1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Huyền huyễn] Thiên Ma Nữ Vương - Hắc Đê U

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. hạnh dori

      hạnh dori Well-Known Member

      Bài viết:
      895
      Được thích:
      1,093
      Chương 10



      Cuộc lịch lãm của các đệ tử trẻ sắp bắt đầu.

      Lần này, toàn bộ đệ tử phân thành trăm hai mươi nhóm lớn . Bởi vì muốn nâng cao hòa khí và giao lưu, nên các đệ tử trẻ ngũ phái được phân chia đồng đều vào trong các nhóm.

      Tại buổi đưa tiễn, chưởng môn Trần Thái đứng khán đài lên tiếng dặn dò các đệ tử:

      – Các ngươi chắc hẳn cũng biết Thiên Ma tái sinh, ma hoành hành khắp nơi gây biết bao tội nghiệt cho khắp chúng sinh, còn sứ mệnh của người tu tiên chúng tiên chúng ta là phải diệt trừ những ma ấy. Lần lịch lãm này, lý thuyết là để các ngươi thích ứng với cuộc chiến chống Thiên Ma sắp tới nhưng thực chất chính là thử thách khả năng của các ngươi, đề cao năng lực của các ngươi. Trong chuyến , bất cứ chuyện gì cũng có thể xảy ra, các ngươi phải toàn lực ứng phó mà bảo hộ của trưởng bối. Ta lặp lại: bất cứ chuyện gì cũng có thể xảy ra! Kể cả chuyện nguy hiểm đến tính mạng!

      Các đệ tử bị lời của Trần Thái làm chấn động, đồng loạt nín thở, có người sợ đến tái mặt, ai cũng nhận ra vấn đề nghiêm trọng trong đó.

      Trần Thái muốn chính là điều này, muốn để các đệ tử vì ỷ vào bảo vệ của trưởng bối mà lơ là, dẫn đến những kết cuộc bi thảm.

      đường lịch lãm trong nửa năm này, các ngươi phải tự lo liệu hết thảy, tự bảo vệ mình và đồng đội. Nếu phát ra ma, hãy tiêu diệt chúng để trừ hại cho dân, còn như ngươi cảm thấy đủ khả năng ứng phó phải bảo tồn tính mạng, kết hợp với các nhóm khác tiếp tục chiến đấu! Đừng bao giờ xem thường ma, chúng gian ngoan hơn các ngươi tưởng rất nhiều. Ta muốn nửa năm sau, các ngươi đều còn mạng để quay về! Nhưng còn vấn đề nữa, quan trọng hơn cả mạng sống, ngũ phái chấp nhận kẻ đào ngũ! Dù sống hay chết cũng phải nâng cao ngọn cờ sĩ khí của tiên môn! Các ngươi có thể làm được ???

      thanh của Trần Thái càng lên cao, tinh thần chúng đệ tử ngũ phái vì những lời đầy nhiệt huyết của Trần Thái mà kích động, ý chí chiến đấu tăng lên vùn vụt.

      Có người dẫn đầu bắt đầu thốt lên:

      – Tiêu diệt ma, trừ hại cho dân!

      – Chiến đấu đến hơi thở cuối cùng!

      lòng trung thành, tuyệt phản bội!



      Trần Thái lớn tiếng hét lên:

      – Đề cao năng lực, tương lai của nhân loại đặt vai các ngươi!!!

      Cuối cùng, buổi diễn thuyết của Trần Thái cũng kết thúc, tiếp đó là các trưởng lão trong ngũ phái lần lượt tiến lên dặn dò những điều cần chú ý.

      Sau đó, các chúng đệ tử bắt đầu tập hợp nhóm của mình.

      Hắc Vũ là trưởng nhóm mười ba, trong nhóm của gồm hai mươi người, ngẫu nhiên, đệ nhất mỹ nữ thiên tài của Thanh Vân phái Triệu Nhu Nhi cũng nằm trong nhóm của .

      Bởi vì sắp lên đường hành trình, du nhập vào nhân gian nên Triệu Nhu Nhi ăn mặc cầu kỳ, thân váy tím gọn gàng, tóc mây búi đơn giản, những sợi tóc nhàng rơi lưng, mỗi khi có cơn gió thổi qua, ba ngàn sợi tóc khẽ bay bay làm người khác ngây ngẩn nhìn như tiên nữ lạc bước xuống trần.

      Triệu Nhu Nhi quá quen thuộc với những ánh mắt ngưỡng mộ của các nam đệ tử khác, nàng hoàn toàn hề để tâm. chú ý của nàng chỉ dành cho duy nhất người mà thôi, Triệu Nhu Nhi khẽ đưa mắt nhìn Hắc Vũ.

      Hôm nay vẫn mặc thân áo đen, tóc dài buộc lại tùy tiện, tay áo bên ngoài nhìn như bị cắt ngắn cách bừa bãi nhưng lại tạo cho người khác cảm giác tùy ý, thoải mái, vướng bận rất đặc biệt.

      Triệu Nhu Nhi bật cười vì suy nghĩ của mình. Nàng thu tầm mắt lại vì sợ Hắc Vũ nhận ra mình quan sát , rồi lại kiềm mà len lén nhìn thêm mấy lần.

      vẫn bộ mặt lạnh nhạt như vậy, nàng nhiều lần nhận ra khi đối mặt với các sư huynh đệ của mình, luôn mặt tươi cười, chọc phá họ, làm họ nổi giận nhưng khi đó, nàng cảm thấy thân thiết, nàng ghen tị với những người đó, nàng muốn cũng cười với nàng như thế. Nhưng , chỉ nở nụ cười đó với những người thân cận. Làm trái tim nàng cảm thấy đau…

      Hắc Vũ có chút kiên nhẫn, cằn nhằn:

      – Đến bao giờ mới xuất phát đây? là phiền phức mà…

      Những nhóm khác hầu như xuất phát, quãng trường lúc này chỉ còn lại lác đác vài nhóm được các trưởng bối giữ lại dặn dò.

      Triệu Nhu Nhi đánh bạo, tiến lên :

      – Hắc Vũ sư huynh, đừng nóng nảy, có thể sư phụ muốn căn dặn đặc biệt gì đó.

      Mỹ nữ giọng thỏ thẻ như thế bất cứ nam nhân nào cũng phải mềm lòng, thế mà, Hắc Vũ này lại như tim phổi, hừ lạnh quay mặt chỗ khác, như thể xem Triệu Nhu Nhi là phần “phiền phức” trong lời . Triệu Nhu Nhi khẽ tái mặt.
      [​IMG]

    2. hạnh dori

      hạnh dori Well-Known Member

      Bài viết:
      895
      Được thích:
      1,093
      Chương 11



      Nơi đây toàn là những tài của ngũ phái, tì nữ nho như Y Nhi đáng để nhắc tới. Nàng cũng là mới biết được việc Bạch Thiên Lam để nàng theo đội ngũ nào đó, khi đó, nàng bị kích động . Bạch Thiên Lam chỉ đơn giản :

      “Thời gian của ngươi ở đây cũng còn nhiều, sớm thích ứng với cuộc sống trần gian có lợi…”

      Y Nhi nghe thấy Bạch Thiên Lam như vậy, dù hiểu Bạch Thiên Lam lo nghĩ cho mình như nàng vẫn nén được thất vọng, nàng , hy vọng Bạch Thiên Lam quên lời năm đó, tiếp tục để nàng ở lại nơi này, hầu hạ . Đáng tiếc, Bạch Thiên Lam chưa từng quên.

      – Y Nhi!

      Vừa nhìn thấy Y Nhi xuất , Hắc Vũ vui mừng reo lớn, chỉ thiếu mỗi việc chạy đến ôm chầm lấy Y Nhi tung hô.

      Y Nhi nghe gọi, ngại ngùng ngẩng đầu lên nhìn, thấy được gương mặt quen thuộc của Hắc Vũ khẽ nở nụ cười gượng gạo.

      như Hắc Vũ vui vẻ vì có mặt của Y Nhi, đa phần những đệ tử khác trong nhóm đều cau mày, trong lòng cuồn cuộn bất bình, nhưng vì nể mặt Bạch Thiên Lam nên tiện lên tiếng phản đối. Cũng có người to gan :

      – Sư thúc, nàng ta là…

      hết lời nhưng mỗi người đều tự hiểu, Y Nhi hoàn toàn có tiên cốt, là phàm nhân chính thống, để nàng theo chính là vướng bận rất lớn.

      Hắc Vũ lập tức lên tiếng chất vấn:

      – Ngươi có ý kiến gì? Ở đây ngươi có quyền lên tiếng sao?

      Người đệ tử đó bị lời của Hắc Vũ làm cứng họng, mặt hết xanh lại đỏ. Hắc Vũ càng tỏ vẻ dữ tợn, như chỉ cần tên đệ tử thêm câu nữa, Hắc Vũ lập tức ra tay xử .

      Y Nhi cảm thấy tình hình ổn, nàng cũng tự biết nàng được hoan nghênh ở đây, nhìn ai cũng mặt mày cau có, nàng sợ sệt muốn lui về. Nàng có thể năn nỉ Bạch công tử để nàng nữa được ? Hắc Vũ như đoán được ý định của Y Nhi, liền trừng mắt nhìn nàng, Y Nhi chột dạ đứng yên tại chỗ, dám hó hé.

      Bạch Thiên Lam để tất cả vào trong mắt, để cho tình hình dịu , ôn tồn :

      – Nàng là phàm nhân! Mục đích lần này của các ngươi là thâm nhập vào cuộc sống của người phàm, bảo vệ cuộc sống của họ, nàng có ích cho các ngươi!

      Có người cũng hài lòng lắm nhưng Bạch Thiên Lam vậy rồi còn được gì nữa. Xem như dắt theo cái đuôi phiền phức , chỉ vì chuyện cỏn con này mà để lại ấn tượng tốt với Bạch Thiên Lam chính là quá thua thiệt rồi.

      Nghĩ như vậy, các đệ tử cung kính chấp tay tuân lệnh:

      – Dạ, sư thúc dạy phải!

      Mọi việc như vậy hạ quyết định, Y Nhi cũng còn đường trốn tránh, đành phải tuân mệnh theo đội ngũ tài này.

      Bạch Thiên Lam với Hắc Vũ:

      – An toàn của nàng nhờ vào ngươi!

      Vấn đề này dù Bạch Thiên Lam , Hắc Vũ cũng toàn tâm toàn lực bảo vệ cho Y Nhi.

      biết ý định của Bạch Thiên Lam khi cho Y Nhi cùng mình là gì, nhưng Hắc Vũ vô cùng vui vẻ vì quyết định của Bạch Thiên Lam, nên Hắc Vũ hiếm hoi chấp tay làm lễ qua loa với Bạch Thiên Lam.

      – Ta biết!

      Thái độ ngang tàng kiêu ngạo của Hắc Vũ xưa nay mọi người quá quen thuộc, còn ai thèm phản bác nữa, ai bảo là tuyệt đỉnh thiên tài chứ, nếu ngươi có bản lĩnh đánh bại được chỉnh . Đến cả vị hùng Bạch Thiên Lam cao cao tại thượng còn để tâm, còn ai được gì nữa.

      Sau khi dặn dò xong, Bạch Thiên Lam rời bước. Đội ngũ chuẩn bị xuất phát.

      Y Nhi nhìn theo bóng của Bạch Thiên Lam mãi, nàng vẫn thôi hy vọng Bạch Thiên Lam quay đầu lại, nhưng rất tiếc, Bạch Thiên Lam vẫn như trước giờ, chưa từng ngoảnh đầu lại nhìn nàng.

      – Y Nhi.

      Tiếng gọi của Hắc Vũ vang lên kéo Y Nhi trở về thực tại.

      – Hắc Vũ, là huynh gọi Y Nhi?

      Hắc Vũ nhìn thấy ánh mắt mong mỏi của Y Nhi dành cho Bạch Thiên Lam, cảm thấy tức tối nhưng cũng đành lòng làm khó Y Nhi. Kềm chế khó chịu trong lòng xuống, Hắc Vũ vươn tay, nở nụ cười thân thiết:

      – Theo ta, ta dắt nàng ngự kiếm!

      Y Nhi vô thức gật đầu, bước lại gần Hắc Vũ.

      Nụ cười ôn nhu họa hoằn đó của Hắc Vũ lọt vào mắt Triệu Nhu Nhi, làm Triệu Nhu Nhi chết lặng, trái tim đau đớn như bị dao cứa lấy.

      Tại sao người như Hắc Vũ lại để ý đến tì nữ nhoi? Tại sao lại thân thuộc với nàng ta như vậy? Nàng ta chỉ là phàm nhân, thể tu hành, có sức mạnh, cả nhan sắc cũng có, tại sao lại quan tâm đến nàng…

      Triệu Nhu Nhi khi còn ở nhân gian, cũng có thân phận cao quý, tính tình cũng tốt, nên luôn được mọi người mến quý trọng. Đến khi vào giới tu tiên, nàng vì cốt cách đặc biệt hiếm có nên được các bậc tôn sư coi trọng, trở thành đệ tử truyền thừa, chỉ trong đồng lứa, địa vị của nàng trong môn phái cũng có tầm ảnh hưởng nhất định. Hơn thế, nàng lại còn danh xưng là đệ nhất mỹ nhân phái Thanh Vân, được đông đảo chúng đệ tử si mê…

      Nàng là người nổi bậc nhất trong mắt mọi người!

      Nàng luôn đứng ở cao!

      Lẽ ra nàng phải là người nhận được tôn sùng, quý mến của mọi người…

      Tại sao?

      Tại sao lại để mắt đến nàng?

      tì nữ nhoi có gì khiến phải quan tâm, lại còn vì nàng mà nở cười ôn nhu như thế?

      Dù ngoài mặt nàng vẫn tỏ ra bình thản, quan tâm nhưng ra, nàng cảm thấy khó chịu…

      cam tâm!

      Mầm mống ghen tị nẩy mầm…

    3. hạnh dori

      hạnh dori Well-Known Member

      Bài viết:
      895
      Được thích:
      1,093
      Chương 12





      Ngày hôm đó, ở các thôn làng gần núi Thanh Vân, người ta nhìn thấy rất nhiều ánh sáng đủ màu sắc từ núi Thanh Vân phát ra. Từng đợt, từng đợt biến mất ở chân trời.

      – Nhiều ánh sáng quá…

      – Là thần tiên đó! Thần tiên giáng thế!

      Nhiều người còn quỳ xuống vái lạy.

      Những ánh sáng đó chính là ánh sáng phát ra từ thanh kiếm khi được phi hành, những người phi hành kia chính là những đệ tử tinh của ngũ phái, bắt đầu con đường thâm nhập vào cuộc sống phàm trần…

      Đương lúc phi hành, đột ngột nhận được chỉ thị của đội trưởng, tất cả các đội viên khoảng gần hai mươi người hối hả dừng phi kiếm.

      – Tên Hắc Vũ này lại lên cơn gì?

      Có người bực bội mắng thầm trọng miệng, Hắc Vũ toàn bộ đều nghe thấy nhưng bỏ ngoài tai.

      Đây chính là nhóm mười ba do Hắc Vũ làm đội trưởng.

      Hắc Vũ :

      – Sắp tới nơi chỉ định, từ bây giờ được ngự kiếm nữa!

      Mọi người cau mày, có nữ đệ tử đưa mắt nhìn ra xa, bốn phía toàn là rừng cây, thấy thị trấn nào, cho ngự kiếm vậy làm cách nào để tiếp? Chẳng lẽ… bắt mọi người phải bộ sao?

      – Hắc Vũ sư huynh… ta thấy nơi này vẫn còn cách khá xa… chúng ta ngự kiếm thêm lúc nữa được

      Nữ nhân này tên gọi Trương Trâm , cũng là người có tiếng trong giới đệ tử của ngũ phái, nhưng nàng ta càng khôn khéo, hiểu danh tiếng của nàng là gì so với đại danh đỉnh đỉnh tuyệt thế ma vương của Hắc Vũ, nên khi chuyện với Hắc Vũ liền chủ động hạ giọng, giọng điệu mềm mỏng càng làm người khác thương xót.

      Rất tiếc, Hắc Vũ chẳng lọt tai lời nào của Trương Trâm , khẽ xiết tay ôm chặt eo của Y Nhi, phóng thẳng xuống dưới.

      Đội ngũ nhìn theo bóng Hắc Vũ biến mất sau những tán cây, mọi người đưa mắt nhìn nhau, dò hỏi:

      – Bây giờ làm sao đây?

      – Tiếp tục hay hạ xuống?

      – Tên khốn kiếp kia đáp xuống rồi, các ngươi còn có quyền lựa chọn sao?

      – Hừ, ai bảo ta phải là đội trưởng…

      Trong lúc mọi người còn tranh cãi, Triệu Nhu Nhi vốn im lặng nhìn thấy Hắc Vũ ôm lấy Y Nhi mất hút, liền phi kiếm đuổi theo.

      – Nhu Nhi sư muội…

      Có người lên tiếng can ngăn nhưng Triệu Nhu Nhi bay xa tít. Những người còn lại đưa mắt nhìn nhau, khẽ thở dài bất lực, nối đuôi nhau hạ xuống đất.

      – Nàng có sao ?

      Hắc Vũ đặt Y Nhi ổn định đất, hỏi.

      Y Nhi tới giờ vẫn chưa hoàn hồn được, hóa ra “ngự kiếm phi hành” là nhờ vào tiên thuật truyền vào thanh kiếm để nó có thể bay lên, người bình thường như nàng tuyệt đối thể nào đứng được thanh kiếm ấy. Bởi vậy, suốt quãng đường , hoàn toàn nhờ vào Hắc Vũ giữ nàng đứng vững thanh kiếm, thành ra… thành ra… ôm chằm lấy nàng. Nàng tuyệt đối muốn có cử chỉ thân mật như vậy, nhất là còn phô bày ở trước mặt những người khác nữa, nhưng nếu làm vậy, nàng có còn cách nào đâu. Thế là, nàng hạ có mặt của mình đến mức thấp nhất, thấp nhất có thể…

      – Y Nhi!

      thấy Y Nhi lên tiếng trả lời, Hắc Vũ lo lắng lại gọi. Dù sao đây cũng là lần đầu tiên nàng ngự kiếm, biết có bị ảnh hưởng gì , nhìn sắc mặt tái nhợt của nàng đáng lo ngại.

      Y Nhi lúc này mới hoàn hồn, nhìn thấy gương mặt của Hắc Vũ ở gần như vậy chột dạ lùi về sau mấy bước, vẫn cảm giác lúc nãy ôm mình như thế nào vẫn ràng trước mắt làm mặt Y Nhi từ từ chuyển sang đỏ ửng.

      … Y Nhi có việc gì cả…

      có việc gì tại sao mặt nàng hết xanh lại đỏ?

      Hắc Vũ vừa định bước tới kiểm tra phía sau có tiếng động lộp độp vang lên, đất cát tung tóe, những người khác tới nơi.

      Hắc Vũ vô cũng phiền chán những đội viên của mình, trước nay có thói quen hành động mình, rất ít khi hợp tác cùng người khác. Chưa kể đến, những đội viên của toàn là những kẻ quen sống trong bảo hộ của các bậc trưởng bối, chưa từng va chạm trong cuộc sống. thế, lại còn tư tưởng nghĩ mình là thiên tài kia là điều chán ghét nhất, rốt cuộc những thứ bọn họ học được có bao nhiêu ứng dụng được trong thực chiến? Nhìn những kẻ này, bỗng dưng nghi ngờ, trong những trận chiến trước kia, kẻ chết đầu tiên chính là những vị thiên tài như thế này, nên bây giờ mới cần mở những cuộc lịch lãm để bọn học cách chiến đấu…

      Thấy những người khác đến, Y Nhi xấu hổ cúi gầm mặt, dám ngẩng đầu lên. Hắc Vũ nhìn Y Nhi mấy lần, lên tiếng hỏi:

      – Nàng có thể tiếp tục ?

      Y Nhi liền gật đầu như giã gạo, vẫn dám nhìn thẳng Hắc Vũ.

      Hắc Vũ ra lệnh:

      – Tiếp tục về hướng nam!

      Những người khác vùng vằng treo thanh kiếm lên lưng, tình nguyện bắt đầu bước . Dù bình thường ít khi sử dụng nhiều thể lực như vậy nhưng vì có tiên khí hỗ trợ nên mọi người vẫn bình thản suốt mấy canh giờ.

      Trong đội ngũ, chỉ có Y Nhi là phàm nhân duy nhất, có tiên khí hỗ trợ, nàng càng muốn trở thành gánh nặng cho mọi người nên luôn cố gắng bước , lời kêu than.

      Hắc Vũ thỉnh thoảng nhìn sang, thấy Y Nhi mồ hôi nhễ nhại, mặt đỏ bừng vì mệt, quan tâm :

      – Ta giúp nàng tiếp!

      Y Nhi liền lắc tay :

      sao! Y Nhi có thể tự được, huynh cần lo lắng.

      cũng biết Y Nhi muốn tỏ vẻ thảm hại trước mặt người khác, cũng muốn người ta Hắc Vũ thiên vị, Hắc Vũ tôn trọng ý kiến của nàng, nhưng cũng cảm thấy bực bội, mà nỡ lớn tiếng với nàng, còn bực bội của thể nén mãi được, thế là, xả cơn giận của lên đầu kẻ khác.

      – Các ngươi nghĩ mình làm gì hả? Ngao du ở Lưu Tinh hay ngắm cảnh du hồ? Tập trung tinh thần cho ta!!!

      Tiếng thét của Hắc Vũ càng lúc càng lớn. Mặt mày của những người khác càng lúc càng đen, phải vì mệt mà vì ấm ức!

      – Hắc Vũ, ta là Thạch Trấn của phái Thạch Đầu, ta muốn khiêu chiến với ngươi!!!

      Cuối cùng, cũng có người chịu nổi áp bức nữa mà vùng lên.

      Thạch Trấn cơ thể cao to hộ pháp đúng chuẩn của phái Thạch Đầu, môn phái chủ trương luyện tập cơ thể, phát huy toàn bộ sức mạnh cơ bắp, dùng sức mạnh để chuyện.

      – Nếu ta thắng, ngươi hãy tự giác bỏ chức đội trưởng , ta chấp nhận đội trưởng như ngươi!

      Hắc Vũ nghe thấy có kẻ khiêu chiến với mình, đúng vào lúc tâm trạng lại tốt, là quá đúng lúc.

      Hắc Vũ cúi đầu, bật cười khù khụ, tiếng cười của phát ra như tiếng ma quỷ dưới địa ngục hồn về.

      Y Nhi thấy có người thách thức Hắc Vũ lấy làm sợ hãi, tên Thạch Trấn ấy to gấp ba lần Hắc Vũ đấy. Nhưng nàng có quyền lên tiếng ở đây, nàng đưa mắt nhìn Hắc Vũ mong rằng nhận lời thách đấu.

      Cười đủ, Hắc Vũ ngẩng đầu lên nhìn Thạch Trấn, gương mặt của Hắc Vũ giờ đúng khác gì ma vương độc ác, gian manh, có những kẻ yếu bóng vía còn lùi về sau, cách xa Hắc Vũ ra.

      – Ngươi muốn như vậy… ta sẵn sàng chiều ý!

      Tiếp theo đó là màn bạo lực làm ai cũng run rẫy. nam nhân cao to lực lưỡng như thế bây giờ bị xem như tấm chăn bông, tùy ý để người ta chà đạp mà có sức lực để phản kháng. Quả làm đui mắt người ta luôn rồi!

      Danh hiệu “ma vương” của Hắc Vũ… quả nhiên phải đùa!

    4. hạnh dori

      hạnh dori Well-Known Member

      Bài viết:
      895
      Được thích:
      1,093
      Chương 13

      Hơn hai giờ sau, đội ngũ mới đặt chân lên đất thị trấn đầu tiên.

      Dù có tiên pháp hỗ trợ, nhưng lần đầu hành quân trong thời gian dài như vậy, đối với những kẻ quen nhàn hạ như bọn , chính là cực hình. Mặt mày ai nấy cũng nhợt nhạt, lần đầu tiên sau nhiều năm bắt đầu tu tiên, bọn mới biết được cảm giác bụng đói cồn cào.

      – Hắc Vũ sư huynh, muội nghĩ mọi người đều mệt rồi, chúng ta nên tìm nơi nào đó nghỉ chân thôi.

      Mỹ nhân Triệu Nhu Nhi nghiêm túc đề nghị với Hắc Vũ. Hắc Vũ đáp lời nàng nhưng cũng hẳn phớt lờ, Hắc Vũ đưa mắt nhìn sang những thiên tài sau lưng lần, rồi dừng tầm mắt người Y Nhi, trong mắt thầm tán thưởng:

      “Các ngươi xem , Y Nhi của ta còn lợi hại hơn các ngươi nhiều…”

      – Được rồi, đến khách điếm phía trước dừng chân!

      Mọi người nghe thấy lời Hắc Vũ , ai nấy đều thở phào nhỏm, họ còn lo sợ Hắc Vũ độc ác tới mức cho bọn họ nghỉ ngơi. Lần giáo huấn của Hắc Vũ với Thạch Trấn trở thành tấm gương cho những thành phần đối nghịch trong đội ngũ, làm họ trở nên ngoan ngoãn hơn. Chí ít, nếu muốn phản kháng, phải có đủ thực lực để chuyện!

      Cùng lúc có hơn hai mươi người, đều là nam thanh nữ tú, nhìn qua tướng mạo biết quý nhân bước vào khách điếm liền trở thành tiêu điểm cho mọi người ngắm nhìn.

      Tiếc thay những người này đều là những tinh , cực phẩm thiên tài, được người người ngưỡng mộ của ngũ phái. Họ quá quen với những cái nhìn tò mò, tôn sùng của mọi người nên bây giờ bắt gặp những ánh mắt trầm trồ của mọi người, hoàn toàn chẳng để tâm.

      Trong số đó, chỉ có Y Nhi là ngoại lệ, nàng phải là đệ tử của các môn phái tu tiên, nàng có tiên khí, cũng có thân phận cao quý, nàng chỉ là tì nữ nhoi, chẳng có gì đặc biệt. Nên bây giờ, trong tình thế bất đắc dĩ phải chịu nhiều tầm mắt tìm tòi của những người xung quanh, nàng chịu đựng được, chỉ muốn thoát ra.

      – Ai… lúc nãy nhìn đường có bán tò he, là hoài niệm…

      Trương Trâm đột ngột lên tiếng, giọng của nàng vừa ngọt ngào vừa mềm mỏng liền thu hút chú ý của mọi người.

      – Trâm sư muội muốn ăn kẹo sao?

      tên đệ tử khác hỏi.

      Trương Trâm giọng :

      rất là nhớ nhung…

      Tên đệ tử kia chưa kịp tiếp, Trương Trâm nheo mắt nhìn sang Y Nhi, cao ngạo :

      – Ngươi có thể mua giúp ta ? Dù sao cũng là việc ngươi quen thuộc nhất, phải ?

      Y Nhi hiểu Trương Trâm ám chỉ thân phận tì nữ của mình, có nghĩa vụ phải làm những việc lặt vặt, phục vụ cho chủ nhân, nghe lời người khác sai khiến, Y Nhi cũng buồn lòng, liền sốt sắng :

      – Để Y Nhi mua về!

      Hắc Vũ nãy giờ vẫn ngồi yên lặng câu liền nắm lấy tay Y Nhi, ngăn cho nàng , ánh mắt lạnh lẽo nhìn Trương Trâm đầy uy hiếp. Những người này thấy lên tiếng liền cho chết rồi sao? Dám ở trước mặt của bày vẻ mặt cao cao tại thượng đó cho ai nhìn?

      Trương Trâm chột dạ, thu mình lại nhưng liền nghĩ nàng cũng có làm gì sai nên lấy hết can đảm chống lại ánh mắt của Hắc Vũ.

      Y Nhi khó xử, cố gắng lên tiếng thuyết phục:

      – Hắc Vũ, Y Nhi cũng muốn ăn kẹo mà. Chỉ lúc thôi, phải việc lớn…

      Y Nhi vừa vừa cố gắng rút tay mình ra, Hắc Vũ nới lõng tay, cho Y Nhi chạy .

      Sau khi Y Nhi rồi, Hắc Vũ vẫn chưa chịu bỏ qua, Trương Trâm lắp bắp :

      – Huynh… trừng cái gì mà trừng! Tôi cũng gì đến huynh…

      Thấy Trương Trâm bị Hắc Vũ lườm như thế, mấy tên đệ tử nổi lên lòng thương hoa tiếc ngọc, đồng tình :

      – Hắc Vũ, ngươi cũng quá đáng rồi đó…

      – Trâm cũng đâu làm gì sai…

      Bình trà trước mặt Hắc Vũ bỗng nhiên vỡ nát, nước trà bên trong văng ra khắp nơi. Đột ngột bị nước trà nóng văng trúng, dù thể làm nàng bị thương nhưng Trương Trâm vẫn hoảng sợ hét lên.

      – Á…

      Lúc này, giọng trầm của Hắc Vũ vang lên:

      – Ngươi có quyền ra lệnh cho nàng! Nếu còn lần nữa… tự gánh lấy hậu quả!

      rồi, Hắc Vũ đứng lên bỏ .

      Mãi lúc sau, những tên đệ tử khác mới thoát khỏi sợ hãi, thâm tâm vẫn còn run rẫy vì thanh như ma quỷ từ địa ngục phát ra vừa rồi. Vài tên đệ tử tằng hắng, những người khác theo đó mà cười giả lả, xem như có chuyện gì xảy ra. Có tên quay lại nhìn Trương Trâm , thấy sắc mặt nàng ta tái nhợt, thương xót mà lên tiếng an ủi:

      – Trương sư muội, muội cần lo lắng, tên Hắc Vũ đó dám làm gì muội đâu…

      – Phải đó, Trương sư muội.

      – Nếu ta dám động đến muội, ta là người đầu tiên tha cho

      Mặc cho những lời xoa dịu của những người xung quanh, gương mặt của Trương Trâm vẫn tái nhợt như cũ, mồ hôi lạnh ứa ra, nàng ta run rẫy :



      Mọi người thấy Trương Trâm hoảng loạn như vậy càng thương xót, trong lòng thầm nguyền rủa Hắc Vũ trăm ngàn lần. Sau lúc, Trương Trâm lấy lại bình tĩnh, loạn nữa, nhưng trong lòng vẫn lo sợ, đề phòng.

      “Lúc nãy… đùa… muốn giết mình…”

      “Ánh mắt của đó của … Cái nhìn đó… cứ như…”



      Lúc này, Y Nhi quay lại chỗ bán tò he, nàng thích thú mở to hai mắt nhìn người bán hàng tạo hình tò he. Lúc còn , sau khi mẹ nàng mất, mỗi lần thấy người bán tò he, nàng đều thèm thuồng nhìn theo, nhưng nó trở thành thứ nàng thể có được.

      Người bán hàng thấy Y Nhi cứ nhìn mãi mà gì, lên tiếng mời chào:

      – Tiểu nương, mua thanh !

      Y Nhi vô thức đưa tay nắm lấy thanh kẹo người bán hàng đưa tới, sau phút bần thần cuống cuồng tìm tiền để trả. Người bán hàng thấy nàng mãi tìm được tiền để trả mặt mày cau lại. Ngay lúc đó, bàn tay cầm mấy đồng bạc đưa tới trước mắt người bán hàng. Y Nhi ngước mặt lên nhìn, quả nhiên là Hắc Vũ, Hắc Vũ cũng nhăn mày nhìn Y Nhi. Đột ngột, Hắc Vũ giật lấy thanh kẹo tay Y Nhi, rồi đặt thanh kẹo hình con heo vào tay nàng, ra lệnh:
      [​IMG]

    5. hạnh dori

      hạnh dori Well-Known Member

      Bài viết:
      895
      Được thích:
      1,093
      Chương 14



      Sau khi đả thông tư tưởng cho Y Nhi, Hắc Vũ xem như có lòng tốt dẫn nàng dạo vòng quanh chợ. Y Nhi nhiều năm cách xa với cuộc sống ở trần gian, hay kể cả trước đó, nàng cũng chưa từng có cơ hội tiếp xúc với phố xá đông đúc như thế này. Chút ngần ngại thoáng chốc biến mất, Y Nhi rong bước theo Hắc Vũ, khắp các con phố, nhìn gì cũng cảm thấy lạ, thấy thú vị, luôn miệng hỏi Hắc Vũ hết cái này đến cái khác.

      Đến khi cả hai chơi chán chê rồi mới lật đật quay về khách điếm nơi mọi người trọ lại.

      Vừa đến gần, nghe thấy thanh huyên náo từ trong khách điếm phát ra. Hắc Vũ và Y Nhi đưa mắt nhìn nhau, thầm hiểu có chuyện hay xảy ra.

      Quả nhiên, vào vào cửa đập vào mắt cảnh tượng những thành viên trong nhóm cự cãi với nhóm người lạ.

      Cãi càng lúc càng hăng, thậm chí có người còn muốn rút cả kiếm ra.

      – Đủ rồi! Tất cả dừng tay hết cho ta!!!

      Hắc Vũ điên tiết hét lớn.

      Các đệ tự tu tiên thấy Hắc Vũ về liền vui mừng vì ngỡ có được đồng minh lớn, nào ngờ đối mặt với bọn họ là gương mặt giận dữ tới muốn ăn tươi nuốt sống của Hắc Vũ cho bọn họ, bao nhiêu lời muốn đều ngậm lại.

      Hắc Vũ đùng đùng bước tới chỗ của tên đệ tử rút kiếm cầm tay, liền giật lấy rồi quăng xuống đất, quát lớn:

      – Ngươi muốn làm gì mà dám sử dụng kiếm ở đây?

      Tên đệ tử bị Hắc Vũ quát tháo tức lắm, Hắc Vũ và ràng là người cùng phe, thế mà thèm hỏi nguyên nhân, khăng khăng định tội như vậy, lại còn lớn tiếng trách cứ trước mặt mọi người nữa, hoàn toàn nghĩ thể diện của mà. định lên tiếng cãi nhưng lại bị ánh mắt muốn giết người của Hắc Vũ làm chột dạ, dẫu vậy vẫn gân cổ lên :

      – Là do bọn khêu khích trước! Ngươi có biết bọn định giở trò với các sư muội ? Ngươi bảo vệ mọi người giờ lại còn trách mắng là sao…

      Hắc Vũ để cho tên đệ tử đó cho , rồi chất vấn:

      – Vì vậy mà ngươi rút kiếm? Muốn dùng kiếm để đối phó với người phàm?

      Tên đệ tử đó cứng họng.

      Quả , là có quy định được sử dụng tiên thuật đối với người phần trần, linh kiếm càng bị cấm. Bởi vì, người phàm trần yếu đuối thể nào nhận nổi kích của người tu tiên, dù chết cũng bị thương rất nặng, cho nên mới có quy định đó. Hơn nữa, lúc này họ còn phải che giấu thân phận của mình.

      Tên đệ tử đó vẫn phục.

      – Vậy lẽ trơ mắt nhìn bọn họ lấn lướt?

      Hắc Vũ rốt cuộc chịu hết nổi, đấm đấm vào mặt tên đệ tử đó, tên đệ tử cứng đầu bất ngờ chịu cú đấm như trời giáng làm té bịch xuống đất.

      – Ta ngươi ngốc mà ngươi còn chịu nghe!

      Mấy tên du đãng kia nãy giờ như đứng xem kịch, chẳng hiểu chuyện gì xảy ra. Có tên to con lớn xác bước tới chụp lấy vai Hắc Vũ, quát:

      – Bọn bây giở trò đủ chưa? Bọn bây làm bao em ta bị thương, đừng tưởng diễn vở kịch rồi xem như có chuyện gì xảy ra.

      Hắc Vũ trầm :

      – Đền bù? Diễn trò? Để ta diễn trò cho các ngươi xem!!!

      Ngay lập tức, Hắc Vũ liền lao vào tay đấm chân đá tẩn tên to con trận ra trò. Đồng bọn của tên to con thấy Hắc Vũ ra tay đánh người liền xông vào tiếp cứu, bên mấy đệ tử tu tiên sau phút thất thần cũng xắn tay áo lên lao vào cuộc chiến.

      – Chỉ cần dùng kiếm là được chứ gì!!!

      Người tu tiên dù vẫn mang xác phàm, nhưng cơ thể sau bao năm được bồi dưỡng bằng tiên dược và có tiên lực làm trụ cột nên vẫn có sức lực rất lớn, dù quen nhưng đánh xáp lá cà cũng hẳn rơi vào thế yếu.

      Thế là càng lúc càng loạn thành đoàn.

      Mấy nữ đệ tử tham gia vào cuộc đánh nhau, đứng bên ngoài lo lắng quan sát.

      Y Nhi há hốc mồm trước cảnh tượng trước mắt, lập tức định thần lại xông vào đám hỗn loạn lôi kéo Hắc Vũ ra.

      – Hắc Vũ, đừng đánh nhau nữa… Mau dừng tay lại

      Hắc Vũ vẫn còn trong cơn tức giận vẫn chưa chịu dừng tay. Nhưng vẫn còn tỉnh táo làm liên lụy đến Y Nhi, khéo léo né tránh để Y Nhi bị thương trong đám hỗn loạn này.
      [​IMG]

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :