay người, cắm đầu bỏ chạy.

      Tề Thiên Sanh thề, chả trông mong gì miếng đậu hũ kia bỗng dưng có can đảm xông lên chất vấn , cũng định chon ha đầu kia tư cách chất vấn, nhưng tận mắt thấy nàng rằng mà buông xuôi mọi chuyện cách dứt khoát thế kia, vậy còn quay đầu bỏ , phải là…

      Khiến điên tiết lên được!

      Đường Tứ Điềm chuyên tâm bôi thuốc bỗng thấy cánh tay căng cứng, bàn tay siết chặt thành quyền, bèn ngước đôi mắt khó hiểu lên hỏi, ‘‘Thánh ca ca, huynh sao vậy?’’.

      ‘‘Đau bụng, phải nhà xí, nàng cũng muốn cùng sao?’’

      ‘‘Ơ hay… Thánh ca ca, huynh đáng ghét mà.’’

      ung dung thong thả kéo ống tay

      [​IMG]

    5. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      11.2

      Cảm nhận được chút ít dư vị ngọt ngào kia, tự tôn nam nhân vừa nãy bị kích trầm trọng phút chốc trở lại, đạt được ý đồ mà cong cong khóe môi, xấu xa hừ nàng, ‘‘Đúng vậy, ta thích những nương có tâm kế có mưu mô đấy, được sao?’’. Mặc kệ có phải ở cạnh Đường Tứ Điềm hay , chỉ cần khiến miếng đậu hũ này có ngày nào vui vẻ là được!

      ‘‘Nhưng mà Điềm Nhi có hôn ước rồi, muội ấy cùng với Lương công tử…’’

      ‘‘ còn dám nhắc đến tên thư sinh ngu xuẩn kia trước mặt ta hả?’’ Chút dư vị ngọt ngào mà vừa cảm nhận được bỗng dưng bị đè cho chìm nghỉm, ngay lúc này mà nàng còn có thể nhớ nhung cái tên đần độn đến mức bị miếng đậu hũ như nàng câu mất cả hồn vía!

      ‘‘Đúng rồi, nhắc đến Lương công tử, tôi đến đây là muốn hỏi sư phụ Tề công tử việc này.’’ Nàng gõ gõ vào cái đầu vô dụng của mình, rốt cuộc cũng nhớ đến vấn đề chính, bèn cúi đầu lục lọi trong túi tay áo.

      Tề Thiên Sanh đương nhiên biết nàng muốn tìm vật gì rồi, chẳng phải là cây trâm gỗ chả có tí rắm giá trị nào sao? Cứ nghĩ đến việc nàng xem cái thứ rác rưởi đó như bảo bối lúc nào cũng mang khư khư bên người, nhất thời lửa giận trong lòng lại phụt lên, mặt mày hầm hầm.

      ‘‘Sư phụ Tề công tử, huynh xem rốt cuộc Lương công tử làm vậy là có ý gì?’’

      Cây trâm gỗ mục nát chướng mắt kia còn chưa kịp đưa đến trước mặt bị hung hăng phất tay hất , rơi xuống đất.

      Có ý gì à? Còn ý gì được nữa, chẳng phải là tên thư sinh có mắt cũng như động lòng trước miếng đậu hũ muối này rồi sao! Thích nàng, để ý nàng, muốn đính ước với nàng, ở bên cạnh nàng cả đời!

      Ngay cả cũng ngời được bản thân mình lại có hành động mất phong độ như vậy. Nhìn thấy vẻ mặt đầy khó hiểu của nàng, chột dạ dời tầm mắt sang hướng khác, yết hầu di chuyển lên xuống muốn tìm lí do để giải thích, nhưng đôi môi cứ như bị khâu chặt lại thể mở lời.

      ‘‘Sư phụ Tề công tử, huynh…’’

      ‘‘Chẳng phải chỉ là cây trâm gỗ mục nát thôi sao? cần đem ra khoe khoang trước mặt ta làm gì!’’ sợ lời của nàng lại đâm thủng thứ gì đó trong lòng , thế là liền to tiếng cắt ngang, ‘‘ muốn biết tên thư sinh ngu xuẩn kia vì sao lại tặng cái thứ mục nát này cho chứ gì? Được thôi! Ta cho biết!’’.

      vừa dứt lời, kéo nàng đến trước phòng sách của thư viện Tây Lục, nhân lúc Lương Hạnh Thư cùng Bạch Long Mã vừa chuyện vừa vén áo bước qua thềm cửa, liền kéo nàng vào trong lòng, bày ra bộ dạng lưu manh giữa lấy đầu nàng, nâng cằm nàng lên mà áp đôi môi mình xuống.

      Đường Tam Hảo trợn tròn mắt, nhìn thấy đôi môi với những đường nét tinh tế ràng kia sắp sửa màng lễ nghi mà dán xuống môi mình, trong lòng lại thấp thoáng ý nghĩ muốn kiễng chân lên giúp phen.

      Gót chân còn chưa kịp nhón lên, hơi ấm kề sát mặt bỗng dưng bị người khác tách ra.

      ‘‘Tề công tử, huynh vô lễ, thân là đệ tử thánh hiền sao có thể giữa ban ngày ban mặt trêu ghẹo khuê nữ thế này?’’

      Có thể thốt ra mấy lời đạo mạo trang nghiêm như vậy, Tề Thiên Sanh cần nhìn cũng biết kẻ nào vừa kéo ra. tỏ vẻ vô lại mà lau lau khóe miệng, đưa tay kéo quần áo, sửa sang chỉnh chu lại mớ y phục xộc xệch người, ‘‘Họ Lương kia, bớt xen vào chuyện của người khác , biết điều cút xa khỏi bản công tử chút’’.

      Lương Hạnh Thư hai mắt tối sầm lại, vội kéo Đường Tam Hảo vẫn còn si ngốc ra phía sau lưng để che chở, ‘‘Tề công tử, huynh là người đọc sách, nên biết liêm sỉ hiểu lễ giáo, chớ nên hùa với bọn súc sinh làm chuyện cầm thú thế này. Tam tiểu thư là con nhà gia giáo, huynh nên giữ chừng mực’’.

      ‘‘Liêm sỉ? Lễ giáo? Đó là cái thứ gì? Tiểu gia có học nhưng hiểu, tiểu gia ta chỉ biết có tiền có quyền có đàn bà mà thôi, hơn nữa muốn dạng gì có dạng đó, mặc sức ta chọn lựa.’’

      ‘‘Quần áo chỉnh tề, mở miệng toàn là lời lẽ vô lại, chả khác gì lưu manh. Tam tiểu thư, chúng ta .’’

      Chẳng cần phí lời với hạng vô sỉ như vậy, Lương Hạnh Thư kéo Đường Tam Hảo toan bỏ .

      ‘‘Đợi nào!’’

      Lương Hạnh Thư quay đầu lại, thấy Tề Thiên Sanh hai tay khoanh trước ngực, có vẻ muốn xem kịch vui.

      ‘‘Tiểu gia có để hai người sao? Dám ở trước mặt ta chơi trò hùng cứu mỹ nhân hả, sao ngẫm lại xem bản thân ngươi là cái thá gì, muốn cút tự ngươi cút cho xa vào, đàn bà để lại cho tiểu gia.’’

      ‘‘Ngươi…!’’

      ‘‘Sao nào? Hay là ngươi cùng nương này có quan hệ mờ ám muốn người khác biết cho nên mới che chở nàng ta như vậy?’’

      ‘‘Quan hệ giữa tiểu sinh và tam tiểu thư hết sức trong sạch, ngươi đừng có ngậm máu phun người.’’ Tên man di ngoại tộc này quả nhiên khó khai thông mà, chả có đạo lí gì hết.

      ‘‘Vậy sao? có quan hệ gì với nhau ư? Vậy vừa hay, tiểu gia ta để ý nàng ấy mất rồi, tính mua về làm tiểu thiếp.’’

      ‘‘…’’

      ‘‘Sao nào? Ta nghe lời Lương huynh

      [​IMG]

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :