1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

[Huyền huyễn] Sư phụ - Cửu Lộ Phi Hương ( Hoàn)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. ThuyThuy0411

      ThuyThuy0411 Well-Known Member

      Bài viết:
      490
      Được thích:
      507
      Chương 10

      Typer-er: Phương Hin

      Cuối cùng vết thương người đại ma đầu cũng khỏi, thời gian cũng ba tháng trôi qua. Hôm nay là ngày Mộc Tuyên ra khỏi đỉnh Thương Khung, các đệ tử phái Thương Lam đều rất vui mừng, lúc ta theo Mộc Tuyên trở về tiểu viện đỉnh núi, có rất nhiều người chào hỏi y, so với thái độ tôn kính khách sáo lúc trước, giờ đây xưng hô thân mật hơn nhiều.

      Mộc Tuyên cảm thấy tự nhiên, ngược lại ta rất vui, “Mấy quyển sổ phát có tác dụng rồi.”

      Mộc Tuyên nhìn ta, “Sổ gì?”

      “Con và Mộc Ngọc sư thúc cùng nhau viết tuyển tập Chuyện thường ngày của đại sư huynh. Theo manh mối của Mộc Ngọc sư thúc, con ghi lại rất nhiều chuyện cười của sư phụ, phá vỡ hình tượng đại sư huynh cao ngất của người, kéo người xuống khỏi thần đàn người thừa kế ngôi Tôn giả. Mọi người xem xong, lúc nhìn thấy người lại nghĩ đến những chuyện cười đó, đương nhiên thấy xa cách nữa.”

      Mộc Tuyên im lặng.

      Chiều hôm đó, lúc ta chuẩn bị tiệc tẩy trần cho Mộc Tuyên trong sân, nghe toàn bộ đệ tử phái Thương Lam đều đến hậu sơn xem Mộc Tuyên và Mộc Ngọc tỉ kiểm, Mộc Ngọc bị đánh phải ngự kiếm chạy mất.

      Đến tối, tiểu viện của Mộc Tuyên yên tĩnh trở lại, ta bày ra bàn tiệc tẩy trần phong phú.

      Ta chỉ từng món ăn trong đĩa đếm cho Mộc Tuyên thấy, món nào cũng do ta nghe ngóng từ chỗ đại ma đầu. Ta kể tên xong, ngẩng đầu đối diện với ánh mắt Mộc Tuyên, cười rạng rỡ, “Sư phụ, có thích ?”

      Y ngồi xuống, gắp miếng rau bỏ vào miệng, kế đó thản nhiên : “Nhầm muối thành đường rồi.”

      “Hả!” Ta kinh ngạc, “ thể nào.” Trước khi bưng thức ăn lên ràng ta thử rồi mà. Ta lấy đũa, định gắp thức ăn, Mộc Tuyên bỗng vòng tay qua cổ ta, kéo ta về phía trước, môi chạm môi với ta, rau trong miệng y trở thành rau trong miệng ta.

      Y điềm tĩnh rời , sau đó chùi khóe miệng ta, “Có phải là ngọt ?”

      Rau nghẹn lại trong cổ họng, nhất thời ta phân được rốt cuộc mình bỏ muốn hay đường.

      vỗ vỗ đầu ta, “Đạo hạnh thế này mà dám ngông cuồng muốn đòi vi sư à? Phải cố gắng thêm nữa.”

      Dáng vẻ y lời này giống hệt đại ma đầu, cơ mà… vốn dĩ họ là cùng người mà.

      Nghĩ tới đại ma đầu, ta cố ép mình bình tĩnh lại, đại ma đầu phải quay về, ta cũng phải quay về, vì phái Thương Lam ba trăm năm sau sáp xử quyết người của Ma Tộc. Người đó là cha ta, ban đầu ta trộm chìa khóa nhà lao giam cha ta, bị đệ tử phái Thương Lam phát , trong lúc hoảng loạn mới nhảy xuống hồ Linh Kính.

      Những chuyện khác ta có thể mơ hồ, duy chỉ có chuyện này, ta vô cùng ràng và kiên định.

      Ta mang tâm trạng phức tạp ăn hết bữa tiệc tẩy trần này, với Mộc Tuyên: “Sư phụ, con nấu nước cho người trong phòng rồi đó.”

      Y gật đầu, quay về phòng tắm, trong phòng có chắn bức bình phong, Mộc Tuyên cởi y phục ra đặt trong chậu bên cạnh, ta bước vào phòng cất tiếng gọi, “Sư phụ, con lấy y phục người thay ra giặt nhé.”

      Mộc Tuyên đồng ý, vậy là ta lấy y phục , hề bất ngờ, ta nhìn thấy Linh Kính trong y phục, “Sư phụ, sao người lại đem kính theo bên người vậy? Kính của người đẹp quá. Cho con mượn chơi ít ngày được ?” Lời này chỉ là khách sáo, đương nhiên ta định dùng lý do này lừa lấy Linh Kính , vì Mộc Tuyên biết thân phận của mình, đương nhiên cũng biết Linh Kính quan trọng với ý đến dường nào, y đâu dễ dàng cho ta như vậy…

      “Lấy .”

      Sau bình phong truyền đến giọng Mộc Tuyên, khiến ta cảm thấy khoảnh khắc này hình như mình nghe nhầm.

      “Kính này… cho con sao?”

      “Thích lấy chơi .”

      Ta im lặng hồi, nghiến răng quyết tâm dọn y phục của Mộc Tuyên, lấy Linh Kính ra ngoài, trong phòng vẫn còn tiếng Mộc Tuyên tắm. Ta cảm thấy hình như mình còn sức lực ở lại đây thêm nữa, liền mạch chạy đến hậu sơn, ta và đại ma đầu hẹn sau khi lấy được Linh Kính hội hợp ở tảng đá bên suối.

      Đêm nay ánh trăng vằng vặc, từ xa ta thấy bóng dáng đại ma đầu, ta huơ huơ Linh Kính trong tay với : “Ta lấy được rồi.”

      Đại ma đầu vẫn ra vẻ nghiêm túc như thường ngày, im lặng , nhưng lúc ta cách chừng năm bước, bỗng cong tay thành trảo, ta chỉ cảm giác có lực hút mạnh ập đến, kéo Linh Kính trong tay ta!

      Ta ngây ra, lúc bừng tỉnh lại, Linh Kính ở trong tay đại ma đầu.

      Ta ngơ ngác, “Ngươi vội gì chứ…”

      Đại ma đầu lui lại bước, nhảy qua phía bên kia dòng suối, dưới chân bừng lên ánh sáng trận pháp, ta cả kinh: “Đại ma đầu! Ngươi muốn làm gì?”

      “Ba trăm năm sau loạn lắm.” Đại ma đầu , “Ngươi ở lại đây .”

      Ta dám tin trừng , “Ngươi có ý gì…” Ta chưa kịp hết, ngón tay đại ma đầu lóe lên ánh sáng, lực đạo mạnh mẽ đập lên vai đẩy ta ra xa ba trượng. Đau đến mức khiến ta đứng dậy nổi.

      “Ngươi hãy coi như ta ích kỷ, muốn cho mình cuộc đời khác …”

      “Muốn cho mình cuộc đời khác để ta lại làm gì! Ta còn phải về cứu cha ta nữa!”

      Ta nghiến răng nhịn đau, giãy giụa bò về phía trước, muốn xông vào trong trận pháp, nhưng ánh sáng của trận pháp ngày càng mạnh, khiến ta nhìn thấy bóng đại ma đầu bên trong nữa.

      “Ta cứu cha ngươi.” Đây là câu cuối cùng ta nghe đại ma đầu với mình.

      Ánh sáng biến mất, hậu sơn hoàn toàn yên tĩnh lại.

      quay về mất rồi, vứt lại mình ta ở ba trăm năm trước…

      Cơn đau vai ngày càng dữ dội, đau đến mức khiến ta uất ức. Ngoài uất ức, đáy lòng ta còn chầm chậm dâng lên nỗi hoảng hốt bất an biết phải làm sao.

      Ta và đại ma đầu cùng đến thế giới này, tuy có lúc chẳng thấy bóng dáng đâu, song dù sao ta cũng biết thế giới này chỉ có mình ta là khách tha hương, ta tin tưởng , thậm chí dựa dẫm vào .

      Vậy mà phản bội ta, biến mất tăm hơi, cũng bao giờ quay lại nữa…

      Mắt ta đẫm lệ, ta chùi bừa cái, nước mắt lại càng tuôn ra nhiều hơn.

      Bên cạnh bỗng nhiên truyền đến tiếng kêu hoảng hốt của Mộc Ngọc, “Sao ở đây ma khí nặng quá vậy… Tiểu sư điệt, sao ngươi lại ở đây? Ngươi… ngươi làm sao vậy?”

      Ta chỉ vùi đầu khóc.

      Mộc Ngọc giật thót người, liên tiếp hỏi ta bị làm sao. Ta nằm luôn xuống đất, ôm ngực khóc to chút kiêng dè. Gào khóc hồi, tựa như ta nghe Mộc Ngọc bất lực với người khác, “Sư huynh, đồ đệ của huynh điên rồi.”

      “Sao vậy?” bàn tay ấm nóng đỡ lưng ta, trong nước mắt nhạt nhòa, ta nhìn thấy gương mặt Mộc Tuyên chau mày, lúc này đây gương mặt này khiến ta vừa phẫn hận lại vừa áy náy, ta vùi đầu vào ngực y, tiếp tục khóc lớn.

      Y gỡ cánh tay ôm vai của ta, “Bị thương nặng ?”

      “Kính… kính mất rồi.”

      Mộc Tuyên ôm lấy ta, tay vỗ lên vai ta, “ sao.”

      “Kính bị cướp rồi.”

      sao.”

      “Con có lỗi với người, con có lỗi với người.”

      “Đừng khóc nữa.”

      “Con làm nhiều chuyện có lỗi với người, con… con… hu hu… Nếu con cho người biết con xấu, con gạt người… rất nhiều chuyện,,, người cũng đừng giết con, tốt nhất là cũng đừng ghét con… Con đau lòng lắm…”

      Ta khóc đến nấc cụt, Mộc Tuyên ngừng vỗ về ta như dỗ dành trẻ con, dịu dàng : “Ta ghét con.”

      Ta nghe mà ngây ra, ràng Mộc Ngọc sau lưng cũng ngây ra. “Sư… sư huynh… Vừa rồi là huynh đó sao?”

      Mộc Tuyên quay đầu với Mộc Ngọc, “Đệ về trước .”

      Mộc Ngọc hiển nhiên muốn , nhưng dưới ánh mắt lườm liếc của Mộc Tuyên, đành cam lòng vừa ngoái lại vừa xa dần.

      Mộc Tuyên yên lặng ngồi bên ta hồi, chờ ta hơi nình tĩnh lại, y : “Chờ ít ngày nữa, ta thỉnh cầu sư phụ công bố thân thế của ta, lúc đó ta trả kiếm rời núi.”

      Ta ngây ra, Mộc Tuyên… nhắc đến thân thế mình với ta sao? Theo ký y đâu biết ta biết thân thế của y chứ.

      “Ta biết người lấy Linh Kính là ai, cùng ở trong gian này, có thể cảm giác được ta, ta đương nhiên cũng có thể cảm giác được .”

      Ta đờ ra.

      “Kể từ chuyến Tĩnh Sơn, ký ức thuộc về bắt đầu xuất trong đầu ta. Những lời hai người , những chuyện hai người thương lượng, ta đều biết hết.”

      Chả… chả trách ta có thể dễ dàng lấy kính như vậy!

      Nếu kể từ chuyến Tĩnh Sơn, y biết tồn tại của đại ma đầu, vậy lúc ở đỉnh Thương Khung, cũng như đại ma đầu biết chuyện của y, y nhất định cũng biết chuyện của đại ma đầu, cơ mà lại chẳng tiết lộ gì cả…

      Tên Mộc Tuyên này đúng là… bậc thầy diễn xuất!

      “Đa tạ con.” Ba chữ này phát ra quá đột ngột, ta bất giác thất thần nhìn Mộc Tuyên, nghe y , “Đa tạ con làm nhiều việc vì ta.” Y khựng lại, “ để con lại bên ta, sau này… con hãy ở bên ta nhé.”

      Ta nhìn Mộc Tuyên lâu lâu, “Nếu con còn đâu được nữa… Ở đây con chẳng quen ai hết.” Ta nhếch môi, lại bắt đầu muốn khóc.

      Mộc Tuyên bật cười, xoa đầu ta, “Vậy hãy ở bên ta . Mãi mãi ở bên ta.”
      Hale205B.Cat thích bài này.

    2. ThuyThuy0411

      ThuyThuy0411 Well-Known Member

      Bài viết:
      490
      Được thích:
      507
      Kết thúc

      Typer-er: Linh Ngọc

      Mộc Tuyên công bố thân thế của mình đệ tử phái Thương Lam ầm ĩ phen, y trả lại Tề Phong kiếm cho ân sư, cùng ta xuống núi.

      Ngang qua con đường lần đầu gặp Mộc Tuyên, ta đảo mắt: "Tại sao lúc đó con thôi thóp nằm ở đây, người động lòng trắc với con như đại ma đầu ?"

      Mộc Tuyên liếc ta, "Nếu là người sắp chết đói, mắt đâu thể nào lóe tinh quang nhìn ta, ánh mắt con cứ như là..."

      "Cứ như là gì?"

      Mộc Tuyên cười khẽ, "Cứ như muốn ăn thịt ta vậy."

      "..."

      ==Hết==
      Hale205B.Cat thích bài này.

    3. ThuyThuy0411

      ThuyThuy0411 Well-Known Member

      Bài viết:
      490
      Được thích:
      507
      Sư phụ tuổi cao

      Mở đầu


      Type-er: Linh Ngọc

      Ta là người cuối cùng của chòm sao Bắc Đẩu Thượng cổ, được tiên giới tôn làm nữ chiến thần. Chinh chiến nửa đời, sau khi chiến trong tam giới bình ổn ta thất nghiệp. Sống đến hôm nay được bao lâu ta còn nhớ , ta rảnh rỗi nhìn thế gian hết thịnh rồi suy năm này qua tháng nọ, bầu trời vạn dặm chuyển vần trước mắt ta hết lần này đến lần khác. Ngày tháng lâu dần, lưu luyến của ta đối với thế gian càng ít .

      Ta nghĩ ngày ta quy thiên cũng còn lâu nữa.

      Nhưng rốt cuộc ông trời vẫn chịu cho ta bình yên ra , lúc sắp sửa gần đất xa trời người những điểm cho cuộc sống của ta biến , mà còn là biến cố có sắc màu đỏ tươi...


      Biến cố... khiến Tam giới đều ngỡ ngàng.

      Chương 1

      type: Liinn

      Nhìn thiếu niên như hoa biết từ đâu chui ra trước mặt này, ta nghiêm nghị từ chối y: “Ta nhận đồ đệ.”

      Y ngẩng đầu nhìn ta, dùng vẻ mặt nghiêm túc : “ nhận đồ đệ cũng sao, người có thể nhận con.”

      Dù sao ta cũng già rồi, theo kịp suy nghĩ của người trẻ tuổi, ta nhất thời nản chí, “Tiểu tử à, ta thanh tu vạn năm, có trò gì mới để chơi đâu.”

      sao.” Y như rất thông cảm cho ta, “Cứ để con chơi mình là được rồi.”

      Ta lại đành đuổi y ra khỏi viện. Y đứng bên ngoài, ánh mắt chăm chăm nhìn ta, vẻ mặt dường như bị tổn thương. Ta nhìn đến sót ruột, muốn tát tên tiểu tử này mấy cái rồi đuổi ra khỏi núi Vụ Ái cho xong chuyện.

      Tuy nhiên ta là thần tiên biết lý lẽ, y chưa làm gì quá đáng với ta, núi Vụ Ái này ngoài sân viện ra mảnh đất nào có viết tên ta cả, muốn đứng ngoài đó cứ để y đứng.

      Ta về phòng, ngủ hơi ba ngày, đến khi tỉnh lại, những tưởng tiểu tử kia rồi, song vừa mở cửa ta bèn hít hơi lạnh.

      Y tựa bên khung cửa, ta vừa kéo cửa ra, ánh mắt y bèn xoay sang dừng người ta, trong mắt vụt qua ánh sang, “Người tỉnh rồi.” Y cười hỏi ta, “Người muốn ra ngoài sao?”

      Có câu “Đưa tay đánh mặt cười”, câu này cứu y mạng.

      Ta đếm xỉa tới y, xoay người xuống núi, y cũng lời, cứ vậy bước theo sau.

      Dưới núi Vụ Ái có Kính Hồ, ta có để cần câu bên hồ, khi rảnh rỗi tới thả câu. Hôm nay sau khi ta ngồi xuống, tiểu tử phía sau liền yên lặng, y ở bên cạnh lúc rồi quay người vào rừng cây.

      Ta nghĩ y chê ta vô vị, cuối cùng cũng thông suốt bỏ , nào ngờ y lại bẻ cành trúc mềm trong rừng, bứt sợi cỏ mảnh làm thành cần câu, vung cần buông câu ở cách ta ba trượng.

      Chẳng mấy chốc, mặt trời ló dạng, gió nổi lên, bên bờ sông có sóng “lộp bộp” vỗ dưới chân, khiến ta… sốt ruột vô cùng.

      Bên cạnh “ào” tiếng, lại con cá nữa được câu lên.

      Còn chỗ ta lại chẳng có chút động tĩnh nào, cảm thấy mình bị đối đãi bất công cách sâu sắc, ta quay đầu nhìn y, ho mấy tiếng: “Ngươi cầm tinh con giun à… cần câu có mồi, ngươi câu cá bằng gì vậy?”

      Y nhìn mặt hồ, thản nhiên điềm tĩnh đáp: “Bằng nhan sắc.”

      “…”

      Đúng là biết xấu hổ mà…

      Y im lặng lúc, tựa như nhớ ra điều gì đó, quay đầu cười với ta, “Nếu con câu người người có cắn câu ?”



      Ta đờ người tại chỗ như bị sét đánh, tuy dung mạo này vẫn như thiếu nữ mười tám mười chín, song nội tâm bãi bể nương dâu cả vạn năm rồi! Vậy mà tên tiểu tử còn hôi sữa lại dám trêu chọc ta?

      Ta hắng giọng, cảm thấy mình từng tuổi này, thể tính toán với trẻ con. Nếu hôm nay câu được cá, vậy quay về cho xong. Tiểu tử kia thấy vậy lập tức dùng dây xâu cá lại, xách phía sau ta.

      Lúc sắp tới sân viện, y cực kỳ thản nhiên : “Người muốn ăn cá hấp hay cá kho?”

      Ta nghiêm túc suy nghĩ đáp: “Hấp , hấp tươi hơn.”

      “Được.”

      Sau khi y đáp ta lập tức cảm thấy có điều gì ổn, tuy nhiên còn chưa kịp ra lời nào khác y xách cá vào trong viện, ta cũng bước vào theo. Thấy y xuống bếp thành thạo nhóm lửa, đun nước, giết cá làm cá rất nhàng, vừa nhìn biết là có nghề, thiết nghĩ cá nấu ra nhất định rất ngon.

      Vậy là mãi đến khi y bưng cá hấp lên bàn, ta cũng lên tiếng đuổi y nữa. Y cũng khách sáo, tự mình lấy chén đũa ngồi xuống đối diện, ta ăn chăm chú, đầu ngẩng lên, y nhìn ta: “Người đẹp .”

      Miếng xương cá mắc lại trong cổ họng, ta “khụ khụ” mấy tiếng mới cứu được mạng già của mình. Ta nhìn y, vô cùng nghi ngờ ánh mắt ấy, cơ mà y đổi chủ đề: “Tại sao người nhận đồ đệ?”

      Câu hỏi này đúng là hay, tại sao ta nhận đồ đệ chứ?
      Hale205B.Cat thích bài này.

    4. ThuyThuy0411

      ThuyThuy0411 Well-Known Member

      Bài viết:
      490
      Được thích:
      507
      Chương 2

      type: Liinn

      ra ta từng nhận đồ đệ, hơn nữa cũng chính vì vậy mà khiến ta muốn nhận đồ đệ nữa.

      Năm ta vừa gặp đồ đệ kia, vẫn là thiếu niên non nớt, so với tiểu tử trước mặt còn hơn mấy tuổi.

      Bây giờ ta vẫn còn nhớ, hôm đó thời tiết rất tệ, tuyết bay đầy trời, hơi thở thành sương, hốt hoảng thảm hại xông vào núi Vụ Ái, lúc cùng đường bí lối, loạng choạng đạp vở băng mỏng của Kính Hồ.

      Ta đứng cây tùng nơi vách núi, nhìn thân đầy vết máu, sẩy chân rơi xuống hồ, hoảng hốt giãy giụa trong hồ nước lạnh lẽo, cuối cùng chìm xuống.

      Sau khi ta kéo thiếu niên chìm dưới hồ nước lên, nằm băng, ánh mắt mơ màng nhìn ta, giọng khản đặc, thần trí mơ hồ, “Người là thần tiên sao?”

      Ta đáp: “Đúng vậy.”

      hỏi: “Người tới cứu con đó sao?”

      Ta thoáng im lặng, ra ta tình cờ xuống núi mà thôi, đúng lúc thấy bơ vơ hốt hoảng như con thú bị thương, thần xui quỷ khiến thế nào ta lại gật đầu, “Ừm.”

      Nghe ta đáp vậy, dường như thở phào nhõm, lắp bắp thốt ra hai chữ “Cảm ơn” rồi ngất .

      Lúc đó ta biết trải qua chuyện gì, chỉ cảm thấy thiếu niên này vừa xinh đẹp vừa tội nghiệp, vậy là ta đưa về núi.

      Ta trị thương, chữa bệnh, chăm sóc đến khi có thể xuống giường đưa , ta hỏi: “Người thân của ngươi đâu?”

      tái mặt đáp.

      Ta lại hỏi: “Quê ngươi ở đâu?”

      vẫn tái mặt, môi mím chặt hơn.

      Ta thở dài, vốn muốn để yên ổn sống hết đời tại thôn làng của người phàm ngoài núi, đột nhiên nắm tay ta.

      Ta quay lại nhìn, thấy trong mắt cất chứa vẻ hoảng hốt bất an, “Người muốn bỏ con sao?”

      siết tay ta rất chặt. Lòng bàn tay nóng hổi, vừa khéo tương phản với ta, ta là người lạnh lùng, vậy mà nhìn lúc đó, biết tại sao ta lại động lòng trắc .

      Có lẽ… vì đôi mắt của thiếu niên này quá đẹp, cũng có thể vì giọng quá hay. Cuối cùng ta giữ lại, trở thành sư phụ của , truy hỏi quá khứ cũng như tra xét chuyện xưa của . Ta cho biết, bái sư từ nay về sau phải vứt hết chuyện xưa. đồng ý, vậy là ta tin .

      Ta có suy nghĩ rất phức tạp, ta nuôi đồ đệ, luyện trăm năm, có ngốc đến đâu cũng luyện được chút thành tích, sau đó có thể kế thừa pháp thuật, y bát của ta, dùng cách khác lưu truyền tên ta thế gian. Nghĩ tới việc sau khi ta chết, trong tam giới vẫn có người nhắc tên mình, chỉ nghĩ thôi ta cũng có cảm giác mình đạt được thành tựu rồi.

      Song cuối cùng, chứng minh, tất cả nguyện vọng của ta hết sức ngây thơ. Còn tiểu đồ đệ Thanh Hàn dùng pháp thuật ta dạy bao nhiêu năm thiêu rụi ngây thơ của ta.
      Hale205B.Cat thích bài này.

    5. ThuyThuy0411

      ThuyThuy0411 Well-Known Member

      Bài viết:
      490
      Được thích:
      507
      Chương 3

      Type-er: Phương Hin

      Ta nhận đồ đệ nữa, cho dù dung mạo của tiểu tử trước mặt còn khiến ta chấn động hơn lúc mới gặp Thanh Hàn.

      Nhớ lại chuyện xưa, ta bỗng mất khẩu vị.

      Người đối diện quan sát kĩ vẻ mặt ta, ân cần hỏi: “Sao vậy?”

      Ta buông đũa, tùy tiện bừa câu: “Nghĩ mình sắp chết rồi, ăn cơm hay cũng vậy, nên ta nuốt nổi nữa.”

      Y ngẩn người, ngơ ngác nhìn ta, hiển nhiên ngờ ta lại câu như vậy.

      Nhưng mà điều ta cũng là , ta muốn giấu y nên thẳng thắn : “ thẳng với ngươi nhé, số kiếp của ta cận kề, tới lúc sắp quy tiên rồi. Gần đây mắt hoa tai nghe , thần trí lúc nào cũng mơ hồ, pháp lực kém rất nhiều, ta có gì để dạy ngươi đâu. Ta thấy căn cốt ngươi rất tốt, tư chất thông minh, da mặt cũng dày, chắc là nhân tài tu tiên. Ngươi cũng đừng phí thời gian nữa, ra khỏi tiểu viện của ta rẽ phải, thuận theo con đường , rời khỏi núi Vụ Ái tìm cao nhân khác bái sư .”

      Ta tràng dài như vậy, chắc y nghe chưa hiểu được tâm tư trong lòng ta, chỉ sững sờ nhìn ta, sắc mặt hơi tái hỏi: “Những chuyện này… là từ bao giờ?”

      Ta nhìn sắc mặt y, đoán rằng dường như trong lòng y cũng hiểu mình tới nhầm chỗ, hối hận mình lãng phí thời gian đeo bám ta.

      Ta là người sắp chết, làm lỡ thời gian của người khác cũng cảm thấy có lỗi lắm, nên ta đáp: “Trăm năm trước bắt đầu có tượng này, lúc đó còn định nhận đồ đệ truyền lại y bát, song rốt cuộc cũng hỏng hết, đến giờ chỉ còn lại vài năm thôi, ta muốn yên ổn ở trong tiểu viện này dưỡng lão, muốn vất vả nữa.

      Nghe thấy lời ta, biết tại sao sắc mặt y càng tái hơn, cứ như trúng tà vậy, hai mắt đờ đẫn nhìn ta.

      Ta ăn miếng cá cuối cùng rồi đứng dậy vào phòng, “Ngươi ăn xong để chén đũa đó , ta ngủ giấc dậy rồi rửa, ngươi tự .”

      Ta xoay người nhưng còn chưa bước nào tay bị kéo lại, tiếp đó là hồi “loảng xoảng” vang lên, ngoảnh đầu lại, là do tiểu tử kia đứng dậy quá vội vã, hất hết chén đũa bàn xuống đất.

      Chỉ là y cứ như nhìn thấy chén vỡ, nghe thấy thanh gì hết, vẫn nắm tay ta như vậy, ánh mắt nóng bỏng mang ý cầu khẩn, y nhìn ta, khóe môi run rẩy lúc mới , “ nhận đồ đệ cũng sao, đừng đuổi con .”

      Câu này, giọng điệu này trong khoảnh khắc khiến ta nghĩ tới thiếu niên trăm năm trước, ánh mắt hoảng hốt, vẻ mặt bất an.

      Nhất thời ta hơi phân tâm, tới khi y nắm cánh tay ta đến tê dại, ta mới sực tỉnh hỏi y, “Ta nhận ngươi làm đồ đệ, ngươi ở lại đây làm gì? Phụng dưỡng, chôn cất ta à?”

      Y mím môi, dường như bị câu hỏi này của ta chích đau, tuy nhiên ta biết câu này có gì đâu mà đau chứ.

      Y cụp mắt, nhìn chén đũa bừa bộn, lại ngẩng đầu : “Con nấu cơm cho người, câu cá cùng người…” Y khựng lại, “Rửa chén cũng giao cho con.”

      Đúng là tới phụng dưỡng, chôn cất ta rồi.

      Ta nhàn nhã thong dong nhìn tiểu tử này, trong người y thề có tiên khí hay khí, theo lý là người phàm, có điều người phàm tới tu tiên vấn đạo, tới vì trường sinh bất lão mà muốn ở đây câu cá cùng ta, nấu cơm cho ta? Định xây cho ta “Hội quán tu thân dưỡng lão” à?

      Đương nhiên, cũng có thể vì giờ tiên pháp của ta yếu nhiều, còn pháp lực của y cao thâm hơn, ta nhìn ra khí tức người y, bởi vậy mới tưởng y là người phàm.

      .” Ta khoanh tay trước ngực, vòng vèo với y nữa mà hỏi thẳng: “ ra ngươi muốn làm gì?”

      Y cũng vẫn trầm ngâm, dáng vẻ nghiêm túc, ánh mắt nóng bỏng nhìn ta: “Con muốn người.”

      Lập tức ta lại có cảm giác đau như xương cá mắc trong cổ…

      “Tiểu tử.” Ta xoa xoa mi tâm, định chuyện tử tế với y, “Lời ta vừa rồi ngươi chưa hiểu sao? Số kiếp của ta sắp tới rồi, nhận đồ đệ được nữa, càng thể đương.” Ta với y từng câu từng chữ, “Ta sắp chết rồi. có thời gian cũng còn hơi sức chơi với đám người trẻ tuổi các ngươi đâu.”

      Nghe câu này của ta, biết tại sao, sắc mặt y tựa như bị ngàn vạn lưỡi đao đâm xuyên quan ngực.

      Môi y mím chặt, lúc lâu sau mới , “ phải là chơi…” Y dường như hạ quyết tâm gì đó, nghiến răng : “ ra con…”

      Ta xua tay, muốn nghe y thêm nữa, quay người vào phòng, “Ta thẳng với ngươi nhé, ta nhận đồ đệ vì trước đây ta từng nhận rồi, có điều đồ đệ đó phản bội ta, khiến ta đau lòng tột độ, thể tin tưởng bất kỳ ai nữa.” Ta khựng lại, “Còn chuyện đương nam nữ vớ vẩn hoang đường này càng thích hợp với ta, ta sống ngàn vạn năm rồi, chưa động lòng được mấy lần, tại cũng vậy. Ngươi ấy, sớm .”

      Trước khi vào phòng ta quay đầu nhìn y, thấy sắc mặt y tái nhợt, cúi đầu nhìn đống bừa bộn dưới đất, lạc lõng như con búp bê vải bị xé nát rồi vứt .

      Chẳng qua là bị từ chối thôi mà, có cần buồn tới vậy ? Ta chép miệng, quay về phòng mình.

      Chương 4

      Type-er: Phương Hin

      Nằm giường, suy nghĩ của ta bất giác bay xa, ra tới chuyện đương, ta hề thanh cao như mình .

      Trăm năm trước, Thanh Hàn ngày trưởng thành, gương mặt tuấn tú hơn những nam nhân bình thường trong tam giới, khiến trái tim cằn cỗi ngàn vạn năm của ta khó tránh gợn sóng. chuyện tình cờ năm đó khiến ta ý thức được khác biệt của Thanh Hàn.

      Có lần, tiểu Trư trong núi Thanh Hàn…

      Vốn dĩ tiểu Trư chỉ thầm ái mộ thôi, nhưng có hôm Thanh Hàn ra ngoài hai ngày về, ta ở trong núi tìm hồi cũng tìm thấy , lo lắng, lại cùng Trư kia quay về, lúc đó ta mới biết Thanh Hàn bị tiểu Trư kia bắt ra khỏi núi mấy ngày nay.

      Vẻ mặt ta thản nhiên, “Con cũng lớn rồi, ra ngoài chơi sao báo cho ta tiếng.”

      Thanh Hàn rất tính ta, bởi vậy cho dù lúc đó ta rất nhàng đơn giản, song vẫn nghe ra được ta vui, lập tức căng thẳng : “Con vốn tưởng chỉ ngày là về rồi… Sư phụ…”

      “Thần nữ đại nhân.” Tiểu Trư bên cạnh xen vào, “Người đừng trách Thanh Hàn ca ca, là con lừa Thanh Hàn ca ca chơi, dối huynh ấy rằng gia gia bị bệnh, huynh ấy mới cùng con ra ngoài…” Tiểu Trư cúi đầu, “Người muốn trách trách con .”

      Lẽ nào nó tưởng giả vờ đáng thương ta trách phạt sao?

      Ta nhướng mày, lập tức đáp: “Được thôi, vậy ngươi thử phải nhận hình phạt thế nào?”

      Tiểu Trư sửng sốt, hoàn toàn ngờ bản thân chỉ câu khách sáo, vậy mà ta lại làm , “Con…”

      khí nhất thời im lặng, tiểu Trư cắn môi vẻ mặt uất ức, ta khoanh tay đứng đó hề dao động.

      Lúc này Thanh Hàn lại : “Sư phụ… Là lỗi của con, tại con sơ suất, cho người biết con muốn ra khỏi núi…”

      Hay cho tên tiểu tử, học được cách thương hương tiếc ngọc nữa kia à! Lòng ta bùng lên ngọn lửa, lúc này tiểu Trư lại thêm dầu: “Thần nữ đại nhân, là con,,, là con ái mộ Thanh Hàn ca ca, bởi vậy mới lừa huynh ấy ra ngoài chơi mấy hôm, người đừng trách huynh ấy, người phạt con , phạt con !”

      Ta hệt như sư phụ nghiêm túc thâm trầm thấu tình đạt lý, đứng trước mặt đôi tình nhân nóng lòng vứt bỏ xiềng xích, theo đuổi tự do… Cơn giận bốc lên, ta bật cười: “Phạt cái gì, phạt, Thanh Hàn, giờ con lớn rồi, thích ra ngoài hay cũng cần với ta, muốn với ai cũng được, ta lo tới nữa. Kể từ hôm nay coi như con xuất sư, muốn đâu .”

      Ta đương nhiên giận quá mới thế, có điều xong cũng khiến ta giật thót, hiểu cớ sao mình lại giận đến mức nặng lời như vậy.

      Còn Thanh Hàn nghe thấy lời này, sắc mặt lập tức trắng hơn tờ giấy. Ta nhìn càng thấy bực bội nên quay người vào phòng. Thanh Hàn nào chịu thả ta , muốn kéo ta, song lại cảm thấy hợp lễ, vậy là lắc người đáp xuống trước mặt ta, chặn ta lại.

      Ta liếc nó: “Sao, định ra tay với ta à?”

      mím môi, quỳ sụp xuống đất cách dứt khoát quả đoán, ta lui lại bước, “Làm gì vậy, muốn hù chết ta sao?”

      cúi đầu : “Thanh Hàn sai rồi, mong sư phụ trách phạt, đồ nhi nguyện gánh chịu mọi hình phạt của người.”

      Tiểu Trư bên cạnh hiển nhiên cũng giật mình, nó do dự biết có nên tới cùng quỳ xuống cầu xin với Thanh Hàn , ta liếc nhìn nó, cảm thấy lòng càng bực bội, “ dám phạt ngươi, có người giúp ngươi cầu xin kìa.”

      Thanh Hàn mím môi , nhưng tiểu Trư lại bị sức mạnh vô hình đẩy ra ngoài cửa, khiến nó hoảng hốt, cứ kêu vang Thanh Hàn ca ca, mãi đến khi bị lực đạo kia đẩy ra ngoài xa, Thanh Hàn cũng đáp tiếng.

      Thanh Hàn lại : “Xin sư phụ trách phạt.”

      Ta buồn đếm xỉa tới mà quay về phòng, chỉ là ngồi chưa được nửa nén nhang thể ngồi được nữa, đến đứng ở cửa, nhìn Thanh Hàn vẫn còn quỳ dưới đất cúi đầu ủ rũ, ta ho mấy tiếng: “Chưa quỳ đủ sao? Chiều nay định luyện công à?”

      ngẩng đầu nhìn ta, đôi mắt đen láy tựa như được thắp sáng trong khoảnh khắc, “Sư phụ đuổi con nữa sao?”

      Bốn mắt giao nhau, ta nhìn thấy bóng mình trong mắt . Vì chuyện nhặt mà nổi giận, nặng lời như vậy khiến ta cảm thấy mình như đứa trẻ bướng bỉnh, ta lại thở dài: “Đứng dậy , đứng dậy .” Ta muốn giải thích cho hành động quá khích của mình, “Tìm con núi hết hai ngày, từ mà biệt khiến ta nóng lòng vui lắm sao?”

      im lặng, cúi đầu : “Sau này Thanh Hàn tuyệt đối từ mà biệt nữa đâu.”

      Ta gật đầu, xem như tha thứ cho .

      Từ ngày đó, ta còn gặp tiểu Trư nữa. Về sau nghe quái khác trong núi kể lại, biết Thanh Hàn gì với tiểu Trư khiến nó ở trong động phủ khóc hết ba ngày hai đêm, sau đó vác tay nải rời khỏi núi Vụ Ái.
      Hale205B.Cat thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :