1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

[Huyền huyễn] Phật Tội - Đằng Bình (Hoàn)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. ThuyThuy0411

      ThuyThuy0411 Well-Known Member

      Bài viết:
      490
      Được thích:
      507
      Typer: Tử Sắc Y
      Nguồn: *******************

      Chương 3.6 Mạc Đầm Thạch Trung Hoả.

      Nhậm Hoài Tô quả nhiên quay về rất sớm, tay ôm mớ cành nhánh to, mảy may phát giác hành động lén lút vừa nãy của nàng. Y bỏ cành cây xuống, bắt đầu dựng lều. “ Quang, đêm nay trăng sáng, cơ thể khoẻ, vẫn nên cẩn thận là hơn.” Y cởi áo khoác ngoài đắp kĩ lên đầu nàng, che kín toàn thân, “Đêm mười lăm trăng tròn, ánh trăng có lợi với lệ quỷ, nương là người ngự quỷ, phải cẩn thận.”

      Nhậm Hoài Tô quả nhiên quay về rất sớm, tay ôm mớ cành nhánh to, mảy may phát giác hành động lén lút vừa nãy của nàng. Y bỏ cành cây xuống, bắt đầu dựng lều. “ Quang, đêm nay trăng sáng, cơ thể khoẻ, vẫn nên cẩn thận là hơn.” Y cởi áo khoác ngoài đắp kĩ lên đầu nàng, che kín toàn thân, “Đêm mười lăm trăng tròn, ánh trăng có lợi với lệ quỷ, nương là người ngự quỷ, phải cẩn thận.”

      “Lắm lời!” Nàng lạnh lùng trả treo, “Có lợi hay có hại kệ ta, liên quan gì đến ngươi?”

      Y nổi giận, vẫn cẩn thận trùm kín cho nàng.

      Sau đó y ngồi xuống, móc ra vài củ khoai lang trong tay nải mà Cơ Nhị tặng, nướng đống lửa. Nàng liếc nhìn dáng người y ngồi điềm tĩnh, đất rải bột xương Nghĩ Long, loài mãng xà hình dáng tựa rồng, sinh sống ở nơi tích tụ xương cốt, có khả năng tụ quỷ bẩm sinh, diie.nd/a nnlie qqu yyd oonttusacy chết rồi xương cốt vẫn còn có thể gây ảnh hưởng lên quỷ mị. Bột xương của nó là trong những bí thuật ngự quỷ, nhưng Nhậm Hoài Tô ngồi lên mà chẳng có phản ứng gì.

      Thế nên nàng biết y phải là quỷ, bất kể là Nhậm Hoài Tô tại hay thứ có sát tính khinh người ám người y đều phải quỷ.

      Phàm là quỷ, đều phải chịu ảnh hưởng của xương loài mãng xà kia.

      Ngọn lửa nhảy múa, nàng nhắm mắt vờ ngủ, Nhậm Hoài Tô ngồi xếp bằng. Tối nào y cũng ngồi thiền, trong lúc ấy, biết là do hoàn toàn mất tri giác đối với ngoại giới hay do quá tin tưởng nàng, y chưa từng quan tâm đến việc nàng động tay động chân với mình. Nhưng quái vật này mang theo bên người khá nhiều thánh vật nhà Phật, nàng cũng dám hành động thiếu suy nghĩ, kẻo lại bị thứ gì đó người y phát nổ làm bị thương.

      Ánh lửa đỏ loè, với người mà thực ra có gì đặc biệt, thứ nàng ném vào lửa là loại hương liệu lạ lung, nó toả ra mùi thơm tương tự như mùi của sinh linh thượng đẳng, mùi này người ngửi thấy, nhưng lại có sức quyến rũ mãnh liệt đối với loài lệ quỷ và vật sống bằng cách ăn linh hồn. Nếu Nhậm Hoài Tô là lệ quỷ hay vật nhất định phản ứng.

      Nhưng y vẫn ngồi thiền nghiêm ngắn bên đống lửa, thậm chí sợi tóc cũng tuyệt động đậy.

      Lẽ nào y phải quỷ?

      thể.

      Y mọc tóc quỷ, bị ảnh hưởng bởi giết choc, thậm chí từng mở cả quỷ môn, dù chỉ mới khơi ra lỗ hổng.

      Nhưng chỉ vậy thôi rất đáng sợ rồi, loài người có sức mạnh khai mở quỷ môn, khi mở, hung thần lệ quỷ lang thang dưới hoàng tuyền địa ngục đổ về nhân gian, từ đó nhân gian phân sống chết, khó nhận người ma.

      Y có sức mạnh của quỷ, tóc của quỷ, mà phải quỷ?

      Có chuyện như vậy ư?

      con người, thánh nhân, lẽ nào bỗng dưng sở hữu năng lực lệ quỷ mạnh mẽ thể nào tưởng tượng được?

      Nàng ngửi được Phật khí sực nức người y, hề là giả.

      kẻ tu hành từ bé, làm thế nào để thân thể đồng thời chứa được cả quỷ khí? Quỷ khí vì sao bị ảnh hưởng bởi Phật khí người y? Phật khí vì sao dường như mảy may hay biết về tồn tại của quỷ khí?

      Nhất định có điểm mấu chốt nào đó mà nàng chưa nghĩ đến.

      Mùi khoai lang phảng phất trong khí, con chuột bị múi thơm hấp dẫn lủi đến cạnh đống lửa. Nàng thấy Nhậm Hoài Tô mở mắt, lấy củ khoai trong lửa ra, đưa cho con chuột.

      Con chuột giật mình chạy mất bóng.

      Nàng thầm hừ lạnh tiếng, giả nhân giả nghĩa! Y trực tiếp đưa tay vào lửa, với tu vi của y, cho tay vào lửa trong thời gian ngắn bị thương, nhưng nếu là quỷ, tuyệt đối dám động vào. Y thực là người, nhưng là loại người gì?

      Ánh trăng dần sang tỏ, bóng thỏ (1) treo cao.

      đến giờ nuôi quỷ, nàng thể tiếp tục vờ ngủ nữa.

      Trăng sang ngời, có tiếng ù ù mơ hồ rỉ ra từ quạt quỷ, Nhậm Hoài Tô mở mắt, trông thấy từng luồng khơi đen lờ lững tuôn ra từ quạt, luồng, hai luồng, ba luồng… Chẳng mấy chốc, mười trượng quanh họ dày đặc thứ khói đen ấy, đếm được là bao nhiêu. Những thứ này ràng sợ lửa, chúng chừa ra khoàng quanh đống lửa. Khói đen phủ kín ánh trăng, Quang dỡ cái áo y đắp người nàng xuống, thong thà đứng dậy. Nàng trút từ ngực áo ra thanh đoản đao, cứa vào cổ tay, từng giọt máu đỏ theo đó dần chảy xuôi xuống, rơi vào khoàng … Những thanh ù ù vang vọng, tiếng quỷ kêu khò khè, diie.nd/a nnlie qqu yyd oonttusacy mấy giọt máu chưa kịp chạm đất bị bóng quỷ cướp , vô số quỷ ảnh lượn lờ dưới cổ tay nàng như đom đóm, giành giật lấy từng giọt máu.

      Nàng đứng quỷ ảnh bay dưới thấp, ánh trăng rọi xuống từ bầu đổ vai nàng, làn da trắng ngần phát ra thứ ánh sáng nhợt nhạt như thể có gì đó bị hút , sắc mặt nàng xanh xao vì mất máu hay vì trăng.

      Ngay lưc ấy, bóng đen nghiêng tới, nàng ngoảnh nhìn, Nhậm Hoài Tô cầm chiếc ô giầy dầu hơi nghiêng, chậm rãi đứng lại bên nàng, che bớt ánh trăng.

      Vạn quỷ giành giật máu nàng, lúc y bước qua, có lẽ như trong lòng có chuyện suy nghĩ, nàng bất giác mỉm cười với y, nụ cười chừng như thân thiết.

      Y vừa cầm ô, vừa đưa qua mảnh vải trắng. Nàng nhất thời hiểu, ngây người nhìn mảnh vải.

      Hồi lâu sau nàng mới vỡ lẽ, mảnh vải là để băng vết thương.

      Quang, thịt da thân thể, thể thương tổn.” Y .

      “Phật Tổ của người phải dạy ngươi xẻo thịt mình cho hùng hổ ăn sao? Ta cho quỷ ăn lại được? Hổ là chúng sinh, sư tử cũng là chúng sinh, lẽ nào quỷ mị phải chúng sinh?” Nàng lạnh lùng , “Ta cho quỷ ăn, chúng đói mà chết, đại sư, lòng từ bi của ngươi ở đâu?”

      Y khẽ chuyển chiếc ô sang cho nàng, tư tay giúp nàng băng bó vết thương. Quỷ ảnh lấy được máu tươi đồng thanh rên xiết, nhất tề xông về phía Nhậm Hoài Tô, y nhặt thanh đao của nàng lên, cứa nhát cổ tay mình, “Ngả Phật từ bi, thể đứng nhìn cái khổ của kẻ khác.”

      Nàng đảo mắt, vô số quỷ ảnh đổ sang giành giật máu Nhậm Hoài Tô, máu y sánh đặc lạ lung, chảy rất chậm. Chốc sau, y lại cầm đao diie.nd/a nnlie qqu yyd oonttusacy cứa thêm nhát. Nàng chợt giật mình, chăm chú nhìn vết thương cổ tay y, máu chảy ra rất ít, dù cứa rất sâu, khi y cứa vết thứ hai vết thương đầu tiên gần như lành hẳn.

      Đây là…

      “Nhậm Hoài Tô!” Nàng thình lình chộp lấy cánh tay y, “Ta có chuyện muốn hỏi ngươi, từ bé đến lớn ngươi thực chỉ tu hành trong chùa? Hai mươi mấy năm nay ngươi nhớ được những gì? Sư phụ ngươi là ai? Ngươi ở Bích Phi tự bao lâu? hết cho ta biết, lập tức cho ta biết!”
      Hale205 thích bài này.

    2. ThuyThuy0411

      ThuyThuy0411 Well-Known Member

      Bài viết:
      490
      Được thích:
      507
      Typer: Tử Sắc Y

      Nguồn=Ddlqđ

      Chương 3.7 Mạc Đầm Thạch Trung Hoả.

      “Nhậm Hoài Tô!” Nàng thình lình chộp lấy cánh tay y, “Ta có chuyện muốn hỏi ngươi, từ bé đến lớn ngươi thực chỉ tu hành trong chùa? Hai mươi mấy năm nay ngươi nhớ được những gì? Sư phụ ngươi là ai? Ngươi ở Bích Phi tự bao lâu? hết cho ta biết, lập tức cho ta biết!”

      ….

      Thành Mậu Uyển.

      Chùa Bích Phi.

      Đó là ngôi chùa hoàng gia.

      Bích Phi tự phải ai cũng có thể ra vào, toạ lạc ở phía nam thành. Chùa lớn, nhưng được chạm trổ tinh tế, sơn son thiếp vàng, lộng lẫy nguy nga, hai cánh cửa đại môn làm bằng gỗ đàn hương, giá trị biết bao nhiêu mà kể, vòng cửa làm bằng vàng ròng, cả hai thứ này đều khắc chi chit tiếng Phạn, là kinh văn hay chú ngữ.

      Ở thành Mậu Uyển, chùa Bích Phi thực ra quá nổi tiếng, thậm chí dân trong thành rất ít người biết được tồn tại của nó. Hương hoả nơi đây vượng, quanh năm vắng bóng người ghé thắp hương lễ Phật. Thường ngày đại môn đóng chặt, chưa từng nhìn thấy kẻ ra vào, lại thêm những dòng tiếng Phạn khó đọc cánh cửa, qúa nửa người dân vùng lân cận biết chốn lầu son gác tía này là ngôi chùa, mà tưởng là tư gia của phú hào nào đó.

      Chùa gõ chuông đành, còn chẳng đọc kinh buổi sớm, quanh năm im lìm tiếng động.

      Đây là nơi Nhậm Hoài Tô sống.

      Trong chùa chỉ có hai người, là Nhậm Hoài Tô, người còn lại pháp hiệu là Vong Quy, là lão tăng năm nay bảy, tám mươi tuổi. Ngôi chùa lạnh hương vắng lửa mà có thể xa hoa đến vậy bởi vì nó là biệt viện do hoàng gia xây dựng. Tháng bảy hằng năm họ Vân, hoàng tộc đương triều đến đây bái Phật, ấy là tổ huấn của triều đình sáu mươi năm nay, nhưng sao lại bí mật làm vậy, sợ rằng chỉ số rất ít nhân vật trong hoàng tộc mới biết nguyên do.

      Hầu hết mọi người đều như Cơ Nhị, hoàn toàn mù tịt, với y mà , mỗi năm đổ đống vàng bạc vào ngôi chùa vô dụng chỉ dựng lên để ngắm này là lãng phí tài lực mà chẳng thu hoạch được gì. Nhưng cũng chính vì tác phong ấy của triều đình, bây giờ Nhậm Hoài Tô mới trở thành kẻ coi rẻ tiền bạc, tuỳ tiện phung phí tiền tài của người khác như thể của mình, cực kỳ đáng giận, tội khó dung tha..

      Cơ Nhị từng ghé chùa Bích Phi hai lần, lần đầu là bái Phật, kết quả Bích Phi tự đóng cửa gặp, y vô duyên với Phật; lần thứ hai là sau khi quen biết Nhậm Hoài Tô, có hôm hiểu vì sao trời giáng sét dữ, chọc lỗ thủng to hơn đầu người Phật đường ngôi chùa, Nhậm Hoài Tô bảo y tu sửa. Vì ngôi chùa ấy xây dựng đắt đỏ, vật liệu quý giá khác thường, dù triều đình mỗi năm đổ tám mươi vạn lượng bạc cho y vẫn hoang phí đắp nổi tổn thất lần này. Mấy chục vạn lượng bạc trắng đối với Cơ Nhị mà dáng bao nhiêu, nhưng y vẫn luôn hiếu kì, vì sao thánh địa Phật môn thắp hương bái Phật vâng theo ý trời lại bị sét đánh thủng? Lẽ nào Phật tổ ở Tây thiên khoog phù hộ cho tín đồ của mình?

      Còn người áo tím lại từng ghé Bích Phi tự rất nhiều lần, thân phận của y cũng khác.

      Y có danh hiệu là Đan Hà, là tiêu luyện sư đệ nhất đương triều.

      Tiêu luyện sư, hay còn gọi là đan sĩ, việc chính là luyện đan, thường ngày kiêm tu tiên đạo, có thể thông suốt tiên cảnh, thấy được quá khứ tương lai, chỉ đá hoá vàng, rải đậu thành binh.

      Bản lĩnh Đan Hà cao đến đâu Cơ Nhị lắm, nhưng ít nhất lời sấm của y nhiếu lần được chứng thực, giúp hoàng triều tránh khỏi ít đại kiếp, cũng chính vì thế Đan Hà được hoàng tộc họ Vân tôn làm thượng toạ, mỗi lần lễ Phật ở chùa Bích Phi, Đan Hà đều có tên trong danh sách theo.

      Hơn nữa nhờ giao tình với Hoài Tô, y thường đến chùa Bích Phi làm khách, nhiều năm nay chưa từng phát chỗ nào bất ổn.

      Chú Bích Phi chừng như ngôi chú bình thường, sư sãi ít ỏi, dù nguy nga lộng lẫy nhưng hương hoả thưa thớt mà thôi.

      Nhưng … có thực là thế ?

      Hai vị khách quý ghé chùa Bích Phi, hoà thượng Vong Quy điềm tĩnh mời trà, đối với vị hoà thượng này, dường như Nhậm Hoài Tô có ở chùa hay cũng như nhau, trong chùa tất thảy bằng lặng, hề có gì khác thường.

      Thứ trà mà chùa Bích Phi mời khách là Long Tuyền Bích Huyết ngon nhất thời bấy giờ, đó là loạ hàn trà cực kỳ lập dị, rất hiếm người dùng uống lâu dài. Giông trà xanh này sinh trưởng ở những vùng giá rét nhất, mọc thành dạng dây leo bám vách đá, cành lá cứng như sắt, rất khó hái, có vị đắng chát dị thường, hoàn toàn hợp với hai chữ “trà thơm”, nhưng lại có điểm đặc biệt khiến nó nổi danh khắp chốn.

      Long Tuyền Bích Huyết là thánh phẩm nhà Phật, truyền rằng có công hiệu trừ tà giải độc , linh hoạt thân thể, kẻ tu Phật uống trà này xong có thể ăn uống vài ngày mà đói khát, còn có thể thanh trừ mọi ô uế, khiến thân thể càng thánh khiết vô ngần.

      Nhưng Long Tuyền Bích Huyết rất quý hiếm, tính cực hàn, nếu có công lực cao thâm, uống trường kỳ chỉ có hại có lợi, nơi uống nó như nước trắng, ngoài Bich Phi tự, sợ rằng còn chốn khác.

      Trước đây Cơ Nhị ghé thăm Bich Phi tự uống Long Tuyền Bích Huyết, cũng chẳng cho là chuyên gì to tát. Nhậm Hoài Tô tính tình thanh đạm, lạ lùng gì khi y thích hàn trà, nhưng đến nay nhìn lại, loại thánh phẩm trấn tà này khỏi làm người ta phải có suy nghĩ khác.

      “Vong Quy đại sư, từ ngày Nhậm Hoài Tô , trong chùa có xảy ra chuyện gì khác thường hay ?” Cơ Nhị mỉm cười, ngắn gọn, “Hai chúng ta cùng nhau đến đây, là muốn đại sư xác nhận cho chuyện, biết đại sư có chấp thuận hay chăng?”

      Vong Quy hoà thượng người gầy quắt, trông hệt bộ xương khô, xấu xí vô cùng, tương phản với kẻ vận áo pha lê, dung nhan đẹp tuyệt như Cơ Nhị, hai ngượi làm nổi bật lẫn nhau tạo nên cảnh tượng kì dị, ấy thế mà Đan Hà vẫn thản nhiên, xem như thấy. Nghe Cơ Nhị hỏi thế, lão hoaf thượng lại hề ngạc nhiên, nhàn nhã nhấp ngụm hàn trà, “Cơ thí chủ muốn hỏi điều gì, lão nạp biết , nhưng thể trả lời.”

      “Vì sao?” Cơ Nhị tiếp, khoé môi treo ý cười nhởn nhơ.

      “A di đà Phật, thú chủ cũng biết rồi đó thôi.” Vong Quy hoà thượng thong thả đứng dậy, “Tuy lão nạp thể , nhưng hai thí chủ có thể tự xem.”

      “Xem? Xem ở đâu?” Đan Hà rất thẳng thắn, y ghé Bích Phi tự dưới chục lần, còn chỗ nào chưa từng xem qua?

      “Võ phòng của phương trượng.”

      Võ phòng?

      Đan Hà và Cơ Nhị quay sang nhìn nhau, đó là nơi Nhậm Hoài Tô tập võ, thường ngày đóng cửa. Hai người tuy ghé chùa nhiều lần, nhưng chưa từng có ý bước chân vào võ phòng.

      Trong chùa Bích Phi, phía sau thiền phòng phương trượng là phòng rất rộng, dành riêng làm nơi luyện võ.

      Căn phòng sơn son, cửa có phù điêu chạm mây cuộn màu lam, ô cửa bên trái chạm kim long, bên phải là mặt trời chói chang mà rồng theo đuổi. Toàn thân rồng thiếp vàng, biển mây xanh ngọc, gỗ đỏ làm nền, chỉ cánh cửa này thôi cũng đắt giá vô cùng. Chùa Bích Phi được xây cho hoàng đế, được tô điểm vàng son lộng lẫy cũng lạ gì, điều kỳ quái ở đây chính là hoa văn kia, có lẽ đây là ngôi chùa duy nhất trong thiên hạ khắc hình rồng, lẽ nào kẻ xuất gia tu hành trong này lại là hoàng đế.

      Hoài Tô hiển nhiên phải là hoàng đế.

      Họ Vân đương triều tại vị nhiều năm, chưa từng có trường hợp nhường ngôi hay xuất gia nào được ghi lại, cũng có chuyện mất tích hoặc giam lỏng.

      Vong Quy hoà thượng mở cửa, mặt biểu cảm lui .

      Cơ Nhị và Đan Hà nhìn chằm chằm cánh cửa hoa lệ dần dần mở ra, sau cánh cửa ấy là gì?
      Hale205 thích bài này.

    3. ThuyThuy0411

      ThuyThuy0411 Well-Known Member

      Bài viết:
      490
      Được thích:
      507
      Chương 4.1: Quỷ xuất khuất chi gian

      “Từ bé đến nay?” Nhậm Hoài Tô thoáng khựng lại, “ có gì đặc biệt.”

      “Sao lại có chuyện gì đặc biệt? Cha mẹ ngươi là ai? Ngươi xuất gia từ lúc nào? Bắt đầu luyện võ lúc nào? Ngươi niệm kinh bái Phật là vì cái gì, ngộ được gì, sao lại ‘ có gì đặc biệt’?” Quang thở dồn, trợn to mắt, “ mau!”

      Y nhìn nàng bằng cái nhìn trong vắt, như thể cảm thấy những câu hỏi của nàng kỳ quái, “Bần tăng quên rồi.” khi về qua khứ, về bái Phật, y lại bất giác tự xưng “bần tăng”.

      “Quên rồi?” Nàng đờ đẫn nhìn y, “ nhớ gì nữa?”

      Nhậm Hoài Tô gật đầu, thần sắc đoan chính tự nhiên, mảy may dối gạt.

      Nàng nhìn y bằng ngàn vạn cái nhìn cổ quái, “Ngươi…”

      Y thân vận bạch y, đoan chính điềm nhiên, nhìn nàng bằng đôi mắt thuần khiết, khoan dung cho kinh ngạc của nàng.

      Còn nàng kinh ngạc phát điên… người này… người này lại hoá ra hoàn toàn biết gì, y phải người, y rành rành là thi mị!

      Thi mị khác quỷ ở chỗ, thi mị là loài bất tử, do con người chưa kịp cảm giác được cái chết chết biến thành, dù Quang gặp nhiều loại quỷ, nhưng riêng loài này chỉ mới nghe người trong tộc truyền miệng..

      Thi mị… ma trong loài quỷ, điều kiện hình thành rất hà khắc, cần phải là con người hứng chịu vết thương chí mạng, đau đớn lớn hơn cả cái chết, chưa kịp trải qua tử vong chết . Nàng chưa từng gặp thi mị, biết thi mị liệu có quên tất cả mọi chuyện lúc sinh thời hay , nhưng dường như Nhậm Hoài Tô thực còn nhớ gì cả.

      Y chỉ biết mình là thi mị, thậm chí còn thành tâm bái Phật nhiều năm, tu hành thâm hậu.

      Nàng cuối cùng cũng biết quỷ khí và Phật khia người Hoài Tô dung hợp với nhau như thế nào: Y tuy có xác thân thi mị, nhưng lại sở hữu Phật tâm. Sư phụ y dùng lượng lớn vật trấn tà ngăn chặn quỷ khí trong y, lại thêm sức mạnh tịnh hoá nhiều năm tích tụ của chùa chiền ép quỷ khí trong y xuống thấp nhất. Nhưng người nàng quỷ khí đậm đặc, Nhậm Hoài Tô ở bên nàng lâu ngày, dần bị ảnh hưởng, quỷ khí của thi mị mới từ từ hiển lộ.

      Nhưng bất luận thế nào, thi mị luôn là loài vật có hung tính cực mạnh, vô cùng tàn nhẫn. Truyền thuyết , phàm những nơi có chuyện toàn thôm chết bất đắc kỳ tử, hoặc đâu đó liên tục xảy ra hung án, nếu tìm được hung thủ, quá nửa đều liên quan đến thi mị. Còn dạng thi mị mang hình dạng hệt con người, thần trí tỉnh táo, lại theo Phật nhiều năm như Nhậm Hoài Tô, nàng thực chưa từng nghe.

      Nhưng dù tâm trí nhớ, thân thể y vẫn nhớ, mỗi lần gặp phải mùi máu tanh, hung tính hiếu sát bạo ngược trong y lại bộc phát, hơn nữa trước khi gặp biến cố trở thành thi mị, y nhất định phải là cao thủ võ học vượt trội, chỉ cần nhìn khí thế khi y xuất kiếm khí giết xà quái là biết, y thể chưa từng sát sinh, cũng thể cả đời chỉ ở trong chùa niệm Phật.

      Nhậm Hoài Tô những phải thánh nhân, y còn là thi mị.

      Nàng có Huyết Lưu Hà trong tay, muốn thu phục y phải là bất khả thi, nhưng ngay lúc này trong đầu nàng mảy may gợi lên ý đấy, mà lại nảy sinh suy nghĩ vô cùng đáng sợ: Có phải nàng nên… vì thế gian trừ ác, giết thi mị vẫn chưa thức giấc này?

      Ánh trăng phủ xuống, vạn quỷ vẫn điên cuồng bay lượn. Nhậm Hoài Tô cứa nhát thứ tư vào cổ tay mình, thi mị rất ít máu, chứa đựng quỷ khí gấp trăm lần máu người, những bóng quỷ được uống máu giờ no căng, ít ra vài thánh tới cần cho ăn. Nàng nhìn y cứa từng nhát lên cánh tay mình, chợt thấy mềm lòng, “Quá giờ rồi, ngươi băng tay lại .”

      Trăng bắt đầu lặn, nàng thu hồi vạn quỷ, bên đống lửa mảnh im lìm, chừng như chưa có gì từng xảy ra.

      Sắc mặt y hơi tái, nàng liếc vài lần, muốn cho y biết thi mị thể tự sinh ra máu, mất giọt nào là mất hẳn, vĩnh viễn hồi phục. Dù rằng có rút cạn máu thi mị cùng chết, nhưng hung tính càng mãnh liệt. Chúng săn đuổi máu huyết bằng bản năng, nhưng có uống nhiều máu đến đâu cũng thể hấp thụ máu vào cơ thể nữa.

      Máu trong cơ thể thi mị là trong những nhân tố khiến chúng giống “người”, Nhậm Hoài Tô giống hệt con người, có lẽ vì xưa nay y chưa từng mất máu.

      Và máu của y mất vì nàng.

      Quang?” Y vốn kiệm lời, thường mở miệng là gọi Quang, Quang, thực ra nàng ít khi được người khác gọi tên, ban đầu mới nghe càm giác quen, giờ lại thấy tiếng gọi của y đặc biệt êm ái. Nàng chợt thấy bực bội, đẩy y ra, “Nhậm Hoài Tô, ngươi đừng tưởng thay ta cho quỷ ăn là ghê gớm lắm, tối nay bỏ qua, ta so đo với ngươi, nhưng lần sau nếu còn nhúng tay vào chuyện của ta, ước định giữa hai chúng ta coi như chấm dứt!” Nếu Nhậm Hoài Tô là người chuyện muốn cưới nàng còn miễn cưỡng có lý, quỷ ma từng gặp từng nghe vô số, nhưng chưa từng nghe chuyện thi mị muốn cưới vợ.

      Thi mị chỉ biết giết người, có tình cảm, sao có thể cưới vợ?

      Nang lạnh lùng nhìn Nhậm Hoài Tô, nhìn đoan chính tràn đầy trong mắt y, kẻ này, cho dù ánh mắt có dịu dàng tới đâu, hành động có ân cần tới đâu, chẳng qua cũng chỉ là cương thi giết người mà thôi, căn bản hề có tình cảm.

      Cái gọi là ấm áp dịu dàng, đều chỉ là ảo ảnh.

      Lẽ nào y muốn Huyết Lưu Hà nàng giữ? Sắc mặt Quang càng trở nên rét giá. Huyết Lưu Hà có thể thao túng vạn quỷ, nếu rơi vào tay thi mị, thi mị đủ năng lực mở quỷ môn. khi quỷ môn mở ra, nhân gian diệt vong. Lẽ nào đây là mục đích của Nhậm Hoài Tô?

      Nhưng cho dù có Huyết Lưu Hà, y cùng gần như mở được quỷ môn rồi. Nếu hoàn toàn thức tỉnh, có lẽ y sở hữu sức mạnh ai có thể tưởng tượng được, còn nếu y vẫn chưa thức tỉnh, căn bản biết mình là thi mị, vậy cần gì phải mở quỷ môn?

      Quang?” Nhậm Hoài Tô thấy nàng im lặng hồi lâu, sắc mặt trầm, bèn từ tốn mở ô, che đầu nàng. Y gì, cũng hỏi han, chỉ lặng lẽ đứng sau lưng nàng.

      Cái ô giấy màu trắng đổ bóng mặt đất, nom như vầng trăng đen.

      Gió phất qua, vạt áo hai người lay động, Quang lạnh lùng buông từng tiếng, “Nhậm Hoài Tô, ta hỏi lại lần, vì sao ngươi muốn cưới ta?”

      “Vì điềm trời.” Y vẫn trả lời như cũ.

      “Trời của ngươi gì với ngươi?” Nàng thầm.

      “Trần gian sắp diệt vong, để vãn hồi diệt, ta buộc phải thành động.” Y đáp lời.

      “Vậy ư?” Lòng nàng chợt nhõm, dù y biết mình là thi mị, nhưng lại biết hiể nguy diệt thế, “Cưới ta, có thể cứu thế?”

      Y hơi cau mày, chừng như nhất thời biết phải đáp thế nào, hồi lâu sau mới trầm tĩnh , “Có thể.”

      Nàng ngước lên, nhắm mắt, lẽ nào điềm trời… chỉ dẫn loài thi mị biết mình là thi mị này đến bên nàng, rồi để nàng giết y cho xong chuyện? Thi mị có thân xác bất tử, muốn giết y, cách duy nhất là để y nuốt Huyết Lưu Hà. Huyết Lưu Hà có thể đuổi quỷ, là khắc tinh của chúng, nuốt Huyết Lưu Hà, thân thể thi mi hồi phục thành xác chết bình thường.

      Quang, khuya rồi, trong núi lạnh, nghỉ ngơi .” Giọng ôn hoà của y cất lên từ sau lưng, như trăng sáng non mềm, nhẵn nhụi mà bằng lặng.

      Nàng mở mắt, hừ tiếng, “Ngươi ngủ , ta ngủ!”

      Nhậm Hoài Tô lại thực ngời xuống nhập định, nhắm mắt lại. Nàng đón lấy cái ô, tới ngồi dưới gốc đại thụ ở xa, nhìn y chằm chằm chớp mắt.

      Huyết Lưu Hà dưới cổ nàng lập loè chớp sáng, giờ nàng hiểu vì sao gần đây nó sáng nhiều như thế, sợ rằng buổi ban đầu gặp mặt, Huyết Lưu Hà và Nhậm Hoài Tô bài xích lẫn nhau, thậm chí có cả những biến hoá mà nàng biết phát sinh.

      Đó là thứ gì?

      Dần theo những sợi tơ bạc như khói như mơ buông xuống, ánh sáng từ Huyết Lưu Hà cũng chậm rãi tối , dần khôi phục nguyên trạng, nàng có thể cảm giác được quỷ khí người Nhậm Hoài Tô từ từ lịm tắt, cuối cùng bị gột sạch, khí tức thánh khiết tươi sáng và trong lành mạnh mẽ toả ra từ tứ chi bách hài y, chừng như đến vạt áo hay từng đầu ngón tay cũng phát tán thứ ánh sáng dịu êm.

      Trời giáng thánh khí.

      Nơi tích tụ của tinh hoa nhật nguyệt…

      Lại là thân thể của quỷ mị.

      Nàng há hốc miệng, ngỡ ngàng chứng kiến cảnh tượng trước mắt, kỳ quan vô tiền kháng hậu, mâu thuẫn cực cùng này vẫn lặng lẽ diễn ra, hoàn toàn phải do nàng ảo giác hoặc nằm mơ.
      Hale205 thích bài này.

    4. ThuyThuy0411

      ThuyThuy0411 Well-Known Member

      Bài viết:
      490
      Được thích:
      507
      Typer: Tử Sắc Y

      Chương 4.2: Quỷ xuất khuất chi gian

      Võ phòng phương trượng thong thả mở rộng.

      Cơ Nhị chưa kịp trông trong phòng có gì, thình lình tria sét phóng ra. kịp chống đỡ, y nghiêng đầu, tia sáng đánh thẳng về phía Đan Hà, Đan Hà né nhanh như cắt, chỉ nghe thấy tiếng nổ lớn, bức tường Phật đường đối diện thủng lỗ to bặng đầu người. Cơ Nhị liếc mắt, lý do Phật đường Bích Phi tự bị hỏng lần trước hẳn nhiên rành rành.

      Đai môn mở toang, Vong Quy hòa thượng lánh xa, liếc mắt vào trong dù chỉ là cái. Cơ Nhị và Đan Hà chăm chú nhìn, trong căn phòng lớn khối ngọc thạch to bằng người tỏa sáng lập lòe, biết là vật gì, ngoài ra, bên tường trái võ phòng là kệ sách, bày kín kinh quyển thư tịch tường phải đổ nát loang lổ đầy vết tích, đều là do kiếm khí làm tổn hại.

      Từ khối ngọc ấy trở về trái, nền vách sạch tênh, ngăn nắp chỉnh tề, từ khối ngọc thạc trở về phải, vách thủng lỗ chỗ, nền ngổn ngang gạch nát, cứ như thể trải qua kiếp nạn hủy thiên diệt địa.


      Đôi mắt hẹp dài của Đan Hà thoáng khựng lại, bức vách bên phải lộ ra màu gạch đen óng, vật liệu dùng xây sửa vách tường là loại nham thạc cực kỳ rắn chắc, xem ra gian phòng võ này trước khi được xây nên biết trước bị phá hỏng nặng nề. Cơ Nị lượn vòng xung quanh khối ngọc thạch vĩ đại, “Đây là kỳ ngọc trong truyền thuyết, nguyên thạch của Túy Hoàng Châu, Túy Thần Ngọc ư?”

      Đan Hà gật đầu, “Thứ kỳ ngọc này là vật trấn tà trừ ma, Túy Hoàng Châu chẳng qua chỉ nặng hai lạng vang danh khắp chốn, khối thần ngọc này lại cao ngang đầu người, xưng là trân bảo hiếm thấy tuyệt đối quá lời.”

      “Ta chưa từng nghe Túy Hoàng Ngọc còn có thể phát ra thứ sét chết người này, lẽ nào nó hoan nghênh đám người trần mắt thịt như chúng ta đến ngắm?” Cơ Nị cười, dùng quyển trục trong tay gõ gõ vào khối thần ngọc, vừa rồi khi mở cửa, tia sét sắc bén như đao, tại y hết gõ rồi khua đấy, thần ngọc lại sừng sững bất động, tựa như vật chết.

      “Túy Thần Ngọc chỉ phát ra thánh khí mãnh liệt mỗi khi gặp phải tà ma xâm thực, nhưng có thể khiến nó tích tụ thành tia sét sắc bén ghê gớm như vậy, trong võ phòng này vốn tồn tại loại tà khí nào?” Đan Hà xoay sang nhìn Vong Quy hòa thượng, “Đại sư, chúng ta rất mong được biết tình.”

      Vong Quy hòa thượng mặt chút thay đổi, chỉ bức họa vách võ phòng.

      Bức họa ấy được treo bên phía bày kinh quyển, sạch hạt bụi, đường nét phân minh. Cơ Nhị và Đan Hà xem xét hồi lâu, trong bức họa là nhân vật nom như vị tướng quân áo trắng, thân hình cao lớn khôi ngô, tay cầm trường thương, cưỡi lưng ngựa, mặt vị tường quân này đeo mạng che mặt màu đen, mạng che mặt thêu hình đầu lâu dữ tợn, trông diện mạo.

      diện mạo, nhưng tấm mạng che mặt này vốn vang danh khắp chốn. Truyện thuyết kể rằng, thuở tiên hoàng dựng nước, đệ nhất công thần, kẻ vì ngài chiếm đất giết giặc, thống lĩnh “Hắc Kỳ quân” chinh chiến bốn phương chính là nhân vật mang mạng che mắt màu đen như vậy, hơn nữa người này văn võ song toàn, sau khi họ Vân dựng nước, được tiên hoàng phong đại tướng quân. Tên tuổi người này có trong truyện kể hay sủ sách, trong triều ngoài dã đều gọi y là tướng quân che mặt.

      Cơ Nhị nhìn chằm chằm bức họa, “Truyền rằng tướng quân che mặt bệnh chết vào năm tiên hoàng đăng cơ, dù lập được công lao kinh thế hãi tục, nưng chưa từng có ai được trông thấy chân diện mục, sau khi chết lập bia văn, tro xương chôn cách hoàng cung mười dặm về tây… Cách hoàng cung mười dặm về tây, lẽ nào là ngay đây?”

      Đan Hà lại chăm chú nìn vật khác kệ sách, đó là bọc vải đặt có vẻ tùy tiện, dù vẫn sạch gọn gàng, nhưng có thể nhìn ra là vật cũ lâu năm, y dấn từng bước về phía ấy, chậm rãi nâng nó lên. Cơ Nị lập tức trông qua, trông thấy Đan Hà mở ra bọc vải cũ kỹ, bên trong mấy mảnh giáp sắt vẫn lấp lánh sáng, đó là tấm áo.

      Hoặc có thể tấm bố giáp, chỉ khảm mấy mảnh giáp sắt mỏng trước ngực áo, tác dụng trang trí nhiều hơn phòng ngự.

      Đan Hà và Cơ Nhị nhất thời câm lặng.

      Tấm áo này và trang phục tướng quân che mặt mặc trong bức họa giống hệt nhau.

      Y từng là ai, hai vị thí chủ hay chưa?” Vong Quy hòa thượng chắp tay trước ngực.

      Cơ Nhị thấy vị hòa thường ấy thần thái trang nghiêm, dường nư lòng dâng lên nỗi buồn thương nào đó, “À… thứ cho ta càn rỡ, đại sư năm ấy phải chăng từng là thành viên của Hắc Kỳ quân?”

      Tròng mắt Vong Quy hòa thượng chợt khựng, thình lình trừng lớn, cái nhìn sáng rỡ ấy chớp mắ tắt lịm , đáp lời.

      Tuy người ấy trả lời, nhưng Cơ Nhị biết mình đoán đúng, lão hòa thượng này là mooth thành viên của Hắc Kỳ quân, vậy Nhậm Hoài Tô là ai, hẳn nhiên rất rang. Đan Hà thoáng chau mày, “Thời Hắc Kỳ quân còn chinh chiến cách đây hơn sáu mươi năm, nếu Nhậm Hoài Tô thực là y, tại sao lại trẻ đến vậy? Trừ phi…”

      “Trừ phi… trừ phi y tuyệt phải người bình thường.” Cơ Nhị mỉm cười tiếp lời y.

      Nhưng Đan Hà lại lắc đầu. “Y trẻ như vậy, đồng thời có chút ấn tượng nào với chuyện năm xưa, lòng tin rằng mình lớn lên ở Bích Phi tự, tóc đen cắt đứt rồi hồi sinh, quanh năm uống Long Tuyết Bích Huyết, thậm chí trong võ phòng rieng lại tồn tại khố túy thần ngọc to như thế… Đại sư, khổ tâm bưng bít nhiều năm,gom góp nhiều vật phẩm trấn tà, chỉ để bảo vệ y xảy ra biến hóa, có phải hay ?”

      Vong Quy hòa thường trả lời, “A di đà Phật.”

      “Đan Hà, để bảo vệ y khỏi biến hóa nào?”

      “Thi biến… hoặc quỷ biến…” Đan Hà chậm rãi đáp, “Y phải là người, mà là thi mị.”

      Cơ Nhị nắm chặt quyển trục, mi mắt khép hờ, “Năm xưa y gặp phải tai kiếp gì,đại tường quân che mặt lừng danh thiên hạ sao lại biến thành thi mị? Tiên hoàng dùng Túy Hoàng Ngọc trấn giủ y trong Bích Phi tự, chỉ xuất phát từ lòng biết ơn, hẳn là có ý đồ khác?” Thoàng trầm ngâm chốc lát, y liếc nhìn Vong Quy hòa thượng, “Có liên quan gì đến điềm trời hay ?”

      Vong Quy hòa thượng vẫn chắp tay, im lặng.

      Cơ Nhị chậm chạp thả bước dạo vòng xung quanh võ phòng, “Bản triều lòng tin đạo quỷ thần, sáu mươi năm trước dựng nước, nghe đâu cũng có mọt vị đan nhân tinh thông thuật tiên tri, chẳng lẽ người này tính được điềm diệt thế vào ngay lúc đó… Điềm trời lần này, đan nhân đều nghĩ Nhậm Hoai Tô là Vạn Thánh Linh, nhưng thực ra y là thi mị, nếu là thi mị có khả năng sở hữu thánh thể thuần khiết, vậy Vạn Thánh Linh mà người ta tiên đoán rốt cuộc là ai? Sao lại giống NHậm Hoài Tô đến vậy?” Cơ Nhị lại dạo thêm nử vòng, “Nếu như… điềm trời lần này thành hình vào sáu mươi năm trước, vậy ban đầu thánh thể rơi vào người Nhậm Hoài Tô, còn đan nhân … biến thành thi mị? Có thân xác phải là người bất tử, thánh khí khoong thể chuyển thể chiếm giữ cơ thể Nhậm Hoài Tô lâu dái, và cũng bởi vì y phải thánh thể thuần khiết, cho nên vĩnh viễn thể trở thành vạn thánh linh. Hoài Tô chết, nhân gian bất diệt?” Y ngước đôi mắt hơi xếch, hướng cái nhìn sáng rỡ về phía Vong Quy hòa thượng, “ Có phải như vậy ? Vong Quy đại sư.”

      Vong Quy buông xuống tiếng thở dài, dù trả lời, nhưng tràn ngập nỗi thê lương.

      Cơ Nhị biết mình suy đoán dù trúng cũng cách bao xa, bật cười ha hả, “Cho nên Bích Phi tự được dựng nên để duy trì trạng thái sống chết ấy của y, tiên hoàng trấn giữ y ở đây, để giang sơn thiên hạ được thiên thu vạn đại, đời đời bất diệt.”

      “Cơ Nhị, trước đây có lẽ như vậy, nhưng nay tình huống khác rồi.” Đan Hà đột nhiên xen lời, “Hoài Tô ở Bích Phi tự tu hành nhiều năm, quỷ khí gần như tan biến hẳn, chỉ cần y kiên định Phật tâm, y vẫn là vạn thánh linh, đó là nguyên nhân điềm diệt thế xuất lần thứ hai.”

      “Gì cơ?” Hàng máy dài tuấn mỹ của Cơ Nhị nhướn cao, “Vậy nghĩa là lần này y rời chùa, chọn việc giết vợ, phải là sai lầm, mà cũng là việc phải làm? Thế nhưng…”

      sai, y phải tìm thấy phương pháp tự hủy thánh khí, ta biêt tiền bối năm xủa dùng phương pháp nào biến y thành thi mị, nhưng hẳn là vô cùng tàn khốc…” Đan Hà thở dài, “Thi mị là thứ cực ác trần gian, tuyệt đối thể để nó thức giấc, chỉ mong y tâm tư kiên định, có thể cưới nữ quỷ Quang, sau đó giết vợ lập tội, diệt trừ thánh thể.”

      “Ngộ nhỡ y thức tỉnh giữa chừng sao? Thánh thể phải cũng đồng thời hủy diệt ư? Sao cách đó lại dùng được?”

      khi thi mị thức tỉnh, như Hoài Tô… thi mị mạnh mẽ oai phong như tướng quân che mặt năm xưa, sở hữu cơ thể bất lão bất tử, dù nhân gian diệt vong, cũng làm sao tránh khỏi tai kiếp?” Đan Hà thở dài, “Thi mị bất tử, sát sinh là thiên tính, nó có thể mở quỷ môn, khi ấy nhân gian có khác nào quỷ vực?”

      “A di đà Phật.” Tấm áo pha lê của Cơ Nhị lấp lánh khi đứng bên cạnh Túy Hoàng Ngọc, “To chuyện rồi, to chuyện rồi.”



      Giữa núi hoang, trăng nhạt màu.

      Nhậm Hoài Tô tỉnh dậy, mảy may biết chuyện hấp thụ tinh hoa nhật nguyệt vừa rồi, vừa mở mắt gọi, “ Quang.”

      Quang Quang Quang,” nàng lạnh lùng đáp lời, “Suốt ngày gọi gọi gọi, có gì hay mà gọi mãi?”

      Y mở mắt, đống lửa hôm qua vẫn chưa lụi hẳn, có hai củ khoai vùi cín lăn loc đất, do Quang ném vào lúc sáng sớm. Trước giờ chỉ có y lùng sục khắp nơi tìm thịt cho nàng, đây là lần đầu nàng chuẩn bị bữa cho y. Y vẫn có phản ứng giừ đặc biệt như trước, chỉ cảm ơn, nhặt củ khoai bẻ ra bắt đầu ăn.

      Hôm đó mây u, thấy mặt trời. Nàng ngắt nhành cỏ dại, nhìn mũi giày y đăm chiêu, “Ngươi đói ư?”

      Tay y khựng lại, nhắm hai mắt, “.”

      “Vậy sao phải ăn?” Nàng hỏi.

      “Con người đều phải ăn.” Y đáp rất nghiêm túc.

      Nàng nín lặng, y biết rằng y cần “ăn”, dù vĩnh viễn ăn cũng bao giờ chết. Y ăn cách điềm nhiên đơn giản như vậy, nếu vừa rồi nàng nhét Huyết Lưu Hà vào củ khoai, chỉ sợ y nuốt luôn mà hề phát giác. Nhìn thần sắc bình thản của y, dường như có thể khiến người ta quên cảnh y giết chóc.

      Y, chỉ cần vấy máu, có lẽ vĩnh viễn như vậy.

      Trăm năm ngàn năm về sau, khi những người y quen biết già chết , có lẽ y mới y thức được dị biệt của mình.

      Còn nàng sao? Rôt cuộc nàng có là “người” hay ? trăm năm, ngàn năm sau, nàng có “chết” ? Nếu nàng chết, nhân gian hòa quỷ vực có gì tốt? Sao nàng phải cứu thế? Sao nàng phải lo lắng sợ hãi hộ nhiều người quen biết đến thế? Kẻ ở trước mặt nàng đây dù phải con người, nhưng là kẻ đầu tiên đối tốt với nàng từ khi nàng ra đời.

      Nàng liếc nhìn Nhậm Hoài Tô gói ghém hành lý, nếu người này dù trở nên tàn nhẫn hiếu sát vẫn đối tốt với nàng, vậy diệt thế cũng chẳng có gì là tốt.

      “Nhậm Hoài Tô,” nàng bỗng , “Hôm ấy ngươi : thế gian đâu còn ai khác, chỉ có ngươi, chỉ có ta, nghĩa là sao?”

      Y ngước lên kinh ngạc, nghiêm túc suy ngẫm rất lâu, “Ta từng thế?”

      Nàng mỉm cười, quả nhiên là quên. Nầng phẩy tay, “Chúng ta tìm Vô Ái Hồn thôi.”

      Quang, lấy được Cực Nhật Châu, quả nhiên tâm trạng tốt hơn nhiều.” Y vác hành lý lưng, hai con ngựa biết đâu về đâu, vả lại y cũng có ý định cưỡi ngựa.

      Ô! thi mị cũng biết xem tâm trạng người khác có tốt hay ? Y biết tâm trạng là cái gì ư? Nàng liếc xéo y khinh khỉnh, “Ta muốn về phía Nam, ở đó có nơi gọi là Vô Tâm cốc, trong Vô Tâm cốc có cỏ độc, trái của nó chính là Vô Ái Hồn.”



      Chương 5: Nhân sinh hà đàm tình

      Ra khỏi Hoành Đoạn hỏa sơn, Nhậm Hoài Tô mua hai con ngựa khác, hai người chạy về nam, quãng đường từ Hoành Đoạn hỏa sơn đến Vô Tâm cốc ước chừng vạn dặm, dù có tuấn mã ngày chạy trăm dặm, cũng phải ròng rã mười ngày.

      Nhưng hai người chưa tới hai ngày gặp phải phiền phức.

      đường từ Hoành Đoạn hỏa sơn đến Phổ Vân huyện có con sông lớn chắn ngang, sông rất rộng và nước chảy xiết, có cầu bắc qua, muốn sang sông chỉ có thể ngồi thuyền.

      Bấy giờ thuyền có ông lão râ tóc tua tủa đứng, hai tay cầm mái chèo, chắn bước hai người.

      “Lục nương.” Giọng lão vang vọng mạnh mẽ, “Lão hủ tốn năm ròng mới thăm dò được hành tung của , có còn nhớ lão hủ ?”

      Lão hủ? Lục Quang lạnh lùng nhìn lão già thuyền, “ nhớ.”

      Lão nổi giận, điềm đạm , “Lão hủ là Hồng Đường.”

      Nàng ngẫm nghĩ, “Hóa ra ông là người nhà Hồng Thế Phương? Cso chuyện gì?” Nàng ghìm cương ngựa, “Hồng gia bỏ cả năm trời tìm ta? Ta nhớ mình đâu có lấy mạng Hồng Thế Phương, oán thù, tìm ta làm gì?”

      “Lão hủ phụng mệnh Hồng thiếu gia, nhất định phải đưa Lục nương trở về.” Hồng Đường vẫn ôn tồn, “Thiếu gia đối với nương là lòng, từ khi Lục nương rời , thiếu gia đổ bệnh nặng mấy lần, nhung nhớ khôn nguôi.”

      “Nhung nhớ khôn nguôi?” Ý cười lạnh lẽo phủ đầy mặt nàng, “Nhung nhớ nguôi? Câu này mà Hồng Thế Phương cũng ra miệng được? Y bệnh chết , liên quan gì đến ta?”

      “Thiếu gia tương tư thành bệnh, phải nương ai cứu được.” Ngữ điệu Hồng Đường cứ đều đều bình thản, những câu như thế mà tuyệt có ý bỡn cỡn.

      “Tránh đường!” Lục Quang muốn tốn hơi thừa lời với lão, nắm chặt quạt quỷ trong tay, chỉ đợi lão tiếp tục cản đường, nàng lập tức lấy mạng lão.

      “A di đà Phật.”

      Bỗng nghe phật hiệu vọng tới, giữa dòng sông, con thuyền khác thong thả ghé sang, có bị hòa thượng áo trắng đứng ở mũi thuyền, “ả ma đầu này sát nghiệt nặng nề, lún sâ trong ngõ quỷ, từ lâu thể sánh với người thường. Hồng thí chủ độ thiếu niên, luận võ công, hay nhân phẩm đều là bậc nhất, gia học uyên bác, há lại sa vào nghiệt duyên thấp kém? Ma đầu này giết rất nhiều đệ tử nhà Phật, lại là hung thủ sát hại Ân Khánh đại sư, hôm nay Ma Đà nhất định phải hàng trừ ma, tiêu diệt nghiệt.”

      Nàng liếc qua, con thuyền mới tới chỉ chở mỗi Ma Đà, khoang còn đứng lố nhố khoảng chục vị nhân sĩ võ lâm lạ mặt, ai nấy thái độ hằng học, hẳn là kẻ thù của nàng. Nàng hành bất phân thiện ác, càng húy kỵ gây thù chuốc oán, cũng lười phân biệt ai với ai, chỉ hừ lạnh tiếng, “Những kẻ muốn hàng trừ ma ta gặp nhiều rồi, các ngươi cùng xông lên .”

      “Nếu Lục nương cùng lão hủ, chỉ sợ Hồng gia cũng cản nổi bước đường trừ ma của Ma Đà đại sư.” Lão già con thuyền kia lại từ tốn khuyên nhủ.
      Hale205 thích bài này.

    5. ThuyThuy0411

      ThuyThuy0411 Well-Known Member

      Bài viết:
      490
      Được thích:
      507
      Typer: Tử Sắc Y

      Chương 5.2: Nhân sinh hà đàm tình

      Nàng chém xiên quạt quỷ, bóng quỷ dật dờ bên mép quạt, gương mặt đờ đẫn, “Hồng Đường, về bảo với Hồng Thế Phương: ‘Ngươi hận ta rất nhiều, hơn ngươi cũng chẳng sao; nếu thiết sống mau chết , liên luỵ người khác phải vì mình vào sinh ra tử nào đáng mặt nam nhân?’ Còn lão, có gan xuống thuyền động thủ về cho sớm, đừng có ở đây nhiều lời.”

      Hồng Đường thoáng biến sắc, nhưng vẫn đứng yên nhúc nhích.

      Lục Quang cũng kệ lão, Nhậm Hoài Tô đứng bên vẫn rất an tĩnh, cứ như thể chẳng thấy diễn biến sông. Nàng liếc về phía y, thầm bất mãn, cường địch chắn đường mà y hề để lộ chút kinh ngạc.

      Có lẽ những chuyện liên quan đến việc ‘cưới vợ’ hoặc Vô Ái Hồn, y đều quan tâm và cũng muốn ra tay. Nang thường xuyên bị kẻ thù tìm tới cửa, đó đều là chuyện của nàng, đâu liên quan gì đến y cơ chứ?

      Y là thi mi chưa tỉnh giấc.

      có cảm tình, phải người sống, chỉ có cái xác ohaf hoạt động theo điềm trời mà thôi.

      Mũi tên bắn lên từ con thuyền lớn giữa dòng sông xé gió vút qua, cánh quạt của nàng xoẹt qua vệt sáng đen, hoá mũi tên thành bột phấn. Ngay thời khắc nàng ra tay, nhóm người thuyền lần lượt xuất chiêu. Họ sợ sức mạnh của quạt quỷ nên dám lại gần, đủ các loại ám khí phi đao bay thắng tới, mang theo vật thể phục ma của đủ các môn các phái, nào hạt châu, nào bùa, nào chú thuật.

      Lục Quang ngồi lưng ngựa vung quạt, nghe vang vọng tiếng quỷ ma rên xiết, bóng đen bốc lên dật dờ, dần dần khuếch tán, cái bóng có hình đầu lâu bùng ra từ quanh thân nàng, bổ về phía con thuyển lớn. Ám khí của đám người thuyền tất thảy đều rơi xuống, tan thành tro bụi trong vùng bóng, ai nấy cả kinh thất sắc, thi nhau né tránh. Đương lúc bóng đen hình đầu lâu sắp nuốt gon cả con thuyền, Ma Đà thình lình thét lớn, tia sét đột ngột nháng lên, cả con thuyền bốc cháy phừng phừng, ngọn lửa lan dọc dòng nước, trườn dần lên bờ, trong chớp mắt người thuyền kêu la thảm thiết, cháy thành than. Sức mạnh của mười mấy oan hồn nhập vào lửa đỏ, ngọn lửa nhanh chóng vây mấy vòng quanh Quang và Nhậm Hoài Tô, lập loè kỳ dị.

      Nàng kinh ngạc nhìn Ma Đà vung tay giết mười mấy người để tăng cường phục ma trận. Quang định thần nhìn lại, thấy ngọn lửa vẽ thành ba vòng quanh mình và Nhậm Hoài Tô, vết lửa ngoằn ngoèo uốn khúc, tạo thành phục ma chú vĩ đại. Ma Đà hẳn dùng vật dẫn lửa vẽ sẵn đất trước khi nàng tới, khi nàng bước vào vòng, lão lập tức giết người lấy sức mạnh oan hồn trấn áp.

      Chẳng ngờ lão hoà thượng tự xưng là kẻ hàng trừ ma này thủ đoạn lại tàn độc đến vậy. Nàng biết hình vec của Ma Đà là chú ngữ gì, chỉ trông thấy bóng đen hình đầu lâu bị hoả chú ảnh hưởng, nhạt dần , Ma Đà đứng con thuyền gãy đổ chắp tay niệm chú, lửa chảy rừng rực người, lão chỉ sát nhân phục ma, còn định hiến tế cả bản thân, dù có chết cũng phải giết Lục Quang.

      Nàng trơ mắt nhìn đăm đăm con thuyền dần chìm vào nước, hoà thượng thuyền thành người lửa nhưng vẫn đứng sừng sững, ngừng niệm chú.

      Ngọn lửa nóng cháy đột nhiên bốc cao… Ma Đà chết, linh hồn kẻ bày trận giờ nhập trận, khiến phục ma càng thêm vĩ đại, bỏng rát hơn cả Tam Muội Chân Hoả, quyện với Phật khí và oán khí. Nàng đứng trong trận mà thấy nóng, cúi đầu nhìn, trông thấy trong ngực áo có vật lấp lánh sáng, mùi hương trong lành và thanh đạm bao bọc lấy nàng, Phật hoả ma hoả bên ngoài có dữ tợn đến mức nào cũng thể làm tổn thương nàng dù chỉ là cộng lông sợi tóc.

      Nàng bỗng thấy hơi buồn cười, thực buồn cười…

      Đó là Cực Nhật Châu.

      Kẻ mang Cực Nhật Châu, sợ lửa nóng, khinh nhờn bóng tối.

      Nàng ngoảnh lại nhìn, Nhậm Hoài Tô có Cực Nhật Châu, y nhất định bị lửa phục ma thiêu đốt. Nhưng Quang lại thấy sắc mặt y bình tĩnh hiền hoà, y phục quanh thân thậm chí bốc lấy sợi khói, dường như còn tự tại hơn nàng.

      Ngọn lửa điên cuồng thiêu đốt như rồng giận hổ gầm, nuốt hết khoảng gian rộng vài chục trượng.

      Nhưng tận đến khi cỏ cây trong phạm vi vài chục trượng ấy cháy thành than, nước sông cũng ngả đỏ, cá tôm chết sạch, thỏ chạy ưng rơi… hai kẻ đứng giữa tâm trận, hai kẻ đáng chết nhất, hai kẻ nhẽ ra nên hoá thành tro bụi từ lâu, vẫn yên lành.

      mảy may thương tổn, thậm chí hai con ngựa họ cưỡi cũng mất dù chỉ sợi lông.

      Nếu xác Ma Đà chưa cháy hết, ắt hẳn nhắm nổi mắt.

      Con thuyền của Hồng Đường chỉ lánh xa, bây giờ chậm rãi cập bờ.

      Nhìn thảm trạng của bờ sông sau trận lửa, lại nhìn Lục Quang yên ổn thảnh thơi, Hồng Đường năng càng thận trọng hơn vừa nãy ba phần, “Lục nương, thiếu gia đối với nương tuyệt ác ý. Hy vọng nương nể tình từng ngụ ở Hồng gia vài ngày mà gặp thiếu gia nhà ta lần.”

      .” Nàng quả quyết cự tuyệt.

      Mặt Hồng Đường giần giật, Lục Quang mạnh như vậy, đánh hẳn nhiên lại, lại càng xong, uổng lão ba mươi năm làm tổng quản Hồng gia, cũng bó tay hết cách. Lão chợt chú ý thấy bên cạnh Lục Quang còn có người, người này bạch y tuấn mã, vẫn luôn đứng cạnh Quang, chưa từng cất lời chuyện.

      Nhân vật này là ai? Lão chắp tay cất tiếng hỏi thăm, “Vị công tử này… cứu mạng người còn hơn xây bảy toà tháp, dẫu Lục nương có tình với thiếu gia nhà ta, cũng mong gặp thiếu gia thẳng lời, cắt đứt ý niệm của thiếu gia.”

      Câu “ ” lạnh lùng còn chưa kịp vuột khỏi miệng, nàng thấy Nhậm Hoài Tô gật đầu. Quang thoáng sững sờ, quên cả mình định gì.

      ngờ y lại nghe!

      Còn rất nghiêm túc gật đầu… Nàng kinh ngạc há hốc miệng, thấy hơi dở khóc dở cười, trừng mắt nhìn y, “Người có ý gì?”

      “Cứu mạng người hơn xây bảy tầng tháp.” Y tư thái an tường, ngữ điệu ôn hoà, vô cùng nghiêm túc.

      “Chuyện của ta và Hồng Thế Phương cần ngươi gật đầu?” Nàng cười nhạt, “Ngươi nghĩ ngươi là ai?”

      Y rất nghiêm túc nhìn nàng, ánh mắt dịu dàng hoà nhã, vẫn buông câu rất ôn tồn, “Cứu mạng người hơn xây bảy tầng tháp.”

      Nàng đầy bụng cười nhạt và giễu cợt, nhưng đột nhiên lại thể nào ra, kẻ này ràng là thi mị, nhưng dáng vẻ nghiêm trang, ánh nhìn chừng như chứa đựng cảm tình, chừng như thực biết thương xót thế nhân, quan tâm người khác… thực rất đẹp.

      Trái tim nàng rung động, dưng muốn ngắm nhiều hơn.

      Cho nên nàng cũng dưng im lặng, dưng lên thuyền, dưng cùng Nhậm Hoài Tô chuyến tới Hồng gia.



      Hồng gia ở Giang Bắc năm mươi năm trướclà thế lực có máu mặt giang hồ, song con cháu bất tài, tới nay gia nghiệp tuy lớn nhưng lại còn oai phong xưa. nay gia chủ Hồng gia là Hồng Khương vì tẩu hoả nhập ma khi luyện công mà ngã bệnh liệt giường, sắp xuôi tay về trời. Hồng Khương sinh được hai con trai, con trưởng Hồng Phóng ham mê tửu sắc, ba năm trước giành hoa khôi thanh lâu với người ta bị đánh nội thương nghiêm trọng, chạy chữa năm ngày khỏi nhắm mắt bỏ cha trước. Người con thứ Hồng Thế Phương là hy vọng duy nhất của Hồng gia, cũng là người duy nhất có thể nối dõi tông đường. Hồng Thế Phương từ bé khiêm tốn nhã nhặn, cả võ công lẫn văn tài đều thuộc hạng giỏi giang giang hồ, khác hẳn mình. biết làm sao năm ngoái y có dịp chạm mặt Lục Quang ở Uất Sơn, từ đó kết thành nghiệt duyên. Lục Quang tính là xinh đẹp, càng khó có thể coi là lan tâm huệ chất, thục đức hiền lương, chẳng hiểu vì sao Hồng Thế Phương vẫn si mê chung tình, lòng theo đuổi, cuối cùng cũng giành được dịp mời nàng tới Hồng gia làm khách. làm khách thôi, làm khách rồi trưởng bối Hồng gai mới thình lình được hay chuyện ái tử si mê nữ, lập tức như lâm đại địch, mời tới mấy chục vị cao thủ giang hồ giao đấu với Lục Quang. Đêm hôm ấy Lục Quang cười nhạt, đánh mà bỏ , từ đó Hồng Thế Phương đổ bệnh.
      Hale205 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :