1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

[Huyền huyễn] Sư phụ - Cửu Lộ Phi Hương ( Hoàn)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. ThuyThuy0411

      ThuyThuy0411 Well-Known Member

      Bài viết:
      490
      Được thích:
      507
      Chương 4

      Type-er: Phương Hinh & Linh Ngọc

      Lúc lời đồn truyền tới tai ta, ai nấy trong phái Tiên Linh đều biết hết rồi.

      Ta tin.

      Đồng môn trong lớp học chút kiêng dè, truyền tai nhau lời đồn biết nghe được từ đâu về Tiêu Dật Hàn ngay trước mặt ta: “Tháng trước có sư huynh xuống trấn rèn luyện, chính mắt nhìn thấy Tiêu Dật Hàn nhận của nữ xinh đẹp vật, trông giống như là giấy bùa pháp bảo gì đó! Ta cảm thấy hình như Tiêu sư thúc tư thông với quái…”

      Ta bỗng nhớ lại nữ từng gặp mặt lúc Tiêu Dật Hàn đưa ta rèn luyện nhiều năm trước.

      Ta cúi đầu nhìn chồng sách bàn, học hành bao nhiêu năm, lần đầu tiên ta cảm thấy mình ngốc đến mức hiểu lấy chữ.

      Sư tỷ bên cạnh nhìn ta lúc rồi huých cánh tay ta.

      Ta quay đầu nhìn lại, tỷ ấy cất tiếng hỏi: “Muội có phát giác sư phụ muội có gì ổn ?”

      Ta nhìn tỷ ấy lâu: “Sư phụ muội có gì ổn hết.” Ta cơ hồ gằn từng chữ từng câu, “Sư phụ muội tốt lắm, người phải là loại người mà các tỷ .” Ta kiên định bảo vệ , tựa như bảo vệ tín ngưỡng của mình.

      Sư tỷ thấy ta như vậy liền sửng sốt, sư huynh hào hứng nhiều chuyện bên kia lại cười lạnh : “Thúc ấy là sư phụ muội, đương nhiên muội phải bảo vệ thúc ấy. Có điều chuyện tư thông nữ phải muội có là có đâu.”

      Ta vào phái Tiên Linh mười mấy năm, chưa bao giờ xảy ra tranh chấp đôi co với ai, cho dù có khi đối phương muốn tranh luận tới cùng, ta cũng lui bước để đối phương chiếm phần hơn đến mức trở mặt nhau. Ta có cảm giác an toàn bởi vậy muốn đắc tội với bất kì ai, cho dù người đó có quan hệ gì với ta.

      Tuy nhiên thời khắc này, ta tựa như phát huy hết tính cố chấp ương ngạng và nhẫn nhịn mười mấy năm nay của mình, nhìn sư huynh : “Muội có là có.” Ta thẳng: “Các sư huynh ai hiểu sư phụ muội, cớ gì lại nghe được số chuyện đầu đường xó chợ rồi bôi nhọ trưởng bối như vậy?”

      Nghe ta phản bác, sư huynh quả nhiên nổi giận: “Sư huynh chính mắt nhìn thấy thúc ấy giao dịch với nữ, thân là người tu tiên, thấy diệt mà còn tiến hành giao dịch, đây phải tư thông là gì, chẳng lẽ là bôi nhọ à?”

      “Vậy người nào nhìn thấy và thấy ở đâu, vào lúc nào hãy ra , trong sư môn rất nhiều sư huynh, nếu có chuyện này, hà tất che che giấu giấu , để những kẻ vô vị nghe đồn trăm.”

      Sư huynh tựa như bị câu “những kẻ vô vị” của ta đâm vào lòng, lập tức nổi giận đùng đùng, đập bàn : “ ý của muội là ai đây!” Dáng vẻ như muốn đánh nhau.

      Lúc đó ta cũng to gan đến mức sợ đánh nhau với huynh ấy, lòng thầm , cho dù đánh nhau, chuyện này ta cũng tuyệt đối lùi nửa bước.

      Nhưng lúc ta định làm tới, phu tử của lớp học vội vàng chạy lại: “Ầm ĩ chuyện gì vậy?”

      Khoảnh khắc phu tử bước vào cửa, dường như ta nhìn thấy sau cửa lớp học có bóng người quen thuộc cầm bình rượu đứng đó nhìn ta, thân hình độc, ánh mắt thoáng rung động.

      Cơ mà chỉ trong chớp mắt khi phu tử ngang qua trước mặt ta ở đó còn ai, nhanh đến mức cứ như là ta hoa mắt.

      Nhìn thấy phu tử đến, sư huynh tức cuộn cờ dẹp trống, các sư huynh đệ xem náo nhiệt cũng tự tản , phu tử nhìn ta gì, cầm sách bắt đầu lên lớp như thường lệ.

      ràng là ánh nắng của tiên sơn vẫn rải khắp lớp học, tiếng đọc sách vang vang bên tai, mọi thứ xung quanh vẫn rất bình thường, song dường như ta có thể mang máng nghe thấy tiếng thầm to hoà trong tiếng đọc sách của họ, như tơ nhện trói chặt lấy ta, kéo ta xuống vực sâu lạnh lẽo thoát được.

      Tan lớp, ta ngự kiếm mạch quay về tiểu viện.

      Vừa đến tiểu viện, còn chưa bước chân vào nghe bên trong có tiếng quát giận dữ: “Con có biết việc con làm có nghĩa là gì ?”

      Là giọng của sư tổ, kể từ khi Tiêu Dật Hàn nhận ta làm đồ đệ, có tiểu viện độc lập của riêng mình, sư tổ quản thúc nữa, tiếng quát này hệt như tiếng quát ta nghe thấy vào ngày đầu tiên gặp Tiêu Dật Hàn bên vệ đường, chỉ là lúc này giọng sư tổ đượm mấy phần nặng nề trách than mà ta nghe hiểu.

      Ta đứng ngoài viện bước vào, cũng thể bỏ , đành làm kẻ nghe lén, nghe Tiêu Dật Hàn lạnh nhạt : “Con biết qua lại với ma người trong phái Tiên Linh nhất định bàn luận ngừng, nhưng con nhận đồ đệ xuất sư, chuyện của con sư phụ cần lo tới nữa.”

      Dường như những lời ta ban nãy trong lớp hoá thành cú tát mạnh lên mặt ta.

      “Con! Đó mà gọi là nhận đồ đệ à! Chẳng qua con chỉ vì xuất sư nên mới nhận đồ đệ thôi, bao nhiêu năm nay con thử xem con dạy nó được gì?” Sư tổ ràng cũng vô cùng tức giận, “Con có xứng đáng làm sư phụ ?”

      Tiêu Dật Hàn thoáng im lặng: “Có xứng đáng hay cũng sống chung bao nhiêu năm nay rồi, bây giờ con hành như vậy, nếu sư phụ cho rằng con sai, làm nhục đến thanh danh sư môn, vậy sư phụ hãy trục xuất con ra khỏi phái Tiên Linh.”

      Sư tổ nghe vậy lại im lặng, lúc sau ta nghe thấy tiếng thở dài nặng nề, “Mỗi người tự có số mệnh của riêng mình, bây giờ vi sư quản được con nữa, con muốn làm gì làm . Có điều, ngày là thầy, con vĩnh viễn là đồ đệ của ta, ta bao giờ trục xuất con ra khỏi sư môn.”

      Trong viện lại im lặng lâu lâu, sau đó hào quang loé lên, là sư tổ ngự kiếm rời .

      Ta ngây người đứng ở cửa, biết đứng đó bao lâu, đột nhiên cửa viện mở ra, Tiêu Dật Hàn thấy ta đứng ở cửa thoáng im lặng, cũng hỏi ta điều gì cả, chỉ như thường ngày: “Chà, hôm nay về sớm nhỉ.”

      Ta ngẩng đầu hỏi : “Sư phụ xuống núi gặp nữ sao?”

      Tiêu Dật Hàn im lặng rất lâu, lâu đến mức ta tưởng đáp, cuối cùng trả lời: “À, hình như là vậy đó.” rất cợt nhả, đáp rất lơ đãng, tuy nhiên ta vẫn cố chấp hỏi thêm.

      “Là nữ năm xưa đó sao?”

      Tiêu Dật Hàn gật đầu: “Ừm, đúng vậy.”

      Ta chăm chăm nhìn , cũng nhìn ta, mặt còn nở nụ cười biếng nhác như thường ngày nữa, cánh môi khẽ mím của như chồng lên lớp khải giáp, chống đõ những lời chói tai mà ta sắp buột miệng ra trong tưởng tượng của .

      Ta cũng tưởng mình chất vấn , những lời như sư huynh kia hôm nay, chỉ trích tư thông quái, phản bội tiên môn, vậy mà khi ta lên tiếng lại là câu ngay cả ta cũng ngờ tới: “Năm xưa sư phụ nhận con chỉ vì muốn xuất sư thôi sao?”

      Câu này hoàn toàn liên quan đến chuyện mà bọn ta , ta hỏi xong cũng sửng sốt, Tiêu Dật Hàn cũng ngây người, tất cả phòng ngự của lúc này tan biến.

      Miệng ta như liền với tim, bất giác vừa tủi thân vừa cam lòng: “Bởi vì, lúc đó nếu người nhìn thấy bất kì đứa trẻ nào đường đứa bé đó đều có khả năng trở thành đồ đệ của người sao, cho dù phải là con?”

      Ta hiểu ra lúc này đây, chuyện ta quan tâm nhất chính là điều này.

      Mười mấy năm học hành tu luyện, đạo đức lễ nghĩa, thanh quy tiên gia, ra trong lòng ta vẫn địch nổi mong muốn trở thành tồn tại đặc biệt trong lòng Tiêu Dật Hàn.

      Vì đối với ta vô cùng đặc biệt.

      Ta nhìn , cố chấp mong được câu trả lời.

      thu lại tất cả ngạc nhiên và sửng sốt, ngước mắt nhìn núi Tiên Linh bao la ở xa xa, “Đương nhiên phải bất kỳ ai đều được.” thoáng im lặng, khoé môi cong lên, dáng vẻ bất cần: “So với những đứa trẻ khác, con có khả năng theo ta nhất.”

      Ta chỉ cảm thấy ngạt thở trong khoảnh khắc ấy, ngay cả tim cũng ngừng đập.

      Phải, lúc đó ta là ăn mày, còn dùng tiền mua ta.

      Những đứa trẻ khác thể dùng tiền mua được, song ăn mày có thể dùng tiền mua.

      Câu này xuyên thẳng vào tim ta.

      Ta ngây người nhìn khoé môi cong cong của , cả lạnh nhạt bất cần trong mắt . Cảm giác trong tim mình như bị rớt xuống vực sâu, cứ rơi mãi, bị gió lạnh giằng xé, bị hơi lạnh châm chích, sau đó vỡ nát thành đống bùn nhão đỏ tươi.

      Đối với ta, tội thứ hai của Tiêu Dật Hàn chính là là người biết dùng nụ cười để phụ tấm lòng người khác nhất thế gian này.
      B.Cat thích bài này.

    2. ThuyThuy0411

      ThuyThuy0411 Well-Known Member

      Bài viết:
      490
      Được thích:
      507
      Chương 5

      Type-er: Phương Hin

      Nhớ lại tất cả chuyện xưa, tốc độ ngự kiếm của ta bất giác chậm lại, ta vỗ vỗ lên mặt để mình xoa dịu cảm xúc, bây giờ Tiêu Dật Hàn có phụ lòng ta hay còn quan trọng.

      Chỉ cần giết , xoá sỉ nhục này trong đời ta có thể về sư môn nhận đồ đệ, từ nay tạm biệt đơn, hướng tới tương lai tươi đẹp, đệ tử đầy nhà!

      Ta còn miên man suy nghĩ, bất ngờ nhìn thấy hướng Tiêu Dật Hàn vừa nổ ra luồng khí đen, gió từ cú va chạm mang theo ma khí ùa vào mặt.

      Ta giật mình.

      Trăm năm trước, thiên hạ đại loạn vì Ma Tộc Trường Cưu từ Ma giới hoành hành khắp thế gian khiến ma khí lan toả, lòng dân hoang mang, sau đó Ma Tộc Trường Cư bị tiên nhân tiêu diệt, sau khi thông đạo giữa hai giới Nhân - Ma bị phong ấn, quái thế gian tuy vẫn còn song Ma Tộc còn nữa.

      Tuy nhiên giờ nơi này lại toả ra ma khí nồng đậm như vậy, dù giống như phong ấn hai giới Nhân - Ma hoàn toàn bị mở ra, có điều chắc là phong ấn bị thủng lỗ rồi.

      Ta hé mắt nhìn thấy ánh sáng lam chìm dưới ma khí, lòng run lên.

      Lỗ thủng của phong ấn này lẽ nào do… Tiêu Dật Hàn tạo ra?

      Ta vội vàng về phía đó, tới nơi ma khí đậm đặc nhất, nhìn thấy bên dưới có lỗ rỗng tựa như bị người ta đâm thủng, ma khí bên trong trào ra như giếng nước phun, thân hình Tiêu Dật Hàn lơ lửng bên miệng lỗ thủng.

      nhắm mắt đứng đó, miệng niệm quyết, ma khí ngừng ngưng tụ trong lòng bàn tay .

      Ta biết mục đích của là gì, Tiêu Dật Hàn từng phản bội sư môn, lang bạt trong thế gian tám mươi năm, trong thời gian này lại ngừng qua lại với người trong đạo. Ta tin vẫn còn trái tim của người tu đạo.

      Thế nên muốn vá lại phong ấn bị rò rỉ của giới Nhân - Ma, ta phải tự mình ra tay.

      Lúc ta tu tiên thế gian còn Ma Tộc, ta từng nghe phu tử dăm câu, nhưng phu tử hề dạy bọn ta pháp thuật phong ma. Còn ta chỉ biết chút pháp thuật phong ma mà thôi, là do ta học từ trong sách tu tiên mà Tiêu Dật Hàn vứt lại cho ta năm xưa.

      Ta chưa dùng bao giờ, trong lòng ta cũng nắm chắc là chút pháp thuật cỏn con ấy dùng được.

      Tuy nhiên ta còn thời gian để bỏ lỡ, bấm quyết niệm chú theo thủ pháp trong trí nhớ. Nhân lúc Tiêu Dật Hàn chuyên tâm ngưng tụ ma khí, thể phân tâm, ta từ trung đáp thẳng xuống, dùng bàn tay làm lưới, hút hết ma khí tản mát vào lòng bàn tay.

      Ta từng bước tiến gần, lỗ đen mặt đất ngày càng , ma khí sôi trào bị ta dần dần khống chế, đột nhiên nửa đường bỗng dưng có thanh kiếm quét tới, ép ta thoái lui trước khi ta hoàn toàn nắm trọn lỗ đen kia vào lòng bàn tay.

      Ta xoay người, pháp chú trong tay vẫn tiếp tục ngừng, vừa dẫn dụ lỗ đen kéo nó vào lòng bàn tay, vừa lạnh lùng nhìn Tiêu Dật Hàn cũng dùng tay kéo lỗ đen: “Tiêu Dật Hàn, đâm thủng lỗ phong ấn hai giới Nhân - Ma, rốt cuộc ngươi muốn làm gì?”

      “Tiểu đồ đệ.” Dường như Tiêu Dật Hàn vừa cảm thấy buồn cười vừa cảm thấy bất lực, “Cách biệt bảy mươi chín năm, con có thể tu hành lợi hại như vậy, vi sư thấy rất yên lòng, có điều hôm nay con lại tới phá hỏng chuyện của ta, vi sư quả vui.”

      Ai quan tâm ngươi có vui hay chứ!

      nguyên do, ta đương nhiên coi là người xấu, chỉ vì mấy chục năm trước sư chưa từng làm được chuyện tốt nào, khiến ta có ấn tượng tốt đẹp nào cả.

      Ta vận động pháp lực trong người, gắng sức kéo lỗ đen kia về phía mình. Tiêu Dật Hàn cũng hề buông lỏng.

      Lỗ đen xoay chuyển trong trung, hút lực đạo của ta và Tiêu Dật Hàn vào trong, nó kéo ta và Tiêu Dật Hàn, khiến bọn ta ngày càng gần nhau, ngày càng gần nhau, sau đó… tay của ta và chạm vào nhau trong trung.

      tiếng “bốp” vang lên. Lỗ đen biến mất giữa lòng bàn tay của ta và Tiêu Dật Hàn.

      Ma khí xung quanh tan biến. Chỉ là, tay ta và tay Tiêu Dật Hàn…

      Dính chặt vào nhau…

      Chuyện quái quỷ gì đây! Bắt chước Nguyệt Lão nối dây tơ hồng à!

      Tay của ta tiếp xúc với tay của Tiêu Dật Hàn, bất ngờ cảm nhận được nhiệt độ cơ thể , bao nhiêu chuyện xưa cũ ta vốn tưởng quên tựa như hình ảnh chiếc lồng đèn kéo quân lướt qua trong đầu ta, cảnh tượng cùng ta uống rượu lúc , ta kéo Tiêu Dật Hàn say khướt lên giường, đắp chăn cho , và còn…

      Cảnh tượng hôm trước khi rời khỏi núi Tiên Linh, dùng bàn tay ấm nóng nâng mặt ta lên, hôn ta…

      Ta ngoảnh đầu, cố ép hồi ức dừng lại, ta vừa xấu hổ vừa tức tối, giận dữ muốn rút ta ra, khi ta dùng sức kéo tay về cảm thấy nơi lòng bàn tay mình tựa như có sức mạnh hút ta và lại, khó khăn lắm mới tách ra được đôi chút, tiếng gió xung quanh lại nổi lên, ma khí lập tức tràn ra từ giữa lòng bàn tay của ta và Tiêu Dật Hàn.

      Ta giật mình, vội vàng khép lại.

      “Bốp” tiếng, ma khí lại biến mất.

      Ta: “…”

      Tiêu Dật Hàn: “…”

      Sau lúc im lặng kỳ quặc, Tiêu Dật Hàn bật cười: “Xem ra lỗ thủng của phong ấn hai giới Nhân - Ma bị chúng ta tóm trong tay rồi, thể tuỳ tiện buông ra. Tiểu đồ đệ, xem con làm loạn…”

      xong liền xoay lòng bàn tay như kẻ háo sắc, từng ngón tay ngần ngại xuyên qua kẽ tay, mười ngón tay đan vào nhau nắm chặt tay ta kéo ta tới phía trước người , ta loạng choạng, bổ nhào vào lòng . Ta kháng cự đẩy ra, ngẩng đầu nhìn lên, còn cúi đầu nhìn ta, khoảng cách rất gần, hơi thở cũng có thể thổi lay rèm mi.

      Giọng hơi khàn của vang lên đỉnh đầu, “Con muốn xa vi sư đến vậy sao?”

      Vừa mờ ám vừa nguy hiểm.

      Ta bị trêu đến đỏ mặt, sau khi xấu hổ, lửa giận trong lòng bốc lên từng cơn, tức đến mức răng cũng run rẩy: “Tiêu Dật Hàn! Ngươi ngày càng vô sỉ!”

      Tiêu Dật Hàn tựa như giật mình: “Chà! Đồ đệ của ta biết mắng người rồi!”

      “Ta còn biết giết người nữa!” Tay kia của ta cầm kiếm chém lên cổ Tiêu Dật Hàn, nào ngờ chẳng những tránh, mà còn nắm tay ta kéo ta tựa vào lòng xoay vòng, tay kia của ta cũng bị nắm giữ.

      khoá ta lại, đồng thời cũng ôm chặt ta từ phía sau.

      Ta giãy giụa trong lòng , chỉ khống chế pháp lực của ta, nhưng làm chuyện gì khác nữa, cứ như… chỉ định đơn thuần là ôm ta mà thôi.

      “Tiêu Dật Hàn.” Ta vùng vẫy có kết quả nên đành mặc kệ, lạnh giọng , “Rốt cuộc ngươi muốn làm gì?”

      “Tiểu đồ đệ, vi sư bỏ con bao nhiêu năm rồi, rất nhớ con, giờ mượn có gần gũi chút, có gì ổn sao?”

      ổn! Vô cùng ổn!

      Tạm thời chưa quan hệ của bọn ta có phải là sư đồ hay , cho dù là sư đồ cũng đâu có sư phụ nào dùng tư thế này để ôm đồ đệ mình chứ!

      Hơn nữa nếu nhớ , bao nhiêu năm nay sao chẳng về thăm ta lần? Nếu muốn gần gũi , năm xưa cớ gì lại nỡ bỏ . Là ai lúc rời khỏi cửa núi mặc cho ta khóc lóc cầu xin thế nào cũng quay đầu lại?

      Nhớ lại cảnh tượng năm xưa, ta nghiến răng nghiến lợi, giận đến mức toàn thân run rẩy.

      Tiêu Dật Hàn ôm ta, đương nhiên có thể cảm nhận được phẫn nộ của ta, nhưng lại biết liêm sỉ, bật cười khẽ: “Được rồi, trêu con nữa, trêu nữa con sử dụng bản lĩnh với ta mất.”

      Ta ngây người, thuận thế buông ta ra, có điều tay trái của vẫn dính vào tay phải ta, nhìn ánh mắt như thể phải giết cho hả dạ của ta, Tiêu Dật Hàn bật cười: “ giờ lỗ thủng phong ấn hai giới Nhân - Ma nằm trong lòng bàn tay chúng ta, con muốn giết ta cũng phải từ từ, vì chỉ dựa vào sức mình con thể giữ được lỗ thủng này đâu. Nếu ta chết, khí tức đứt đoạn, con bị lỗ thủng phong ấn này nuốt chửng, con cũng chết. Lỗ thủng mở rộng, ma khí tràn lan, tiên môn xử lý kịp thời, Ma Tộc quay lại nhân thế.”

      Ta thầm lẩm bẩm trong lòng vạn lần là phải lấy chúng sinh làm trọng mới đè nén được ý muốn giết : “Rốt cuộc chuyện là thế nào?” Ta hỏi , “Lỗ thủng phong ấn này do ngươi xé rách sao? Ngươi định làm gì?”

      “Ta định mở cửa vào ma giới, nhưng chưa bao giờ muốn mở ở đây.” Tiêu Dật Hàn , “Từ đây về phía tây tám trăm dặm có núi Ngọc Tuyền, núi có nước suối chảy thành đầm, rất trong rất sạch, có thể chặn được trọc khí trong thiên hạ. Ta định mở phong ấn ở đáy đầm Ngọc Tuyền, nào ngờ phong ấn hai giới Nhân - Ma lại biến hoá khôn lường, xuất dị động ở đây.” Tiêu Dật Hàn ngẩng đầu nhìn ta, “Cũng may tiểu đồ đệ của ta đến kịp lúc, nếu giờ vi sư gặp phải khó khăn rồi.”

      rất đơn giản nhàng, song nghĩ kĩ lại, lời vô cùng đáng sợ.

      Nếu hôm nay phải ta đến kịp, góp phần sức khống chế phong ấn, vậy lúc này Tiêu Dật Hàn bị lỗ thủng phong ấn nuốt chửng rồi, lỗ thủng phong ấn này cũng mở rộng mà ai hay biết, Ma Tộc từ lỗ thủng này quay lại thế gian!

      Ta căm hận lườm : “Tốt nhất là ngươi hãy có lý do để dù bất chấp chúng sinh điên đảo cũng phải làm chuyện này. Nếu hôm nay cho dù liều mạng ta cũng phải đưa ngươi về núi Tiên Linh tra xét.”

      Phản bội tiên môn có là gì, tư thông nữ cũng chẳng là gì. Tiêu Dật Hàn muốn làm chuyện mà tất cả tiên môn, thậm chí là quái cũng thể dung thứ. Ma Tộc quay lại nhân thế nhất định khiến sinh linh đồ thán, ai muốn lại trải qua thảm trạng trăm năm trước lần nữa.

      Nghe ta như vậy, Tiêu Dật Hàn lại im lặng, nhìn ta, khoé môi vẫn nở nụ cười, kỳ quặc là nụ cười bỗng dưng trở nên đậm nét bi thương.

      “Đừng úp mở nữa!” Ta mắng , “Bớt ra vẻ cao thâm, có gì .”

      “Haiz. Ta tội nghiệp cho đồ đệ ngốc của ta mà.” Tiêu Dật Hàn , “Con đưa ta về núi Tiên Linh làm gì chứ, lỗ thủng phong ấn vẫn nằm trong lòng bàn tay chúng ta, lẽ nào con định để lỗ thủng này mở ra ở núi Tiên Linh sao? Mấy ông già của núi Tiên Linh chắc là cũng hết rồi phải ? Chẳng còn mấy ai biết thuật Phong ma? giờ nó dán chúng ta lại với nhau, con đối phó nổi nó, người khác cũng đối phó nổi, ngoài nghe theo lời ta con còn làm được gì nữa?”

      Lời tuy rất đáng ăn đòn, nhưng lại là .

      “Đồ đệ ngốc, đáng thương cho con sống bao nhiêu năm nay, sao đầu óc vẫn chẳng nhanh nhẹn chút nào vậy?”

      “…”

      theo ta, tới núi Ngọc Tuyền trước , đặt lỗ thủng này xuống đáy đầm xong rồi chúng ta tính tiếp.”

      Lòng ta ấm ức, có điều nhìn bàn tay ta và Tiêu Dật Hàn dính chặt vào nhau, đành phải vậy thôi.
      B.Cat thích bài này.

    3. ThuyThuy0411

      ThuyThuy0411 Well-Known Member

      Bài viết:
      490
      Được thích:
      507
      Chương 6

      Type-er: Phương Hin

      Ta và Tiêu Dật Hàn cứ vậy nắm tay nhau lên đường.

      ngày ta ngự kiếm bốn năm trăm dặm thành vấn đề, chắc là đối với Tiêu Dật Hàn càng phải là gánh nặng gì, nhưng muốn tới núi Ngọc Tuyền ngoài tám trăm dạm vẫn phải mất hai ngày. Ta nóng lòng giục Tiêu Dật Hàn lên đường ngay hôm nay, vậy mà nhìn sắc trời rồi lười nhác ngáp cái, hôm nay trễ rồi, tạm thời tìm chỗ ngủ đêm, ngày mai hẵng .

      Ta mắng : “Ngự kiếm cũng phải nhìn sắc trời sao? Bao nhiêu năm qua rồi mà bệnh lười triền miên của ngươi chẳng khá lên chút nào.”

      Tiêu Dật Hàn nghe ta vậy cũng giận, cúi đầu thấp, cười mấy tiếng: “Nhưng tính tình ngoan hiền của đồ đệ ta mất hết cả rồi.”

      Trước đây có phải ta ngoan hiền đâu, mà là ta quen nhẫn nhịn, vì là sư phụ của ta, là người ta tôn kính và luôn sợ mất .

      Tiêu Dật Hàn nắm tay ta vào trong rừng cây nhá nhem tối, lúc nhìn trái, lúc liếc phải. Ta biết muốn làm gì, định tiện tay chỉ nơi kêu dừng lại nghỉ ngơi, vì nếu Tiêu Dật Hàn đồng ý, ta cũng làm được gì .

      Tiêu Dật Hàn đặt tay lên môi “suỵt” tiếng rồi đưa tay ra, chuỷ thủ từ eo bay ra, xuyên thẳng qua ngực con gà rừng dốc núi, gà rừng rơi xuống. Tiêu Dật Hàn rất vui, quay đầu nhìn ta chớp mắt: “Tiểu đồ đệ, tối nay chúng ta có thức ăn rồi.”

      Ta lạnh lùng nhìn .

      Nhìn chỉ dùng bàn tay để vặt lông gà, lấy bỏ nội tạng rồi kẹp gà lên nướng lửa, sau đó quay đầu nhìn ta, mắt in ngọn lửa sáng lấp lánh, tựa như đứa trẻ đòi được khen: “Lần ta và con xuống núi lúc trước, chẳng phải con vẫn than trách ta chăm sóc con, để con tự tìm thức ăn sao, giờ chắc là còn trách than nữa đâu nhỉ.”

      Ta chỉ lạnh lùng đáp trả: “Ta kiêng ăn nhiều năm rồi, đụng tới ngũ cốc lương thực, huống chi là đồ mặn.”

      Biết bao nhiêu năm trôi qua, ta tu được tiên thân từ lâu rồi, vậy mà sư phụ này của ta lại chẳng hề hay biết.

      Sau khi nghe ta câu này, đôi mắt lấp lánh ánh lửa của như bị dập tắt, khẽ xìu xuống, quay đầu, nở nụ cười trầm thấp như bất cần, “Ồ, đồ đệ của ta trưởng thành rồi.”

      Ta buồn để ý tới .

      Cuối cùng con gà rừng đó bị Tiêu Dật Hàn lỡ tay nướng cháy, ta và đều ai ăn cả, quả là lãng phí.

      Buổi tối nghỉ ngơi, tay ta và Tiêu Dật Hàn vẫn rời ra được, đề nghị bọn ta ngủ chung, ta chỉ vào gốc cây bên cạnh : “Chúng ta quay lưng vào gốc cây ngủ. Ngươi ngủ bên, ta ngủ bên, tay đặt bên cạnh, buổi tối tỉnh dậy mở mắt ai nhìn thấy nhau, đỡ phải bực mình.”

      Tiêu Dật Hàn nghe vậy nhìn ta, ánh mắt lộ ra cảm xúc như bất lực dở khóc dở cười.

      Ta hiểu, có gì đâu mà bất lực, chia cách bao nhiêu năm gần như cắt đứt quan hệ sư đồ, cư xử như vậy chẳng phải thích hợp lắm sao?

      Cuối cùng Tiêu Dật Hàn vẫn nghe lời ta, bọn ta tìm gốc cây to, ta ngồi bên, ngồi bên, cả hai tựa lưng vào cùng gốc cây, nhưng mỗi người đều quay mặt về khu rừng tối tăm yên tĩnh, bàn tay vẫn nắm lấy nhau được đặt bên cạnh, lặng im thin thít.

      “Tiểu đồ đệ.”

      Trong đêm đen tĩnh mịch ta nghe thấy Tiêu Dật Hàn giọng gọi ta, giọng điệu giống hệt như rất nhiều năm về trước, “Con ở núi Tiên Linh sống có tốt ?”

      Ta đáp, im lặng vờ như ngủ, Tiêu Dật Hàn nghe thấy ta đáp cũng im lặng.

      Ta nhắm mắt, hôm nay ta quả mệt mỏi, sáng mai còn phải ngày đường, cần tranh thủ thời gian nghỉ ngơi. Ta muốn nhanh chút, nhanh hơn chút nữa, dùng tốc độ nhanh nhất để tới núi Ngọc Tuyền, ta rút bàn tay dính chặt với tay Tiêu Dật Hàn ra, muốn cảm nhận được nhiệt độ cơ thể nữa, hơi ấm của luôn khiến ta bực bội bất an.

      Đêm đó ta ngủ rất yên, ta mơ giấc mộng.

      Trong mơ vẫn là tám mươi năm trước, Tiêu Dật Hàn vẫn còn ở núi Tiên Linh, ta vẫn còn là đồ đệ luôn cần mẫn hầu hạ .

      Dẫu rằng với ta, “So với những đứa trẻ khác, con có khả năng theo ta nhất.” Dù tự thừa nhận chuyện mình tư thông nữ, dù cho ta biết nếu ta vẫn theo phải đối đầu với cả núi Tiên Linh, song ta vẫn thể nào rời bỏ tiểu viện có , thể nào rời bỏ .

      Ta lên lớp nữa, ngày nào cũng quét dọn sạch , ở trong tiểu viện nghiên cứu các sách Tiêu Dật Hàn cho ta. Mỗi ngày đều nhìn trời chờ sư phụ quay về, tuy nhiên mỗi lần quay về đều chẳng buồn chào hỏi ta lấy câu nào.

      có thể quay về là an ủi ta lắm rồi.

      Vậy mà ước vọng bé này cuối cùng cũng kết thúc trong lần cuối cùng Tiêu Dật Hàn quay về núi Tiên Linh.

      Hôm đó nửa đêm canh ba, lúc núi Tiên Linh hoàn toàn tĩnh lặng, ngự kiếm trở về, lảo đảo loạng choạng, dáng vẻ luống cuống hơn bất kỳ lần say rượu nào ta từng thấy.

      Ta biết xảy ra chuyện gì, chỉ chăm sóc như thường lệ.

      Ta kéo Tiêu Dật Hàn lên giường, chưa kịp kéo chăn đắp cho Tiêu Dật Hàn bỗng ngồi bật dậy, nhìn ta chăm chú, khoảnh khắc đó tỉnh táo như chưa hề uống rượu.

      “Tiểu đồ đệ.” gọi ta.

      Ta cất tiếng dạ.

      “Người ta ta tư thông nữ, con tin, ta chê con xuất thân ăn mày, con giận, con biết chuyện ta làm là lỗi lầm tày trời, con cũng bỏ .” đưa tay chạm vào má ta, “Tại sao?”

      Nghe vậy, lòng ta thầm hiểu ra, lúc ta tranh chấp với người ta lớp hôm đó, bóng người thấp thoáng ngoài cửa quả nhiên là Tiêu Dật Hàn.

      Ta đáp: “Nhập môn bao lâu con từng với sư phụ, con là người độc, sư phụ cũng vật, cho dù có thế nào con cũng ở bên người.”

      Tiêu Dật Hàn bật cười, rất hay cười, lúc mỉa mai cũng cười, lúc ăn vạ cũng cười, lúc đùa giỡn cũng cười, có điều ta chưa bao giờ thấy nụ cười của như lúc này đây, có ba phần thoả mãn, ba phần bất lực, nhưng nhiều hơn hết là đau khổ thể nên lời.

      “Tiểu đồ đệ.” Tay kia của cũng vuốt mặt ta, “Lẽ nào ta chưa từng với con, đừng dùng đôi mắt của con nhìn ta thế này sao?”

      Ta hiểu, đúng vào lúc này, Tiêu Dật Hàn bỗng nhiên đứng dậy, nâng mặt ta lên, sau đó đặt môi lên môi ta.

      Đôi môi chạm nhau, cảm giác ấm nóng từ cánh môi truyền đến tận tim, rồi như nổ tung trong ngực ta. Ta vừa kinh sợ, hoang mang, vừa ngạc nhiên cực độ, cả người như chết lặng trong thoáng, nhưng chỉ sau giây lát, ta đột nhiên phản ứng lại được, vội đưa tay đẩy ra.

      Chỉ là đẩy được Tiêu Dật Hàn ra.

      ngang ngược bá đạo ôm lấy ta, giữ chặt gáy ta lại, khiến ta thể tránh, thể né, cứ vậy mà xâm chiếm cả tâm trí ta, hương rượu môi khiến đầu óc ta váng vất.

      Ta như người uống say, sau phút giây vùng vẫy ngắn ngủi thể nào kháng cự Tiêu Dật Hàn được nữa.

      Trong khoảnh khắc đó, rất nhiều hình ảnh bao nhiêu năm chung sống với Tiêu Dật Hàn ra trong đầu ta. Nhất thời ta đột nhiên hiểu ra, tại sao lúc xưa sau khi biết tìm nữ kia, trong lòng ta lại chua xót nhiều hơn phẫn nộ, tại sao lúc này ta thà đối đầu với cả thế giới cũng phải ở bên .

      ra đối với sư phụ luôn cợt nhả đứng đắn của mình, ngoài dựa dẫm, ngoài tôn kính, ta còn vấn vương rất nhiều tình mà ngay cả bản thân ta cũng nhìn .

      Ta biết bắt đầu từ lúc nào, có thể là bắt đầu từ ngày đầu tiên nhặt ta về, cũng có thể là từ ngày nào đó khi nhìn thấy nụ cười thoả lòng đắc chí của , cũng có lẽ là bắt đầu từ lúc chắn trước mặt ta lúc xuống núi rèn luyện.

      Song cho dù là bắt đầu từ lúc nào, mãi đến khoảnh khắc khi hôn ta, ta biết, từ lâu ta khắc sâu hình bóng người trước mặt này vào tim, cất chứa sâu thẳm trong tâm trí mình.

      Lưng đau nhói, là Tiêu Dật Hàn đẩy ta lên giường.

      Ta cảm giác được nụ hôn của rơi cổ ta. Ta nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ, lòng rối bời biết phải làm sao, đầu óc mù mờ.

      Mãi đến khi tiếng “keng” giòn giã vang lên, là vật đeo eo Tiêu Dật Hàn rơi xuống đất.

      thanh bẫng nhưng tựa như tiếng chuông sớm mai, thức tỉnh ta và .

      Tiêu Dật Hàn quay đầu nhìn vật dưới đất, cả người đờ ra. Ta cũng nhìn theo ánh mắt , thấy vật dưới đất hơi quen mắt, ta nghĩ kĩ lại. Đây chẳng phải là vật tuỳ thân của nữ mà ta và gặp trong mê trận lúc ra ngoài rèn luyện năm xưa đó sao?

      Lúc đó Tiêu Dật Hàn giật lấy sợi dây chuyền đó cổ nữ…

      Ta nhìn vật đó hồi lâu, quay đầu lại nhìn thấy Tiêu Dật Hàn sửng sốt nhìn ta.

      chỉ nhìn ta, im lặng .

      Ta nhìn thấy mình trong đôi mắt đen tuyền của , vạt áo hé mở, đôi má đỏ bừng, đầu tóc rối bời. Vô cùng mờ ám, hơn nữa ta và có quan hệ sư đồ, như thế này càng trở nên đáng sợ hơn.

      Vẻ mặt cứ như thanh kiếm đâm vào ta, hối hận sao? Hối hận vì mượn men rượu hôn ta? Vì cảm thấy có lỗi với nữ , hay vì cảm thấy có lỗi với đệ tử là ta đây. Thậm chí… trong lòng có lẽ kinh ngạc, vì ta hề phản kháng.

      Ta thể suy nghĩ tiếp tục nữa liền bật dậy, đẩy Tiêu Dật Hàn ra, tung cửa chạy về phòng mình.

      nực cười, những lúc như vậy ta còn nơi nào khác để , vì đời ta chỉ dựa dẫm vào Tiêu Dật Hàn mà sống.

      Ta chỉnh trang lại mình trong phòng rồi ngồi thơ thẩn suốt đêm đến khi trời sáng.

      Sáng hôm sau, ta đè nén tất cả cảm xúc, tuy chuyện này khó mở lời, nhưng vì hôm qua uống quá say nên ta có thể tìm được lý do làm cớ, ta định từ nay về sau chuyện với Tiêu Dật Hàn nữa, ta cũng chẳng thể lời nào với , do đó trời vừa tờ mờ sáng ta vội tìm Tiêu Dật Hàn chuyện.

      Nhưng ta gõ cửa phòng Tiêu Dật Hàn hồi lâu mà bên trong vẫn lặng thinh.

      Lại xuống núi tìm rượu uống rồi sao?

      Ta cụp mắt, đẩy cửa vào phòng, định quét dọn phòng , có điều vừa vào cửa thấy trong phòng được thu dọn sạch , bội kiếm của mang , hồ lô rượu cũng bị mang , bàn chỉ còn lại ngọn nến tắt, đè lên tờ giấy trắng:

      Chuyến này vi sư về nữa, mong tiểu đồ đệ bảo trọng, đừng mong nhớ.

      câu ngắn ngủi, chỉ có mười mấy chữ, tuy nhiên chữ nào cũng đâm vào tim, khiến ta hoa mắt chóng mặt, nhất thời cảm thấy cả thế giới đều đảo lộn.

      Ta biết lúc này Tiêu Dật Hàn ở đâu, cũng biết sau này đâu, ta chỉ dựa vào trực giác, xông thẳng về phía cửa núi, lòng thầm cầu nguyện vô số lần, hi vọng Tiêu Dật Hàn vẫn còn ở đó.

      may mắn, lúc ta tới trước cửa núi vừa khéo nhìn thấy từ biệt sư tổ, lưng đeo tay nải, tay xách hồ lô rượu, mang theo kiếm, mặc áo của phái Tiên Linh, cứ vậy từng bước từng bước xuống bậc thanh dài.

      “Sư phụ!” Ta gần như bổ nhào từ kiếm xuống, đuổi tới bên cạnh Tiêu Dật Hàn, “Sư phụ!”

      Ta đưa tay kéo , lúc ngón tay còn chưa chạm vào cánh tay liền bị kết giới đẩy mạnh ra, ta hề đề phòng, bị kết giới hất ra ba trượng, lưng va vào bậc thềm sau lưng, lăn xuống thêm mấy bậc nữa, khí huyết trong cơ thể nhộn nhạp, tay ta truyền tới đau đớn như xương nứt gãy. Sau khi nhếch nhác đứng dậy, ta còn định đuổi theo nhưng bị sư tổ cản lại.

      Ta ngẩng đầu nhìn lên, sư tổ tóc bạc phơ thở dài lắc đầu: “Nó quyết ý ra . Tiểu đồ tôn, đừng làm mình bị thương nữa.”

      Ta mắt lệ lưng tròng quay đầu nhìn Tiêu Dật Hàn, thấy từng bước từng bước, càng càng xa, phóng khoáng tựa như chút lưu luyến những năm tháng núi Tiên Linh, cũng hề lưu luyến ta dù chỉ thoáng chốc.

      Mãi đến lúc cuối cùng, ta cũng nghẹn ngào : “Sư phụ, con nguyện theo người cùng , người đâu cũng được.” Ta quỳ bậc thềm lê theo mấy bước, gọi , “Con thế nào cũng được, người đối với con thế nào cũng được, người đừng bỏ rơi con!”

      Giọng khản đặc của ta vang vọng khắp đường núi chật hẹp, tựa như tiếng oán quỷ cầu xin: “Người đừng bỏ rơi con.”

      Vậy mà mãi đến khi ta khóc đến mức nhìn thấy gì nữa, Tiêu Dật Hàn vẫn chẳng quay đầu lại.

      cứ vậy biến mất trong tầm mắt ta, mãi đến hôm nay, tám mươi năm, mình ta ở núi Tiên Linh, lẻ loi độc, tu được tiên thân, nhưng cũng luyện được trái tim trống rỗng.
      B.Cat thích bài này.

    4. ThuyThuy0411

      ThuyThuy0411 Well-Known Member

      Bài viết:
      490
      Được thích:
      507
      Chương 7

      Type-er: tieuhala

      “Tiểu đồ đệ… Tiểu đồ đệ?”

      Ta bị ai đó lay động, đột nhiên mở mắt, gương mặt Tiêu Dật Hàn chau mày đập vào mắt ta, tay còn đặt vai ta, thấy ta mở mắt liền hỏi: “Mơ thấy ác mộng à?”

      Ta chớp mắt, cảm thấy có vệt nước lạnh lẽo ươn ướt trượt xuống má, rơi vào miệng.

      Đột nhiên ta tỉnh ra, lập tức chùi nước mắt, thầm cảm thấy mất mặt, ta hất tay Tiêu Dật Hàn ra rồi đứng dậy, tay Tiêu Dật Hàn dính chặt tay ta, cũng đứng dậy, chăm chăm nhìn ta, dáng vẻ như vô cùng quan tâm.

      Nhưng ta lại cảm thấy buồn cười, tội thứ ba của Tiêu Dật Hàn trong lòng ta là, là người bạc tình bạc nghĩa nhất mà ta từng gặp trong đời. Biểu nên xuất mặt nhất chính là vẻ quan tâm này.

      sao.” Ta , “Giờ nào rồi?”

      “Chắc là giờ Dần.”

      “Ngươi nghỉ ngơi xong chưa?”

      Ta hỏi , song ánh mắt lại càn rỡ quan sát mặt ta, thèm đáp lại câu hỏi của ta, “Con mơ thấy ác mộng gì vậy?”

      Đối phó với loại người như Tiêu Dật Hàn, ta đành phải dùng chiêu của , cứ như hề nghe thấy lời : “Nghỉ xong rồi chúng ta lên đường ngay bây giờ .”

      Ta đưa tay lên, buồn để ý tới Tiêu Dật Hàn nữa, ngự kiếm định , nào ngờ Tiêu Dật Hàn kéo tay ta lại, nắm tay ta, “Tiểu đồ đệ, lúc có ta, con ở núi Tiên Linh sống tốt sao?”

      Môi ta khẽ động, suýt chút nữa đè nén được cảm xúc trong lòng, cuối cùng ta cũng nhịn lại, lạnh lùng : “Ngươi hỏi những điều này có ích gì, ngươi chỉ cần biết, giải quyết xong chuyện lỗ thủng phong ấn Nhân-Ma ta vẫn giết ngươi.”

      Tiêu Dật Hàn nghe vậy im lặng.

      Ta rút tay ra khỏi tay , vừa muốn niệm quyết ngự kiếm, bỗng có cơn gió kỳ dị thổi tới. Ta ngây người, ngẩng đầu lên, khoảnh khắc nhìn vào Tiêu Dật Hàn, ta nhìn thấu được ý nghĩ trong mắt .

      khí.

      “Soạt” tiếng, mũi tên xé trung bay tới, ta nghiêng người tránh , vốn tưởng hoàn toàn có vấn đề gì, nào ngờ mũi tên nhọn cách ta quá ba tấc lập tức nổ tung, phân thành vô số mũi kim cắm về phía ta.

      Ta sửng sốt, chỉ trong khoảnh khắc ngây người này, luồng sáng lam lóe lên trước mắt ta, là kết giới của Tiêu Dật Hàn mở ra trước mặt ta, chặn hết tất cả những mũi kim kia bên ngoài.

      Tiêu Dật Hàn kéo ta ra sau lưng , đứng chắn trước mặt ta.

      Sống lưng vẫn thẳng tắp, hề khác biệt so với lúc giúp ta chắn gió của nữ nhiều năm về trước.

      Ta thất thần trong thoáng chốc, đến khi tỉnh lại lập tức : “ cần ngươi giúp, ta tự giải quyết được.” Ta muốn bước lên phía trước, nhưng Tiêu Dật Hàn lại khống chế tay ta, bắt ta ở sau lưng .

      “Ta đâu có giúp con, nhằm vào ta mà.” , “Con ở yên đó .”

      vậy nên ta cũng tiện ra tay, nếu ta đứng phía trước che lại giống như ta muốn giúp vậy.

      Sau đợt tên vừa rồi, trong rừng còn động tĩnh nào, ta nhìn quanh, Tiêu Dật Hàn lại vội, thản nhiên chờ lúc rồi cao giọng : “Các ngươi ra tay đến lượt ta nhé.”

      xong, trong tay hiển hào quang, ngưng tụ thành Hàn Sương trường kiếm, vạch cái như rất tùy tiện, chỉ thấy mũi kiếm vẽ nên đường cong như mảnh trăng non trong bóng tối, quét về phía khu rừng đen kịt phía trước, những nơi qua, ánh sáng lam dễ dàng chém gãy tất cả cây cối trong khu rừng rậm rạp, trong tiếng ầm ì còn xen lẫn tiếng kêu la thảm thiết của những kẻ đánh lén.

      Ánh sáng lam tắt , toàn bộ cây cối trong rừng đều gãy đổ, các quái đánh lén còn chỗ nấp, có kẻ ngã xuống đất, có kẻ miễn cưỡng chống người gượng đứng tại chỗ.

      Ta đứng sau lưng Tiêu Dật Hàn, ngây người nhìn .

      Chả trách bao nhiêu năm qua dù ta mời biết bao kẻ ám sát cũng thể nào giết được Tiêu Dật Hàn, so với trước đây, tu vi nay của biết cao hơn bao nhiêu rồi.

      Tiêu Dật Hàn về phía quái gần nhất, ta cũng bị ép cùng , quái nằm dưới đất thể động đậy, Tiêu Dật Hàn dùng mũi chân đá y phục ra, nhìn thấy lệnh bài eo , nhướng mày : “Lại là các ngươi.”

      Ta nhìn lệnh bài kia cũng sửng sốt: “Là các ngươi sao?” Ta buột miệng , “Chẳng phải nhiệm vụ kết thúc rồi sao?”

      Tiêu Dật Hàn quay đầu nhìn ta: “Nhiệm vụ gì?”

      “…”

      Ta nhìn thẳng vào mắt Tiêu Dật Hàn thoáng suy nghĩ, cảm thấy dù thế nào nữa ta cũng nên cho biết ý định của ta bấy lâu nay, cho biết những chuyện này cũng đâu có gì to tát lắm. Ta thản nhiên : “Ta thuê tổ chức ám sát, trả tiền cho họ tới giết ngươi.”

      “Ha!” Tiêu Dật Hàn thể tin nổi bật cười, tiếp đó im lặng lâu, “Tiểu đồ đệ, đúng là con hận ta thấu xương.”

      ràng câu nào cũng mang giọng điệu đùa cợt, lúc Tiêu Dật Hàn câu này lại quay đầu , để ta nhìn thấy vẻ mặt .

      Đương nhiên, ra ta cũng quan tâm lúc này có vẻ mặt gì, ta đá đá chân quái dưới đất, nhíu mày hỏi: “Lúc ta treo thưởng chưa từng nghe tổ chức của các ngươi thuê quái làm việc, , tổ chức của các ngươi rốt cuộc là thế nào?”

      Ta là người tu tiên, tuy thuê tổ chức ám sát song vẫn giữ gìn quy tắc của người tu tiên, tuyệt đối tìm quái làm việc. Mà tổ chức ám sát kia cũng do tiên môn cầm đầu, chưa bao giờ nghe trong số họ còn có cả quái.

      Có điều ta vừa hỏi xong thấy quái kia biết cắn vật gì trong miệng, nuốt xuống rồi ngoẹo đầu, thất khiếu chảy máu, tự vẫn chết .

      Ta ngẩng đầu nhìn lên, các quái vừa rồi còn đứng hoặc nằm bên kia, lúc này đều uống thuốc độc tự vẫn.

      Bảo mật nghiêm ngặt đến vật sao? hề giống tổ chức ám sát bình thường chút nào.

      Ta quay đầu nhìn, thấy Tiêu Dật Hàn cũng chau mày, ngoảnh sang nhìn ta: “E là chúng ta phải nhanh chóng tới núi Ngọc Tuyền thôi.”

      chậm trễ nữa, ta và Tiêu Dật Hàn lập tức ngự kiếm lên đường, tốc độ của ta dù sao cũng kém chút, ta cố gắng đuổi theo , cuối cùng Tiêu Dật Hàn liếc nhìn rồi đưa tay kéo ta lên kiếm .

      Ta đẩy ra, lại nghiêm túc : “Như vậy nhanh hơn.”

      Phải. Đúng là nhanh hơn ta đoạn.

      Ta lại thầm lẩm bẩm vạn lần trong lòng rằng, lấy chúng sinh làm trọng, nhẫn nhịn tiếp xúc với .

      Cơ thể ta và cứ dính vào nhau, im lặng lên đường, trời ngoài mây ra có gì cả, ta cảm thấy ngượng nghịu, với : “Tổ chức ám sát vừa rồi ta chỉ thuê họ lần, lần đầu thành công ta liền hủy bỏ nhiệm vụ, tự mình xuống núi. Lần thứ hai này ta biết tại sao họ lại tới, ngươi hãy tự ngẫm lại hành vi của mình gần đây .”

      “Ta biết tại sao chúng tới.” Tiêu Dật Hàn khẳng định đáp.

      Ta quay đầu nhìn : “Rốt cuộc ngươi làm gì khi rời khỏi tiên môn?”

      im lặng đáp, trong lúc ta tưởng rằng vốn đáp, lại : “Ta muốn ma giới tìm người thân của ta.”

      Đáp án này hoàn toàn ngoài dự liệu của ta, ta chưa bao giờ biết Tiêu Dật Hàn còn có người thân, các sư tổ cũng chưa bao giờ nhắc với ta. Đúng rồi, về chuyện của Tiêu Dật Hàn, các tiền bối trong tiên môn đều cố ý im lặng .

      “Người thân của ngươi là ai, vì sao lại ở ma giới?”

      Tiêu Dật Hàn thoáng im lặng, hiển nhiên muốn đáp vấn đề này, lãng tránh sang chuyện khác, “Tổ chức sát thủ con thuê này có quan hệ chặt chẽ với ma giới. Trăm năm trước tuy lập phong ấn hai giới Nhân-Ma, nhưng ma giới vẫn còn dư nghiệt tồn tại thế gian, chúng che giấu thân phận, chờ thời cơ hành động, vẫn luôn tìm kiếm sơ hở để mở phong ấn quay lại nhân thế.”

      “Người của tổ chức con mời là số kẻ tu đạo bỏ trốn, chúng tới giết ta thành, ta bắt được số kẻ tham sống, sau khi tra hỏi mới biết tổ chức này vẫn luôn làm việc cho dư nghiệt của Ma Tộc. Chúng vẫn luôn tìm kiếm điểm yếu của phong ấn hai giới, ta tìm được manh mối chỗ chúng, nắm được thời gian và địa điểm gần điểm yếu nhất phong ấn xuất , mở ra thông đạo hai giới trước chúng bước. Tuy phong ấn hai giới chỉ thủng lỗ, nhưng sức mạnh to lớn, nhất thời ta khống chế được nên mới khiến ma khí tràn ra.” Tiêu Dật Hàn lắc đầu nhìn ta, “Đồ đệ giỏi, cũng may con tới kịp thời.”

      vậy ta vô tình giúp việc, để tìm được lỗ thủng phong ấn sao…

      “Có lẽ chúng phát giác được ma khí lan tỏa nên đợi đến tối nay tìm tới.”

      Ta cúi đầu nhìn bàn tay ta và Tiêu Dật Hàn nắm chặt: “Sau khi đặt lỗ thủng xuống đáy đầm Ngọc Tuyền, ngươi định thế nào? thẳng tới ma giới sao?”

      Tiêu Dật Hàn đáp.

      Suốt đoạn đường tiếp theo, ta và đều , mỗi người suy nghĩ.

      Tiêu Dật Hàn ngự kiếm rất nhanh, đến nửa đêm tới bên đầm Ngọc Tuyền, nhanh hơn dự liệu của ta nửa ngày.

      Bàn tay dính chặt của ta và cùng đặt vào đầm nước, Tiêu Dật Hàn nhắm mắt niệm chú, ta chỉ cảm thấy lực hút trong lòng bàn tay mình và Tiêu Dật Hàn dần , khí đen chầm chậm thấm vào trong nước, tản ra mà giống như là ngưng tụ lại, dần dần tụ thành hình tròn dưới đáy đầm. Vẫn là lỗ thủng đen sì ta nhìn thấy hôm trước, song có ma khí trào ra, đầm nước vẫn trong vắt.

      Quả nhiên y như Tiêu Dật Hàn , nước đầm Ngọc Tuyền này áp chế được ma khí.

      Tay ta và Tiêu Dật Hàn cuối cùng cũng thôi dính chặt, rút tay ra, lòng bàn tay ta liền bị nước đầm lạnh thấu xương xâm nhập.

      nhìn ta cười : “Được rồi, tiểu đồ đệ, con có thể rồi.”

      Ta lời, rút kiếm ra khỏi vỏ: “Giết ngươi xong tự nhiên ta .” Ta , “Ở núi Tiên Linh bao nhiêu năm chưa hề nghe thấy ngươi có người thân, chẳng qua ngươi chỉ muốn dối gạt ta mà thôi. Lỗ thủng phong ấn ở đây, ta để bất kì ai qua lỗ thủng này.”

      Ai biết mục đích Tiêu Dật Hàn tới ma giới là gì. Người này làm việc gì cũng đều ngang ngược tùy tiện, ta thể yên tâm.

      Tiêu Dật Hàn nghe thấy lời ta lại cười như vui vẻ hơn, bước tới phía trước bước, kề ngực lên mũi kiếm của ta: “Tiểu đồ đệ, ta con giết ta, con có tin ?”
      B.Cat thích bài này.

    5. ThuyThuy0411

      ThuyThuy0411 Well-Known Member

      Bài viết:
      490
      Được thích:
      507
      Chương 8

      Type- er: tieuhala

      giết ?

      Ta cười lạnh, “Vậy cứ thử xem.”

      Ta vung kiếm tấn công , thân hình Tiêu Dật Hàn lóe lên, trong chớp mắt dịch ra sau lưng ta, chộp lấy tay ta cười khẽ: “Làm gì có sát thủ nào ngay từ đầu mục đích của mình, chẳng qua cuối cùng con tìm được lý do thuyết phục mình tới gặp sư phụ thôi.”

      “Ăn bừa bãi!” Ta mắng , tức xoay người vung kiếm, ta bị điểm huyệt đạo cánh tay, nhất thời cả cánh tay như bị sét đánh trúng, trường kiếm vuột khỏi tay, ta loạng choạng về phía trước, Tiêu Dật Hàn thuận thế đỡ lấy ta, ôm ta vào lòng, bàn tay của đột nhiên vuốt lên mặt ta.

      Tư thế này quá đỗi quen thuộc, trong thời gian rất dài hầu như đêm nào cũng xuất trong ác mộng của ta, ta muốn đẩy ra nhưng lại có sức, nâng mặt ta, nụ cười khóe môi vương nét bất lực: “Tiểu đồ đệ, con đừng phá nữa, ta hứa với con, chờ sau khi ta đẩy lùi ma khí xong, ta ở mãi bên con, bỏ rơi con nữa, có được ?”

      Có được ?

      Giờ khắc này, tình cảnh này, cách biệt tám mươi năm, với ta lời như vậy! biết ngại mà hỏi ta «có được ?"

      được!” Ta cao giọng hét lên, tất cả sức mạnh trong cơ thể bộc phát, căm hận đẩy ra, ta lui về phía sau, loạng choạng ngã xuống đất.

      “Tám mươi năm trước ta gào khóc kêu ngươi đừng bỏ rơi ta, ngươi lại bỏ lời. Còn bây giờ, cuối cùng ta cũng có thể để tâm đến việc bị ngươi bỏ rơi nữa, ngươi lại vô cùng đơn giản nhàng, kêu ta lại đón nhận ngươi? Dựa vào cái gì?”

      Ta trừng : “ Bao nhiêu năm nay, lúc ta bị đồng môn bài xích ngươi ở đâu? Lúc ta ngày ngày ở trong tiểu viện núi chờ ngươi về ngươi ở đâu? Sau khi ngươi , ta bị đồng môn lập và bắt nạt, nếu phải sư tổ thấy ta tội nghiệp, chăm sóc cho ta, e rằng ngay cả tiên thân ta cũng tu được. Sư tổ tiên du, ta mình đứng đỉnh Tiên Linh, mười năm mình, ba mươi, bốn mươi, năm mươi năm! Năm nào cũng độc mình, lâu như vậy rồi, ngươi lại hề ngại ngần bảo ta ở bên ngươi sao?”

      Ta cười lạnh: “Ngươi lấy đâu ra mặt mũi mà câu này?”

      Ánh mắt Tiêu Dật Hàn khẽ động.

      “Bao nhiêu năm nay ngươi tiếp xúc với quái, qua lại với nữ, tin ngươi sống vui vẻ dưới núi thế nào đều truyền về núi. Nhờ phúc của ngươi, năm này qua năm nọ, ta vì ngươi mà bị chê bai, ta có sư huynh đệ, cũng nhận được đồ đệ. Ngươi có biết độc là gì ? Có ngày ta tỉnh lại đỉnh núi đầy gió tuyết, phát tuyết đọng vai ta còn dày hơn đá, ta nghĩ chắc là ta ngồi đến hóa thạch cũng ai để ý đến ta.”

      Ta nhìn : “Ngươi hỏi ta bao nhiêu năm nay sống có tốt ? Ta cho ngươi biết, chờ ngươi chết ta mới có tư cách sống tốt quãng đời còn lại.”

      hết tràng, đầm Ngọc Tuyền vẫn tĩnh lặng, ta cúi đầu nhìn xuống đất, bỗng nhiên cảm thấy mình ngốc nghếch vô cùng, tại sao lại những lời này trước mặt Tiêu Dật Hàn, cứ như cầu xin được thương hại vậy.

      Ta nhặt kiếm rơi bên cạnh lên, biết hôm nay mình làm gì được , định dằn mặt mấy lời nào ngờ Tiêu Dật Hàn lại lên tiếng: “Nếu vậy con giết ta .”

      rất dứt khoát và quả quyết.

      Ta ngước đầu nhìn .

      Mặt trăng trời in bóng trong đầm nước, ánh sáng bàng bạc chiếu lên người ta và .

      lặp lại: “Nếu có thể khiến con dễ chịu hơn, vậy mạng này giao cho con.”

      Ta phì cười: “Tiêu Dật Hàn, ngươi tưởng ta dám lấy mạng ngươi sao?” Vừa dứt lời, ta nâng kiếm về phía trước, lưỡi kiếm mang theo pháp lực, Tiêu Dật Hàn cứ như hề phòng bị, để mặc kiếm của ta đâm xuyên tim !

      Mũi kiếm của ta đâm rách ngực , xé rách y phục và da thịt , máu tươi chảy ra, Tiêu Dật Hàn quả hề tránh né.

      nhìn ta, mặt vẫn treo nụ cười cợt nhả, tựa như thoáng nghiêm túc đứng đắn vừa rồi chỉ là ảo giác, “Tiểu đồ đệ, chém đầu cũng chỉ chém dao thôi, con lấy ta làm thịt mài dao đó sao?”

      Bàn tay nắm đốc kiếm của ta khẽ run, nhìn máu chảy ra ngực , bỗng dưng ta phát mình thể nào ra tay giết được.

      Ta suy nghĩ biết bao năm nay, suy nghĩ biết bao lần, vậy mà khi ngày này đến, Tiêu Dật Hàn đứng trước mặt ta, để mặc ta giết , nực cười là ta lại… thể ra tay.

      Lúc này ta mới biết, ta thể giết Tiêu Dật Hàn, phải vì ta giỏi bằng , mà vì ta thể nào ra tay giết được.

      Dù là lúc này đây, ta cũng nỡ.

      Ta nghiến răng, căm hận bản thân mình chẳng ra gì!

      Ta rút kiếm ta khỏi ngực . Vết thương da thịt đối với Tiêu Dật Hàn vốn chẳng là gì, , ta cũng lặng thinh. Tựa như cả hai đều có thể im lặng đứng mãi như thế này đến thiên trường địa cửu.

      Nhưng như ta nghĩ, giọng bất ngờ vang lên phá vỡ yên lặng này.

      “Ôi, nô gia nhận được tin của đại nhân vội vàng tới đây như đầu thai ấy, mệt chết nô gia rồi.” nữ nhân có giọng kiều, dáng vẻ mị chui ra từ rừng cây.

      Ta quay đầu nhìn lại. Chính là nữ nhiều năm về trước.

      Dung mạo hề thay đổi, nhìn vẫn mê hoặc lòng người. Có điều tại ta còn dễ dàng bị mê hoặc như lúc .

      nữ nhìn thấy kiếm tay ta dính máu, thấy ngực Tiêu Dật Hàn bị đâm, lập tức ngây người: “Ôi, đại nhân… “ ta vội tới bên cạnh Tiêu Dật Hàn, “Hôm qua trong thư ngài , hôm nay lúc ta tới ngài nhất định đuổi đồ đệ mình rồi, sao lại ra nông nỗi này.”

      Tiêu Dật Hàn đáp.

      Ta lạnh lùng nhìn họ, lòng cũng hiểu ra, quả nhiên vẫn còn liên hệ với ta. Ta còn làm gì được nữa đây, vì ta thể giết được Tiêu Dật Hàn.

      Ta vô cùng thất vọng về bản thân, cảm thấy Tiêu Dật Hàn thích làm gì làm , ta muốn có quan hệ gì với nữa.

      Ta xoay người bỏ , ngay cả sức sử dụng thuật Ngự Kiếm cũng còn, giống như hôm đó Tiêu Dật Hàn rời khỏi núi Tiên Linh, từng bước từng bước, từ từ xa. Vì ta biết, nếu lúc này ta ngự kiếm có thể phân tâm mà rơi xuống đất, trở thành trò cười…

      Ta trong núi Ngọc Tuyền hết ngày đêm cũng chưa ra ngoài được.

      Lúc Tiêu Dật Hàn từ ngoài tám trăm dặm ngự kiếm tới đây chỉ mất ngày đêm, còn ta vô dụng đến mức ngay cả bước cũng chậm chạp.

      Ta nhóm lửa trong rừng, ngồi ngây người trước đống lửa, suy nghĩ xem sau này mình phải làm thế nào.

      Nếu giết Tiêu Dật Hàn, dường như trong đời ta còn mục đích nào khác nữa. Trở về núi Tiên Linh sao, ở đó tịch, về đó cũng có ý nghĩa gì, nếu ở lại trần thế sao? Mẹ nó chứ, ta tu được tiên thân, ngay cả chờ chết cũng chờ nổi.

      Ta ảo não ném thanh củi vào đống lửa. lúc buồn chán nhất, bầu trời bỗng ùa tới luồng khí, dường như có thể thổi tắt đống lửa của ta.

      Ta cũng buồn đếm xỉa quái đến là ai, chỉ nghĩ nếu quái này muốn tìm ta đánh trận cũng tốt, vì ta có chuyện gì làm cả. Trong lúc nản lòng thoái chí, quái kia chộp lấy cánh tay ta, kéo ta đứng lên, ta nhìn lại, trước mặt ta chính là nữ kia.

      Có điều lúc này người ta đầy máu, thảm hại hơn hôm qua rất nhiều.

      “Ôi, tiên cứu mạng!” ta hét lên với ta, “ mau cứu sư phụ , ngài ấy sắp chết rồi!”

      Nghe thấy lời này, đầu óc tĩnh mịch ngày của ta bỗng như bị thức tỉnh, ta quan sát người trước mặt mình lượt, nhìn thấy nước mắt mặt ta lã chã rơi: “Nếu sư phụ chết , thế gian này gặp đại họa!”

      “Chuyện là thế nào?” Ta hỏi.

      ta tóm tay ta: “Chúng ta vừa vừa !”

      đường nữ cho ta biết, đích thực Tiêu Dật Hàn có ca ca, hơn nữa ca ca còn rất nổi danh, chính là vị đại tiên nhân trăm năm trước lấy máu tế phong ấn hai giới Nhân-Ma khiến hai giới tách biệt ràng, giúp nhân giới tìm lại được bình yên.

      Nghe thấy cái tên này, ta sửng sốt: “Chưa hề có ai cho ta biết, Tiêu Dật Hàn cũng chưa bao giờ nhắc tới.”

      “Đương nhiên ngài ấy nhắc rồi, người chết là ca ca ruột của ngài ấy, hơn nữa còn chết thay ngài ấy, vô duyên vô cớ ngài ấy nhắc tới chuyện này với người khác, vạch vết sẹo của mình ra làm gì.”

      “Ca ca chết thay ?”

      “Ừm, ra thế hệ đời sau rất nhiều người biết, năm xưa có hai tiên nhân đối kháng với Ma Tộc Trường Cửu, là Tiêu Dật Hàn đại nhân, hai là ca ca của ngài ấy.”

      Ta nghe vậy lại sửng sốt, trước đây Tiêu Dật Hàn lợi hại đến mức đó rồi sao?

      “Hơn trăm năm trước, Ma Tộc Trường Cửu tìm được chỗ yếu nhất của phong ấn hai giới Nhân-Ma, mở lỗ phong ấn, xâm nhập nhân giới với quy mô lớn. Tiêu gia đời đời kế thừa thuật Phong Ma, có điều đến đời phụ thân Tiêu Dật Hàn, vì lâu gặp Ma Tộc nên họ ít tu luyện, chỉ trong đêm Tiêu gia bị Ma Tộc Trường Cửu tắm máu. Tiêu Dật Hàn và ca ca ngài ấy may mắn thoát được, sau đó được người phái Tiên Linh thu nhận, hai huynh đệ ở phái Tiên Linh khổ luyện thuật Phong Ma của gia tộc. Tiêu đại nhân thông minh từ , học hành tiến bộ thần tốc, ca ca của ngài ấy lại kém hơn chút.”

      nữ thở dài: “Lúc họ giết Tộc trưởng Ma Tộc Trường Cửu, muốn phong ấn hai giới Nhân-Ma, vì Tiêu đại nhân và ca ca ngài ấy đều bị thương nên họ còn sức lực để phong ấn. Chỉ có cách trong hai người phải lấy máu thịt để tế. Tiêu đại nhân vốn định hy sinh, ngờ ca ca ngài ấy lại đẩy ngài ấy ra, dùng thân mình tế phong ấn. Tình hình lúc đó nếu Tiêu đại nhân liều mạng cũng có thể cứu được ca ca ngài ấy, ngài ấy cũng định làm như vậy. Nhưng người của phái Tiên Linh dám để ngài ấy mạo hiểm nên cản lại, vì có Tiêu đại nhân ai bảo vệ phong ấn, nếu sau này phong ấn bị rách còn ai có đủ năng lực để chữa trị.”

      Ta im lặng.

      Thế nên từ sau đại chiến đó, Tiêu Dật Hàn uống rượu sống qua ngày, cũng buồn để ý tới các trưởng bối phái Tiên Linh. Các trưởng bối vì hổ thẹn với nên cũng im lặng nhắc tới chuyện quá khứ nữa sao?

      “Chín mươi năm trước, dư nghiệt của Ma Tộc ở nhân giới tìm Tộc bọn ta, tìm được xương của tiên nhân tế phong ấn lúc đó, chính là xương của ca ca Tiêu đại nhân. Còn là tiên nhân đó dùng máu tế phong ấn là để vá lại phong ấn, cũng khiến phong ấn có điểm yếu, chỉ cần có xương này là có thể xé thủng phong ấn, đến lúc đó Ma Tộc quay lại Nhân giới cũng hậu đãi Tộc ta. Khi ấy các trưởng lão thống lĩnh Tộc đồng ý nên bắt đầu trợ giúp Ma Tộc. Cuối cùng mất hết mười năm mới tìm được lỗ thủng phong ấn hai giới Nhân-Ma, đưa xương này tới ma giới.”

      “Chuyện này được giao cho ta làm, lỗ thủng đó mọi người dễ gì mới rạch ra được chút, bên trong bốc ra ma khí ngút trời, cây cối xung quanh lập tức khô héo, lòng ta run sợ, có hơi hối hận, cảm thấy chuyện này đối với Tộc chưa chắc là chuyện tốt. Ta đột ngột đổi ý, muốn mang xương kia , song cuối cùng chỉ cướp được sợi dây chuyền khảm trong xương, còn bị đánh trọng thương. Sau đó ta tìm được khu rừng vắng vẻ, bày mê trận dưỡng thương, đó cũng là lần đầu tiên ta gặp đại nhân, à đúng rồi, lúc đó cũng có mặt.”

      Ta chợt hiểu, ra sợi dây chuyền lúc đó, sợi dây chuyền Tiêu Dật Hàn vẫn giữ bên người chính là di vật của ca ca .
      B.Cat thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :