1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Huyền huyễn] Thiên Ma Nữ Vương - Hắc Đê U

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. hạnh dori

      hạnh dori Well-Known Member

      Bài viết:
      895
      Được thích:
      1,093
      Chương 5

      Sáng sớm, vừa bước vào phòng khách, Bạch Thiên Lam thấy bàn tròn được bày đầy thức ăn. Cơm trắng thơm phức, có ba món: kho, xào và canh. cần hỏi, Bạch Thiên Lam cũng biết những thứ này là do đứa mồ côi, Y Nhi, mà thu nhận hôm qua chuẩn bị cho .

      Người tu tiên cho dù đạt được cấp độ nhất định, cũng cách nào thoát khỏi thân xác phàm trần hoàn toàn được nên vẫn cần phải ăn để cung cấp năng lượng cho cơ thể. Nhưng rất tiếc, nhiều năm, Bạch Thiên Lam còn thói quen ăn cơm đó nữa.

      Lại đảo mắt nhìn vật dụng xung quanh vòng, ngôi viện này trước nay chỉ có mình cư ngụ, mấy ai được phép lai vãng, cũng có thời gian để ý chăm nom, nên thường để tùy ý. Mỗi lần muốn dọn dẹp, chỉ cần sử dụng vài phép thuật nho là xem như xong. Nhưng hôm nay lại bất đồng, dường như khi có người coi sóc mọi vật phảng phất có linh khí hơn.

      Bạch Thiên Lam ngồi vào bàn ăn, mà tiến đến ngồi ở ghế chủ vị, ấm trà bên cạnh vẫn còn nóng. phải thừa nhận đứa mang về quả rất siêng năng và chu đáo, chỉ là… như vậy có tác dụng gì?

      khẽ hé miệng gọi:

      – Y Nhi!

      rất , nhưng thanh đó nhưng có linh tính, liền bay tìm rồi vang bên tai Y Nhi.

      Y Nhi loay hoay trong bếp, biết Bạch Thiên Lam tìm mình liền nhanh chóng chạy đến phòng khách gặp .

      – Công… công tử…

      Vì chạy quá nhanh nên mặt của Y Nhi trở nên đỏ bừng, hô hấp cũng khó khăn. Bạch Thiên Lam khẽ phất tay, luồng dao dộng xuất chạy dọc xung quanh cơ thể Y Nhi. Trong chớp mắt, Y Nhi liền khôi phục lại như thường, thậm chí còn cảm thấy rất dễ chịu, khoan khoái! Nó mở to hai mắt kinh ngạc.

      quá thần kỳ! thể tưởng tượng được!

      Chẳng đợi cho Y Nhi hết ngạc nhiên, Bạch Thiên Lam lên tiếng :

      – Ngươi sau này cần nấu cơm cho ta!

      Y Nhi sững sờ trong chốc lát rồi hốt hoảng nhìn Bạch Thiên Lam, mếu máo hỏi:

      – Công tử, thức ăn Y Nhi làm hợp khẩu vị ngài sao?

      Bạch Thiên Lam nhàn nhạt đáp:

      phải!

      Y Nhi càng khó hiểu. Nếu phải lỗi của nó, vậy tại sao Bạch Thiên Lam lại cho nó nấu…

      Bạch Thiên Lam :

      – Ta dùng cơm!

      Y Nhi khờ khạo hỏi:

      – Nếu ăn cơm làm sao có thể sống?

      Chẳng lẽ công tử là thần tiên rồi nên cần ăn cơm nữa?

      Nhìn cặp mắt sáng rực của Y Nhi, Bạch Thiên Lam biết nó lại hiểu lầm, giải thích:

      – Ta chỉ cần dùng đan dược thôi!

      Y Nhi lại suy nghĩ, nó từng nghe người tu tiên có thể dùng đan dược thay cơm, đan dược rất là tiện lợi, chỉ cần dùng viên, nhiều ngày cần ăn uống vẫn có thể sinh hoạt như bình thường. Nhưng nó lại liên tưởng đến vị đắng của thuốc! Trước kia, nó từng bị bệnh, mẹ của nó nấu thuốc cho nó uống. Rất là đắng! thể nào so bì với vị thơm, ngọt của cơm được!

      Có ai lại thích ăn cơm mà chọn uống thuốc bao giờ?

      Chưa dừng lại đó, nó lại tiếp tục suy nghĩ: có thể vì tay nghề nấu ăn của nó còn thấp kém nên Bạch Thiên Lam mới thích cơm nó nấu! Nhất định là như vậy rồi! Vậy chỉ cần nó nấu ngon hơn, nhất định Bạch Thiên Lam chịu ăn cơm nó làm thôi. Nghĩ như thế, nó càng quyết tâm hơn!

      – Công tử, Y Nhi nhất định cố gắng học nhiều hơn, nấu cơm ngon hơn cho ngài ăn!

      Nhìn đôi mắt hừng hực ý chí của Y Nhi, Bạch Thiên Lam thở dài, muốn vấn đề này tiếp nữa. hỏi:

      – Ngươi có biết chữ ?

      Y Nhi lắc đầu :

      – Con biết…

      Bạch Thiên Lam rút ra quyển sách, quyển sách trôi tới trước mặt Y Nhi.

      Y Nhi kèm nổi tò mò, len lén mở trang ra xem. Trong đó toàn chữ là chữ, nó nhăn nhó mặt mày. Nhưng đột ngột, trong đầu nàng lại ra giọng đọc và cả cách viết những chữ trong đó.

      Đây đúng là sách của tiên nhân mà!

      Bạch Thiên Lam lại :

      – Cố gắng học hết toàn bộ!

      Y Nhi ôm chặt cuốn sách vào lòng như trân bảo, rối rít gật đầu đáp ứng.

      – Dạ, Y Nhi nhất định cố gắng học tập!

      Sau khi phân phó xong, Bạch Thiên Lam nấn ná thêm chút nào, rời khỏi Thiên Thương viện.

      Y Nhi nhìn bữa cơm vẫn còn nguyên vẹn bàn có chút buồn buồn trong lòng, nó lặng lẽ thu dọn mọi thứ.

      Ngày hôm đó, Bạch Thiên Lam về rất muộn, khi về đến bầu trời tối hẳn, mây đen kéo đến càng lúc càng nhiều. Bạch Thiên Lam đưa mắt nhìn lên bầu trời, biết nghĩ ngợi điều gì, mãi lúc sau mới cất bước tiếp.

      Ầm

      Tia sét từ trời cao đánh xuống, lóe sáng cả vùng. Sau mấy lần như thế, mưa bắt đầu rơi.

      Bạch Thiên Lam theo thói quen hành lang dẫn về phòng của mình. Đột nhiên, dừng chân trước căn phòng .

      Cửa phòng khóa, hé mở, bên trong lại thắp sáng đèn. Bạch Thiên Lam lên tiếng gọi:

      – Y Nhi?

      có tiếng người trả lời, Bạch Thiên Lam gọi thêm lần nữa, vẫn có hồi đáp. Bạch Thiên Lam bước tới, đẩy cánh cửa ra, bên trong trống rỗng, biết Y Nhi rốt cuộc ở đâu?

      Nhưng Bạch Thiên Lam bỏ thẳng vào trong, tiến tới góc phòng. Đến gần mới thấy , trong góc phòng có cái chăn to run rẫy.

      – Y Nhi.

      Bạch Thiên Lam tăng thêm lượng.

      Lúc này, từ trong cái chăn, Y Nhi mới len lén đưa đầu ra nhìn, vừa thấy Bạch Thiên Lam, nó liền gượng nở nụ cười, hoảng sợ mặt vẫn chưa biến mất.

      Ầm

      Tiếng sét lại vang lên.

      Y Nhi sợ hãi kéo chăn lên che đầu, cơ thể run lên bần bật.

      – Ngươi sợ sét?

      Y Nhi hé hé mở chăn ra, hai mắt ươn ướt nhìn Bạch Thiên Lam, thưa:

      – Con… con sợ sét! Con sợ lắm…

      Bạch Thiên Lam vẫn có động tĩnh.

      – Mỗi lần sét đánh… con rất sợ! Nó như cảnh cáo con! Cảnh cáo con… được trở thành người xấu…

      Bạch Thiên Lam có chút thở dài :

      – Ngươi bị những câu chuyện thần tiên ma quái ám ảnh nhiều rồi!

      Y Nhi vẫn thôi run sợ, nó ngước lên nhìn Bạch Thiên Lam với ánh mắt van nài:

      – Mỗi lần sét đánh mẹ đều ôm lấy Y Nhi…

      Mẹ nó mất rất lâu rồi, nó gần như còn nhớ mặt của mẹ nó nữa, nhưng có điều nó bao giờ quên được, dịu dàng của mẹ dành cho nó, đời này có nơi nào ấm áp bằng vòng tay của người…

      Nhớ lại chuyện cũ, nó càng muốn khóc, nó đưa mắt nhìn Bạch Thiên Lam, tràn đầy mong mỏi cất tiếng hỏi:

      – Công tử, con có thể nắm tay người được ?

      Bạch Thiên Lam chắc ôm nó như mẹ nó ôm nó đâu, vậy… ngài ngài có thể nắm lấy tay nó được chứ?

      Bạch Thiên Lam nhìn bàn tay đầy chai sạn của Y Nhi rụt rè đưa ra trước mặt mình, vẻ mặt vẫn lạnh nhạt như cũ. Y Nhi chờ mãi thấy Bạch Thiên Lam trả lời, nó có chút thất vọng, nhưng vẫn thu tay lại.

      Bạch Thiên Lam quay đầu , để lại câu:

      – Sấm sét làm hại người! Ngươi cần phải sợ nữa!

      rồi, Bạch Thiên Lam mất, quay đầu lại lần. Y Nhi cố nén nước mắt, để nó trào ra. Sét lại đánh xuống, Y Nhi chui tọt vào chăn co rúm người…

      – A…

      Ngoài trời vẫn còn mưa rất to, đêm nay sợ là khó trôi qua…

    2. hạnh dori

      hạnh dori Well-Known Member

      Bài viết:
      895
      Được thích:
      1,093
      Chương 6:





      Cuộc sống mới của Y Nhi ở Thiên Thương viện cứ thế bình thản trôi qua. Bạch Thiên Lam chưa từng lên tiếng sai bảo, hay bắt buộc Y Nhi phải làm cái này hay cấm cản cái kia, hoàn toàn để nàng tự do hay chính xác là có thời gian quan tâm đến nàng.

      Y Nhi cũng cảm thấy buồn phiền vì bị vắng vẻ, cuộc sống trước kia của nàng vốn dĩ cũng như vậy, chẳng được ai ngó ngàng, lo lắng. Chí ít, ở nơi này, nàng cần phải lo đến cơm ăn, áo mặc, cũng bị ai đánh đập.

      Tuy Bạch Thiên Lam lạnh nhạt với nàng, nhưng thực ra, thỉnh thoảng, Bạch Thiên Lam cũng có lên tiếng hỏi thăm…

      – Quyển sách lần trước ta đưa, ngươi học đến đâu rồi?

      Y Nhi nghe thấy chột dạ đáp:

      – Dạ, công tử, có vài chỗ…

      Y Nhi định than khó nhưng đột ngột im bật.

      “Công tử rất bận rộn, có nhiều thời gian, mình thể để công tử phiền muộn…”

      Nghĩ thế, Y Nhi liền nở nụ cười :

      – Công tử, có vài chỗ hơi khó, nhưng Y Nhi cố gắng học!

      Bạch Thiên Lam khẽ nhấp ngụm trà, thờ ơ đáp:

      – Ừ!

      Ở cùng được thời gian, qua quan sát, Y Nhi biết vài thói quen của Bạch Thiên Lam. Ví dụ như: thích mọi thứ luôn được gọn gàng, sạch , thích ồn ào, thích phiền nhiễu, ăn cơm nhưng lại thích phẩm trà…

      Thói quen uống trà của cũng có vài điểm đặc biệt, dù rằng trà gì cũng nhấp môi qua nhưng thích uống nhất vào buổi sáng là trà hoa mai, những ngày có nắng nhiều trà hoa cúc hơn, buổi tối thường hay uống trà tim sen tịnh thần…

      Mà trình độ thưởng trà của Bạch Thiên Lam rất cao, Y Nhi phải nhiều lần vào thư viện của tìm đọc về cách thức pha trà. Bù lại, dù tay nghề của nàng lúc này còn yếu, nhưng Bạch Thiên Lam vẫn uống trà nàng pha mà lời chê trách nào. Vì điều này, Y Nhi cảm thấy rất vui mừng, xúc động, luôn cố gắng pha trà ngon hơn nữa. Chỉ là… nàng có tiếc nuối: cho đến bây giờ, Bạch Thiên Lam vẫn chưa từng động vào thức ăn nàng nấu…

      Ngày đó, hiếm khi Bạch Thiên Lam có thời gian rỗi, thư thái ngồi ngắm cảnh như thế, Y Nhi sau khi dâng trà lên ngoan ngoãn đứng bên chờ đợi.

      Mãi lúc lâu sau, Bạch Thiên Lam mới lên tiếng :

      – Quyển sách lần trước ta đưa, ngươi học sai biệt lắm. Tiếp theo, hãy học tới quyển này.

      rồi, Bạch Thiên Lam khẽ phất tay, lại quyển sách xuất trước mắt Y Nhi.

      Y Nhi chậm rãi mở thử trang sách ra, nàng kinh ngạc há hốc mồm nhìn Bạch Thiên Lam. Quyển sách này phải là sách lịch sử, kinh luật như những lần trước Bạch Thiên Lam cho nàng mà là bí kíp võ công.

      – Công… công tử?

      Bạch Thiên Lam nhàn nhạt :

      – Ngươi thể học được phép thuật, dù sao cuộc sống dưới trần gian cũng dễ dàng, có ít võ công phòng thân cũng là chuyện tốt…

      Y Nhi đương nhiên cảm thấy vui mừng khi được Bạch Thiên Lam lo nghĩ cho mình nhưng cũng có chút hụt hẫng khi nghe Bạch Thiên Lam nhắc tới tương lai sau này của nàng. Đến khi đó, nàng còn được ở lại đây nữa…

      Nét thất vọng chỉ thoáng qua gương mặt Y Nhi, rồi nàng liền vui vẻ, nở nụ cười cảm tạ với Bạch Thiên Lam.

      Y Nhi ôm chặt quyển sách vào lòng, kiên định :

      – Công tử, xin người hãy an tâm! Y Nhi nhất định, nhất định cố gắng học tập hết sức mình!

      Bạch Thiên Lam vẫn bình thản như cũ, cứ như nghe thấy những lời Y Nhi .

      Tính tới thời điểm này, Y Nhi hơn mười tuổi, thời gian nàng ở lại Thanh Vân phái được hai năm tháng mười hai ngày…

      Cùng lúc đó, ở hoa viên nọ trong Thanh Vân phái.

      – Nhu Nhi tỷ, tỷ biết hôm qua ta gặp được ai ?

      thiếu nữ mặt đầy tàn nhang lớn tiếng như thể sợ người ta chú ý đến mình.

      Thiếu nữ được gọi Nhu Nhi, tên là Triệu Nhu Nhi, nàng nhìn qua khoảng mười , mười hai tuổi, gương mặt đặc biệt xinh xắn, nhất là đôi mắt dịu dàng như mặt nước mùa thu, hai lúm đồng tiền khả ái làm người khác mến. Nàng chính là người được mệnh danh là đệ nhất mỹ nhân tương lai của giới tu tiên.

      Triệu Nhu Nhi chú ý lắm, chỉ thuận miệng hỏi:

      – Là ai vậy?

      Thiếu nữ mặt đầy tàn nhang liền mách:

      – Chính là đứa ăn xin ở Thiên Thương viện đấy!

      Những thiếu nữ xung quanh nghe vậy có người tỏ vẻ hứng thú, người chán ghét, người quan tâm. Thiếu nữ mặt đầy tan nhan xoay mặt lại nhìn các thiếu nữ khác kéo dài :

      – Các ngươi biết đâu, nó là kẻ rất tồi tệ…

      Có người hỏi:

      – Nó là ai vậy? Ngươi mau kể ta nghe!

      – Ngươi còn nhớ cuộc tuyển chọn tân sinh hai năm trước? Nó cũng có tham gia đấy!

      – Vậy sao? Vậy tại sao ngươi lại mắng nó?

      – Ây da, ngươi biết rồi! Lúc đó, nó bị phán kết quả rất tệ hại!

      – Như thế nào? Như thế nào? Mau kể !

      Các thiếu nữ xung quanh xôn xao lên.

      – “Vĩnh kiếp thể tu tiên”! Chính là đời đời kiếp kiếp thể tu hành được!

      Các thiếu nữ xung quanh ồ lên, có người tái mặt. Các nàng được sư phụ qua, những người có thể tu tiên hôm nay là chỉ những người ở kiếp xưa tạo được phúc lớn, nên bây giờ mới có cơ duyên tu tập, khi trở thành thân tiên, liền có thể thoát khỏi thân phàm trần mà tiến vào tiên giới hưởng phúc. Còn những kẻ có căn cơ, tiên duyên đa phần chính là vì kiếp trước tạo tội nghiệt, nên kiếp này nhận quả báo, phải chịu mọi đau khổ của phàm trần. Nhưng mà, nếu ngươi biết sai hướng thiện, kiếp này, kiếp sau, kiếp sau sau nữa vẫn tiếp tục làm việc thiện, ngày ngươi tích đủ phước đức để trở thành tiên nhân. Thế mà, hôm nay lại nghe thấy có kẻ bị phán đời đời kiếp kiếp thể tu tiên? Rốt cuộc, kẻ đó kiếp xưa tạo nên tội nghiệt gì ghê gớm tới như vậy?

      Có người thắc mắc thốt lên:

      – Nếu như vậy, làm sao nó có thể ở lại Thanh Vân phái?

      Thiếu nữ mặt tàn nhang nghe đúng chỗ quan trọng, vỗ tay lên đùi hét lớn:

      – Bởi vậy ta mới ! Các ngươi có biết vì sao nó có thể ở lại hay ?

      Mọi người lắc đầu.

      – Bởi vì… nó dầy mặt van xin!

      Thiếu nữ mặt tàn nhang ngừng lại chút làm ra vẻ ngưng trọng rồi tiếp tục :

      – Ngày đó, nó cứ ở lại dưới chân núi mãi chịu ! Đúng vào lúc đó, Bạch Thiên Lam sư thúc từ bên ngoài quay về, nó bám víu lấy người chịu buông, khăng khăng bắt sư thúc thu nhận nó.

      Nghe đến đây, những kẻ có mặt tại đó bỉu môi khinh bỉ.

      Có người bất mãn :

      công bằng! Ngày đó, đại huynh của ta cũng thi tuyển, vốn có căn cơ thế mà vì thiếu chút duyên phận mà thể vào Thanh Vân phái…

      Tiếng xì xào bất mãn cứ thế càng lúc càng lớn.

      Thiếu nữ mặt tàn nhang quay lại nhìn Triệu Nhu Nhi nịnh nọt:

      – Nhu Nhi tỷ, tỷ thấy nó quả rất đáng khinh đúng ?

      Triệu Nhu Nhi nãy giờ tham gia vào cuộc bàn luận, nay bị hỏi đích danh, nàng cũng chỉ đơn giản :

      – Đó là vì sư thúc có lòng nhân từ! Các ngươi đừng tự ý bàn luận nữa, nếu để lọt vào tai các sư thúc, sư bá, các ngươi tự nhận hậu quả.

      Nghe lời cảnh báo của Triệu Nhu Nhi, có người vẫn phục nhưng cuối cùng cũng ai lên tiếng phản bác.

      Kể xấu lấy lòng xong, thiếu nữ mặt tàn nhang lãng sang chuyện khác.

      – Nhu Nhi tỷ, nghe tỷ sắp theo sư thúc đến Thiên Nga phái dự tiệc, phải ?

      Trong cùng thế hệ, ngoại trừ diện mạo ra, Triệu Nhu Nhi cũng là trong những nhân tố nổi bật, căn cơ nàng rất tốt, học hỏi nhanh lại biết vâng lời nên rất được lòng sư phụ và các bậc trưởng bối khác. Là điển hình của mỹ nhân tài đức vẹn toàn.

      Triệu Nhu Nhi giọng đáp:

      – Ừ.

      Có người ganh tị :

      – Nhu Nhi tỷ đáng ngưỡng mộ, ta chưa từng được sư phụ cho đâu ngoài phạm vi của Thanh Vân phái cả…

      Người lại :

      – Thế là Nhu Nhi tỷ sắp gặp được Hắc Vũ ca rồi!

      Nghe đến tên Hắc Vũ, Triệu Nhu Nhi khẽ đỏ mặt nhưng vẫn làm ra vẻ như có chuyện gì.

      Thiếu nữ mặt tàn nhang nắm được tâm cơ, liền hô hào:

      – Nghe Hắc Vũ ca vừa đánh bại vị mấy vị đại sư huynh, bây giờ trong cùng thế hệ, Hắc Vũ ca chính là người mạnh nhất Thiên Nga phái rồi!

      Triệu Nhu Nhi nghe người khác khen Hắc Vũ mà cảm giác lâng lâng như chính mình được khen, gật gù :

      – Ừ, ta biết có ngày này mà!

      Thiếu nữ mặt tàn nhan lại mập mờ :

      – Nghe … tình cảm của Nhu Nhi tỷ và Hắc Vũ ca rất thân thiết…

      Triệu Nhu Nhi lần này hai má đỏ bừng bừng, chối bây bẩy:

      – Làm gì có chuyện đó!

      – Nhu Nhi tỷ, tỷ cần phải giấu đâu! Dù sao đây cũng là việc tốt mà…

      Cãi mãi được, Triệu Nhu Nhi thèm nữa, để mặc cho mọi người trêu chọc.

      lâu hai người có dịp gặp nhau rồi nhỉ…

      Triệu Nhu Nhi nghĩ đến Hắc Vũ, bóng dáng cao ngạo, hiên ngang cao ngút đó… trong lòng càng trở nên ấm áp, ngọt ngào thầm :

      – Đúng là lâu gặp rồi…

    3. hạnh dori

      hạnh dori Well-Known Member

      Bài viết:
      895
      Được thích:
      1,093
      Chương 7



      Thời gian thấm thoát trôi qua, hoa tàn hoa lại nở, con suối hết mùa cạn rồi đầy, đàn chim chín lần di cư, Y Nhi ở lại Thanh Vân phái tròn chín năm.

      Dạo này, Y Nhi thỉnh thoảng như người mất hồn, dù nàng muốn nhớ tới nhưng thời gian trôi qua quá nhanh khiến nàng thể nghĩ ngợi.

      – Chỉ còn lại năm nữa sao…

      Y Nhi thờ thẫn cầm cây chổi quét quét mãi chỗ.

      – Vậy mà… mình cứ tưởng như mới hôm qua đến đây…

      Y Nhi ngừng quét, lặng lẽ đưa mắt nhìn cảnh vật xung quanh. Nàng ở đây suốt chín năm, từng ngọn ngọn cỏ trong Thiên Thương viện này nàng đều biết . Có lẽ bởi vì ở quá lâu, nàng xem nơi này là nhà của mình nên càng trở nên lưu luyến, nàng cũng sau này rời khỏi đây, nàng sống như thế nào…

      từng có lúc, nàng muốn xin Bạch công tử cho phép nàng được ở lại đây mãi mãi, được vĩnh viễn hầu cận người, trả ân cho người nhưng nàng chưa bao giờ thốt được thành lời. Nàng biết việc mình có mặt ở đây gây rất nhiều phiền toái cho công tử, nên nàng muốn cảm thấy phiền nhiễu hơn nữa…

      Y Nhi đột ngột buông cây chổi ra, dùng hai tay vỗ vỗ vào mặt mình để lấy lại tinh thần. Y Nhi hai má ửng đỏ, đôi mắt hừng hực khí thế, hô hào:

      – Y Nhi, được suy nghĩ vẫn vơ như thế! Thời gian còn nhiều, ngươi phải cố gắng làm tốt việc của mình hơn nữa để báo đáp ân tình cho công tử!

      rồi, Y Nhi cúi xuống nhặt lại cây chổi rơi đất rồi bỏ .

      Khi đó, ở nơi khác Thanh Vân phái.

      thiếu niên lén lút len vào giữa cái bụi cây chuồn . Đột ngột, từ phía sau phát ra tiếng gọi:

      – Sư đệ, ngươi lại muốn đâu?

      Thiếu niên biết mình bị phát , chần chừ lúc rồi đứng bật dậy, xoay người cười nịnh nọt:

      – Sư huynh à…

      Sư huynh của thiếu niên ấy, nam nhân dáng vẻ phiêu dật như tiên nhân, có gương mặt tuấn lãng, trầm tĩnh, dù quá quen với những hành vi ngã ngớn của sư đệ mình nhưng vẫn tránh khỏi nổi gai óc khi nghe thấy tiếng gọi tha thiết buồn nôn kia.

      – Sư huynh…

      – Hắc Vũ, lui lại!

      Thái Hòa lùi về sau né tránh cái ôm của Hắc Vũ. Hắc Vũ trong lòng cười thầm, biết quá điểm yếu của Thái Hòa, chỉ cần làm số việc gọi là “buồn nôn”, Thái Hòa chắc chắn bỏ của chạy lấy người!

      – Sư huynh, người ta cảm thấy buồn chán, chỉ muốn chơi lúc thôi mà…

      Thái Hòa cảm thấy cơ thể mình nổi thêm tầng da gà. đen mặt nhìn Hắc Vũ, biết sư đệ quý hóa của mình học được giọng điệu lả lơi, cộng thấy ánh mắt chớp chớp ấy từ đâu. Dù rất “buồn nôn” nhưng Thái Hòa vẫn cố trụ lại, nghiêm khắc dạy bảo:

      – Hắc Vũ, chúng ta thay mặt Thiên Nga đến làm khách ở Thanh Vân phái, ngươi phải biết giữ thể cho Thiên Nga.

      Hắc Vũ bỏ ngoài tai, phe phẩy mấy sợi tóc, thờ ơ đáp:

      – Ta làm gì để mất mặt Thiên Nga đâu?

      Thái Hòa càng lúc càng bất lực với tên sư đệ bất trị này.

      – Hắc Vũ, mấy ngày sắp tới người của ngũ phái đến tề tụ, ngươi nên gây

      Hắc Vũ đồng ý :

      – Sư huynh, huynh dường như lúc nào ta cũng gây ?

      Trong thâm tâm Thái Hòa gào thét:

      “Còn phải sao?”

      Hắc Vũ dí sát mặt mình vào mặt Thái Hòa, nheo mắt cười:

      – Sư huynh, phải nha! Người ta ngoan ngoãn, hiền lành thế này mà sao huynh nỡ người ta chuyên gây chứ! Nếu có, đó chắc chắn là lỗi của bọn thôi…

      Hắc Vũ thể làm mặt đàng hoàng được ba giây, Thái Hòa mặt mày đen thui nhìn tên nam tử uốn éo trước mặt mình. Rốt cuộc, Thái Hòa chịu nổi nữa, lập tức cách xa Hắc Vũ ba thước.

      Thái Hòa đưa bàn tay run run lên chỉ Hắc Vũ, buông tiếng cảnh cáo:

      – Hắc… Hắc Vũ… đừng để ta phải mách sư phụ trừng phạt… ngươi… ngươi…

      Thái Hòa kinh hoàng nhận ra giọng của mình lạc , gần giống với giọng nãy giờ Hắc Vũ giả bộ. Thái Hòa lập tức ngậm miệng, quay đầu bỏ chạy.

      Chỉ còn lại mình, Hắc Vũ ôm bụng cười lớn.

      – Ha ha ha… sư huynh hay đùa!!!

      Cười chán chê, Hắc Vũ quay về bộ mặt tinh ranh, gian xảo như tiểu ma vương của mình.

      – Hừ, ta mà biết ở đây nhàm chán như vậy, còn lâu ta mới đến!

      Chí ít, ở Thiên Nga phái, có rất nhiều, rất nhiều trò vui để chơi nha! Mà cũng hiểu vì sao chơi thấy vui như vậy mà chúng huynh đệ người nào cũng khóc thét. Chính vì liên tiếp bị những kẻ biết vui đùa đó mách trưởng bối, mới bị mắng. Để tránh chịu phạt, quyết định xung phong đến Thanh Vân phái trước.

      Hắc Vũ thở dài ngao ngán:

      – Biết trước như vậy, ta thà ở nhà chịu phạt còn hơn…

      Những người Thanh Vân phái này còn nhàm chán, nhàm chán hơn cả đệ tử của Thiên Nga phái, vậy, thỉnh thoảng còn có mấy người nữ đệ tử nhìn bằng cặp mắt mong ngóng như thể thiếu nợ các nàng vậy.

      Lẽ ra Thái Hòa sư huynh nên thấy những kẻ đó còn buồn nôn hơn cả chứ!

      Thế rồi, Hắc Vũ tiếp tục cuộc hành trình khám phá của mình…

      Ở Thiên Thương viện,

      Y Nhi thu dọn thức ăn chuẩn bị cho Bạch Thiên Lam. Đây nhường như thành thói quen hằng ngày của nàng. Sáng sớm, chuẩn bị thức ăn cho Bạch Thiên Lam, đến trưa, lại dọn vào. Suốt chín năm qua, Bạch Thiên Lam chưa từng lần động đũa, dù vậy, Y Nhi vẫn bỏ cuộc! Nàng tự nhũ phải cố gắng, cố gắng hết lần này sang lần khác, chỉ càn nàng kiên trì, đến ngày nào đó, Bạch Thiên Lam ăn thức ăn do nàng nấu.

      Bởi vì, Bạch Thiên Lam chịu ăn nên cả bàn thức ăn còn nguyên vẹn, đem bỏ rất phí phạm, nên Y Nhi mỗi ngày đều thu dọn lại rồi ăn chỗ thức ăn đó.

      Hôm nay, nàng vẫn như thường lệ, hâm nóng lại thức ăn lúc sáng.

      – Thơm quá!

      Y Nhi giật mình khi nghe thấy tiếng lạ, nàng quay phắt đầu lại nhìn.

      thơm quá! Tiểu muội muội nấu cơm à?

      Y Nhi khẽ đỏ mặt, nàng chưa từng tiếp xúc với nam nhân nào với khoảng cách gần như vậy ngoại trừ Bạch Thiên Lam, nhưng Bạch Thiên Lam vì như tiên nhân, giống như làn gió trước mặt nên Y Nhi chưa từng có cảm giác thân cận như thế này.

      Hắc Vũ nhìn Y Nhi mặt đỏ, tim đập thình thịch như vậy sinh cảm giác chán ghét như thường lệ mà lại nẩy lên ý trêu chọc nàng:

      – Tiểu muội muội, cần vì ta tuấn tú bất phàm mà đỏ mặt đâu…

      Mặt Y Nhi càng đỏ rực hơn. Nhìn điệu cười thích chí như tiểu ác ma của Hắc Vũ, Y Nhi sợ hãi lùi về phía sau.

      – Huynh… huynh là ai?

      Hắc Vũ tròn mắt ngạc nhiên nhìn Y Nhi, như ngờ được nàng lại biết đến .

      – Tiểu muội muội, chẳng lẽ muội chưa từng nghe đến danh tiếng của ta hay sao?

      Y Nhi rụt rè lắc đầu.

      Hắc Vũ càng như lên cơn điên, tự luyến :

      – Bổn công tử chính là đại danh đỉnh đỉnh, hoa nhường nguyệt thẹn, tài năng xuất chúng, kỳ tài ngàn năm có , thiên hạ đệ nhất kỳ nhân, cực phẩm tài, Hắc Vũ!

      Hắc Vũ vẫn giữ tư thế hất mặt lên trời chờ tung hô nhưng chờ mãi chẳng thấy nàng có chút phản ứng gì, Hắc Vũ buồn chán quay mặt nhìn Y Nhi, liền thấy được bộ mặt há hốc mồm của nàng. Y Nhi gượng gạo nở nụ cười méo xẹo, bật tiếng :

      – Dạ… dạ…

      Nhìn bộ dạng như nhìn quái nhân của Y Nhi, Hắc Vũ càng buồn bực.

      chơi nữa! Chơi với ngươi vui chút nào!

      Thấy Hắc Vũ giận dỗi đưa lưng về phía mình, Y Nhi cuống cuồng:

      – Vị… vị sư huynh này… biết huynh đến đây làm gì? Huynh đến tìm Bạch công tử sao?

      Thiên Thương viện được xem như cấm địa của Thanh Vân phái, chúng đệ tử được tự ý đến gần, nếu phát bị phạt. Chính vì vậy, suốt bao nhiêu năm qua, có mấy người lạ mặt xuất tại Thiên Thương viện. Y Nhi càng ra ngoài nên nàng càng biết mặt đệ tử Thanh Vân phái.

      Hắc Vũ cau mày hỏi:

      – Bạch công tử trong miệng nàng là ai?

      Y Nhi có chút khó hiểu, thành trả lời:

      – Đương nhiên là Bạch Thiên Lam, Bạch công tử rồi…

      Hắc Vũ nhíu chặt chân mày, nghiêm túc với Y Nhi:

      – Chỉ có bổn công tử mới được tự xưng là công tử thôi. Ta là Hắc công tử, dám xưng là Bạch công tử, phải muốn đối nghịch với ta sao?

      Y Nhi càng lúc càng mờ mịt.

      Cảm thấy hù dọa nàng nhiều quá cũng hay, Hắc Vũ che miệng ho hai tiếng, :

      – Ta vì ngửi thấy mùi thức ăn nên mới đến đây…

      Lúc này, Y Nhi mới ngớ người ra, hét lớn:

      – Tiêu rồi!

      Lúc Y Nhi tắt bếp lò, thức ăn chảo khét đen mảng. Hắc Vũ đau lòng, tiếc nuối thốt lên:

      phải chứ…

    4. hạnh dori

      hạnh dori Well-Known Member

      Bài viết:
      895
      Được thích:
      1,093
      Chương 8



      Cuối cùng, Y Nhi cũng làm xong mấy món ăn.

      Y Nhi nhìn Hắc Vũ vẻ mặt thèm thuồng nhìn thức ăn bàn bật cười khổ. Nàng hỏi lại:

      – Huynh muốn ăn sao?

      Hắc Vũ giật lấy đôi đũa, vẻ mặt như trách Y Nhi keo kiệt cho ăn.

      – Đương nhiên!

      rồi, gắp lia gắp lịa, rồi chợt nhớ ra nhìn Y Nhi đứng ôm mâm ở bên, hỏi:

      – Tại sao nàng ngồi xuống?

      Y Nhi thà đáp:

      – Y Nhi là người hầu, thể ngồi chung với công tử được.

      Hắc Vũ nghe xong lại nổi giận, đập mạnh xuống bàn, lớn tiếng quát:

      – Ta phải công tử của nàng, nàng phải người hầu của ta! Mau ngồi xuống !

      Y Nhi bị thái độ giận dữ của Hắc Vũ làm hoảng sợ, nàng vẫn chần chừ thể quyết đoán.

      – Mau ngồi!

      Hắc Vũ lần nữa hét lên.

      Thế là Y Nhi ngoan ngoãn ngồi xuống.

      Nhưng nàng chỉ ngồi ngẩn người nhìn Hắc Vũ mà hề động đũa. Hắc Vũ thấy vậy lên tiếng hỏi:

      – Tại sao nàng ăn ?

      Y Nhi :

      – Đây là lần đầu tiên có người ăn thức ăn do Y Nhi nấu…

      Hắc Vũ nghe thế liền tự mãn, hất mặt :

      – Thế à! Được ta ăn là…

      Nào ngờ, kịp hết câu bị câu kế tiếp của Y Nhi làm ngậm miệng:

      – Bạch công tử bao giờ chịu ăn, ngày nào thức ăn vẫn còn y nguyên…

      Hắc Vũ tím mặt hỏi lại:

      – Nàng cái gì?

      Y Nhi ngơ ngác nhìn , biết lại nổi giận cái gì.

      – Nàng… nàng … toàn bộ thức ăn này đều là của tên Bạch công tử kia để lại?

      Y Nhi tỏ ý đây là đương nhiên mà.

      Hắc Vũ thấy vẻ mặt vô tội của nàng làm như nuốt phải hoàng liên, tức mà thể làm được gì. đưa đôi đũa lên cao định đập xuống bàn nhưng chần chừ mấy lần cuối cùng cũng đập xuống được. Thay vào đó, cầm chén cơm lên ăn lấy ăn để, thoáng chốc càn quét bàn cơm sạch .

      Hắc Vũ vẫn chưa nguôi giận, đưa tay quẹt ngang miệng, nhưng lau hết những hạt cơm còn dính miệng. lớn tiếng ra lệnh:

      – Từ ngày mai, nàng phải nấu cơm cho ta ăn! Giống như của tên Bạch công tử đó, à , phải ngon hơn của tên Bạch công tử đó!

      Tuyên bố xong, Hắc Vũ đùng đùng bỏ để lại Y Nhi ngơ ngơ ngác ngác ngồi sững sờ tại chỗ.

      – Rốt cuộc… là chuyện gì xảy ra vậy?

      Thái Hòa ở trong phòng đọc sách, thấy Hắc Vũ tức tối bước vào lấy làm ngạc nhiên. Thái Hòa lên tiếng hỏi:

      – Là ai dám chọc giận quý sư đệ của ta vậy?

      Hắc Vũ hừ lạnh.

      tên Bạch công tử nào đó!

      Thái Hòa nhíu mày, quan sát Hắc Vũ lúc mới trầm trọng lên tiếng hỏi:

      – Sư đệ… đệ lén kỹ viện nào hay đệ là… đoạn tụ?

      Phụt

      Hắc Vũ phun hết ngụm nước trong miệng ra đầy bàn.

      Hắc Vũ tiến lại gần Thái Hòa, môi khẽ nhếch cười nham hiểm, trông hệt như ma vương chuyển thế, trầm lên tiếng :

      – Sư huynh… huynh có muốn biết hay ?

      Thái Hòa kinh hoàng tránh xa bên, cuống cuồng :

      ! ! Sư đệ, là huynh sai rồi! Đệ xem như chưa từng nghe

      Hắc Vũ sa sầm mặt, vô cùng buồn bã :

      – Sư huynh, huynh biết ra đệ là người rất nhạy cảm… rất dễ bị tổn thương…

      Thái Hòa lạnh toát cả sống lưng, nài nỉ:

      – Sư đệ, đệ , ta phải làm sao mới làm đệ tha thứ được?

      Hắc Vũ thở dài, có chút bất đắc dĩ :

      – Nghe … huynh vừa luyện được Chân Tiên Đan…

      Thái Hòa nghe thấy “Chân Tiên Đan” thay đổi sắc mặt, lại nhìn tên sư đệ khốn kiếp bị “tổn thương” kia, Thái Hòa biết mình gặp phải đạo tặc, nhưng vì lời thốt ra, Thái Hòa nhịn đau :

      – Đ… được! Ta cho đệ là được chứ gì…

      Chưa dừng tại đây, Hắc Vũ tiếp tục bi thương :

      – Sư huynh, ra… chậu hoa Liên Cơ của huynh là do đệ “sơ ý” làm hư…

      Thái Hòa há hốc mồm, ra tên đạo tặc này chính là kẻ phá hoại Liên Cơ mà dầy công chăm sóc, Thái Hòa bắt đầu thở dốc :

      – Được! Ta tính…

      – Sư huynh, còn có Thiên Tước của huynh là do ta vặt lông. Ta cũng là bị lừa mà thôi! Mấy tên khốn kiếp dám lừa ta, dùng lông của Thiên Tước làm cánh có thể bay tự do trời. Ta còn dại nên nhất thời nghe theo xúi giục của bọn chúng…

      Thái Hòa trợn ngược cả mắt, Thiên Tước nuôi dưỡng hơn chục năm trong đêm thành Thiên Kê, nguyên nhân là do tên tướng cướp này…

      Hắc Vũ vẫn chưa ngừng lại.

      – Sư huynh…

      Thái Hòa cúi gầm mặt, nghiến răng :

      – Rốt cuộc ngươi còn gây ra chuyện gì nữa?

      Hắc Vũ có chút chột dạ:

      – Chuyện lớn hết rồi, chỉ còn có chút chuyện thôi…

      – Chuyện ?
      [​IMG]
      Last edited: 23/12/16

    5. hạnh dori

      hạnh dori Well-Known Member

      Bài viết:
      895
      Được thích:
      1,093
      Chương 9





      Trong cuộc họp giữa các cao tầng của ngũ phái.

      – Thiên Ma tái sinh đến nay gần trăm năm, tai họa ập đến nhân gian chưa lúc nào ngừng nghỉ…

      Trần Thái, chưởng môn của phái Thanh Vân thương xót :

      – Đến nay, cuộc chiến xảy ra gần tám mươi năm trước lúc nào cũng ám ảnh tâm trí của ta. Ngày hôm đó, ta bất lực như thế nào, Thiên Ma lộng hành như thế nào vẫn trước mắt…

      Chưởng môn phái Thiên Nga trấn an:

      – Trần sư huynh, huynh cần tự trách! Đó là trách nhiệm chung của tất cả mọi người ở đây, là thất bại của chúng ta!

      Chưởng môn phái Trường Giang góp thêm lời:

      – Đúng vậy! Việc Thiên Ma hồi sinh là mối họa của nhân gian, ai có thể đoán biết được…

      Chưởng môn phái Lưu Tinh trầm ngâm lên tiếng:

      – Nhưng bỗng nhiên hai mươi năm gần đây, Thiên Ma lại đột im ắng như thế, biết rốt cuộc Thiên Ma mưu tính gì…

      Chưởng môn phái Thạch Đầu lớn tiếng quát:

      – Dù mưu gì, chỉ cần dám xuất , lần này Thạch Đầu ta bổ ra làm đôi!

      Trần Thái tiếp tục :

      – Thiên Ma gian ngoan, hiểm độc tất cả chúng ta đều biết. Việc đột ngột thu lại tất cả hành động của mình quả rất kỳ lạ nhưng dù sao cũng nhờ vào may mắn đó chúng ta mới có thời gian để chuẩn bị lực lượng. Hai mươi năm qua, các nhân tài sinh ra ít, những đệ tử nổi bật càng cần phải

      Nghe nhắc đến các đệ tử của mình, vài vị chưởng môn dù im lặng vẫn nén nổi nụ cười tự hào.

      Trần Thái lại :

      – Nhân tài ít, nhưng lại có kinh nghiệm chiến đấu với ma, đừng là Thiên Ma xảo trá. Chính vì vậy, việc cho các đệ tử mới thích ứng với cuộc chiến chống Thiên Ma là cần phải có và đó cũng chính là lý do mà chúng ta tập trung ở đây hôm nay!

      Có người im lặng, có người gật gù. Trần Thái hạ giọng, trầm trọng :

      – Cuộc lịch lãm lần này tuy sớm có chuẩn bị, nhưng đối đầu với ma quỷ quyệt thể tránh khỏi xảy ra sơ suất hay hy sinh…

      Nghe đến đây, có người khẽ thở dài. Nhân tài do môn phái bồi dưỡng đâu phải chỉ mất hai ngày, lại còn tình cảm hơn chục năm khó tránh khỏi các chưởng môn sinh ra luyến tiếc khi nghĩ tới viễn cảnh sắp tới. Dù bây giờ trình độ của chúng cũng đạt được nhất định nhưng khó tránh khỏi non nớt, vì thiếu kinh nghiệm mà bị thương, tàn tật hay thậm chí là tử vong trong chiến trận. Nuối tiếc nuối tiếc, thương xót thương xót, nhưng họ vẫn phải để những con chim non rời tổ, bởi vì đó là con đường duy nhất để chúng có thể trưởng thành.

      Dù sao họ cũng tự hiểu, lớp tiểu bối này chỉ là lực lượng chiến đấu với Thiên Ma ngày sau, mà còn mang mình tồn vong của môn phái!

      khí rơi vào trầm mặc, ai cũng chìm trong suy nghĩ riêng của mình.

      Khi đó, Bạch Thiên Lam đột ngột lên tiếng:

      – Các vị chưởng môn, Bạch mỗ có lời muốn !

      Bạch Thiên Lam dù nắm vị trí trọng yếu gì trong môn phái, nhưng trước nay chưa từng có ai dám xem . Bởi vì ai cũng thừa nhận rằng tuy ở đây, tuổi của lớn nhưng tuyệt đối là nhân tài tu tiên, tiên pháp của nếu tự nhận đứng thứ hai, chưa chắc có ai dám tự vỗ ngực xưng đệ nhất. nắm chức vụ gì bởi vì thích ràng buộc, hơn nữa, mục tiêu chính của chính là đề cao sức mạnh để đối đầu với Thiên Ma. Kể từ cuộc chiến tám mươi năm trước, mọi người thừa nhận chính là người có đủ năng lực đối đầu với Thiên Ma nhất.

      – Bạch sư đệ, mời !

      Bạch Thiên Lam chầm rãi mở đôi mắt phượng ra, thâm thúy thể nhìn thấu.

      – Chắc các vị từng nghe truyền thuyết…

      Chưởng môn phái Thiên Nga tò mò:

      – Truyền thuyết gì?

      – “Thiên Nữ”!

      Mọi người nghe thấy lời Bạch Thiên Lam vừa xuất đủ biểu cảm, có người ngạc nhiên, người khó hiểu, người ngờ vực.

      Chưởng môn phái Lưu Tinh trầm :

      – Thiên Nữ? Quả từng nghe thấy!

      Chưởng môn phái Thạch Đầu hấp tấp :

      – Đó là truyền thuyết gì? Có ích lợi gì?

      Chưởng môn phái Thiên Nga và Trường Giang đưa mắt nhìn chưởng môn phái Lưu Tinh, chờ tiếp. Chưởng môn phái Lưu Tinh :

      – Trước kia, ta từng nghe sư phụ nhắc đến, “Thiên Nữ”, người có sức mạnh đối nghịch với Thiên Ma, là hy vọng của nhân loại, nhưng… ai biết được “Thiên Nữ” từ đâu xuất , xuất như thế nào, cũng chắc chắn được nàng có tồn tại hay

      Chưởng môn phái Thiên Nga và Trường Giang khẽ thở dài, như vậy, chẳng lẽ họ phải đặt hy vọng sinh tồn của nhân loại lên người có hay cũng biết? tại, phải là lúc để nghiêm cứu truyền thuyết có hay .

      Đột ngột, Bạch Thiên Lam lên tiếng xác nhận:

      – Thiên Nữ quả tồn tại!

      Mọi người đồng loạt hướng mắt nhìn Bạch Thiên Lam. Bạch Thiên Lam tiếp tục :

      – Nhiều năm nay, ta rất nhiều chiến tích để xác nhận.

      “Ngàn năm, Thiên Ma tái sinh.

      Ngàn năm, giáng thế Thiên Nữ”

      “Thiên Nữ giáng lâm, Thiên Ma thuần phục”

      “Tiên nữ xuất cứu giúp chúng sinh…”

      Chưởng môn phái Trường Giang chau mày :

      – Chỉ dựa vào bao nhiêu đó làm sao chắc chắn được Thiên Nữ tồn tại?

      Bạch Thiên Lam trầm đáp:

      – Thiên Nữ ta khẳng định chắc chắn tồn tại! Chỉ là… vì sao hữu của Thiên Nữ lại bị loại ra khỏi sử sách?

      Mọi người trầm mặc lên tiếng tiếng, cũng muốn phản bác Bạch Thiên Lam. Họ thừa nhận năng lực của Bạch Thiên Lam là có , nhưng đôi lúc họ cũng cách nào hiểu được lý giải của người này. trong cuộc họp quan trọng như vậy, lại lôi truyền thuyết tưởng ra làm gì cơ chứ?

      Trần Thái lên tiếng xóa bỏ bầu khí căng thẳng:

      – Thôi được rồi! biết Thiên Nữ có hay , dù sao đó cũng là hy vọng, chúng ta cũng nên để tâm tìm hiểu. Nếu Thiên Nữ tồn tại, sớm muộn gì nàng cũng xuất

      Chưởng môn phái Thạch Đầu bỗng nhiên cất tiếng cười:

      – Có thể nàng tồn tại lắm! Dù sao Thiên Ma xuất như thế nào chúng ta cũng biết, có người ngang tài ngang sức với Thiên Ma đột nhiên nhảy ra, ta cũng chẳng ngạc nhiên đâu. Ha ha ha…

      Ngược lại với thích thú của chưởng môn phái Thạch Đầu, các vị chưởng môn khác thầm thở dài, họ ngây thơ được như vậy.

      Trần Thái lại :

      – Được rồi! Chúng ta tiếp tục bàn chi tiết quá trình lịch lãm cho các đệ tử sắp tới!

      Mọi người vào vấn đề chính. Chỉ còn Bạch Thiên Lam vẫn suy tư vấn đề về Thiên Nữ, điều nghi vấn biết bao nhiêu năm trong lòng của .
      [​IMG]

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :