1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Hy du ký - Tinh Dã Anh

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Dòng máu ngọt lịm đỏ tươi chợt bắn lên cao, y hệt pháo bông tung tóe đầy trời.

      ‘‘Lương công tử, huynh thể tùy tiện lột đồ ra được! Huynh mau chạy , ta, ta, ta đến để cứu huynh đây!’’

      ‘‘Tam tiểu thư?!’’

      Lương Hạnh Thư căng thẳng trợn tròn mắt, nhìn Đường Tam Hảo nằm dài trong vũng máu mặt đất, tim chả hiểu sao cứ co thắt lại, thể khống chế mà đập cuồng loạn.

      Y cũng lường được nhan sắc của mình lại khiến bọn ác ôn hung tàn này gây nên tội ác tày trời như thế, nhát đao bổ xuống lúc nãy chả khác gì chặt thịt heo. Dáng người tam tiểu thư nhắn thế kia, nhưng máu phun ra còn hơn cả mưa rào, có thể bắn lên bức tường cách xa tận ba trượng. là lạ quá !

      ‘‘Tiểu tử, ngươi được lắm, cũng có người đến cứu nữa cơ đấy. Hừ, nể mặt tam tiểu thư nên hôm nay bọn ta tạm thời bỏ qua cho ngươi!’’ Đám côn đồ kia quậy tưng bừng xong, hoàn toàn để ý việc máu tươi làm ô nhiễm môi trường, co cẳng muốn chuồn.

      Thế nhưng tiếng tam tiểu thư ‘‘thành có, bại có thừa’’ kia lại khiến Lương Hạnh Thư phải nhíu mày, ‘‘Ồ? Mấy người quen tam tiểu thư sao?’’.

      ‘‘Ta khinh! Mấy trò thông đồng có nhân cách như thế ông đây tuyệt đối làm! Bọn ta cùng phe với nương này đây!’’

      ‘‘… Tiểu sinh có các người chung phe đâu.’’ Huống hồ, loại người ngay cả việc xấu xa như chặn đường cướp bóc cũng làm được còn đòi hỏi nhân cách làm gì? Tính mang làm nước tương chắc?

      ‘‘Tóm lại, ông đây chưa bao giờ gặp qua tam tiểu thư! hẹn gặp lại, cần tiễn, xin cáo từ!’’

      ‘‘Huynh đài, thứ lỗi nếu tiểu sinh có lỡ lời, mấy lời các vị đại hiệp hay dùng dường như thích hợp với huynh cho lắm.’’ Người này thân làm việc tốt, cũng chả làm được chuyện có tình có nghĩa, hào khí ngất trời gì, chẳng qua chỉ mới ra tay chém tiểu nương máu tuôn xối xả mà thôi.

      Đường Tam Hảo hai mắt trắng dã, nhìn Lương Hạnh Thư rất hứng thú đôi co qua lại với gã đàn ông to con kia. Nàng nằm vật vờ đất rồi đưa tay lên ngoắc y, vậy còn dùng cánh tay chảy máu ngừng kia mà vẫy.

      ‘‘Lương công tử! Lương công tử!’’ Mau ngồi xuống đây này, mấy lời thoại nàng bị ép học thuộc từ trưa thể lãng phí dùng thế này được!

      Lương Hạnh Thư vừa thấy nàng tùy tiện cử động cánh tay bị thương, vội vàng ngồi xuống bên cạnh. Nàng sợ lo lắng, nên mới vẫy tay loạn xạ thế này, muốn để biết nàng có chuyện gì sao? Sao có thể như vậy được chứ, ‘‘Tam tiểu thư, nàng đừng cử động, nàng bị thương đâu!’’.

      Vết thương có thể bắn máu xa ba trượng, đương nhiên là , nếu như chẳng may dũng si hinh, biến thành quỷ, vậy chắc chắn biến thành lệ quỷ - loài quỷ cao cấp trong số những con quỷ!

      ‘‘Chỉ cần huynh bị thương là được rồi, ta có chịu bao nhiêu thương tích cũng chẳng sao! Huynh bị thương chứ? Lương công tử?’’ Nàng trợn hai mắt bắt đầu đem lời thoại học thuộc lòng ra , lại còn dồn sức bò lên người y.

      ‘‘Tiểu sinh sao, có chút tổn hại nào hết, nhưng tam tiểu thư nàng thi… Ơ… tam tiểu thư, nàng bò vào lòng tiểu sinh làm gì vậy?’’

      ‘‘Huynh ôm ta mà, để ta gối lên cánh tay huynh. Ta phải gối lên tay huynh mới có thể tiếp được.’’ Nàng nóng vội, cứ nhìn đăm đăm chớp mắt vào lồng ngực mà nàng thèm thuồng lâu kia.

      ‘‘Ừm…’’ Nàng bị làm sao vậy? Chẳng phải người mất máu nhiều cử động được sao, cớ gì nàng lại có thể nhanh nhẹn như thế mà đề ra ý tưởng nằm lên tay y cơ chứ?

      Haizzz! Muốn trách trách lời thoại nàng học rắc rối rườm rà, vì muốn nàng có thể nhớ lâu, nên sư phụ Tề công tử liền ra chiêu ác, nhét nàng vào trong lòng , cho nàng gối lên cánh tay , mắt đối mắt, mũi kề mũi mà

      [​IMG]
      fujjko thích bài này.

    2. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 7: Lương Hạnh Thư nhen nhóm hờn ghen
      Đường Tam Hảo nhát gan cứu thầy

      Lời hờn dỗi từ phía sau truyền đến khiến Lương Hạnh Thư khựng lại.

      Y quay đầu lại, thấy Đường Tứ Điềm cúi thấp đầu, nhàng kéo lấy tay áo y, hệt như đứa trẻ biết mình làm chuyện sai trái, sợ bị trừng phạt nên cố ý làm nũng.

      ‘‘Điềm Nhi thích chàng qua lại cùng tam biểu tỷ đâu. Điềm Nhi biết nếu ra những lời này, Lương ca ca nhất định cho rằng Điềm Nhi biết điều. Điềm Nhi cũng biết Lương ca ca có ý gì với tam biểu tỷ hết, Lương ca ca cũng đề cập đến chuyện hôn với Điềm Nhi rồi, nhưng sao chàng lại cứ mập mờ với tam biểu tỷ thế? Cứ nghĩ đến đó Điềm Nhi lại bức bối vô cùng… Lương ca ca có vì vậy mà chán ghét Điềm Nhi ?’’

      Đôi mắt rớm lệ hơi ươn ướt kia ngước lên, kéo theo ánh nhìn vừa vô tội vừa sợ hãi, mấy lời chán ghét này nọ làm sao y có thể mở miệng ra được chứ, thế là đành phải mím môi lại, trơ như khúc gỗ mà lắc đầu nguầy nguậy.

      ‘‘ tốt quá! Lương ca ca chán ghét Điềm Nhi, Điềm Nhi thấy vui ghê! Vậy Lương ca ca có thể vì Điềm Nhi, tránh xa tam biểu tỷ chút có được ?’’

      ‘‘Ơ? Chuyện này… vì sao vậy? Tam tiểu thư vì tiểu sinh nên mới bị thương, tiểu sinh thể có trách nhiệm với vết thương của nàng được.’’

      ‘‘Điềm Nhi chỉ em tam biểu ty học thói xấu của người ngoài, giở thói lọc lừa. Lương ca ca cho rằng tỷ ấy bị thương sao? Cả thân nhuốm đầy máu kia chẳng giống chút nào cả.’’

      ‘‘Tam tiểu thư… nàng ấy giống loại người hay dối.’’

      ‘‘Cho nên, Lương ca ca tin tỷ ấy hơn tin Điềm Nhi sao?’’

      ‘‘…’’

      ‘‘Chẳng phải Điềm Nhi từng rồi sao? Nếu Lương ca ca lòng muốn cầu hôn Điềm Nhi, vậy phải chứng minh cho Điềm Nhi xem. Thế nhưng giờ đây Lương ca ca lại muốn dùng thái độ này để cầu hôn Điềm Nhi à?’’

      ‘‘…’’

      ‘‘Hay là, Lương ca ca hề tâm với Điềm Nhi, chỉ muốn trêu đùa Điềm Nhi thôi?’’

      Lương Hạnh Thư chưa từng nghĩ rằng những vấn đề nhặt như mấy chuyện tư tình nhi nữ kiểu này lại rắc rối và còn khó ứng phó hơn cả những trích dẫn kinh điển trong sách trị quốc. Y bị chất vấn đến độ lâm vào đường cùng, biết nên gì cho phải.

      Nhịp tim đập dồn dập lúc nãy rốt cuộc cũng quay lại trạng thái ổn định.

      Thế nhưng cứ nghĩ đến xúc cảm từ cánh môi mềm mại của tam tiểu thư mang đến, tim của y lại chẳng thể tĩnh như mặt nước được nữa. Y cố nén những y nghĩ an phận trong lòng xuống, yếu ớt mở miệng, ‘‘Tiểu sinh đồng ý với tứ tiểu thư, khi cầu hôn với tứ tiểu thư rồi, tuyệt đối qua lại với tam tiểu thư nữa, càng có y gì với nàng ấy để tránh mọi hiềm nghi’’.

      Lương Hạnh Thư ngỏ lời muốn lo lắng thuốc thang, Đường Tam Hảo bèn dùng băng vải treo cánh tay mình lên, kiên trì chờ y đến thay băng cho mình.

      Chờ hoài chờ mãi thấy ai, ngóng hoài ngóng mãi ai đến.

      Cánh tay phải cứ vờ treo như vậy, là khó chịu muốn chết luôn, mà bực nhất là đúng lúc này nàng lại thấy ngứa ngáy sau lưng, muốn gãi nhưng được, đưa tay cào lại tới, đành phải tựa lưng vào cột giường mà cọ cọ cho đỡ ngứa. Nàng thấy xưng quanh yên lặng liền quên béng lời dặn của sư phụ Tề công tử, tháo miếng băng vải tay ra mà co tay gãi lưng cách sảng khoái.

      lúc nàng thấy dễ chịu vô cùng, cửa phòng đột nhiên bị ai đó đẩy ra.

      Nàng bị tiếng mở cửa làm cho giật cả mình, tưởng rằng Lương Hạnh Thư đến thay băng, vội xoay lưng về phía cửa phòng rồi chộp miếng băng vải

      [​IMG]
      fujjko thích bài này.

    3. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Hôm sau, Đường Tam Hảo chạy đến thư viện Tây Lục tìm Tề Đại Thánh, muốn đem quyết định đại nghịch bất đạo tự ý làm chủ của mình cho biết.

      Cánh cổng thư viện Tây Lục vốn là nơi các thục nữ đợi tình lang, đặc biệt khoảng thời gian tan học chính là giờ cao điểm. Nàng đứng ngoài vòng vây đông đúc, làm thế nào cũng chen vào nổi, chỉ có thể nhón chân thò đầu dòm ngó. Mục tiêu của nàng rất nổi bật – vị công tử kiêu căng mặc đồ đỏ chói.

      Lương Hạnh Thư dường như là người đầu tiên thấy được quả đầu ngừng nhấp nhô trong đám người kia. Nhớ đến lời hứa hôm qua với tứ tiểu thư, y tỏ bất cứ thái độ gì, phủi phủi tay áo màu trúc xanh, cụp mắt xuống lướt qua người nàng vờ như thấy.

      Đường Tam Hảo cũng biết điều mà cúi đầu xuống, vốn có ý muốn chào hỏi mấy câu với y nhưng thoáng chốc đều bay sạch. Dù sao y cũng phải nam nhân đầu tiên nàng gặp mắt rồi sau đó tỏ ra quen biết nàng. Nàng biết Điềm Nhi lợi hại thế nào, nên để tránh bị xấu hổ, nàng cũng xoay người sang chỗ khác vờ như thấy y.

      Lương Hạnh Thư rảo bước về phía trước, chỉ mấy bước chân bỏ lại nàng phía sau lưng. Nàng vốn nên cong khóe môi lên rồi mỉm cười chào y mới phải, mặc cho y xem nàng như người xa lạ mà thờ ơ lướt ngang.

      Là bản thân y từ chối người ta, bỏ mặc người ta trước, cớ gì lại nhen nhóm lòng tham, hy vọng nàng chào hỏi y trước, để y có cớ dừng lại hàn huyên vài câu với nàng?

      Y nên bình tĩnh lại mới được, tu tâm dưỡng tính, chứ nên lấy lời hứa kia ra làm cái cớ.

      Y đồng ý rằng, qua lại với nàng nữa. Nếu có ý cầu hôn với tứ tiểu thư, vậy y nên tránh mọi hiềm nghi, phải xem nàng là đại di tử* của mình, là trưởng bối… trưởng bối…

      *Đại di tử: Chị vợ.

      Nhưng đường gặp trưởng bối, lại làm như thấy mà đường đột lùi , chẳng phải rất lễ phép hay sao, uổng công y đọc sách bấy lâu?

      Đây là lần đầu tiên trong đời y tìm cớ cho hành động của mình, vừa xoay bước chân lại, cả người y ở trước mặt tam tiểu thư rồi, y đứng đơ như khúc gỗ tài nào mở miệng được.

      Đường Tam Hảo vốn ngờ được y rồi còn quay lại nữa, nhất thời luống cuống, thầm nghĩ đến cánh tay bị thương của mình nếu bị lộ, rồi tương lai y lại trở thành muội phu của mình, vậy chẳng phải nàng đây xấu hổ cả đời hay sao? Đại di tử giăng bẫy muội phu mình, có ý muốn muội phu để ý đến mình? Vậy còn ra thể thống gì nữa chứ!

      Nghĩ đến đây, nàng vội ôm cánh tay giấu phía sau lưng.

      Lương Hạnh Thư vừa thấy cánh tay nàng băng bó đàng hoàng liền nhíu mày, ‘‘Cánh tay của tam tiểu thư còn đau ?’’

      ‘‘Ồ? Ta… Hì hì… Hình như nó có gì đâu. đau gì hết!’’ Nàng cười xòa cho có lệ.

      ‘‘ đau có nghĩa là bị tổn thương xương cốt, nàng tốt nhất nên ham chơi chạy loạn, phải dùng băng vải cố định cánh tay mới được.’’

      ‘‘Được rồi được rồi, ta về nhà bó lại mà.’’

      Hàn huyên xông rồi, y cũng còn cớ gì để tiếp tục nên đành phải xoay người , nhưng miệng lại đột nhiên buông ra câu: ‘‘Tam tiểu thư đứng đây là để chờ… người sao?’’.

      Chữ ‘‘ta’’ còn chưa ra khỏi miệng, bị nuốt tọt xuống luôn rồi.

      ‘‘Đúng vậy đúng vậy. Ta chờ người.’’

      ‘‘Vậy đợi được chưa?’’

      Dường như nàng hiểu được ý gì đó trong lời của y.

      Nàng sợ y hiểu lầm mình lại đến dây dưa với muội phu tương lại, nên vội vàng lắc đầu phân quan hệ.

      ‘‘Á… Ơ… Huynh hiểu lầm rồi, ta biết chuyện hôn nhân giữa hai ta dẹp qua bên, hơn nữa huynh từng ngỏ ý cầu hôn với Điềm Nhi, hôm qua là do ta quá xằng bậy, ăn mê sảng, ta ta ta… Ta nghĩ thông rồi, tuyệt đối dây

      [​IMG]
      fujjko thích bài này.

    4. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 8: Tề Đại Thánh tâm thoáng rung động
      Đường Tam Hảo ngây ngô biết

      Thành , mấy vụ ám sát bé bằng hạt mè này đều là chuyện thường ngày, từ bé đến giờ Tề Thiên Sanh gặp mãi cũng thành quen.

      Kể từ khi bắt đầu tiếp nhận việc tiêu diệt bè phái loạn đảng từ Hình bộ*, bị ám sát liên tục. Lần nguy hiểm nhất, phải kể đến cái ý tưởng hết sức sáng tạo chả biết đào đâu ra của gã thích khách nọ, nhận lúc nhà xí mà phá cửa bổ vào, hại phải túm lưng quần mà chạy thục mạng cả buổi.

      *Hình bộ: giữ việc luật lệnh, hình phạt án từ, ngục tụng và xét xử người phạm tội ngũ hình.

      Từ sau vụ việc lần đó, chỉ rèn được khả năng chạy bán sống bán chết, mà ngay cả khi nhà xí, việc thắt lưng quần cũng nhanh và chặt hơn hẳn người bình thường.

      Chẳng hạn như lúc này đây, bất thình lình có con dao bay ra ngay trước mặt, chỉ cần phóng vào góc an toàn để né là xong chuyện, tính vọt ra cửa bỏ chạy, lại thấy gã côn đồ kia túm lấy Đường Tam Hảo choáng váng lảo đảo mà uy hiếp .

      ‘‘Chó ngoại tộc, đừng hòng trốn, ả đàn bà của mày ở trong tay ông, coi chừng ông thịt ả đấy!’’

      ‘‘Này này này! Ngươi làm ơn có thể chuyên nghiệp chút được ? Ám sát lo mà ám sát , chả lẽ lão đại của ngươi còn giao cho ngươi thêm nhiệm vụ sỉ nhục khiếu thẩm mĩ của tiểu gia sao? Con mắt nào của ngươi nhìn thấy ta chính là người đàn bà của ta hả?;;

      Mặc dù tính mạng mới là quan trọng, nhưng người sống cũng phải có phẩm cách mới được, sỉ nhục khiếu thẩm mĩ của kiểu này, nhất định phải quay lại làm cho ra lẽ mối quan hệ nam nữ hết sức trong sáng kia để mọi người biết mới được!

      ‘‘Miếng đậu hũ Đường gia này phải là ả đàn bà của mày ư? Vậy tại sao mày lại muốn nếm thử món đậu hũ hả?’’ Đây ràng là tương tư quá mức đâm ra gây họa, vì vậy mưới muốn nhìn đồ ăn để nhớ đến người!

      ‘‘Quỷ tha ma bắt nhà ngươi , ngươi là sĩ tử thi rớt đó hả? Viết tiểu thuyết diễm tình chả kiếm được bao nhiêu bạc nên mới chạy đến đây chơi trò ám sát à? ta phải là người đàn bà của ta! đúng phải sai rồi! Nếu ngươi muốn hỏi mối quan hệ giữa hai chúng ta là gì, tiểu gia chỉ có thể nghiêm túc mà trả lời với ngươi câu, chúng ta chỉ là bạn tốt của nhau thôi!’’

      ‘‘…’’ Mồ hôi lạnh tí tách rơi… Quan lại triều đình luôn thích dùng cái giọng điệu ấy để đính chính những vụ tai tiếng cho mình, khiến người ta càng nghe càng thấy mập mờ, ‘‘Tóm lại, ông đây mặc xác quan hệ giữa bọn bay là gì, nếu mày dám bỏ trốn, ông chém chết ả!’’.

      ‘‘Tùy ngươi! Ai thèm quan tâm chứ!’’

      Có thấy hai con chím bị đem ra là tấm chắn rồi sớm bay đến miền cực lạc kia ? Trong mắt , Đường Tam Hảo đây chả khác gì chúng nó. Tính người của sớm đem vứt bằng sạch trong tiệm cầm đồ rồi, những gì còn sót lại chả đáng đồng. từ nãy đến giờ vẫn đứng ở đây nhảm chỉ vì muốn chứng minh trong sạch của bản thân, giờ đây mục đích đạt được, nên lách mình chuẩn bị trốn chạy giữ lấy cái nàng này là hơn hết.

      và miếng đậu hũ kia có ‘‘thân’’ đến mức phải vào sinh ra tử vì nàng, cách nghiêm túc, chuyện sống chết của nàng vốn chả liên quan gì đến , nếu lỡ chết rồi để lão trọc kia tìm nhiệm vụ mới cho làm là xong, biết chừng còn có thể giảm bớt độ khó nữa kìa!

      Tốt như vậy sao lại làm chứ? Tiểu gia đây!

      ‘‘Chó ngoại tộc, được chạy! Con đàn bà thối này! Đừng có túm lấy giày ông, mau buông ra!’’

      ‘‘Bụp bụp’’ tiếng chân

      [​IMG]
      fujjko thích bài này.

    5. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 9: Tề Đại Thánh trong lòng bức bối
      Lương Hạnh Thư trước đoạt người.

      Đám chó thích khách cuối cùng cũng phá vòng vây trốn thoát, nhóm bổ khoái ăn cơm nha môn sao nỡ làm mất thể diện nha môn được, án được lập ra nhất định phải được điều tra, mà đầu mối duy nhất lúc này chính là người bị hại – Tề nào đó cùng Đường gì đó.

      ‘‘Này, hai người các ngươi bị người ta chém, đến nha môn lấy lời khai.’’ Đại ca nha sai đầu giở giọng quan phách lối gọi họ, bị bọn này phá hỏng kế hoạch ‘‘ trăm ngày trị an tốt đẹp’’, cơn tức của y còn nghẹn cả cục ở cổ đây này.

      Đường Tam Hảo gật đầu nhữ giã tỏi định cất bước theo, nhưng Tề Thiên Sanh thích có người ở trước mặt giở trò quan quyền như thế, liền túm lấy nàng vứt ra sau lưng mình, lạnh lùng , ‘‘Ngươi bảo ai bị người khác chém hả?’’.

      ‘‘ tay cắm nguyên con dao, phải bị chém gọi là gì? thích gọi như vậy à? Vậy thế này, hai người phải chịu ngàn mũi dao kia, qua đây cho lời khai’’.

      ‘‘Ngươi!’’ Tề Thiên Sanh vốn bị nhát dao kia bổ cho lửa cháy bùng cả bụng, giờ còn bị tên bổ khoái này châm dầu, ngọn lửa kia càng cháy càng dữ dội, ‘‘Chỉ là tên gác thành quèn mà dám chuyện với tiểu gia kiểu đó à? Ngươi là người của đơn vị nào, mau xưng tên ra!’’.

      ‘‘Muốn hỏi ta là người của đơn vị nào à? Ranh con nhà ngươi là ai chứ? Dám ở địa bàn của bọn ta giở giọng hống hách à? Gác thành sao nào? Dùng bạo lực trị bạo lực có biết hả? Muốn trị đám lưu manh chốn này, bọn ta phải lưu manh hơn cả lưu manh! Dẫn chúng !’’

      Thân là người bị hại giờ lại như tội phạm bị áp giải đến nha môn, cả đợi Tề Thiên Sanh chưa từng xui xẻo như vậy, chẳng lẽ miếng đậu hũ thối này chính là khắc tinh của ? Tại sao từ sau khi gặp nàng chả khác gì vừa lăn từ trong lò than ra vậy, lúc nào cũng xui tận mạng!

      Cũng may phúc lợi ở nha môn quá tệ, còn có cả đại phu nữa. Lão đại phu cẩn thận xử lí miệng vết thương cánh tay Đường Tam Hảo, rồi mới quay sang bắt đầu rút dao ra khỏi cánh tay Tề Thiên Sanh.

      Lão đại phu sờ sờ con dao cắm tay , sau đó với Đường Tam Hảo bằng giọng đầy quan tâm, ‘‘Tam nương tốt hơn nên nhìn làm gì, mấy cảnh rút dao máu bắn tung tóe này rất đáng sợ đấy’’.

      ‘‘Vậy chẳng phải Tề công tử rất đau sao? Nếu vì cháu, huynh ấy cũng bị…’’

      ‘‘Đậu hũ họ Đường kia, mau đem cái bộ mặt đưa đám đó cất cho ta, cần phải cảm động, là ta khi lại tự rước xui xẻo vào người, chứ hơi đâu mà lãng phí lòng từ bi cho miếng đậu hũ như !’’ Tề Thiên Sanh lấy lọ thuốc từ trong túi tay áo đưa cho lão đại phu rồi dặn dò, ‘‘Ông dùng thuốc này đổ vào vết thương cho ta’’.

      ‘‘Đây là gì vậy?’’

      ‘‘Thuốc giải độc chứ gì nữa! Ai biết được thằng điên kia có tẩm độc lưỡi dao .’’

      Lão đại phu đưa tay nhận lọ thuốc, mở nắp lọ ra rồi nhàng ngửi, hương thuốc thoang thoảng khắp chốn. Đây nhất định là lọ thuốc tốt vô giá, cũng có thể người này từng trúng phải loại độc vô cùng lợi hại, nên lúc nào cũng mang thuốc giải bên mình để phòng thân, ‘‘Rốt cuộc công tử trêu chọc phải kẻ thù thế nào? Sao chúng có thể ra tay hung ác như vậy chứ?’’.

      ‘‘Hừ, lời khó mà hết, chung ông cứ đổ thuốc kia lên vết thương cho ta là xong chuyện.’’

      ‘‘Được rồi, lão đây bôi thuốc giúp công tử, vùng thịt quanh lưỡi dao này cứng lại rồi, phải xoa nắn cơ thịt quanh đó rồi mới rút cây dao găm này ra được.’’

      ‘‘Ừm. Nếu còn độc tố nào chưa trừ sạch được, ông cứ cắt cả miếng thịt nát đó cũng chả sao.’’

      ‘‘Phải cắt cả thịt nữa à? Đại phu, như vậy chẳng phải rất đau sao?’’

      ‘‘Lão đây biết phải xử lí thế nào mà, vậy… tam nương trò chuyện với công tử lúc, nhằm phân tán chú ý của công tử nhé?’’

      ‘‘Trò chuyện cùng Tề công tử ư? Tất nhiên là được rồi! Cháu rất rất muốn luôn đó… Ưm… Về việc này… Tôi… Huynh có chuyện gì đặc biệt thích thú muốn đề cập đến ?’’

      cánh tay của Tề Thiên Sanh được treo lên, còn tay lại chống cằm, nhìn miếng đậu hũ kia vắt óc tìm chuyện để chả khác gì con ruồi con nhặng lượn lờ trước mặt mình. Liếc mắt xem thường nàng, cũng chả trông mong ngốc này có thể nghĩ ra được đề tài gì có chiều sâu có trình độ để cùng nghiên cứu thảo luận, ‘‘ thấp thỏm bồn chồn nên mới chạy đến tìm tiểu gia ta, rốt cuộc là có chuyện gì?’’.

      ‘‘Ấy chết! Phải rồi, tôi chạy đến tìm huynh là có chuyện muốn !’’ Nàng nhìn chằm chằm cách nghiêm túc, rồi nghiêm mặt , ‘‘Huynh cần giúp tôi theo đuổi Lương công tử nữa đâu’’.

      ‘‘Ờ, rồi sau đó sao?’’ Lúc này hứng thú của dường như cạn sạch, thành ra đối với việc nàng muốn theo đuổi hạng đàn ông nào cũng chả quan tâm.

      ‘‘Là vì, tạm thời tôi có ý định thành thân.’’

      ‘‘Ờ, rồi sau… vừa gì cơ!?’’ Nàng có theo đuổi tên họ Lương kia hay chả cần quan tâm, nhưng nếu nàng chịu lập gia đình muốn quan tâm cũng được.

      ‘‘Bỗng dưng được khai sáng tuệ căn nên muốn xuống tóc làm ni sao? Trở cơn gì lại muốn lập gia đình nữa hả?’’.

      ‘‘Tại vì tôi thích đùa bỡn tình cảm của người khác.’’

      Cái lí do từ chối của nàng quả là thấm đượm tinh thần trượng nghĩa mà, thế nhưng chỉ có thể rước lấy cái cười khẩy khinh khỉnh cùng mấy tiếng hầm hừ của Tề Thiên Sanh mà thôi, ‘‘ thích đùa bỡn tình cảm của người khác à? Ha ha… Ít

      [​IMG]
      fujjko thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :