1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Huyền huyễn] Nương Tử Kỳ Cục: Yêu Nghiệt Điện Hạ Tới Gõ Cửa - Mục Đan Phong

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Huyềnpluss

      Huyềnpluss Well-Known Member

      Bài viết:
      129
      Được thích:
      308
      Chương 56: Vì sao gọi Tề Bảo Nhi ?

      Edit: Bin0kun0, Viochan

      Nguồn: https://bin0kun0.wordpress.com/


      Trong lúc mơ ngủ, Tề Lạc Nhi bỗng nhiên 'ê a' lẩm bẩm: "Tôi... Tôi bây giờ tên là Tề Lạc Nhi, phải... Tề Bảo Nhi..."

      Hả?

      Nguyệt Vô Thương nhướn cao hàng mi...

      từng xem trí nhớ trước kia của nàng, đương nhiên biết tên của nàng.

      Khóe môi cong cong, gian manh cười, thuận miệng dụ dỗ: "Vì sao gọi Tề Bảo Nhi?"

      Tề Lạc Nhi trở mình, miệng mơ hồ trả lời: "Vì... tên kia quá ngây thơ... Tề Lạc Nhi, tôi tên là Tề Lạc Nhi... thể để cho người khác biết... Ưm, Tề Bảo Nhi... thể để cho người khác biết... Tôi ra..."

      Nguyệt Vô Thương híp mắt, con ngươi lóe sáng, khóe môi cong lên, nở nụ cười xấu xa.

      ra nha đầu kia sợ có người biết tên của mình, xem ra lại có việc thú vị đây...

      ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ...

      "Bảo Nhi, Bảo Nhi, Tề Bảo Nhi, Tề Bảo Nhi..."

      Tề Lạc Nhi mơ màng, mơ hồ nghe được có người gọi nàng.

      Theo bản năng lên tiếng: "Ưm..."

      Nàng buồn ngủ quá, thể mở mắt.

      Ôm cái gối rồi trở mình cái.

      "Tề Bảo Nhi, Tề Bảo Nhi..."

      thanh kia cứ như thanh ma quỷ réo trong não, ở bên tai nàng kêu gào dứt.

      Tề Lạc Nhi chịu nổi khủng bố này, cũng mở mắt, bèn cầm cái gối duy nhất ném qua: "Ầm ĩ cái gì? Cút!"

      "Bảo Nhi, Tề Bảo Nhi, chân của tôi đau quá..."

      Cái gối như bay vào hư , thanh kia lại tiếp tục vang lên.

      Chỉ khác là, lần này giọng điệu có vẻ oan ức.

      Bạch Ly? Là giọng của Bạch Ly.

      Ưm, chân của nàng bị thương, có đau cũng phải điều lạ... Tề Lạc Nhi mơ màng suy nghĩ lát.

      Đợi chút, nàng gọi mình là gì?!

      Tề Bảo Nhi?!

      Tề Lạc Nhi lập tức mở to mắt.

      Lăn lông lốc cái nhảy dựng lên, liếc mắt nhìn Bạch Ly.

      Bạch Ly vẫn ngồi giường của mình.

      Cặp mắt tủi thân nhìn nàng: "Bảo Nhi, chân tôi đau quá..."

      Bụng Tề Lạc Nhi đánh thót cái.

      Mạnh mẽ nở nụ cười: "... gọi ai vậy? Ai là Bảo Nhi?"

      "Tất nhiên là gọi rồi." Bạch Ly làm mặt vô tội.


      Chương 57: Mê hoặc

      Edit: Bin0kun0, Viochan

      Nguồn: https://bin0kun0.wordpress.com/


      "... bị mê ngủ à? Tôi tên là Tề Lạc Nhi, phải Bảo Nhi..."

      Đến nước này, Tề Lạc Nhi đành lấy công làm thủ.

      " phải cả đêm tên Tề Bảo Nhi, phải Tề Lạc Nhi ư..."

      Bạch Ly nhìn nàng.

      Chảy mồ hôi! thể nào?! Nàng mê?

      Nhưng mà, nếu nàng có , cũng phải là tên Tề Lạc Nhi, phải Tề Bảo Nhi chứ?

      Tề Lạc Nhi 囧 .

      "Tề Bảo Nhi – tên này rất hay. Về sau tôi gọi là Tiểu Bảo Nhi ."

      Bạch Ly "thiên tài" đưa ra cho Tề Lạc Nhi ý tưởng như ban ngày.

      " dám! dám như vậy ở bên ngoài, tôi lấy mạng của !"

      Tề Lạc Nhi liều mạng uy hiếp nàng, dường như có cả ý định giết người diệt khẩu.

      Phải làm thế nào để che cái miệng rộng của Bạch Ly này đây. A a a a a a a a a?

      Nếu để cho người khác biết được, đời thanh danh của nàng bị phá hủy!

      Trong thời điểm quan trọng, chừng ngay cả Tử Vân Môn cũng hoài nghi động cơ của nàng...

      Nàng tưởng đổi được tên, vậy mà sao lại khó như vậy???

      Giết người nàng thể làm được, ưm, xem ra chỉ có cách dụ dỗ .

      "Bạch Ly, tôi luôn đối xử rất tốt với , có phải ?"

      Tề Lạc Nhi phóng ra thanh dịu dàng, mặt mũi hiền lành nhìn Bạch Ly.

      "Đúng, quả rất tốt với tôi."

      Bạch Ly gật đầu.

      "Vậy... về chuyện cái tên này, giữ bí mật cho tôi được ?"

      "Vì sao muốn giữ bí mật? Tên này rất hay mà. Vì sao nhất định phải đổi tên chứ? Chẳng lẽ... có gì khó ? Hoặc là..."

      Vẻ mặt Bạch Ly như bừng tỉnh đại ngộ: "Tôi biết rồi, là người trong ma giáo, trà trộn vào Tử Vân Môn làm nội ứng, cho nên sợ mọi người biết tên của ..."

      Tề Lạc Nhi đen sầm mặt, nàng biết ngay người khác nghĩ như vậy!

      Trừng to mắt nhìn Bạch Ly cái, nàng lạnh lùng thốt ra: "Nếu tôi là gián điệp của ma giáo sớm mất mạng rồi!"

      Sắc mặt Bạch Ly kinh sợ: "... giết tôi diệt khẩu chứ?!"

      Tề Lạc Nhi hừ tiếng: "Cái này còn phải xem biểu của . Chỉ cần cam đoan cho ai biết, tôi đảm bảo giết ."


      Chương 58: sờ tôi rất thoải mái...

      Edit: Bin0kun0, Viochan

      Nguồn: https://bin0kun0.wordpress.com/


      Trong lòng lại thở dài hơi, tất nhiên nàng chuyện như vậy mà giết người.

      Hai tròng mắt mơ màng của Bạch Ly chợt lóe sáng: "Ưm, tôi có thể cam đoan , nhưng mà, tôi... Chân của tôi đau quá! Tôi sợ nhất là đau, nếu đau quá mà hôn mê, ưm, chừng tôi quên mất dặn tôi cái gì."

      Uy hiếp!

      Đây quả thực chính là uy hiếp!

      Tề Lạc Nhi thở dài: "Chân của chẳng qua cũng chỉ bị trặc , phải đứt lìa, tôi có thể chữa khỏi cho . Nhưng mà ai chịu trách nhiệm hậu quả đâu nhé!"

      Bạch Ly cười tựa cười nhìn nàng, nụ cười có vẻ gian xảo: " chịu trách nhiệm chịu trách nhiệm, chỉ có điều, tôi chịu trách nhiệm với ."

      Khóe miệng Tề Lạc Nhi muốn phỉ nhổ.

      Bạch Ly này cổ quái, chuyện thôi cũng có thể giết người!

      Nàng cũng muốn tranh cãi vô nghĩa với nàng ta, bèn cởi giày chân bị thương của nàng ra.

      Mắt cá chân của nàng quả là sưng rất to, ửng đỏ.

      ra bị trặc rất nặng.

      Chẳng trách nàng luôn kêu đau, nàng là tiểu nương yểu điệu tất nhiên chịu nổi việc này.

      Nhìn nàng bị thương nặng như vậy, cơn tức trong lòng Tề Lạc Nhi cũng vơi rất nhiều.

      Cẩn thận vuốt ve chỗ bị thương chân Bạch Ly.

      May là chỉ bị trặc khớp, ảnh hưởng nhiều lắm đến xương cốt...

      Tề Lạc Nhi biết nàng sợ đau, cho nên thủ pháp mát xa cũng phá lệ nhàng hơn.

      "Ưm..." tiếng ngâm khẽ thốt ra.

      "Sao vậy? Tôi làm đau à? nhẫn nại chút, sắp xong rồi."

      Thủ pháp của Tề Lạc Nhi càng thêm mềm .

      " phải..."

      Đôi mắt Bạch Ly mơ màng, má lúm đồng tiền đỏ bừng lên.

      Khóe môi mím chặt, cười mà tựa như cười: " sờ tôi rất thoải mái..."

      "..."

      Tề Lạc Nhi nháy mắt hóa đá!

      Vô số dải đen rơi xuống, thương tiếc cho nàng ngày đó ngã con đường mây chớp mắt biến mất còn dấu vết!

      Thoải mái đến thế sao?

      Tôi đây khiến cho thoải mái!

      Bàn tay Tề Lạc Nhi dũng mãnh thêm chút lực.

      Rắc, tiếng động vang lên!


      Chương 59: Kêu như vậy kinh thiên động địa!

      Edit: Bin0kun0, Viochan

      Nguồn: https://bin0kun0.wordpress.com/


      A! Tiếng kêu như giết lợn của này có thể phá hư nóc nhà được. Chim chóc kinh sợ bay mất vô số.

      Tề Lạc Nhi bị tiếng kêu của nàng làm cho cả người nổi da gà.

      Toát mồ hôi, có là đau vậy ? Kêu như vậy là kinh thiên động địa!

      Sắc mặt Bạch Ly trắng bệch, ngón tay vừa vừa dài chỉ vào nàng, đôi mắt đẹp giống như lên án: "... ..."

      Tề Lạc Nhi buông chân của nàng ra, xoa xoa tay: "Tôi, tôi thế nào? Chân của bị trật khớp, làm vậy phải chữa kiểu gì?"

      Lại lôi từ trong ba lô ra nước bó xương, bôi bừa lên chỗ đau của nàng.

      "Cộc! Cộc! Cộc!" Có người gõ cửa.

      Tề Lạc Nhi hơi nhíu mày, đứng dậy mở cửa. Nàng sốc!

      Ngoài cửa lớn đống người đứng thò ra thụt vào. mặt có khiếp sợ, có buồn bực, còn có tia hưng phấn kèm theo hiếu kỳ...

      Tề Lạc Nhi 囧, ngờ tiếng 'rú' của Bạch Ly này lại thu hút nhiều người tới xem như vậy.

      là, xem ra cho dù là tiên giới hay nhân gian, tinh thần hóng chuyện vĩnh viễn cao vút!

      Cầm đầu chính là đệ tử trong phiên trực của Tử Vân Môn, liếc qua Tề Lạc Nhi, lại nhìn Bạch Ly trong phòng, hơi nhíu mày: "Là phòng các có người kêu thảm thiết phải ? Chuyện gì vậy?"

      Tề Lạc Nhi mạnh mẽ nở nụ cười: " có gì, chân Bạch Ly bị trật khớp, tôi vừa mới giúp nàng xoa bóp, chắc là thủ pháp hơi mạnh chút. Nàng lại sợ đau... Quấy nhiễu mọi người rồi, ngại quá."

      Đệ tử kia ngó vào trong phòng nhìn thử, thấy hai người quả có việc gì, mới gật đầu: " có việc gì tốt."

      nhịn được lại răn dạy vài câu: "Nơi này tuy phải Tử Vân tiên sơn, nhưng là Thánh Địa tu tiên, thể lớn tiếng gây ồn ào, về sau phải cẩn thận..."

      Tề Lạc Nhi liên tục gật đầu: "Đúng, đúng, chúng tôi chú ý."

      Mọi người nghe được tiếng thét chói tai kia, tưởng xảy ra án mạng, hưng phấn chạy đến.

      Ai dè chả có việc gì, mặc dù yên tâm nhưng lại thấy hơi mất hứng. Bèn chậm rãi tản .

      Tề Lạc Nhi đóng cửa phòng, nhìn thoáng qua tên đầu sỏ gây nên mọi chuyện, dường như muốn giáo huấn nàng phen: "Mới đau tí kêu kinh thiên động địa, kinh động mọi người như vậy, sợ bị chê cười sao?"


      Chương 60: Nữ nữ cũng thụ thụ bất thân

      Edit: Bin0kun0, Viochan

      Nguồn: https://bin0kun0.wordpress.com/


      Bạch Ly làm mặt ủy khuất: "Là làm cho người ta rất đau, dùng sức như vậy! Người ta nhịn được mới kêu lên..."

      Choáng váng, lời này nghe sao lại mờ ám như vậy?! Dâm loạn như vậy?

      Tề Lạc Nhi muốn khóc. Có thể cho nàng người bạn cùng phòng bình thường hay . A a a a a!

      Bạch Ly này, Bạch Ly này phải tính cách thực có vấn đề chứ?

      Để bản thân bị tức chết, Tề Lạc Nhi tự động bỏ ngoài tai lời của nàng, quyết tâm để ý tới nàng.

      Nàng nằm lên giường mình: "Được rồi, còn sớm! Mau ngủ !" Rồi dùng gối úp lên mặt.

      "Tiểu Lạc Nhi, Tiểu Lạc Nhi..." Bạch Ly khẽ gọi nàng.

      Tề Lạc Nhi để ý tới nàng, giả bộ ngủ.

      "Tiểu Bảo Nhi, Tiểu Bảo Nhi..." Bạch Ly lại thay đổi cách xưng hô.

      Ô! Tề Lạc Nhi nhảy dựng lên: " được gọi tôi bằng tên này! Bạch Ly, rốt cuộc muốn làm gì?!"

      Tề Lạc Nhi dù cố kiềm chế, cũng muốn bùng phát lên rồi!

      Nàng ban ngày thể lực cạn kiệt, buổi tối lại bị Bạch Ly ép buộc. Tâm sức đều lao lực quá độ, kể cả tượng đất cũng phải bốc hỏa mất thôi!

      Ánh mắt Bạch Ly đảo quanh: "Tôi... Tôi rất sợ ngủ mình."

      Tề Lạc Nhi lườm nàng: "Ngủ quen sợ nữa!"

      "Nhưng... nhưng, tôi sợ đêm nay ngủ tốt, đầu óc nhất thời hồ đồ, nhỡ đâu tiết lộ của bí mật của ..."

      Khóe miệng Tề Lạc Nhi run rẩy, khóe mắt cũng run rẩy, mặt ngày càng đen sầm .

      Thế này, ràng là uy hiếp!

      Nắm tay Tề Lạc Nhi buông ra lại thu vào, thu vào lại buông ra: "Rốt cuộc muốn thế nào?"

      Tầm mắt Bạch Ly di chuyển, đôi mắt híp lại, nét mặt ửng hồng: "Tôi muốn ngủ cùng .

      " được!"

      Tề Lạc Nhi cần nghĩ ngợi, cự tuyệt.

      "Vì sao? phải nam nữ thụ thụ bất thân sao, chẳng lẽ nữ nữ cũng thụ thụ bất thân? Hai chúng ta đều là nữ nhi, còn sợ tôi ăn ?" Bạch Ly có vẻ tủi thân, buồn bực.

      Tề Lạc Nhi lườm nàng.

      Hừ, nếu là khác sao, nhưng Bạch Ly này mà là bình thường ư?
      Last edited: 30/3/16

    2. Huyềnpluss

      Huyềnpluss Well-Known Member

      Bài viết:
      129
      Được thích:
      308
      Chương 61: Rất giống thê tử xinh đẹp quyến rũ phu quân!

      Edit: Bin0kun0, Viochan

      Nguồn: https://bin0kun0.wordpress.com/


      "Haiz!"

      Bạch Ly thở dài: "Vậy còn cách nào khác. Nếu tôi ngủ ngon, ngày mai mơ màng ra cái gì, đừng trách tôi nhé."

      Tề Lạc Nhi giận dữ, trừng mắt nhìn nàng.

      Cắn răng cái, đành liều phen!

      Cho dù Bạch Ly này là "les" sao?

      Dù gì nàng ta cũng có võ công, nếu dám động tay động chân với mình, mình đánh nàng ta rơi răng đầy đất!

      "Được rồi, được rồi, tôi ngủ cùng , nhưng mà chỉ đêm nay thôi, từ đêm mai phải ngủ mình!"

      Cuối cùng Tề Lạc Nhi cũng thỏa hiệp.

      "Được, được."

      Bạch Ly cười rạng rỡ, nghiêng người nằm ở nơi nào đó, tay chống đầu, tay vẫy vẫy Tề Lạc Nhi: "Tiểu Lạc Nhi, mau tới đây, người ta buồn ngủ muốn chết..."

      Choáng váng, tư thế này của nàng, rất giống thê tử xinh đẹp quyến rũ phu quân!

      Tề Lạc Nhi dựng tóc gáy, cả người run bắn lên như bị kích thích.

      này, làm người khác buồn nôn chết à?

      Nhưng nếu đáp ứng rồi, thể đổi ý.

      Tề Lạc Nhi cắn răng bò lên giường của nàng, hờn dỗi : "Được rồi! Ngủ thôi!"

      Nàng ngờ rằng khi nhìn khuôn mặt xinh đẹp có chút gian manh của Bạch Ly, nàng lại sợ mình nhịn được để lại mặt nàng ta năm ngón tay...

      "Tiểu Lạc Nhi, sao lại đưa lưng về phía người ta?"

      Cánh tay ấm áp như rắn uốn lượn quấn lấy nàng, ôm nàng vào trong lòng.

      Thân mình Tề Lạc Nhi cứng đờ, nghiến răng: "Buông tay!"

      "Ưm, đưa lưng về phía người ta, người ta sợ hãi, đành phải ôm ..."

      Phía sau, giọng của Bạch Ly có vẻ tủi thân, trong đôi mắt lại thoáng nét cười.

      Tề Lạc Nhi tức giận: "Vậy buông tay ra trước, tôi đưa lưng về phía nữa."

      Cũng biết sao lại thế này, lúc Tề Lạc Nhi ở đại, phải là chưa từng ngủ chung giường với bạn học hoặc các chị em khác, nhưng chưa bao giờ cảm thấy khác thường như bây giờ.

      Giờ phút này bị Bạch Ly ôm lấy, toàn thân lại được tự nhiên, khuôn mặt nhắn nóng bừng lên.

      Bạch Ly rốt cục buông lỏng tay ra, Tề Lạc Nhi sợ nàng lại như con thiêu thân lao vào, bèn xoay người lại, đối mặt với nàng.

      Hừ, cùng là nữ nhi, ai sợ ai!

      Vừa quay đầu, đôi mắt quyến rũ đập ngay vào mắt nàng.


      Chương 62: Quả thực chính là Phù Dung tỷ tỷ[1] tái thế!

      Edit: Bin0kun0, Viochan

      Nguồn: https://bin0kun0.wordpress.com/


      Nhìn gần như vậy, khuôn mặt của Bạch Ly càng trở nên xinh đẹp vô cùng, những minh tinh điện ảnh mà Tề Lạc Nhi biết so ra cũng còn kém nàng!

      Tề Lạc Nhi nhìn đến ngây người.

      này quả thực chính là Tô Đát Kỷ[2] tái thế!

      Muốn khuôn mặt có khuôn mặt, muốn ngực có ngực, làn da trắng nõn nà, căng mọng.

      Bạch Ly sao lại xinh đẹp như vậy?!

      Làm nàng thấy xấu hổ.

      Tề Lạc Nhi cảm thấy bi phẫn .

      Bạch Ly còn cố tình đổ thêm dầu vào lửa: "Tiểu Lạc Nhi, tôi có đẹp ?"

      "Đẹp! Cực kỳ xinh đẹp! Giống như Phù Dung tỷ tỷ tái thế vậy!" Tề Lạc Nhi nhịn được làm tổn thương nàng.

      Bạch Ly nhíu mày: "Phù Dung tỷ tỷ? Nàng ấy cũng rất đẹp à?"

      "Ha ha, đúng vậy, rất đẹp, đẹp đến mức thể đẹp hơn, gần như cả nước đều biết tới ấy. Vậy xem ấy có đẹp hay ?"

      Tề Lạc Nhi nghiến răng trả lời.

      Bạch Ly run rẩy, hoài nghi nhìn nàng, khóe miệng cong lên: "Cái này... Tiểu Lạc Nhi, sao tôi lại có cảm giác phải khen tôi mà chê tôi vậy?"

      "Là nghĩ nhiều quá thôi! Tôi quả khen mà!"

      Tề Lạc Nhi cố giữ khuôn mặt tươi cười, vẻ mặt cực kỳ đứng đắn.

      Bàn tay vỗ vỗ đầu Bạch Ly, ngáp cái: "Được rồi, ngày mai còn phải huấn luyện, ngủ !"

      Nàng nhắm hai mắt lại.

      "Tiểu Lạc Nhi, người thơm quá."

      "..." Tề Lạc Nhi từ từ nhắm hai mắt lại, để ý tới nàng.

      "Tiểu Lạc Nhi, xích lại gần tôi chút, giữa chúng ta còn đủ nhét thêm người nữa này, chăn đủ..."

      "..."

      Tề Lạc Nhi tiếp tục giả bộ ngủ như chết.

      "Tiểu Lạc Nhi, da của đẹp, sờ rất mềm mại."

      đôi tay dê già sờ soạng cánh tay Tề Lạc Nhi.

      "Bập!"

      Cổ tay "dê già" kia bị tóm chặt, giọng nghiến răng nghiến lợi của Tề Lạc Nhi vang lên: "Bạch Ly, còn sờ lung tung nữa, tôi đem tay băm thành móng giò cho heo ăn!"

      "A, đau quá!" Bạch Ly thở .

      "Đau à? Cho đau chết luôn! Ai bảo chơi trò mập mờ với bản nương!"


      Chương 63: Đừng mê luyến tôi, tôi là người xuyên qua

      Edit: Bin0kun0, Viochan

      Nguồn: https://bin0kun0.wordpress.com/


      Lời của Tề Lạc Nhi tuy rằng ác độc, nhưng rốt cuộc nàng đành lòng làm Bạch Ly bị thương, bèn buông cặp "móng vuốt sói" của nàng ra.

      "Tiểu Lạc Nhi ác quá... làm cổ tay tôi tím bầm lại rồi."

      Khuôn mặt xinh đẹp của Bạch Ly tràn đầy vẻ tủi thân, tuy nhiên trong ánh mắt lại thấp thoáng nét cười.

      cổ tay trắng nõn như ngọc của nàng, quả nhiên có vòng xanh tím, sưng rất to, nhìn qua đau lòng.

      Tề Lạc Nhi ngờ rằng chỉ cái nắm tay lại gây ra hậu quả như vậy, trong lòng thấy hơi áy náy.

      Nhưng nghe nàng ta dùng giọng điệu như làm nũng người với mình, nàng lại nhịn được rùng cả mình.

      Lườm nàng cái, dữ dằn quát: "Ai bảo sờ lung tung."

      Nhảy xuống giường, lấy ba lô, lôi ra lọ thuốc nước, bôi xung quanh cổ tay nàng: "Được rồi, bôi như vậy, ngày mai mấy vết bầm tím này tan ."

      " ra Tiểu Lạc Nhi tuy ăn chua ngoa nhưng lòng dạ rất tốt. Ưm, tôi ngày càng thích rồi."

      Bạch Ly nở nụ cười khuynh quốc khuynh thành.

      Tề Lạc Nhi khẽ run lên, cánh tay nổi đầy da gà, lạnh lùng thốt ra câu: "Đừng mê luyến tôi, tôi là người xuyên qua."

      Nàng sợ Bạch Ly nghe xong ngạc nhiên hỏi lại, nên vừa lên giường nhắm mắt ngủ, thêm câu gì nữa.

      Nàng là quá mệt mỏi, chưa được lát chìm vào trong giấc ngủ.

      Nàng hề biết khi nàng vừa mới ngủ say, bên người có ánh sáng trắng chợt lóe lên.

      Đại mỹ nhân Bạch Ly biến thành đại ma quân Nguyệt Vô Thương.

      kéo Tề Lạc Nhi vào trong lòng, ưm, ôm nha đầu này cảm giác thoải mái.

      khép mắt, mãn nguyện thở dài.

      Có nha đầu này làm bạn, có lẽ ở nơi này còn nhàm chán nữa?

      Khóe môi bàng bạc cong lên, khẽ hôn lên môi Tề Lạc Nhi: "Được rồi, tiểu nha đầu, ngủ ngoan ."

      Ánh sáng trắng lại lóe lên, thân ảnh bỗng biến mất trong phòng...

      Bị Bạch Ly lăn qua lăn lại cả đêm, sáng sớm Tề Lạc Nhi tỉnh dậy với hai tròng mắt đen thui.

      Vô lực nhìn sang tên đầu sỏ bên cạnh, Bạch Ly ngủ say, đôi lông mi đen dài cụp xuống.


      Chương 64: Tôi giúp mặc quần áo, giúp tôi búi tóc.

      Edit: Bin0kun0, Viochan

      Nguồn: https://bin0kun0.wordpress.com/


      Giống như bức tranh mỹ nữ ngủ!

      Aiz, mỹ nhân chính là mỹ nhân, ngủ giấc mà cũng đẹp đến như vậy.

      Làm cho nàng lại nổi cơn ghen tị phen.

      Xốc chăn lên nhảy xuống giường, bàn có hai bộ quần áo màu nhạt, kiểu dáng đơn giản lại mất vẻ trang nhã.

      Nghe là trang phục dành cho môn đồ mới của Tử Vân môn.

      Tề Lạc Nhi cầm lấy bộ, kìm lòng nổi liếc nhìn Bạch Ly.

      Ừm, nàng còn chưa dậy.

      Khẽ thở phào nhõm, tuy rằng cùng là nữ nhi, nhưng nàng cũng muốn cho Bạch Ly nhìn thấy nàng thay quần áo.

      Ngay cả bản thân cũng vì sao. Chẳng lẽ là vì tính cách Bạch Ly có vẻ khác thường ư?

      Nàng ba chân bốn cẳng mặc quần áo vào.

      Aiz, xiêm y của cổ nhân phiền toái, đông mảnh tây mảnh.

      Nàng lúng túng hồi lâu, mới miễn cưỡng mặc vào chỉnh tề, nhưng mà nhìn chung vẫn có cảm giác quần áo nhiều nếp nhăn, bực mình quá...

      Trong lúc vô tình quay đầu lại, thấy Bạch Ly tay chống đầu, lười biếng nằm ở nơi nào đó, trong đôi mắt tràn đầy ý cười.

      Người này tỉnh dậy lúc nào vậy?

      Tề Lạc Nhi xấu hổ, cố ý sầm mặt lại: "Nếu dậy rồi còn mau đứng lên? Hôm nay là ngày đầu tiên học, đến muộn coi chừng đạo sư tẩn đấy!"

      Bạch Ly lười biếng duỗi thắt lưng: "Ưm, ôm Tiểu Lạc Nhi ngủ thoải mái, lâu ngủ ngon như vậy."

      Thoải mái, thoải mái cái con khỉ!

      Nàng mệt muốn chết!

      Tề Lạc Nhi lườm nàng, quyết tâm chuyện với nàng, nếu bị nàng làm tức giận đến mãn kinh sớm chứ chẳng chơi.

      Bạch Ly chạy quanh người nàng, miệng líu lo: "Chậc, chậc, Tiểu Lạc nhi giống người thường, áo lót rất có phong cách... Còn nữa, cái thắt lưng buộc ở cách tay nhìn rất tự nhiên, hoạt bát."

      Xin lỗi !

      Dù da mặt Tề Lạc Nhi rất dày, lúc này khuôn mặt nhắn cũng thể đỏ ửng lên.

      Hận thể tìm ra khe nứt nào để chui vào!

      Bạch Ly chậm rãi mặc quần áo chỉnh tề.

      Nhìn sang Tề Lạc Nhi, thấy nàng vẫn chiến đấu với bộ quần áo người.

      Trong đôi mắt lên vẻ buồn cười: "Tiểu Lạc Nhi, tôi giúp mặc quần áo, giúp tôi búi tóc được ?"


      Chương 65: Biến thành lá cây lớn làm nền

      Edit: Bin0kun0, Viochan

      Nguồn: https://bin0kun0.wordpress.com/


      Toát mồ hôi, lời này nghe sao lại tự nhiên như vậy?!

      Tề Lạc Nhi xấu hổ: "Quần áo nơi này kỳ quái, tôi... tôi còn chưa quen."

      Bạch Ly nở nụ cười ý tứ: "Tôi cũng vậy. Về sau mặc nhiều lần quen dần."

      Khoảng cách hai người lúc này quá gần, gần đến nỗi Tề Lạc Nhi có thể thấy đôi lông mi đen dài của Bạch Ly, có thể cảm nhận được hơi thở ấm áp của nàng...

      Khuôn mặt Tề Lạc Nhi hiểu sao nóng bừng lên. này, vẻ đẹp của nàng làm cả nam lẫn nữ đều thở được!

      "Tiểu Lạc Nhi, ra nhìn cũng tệ lắm."

      Bạch Ly giúp nàng mặc chỉnh tề, tay chống cằm, ánh mắt bới móc, ngừng đánh giá.

      Tề Lạc Nhi hừ tiếng, nàng đương nhiên cũng được coi là mỹ nhân.

      Nhưng đứng cùng Bạch Ly này, bản thân từ đóa hoa hồng xinh xắn biến thành lá cây lớn làm nền!

      "Bạch đại mỹ nhân, tôi so với còn kém xa. Được rồi, mau trang điểm ."

      Tề Lạc Nhi luôn thích đùa nghịch tóc người khác, cho nên rất tự tin với việc búi tóc.

      lâu sau, nàng giúp Bạch Ly chải đầu, cài trâm xong.

      Để lại hai lọn tóc xinh xắn ở hai bên má, búi tóc cài chiếc trâm gắn ngọc trai kèm theo bông hoa bằng vàng.

      Cả người có vẻ thướt tha, quyến rũ mà lại phong lưu.

      Còn bản thân tùy tiện búi tóc lên, để lại hai lọn tóc buông xuống hai bên.

      Mái tóc phía sau được búi lên nửa, trông như hình trăng lưỡi liềm, gọn gàng mà thanh tú.

      Bạch Ly nhìn nàng, cười dài: "Tiểu Lạc Nhi, ra ngốc lắm."

      Tề Lạc Nhi sầm mặt, thuận tiện bắt bí nàng: "Tôi có ngốc cũng lanh lợi hơn nhiều! Được rồi, chúng ta !"

      Tề Lạc Nhi, Bạch Ly đều bị phân phối đến ban Quý.

      Lúc vào nơi đó, trong phòng học có rất nhiều người.

      Lý Trọng Tử điêu ngoa kia cũng đến.

      Nhìn thấy Tề Lạc Nhi và Bạch Ly cùng tiến vào, nàng hừ tiếng, xoay người .

      Tề Lạc Nhi cũng để ý đến nàng, tự mình tìm chỗ ngồi xuống.

      [1] : Là người này đây, xem xong tự hiểu XD
      Last edited: 30/3/16
      hganh, Diệp BăngWinter thích bài này.

    3. Huyềnpluss

      Huyềnpluss Well-Known Member

      Bài viết:
      129
      Được thích:
      308
      Chương 66: Tố chất bà tám

      Edit: Bin0kun0, Viochan

      Nguồn: https://bin0kun0.wordpress.com/


      Bạch Ly mỉm cười, ngồi xuống bên cạnh Lạc Nhi.

      Bạch Ly này nhìn qua nũng nịu, dịu dàng, lá gan lại , ngờ cũng có tố chất của bà tám.

      Lớp học này có tới gần phân nửa lả quen biết nàng.

      Bạch Ly chào hỏi từng người , tiện thể giới thiệu Tề Lạc Nhi với họ.

      Trải qua việc ngày hôm qua, Tề Lạc Nhi bênh vực kẻ yếu chống lại kẻ điêu ngoa bậc nhất Lý Trọng Tử, những người này hầu như đều biết đến nàng.

      Đến nơi này tu tiên đều là những người được giáo dưỡng tử tế, có vẻ mọi người chung sống tốt với nhau.

      qua mấy câu ngắn ngủi, mọi người trở nên rất thân thiết.

      Trong phòng học còn náo loạn, bỗng nam tử trẻ tuổi vào.

      Nam tử này mặc bộ y phục màu lam, cũng là trang phục của đạo gia, khí chất tao nhã giống như thư sinh yếu ớt.

      hướng về phía mọi người khẽ gật đầu:

      "Các vị, ta là đại đệ tử thứ năm mươi tám của Tử Vân môn, tên gọi Lý Ngư, là người truyền dạy những kiến thức đạo thuật cơ bản nhất cho mọi người từ hôm nay..."

      chậm rãi , khuôn mặt trầm tĩnh, tỏa ra loại khí chất uy nghiêm.

      "A, vị này chính là Lý Ngư tiên trưởng sao? ngờ còn trẻ như vậy?"

      "Đúng thế, nghe là đệ tử của Vân tôn thượng, tiên pháp hết sức cao thâm."

      Phòng học lập tức ầm ĩ, lao xao hết cả lên.

      Danh tiếng của Lý Ngư này ở tiên giới nhất định là rất lớn.

      Là đệ tử của Vân Họa tôn giả, tục truyền tiên thuật cao siêu, ở dân gian được mọi người cung phụng như bậc thần tiên.

      Nơi này mười người có chín người nghe qua tên tuổi của .

      thể tưởng tượng lại là người ôn hòa dễ gần như vậy.

      "Lý tiên trưởng, lần này ngài có thu đồ đệ ?"

      "Lý tiên trưởng, lần này biết còn có vị tiên trưởng nào thu đồ đệ nữa?"

      "Lý tiên trưởng,..."

      Phòng học trở nên hỗn loạn.

      Lý Ngư phất tay, ý bảo bọn họ yên lặng, rồi mỉm cười:

      "Lần này tiên tôn thực coi trọng mọi người, sắp xếp cho năm mươi tám đệ tử chúng ta đều phải thu đồ đệ. Tám đại trưởng lão chọn lựa sau cùng, ta cũng tuyển người từ trong các vị."

      Mọi người bỗng chốc cảm thấy hưng phấn. Có thể làm đồ đệ của đệ tử đứng đầu là kiện đáng nở mày nở mặt.

      Huống chi vị Lý tiên trưởng này trẻ như thế, quả thực có thể dùng bốn chữ ôn nhu như ngọc để hình dung, có thể làm đồ đệ của , chắc chắn rất vui sướng.


      Chương 67: phải là lừa ta chứ.

      Edit: Bin0kun0, Viochan

      Nguồn: https://bin0kun0.wordpress.com/


      "Lý tiên trưởng, tôi muốn làm đệ tử của ngài."

      "Lý tiên trưởng, tôi cũng muốn..."

      Những nữ hài tử líu ríu này, so với trăm con chim sẻ còn ồn ào hơn.

      "Vân tôn thượng lần này thu đồ đệ chứ?"

      giọng trong trẻo dị thường bỗng nhiên vang lên giữa thanh của chúng nữ tử.

      Lý Ngư hơi sửng sốt, ngẩng đầu nhìn lên, đối diện cùng đôi mắt trong suốt của Tề Lạc Nhi.

      Nữ tử này giữa đàn chim oanh chim yến ở đây tính là đẹp nhất nhưng lại có loại khí chất tươi mát trong lành.

      Nhất là đôi mắt, lóe sáng như thủy tinh...

      khẽ cười: "Vân tôn thượng nhiều năm muốn thu đồ đệ, lần này có lẽ cũng ngoại lệ."

      Ánh mắt Tề Lạc Nhi lóe sáng, "a" tiếng, nhớ tới vụ đánh cuộc cùng Vân Họa, trong lòng hơi lo lắng:

      "Nếu thu đồ đệ, biết vụ đánh cuộc kia có tính toán gì? phải là lừa ta chứ?"

      lớp học, Lý Ngư tóm tắt sơ lược lịch sử của Tử Vân môn và lục giới.

      Xong xuôi, còn tiếp: "Các vị có thể ngồi ở đây, chứng tỏ đều có tư chất khá tốt. Hôm nay ta dạy cho mọi người "Ngự vật"[1], đây là môn cơ bản nhất của chương trình học ở Tử Vân môn. Trước tiên ta về những điểm quan trọng và khẩu quyết..."

      Sắp sửa giải thích xong khẩu quyết, tay hơi mở ra như hoa bách hợp.

      Trong lòng bàn tay ra vô số vật tròn màu xanh lam óng ánh, hình dạng gần giống như ngôi sao may mắn ở đại.

      Khẽ phất tay, các "ngôi sao may mắn" liền bay lên, trong tay mỗi người đều có cái.

      "Các vị có thể y theo khẩu quyết và dùng tâm pháp làm cho quả cầu trong tay bay lên..."

      Tề Lạc Nhi 囧囧.

      Thần tiên ở Tử Vân môn phải là tiền bối của Mã Tiểu Linh[2] chứ.

      Cái này trông giống y như ngôi sao may mắn của Mã Tiểu Linh.

      Nàng cẩn thận đánh giá "Tiểu Tinh Tinh"[3] trong tay.

      thầm khẩu quyết, theo lời Lý Ngư truyền dạy, cố gắng ra lệnh cho "Tiểu Tinh Tinh" bay lên.



      Chương 68: Giống như nhảy điệu co giật.

      Edit: Bin0kun0, Viochan

      Nguồn: https://bin0kun0.wordpress.com/


      Tiếc rằng "Tiểu Tinh Tinh" kia rất có cá tính, cho dù nàng dùng đủ mọi cách ép buộc, nó vẫn nhúc nhích, lẳng lặng nằm trong lòng bàn tay Tề Lạc Nhi như cười nhạo bất lực của nàng.

      Nhìn sang các đồng học khác, phần lớn cũng giống như mình, vật trong tay chỉ bay lên chút, giống như nhày điệu co giật.

      Chỉ có số ít người, đại khái có nền tảng về huyền học, khoa tay múa chân hồi lâu, "Tiểu Tinh Tinh" cũng bay lên được nửa thước.

      Cũng có cái bay cao nhất trong đám, lên được tới ba thước...

      "Chẳng lẽ mình là kỳ tài võ học, phế tài huyền học sao?"

      Tề Lạc Nhi cố gắng hết buổi sáng, "Tiểu Tinh Tinh" kia vẫn hề di chuyển, làm nàng có chút sốt ruột và thất vọng.

      "Vụt!"

      vật bỗng nhiên bay ngang qua chóp mũi của nàng, làm nàng giật cả mình.

      Ngẩng đầu lên, chỉ thấy Bạch Ly lười biếng ngồi kia dương dương tự đắc, ngón tay nõn nà khẽ di chuyển.

      viên thủy tinh giống như ngôi sao may mắn theo thay nàng chỉ đạo lên cao xuống thấp, sang trái sang phải...

      Tất cả mọi người đều há mồm trợn mắt, ai cũng ngờ Bạch Ly nhìn yểu điệu, nhát gan, bé yếu ớt kia lại là thiên tài đạo pháp!

      Lý Ngư nhìn Bạch Ly, hai mắt sáng lên. Đây là lần đầu tiên nhìn thấy đệ tử có thiên phú như vậy...

      Tề Lạc Nhi hâm mộ ngớt, đồng thời cũng mừng thay cho Bạch Ly.

      Người này rốt cục cũng thông thạo việc...

      Nàng thầm hạ quyết tâm, mình nhất định phải cố gắng, cố gắng, cố gắng!

      Nhất định phải làm xuất sắc, thắng cuộc Vân Họa, khiến thu nhận mình!

      Thời gian buổi sáng trôi qua như vậy.

      Buổi chiều vẫn là rèn luyện thể lực, nhảy ếch và chạy cự li dài.

      ngày qua , mọi người đều mệt muốn chết, rất nhiều nữ hài tử yếu ớt luôn miệng kêu khổ thấu trời.

      "Tiểu Lạc Nhi, ngủ chưa?" Đây là lần thứ ba Bạch Ly gọi nàng.

      "Ừ, lát nữa tôi ngủ."

      Tề Lạc Nhi nâng ngôi sao may mắn trong tay, miệng thầm khẩu quyết, tiếp tục chỉ trỏ...

      Ngôi sao kia giống như muốn chọc tức nàng, sống chết cũng chịu di chuyển.


      Chương 69: là đoán mò!

      Edit: Bin0kun0, Viochan

      Nguồn: https://bin0kun0.wordpress.com/


      Hai mắt Bạch Ly mơ màng buồn ngủ: " ngủ bây giờ có được ? Người ta buồn ngủ quá."

      "Vậy ngủ trước !" Tề Lạc Nhi vẫn ngẩng đầu lên.

      "Đừng, tôi sợ ngủ mình..." Bạch Ly làm mặt tủi thân.

      "Có gì đáng sợ?! Nơi này là địa bàn của Tử Vân môn, quái cũng có kẻ xấu, có thể yên tâm ngủ."

      Tề Lạc Nhi bị nàng quấy rầy nên niệm khẩu quyết sai, tức giận trừng mắt nhìn nàng.

      "Sao biết quái?" Bạch Ly chậm rãi hỏi.

      Tề Lạc Nhi chịu nổi quấy rầy, tức giận : "Nơi này là địa bàn của tiên gia, quái nào dám có mắt chạy vào. Trừ phi muốn sống nữa!"

      Bạch Ly nằm nghiêng, mặt nửa cười nửa : "Rào cản ở Bạch Vân sơn chỉ có thể ngăn ít quái năng lực yếu chứ thể cản đại quái thực ."

      Tề Lạc Nhi sửng sốt, rốt cục ngẩng đầu lên: "Ai vậy? Sao biết?"

      Bạch Ly nhíu đôi mắt quyến rũ lại: "Bạch Vân sơn này chẳng qua chỉ là cửa ngoài của Tử Vân môn, đệ tử nơi này đều là dòng tám chín, thậm chí là chưa vào sư môn, làm rào cản lợi hại để làm gì?"

      "Ai đệ tử nơi này đều là dòng tám chín? Lý Ngư phải đại đệ tử sao? Tôi nghe quái có khí, nếu chúng tiến vào, bọn họ nhất định biết." Tề Lạc Nhi có vẻ phục.

      Đôi mắt Bạch Ly chợt lóe sáng, khẽ cười tiếng: "Nếu có quái lớn mạnh, tất nhiên bọn họ chú ý. Nhưng nếu mạnh đến mức độ nhất định, muốn che dấu thân mình, là lý Ngư, ngay cả chưởng môn của Tử Vân môn cũng chưa chắc phát được."

      Bạch Ly cười đến khó lường, thản nhiên .

      Tề Lạc Nhi ngẩn ra, nhìn nàng: "Làm sao biết?"

      Bạch Ly nở nụ cười, chớp mắt, trả lời ràng: "Đoán!"

      A? Đoán?

      Khóe môi Tề Lạc Nhi run rẩy, trừng mắt nhìn nàng, lạnh lùng : " là đoán mò!"



      Chương 70: Nha đầu này rất có khả năng phá phách

      Edit: Bin0kun0, Viochan

      Nguồn: https://bin0kun0.wordpress.com/


      muốn chuyện vô nghĩa cùng nàng, Tề Lạc Nhi lại cúi đầu tiếp tục tập luyện với ngôi sao.

      Cũng biết bao lâu sau, ngôi sao trong lòng bàn tay Tề Lạc Nhi đột nhiên di chuyển!

      Di chuyển?

      Tim Tề Lạc Nhi đập loạn lên, nàng nín thở tập trung, ngón tay khẽ động.

      Quả cầu kia nhảy dựng trong lòng bàn tay nàng, thình *** h chậm rãi bay lên theo tay nàng chỉ...

      "A, tôi làm được rồi!" Tề Lạc Nhi vui sướng đến tột độ.

      Toàn bộ tinh thần đều tập trung ngón tay của mình.

      Nàng chỉ sang bên trái, quả cầu run rẩy bay về bên trái, lại chỉ sang phải, nó cũng rất nể mặt quẹo phải.

      "Cuối cùng được rồi! Cuối dùng cũng được rồi! ra tôi cũng có cái gọi là linh lực!"

      Tề Lạc Nhi nheo mắt cười, tiếp tục cố gắng điều khiển quả cầu kia...

      Sang trái!

      A, đúng, tại sao nó lại bay về bên phải?

      Sang phải!

      Nó lại bay hướng sang bên trái!

      Chuyện này cản trở nàng chứ?!

      Tề Lạc Nhi liều mạng chỉ trỏ...

      "Hướng về phía trước!"

      "..."

      "Xuống dưới!"

      "..."

      Tề Lạc Nhi gần như muốn khóc, nàng làm cho vật này động đậy, tại sao bây giờ nó lại đối nghịch với nàng?

      Mặt Tề Lạc Nhi ngày càng sầm lại, khí đen ngày càng nặng...

      Nàng chợt ngẩng đầu, thấy Bạch Ly lười biếng nằm nghiêng giường, vẻ mặt dương dương tự đắc.

      ngón tay nàng ta hơi duỗi, theo động tác của nàng ta, quả cầu trong tay Tề Lạc Nhi lên cao xuống thấp, sang trái sang phải...

      Choáng váng, ra làm quả cầu di chuyển phải là nàng, mà là Bạch Ly giở trò!

      Tề Lạc Nhi thu tay lại thành nắm đấm, cất giọng: "Bạch Ly! lại ngứa tay à? Tôi ngại trói thành bánh ú đâu!"

      Hai mắt nàng quét vòng quanh gian phòng, nhìn xem có thể tìm được sợi dây thừng để trói Bạch Ly lại hay , nha đầu này rất có khả năng phá phách!

      Bạch Ly co rụt người lại, oan ức nhìn nàng: "Tôi, tôi chỉ muốn giúp thôi mà."

      "Giúp cái rắm!" Tề Lạc Nhi kiềm chế được chửi câu.

      [1] : Ngự vật (御物): Chế ngự đồ vật.

      [2] : Mã Tiểu Linh (马小玲): là nhân vật trong phim "Tôi có hẹn cùng cương thi", trong phim pháp sư diệt ma trừ tà.

      [3]: Tiểu Tinh Tinh (小星星) ngôi sao : chỗ này tác giả để trong ngoặc kép nên mình giữ nguyên hán việt.
      Last edited: 30/3/16
      hganhDiệp Băng thích bài này.

    4. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      @Huyềnpluss chào bạn, mình là mod box này, mình có kiểm tra gg, bộ này có 2 nhà làm tới 197C, nếu bạn post lại, mình chuyển topic qua box sưu tầm, khi nào bạn post xong những chương edit sẵn, bắt đầu edit chương mới báo mình, mình chuyển lại khu edit.

      Với lại, mình cầu bạn ghi nguồn editor từng chương để thể tôn trọng dành cho editor, vì bộ này bạn edit tiếp mà, bạn để vậy reader nghĩ là bạn edit.

      Cuối cùng, bạn post 1 chương quá ngắn, nếu muốn hệ thống tự động + ruby bài post phải >=1000 chữ nhé.

      Bạn làm lại cái mục lục hộ mình, mục lục này link hỏng hết, đây là link hướng dẫn: https://cungquanghang.com/threads/huong-dan-tao-muc-luc-trong-truyen-cho-editor.22886/
      Ngan Chi TuyetHuyềnpluss thích bài này.

    5. Huyềnpluss

      Huyềnpluss Well-Known Member

      Bài viết:
      129
      Được thích:
      308
      Chương 71: làm gì được nàng ta, vậy mình trốn.

      Edit: Bin0kun0, Viochan

      Nguồn: https://bin0kun0.wordpress.com/


      Lạc Nhi hận thể tiến lên bóp chết nàng, càng muốn để ý tới nàng nữa, liền xoay người bỏ .

      làm gì được nàng ta, vậy mình trốn.

      Bạch Ly sửng sốt lát, trong đôi mắt lóe lên tia sáng khác thường.

      khẽ nở nụ cười, nhưng lại mặc cho nàng .

      Đêm, lạnh như nước.

      Đêm khuya, bốn phía tối đen mịt mùng, mảnh trăng rằm lơ lửng bầu trời, mấy chấm sáng mờ ảo chớp tắt.

      Nằm ở phía sau phòng ngủ của Tề Lạc Nhi và mọi người xa là khu rừng trúc rậm rạp, nằm ngọn núi um tùm.

      Gió đêm rít gào, bên trong rừng trúc vọng lại tiếng gió thổi vù vù.

      Tề Lạc Nhi tài cao nên lá gan cũng lớn.

      Ban đêm, mặc dù rừng trúc có vẻ u nhưng nàng hề sợ hãi, càng tiến thêm vào bên trong.

      Hôm nay, nàng phải luyện được "Ngự vật".

      Nàng tin nàng chế ngự được "Vật " này.

      Người khác có thể làm được, nàng nhất định cũng có thể làm được!

      Nàng muốn làm phiền đến người khác, lại càng muốn để người ta nhìn mình mà cười nhạo.

      Dọc theo bên trong rừng trúc, tảng đá chắn ngang đường , tầm nhìn trước mắt đột nhiên trống trải, rồi ra thảm cỏ.

      Nàng hít hơi dài, đặt mông ngồi xuống.

      Ngồi ở nơi này quan sát, tầm nhìn rộng lớn, có thể bao quát toàn bộ cảnh vật bên dưới.

      Dựa vào ánh trăng mờ nhạt, Tề Lạc Nhi có thể nhìn thấy những mảnh sân dưới chân núi được sắp xếp theo quy luật, đan xen vào nhau trông rất thú vị.

      Đúng là chỗ ở của đệ tử mới như nàng.

      ngày học tập mệt mỏi, chắc tất cả mọi người đều tiến vào mộng đẹp rồi?

      Tề Lạc Nhi cười khổ.

      Nàng tới thế giới này hai ngày.

      Hai ngày này giống như mơ!

      Thế giới tiên hiệp!

      Nàng những chết mà còn xuyên đến thế giới tiên hiệp!

      Tề Lạc Nhi yếu ớt thở dài, biết kiếp này còn có thể trở về được ?

      Mình thám hiểm bị mất tích, chắc là cha mẹ rất lo lắng?

      Ông nội chắc cũng sốt ruột lắm, cháu bảo bối duy nhất thấy đâu, biết ông tìm kiếm dữ dội như thế nào...

      Hai từ "thần tiên", trước kia đối với nàng là cưỡi mây lướt gió, là thượng ở cao, có chút quan hệ gì với mình.

      Nhưng ra thần tiên và phàm nhân cũng có gì khác biệt, cũng tranh cường háo thắng, cũng PK...

      Ai cũng thần tiên gì làm được, biết ta tu thành tiên rồi, có thể trở lại thế giới trước kia hay ?

      Chương 72: Nhất định đụng trúng nam chủ.

      Edit: Bin0kun0, Viochan

      Nguồn: https://bin0kun0.wordpress.com/


      Tề Lạc Nhi đưa mắt xuống chân núi, tâm trạng nhấp nhô lên xuống, nhất thời biết trong lòng nghĩ gì.

      Nàng nâng hai tay lên, bỗng nhiên ngẩn ra.

      Hôm nay nàng chỉ lo luyện công, chú ý đến hai tay, bây giờ vô tình nhìn xuống, bỗng nhiên thấy sửng sốt.

      Lòng bàn tay nàng nhẵn bóng, còn hơi đỏ ửng, những vết bầm tím và vết chai lúc đầu đều biến mất thấy bóng dáng!

      Chuyện gì xảy ra vậy?

      Tề Lạc Nhi tin nhìn lại, vẫn là "Bầm tím mất tích, tay bé đẹp đẽ hơn người."

      Chẳng lẽ là do tu tiên?

      "Ha ha, ra tu tiên còn có hiệu quả thẩm mỹ, bất ngờ." Tề Lạc Nhi nở nụ cười vui vẻ.

      Nhìn ngôi sao may mắn trong lòng bàn tay, dưới ánh trăng, nó hơi lóe ra tia sáng màu xanh.

      Tề Lạc Nhi hít vào hơi, niệm lại khẩu quyết, xác nhận nhầm, mới bắt đầu lại lần nữa...

      Vẫn đứng nguyên như cũ!

      Rốt cuộc là có vấn đề ở đoạn nào?

      Động tác tay hoàn toàn sai, khẩu quyết cũng vậy, tại sao lại thành công?

      Chẳng lẽ ta là phế tài thuật pháp?

      Trong đầu bất ngờ ra hình ảnh con người tuyệt trần xuất thế nhưng lạnh lùng lãnh đạm kia, nàng phiền chán nằm xuống.

      Nếu ngay cả cửa này cũng qua được, chắc chắn Vân Họa chịu thu nạp mình.

      Bỗng nhiên nhớ tới ở đại khi đọc N quyển tiểu thuyết xuyên qua, trong sách đều nữ chủ xuyên qua kiểu gì cũng nhất định đụng trúng nam chủ.

      Mà khi mình xuyên đến đây, tên đàn ông đầu tiên nhìn thấy hình như là . (tiểu hài tử trộm đồ kia trong mắt nàng tính là đàn ông).

      Hay chính là nửa của ta?

      Khuôn mặt nhắn của Tề Lạc Nhi bỗng nhiên nóng bừng lên, khóe môi nở nụ cười gượng gạo.

      Vân Họa là thần tiên thượng ở cao, mình lại tơ tưởng đến thần tiên, chẳng phải thực tế chút nào ư?

      Những ngọn cỏ non mơn mởn ở dưới thân thể nàng giống như tấm thảm xanh biếc mềm mại, Tề Lạc Nhi thoải mái quả thực muốn đứng lên.

      Thò tay kéo chiếc mũ đầu xuống che mặt, nhắm mắt cảm nhận làn gió đêm khẽ thổi.

      Mùi cỏ xanh quanh quẩn bên cạnh làm đầu óc nàng cảm thấy mơ màng, minh mẫn.

      Khẩu quyết của Ngự vật bỗng lên trong đầu, động tác tay theo khẩu quyết ngừng biến hóa.

      Chương 73: Đó là nàng lười biếng.

      Edit: Bin0kun0, Viochan

      Nguồn: https://bin0kun0.wordpress.com/


      Lòng bàn tay bỗng nhiên hơi ngứa, ngôi sao may mắn kia bỗng từ từ bay lên, quay tròn ngừng...

      A, thành công rồi?!

      Lần này có người phá rối chứ?

      Tề Lạc Nhi mở to hai mắt, láo liếc nhìn xung quanh.

      Lá trúc lay động, gió đêm khẽ thổi, bốn phía tĩnh lặng, bóng người.

      Nàng còn chưa yên tâm, lại liên tiếp thử nghiệm vài lần.

      Mỗi lần, ngôi sao may mắn đều bay lên.

      Tuy rằng bay nghiêng ngả lảo đảo, nhưng quả là nàng khống chế được nó!

      có con đỉa Bạch Ly phá rối, quả nhiên nàng vẫn có thể thành công.

      Tề Lạc Nhi hưng phấn quay tròn tại chỗ, ngôi sao may mắn cũng theo nàng quay tròn vòng.

      Nàng lại liên tiếp thừ nghiệm vài lần nữa, lần nào cũng thành công.

      Cứ thử nghiệm lại lần, nàng chỉ đạo cũng càng ngày càng như ý.

      Luyện tập lúc, nàng lấy di dộng trong người ra nhìn, là hai giờ sáng.

      biết sau khi mình ra ngoài, Bạch Ly có ngủ ?

      Nàng ấy rất sợ ngủ mình, giờ chỉ còn nàng ấy trong phòng, chỉ lo là sợ đến nỗi ngủ được?

      Tề Lạc Nhi học xong Ngự vật, tâm trạng vui lên ít, bắt đầu lo lắng cho Bạch Ly.

      Nàng chưa bao giờ biết mình lại có tiềm chất của gà mẹ. Bình thường Bạch Ly làm nàng tức chết, bây giờ mình lại lo lắng cho nàng ta.

      Nhìn sắc trời, nàng liền vội vàng xuống núi.

      Gấp gáp chạy đường, cuối cùng cũng trở về phòng ngủ của mình.

      Nàng sợ làm quấy rối đến giấc ngủ của Bạch Ly, thở hơi rồi mới khẽ đẩy cửa ra.

      Cảnh trí trong phòng vừa liếc thấy ngay, hai chiếc giường chăn đệm chỉnh tề, bóng người...

      Tề Lạc Nhi sửng sốt, trong lòng đánh thót cái!

      Bạch Ly đâu rồi?

      Tuy rằng ở cùng Bạch Ly chưa đến hai ngày, nhưng Tề Lạc Nhi biết tính tình của nàng ấy, đó là nàng lười biếng! Nhất định giống mình chạy ra ngoài lén luyện công, vậy nàng đâu, làm gì?

      "Bạch Ly, Bạch Ly..."

      Tề Lạc Nhi tìm vòng xung quanh, thậm chí chạy đến nhà vệ sinh ngó dáo dác.

      Nàng sợ quấy nhiễu đến người khác, nên dám lớn tiếng gọi.


      Chương 74: Trễ như vậy nàng ấy còn có thể đâu?

      Edit: Bin0kun0, Viochan

      Nguồn: https://bin0kun0.wordpress.com/


      Chung quanh căn bản có bóng dáng của Bạch Ly, điều này làm nàng sốt ruột.

      Nha đầu này toàn làm cho người ta lo lắng!

      Trễ như vậy nàng còn có thể đâu?

      Chẳng lẽ là...

      Trong lòng nàng bỗng nhiên dâng lên dự cảm tốt lắm: "Hay là nha đầu này ở mình sợ hãi, tìm ta?!"

      Trước mắt tựa hồ ra đôi mắt đáng thương của Bạch Ly, trong lòng lại chùng xuống.

      Đáng chết! Bạch Vân sơn lớn như vậy, nàng rốt cuộc chạy đâu tìm ta?

      Trong lòng hơi có chút hối hận, sớm biết như vậy, nàng bỏ lại Bạch Ly mình luyện công!

      Hay là nàng lén lút theo ta lên núi?

      Trong núi đó biết có những dã thú gì, tiểu nha đầu nhát gan như nàng tốt nhất là đừng đụng phải mãnh thú gì...

      Tề Lạc Nhi mất kiên nhẫn, xoay người chạy lên núi.

      Gió núi thổi qua rừng trúc, vù vù vang vọng, ngay cả trong mùa hè, gió đêm cũng mang đến cảm giác lạnh lẽo, rùng rợn.

      Tề Lạc Nhi vừa tiến về phía trước, vừa khẽ gọi.

      Rừng rậm vắng vẻ, tĩnh mịch, hề có bóng dáng của Bạch Ly.

      Con đường này nàng vừa qua lần, giờ đứng tự nhiên như ngựa quen đường cũ.

      lúc sau, nàng lại đến thảm cỏ kia.

      thảm cỏ cũng có người nào.

      Nàng chưa từ bỏ ý định men theo mặt cỏ vòng.

      Dưới chân bỗng nhiên hụt hẫng, giống như bước vào hư , nàng theo bản năng giật mình.

      Cảnh trí trước mắt thay đổi!

      Trước mắt vừa mới là thảm cỏ, giờ lại xuất hồ nước mênh mông.

      Sóng khẽ gợn, mây bốc hơi.

      Tề Lạc Nhi hoảng sợ phát , hơn phân nửa người mình ở bên trong hồ nước!

      Mà hồ nước này lạnh thấu xương, nàng dường như có thể đóng thành băng.

      Cả người bị nước hồ lạnh lẽo bao phủ, Tề Lạc Nhi rùng mình cái.

      Vừa mới vào nước nàng liền cảm giác phía dưới có sức mạnh nào đó túm lấy nàng kéo xuống.

      Nàng duỗi tay chân, muốn bơi về phía trước nhưng sức mạnh kia như chiếc dây thừng, trói chặt tay chân nàng lại.

      Nàng miễn cưỡng nhìn xuống phía dưới, trong lốc xoáy ràng có quái ngư hay dã thú các loại.


      Chương 75: Cái mông đập ụp xuống mặt đất bằng phẳng.

      Edit: Bin0kun0, Viochan

      Nguồn: https://bin0kun0.wordpress.com/


      Vậy luồng sức mạnh này từ đâu đến?

      Nàng nín hơi liều mạng giãy dụa.

      Càng giãy dụa thân thể chìm càng nhanh, nhìn thấy mình sắp bị kéo vào trong lốc xoáy, lòng nàng chùng xuống: " ngờ ta lại chết đuối ở chỗ này!"

      "Ào!"

      Bên tai truyền đến tiếng nước chảy, tiếp theo nàng cảm thấy bên hông nhột nhột, giống như có con gì bò lên.

      Nàng giật nảy người.

      Còn chưa kịp phản ứng, thân thể bị vật kia sốt ruột túm lên quẳng về phía trước.

      "Rầm!"

      thanh vang lên, nàng tựa như con cá lớn bị người đánh cá câu lên bờ, nhảy ra khỏi mặt nước.

      trung bay theo vòng tròn, rồi "bịch" tiếng ngã bờ cỏ.

      May mắn nàng có thân công phu, lúc sắp rơi xuống đất kịp điều chỉnh lại thân mình.

      Cái đầu còn chưa ngã lộn nhào xuống.

      Cái mông đập ụp xuống mặt đất bằng phẳng.

      Sau khi nàng ý thức được tình huống này, cơn đau nhói từ cái mông lập tức dọc theo tuyến thần kinh truyền lên đỉnh.

      Toàn thân cảm thấy đau nhức thôi...

      "Trời ạ, mông của ta!"

      Nàng nhảy dựng lên, tay thò xuống xoa chỗ bị đau.

      Nước mắt suýt nữa ào ra, tầm mắt mơ hồ nhìn thấy bóng người xinh đẹp mặc áo trắng ở đối diện...

      Nữ quỷ? Thần tiên?!

      Nàng lắc lắc đầu, tầm mắt rốt cục có thể nhìn lại...

      Bạch Ly?!

      Đối diện với nàng, đúng là người Tề Lạc Nhi tìm ra – Bạch Ly!

      Nàng xinh đẹp đứng đó, dáng vẻ lười biếng.

      Trong tay nắm cái thắt lưng màu trắng, mà đầu còn lại của thắt lưng quấn bên hông Tề Lạc Nhi...

      "Tiểu Lạc Nhi, vì sao muốn nhảy hồ? Có chuyện gì vui à?"

      Ánh mắt Bạch Ly có loại ý tứ khó lường.

      Choáng váng! Ai muốn nhảy hồ?

      Nếu phải vì tìm kiếm Bạch Ly, nàng Tề Lạc Nhi sao có thể đột nhiên suýt chết đuối trong hồ?

      Đầu sỏ gây nên là đại mỹ nhân trước mắt này mới đúng!

      "Chẳng phải là vì tìm ư?! Bạch Ly, vừa mới đâu? Để tôi tìm mãi! Cái hồ chết tiệt này cũng biết từ đâu chui ra, báo hại tôi cẩn thận ngã xuống..."

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :