1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

[Huyền huyễn] Sư phụ - Cửu Lộ Phi Hương ( Hoàn)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. ThuyThuy0411

      ThuyThuy0411 Well-Known Member

      Bài viết:
      490
      Được thích:
      507
      Chương 5

      type: Liinn

      Ngày hôm sau, các đệ tử phái Thương Lam thu dọn đồ đạc xuất phát từ sớm, còn Mộc Tuyên trời chưa sáng xách tay nải ra . Lúc trời mờ sáng, Mộc Ngọc đến gõ cửa, ta xách tay nải mở cửa ra, “Sư thúc, con đợi người lâu lắm đó!”

      Mộc Ngọc có tật giật mình nhìn quanh quẩn, “Ta phải chờ họ rồi mới đến đón ngươi được chứ!”

      Ta ngây ra, “Họ hết rồi, vậy làm sao chúng ta theo được?”

      Mộc Ngọc cười gian xảo, trường kiếm ra khỏi vỏ lơ lửng trong trung, “Ta đến muộn quen rồi, họ để ý đâu, họ đông người chậm, chúng ta ngự kiếm lúc là đuổi kịp ngay. Tốc độ của sư thúc đây là nhanh nhất phái Thương Lam đấy nhé...”

      Ta chờ hết trèo lên kiếm, “Sư thúc, người nhanh lên .”

      thoáng ngây người, chốc sau mới nhảy lên, “Ngươi cũng to gan , chưa học ngự kiếm cũng dám trèo lên thanh kiếm bay.”

      Vẻ mặt ta hơi ngượng ngạo, “Chẳng phải là con... tin tưởng sư thúc pháp lực cao cường sao?”

      Những lời nịnh nọt này rất có tác dụng với Mộc Ngọc, đắc ý bật cười, bảo ta nắm chặt , tiếp đó ngự kiếm bay lên tận mây xanh.

      Mộc Ngọc sai, đích thực nhanh chóng đuổi kịp được đoàn người trước.

      Mộc Ngọc luôn ngự kiếm bám theo sau, để Mộc Tuyên phát ra ta, tuy ta cảm thấy đây chỉ là chuyện sớm muộn, song bị phát trễ chút dù sao cũng đỡ hơn là bị phát quá sớm. Tới lúc đó xa rồi, còn ai rảnh rỗi đưa ta về nữa đâu...

      Ngự kiếm đường rất chán, dọc đường có mấy đệ tử phái Thương Lam cố ý chậm trò chuyện với Mộc Ngọc mấy câu, sau khi nghe thấy ta là đệ tử của Mộc Tuyên, họ đều nhìn ta với ánh mắt ngưỡng mộ thêm chút kì quặc, còn có mấy người trước mặt ta, “Các sư phụ còn chưa bảo đệ tử đời chúng ta được nhận đồ đệ nữa, vậy mà Mộc Tuyên huynh ấy xin phép làm...”

      “Đệ biết gì chứ, Mộc Tuyên sư huynh được định sẵn là kế thừa vị trí tôn giả, đương nhiên khác với chúng ta.”

      “Còn là nữ đồ đệ nữa chứ...”

      Mấy câu ý nghĩa của họ đều mang ý khinh miệt. Mộc Ngọc vờ như nghe thấy, có điều tốc độ ngự kiếm chậm lại nhiều, cuối cùng cách bọn họ xa.

      “Mấy sư đệ môn hạ của Nam sư thúc ai cũng quái gở dị hợm quen rồi, ngươi đừng để ý đến họ.”

      Tôi vốn có để ý đâu.

      Có điều nhin thấy cảnh hôm nay khiến ta có chút cảm xúc, tháng ở đây ta chỉ ở núi của Mộc Tuyên, tính đến giờ chỉ thấy cùng sư thúc Mộc Ngọc này. Xem ra quan hệ giữa Mộc Tuyên và sư huynh đệ đồng môn được tốt lắm.

      Nhưng mà nghĩ cũng phải, khoan tính tình khiến người ta tức chết của Mộc Tuyên, chỉ thân phận địa vị của y thôi cũng khó xử lắm, ràng mọi người là sư huynh đệ đồng cấp, vậy mà chỉ có y được đãi ngộ cao hơn người khác bậc, ngay cả chỗ ở cũng đơn độc chiếm ngọn núi như các sư phụ. Vị trí người kế ngôi tôn giả được quyết định từ lâu khiến y được nhiều người ngưỡng mộ, song cũng biết phải hứng bao nhiêu ganh ghét đố kị.

      Bây giờ sư phụ y lại cho phép y dẫn đoàn người trừ , có số người trước mặt, nhưng sau lưng Mộc Tuyên chắn chắc liếc xéo đến vẹo cột sống y rồi.

      Xem ra y đảm đương vị trí đại sư huynh vẻ vang này cũng dễ dàng gì.

      Bởi vậy, vì y bất mãn với những chuyện này nên mới nhập ma sao? Ta vô thức cảm thấy phải, tuy chỉ tiếp xúc với Mộc Tuyên tháng, cơ mà ta nghĩ y phải là người bị những chuyện này ảnh hưởng.

      Vậy rốt cuộc là vì sao...

      Tốc độ của đoàn người đúng là rất chậm, tuy ngự kiếm thế nhưng suốt ngày vẫn chưa tới Tĩnh Sơn, đến khi trời tối, Mộc Tuyên ở phía trước ra lệnh cho mọi người tới bờ hồ bên dưới chỉnh đốn nghỉ ngơi, đến ngày mai lại tiếp tục lên đường.

      Ta kéo áo Mộc Ngọc, kêu cố gắng che chắn cho ta, để Mộc Tuyên nhìn thấy, thế mà cuối cùng vẫn có người từ xangự kiếm bay đến, cản trước mặt Mộc Ngọc.

      Mộc Ngọc gãi đầu cười: “Sư huynh...”

      Mộc Tuyên im lặng nhìn ta và Mộc Ngọc hồi, ta khó chịu nhất là y im lặng lên tiếng kiểu này, nên dứt khoát khai , “Là con kêu sư thúc đưa con ra ngoài học hỏi! Người mắng con .”

      Mộc Tuyên lại im lặng thêm hồi, “Thương hàn khỏi chưa?”

      Câu này hoàn toàn ngoài dự liệu của ta, ta kinh ngạc ngẩng đầu nhìn y, vội vã đáp: “Khỏi rồi khỏi rồi khỏi rồi, khỏi hôm qua rồi.”

      Mộc Tuyên liếc nhìn đôi tay kéo áo của Mộc Ngọc của ta.

      Vì thanh kiếm hẹp, nên ta đành đứng sát Mộc Ngọc, vốn dĩ cảm thấy chẳng có chuyện gì, song bị ánh mắt của Mộc Tuyên liếc nhìn, ta đều cảm thấy cả người đều ổn.

      “Qua đây.”

      Ta nghĩ chắc tai ta có vấn đề gì rồi nên mới nghe thấy Mộc Tuyên với mình hai chữ “Qua đây”. Ta dám chìa tay ra, “Sư phụ muốn đưa con về núi Thương Lam sao?”

      Mộc Ngọc nghe vậy lập tức bảo vệ ta, “Sư huynh, được nửa đường rồi mà...”

      “Ai ta muốn đưa nó về” Mộc Tuyên chau mày, bực bội chìa tay về phía ta, “Qua đây.”

      Ta chớp mắt, lòng thầm y đưa ta về, muốn làm gì cũng được, bèn nắm tay Mộc Tuyên nhảy sang kiếm của y.

      Mộc Tuyên nhìn Mộc Ngọc lấy lần, quay người ngự kiếm đáp xuống. Tiếng gió lướt qua bên tai ta, “Nó là sư thúc của ngươi, tuổi tác dung mạo khác ngươi bao nhiêu, ngươi có biết tránh né là gì ?”

      Ta bĩu môi, thầm , sư phụ trông cũng đâu hơn con bao nhiêu tuổi chứ!

      Lúc đáp xuống đất, ta liếc mắt phát gốc cây trước mặt có ấn kí như có như , hình dạng ấn kí này ngày ngày ta nằm mơ cũng thấy, chính là hình dạng Linh Kính.

      Ta thầm suy nghĩ, đoán là đại ma đầu đến rồi, bèn ổn định tinh thần, thầm ứng phó với Mộc Tuyên, chờ đến đêm, mọi người đều ngủ say ta mới bò dậy.

      Ta vừa cử động, Mộc Tuyên ngồi tựa vào gốc cây liền mở mắt, “ đâu đó?”. Giọng tỉnh táo như vừa rồi vốn hề ngủ.

      Ta giật mình, cuộc sống “nội gián” bao lâu nay rèn luyện kĩ năng diễn xuất của ta, ta dụi dụi mắt, chỉ gốc cây hẻo lánh phía sau, “Bụng con hơi khó chịu, sư phụ giúp con trông chừng, đừng cho ai qua đó nhé.” xong ta vội về gốc cây kín đáo kia.

      mạch xa, đến khi ánh lửa loáng thoáng mập mờ, ta vẫn cảm giác được ánh mắt của Mộc Tuyên dừng người mình. Y biết Thiên lý nhãn, dễ dàng để ta chạy mất vậy đâu.

      Ta thầm nghiến răng, quyết tâm tìm bụi cỏ cởi thắt lưng ra... Ánh mắt bám theo ta tức biến mất.

      Ta khom người, thở phào hơi, tuy nhiên còn chưa kịp mặc quần vào, bóng người bỗng đứng trước mặt ta.

      Là đại ma đầu.

      nhìn ta, vẻ mặt trầm lặng.

      Tình này cảnh này, ngay cả ta xưa nay ghét im lặng cũng có mấy phần im lặng.
      Cũng may tự giác, biết điều quay chỗ khác, cho ta thời gian kéo quần lên.

      Ta vừa lúng ta lúng túng cột lưng quần lại, vừa quay đầu quan sát, thấy Mộc Tuyên ở xa vẫn chú ý đến ta, ta tức khắc ngoái đầu ra dấu bằng miệng với đại ma đầu, “ thôi, ở đây gần quá.”

      Đại ma đầu nghiêng mắt nhìn ta, hiển nhiên hoàn toàn để tâm, “Ta bày kết giới rồi.”

      Ta ngây ra, ngoảnh nhìnlại song hề cảm giác được khí tức của kết giới, đại ma đầu liếc ta , “Ngươi nhìn ra, y cũng vậy.”

      “Y” - đương nhiên là Mộc Tuyên. Ta vẫn rất tin lời đại ma đầu, tức khắc thở phào: “ sớm chứ, làm ta cứ như lén lút vụng trộm vậy...”

      Đại ma đầu nhìn ta .
      B.CatHale205 thích bài này.

    2. ThuyThuy0411

      ThuyThuy0411 Well-Known Member

      Bài viết:
      490
      Được thích:
      507
      Chương 6

      Type-er: Phương Hin

      “Thời gian rồi ngươi đâu vậy hả, là giúp ta mà? ràng chỉ có mình ta cố gắng!”

      “…Nếu ngươi thay thế đồ đệ ta trở thành đệ tử phái Thương Lam, đương nhiên nó phải tìm nơi khác sinh sống, tháng nay ta xử lý xong chuyện của nó, giúp nó diệt trừ hậu hoạn.”

      ra là giúp đồ đệ giải quyết thù địch…

      “Ngươi đối với đồ đệ cũng tốt quá nhỉ.” Ta thoáng suy nghĩ, lòng bỗng dâng trào bất mãn. “Nhưng mà lại, cùng là đồ đệ, tại sao ngươi lại đối xử với ta như vậy?” Đại ma đầu thoáng im lặng, còn chưa lên tiếng, ta lại ngắt lời, “ đúng, ngươi ở đây, Mộc Tuyên ở kia, chẳng phải ngươi thể ở quá gần bản thân trong quá khứ sao! Chúng ta xa chút hơn.”

      sao. Chỉ cần chạm mặt chính diện, chút khó chịu này ta khắc phục được rồi.” khựng lại, “Ta vốn tưởng hôm nay phiền phức hơn chút… Ngươi hiểu được ám hiệu đúng là ngoài dự liệu của ta, bớt cho ta ít chuyện.”

      dùng giọng điệu tán dương những lời hạ thấp đầu óc ta như vậy, ta thầm liếc xéo, tỏ vẻ buồn so đo với : “ chính , đại ma đầu, tháng nay, ta…”

      “Ờ, ta biết hết rồi.”

      Ta ngây ra, “Ngươi biết hết rồi.”

      “Tất cả mọi chuyện giữa ngươi và bản thân trong quá khứ đều lên trong đầu ta hết.”

      Ta kinh ngạc há miệng, nhưng mà nghĩ cũng phải, đại ma đầu và Mộc Tuyên vốn là cùng người, những chuyện Mộc Tuyên trải qua đều biến thành ký ức trong đầu , còn đại ma đầu trở thành “người tương lai” kế thừa những ký ức này dường như là chuyện chẳng có gì đáng . Có điều…

      “Chuyện lúc đầu ta bị ngươi vạch trần rồi mới mặt dày mày dạn trở thành đồ đệ của ngươi, ngươi có biết ?”

      gật đầu.

      “Chuyện ta thổi sáo dụ dỗ ngươi sau đó bị ngươi sỉ nhục ngươi cũng biết?”

      “Ờ.”

      “Chuyện ta theo ngươi tắm sau đó bị ngươi phát ném xuống nước cũng biết luôn?”

      “Biết hết.”

      Ta bỗng nhiên có thôi thúc muốn giết diệt khẩu…

      Cho dù lý trí ta biết đại ma đầu và Mộc Tuyên là cùng người, nhưng mà! Trong thực họ là hai người mà! Ta vì trở về mà phải dùng mọi thủ đoạn làm ra những chuyện mất mặt này, “người trong cuộc” biết thôi , giờ còn bị “ người khác” biết nữa rốt cuộc là thế nào đây!

      Ta vốn còn định xây dựng hình tượng mình thành nương thông minh nhanh trí, song vì thiên thời địa lợi mà thể hoàn thành nhiệm vụ! Cơ mà giờ…

      Ta vỗ trán thở dài.

      “Được..” Ta ổn định tinh thần, bàn tiếp chính , “Nếu ngươi biết những chuyện này, ta cũng thêm nữa, ngươi xem bây giờ Mộc Tuyên đối với ta thế nào, có lơi lỏng đề phòng ta chưa? Hơn nữa, có thích ta chút nào ?” Ta chớp mắt, tràn đầy kỳ vọng nhìn đại ma đầu, cứ như thí sinh ứng cử tràn đầy kỳ vọng chờ đợi kết quả.

      Đại ma đầu cũng nhìn ta, có lẽ là ào giác của ta, hình như ta thấy trong đáy mắt chấn động rất khó phát , giống như xấu hổ, nhưng lại giống như cười .

      “Vẫn phải cố gắng.” tặng cho ta bốn chữ như vậy.

      Dù biết đáp án khác bốn chữ này mấy, có điều nghe đại ma đầu chính miệng ra, ta vẫn khó tránh thất vọng, sau khi thất vọng, ta lại hơi cáu giận, “Ngươi xem rút cuộc ngươi thích nương thế nào hả, ta dùng hết sức ba bò chín trâu để dụ dỗ ngươi rồi, sao vẫn thành công…”

      Khóe môi đại ma đầu khẽ động, nhếch lên đường cong, rồi lại nhanh chóng trở thành đường thẳng, “Tiếp theo có chuyện có lẽ khiến y thêm tin tưởng ngươi hơn.”

      Mắt ta sáng lên, “Sao? !”

      “Chuyến Tĩnh Sơn lần này có Ma Tộc mai phục.”

      Ta giật mình. Ma Tộc mai phục… Lần này phái Thương Lam phái đệ tử ra ngoài trừ là để rèn luyện, trong đoàn người này còn có cả những người chưa ra khỏi cửa núi bao giờ, đối phó với những tiểu tiểu quái còn được, chứ nếu đụng phải Ma Tộc nham hiểm xảo trá chẳng phải toàn bộ chết thẳng cẳng ngay tức khắc sao…

      Ta sờ cằm trầm tư, “Muốn ta cùng Mộc Tuyên tắm máu chém giết à, nhưng ta đâu thể để phát ta có pháp lực…”

      .” Trong mắt đại ma đầu ngưng tụ ánh trăng, giọng kiên định, “Ta muốn ngươi cản y lại.”

      Ta ngây người: “Tại sao?”

      Đại ma đầu . Ta chau mày, “Chúng ta thế này rồi, ngươi vẫn còn giấu giếm ta còn ý nghĩa gì nữa?” chỉ chằm chằm nhìn ta, ta thở dài, “Được rồi, ta hỏi tại sao.” Ta , “Ngươi kêu ta làm ta tin ngươi.”

      Đại ma đầu nghe thấy lời ta, tựa như hơi hoảng hốt, khóe môi khẽ động như muốn gì đó, tuy nhiên lúc này bỗng chau mày.

      Ta quay đầu nhìn, thấy Mộc Tuyên ở xa đứng dậy, về phía ta, ta vội ngồi xổm xuống bãi cỏ, vẫy tay với đại ma đầu, “Mộc Tuyên nghi ngờ rồi, ngươi mau .”

      Đại ma đầu ở lại nữa, xoay áo bào đen, thầm biến mất trong màn đêm giống như lúc đến, dường như ta nghe thấy để lại trong rừng câu “Cám ơn” như có như .

      Ta thoáng thất thần, thế nhưng có thời gian ngơ ngác thêm. Ta có thể nghe thấy tiếng bước chân Mộc Tuyên, bèn giả vờ giật mình ngoảnh đầu, “Ai đó?” Ta kéo kéo lưng quần, khiến bụi cỏ phát ra tiếng sột soạt.

      Tiếng bước chân bên kia lập tức dừng lại, ta lại hỏi: “Sư phụ à?”

      Tựa như cảm thấy đối thoại trong tình trạng này có chút ngượng ngùng, Mộc Tuyên ừ tiếng, sau đó nhập nhằng : “Vừa rồi ta thấy ở đây có khí tức… Nếu sao…”

      Ta lại làm cho bụi cỏ sột soạt hồi, kế đó đứng dậy chạy tới bên cạnh Mộc Tuyên, “Sư phụ cần lo lắng, chẳng qua bụng con hơi khó chịu thôi.”

      Mộc Tuyên nghe vậy, đôi mày dưới ánh trăng khẽ chau. “ khỏi bệnh rồi chứ?”

      Ta nhìn gương mặt tuấn tú của y lúc này mà có hơi thất thần, so lại với dáng vẻ đại ma đầu ban nãy, lòng ta bỗng dấy lên cảm xúc thành lời. Rốt cuộc là điều gì lại có thể giày vò người yên lành thế này thành ra như vậy chứ, khiến nếp nhăn giữa đôi mày y sâu hơn nhiều, khiến ánh mắt y thê lương hơn nhiều…

      Ngày mai đến Tĩnh Sơn thế nào cũng bị Ma Tộc mai phục, y lại là người phụ trách chuyến này, nếu đệ tử phái Thương Lam có bất kỳ ai thương tổn, y khó tránh khỏi trách nhiệm. Lúc này đây, ta bỗng muốn cho Mộc Tuyên biết ngày mai có nguy hiểm.

      Nhưng ra có thể làm gì được chứ, ta thể nào giải thích tại sao ta biết chuyện này, rồi phải làm sao để y tin tưởng đây…

      Trong lúc ta ngây người, bàn tay ấm nóng bỗng áp lên trán ta.

      Mộc Tuyên thăm dò nhiệt độ cơ thể ta. Cũng giống như hôm qua, chỉ là vì ta có ý đồ xấu xa, nên khi nhìn vào đôi mắt đẹp của y, ta bất giác đỏ mặt. Mộc Tuyên buông tay, chau mày , “Ngày mai ta kêu Mộc Ngọc đưa ngươi về.”

      Ta vội xua tay, “ về về.” Ta đảo mắt, “Con và Mộc Ngọc sư thúc nam nữ khác biệt, tiện.”

      Y im lặng nhìn ta lúc, cuối cùng : “Nếu vậy này mai ngươi phải theo sát bên cạnh vi sư.”

      Lần đầu tiên tự xưng là “vi sư” trước mặt ta, đây có phải là… nhận ta rồi ?

      Ta thầm vui mừng, nở nụ cười rạng rỡ, Mộc Tuyên lại im lặng nhìn ta, lời, có điều ánh mắt dịu dàng hơn ban đầu rất nhiều.
      B.Cat thích bài này.

    3. ThuyThuy0411

      ThuyThuy0411 Well-Known Member

      Bài viết:
      490
      Được thích:
      507
      Chương 7

      Type: Liinn

      Hôm sau, đệ tử phái Thương Lam tiếp tục ngự kiếm lên đường. Càng đến gần Tĩnh Sơn, cảm giác bất an trong lòng ta càng nặng, bàn tay kéo áo Mộc Tuyên càng níu chặt, mãi đến khi Mộc Tuyên quay đầu nhìn ta, "Sợ quái à?"

      "Dạ." Ta ngẩng đầu nhìn , sau đó vội buông tay, thấy y phục Mộc Tuyên bị ta níu nhăn nhúm, hầu như vô thức, ta nịnh nọt chỉnh lại cho y.

      " cần sợ, chẳng qua chỉ là đám tiểu nhân thôi."

      phải tiểu ta mới sợ đấy chứ...

      Mộc Tuyên vừa dứt lời, sau lưng bỗng nhiên có đệ tử Thương Lam lớn tiếng hét lên: "Dã Trư kia sắp hại người!" Mộc Tuyên ngoành đầu nhìn, còn chưa kịp hô dừng, đệ tử đầu tiên thấy quái vội vã lao xuống dưới, " nghiệt nạp mạng !" Có mấy người khác cũng đáo xuống đất cùng .

      Mộc Tuyên chau mày, lúc này Mộc Ngọc ngự kiếm đến bên cạnh Mộc Tuyên, "Sư huynh, đệ xuống dưới bảo vệ họ nhé?"

      "Để ta." Mộc Tuyên vừa dứt lời, ta liền bị ném lên kiếm Mộc Ngọc, "Ở yên đó."

      Ta đưa tay cản lại, nhưng nào còn kịp, Mộc Tuyên đáp xuống dưới. Những người khác vốn còn quan sát trong trung, mấy "đệ tử môn hạ của Nam sư thúc" đột nhiên hét lên: "Đại sư huynh xuống trừ cũng gọi bọn đệ, muốn mình giành công hay muốn mình rèn luyện?"

      Đúng lúc này, trong rừng lại có mấy quái nháo nhào chui ra, mấy đệ tử kia chào hỏi Mộc Tuyên tiếng ngự kiếm xông vào tham chiến. Các đệ tử khác thấy vậy cũng ngự kiếm bay xuống.

      Ta thầm mắng bọn họ ngu xuẩn, vội giương mắt nhìn theo bóng Mộc Tuyên trong rừng, mãi đến lúc này, ta mới nhớ ra vấn đề rất quan trọng, đại ma đầu bảo hôm nay ta phải ngăn cản Mộc Tuyên, song rốt cuộc ta phải ngăn cản trong tình huống nào và vào lúc nào!

      giờ sao? Hay chờ chút nữa người của ma giới xuất hẵng tính, hay là...

      Ta còn chưa nghĩ xong, trong rừng bỗng miên man xuất khí tức kỳ lạ, ta biết khí tức này, là khí tức chỉ người của Ma Tộc mới có.

      Ta vội kéo Mộc Ngọc, "Xuống dưới xuống dưới!"

      Mộc Ngọc chau mày, "Khí tức bên dưới rất kỳ lạ, ngươi chút pháp lực nào, xuống dưới chỉ vướng chân thôi, ngươi đừng thêm loạn cho sư phụ ngươi."

      Bỗng nhiên rừng cây truyền đến tiếng tên bắn vun vút, chẳng mấy chốc, trong rừng có hai ba đệ tử Thương Lam ngã xuống.

      Mộc Ngọc thấy vậy cả kinh, "Tên ở đâu ra vậy!" hơi hoảng hốt nhìn bốn phía, "Ở đây có mai phục!"

      Ta nhân cơ hội với , "Đúng vậy đúng vậy, xuống dưới chút , hét lên cho họ nghe!" Mộc Ngọc cũng là kẻ lỗ mãng, gặp phải những tiểu quái Mộc Tuyên có thể đối phó được, nhưng thấy sát khí và mai phục như vậy lập tức mất chủ kiến, ý của ta trở thành ý của , nghĩ ngợi ngự kiếm xuống, "Có mai phục! Có mai phục, mọi người mau!" hét lên, còn ánh mắt ta chăm chăm nhìn Mộc Tuyên chiến đấu với quái.

      Nghe thấy giọng Mộc Ngọc, Mộc Tuyên đâm kiếm vào cơ thể quái, ngẩng đầu hét với Mộc Ngọc, " lên!"

      Trong lúc tình thế cấp bách, mũi tên màu đen do chướng khí tụ thành từ trong rừng bắn ra, bay thẳng về phía Mộc Ngọc, ta nghiến răng, bất chấp tất cả đẩy Mộc Ngọc từ ngự kiếm xuống. Mộc Ngọc tránh được mũi tên nhưng rơi vào trong rừng. Ta " biết" ngự kiếm, đương nhiên cũng nặng nề ngã xuống đất.

      Vừa bò dậy, còn chưa kịp phủi bụi người ta xông về phía Mộc Tuyên, lòng thầm nghĩ, bất kể hôm nay y muốn làm gì, ta cứ ngăn cản y là được rồi. Đúng lúc này, đám hắc y nhân tựa như từ dưới đất chui lên, hỗn chiến với đệ tử phái Thương Lam, nhất thời đệ tử Thương Lam trở nên yếu thế.

      Mộc Tuyên thấy vậy tức khắc kết ấn trong tay, thanh khí của tiên gia hòa vào mặt đất, khiến hắc y nhân và đám quái đau đớn khôn cùng.

      Tuy nhiên có hắc y nhân dường như bị sức mạnh của Mộc Tuyên ảnh hưởng, gã cầm kiếm chạy đến, đâm thẳng vào tim Mộc Tuyên, Mộc Tuyên quay người đỡ, nhưng vẫn bị đâm rách tay. Thế kiếm trong tay hắc y nhân khựng lại, lực đạo hướng xuống, chuẩn bị chặt đứt cánh tay Mộc Tuyên!

      Ta nhìn mà tim thắt lại, đột nhiên hắc y nhân kia bất ngờ ngừng tay, mặt tựa như lộ vẻ dám tin. Môi động đậy.

      Vì cách quá xa, ta nghe thấy giọng họ, chỉ thấy Mộc Tuyên cũng ngây người dừng tay, y ngơ ngác nhìn hắc y nhân, tựa như với hắc y nhân mấy câu gì đó, lúc này ta ở khá gần Mộc Tuyên, loáng thoáng nghe thấy hắc y nhân : "... Nếu ngươi tin cứ theo ta."

      Hắc y nhân quay người , Mộc Tuyên cũng cất bước.

      Y muốn đuổi theo sao? Trong tình huống này mà Mộc Tuyên lại vứt bỏ đệ tử phái Thương Lam theo hắc y nhân sao?

      cần đoán nữa, đại ma đầu "cản lại", phải lúc này còn lúc nào nữa!

      Ta nghiến răng, bất chấp tất cả xông về phía Mộc Tuyên, ta liếc nhìn thấy người trong Ma Tộc giương cung, mũi tên hướng về phía y, ta bèn thầm khen ngợi tiểu tử mập của Ma Tộc này giỏi lắm, cho ta cơ hội để lại gần Mộc Tuyên.

      Lúc mũi tên bắn về phía y, ta hét lớn: "Sư phụ!" Rồi bổ nhào lên người Mộc Tuyên, ôm chặt lấy y. Lưng đau nhói, mũi tên mang theo chướng khí cắm sâu vào sống lưng ta.

      Ta nghiến răng chịu đau, lại thầm tiểu tử mập kia ra tay gian ác quá, nhưng đúng là phải ác chút mới có hiệu quả, thế này chắc Mộc Tuyên vứt bỏ ta trọng thương mà theo hắc y nhân kia... đâu nhỉ?

      Có điều đây là đại ma đầu Mộc Tuyên mà, nếu y hề dao động mà vứt ta sang bên rồi sao...

      Vậy ta há chẳng phải ngu ngốc chịu mũi tên oan uổng ư?

      Ý nghĩa vừa xuất , ta vốn định yếu ớt trượt xuống liền dốc hết sức níu chặt lấy Mộc Tuyên.

      "Sư phụ..." Ta ôm Mộc Tuyên rất chặt, chặt đến nỗi hai tay tê run rẩy, cũng chính vì ôm chặt như vậy ta mới cảm nhận được ngây ngốc và dám tin của y.

      Dường như hồi lâu sau, y mới đưa tay ra sau lưng ta, ngoài tay đầy máu nhớp nháp hình như y sờ được thứ gì khác, ta ngước mắt nhìn y, chỉ thấy kinh hoàng trợn to mắt. Ta nghiến răng nhịn đau, "Sư phụ... Người sao chứ?" Lúc lời này Mộc Tuyên trong mắt ta trở nên mơ hồ, cánh tay ta cũng dần mất hết sức lực.

      Lúc này đây phải ta muốn giả vờ yếu ớt trượt xuống đất, mà chân nhũn ra. Mộc Tuyên ôm lấy ta, "Ngươi đến đây làm gì?" Giọng y vẫn như thường, song ngầm giấu chút căng thẳng rất khó nhận ra, "Mau buông tay."

      "Sư phụ sao là tốt rồi." Ta nhắc nhở y, "Đệ tử phái Thương Lam... trông vào người..."

      Mộc Tuyên ngây ra.

      Ta nghĩ Mộc Tuyên là người có trách nhiệm vì tính mạng của những đệ tử phái Thương Lam này, chắc y nhất thời bồng bột theo hắc y nhân đâu. Ta kéo chéo áo trước ngực Mộc Tuyên, túm chặt thành hai đường nhăn nhúm, chỉ mong sau khi xong chuyện ở đây, lúc y nhìn thấy dấu vết này có thể nhớ đến mình còn có đệ tử có cho cũng thèm lấy, vì cứu y mà trọng thương ngất xỉu, "Sư phụ... người nhất định phải bình yên..."

      Bình yên đưa con về nhé.

      Còn chưa dứt lời, cảm giác váng vất ập tới ta liền ngất .
      B.Cat, Hale205Du Khương thích bài này.

    4. ThuyThuy0411

      ThuyThuy0411 Well-Known Member

      Bài viết:
      490
      Được thích:
      507
      Chương 8

      Type: Liinn

      Lúc tỉnh lại, ngoài cửa sổ vang tiếng chim hót vui tai, ta lại quay về tiểu viện của Mộc Tuyên núi Thương Lam. Bên cạnh có bóng người, Mộc Tuyên đâu? với hắc y nhân chứ? Tim ta thắt lại, ta vội ngồi dậy, lưng đau đớn như bị xé toạc.

      Ta xuýt xoa hồi, cựa quậy bước ra sân, trong sân có ai, biết Mộc Tuyên vứt ta trọng thương ở đây rồi chạy đâu nữa.

      Ta nghi hoặc, Mộc Ngọc đột ngột đẩy cửa sân, nhìn thấy ta, khẽ ngây ra, sau đó vội , “Sao ngươi lại ngồi đây? Ngươi bị thương đâu, mau về nằm , sư huynh dặn dò ta phải trông nom ngươi đó.

      “Sư phụ?”

      “Đúng vậy, dù sao cũng là đồ đệ bảo bối của mình mà, ta chưa bao giờ thấy sư huynh quan tâm đến ai vậy đâu.” Mộc Ngọc vẫy tay với ta, “Chúng ta vào phòng trước .”

      Ta ngoan ngoãn cùng vào phòng rồi hỏi: “Sư phụ đâu rồi?”

      “Sư huynh bị gọi hỏi chuyện rồi.” Mộc Ngọc vừa điều chế thuốc cho ta vừa , “Ta thấy các sư phụ cũng đúng. Chuyến Tĩnh Sơn lần này đâu ai ngờ có Ma Tộc mai phục chứ, nếu lúc đó có sư huynh, trong số đám sư huynh đệ bọn ta, những người còn sống chắc chỉ đếm đầu ngón tay thôi. Vậy mà các sư phụ còn trách phạt sư huynh làm việc kém cỏi, bất bình thay cho huynh ấy.”

      Ta im lặng, bỗng dưng nhớ đến vẻ mặt đại ma đầu lúc kêu ta cản Mộc Tuyên lại.

      Ta đoán năm đó chắc theo hắc y nhân kia.

      Mộc Tuyên bỏ trong tình huống như vậy, đệ tử phái Thương Lam nhất định tổn thất nặng nề… chắc trong lòng cực kỳ hối hận về chuyện này nên mới dặn dò ta cản Mộc Tuyên lại. Nhưng rốt cuộc tại sao phải theo hắc y nhân trong tình huống đó chứ…

      Đâu thế nào là vì… có bệnh?

      “Sư thúc có biết lúc nào sư phụ con mới về ?”

      Mộc Ngọc bĩu môi , “Thường các cụ phải dạy dỗ hết ngày, sau đó thường phạt giam, ta nghĩ chắc sư huynh bị giam vài ba tháng, ba tháng sau là có thể gặp được sư phụ ngươi rồi.”

      Mộc Tuyên mà cũng bị phạt giam…

      Ta im lặng, rồi đột nhiên đảo mắt, “Lúc bị phạt giam con có thể đem thức ăn cho sư phụ ?”

      “Theo lý được.” Mộc Ngọc điều chế thuốc cao xong, nhếch môi cười với ta, “Nhưng mà lần này dưới trong phái đều sùng bái sư huynh hết, các cụ phạt huynh ấy là chuyện, bọn ta lén lút nới tay lại là chuyện khác.” Mộc Ngọc nhướng mày với ta, “Sư thúc lo liệu cho ngươi.”

      Ta cảm động đến rơi nước mắt nhìn Mộc Ngọc, “Sư thúc đúng là người tốt!”

      Mộc Ngọc lại cười vui vẻ như có đuôi cũng vẫy đứt.

      Mộc Ngọc gọi nữ đệ tử phái Thương Lam đến thay thuốc cho ta, nữ đệ tử này còn nhiều chuyện hơn cả Mộc Ngọc. Trong lúc thay thuốc thôi kể hết cho ta lượt những lời đồn về Mộc Tuyên trong khắp phái Thương Lam, nào là Mộc Tuyên lúc lâm nguy hoảng loạn, khí khái hùng chấn động lòng người; nào là toàn bộ đám đồ đệ kiêu ngạo của Nam sư thúc bị người của Ma Tộc dọa đến tè ra quần, cuối cùng được Mộc Tuyên cứu giúp; nào là Mộc Tuyên rất thương đồ đệ mình, chém tên ma làm đồ đệ mình bị thương thành từng mảnh…

      Nghe thấy trong những lời đồn này có liên quan đến mình, ta tỏ ra vô cùng kinh ngạc. Theo suy nghĩ của ta, Mộc Tuyên cõng ta về coi như tận hết nhân nghĩa rồi, vậy mà y lại còn tức giận vì chuyện ta bị thương nữa… Thế nên ta to gan suy đoán, chắc là trong lòng y cũng hơi hơi để tâm đến ta rồi nhỉ…

      Có hi vọng lấy được kính rồi.

      Ta thầm khen ngợi mình, cảm thấy hành động phi thân nhào đến cứu mạng sư phụ của mình đúng là đơn giản mà đẹp.

      Hôm sau, buổi sang lúc ta thức dậy, Mộc Ngọc vui vẻ chạy đến cho ta biết, quả nhiên Mộc Tuyên bị phạt giam. kêu ta chờ năm sáu ngày, đến khi các sư phụ còn để ý đến chuyện Mộc Tuyên nữa giúp ta lo lót quan hệ.

      Ta cũng vội trong lúc này, nhưng mấy ngày nay nữ đệ tử thay thuốc cho ta vô tình nhắc đến tin tức khiến ta chú ý.

      ấy Ma Tộc đánh lén đệ tử phái Thương Lam lần này là Ma Tộc Phù Sơn ở ngoài Tĩnh Sơn trăm dặm, có điều mấy hôm trước tộc bị người thần bí tắm máu rồi. phải do phái Thương Lam ra tay, cũng phải do các môn phái tu tiên khác làm. Có người người tắm máu Ma Tộc – Phù Sơn dung phép thuật của Ma Tộc, chắc là đấu đá trong nội bộ Ma Tộc. Nữ đệ tử kia trông rất hả dạ, đây là thiên đạo luân hồi, tha cho ai cả.

      Nhưng nghe thấy tin này ta lại chẳng vui chút nào, thử tính thời gian, ta đoán chuyện này mười phần là do đại ma đầu làm… mình đơn độc chiến đấu với cả đám Ma Tộc, cho dù là người có pháp lực đạt đến trình độ của đại ma đầu, làm chuyện này chắc cũng vất vả lắm, bất kể là thành công hay thất bại, chắc chắn cũng phải trả cái giá .

      Ta nén nổi lo lắng trong lòng, vậy là nhân lúc đêm khuya vắng người, ta chạy tới hậu sơn thả mấy con chim có thi pháp thuật, để chúng tìm tung tích đại ma đầu.

      Chờ hết mấy ngày cũng thấy chim mang tin tức về, nhưng Mộc Ngọc lại chạy tới cho ta biết có thể lén đem cơm cho Mộc Tuyên rồi.

      Ta đành thu lại cảm xúc, xách giỏ cơm chay lên đỉnh Thương Khung băng phong tuyết phủ quanh năm để thăm Mộc Tuyên.

      Lúc ta tới có đệ tử nào canh gác, xem ra Mộc Ngọc sắp xếp cũng ổn thỏa lắm.

      Vào động băng đỉnh Thương Khung hàn khí thấu xương, ta dám dung pháp lực chống đỡ hàn khí, ôm cánh tay run rẩy vào động, mãi đến hết nửa nén hương mới nhìn thấy phòng hàn băng trong động.

      Trong phòng hàn khí càng nặng hơn, Mộc Tuyên mình ngồi dựa vào tường băng, y nhắm mắt, hệt như dáng vẻ lần đầu ta thấy y trong huyền băng. Có điều khác với lần đầu, dường như khí tức toàn thân y lạnh lẽo tiêu điều cách kỳ lạ, ràng giờ y vẫn chưa bị phong ấn ba trăm năm, song ta cảm giác cách lạ lùng rằng người y tựa như tích lũy trăm năm độc, gầy ốm hơn rất nhiều so với thời gian trước.

      “Sư phụ.” Nghe ta gọi y mới mở mắt.

      đôi mắt sâu thẳm nhìn vào tận đáy mắt ta, y nhìn ta hồi rồi khan giọng hỏi: “Sao ngươi lại đến đây nữa?”

      Chứ “nữa” này khiến ta rất khó hiểu, ta nghe hiểu liền lờ luôn. Ta xách giỏ chạy đến bên cạnh y, đặt giỏ xuống, “Con mang thức ăn cho người.”

      Y liếc nhìn giỏ thức ăn, rồi lại nhắm mắt, “Đem , ta cần.”

      Ta lấy làm lạ. Lúc đó ràng ta cản y, ràng y cũng cứu đệ tử phái Thương Lam, giờ các đệ tử phái Thương Lam ai sùng bái y, tuy y bi phạt, song trong lòng thấy vui mới đúng chứ, dáng vẻ ủ ê như gà chọi thua này rốt cuộc là thế nào…

      “Sư phụ, người ăn con ở đây trò chuyện với người nhé…”

      “Vậy người trò chuyện với con .”

      “…”

      Ta khách sáo ngồi xuống bên cạnh, vì lạnh nên ta dựa sát vào cánh tay y, cuối cùng Mộc Tuyên cũng nhìn ta, lúc ngồi xuống thuốc vai ta thoáng bung ra, ta bèn lấy tay vỗ vỗ vai mình.

      Mộc Tuyên thấy vậy ngoảng nhìn, im lặng hồi mới hỏi: “Vết thương thế nào rồi?”

      Câu này ta nghe ra được là y muốn quan tâm ta cơ mà lại ngại. Thế nên ta vui vẻ đáp: “Mộc Ngọc sư thúc con bị thương chỗ yếu hại, chẳng bao lâu nữa khỏi thôi. Thúc ấy tìm sư muội mình thay thuốc cho con, sư muội thúc ấy mỗi ngày đều kể với con biểu của sư phụ lúc ở Tĩnh Sơn dũng dường nào, trở thành đại hùng của mọi người. Ngay cả Nam sư thúc trước nay phục cũng lên tiếng.”

      Mộc Tuyên nghe ta đôi mày càng u ám, “ hùng…” Y bỗng nhiên cười lạnh.

      Ta hiểu nguyên do nên lại phớt lờ biểu của y, tiếp tục kể tình hình phái Thương Lam, sư huynh đệ của y mỗi ngày cười đùa ầm ĩ thế nào, Mộc Tuyên hề đáp lời ta, ta kể đến khi đầu óc hơi mơ màng, đầu gục lên gục xuống vai y, lúc này y mới vỗ đầu ta, đánh thức ta dậy.

      “Đỉnh Thương Khung lạnh giá vô cùng, vết thương của ngươi chưa khỏi, dễ bị hàn khí nhập thân. Sau này…”

      “Sau này con mặc ấm chút.” Ta lấy bánh bao đóng băng trong giỏ đưa cho Mộc Tuyên, “Sư phụ giữ đó để có đói còn lấp bụng được.”

      ngây ra, từ chối nữa.

      Ta vừa ngáp vừa xách giỏ . Lúc rời khỏi động băng, ta quay đầu nhìn lại, Mộc Tuyên bỏ bánh bao vào miệng, sau đó bị chiếc bánh bao cứng như đá đập vào răng. Ta nhịn được liền phì cười, y lại ngẩng đầu nhìn ta.

      Lúc ánh mắt xoay chuyển, tim ta bỗng nhiên đập nhanh cách lạ lùng.

      Ta quay đầu rời khỏi động băng như trốn chạy.

      Ta biết có lẽ ta nảy sinh chút tâm tư nên có đối với Mộc Tuyên, vì… ai kêu y đẹp vậy chứ.

      Chỉ là ta thể có tâm tư này với y, vì ta chắc chắn phải trở về ba trăm năm sau, muốn động tâm tư nên động với đại ma đầu…

      Lúc trời tối, mấy con chim ta thả tìm đại ma đầu quay về.

      con lông dính máu, ta lấy thuốc Mộc Ngọc cho mình cột lên người nó, tìm con đường ở hậu sơn xuống núi, thăm dò xung quanh phát bóng dáng đệ tử phái Thương Lam, ta cưỡi mây, bay theo con chim chừng hai ngọn núi, cuối cùng phát đại ma đầu bãi đá bên sông.

      nằm bò bờ sông, toàn thân ướt đẫm, ta bước xuống nhìn mới phát y phải ướt đẫm nước sông mà toàn bộ đều là máu của .

      Ta kéo đến nơi bằng phẳng, cởi áo ra, thấy ngực mảng máu tươi đầm đìa vô cùng thê thảm, ta sợ đến run tay, xé y phục giặt sạch rồi quay lại giúp lau chùi vết thương người, sau đó run rẩy lấy thuốc đắp lên vết thương cho .

      Nhớ lúc đầu ta cứa cổ , lưỡi chủy thủ cũng bị xoắn lại, có thể thấy cơ thể mạnh mẽ dường nào, vậy mà đại ma đầu mạnh mẽ như thế lại bị thương ra nông nỗi này, có thể tưởng tượng trận chiến giữa và Ma Tộc Phù Sơn khốc liệt đến đâu…

      Lòng hận Ma Tộc Phù Sơn dường nào mà lại liều mình như vậy, chỉ vì trong quá khứ của , Ma Tộc Phù Sơn giết đệ tử phái Thương Lam sao?

      Nhớ lại dáng vẻ lúc Mộc Tuyên mặt đối mặt chuyện với hắc y nhân kia, ta cảm thấy giữa họ chắc chắn có tình.

      Ta chăm sóc đại ma đầu từ nửa đếm đến giờ Ngọ hôm sau, vẫn hôn mê bất tỉnh, ta nhìn thời gian, thấy thể trở về, đành kéo vào thạch động gần bên sông.

      Về núi Thương Lam, ta lập tức đưa cơm cho Mộc Tuyên, giả vờ bình tĩnh bừa với Mộc Tuyên hồi rồi lại thu dọn đồ tới bờ sông.

      Thế nhưng có lẽ nơi nào đó núi mưa, nước sông dâng lên nhấn chìm sơn động ta để đại ma đầu ở đó, ta ngây ra bên bờ sông hồi, kế đó mới đâm đầu lao xuống nước, đảo vòng trong sơn động. thấy đại ma đầu, ta lại nổi lên, gần như muốn khóc.

      Thôi chết rồi.

      Ta làm mất đại ma đầu rồi, bị thương nặng như vậy, lại bị nước sông cuốn , chết cũng phải tàn phế thôi. Chắc là đời này ta gặp được nữa rồi. giúp làm sao ta dùng Linh Kính trở về ba trăm năm sau đây…

      Ta nổi lên mặt nước, khóc ra nước mắt nhìn con sông dài miên man, đột ngột có cành cây đập lên trán ta, ngẩng đầu lên, bờ sông, đại ma đầu ngồi chạc cây, hờ hững nhìn ta, “Ta còn chưa chết đâu.”

      Lúc ấy, ta cảm động đến mức lệ lưng tròng.
      B.Cat thích bài này.

    5. ThuyThuy0411

      ThuyThuy0411 Well-Known Member

      Bài viết:
      490
      Được thích:
      507
      Chương 9

      Type-er: Phương Hin

      Đại ma đầu hổ là đại ma đầu, chẳng qua chỉ có ngày mà vết thương được đắp thuốc người bắt đầu kết vảy, song ngoại thương dù sao cũng là chuyện , quan trọng nhất là tu vi của hao tổn ít. Điều này ta nhìn ta, cũng có cách nào giúp , phải tự mình tĩnh tọa điều tức thôi. Điều duy nhất ta có thể làm là bớt chút thuốc bổ Mộc Ngọc cho ta để cho đại ma đầu, trợ giúp cho .

      Mấy ngày tiếp theo, ta cứ mãi bôn ba nghỉ, vừa phải chăm sóc Mộc Tuyên đỉnh Thương Khung, vừa phải đưa thuốc bổ cho đại ma đầu trong sơn động bên sông. Mỗi ngày sau khi đưa cơm cho Mộc Tuyên xong, ta thường trò chuyện với y mấy câu, có điều hôm nay ta thực quá mệt, đặt giỏ trước mặt y, ngồi xuống bên cạnh : “Thức ăn.” Rồi bỗng dưng ngủ thiếp .

      biết ngủ bao lâu, lúc tỉnh lại ta phát mình tựa vào người Mộc Tuyên, má kề lên vai y, tay còn ôm cánh tay y để lấy hơi ấm.

      Chết rồi.

      Lúc ý thức được mình làm chuyện gì, trong đầu ta rào rào nhảy ra mấy chuyện. Thứ nhất là tư thế mờ ám như vậy nhưng tại sao Mộc Tuyên hất ta ra? Thứ hai là lúc ta ngủ có mê những lời nên ? Thứ ba là Mộc Tuyên có thừa cơ thăm dò khí tức trong người ta

      Theo tính chất quan trọng của việc, chuyện thứ ba hình như là quan trọng nhất, cơ mà chuyện ta muốn biết nhất lại là chuyện đầu tiên…

      Ta thấp thỏm bất an quay đầu, ngờ rằng cảnh tượng ta nhìn thấy phải là Mộc Tuyên tỉnh táo.

      Y cũng ngủ thiếp rồi…

      Tựa vào tường đá lạnh lẽo, đôi mắt nhắm nghiền, hơi thở đều đặn. Kể từ lúc gặp Mộc Tuyên đến giờ, cho dù là ba trăm năm trước hay ba trăm năm sau, y đều luôn bắt mình giữ gìn biểu nghiêm túc mọi lúc mọi nơi, vẻ mặt yên tâm thế này vô cùng hiếm thấy.

      Ta nhìn y hồi, phát trái tim bé của mình lại đập đến phát lo. Ta vội quay đầu, đặt tay y xuống, định len lén chuồn , chỉ là vừa cử động, giọng Mộc Tuyên liền vang lên, “Ngày mai được tới nữa.” Y dùng giọng điệu ra lệnh, nhưng nghe lại có mấy phần dịu dàng, “Mỗi ngày lên đỉnh Thương Khung gánh nặng với ngươi.”

      Ta ngoảnh lại nhìn, y vẫn nhắm mắt, khí tức khác với ban nãy, y bị ta đánh thức.

      “Con tới sư phụ có cảm thấy đơn ?”

      Y , ta bĩu môi, “Được rồi, ngày mai con tới tìm người nữa.”

      Rời khỏi động băng, ta lại kìm được mà quay đầu nhìn, Mộc Tuyên mình ngồi đó, ánh mắt trầm tĩnh dừng người ta. Lần này trước khi quay , y dời mắ trước, “Về nghỉ ngơi cho khỏe .”

      Y để lại bên tai ta câu như vậy.

      Ta đem thuốc bổ xuống núi tìm đại ma đầu, vẫn yên lặng uống thuốc bổ như bình thường, ta cũng ngồi hòn đá nhìn như bình thường, sau đó kìm được : “Đại ma đầu, có phải ngươi thích ta ?”

      Đại ma đầu uống thuốc tựa như bị nghẹn, im lặng quay đầu nhìn ta.

      “Ý ta ngươi cảm nhận thử…” Ta chỉ tay về đỉnh Thương Lam, “Có phải giờ Mộc Tuyên kia thích ta rồi ?”

      nuốt thuốc, “Chắc là vậy đó.”

      Ta ngây người, lòng dâng trào hơi ấm, song hoàn toàn khác với cảm giác vui mừng như điên khi hoàn thành nhiệm vụ mà ta tưởng tượng lúc ban đầu, cảm giác này tựa như tắm suối nước nóng ngày đông, khiến toàn thân đều ấm áp.

      Ta ổn định cảm xúc , “Vậy nếu ta đòi Linh Kính, chắc là y dễ dàng cho ta phải ?”

      Đại ma đầu “Ừ” tiếng.

      Có được câu khẳng định này, ta cũng vui mừng phấn khởi như tưởng tượng, tựa như kết quả này trở thành kết quả ta mong muốn, khiến ta rã rời đuối sức.

      Vậy là trong tiếng nước sông chảy rào rạt, ta và đại ma đầu đều im lặng.

      “Rốt cuộc năm xưa tại sao ngươi nhập ma vậy?” Ta nhìn bầu trời giọng hỏi , “Tại sao lại giết đồng môn hại ân sư cấu kết với Ma Tộc? ràng Mộc Tuyên mà giờ ta nhìn thấy… nội tâm vô cùng dịu dàng.”

      Đại ma đầu im lặng rất lâu, lúc ta tưởng trả lời câu hỏi của ta như lúc trước, đột nhiên lên tiếng, “Ta cũng giống ngươi.”

      Ta ngẩn người, chớp mắt nhìn , “Giống chỗ nào?”

      Ánh mắt dừng người ta, hề khác biệt với của ba trăm năm trước, “Nửa người nửa ma.”

      Nghe thấy đáp án này, ta nhìn hồi lâu mới lý giải được ý nghĩa của bốn chữ đó, sau đó bụm cái miệng há ra, dám tin nhìn , “Ngươi… Mộc Tuyên… nửa ma?” Ta kinh ngạc đờ người, “Nhưng mà trước đó chẳng phải ngươi là đại đệ tử của phái Thương Lam, từ lớn lên ở phái Thương Lam, sao sư phụ ngươi lại biết…”

      “Sư phụ ta biết.” Đại ma đầu , “Có điều người chưa từng với ta. Sư phụ cho ta Linh Kính, bắt ta luôn mang bên người, trước đây ta chỉ tưởng Linh Kính dồi dào linh lực, sư phụ muốn ta dựa vào nó tu hành. Sau này mới biết, Linh Kính là linh vật sư phụ cho ta để áp chế ma khí trong người.”

      Ta gãi đầu, “Khoan … Ta hơi rối… Ngươi từ từ thôi, sư phụ ngươi Trừng Tố chân nhân biết ngươi là nửa ma nhưng vẫn nhận ngươi làm đồ đệ? Trước đây ngươi biết mình là nửa ma? Vậy từ lúc nào…?”

      Ta khựng lại, bỗng nhớ ra hôm đó, trong trận chiến Tĩnh Sơn, Mộc Tuyên và hắc y nhân Ma Tộc với nhau mấy câu, sau đó y bèn theo người đó…

      “Vào lúc đó ngươi biết mình là nửa ma sao?”

      Đại ma đầu ngầm thừa nhận.

      “Mẹ ta là hảo hữu thâm giao của sư phụ, bà ấy sinh ra ta bao lâu lìa đời, nhờ sư phụ chăm sóc cho ta. Sư phụ đón ta về phái Thương Lam, để ta bị phân biệt đối xử, người che dấu thân phận ta, bao gồm cả với ta. Thuật pháp người truyền dạy cho ta, Linh Kính người ban cho ta, tất cả đều để áp chế ma khí, nên ta chưa từng phát giác mình khác với người thường.”

      “Ba trăm năm trước, trong chuyến Tĩnh Sơn, lúc Thủ lĩnh Thạch Lệ của Ma Tộc Phù Sơn giao đấu với ta phát giác ra ma khí trong người ta, nhận ra ta là người tộc đó. lấy thân phận của ta làm mồi, dụ ta rời khỏi Tĩnh Sơn, khiến trong trận đó, các đệ tử Thương Lam ai sống sót trở về.”

      Ta kinh ngạc. ta lúc đó, đệ tử phái Thương Lam đều…

      Bao gồm nữ đệ tử thoa thuốc cho ta, còn có Mộc Ngọc…

      Ta dám tưởng tượng khoảnh khắc khi Mộc Tuyên trở về, nhìn thấy thi thể đồng môn, có tâm trạng thế nào. Ta ngước mắt nhìn đại ma đầu, sắc mặt vẫn vô cùng lạnh nhạt, tựa như kể chuyện của người khác.

      “Sau đó ta mình trở về Thương Lam, Tiên tôn giam ta đỉnh Thương Khung. Lúc đó ta mới nghe sư phụ , phụ thân ta là Tiên vương của Ma Tộc Phù Sơn, ông ấy cũng sớm lìa trần như mẹ ta. Sư phụ biết thân phận của ta thể che giấu được nữa, trong lúc người định công cáo thiên hạ, Thạch Lệ lại vu oan ta cấu kết Ma Tộc tàn hại đồng môn trước, rồi dùng kế giết hại ân sư của ta, khiến người đời đều hiểu lầm ta, lòng ta phẫn hận, cuối cùng đọa vào ma đạo. Ta muốn tìm Thạch Lệ, nhưng chưa kịp giết bị phong ấn dưới đáy hồ Linh Kính.”

      Vỏn vẹn mấy lời khơi gợi quá khứ của , khơi gợi cuộc đời đau thương và phẫn hận mình bước qua.

      “Bởi vậy ngươi bị thương nặng thế này, tắm máu Ma Tộc Phù Sơn là vì muốn Mộc Tuyên trải qua những chuyện này sao?”

      Đại ma đầu gật đầu, “Ta giết Thạch Lệ.” , nhưng hề có niềm vui khi chính tay giết chết kẻ thù, thậm chí hề thấy cảm xúc chấn động.

      Nghĩ cũng phải…

      chỉ can thiệp vào cuộc đời của “Mộc Tuyên” khác, còn bản thân vẫn từng trải qua những chuyện này, từng trải nghiệm nỗi tuyệt vọng cam đó, cho dù trở về ba trăm năm sau, kẻ thù của vẫn còn, vẫn phải đối diện với tàn cuộc, hề thay đổi.

      “Ta cần ở lại đây nữa.” Đại ma đầu bỗng , “Chờ y ra khỏi đỉnh Thương Khung, vết thương của ta chắc cũng lành rồi, có thể khởi động Linh Kính trở về, khi đó ngươi đòi Linh Kính chắc y cho ngươi.” Đại ma đầu khựng lại, “Thời gian này… hãy cố gắng thêm chút nữa.”

      “Ta cố gắng lắm rồi.” Ta ôm đầu, “Cố gắng đến mức bản thân cũng sa vào rồi.”

      Đại ma đầu nghe vậy, im lặng .

      Hôm sau ta vẫn đến đỉnh Thương Khung như thường lệ, thấy ta, Mộc Tuyên khẽ chau mày. Ta vờ như nhìn thấy, thẳng tới ngồi xuống bên cạnh y.

      “Chẳng phải hôm nay đến sao?”

      “Hôm qua con hôm nay đến tìm sư phụ, nhưng đến đây.” Ta ôm gối ngồi tựa vào tường, “Con đến tìm sư phụ, con chỉ muốn đến ngồi đây thôi.”

      Mộc Tuyên nghẹn lời.

      Đại ma đầu Trừng Tố chân nhân cho Mộc Tuyên biết thân thế của mình, cuối cùng ta cũng hiểu tại sao mấy ngày nay vẻ mặt của Mộc Tuyên lại lạnh lẽo tiêu điều như vậy.

      Từ y là đại đệ tử phái Thương Lam, hào quang đầy mình, bỗng dưng có ngày biết mình là nửa ma bị người đời khinh bỉ, ta lĩnh hội sâu sắc thân phận này khó xử nhường nào. Có điều dù sao ta cũng khác với Mộc Tuyên, từ ta tiếp nhận này, như y, phải trải qua đau khổ vì tất cả mọi thứ xung quanh đều sụp đổ.

      Lúc này đây ai có thể xoa dịu nỗi đau khổ của y, thế nhưng có người ở bên cạnh còn hơn để y mình suy nghĩ lung tung.

      “Hôm ta gặp ngươi, núi Thương Lam đích thực có đoàn người truy sát người, chỉ là người bị truy sát là thiếu niên, hề liên quan đến ngươi. Ta từng điều tra bối cảnh của ngươi, song chẳng có thu hoạch gì.” Mộc Tuyên bất ngờ như vậy, ta biết tại sao y đột nhiên chuyện này nên chỉ im lặng lắng nghe. “Rốt cuộc ngươi là ai?”

      Gương mặt y gần trong gang tấc, trong đáy mắt sâu thẳm đầy ắp bóng dáng ta, “Rốt cuộc ngươi muốn gì?”

      Con muốn Linh Kính.

      “Ngươi , cần phí tâm cơ nữa, có lẽ ta cho ngươi.”

      Con muốn Linh Kính.

      Ta muốn thành đối diện với Mộc Tuyên, muốn lừa gạt y nữa. Thế là ta bất giác thổi ra cách rất rành mạch, ràng.

      “Con muốn người.”

      Thanh vang vọng trong động rồi chìm xuống.

      Mộc Tuyên ngây người nhìn ta, trong đôi mắt y, ta nhìn thấy mình cũng ngơ ngẩn.

      Ta gì vậy…

      Hình như ta buột miệng ra những gì mình mong muốn trong lòng rồi.

      “Bởi vậy để đạt được mục đích này, ngươi… bái ta… làm sư phụ?” Dáng vẻ ta trong mắt Mộc Tuyên vẫn ngơ ngơ ngác ngác, ta há miệng muốn giải thích, thế mà cuối cùng lại chẳng gì cả, chỉ thấy Mộc Tuyên nghiêng mặt, giọng : “Đúng là đại nghịch bất đạo.”

      Giọng y hình như loáng thoáng tiếng cười.

      Ta ấp úng, “Tóm lại con hại người.”

      xong lời này, ta đột nhiên chột dạ. ra cũng phải ta hại y, Linh Kính trấn áp ma khí người y, ta lấy mất Linh Kính, ma khí người Mộc Tuyên lộ ra ngoài, tuy nửa người nửa ma bình thường dễ bị ai phát giác, có điều phái Thương Lam dù sao cũng là chốn tu tiên, nếu có cố gì cần Mộc Tuyên dốc sức sử dụng pháp lực, có Linh Kính chắc chắn thân phận y bị bại lộ.

      “Ừ.” Nghe Mộc Tuyên đáp, ta lại càng chột dạ hơn.
      B.CatDu Khương thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :