1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Huyền huyễn] Nương Tử Kỳ Cục: Yêu Nghiệt Điện Hạ Tới Gõ Cửa - Mục Đan Phong

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Huyềnpluss

      Huyềnpluss Well-Known Member

      Bài viết:
      129
      Được thích:
      308
      Chương 76: Mỹ nữ cứu hùng ?

      Edit: Bin0kun0, Viochan

      Nguồn: https://bin0kun0.wordpress.com/


      "Chẳng phải là do tìm ư?! Bạch Ly, vừa mới đâu? Để tôi tìm mãi! Cái hồ chết tiệt này cũng biết từ đâu chui ra, báo hại tôi cẩn thận ngã xuống..."

      Tề Lạc Nhi phẫn nộ trả lời.

      Lại liếc mắt nhìn Bạch Ly, thấy nàng vẫn nguyên vẹn, tâm trạng lo lắng cuối cùng cũng chùng xuống.

      Nàng thở phào nhõm.

      Trong lúc vô tình cúi đầu, bỗng nhìn thấy chiếc thắt lưng tơ tằm quấn bên hông.

      Trong lòng chấn động, nàng ngẩng mạnh đầu lên: "Bạch Ly, là cứu tôi?!"

      Bạch Ly cười tủm tỉm: "Như thấy đấy, Tiểu Lạc Nhi, lần này lại nợ tôi mạng..."

      Tề Lạc Nhi ngẩn ngơ.

      Cúi xuống nhìn chiếc thắt lưng, lại ngẩng lên xem vẻ mặt tươi cười của Bạch Ly, nàng giật mình trợn tròn mắt: "Bạch Ly, biết võ công?"

      Chẳng phải nàng ta lúc nào cũng nhu nhược yếu ớt ư?

      Sao lực cánh tay lại khỏe như vậy?

      Bạch Ly gật đầu, vẻ mặt rất đương nhiên: "Tất nhiên là có, giờ mới biết à?"

      Tề Lạc Nhi nổi giận, ra người này là sói đội lốt cừu!

      Vậy mà mình ngu ngốc còn tưởng rằng nàng biết gì, khắp nơi đâu cũng bảo vệ nàng, ra nàng vẫn luôn diễn kịch!

      Hừ tiếng: " có võ công sao phải giả vờ có? Muốn biến tôi thành trò cười phải ?"

      Bạch Ly lắc lắc ngón tay: "Tôi tôi có võ công khi nào? Tiểu Lạc Nhi nguyện ý làm mỹ nữ cứu hùng, tôi đây chỉ phối hợp với chút thôi. còn oán trách tôi, người ta đau lòng muốn chết..."

      Nàng ta làm ra vẻ rất thương tâm.

      Tề Lạc Nhi bỗng thấy lạnh run.

      Bạch Ly này dường như rất thích những chuyện buồn nôn. Nàng muốn chuyện cùng nàng ta nữa, đỡ bị tức chết!

      Trừng mắt lườm nàng cái, rồi quay đầu bước .

      Vừa mới hai bước, Tề Lạc Nhi phát cảnh trí xung quanh hình như mình chưa từng thấy bao giờ.

      bờ hồ có gốc cây đại thụ cực cao.

      Cây kia biết là giống gì, cành lá dày đặc, tỏa ra thứ ánh sáng màu bạc kỳ quái.

      cây kết loại trái màu đỏ son, trong cành lá xum xuê.

      Dưới ánh trăng mông lung lóe lên vẻ đẹp sáng bóng mê người.

      Tề Lạc Nhi hơi nhíu mày, cây cối cả đời này nàng nhìn thấy còn nhiều hơn số thức ăn nàng từng ăn.

      Nhưng chưa bao giờ thấy giống cây quái dị như vậy.


      Chương 77: Quá nửa đêm, tìm tôi làm gì?

      Edit: Bin0kun0, Viochan

      Nguồn: https://bin0kun0.wordpress.com/


      Nhìn thấy Bạch Ly vẫn theo sau, nàng bèn lườm cái: "Đây là đâu? Sao lại chạy đến đây?"

      Bạch Ly vân vê tóc, cười mỉm: "Tiểu Lạc Nhi bỏ người ta chạy , người ta lo lắng, bất giác lại đuổi theo. Nhưng Tiểu Lạc Nhi chạy quá nhanh, nháy mắt thấy tăm hơi. Tôi tìm rồi tìm, tìm rồi tìm, biết sao, lại tới nơi này. Sau đó, tôi nhìn thấy Tiểu Lạc Nhi nghĩ quẩn muốn nhảy xuống hồ..."

      "Chẳng phải do tôi tìm à?! quá nửa đêm, còn tìm tôi làm gì? Ngoan ngoãn ngủ tốt rồi." Tề Lạc Nhi tức giận.

      "Tiểu Lạc Nhi, nhảy xuống hồ ra là vì tìm thấy tôi, là, ưm, ra đối với tôi tốt như vậy... Tiểu Lạc Nhi, tôi càng ngày càng thích ."

      Bạch Ly mặt mày hớn hở, nụ cười còn xanh biếc hơn cả nước ao.

      Gương mặt xinh đẹp hơi ửng đỏ, nhưng đôi mắt cong cong tựa ánh trăng kia nhìn thế nào cũng giống như thẹn thùng.

      "Hừ! Chỉ đồ ngốc mới đối tốt với !" Tề Lạc Nhi chấn động nổi da gà. Nàng ngất, Bạch Ly này mờ ám như vậy chết à?

      Biến thái! Người này tuyệt đối là đồ biến thái!

      Tề Lạc Nhi nắm chặt tay, hít hơi dài, tự nhủ phải bình tĩnh, dù thế nào cũng phải bình tĩnh!

      Chẳng hiểu sao mình vừa xuyên qua gặp toàn xui xẻo thế này!

      Nhỡ đâu lần này bị làm cho tức giận đến phát bệnh tim nữa đúng là đại xui xẻo rồi...

      quả trái cây màu đỏ son bỗng được đưa tới trước mặt: "Tiểu Lạc Nhi, đừng tức giận, đây, cho ăn trái cây."

      Tề Lạc Nhi liếc mắt nhìn trái cây kì dị kia.

      Thấy trái cây này vừa giống táo lại giống lê, hình dạng tựa như người chưa trưởng thành, đỉnh đầu còn đính đóa hoa màu hồng nhạt, trông rất đáng .

      Đúng là sinh trưởng cái cây đại thụ kì quái kia.

      Nàng ngẩng đầu, nhìn thấy cây đại thụ kia loáng thoáng còn có mấy chục quả.

      Ở trong gió lắc lư đung đưa, giống như là đám trẻ con ngồi đu dây.

      Tề Lạc Nhi bôn ba buổi tối, bụng đói meo, bèn cầm lấy há miệng định cắn.

      Bỗng nhiên nhớ tới ở bộ đội nàng từng học chương trình sinh tồn dã ngoại.

      Thực vật hoang dại, bề ngoài càng tươi ngon, càng chứa nhiều kịch độc.

      Loại trái cây này mình thấy còn chưa thấy, nghe còn chưa nghe, nhỡ đâu có độc sao?


      Chương 78: Vì Tiểu Lạc Nhi, tôi liều mạng!

      Edit: Bin0kun0, Viochan

      Nguồn: https://bin0kun0.wordpress.com/


      Nơi núi thẳm đồng hoang này tìm đâu ra bác sĩ bây giờ!

      Nàng nhìn sang Bạch Ly: " biết loại trái cây này?"

      Bạch Ly cười vô hại, nụ cười xanh biếc, lắc đầu ràng: " biết!"

      Choáng váng! ngờ người này lại đem mình ra thí nghiệm đồ ăn!

      ra nàng "tốt" như vậy!

      Tề Lạc Nhi giơ tay lên ném trả trái cây lại: "Tôi cần ăn, cứ từ từ hưởng thụ !"

      Bạch Ly nhanh nhẹn đỡ lấy, thở hơi dài: "Aiz, trái cây này rất giống Chu quả (chu: màu đỏ son) trong truyền thuyết, nghe người thường ăn miếng, có thể gia tăng mười phần công lực, Tiểu Lạc Nhi, ăn sao?"

      Tề Lạc Nhi đen mặt: "Rất giống? Nhỡ đâu phải sao? Nếu phải Chu quả, là quả độc thế nào?"

      Bạch Ly ưỡn ngực: "Có độc à? Vậy tôi đây nếm thử trước! Vì Tiểu Lạc Nhi, tôi sẵn sàng liều mạng!"

      Quay xuống trái cây trong tay, cắn mạnh miếng!

      Tề Lạc Nhi ngờ nàng ăn là ăn, hề do dự.

      Tề Lạc Nhi hoảng sợ, kịp nghĩ duỗi tay ra đánh bay trái cây trong tay nàng: "Ngu ngốc! Sao lại ăn hả? Có độc làm sao?"

      Vẻ mặt Bạch Ly kinh ngạc, rồi lập tức cười tươi như hoa, dịu dàng đáp: "Tiểu Lạc Nhi đúng là làm tôi đau lòng, tôi cảm động muốn chết. Nhưng mà vì Tiểu Lạc Nhi, tôi bị độc chết cũng cam tâm tình nguyện..."

      Ở chung hai ngày, Tề Lạc Nhi dần quen với cách mờ ám kinh khủng của nàng ta.

      Liếc nhìn sắc mặt nàng ta, thấy da thịt nàng vẫn hồng hào như trước, giống có dấu hiệu trúng độc.

      Nàng thấy hơi yên tâm, xem ra trái cây này độc, có thể ăn.

      Nàng nâng mắt nhìn cây đại thụ kì dị kia, muốn hái vài trái ban đêm yên tĩnh bỗng nhiên truyền đến trận thanh rời rạc.

      Cộc! Cộc! Cộc! Cộc!

      Giống như chim gõ kiến mổ mảnh gỗ.

      Cái gì vậy?

      Tề Lạc Nhi nhìn theo phía thanh phát ra, bỗng nhiên sửng sốt!

      Quả trái cây vừa mới bị nàng ném xuống đất kia như bị cái gì lay động.

      Theo thanh cộc cộc, thịt quả nhanh chóng biến mất...

      Kỳ quái là cuối cùng nhìn thấy bất kì thứ gì nữa.


      Chương 79: Ăn và bị ăn

      Edit: Bin0kun0, Viochan

      Nguồn: https://bin0kun0.wordpress.com/


      Bạch Ly thét tiếng kinh hãi: "Ma!"

      Trốn ra phía sau Tề Lạc Nhi.

      Tề Lạc Nhi sầm mặt.

      Hừ, ràng nàng ta có võ công, lại còn muốn giả bộ!

      Tuy nhiên lúc này nàng cũng cố vạch trần "giả tạo" của Bạch Ly .

      Toàn bộ tâm trí nàng bị tiếng vang kia thu hút.

      Nhìn thấy cái trái cây kia bị cắn hầu như còn gì, giống như có cái gì ăn nó vậy.

      Tề Lạc Nhi cắn răng cái, đưa tay nhặt lại cái hột kia.

      Lại bị sinh vật sống nào đó mổ hai phát, tay lên hai vết đỏ đỏ.

      trái phải, vô cùng đối xứng.

      Choáng váng, cái gì vậy?

      Lòng hiếu kỳ của Tề Lạc Nhi chiến thắng nỗi sợ hãi.

      Trò đùa quái đản vẫn tiếp diễn, trái cây kia dường như chỉ còn lại chút thịt quả...

      Nàng nắm tay lại, đụng phải hai vật gì đó nhẵn bóng cái hột!

      Cảm giác này, có vẻ giống trứng gà!

      Nàng sửng sốt, nắm tay khẽ bóp mạnh.

      Chợt nghe hồi thanh đổ rào rào vang lên, chút thịt quả còn lại cái hột kia cũng nháy mắt thấy bóng dáng.

      Lại sờ cái hột kia, rốt cuộc vẫn sờ được hai cái viên gì đó vừa trượt .

      Tề Lạc Nhi ngây người, biết nên nhìn đến chỗ nào.

      Rốt cuộc là cái gì vậy? Lại còn có thể tàng hình?!

      Phía sau, trong mắt Bạch Ly xẹt qua tia ánh sáng nhạt.

      Bỗng nhiên cơ thể chợt lóe sáng, thân thể uyển chuyển vô song, bay thẳng lên cái cây cổ thụ kì lạ kia.

      Chìa tay hái trái cây, vừa mới hái được quả, bỗng nhiên giống như bị vật gì nóng bỏng chộp vào tay, nàng phát ra tiếng kêu sợ hãi, ngã thẳng xuống dưới!

      Tề Lạc Nhi hoảng sợ.

      May mắn nàng cách đó rất gần, thân mình vọt lên, liền ôm Bạch Ly vào trong ngực.

      Trong nháy mắt, bóng dáng xanh biếc lao thẳng xuống!

      Rắn!

      Vật kia hóa ra là con cự mãng (rắn to) khổng lồ!

      Thân mình treo lủng lẳng như cái gàu múc nước, đầu to như đầu heo, trong hai hốc mắt bắn ra tia lạnh, giương to cái mồm dầy máu, tựa hồ muốn miếng nuốt ngay hai người Tề Lạc Nhi!

      Tề Lạc Nhi kịp suy nghĩ, ôm Bạch Ly nhanh chóng vọt , cự mãng kia đớp cái vào khoảng .


      Chương 80: Ăn và bị ăn 2

      Edit: Bin0kun0, Viochan

      Nguồn: https://bin0kun0.wordpress.com/


      Trong lòng Tề Lạc Nhi nhảy nhót tán loạn.

      Cự mãng to như vậy nàng chưa từng thấy bao giờ.

      Ông trời ơi, phải nó thành tinh rồi chứ?!

      Nàng hoảng loạn lục tìm toàn thân, nhưng tìm được thứ gì có thể dùng làm binh khí.

      Ông trời ơi, người ta đều đánh rắn đánh giập đầu.

      Nhưng nàng có vũ khí đánh thế nào?

      thể dùng tay xông lên được!

      Cự mãng kia đớp hụt cái vào khoảng , thẹn quá hóa giận.

      cái lưỡi đỏ phun ra nuốt vào, cái đuôi duỗi thẳng lao đến!

      Tề Lạc Nhi giật nảy mình, chạy như điên về phía cây đại thụ, thò tay túm lấy cành cây, đu mình treo lên trung.

      Tạm thời an toàn, Tề Lạc Nhi thở phào hơi.

      Chợt nghe dưới cành cây truyền đến tiếng Bạch Ly kêu thét: "A a, kinh khủng! Tiểu Lạc Nhi, cứu mạng!"

      Tiếng kêu kinh hãi lọt vào tai khiến nàng nhức cả đầu.

      Tề Lạc Nhi hết hồn, tuy rằng biết Bạch Ly có võ công, nhưng biết võ công nàng cao thấp thế nào.

      Hơn nữa xưa nay nàng nhát như chuột nhắt, chừng thực bị cự mãng dọa.

      Trăm việc bỗng dưng đổ lên đầu, nàng nhìn xuống, thấy Bạch Ly bị con rắn xanh kia truy đuổi nhảy lên nhảy xuống.

      Thế nhưng mỗi khi suýt bị cự mãng tấn công, nàng lại hết sức nhanh nhẹn tránh được...

      Nàng ta quả nhiên vẫn trêu chọc mình!

      Tề Lạc Nhi dứt khoát bò lên cành cây khác, vắt vẻo ở nhìn Bạch Ly "nhảy nhót".

      Chẳng phải muốn chơi ư?

      Ta xem nàng có thể chơi được bao lâu?!

      Đưa mắt xuống dưới, cái bóng xanh cái bóng trắng quay cuồng giằng co tranh đấu lẫn nhau, Tề Lạc Nhi ngồi chạc cây xem kịch hay.

      "Ai da, khủng khiếp quá!"

      Lại là tiếng kêu sợ hãi của Bạch Ly.

      Theo tiếng thét kinh hãi của nàng, con rắn xanh to lớn kia há miệng, sợi bạc từ đó phun ra.

      Bạch Ly kịp tránh, bị sợi bạc kia phun trúng, nàng kêu lên tiếng sợ hãi, ngã bùm xuống!

      Hết thảy mọi việc đều xảy ra quá mau, nhanh đến nỗi làm cho người ta kịp phản ứng.

      Nhìn thấy cự mãng khổng lồ kia há miệng tiếp, Bạch Ly di chuyển như có dây thừng vô hình điều khiển.

      "Bay" thẳng về hướng miệng của cự mãng.
      hganhDiệp Băng thích bài này.

    2. Huyềnpluss

      Huyềnpluss Well-Known Member

      Bài viết:
      129
      Được thích:
      308
      Chương 81: Ăn và bị ăn 3

      Edit: Bin0kun0, Viochan

      Nguồn: https://bin0kun0.wordpress.com/


      Tề Lạc Nhi kinh ngạc.

      Nàng vội vã bẻ nhánh cây!

      Rồi phi thân xuống.

      Nhánh cây to trong tay bị nàng xoay nhanh như gió, hướng thẳng về miệng của cự mãng!

      "Phập!"

      Cự mãng kia vội vàng hút Bạch Ly, tức tránh kịp, nhánh cây trong tay Tề Lạc Nhi cắm thẳng vào trong cái miệng khổng lồ của nó.

      Máu đen văng khắp nơi, con cự mãng đau đớn vung đuôi, quét về phía Tề Lạc Nhi!

      Tề Lạc Nhi đoán trước nó ra chiêu này, bèn cầm lấy nhánh cây chọc thẳng lên, cái đuôi con cự mãng quét sượt qua dưới chân nàng.

      Chiêu này của Tề Lạc Nhi tuy làm cho con cự mãng bị trọng thương.

      Nhưng càng bị khiêu khích nó càng phát cuồng, trong miệng liên tiếp phun ra khói độc.

      Thân hình khổng lồ vung lên quét xuống, gió bão nổi lên, cây cỏ lật gốc, bụi đất mù mịt...

      Tề Lạc Nhi ứng phó xuể, vừa phải tránh khói độc, vừa phải chú ý nó tấn công, lo lắng cho an nguy của Bạch Ly.

      Từ lúc Bạch Ly ngã xuống đến giờ phát ra thanh nào, biết là còn sống hay chết.

      Tề Lạc Nhi muốn tiến lên xem xét nàng, lại bị cự mãng công kích thoát ra được...

      Trong lòng như có lửa đốt, nhưng lại có biện pháp nào!

      lúc biết phải giải quyết ra sao, bỗng giọng sắc sảo truyền đến: "Ồ, này đơn giản, chạc cây của Vân quả nàng cũng có thể bẻ xuống."

      Thanh mềm mại, hình như là của bé.

      "Ừ, đúng là kỳ quái. Chẳng phải ngay cả chưởng giáo Tử Vân môn cũng bó tay ư? này sao lại làm được? Xem ra linh lực của nàng tầm thường đâu."

      giọng khác truyền đến, nghe có vẻ ồm ồm hơn, giống như là của cậu bé.

      Giọng của hai đứa trẻ thình *** h phát ra.

      Tề Lạc Nhi lắp bắp kinh hãi, đảo mắt nhìn chung quanh, nhưng nhìn thấy nửa bóng người.

      Ma quỷ?!

      Nàng phân tâm lo lắng, suýt nữa bị cái đuôi cự mãng quét trúng người.

      "Rầm" tiếng, đuôi cự mãng đâm trúng vào gốc cây đại thụ, quật cả rễ nó lên.

      Tề Lạc Nhi toát mồ hôi lạnh, thế này mà bị nó quét trúng chết cũng gãy xương!


      Chương 82: Ăn và bị ăn 4

      Edit: Bin0kun0, Viochan

      Nguồn: https://bin0kun0.wordpress.com/


      "Ê này, đừng để ý chung quanh nữa, nhìn thấy chúng tôi đâu. Mau dùng cành của Vân quả chọc vào bướu thịt của nó!"

      Giọng của cậu bé lại vang lên, giọng điệu ra vẻ ông cụ non.

      Tề Lạc Nhi kịp nghĩ, cầm ngay nhánh cây chọc về phía bướu thịt đầu cự mãng.

      Cự mãng kia tuy thân hình cồng kềnh, nhưng động tác lại vô cùng linh hoạt.

      Nó bảo vệ bướu thịt đầu cực kỳ cẩn thận, Tề Lạc Nhi công kích liên tiếp vài lần, đều bị nó tránh thoát...

      Tề Lạc Nhi nóng vội như có lửa đốt, biết rằng nếu giải quyết được cự mãng này đừng mơ tưởng nhìn thấy Bạch Ly an toàn.

      Mà Bạch Ly bị khói độc phun trúng, trì hoãn càng lâu, càng có hi vọng sống sót.

      Nàng bôn ba cả đêm, sớm mệt mỏi chịu nổi.

      Nhưng giờ phút này lại chỉ có thể cắn răng chống đỡ, mồ hôi ướt đẫm y phục.

      Cả người như mới lội nước ra, nhiệt khí bốc lên bừng bừng...

      Bạch Ly nằm đất sắc mặt trắng bệch, mí mắt nặng nề mở ra.

      Nhìn thấy Tề Lạc Nhi gặp phải tình huống này, trong đôi mắt của nàng lóe lên tia sáng nhạt, giống như áy náy nhưng lại đan xen mâu thuẫn...

      Ngón tay khẽ nhúc nhích, luồng khí vô hình vọt về phía cự mãng!

      Tề Lạc Nhi liều mạng, chợt thấy khí xung quanh phát lạnh.

      Hình như có sát khí vô hình tràn ngập chung quanh, toàn thân lông tơ đều dựng đứng cả lên!

      Chẳng lẽ có con gì rình rập ở quanh đây?

      Tề Lạc Nhi chợt run lên, nếu lại có con quái vật nữa phải làm sao? Riêng con này nàng đối phó nổi!

      Thân mình con cự mạng cũng hơi run rẩy, động tác trở nên chậm chạp ít.

      Tề Lạc Nhi giỏi nhất ở nắm bắt thời cơ, nàng nhanh chóng tìm được sơ hở của kẻ địch.

      Lúc này dường như là cần nghĩ ngợi, nhánh cây trong tay lao vùn vụt trong gió về phía cự mãng.

      Con cự mãng như bị vật vô hình trói buộc, muốn né tránh nhưng động tác lại chậm hơn phân nửa.

      "Phập!"

      Máu bắn tung tóe đầy trời, nhánh cây trong tay Tề Lạc Nhi ngập sâu vào đỉnh đầu ở bướu thịt!

      Thân mình cự mãng lảo đảo vài cái, ngã rầm xuống đất.

      Tề Lạc Nhi cũng bất chấp nó chết hay chưa chết, chạy nhanh đến trước mặt Bạch Ly.

      Sắc mặt Bạch Ly xanh tím, khóe môi có sợi tơ máu, nằm im mặt đất nhúc nhích.


      Chương 83: Hô hấp nhân tạo

      Edit: Bin0kun0, Viochan

      Nguồn: https://bin0kun0.wordpress.com/


      Tề Lạc Nhi biết loại xà độc này rất nguy hiểm, trong lòng nàng rối hết cả lên, sợ rằng Bạch Ly chết mất.

      Trước tiên kiểm tra hơi thở của nàng...

      thở!

      Lại sờ sờ ngực trái của nàng, tim cũng ngừng đập!

      chết?! thể nào!

      nàng chuyên gây tai họa này sao lại chết được?

      Tề Lạc Nhi suýt chảy nước mắt.

      Rồi chợt nhớ khi nàng còn ở bộ đội đặc chủng từng học qua khóa sơ cứu.

      Lúc này Lạc Nhi bất chấp tất cả, trước tiên đặt nàng nằm thẳng, rồi nới lỏng quần áo của nàng ta, để lộ ra hai bộ ngực cao ngất trắng như tuyết...

      Nơi đây tìm thấy băng gạc, Tề Lạc Nhi đành phải xé áo của Bạch Ly cuộn thành hình phễu.

      Kê ở ngoài miệng Bạch Ly, rồi phồng miệng hô hấp cho nàng...

      Làm liên tiếp hai ba mươi lần, ngực Bạch Ly cuối cùng cũng bắt đầu phập phồng, dần dần có ít hơi thở.

      Nhưng sắc mặt của nàng vẫn tím tái như quả cà bị phồng.

      Tề Lạc Nhi biết nếu giải được xà độc, tính mạng của Bạch Ly vẫn nguy hiểm.

      Nhưng các loại thuốc đều để hết trong ba lô, mà nàng đâu có mang theo lên núi.

      Cách tốt nhất, chỉ có mau chóng xuống núi!

      Nàng cắn răng, định đặt Bạch Ly lên lưng, chợt nghe giọng cất lên: "Ê, mà làm độc lưu thông nàng ta chết đấy."

      Giọng này đúng là của cậu bé kia, chỉ nghe thấy tiếng, thấy người.

      "Đúng rồi, nhất định phải giải xà độc cho nàng ấy ."

      Giọng của bé phụ họa theo.

      Lúc này Tề Lạc Nhi cũng bất chấp thanh này từ đâu truyền đến, bèn cất tiếng hỏi: "Ta có thuốc giải phải làm sao?"

      "Vân quả này chính là khắc tinh của con xà kia, để nàng ta ăn thử xem."

      .

      Tề Lạc Nhi sững người sửng sốt, rồi mừng rỡ.

      Nàng nhảy lên cây đại thụ, tiện tay hái xuống vài trái Vân quả màu đỏ son.

      Nàng sợ Bạch Ly hôn mê nuốt được, bèn cắn Vân quả thành từng mẩu , từng mẩu .

      Nhét vào trong miệng Bạch Ly.

      May mắn Bạch Ly chưa đánh mất hoàn toàn ý thức, còn biết nuốt.

      Mà Vân quả kia vị ngon lại mọng nước, thịt quả non mềm, chẳng bao lâu, Bạch Ly nuốt xong toàn bộ Vân quả.

      Vân quả này quả nhiên là khắc tinh của xà độc, sắc xanh tím mặt Bạch Ly dần dần biến mất...

      Tề Lạc Nhi thở phào, mạng của Bạch Ly cuối cùng nàng cũng cướp về được!



      Chương 84: Hô hấp nhân tạo 2

      Edit: Bin0kun0, Viochan

      Nguồn: https://bin0kun0.wordpress.com/


      Nàng sợ trong người Bạch Ly vẫn còn sót lại độc tố, lại cắn thêm quả, định cho nàng nuốt vào.

      Giọng của cậu bé kia bỗng vang lên: "Được rồi, được rồi! quả là đủ rồi! Vân quả này ngàn năm mới gặp, là thứ tốt hiếm có, thể lãng phí như vậy được!"

      thanh tràn đầy đau lòng, giống như cái cây này chính là người nhà của nó!

      Tề Lạc Nhi cũng biết dáng vẻ nó thế nào, cứ mặc kệ.

      Nàng đánh nhau cả ngày, vừa khát lại vừa mệt và đói, bèn ngồi xuống, cắn ngay quả.

      Vân quả này hương vị cực kỳ thơm ngon, Tề Lạc Nhi ăn miếng, cảm thấy toàn thân như được ngâm trong nước suối mát lành, mệt mỏi toàn thân đều biến mất sạch .

      Lúc đó dường như có luồng khí ấm áp chạy qua ngực, luồng khí đến đâu, nơi đó giống như được thay da đổi thịt, khỏe mạnh lạ thường.

      Ồ, quả nhiên là thứ quả tốt!

      Tề Lạc Nhi đặt quả ăn dở trong tay xuống, nhảy lên cây, định hái thêm vài quả nữa.

      Dưới tàng cây giọng của cậu bé lại vang lên.

      Thanh lần này có vẻ hổn hển: "Ê ê, đừng hái nữa! Vân quả này ba trăm năm mới nở hoa, ba trăm năm mới kết quả, người thường ăn quả ước chừng có thể gia tăng trăm năm công lực, quý hiếm vô cùng..."

      Tề Lạc Nhi sửng sốt, cười đáp: "Nếu thứ trái này quý như vậy, tôi gặp được, càng nên hái thêm vài quả dự trữ..."

      "Khó lắm! Vân quả này này để được lâu, chỉ cần hái xuống, canh giờ biến sắc, hai canh giờ vị đổi, qua ba canh giờ thối thể ăn."

      Giọng đứa con trai lải nhải.

      Tề Lạc Nhi ngẩn ra, sầm mặt!

      Vân quả này sao còn dễ hỏng hơn cả quả vải? được hái nhiều, để lâu bị thối...

      Nàng tiện tay lại hái thêm hai trái, rồi nhảy xuống.

      Đứa bé nam kia hét ầm lên như giẫm phải đuôi mèo: " bảo hái nhiều mà. đáng chết kia, còn hái à?!"

      Tề Lạc Nhi hừ tiếng: "Tôi đói bụng, muốn ăn hai quả, được à?!"

      " được, được! Tuyệt đối được! cho Vân quả này là củ cải trắng à? ăn là ăn no chắc!"


      Chương 85: Hội trứng bay

      Edit: Bin0kun0, Viochan

      Nguồn: https://bin0kun0.wordpress.com/


      "Thứ này sáu trăm năm mới kết được ba mươi hai quả, thể để lãng phí như vậy! Hơn nữa trái này ngày chỉ có thể ăn quả. Ăn hơn cũng vô dụng, rất lãng phí..."

      Giọng ông cụ non của thằng bé lại vang lên, giải thích cặn kẽ đặc tính của thứ trái này.

      Tề Lạc Nhi nhìn trái nhìn phải, rốt cuộc vẫn thấy người chuyện đứng ở nơi nào?

      Trong lòng lung lay quát: "Các ngươi rốt cuộc là ai? Mau ra chuyện!"

      Nàng vừa câu này ra, bốn phía còn động tĩnh.

      "Ê, ra mau! Để ta xem các ngươi rốt cuộc là thần tiên nào?"

      "..." Vẫn hề có động tĩnh.

      phải quỷ chứ? Tề Lạc Nhi cảm thấy hơi rờn rợn.

      Nàng vốn tin rằng có quỷ, nhưng nếu nơi này là thế giới tiên hiệp, có tiên, có ma, ắt là cũng phải có quỷ.

      Tề Lạc Nhi ngẩng đầu cẩn thận quan sát vòng, vẫn thấy bóng người nào.

      Trong lúc vô tình lại nhìn thấy mấy trái Vân quả, bỗng nảy ra ý: "Này, nếu các ngươi ra, ta hái toàn bộ Vân quả này xuống làm cầu để đá..."

      Nàng còn chưa hết, nghe được tiếng thở mạnh trong khí, ngay sau đó bé kia kêu lên: "Đừng, đừng làm thế, chúng ta ra..."

      " đúng là ranh ma, tôi phục rồi!" Thằng bé kia hổn hển .

      thanh vỗ cánh rào rào vang lên, có hai tia sáng lóe lên trong hư , bay về phía Tề Lạc Nhi.

      Tề Lạc Nhi tập trung nhìn vào, bỗng nhiên miệng há rộng ra, nên lời.

      Trứng! Hai vật bay đến, lại là hai quả trứng! Hai quả trứng vàng óng ánh!

      Mỗi quả đều to như quả trứng vịt, hai bên còn có đôi cánh trông rất buồn cười, xiêu vẹo bay đến trước mặt Tề Lạc Nhi.

      " này, chúng tôi ra! Đừng làm hại Vân quả!"

      quả trứng lớn hơn cất tiếng.

      Giọng lại là của thằng bé kia.

      Miệng Tề Lạc Nhi há to đến nỗi có thể nhét vào hai quả trứng vịt.

      Thế giới này quả nhiên có biến thái nhất, chỉ có biến thái hơn!

      Trứng mà cũng có thể chuyện, lại còn có thêm đôi cánh !
      hganh thích bài này.

    3. Huyềnpluss

      Huyềnpluss Well-Known Member

      Bài viết:
      129
      Được thích:
      308
      Edit: Huyềnpluss

      Chương 86: Tiểu Lạc Nhi



      Trứng mà cũng có thể chuyện, lại còn có thêm đôi cánh !

      biết đập vỡ nó có thể chảy ra lòng đỏ trứng hay ...

      Tề Lạc Nhi 囧囧 .

      "A......"

      Bạch Ly vẫn nằm yên mặt đất chợt rên rỉ tiếng rồi từ từ mở mắt.

      Thấy nàng tỉnh lại, Tề Lạc Nhi thở phào nhỏm.

      Nàng tạm thời để ý tới hai quả trứng kia, đỡ Bạch Ly dậy: " thế nào rồi?"

      Bạch Ly mắt ươn ướt: "Tiểu Lạc Nhi, là cứu tôi? Tôi biết ngay đối tốt với tôi nhất, tôi càng ngày càng thích rồi..."

      Rùng mình!

      Tổ tông này vừa tỉnh dậy là lại bắt đầu buồn nôn!

      Tề Lạc Nhi cả người nổi da gà: " sao rồi? khá hơn chưa?"

      Bạch Ly chậm chạp ngồi dậy, mỉm cười nhìn Tề Lạc Nhi: "Vốn tôi suýt chết, lại cảm nhận được đôi môi ngọt ngào của Tiểu Lạc Nhi, tôi liền sống lại."

      囧!

      Tề Lạc Nhi đầu hắc tuyến, đó là hô hấp nhân tạo có hiểu ? Cái gì mà hôn nàng hả?

      Khuynh hướng giới tính của mình rất bình thường, có thể là rất "thẳng"!

      Ấy, đợi ...!

      Lúc mình hô hấp nhân tạo cho nàng ta, nàng ta ngay cả hô hấp hay nhịp tim đều có.

      rơi vào hôm mê sâu sao nàng ta biết được mình "hôn" nàng?

      Chẳng lẽ gia hoả này khác người? Trong trạng thái đó vẫn còn ý thức?

      Nàng nhìn Bạch Ly, khuôn mặt nàng ta hoàn toàn khôi phục vẻ bình thường, trắng hồng nõn nà, làm cho người ta hận thể cắn cái.

      Khôi phục cũng quá nhanh !

      Do Vân quả này hay do thể chất nàng ta đặc biệt?

      Nàng suy ngẫm, mặt đất dưới chân chợt rung động mãnh liệt, khí chung quanh vang lên thanh kỳ dị...

      Chuyện gì nữa đây? Lại có quái thú muốn ra sao?

      Tề Lạc Nhi tiện tay nhét ba quả dư vào tay áo.

      : "Cẩn thận!" rồi ngưng thần sẵn sàng tiếp đón.

      Mặt Bạch Ly trắng bệch, thân thể kiều khiếp sợ dựa hẳn vào Tề Lạc Nhi: "Tiểu Lạc Nhi, cơ thể tôi vẫn còn mềm nhũn, A......"

      Tề Lạc Nhi sửng sốt. Chẳng lẽ độc vẫn chưa tan hết?

      Trong đầu vừa lên ý niệm này, khí chung quanh bắt đầu vặn vẹo.

      Ầm! thanh vang lên, cảnh trí xung quanh đột nhiên biến đổi.




      Chương 87: Mặt đổi sắc tim loạn.

      Edit: Huyềnpluss



      Tề Lạc Nhi sửng sốt. Chẳng lẽ độc vẫn chưa tan hết?

      Trong đầu vừa lên ý niệm này, khí chung quanh bắt đầu vặn vẹo.

      Ầm! thanh vang lên, cảnh trí xung quanh đột nhiên biến đổi.

      Hồ nước, cây Vân Quả đồng loạt biến mắt, trước mắt lại là đồng cỏ trước kia.

      đồng cỏ ba người đứng.

      Tim Tề Lạc Nhi nảy mạnh, ba người này nàng đều biết.

      là Vân Trung Nhạc, là Lý Ngư, còn người kia hộ giáo Trưởng lão Hách Vân Trung!

      Tề Lạc Nhi càng hoảng sợ, ba người bọn tại sao cùng xuất ở đây?

      Hách Vân Trung thấy hai người Tề Lạc Nhi, lòng thở phào nhỏm.

      Tức giận : "Đây là chuyện gì? Hai người các ngươi hơn nửa đêm ngủ, chạy lên núi này làm gì? khí phát ra kia là sao? ! ?"

      Lý Ngư hoà giọng : "Vừa rồi nơi này bỗng nhiên có ma khí phát ra làm kinh động đến Hác trưởng lão.

      Chúng ta lại phát hai muội mất tích, sợ các muội xảy chuyện ngoài ý muốn, mực tìm kiếm.

      Phát ra ở đây có kết giới, trong kết giới này rốt cuộc chứa thứ gì? Hai muội có bị tổn thương đâu ?"

      Tề Lạc Nhi cười khổ.

      Định đem mọi chuyền đàu đuôi ra, bỗng bên tai nàng truyền đến thanh: " được ra chuyện Vân quả!"

      Tề Lạc Nhi sững sờ, thanh này là của 'Nam đồng ' kia.

      Hai quả trứng biến mất thấy.

      biết chúng thân chỗ nào.

      Trong nội tâm nàng khẽ động, vội đem chuyện mình đến luyện công lấp liếm.

      đến lục mãng xà, hồ nước, riêng chi tiết cây Vân quả giấu .

      Chứng thực cho lời Tề Lạc Nhi, Bạch Ly xuất ra hạt châu xanh rờn mùi tanh tanh: "Nhìn , đây là nội đan của lục mãng xà..."

      Tề Lạc Nhi sững sờ, Bạch Ly lấy nội đan của con mãng xà lúc nào? Sao nàng biết...

      Mắt Hác Vân Trung sáng lên, nhận lấy hạt châu kia: "Nội đan lục bích xà! Các ngươi đụng phải lục bích xà?"

      Lý Ngư mở lớn mắt: "Đệ tử nghe lục bích xà tập tính ưa thích cùng bảo vật bầu bạn..."

      Rồi quay sang Tề Lạc Nhi hỏi: "Lạc Nhi, các muội có phát thấy bảo vật gì gần đó ?"

      Tề Lạc Nhi liếc nhìn sang Bạch Ly.

      Bạch Ly lắc đầu, mặt đổi sắc tim loạn.



      Chương 88: Đè chết ta

      Edit: Huyềnpluss



      Bạch Ly lắc đầu, mặt đổi sắc tim loạn : "Chúng ta chỉ là đánh bậy đánh bạ được vào kết giới này, vào trong liền bị xà công kích, may là công phu Tiểu Lạc Nhi cao minh, kết liễu tính mạng của nó, ta mới lấy được hạt châu này, sau đó mấy vị tiên trưởng xuất , cảnh vật xung quanh liền biến đổi..."

      Hác Vân Trung kinh ngạc nhìn Tề Lạc Nhi: "Lục bích xà là vương của vạn xà, đệ tử bình thường muốn tới gần nó còn được, Tề nương làm sao giết được nó?"

      Trong giọng ràng có chút hoài nghi.

      Tề Lạc Nhi khẽ nhướng mày, thản nhiên : "Ta cũng chỉ may mắn mà thôi, dùng cành cây trùng hợp đâm trúng điểm yếu của nó, nếu ta cũng chẳng thể làm gì được con thú mình đồng da sắt đó."

      Bạch Ly cười hì hì : "May là nàng giết được xà , nếu các vị tìm được chúng ta phải là người mà là thi thể rồi...

      Ta nghe núi Bạch Vân phòng vệ nghiêm mật, đại quái như vậy làm sao tiến vào? A..., hù chết người ta mà!"

      Lời ý châm chọc, mặt Vân Trung Nhạc nóng lên, phòng thủ của núi Bạch Vân đều do tay bố trí, xảy ra sơ suất lớn như vậy, trong lòng lo sợ.

      May mắn giờ trời tối, người khác nhìn ra xấu hổ.

      Lý Ngư mỉm cười: "Núi Bạch Vân lớn như thế, mà lục bích xà này lại trú ngụ trong kết giới, hành tung. phát ra âu cũng là chuyện thường tình.

      Ma khí vừa rồi hẳn là do xà này phát ra. May mắn, may mắn có tại họa gì nghiêm trọng, Tề nương, Bạch nương đều cát nhân thiên tướng, coi như là chuyện cực kì may mắn. Được rồi, giờ còn sớm, hai người muội mau quay về nghỉ ngơi ."

      hồi phong ba cuối cùng cũng kết thúc.

      Hác Vân Trung và ba người dứt khoát đằng vân đưa hai người Bạch Ly về phòng ngủ, lại dặn dò vài câu mới rời .

      Tề Lạc Nhi giằng co đêm, mệt mỏi muốn chết, bọn người Hác Vân Trung vừa , nàng lập tức ngã nhào lên giường.

      Hô, mệt chết được!

      Nàng lật người.

      Đột nhiên nhảy dựng lên!

      Cái gì, cấn chết nàng!

      Cùng lúc đó, dưới thân thể nàng vang lên hai tiếng kinh hô.

      "Đè chết ta!"

      "Xú nữ nhân, nằm sấp làm cái gì?"

      Hai thanh ồm ồm, lanh lảnh, chính là của cậu bé với bé kia!
      Last edited: 31/3/16
      ThiênMinhhganh thích bài này.

    4. Huyềnpluss

      Huyềnpluss Well-Known Member

      Bài viết:
      129
      Được thích:
      308
      Chương 89: ngờ hai quả trứng này lại là phu thê

      Edit: Huyềnpluss

      Hai thanh cái ồm ồm, cái lanh lảnh, chính là của nam đồng cùng với nữ đồng kia!

      Vạt áo trước ngực khẽ động, lăn ra hai quả trứng vàng óng ánh.

      Tề Lạc Nhi đen mặt.

      Thể nào vừa rồi thấy chúng đâu, ra chúng nó trốn trong ngực nàng!

      Nàng nhấc quả lên, hung dữ : "Ai cho các ngươi theo ta? Hừ, lại dám trốn vào trong ngực ta, có tin ta đem ngươi nấu làm thức ăn khuya !"

      Đôi cánh của quả trứng liều mạng vẫy: "Xú nữ nhân, thả ta ra, ai muốn cùng , là trộm hai cái Vân quả của bọn ta..."

      Đây là thanh của cậu bé.

      Tề Lạc Nhi lạnh lùng thốt: "Cái gì gọi là Vân Quả của ngươi? Quả đó vô chủ đấy?

      Huống chi cây còn vô số kể, ngươi việc gì phải chăm chăm vào hai quả này?

      Hừ, giằng co đến nửa đêm, ta đói rồi! Ngươi ta nên đem ngươi làm món trứng tráng hay là trứng chiên tốt hơn?

      Thôi món trứng luộc cũng được."

      Tề Lạc Nhi bất thiện mà ngắm nghía quả trứng tay, trong lòng hiếu kỳ.

      Đập vỡ quả trứng này bên trong là lòng đỏ hay lòng trắng...

      Chứng kiến ánh mắt tính toán của Tề Lạc Nhi, thân thể hai quả trứng run lên.

      Cậu bé kêu lên: "Cái gì trứng tráng với trứng chiên? ! Bọn ta phải đồng loại với mấy quả trứng ngu xuẩn đấy!"

      Quả trứng kia cũng rụt rè nhảy lên: " cho phép tổn thương phu quân của ta, cùng lắm ta nhận làm chủ nhân."

      Phu quân? !

      Tề Lạc Nhi thiếu chút nữa té xỉu!

      nghĩ tới hai quả trứng này lại là phu thê!

      Nhìn tình cảnh này, xem ra rất ân ái đấy...

      "!"

      Quả lớn hơn đứng dậy rít lên: "Nương tử, chúng ta là linh vật thiên địa, sao có thể tùy tiện nhận chủ? Hơn nữa còn là kẻ yếu kém như vậy... Ta mới nhận nàng!"

      Hai quả trứng biết bay này lại là linh vật của thiên địa?

      Tề Lạc Nhi trợn tròn mắt. Đem hai quả trứng cao thấp dò xét kĩ.

      Hai quả trứng bị nàng dò xét có chút sợ hãi, cùng nhảy dựng về sau.

      "Lại đây, ngoan nào, cho ta biết, các ngươi tên gọi là gì? Ta chưa từng nghe trứng mà cũng là linh vật đấy."

      Tề Lạc Nhi cười mỉm.


      Chương 90: Chẳng lẽ các ngươi tưởng ấp ra hai con gà sao

      Edit: Huyềnpluss

      "Lại đây, ngoan nào, cho ta biết, các ngươi tên gọi là gì? Ta chưa từng nghe trứng mà cũng là linh vật đấy."

      Tề Lạc Nhi cười mỉm.

      "Chúng ta phải là trứng! Chúng ta là Đinh phu thê. Là linh vật thiên địa..."

      Quả trứng " bé" kia nhảy nhảy mặt đất, tựa hồ có phần phục.

      "Đinh phu thê? Chưa nghe qua!"

      Tề Lạc Nhi lắc đầu: "Ngươi các ngươi là linh vật, có gì làm chứng?"

      Quả trứng "cậu bé" lắc lư thân thể, có vẻ cam lòng.

      "Nếu các ngươi là linh vật , hẳn phải có bản lĩnh rất cao? Ta thấy các ngươi đến nửa phân bản lĩnh cũng có. Chỉ biết mỗi thuật thân với lại thêm tật tham ăn mà thôi."

      "Đó là do chúng ta còn chưa hóa hình! khi hóa hình có năng lực cao cường!"

      Quả trứng " bé" giọng phản bác.

      Hóa hình?

      Tề Lạc Nhi liếc nhìn vẻ bề ngoài của chúng: "Chẳng lẽ các ngươi định ấp ra hai con gà? !"

      Quả trứng cậu bé hừ tiếng: "Đừng đánh đồng chúng ta với mấy quả trứng gà ngu xuẩn đó! Chúng ta sau khi hóa hình bộ dáng tất nhiê xinh đẹp hơn gà con nhiều!"

      "So với gà con xinh đẹp hơn? Là cái dạng gì? Phải thế nào các ngươi mới hóa hình được?"

      Bạch ly cũng sán lại, lười biếng mà nhìn chằm chằm vào quả 'Trứng'.

      đôi mắt câu hồn đoạt phách, quả trứng bé như bị mê hoặc, lỡ lời : "Chỉ có dùng máu của chủ nhân được nhận định chúng ta mới có thể hóa hình..."

      câu xong, nó giống như phát mình lỡ lời, đôi cánh bé síu dốc sức liều mạng che chắn 'miệng' của mình.

      Bạch Ly nở nụ cười, muốn máu sao? thiếu!

      ngờ mình đến Tử Vân môn cũng uổng công, lại có thể đụng phải 'Đinh phu thê' linh vật bậc này, thu phục chính là quá lãng phí!

      Tề Lạc Nhi biết 'Đinh phu thê", còn Bạch Ly dù sao cũng là giáo chủ Ma giáo, linh vật trong thiên hạ biết rất .

      'Đinh phu thê' sinh ra có đôi có cặp, nghe trước năm trăm năm, sau năm trăm năm. Sau khi hóa hình 'Đinh phu thê' hội có băng thuật, chớp thuật, thuật... Là bảo vật hiếm có.

      Bạch Ly cũng chỉ nghe qua, chưa được trực tiếp chứng kiến, hôm nay nghe quả trứng bé này thuật qua, mừng rỡ trong lòng.

      hai lời, nhấc quả trứng cậu bé kia lên, quan tâm nó giãy giụa, cắn ngón giữa lên đôi cánh của nó.


      Chương 91: Ai khinh ai?

      Edit: Huyềnpluss

      Bạch Ly cũng chỉ nghe qua, chưa được trực tiếp chứng kiến, hôm nay nghe quả trứng bé này thuật qua, mừng rỡ trong lòng.

      hai lời, nhấc quả trứng cậu bé kia lên, quan tâm nó giãy giụa, cắn ngón giữa lên đôi cánh của nó.

      "Xì!"

      tiếng thấp vang, như là giọt nước vào chảo nóng, giọt máu của Bạch Ly nhanh chóng thấy bóng dáng.

      Bạch Ly sửng sốt.

      Quả trứng cậu bé cười khanh khách, thân thể tròn tròn lăn lộn, bộ dạng đắc ý: "Chỉ có chủ nhân được xác định mới có thể. Các ngươi bất quá chỉ là tân đệ tử của Tử Vân, sao có thể là chủ nhân của bậc linh vật chúng ta chứ? Nằm mơ... A!"

      Mấy câu đắc chí còn chưa xong, Tề Lạc Nhi chích máu ngón tay lên đôi cánh của nó.

      giống với hoàn cảnh của máu Bạch Ly, giọt máu Tề Lạc Nhi đôi cánh xoay tròn. Sau đó chậm rãi dung nhập vào bên trong.

      Đôi cánh dần biến màu từ trắng như tuyết sang hồng nhạt, từng vòng từng vòng hào quang từ quanh người nó phát ra...

      Quả trứng cậu bé kêu la thảm thiết: "Làm sao có thể? ! Chủ nhân nhận định của ta thế nào lại là nàng? ! Nhất định là xảy ra vấn đề ở đâu rồi! Nhất định là thế!"

      Trong miệng nó kêu thảm, rồi lại khống chế nổi thân thể biến hóa.

      Vỏ ngoài óng ánh chậm rãi vỡ ra, từng mảnh từng mảnh bong ra theo gió tung bay.

      Trước lộ ra đôi tai nhọn như mèo, sau đó lại lộ ra đôi mắt to tròn vo, đen nhánh, sau đó lại tiếp tục lộ ra cái miệng phấn hồng nhắn, cuối cùng, là tứ chi ngắn cũn...

      Tề Lạc Nhi mở to hai mắt, ngơ ngẩn.

      Jigglypuff! Đây phải là Jigglypuff trong phim hoạt hình Pokemon sao? !

      Phải giống đến bảy tám phần đấy!

      Điểm khác chính là Đinh phu thê này cơ thể tròn vo màu trắng sữa.

      Nhìn tổng thể chẳng khác gì quả cầu tuyết . Đáng chịu nổi.

      Tề Lạc Nhi đối với động vật trời sinh có sức miễn dịch, huống chi tiểu tổ tông này sau khi hóa hình tướng mạo đáng tới cực điểm.

      Trong lòng cực kì vui mừng, bao nhiêu mệt mỏi cũng tan biến.

      Nhịn được khẽ vươn tay đem nó nâng lên.

      Vật kia tựa hồ muốn tránh, nhưng Tề Lạc Nhi rốt cuộc là chủ nhân nhận định trước của nó, cho nên thân thể nó thoáng co rúm lại nhưng trốn tránh.
      Last edited: 31/3/16
      ThiênMinhhganh thích bài này.

    5. Huyềnpluss

      Huyềnpluss Well-Known Member

      Bài viết:
      129
      Được thích:
      308
      Jigglypuff đây ạ
      [​IMG] [​IMG]
      hganhNgan Chi Tuyet thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :