1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Huyền huyễn] Nương Tử Kỳ Cục: Yêu Nghiệt Điện Hạ Tới Gõ Cửa - Mục Đan Phong

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Huyềnpluss

      Huyềnpluss Well-Known Member

      Bài viết:
      129
      Được thích:
      308
      Edit: Huyềnpluss

      Chương 199: Ta ghen

      Tề Lạc Nhi cười nhạt: "Sắc trời còn sớm, chúng ta còn muốn du ngoạn, quận chúa xin cứ tự nhiên. Khoang Nhạc, chúng ta ."

      thèm liếc nhìn hai người, nàng kéo Khoang Nhạc xoay người rời .

      Đôi mắt Nguyệt Tử lên tia tức giận.

      Nha đầu lỗ mãng này từ đâu đến, dám cho quận chúa nàng chút mặt mũi? !

      Tại Thận Lâu Cung, trước giờ chưa có kẻ nào dám dùng ngữ khí đó chuyện với nàng!

      Hừ, nếu phải nể mặt nàng ta là người trong lòng của Khoang Nhạc, nàng nhất định bỏ qua!

      Nàng căm giận : "Nghĩa phụ, người bạn của Khoang Nhạc này cũng quá thiếu gia giáo, ta..." Nàng định tiếp, chợt thấy sắc mặt Nguyệt Vô Thương trầm đáng sợ, dám nữa, nàng kéo kéo ống tay áo : "Nghĩa phụ?"

      Trong tay áo, bàn tay Nguyệt Vô Thương thầm siết chặt, lạnh lùng : "Tử , biết tình đừng nên lung tung. Nữ hài tử nên ở sau lưng người khác nhiều chuyện, được rồi, con trở về . Nghĩa phụ còn có chuyện muốn làm, tiếp được con."

      Nguyệt Tử sững sốt, vì sao nghĩa phụ vừa rồi còn cao hứng* lại đột nhiên biến sắc mặt.

      (vui vẻ, hứng thú)

      Nguyệt Vô Thương vốn hỉ nộ vô thường*, bình thường rất sủng ái nàng, nhưng nàng cũng dám chọc .

      (vui vẻ bất định, sáng nắng triều mưa :)))) )

      Càng dám trái lời hắn. Nàng cúi đầu đáp ứng rồi quay người rời .

      ... ... ... ... ... ... ... ... ... ...

      Thận Lâu Cung nhìn qua giống tòa cung điện mà như thành thị .

      Hướng Tây Nam Thận Lâu Cung có hoa viên lớn, gọi là Ngọc Quỳnh Uyển.

      Hoa khá giống hoa đào, nhưng màu sắc và hoa văn trong suốt như từ băng đúc ra, bông hoa phát ra ánh sáng óng ánh, gió thổi qua, hoa rơi thành trận, cảnh trí vô cùng xinh đẹp.

      Tề Lạc Nhi an vị cạnh Khoang Nhạc dưới tàng cây. Dưới cây lót sẵn tấm đệm, đệm đặt rượu hoa quỳnh ủ đặc biệt của Thận Lâu Cung, bên cạnh là vài món ăn thanh đạm.

      Hai người ngồi cạnh nhau thưởng rượu, hai bầu rượu sớm thấy đáy.

      Khoang Nhạc thở dài: "Lạc Nhi, ngờ nữ tử như tửu lượng cao!"

      Khuôn mặt Tề Lạc Nhi hơi nhiễm chút đỏ, con ngươi sáng trong như sao, nghe lời Khoang Nhạc , nàng lười biếng cười cười. Là người đại, trước tửu lượng của nàng cũng thấp.

      Lại vì phải xã giao, tửu lượng của nàng được rèn luyện có thể sánh với nam nhân thua kém.

      Huống hồ rượu này ngọt tựa như mật, lại thêm có mùi hương dịu kì lạ quanh quẩn bên chóp mũi.

      Nàng nhàm chán có việc gì làm, nên càng phóng túng bản thân.

      Hầu như hai bầu rượu lớn phân nửa chui vào bụng nàng.

      "Vừa thưởng hoa vừa được thưởng rượu, đúng là còn gì tuyệt hơn, giờ hoa có, rượu cũng có, ta đương nhiên uống tận hứng!, Khoang Nhạc, chúng ta tiếp nào!"

      Tề Lạc Nhi nâng chén rượu hổ phách lên, uống hơi cạn sạch.

      Khoang Nhạc nhìn nàng: "Lạc Nhi, ở đây có vui hay ?"

      Tề Lạc Nhi sững sờ, cười cười : "Đương nhiên rồi, hằng ngày chỉ việc ngủ nướng, có ăn có uống, lại phải làm gì. Bao nhiêu người muốn còn được, ta đương nhiên phải vui rồi."

      "Vậy —— quyết định lưu lại đây? nếu ở lại Thận Lâu Cung, nên có ý định học tiên thuật, ta cam đoan, có thể sống cả đời vô cùng nhàn nhã, tự tại!"

      Khoang Nhạc ngừng lại lúc, tròng mắt có chút khẩn trương.

      Tề Lạc nhi ngẩn ngơ, mở to hai mắt nhìn : "Huynh, huynh biết ta là người của Tử Vân?"

      Khoang Nhạc thở dài: "Đương nhiên, lần đầu gặp ta biết."

      Tề Lạc nhi cười khổ.

      Tay nàng phủi cánh hoa rơi người: "Đúng thế. Ta lại quên mất huynh có đôi mắt Thiên nhãn, có thể nhìn thấu quá khứ cùng tương lai."

      "Này, huynh có thể nhìn thấy quá khứ cùng tương lai, vậy huynh xem, sau này ta còn có thể quay lại thế giới của ta hay ?"

      Tề Lạc Nhi nhớ tới người thân ở thế giới kia, trong lòng chua xót.

      Khoang Nhạc nhìn nàng : "Nhân sinh vốn như bèo nước, ra thế giới này cùng thế giới kia có gì khác biệt đâu?"

      "Tất nhiên khác! Ở đó có người thân của ta, nhưng ở đây ta có ai thân thích, lẻ loi trơ trọi mình."

      Giọng Tề Lạc Nhi ảm đạm.

      "Ha ha ha ha!"

      Khoang Nhạc cười lớn: "Mỗi người sinh ra đều trần truồng, lại trần truồng chết . Cái gọi là người thân, cũng thực là người thân của , khi chết , linh hồn lại tiếp tục đầu thai chuyển thế, toàn bộ người thân đều thay đổi theo, cần gì phải cố chấp?"

      "Này..."


      Chương 200: làm sao chịu thả ta?

      "Này..."

      Tề Lạc Nhi nghẹn họng, cười khổ : "Huynh cũng phải có lý, nhưng vậy, làm được dễ, ta trời sinh là người tình thâm, ta buông bỏ được..."

      "Thế này... Giả sử có cơ hội trở về, có thể buông bỏ tất cả mọi thứ ở thế giới này ?"

      Buông bỏ tất cả mọi thứ ở thế giới này?

      Lòng Tề Lạc Nhi mâu thuẫn, nội tâm trầm xuống.

      Nguyệt Vô Thương, Vân Hoạ, Lý Ngư, bóng dáng bọn họ từng người lên trong lòng nàng.

      Ở chung hơn tháng, bất luận bọn nghĩ thế nào, nàng coi bọn là bằng hữu tốt nhất, là người thân thuộc nhất.

      Bản thân có thể buông bỏ tất cả sao?

      " thích vương thượng của chúng ta?"

      Khoang Nhạc đúng là làm người ta sợ hãi chết chịu, đột nhiên ra câu như vậy.

      Tim Tề Lạc nhi vô thức đập mạnh, nàng lắc đầu nguầy nguậy: "Sao có thể? ! Ta với chỉ là bằng hữu. Huynh cũng biết, tên gia hỏa này giả làm nữ nhân trà trộn vào Tử Vân môn, ta với ... Ta coi như tỷ muội tốt, ta sao có thể thích nữ nhân?"

      "Có thể chứ, vương người ràng là nam nhân! Hơn nữa nhìn biểu tình vừa rồi của , giống như ghen tuông vậy..." Khoang Nhạc trúng tim đen nàng.

      Cơ thể Tề Lạc Nhi cứng đờ!

      Biểu của bản thân vừa rồi là ghen? phải chứ!

      Chỉ tại cùng với nghĩa nữ rêu rao quá mức, nhìn rất khó chịu...

      "Hà hà, huynh hiểu lầm rồi! Ta đâu có ghen. Trước tới giờ chưa từng có ai đốt pháo hoa chúc mừng sinh nhật ta, ta hâm mộ được sao?"

      Tề Lạc nhi giải thích.

      "Được, đương nhiên được." Khoang Nhạc mỉm cười: "Hay là —— đến sinh nhật , ta cũng đốt pháo hoa cho ?"

      Tề Lạc nhi sững sờ, cười miễn cưỡng: "Được thôi, đây là do huynh . cho phép đổi ý."

      Đôi mắt Khoang Nhạc loé lên tia sáng nhạt: "Đương nhiên, ta là làm, đổi ý. Chỉ cần vui, sinh nhật hằng năm ta đều đốt pháo cho xem."

      ngừng lại chút, nhìn về phía Tề Lạc nhi, đôi mắt vẻ khó lường: "Nhưng có điều kiện, phải ở lại Thận Lâu cung, được trở về Tử Vân môn."

      được trở về Tử Vân môn?

      Tề Lạc nhi cười khổ: "Ta là con tin vương thượng các người bắt về, ta có muốn quay về, cũng chịu thả ta?"


      Edit: Huyềnpluss

      Chương 201: Khuôn mặt xinh đẹp mê người

      Tề Lạc Nhi cười khổ: "Ta là con tin do vương thượng các người bắt, ta muốn quay về, làm sao chịu thả?"

      Trong đầu nàng lên hình dáng Vân Hoạ, lòng thầm thở dài.

      Xem ra mình cùng Vân Hoạ định trước hữu duyên vô phận.

      "Ha ha, trùng hợp, nghĩ tới ở chỗ này lại gặp hai người. Hai người các ngươi có nhã hứng chơi!"

      Giọng hoa mỹ từ xa truyền tới, làm cho Tề Lạc Nhi giật mình, ngẩng đầu lên.

      Chỉ thấy Nguyệt Vô Thương cùng với nữ nhân lục y từ xa lại gần.

      Nữ nhân vận cung trang, dáng người cao gầy, mềm mại như lụa, ngực lớn eo thon, nhìn dáng người từ xa đủ khiến lòng người xao động.

      Khuôn mặt càng mê hoặc, mày cong như liễu, đôi mắt đào, mũi cao, bờ môi đẫy đà.

      Nàng ta khuôn mặt trái xoan, cằm hơi nhọn, mái tóc dài được búi lên, phần thả xuống lay dộng duyên dáng như nước.

      Bộ cung trang xanh ngọc phủ lên những đường cong quyến rũ.

      Chân váy điểm xuyến vài bông hồng, váy cắt xiên đến giữa đùi, chân dài bước, làn da trắng nõn nửa đậy nửa hở, cực kì mê người.

      Nàng khoác tay Nguyệt Vô Thương, cả cơ thể mềm mại đều dựa người , khuôn mặt tươi đẹp câu hồn.

      Nữ nhân này rất đẹp, thần thái mị, nhưng Tề Lạc Nhi lại khẽ rùng mình, có loại cảm giác khó .

      Nữ nhân này cho dù là biểu lộ, động tác, dung mạo đều xuất chúng, hầu như chút khuyết điểm nào.

      Giống như được tinh tế mài giũa mà thành.

      có cảm xúc, cho dù là cười cũng có.

      Vì vậy, dù nàng có cười đến động lòng người, cũng làm cho người ta loại cảm giác giả dối...
      (nghi biến ra này để chọc tức chị main quá :))) )

      "Hừ, tên khỉ phong lưu! Bên người mỹ nhân thành trận!" Đây là phản ứng đầu tiên của Tề Lạc Nhi.

      Khoang Nhạc vội vàng đứng dậy, khom người hành lễ.

      Nguyệt Vô Thương khoát tay: "Khoang Nhạc, ta với ngươi còn khách khí làm gì? Ồ, uống rượu thưởng hoa, đúng là tình thơ ý họa. Này, Bích Nhi, chúng ta cũng tới học đòi văn vẻ chút."

      Chẳng đợi đồng ý, kéo mỹ nhân lục y ngồi xuống.

      Từ dầu đến cuối cũng thèm liếc nhìn Tề Lạc Nhi, xem nàng như người vô hình.

      Cũng biết vô tình hay cố ý, ngăn giữa Tề Lạc Nhi với Khoang Nhạc.
      Last edited: 2/4/16
      hganh thích bài này.

    2. Huyềnpluss

      Huyềnpluss Well-Known Member

      Bài viết:
      129
      Được thích:
      308
      Chương 202: Hừ, nàng chẳng cần nó

      Edit: Huyềnpluss


      Từ dầu đến cuối cũng thèm liếc nhìn Tề Lạc Nhi, xem nàng như người vô hình.

      Cũng biết vô tình hay cố ý, ngăn Tề Lạc Nhi giữa và ao Thuận Hòa.

      dương dương tự đắc ngồi giữa, Tề Lạc Nhi cùng mỹ nhân lục y ngồi hai bên, Khoang Nhạc ngồi đối diện.

      Tề Lạc Nhi khó chịu, nàng với mấy ngày liền với nhau câu, tự nhiên đến phá đám nàng làm gì.

      Nghĩ lại cẩn thận, bản thân cũng làm chuyện gì đắc tội , dương quái khí vậy là ý gì?

      Kẻ biến thái! Hừ, hỉ nộ vô thường!

      Tề Lạc Nhi oán thầm.

      Cúi đầu nhìn bầu rượu và chén rượu, lòng khẽ động, nàng mỉm cười : "Đúng là khéo, biết đụng phải hai vị, chúng ta chỉ chuẩn bị hai chén rượu và ba bầu rượu thôi, tại rượu cũng uống gần hết..."

      Nguyệt Vô Thương liếc nhìn nàng, Tề Lạc nhi trong lòng nhảy dựng.

      Lời đuổi khách mà mãi thốt ra được.

      Nguyệt Vô Thương thản nhiên cười cười: " sao. Rượu "Quỳnh Hoa cất" này vốn dành cho nữ tử, bổn vương muốn uống, tất nhiên uống loại rượu này."

      duỗi tay, bầu rượu phỉ thúy liền xuất , đồng thời còn có hai chén bạch ngọc.

      Mỹ nhân lục y đợi phân phó, rót đầy rượu vào chén.

      Hương rượu nồng đậm lan tỏa bốn phía, giống như cảnh đẹp xung quanh đều ngập hương thơm.

      "Hô! Thơm quá!"

      Trong tay áo Nguyệt Vô Thương phát ra thanh.

      Tiếp theo liền rung dộng mạnh, cái đầu to từ đó chui ra.

      Lỗ tai dài nhọn rung rung, miệng nho hơi nhếch, đôi mắt to chăm chú nhìn bầu rượu phỉ thúy, biểu tình gấp gáp.

      Mặt tề Lạc Nhi tối sầm.

      Thể nào mấy ngày nay nàng thấy nó đâu, ra nó tự ý chạy tới chỗ Nguyệt Vô Thương!

      Vật này nghĩ xem ai mới là chủ nhân của nó, ngày ngày theo mông Đậu Bảo.

      Đem vị chủ nhân này vứt sau đầu*.

      ( để ý, ngó lơ, quan tâm tới)

      Hừ, nàng thèm vào nó!

      Đậu Đinh có vẻ cũng nhìn thấy ánh mắt bất thiện của chủ nhân, hơi rụt lại thân thể.

      Nhưng rượu kia mị lực vô cùng lớn, hai con mắt mở to như bị bầu rượu câu hồn.

      Nó chép chép cái miệng nhắn, trông mong mà nhìn Nguyệt Vô Thương: "Ta cũng muốn uống."

      Chương 203: Vật này cũng coi là nam nhân?

      "Đậu Đinh, cậu bé tí thế uống gì mà uống! Cẩn thận uống say lão bà nhận cậu!"

      Tề Lạc Nhi trông thấy nó nịnh bợ Nguyệt Vô Thương liền nổi giận, đem nó bắt lại.

      Đậu Đinh dùng bốn cái chân ngắn ra sức giãy giụa: ", ta muốn uống, ta uống say đâu. Ta chưa uống say bao giờ cả..."

      "Đúng vậy, đúng vậy, Đậu Đinh chưa say bao giờ. Ta có thể làm chứng."

      Từ trong tay áo Nguyệt Vô Thương lại chui ra cái đầu vàng nhạt, chính là Đậu Bảo.

      "Được, được! Uống ! Uống , cẩn thận về sau ta đem cậu nhúng vào trong hũ rượu, cho cậu uống đủ!"

      Tề Lạc Nhi tức giận thả Đậu Đinh.

      Đậu Đinh sợ uy hiếp cũng thèm để ý.

      Co người lại nhảy tới trước bầu rượu.

      Tại đó —— Nguyệt Vô Thương chuẩn bị cho nó săn cái chén thuỷ tinh vô cùng tinh xảo.

      Mỹ nhân lục y rót cho nó chén rượu, nó lời nào, dùng hai cái chân bưng chén rượu lên, uống hơi cạn sạch!

      Chén rượu kia mặc dù , nhưng phải lớn bằng nửa co thể nó, chén rượu lớn như vậy biết nó uống vào chui đâu.

      Nó chậc chậc lưỡi: "A...! Hảo rượu! Quả nhiên đủ mạnh cho nam nhân chúng ta uống." (HP: chết cười)

      Tề Lạc nhi vừa uống ngụm rượu, thiếu chút nữa phun hết ra.

      Nam nhân? Vật này cũng coi như nam nhân?

      Nguyệt Vô Thương cười ha ha, vỗ mạnh lên người Đầu Đinh, suýt nữa làm cậu ta ghim luôn vào đất: "Vật , lời này của ngươi sai . Nào, nam nhân chúng ta uống rượu này. Về phần nữ nhân các nàng..."

      Ngẩng đầu ngắm nhìn Tề Lạc Nhi: "Liền uống loại rượu cho nữ nhân là tốt rồi."

      Đoạn liếc sang mũ nhân lục y: "Bích Nhi, cơ thể ngươi yếu đuối, cũng phụng bồi Tiểu Lạc uống 'Quỳnh hoa cất' ."

      Mỹ nhân lục y tự nhiên cười : "Bích Nhi cẩn tuân vương thượng phân phó."

      Nàng liền đem bình 'Quỳnh hoa cất' cuối cùng rót đầy vào ly Tề Lạc Nhi.

      Mình cũng rót đầy ly.

      Cũng rót cho Đậu Bảo ly.

      "Nào, Tề nương, chúng ta uống."

      Mỹ nhân lục y uống hơi cạn sạch.

      Tề Lạc nhi cam chịu yếu thế, cũng bưng lên uống cái sạch .

      Mỹ nhân lục y định rót tiếp cho nàng.

      Tề Lạc Nhi khoát tay, thản nhiên : "Rượu này ta uống đủ rồi, ta trái lại muốn nếm thử xem cái gọi là nam nhân rượu là tư vị gì."


      Chương 204: Diễn màn ân ái.

      Tề Lạc Nhi khoát tay, thản nhiên : "Rượu này ta uống đủ rồi, ta trái lại muốn nếm thử xem cái gọi là nam nhân rượu là tư vị gì."

      Trong lòng nàng bùng lên cơn tức giận khó hiểu.

      Trừng mắt nhìn Nguyệt Vô Thương bộ dạng như xem kịch vui.

      ngờ cái thế giới thần tiên này cũng xem thường nữ nhân!

      Hừ, nàng cho thấy. Cứ cho là uống rượu, nữ nhân như nàng cũng thua kém đấng mày râu!

      Nàng ôm lấy cái bầu rượu "cho nam nhân" kia, tự rót ly, cũng đợi người khác liền hơi uống hết.

      Rượu này đặc biệt cay, quả nhiên có thể so sánh với thiêu đao tử của nhân gian.

      May là lúc còn ở đại, Tề Lạc Nhi cũng uống thử rượu mạnh mấy lần.

      Lần này lại có phòng bị, vậy nên mặc dù cổ họng bỏng rát, nàng cũng chỉ kiềm nén ho khan hai tiếng.

      Chỉ là khuôn mặt nhắn giống như muốn bùng cháy.

      May mắn giờ là buổi tối, chung quanh u tối nên ai thấy sắc mặt của nàng.

      Mỹ nhân kia có vẻ cam lòng yếu thế, cười khanh khách: "Ta cũng uống chén thử xem."

      Nàng cũng rót rượu mạnh, hớp uống xuống.

      Nàng ta sao có được khả năng như Tề Lạc Nhi, chén rượu vào lập tức ho khan dữ dội.

      Nguyệt Vô Thương săn sóc vỗ lưng thuận khí cho nàng. Lại gắp cho nàng ta chút rau xanh: "Bích Nhi, thân thể nàng mảnh mai, uống được đừng uồng, mau ăn chút đồ ăn ép xuống..."

      biết vì sao, Tề Lạc Nhi thấy cực kì chướng mắt, trong lòng đau.

      Nguyệt Vô Thương làm gì vậy?

      Muốn biểu diễn xem và cơ thiếp ân ái bao nhiêu sao?

      Hừ, nhàm chán!

      Tề Lạc Nhi ngáp dài, đứng dậy: "Được rồi, ta ăn no rồi, các người cứ tiếp tục. Ta về nghỉ."

      Nàng vội vàng quay người .

      Khoang Nhạc vội đứng dậy theo: "Ta cũng ăn no rồi, Lạc Nhi, ta tiễn ."

      Tề Lạc Nhi gật đầu: "Ừ, cũng được "

      Nàng liếc qua Nguyệt Vô Thương: "Chúng ta quấy rầy thê tử các người ân ái, làm bóng đèn thừa. Khoang Nhạc, chúng ta ."

      Đoạn nàng kéo tay Khoang Nhạc xoay người rời .

      Gian nan được hơn chục bước, giọng Nguyệt Vô Thương nhàn nhạt từ sau truyền đến: "Khoang Nhạc, ngươi ở lại. Bổn vương có lời muốn với ngươi."

      Khoang Nhạc sững sờ lập tức dừng bước.
      Last edited: 2/4/16
      hganh thích bài này.

    3. Huyềnpluss

      Huyềnpluss Well-Known Member

      Bài viết:
      129
      Được thích:
      308
      Chương 205: Giết hay giết?

      Edit: Huyềnpluss


      Gian nan được hơn chục bước, giọng Nguyệt Vô Thương nhàn nhạt từ sau truyền đến: "Khoang Nhạc, ngươi ở lại. Bổn vương có lời muốn với ngươi."

      Khoang Nhạc sững sờ lập tức dừng bước, khó xử nhìn Tề Lạc Nhi.

      Tề Lạc nhi mỉm cười: "Được rồi, huynh cần tiễn ta, ta có thể tự về."

      Rồi quay gười rời .

      Nàng uống hơi nhiều rượu, tuy cố hết sức khống chế, nhưng bước vẫn xiên vẹo.

      Khoang Nhạc yên tâm, hơi nhíu mày: " uống nhiều quá. ở đây, ta lúc là về."

      Tề Lạc nhi khoát tay: "Được rồi, cần gì phiền toái vậy? ! Chính ta có thể nhận được đường."

      Nàng muốn tiếp tục dài dòng, bước nhanh rời .

      Nhìn bóng lưng nàng dần xa, Khoang Nhạc thở dài.

      Nữ tử này rất đáng . nhu nhược, kiểu cách, tâm tính lại tốt, tính tình cũng cởi mở, rất có nghĩa hiệp.

      Nếu nàng phải là Thiên Nữ, rất muốn kết giao bằng hữu với người bạn như nàng. Đáng tiếc...

      Quay đầu lại, thấy Nguyệt Vô Thương liếc qua , mặt nét cười như có như : "Khoang Nhạc, ta thấy ngươi những ngày này hồ quá nhàm rỗi rồi."

      Tim Khoang Nhạc trầm xuống, khóe môi lộ ra nụ cười khổ.

      biết, vương bọn bề ngoài có vẻ quan tâm đến vị Tề nương này, nhưng nhất cử nhất động của nàng chạy khỏi tai mắt của vương.

      Những ngày này nàng lúc nào cũng cùng mình nhàm chán chỗ, Nguyệt Vô Thương khẳng định phải ăn đến nửa bình giấm chua?

      Vị Tề nương này đúng là nữ tử tốt, nhưng mà, tuyệt đối thể để cho nàng cùng vương thượng cùng chỗ, bằng , bất luận đối với Ma giới hay bản thân vương thượng đều là kích trí mạng!

      "Khoang Nhạc, ngươi mấy ngày nay cùng nàng chung đụng, cảm thấy nàng như thế nào?" Nguyệt Vô Thương duỗi chân, miễn cưỡng .

      Khoang Nhạc thở dài: "Là nữ hài tử rất tốt. Đáng tiếc..."

      "Đáng tiếc cái gì?" Nguyệt Vô Thương nhếch mày.

      "Đáng tiếc nàng là Thiên Nữ, là sao chiếu mạng của vương thượng người, vương thượng người tuyệt đối thể gần gủi với nàng quá, cũng thể động tâm..." Khoang Nhạc nghiêm mặt .

      "Được rồi! Những điều này ta cũng biết! cần ngươi phải nhắc nhở!"

      Nguyệt Vô Thương kiên nhẫn cắt ngang . Trong lòng bực bội, ống tay áo phất cái, mỹ nhân váy xanh vẫn ngồi ở bên ai ya tiếng rồi biến mất, ra cành cây xanh.



      Edit: Huyềnpluss

      Chương 206: Cùng kẻ khác diễn trò ân ái

      "Được rồi! Những điều này ta cũng biết! cần ngươi nhắc nhở!" Nguyệt Vô Thương kiên nhẫn ngắt lời .

      Trong lòng bực bội, ống tay áo phất cái, mỹ nhân lục y vẫn ngồi bên đột nhiên biến mất, thay vào đó là cành cây xanh.

      Những điều này đều nằm trong dự liệu của Khoang Nhạc.

      hề cảm thấy kinh ngạc, thở dài: "Vương thượng, ngươi biến ra nữ tử này, là vì cái gì?"

      Nguyệt Vô Thương hừ tiếng: "Bổn vương làm việc còn cần phải giải thích với ngươi? !"

      Khoang Nhạc cười cười, tất nhiên đoán được ý đồ của Nguyệt Vô Thương.

      Vương cùng kẻ khác diễn trò ân ái trước mặt Tề Lạc Nhi tất nhiên là để Tề Lạc Nhi hết hy vọng, làm nàng bỏ ý nghĩ dây dưa với người...

      Thế nhưng Tề Lạc Nhi bề ngoài có vẻ còn chưa mến vương đâu?

      Vương thượng làm như vậy, khác gì vẽ rắn thêm chân.

      tất nhiên dám ra những lời đó, vì vậy tránh sang chuyện khác: "Vương thượng định xử trí Tề nương như thế nào?"

      Nguyệt Vô Thương nét mặt như cười như liếc nhìn : "Ngươi muốn bổn vương xử trí nàng như thế nào?"

      Khoang Nhạc sững sờ, cười khổ tiếng.

      Biện pháp tốt nhất, triệt để nhất là giết chết nàng, lần vất vả cả đời nhàn nhã.

      Nhưng biết Nguyệt Vô Thương chắc chắn nỡ ra tay.

      Chính cùng Tề Lạc Nhi chung đụng mấy ngày, rất mến nàng, nếu giết nàng đành lòng...

      Có lẽ trước hết như vậy , đem nàng giam lại.

      Chỉ cần nàng khôi phục được linh lực Thiên Nữ, cam tâm làm người bình thường, suốt quãng đời còn lại ở tại Thận Lâu Cung, hòn đá lớn trong lòng cũng có thể buông xuống.

      Nguyệt Vô Thương nhìn Khoang Nhạc, khuôn mặt tuấn bỗng nhiên nở nụ cười: "Khoang Nhạc, ngươi cũng coi như người có bản lĩnh, kinh doanh quán rượu phí phạm. Vừa hay bổn vương thiếu hai đại hộ pháp, ngươi trước tiên đảm nhiệm vị trí. Ngươi có bằng lòng ?"

      Khoang Nhạc sửng sốt đành cười khổ: "Vương thượng, ta có thể từ chối hay ?"

      Nguyệt Vô Thương cười như hồ ly: "Tất nhiên thể!"

      Khoang Nhạc cúi đầu, thở dài: "Ta còn gì để ."

      Nguyệt Vô Thương duỗi lưng đứng dậy: "Được rồi, sắc trời còn sớm, ngươi cũng trở về nghỉ ngơi . Ngày mai ngươi lập tức nhậm chức, tên vương Dạ Thiên vấn lại đến càn quét rồi, lão tử kiên nhẫn tiếp , ngày mai ngươi thay bổn vương chiêu đãi ."

      Chương 207: Ai muốn giết nàng?

      Tề Lạc Nhi rất nhanh.

      Có vẻ nàng uống hơi nhiều.

      Tầm trí mơ hồ, bước chân cũng lảo đảo bất định.

      Tốt xấu gì nàng vẫn có thể nhớ được đường về phòng mình, dựa vào trí nhớ tốt, nàng quẹo qua mấy con phố.

      Tề Lạc Nhi lảo đảo cước bộ, hồi, nàng bỗng nhiên phát có chút đúng!

      Tuy rằng đêm khuya, nhưng nội cung Thận Lâu Cung luôn luôn sầm uất, lại tấp nập, mặc dù khuya, đường phố cũng ít dòng người.

      Tuyệt đối giống như tại, đường cái tối đen, bóng người!

      Tòa nhà bốn phía xung quanh đều đen kịt, giống như con quái thú nằm ngủ say.

      Ngẩng đầu nhìn lên trời, mây đen dày đặc che khuất ánh trăng, chỉ còn lại hai ba chấm sao le lắt cuối chân trời.

      Đây là đâu? Nàng chưa từng thấy qua nơi này!

      Hay mình lạc đường?

      Nàng lại nhìn bốn phía, vắng lặng bóng người, cũng thấy nơi nào hay tòa nhà quen thuộc nào.

      Nàng tới Thận Lâu Cung hơn mười ngày, vì tìm đường thoát ra, nàng hầu như qua mọi nơi dù là hẻo lánh nhất của Thận Lâu Cung, nhưng cũng chưa thấy qua nơi này.

      "Chẳng lẽ —— nàng xui xẻo đụng phải vách tường ma?"

      Ý nghĩ vừa xuất , Tề Lạc Nhi nhìn được rùng mình, cảm giác say tỉnh lại nửa.

      Sao lại xui xẻo thế! ngờ Thận Lâu Cung này cũng có vách tường ma!

      Tề Lạc Nhi rủa thầm.

      May mắn khi còn ở Tử Vân Môn nàng học được thuật tróc , trong đó có cả cách phá bỏ vách tường này.

      Nàng vẽ lên trung bùa chú, miệng thầm đọc chú ngữ, tay chỉ cái, khẽ quát lên: "Phá!" đạo bạch quang bắn ra, cảnh trí trước mắt dao động như sóng nước.

      "Hừ!"

      biết từ đâu truyền ra tiếng hừ lạnh.

      "Kẻ nào ở đây giả thần giả quỷ? Mau lăn ra đâycho ta!" Tim Tề Lạc Nhi trầm xuống, tiếng hừ lạnh kia có chút quen, nhưng nàng nhất thời nhớ nổi nghe ở đâu.

      tiếng trả lời, cũng có người ra.

      Cảnh vật xung quanh dần trở nên ràng.

      Trước mắt nàng lại xuất biển hoa

      Lại là hoa cải ở thế giới của nàng, sắc vàng rực rỡ phủ kín khoảng trời, dưới ánh trăng lay động.

      Đây —— lại là nơi nào?
      Last edited: 2/4/16
      hganhNgan Chi Tuyet thích bài này.

    4. Huyềnpluss

      Huyềnpluss Well-Known Member

      Bài viết:
      129
      Được thích:
      308
      Chương 208: Ai muốn giết nàng?

      Edit: Huyềnpluss


      Lại là hoa cải ở thế giới của nàng, sắc vàng rực rỡ phủ kín khoảng trời, dưới ánh trăng lay động.

      Đây —— lại là nơi nào?

      Tề Lạc Nhi trừng lớn mắt, nơi này nàng rất quen thuộc, nhà bà ngoại nàng cũng có vườn hoa cải lớn. Hay nàng lại xuyên về rồi?

      Đầu óc Tề Lạc Nhi mờ mịt.

      trận gió thổi qua, vườn hoa cải nổi lên từng tầng gợn sóng, phóng mắt tới giữa có bóng người đứng.

      Là ai?

      Tim Tề Lạc Nhi run lên, nhịn được tiến lên bước.

      Người nọ quay đầu lại, bóng lưng càng còng xuống. Hình bóng kia vô cùng quen thuộc, Tề Lạc Nhi kiềm chế được hét lớn: "Bà ngoại!"

      Nàng chạy về phía trước. Đột nhiên đất dưới chân trầm xuống, liền ngã nhào vào trong nước lạnh giá!

      Nàng lắp bắp kinh hãi, nhìn ngước lên, vườn hoa kia biến mất tăm hơi, còn nàng chìm vào trong hồ nước lớn, tầm mắt thấy mặt nước.

      Hả, bà ngoại đâu rồi?

      đúng! Bà ngoại qua đời nhiều năm! Sao có thể xuất ở đây?

      Vừa nãy chắc chắn là ảo cành, ảo cảnh muốn giết chết nàng!

      Lẽ nào —— ở nơi này nàng có kẻ thù, rốt cuộc là ai muốn dồn nàng vào chỗ chết? !

      Nàng trăm mối khó giải, nhưng giờ phải thời điểm cân nhắc chuyện này.

      Khả năng bơi lội của nàng tệ, vì thế tuy có giật mình nhưng nàng sợ hãi lắm.

      Hai tay quạt nước cố bơi lên bờ.

      ngờ nàng chỉ vừa động, trước mắt đột nhiên xuất luồng ánh sáng đen, nàng định thần nhìn lại lại thấy đâu. Thứ gì vậy?

      Tề Lạc Nhi nhìn xung quanh, trong lòng căng thẳng.

      Vừa mới bơi được nửa mét, đột nhiên, tử trong nước ra vô số rong rêu táp mạnh lên mặt nàng! Nàng nhìn được cảnh vật trước mắt, vội vàng gạt tay, lúc này mới nhìn rong rêu này thực ra là tóc mọc từ đầu người!

      Vô số ngọn tóc chui vào lỗ mũi nàng, số lại siết chặt lấy cổ nàng.

      Tề Lạc Nhi suýt nữa thét lên, nàng tập trung nhìn kĩ, đầu nữ nhân khổng lổ tiến tới trước mặt nàng.

      Khuôn mặt nát bấy, phân biệt được ngũ quan, hàm răng trắng hếu cười toe toét, tiếng trầm bổng khóc hay cười. . .

      Tề Lạc Nhi sợ hãi nhắm chặt mắt, liều mạng giãy giụa.


      Chương 209: Nam tử xiêm y đỏ rực quỷ dị

      Tề Lạc Nhi sợ hãi nhắm chặt mắt, liều mạng giãy giụa.

      Những ngọn tóc đen dài siết chặt lấy cổ, thiếu dưỡng khí, tất cả khẩu quyết pháp thuật nàng đều vứt đến chín từng mây.

      Cơ thể rút cuộc khống chế nổi, chậm rãi chìm xuống.

      Nước từ bốn phương tám hướng chảy ngược đến, nàng nhịn nổi uống phải mấy ngụm nước lớn!

      Trong lòng trầm xuống, thầm kêu tiếng: "Xong đời! nghĩ tới ta chết chìm ở chỗ này!"

      Ý niệm trong đầu chưa kịp chuyển, quanh thân nàng đột nhiên phát ra đạo bạch quang.

      Bạch quang vừa phát, tóc đen quấn quanh thân nàng lập tức như phải bỏng rụt về.

      Tóc nữ quỷ cất tiếng vừa như khóc vừa như kêu gào, vẻ cam lòng.

      Hai bàn tay mục nát be bét máu thịt, gắt gao ôm lấy chân Tề Lạc Nhi lôi nàng xuống dưới.

      Tề Lạc Nhi còn khí lực, bị kéo xuống nước là chắc chắn...

      Lại đạo bạch quang phát ra, tiếng chuông đinh đinh vang lên.

      Thánh Nữ Lăng người Tề Lạc Nhi bỗng nhiên ngẩng đầu lên, vô số đầu rắn hướng phía dưới xông tới.

      tiếng bịch vang lên như đánh phải khúc gỗ khô.

      Bàn tay bạch cốt* bị Thánh Nữ lăng chém thành hai đoạn, vô lực mà chìm xuống. (xương trắng)

      Đầu nữ cũng bị đánh thành từng mảnh vỡ, phát ra tiếng thét chói tai, hóa thành đoàn hơi nước rồi biến mất thấy...

      bờ, nam tử xiêm y đỏ đứng.

      Tóc dài đỏ, trường bào đỏ, đứng đó tựa đoàn hoả diễm* thiêu đốt. (lửa đỏ)

      dựa nửa người vào thân cây đại thụ.

      Mũi thẳng, môi mỏng mím chặt, biểu tình cực kì lãnh khốc, hắc ám, tuấn đến dị thường, làm cho người khác dám nhìn thẳng,

      Tề Lạc Nhi từ khi bị nhốt cho đến khi rơi xuống nước mà liều mạng giãy giụa đều thoát khỏi ánh mắt .

      Nhưng vẫn nhúc nhích, thậm chí thần sắc có lấy nửa điểm gợn sóng, lạnh lùng đứng ở đó chiêm ngưỡng màn vui.

      Cho đến khi đạo bạch quang trong hồ phát ra, thần sắc hơi động, đứng thẳng dậy. Đôi mắt hẹp dài lộ ra vẻ kinh ngạc.

      Thánh Nữ Lăng! Hào quang của Thánh Nữ Lăng?

      Bạch quang lại lần nữa sáng lên, lần này hào quang càng chói lọi hơn trước, trong gió đêm vang lên tiếng chuông thanh thuý ngừng.


      Chương 210: Nam tử xiêm y đỏ rực quỷ dị 2

      Edit: Huyềnpluss

      Thánh Nữ Lăng! Hào quang của Thánh Nữ Lăng?

      Bạch quang lại lần nữa sáng lên, lần này hào quang càng chói lọi hơn trước, trong gió đêm vang lên tiếng chuông thanh thuý ngừng.

      Ánh mắt bỗng nhiên trợn to.

      Thánh Nữ Lăng! là Thánh Nữ Lăng! như vậy, nữ tử bị đuối này chính là ——

      Tay vừa nhấc, đạo hồng sắc từ trong lòng bàn tay bắn ra, giống như cái lưới lớn đậy xuống dưới.

      Trong nháy mắt liền đem Tề Lạc Nhi bao lại, 'Rầm Ào Ào' tiếng đưa lên mặt nước.

      Tề Lạc Nhi hôn mê bất tỉnh, nam tử kéo nàng tới trước người, chút ôn nhu vén tóc trán nàng ra, lộ ra khuôn mặt nhắn.

      hơi nhíu mày, đây là Thiên Nữ? Cũng tính là tuyệt sắc khuynh thành! Hơn nữa nhìn nàng vừa mới vật lộn, ngay cả quỷ nước nho cũng đối phó được, sao có thể là Thiên Nữ linh lực tuyệt thế? Nàng vì sao lại xuất ở nơi đây?

      Trong lòng lên hàng loạt nghi vấn, đem Tề Lạc Nhi dốc ngược lại như dốc con gà con, vỗ vỗ lưng nàng.

      Thân thể Tề Lạc Nhi hơi cử động, nhổ ra mấy ngụm nước lớn liền tỉnh lại.

      Nàng hơi hé mắt, lọt vào trong tầm mắt lại là mảnh lửa đỏ.

      Ồ, ta đến phủ rồi hả? Đây là Hồng Liên địa ngục? (hồng trong tiếng Trung chỉ màu đỏ)

      Lại mở trừng hai mắt, lúc này nàng mới nhìn ngoài mảnh lửa đỏ còn có khuôn mặt vô cùng tuấn mỹ.

      "Ngươi..." Cuống họng bị sặc có chút khàn khàn, vừa ra chữ liền bắt đầu ho.

      Nam tử kia khóe môi khẽ cong, nở nụ cười: " nương, như thế nào hơn nửa đêm chạy đến đây nhảy hồ?"

      Tề Lạc Nhi nghe như vậy, thở phào nhỏm.

      Nếu vậy, chứng minh ta còn chưa có chết...

      Nàng nhìn nam tử kia: "Là huynh cứu ta? Vậy xin đa tạ."

      cười tiếng, từ chối cho ý kiến, lại nhìn sắc mặt Tề Lạc Nhi: " nương, thấy thế nào?"

      Tề Lạc Nhi cười khổ.

      Nàng cảm thấy rất rất ổn. Đầu nặng trịch. Tuy tỉnh rượu, nhưng ở trong nước bởi vì thiếu dưỡng khí, lại bị sặc nước, lúc này toàn thân bủn rủn, đau đầu hận thể hái xuống làm bóng đá.

      Nàng muốn đứng lên, nhưng vừa dùng lực hoa mắt cháng váng đầu, trời đất quay cuồng, phân đông tây nam bắc.

      " nương, ngụ ở đâu? Để ta đưa về." Nam tử dìu nàng nàng đứng lên, ôn nhu .
      Last edited: 2/4/16
      hganhNgan Chi Tuyet thích bài này.

    5. Huyềnpluss

      Huyềnpluss Well-Known Member

      Bài viết:
      129
      Được thích:
      308

      Chương 211: Nàng nơi nào?


      Edit: Huyềnpluss

      " nương, ngụ ở đâu? Để ta đưa về." Nam tử dìu nàng lên, ôn nhu .

      Tề Lạc Nhi lúc này thể tự được, huống chi nàng toàn thân đều ẩm ướt, gió đêm thổi qua, nàng khỏi rùng mình cái. Cười khổ : "Như thế thi phải đa tạ huynh rồi, ta ở tại..." Nàng ra tên tẩm cung mình ở.

      Xiêm y của nàng dính sát vào thân thể, ôm lấy những đường cong duyên dáng...

      Đôi mắt nam tử lóe lên tia sáng, tia sáng kia giống như sói đói thấy được con mồi ngon, ánh mắt nóng rực trần trụi.

      Tia sáng chợt lóe lên rồi biến mất, tinh thần Tề Lạc Nhi hoảng hốt, tự nhiên cũng thấy.

      " nương, trời quá muộn, lại ở trong nội cung, lúc này cửa cung đóng, sợ là thể vào được. Lại bộ dạng như giờ, coi như là tiến vào cũng làm người thân phải lo lắng. Chi bằng quay về nơi của ta, ngày mai rồi trở về được ?"

      Tề Lạc Nhi sững sờ, ngẩng đầu nhìn nam tử kia, thấy vẻ mặt chân thành, trong lòng hơi động chút.

      Nam tử này trưởng thành còn xinh đẹp hơn mình, chắc thể nào có mưu đồ quấy rối nàng?

      Vừa rôi nàng rơi xuống nước, túi tiền cũng theo đó mất, tại người đồng xu, lại thể quay về tẩm cung, tại cũng chỉ còn cách theo .

      Dù sao mình cũng có thân công phu, tuy rằng chưa chắc là đối thủ của nam tử này, nhưng nếu đánh lại, bản thân chẳng lẽ chạy được sao?

      Vô số ý niệm rối rắm trong đầu nàng luân chuyển, nàng rốt cuộc gật đầu...

      ... ... ... ... ... ... ... ...

      Nguyệt Vô Thương trở về tẩm cung, nằm xuống chưa bao lâu, ngoài cửa mơ hồ truyền đến thanh huyên náo.

      hơi nhíu mày: "Xảy ra chuyện gì vậy? Kẻ nào ở bên ngoài huyên náo?"

      thị vệ chạy vào: "Bẩm vương thượng, là tỳ nữ Lam Vân của Tiêu Dao Các..."

      Tiêu Dao Các? Đó chẳng phải là chỗ ở của Tề Lạc Nhi? ! Nàng lại xảy ra chuyện gì? !

      Nguyệt Vô Thương nhất thời cơn buồn ngủ đều bay mất: "Cho nàng ta vào!"

      Lam Vân vẫn hầu hạ thân cận Tề Lạc Nhi lảo đảo chạy vào, quỳ xuống đất yếu ớt: "Vương thượng, Tề nương từ giữa trưa hôm nay ra ngoài, cho tới bây giờ cũng chưa có trở về, nàng chưa từng qua đêm ở ngoài, cho nên nô tỳ lo lắng..."

      Cái gì? ! Nguyệt Vô Thương đứng bật dậy.

      Cho tới giờ vẫn chưa trở về?


      Chương 212: Chẳng lẽ nàng gặp phải chuyện ngoài ý muốn?

      Nguyệt Vô Thương đứng bật dậy.

      Cho tới giờ vẫn chưa trở về?

      Làm sao có thể! Nàng ràng sớm trở về! Chẳng lẽ nàng gặp phải chuyện gì ngoài ý muốn?

      thể nào? !

      Đây là nội cung Thận Lâu Cung do cai quản.

      cai quản cực nghiêm, dưới quản lý của , toàn bộ Thận Lâu Thành cơ hồ là nhặt của rơi, đêm cần đóng cửa.

      Ai dám dưới mí mắt vi phạm pháp lệnh?

      Cũng có thể —— nàng bỏ trốn?

      Cái này càng khả năng! Thận Lâu Thành này nàng căn bản ra được!

      "Truyền Lan Đào, Thanh Phong, nhanh chóng điều động nhân thủ, điều tra tung tích Tề Lạc Nhi!"

      tiếng phân phó xuống dưới, tất cả cấm vệ quân đều được điều động...

      Nội cung Thận Lâu loạn thành đoàn.

      Nguyệt Vô Thương trong lòng hối hận, nếu lúc ấy để Khoang Nhạc đưa nàng trở về xảy ra chuyện.

      Cái nha đầu này đến cùng nơi nào? Hừ, bắt được nàng, cấm cung nàng được!

      "Nghĩa phụ, xảy ra chuyện gì vậy?"

      thanh ngọt ngào truyền đến.

      Theo tiếng, Nguyệt Tử tiến vào.

      Nàng nhìn qua vẫn còn ngái ngủ như vừa thức giấc.

      Nguyệt Vô Thương giờ phút này làm gì có tâm trạng cùng nàng nhảm, vỗ đầu nàng: "Tử nghe lời, nơi này có việc của con, con cứ tiếp tục ngủ . Người đâu, đưa quận chúa về nghỉ ngơi."

      Hai cung nữ tùy tùng tiến đến, mang nàng ra ngoài.

      Trong đôi mắt đẹp lên vòng u oán, nàng tại trưởng thành rồi, nhưng vì cái gì nghĩa phụ vẫn cứ coi nàng như đứa trẻ?

      Nàng hai trăm tuổi rồi đó.

      Nàng thích nghĩa phụ, từ trăm năm mươi năm trước khi mới tới Thận Lâu Cung thích.

      Khi đó nàng mới tu thành hình người, vẫn còn bộ dáng con nít.

      Cha mẹ nàng là nhân tài đắc lực của Nguyệt Vô Thương.

      trăm năm mươi năm trước trong trận chiến với tiên giới, bọn họ vì bảo hộ Nguyệt Vô Thương, bị Lăng Hư Tử đánh cho hồn bay phách tán.

      Chỉ dể lại đứa trẻ.

      Nguyệt Vô Thương vì bù đáp cho nàng, nhận nàng làm nghĩa nữ chăm sóc đến nay.

      Hơn trăm năm qua, nàng dần dần lớn lên, trái tim cũng dành toàn bộ cho Nguyệt Vô Thương.

      Nàng vô tình hữu ý thăm dò, Nguyệt Vô Thương mặc dù đối với nàng vô cùng tốt, nhưng chỉ xem nàng như đứa trẻ!


      Chương 213: Tâm của Tử

      Hơn trăm năm qua, nàng dần dần lớn lên, trái tim cũng dành toàn bộ cho Nguyệt Vô Thương.

      Nàng vô tình hữu ý thăm dò, Nguyệt Vô Thương mặc dù đối với nàng vô cùng tốt, nhưng chỉ xem nàng như đứa trẻ mà đối đãi!

      Có trời mới biết, nàng muốn trở thành nữ nhân của đến cỡ nào! Mà phải là hài tử của !

      Trước khi gặp Tề Lạc Nhi, nàng tuy rằng khổ sở, nhưng cảm giác nguy cơ.

      Bởi vì tính tình Nguyệt Vô Thương rất phóng túng tùy ý, vô cùng phong lưu, nhưng bên người cũng có nữ nhân nào.

      Mặc dù có thời điểm cũng gặp dịp chơi, cùng nữ xinh đẹp khác luyện song tu, nhưng để trong lòng, càng cho nàng tiến cung.

      Điều này làm cho nàng vui mừng, nàng tin tưởng trong suy nghĩ Nguyệt Vô Thương phải có nàng, sớm muộn gì cũng phát vẻ đẹp của nàng, kếp tiếp thích nàng...

      Thế nhưng, nàng lại phát ra Tề Lạc Nhi!

      Chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi gặp mặt, nàng liền phát , nữ tử kia trong lòng Nguyệt Vô Thương giống những người khác!

      Tuy rằng che giấu vô cùng tốt, nhưng nàng vẫn phát ít dấu vết, chứng kiến nữ tử kia cùng Khoang Nhạc cùng chỗ, ràng ghen!

      Điều này làm cho nàng cảm giác nguy cơ, đối với thân phận Tề Lạc Nhi cũng có hoài nghi.

      Nguyệt Vô Thương để nàng mình trở về, nàng mặt ngoài đáp ứng, sau lưng lại vụng trộm theo.

      Đương nhiên, nàng biết Nguyệt Vô Thương pháp lực cực cao, sợ phát , nàng dám theo quá sát.

      Nàng thấy tiến vào 'Ngọc Quỳnh Uyển', lại còn dùng nhánh cây biến ra mỹ nhân, sau đó cùng hai người Tề Lạc Nhi 'vô tình gặp gỡ "

      Nhìn bốn người bọn họ ngồi mặt đất trò chuyện.

      Nàng đứng khá xa tuy nghe bọn cái gì, nhưng ràng cảm giác được nghĩa phụ rất để ý nữ tử kia đấy!

      Điều này làm cho nàng nổi cơn ghen tuông, được, nàng quyết thể nhường nghĩa phụ cho nữ tử trần thế kia!

      Nữ tử kia có cái gì tốt?

      Linh lực thấp kém, vừa xinh đẹp bằng nàng, lại còn là phàm nhân, hiểu sao nghĩa phụ có thể thích!

      Nàng trốn sau thân cây rất xa, thầm oán giận, về sau nếu gặp được Tề Lạc Nhi đơn độc người nàng bày kế hại nàng ta.

      Kiếp trước nàng là gốc hoa túc*, trời sanh có khả năng tạo ra ảo cảnh. ( loại cây gây nghiện)

      Mà Tề Lạc Nhi Linh lực thấp kém, cho nên rất dễ dàng bị nàng tuyệt đường sống.
      hganhNgan Chi Tuyet thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :