1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

[Huyền huyễn] Sư phụ - Cửu Lộ Phi Hương ( Hoàn)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. ThuyThuy0411

      ThuyThuy0411 Well-Known Member

      Bài viết:
      490
      Được thích:
      507
      Chương 5

      Type-er: Phương Hin

      Trước khi Thanh Hàn bái làm môn hạ của ta, có kẻ thù, chuyện này ta chưa bao giờ quên, mà ta cũng chưa khi nào hỏi Thanh Hàn tình hình cụ thể là ra sao.

      Vì theo ta thấy, trở thành đệ tử của ta, tự nhiên vạch ranh giới với phân tranh bên ngoài, hận tình thù của đám tiểu bối bên ngoài, ở chỗ ta đều đáng là gì cả, đáng để ta nhìn tới.

      Lúc Thanh Hàn bái sư cũng cam đoan với ta, từ nay về sau vứt hết chuyện xưa. Ta tin tưởng, đương nhiên tra hỏi quá khứ của nữa. Bất luận trước đây là lưu manh hay vương tôn quý tộc, trong mắt ta, sinh mạng của bắt đầu từ khoảnh khắc ta cứu .

      Nhưng đáng tiếc, Thanh Hàn… lại cho là vậy.

      Đến giờ ta vẫn nhớ hôm đó trời u, ta lim dim nằm ngủ, bỗng nghe Thanh Hàn dùng Thiên Lý Truyền gọi ta: “Sư phụ, Kính Hồ có .”

      Ta lập tức giật mình, nhảy từ giường xuống, Kính Hồ có mà ta lại hề phát giác! Thiết nghĩ nhất định là đại quái. Thanh Hàn chưa bao giờ dùng Thiên Lý Truyền cấp thiết như vậy, nhất định bị bắt!

      Ta quyết đoán tức tốc, mở phong ấn lấy ra Lệ Thủy kiếm kể từ sau khi rời khỏi chiến trường chưa từng dùng tới, thanh kiếm này bầu bạn với ta mấy ngàn năm, đối với ta nó chính là lão chiến hữu, cùng ta trải qua những năm tháng huy hoàng trong quá khứ.

      Ta vội vã tới Kính Hồ, song hề có “đại quái” chờ ta như tưởng tượng. Mà là Thanh Hàn, bày trận Kính Hồ lẳng lặng đợi ta.

      Ta đâm đầu vào lưới như kẻ ngốc.

      Ta dốc hết sức phá giải pháp trận, có điều lại còn sức lực giao tranh với , mặc thi Định Thân chú lên người, ta đứng Kính Hồ, giương mắt nhìn đoạt Lệ Thủy kiếm trong tay.

      Khóe môi ta run run, nổi trận lôi đình.

      Thanh Hàn quỳ trước mặt ta, dập đầu ba cái mạnh, mặt hồ kết băng dày cũng nứt ra, trước khi ngẩng đầu, hai tay siết chặt thành quyền, dường như nhẫn nhịn cảm xúc dâng trào, khi đứng dậy, mặt hoàn toàn có biểu gì, quyết tuyệt quay người bỏ .

      Từ đầu tới cuối vứt lại chữ, còn ta còn lời nào để . Ta cứu Kính Hồ về, lại phản bội ta Kính Hồ, đúng là vòng luân hồi rất đỗi nực cười và hết sức mỉa mai.

      Mãi đến hôm nay, ta vẫn hình dung được cảm giác lòng mình lúc đó, chỉ có ý nghĩ vô cùng ràng, lúc trước tiểu tử này : tuyệt đối từ mà biệt với ta…

      Hay lắm, làm được rồi, dùng cách thức đánh bại ta để cho ta biết, phải , quay đầu lại, hề lưu luyến.

      Ta chịu nổi kích động như vậy, trong lúc nóng giận, sau khi phá giải thuật Định Thân, ta ra khỏi núi Vụ Ái nhiều năm chưa từng rời khỏi, thề bắt tên nghiệt đồ này về núi, đánh vào mông bảy bảy bốn mươi chín cái đau!

      Ta cũng ngờ, lúc ta tìm được tên nghiệt đồ này trong tam giới mênh mông lại là bờ Ma Uyên của Ma giới.

      Ở đó, còn hình bóng Thanh Hàn nữa, tiểu Ma Tộc bị ta bắt vẻ mặt đau khổ cho ta biết, nghiệt đồ kia cùng Lệ Thân vương Ma Tộc rơi xuống Ma Uyên, đồng quy vu tận.

      Có thể nào ta cũng ngờ cách biệt ở Kính Hồ lại là lần cuối. ta càng ngờ đồ đệ này là con trai của Lệ Thân vương ma giới và tiên tử, Lệ Thân vương từ giam lỏng cùng mẫu thân, sau khi mẫu thân uất ức qua đời xông ra ngoài.

      Điều ta thể ngờ nhất là, khi đứng vách núi Ma Uyên, ta còn trách phản bội ta, trách mang theo Lệ Thủy kiếm rơi xuống Ma Uyên, thậm chí cũng muốn đánh vào mông nữa… Ta chỉ trách trước khi làm những chuyện này tại sao chờ ta tới…

      Tại sao chờ ta tới… chết. Dễ dàng đánh mất tính mạng của mình như vậy.

      Ta về núi Vụ Ái mà ở lại bên cạnh Ma Uyên.

      Người Ma Tộc có ý kiến với ta rất nhiều, trong triều đình ma giới vì ta mà ầm ĩ dứt, chúng cho rằng Thần nữ ở lại ma giới ràng là khiêu chiến tôn nghiêm Ma Tộc. Bọn chúng uy hiếp thiên giới, ta khiêu khích Ma Tộc, ý đồ muốn khơi dậy chiến tranh giữa hai giới.

      Thế nên thiên giới hốt hoảng, phái người tới khuyên ta về núi Vụ Ái, họ : “Đồ đệ của người quay về được nữa đâu, có ai biết dưới Ma Uyên lệ khí hoành hành, cho dù là Thần nữ xuống đó cũng quay về được!”

      Ta biết này, ngàn năm trước, Ma Vương chìm xuống Ma Uyên, còn xuất thế gian nữa. Cho dù khi ta mạnh mẽ nhất ta cũng đấu lại Ma Vương, đừng chi giờ. Bởi vậy ta cũng tự biết, mình rơi xuống Ma Uyên lên được, đừng là… Thanh Hàn. Tuy nhiên ta lại định đếm xỉa tới kẻ nào cả.

      Họ lại tậm tình khuyên bảo: “Người giữ tôn nghiêm cho ma giới cũng đành, dù sao cũng phải nể mặt thiên giới chứ, ngoan ngoãn về nhé Thần nữ.”

      Ta phẩy tay đuổi hết người tới khuyên ta . Luôn tiện cắt phăng ngọn núi bên cạnh Ma Uyên, định thổi hết quan văn thiên giới luân phiên tới khuyên ta rời khỏi đó.

      Ta an nhiên ở bên Ma Uyên đợi mất ba năm, ngày ngày ta nhìn lệ khí dưới Ma Uyên cuộn lên, song lại chờ được người ta muốn chờ, nhìn thấy cảnh ta muốn thấy.

      Sau khi quay về núi Vụ Ái, sức khỏe ta còn như trước nữa, ngừng suy yếu đến tình trạng hôm nay…

      Nhớ lại, tình cảnh năm đó ràng trước mắt, những năm tháng có Thanh Hàn, phong cảnh núi Vụ Ái hề có thay đổi, thời gian đối với ta còn ý nghĩa gì, thậm chí sống và chết cũng hề khác biệt.

      Vứt bỏ những chuyện xưa rối rắm, ta nhắm mắt ngủ, thế nhưng trong mộng lại lần nữa mơ thấy Thanh Hàn, khi còn là thiếu niên đứng dưới gốc hoa lê trong sân, lúc hoa lê lả tả rơi xuống như tuyết, ngoái đầu nhìn ta : “Sư phụ, hôm nay con ủ rượu hoa lê cho người, sau này người cần xuống núi mua rượu uống, đừng nữa…”

      thích ta rời xa , bởi vậy luôn nghĩ đủ mọi cách để ta ở lại bên , ta ở lại, vậy mà lại bỏ ta mà .

      Ta thể nào ngủ yên giấc, bèn ngồi dậy, nghe tiếng gió thổi xào xạc bên ngoài ô cửa , ngẩng đầu nhìn lên, bên ngoài tuyết rơi. Ta đứng dậy đóng cửa sổ, vừa bước tới bên cạnh vẫn thấy tiểu tử kia vẫn chưa , y đứng dưới gốc lê trong sân, hòa với tuyết bay đầy trời, khoảnh khắc này dường như khiến ta lạc vào khung cảnh trong mộng.

      Thiếu niên đứng dưới gốc cây, có hơi xấu hổ bất an cho ta biết, ử rượu hoa lê cho ta, muốn ta rời xa , dù chỉ là trong thoáng chốc mà thôi…

      Lòng ta tức dâng trào cảm xúc, cổ họng ngòn ngọt, ta cố ép huyết khí cuộn lên trong ngực, ho mấy tiếng.

      Tiểu tử bên ngoài ngoảnh đầu nhìn ta, y khẽ chau mày, biết tại sao ta bỗng thất thần, ma xui quỷ khiến hỏi y: “Ngươi tên là gì?”

      Y thoáng im lặng rồi trả lời: “Con tên Lưu Nguyệt.”

      Y tên Lưu Nguyệt, phải Thanh Hàn, ta cụp mắt, cảm thấy ý nghĩ vừa thoáng qua trong lòng quá đỗi hoang đường.

      Ta đóng cửa sổ, ngăn cách gió tuyết bên ngoài, giơ tay vuốt ngực, thầm nghĩ mình thực sắp chết rồi, vậy nên mới nhớ lại chút chuyện cam lòng kia hết lần này đến lần khác.

      Nghĩ cứ nghĩ thôi, dù sao khi ta chết rồi, thế gian còn ai nhớ về thiếu niên Thanh Hàn nữa, nhân lúc ta vẫn còn nhớ thêm mấy lần vậy.

      Chương 6

      Type-er: ngocsasuke

      Tiểu tử đó vẫn chưa , y ở lì trong viện, ta nghĩ người ở trong gió tuyết lâu như vậy mà vẫn bệnh, phải là người phàm, chắc là do pháp lực ta giảm sút, nhìn ra khí tức người y.

      Ta suy nghĩ lúc, cảm thấy chắc mình đấu lại y đâu, vậy nên ta đuổi y nữa, để tránh sau này đánh nhau thua rồi lại mất mặt. đoán được y ở chỗ ta có ý đồ gì nên ta cũng dứt khoát đoán nữa, tóm lại, là hồ ly có ngày lòi đuôi thôi.

      “Canh cá.” chén canh thịt cá thơm phức đưa tới trước mặt ta, ta liếm miệng, khách sáo nữa mà đón lấy.

      Lưu Nguyệt tự nhiên ngồi xuống bên cạnh, y nghiêng đầu, chăm chú nhìn ta, ta liếc y cái, nhất thời cảm thấy canh trong miệng hơi khó nuốt, “Ngươi nhìn ta như vậy làm gì, nhìn ra hoa được sao?”

      Ta vốn mỉa mai y, vậy mà ngờ y lại mặt dày vô sỉ chưa từng thấy, gật đầu : “Đúng vậy.” Y , “Đối với con, người là hoa trong núi, là trăng trong mây…”

      Ta rùng mình cái, tuổi tác lớn rồi, sao có thể nghe lọt tai những lời dụ dỗ ngon ngọt dành cho các tiểu nương như vậy chứ, ta xoa xoa gai ốc người, hào sảng ngửa đầu uống hết canh cá: “Rửa chén .”

      Y thản nhiên vâng lời ta, trước khi ra ngoài còn hỏi ta câu: “Hôm nay nắng đẹp, buổi chiều người có muốn ra ngoài dạo ?”

      Đúng là hệt như hầu hạ người già.

      đâu, ta hơi mệt, chiều ta muốn ngủ.”

      Y nhíu mày, dường như hơi lo lắng. Có điều còn chưa lo lắng được bao lâu, y bỗng đưa mắt nhìn ra ngoài viện, trong mắt lập tức dấy lên hàn khí.

      Ta nhất thời biết tại sao y bỗng dưng trở nên lạnh lùng như vậy, tháng sau, ta cảm giác được dưới núi có ma khí mien man vấn vít bay lên. Chẳng bao lâu, cơn gió thổi vào, mang theo ma khí nồng đậm, nữ nhân mặc áo bào đen xuất trong viện. ta liếc nhìn người bên cạnh ta khắc, sau đó ánh mắt dừng người ta, quan sát ta từ xuống dưới, biết tại sao liền nổi giận, lời quất roi về phía ta.

      Roi này khí thế hung mãnh, ta còn chưa cử động, người bên cạnh đưa tay chặn lại ngọn roi trong trung.

      Nữ nhân kia thấy vậy ánh mắt liền lạnh lẽo, đanh giọng : “Bỏ khỏi hôn lễ với ta, chàng ngàn dặm xa xôi tìm đến đây là vì ta? Bây giờ còn muốn bảo vệ ta nữa?”

      Ta nhướng mày, lời này nghe ra có rất nhiều tình! Ta muốn bắc ghế ngồi bên cạnh cắn hạt dưa rồi đây…

      Lưu Nguyệt phất tay, đẩy nữ nhân kia ra xa ba trượng: “Đây phải là chỗ nên tới, về .”

      Nữ nhân kia nghiến răng, cực kì phẫn nộ : “Chưa bao giờ có ai dám với bổn cung như vậy!”

      Ái chà, giọng điệu cũng ghê gớm lắm, ta quan sát ta từ xuống dưới, nhìn thấy tay áo ta thêu hình phụng chìm, ta lờ mờ đoán được thân phận của ta, cũng cảm thấy ta như vậy sai.

      Từ sau khi Đại Ma Vương của Ma tộc rơi xuống Ma Uyên lên được, Ma Tộc lập Ma Vương nữa, thống lĩnh Ma Giới mỗi đời ra là Linh Nữ chuyễn thế của họ, là Linh Nữ, song trải qua nhiều năm biến thành Nữ Vương, thân mặc hắc bào thêu hình phụng, đầu cài trâm dài linh phụng.

      Xem ra nữ nhân trước mặt này chính là Linh Nữ mới lập của Ma Giới.

      Dù sao ta cũng màng thế nhiều năm, nên đượng nhiên ta và ta chưa từng gặp nhau. Suy nghĩ đến đây, ta quay sang nhìn người trước mặt, bất giác lại chìm vào suy tư. Lưu Nguyệt này có thể thành than với Linh Nữ chuyển thế của Ma Tộc, theo lý thân phận thấp, thế nào cũng phải là Thân Vương, y ăn no chạy tới núi Vụ Ái đeo bám mụ già đơn hết thời như ta làm gì?

      Cơ mà khoan

      Cái tên Lưu Nguyệt này sao bỗng nhiên lại trở nên quen tai quá vậy.

      “Rời khỏi đây .” Lưu Nguyệt đếm xỉa tới Linh Nữ giọng diệu vẫn lạnh lùng, so với biểu trước mặt ta trước đây cứ như là hai người khác hẳn,”Đừng để ta lần thứ hai.”

      “Ta và chàng vốn chỉ là liên hôn chính trị, lien quan tới tình của chúng ta, chàng muốn theo đuổi ai cũng liên quan tới ta. Có điều chàng nên bỏ ta mà trong hôn lễ, càng nên chuyện với ta thế này.” Linh Nữ nhìn Lưu Nguyệt, trong mắt động sát khí, nghiến răng nghiến lợi ,”Chua từng có ai sỉ nhục ta như vậy.”

      “Có rồi đó.” Lưu Nguyệt rất đơn giản nhàng.

      khí tựa như đông cứng trong thoáng, ta nghiêng mặt nhìn y, Lưu Nguyệt cũng đưa mắt nhìn ta, đến khi trong mắt y in bóng hình ta, ánh mắt liền trở nên dịu dàng hơn. Nhưng cho dù có dịu dàng thế nào, lời nên ta vẫn phải với y: “Ngươi có biết nhiều lúc xấu miệng hại chết người ?”

      Lưu Nguyệt bật cười: “Con biết.”

      Vừa dứt lời, toàn thân Linh Nữ trước mặt bùng lên ma khí, phá vỡ vạn năm tĩnh của tiểu viện ta.

      Cả căn nhà sau lưng bị lật tung, cây hoa lê trong sân bị nhổ cả gốc lẫn ngọn, bùn đất đá tảng dưới đất bị sức mạnh vô hình xới bung, ta được Lưu Nguyệt bảo vệ sau lưng, pháp lực toàn thân chưa sử dụng vậy mà vẫn hề thương tổn.

      Khi mắt ta đão tới góc tường dưới gốc hoa lê, ta bất giác thừ người, rượu hoa lê Thanh Hàn chôn vẫn còn ở dưới đó!

      Thấy rượu hoa lê bên phủ bùn đất bị xới lên, lòng ta bỗng dao động, trong lúc còn chưa ai phản ứng kịp, ta lắc người tới trước vò rượu cũ kĩ, bảo vệ vò rượu, pháp thuật của Linh Nữ nổ ầm sau lưng ta, trong khoảnh khắc này, ta nghe thấy tiếng da thịt sau lưng mình nứt vỡ.

      Cho dù ta bảo vệ vò rượu này như vậy nhưng miệng vò rượu vẫn bị nứt ra mảnh.

      Hương rượu thơm biết ủ bao năm xộc vào mũi ta.

      Hình ảnh ngập tràn ánh nắng rực rỡ trăm năm trước bất chợt lóe lên trong đầu khiến tim ta đau nhói, sau đó khơi dậy cơn giận ngút trời nhiều năm chưa từng có của ta.

      Tiên lực lan tỏa, trấn áp toàn bộ ma lực của Linh Nữ kia, ta sửng sốt:”Cái…”

      Ta quay đầu , ánh mắt xuyên qua lớp bụi trần tưa như bức màn rũ xuống, nhìn Linh Nữ : “Niêm tình đám tiểu bối các ngươi hiểu chuyện, ta vốn định khoan dung…” Thần kiếm của ta bị Thanh Hàn trộm , cùng y biến mất dưới Ma Uyên, song cho dù có thần kiếm, sức khỏe suy tàn cũng có nghĩa ta là người vô dụng, “Núi Vụ Ái này há để cho các ngươi làm loạn sao.”

      Linh Nữ nheo mắt, dường như bất mãn với lời ta , còn Lưu Nguyệt bên cạnh bỗng nhíu mày, y đưa tay muốn cản ta, có điều chờ y bước tới, ta vận động linh lực trong núi Vụ Ái, ngưng tụ thành trường kiếm, hóa vô hình thành hữu hình, trong lúc hai người có mặt còn chưa phản ứng kịp, kiếm đâm lên cổ Linh Nữ.

      Đến khi linh kiếm đâm rách da Linh Nữ, ta mới sửng sốt, lập tức xoay người tránh lui mấy bước, tức ta lại chĩa linh kiếm đâm vào tim ta.

      Chiêu nào cũng chí mạng, Linh Nữ thoái lui liên tiếp, cuối cùng thể tránh được nữa, đành phải thân, biến mất trong tiểu viện của ta. Biết khi tức của ta vẫn còn, ta chĩa trường kiếm xuống cắm thẳng vào đất, lạnh lùng : “Lúc ta và Thánh Tổ Nữ Vương của Ma Tộc ngươi giao chiến, biết còn ngươi ở đâu, tiểu bối nhoi lại dám ngông cuồng hỗn xược, muốn chết ư.”

      Vừa dứt lời, ta liền khiến khí tức trong viện chấn động, ngay cả Lưu Nguyệt cũng phải lưu về phía sau bước.

      Lúc này trong viện còn khí tức của Linh Nữ. Thiết nghĩ bị ta vừa đánh vừa dọa sợ chạy mất dạng rồi.

      Trọng viện khôi phục lại yên tĩnh, ta cũng khống chế nổi linh lực xung quanh nữa, để mặc chúng tản mát khắp nơi.

      “Ta vẫn còn là bảo đao chưa cùn nhỉ.” Ta cười tự mĩa mai, vừa xong, huyết khí trong ngực trào lên, rốt cuộc nhịn được nữa, ta ho tiếng, máu từ cổ họng tuôn trào. Ta chùi khóe môi, nhìn máu tươi mu bàn tay nhưng hề có cảm giác.

      Tê dại. Phải, đối với cơ thể này, đối với sinh mạng mình ta cảm thấy tê dại. Dù sao trong cuộc đời này còn ai đáng để ta nhớ mong nữa.

      Mắt hoa lên, ta cảm thấy choáng váng, có người dìu vai ta, để ta bị ngã lăn ra đất cách kho coi.

      Ta cảm ơn, vì thời này khắc này trong lòng ra chỉ nghĩ tới chuyện: “Giúp ta đóng lại vò rượu dưới gốc cây. Đó là do Thanh Hàn để lại… còn gì khác nữa…”

      Đó là… vật cuối cùng chứng tõ thiếu niên kia từng xuất trong đời ta.

      Ta nghe thấy người bên cạnh đáp, hai mắt ta vô thức nhắm lại, chìm vào hôn mê.
      Hale205B.Cat thích bài này.

    2. ThuyThuy0411

      ThuyThuy0411 Well-Known Member

      Bài viết:
      490
      Được thích:
      507
      Chương 7

      Type-er: ngocsasuke

      Trong bóng tối ta mơ thấy rất nhiều chuyện xưa, quanh quẩn lại đều là bóng dáng Thanh Hàn. ra nếu có thể nhìn y mãi như vậy, cho dù bắt ta vĩnh viễn say ngũ trong mơ ta cũng bằng lòng.

      Bao nhiêu năm nay ta cứ mơ, mơ mãi nên giấc mơ cũng có mấy phần chân thực. Trong mơ ta cảm giác được có người nắm tay ta, ở bên cạnh khản giọng gọi ta “sư phụ”, vừa áy náy vừa thấp thỏm bất an.

      biết ngủ bao nhiêu ngày, cuối cùng ta cũng dần dần tỉnh lại, hôm nay vừa mở mắt nghe thấy thanh bên ngoài.

      “Chàng thân là Ma Vương, nếu ra khỏi Ma Uyên quay lại Tam giới phải gánh vác trách nhiệm của Quân Vương, thành thân với ta, dẫn dắt Ma Tộc ta mở mang bờ cõi, trút cơn giận bao nhiêu năm nay bị đám Thiên Giới chèn ép, thế nhưng nay chàng lời, lại muốn tới núi này cư cùng Tiên nhân sắp chết kia!”

      Nghe thấy giọng này ta đoán chắc chắn là Linh Nữ đương nhiệm kia lại tìm tới rồi, có điều lần này ta ra tay, ta nằm giường chớp mắt cái, buồn để ý đến.

      những chuyện khác, chàng có biết nữ nhân chàng muốn bầu bạn này đây năm xưa giết bao nhiêu tướng sĩ Ma Tộc ta ? Ngay cả Thánh Tổ Nữ Vương cũng nhờ ta ban cho nên mới qua đời sớm! Chàng muốn ở bên cạnh ta tức là phản bội Ma Tộc!”

      “Ta phản bội sao?”

      Lưu Nguyệt đáp rất lạnh nhạt, nhưng ta dường như nghe thấy tiếng Linh Nữ tức đến ói máu.

      Ta cảm thấy buồn cười, thần trí hơi tỉnh táo hơn đôi chút. Song đến khi thần trí tỉnh táo hẳn, ta lập tức phản ứng được, chả trách lúc trước lại cảm thấy tên Lưu Nguyệt này quen thuộc, đó chẳng phải là Ma Vương đỉnh đỉnh đại danh năm xưa rơi xuống Ma Uyên lên được nữa đó sao… Lúc ý thức được điều này, toàn thân ta cứng đờ.

      Ma Vương này từ dưới Ma Uyên lên… Ta giật mình trở người, còn chưa mang giày chạy thẳng ra ngoài. Thấy ta ra, ánh mắt Lưu Nguyệt sáng lên, y chưa lên tiếng, ta túm áo y: “Ngoài ngươi ra, còn có ai từ dưới đó lên nữa ?”

      Lưu Nguyệt nhìn ta . Ta chậm trễ, quay đầu nhìn Linh Nữ, Linh Nữ thấy ta nhìn mình bằng ánh mắt sắc lạnh, ta rụt về phía sau, lại cảm thấy làm vậy dường như chẳng ra gì, nên hắng giọng : “Chuyện gì?”

      “Còn có air a khỏi Ma Uyên nữa ?”

      ta đảo mắt: “ hỏi đồ đệ của à?”

      !”

      Thân hình Linh Nữ chấn động: “Nơi đó trăm ngàn năm nay Ma Tộc ta đẩy xuống biết bao nhiêu người, ngoài Ma Vương ra chưa từng có ai lên…”

      ta chưa dứt lời, khí tức quanh người ta nổi lên, thẳng về phía Ma Uyên.

      Năm xưa ta nên xuống tìm Thanh Hàn. Ta nghĩ nếu Ma Vương có thể ra khỏi đó, vậy chừng Thanh Hàn cũng có thể, cho dù Thanh Hàn thể, vậy ta xuống đó có khi cũng có thể tìm thấy dưới đó. Ta nên chỉ chờ này…Ta nên xuống với .

      Nhìn thử xem bao nhiêu năm nay ta kéo dài hơi tàn sống như cái gì đây.

      Ta vận động tất cả pháp lực người, tới bên Ma Uyên, đứng từ cao nhìn xuống Ma Uyên khổng lồ bên dưới, vừa khéo thấy phía bên kia có đám người Ma Tộc tụ tập. Ta xuống dưới, nghe thấy trong đám người đó có kẻ la hét: “Tên nhải ranh kia đâu? Mau đến đổi cơ thể ta lại!”

      Có người lên tiếng: “Trông có vẻ khá giống tên tiểu tử giết Thân Vương năm xưa…”

      Toàn thân ta chấn động, đẩy đám đông ra tiến lên phía trước, bỗng nhiên nghe thấy tiếng kêu thảm, người phía trước tức tốc tản ra, hét lớn: “Ăn thịt rồi, ăn thịt rồi!”

      Đám đông hoảng hốt bỏ chạy, lúc này ta mới nhìn thấy ở nơi cách ta mười trượng là đồ đệ ta nuôi dưỡng từ đến lớn, y phục lam lũ, tóc tai rũ rượi, ánh mắt đầy tà khí.

      “Ta là Vua cùa các người!” hét lớn.

      Nhìn dáng vẻ điên cuồng đó, cho dù mang gương mặt Thanh Hàn, ta cũng có thể ý thức được ràng rằng đó phải là Thanh Hàn, rất giống với Ma Vương thượng cổ mà ngay cả ta cũng chỉ từng nhìn thấy trong sách, Ma Vương khát máu chém giết chưa từng tiếp nhận vật lễ của Thiện giới.

      Y là Ma Vương , vậy trong tiểu viện của ta…

      Lúc ta ý thức được điều này, ta còn lựa chọn quay người bỏ như những kẻ khác, vì mắt của Ma Vương đó dừng người ta.

      Nếu là lúc trước ta chạy, đối diện với Ma Vương từ dưới Ma Uyên lên, ta nghĩ ta vẫn còn có thể chiến mấy trăm hồi, nhưng giờ được nữa, vì tuổi ta cũng cao, tay chân yếu ớt, huơ kiếm nổi nữa.

      Thân hình Ma Vương như cơn gió, lắc cái đáp xuống trước mặt ta, vừa rồi thân hành quá nhanh nên ta còn sức lực phản kháng, bị xách cổ lên.
      Hale205B.Cat thích bài này.

    3. ThuyThuy0411

      ThuyThuy0411 Well-Known Member

      Bài viết:
      490
      Được thích:
      507
      Chương 8

      Type-er: ngocsasuke

      bật cười, “Máu thần đại bổ.”

      Đâu có được, nếu ăn thịt ta chẳng phải hỏng chuyện lớn sao. Tuy ta là Chiến thần Bắc Đẩu tuổi cao, song tốt xấu gì cũng là Chiến thần, lòng luôn nghĩ cho thiên hạ.

      Tuy vừa rồi trong lòng ta có ý nghĩ, vẫn muốn hỏi người đó số chuyện, nhưng xem ra giờ hình như còn cơ hội hỏi nữa. Hay phải cần thiết hỏi nữa. Ta vốn là người sắp chết, hỏi cũng có ích gì? cũng có ích gì? Chỉ cần biết sống lại, còn có thể tiếp tục sống bình yên, tâm nguyện của ta cũng kết liễu hơn nửa rồi, cho dù dùng cơ thể của Ma Vương, trong lòng ta cũng rất vui.

      Trước khi Ma Vương cắn cổ ta, ta bật cười với , khiến kẻ như dã thú này nhìn ta đến sửng sốt.

      dùng đôi mắt thuộc về Thanh Hàn u quỷ quyệt nhìn ta, ta nhớ đôi mắt này nhiều năm rồi, cho dù giờ đây ánh mắt nhìn ta còn là của người xưa nữa song ta vẫn thích, vậy là ta cười càng vui hơn: “Ta già rồi, ngươi thấy ta đưa ngươi có được ?”

      Ma Vương lại ngây nguòi, tiếp đó nhe răng ra, lúc răng chạm vào cổ ta, kiếm của ta từ phía sau đâm xuyên qua tim .

      Ta dùng chính thần kiếm từng theo ta nhiều năm bị Thanh Hàn trộm báo thù. Chuyển chuyển dời dời, thần kiếm này vẫn quay về tay ta, lão chiến hữu rốt cuộc cũng cùng ta đánh xong trận chiến cuối cùng.

      Ở dưới Ma Uyên nhiều năm, vậy mà thanh kiếm này vẫn luôn đeo cơ thể này, có thể thấy được năm xưa Thanh Hàn buộc kiếm vào người mình chặt đến dường nào.

      Thần kiếm đâm xuyên tim cơ thể Ma Vương, uống máu Ma Vương, hào quang lập tức bùng lên. Ma Vương vừa quay về, sức mạnh chưa hồi phục nên lập tức toàn thân rã rời, có điều như vậy cũng giết chết được , vì tại ta vốn còn bao nhiêu thần lực.

      Vai ta chống lên ngực , đẩy về phía Ma Uyên. Ma Vương túm chặt tay ta buông: “ mụ già nhoi mà lại dám ra tay giết bổn vương…”

      tưởng túm chặt ta ta dám đẩy xuống à…

      Ta bĩu môi, cùng Ma Vương lao xuống vách núi, cảm giác tênh ập tới, Ma Vương với gương mặt Thanh Hàn hiển vẻ kinh ngạc cam.

      Sau đó bóng tối trong Ma Uyên từ bốn phương tám hướng ùa đến, ta cười : “Ngươi xem, ta đưa ngươi đưa, quyết nuốt lời.”

      Bóng tối lấy thị lực, đoạt xúc giác của ta, gượng mặt Thanh Hàn từ từ biến mất, ta tựa như vào trong hang tối trống rỗng đáy, biết mình sống hay chết, nhưng ở nơi như vậy, ta bỗng nghe thấy sau lưng có người đau đớn gào thét. Y hét lên: “Sư phụ…sư phụ…” Tiếng gọi tuyệt vọng mà đầy ắp thâm tình. Ta đột nhiên nhớ lại lúc trước nam nhân này hỏi ta: “Nếu con câu người người có cắn câu ?”

      sớm chứ, biết y là Thanh Hàn, ta cũng như cá trong Kính Hồ, đừng dùng mồi, cho dù có lưỡi câu ta cũng nghĩ cách nhảy lên người y.

      Đáng tiếc… bọn ta luôn bỏ lỡ nhau.

      Trong bóng tối cảm giác được thời gian, cũng có gì ràng, có thứ gì cả, ta tưởng mình chết rồi. Nhưng dần dần ta có thể phác giác được chút động tĩnh nho , đây là động tĩnh mà lúc ngũ quan vẫn còn cũng cảm giác được.

      Khí tức kỳ lạ chuyển động, đến mức mang theo gió nhưng thổi lay được tóc, còn có giọng thỉnh thoảng truyền vào tai ta: “Sư phụ, ở đây phải là vùng đất chết.”

      Y : “Ở đây sống được.”

      Ta càng ngày càng cảm giác được nhiều động tĩnh hơn, ở đây có khí, có phảp lực, còn có … Thanh Hàn. Ta có thể cảm giác được tồn tại của y, có điều ta nhìn thấy hay sờ được y, thậm chí thể nào nghe được giọng y cách chân thực, nhưng ta có thể cảm giác được tiếng lòng của y.

      Đây là trải nghiệm vô cùng kỳ lạ. Ta có thể cảm nhận được y với ta: “Làm theo con, con có thể đưa người ra khỏi đây.”

      Khi ta lại nhìn thấy mặt trời biết là bao nhiêu năm sau, bên Ma Uyên vẫn có người, ta nhìn thấy Thanh Hàn, ta tìm kiếm xung quanh vách núi vẫn tìm thấy, y đợi ta ở đây, vậy…

      Ta quay đầu phát người khác cũng vừa ra khỏi Ma Uyên.

      Là đội mắt lạ lẫm, nhưng ánh mắt này ta rất đỗi quen thuộc.

      Cơ thể của y là Lưu Nguyệt, nhưng ta biết người này tên là Thanh Hàn. Y cùng ta nhảy xuống Ma Uyên, cùng ở bên ta dưới đó biết bao nhiêu năm.

      Kết thúc

      Type-er: ngocsasuke

      Ta và Thanh Hàn bò lên khỏi Ma Uyên, chuyện này chấn động tam giới.

      Việc bọn ta còn sống chui lên là chấn động vô cùng mạnh mẽ rồi, nhưng việc ta có thể tu luyện thay đổi cơ thể mình trong lệ khí dưới đáy Ma Uyên còn chấn động hơn nữa, cơ thể còn già cỗi, ta còn là người sắp chết, sức mạnh của ta những ngưng suy yếu mà lại khôi phục sức sống thanh xuân năm xưa, có điều…

      Ta còn là Thần nữa…
      ----
      Hale205B.Cat thích bài này.

    4. ThuyThuy0411

      ThuyThuy0411 Well-Known Member

      Bài viết:
      490
      Được thích:
      507
      SƯ PHỤ ỨC CHẾ

      Typer-er: ngocsasuke

      Mở đầu

      Ta là nữ tiên nhân.

      Giang hồ truyền tai nhau, ta là nữ chân nhân duy nhất tu thành tiên trong cả trăm ngàn năm nay. Bọn họ đồn thổi truyền thuyết về ta rằng, ta có thể chiêu chém cả ngàn ma mà hề mảy may thương tổn, hay mình thuần phục thú hung bạo để làm tọa kỵ, thậm chí mình giữ đỉnh núi Linh trấn áp nguồn gốc của tà khí trong thiên hạ.

      Những truyền thuyết đó đều là chắc chắn như đinh đóng cột, ta lợi hại như vậy đó, mãi đến khi…

      Ta thu ba đồ đệ.

      Đứa nào đứa nấy…

      …đều khiến ta ức chế.

      Chương 1

      Type-er: ngocsasuke

      Khi ta sống đến lúc chẳng buồn đếm tuổi nữa, sư đệ cuối cùng của ta cũng cưỡi hạc về Tây. Ta tiễn đưa xong, quay đầu nhìn lại thấy trước cửa núi phía Linh đệ tử quỳ đầy chín ngàn bậc thang. Trong đám đệ tử đó, ngay cả đồ đệ của sư đệ ta cũng tạ thế ít, mười người đến chín người phải gọi ta là Thái sư tổ bà bà rồi.

      Hôm đó, ta quyết định thu nhận đồ đệ để cứu rỗi tâm hồn bị xưng hô làm cho già cỗi của ta.

      Vậy là ta thu nhận đại đồ đệ của mình.

      Lúc đầu, vì chuyện ta thu nhận đồ đệ mà đám tiểu bối bận rộn đủ bề, ý đồ muốn ta chọn người căn cốt nhất trong ba vạn đệ tử để tiện bồi dưỡng ra người thành tiên tiếp theo, làm rạng rỡ cho Linh môn.

      Nhưng tất cả mọi người, bao gồm cả ta cũng ngờ rằng, ta lại đào được đại đồ đệ của mình trong sào huyệt quái.

      Lúc đó bị đại điểu bắt về tổ định ăn thịt, còn ta vừa khéo thèm ăn trứng nên đào trứng quái để ăn, cơ mà chưa mò được trứng mò được chân đứa trẻ. Ta kéo ra, vừa nhìn thấy ngay căn cốt kỳ diệu của vượt xa ba vạn đệ tử Linh môn.

      Lúc đó ta mừng như phát điên, chưởng đập chết đại điểu kêu chí chóe bên cạnh, ôm đứa trẻ lên cây, ngay cả tên cũng chưa hỏi buột miệng : “Con có muốn làm đồ đệ của ta ?”

      còn chưa hết kinh sợ nhìn sang xác điểu chết thẳng cẳng bên cạnh, lại nhìn sang ta: “Đồ đệ là gì?”

      Ta chưa từng thu đồ đệ, biết đồ đệ là gì, nhưng lừa gạt trẻ con trong những lúc thế này là quan trọng nhất, mắt ta láo liên, “Đồ đệ là tiểu bảo bối ta nâng niu thương , cho ăn cho mặc.”

      “Cho ăn?”

      “Ừm, sơn hào hải vị.”

      “Cho mặc?”

      “Ừm, lụa là gấm góc.”

      “Tiểu bảo bối…”

      “Ừm ừm, là bảo bối trong lòng ta.” Ta đưa tay giúp lau sạch bụi đất mặt, mở mắt nhìn ta, trong đôi đồng tử đen láy ngập tràn những tia sáng lấp lánh. Ta cũng hơi xót thương, đứa trẻ lớn chừng này rồi mà vừa đen vừa gầy, suýt chút nữa bị kéo vào tổ điểu ăn thịt mất, vậy mà cũng ai cứu . Ta nắm bàn tay xíu, rồi ngồi xuống nhìn , “Con làm đồ đệ của ta, sau này để người hay quái bắt nạt con nữa, ta bảo vệ con cả đời.

      nhìn ta rồi đồng ý.

      Ta phấn khởi kích động đưa về, đỉnh Linh, ta tặng Tiên kiếm Hồng Tiêu, ban cho tên Thiên Cố. Ta mong sau này học hành thành tài, kế thừa y bát của ta, tiếng thơm muôn đời, lưu danh thiên cổ.

      Đại đệ tử của ta đích thực làm sư phụ thất vọng, tên truyền khắp Thần Châu đại địa. Thế nhưng phải là tiếng thơm vang vọng, mà là tiếng xấu vạn dặm, vì đại nghịch bất đạo, lạc vào ma đạo.

      ra bây giờ nghĩ lại, Thiên Cổ xem như là đệ tử đáng tin cậy nhất trong số ba đồ đệ ta thu nhận. Tính tình trầm tĩnh, hành quyết đoán, có tài kinh bang tế thế, biết giấu kín tài năng, có điều điểm tốt duy nhất của

      ta.

      Khuyết điểm này khiến ta đấm ngực giậm chân, khiến ta hận thể đâm chết mình để tỏ lòng sáng trong cùng thiên hạ.

      Kỳ thực cũng phải trách ta.

      Năm ta đón Thiên Cổ về là tám trăm tuổi, Thiên Cổ chỉ mới có tám tuổi. Ta mang gương mặt hai mươi tuổi sống tám trăm năm, đương nhiên sống thẳng thắn vô tư, song lại để tâm đến tâm lý phức tạp rắc rối của Thiên Cổ lúc trưởng thành.

      Thiên Cổ tư chất rất tốt, chỉ mới hai mươi lăm tuổi tu thành thân bất lão, từ đó dung mạo hề thay đổi. Tiếp theo nữa lại học được thuật Thiên Biến Vạn Hóa, vậy mà chưa bao giờ biến cho mình trẻ lại, chỉ mang gương mặt già hơn ta chút quanh quẩn bên cạnh ta cả ngày. Quanh quẩn cứ quanh quẩn có sao đâu, vì ta bảy trăm chín chục tuổi mà.

      Vì lòng ta vô tư quá mức nên cũng để tâm. Ta sống đỉnh Linh, thường ngày ai đến quấy rầy, trong môn phái đương nhiên cũng ai để ý tới. Mãi đến sau khi chuyện xảy ra, ta mới cảm thấy tiểu tử này giấu tâm tư rất kĩ.

      Nếu phải hôm đó tat ham uống nhiều rượu, nằm bên Tửu trì chợp mắt, Thiên Cổ đến hôn ta cái, lẩm bẩm triền miên bên tai ta vô số lần “Sư phụ”, e là hôm nay ta cũng biết tâm tư của Thiên Cổ.

      Sau đó ta mới biết, ngày đó Thiên Cổ bị nữ đệ tử ngưỡng mộ lâu bỏ thuốc, vội vàng trở về muốn tịnh thần khử độc, nhưng lại thấy ta hai má đỏ bừng nằm bên Từu trì mới nén được tình ý tích tụ mấy chục năm, tiến tới hôn ta cái.

      Khi ấy ta say rượu chợp mắt, chỉ là thần thức vẫn có thể nhìn bốn phương nghe tám hương, cái hôn của khiến cơn say của ta bay sạch. Cũng may làm những chuyện quá đáng hơn, ta nghĩ đến mặt mũi hai sư đồ nên cũng vạch trần tại chỗ, tiếp tục giả vờ ngũ.

      Cuối cùng Thiên Cổ vẫn dùng năng lực kiềm chế lấy làm tự hào đè nén xuống mọi cảm xúc và thôi thúc trong lòng, loạng choạng rời , khi đó ta liền mở mắt, nhìn bầu trời đầy sao của đỉnh Linh, tự mình phản tỉnh.

      ra ta là sư phụ rất truyền thống vẫn chưa phóng khoáng đến mức có thể tiếp nhận chuyện này.

      Chiếu theo môn quy, xảy ra tình trạng như vậy, ta nên phế hết tu vi của Thiên Cổ, trục xuất ra khỏi sư môn để trừng trị tội đại nghịch bất đạo của .

      Thế nhưng Thiên Cổ là đệ tử duy nhất của ta, cũng là đứa trẻ ta nuôi từ đến lớn, thương che chở bao nhiêu năm nay, ai đánh cái cũng đều bị ta lạnh mặt dạy dỗ, thế nên ta nào nhẫn tâm phế bỏ tu vi của .

      Ta suy ngẫm cả đêm, cảm thấy lỗi là do cách giáo dục của mình sai sót. Tuy nhiên giờ sai lầm thành, cố uốn nắn chắc cũng thể nắn lại được, chỉ còn cách dùng thủ đoạn mềm mỏng mà thôi.

      Đầu tiên ta bế quan, lệnh cho Thiên Cổ trừ khi xảy ra đại lien quan đến tính mạng, nếu được quấy rầy ta.

      Ta trốn mạch suốt năm năm.

      Lúc xuất quan, lần đầu tiên gặp lại Thiên Cổ, lòng ta cũng nhớ lắm, mà hiển nhiên còn nhớ hơn ta. gương mặt thường ngày nghiêm túc cứ luôn mang nụ cười khiến ta cảm thấy mất tự nhiên. Ánh mắt dịu dàng như chú cún chờ được vuốt ve, : “Sư phụ, năm năm nay con luôn hết lòng coi sóc đỉnh Linh.”

      Phải, làm rất tốt.

      “Sư phụ, ngày nào con cũng chăm chỉ tu hành, dám chậm trễ.”

      Có thể nhìn ra tu vi của tăng lên ít.

      “Sư phụ…” cúi đầu, môi nụ cười, “Con vẫn luôn mong người có thể sớm ngày xuất quan.”

      Ta im lặng.

      hề oán trách ta đột ngột bế quan, hề cảm thấy uất ức với việc năm năm nay ta ngó ngàng. chỉ thầm làm tốt mọi việc, chờ lúc ta gặp lại khen vài câu, tựa như lúc chăm chỉ luyện pháp thuật chờ mong ta phát kẹo.

      đòi hỏi nhiều, biết những tình cảm trong lòng là thể mong chờ. Bởi vậy giấu giếm tất cả, chỉ mơ hồ thổ lộ chút kì vọng nhoi, hi vong được ta chấp nhận.

      Song nếu kỳ vọng nhoi này của được ta chấp nhận, khó trách ngày sau có những kỳ vọng và khát vong lớn hơn.

      Ta bèn nhịn khen lấy câu.

      Vậy là Thiên Cổ cũng im lặng, ta nhìn ra được, dường như tổn thương trước lạnh nhạt của ta. Chỉ là giây sau lại khôi phục vẻ bình thường.

      Có điều thời gian sau đó, thỉnh thoảng ta lại thấy ánh mắt len lén dừng người ta.

      Năm năm tránh gặp hình như hề thay đổi được điều gì cả.

      cố chấp hơn ta tưởng tượng.

      Vậy là ta đổi cách khác, thu nhận đề đệ thứ hai trong đời mình. Y cũng như Thiên Cổ, căn cốt rất tốt, là nhân tài tu tiên trời sinh. Nhưng lúc đó nhị đồ đệ của ta mười tám tuổi, hoàn toàn lỡ mất thời gian rèn luyện căn cơ tốt nhất trong đời, ta bất chấp phản đối của Thiên Cổ, vung tay truyền cho nhị đồ đệ trăm năm tu vi để bù đắp tu hành đủ thuở của y.

      Cũng như năm xưa ta thu nhận Thiên Cổ, nhận khẩu bái của ngàn vạn đệ tử đỉnh Linh, tặng y Tiên kiếm, ban cho y tên “Thiên Chi”, ta muốn đệ tử tiếng thơm muôn đời nữa, chỉ mong y có thể biết chừng mực, hiểu đạo lý, hành vi cử chỉ biết lễ biết tiết, biết biết dừng*.”

      *Tri lễ tiết, tri hành tri chỉ.

      Trong lễ bái sư của Thiên Chi, ta nhìn Thiên Cổ lấy lần.

      Cơ mà ta biết, sau lưng ta trầm mặc dường nào.

      Thiên Chi hoàn toàn khác với Thiên Cổ, tính tình y phô trương, thích động thích tĩnh. Sau khi Thiên Chi nhập môn, Thiên Cổ càng trầm mặc hơn trước, khi hai người tiếp xúc chỉ có Thiên Chi ngừng lải nhải.

      “Sư huynh, mặt huynh bị thi pháp thuật động đậy được à, nhập môn mười mấy năm cũng chưa từng thấy huynh cười.”

      “Sư huynh, mỗi lần xuống núi bị người ta gọi là sư thúc tổ, xin hỏi trong lòng huynh nghĩ thế nào? Có cảm thấy đắc ý lắm ? Huynh xem nếu đệ mà đắc ý có bị người ta đánh ?”

      “Sư huynh, nếu đệ bị đánh vì lỡ lời huynh và sư phụ có giúp đệ ?”

      Ta ở trong phòng nghe cũng bật cười. Sau đó bên ngoài bắt đầu truyền đến tiếng Thiên Chi oai oái kêu đau: “Sư huynh! Sư huynh! Đệ linh tinh nữa! Đừng đánh… Ối da!”

      Từ sau khi Thiên Chi nhập môn, Thiên Cổ thích đánh y, luyện công tốt là đánh, năng đáng ghét là đánh, làm việc chậm chạp cũng đánh, tuy lần nào Thiên Cổ đánh Thiên Chi cũng có thể tìm được lý do, cơ mà ta cứ cảm thấy công báo thù tư, có lúc kiếm khí đánh Thiên Chi khiến cửa cũng lung lay, thiết nghĩ Thiên Cổ hề tiếc sức.

      Ta thầm nghĩ sau khi Thiên Cổ nhập môn hình như ta đánh quá ít, bởi vậy mới khiến phạm phải sai lầm, tại Thiên Chi chịu đòn chừng cũng tốt.

      Ta vốn tưởng thu nhận đệ tử hoạt bát hiếu động để điều tiết khí, kế hoạch này của ta nhất định có thể trờ về phương thức tu hành tích cực, sư phụ dạy đệ tử học.

      Vậy mà có thể nào ta cũng ngờ, Thiên Chi lại còn khiến ta lo lắng hơn cả sư huynh của y…

      Thiên Chi tu hành lúc nào cũng nóng lòng, thích nhất là sau khi tu luyện thành pháp thuật chạy xuống núi Linh biểu diễn cho đám tiểu bối xem. Ta chỉ nghĩ Thiên Chi thích khoe mẽ thôi, tình tình y xấu, thỉnh thoảng hư vinh chút cũng có thể thúc đẩy y tu hành pháp thuật tích cực hơn, bởi vậy cố ý ngăn cấm.

      Nào ngờ y lại dám dựa vào công lực nhập môn mới hơn hai mươi năm của mình, khiêu khích tà mị ác linh bị giam trong Phược trì dưới núi Linh.

      Phược trì là đầm nước đen, trong đó nhốt tà khó thuần phục mà thường ngày đám tiểu bối Linh ra ngoài bắt về, đám tà này bị nhốt nên hỏa khí đầy bụng, Thiên Chi tự mình dâng đến cửa, đương nhiên là hề bất ngờ, liền bị tà kéo xuống hồ…

      Y làm ra chuyện này, tuy bị tiểu bối xíu giục, nhưng xiu khiến, vẫn là bản tính tự phụ ngông cuồng cùa y, y bái ta làm thầy, ta lại chưa thể khiến y thu bớt tâm tính, ngược lại còn dung túng cho kiêu căng của y, ra cũng là lỗi của ta.

      Chuyện cứu y đương nhiên là trách nhiệm thể chối bỏ của sư phụ ta đây.

      Có điều, cũng chính chuyện này hoàn toàn đẩy đại sư huynh dễ gì mới chuyên tâm tu đạo của y, vào bước đường cùng thế quay lại…
      B.Cat thích bài này.

    5. ThuyThuy0411

      ThuyThuy0411 Well-Known Member

      Bài viết:
      490
      Được thích:
      507
      Chương 2

      Type-er: ngocsasuke

      Trước đó lúc ta thu nhận Thiên Chỉ nhập môn truyền cho y trăm năm tu vi, tuy cũng nhiều, song ta phải tu hành mấy chục năm mới có thể hoàn toàn hồi phục nguyên khí.

      Lúc này cách thời gian ta hồi phục nguyên khí vẫn còn mười mấy năm. Ta vào Phược trì, cứu được Thiên Chi sắp bị tà trong mớ hỗn độn bẻ tay bẻ chân ăn thịt ra, vừa rởi khỏi hồ ta chìm vào hôn mê.

      Khí tà nhập thể, quấy nhiễu nguyên thần của ta, ta thầm áng chừng, mất tám mươi, trăm năm chắc là tỉnh lại được.

      Nhưng tám mươi trăm năm chỉ là ước tính của ta, giờ đây ta chỉ có thể nằm đó, nghe thấy thanh nhưng nhìn thấy động tĩnh xung quanh, cũng làm được gì, nghe đám tiểu bối đứa sầu não đứa thở than, e là Tiên tôn tỉnh lại được đâu.

      Các ngươi xem thường ta quá rồi đó…

      Trước ngày Thiên Chi xảy ra chuyện, ta phái Thiên Cổ ra ngoài làm việc, mãi đến khi ta hôn mê hơn tháng mới về Linh, nhìn thấy kẻ “ thể tỉnh lại được” trong lời đám hậu bối là ta đây.

      Ta vẫn nhớ hôm đó tiếng chim bên ngoài hót rất êm tai, tiếng gió lay cành liễu khiến tâm trạng an lành.

      Có điều, kể từ khoảnh khắc Thiên Cổ đẩy cửa vào, ta lại bắt đầu cảm thấy ức chế vô cùng.

      vừa vào bèn quỳ sụp xuống, thanh đầu gối va xuống đất khiến ta nghe mà xót xa vô cùng.

      “Sư phụ.” gọi tiếng rồi còn động tĩnh gì nữa, hồi lâu sau, cuối cùng đến bên giường ta, lại hồi lâu sau nữa, ta cảm giác được ngón tay của lướt má ta, phải là khinh nhờn, cũng giống như mê đắm, mà giống như tín đồ thành kính chạm vào thần linh mà tín ngưỡng.

      Sờ mặt mà cũng sờ được đến trình độ này, đồ đệ cùa ta coi như cũng là kỳ nhân trong giới thầm.

      Ta thầm thở dài.

      “Sư phụ.” lẩm bẩm bên tai ta, hệt như hôm đó ta say rượu, chỉ là lúc này thần trí tỉnh táo, lời hàm chứa kiên định cố chấp mà ta tưởng tượng nổi: “Con khiến người tỉnh lại.”

      Tự ta cũng có thể tỉnh lại được mà, con lo cái quái gì chứ…

      Ta được, chỉ nghe thấy tiếng bước chân của xa dần, sau đó xảy ra tranh chấp với Thiên Chi bên ngoài, “Sư huynh, huynh thể !”

      “Tránh ra.”

      “Huynh thể tìm Nguyệt Lão Hồng! giang hồ có ai biết quy tắc của ta đâu! Nếu huynh tìm ta vậy huynh phải làm sao?”

      Nghe thấy cái tên Nguyệt Lão Hồng mà Thiên Chi nữ , tu vi của ta yếu, trăm ngàn năm nay luyện được ít linh đơn diệu dược, tự nhận là ai thể cứu. Nhưng thuốc cùa ta chỉ tặng cho kẻ xin thuốc vì người mình nhất, trong thiên hạ có vô số người nhau, tuy nhiên hiếm có ai đến chỗ ta xin thuốc, vì ta còn có cầu.

      mạng đổi mạng.

      Người muốn xin thuốc phải làm vật cho ta thứ thuốc. Là quái cực kỳ tà khí.

      Thiên Chi khổ sở khuyên: “Sư huynh, nếu huynh há chẳng phải đem tâm tư huynh che giấu bao lâu nay công cáo thiên hạ sao? Lúc đó huynh kêu sư phụ làm sao đứng ở phái Linh nữa? Hơn nữa Nguyệt Lão Hồng… lấy mạng huynh đó, huynh…”

      Thiên Cổ im lặng rất lâu, “Thiên Chi, sau này sư phụ chỉ còn mình đệ là đệ tử, đệ phải thu bớt tâm tính, đừng khiến người lo lắng thất vọng nữa.”

      “Sư huynh! Sư huynh!”

      Bên ngoài lại trở nên yên tĩnh.

      Ta cảm thấy mình giờ phút này đủ lo lắng thất vọng lắm rồi. Gạt hết mọi chuyện phức tạp sang bên, chỉ nhìn vào bản chất…

      Các ngươi… đều tin ta có thể tự mình tỉnh lại sao…

      Ít ngày sau, cuối cùng Thiên Cổ cũng lấy được thuốc về, tự mình ngự kiếm trở về, đến bên giường giúp ta uống thuốc.

      Ta mở mắt, nhìn vào đôi mắt khẽ ướt của nhất thời biết hơn, đành thở dài hỏi: “Thiên Chi đâu?”

      Thiên Cổ im lặng, “Đồ nhi đổi Thiên Chi về ngay.”

      Đổi về? Ta nhíu mày, “ và con cùng tìm Nguyệt Lão Hồng? Nguyệt Lão Hồng giữ lại rồi sao?” Ta hỏi ràng rành mạch như vậy, đến lượt Thiên Cổ lộ ra thần sắc kinh hãi hiếm thấy.

      “Sao sư phụ biết…”

      Ta tung chăn rời , “Ta cứu về rồi với con sau.”

      Thiên Cổ muốn kéo ta lại, “Sư phụ mới tỉnh tiện…”

      “Sư phụ con có tệ đến đâu nữa, chỉ dựa vào mớ tuổi này cũng có thể đề đầu ta.” Ta quay đầu nhìn Thiên Cổ lạnh mặt với , “Sức khỏe vi sư thể nào ta tự biết, cần gì kẻ khác phá đoán xen vào bừa bãi.”

      Thiên Cổ đờ người tái mặt.

      được theo.” Ta phẩy áo ngự kiếm bỏ .

      Ta biết Thiên Cổ đối với ta rất tốt, nếu cũng xin được thuốc này, cơ mà lòng tốt ấy ta gánh nổi, trải qua chuyện này, ta hiểu ra giữ Thiên Cổ lại bên cạnh, mong tĩnh tâm tu đạo vốn chỉ là ảo vọng của ta, chờ cứu được Thiên Chi rồi cũng là lúc ta phải lựa chọn.

      Chẳng dè Thiên Chi…cũng là phiền phức.

      Lúc ta tìm đến sơn cốc Nguyệt Lão Hồng ở, Thiên Chi ôm Nguyệt Lão Hồng từ phía sau, thân mật nhận dạng các loại thảo dược với ta.

      Ta lập tức ngây ra ở cửa.

      Màn này khác quá xa với cảnh Thiên Chi bị đem hầm thuốc mà ta tưởng tượng, Thiên Chi nhìn thấy ta cũng ngẩn người, lập tức nước mắt lưng tròng nhào tới trước chân ta khóc lớn: “Sư phụ! Là đồ nhi hôm đó bất hiếu, liên lụy người bị thương! Người muốn đánh muốn mắng đồ nhi đều cam lòng gánh chịu!”

      Ta vẫn chưa phản ứng lại được, Nguyệt Lão Hồng kia ôm Thiên Chi từ phía sau, giọng : “Chàng khóc gì chứ, chẳng phải ta tỉnh rồi sao, chàng đừng đau lòng, tim ta cũng đau lắm.”

      Ta tựa như bị sét đánh, thừ người tại chỗ: “Tình… tình huống gì đây?”

      Nguyệt Lão Hồng ngước mắt nhìn ta, “Đại đồ đệ của ngươi đến cầu thuốc, đúng là lòng ngươi. Ta định theo quy tắc cũ lấy mạng rồi đưa thuốc cho ngươi, nào ngờ Thiên Chi đến, ta vừa gặp Thiên Chi nên cần mạng đại đồ đệ ngươi nữa, ngươi để Thiên Chi lại đây cho ta là được rồi.”

      Những lời này của ta khiến ta suýt chút đứt hơi.

      Ta nhin ta rồi lại nhìn Thiên Chi, “ ta ?” Ta chỉ sợ Thiên Chi vì cứu Thiên Cổ nên chịu thiệt, vậy mà Thiên Chi lại xấu hổ đỏ mặt gật đầu.

      Tim ta nghẹn máu.

      Đại đồ đệ căn cốt cực tốt của ta đại nghịch bất đạo sư phụ , nhị đồ đệ tư chất thông tuệ cũng đại nghịch bất đạo quái tà mị. Ta biết nên mắt chọn người cùa ta tốt hay là cách dạy dỗ của ta tốt.

      Cho dù bất luận điểm nào tốt ta đều thể để Thiên Chi ở lại đây.

      Tâm trạng tà vô cùng bất định, khắc trước còn chàng chàng thiếp thiếp nồng ý đậm, khắc sau chừng có thể dùng răng cắn đứt cổ người ta. Hơn nữa Nguyệt Lão Hồng dùng người luyện thuốc tội nghiệt trầm trọng, người lệ khí nặng nề, ảnh hưởng rất lớn đối với người tâm tính vốn bất ổn như Thiên Chi, ở bên nhau dài lâu e rằng đọa vào Ma đạo.

      Vì tốt cho Thiên Chi, ta phải đưa y về Linh.

      “Ta thể để Thiên Chi ở lại đây.”

      Nguyệt Lão Hồng nghe vậy ngước lên nhìn ta, gương mặt vừa rồi còn dịu dàng lập tức trở nên hung ác, “Vậy để xác ngươi lại!” ta hóa chi thành tráo đánh về phía ta. Thiên Chi thậm chí vẫn chưa phản ứng lại được.

      tà chính là vậy đó, ta chuẩn bị tâm lý từ sớm, vung kiếm lên đỡ, kiếm khí lan tỏa, đẩy ta ra hơn trượng, ta túm lấy Thiên Chi, quay người rời .

      Nguyệt Lão Hồng rốt cuộc vẫn đuổi kịp tốc độ ngự kiếm của ta, bị ta bỏ lại đằng xa.

      Trở về Linh, Thiên Chi kéo vạt áo ta vô cùng uất ức căm phẫn, “Tại sao sư phụ lại làm vậy?”

      Ta nổi giận, “Con muốn làm phản à! Lén định chung thân với tà mà còn dám chất vấn vi sư! Vào Linh Hư động đóng cửa hối lỗi cho ta! Trong vòng ba tháng được ra ngoài!”

      Thiên Chi nghiến răng, có điều cuối cùng vẫn nghe lời ta đến Linh Hư động.

      Ta vừa xử lý xong chuyện ở đây bỗng nhiên có nữ đệ tử dưới núi loạng choạng chạy tới chỗ ta: “Tiên tôn! Tiên tôn!” Vừa khóc vừa la: “Người mai cứu Thiên Cổ sư tổ ! Thiên Cổ sắp bị các sư thúc tổ đánh chết rồi!”

      Ta ngửa đầu nhìn trời, sao hết đứa này tới đứa khác vậy.
      B.Cat thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :