1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Huyền huyễn, Tiên hiệp] Tiên vốn thuần lương - Chính Nguyệt Sơ Tứ (255)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 137: bại gia tử



      Kim Phi Dao cũng mang theo Mập Mạp ra theo truyền tống trận. Ngồi lên thuyền cá vàng, nàng cúi đầu tiêu hóa những thứ nhìn thấy hôm nay.

      “Tiên sư, bây giờ chúng ta quay lại Tiểu Thập đảo sao?” Tiểu Mang ngồi ở đầu thuyền, quay đầu hỏi.

      , chúng ta Thượng Tiên đảo.” Kim Phi Dao ngẩng đầu .

      “Thượng Tiên đảo?” Tiểu Mang có chút nghi hoặc nhưng lại dám hỏi nhiều, vội vàng cho cá kéo thuyền hướng đến Thượng Tiên đảo.

      Lên đến Thượng Tiên đảo, Kim Phi Dao hướng thẳng tới cửa hàng của Thế Đạo Kinh. Thế Đạo Kinh có cửa hàng Thượng Tiên đảo, chỉ cần tùy tiện hỏi thăm người nào đó là có thể dễ dàng tìm được.

      Đây là gian hàng lớn lắm, nằm ngõ , tuy đêm khuya nhưng dạ quang thạch vẫn soi rọi trước cửa. Cánh cửa chỉ mở có nửa, rất im ắng, bóng người.

      Kim Phi Dao tiến vào, bên trong phòng chỉ có ngọn đèn dạ quang màu vàng đặt ngay cái bàn lớn ở giữa phòng. bàn còn có đầy các loại ngọc phù và chồng chất các loại giấy tờ, tất cả đều là tình báo từ các nơi gửi tới.

      Phía sau bàn có tiếng soàn soạt, tựa như có người viết gì đó, nhưng người bị các thứ bàn che , lại vì ánh sáng của dạ quang thạch quá yếu nên thấy lắm.

      “Có ai ?” Kim Phi Dao đứng trước bàn hỏi.

      Người sau bàn cũng ngẩng đầu lên, chỉ thuận miệng : “Đính kinh cứ tùy tiện tìm tờ giấy bàn rồi ghi lại tên và nơi ở, sau đó đặt linh thạch là được.”

      “Ta đặt Thế Đạo Kinh rồi, ta muốn ủy thác các ngươi tìm hiểu về người.” Kim Phi Dao đến gần bàn, nghển cổ nhìn qua đống giấy. Sau bàn có tu sĩ Trúc Cơ kỳ tuổi trung niên vùi đầu viết gì đó.

      Dưới ánh sáng dạ quang thạch, linh bút trong tay tựa như có sinh mệnh, nhanh chóng vũ động. Từng đạo tàn ảnh qua , loạt chữ liền xuất giấy, tốc độ viết phi thường nhanh.

      Người tu sĩ này viết kín tờ giấy mới ngừng bút, ngẩng đầu hỏi: “Đạo hữu muốn tìm người nào? Chúng ta thu phí dựa theo độ khó khăn khi tìm người, trước tiên ngươi cứ xem người ngươi muốn tìm là ai .”

      “Ta muốn các ngươi tìm giúp người tên Hoa Khê, là người của Quỷ Mị sơn trang, bởi con dưỡng hồn thú. Ta muốn biết thân phận và các việc liên quan đến , nếu có thể tìm được tung tích tại của là tốt nhất.” Kim Phi Dao .

      Tu sĩ trung niên rút ra quyển sách trong đống giấy tờ chồng chất bàn, mở ra xem rồi : “Quỷ Mị sơn trang, chuyện này dễ làm, bọn họ luôn chịu tiếp xúc với ngoại nhân, tư liệu của chúng ta về họ cũng nhiều, ngươi đợi chút để ta nhìn xem.”

      Kim Phi Dao liền đứng mọt bên lẳng lặng chờ lật sách. lát sau, tu sĩ trung niên đọc xong cả quyển sách mới ngẩng đầu lên: “Tình báo tại có người tên Hoa Khê, tuy nhiên chúng ta có thể tra giúp ngươi. Trước tiên hãy đặt cọc hai vạn linh thạch hạ phẩm, tra xong thân phận lại giao tiếp ba vạn linh thạch hạ phẩm, nếu tìm được nơi ở của ngươi giao tám vạn linh thạch.”

      thành vấn đề, lúc nào có kết quả phiền ngươi thông báo tới Tiểu Thập đảo tiếng.” Kim Phi Dao đưa cho tiểu hà bao chứa hai vạn linh thạch hạ phẩm.

      Xong xuôi chuyện này, Kim Phi Dao ra khỏi cửa hàng Thế Đạo Kinh, nhìn Niệm Khê bên cạnh mà thở dài, là phiền toái chết người.

      Dù sao cũng tới Thượng Tiên đảo, nàng liền tiện đường tới thị trường tự do xem sao. Nửa đêm đúng là thời điểm nóng nhất của chợ, con đường trong đám cây cối bày đầy hàng quán, bọn họ đều tự mang dạ quang thạch chiếu sáng, dọc đường lốm đốm rất nhiều điểm sáng, phi thường náo nhiệt.

      Hàng hóa các hàng quán đầy đủ từ Luyện Khí kỳ tới Kết Đan kỳ, nhưng chủ yếu vẫn là Trúc Cơ kỳ. Nhiều nhất chính là đan, toàn bộ chỉ thu linh thạch trung phẩm, người mua lại ít.

      đan có tác dụng rất lớn, đan dược ngoài tam phẩm cần cho thêm đan vào, tuy nhất định phải thêm nhưng nếu có dược hiệu chắc chắn cao hơn tầng. Mà đan cũng có thể đề cao công hiệu khi trúc khí, ngay cả vài loại linh thú đan cấp cao cũng phải trộn thêm đan vào.

      Đây chính là nhu yếu phẩm được sử dụng rộng khắp, bộ vòng, Kim Phi Dao chợt nghĩ ra chuyện. Nàng muốn luyện bản mạng pháp bảo, tự nhiên phải luyện tập trúc khí trước, những thứ luyện ra nàng cũng dùng hết, chắc chắn tới đây bán với giá rẻ, vừa có thể kiếm lại chút vốn vừa hiểu được giá cả thị trường, gặp thứ tốt còn có thể thu mua.

      Kim Phi Dao từng mua cuốn sách dạy tự học trúc khí hồi còn ở thành Lạc Tiên. tại tới linh cấp giới, biết trình độ ở đây có cao hơn chút nào , nàng liền mua thêm quyển. Xem hồi, nội dung bên trong cũng khác nhau lắm, chỉ hơn ở chỗ nhập thêm đan.

      Mấy cuốn sách giới thiệu về các loại thú, linh thảo, và tình huống địa vực nàng đều mua ít. Nếu thâm nhập tìm hiểu về nơi này, biến đám thú dữ tợn thành những tiểu động vật dịu ngoan chính là tìm chết.

      Lúc ngang quan tiệm đan dược, Kim Phi Dao đột nhiên nghĩ tới chuyện mua định nhan đan để ăn, nếu lúc già rồi có muốn trẻ lại cũng được. Ở địa cấp giới, định nhan đan là thứ để bán trong các phòng đấu giá, còn ở đây có thể mua ngay trong các cửa hàng đan dược, tuy nhiên giá cũng thấp.

      Kim Phi Dao , nàng có nhiều linh thạch hạ phẩm như vậy, cơ hồ tiêu sài thế nào cũng hết, vì sao khi mua bất kỳ thứ gì ở đây cũng vẫn bị kinh hãi, tâm tình vạn phần muốn.

      Tay cầm cái hộp ngọc đựng hai viên Định Nhan đan, nàng tự dưng nhìn sang Niệm Khê vài lần, tự hận bản thân ngốc nghếch. viên Định Nhan đan mất hai mươi vạn linh thạch hạ phẩm, cho Niệm Khê ăn có phải là quá lãng phí rồi ? Nhưng vừa nghĩ đến chuyện sau này phải đối mặt với khuôn mặt già nua là nàng lại cắn môi, bức bản thân cảm thấy làm như vậy là có lời.

      Ngồi thuyền cá vàng trở lại Tiểu Thập đảo, Kim Phi Dao đưa viên Định Nhan đan cho Niệm Khê, tự mình cũng ăn viên rồi bắt đầu quá trình luyện tập trúc khí buồn tẻ vô vị.

      “Có lầm vậy? Tại sao đám tài liệu lại bị cháy đen?”

      “Tất cả những điều viết trong sách đều sai bét, mấy kẻ lừa đảo kia viết sách giả lừa người a.”

      “Ông trời ơi, chẳng lẽ ta có bất luận thiên phú gì về chế phù, luyện đan và trúc khí sao? Toàn bộ phải dùng linh thạch mua hay sao? tại chỉ còn trận pháp là ta còn chưa thử, có khi nào ngươi cũng để ta có chút thiên phú nào phương diện bày trận ?”

      Từ lúc Kim Phi Dao bắt đầu trúc khí, Tiểu Thập đảo thường xuyên nghe được tiếng gào của nàng, trong chân hỏa Trúc Cơ của nàng xen lẫn cả Minh hỏa nên những chỉ điểm cho các sơ học giả trúc khí nàng hoàn toàn dùng được.

      Tài liệu hỏng chất thành núi ở cạnh đảo, thế mà lại làm diện tích Tiểu Thập đảo to ra ít. Kim Phi Dao chỉ luyện mấy món pháp khí hạ phẩm thấp kém mà tỷ lệ giữa chi phí và thành quả hơn nhau mấy trăm tới nghìn lần. Nếu nàng có sư môn chắc chắn sớm bị trục xuất, kẻ phá sản thế này môn phái nào chịu được.

      “Hừ, với người giàu có như ta chút tiêu phí đó vẫn có thể chịu được. Những danh gia trúc khí kia chắc chắn cũng ném tài liệu thành núi như thế này, chỉ có những người có thiên phú mới khác thôi.” Kim Phi Dao đứng bên cạnh núi phế liệu, tự lừa mình dối người mà giải thích với mình.

      Đúng lúc này, Mập Mạp và Đại Nữu lại ôm ít phế liệu tới, ném hết xuống bên cạnh, cảnh đó như đánh cái tát vào mặt nàng vậy. Mập Mạp lé mắt nhìn nàng cái rồi cùng Đại Nữu rời , còn có ít phế vật trong phòng luyện đan được Kim Phi Dao dùng để trúc khí còn chưa được mang ra.

      Kim Phi Dao thẹn quá hóa giận, đá mấy đá vào đống phế liệu, cẩn thận cái, đống phế liệu liền rào rào sụp xuống nước, nàng cũng bị ngã vào đống rác lăn xuống.

      Ngay sau đó nàng liền ngoi lên, nhìn trái nhìn phải, thấy có ai phát ra mình mới vội vã chạy về. Nàng đường đường là tu sĩ Trúc Cơ kỳ mà lại để người khác nhìn thấy bộ dáng chật vật này về sau làm sao còn mặt mũi xuất môn.

      So sánh với trúc khí, tốc độ tu luyện của Kim Phi Dao khá khả quan, luyện chế thành công Thần Cơ thủy chất lượng tốt, loại nước uống vào liền biến thành tráng hán trở thành dĩ vãng.

      Nhuận Ngọc hoàn dành cho tu sĩ Trúc Cơ sơ kỳ nàng chỉ cần ra cửa là mua liền mấy chục bình về. Tất cả thời gian Kim Phi Dao đều dành cho trúc khí, tạm thời có thời gian luyện đan. Nàng chỉ hận có thuật phân thân, nếu phải vì để sớm luyện ra pháp bảo bản mạng nàng muốn luyện đan hơn.

      Những thứ luyện đan nàng còn có thể ăn, những linh dược đê giai có hiệu quả cũng có thể ném cho Mập Mạp và Đại Nữu ăn, còn có năm con kiến Giáp Tinh nàng mới mua về cũng có thể tiêu hóa những đan dược đó, chỉ cần ăn vào chết, có thể tiến giai chính là chuyện tốt.

      Để phòng ngừa năm con kiến này lại làm ra kiến chúa, Kim Phi Dao liền mua ngọc thạch về làm cái sàn làm nơi nuôi kiến. có bùn đất, để xem bọn nó làm sao đào hang nuôi trứng.

      Thời gian cứ thế trôi, năm năm sau Kim Phi Dao trở thành nhân vật có chút danh tiếng trong thị trường tự do Thượng Tiên đảo. Nàng cố định mỗi tháng lần đến đó, mỗi lần nàng đến đều có tu sĩ sớm đợi ở đó, chiếm chỗ cho nàng.

      Đám pháp khí nàng tốn mấy trăm linh thạch làm ra đều bán với giá mấy chục hoặc mấy khối linh thạch, cần kiếm tiền, chỉ cầu tốc bán, tạo phúc cho ít tu sĩ đê giai nghèo khổ. Nàng đồng thời cũng trở thành đại gia coi tiền như rác trong suy đoán của nhiều người. Họ đoán Kim Phi Dao là con trong đại gia tộc nào đó cho nên mới có thể để nàng tùy ý phá gia như thế.

      Tuy Kim Phi Dao bán hàng rất chạy nhưng giá bán lại đủ vốn cho nên những tu sĩ cùng bày hàng đều ghen tỵ với nàng.

      Có ghen tỵ cũng chỉ tỵ với thân phận của nàng, có nhiều linh thạch để phung phí như vậy.

      Về phần Thế Đạo Kinh Kim Phi Dao vạn phần ngờ tới, chỉ có việc tra ra Hoa Khê thôi mà mất vài năm rồi vẫn chưa từng có hồi . ràng nàng Hoa Khê có thể là người của Quỷ Mị sơn trang rồi mà bọn họ còn kéo dài như vậy. Nàng cũng tới tận nơi hỏi thăm vài lần nhưng lần nào cũng tra, hiệu suất là quá kém.

      Kim Phi Dao thực muốn đòi lại tiền đặt cọc, cần tra nữa. Nàng rất hoài nghi, với tốc độ làm việc như vậy của Thế Đạo Kinh những nội dung mà ngày thường nàng đọc liệu có phải là do đám người đêm đêm ngồi dưới ánh đèn dạ quang thạch viết bừa ra .

      Ngay lúc nàng có ý nghĩ này, đột nhiên lại thu được phù điểu truyền lời từ Thế Đạo Kinh, người điều tra trở về, tìm được người tên Hoa Khê kia.

      Kim Phi Dao lập tức nhảy lên, gọi thuyền cá vàng của Tiểu Mang tới rồi vội vã đến Thượng Tiên đảo.
      laula thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 138: gia tộc kỳ quái


      Kim Phi Dao vội vã tới tiểu điếm của Thế Đạo Kinh Thượng Tiên đảo, ban ngày người trong tiệm nhiều hơn buổi tối chút, tổng cộng có ba người. Thấy nàng chạy vào, tu sĩ trung niên lần trước tiếp đón nàng liền đưa ra hai tờ giấy, nhưng vẫn cầm ở tay chịu buông.

      Còn phải giao linh thạch trước mới được xem…

      “Ta còn phải đưa bao nhiêu linh thạch nữa?” Kim Phi Dao thử kéo hai tờ giấy thấy nhúc nhích, đành phải bất đắc dĩ hỏi.

      nhiều lắm, chỉ cần thêm ba vạn linh thạch là được.” Tên tu sĩ trung niên kia nghe xong câu hỏi của nàng liền nới tay ra.

      Ba vạn linh thạch, vậy phải là hơn năm năm chờ đợi chỉ tìm được lai lịch của Hoa Khê, còn việc tại người ở đâu vẫn hoàn toàn biết gì cả?

      Kim Phi Dao chuẩn bị trước hai cái túi trữ vật, cái đựng tám vạn linh thạch, cái đựng ba vạn linh thạch để tiện chi trả. Ném túi trữ vật cho , Kim Phi Dao cầm lấy tờ giấy, vội vàng mở ra nhìn.

      Mà tên tu sĩ trung niên kia lại giống như sợ Kim Phi Dao biết chữ vậy, đứng bên cạnh chậm rãi : “Hoa Khê, đại đệ tử thứ hai trăm năm mươi ba của Quỷ Mị sơn trang. là hài tử của thị thiếp, thuộc loại đệ tử thứ hệ, cũng có thể gọi dưỡng hồn thú. Tuy nhiên ra ngoài du lịch lâu vẫn chưa quay về. Quỷ Mị sơn trang thích tiếp xúc với ngoại nhân cho nên chúng ta mất năm năm mới chỉ nghe được mấy tin tình báo này.”

      “Ở đây có hai tờ giấy, chút nội dung ấy sao đủ viết ngần này? Có phải còn có thêm gì khác ?” Những nội dung mà tu sĩ trung niên cũng có ghi tờ giấy mà Kim Phi Dao cầm, nàng cũng đọc được, nhưng dựa vào số lượng từ hẳn là còn có gì đó khác nữa.

      “Ngươi cứ đọc biết. Năm năm mà chỉ có chút thông tin vậy chúng ta cũng ngượng ngùng, liền thuận tiện cung cấp cho ngươi thêm chút tình báo về Quỷ Mị sơn trang, coi như là tặng.” tu sĩ trung niên nghiêm túc .

      cứ như ta chiếm tiện nghi vậy, còn phải tính hết cả trong năm vạn linh thạch sao.” Năm vạn linh thạch chỉ mua được mấy câu , Kim Phi Dao cảm thấy đau lòng.

      Vừa bất mãn lải nhải nàng vừa tiếp tục đọc, càng đọc càng giật mình, cuối cùng là há hốc miệng, kinh hãi thôi.

      Quỷ Mị sơn trang lại là gia tộc như vậy. Do chỉ có những tộc nhân có thuần huyết thống mới có khả năng gọi ra dưỡng hồn thú cho nên họ cho phép thông hôn với ngoại tộc. Chỉ cần thông hôn với ngoại tộc huyết thống càng ngày càng thuần khiết, vì vậy bọn họ dứt khoát kết hôn với họ hàng gần.

      Hậu quả phi thường thảm thiết, đường huynh đường muội kết làm vợ chồng, huynh muội ruột cũng hôn phối với nhau, sinh ra vô số hài nhi bệnh tật. Cuối cùng, sau hồi tự mình hại mình, chỉ còn sót lại đám tộc nhân ưu tú, nhân số chỉ có hai mươi, ba mươi người.

      Bọn họ còn hôn phối với người cùng huyết thống nữa, cũng đồng ý cùng với người ngoài sinh ra hậu đại thể chiêu gọi dưỡng hồn thú, bọn họ tìm được biện pháp để phải phá hỏng huyết thống đồng thời lại sinh ra những hậu đại tàn tật, chính là trực tiếp dùng dưỡng hồn thú để bồi dưỡng hậu đại.

      Xem đến chỗ này, Kim Phi Dao có chút hiểu, liền hỏi tên tu sĩ trung niên kia.

      Tu sĩ trung niên ngẩng đầu nhìn nàng cái, sau đó dùng lời lẽ đơn giản dễ hiểu nhất để giải thích: “Có nghĩa là sau khi gia gia hoặc là cha của người chết , họ lấy thứ gì đó mà người ngoài biết giao cho con hoặc tôn tử của người chết, rồi dùng dưỡng hồn thú trực tiếp nuôi ra người mới. Như vậy gia gia hoặc là cha của người đó trở thành con hoặc là tôn tử tiếp theo, cứ như vậy luân phiên nhau, cho nên người của Quỷ Mị sơn trang phải ít nhưng cũng thể nhiều lên, vẫn luôn bảo trì được huyết thống thuần khiết nhất.”

      Kim Phi Dao sửng sốt nửa ngày mới nghe hiểu, đời lại có loại chuyện thể tưởng tượng ra như thế, nghĩ lại lại cảm thấy đúng, phải Hoa Khê là do thị thiếp sinh ra sao?

      phải ngươi Hoa Khê là thị thiếp sinh sao? Nếu là trực tiếp dùng dưỡng hồn thú để phục sinh trưởng bối Hoa Khê hẳn cũng phải là trưởng bối của chính , thị thiếp ở đâu ra?” Kim Phi Dao khó hiểu hỏi.

      Tu sĩ trung niên tỏ vẻ khinh thường, : “Ngươi làm như tất cả mọi người đều thanh tâm quả dục vậy, bọn họ chỉ cần duy trì huyết thống trung tâm nhất là được, còn ngày thường vẫn tìm song tu bạn lữ và thị thiếp, cũng có người sinh nhi dục nữ, trong đó khó tránh khỏi có người kế thừa huyết thống, có thể gọi ra dưỡng hồn thú có phẩm chất hỗn tạp.”

      “Ý của ngươi là những tiểu hài tử mà người của Quỷ Mị sơn trang và người ngoài có khả năng gọi ra dưỡng hồn thú được gọi là tộc nhân thứ hệ?” Kim Phi Dao hỏi tiếp.

      “Đúng thế, dưỡng hồn thú do người có huyết thống thuần khiết gọi ra khác với do thứ hệ gọi. Thú của thứ hệ là màu đen, lông rậm còn người thuần huyết lại gọi ra dưỡng hồn thú màu trắng như tuyết.” tu sĩ trung niên tiếp tục giải thích, mấy thứ này ra cũng phải là bí mật gì, dù sao Quỷ Mị sơn trang cũng tồn tài mấy ngàn vạn năm, những người có ý đều biết đến tồn tại của họ.

      Nhưng rốt cục cũng chỉ giới hạn trong lượng thông tin ít ỏi đó, những nội tình khác chỉ có người của Quỷ Mị sơn trang mới biết được.

      Kim Phi Dao vò vò đầu, phiền não : “Những tin tức tình báo các ngươi cung cấp thực khiến người ta muốn biết những việc khác của Quỷ Mị sơn trang. Cũng đâu phải là diễm gì của đại nhân vật nào đó mà phải giọt mỗi lúc tí, có thể nhiều lời hơn chút , đừng để ta hiểu lơ mơ thế này nha, phiền.”

      “Ta cũng có cách nào, ta cũng rất muốn biết nội của Quỷ Mị sơn trang. Nếu ngươi có được tình báo gì ta mua với giá cao.” Tu sĩ trung niên trả lời như vậy khiến Kim Phi Dao cảm thấy bất đắc dĩ.

      Xem ra bọn họ chỉ có chút tin tức này, đọc hết mà vẫn hiểu ra sao, vô số dấu hỏi chấm bay lượn trong đầu nàng giống như đám ruồi vỗ cánh vo vo ngừng.

      Cầm tờ tình báo chọc người này đường, Kim Phi Dao vào tiệm trúc khí để lấy chiếc lò luyện đan của Phan Nguyên về.

      Lò luyện đan này do còn thần thức của Phan Nguyên bên trong nên Kim Phi Dao thể dùng thần thức khống chế được. Năm ngày trước nàng tìm nhà trúc khí để lau thần thức đó . Coi như nàng may mắn, trước khi đưa lò luyện đan tới cửa hàng trúc khí lại xem xét lần nữa, vọng tưởng tìm được chút cặn của Ngũ Hành Hỗn Nguyên đan trong lò, gia tăng chút cơ hội Kết Đan, kể cả là mẩu thuốc cũng tốt hơn là có.

      ngờ nàng lại phát ra phối phương của Ngũ Hành Hỗn Nguyên đan ở đáy đan lô. Phối phương được điêu khắc ở dưới đáy lò luyện đan, bình thường sau khi trúc khí xong có ai làm loại chuyện này, hẳn là sau đó có người khắc lên.

      Ngũ Hành Hỗn Nguyên đan có thể tăng thêm cơ hội Kết Đan, nhưng lò luyện đan này cũng là pháp bảo mà tu sĩ Nguyên có thể dùng, sau này nàng cần phải đổi đan lô nữa. Tu sĩ Nguyên cũng có thời gian rỗi mà ghi lại phối phương của Ngũ Hành Hỗn Nguyên đan mà dùng tới lên đó, liệu có phải là khi Phan Nguyên Kết Đan làm?

      cần biết xuất phát từ nguyên nhân gì, dù sao Kim Phi Dao cũng có được phối phương của Ngũ Hành Hỗn Nguyên đan. Sao chép cẩn thận từng chữ xong, nàng mới giao lò luyện đan cho người của trúc khí điếm. Việc lò luyện đan có phối phương của Ngũ Hành Hỗn Nguyên đan chắc chắn bị người của trúc khí điếm phát , tuy nhiên cũng có cách nào khác cả.

      Lại , dù cho có phối phương của Ngũ Hành Hỗn Nguyên đan mà có tài liệu cầu có phối phương cũng làm nên chuyện gì. Thứ này ai muốn xem cứ xem, dù sao nàng cũng sao chép rồi, người khác dùng hay cũng có ảnh hưởng gì đến nàng.

      Mấy ngày trước trúc khí điếm cho phù điểu thông báo cho nàng biết đan lô được lau thần thức, còn được rèn lại trong lửa, có thể đến lấy về rồi, nhưng Kim Phi Dao lại muốn chờ đến khi lên Thượng Tiên đảo bày hàng tiện đường tới đây lấy lò, cho nên mới kéo dài tới giờ.

      Lò luyện đan được rèn lại có thể dùng thần thức khống chế biến lớn biến , tại thu bằng bàn tay, nằm gọn trong tay Kim Phi Dao. Ngồi mặt cỏ ở Tiểu Thập đảo, nàng nhìn ngắm hồi, cuối cùng vẫn thu lò luyện đan vào túi càn khôn.

      Hoa Khê vẫn bặt tăm như trước, mất thời gian năm năm chỉ đổi lấy chút tin tức. Nghĩ lại nội dung tình báo, Kim Phi Dao lé mắt nhìn Niệm Khê phía xa, ánh mắt ngừng quét nàng từ xuống dưới.

      Dưỡng hồn thú có thể phục sinh người chết, vậy rốt cục Niệm Khê là ai? Là nãi nãi hay mẫu thân của Hoa Khê? Cũng có khả năng là người thích, hoặc là ngoại nhân quan trọng.

      Nghĩ đến khả năng Niệm Khê có thể là nữ nhi trưởng bối của Hoa Khê, Kim Phi Dao liền cảm thấy hỗn loạn, loại gia tộc biến thái này mà lại có thể trữ hàng lâu như vậy, là quá khó khăn.

      có tin tức của Hoa Khê, Kim Phi Dao liền bỏ kế hoạch đưa người tới cửa Quỷ Mị sơn trang. Nhìn đám lông đen rậm thân con dưỡng hồn thú của Hoa Khê biết chỉ là đệ tử thứ hệ, còn biết được thân phận của Niệm Khê. Nếu trực tiếp tìm tới cửa, những người đó mang Niệm Khê mất công lao nuôi dưỡng bao năm của nàng phải làm sao?

      Còn vấn đề nữa là Kim Phi Dao chỉ có linh thạch hạ phẩm, có linh thạch trung phẩm, vì thế có rất nhiều thứ thể mua được. Nàng lăn lộn nhiều năm như vậy, đương nhiên biết phải kiếm linh thạch trung phẩm bằng cách nào. Đại bộ phận đều là bán đan cao giai và linh thảo mà có. Nếu muốn có linh thạch trung phẩm dùng Kim Phi Dao phải liệp sát đan mới được.

      như vậy, Kim Phi Dao phải mau chóng luyện chế pháp bảo, có bản mạng pháp bảo là ít hơn phần lợi khí tự bảo vệ mình so với các tu sĩ Trúc Cơ khác.

      Đuổi đám Mập Mạp ra khỏi phòng trúc khí, bảo chúng nó được tới quấy rầy xong, Kim Phi Dao đóng cửa phòng trúc khí lại, bắt đầu luyện chế pháp bảo bản mạng của mình.

      Kim Phi Dao lấy hai viên lăng băng thạch ra bày trước mặt. Trong bản mạng pháp bảo mà có gia nhập đan là tốt nhất, nhưng nàng lại có dư thừa linh thạch trung phẩm để mua đan cao giai, trong số di vật của Phan Nguyên cũng đan cao cấp như thế.

      ra tất cả các thứ trong hai cái túi càn khôn của Phan Nguyên để lại Kim Phi Dao sớm biết hết, đều là vài thứ giá trị trung đẳng, giống như là tạp vật dùng tới, bán lại được giá, ném lại lãng phí, chỉ đành để đó.

      tại nàng chỉ có mấy viên đan cấp bốn, phẩm giai quá thấp để luyện chế bản mạng pháp bảo. Kim Phi Dao quyết định gia nhập đan vội, đợi đến khi kiếm được linh thạch trung phẩm, tìm được đan cấp cao dung nhập sau.

      đan trong dự định của Kim Phi Dao ít nhất cũng phải cấp bảy, thú có đan như vậy là có thần thức, đa số là nửa người nửa thú, muốn có được viên đan như vậy là khả ngộ thể cầu. Nhưng nàng vẫn kiên định, dùng hàng thứ phẩm, tại chỉ dùng lăng băng thạch để luyện chế, tuyệt đối tăng thêm thứ gì cần thiết vào trong.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 139: Thông Thiên Như Ý


      Chuẩn bị xong hết thảy, Kim Phi Dao há mồm phun chân hỏa ra, để nó phập phềnh trôi nổi ở giữa phòng.

      Trong năm năm này nàng nghiên cứu và hiểu đặc tính chân hỏa của mình, số lần trực tiếp hủy diệt tài liệu rất ít, Kim Phi Dao rất đắc ý về điểm này, ngay cả Minh hỏa khó trị như vậy mà cũng có thể khống chế được chẳng phải là còn gì là được sao?

      Nàng dồn Minh hỏa màu đen xuống dưới cùng, đợi chân hỏa màu đỏ mang theo Minh hỏa màu lam ổn định rồi mới ném hai viên lăng băng thạch vào.

      Sau đó Kim Phi Dao liền nhắm mắt lại, chậm rãi dùng thần thức cản thận khống chế chân hỏa luyện chế lăng băng thạch.

      Nàng cứ ngồi như vậy bốn mươi sáu canh giờ, lăng băng thạch rút cục bắt đầu tan chảy, biến thành đoàn chất lỏng có thể tùy ý biến hình. Lúc này là thời khắc mấu chốt để trúc hình pháp bảo, bộ dáng sau này của pháp bảo chính là xem vào hiệu quả trúc hình lúc này.

      Kim Phi Dao lại trúc hình cho lăng băng thạch mà lấy ra cây chủy thủ, rạch đường vào lòng bàn tay. Sau đó liền vung tay, tưới máu lên đoàn lăng băng thạch trong chân hỏa. Người khác khi luyện bản mạng pháp bảo nhiều nhất chỉ gia nhập vài giọt máu, có ai giống như nàng, tự mình hại mình tưới cả đống lên.

      Máu tươi hình như hơi nhiều, lăng băng thạch trong suốt ra những tia đỏ nhàn nhạt. Làm ngừng máu vết thương, Kim Phi Dao tách đôi lượng lăng băng thạch ra.

      Nàng tu luyện phải là pháp bảo dùng cho kiếm trận cho nên thể tách ra luyện chế riêng, chỉ có thể hòa tan toàn bộ tài liệu, sau đó lại phân ra số lượng cầu. Phương pháp luyện chế khác với luyện chế bộ tử mẫu pháp bảo lắm, chỉ khác nhau về áp lực tâm lý. Dù sao tại nàng luyện chế pháp bảo bản mạng, nếu bị thất bại, muốn tìm lại được ngần ấy lăng băng thạch phải là việc dễ dàng.

      Sau khi phân lăng băng thạch làm hai phần tiếp tục trúc hình nữa mà cứ để mặc cho chúng nó trôi nổi trong chân hỏa.

      Sau đó, Kim Phi Dao di chuyển Minh hỏa màu đen vẫn luôn bị áp chế ở dưới đáy chân hỏa lên, trực tiếp dùng Minh hỏa màu đen bao vây lấy lăng băng thạch. Nàng ăn viên bổ linh đan, lần nữa nhắm mắt lại, bắt đầu thời gian dài luyện hóa.

      Trong thời gian này, Kim Phi Dao ba lần bổ sung linh lực, lại hao phí bảy mươi hai canh giờ, rốt cục nàng mở hai mắt, thu hồi toàn bộ chân hỏa vào trong cơ thể. Chân hỏa thối lui, trong trung có hai tảng đá trong suốt mang theo tia huyết sắc trôi nổi.

      Đây chính là pháp bảo Kim Phi Dao luyện chế ra, hình dạng khác lắm so với lúc chưa luyện chế, thậm chí còn bằng lăng băng thạch nguyên bản. Vốn là lăng băng thạch trong suốt, mượt mà bóng loáng, sau khi luyện chế xong hình dạng lại trở nên bất quy tắc, còn có thêm những tơ máu, hoàn toàn nhìn ra là luyện chế thành công hay thất bại.

      Kim Phi Dao rất cao hứng, đây đúng là pháp bảo trong lòng nàng. Bản mạng pháp bảo là dùng máu tươi luyện chế, cần thần thức có thể tâm linh tương thông, trong đầu nàng vừa thoáng động, pháp bảo trong trung đột nhiên động đậy, biến thành hai đóa hoa sen trong suốt mang theo tơ máu.

      Quả nhiên là giống y như ý nghĩ, lăng băng thạch có công năng biến ảo ngoại hình, trúc hình cho nó là để nó có thể biến hóa với hạn độ lớn nhất thành bất luận hình dạng gì.

      Theo tưởng tượng của Kim Phi Dao, hai khối pháp bảo này biến thành đao rồi lại thành kiếm, ngay cả pháp bảo đặc thù như tháp, quạt cũng có thể tùy ý biến thành, cuối cùng đến bộ dáng thú cũng biến ra được. Trong trung xuất hai con ếch, hồi lại xuất con linh xà và con dưỡng hồn thú. Chỉ cần Kim Phi Dao muốn chúng nó biến thành cái gì chúng nó biến ảo thành bộ dáng đó. Cuối cùng, sau khi biến thành hai cái bánh bao thịt Kim Phi Dao mới thu hồi chúng vào trong thức hải.

      Bản mạng pháp bảo là phải dùng linh lực tự thân và thần thức nhuận dưỡng, chỉ cần lấy ra chúng luôn nằm trong thức hải.

      Thu pháp bảo vào trong thức hải, Kim Phi Dao lắc lắc đầu, hai bên búi tóc xuất hai bông hoa trong suốt, trong cánh hoa có những sợi tơ đỏ nhạt, đúng là ảo giác mà pháp bảo bản mạng trong thân thể lộ ra.

      “Bản mạng pháp bảo đều phải đặt tên, ta cũng phải tìm cái tên uy phong lẫm lẫm mới được. Gọi là gì hay đây…” Kim Phi Dao đứng dậy, người có hơi cứng ngắc, xoa xoa thắt lưng tê dại, tự hỏi.

      “Có thể tùy theo tâm ý của ta mà biến hình, lòng có suy nghĩ vật liền biến, vậy gọi là Thông Thiên Như Ý . Đúng, gọi là Thông Thiên Như Ý, vừa khí phách lại may mắn.” Kim Phi Dao rất là hài lòng gật đầu, tên này rất hay, đơn giản dễ hiểu.

      Bản mạng pháp bảo luyện chế xong, Kim Phi Dao tiếp tục luyện khí nữa, nàng vốn chỉ vì pháp bảo bản mạng mới ném tiền làm việc này, tại pháp bảo bản mạng có, cần tiếp tục làm loại chuyện mất công mất sức lại mất cả lòng này nữa. tại phải ưu tiên đột phá Trúc Cơ trung kỳ mới được. Nàng đạt Trúc Cơ sơ kỳ tiểu viên mãn từ lâu, chỉ còn tầng trở ngại nữa là có thể tới Trúc Cơ trung kỳ.

      Kim Phi Dao ra khỏi phòng trúc khí, Tiểu Thập đảo cũng có gì khác thường, chỉ có con phù điểu đứng đảo đợi nàng từ lâu. Nhìn con phù điểu ăn thức ăn đảo phì cả bụng, Kim Phi Dao đột nhiên cảm thấy bùa Truyền vẫn đáng hơn, ít nhất là đợi vài thập niên cũng thành vấn đề.

      Đám phù điểu này cứ phải truyền xong mới trở về, nếu gặp phải người nào ra ngoài nhiều năm về còn bị chết già sao?

      “Này, ngươi còn muốn ăn tới khi nào? Chủ nhân ngươi luôn ngược đãi ngươi sao?” phù điểu bình thường khi nhìn thấy người muốn tìm lập tức truyền lời rồi bay về tìm chủ nhân. Mà con phù điểu này lại vẫn đứng ăn trước mặt Kim Phi Dao, ràng bộ dáng to lớn mà lại có bộ dáng quỷ đói đầu thai.

      Con phù điểu này ăn no mới dừng lại, lười biếng : “Nhị thiếu gia nhà ta , nếu ngươi chịu bán mỹ nhân kia chúng ta cưới nàng làm thị thiếp cũng được. Ngươi phải biết rằng gia tộc chúng ta rất có thế lực ở Vạn Tiên Thủy thành, xây dựng quan hệ với chúng ta chỉ có lợi mà thôi. Ngươi cứ làm lễ hỏi, chúng ta thu đồ cưới của ngươi, lúc nào cũng có thể thành hôn.”

      Kim Phi Dao nghe xong phù điểu đầu mờ mịt, đây là kiểu truyền gì vậy? Nghe giống như có hạ nhân dựa hơi chủ ra oai vậy, rất sống động.

      Hơn nữa, nhị thiếu gia là ai? Ngay cả tên cũng , kể cả ta có muốn để Niệm Khê lập gia đình cũng phải biết đây là nhà nào chứ. Kim Phi Dao sớm quên Nhạc Vô Thanh là ai, hoàn toàn nhớ nổi đến cùng có ai từng đề cập muốn mua Niệm Khê.

      Nhìn con phù điểu đen sì, Kim Phi Dao nhặt lên hòn đá , tùy tay bắn tới, bốp tiếng, phù điểu liền ngã xuống.

      Sau đó nàng nhặt phù điểu lên, lớn tiếng gọi Đại Nữu, “Đại Nữu, ta bắt được con chim béo, ngươi cầm lấy làm sạch rồi nướng . Hôm nay tâm tình ta rất vui, lát nữa dùng nó làm đồ nhắm.”

      Đại Nữu chạy ra khỏi bếp, hai lời liền mang con phù điểu tắt thở vào phòng bếp.

      lát sau, chim nướng thơm ngào ngạt được bưng lên, Kim Phi Dao ngồi trước bàn ngoài phòng, vừa ăn chim nướng vừa nghiên cứu đám gỗ, thỉnh thoảng lại nhấp ly rượu. Coi như nàng may mắn, Mập Mạp xuống nước chơi, nếu nàng thể nào có lộc ăn chim mình thế này.

      Nàng nghiên cứu phương pháp khống chế con rối của Phan Nguyên. Kim Phi Dao cũng nghiên cứu được vài năm rồi. Ý tưởng của nàng là làm ra vài con rối có thể giúp nàng gieo trồng linh thảo, quản lý những việc vặt vãnh, như thế nàng mới được nhàn hạ. Bên cạnh đó, sức lực của rối cũng lớn, có thể thay thế tên lười Mập Mạp làm việc giúp Đại Nữu.

      Nghiên cứu nhiều năm như vậy, nàng cũng làm ra ít rối, nhưng con nào cũng rất . Con rối nhập môn được dạy trong sách là loại thú có bốn chân, trông giống thằn lằn, Kim Phi Dao hoàn toàn biết nó có chỗ lợi gì, biết pháp thuật, có lực công kích, chỉ biết há miệng ra cắn.

      Nhưng do được làm từ gỗ nên cũng chỉ có thể cắn được ít cỏ và linh thảo, lại còn phải dùng thần thức khống chế mới hoạt động được. Sau này Kim Phi Dao tìm ít răng thú về gắn vào miệng chúng nó mới có thể làm cho đám thú gỗ bốn chân này nâng cao lực sát thương lên chút, tuy nhiên vẫn hoàn toàn thể đối phó với tu sĩ.

      tại nàng muốn nghiên cứu con rối hình người, nhưng vẫn tìm thấy mấu chốt, làm ra sản phẩm nhưng dùng thần thức cũng khống chế được, trở thành vật trang trí hết cả. Năm sáu con rối nhân hình đứng đảo, gió thổi mưa rơi, mọc rêu xanh cả, có con lại còn mọc cả mộc nhĩ khiến người xem phải dở khóc dở cười.

      Quên , Kim Phi Dao cắn sạch cái đùi của phù điểu, ném xương vào bụi cỏ, con thú gỗ bốn chân đột nhiên nhảy ra, cắn lấy khúc xương giống như con chó, khiến nàng sửng sốt.

      “Kể cả biết ngậm xương các ngươi vẫn có tác dụng gì. đúng, như vây phế vật ta nuôi càng ngày càng nhiều rồi, chẳng lẽ ta có sức quyến rũ hấp dẫn đám phế vật? Chắc chắn là vì tu vi của ta tăng quá chậm cho nên các thứ đưa tới mới toàn là phế vật, phải nhanh chóng tăng tu vi lên mới được.” Kim Phi Dao vội vàng ăn sạch thịt nướng, uống hết chỗ rượu còn lại, ném lại cái bàn ngổn ngang rồi vào phòng tu luyện.

      Kim Phi Dao hạ quyết tâm tu luyện. Đợi đến khi nàng tiến giai đến Trúc Cơ trung kỳ, lại củng cố tu vi rồi xuất quan là năm năm sau. Tiểu Mang thành Mang thẩm, người điều khiển thuyền cá vàng chuyển sang Tiểu Quả, còn đứa con nhất của nàng có thể xuống sông mò cá rồi.

      “Đại Nữu, ngươi thu dọn đảo chút, chúng ta phải rời bến chuyến.” Kim Phi Dao đứng ở bến tàu, dặn dò Đại Nữu thu thập các thứ, sau đó ngồi thuyền cá vàng của Tiểu Quả lên Thượng Tiên đảo.

      Nếu muốn dựa vào đan để kiếm linh thạch phải ra ngoại hải săn thú trong biển. Mà ngoại hải lại rất ít đảo, tu sĩ ra ngoài cần phải có thuyền để nghỉ ngơi, thuyền lại được vì thú ở ngoại hải đều rất hung mãnh, nhất định phải dùng thuyền Bàn Cổ.

      Trong Thượng Tiên lâu có hai mươi con thuyền Bàn Cổ, cứ nửa năm con thuyền ra ngoài, có thể chở theo hàng ngàn tu sĩ. Mỗi lần ít nhất phải mất nửa năm, nếu gặp phải tình huống bất ngờ mất vài năm mới trở về cũng là bình thường.

      Có những chiếc thuyền Bàn Cổ tới hải vực nguy hiểm đều phải có tu sĩ Nguyên tọa trấn, còn ở những hải vực mà tu sĩ Trúc Cơ như Kim Phi Dao có thể tới được bình thường chỉ phái hai gã tu sĩ Kết Đan tọa trấn thôi.

      Kim Phi Dao Thượng Tiên đảo để mua vé tàu, ngồi thuyền Bàn Cổ mà muốn ra ngoại hải săn là có khả năng. Nàng thể kiếm linh thạch trung phẩm, linh thảo trong Ngũ Hành Hỗn Nguyên đan cần linh thạch trung phẩm để mua, đến khi tiến vào Trúc Cơ hậu kỳ linh đan dùng hằng ngày đều phải dùng linh thạch trung phẩm mới mua nổi, tại Kim Phi Dao quả thực chính là kẻ nghèo hèn.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 140: Bàn Cổ hải thạch thuyền


      Thuyền Bàn Cổ rời bến lần này đứng chờ ở cửa biển, còn ba ngày nữa là xuất phát, Kim Phi Dao cũng mang theo nhân mã tới nơi này.

      Thượng Tiên lâu coi như cũng chu đáo, biết đám tu sĩ rời bến đa phần là nghèo mạt rệp, nếu thu phí lên thuyền quá nhiều chắc chắn bọn họ đưa ra nổi cho nên mỗi người chỉ thu tượng trưng hai vạn linh thạch hạ phẩm.

      Cái giá này ở Vạn Tiên Thủy thành cũng khác cho cho lắm, mà những tu sĩ rời bến cũng biết thiên hạ có gì cho , thuyền Bàn Cổ của Thượng Tiên lâu ra ngoại hải rồi tìm các loại cớ để bóc lột tu sĩ.

      thuyền cũng có phòng ở, để đề phòng việc phòng mình nhìn trúng bị người khác cướp mất, Kim Phi Dao tới cửa biển trước ba ngày.

      bến tàu vĩ đại ngoài cửa biển có hai chiếc thuyền Bàn Cổ to lớn neo đậu, mỗi chiếc dài hơn trăm trượng, rộng hơn ba mươi trượng. thuyền có bảy tầng phòng, cửa sổ các phòng đều gắn lưu ly, lúc gặp sóng to biển có thể ngăn cản nước, cho tràn vào trong khoang thuyền.

      thân tàu có hoa văn pháp trận rườm rà, nếu gặp phải thú to lớn công kích có thể mở ra màn hào quang phòng ngự cường đại, bảo vệ an toàn cho thuyền Bàn Cổ.

      Thuyền ở Vạn Tiên Thủy thành đều có mái chèo, nếu dùng cá vàng kéo phải tự mình thúc giục. Thuyền Bàn Cổ cũng như vậy, chỗ đầu thuyền treo đầy những dây thừng to khủng bố, vừa nhìn là biết cũng dựa vào linh thú kéo.

      Kim Phi Dao đánh giá những sợi dây thừng to bằng cánh tay kia, biết phải dùng cái gì kéo thuyền, hẳn là phải cá vàng, nếu là cá vàng biết phải dùng bao nhiêu con mới đủ, đến lúc đó đứng thuyền nhìn thấy nước biển mà là biển cá vàng.

      Chiếc thuyền nàng sắp lên có cái tên khá khó nghe, Hải Thạch, nghe qua liền khiến người ta cảm giác thuyền rất nặng, xuống nước là chìm.

      Mà tên của chiếc thuyền Bàn Cổ bên cạnh còn khó nghe hơn: Hải Tảo. Hải Tảo, có thể bơi biển, nhưng lại quá có khí phách, còn được vững chắc như cái tên Hải Thạch.

      Vốn còn cho rằng mình là người lên thuyền đầu tiên, dù sao cũng tới trước tận ba ngày, nhưng đến khi Kim Phi Dao giao phiếu cho tu sĩ Thượng Tiên lâu, phi thân lên sàn tàu cao mấy chục trượng mới phát tình hình hoàn toàn khác hẳn với tưởng tượng của nàng.

      sàn tàu đầy rẫy đầu người, thế mà ít tu sĩ tới trước. sàn tàu có loạt bàn thấp được gắn cố định xuống nền. Trong bàn có năm, sáu tu sĩ ngồi trò chuyện, khí thế ngất trời.

      Kim Phi Dao tới gần hơn, muốn nghe xem bọn họ gì.

      “Lý huynh, lần này ngươi thu hoạch tệ chứ?”

      “Bình thường thôi, nào có lợi hại như hai vị đạo hữu, liên thủ xử lý hẳn con thú cấp năm.”

      “Lần này rời bến, mọi người đều thu hoạch rất khá.”

      “Này lão Hoàng, ngươi thuyền đợi năm năm rồi, sao còn chịu rời thuyền vậy?”

      “Rời thuyền có gì tốt? Ở đây rất tiện nghi, rời bến kiếm linh thạch cũng chỉ đủ tu luyện thôi, ở đây vẫn tiện hơn.”

      Nghe nội dung bọn những tu sĩ này đều rời khỏi thuyền từ lần rời bến trước, trực tiếp ở lại chờ lần xuất phát sau.

      Vậy mà lại có người đợi ở thuyền năm năm, hơn nữa mỗi lần thuyền Bàn Cổ cập bờ ít nhất cũng dành ra hơn ba tháng để sửa sang sắp xếp, thế mà cũng đuổi bọn rời thuyền, là thú vị nha.

      sàn thuyền ngoài trăm cái bàn thấp này ra còn gì khác, để tiện lợi cho hoạt động của tu sĩ nên đại bộ phận diện tích đều trống . Kim Phi Dao nhìn nhìn, cảm thấy hứng thú nên vào trong tiểu lâu chỗ khoang thuyền, Mập Mạp mắt lạnh nghênh ngang phía sau.

      Khoang thuyền này nhìn từ bên ngoài thấy phi thường đồ sộ, sau khi đến gần mới thấy số lượng phòng càng thêm đáng nể. Bên ngoài tiểu lâu chỉ nhìn thấy chi chít những cửa sổ lưu ly, đếm được là có bao nhiêu cái.

      Lầu của thuyền lâu có cánh cửa phát ra ánh sáng, có cấm chế che kín lại. Kim Phi Dao qua đó, phát cấm chế này có thể tùy ý xuyên qua, xem ra chỉ dùng để trang trí.

      Trong cửa là gian phòng , ở giữa phòng có ánh sáng, vừa ngẩng đầu lên là có thể nhìn thấy bốn tầng phía , hai thang lâu chạy quanh dãy phòng, hướng lên . Bảy tầng lâu phòng có hai tầng cùng mở ra, chỉ có năm tầng có ánh sáng này là dành cho bọn họ ở.

      Thang lầu nằm ở hai bên trái phải của căn phòng, còn ở chính giữa và bên cạnh thang lầu còn có ba cái cổng tò vò. Kim Phi Dao tò mò lần lượt vào từng cổng. cái là tửu lâu, bên trong bày đầy đủ bàn ghế, tường treo thẻ bài viết tên đồ ăn, trong góc lại có loạt bình rượu được đặt cố định cái giá có hình thù kỳ lạ.

      biết có phải do cập bến mà trong tửu lâu có bất kỳ tu sĩ nào ăn uống, cũng phục vụ nào, trống rỗng, vắng lặng.

      Hai cánh cổng tò vò còn lại, trong cái bên trái là căn phòng lớn đặt đầy bồ đoàn, tất cả cửa sổ lưu ly đều rất lớn, từ trong có thể nhìn ra phong cảnh bên ngoài. Bồ đoàn được bày rất chỉnh tề, mỗi cái cách nhau hai trượng, là phòng tu sĩ dành cho các tu sĩ.

      Kim Phi Dao thử ngồi xuống cái bồ đoàn, quầng sáng liền từ trời giáng xuống vây xung quanh nàng, như vậy có thể giữ được yên tĩnh lúc tu luyện, đồng thời cũng ngăn cách được ánh mắt tò mò của người khác.

      Thế này thực là tiện lợi, nàng vốn định ở trong phòng ở tu luyện, thế mà thuyền có phòng tu luyện chuyên biệt, như vậy phòng ở trong khoang thuyền chắc chắn phù hợp để tu luyện.

      Gian phòng cuối cùng ở bên phải to tương tự như phòng tu luyện nhưng lại dùng rất nhiều ván gỗ ngăn cách thành rất nhiều gian . Phía trước mỗi căn phòng còn có cái bàn biết dùng làm gì. Thứ dễ thấy trong phòng nhất là bốn gian phòng to lớn hơn cả.

      cái bàn phía trước gian phòng lớn có trải vải dệt, đằng sau có hai tên phục vụ luyện khí sơ kỳ lấy từ trong túi càn khôn ra mấy cái bình đan dược, đặt lên cái giá tường. giá có ít vòng sắt, những bình đan dược được đặt vào trong vòng sắt, dù sóng biển có làm thuyền lắc lư cũng rơi ra được.

      Ngoài đan dược giá còn bày ít pháp bảo và pháp khí, còn vài thứ tạp vật khác như linh phù, pháp trận, hiển nhiên là cửa hàng tạp hóa thu . Mà những gian phòng kia xem ra cũng là cung cấp cho tu sĩ bày hàng ra bán.

      Kim Phi Dao có chút kinh ngạc, rốt cục là phải ra khơi bao lâu chứ? Bình thường tu sĩ trước khi rời bến đều tự mua tất cả các thứ cần thiết rồi chứ? Nhìn động tác của hai gã phục vụ kia hẳn là quen việc lắm rồi, xem ra việc buôn bán biển rất phát đạt.

      Ra khỏi căn phòng cuối cùng, Kim Phi Dao háo hức muốn biết phòng ở của mình. Phòng của nàng là phòng số chín ở lầu ba. lên lầu ba, nàng dựa vào môn bài đánh số ngoài cửa mà tìm được phòng của mình.

      Đẩy cửa ra, trước mắt Kim Phi Dao xuất căn phòng dài, phòng rất hẹp, chỉ có sáu thước chiều rộng, dài hai trượng.

      Căn phòng hẹp lại bị ngăn thành hai gian, bên ngoài là ngoại thính, bày hai cái ghế và bàn trà, bàn có san hô trang trí. Đối diện có cái bàn dài, bàn có chặn giấy và giá bút, còn có đèn dạ quang thạch nho , hiển nhiên là bàn để tu sĩ ngồi vẽ linh phù.

      Tiểu thính phía trước bày biện vài thứ như vậy, còn gian bên trong khung cửa sổ lưu ly, cái giường khá lớn, đối diện giường có cái tủ, tuy nhiên Kim Phi Dao nghĩ rằng cái tủ kia cũng chỉ để trang trí mà thôi, làm gì có ai bỏ thứ gì vào trong đó chứ, túi càn khôn còn đầy rẫy ra kia kìa.

      Ở cạnh tủ lại có cái bồn tắm bằng gỗ, tường còn gắn cái bàn để tu sĩ đặt đồ. đống đồ đạc chen chúc trong căn phòng bé tẹo, quả nhiên là tu luyện ở chỗ này thể bằng với phòng tu luyện.

      Nhìn qua cửa sổ, Kim Phi Dao thấy bến tàu bên ngoài, nếu có cửa sổ căn phòng này chẳng khác nào cái quan tài lớn.

      Rời bến đúng là phải hưởng thụ, hoàn cảnh chỉ có vậy, khó trách chỉ thu hai vạn linh thạch hạ phẩm. biết sau khi ra khơi Thượng Tiên lâu còn tìm cớ gì để thu tài vật nữa.

      Kim Phi Dao nghĩ lát, quyết định quay lại chợ mua vài thứ, nàng chỉ mang theo nửa năm đồ ăn, muốn chuyện Niệm Khê và Đại Nữu chết đói lại xảy ra nữa.

      ra cũng cần nàng phải chạy về tận Vạn Tiên Thủy thành, ngay bến tàu cũng bày bán rất nhiều thứ, cũng biết có phải là sạp hàng của Thượng Tiên lâu hay mà từ đồ ăn cho tới đan dược, linh phù cái gì cũng có.

      Nghĩ tới đám linh phù mình vẽ dùng hết lúc cứu Hùng Thiên Khôn ra, Thân phù cũng chỉ giữ lại ba tờ, còn toàn bộ đều cho , lúc trộm lăng băng thạch ở Phan gia lại dùng mất hai tờ, tại chỉ còn tờ, về sau lại bận rộn ở Tiểu Thập đảo, có thời gian vẽ Thân phù, nàng dự định mua thêm ít tài liệu, nhân lúc nhàm chán biển vẽ thêm mấy tờ để phòng thân.

      Chọn mua ít linh dịch và giấy vẽ bùa xong, Kim Phi Dao lại mua thêm rất nhiều đồ ăn. Sau khi Trúc Cơ, tu sĩ có thể ích cốc, cần phải ăn uống. Ở Nam Sơn giới, trong trăm tu sĩ Trúc Cơ chỉ có tu sĩ còn ăn đồ ăn, mà thức ăn cũng chỉ là trà rượu hoặc vài thứ hoa quả trân quý gì đó, rất ít người giống như Kim Phi Dao, cả ngày ăn uống đủ thứ.

      Ở linh cấp giới lại khác, biết có phải do suy nghĩ khác nhau hay , tu sĩ Trúc Cơ ở đây vẫn ăn uống bình thường, các loại mỹ thực nhiều vô số kể làm cho Kim Phi Dao mua bán thoải mái.

      Lại mua đầy túi càn khôn, Kim Phi Dao vừa cắn hoa quả vừa ngồi trước cái bàn thấp sàn tàu, hai tai dựng thẳng lên nghe lén đám tu sĩ tán gẫu. Những chuyện bọn họ toàn là chuyện vặt vãnh, ai buồn thả ra cách tráo gì cả, có vài người lại còn giống như sợ người khác nghe thấy mình , giọng oang oang dọa người.

      Từ trong đối thoại của bọn họ, Kim Phi Dao có chút hiểu biết bước đầu với ngoại hải.

      Hai ngày sau tu sĩ đến tương đối nhiều, nhất là ngày cuối cùng, tất cả tu sĩ muốn rời bến đều lên thuyền, cũng có ít tu sĩ là lần đầu tiên ra khơi. Do phòng quá nên mọi người đều lên sàn tàu ngồi, số lượng bàn trống càng ngày càng ít.

      Kim Phi Dao biết ai cả, mình chiếm cái bàn, chỉ trong chốc lát hết bàn, khiến đám tu sĩ còn lại đều ngồi cả dưới sàn tàu.

      Mà từ ngày đầu tiên tới giờ, chỉ cần nàng xuất sàn tàu, Kim Phi Dao liền cảm thấy có thần thức ngừng quét qua người, phải là vô tình quét qua mà tựa hồ có người giám thị vậy, khiến nàng cảm thấy rất tức giận.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 141: nam nữ phối hợp làm việc phiền lụy


      “Đại ca, ngươi chúng ta khi nào động thủ?”

      cái bàn trong góc có bốn gã tu sĩ Trúc Cơ ngồi, so sánh với khí hài hòa ở các bàn khác khí bàn này rất tệ. Bốn người đều khoanh tay, lạnh mặt nhìn cái bàn trống . Hành vi quỷ dị, thoạt nhìn rất khác biệt.

      “Vừa rồi thu được lệnh mới, thể trực tiếp diệt khẩu, phải ép hỏi được tung tích của nữ nhân.” người trong đó lạnh mặt thấp giọng với ba người còn lại.

      Trong số đó có tên mập mạp có chút kiên nhẫn : “Sao lại thế? Hôm qua còn cứ giết người là xong, sao hôm nay lại ép hỏi tung tích nữ nhân nào nữa? Coi thường chúng ta nhàn rỗi có chuyện gì sao?”

      “Lão tam, đừng bậy, chúng ta nhận linh thạch tự nhiên là người ta bảo gì chúng ta làm nấy.” Tên đại ca mặt lạnh khiển trách tam mập mạp.

      Tam mập mạp bất mãn bĩu môi, ánh mắt hướng sang tu sĩ bàn bên cạnh, những người bên đó uống rất sảng khoái khiến bọn họ nhìn mà bụng đói cồn cào.

      “Đại ca, thuyền người đến người , chỉ sợ dễ đắc thủ. Nếu trực tiếp ám sát còn dễ, nếu muốn ép hỏi tin tức chắc chắn khiến người khác chú ý.” Tên tu sĩ trẻ tuổi có diện mạo thanh tú .

      Ba người nhìn về phía người nhiều tuổi nhất, diện mạo lạnh lẽo nhất là lão đại, mà lão đại suy nghĩ thoáng rồi : “Chúng ta đợi rời bến rồi động thủ, nàng rời bến cũng là vì liệp sát thú, kiểu gì cũng có cơ hội. Lão tứ, trong số chúng ta trông ngươi dễ nhìn nhất, ngươi tìm nàng bắt chuyện , mời nàng săn cùng chúng ta.”

      “Uhm, được.” Lão tứ có diện mạo thanh tú gật đầu đáp ứng.

      “Lão tam, những thứ ta bảo ngươi chuẩn bị có hết chưa?” Sau đó, lão đại lại hỏi lão tam mập mạp.

      Lão tam mập vẻ mặt khó hiểu hỏi: “Chuẩn bị cái gì?”

      Ba người câm nín. Lão nhị thân thể cao lớn vỗ bộp xuống mặt bàn, “Sao ngươi lại hỏi thế? Chúng ta bảo ngươi chuẩn bị đan dược cơ mà, chẳng lẽ ngươi chuẩn bị sao?”

      Lão tam mập vuốt đầu cười hắc hắc: “Cái đó cần gì chuẩn bị, cứ mua ngay thuyền là được.”

      “Ngươi muốn làm ta tức chết à? Có thứ nào thuyền này mà đắt chết người ? Ngươi cho là cũng giống như trong thành sao? tại thuyền còn chưa chạy, ngươi mau mau rời thuyền mua ngay cho ta, bến tàu cũng có đấy.” lão đại mặt lạnh tức giận vô cùng, đuổi rời thuyền.

      Lão tam mập tình nguyện đứng dậy, vừa chuẩn bị rời thuyền nghe thấy tiếng thú rống lên, các tu sĩ ào ào tới bên mạn thuyền.

      Lão đại bất đắc dĩ : “Thôi , thuyền sắp rồi, tại ngươi rời thuyền quay lại kịp.”

      “Đại ca, ngươi đừng lo lắng, chúng ta tiện đường giết mấy con thú đổi lấy tiền là được.” lão Tứ chưa từng ra khơi, biết giá hàng thuyền đắt đỏ thế nào, liền khuyên nhủ.

      “Quên , các ngươi phải nhớ kỹ, tại dùng đan dược phải tiết kiệm cho ta.” Lão đại thở dài tiếng, vẫy vẫy tay với bọn .

      Kim Phi Dao chỉ biết mình bị thần thức đảo qua đảo lại chứ biết có người nổi sát tâm với mình, liền kéo Mập Mạp ra mạn thuyền xem náo nhiệt.

      Thuyền Hải Thạch chậm rãi chuyển động, rời khỏi bến tàu, chạy ra biển. Tiếng thú rống vừa rồi biết phát ra từ đâu, chỉ thấy đám dây thừng đầu thuyền bị kéo căng ra, có cái gì đó trong biển kéo thuyển Hải Thạch ra ngoài.

      Đợi sau khi thuyền ra khỏi bến, tốc độ bắt đầu nhanh hơn, sau đó chỉ thấy trong làn nước phía trước thuyền lộ ra lưng cá màu đỏ, rồi lại chìm xuống.

      “Mập Mạp, ngươi thấy , đó là thú gì vậy?” Hai cái lưng cá vừa lộ ra khỏi mặt biển dài đến mấy chục trượng, căn bản thấy rốt cục là cái gì kéo thuyền.

      Sau khi thuyền Hải Thạch tiến sâu ra bển, nước biển đột nhiên tách ra, con cá vàng vô cùng to lớn nhảy lên khỏi mặt nước. người nó gắn đầy dây thừng, nhảy lên trung làm bắn ra thân nước, sau đó lại rơi uỳnh vào trong nước, làm cho sóng biển ập lên thuyền, nhúng ướt hết đám tu sĩ đó.

      đợi mọi người phục hồi tinh thần, con cá vàng khác cũng nhảy lên, ngọn sóng to lại nện tới. Sau đó, hai con cá vàng còn to hơn cả thuyền Hải Thạch để lộ ra cái lưng đỏ tươi, kéo Hải Thạch tăng tốc bơi ra ngoài biển.

      “Ha ha ha, ngươi nhìn bọn họ xem, ta biết ngay như vậy mà.” thiếu các tu sĩ từng ra khơi đứng trong khoang thuyền nhìn đám tu sĩ mới lần đầu bị ướt nhẹp sàn tàu, nhịn được cười ha hả.

      Kim Phi Dao lau nước mặt, nhìn Mập Mạp cười ha ha, trong thành đều dùng cá vàng kéo thuyền, ra ngoại hải lại dùng cá vàng lớn kéo thuyền. Cá vàng lớn như vậy ra biển gặp phải thú biết có phương pháp tự bảo vệ .

      Trở lại phòng thay quần áo, Kim Phi Dao lại lên sàn tàu. Cá vàng còn nhảy loạn lên nữa, ngoan ngoãn kéo thuyền, nước sàn tàu bốc hơi sạch dưới ánh mặt trời, các tu sĩ yên tầm ngồi xuống các bàn thấp, tiếp tục câu chuyện dang dở.

      Gió biển thổi là thoải mái, nếu lúc này mà có chút rượu để uống còn tốt hơn nữa.

      Đúng lúc này, tu sĩ Kết Đan trấn thủ thuyền Hải Thạch đến khoang thuyền tầng bảy, cao cao tại thượng với tu sĩ bên dưới: “Các vị đạo hữu, giờ chúng ta ra ngoại hải, mục tiêu cố định, tuy nhiên chúng ta cũng đưa mọi người tới những nơi đặc biệt nguy hiểm. Nhưng chỉ cần vào ngoại hải là gặp phải thú, các đạo hữu hãy chú ý. Đây cũng là thông báo cho các đạo hữu mới lần đầu lên thuyền được biết, nếu có thú tập kích thuyền mọi người phải có trách nhiệm bảo vệ thuyền an toàn. Thi thể của thú bị đánh chết thuộc sở hữu của thuyền Hải Thạch, cho nên các vị cũng nên ra sức, nếu muốn làm chúng ta mời các vị rời thuyền ngay lập tức.”

      Bảo vệ thuyền Hải Thạch? Nhiều tu sĩ như vậy hẳn là có vấn đề gì. Kim Phi Dao nghe thấy vậy cũng cảm thấy gì, biển lớn mờ mịt mà có thuyền Hải Thạch cũng có ai được an toàn.

      Những tu sĩ lần đầu rời bến cũng có suy nghĩ như nàng, hề để ý lời tu sĩ Kết Đan , chỉ hưng trí bừng bừng muốn sớm tới khu vực săn để kiếm tiền.

      Tốc độ của con thuyền hai cá kéo này nhanh hơn tốc độ phi hành của phi thảm Kim Phi Dao mấy lần, rất nhanh vượt sóng lướt tới.

      Tuy nhiên thời gian lâu mà biển lớn vẫn chẳng có gì, thực khiến người khác cảm thấy nhàm chán. Kim Phi Dao chuẩn bị tới phòng tu luyện tìm chỗ, ngờ ở cửa phòng lại có nữ phục vụ giữ lại, chỗ ngồi phải giao ngàn linh thạch hạ phẩm.

      Số lượng tuy nhiều nhưng có ai có thể giao ra ngàn linh thạch rồi cứ ngồi lỳ ra đó tu luyện mà làm gì khác.

      Nhìn gương mặt xinh đẹp của nữ phục vụ, Kim Phi Dao xoay người rời , sàn tàu lớn như vậy chẳng lẽ tìm nổi chỗ để tu luyện.

      Quả nhiên thiếu tu sĩ an vị sàn tàu, tuy nhiên tu luyện ít, minh tưởng nhiều hơn. Lúc tu luyện bị người khác quấy rầy bị tẩu hỏa nhập ma nên ai dám tu luyện trước mặt nhiều người như vậy.

      Bốn huynh đệ kia vẫn luôn giám thị Kim Phi Dao, cho rằng Kim Phi Dao thực muốn tu luyện sàn tàu, chuẩn bị giả ngu ngang qua, cố ý để nàng tẩu hỏa nhập ma rồi bị thương, ai ngờ Kim Phi Dao ngu như vậy, chỉ tìm cái bàn rồi ngồi xuống.

      Thấy nàng và con ếch khổng lồ ngồi xuống uống rượu ăn đậu phộng, trong lòng bốn người đều thấy bất mãn. Lão đại đẩy lão tứ, bảo làm theo kế hoạch.

      Lão tứ gật đầu, chỉnh trang lại quần áo đầu tóc, làm cho bộ dáng thoạt nhìn hiền lành rồi qua chỗ Kim Phi Dao.

      “Đạo hữu, ta ngồi đây được ?” đến trước bàn Kim Phi Dao, lễ phép hỏi.

      Kim Phi Dao ngạc nhiên nhìn , lại nhìn ra xung quanh, vẫn còn ít bàn trống. Sau khi cảm giác mới mẻ lúc rời bến qua , rất nhiều tu sĩ trở về phòng, sàn tàu còn đông người như trước. Trông cũng dễ nhìn, nàng liền : “Được. Mời ngồi.”

      Lão tứ ngồi xuống, Kim Phi Dao cũng hỏi là ai, cứ tiếp tục ăn lạc uống rượu. Lão tứ vốn định đợi Kim Phi Dao mở miệng trước, nhưng đợi mãi vẫn thấy nàng chuyện, đành phải lên tiếng: “Đạo hữu, ta thấy ngươi dường như là mình?”

      “Đúng thế, coi như là mình, nếu tính con ếch này.” Kim Phi Dao ăn lạc, thành đáp.

      Việc những tu sĩ đơn độc tụ lại với nhau rồi liên kết giết thú cũng khá phổ biến, ngay trong lúc Kim Phi Dao ngồi nhàn nhã ít tu sĩ giao tiếp với nhau, ước hẹn cùng săn.

      Khá nhiều tu sĩ mời mấy lão nhân thực lực thấp gia nhập, còn Kim Phi Dao là nữ cho nên người tới hỏi nhiều. Dù sao việc này cũng liên quan tới tính mạng, chẳng phải việc chuyện đương nơi hậu viện, mà sắc lang cũng có nhiều như vậy, đại bộ phận tu sĩ muốn mang theo gánh nặng.

      Đúng là kỳ thị có ở khắp nơi.

      Kim Phi Dao lại sớm chú ý tới tên tu sĩ trẻ tuổi vừa ngồi xuống bên cạnh này, bởi vì bốn người bọn họ luôn ngồi cùng nhau, lúc xem cá vàng cũng bị nước dội ướt, hẳn cũng là lần đầu tiên rời bến. Nhưng người ta là bốn người cùng lên thuyền, có vẻ ổn thỏa hơn những đội ngũ tu sĩ khác cho nên Kim Phi Dao có chút hâm mộ.

      Nàng cũng muốn có người hợp tác, săn cùng nhau thoải mái hơn nhiều.

      Lão tứ thấy Kim Phi Dao lộ ra cảm giác chán ghét hỏi tiếp: “Đạo hữu lên thuyền mình đúng ? Có muốn nhập đội với chúng ta, cùng nhau liệp sát thú ? Người đông cũng có thể chiếu ứng lẫn nhau.

      “Bốn người các ngươi là bằng hữu?” Kim Phi Dao nghiêng đầu nhìn ba người đứng phía xa, hỏi.

      “Chúng ta là huynh đệ khác họ, ta xếp thứ tư nên bọn họ đều gọi ta là lão tứ.” Chuyện này cần dối, lão tứ thành .

      Kim Phi Dao đánh giá bọn họ vài lần, tu vi cũng chênh lệch lắm, đều là Trúc Cơ trung kỳ và hậu kỳ, nếu cùng nhau liệp sát thú hẳn là thoải mái hơn nhiều, có điều bọn họ là người quen, biết đâu sau khi tách khỏi mọi người thuyền lại tập trung liệp sát nốt cả mình.

      Nghĩ lát, Kim Phi Dao lắc đầu : “Đa tạ ý tốt của đạo hữu, chỉ là các ngươi toàn nam nhân, ta có chút tiện cùng, đạo hữu nên tìm người khác thôi.”

      Lão tứ thất vọng, việc này từng đề cập mấy lần, bảo họ chiêu nhập thêm nữ tu sĩ quen biết trước đó vào đội, nam nữ phối hợp, nhưng lão đại lại mực phản đối, nữ nhân phiền toái, tại hay rồi, ngay cả mục tiêu cũng ghét bỏ vì bọn họ toàn là nam nhân, chịu kết phường.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :