1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Hy du ký - Tinh Dã Anh

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 4: Thề rằng được thích ta

      Đường Tam Hảo tung cẳng chạy bạt mạng, quyết ngoảnh lại nhìn vị Tề công tử vẫn phun lửa giận ngay sau lưng. Gò má sưng vù nóng ran cùng với dòng lệ chực chờ tuôn trào cứ thôi thúc nàng mau chạy về nhà.

      Nàng ôm đôi má sưng tấy dám để bọn hạ nhân trong phủ trông thấy, nhưng bọn họ vốn chả ai buồn để tâm hay đến hỏi han gì nàng. Chỉ có hai tiểu nha đầu xì xầm với nhau vài câu, sau đó liền che miệng cười khúc khích.

      Nàng đến đâu là mất hết thể diện ở đó, chả trách người ta thèm đoái hoài.

      Nàng cụp mắt xuống lẻn nhanh về phòng bất ngờ bắt gặp đôi giày thêu xinh xắn màu phấn trắng trước mặt, hương phấn son xông thẳng vào mũi khiến nàng cần ngẩng đầu lên cũng biết là ai, nhất thời xấu hổ lùi bước, nghiêng nghiêng nửa khuôn mặt bị sưng cười :

      ‘‘Điềm… Điềm Nhi, sao muội về sớm vậy?’’

      ‘‘Tam biểu tỷ, tỷ lại bị người ta ức hiếp nữa sao? Nhìn mặt tỷ sưng tấy ra kìa kìa.’’

      ‘‘À… ờ…, là tỷ cẩn thận thôi mà…’’

      ‘‘Bị ngã chứ gì? Người như tỷ cũng khó mà tránh khỏi việc này, ba ngày té lần, năm ngay ngã bận, đến Điềm Nhi muội đây nhìn còn chướng mắt nữa là! Tỉ làm ơn trưởng thành hơn chút ! Người ngoài biết, còn tưởng Đường gia chúng ta ai cũng có não như tỷ, dễ bị coi thường lắm!’’

      Bên má Đường Tam Hảo sưng phù cả ra, chỉ có thể hơi ngẩng đầu lên, có muốn ngửa mặt lên cao cũng được, lúc này lại thấy công tử Lương gia hôm trước cùng nàng gặp mặt giờ khúm mún nhún nhường đứng cạnh Điềm Nhi.

      Thấy ánh mắt kinh ngạc của nàng, Đường Tứ Điềm liền nhướng mày, miệng hầm hừ, ‘‘Tam biểu tỷ cũng là, Điềm Nhi biết mọi lần tỷ gặp mặt người ta kiểu gì nữa! Cớ sao vừa quay quay lại công tử Lương gia lại chạy đến cầu hôn với Điềm Nhi thế này?’’. Công tử Lương gia Lương Hạnh Thư bị gọi trúng tên, chớp chớp mắt, sau đó mới chậm rãi mở miệng, ‘‘Mẫu thân cứ khen ngợi tứ tiểu thư mãi, cho nên mới dặn dò tiểu sinh đến thăm hỏi tứ tiểu thư’’.

      Hai mắt Đường Tam Hảo tối sầm cả lại, muốn bỏ nhưng lại được, chỉ đành mắt nhắm mắt mở cố nghe mấy lời ngứa tai kia.

      ‘‘Lương ca ca thích đùa với Điềm Nhi! Điềm Nhi nghe tam biểu tỷ cả rồi, chính tay chàng tặng trâm cài tóc cho tỷ ấy, đến tín vật đính ước cũng có luôn rồi, cớ sao lại bỡn cợt Điềm Nhi như thế chứ?’’ Thanh hờn dỗi kém theo những đường cong uyển chuyển nhu mì, ngọt lịm thấu xương làm người ta muốn tan chảy, ‘‘Lương ca ca, chàng xem, như thế chẳng phải là cố ý làm khó Điềm Nhi sao? Cứ thế thử hỏi sau này Điềm Nhi cùng tam biểu tỷ sao có thể sống chung với nhau được

      [​IMG]
      fujjko thích bài này.

    2. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      con hẻm cách Đường phủ xa, Tề Thiên San hung dung phe phẩy thanh quạt ngọc, ánh mắt thâm trầm xen lẫn giễu cợt nhìn tên Lương Hạnh Thư bị nương kia bỡn cợt đến mức biết nên làm thế nào kia, khóe miệng khinh thường nhếch lên.

      ngờ Đường gia vẫn còn cao nhân nửa vời nhưng lại thích ra vể ta đây thế này. còn tưởng ai cũng giống hệt miếng đậu hũ họ Đường đầu gõ não phẳng kia chứ.

      Có điều… Rốt cuộc cũng biết được lí do vì sao nha đầu kia lại khó gả đến như vậy.

      Có Đường Tư Điềm – nương khôn vặt thích giở trò như vậy ở đó, vậy còn có thể nhìn thấu được lòng nam nhân, là hình mẫu nữ nhi mà mọi nam nhân đều mong muốn có được. ngốc Đường Tam Hảo sao có thể vượt qua chướng ngại lớn như thế để ra khỏi cửa phủ, leo lên kiệu hoa được kia chứ?

      Xem ra, chỉ giúp khúc củi mục kia thôi vẫn chưa đủ, đây phải giở vài chiêu để xử lí Đường Tứ Điềm trước .

      Được ăn cả ngã về , đến đường cùng rồi cái gì cũng phải thử.

      Nghe những ai có duyên với nam nhân cứ vái hồ tiên là được, Đường Tam Hảo hễ gặp Phật liền quỳ gặp miếu liền lạy, nhưng vẫn chưa vái qua tòa miếu hồ tiên kia.

      Thường nghe mọi người bảo nhau, miếu hồ tiên kia là dành cho những nữ nhân hư hỏng thờ phụng hồ li tinh, chỉ có những nữ nhân muốn làm hồ li tinh dụ dỗ nam nhân mới đến đó quỳ lạy mà thôi, nhưng giờ nàng bất chấp mọi thứ.

      Hai má đau rát, trâm cài cũng bị lấy , lúc này ai cần sức mạnh của hồ li tinh để đối phó bọn nam nhân hơn nàng đâu

      Dâng cao ngọn nến thơm lạy hồ thần, ở tít cao là pho tượng hồ li tinh bằng đá được chạm trổ tinh tế, mắt xếch, miệng nhọn, vẻ mặt sắc sảo lẳng lơn, tay phải giơ cao trông khá giống con mèo chiêu tài.

      Đường Tam Hảo quỳ tấm đệm mềm mại, nghệt mặt ra mà nhìn bức tượng tiên chẳng ra tiên, chẳng ra kia, rồi lại nhìn nương quỳ cạnh mình. Ố ồ, nàng ta nhìn hệt như mấy mỹ nhân đầu bang trong kĩ viện, ăn mặc hở hang, sa mỏng để lộ cả nửa bờ vai ra luôn kìa.

      Ôi trời, quyến rũ thế này rồi, cần gì phải đến vái hồ tiên nữa, lẽ ra phải chừa lại tí ti quyến rũ còn thưa kia cho miếng đậu hũ như nàng mới phải.

      nương khác quỳ rạp mặt đất bỗng đưa mắt nhìn về phía Đường Tam Hảo, nhíu mày quát lớn, ‘‘Này, đến vái hồ tiên được bất kinh mà nhìn thẳng như thế! Nha đầu có hiểu quy củ hay vậy? Ơ… chẳng phải là con đồi bại vô dụng hôm qua sao?’’.

      ‘‘Ôi trời ơi! chính là kẻ đánh ta hôm qua!’’

      Đường Tam Hảo vừa nhận ra đây chính là nương hôm qua giáng cái tát làm đầu mình xoay hẳn ba trăm sáu mươi đó, mắt nổ đom đóm, sợ văng cả hồn vía, bất chấp quy củ ở miếu hồ tiên, lổm ngổm bò dậy muốn trốn, ai dè lại bị ả túm áo kéo giật lại, chẳng thể động đậy được.

      ‘‘Hừ, ta biết cố ý vờ mềm yếu, lấy lui làm tiến mà, làm gì có nào bị người ta cướp đoạt nam nhân lại cong đít lên mà chạy như thê! Quả là nham hiểm mà, trước mặt nam nhân tỏ vẻ vô tội, chớp mắt lại mò đến đây vái hồ tiên!’’

      ‘‘Ta… ta… ta… Ối! đưa tay lên làm gì, lại muốn đánh ta nửa hả?’’

      ‘‘Biết rồi còn hỏi!’’

      ‘‘ được, được, được! được đánh ta nữa mà!’’

      ‘‘Phập.’’

      thanh quạt ngọc bỗng nhiên chắn ngang trước khi cái tát kia kịp giáng xuống, ngăn bàn tay với bộ móng được sơn đỏ chót kia lại.

      nương nọ còn chưa kịp quay đầu lại nhìn, nghe thấy thanh nặng trịch lạnh lẽo của thỏi bạc rơi xuống nền đất…

      ‘‘Lời tiểu gia muốn nghe nghe được rồi, nhiệm vụ của cũng xong. Khuôn mặt của nương này, còn phải để tiểu gia tiếp tục chăm sóc, cho phép tiếp tục đánh nữa.’’

      ‘‘Tề công tử, nữ nhân này lại vờ nhu nhược đấy, chàng đừng tin ta mà!’’

      ‘‘Nàng ta mà biết giả nhu nhược lấy lui làm tiến ở trước mặt nam

      [​IMG]
      fujjko thích bài này.

    3. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 5: Tề Thiên đại thánh dụ dỗ nha đầu xấu tính

      Binh thư có , biết người biết ta, ắt trăm trận trăm thắng.

      Sách thuốc có viết, tùy bệnh bốc thuốc, có thể cải tử hồi sinh.

      Việc gấp rút trước mắt đó là tìm người quen giúp nắm sở thích của Lương Hạnh Thư, tìm hiểu xem loại nữ nhân nào mới có thể quyến rũ được y.

      Nhắc đến người quen, trong thành Tây Dư này quả chẳng có người quen nào cả, nhưng nếu đến kẻ thù cũ tên, việc này xem ra cũng khó thực đây…

      Ngẫm lại hiềm khích giữa và thằng cha kia, trước đây khi ở kinh thành, cả hai cùng làm quan như nhau nhưng tên đó lúc nào cũng nhăm nhe đâm thọc, gây khó dễ cho . Trước mặt cứ vờ tươi cười chắp tay chào hỏi, nhưng sau lưng lại hận thể đánh chết luôn cho rồi, gã đó chịu giúp mới là lạ. Có điều dù gì cũng từng quen biết, đến tiếp kiến lát cũng chả sao đâu nhỉ.

      Nghĩ đến đây, Tề Thiên Sanh liền vén tà áo vào thư viện Tây Lục.

      Ở sương phòng góc phía tây của thư viện Tây Lục, sách vở chất đống, giấy tập chất chồng, hương mực thoang thoảng lượn lờ quanh vị công tử áo trắng ngồi trước bàn gỗ lim, nét bút có thần, cán bút nhanh như gió lướt giấy Tuyên.

      Gã ngồi im nhúc nhích, thế nhưng ánh mắt lại cứ liếc về phía cạnh cửa sổ, khóe môi nhếch lên để lộ nụ cười giễu cợt chút vui mừng.

      Gã vẫn say sưa tập trung viết chữ, chỉ để lộ nụ cười hời hợt môi, ‘‘Ngươi hỏi Lương Hạnh Thư thích loại phụ nữ nào ư? Thế tử gia Cửu thiên tuế ơi, phải chăng người quá xem trọng Bạch mỗ rồi? Còn muốn Bạch mỗ kéo giúp ngài sợi tơ hồng đoạn tự kia sa?’’

      Tề Thiên Sanh nhâm nhi ly trà bên cửa sổ, chẳng thích nghe lời này chút nào, chỉ phe phẩy cái quạt, vắt chân lên cao, ra dáng ông chủ mà liếc mắt , ‘‘Bạch Long Mã, người đừng có ở đó mà pha trò với ta! Biết hay biết ngươi cứ luôn có phải đơn giản ?’’.

      ‘‘Bạch mỗ công danh chưa thành, phẩm cấp lại có, nào dám ở trước mặt Cửu thiên tuế ngài mà pha trò bỡn cợt cơ chứ. Ngài hỏi ta đáp, nhưng việc tiểu sinh biết, cũng đành lực bất tòng tâm.’’

      Nghe thấy vị chua chát trong câu kia, Tề Thiên Sanh chẳng nên lời, bèn vén áo đứng dậy, thong thả bước đến trước bàn. cúi xuống, giật phăng tờ giấy Tuyên mà thư sinh họ Bạch kia chỉ mới viết được nửa, giũ giũ trang giấy, thấy rừng thể chữ liễu* ganh nhau đua sắc trước mắt

      *Thể chữ Liễu: Chữ viết theo phong cách của Liễu Công Quyền, nhà thư pháp nổi tiếng thời Đường.

      ‘‘Cáo tội Phụ chính đại thần Thế tử Tề Nam Vương – Tề Thiên Sanh phụ ủy thác của Tiên đế. Người này ngông cuồng tự cao, trong mắt có ấu chúa, chỉ e sau này an phận, trở thành mối họa lớn, là đáng lo thay…’’

      ‘‘Ngươi được lắm, còn viết cả sớ mà kể tội tiểu gia nữa cơ đấy! Chẳng trách mọi người trong kinh đều gọi ngươi là Bạch Long công tử - Bạch đại chưởng quỷ, hóa ra trong bụng ngươi lúc nào cũng ôm khư khư quyển sổ nhặt nhạnh thói hư tật xấu của người khác, chướng mặt ai tìm người đó tính sổ sao?’’

      Vị công tử áo trắng kia im lặng tiếng nào, chẳng mảy may xấu hổ gì trước việc bị bắt quả tang tại trận kia, vẫn ung dung bình tĩnh bưng ly trà lên uông: ‘‘Ta và ngươi quen biết nhau từ đó đến giờ, việc ta kể tội ngươi đâu chỉ lần lần hai. Nhưng cứ nhin Cửu thiên tuế ngươi mà xe, chức quan mỗi lúc to, đến giờ thể to hơn được nữa, ngay cả Thái hậu cũng buộc phải phong cho ngươi là cứ gặp quan cao hơn kẻ đó bậc. chứng cứ mỗi tội trạng mà Bạch mỗ đây kể ra lại đem đến may mắn cho Cửu

      [​IMG]
      fujjko thích bài này.

    4. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      chị y hệt con cá gỗ, còn em thông minh ngọt ngào, lại biết khéo léo thăm dò tâm ý của người khác, hôm qua vừa mới trêu chọc thư sinh xong, hôm nay liền biết đường mò đến đây để thu thập kết quả. Trong mắt , xấu xa và đáng của nữ nhân này chỉ cách nhau lằn ranh mỏng. Nếu nàng ta nhìn được sợi dây tơ tình trước cả bọn nam nhân, có thể tinh khôn mà nắm bắt được ai có tình cảm với nàng, từ đó thừa thắng truy kích, hưởng thụ cái cảm giác mờ ám kia, như vậy là…

      là đáng sợ.

      ung dung bình tĩnh nghiêng người tựa vào bức tượng sư tử đá cạnh cửa, hai tay khoanh trước ngực từ cao ngạo nghễ quan sát Đường Tứ Điềm vẫn đứng đợi. Nàng mặc áo trắng váy xánh, tóc cài dây tua xanh nhạt, đeo hoa tai bằng ngọc trắng, toàn thân quá ba màu, phong cách thanh thoát chút rườm rà, xem ra rất biết ăn diện.

      Ánh nhìn mấy thân thiện làm Đường Tứ Điềm khó chịu, lập tức cảm nhận được có người săm soi mình. Nàng hơi ngẩng lên, đúng lúc bắt gặp đôi mắt xám tro như ánh trăng mờ khẽ nheo lại, đôi con ngươi ấy ngập ý bông đùa, dường như biết đây là nướng khó động vào nhất nhưng vẫn cứ cố tình chòng ghẹo nàng. Cặp mắt đó chẳng buồn che giấu xoi mói trắng trợn mà còn thẳng thắn bộc lộ:

      ‘‘Ta có hứng thú với nàng rồi đấy! Chúng ta cùng chơi trò chơi nhé, nàng qua được hai chiêu muốn thế nào cũng được?’’

      Đường Tứ Điềm cũng bị giật mình đến mức phải co rúm người, trái lại còn mím môi, thản nhiên cười với vị công tử ăn mặc xa hoa kia.

      Nụ cười của nữ nhân dành cho nam nhân mà chẳng khác nào thuốc kích thích. Dùng môi cười làm cầu nối, nàng đây ý rằng, phải bước đến nàng mới đáp lời. Tề Thiên Sanh cười khẩy cái, hề cau có mà thư thả bước đến trước mặt nàng, ánh mặt thấp xuống kề sát vào nàng. Nàng nghiêng mặt thoáng ý khước từ, nhưng chợt nghe thấy thanh trầm thấp mạnh mẽ cất lên, khiến nàng ngây người ngơ ngẩn…

      ‘‘Này, ta muốn biết tên của nàng, cho ta biết nào.’’

      Ngữ khí gần như là mệnh lệnh kia cứ khiến tim nàng hẫng nhịp, nàng chưa từng bị ai mạo phạm cách vô lễ như vậy. Loại nam nhân trước mặt đây nàng cũng chưa từng gặp qua, đối mặt với người mình thích hề tỏ ra ngại ngùng dám thổ lộ, cũng mở đầu bằng câu ‘‘xin hỏi quý tính tiểu thư là gì?’’, lại càng hề chắp tay thi lễ tự giới thiệu về bản thân mình. Từ đầu đến chân đều đầy dáng vẻ của tên ‘‘tiểu tử xấu xa’’, tự phụ, tự tin lại tự bản thân quá mức, giống như liệu trước được nàng chắc chắn cam tâm tình nguyện tên mình cho biết, rồi làm như chính phục được mà giẫm nạt nàng dưới chân vậy.

      Có điều cảm giác mới mẻ cùng ham muốn chinh phục khiến Đường Tứ Điềm tim đập ngày nhanh, luống cuống đỏ lựng cả mặt.

      Những thay đổi này làm sao qua được đôi mắt ưng xám tro của Tề Thiên Sanh cơ chứ, cười khẽ, ‘‘Dù muốn cho ta biết cũng cần đỏ mặt như vậy đâu!’’.

      Đường Tứ Điềm muốn để lộ thua kém của mình khi bị chi phối cảm xúc, vừa giận vừa cuống, bèn cắn môi dưới tức tối trả lời, ‘‘Công tử, Điềm Nhi đợi người đấy.’’

      ‘‘Ồ?’’

      cố tình kéo dài cuối, đổi lấy cái cười khẽ vì ý đồ đạt được của Đường Tứ Điềm, ‘‘ phải là chờ ngài đâu, là chờ vị công tử khác cơ’’.

      ‘‘Tà ‘ồ’ ở đây là vì biết được tên của nàng là Điềm Nhi thôi mà…’’. tỏ ra lơ đãng mà chế nhạo sơ suất của nàng. Thói quen thích đem tên mình đặt đầu lưỡi rồi phát ra nũng nịu như vậy cũng tồi, chiêu này khiến người khác muốn biết tên mình cũng khó đây, ngày mai nhất định phải bảo miếng đậu hũ kia sửa thành ‘‘Hảo Hảo’’ mới được.

      ‘‘Ngươi…’’

      ‘‘Điềm Nhi, tiếc rằng người nàng đợi phải là ta, nếu , suýt nữa ta cũng bị nàng mê hoặc luôn rồi.’’

      ‘‘…’’

      ‘‘Thôi vậy, nàng cứ tiếp tục đợi , có điều… tên Lương thư sinh kia tốt đến thế sao?’’

      ‘‘Làm sao ngươi biết Điềm Nhi ta…’’

      Đường Tứ Điềm còn chưa hỏi xong, thấy gã sai vặt dẫn theo cái kiệu to tướng về phía Tề Thiên Sanh, sau đó kính cẩn chắp tay khom lưng, ‘‘Bẩm, tiểu nhân chuẩn bị cỗ kiệu tốt cho ngài rồi ạ’’.

      ‘‘Ái chà chà, thường ngày chả thấy ngươi nhanh chân nhanh tay như vậy, tiểu gia đây vừa mới để ý được nương là ngươi liền nhoi ra! Nếu chuẩn bị sẵn kiệu rồi, vậy chúng ta thôi.’’

      Gã sai vặt kia đảo mắt thoáng liếc nhìn Đường Tứ Điềm, chả thấy thiếu gia nhà mình có gì nhắn gửi với nương này, thế là gã cũng nhiều lời, chỉ vén mành kiệu hầu chủ tử nhà mình bước lên.

      Đường Tứ Điềm liếc xéo, thầm nguyền rủa gã hạ nhân có mắt tròng này, biết chủ tử có ý với nàng, thế mà còn xem người tar a gì. Nàng mấy vui vẻ muốn quay , nhưng tía lưu luyến trong ánh mắt dường như vẫn

      [​IMG]
      fujjko thích bài này.

    5. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 6: Lương Hạnh Thư ‘‘cắn câu’’ rồi

      Cỗ kiệu mà Tề Thiên Sanh ngồi cứ lắc lư lắc lư, Đường Tứ Điềm có nằm mơ cũng ngờ cỗ kiệu kia rốt cuộc lại dừng ngay trước cửa nhà mình, vậy còn đợi vị tam biểu tỷ mà nàng xem thường nhất.

      Tề Thiên Sanh đối với Đường Tam Hảo hề khách khí như đối với Đường Tứ Điềm. Cao thủ so chiêu với nhau cũng như hương thoáng qua lưu lại dấu, mỗi chiêu thức đều cần chú ý đến khí khái phong độ của bản thân, nhưng sư phụ dạy dỗ học trò của mình, cần khách khí làm gì cho mất công. xách tai nàng kéo vào góc sáng sủa, sau đó đánh giá nàng từ đầu đến chân lượt. , nàng ngốc này đến làm vật trang trí cho Đường Tứ Điềm cũng hoàn toàn xứng.

      Cả người nàng mặc đủ năm màu sặc sỡ, luộm thuộm lôi thôi mà còn tự cho là đẹp. Vừa nhìn nàng, liền thấy hai mắt tối sầm, đầu đau ê ẩm.

      tài nào hiểu nổi, sao nàng có thể vác bộ dạng hết như kẻ làm thuê trong phường nhuộm này mà hồn nhiên dạo khắp phó được cơ chứ.

      nhìn nàng khinh khỉnh, chả còn lòng dạ nào mà lắc đầu thở dài, ‘‘Hai chị em quả là khác nhau trời vực’’.

      Đường Tam Hảo nghe vậy, con mắt chợt tối lại, sau đó gãi đầu lầm bầm than thở. Nàng cũng biết bản thân thể so sánh với Điềm Nhi, nàng có khiếu thẩm mĩ hay tư chất tốt như Điềm Nhi, từ vậy rồi. Dù có đặt đống quần áo đẹp đẽ trước mặt nàng, nàng cũng chọn trúng bộ đồ hợp với mình, vậy còn ngu si biết phối màu nữa chứ, nhưng khiếu thẩm mĩ của Điềm Nhi lại tuyệt đến mức khiến mọi nương quanh đây đều tin tưởng mà gia cho muội ấy chọn váy, phối trang sức giúp họ.

      ‘‘Ngay cả huynh cũng xem thường tôi?’’

      ‘‘ tự nhìn lại mình xem, như vậy mà cũng vác mặt gặp người khác được à? Xì! Xấu chết được!’’ nể nang gì mà đâm thẳng vào điểm yếu của nàng.

      ‘‘Huynh… huynh có phải là sư phụ của tôi vậy? Đến cả huynh cũng xem thường tôi!’’

      ‘‘Xấu là xấu, chả lẽ muốn tiểu gia tâng bốc tấm thân đẹp như khổng tước có hai hay sao? Mà trông cũng giống con chim đấy, quả rất giống luôn!’’

      ‘‘Điềm Nhi điểm nào cũng tốt, còn tôi mặt nào cũng tệ hết đấy! Huynh mà thích muội ấy là được rồi!’’

      nheo đôi mắt xám tro lại tỏ ý cảnh cáo, nha đầu này gan tỏ hẳn ra nhỉ, dám quản cả việc thích nữ nhân nào cơ à? chịu nghĩ xem vì ai mà phải đâm đầu vào lọ mật kia, tưởng nhàn cư vi bất thiện ăn no rửng mỡ nên khiêu khích Điềm nữ nhân trong đầu ngập ý trêu đùa nam nhân kia chắc? Làm như sung sướng lắm ấy!

      ‘‘Ái chà? Giờ cáu kỉnh với tiểu gia đấy à? Sao tiểu gia nhớ được là chúng ta thân đến mức này rồi nhỉ.’’

      ‘‘Ưm… Ơ… Tôi… có thích huynh đâu nha.’’

      ‘‘Ai hỏi chuyện này!’’ Tuy rằng người đặt ra quy định được phép thích cũng chính là bản thân , thế nhưng mấy lời biện minh kiểu này nghe chả xuôi tai chút nào, nàng ta cứ treo suốt bên cửa miệng như thế làm gì cơ chứ?

      ‘‘Tôi chỉ sợ huynh lại tưởng tôi nổi máu Hoạn Thư mà thôi…’’

      ‘‘Cho nên, thông báo cho ta biết rằng hề ghen đấy à?’’ Vấn đề mà hỏi quả rất kì quái, ngay cả hỏi xong cũng tự thấy chẳng ra sao nữa là, thế nhưng thấy nàng cứ gật đầu như giã tỏi, lòng tự tôn nam nhân của cứ như bị nàng hung hăng đục khoét. lườm nàng, làm như có gì mà lẩm bẩm, ‘‘Có điều, nhắc đến Điềm Nhi, nàng ta quả là hình mẫu khiến mọi nam nhân đều phải say mê.’’

      biết nam nhân đứng trước mặt nương này mà lại khen ngợi nương khác, dù thế nào cũng rất dễ khiến đối phương khó chịu và sinh lòng đố kị. Nhưng là kẻ xấu xa, nghe được lời chua ngoa của nàng chịu được, ‘‘ thấy Điềm Nhi rất xứng đôi với tiểu gia à?’’.

      Đường Tam Hảo vừa nghe liền tưởng có ý với Điềm Nhi , chẳng thế nào mà giấm bắt đầu lên men, ‘‘Huynh, huynh, huynh… Huynh được thích muội ấy đâu! Huynh đừng hiểu lầm, Điềm Nhi lúc nào cũng được người khác thích, với lại muội, muội, muội ấy cũng sắp đính hôn với nam nhân khác rồi!’’.

      Nhìn vẻ mặt trắng bệch như xác chết, cuống lên như sợ lún sâu vào bùn tình bước ra được của nàng ngốc này khiến thấy sảng khoái vô cùng. cười khẽ, rồi bắt đầu dạy dỗ nàng, ‘‘ đấy, chính là bị mấy thứ quy củ nhàm chán đó giam cầm, nên đầu óc mới mụ mị ngốc nghếch như con cá gỗ thế kia. Gì mà đính hôn rồi chứ, gì mà có ý trung nhân, tiểu gia ta bao giờ để mớ quy củ thối nát phiền hà ấy bó buộc đâu’’.

      ‘‘Hả? Người ta có ý trung nhân rồi, huynh cũng tha cho người ta sao?’’ Đây là loại tình cảm gì mà… có thể mặt dày như thế cơ chứ?

      muốn dạy nàng giở trò như thế trong chốn tình trường à? Ôi… nghe qua thấy mất mặt rồi.

      ‘‘Thứ mà tiểu gia muốn có, mặc kệ là của ai, bất kể mưu thủ đoạn nào cũng phải đoạt cho bằng được. Trong đầu tiểu gia chỉ có chữ mà thôi – Đoạt! Chữ này phải nhớ kĩ cho ta

      [​IMG]
      fujjko thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :