1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Huynh trưởng tình nhân – Thải Nhi (10C)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 9

      Tác giả: Thải Nhi
      Convert: bimathoavien
      Edit: Kulbe0

      Theo dãy số tờ giấy, Giang Ái Ân rất nhanh tìm được phòng mà mẹ mình nằm. Sau đó nàng gõ cửa rồi bước vào.

      Trong phòng, hai người hẹn mà cùng quay đầu về phía nàng.

      “Ái Ân, rốt cuộc con đến.” Khi Giang Chấn Thần thấy nàng bước đến, ông lộ ra nụ cười hiền từ.

      “Bố, mẹ.” Giang Ái Ân kêu lên, tầm mắt dừng lại ở mẹ mình nằm giường. “Mẹ, mẹ có khỏe ?”

      có gì trở ngại đâu! Chỉ là tai nạn xe cộ nho thôi. Chỉ cần nằm ở bệnh viện vài ngày là có gì đâu.” Thu Tâm Đồng mỉm cười, với con .

      “Cái gì mà tai nạn xe cộ nho ? Đừng quên tay mình còn phải bó bột đấy!” Giang Chấn Thần đau lòng nhìn vợ . con người tung hoành thương trường như ông khi đứng trước mặt người phụ nữ mình thương trái tim lạnh băng, kiên cường cũng hóa thành trăm mối tơ vò.

      “Ông đừng dọa Ái Ân!” Thu Tâm Đồng dùng cánh tay trái bị thương vỗ vỗ vào người chồng mình. “Tôi phải rất ổn sao?”

      “Mẹ làm sao mà lại bị tai nạn?” Giang Ái Ân nhịn được, hỏi.

      “Buổi sáng, mẹ dạo phố với mấy người bạn. Đúng lúc ấy, chiếc xe máy vượt đèn đỏ đâm vào.” Thu Tâm Đồng nhàng, bâng quơ , muốn người thân lo lắng cho bà. “Kỳ cũng có gì. Chỉ tại bố con quá hấp tấp, khiến cho bệnh viện người ta náo loạn cả lên.” Bà mím môi, cười khẽ. Đây là thói quen theo bà đến quá nửa đời người.

      “Nghe được tin bà bị tai nạn xe cộ, phải vào viện, tôi làm sao có thể hấp tấp?” Giang Chấn Thần cầm tay của Thu Tâm Đồng. “Bà biết có bao nhiêu sợ hãi, vội vàng ném khách hàng lại bên để chạy tới bên bà đâu! Hôm nay là kỷ niệm mười hai năm chúng ta kết hôn mà bà lại bị thương như vậy. Xem ra năm nay ngày kỷ niệm kết hôn phải ăn mừng ở bệnh viện rồi.”

      Kết hôn nhiều năm mà hai người họ vẫn mặn nồng. Hàng năm, tới ngày kỷ niệm, Giang Chấn Thần mặc kệ có bao nhiêu công việc, ông nhất định bỏ qua hết thảy để cùng vợ ăn mừng.

      Giang Ái Ân nhìn bộ dáng thương của hai người, trong lòng bỗng nghĩ đến dì Úc Khanh.

      “Bà khờ…” Giang Ái Ân trong lòng.

      Vì sao dì Úc Khanh phải cố đẩy mọi việc tới tình cảnh này? Nhìn bố mẹ nhau đến thế, bà thể nào chen chân vào giữa. Cho dù, bà có dùng thủ đoạn để cho bố phải cưới bà mọi thứ cũng trở lại nguyên vị trí ban đầu. Bố mẹ vẫn bên nhau. Dì Úc Khanh sao hiểu rằng tình đâu thể cưỡng ép? Những việc bà làm năm đó chỉ làm khổ duy nhất con trai bà.

      “Ái Ân, con làm sao vậy?” Thu Tâm Đồng thấy con ngẩn người, lo lắng hỏi.

      có việc gì.” Giang Ái Ân vội vàng lắc đầu.

      “Hai mẹ con bà cứ tâm . Tôi ra ngoài mua ít hoa quả.” Với những chuyện quan đến vợ , Giang Chấn Thần muốn mượn tay người ngoài động tới.

      “Ừm, lát nữa gặp lại.” Thu Tâm Đồng nhìn theo chồng mình. Sau khi ông , bà vẫy tay với con . “Đến đây, Ái Ân. Lại đây ngồi, đừng đứng đực ra đấy.”

      Giang Ái Ân ngồi xuống bên cạnh mẹ. “Mẹ, mẹ thấy thoải mái chỗ nào sao?”

      “Đừng bắt chước bố con vậy chứ.”

      “A! Bố chỉ là quan tâm đến mẹ thôi!”

      chuyện này nữa, Ái Ân.” Thu Tâm Đồng nhanh chóng chuyển hướng về con . “Con đến đây, mẹ muốn hỏi chút chuyện của con và Diệc Ân.”

      Giang Ái Ân trong lòng hơi kinh cãi, nhưng ở ngoài mặt vẫn ra vẻ thoải mái, cười . “Có chuyện gì để hỏi ạ? Con với ấy vẫn như thế mà!”

      Thu Tâm Đồng cẩn thận . “Bố con , khi nãy, bố con gọi điện tới phòng con Diệc Ân lại nghe máy.”

      Giang Ái Ân cúi đầu .

      “Ái Ân, con và Diệc Ân…” Thu Tâm Đồng nghĩ ngợi. như vậy là… phải con thích Diệc Ân chứ?”

      Giang Ái Ân nhìn chằm chằm vào ống tay áo, cắn môi đáp.

      Trông thấy phản ứng của con , người làm mẹ như bà, trong lòng cũng hiểu sơ qua. Thu Tâm Đồng nhàng thở dài. “Mẹ biết, các con có cảm tình với nhau tốt. Nhưng mẹ cậu ấy dù sao cũng từng…” Bỗng nhiên, bà ý thức được suýt chút nữa mình ra cái gì đó, Thu Tâm Đồng vội vàng dừng ở miệng, chuyển hướng. “Ai! Úc Khanh cũng mất lâu vậy rồi. Mẹ cũng nên gì về bà. Tóm lại, con coi cậu ấy như trai cũng được, thích cậu ấy cũng được. Con có biết thái độ của bố con với cậu ấy rất lạnh lùng… Mà mẹ cũng hiểu được Diệc Ân là đứa bé suy nghĩ những gì.”

      “Nhưng mà chuyện của dì Úc Khanh phải là lỗi của ấy! ấy là người vô tội nhất. Tại sao ấy phải gánh chịu mọi coi thường thay người chết?” Giang Ái Ân nhịn được, muốn thay .

      “Con biết vậy rồi sao?” Thu Tâm Đồng kinh ngạc nhìn con .

      “Con chỉ là… thấy tội nghiệp thay ấy thôi!” Giang Ái Ân càng nghĩ càng khổ sở. “Mấy năm nay, ấy cố gắng như vậy rồi. Tại sao vẫn đổ mọi tội lỗi của thế hệ trước lên đầu ấy?”

      “Ái Ân, mẹ hiểu ý con.” Thu Tâm Đồng nàng cầm tay con . “Kỳ , phải là bố con căm ghét gì con. Chỉ là, ông ấy là người trọng tình cảm. Chuyện Úc Khanh làm ra khiến ông ấy thể bỏ qua. Ông ấy cảm thấy có lỗi với con và mẹ. Nên chỉ cần nghĩ đến chuyện Diệc Ân là con của Úc Khanh, trong lòng ông ấy khó tránh khỏi bị gai đâm.”

      Giang Ái Ân uể oải cúi đầu. Nàng biết. Hết thảy, nàng đều biết. Bố nàng đối xử với tốt cũng chỉ vì quá mẹ con nàng. Nàng làm sao có thể ghét bỏ ông?

      Nhưng dựa vào cái gì mà Diệc Ân phải bị đối xử như vậy? mới là người vô tội nhất! Mẹ sử dụng như quân cờ. Bố lại thương … Mấy năm nay, phải chịu đựng bao nhiêu áp lực đây?

      Nhìn bộ dáng khổ sở của con , trong lòng người làm mẹ như bà, tự nhiên, cũng chịu nổi. Thu Tâm Đồng vuốt tóc con. “Được rồi! Con hiểu được điều này là tốt rồi. Nhưng nhất định phải là Diệc Ân chứ? Mẹ cảm thấy Quân Á cũng là đứa bé tốt!”

      Nhưng nàng cần hội trưởng mà chỉ muốn được ở bên Diệc Ân thôi! Giang Ái Ân rầu rĩ nghĩ. Từ lâu lắm rồi, từ khi nàng biết là mình đơn phương cuộc đời này, nàng cũng chỉ muốn có .

      Thu Tâm Đồng tựa hồ cũng nhìn ra cố chấp dưới vẻ trầm mặc của nàng, dịu dàng khuyên nhủ. “Con ngốc! Cho dù con có bạn trai hay nhân lúc còn trẻ cứ làm quen nhiều mối quan hệ. Như vậy chẳng bao giờ là xấu cả.”

      “Mẹ, mẹ rất bố mà. Cho nên, mẹ cũng hiểu được rằng, cho dù có gặp bao nhiêu người, quen được bao nhiêu bạn bè, người mình thích trong lòng cũng thể thay đổi.” Giang Ái Ân cúi đầu .

      “Ai! Đúng rồi. Con cái đến khi trưởng thành có chính kiến riêng của mình.” Thu Tâm Đồng nhìn con lâu, cuối cùng thở dài. “Chuyện này mẹ nữa. Chỉ cần con hiểu mình làm gì là được. Con cũng biết là bố mẹ đều rất thương con. Chỉ cần con hạnh phúc bố mẹ vui rồi.”

      “Con rất ràng.” khi hiểu nguyên nhân lúc trước Diệc Ân lạnh lùng với nàng, nàng nhất định nghĩ ra cách thay đổi tình trạng lúc này. “Con thương ấy, và con nghĩ ấy cũng thương con.”

      Nàng biết, phải là thờ ơ với nàng. Chỉ là trong lòng vẫn còn vướng mắc. Chẳng qua, cũng sao cả! Nàng tin tưởng rằng có thể phá bỏ bức tường thành trong lòng . Cho dù phải mất thời gian rất dài, nàng chỉ hy vọng có thể giúp nguôi ngoai thời thơ ấu hạnh phúc, giúp hưởng những vui vẻ sau này.

      [​IMG]

      Giang Ái Ân nằm lăn qua lộn lại chiếc giường mềm mại. Làm sao mà mãi ngủ được, trong đầu chỉ toàn nghĩ tới chuyện xảy ra buổi sáng.

      Nàng đợi ở bệnh viện cả ngày, khi trở về hơn tám giờ tối. Lúc đó, Diệc Ân đứng hút thuốc bên ban công…

      “Hôm nay, sao vậy?”

      “Chuyện này có lỗi với em.” giải thích có thành ý lắm.

      Giang Ái Ân kỳ quái nhíu mày nhìn . Nàng cảm thấy đêm nay, bình thường. “Em cũng nghĩ có hút thuốc đâu.”

      “Em biết gì tốt hơn.” liếc mắt nhìn lên bầu trời mông lung. sao cả, cũng chờ mong nàng hiểu.

      … có khỏe ?” Nàng nhịn được, hỏi. Trông bộ dáng hôm nay, có lẽ, tổn thương rất nhiều.

      thể tốt hơn.” Giang Diệc Ân , ngữ khí thoáng mệt mỏi. ràng là nghĩ đằng, nẻo.

      “Chẳng lẽ, với , lộ vẻ yếu đuối trước mặt người khác là chuyện đáng xấu hổ sao?” ràng là chút cũng tốt. Thế mà vì sao lại chịu thẳng thắn với nàng? Nàng cảm thấy cơn tức giận từ trong ngực tuôn lên.

      “Yếu đuối?” cười chế giễu. “Đó là quyền lợi của kẻ yếu.” Mà , vĩnh viễn, cũng phải, thể là kẻ yếu. Chỉ có việc ngừng cố gắng lên, nơm nớp lo sợ làm tốt từng chuyện, mới có cách để có thể sinh tồn.

      “Ra vẻ kiên cường cũng biến thành người mạnh mẽ đâu.” Nàng phản bác.

      “Ái Ân.” thu hồi tầm mắt, nhìn về phía nàng. “Em luôn cố chấp vậy sao?” Cố chấp bao nhiêu năm như vậy, cho dù, bị mạnh mẽ làm tổn thương cũng nguyện lùi bước.

      Mấy năm nay, phải phát đôi mắt kia luôn linh động theo từng bước của . Cho dù té ngã, cho dù bị thương, nàng vẫn như trước, chưa từng buông tha.

      “Chuyện này phải biết từ lâu rồi sao?” Nàng trừng mắt nhìn . “Em muốn làm gì, em vĩnh viễn cố gắng đến cùng. Em giống vụng về buông tha nó.”

      Vụng về buông tha sao? Có lẽ vậy! cúi đầu cười khổ.

      ràng là rất nàng. Lại luôn bởi vì sợ hãi mình làm nàng bị tổn thương mà đem nàng cách xa. Có lẽ, người nhát gan!

      Nhìn vẻ mặt đơn của , nàng khỏi đánh giá . Ánh mắt của nàng đảo qua toàn thân , từ đầu tới chân. Sau đó, nàng thấy trong tay chuỗi vòng bạc. Tuy chỉ sợi dây , nhưng nàng lại thấy sợi dây đó rất quen. Đó chính là cái vòng bạc bao giờ rời khỏi người . Những đêm kích tình, trong trí nhớ của nàng, luôn luôn có sợi dây bạc đó. Nhưng nàng cũng biết sợi dây có ý nghĩa gì với .

      biết dũng khí và xúc động từ đầu ập tới, nàng đột nhiên, chống tay lên lan can cao đến thắt lưng, nhảy qua ban công.

      nghĩ người nhu nhược như nàng có thể có hành động điên cuồng như vậy. Giang Diệc Ân nao nao.

      Hai chân trần trụi dẫm nền đá lạnh lẽo. Chỉ vài bước liền tới bên mép ban công của . Cách lan can, lấy loại ánh mắt khiêu khích, trừng trừng nhìn .

      Khóe môi tự giác nhấc lên.

      Nàng đó! Bình thường dịu dịu dàng dàng, nhưng cũng có khi giống như nữ chiến binh, dũng cảm đuổi theo chuyện nàng tin tưởng. Có lẽ, lúc trước, chính là thương cặp mắt long lanh kiên định kia! Trong dịu dàng lại mang theo bất chấp – những thứ thể có.

      rất hâm mộ nàng.

      Giang Ái Ân vươn tay, bắt lấy sợi dây bạc trong tay .

      gì, buông sợi dây trong tay ra.

      Nàng đặt sợi dây trong tay, nhàng vuốt mặt sợi dây. Sau đó, nàng mở ra. Bên trong mặt dây là tấm ảnh chụp nho . đó, bên lên đứa bé đáng . Bên còn lại là hình ảnh của người con xinh đẹp.

      Nàng nhận ra người con đó. Đó là dì Úc Khanh.

      Với mẹ , chưa bao giờ thể bộ dáng đau xót. Trong phòng cũng chưa bao giờ có thứ gì liên quan đến mẹ . nghĩ tới, ra, đem nỗi nhớ về mẹ cất giấu vào nơi gần trái tim nhất…

      “Rất khó tưởng tượng là cũng có khi ngây thơ, trong sáng?” dựa sát vào gò má nàng, bên tai nàng khẽ nó. Hiển nhiên, đứa bé trong kia chính là trước đây.

      uống rượu sao?” người phảng phất mùi rượu nhưng sặc sang người bên cạnh. Ngược lại, hơi rượu thoảng bốn phía xung quanh.

      rất tỉnh táo.” Xem như gián tiếp thừa nhận câu hỏi của .

      Mắt nàng lại nhìn về phía ảnh chụp. “Đây là di vật của mẹ sao?”

      lấy lại sợi dây trong tay nàng, tùy tiện nhưng vẫn để nó trong phòng.

      “Xem ra hút ít rồi đấy.” Nàng nhíu mày, nhìn đầu lọc thuốc lá đầy gạt tàn.

      “Mới nửa bao thôi.” sai, luôn khống chế được mình. Hôm nay, tuy rằng có thoáng chốc có chút mất kiểm soát, nhưng ngay lập tức lại như cũ.

      Tuy rằng, vẫn chưa điều gì nhưng sợi dây chuyền mang đến cho nàng linh cảm. “Hôm nay… là ngày giỗ của mẹ , đúng ?” Mười hai giờ đêm qua. Hôm nay lại là ngày mới.

      “Em nhớ đúng lắm.” liếc mắt nhìn nàng cái, theo sau đó là nụ cười trào phúng. “Cũng đúng! Mặc dù, thể hại chết ai, nhưng có người đàn bà điên loạn – là mẹ – lại trốn khỏi bệnh viện tâm thần vào đám cưới của bố mẹ em. Muốn làm tổn thương mẹ em nhưng lại bị người khác ngăn cản. Mắt thấy mình thể thành công, bà ta liền tự sát.”

      Bọn họ cũng bị phen hoảng sợ.

      Lưỡi dao sắc bén cứa lên tay bà. Máu tươi tràn ra. mặt người phụ nữ là biểu tình đau đớn, dữ tợn…

      Nàng có ấn tượng nhiều lắm với dì Úc Khanh. Cũng phải thôi. Nhưng với , đó là đả kích nặng nề nhất.

      chắc rất nhớ bà?” như vậy khiến nàng đau lòng quá.

      “Nhớ? quên cả mặt bà ta thế nào từ lâu rồi. hừ lạnh.

      “Giả vờ bản thân kiên cường dù mình có, chẳng phải rất khó sao?” Nàng giọng hỏi.

      tức giận liếc mắt nhìn nàng cái. “Em dông dài.”

      “Có lẽ vì em phát ra, như vậy. Em nghĩ, làm được.” Nàng dịu dàng nhìn về phía . cũng chỉ là người bình thường thôi. thể đem quá nhiều trách nhiệm lên người bình thường được.

      làm được sao?” ngạc nhiên nhìn nàng. . Chỉ là, hề từ thủ đoạn nào.” Cuộc sống , kỳ , cũng chẳng khác gì ăn nhờ ở đậu. Chỉ có từ thủ đoạn, mới có cơ hội để sinh tồn.

      “Em lại cảm thấy, trói buộc bản thân quá rồi.” Việc này của khiến trái tim nàng đau đớn. “Chuyện đó phải sai. cần phải gánh vác nhiều như vậy.”

      Giang Diệc Ân gì, chỉ là, nhàng ôm nàng vào trong lòng.

      rất cao. Đầu nàng chỉ đến ngực . Nàng để tai áp vào trong bộ ngực rộng lớn của , lắng nghe tiếng tim đập dồn dập. Có lẽ, đây chính là cảm giác bình yên.

      Từ trước đến nay, nàng biết mình vì sao lại thương người đàn ông này. Nhưng bây giờ, nàng bỗng nhiên hiểu. Bởi vì nàng biết, chỉ cần có bên người, nàng bao giờ bị điều gì làm tổn thương. luôn cố tình che tình cảm bên trong lòng, lấy lạnh lùng đóng gói tình. tình nguyện để người khác hiểu lầm, cũng muốn làm sáng tỏ.

      ra, còn em hơn cả vẻ bề ngoài. Đúng ?” Để đẩy người con mình ra khỏi cuộc sống, cần biết bao nhiêu quyết tâm đây?

      Lúc trước, nàng luôn nghĩ lộng quyền và tự tiện điều khiển người khác. Nhưng, buổi sáng, sau khi nghe những lời của ở trong xe, nàng mới hiểu được từng trải qua đau đớn thế nào. ra, người luôn oán hận phải nàng hay cha mẹ nàng, mà là bản thân ! như vậy, khiến cho tim nàng đau đớn. Nàng chỉ muốn có được hạnh phúc.

      vẫn luôn…” Rất , rất em!” Nhưng dám ra thành lời. Chỉ cần nghĩ tới chuyện mẹ từng làm và những gì đêm qua xảy ra. Vì ghen tị mà sinh ra cảm xúc cuồng loạn, cũng rất sợ hãi ngày làm nàng bị thương.

      “Kỳ , cần phải gồng mình như vậy. Đó là phải sai lầm của .” Biết trong lòng giãy dụa, nàng khe khẽ thở dài. “Dì Úc Khanh là mẹ của . bà là chuyện đương nhiên. Cho dù những lỗi lầm bà gây ra thế nào, cũng nên vì bà mà tha thứ.”

      Người chết cũng chết rồi, muốn thay đổi cũng thể được. Điều nên làm bây giờ là theo đuổi hạnh phúc của riêng mình.

      rất sợ, sợ ngày mình vì danh vọng, làm ra những điều thể tha thứ.” Lần đâu tiên, thừa nhận những sợ hãi sâu thẳm trong lòng.

      “Nhưng em sợ.” Nàng thẳng thắn nhìn . cần phải biến em thành bông hoa trong nhà kính. Em có thể tự ứng phó được mọi chuyện.”

      biết, em phải vậy.” Nàng chứng minh cho quá nhiều thứ. “Chỉ là …”

      “Hơn nữa, em cũng tin làm những chuyện đó với em.” Nàng ôm lấy mặt , kéo xuống.

      ! Em biết được những điều muốn khi thấy em và tên đàn kia ở bên nhau! muốn điên cuồng mà đánh chết , sau đó đoạt lại em về trong lònh mình.”

      “Nhưng mà chưa từng làm như vậy, phải sao?” Nàng nhàng . “Trong đầu mỗi người đều có những ý niệm đáng sợ. Giống như, trước kia, khi em thấy ở bên người phụ nữ khác, cũng ghen tị đến mức muốn lấy dao rạch nát khuôn mặt xinh đẹp của họ.”

      “Cái gì?” hề nghĩ rằng nàng mà lại có những ý niệm tà ác trong đầu, cực kỳ kinh ngạc.

      “Những ý tưởng như vậy, đời người ai chả có. Nhưng chỉ là muốn làm nhưng nó đáng. Em tin có thể khắc chế bản thân.”

      Phải ? có tư cách để đến được hạnh phúc sao? rất muốn tin tưởng lời của nàng nhưng trong lòng lại vẫn có chút chần chờ.

      “Em rất . Em cũng tin rằng mình thể ai khác như vậy được. Cho nên, em tin rằng chúng ta tuyệt đối tái diễn bi kịch của thế hệ trước đâu.” Trong ánh mắt nàng có ánh sáng dịu dàng động lòng người, làm cho người ta tự chủ được mà tin tưởng nàng.

      “Ái Ân, chúng ta…”

      Thấy còn do dự, nàng lại bổ sung thêm câu. “Cho dù, có ngày, thay lòng đổi dạ, muốn kết hôn với người con khác. Em thề, em cũng làm những chuyện khiến cho khó xử.”

      có ngày đó đâu!” tức giận trừng mắt, liếc nhìn nàng cái. “Trừ em ra, thể đặt chút tâm tư thương người phụ nữ khác.” Nàng cái gì ngốc nghếch vậy! Bất kỳ chuyện xảy ra, trong lòng đều chỉ có nàng. Quá khứ như thế. Tương lai nhất định cũng là như vậy.

      sao?” Mắt nàng sáng lên! Nàng vui vẻ vì nghe được như vậy.

      Nhìn nàng vì những lời mà lộ ra vẻ tươi cười, bỗng nhiên hiểu được mình lại trúng kế của nàng. Đó chính là người con ! “Em có nhất định phải muốn đào sạch hết những tình cảm của ?” hung tợn hỏi, cảm giác bị nhìn thấu chật vật.

      “Em .” Nàng vui vẻ kiễng mũi chân, đặt nụ hôn mạnh lên môi .

      “Ai!” bất đắc dĩ ôm lấy người con hưng phấn kia. biết mình là điều nàng bất chấp, làm sao có thể trốn? lòng đều đặt hết người nàng. Rốt cuộc, nếu có thể lấy lại rồi. làm sao có thể chạy trốn đây. thở dài, đem nàng ôm vào trong ngực. cũng vậy.” Trốn thoát, vậy đối mặt ! Dù sao cá tính nàng cố chấp như vậy, có lẽ kết cục của bọn giống người đời trước.

      rốt cục cũng nguyện ý thừa nhận là em?” Nàng kinh ngạc, vui mừng mở to mắt. Khi chuẩn bị tiếp tục hôn nàng, nàng vội vàng lấy tay đè lên môi . “Đợi , là phải giữ lời! Ngày mai, lại với em chỉ là do uống rượu, hứa hẹn này tính toán gì hết sao?”

      Nàng rất sợ chối bỏ điều này!

      bị biểu tình của nàng làm cho tức cười. đâu.”

      “Vậy là tốt rồi.” Tâm tình nàng cũng thả lỏng toàn bộ xuống. “Cho dù có chối bỏ điều này, em cũng nghĩ ra cách khiến phải chấp nhận.”

      biết, cho nên trốn tránh.” Cho dù có cố gắng xa, nàng cũng nghĩ cách để mà truy tìm đến . Nếu rời , chẳng những thể bảo vệ nàng, mà còn có thể làm tổn thương nàng.

      tốt quá…” Nàng rúc vào trong lòng . cơn buồn ngủ đánh úp vào nàng.

      “Buồn ngủ sao?” chú ý tới vẻ ủ rũ của nàng.

      Nàng cảm giác mình bị người bế lên, bước vào trong phòng. “Ừm!” Nàng hàm hồ lên tiếng. Thân thể rơi vào chiếc giường rộng lớn, thoải mái. mùi hương nam tính thoảng quanh khiến nàng có cảm giác yên tâm.

      Nàng cảm giác được cái chăn bông lạnh lẽo ở người nàng, khiến nàng hơi co rúm lại. Nhưng đến chốc lát, thân hình ấm áp khác nằm xuống bên cạnh nàng, đem nàng ôm gắt gao vào trong ngực. Thân thể nàng ấm áp, đồng thời, trong lòng nàng cũng vậy.

      “Mau ngủ !” Tiếng của trở nên mơ hồ, nàng nghe chữ được chữ mất.

      Nàng chui vào trong lòng . rời bỏ em nữa chứ?”

      Ngữ khí ý lại kia khiến trong lòng ấm áp. đâu.” cam đoan với nàng.

      “Ừm!” Nàng an tâm.

      Hai người nằm cùng chiếc giường, gắt gao ôm nhau, cùng nhau bước vào mộng đẹp.


      Chương 10 (Hết)

      Tác giả: Thải Nhi
      Convert: bimathoavien
      Edit: Kulbe0

      lâu rồi nàng ngủ bình yên như vậy. Khiến nàng, khi tỉnh dậy, rốt cục, cảm thấy có chỗ đúng lắm.

      “Mười giờ rồi sao?” Giang Ái Ân nhìn đồng hồ báo thức tường khỏi bị dọa đến nhảy dựng, vội vàng xuống giường. Trời ạ! Làm thế nào mà nàng lại ngủ đến trưa như vậy?

      “Yên tâm. Bố và dì Thu ở trong bệnh viện, về đâu.”

      Nàng cứng đờ. Quay đầu, nàng thấy Giang Diệc Ân đứng ở phía cửa sổ nhìn nàng. Cũng vào lúc này, nàng nhận ra mình ở trong phòng của .

      “Á!” Nàng chớp mắt mấy cái, nhớ tới lời hứa hứa với nàng hôm qua, trong lòng bỗng thấm thía chút ngọt ngào.

      “Lại đây.” Giang Diệc Ân cười, vẫy tay với nàng.

      Ái Ân thò chân xuống nền đá trơn bóng, xỏ chân vào đôi dép lê màu xanh. Nàng có chút ngốc nghếch, bước tới gần bên . “Chào buổi sáng.”

      “Chào buổi sáng. thuận miệng đáp, chờ nàng vừa đến gần, liền bay nhanh, đem nàng kéo vào trong lòng.

      Nàng rúc đầu vào trong lòng , ngẩng đầu hỏi. “Á… Diệc Ân, chuyện này hôm qua chúng ta , còn nhớ chứ…”

      “Ưm ưm…” Những lời còn lại đều bị nuốt vào trong miệng. Nàng chỉ có thể phát ra những tiếng hàm hồ.

      Á… Ý là vẫn nhớ sao? Đầu nàng mông lung nghĩ.

      Lưỡi tiến vào đôi môi mềm mại như hoa, triền miên quấn quýt ở cái miệng của nàng. Thần trí nàng mơ hồ. Tận đến khi, nàng rốt cuộc thể nhớ mình muốn gì.

      Qua hồi lâu, mới chậm rãi buông nàng ra. còn nhớ .”

      “A?” Nàng ngẩn ngơ nhìn , trong đầu chỉ là mảng hỗn loạn.

      Thấy bộ dáng mờ mịt, đáng của nàng, Giang Diệc Ân nhịn được, nở nụ cười. “Yên tâm. quên đâu.”

      “Á!” Nàng vẫn là ngẩn ngơ, tựa hồ còn chưa hoàn hồn.

      “Đừng dụ dỗ .” thở hắt ra, rất là bất đắc dĩ.

      Giang Ái Ân nhìn , phải lúc lâu sau, rốt cục, nàng mới hiểu được ý tứ của . mặt nàng bỗng dưng ửng đỏ. Nàng nhàng mở miệng. “Chuyện kia… Tối hôm qua, em có cho hay …?”

      “Hưm?”

      “Mẹ em , bà phản đối nếu chúng ta ở bên nhau.” Nàng hít sâu, trong lòng đầy chờ mong, nhìn . Tuy rằng, nàng còn chưa với bố chuyện này. Nhưng mà bố nàng cũng nàng y như mẹ vậy. Chuyện ông đồng ý chỉ là sớm hay muộn mà thôi.

      sao?” Phản ứng thản nhiên, vui vẻ như nàng mong chờ.

      “Làm sao vậy? Trông có vẻ vui.”

      “Ái Ân.” hít hơi sâu. “Em có nghĩ tới việc, cho dù bố mẹ em đều đồng ý nhưng mà quan hệ chúng ta cũng chỉ có thể mãi mãi như bây giờ? Ý là… thể, cũng có cách nào để mang cho em danh phận.”

      Nàng cắn cắn môi. “Em biết.” Tuy rằng, nàng rất hy vọng trở thành vợ của . Nhưng có lẽ, tình, kỳ , cũng có dễ dàng giải quyết như vậy.

      Dù sao, giấy tờ, hai người cũng là em. Cho dù, mọi người đều biết, kỳ , họ có quan hệ huyết thống. Nhưng vấn đề là, với mối quan hệ này, hai người họ thể đăng ký kết hôn theo luật ở Đài Loan.

      Hơn nữa, nếu phải phanh phui ra, chuyện mẹ dùng đứa con của người đàn ông khác để có thể gả cho bố cũng bị vạch trần. là đích tôn của họ Giang hơn hai mươi năm nay, nàng nghĩ vì lợi ích riêng tư mà cầu từ bỏ thân phận này, trở thành trẻ mồ côi.

      “Em… ngại chuyện đó sao?”

      Nàng cười khổ. “Nếu với rằng em hoàn toàn ngại, đó chỉ là dối. Nhưng em cũng muốn phiền não vì chuyện này. Với em mà , chỉ cần có thể được bên , chuyện gì em cũng để ý.”

      “Em đó!” Ai! Ngoại trừ nàng, đâu còn có thể thương ai khác? kiên cường và bất chấp của nàng khiến rung động và khâm phục.

      Giang Diệc Ân lại lần nữa hôn nàng. Mỗi tế bào người đều hò hét, muốn ôm hôn, đụng chạm nàng.

      Nàng nhiệt tình phối hợp với .

      Áo ngủ người hai người bỗng nhiên có vẻ trở thành vướng bận. Hai người mặt nhanh chóng cởi quần áo của đối phương; mặt nghiêng ngả, lảo đảo trở lại bên giường. Hai tay và môi chưa hề dừng lại quá giây.

      Nhưng mà khi bọn họ vội vàng cởi áo ngoài ra, động tác bỗng nhiên dừng lại chút. ai muốn vội vàng, xao động phá hỏng khoảnh khắc tốt đẹp này.

      Giang Ái Ân vỗ về lồng ngực tinh tráng, rắn chắt của . Bình thường, nàng vẫn để lại những dấu hôn từ cần cổ cho tới lồng ngực, đằng sau lớp quần áo. Nàng nhớ, dấu hôn mang ý nghĩa sở hữu với . Trái tim nàng hơi hơi quặn thắt lại. Đôi môi đỏ mọng khẽ hôn lên thân thể .

      Đôi môi mềm mại hôn lên da thịt sáng ngời của , hướng về phía yết hầu, và cuối cùng đặt lên môi . Động tác của nàng tuy vô cùng ngây ngô nhưng lại lập tức khơi mào dục vọng sâu nhất của .

      “Ái Ân…” đem nàng ngã ngửa giường, đoạt lại quyền chủ động. đẩy áo lót nàng lên, há mồm ngậm lấy nụ hoa hồng nhạt đứng thẳng từ lâu.

      “Ưm…” Nàng nheo mắt lại. Bàn tay nắm chặt ga trải giường. Nàng nhận thấy được cảm giác bủn rủn, sung sướng truyền lên từ bụng.

      Bàn tay mới vừa tham lam tiến vào quần lót của nàng dính chút mưa xuân. cố ức chế xúc động điên cuồng muốn chiếm giữ lấy nàng, chỉ lấy kiên nhẫn dụ dỗ nụ hoa xinh đẹp, phóng đãng kia.

      Chạm, xoay, nắn, ấn. Mỗi động tác đều khiến động hoa tràn ra thêm nhiều mật ngọt.

      Nàng tự giác mở chân ra, giúp xâm nhập càng sâu hơn. Thân thể xinh đẹp bất an, vặn vẹo, chờ mong càng thêm dùng sức. Nàng hơi hơi thở gấp. Trong cơ thể nàng xuất khát vọng hư , mong muốn bị lấp đầy. Đôi tay bé trực giác ấn lên vùng bụng , e lệ nhưng kiên định cầm lấy vật nóng ấm, kiên định thôi.

      Giang Diệc Ân như bị nghẹn thở. nghĩ nàng chủ động vuốt ve .

      Nàng nhàng, chậm rãi nắm lấy tầng chướng ngại cuối cùng, cởi xuống. Cuối nàng, nàng nắm giữ phân thân đàn ông cường tráng kia.

      Tiếng rên rỉ ồ ồ từ yết hầu thoát ra. Nàng thấy thoáng kinh ngạc vì bản thân lại có thể dễ dàng nắm được dục niệm của trong tay.

      Ban đầu, nàng còn cẩn thận, ngượng ngùng. Nhưng sau đó, vẻ mê muội kia chứa sức mạnh lớn, bàn tay bé nhanh chóng cao thấp vỗ về, chơi đùa. Nhìn biểu tình say mê của , cảm giác hưng phấn từ bụng nàng kéo đến, khiến nơi riêng tư trở nên ướt đẫm.

      “Đủ rồi!” thấp giọng, hổn hển . Tay bắt lấy tay nàng. Nếu nàng còn xuống như vậy, sợ mình gục trong tay nàng mất.

      “Vì sao?” Khuôn mặt nhắn của nàng tràn đầy hoang mang nhìn . Nhưng mà con ngươi xinh đẹp kia lại tiết lộ bướng bỉnh của nàng.

      “Em… Ma nữ này!” hung hăng mở chân của nàng, vật kiên định để ở mép hoa mềm mại. Thắt lưng cúi thấp xuống, hoàn toàn xâm nhập vào động hoa ấm áp, ướt át.

      “A!” Khoái cảm do bị xỏ xuyên qua quá mãnh liệt. Nàng nhịn được kêu lên thành tiếng.

      “Em nhất định phải làm phát điên mới vui vẻ sao?” cắn răng, phía dưới vẫn mạnh mẽ tiến lên ở trong cơ thể ấm áp của nàng.

      Từng đợt va chạm mạnh mẽ, chà đạp nên động hoa non mềm. Mà đáy mắt lại cuồng si thâm tình, giống như ngã vào vực thẳm lòng nàng.

      “Em nào có ý đó?” Cặp đùi xinh đẹp, thon dài bò lên bên hông . Nàng đong đưa cái eo với ý đón hùa xâm lược của . “Ứ…” Nàng buồn bực trừng mắt với gã đàn ông đột nhiên đánh lén nàng.

      Động tác của chậm rãi, đặt chân nàng lên cao ở vai mình, càng thẳng tiến sâu vào trong cơ thể nàng.

      Nàng chìm đắm trong khoái cảm ngưng tụ, hình thành lốc xoáy trong nàng. Cái miệng nhắn, ngọt ngào, khẽ kêu ra chuỗi tiếng mẫn cảm, khiến cho người đàn ông nào cũng phải lâm vào điên cuồng, rên rỉ.

      Trong lòng hai người đều hiểu được, bao giờ có ai khác có thể tới gần đối phương như thế này, mặc kệ là thân thể hay tâm hồn.

      Đường hoa chật hẹp lại có thể bao dung toàn bộ ; nhanh chóng, gắt gao hấp thụ cậu bé ngừng ra vào. Cao trào mãnh liệt đột nhiên kéo tới như thế, nàng run run nghênh đón. Trong nháy mắt, thân thể nàng rung động mà khẽ khóc thành tiếng.

      “Ái Ân.” khẽ gọi tên nàng. Ngữ khí dịu dàng kia khiến toàn thân nàng nóng lên. Cao trào qua mà động mẫn cảm thôi. liên tục đưa đẩy, cảm giác dễ chịu. em.”

      Lòng nàng hơi chấn động. Nàng còn chưa kịp phản ứng, khoái cảm khác ập tới.

      . Em chịu được.” Khoái cảm kia quá khó để thừa nhận, giống như hòa tan cơ thể nàng. Nàng chỉ có thể kêu khóc. Đau đớn và vui thích chiếm trọn lý trí nàng. . Đủ rồi!”

      Còn tiếp tục như vậy, nàng … nàng

      Tốc độ đột nhiên tăng vọt, khiến nàng tự chủ được, lại bay lên chín tầng mây. “A!” Nàng co mười ngón tay đặt ngực . cơ thể tinh tráng của lưu lại mấy dấu móng tay. Mà đồng thời, giữ chặt cặp mông trắng nõn, xinh đẹp của nàng, ở nơi sâu nhất trong bông hoa xinh đẹp mà phun ra mầm mống nóng bỏng…

      Qua lồi lâu sau khi phóng thích trong cơ thể nàng, mới chậm rãi rút thân mình ra.

      “Chúng ta tám phần là điên rồi.” Màu đỏ mặt chưa mất , thở dốc .

      “Điều này có gì tốt?” Cánh tay còn đặt lưng nàng. Đầu ghé vào cần cổ nàng, lấy mũi cọ xát da thịt mềm mại, bóng loáng. “Dừng tay! Trời còn sáng đấy.” Nàng duyên dáng gọi to, né tránh hành động của .

      được.” tiếp tục quanh co.

      “Đáng ghét.”

      Hai thân thể trần trụi lại lần nữa triền miên quấn lấy nhau. Hai người giường vui đùa ầm ĩ hồi, hơi thở dần trở nên ồ ồ.

      tiếp tục…

      Nàng cảm thấy muốn vật kiên định, khỏe mạnh lại lần nữa ở trong cơ thể mình, thong thả ra vào. Nàng cắn môi. Đôi mắt ướt át. dám gì!

      Nhưng mà lại nhìn nàng, hề vội vã. “Muốn sao?” Lời của giống như bùa mê ma quái, mê hoặc ý chí của nàng.

      “Đúng…” Nàng khó nhịn, giật giật. “Mau tiến vào .”

      chậm rãi cười, thân dưới thoáng dùng sức.

      “A!” Đường hoa mềm mại lại bị xỏ xuyên qua, mỗi lần đều xâm phạm tới đáy sâu nhất trong bông hoa. “Diệc Ân!” Nàng gọi , cảm thụ bạo động trong cơ thể mình. Cảm giác vui sướng như điên lên vì bao phủ . “Em .”

      Thông báo của nàng khiến rơi sâu vào trong kích tình và rung động.

      Hai người đói khát âu yếm, hôn môi lẫn nhau. Ở trong lần kết hợp cuối cùng, lại lần nữa, cùng nhau trèo lên đỉnh cao nhất của tình dục.

      [​IMG]

      Trong văn phòng chủ tịch Giang Chấn Thần, hai người đàn ông nhìn nhau.

      Giang Chấn Thần nhìn người đàn ông mà mình nuôi dạy hơn hai mươi năm với danh nghĩa con trai mình lâu. Sau đó, ông mới mở miệng. “Tâm Đồng cho bố về chuyện các con. Bà ấy , con muốn ở bên Ái Ân?”

      “Đúng vậy.” Giang Diệc Ân bình tĩnh nhìn ông, chút chần chở.

      “Việc làm năm đó của mẹ con hại Tâm Đồng và Ái Ân của bố chịu ít đau khổ.” Giang Chấn Thần nhìn hồi lâu, mới thản nhiên . “Hai người là những người phụ nữ bố thương, trân trọng nhất cuộc đời này. Họ lại vì mối quan hệ giữa bố với mẹ con phải chịu ít tổn thương. Tuy rằng qua hơn mười năm, nhưng việc này luôn luôn khiến bố canh cánh trong lòng.”

      Nghe những lời của bố, Giang Diệc Ân bỗng nhiên thấy sợi dây chuyền dưới áo bỗng nóng lên. “Con biết.”

      Giang Chấn Thần tiếp tục . “Diệc Ân. Là bố ích kỉ. Tuy rằng, việc mẹ con trôi qua rất lâu rồi nhưng bố lại vẫn thể tha thứ cho việc làm của bà.”

      hiểu được. lẳng lặng nghĩ. Bởi vì Giang Chấn Thần chưa bao giờ che dấu điều này với . Nhưng chính tai nghe được những lời này vẫn khiến đau đớn.

      Lúc này, trong đầu đầu đột nhiên thoáng lên khuôn mặt tươi cười của Giang Ái Ân. Nỗi đau đớn trước ngực bỗng tan biến.

      Nếu là như trước kia, chỉ nghe Giang Chấn Thần mấy câu rồi ra. Nhưng bây giờ, chỉ cần nghĩ đến Giang Ái Ân, liền có dũng khí đối mặt với hết thảy mọi trở ngại. “Bố, con rất tiếc vì những gì xảy ra trong quá khứ. Nhưng con thề, tương lai, con dùng hết sức mình để bảo vệ Ái Ân và dì Thu, giống như bố làm mấy năm qua.” Giang Diệc Ân trầm giọng .

      Giang Chấn Thần tinh tế đánh giá . “Bố nghĩ con như vậy. Nếu là trước kia, khi nghe được ý kiến phản đối của bố, con buông tay ngay.” Ở chung gần ba mươi năm, ông làm sao có thể hiểu tâm của đứa bé này chứ?

      Từ , Diệc Ân hiểu thân phận của mình. Mà sau khi ông và Tâm Đồng kết hôn, Diệc Ân lại sắm vai đứa con hoàn mỹ; mặc kệ là con trai, học trò, nhân viên hay đồng nghiệp, đều sai mảy.

      Kỳ , ông biết, hơn hai mươi năm qua Diệc Ân có cố gắng, cũng chỉ cầu mong được chốn dung thân và chút quan tâm, thương. Diệc Ân hy sinh quá nhiều rồi, chỉ vì thuận theo cầu của “ông bố” này.

      Ông phải là người có trái tim sắt đá. Cho dù luôn hận mẹ của Diệc Ân ông cũng thể nào gạt bỏ, phủ nhận những cố gắng trong bao năm qua của Diệc Ân.

      “Bố, con có thể vì bố buông xuôi mọi thứ. Duy chỉ có Ái Ân, con thể làm được.” Giang Diệc Ân thong thả . “Thứ nhất, ấy là người con con quý trọng nhất. Thứ hai, nếu con có thể dễ dàng cân đo đong đếm tình , xin lỗi, ấy còn con say đắm hơn cả tình cảm con dành cho ấy.” Nếu chỉ là đơn phương thương, có lẽ liều lĩnh như vậy. Nhưng bây giờ, lưng lại là tình cảm của cả hai người. Bởi vậy, tuyệt đối thể nào dễ dàng buông xuôi.

      sao?” Ngữ khí Giang Chấn Thần là vui mừng hay giận dữ.

      “Bố! Xin bố hãy cho con cơ hội này.” Giang Diệc Ân cúi đầu. Đây là lần đầu tiên làm trái ý bố nhưng hề hối hận chút nào. Chỉ cần có thể ở bên Ái Ân, nghĩ, nguyện ý trả giá cho mọi hình phạt nặng nề nhất.

      Giang Chấn Thần trầm mặc hồi lâu, mới . “Bố hiểu rồi.”

      Giang Diệc Ân nghi hoặc ngẩng đầu lên, hiểu được ý của ông là gì.

      Giang Chấn Thần bỗng nhiên mở ngăn kéo dưới bàn, lấy từ trong đó tập tư liệu. “Cầm !”

      “Đây là…” Giang Diệc Ân tiếp nhận bì giấy, nhận ra bên trong là mấy trang giấy và tấm ảnh ố vàng.

      khẽ khẽ mở ảnh chụp đó ra, lại nhìn người ảnh mà ngây ngẩn cả người. tấm ảnh là người đàn ông trẻ tuổi… trông giống hệt ! Khuôn mặt, cái mũi,… đều giống như những gì soi gương mỗi ngày.

      “Sau khi con sinh ra bao lâu, bố phát nhóm máu của bố và con thích hợp, liền đến văn phòng thám tử điều tra. Kết quả là tập tài liệu này.” Tiếng Giang Chấn Thần nhàng bay vào trong tai .

      “Cho nên ông ấy là…” Giang Diệc Ân chưa từng nghĩ có ngày mình nhìn thấy người đàn ông này. Tay bỗng nhiên khẽ run lên.

      “Là… bố ruột của con.” Giang Chấn Thần gật gật đầu. “Ông ấy rất mẹ con. Năm đó, sau khi bị mẹ con lợi dụng, ông ấy vì muốn mang đến hạnh phúc cho bà mà nhất quyết chịu thừa nhận chuyện này. Nhưng đương nhiên, bố vẫn điều tra ra.”

      “Vậy… bố cho con xem tập tư liệu này có ý là…” Giang Diệc Ân ngẩng đầu nhìn người đàn ông mình gọi là “bố” hơn hai mươi năm qua.

      Ánh mắt của Giang Chấn Thần lóe lên. “Nếu con muốn kết hôn với con của bố, dù sao con cũng phải rời khỏi nhà họ Giang. Bố muốn bảo bối của mình vì con mà phải mang ánh mắt hiếu kỳ của người ngoài.”

      “Bố!” Giang Diệc Ân quả thể tin được mình nghe được cái gì. Có nghĩa là… có thể cưới Ái Ân sao? lường trước được tình có thể thuận lợi như thế.

      Giang Chấn Thần khoát tay. “Đừng giật mình như vậy. Con cũng phải hiểu được rằng bố tài nào cự tuyệt được lời cầu xin của vợ con mà. Bố của con, sau đó có kết hôn nhưng lại có con. Vợ ông ấy lại mất năm kia. Bố nghĩ, nếu con về bái lạy tổ tiên, ông ấy rất vui đấy.”

      Trái tim của Giang Diệc rung động thôi. “Bố…”

      “Đừng gọi là…” Giang Chấn Thần vốn muốn đừng gọi mình là “bố” nữa nhưng Giang Diệc Ân khó hiểu quay đầu lại. “Còn việc bố chậm chạp chuyện bố ruột con…” Người đàn ông luôn làm mưa làm gió thương trường, lần đầu tiên, lộ vẻ bất đắc dĩ, xin lỗi.

      “Vì sao ạ?” Trái tim Giang Diệc Ân nhảy lên, bỗng nhiên, cũng vì thế mà sinh ra nghi hoặc.

      Cũng đúng! Lẽ ra, nếu đúng như nỗi hận thù của Giang Chấn Thần với mẹ, lại biết bố ruột là ai từ lâu, ông đâu cần phải cưu mang lâu như vậy? Như vậy vì sao lúc trước, Giang Chấn Thần lại chậm chạp đuổi về bên cạnh bố ruột của ?

      Giang Chấn Thần mỉm cười với . “Bởi vì bố muốn rời xa con, Diệc Ân à. Tuy rằng, bố muốn thừa nhận đứa bé của Úc Khanh nhưng bố muốn , bố rất may mắn vì có đứa con như con.”

      [​IMG]

      “Thế nào rồi? Diệc Ân, và bố những gì?” Giang Diệc Ân vừa mới ra khỏi văn phòng chủ tịch, tiếng ngọt ngào ngào, vội vã hỏi.

      Là Ái Ân. Vốn hôm nay muốn mình đến chuyện với bố. Nhưng có lẽ, nàng lo lắng nên mới muốn đến theo. Nhưng cuối cùng, vẫn bị ngăn cản bắt ở ngoài văn phòng. Bởi đó là cuộc chiến của mình , phải mình ứng chiến.

      Giang Diệc Ân nhìn người con mình từ rất lâu rồi, dịu dàng . “Rất thuận lợi.”

      vậy sao?” Mắt Giang Ái Ân sáng rực lên. “Bố đồng ý cho mình bên nhau ư?” A a a! vui quá! Nàng vốn nghĩ phải có trận đấu tranh rất ác liệt kia.

      “Còn việc còn thuận lợi hơn.” Nhìn bộ dáng đáng của náng, Giang Diệc Ân tươi cười.

      “A?” Còn có chuyện gì thuận lợi hơn sao?

      “Ái Ân.” nắm lấy tay nàng lên.

      “Sao? Chuyện gì?” Trong mắt , tình cảm sâu sắc đến trắng trợn, khiến cho nàng khó có thể thừa nhận.

      nghiêm túc nắm lấy tay nàng. “Em đồng ý cưới chứ?”

      Cưới ?

      Giang Ái Ân trừng mắt. … Đây là cầu hôn em sao?”

      “Chẳng lẽ giống sao?” cười khổ hỏi lại.

      phải!” Nàng vội vàng . “Em chỉ à… Á! Quá kinh ngạc! Dù sao thân phận của …”

      “Vấn đề kia được giải quyết.” cười . tìm thấy bố ruột của mình.

      “Nhanh vậy sao?” Nàng ngây người chút mới phản ứng được. “Chẳng lẽ,… bố biết bố ruột của là ai từ lâu?”

      “Đúng vậy! Cho nên có thể cưới em.”

      “Vậy bố là…”

      “Ái Ân, việc này từ từ với em sau.” cúi đầu, dán môi sát vào môi nàng. “Bây giờ, muốn hôn em.” xong, liền hôn sâu vào môi nàng.

      Bốn cánh môi quen thuộc tìm được nhau, linh động dây dưa, dày đặc dính dáng, đùa liếm lẫn nhau.

      Hồi lâu, hai người, rốt cục, cũng lưu luyến tách rời nhau ra nhưng tầm mắt vẫn chặt chẽ dán lên người đối phương, làm sao cũng luyến tiếc muốn tách ra. Cả thời gian dài qua , hai người cũng mở miệng, chỉ đứng nhìn nhau thế này. Chỉ vậy mà họ cũng cảm thấy hạnh phúc viên mãn.

      Cuối cùng, Diệc Ân mới nhắc lại. “Đúng rồi, vừa nãy tính. muốn điều quan trọng này.”

      “Ưm?” Quan trọng? Cái gì quan trọng đến vậy?

      lấy từ trong túi hộp nhung màu tím.

      Giang Ái Ân hiểu đó là cái gì. Hơi thở của nàng bất giác cứng lại.

      mở hộp nhung bé ra. Đúng như những gì nàng đoán, bên trong là chiếc nhẫn kim cương tao nhã. “Xin hỏi, em có đồng ý làm vợ ?”

      Nàng cảm giác nước mắt chảy ra từ khóe mắt. Tầm mắt nàng trở nên mơ hồ. Nhưng nàng vẫn nhìn được vẻ mặt dịu dàng của , vẻ mặt khiến nàng rung động.

      Sau đó, nàng nghe được tiếng của mình…

      “Em đồng ý.”

      ~Hết~
      hanhtay thích bài này.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      @wjuliet43 HÌnh như bộ này chưa có ebook của chủ nhà, nàng post được sự đồng ý chưa nhỉ ^^

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      đc nàng à^_^! xin phép mới dám post chứ! chủ nhà đâu có làm ebook
      vulinh thích bài này.

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      ừ ok :yoyo40:
      tại thấy chủ nhà để cái tuyển người làm ebook, mà truyện nào chưa có ebook mà nàng được sự dồng ý rồi thì viết luôn ở post 1 cho ta đỡ phải hỏi thăm nhá :yoyo14::yoyo31:

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      ừh! ta biết, ta hỏi xin rồi chủ nhà cho phép rồi mới post, cám ơn nàng nhắc nhở lần sau có post ta lưu ý
      vulinh thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :