1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Huyền huyễn] Thiên Ma Nữ Vương - Hắc Đê U

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. hạnh dori

      hạnh dori Well-Known Member

      Bài viết:
      895
      Được thích:
      1,093
      Chương 15



      Cả nhóm Hắc Vũ vì trốn truy đuổi của bọn du đãng trong trấn mà phải chạy loạn vào rừng.

      Đến khi xác nhận còn ai đuổi theo nữa, Hắc Vũ mới cho mọi người dừng lại nghỉ ngơi. Ai nấy đều mệt đứt hơi, tựa vào nhau thở dốc. ngờ bọn họ đường đường là tu tiên giả, diệt ma cứu giúp người trần, thế mà ngay ngày đầu tiên xuất thế, bọn họ lại bị vướng vào tình cảnh này oái ăm bị người trần rượt đuổi như thế này…

      – Được rồi! Tối nay nghỉ tại nơi này, tất cả mọi người phân chia bốn nhóm, tự tìm thức ăn và thay phiên nhau canh gác.

      Có người đánh tiếng hỏi:

      – Tối nay chúng ta phải ngủ tại đây sao?

      Hắc Vũ hằn hộc gắt:

      – Vậy ngươi có sáng kiến gì?

      Tên đệ tử đó bực bội im miệng, quả bây giờ quá trễ để có thể tới được thị trấn tiếp theo, quan trọng hơn là biết nắm đấm của Hắc Vũ cứng cỡ nào.

      Mọi người lặng lẽ tự phân nhóm với nhau. Hắc Vũ lên tiếng chẳng ai dám “mời” vào nhóm, Y Nhi càng bị bỏ qua.

      Đám nam đệ tử bắt được mấy con thú , cả nhóm đưa mắt nhìn con thú còn sinh cơ nằm đất. Dù bụng rất đói nhưng họ muốn tự hạ thấp thân phận mình, ra tay làm thịt nó, mà có muốn cũng chẳng biết cách làm sao.

      tên nam đệ tử quét mắt nhìn xung quanh, phát Y Nhi đứng liền lớn tiếng sai bảo:

      – Ngươi mau làm thịt con thú này !

      Ở đây, chỉ có Y Nhi là người phàm duy nhất, lại còn thân phận nô tì của nàng, nghĩ chắc chắn nàng biết cách làm. Chỉ đơn giản như thế, quên mất lời cảnh cáo của Hắc Vũ.

      Y Nhi vốn hề câu nệ những chuyện này, nghe tiếng gọi liền động thân định tiến lên giúp, nhưng nàng bị Hắc Vũ níu tay lại.

      – Nàng… lại quên lời ta ?

      Y Nhi nhìn gương mặt thâm trầm của Hắc Vũ, khẽ chột dạ.

      – Nhưng… nhưng mà…

      Hắc Vũ đợi Y Nhi giải thích, tiến lên hỏi:

      – Ngươi gọi là Lâm Thiện Nhân của phái Lưu Tinh?

      Tên đệ tử bị tiểu ma vương chỉ đích danh trong lòng lo sợ, vẫn cứng miệng hỏi ngược:

      – Phải! Vậy

      đợi cho Lâm Thiên Nhân kịp hết câu, Hắc Vũ cho cú đấm như trời giáng.

      Những tên đệ tử tu tiên còn lại đột ngột thấy Hắc Vũ ra tay đánh người giật nẩy mình, có kẻ muốn xông lên lý lẽ bị những người xung quanh giữ lại.

      Hắc Vũ giương mắt nhìn xuống Lâm Thiện Nhân nằm xổng soài đất, khinh thường :

      – Ta lại lần cuối cùng! Y Nhi phải người hầu của các ngươi, ai được phép ra lệnh cho nàng! Còn nữa, các ngươi đến đây để học các sinh tồn, cách chiến đấu hay để du ngoạn? Nếu còn giữ ý nghĩ có cuộc sống sung sướng, kẻ hầu người hạ tự cút về môn phái của các ngươi ! Ta cũng định là bảo mẫu!

      đây là nổi sung thiên? Bày tỏ năng lực? Nhân tiện mắng luôn cả tập thể?

      – Ngươi… ngươi…

      Sắc mặt những đệ tử ở đó tái , trong lòng bất mãn lắm nhưng cuối cùng cũng phải kiềm xuống, thể bộc phát ở đây được.

      Mọi việc tạm thời chìm xuống nhưng ai cũng có ý né tránh Hắc Vũ, thành ra và Y Nhi bị lập, càng thích.

      Hắc Vũ hứng khởi đề nghị với Y Nhi:

      – Ta tìm thức ăn, còn nàng chịu trách nhiệm nấu nướng, được ?

      Y Nhi gật đầu.

      Hắc Vũ lập tức phi thân vào rừng sâu.

      Y Nhi ngẩn ngơ nhìn theo bóng Hắc Vũ mất hút trong bóng đêm, nàng khẽ lắc đầu lấy lại tỉnh táo, bắt đầu nhặt nhưng cành cây khô để thắp lửa.

      Trong lúc lom khom nhặt củi, Y Nhi cảm giác có người lại gần, Y Nhi ngẩng mặt lên nhìn.

      [​IMG]

    2. hạnh dori

      hạnh dori Well-Known Member

      Bài viết:
      895
      Được thích:
      1,093
      Chương 16

      lúc sau, Hắc Vũ tất tả chạy về, tay còn mang theo rất nhiều thực phẩm. Những tên đệ tử khác thầm nhìn đống thức ăn tay Hắc Vũ mà ghen ghét, bực tức, họ từ sống trong nhung lụa, có khi nào lại lâm vào tình cảnh màn trời chiếu đất như thế này đâu! Đưa mắt nhìn khắp lượt, họ cũng chỉ thấy xung quanh là cây cỏ chứ làm sao phân biệt được giống loại, làm sao dám tùy tiện ăn? Dù có ăn phải nấm độc gì đó, họ cũng có sẵn đan dược cứu chữa, nhưng chắc chắn chịu đau khổ là thể nào tránh khỏi! Cho nên, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, cả bọn bất đắc dĩ nhìn nhau chẳng ai gì.

      Hắc Vũ càng để mắt đến những tên đệ tử quý hóa ấy, chạy ù đến chỗ Y Nhi, buông đống đồ tay xuống đất. Có rau dại, nấm rơm hay thậm chí vài loại thảo mộc quý cũng bị Hắc Vũ hái được. Y Nhi cũng phải bất ngờ, tròn xoe mắt nhìn Hắc Vũ.

      – Thế nào? Từng này đủ chưa? Nếu chưa đủ, ta có thể kiếm tiếp…

      Hắc Vũ hồ hởi với Y Nhi.

      Y Nhi chưa kịp hoàn hồn, ngây ngẩn lúc rồi liên tục lắc đầu :

      – Đủ rồi… Đủ rồi! cần thêm nữa đâu…

      Hai mắt Hắc Vũ sáng rỡ, liền hối thúc:

      – Vậy nàng mau làm thức ăn ! Nhanh lên! Ta đói lắm rồi đây…

      Thấy Hắc Vũ mong chờ thức ăn của mình như vậy, Y Nhi cảm thấy ấm ấp trong lòng, nàng khẽ đưa mắt nhìn qua những ánh mắt cay cú của những người khác trừng trừng về phía này, rồi gật đầu đáp ứng:

      – Được rồi, ta nhanh chóng nấu vài món cho huynh ăn…

      Đến lúc này, Lâm Thiện Nhân chịu nổi nữa, đứng vụt dậy, chỉ tay vào Thạch Trấn, lớn tiếng quát:

      – Ngươi, làm thịt thú! Ta vào rừng tìm thêm rau dại!

      rồi, chẳng đợi Thạch Trấn trả lời, Lâm Thiện Nhân phất tay mất. Thạch Trấn bị bỏ lại, bực bội càu nhàu mấy câu rồi cũng xách thú rừng lên làm sạch.

      lúc sau, khói bếp bốc lên, mùi hương thơm ngát từ nồi canh của Y Nhi tỏa ra xung quanh. Mấy tên đệ tử bị mùi thơm hấp dẫn đó làm cho ruột gan kêu cồn cào, có người còn nuốt nước miếng, nhưng cả thảy đều nhất trí chăm chăm vào miếng thịt khô khốc nướng lửa đỏ, biết là sống hay khét để ngăn mình chịu nổi mà quay đầu nhìn về hướng có thức ăn ngon kia.

      Hắc Vũ bật cười ha hả, vô cùng hài lòng nhìn những món ăn bày ra trước mắt .

      – Y Nhi, nàng quả rất tài giỏi! Có vài thứ đơn giản vậy mà cũng có thể nấu ra nhiều món ngon như vậy!

      Y Nhi cười khổ, nàng rất muốn khuyên Hắc Vũ nên to tiếng như vậy để chuốc thêm thù oán, nhưng chắc chắn chẳng thèm nghe đâu.

      Hắc Vũ bẻ cành cây làm đũa, đưa cặp cho Y Nhi, hối thúc:

      – Nàng mau ngồi xuống !

      Y Nhi ngoan ngoãn ngồi xuống đối diện với Hắc Vũ, thờ thẩn nhìn Hắc Vũ như hổ báo đánh chén thức ăn ở trước mặt.

      – Ngon! Ngon! Ta biết thứ này ăn được, nhưng lần nào ta cũng cảm thấy rất khó ăn, ngờ nàng lại có thể chế biến nó ngon như vậy…

      Mấy năm nay nàng sống nhàn hạ ở phái Thanh Vân, tuy ai cũng biết Bạch Thiên Lam còn dùng cơm nữa nhưng lương thực định kỳ đưa lên Thương Thiên viện chưa bao giờ có sai sót, thứ nào cũng là trân phẩm, thức ăn ngon do Y Nhi làm phần quan trọng là do thế. Hôm nay, chỉ có rau dại, vài loại quả hoang mà Y Nhi vẫn có thể nấu ngon đến như vậy là Hắc Vũ ngạc nhiên. biết trước khi Y Nhi ở phái Thanh Vân, từng có quãng thời gian dài sống lang bạc khắp nơi, ăn cả rễ cây mà sống…

      Y Nhi đột ngột bưng bát canh trước mặt đứng lên rồi thẳng về phía những người khác ngồi quanh đống lửa.

      Trương Trâm thấy Y Nhi lại gần liền hằn hộc hỏi:

      – Ngươi đến đây làm gì?

      Y Nhi lúng túng nhìn mọi người rồi nhìn bát canh tay, lí nhí :

      – Y Nhi nghĩ có lẽ mọi người muốn ăn chút canh nóng…

      Có người đưa mắt nhìn bát canh tay Y Nhi thèm thuồng nhưng phải nhẫn nhịn, nuốt nước miếng, cao giọng :

      – Bọn ta cần bố thí của ngươi!

      Y Nhi sững sờ, ngờ mọi người lại ác cảm với mình như vậy.

      Trương Trâm góp thêm:

      – Ngươi nghe thấy gì sao? Ở đây cần ngươi giả vờ từ bi, cút !

      Y Nhi nhìn mọi người lần nữa, trong mắt ai cũng toát ra vẻ khinh thường, nhạo báng, tức tối… Họ đều là những đệ tử thiên tài của ngũ phái, đều là những người cao cao tại thượng, đồng cảm của kẻ thấp kém như nàng có lẽ là đều sỉ nhục đối với họ.

      Trông nàng lúc này chắc buồn cười lắm.

      Y Nhi nữa, lủi thủi quay trở về.

      [​IMG]

    3. hạnh dori

      hạnh dori Well-Known Member

      Bài viết:
      895
      Được thích:
      1,093
      Chương 17

      Nhiều ngày tiếp theo đó, Hắc Vũ dẫn dắt cả bọn tiếp tục tới theo con đường mòn trong rừng. Chúng đệ tử tu tiên phía sau thấm thía bản tính và cách hành của Hắc Vũ, chẳng ai buồn lên tiếng tranh cãi nữa, cứ thế mà khí trầm xuống, xem như dễ chịu qua ngày.

      – Được rồi! Hôm nay tạm dừng ở đây, mọi người tự phân chia nhau đốt lửa, tìm thức ăn !

      Vừa được lệnh giải tán, cả đội tiếng nào, lập tức tán ra theo từng nhóm . Đương nhiên, Hắc Vũ và Y Nhi vẫn bị lập như cũ, hay chính cả hai cũng chẳng buồn để ý.

      Y Nhi tìm chỗ đất khá bằng phẳng rồi đặt hành lý xuống, bắt đầu sắp xếp chỗ nghỉ ngơi tối nay.

      – Y Nhi, nàng cứ nghỉ trước, ta tìm thức ăn về!

      Hắc Vũ gọi Y Nhi và .

      Y Nhi gật đầu, xem như đáp ứng lời . nhiều ngày nay, hai người thích ứng thói quen của nhau, tự động phân chia công việc của từng người.

      Hắc Vũ chọn hướng rồi lao vụt . Y Nhi vẫn mực nhìn theo bóng lưng của Hắc Vũ, thầm ngưỡng mộ năng lực của . Trong mắt nàng, Hắc Vũ là người rất tài giỏi, có gì là biết, hay làm được, chỉ có điều… tính cách của hơi quái gỡ chút. Nếu như hòa đồng, dễ chịu với mọi người hơn, chắc chắn trở thành mục tiêu hâm mộ của tất cả mọi người.

      Rồi vô tình, Y Nhi phát ra ánh mắt mong mỏi của Triệu Nhu Nhi vẫn nhìn theo hướng Hắc Vũ mất. Đúng lúc đó, Triệu Nhu Nhi liếc mắt qua nhìn Y Nhi, làm Y Nhi chột dạ.

      mấy ngày hành trình cực khổ, đối với Hắc Vũ quen xuất hành mình có gì lạ, Y Nhi thường ngày cũng hay làm việc nên cũng cảm thấy gian nan lắm, nhưng đối với chúng đệ tử trước nay luôn được che chở của môn phái, chưa từng chịu cực qua gian nan vô cùng. Dù họ vẫn ý thức giữ hình tượng của mình, nhưng ít nhiều cũng trở nên nhếch nhác, mệt mỏi. Thế mà, Triệu Nhu Nhi, viên minh châu của phái Thanh Vân đến giờ vẫn sạch , bộ dáng phiêu dật như cũ, ngoại trừ gương mặt hơi xanh ra có gì khác biệt so với trước kia. Cũng vì vậy mà Triệu Nhu Nhi bị các nữ đệ tử khác trong đội phải ngưỡng mộ là ghen ghét… Tất cả những chuyện vặt vãnh đó can hệ gì với Triệu Nhu Nhi, nàng chưa từng bận tâm, gương mặt vẫn biểu cảm hờ hững như thường.

      Nhưng, hiểu tại sao, Y Nhi lại có cảm giác khi Triệu Nhu Nhi nhìn nàng rất kỳ lạ. Nàng tự biết Triệu Nhu Nhi thích nàng cũng giống như tất cả mọi người chẳng ai thích nàng cả, chỉ là… ánh mắt của Triệu Nhu Nhi khi đó rất lạnh, còn mang theo cả… hận!

      Triệu Nhu Nhi lại hận nàng?

      Làm sao lại có chuyện như thế xảy ra được chứ, nàng chỉ là cả nghĩ thôi.

      Y Nhi lí nhí lên tiếng gọi:

      – Triệu sư tỷ…

      Triệu Nhu Nhi nghe thấy cũng bỏ ngoài tai, xoay người mất.



      Soạt

      Thanh kiếm đâm thẳng xuống, xuyên qua cơ thể của con quái thú.

      – Réc…

      Con quái thú rít lên tiếng cuối cùng rồi tắt thở. Thanh kiếm được rút ra, mang theo cả thi thể bị xuyên qua của con quái thú nhấc lên cao.

      Hắc Vũ quay lại liếc mắt nhìn đám thiên tài tái xanh, tái trắng mặt mày nhìn con quái thú từng giọt máu kiếm của .

      Lắc tay cái, thi thể của con quái thú bị hất xuống dưới chân đám đệ tử. ai ngờ Hắc Vũ lại đột ngột làm như vậy, cả bọn kịp né tránh, chỉ biết hét toáng lên.

      A a a…

      Trương Trâm bị máu từ con quái thú dây vào vấy áo, liền cuống cuồng giũ ra, nhưng chiếc váy bị lem rồi làm sao tẩy được, nàng ta tức tối quát tháo:

      – Hắc Vũ, ngươi lại muốn giở trò gì đây hả???

      Hắc Vũ khinh thường nhìn bọn họ, cao giọng :

      – Chỉ có bấy nhiêu chịu đựng được, các ngươi tốt nhất cút về môn phái của mình cả !

      Bọn họ trước giờ có kinh nghiệm thực tiễn như Hắc Vũ, cũng chưa từng trãi qua việc chém giết, nay lại thấy Hắc Vũ giết chóc ghê rợn như vậy ở trước mặt, dù biết nó là ma thú, là nghiệt xúc phải diệt trừ nhưng tinh thần có cứng như thế nào, nhất thời cũng khó mà chấp nhận được.

      – Vậy các ngươi muốn ta làm gì? Thu phục nó? Hay từ từ giảng giải cho các ngươi rồi chờ các ngươi thong thả thích ứng với thực tế?

      Ai nấy đều bị câu khinh rẻ của Hắc Vũ làm tự ái. Trương Trâm tức tới phát run, Lâm Thiện Nhân đùng đùng xông ra chất vấn:

      – Hắc Vũ, ngươi đừng khinh người quá đáng! Ta thừa nhận ngươi có năng lực, có kinh nghiệm chiến đấu với ma nhân, bởi vậy, các trưởng giáo mới giao cho ngươi nhiệm vụ dẫn dắt đội ngũ thực nghiệm, chứ phải để ngươi mang nó ra xem thường tất cả mọi người ở đây!!!

      Lúc này, Triệu Nhu Nhi thường ngày luôn im lặng cũng phải cất tiếng :

      – Hắc Vũ, những lời huynh quả quá nặng rồi! Chẳng lẽ huynh thấy mọi người vẫn luôn cố gắng đó thôi…

      Hắc Vũ hừ lạnh:

      – Nhiêu đó cố gắng đủ! Sắp tới, càng tiến lên phía trước, càng gặp nhiều nguy hiểm! Có thể còn phải giáp mặt với ma nhân chứ phải ma thú cỏn con này! Khi đối mặt với ma nhân, các ngươi dám bản thân có bao nhiêu phần thắng? Có bao nhiêu cơ may sống sót? Cho tới bây giờ, dường như các ngươi chưa ý thức được các ngươi đối mặt với thứ gì phải? Ta lặp lại lần cuối cùng, tương lai, mạng của các ngươi do các ngươi giữ, đừng mơ tưởng có người đến tiếp cứu! Có mất mạng cũng là do các ngươi yếu kém, thể trách ai được! Ta phải là bảo mẫu của ngươi!!!

      Mọi người ở đó ai cũng tím tái mặt mày, Hắc Vũ liếc nhìn qua lượt rồi quay đầu thẳng, Y Nhi nãy giờ cũng đứng bên chứng kiến hết toàn bộ việc, thấy Hắc Vũ bỏ như thế cách nào hơn là đuổi theo .

      Nhìn bóng lưng càng lúc càng xa của thiếu niên đằng trước, những kẻ bỏ lại đều có suy nghĩ phức tạp. đúng, bọn họ chưa chuẩn bị đủ tinh thần để đối mặt với ma nhân và khi xảy ra chuyện, có ai đến cứu bọn họ! Bọn họ biết chứ! Nhưng cũng có quyền gì mà phỉ báng bọn họ như vậy.

      Lâm Thiện Nhân rút kiếm đâm thẳng xuống mặt đất cứng ngắt, gào lớn:

      – HẮC VŨ…

      Trương Trâm lầm bầm mắng nhiếc:

      nghĩ là ai cơ chứ… phải chỉ giỏi hơn người khác chút thôi sao! phải có vài lần kinh nghiệm ra ngoài…

      Ai cũng trong tâm trạng kích động nên chú ý đến Hạ Nhu Nhi lần đầu tiên bộc lộ cảm xúc mặt của mình, nàng mím chặt môi đến mức môi nàng trở nên trắng bệt…



      [​IMG]

    4. hạnh dori

      hạnh dori Well-Known Member

      Bài viết:
      895
      Được thích:
      1,093
      Chương 18



      Dù có nhiều chuyện hay xảy ra, nhưng cuối cùng cả đội vẫn tiếp tục cuộc hành trình của mình theo dẫn dắt của Hắc Vũ. Có lúc họ trong rừng, cũng có khi vào thị trấn, thôn ốc…

      Theo thời gian qua , từ những gương mặt non nớt chưa từng trải chuyện đời của tất cả thành viên trong đội ngũ dần thay đổi, trở nên dầy dặn kinh nghiệm hơn.

      Soạt

      Sẹt…

      – Ta giết được ba con ma thú!

      Có người hào hứng hô lên. Ngay lập tức, liền có kẻ dội cho gáo nước lạnh:

      – Có bấy nhiêu thôi mà ngươi tự hào rồi sao? Ta còn giết được năm con này.

      – Hừ, hôm nay ta gặp may thôi. Hôm qua ta còn giết đến sáu con ma thú đấy…

      Mặc cho bọn họ tranh cãi xôn xao cũng làm cho mấy người trong đội ngũ nhìn ngó, việc tranh chấp công cán của những kẻ thấp kém trong đội họ quá quen thuộc rồi, nhất là những người thuộc hàng thiên tài đứng đầu trong ngũ phái lại càng để ý.

      Triệu Nhu Nhi thu kiếm vào vỏ, Trương Trâm ton hót chạy đến :

      – Triệu sư tỷ lợi hại, xem số lượng ma thú tỷ giết có lẽ dưới trăm con đâu.

      Triệu Nhu Nhi khẽ gật đầu xem như nghe thấy. Sau thời gian dài tôi luyện gian khổ, nàng tiến bộ ít, nhưng tính cách càng lúc càng trở nên lạnh nhạt, ít hơn.

      Triệu Nhu Nhi đưa mắt nhìn sang chỗ Hắc Vũ, cũng vừa kết thúc ma thú cuối cùng còn sót lại. Nhìn đống thi thể ma thú mà Hắc Vũ giết có vẻ còn cao gấp hai, ba lần số lượng mà nàng tiêu diệt. Tâm tình Triệu Nhu Nhi có chút phức tạp, Hắc Vũ càng mạnh, nàng đương nhiên vui mừng nhưng ngược lại, cũng tạo thành áp lực cho nàng, buộc nàng phải cố gắng trở nên mạnh mẽ hơn để có thể xứng đáng với

      Đúng lúc đó, Hắc Vũ nhìn qua hướng của Triệu Nhu Nhi, khuôn mặt lạnh lùng của bỗng nở nụ cười rạng rỡ, chạy ù đến.

      Triệu Nhu Nhi vẫn luôn nhìn nên đương nhiên thấy từng thay đổi sắc mặt của , thấy chạy về phía của mình. Trái tim nàng khẽ đập lỗi nhịp.

      Nhưng chạy vụt qua, lướt qua chỗ Triệu Nhu Nhi đứng mà hướng về người ở phía sau nàng.

      – Y Nhi, nàng bị thương gì chứ?

      Trương Trâm cũng chứng kiến cảnh tượng đó, cũng ngỡ đến hỏi thăm Triệu Nhu Nhi, ai ngờ được lại bỏ qua đệ nhất mỹ nhân tu tiên giới mà lại niềm nở với kẻ phàm trần tầm thường, còn là tì nữ nhoi kia chứ.

      ta rốt cuộc bị gì mà nhìn thấy tỷ ở đây kia chứ?

      Trương Trâm lầm bầm chửi rủa.

      Trước kia, thậm chí là cả bây giờ, trong lứa đệ tử mới của giới tu tiên, Hắc Vũ và Triệu Nhu Nhi luôn là những cái tên sáng giá nhất, được đánh giá là thiên tài bậc nhất và xứng đôi với nhau nhất. Có rất nhiều đệ tử, thậm chí là cả trưởng giáo cũng muốn tác hợp hai người trở thành cặp. Nếu như cả hai thành thân, nhất định trở thành cặp bạn lữ hoàn hảo được ngưỡng mộ nhất! Dù cũng có người tiếc nuối, ghen ghét, nhưng dù sao kết quả đó vẫn tốt hơn viễn cảnh Hắc Vũ, người gánh vác tương lai của tu tiên giới phải lòng phàm nhân!

      – Triệu sư tỷ, tỷ nên làm gì chứ! Làm sao lại có thể để Hắc Vũ sa đọa như vậy được…

      Bị Trương Trâm liên tục léo nhéo bên tai, mặt Triệu Nhu Nhi càng lạnh căm.

      – Vậy ngươi muốn ta làm gì?

      Triệu Nhu Nhi nheo mắt nhìn Trương Trâm rồi hỏi.

      Bắt nàng ngăn cản Hắc Vũ? Nàng có cách để Hắc Vũ nghe lời nàng!

      Bắt nàng chèn ép phàm nhân kia? Buộc nàng ta cách xa Hắc Vũ? Nàng làm chuyện tầm thường như vậy.

      Nàng có lòng tin!

      Nàng tin chắc ngày Hắc Vũ tỉnh ngộ! Nhận ra thân phận khác biệt giữa hai người và … nhất định hối hận vì ngày hôm nay!

      Nghĩ thông suốt, Triệu Nhu Nhi bận tâm đến tình cảnh trước mắt nữa, cất bước tiếp.

      – Nàng bị thương chứ?

      Hắc Vũ vẫn lo lắng rặng hỏi Y Nhi.

      Y Nhi cười mếu máo, khổ sở :

      mà! Hoàn toàn bị thương chút nào hết… Dù giết được ma thú nào nhưng Y Nhi vẫn có thể làm chúng bị thương…



      Khi trời nhá nhen tối, mọi người lại lật đật chuẩn bị chỗ nghỉ qua đêm. Sau khi làm xong mọi thứ, Y Nhi mang giỏ rau củ ra bờ suối rửa.

      đường gặp Trương Trâm ngược lại, dù biết Trương Trâm thích mình nhưng Y Nhi vẫn gật đầu chào:

      – Trương sư tỷ.

      Trương Trâm hừ lạnh, xem như nhìn thấy Y Nhi, liền đùng đùng bước tới va mạnh vào Y Nhi rồi bỏ mất.

      Y Nhi bị tông bất ngờ, cả người loạng choạng nghiêng ngã, dù chưa té xuống nhưng rau củ trong giỏ đựng bị văng tứ tung đất. Nhìn lại thấy Trương Trâm bỏ xa rồi, Y Nhi cách nào khác ngoài ngồi xuống nhặt lại rau củ vào giỏ.

      mình nhặt mọi thứ đất đột ngột có người ngồi xuống nhặt tiếp Y Nhi, Y Nhi ngạc nhiên ngước mặt lên nhìn. Đó là hai nữ đệ tử trong đội, tên là Hạ Lan và Lâm Nhu.

      Hạ Lan nhặt xong mang tới cho Y Nhi, Y Nhi lắp bắp :

      – Cám… cám ơn Hạ sư tỷ…

      Hạ Lan thấy Y Nhi lúng túng, sợ sệt như vậy bật cười :

      cần khách sáo đâu, chúng ta thấy mọi việc mà!

      Lâm Nhu nghe vậy nhìn Hạ Lan nhưng cũng phản bác. Y Nhi muốn gây hiềm khách đáng có giữa mọi người, bật cười hai tiếng ngốc nghếch.

      Xong xuôi, cả ba cùng sánh bước nhau đến suối. Đây là lần đầu tiên có người nguyện ý chung với nàng nên Y Nhi rất vui vẻ nhưng cũng khá sốt ruột.

      – Hạ sư tỷ và Lâm sư tỷ chịu trách nhiệm nấu nướng sao?

      Y Nhi bắt chuyện với hai người.

      Hạ Lan khẽ ừ, dù nàng xinh đẹp lắm nhưng lại có nét phúc hậu, hòa ái khiến người khác cảm thấy dễ thân cận, còn Lâm Nhu là người ít , khuôn mặt lúc nào cũng mang nét cau có, khó gần.

      Hạ Lan vờ chán chường đáp:

      – Ừ, ai bảo trong nhóm của tôi chỉ có tôi và Lâm Nhu là nữ đây. Bảo bọn nam nhân kia phá hoại được, chứ bảo bọn nấu nướng, tôi tưởng tượng nổi đâu…

      Y Nhi bật cười, ngờ Hạ Lan lại hay đùa như vậy.

      [​IMG]

    5. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :