1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Huyền huyễn] Nương Tử Kỳ Cục: Yêu Nghiệt Điện Hạ Tới Gõ Cửa - Mục Đan Phong

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. bumbumbet

      bumbumbet New Member

      Bài viết:
      6
      Được thích:
      6
      hầy tại mình thấy nguyệt tử mưu mô quá xá lại thích vô thương nữa ý mừ
      Huyềnpluss thích bài này.

    2. Huyềnpluss

      Huyềnpluss Well-Known Member

      Bài viết:
      129
      Được thích:
      308
      Chương 285: Đừng giết 4

      Edit: Huyềnpluss

      Đến tận khi phát người nằm trong vũng máu vẫn còn sống, đến tận khi phát nàng hầu như toàn thân trần trụi, nhưng may mắn có bị vũ nhục.

      Lúc này mới cảm giác được huyết dịch trong cơ thể lại lần nữa lưu động.

      Hoảng hốt còn có nghĩ lại mà sợ hãi ập tới.

      Thân thể bắt đầu run rẩy, chậm chút, chỉ chậm chút thôi.

      Chỉ chậm chút nữa, có lẽ cái mà trông thấy khi chạy đến, chính là thi thể Tiểu Lạc Nhi nằm trong vũng máu rồi!

      Người luôn luôn lạnh nhạt trấn định như Vân Họa, lúc này thân thể cũng hơi thoáng dao động.

      Trong lòng vừa sợ vừa giận vừa bi thương, vịn vào cây đại thụ bên cạnh, đôi mắt hơi nhắm hờ
      .
      Tay khẽ động, kiện bạch y bay lên, chuẩn xác mà che người Tề Lạc Nhi.

      Thân hình nhoáng lên, cơ hồ chỉ trong thời gian chớp mắt, ôm Tề Lạc Nhi vào trong ngực.

      Nguyệt Vô Thương tới giờ mới phản ứng lại, nghĩ tiến lên, rồi lại nhất thời có dũng khí...

      Trái tim thắt nghẹn, hầu như thể hô hấp.

      Tại , đều do , đáng lẽ nên trông chừng nàng cẩn thận hơn.

      Nếu như sớm bước cho nàng biết tính cách biến thái của Dạ Thiên Vấn, hoặc là lúc Dạ Thiên Vấn rời tự mình kiểm tra xem nha đầu nàng còn ở đó hay , tình tiến triển đến bước này!

      Ở chung với Tề Lạc Nhi gần hai tháng, tuy rằng thường thường hay trêu ghẹo nàng, thế nhưng, vẫn hiểu trái tim mình, đến cùng cảm giác dành cho Tề Lạc Nhi là loại cảm giác gì.

      Chỉ biết là ở bên nàng, rất nhàng cũng rất thư thái.

      Nhìn nàng như con mèo , ràng bị làm cho phát bực, nhưng cứ mực kìm nén bực bội vươn ra móng vuốt, lại vô cùng vui thích.

      Cho nên, kiềm được muốn trêu chọc nàng.

      Nhìn nàng bị chọc gần như muốn tức điên, trong lòng lại cảm thấy vài phần ấm áp, mãn nguyện.

      Nghe lời tiên đoán của Khoang Nhạc, phải thấy khó chịu, dù sao nàng cũng là thiên nữ, còn là ma, hai người là đối thủ trời sinh.

      chừng về sau nàng có thể giết !

      từng thử lãnh đạm với nàng, như một kẻ hèn nhát trốn tránh nàng, thậm chí còn thử qua lại với nữ khác.

      Thế nhưng, cảm giác, ở cùng những nữ tử kia luôn thiếu thiếu chút gì đó.

      Khiến khởi nổi bất cứ hứng thú gì.

      Mấy nghìn năm nay tất nhiên cũng có qua bạn , nữ đưa tới cửa, thậm chí nữ tiên nhiều vô số kể.

      &nbnp;

      Chương 286: Đừng giết 5

      Mấy nghìn năm nay tất nhiên cũng có qua bạn , nữ đưa tới cửa, thậm chí nữ tiên nhiều vô số kể.

      Nhưng bất kỳ nữ tử nào đều thể cho cảm giác như ở Tề Lạc Nhi...

      Tình cảm cách nào khống chế này khiến vừa lạ lẫm lại vừa lo lắng, cho nên đối xử với Tề Lạc Nhi lúc lạnh lúc nóng, lúc gần lúc xa.

      Cho đến khi Tề Lạc Nhi mất tích, lo lắng đến gần như sụp đổ.

      Nếu cả đêm bôn ba vài ngàn dặm còn chưa khiến ý thức được cái gì.

      giờ phút này nhìn thấy Tề Lạc Nhi nằm đó hấp hối, mình đầy thương tích, lòng như đao cắt cũng đủ miêu tả tâm trạng của lúc này.

      Thậm chí, lúc nghĩa nữ Nguyệt Tử quan tâm nhất bị thương suýt chết, cũng khổ sở như lúc này.

      Ngày đó Nguyệt Tử bị thương nặng, trước khi rời còn quên chưởng đánh chết "Thiên nữ" uy hiếp Ma giáo kia.

      Mà giờ khắc này, trong mắt của lại còn bất kỳ người nào, bất luận cái gì, thậm chí cũng quên tìm Dạ Thiên Vấn báo thù...

      rốt cuộc cảm nhận được cái gì gọi là đao cứa vào tim!

      Bi thương cùng áy náy như độc dược, từng mảng lớn mảng lớn lan tràn ra.

      bước từng bước, từ từ tới...

      Lúc Tề Lạc Nhi nhìn thấy đạo bạch quang và đạo tử quang kia, liền biết cứu tinh rốt cuộc tới!

      Tâm trạng căng thẳng cũng có thể thả lỏng, lúc này mới cảm giác toàn thân đau nhức chống đỡ nổi, thân thể tự kiềm chế được mà run rẩy từng trận.

      Nàng hơi hơi mở hai mắt ra, vết máu dính mí mắt, nhất thời nhìn người tới, đầu óc mơ hồ mà nhìn thấy bóng trắng...

      "Lạc Nhi, sao, đều qua, sư phụ ở đây."

      Vân Họa ôm nàng vào trong ngực, máu lập tức thấm ướt y phục của .

      gấp gáp điểm huyệt cầm máu, đạo bạch quang trong tay loé lên, quét qua những vết thương nặng thân thể nàng

      Tề Lạc Nhi thấy bớt đau hơn rồi, nàng hơi hơi mở mắt, cố gắng nhìn dung mạo người đối diện.

      Khóe môi lộ ra nụ cười yếu ớt: "Vân Họa... Sư, sư phụ..."

      Hoá ra là sư phụ, phải người kia, trong lòng biết là mất mát hay là vui mừng.

    3. Huyềnpluss

      Huyềnpluss Well-Known Member

      Bài viết:
      129
      Được thích:
      308
      Chương 287: Đừng giết 6

      Edit: Huyềnpluss

      Sư phụ, người luôn luôn thanh lãnh, vị sư phụ mắt nhiễm bụi trần cư nhiên ôm mình...

      Ngực trong lành lại có ấm áp khó nên lời, làm cho nàng vô cùng an tâm.

      "Tiểu Lạc Nhi!" thanh bỗng nhiên vang lên từ phía trước.

      Tề Lạc Nhi bỗng chốc chấn động, con ngươi chuyển động, rốt cuộc thấy được Nguyệt Vô Thương gần trong gang tấc.

      Giờ phút này, sắc mặt tái nhợt, khuôn mặt khó xử và nhẫn, còn có vẻ hơi áy náy, tựa hồ muốn ôm nàng quay về.

      ra cũng tới!

      Tề Lạc Nhi thoáng co rúm người lại, tựa hồ sợ tìm mình tính sổ,

      Dù sao là nàng lén chạy , tại khiến bản thân thê thảm như vậy chính là tự chuốc lấy.

      phải muốn đánh ta ?

      Nàng theo bản năng mà co người lại, chôn đầu trong ngực sư phụ giả làm đà điểu.

      Đúng, tại có sư phụ ở đây, thể làm gì được mình...

      Vân Họa lại hơi nhíu mày.

      Đồ đệ ngốc này mang cả tên lẫn họ của ra gọi.

      Nếu để chưởng môn sư huynh nghe được, chắc chắn trị nàng tội đại bất kính.

      chỉ đành cười khổ.

      Nha đầu này luôn có cách làm kinh ngạc.

      nàng hiểu cấp bậc lễ nghĩa, có khi nàng hiểu hơn ai hết.

      Nếu nàng hiểu, có khi nàng lại chút cảm giác về tôn ti cũng có, tùy tiện cười với , thậm chí cò kè mặc cả cùng ...

      Chẳng qua, mới vừa rồi ôm nàng vào lòng, ngầm tra xét sơ qua thương thế của nàng.

      Phần lớn đều là vết thương ngoài da, tuy rằng mất nhiều máu chút, nhưng nhìn chung nguy hiểm đến tính mạng...

      Coi như là trong bất hạnh có may mắn.

      Đậu Đinh bổ nhào qua, nằm mặt Tề Lạc Nhi gào khóc: "Oa oa, chủ nhân, Đậu Đinh sai rồi, sau này Đậu Đinh rời chủ nhân nửa bước nữa."

      Tiếng khóc của nó như tiếng quỷ khóc sói gào, nước mắt ào ào rớt xuống, chảy đầy mặt mũi Tề Lạc Nhi.

      Tề Lạc Nhi thấy nó khóc hốc mắt cũng có chút chua xót, sờ lên da thịt mập mạp, thân người tròn vo của nó, nàng muốn nhấc nó lên, nhưng tay có chút khí lực...

      Đậu Bảo ở bên cạnh bứt rứt bất an mà loạn chuyển quanh, dù sao Đậu Đinh vì nó mới "bỏ rơi" chủ nhân, biết chủ nhân Đậu Đinh có thể tha thứ cho nó hay ?

      Nguyệt Vô Thương thấy Tề Lạc Nhi giống như chú chim nép vào trong ngực Vân Họa, khỏi nổi giận, tiến lên bước, trầm giọng : "Trả nàng lại cho ta!".

      &nbnp;

      Chương 288: Bị nhìn hết trơn rồi

      Nguyệt Vô Thương thấy Tề Lạc Nhi giống như chú chim nép vào trong ngực Vân Họa, khỏi nổi giận, tiến lên bước, trầm giọng : "Trả nàng lại cho ta!".

      ! Nàng muốn thấy bộ dạng chật vật lúc này của nàng.

      chê cười nàng, chê cười nàng biết tốt xấu, nàng nghe lời...

      Tề Lạc Nhi biết mình toàn thân xích lõa, mặt mũi bầm dập, bộ dạng có bao nhiêu nhếch nhác, quá mất mặt, đời này nàng chưa từng chịu qua khuất nhục như vậy.


      người bây giờ chẳng qua chỉ tạm choàng trường y của sư phụ, cẩn thận là lộ ra vết thương trải rộng thân thể...

      ngờ mặt xấu này lại để cho nhìn thấy trọn vẹn, điều này làm cho nàng chịu nổi.

      Hận thể biến thành quả cầu, rút vào trong ngực sư phụ.

      Vân Họa nhàn nhạt nhìn Nguyệt Vô Thương, lạnh lùng : "Nàng là đồ đệ của Vân Họa ta, dựa vào cái gì phải đưa ngươi?"

      "Nàng là nương tử của Nguyệt Vô Thương ta, đương nhiên phải trả cho ta!" Nguyệt Vô Thương cũng cam chịu yếu thế.

      Sắc mặt Vân Họa trầm xuống: "Nguyệt Vô Thương, Lạc Nhi là hài tử trong sạch, ngươi cần lời chà đạp nàng!"

      Nguyệt Vô Thương tất nhiên biết với công lực của Vân Họa, Tề Lạc Nhi có phải xử nữ hay , vừa tiếp xúc với nàng là có thể nhìn ra. cũng cười lạnh : "Nhất định phải lấy được thân thể của nàng mới có thể gọi là nương tử? Nàng cùng ta ước định chung thân rồi..."

      Sắc mặt Vân Họa hơi đổi, cúi đầu nhìn Tề Lạc Nhi.

      Trong lòng Tề Lạc Nhi khẽ nguyền rủa: "Ta ước định chung thân với ngươi lúc nào nha? Kẻ này dối liền bản nháp cũng cần!"

      Nàng rất muốn nhảy dựng lên chỉ trích năng xằng bậy, nhưng toàn thân có chỗ nào đau, đau đến phát run.

      Nàng nguyên bản chính là nỏ mạnh hết đà, vừa quýnh lên, cứ thế hôn mê bất tỉnh!

      Vân Họa lạnh lùng : "Ngươi có nắm chắc trị hết thương thế của nàng?"

      Nguyệt Vô Thương cứng lại, đối với y thuật tinh thông. Mà Khoang Nhạc tuy rằng tinh thông, nhưng so sánh với y thuật kinh người của Vân Họa, kém chỉ là cấp bậc.

      Con ngươi chuyển động, trừng mắt nhìn Vân Họa: "Khá lắm! Xem như ngươi lợi hại! Tiểu Lạc Nhi ta để ngươi mang , có điều, ngươi phải cam đoan, chờ đến lúc ta gặp lại nàng, nàng nhất định hoạt bát vui vẻ..."

      Vân Họa lạnh lùng nhìn : "Đồ đệ của ta, ta tất nhiên tận tâm, càng cần ngươi khoa chân múa tay..."
      Last edited: 3/6/16
      bumbumbet, hganhNgan Chi Tuyet thích bài này.

    4. Huyềnpluss

      Huyềnpluss Well-Known Member

      Bài viết:
      129
      Được thích:
      308
      Chương 289: Bị nhìn hết trơn rồi 2

      Edit: Huyềnpluss

      Vân Họa lạnh lùng nhìn : "Đồ đệ của ta, ta tất nhiên tận tâm, càng cần ngươi ở đây khoa chân múa tay..."

      Nguyệt Vô Thương giao đấu với Vân Họa chưa từng thua, nhưng lúc này lại sững người, nghĩ muốn phản bác.

      Nhưng nhìn thoáng qua Tề Lạc Nhi trong ngực Vân Hoạ, lại nhịn xuống.

      Tà hỏa chỗ phát tác, chợt nhớ tới kẻ đầu sỏ gây nên mọi chuyện, tựa hồ nghe thấy thanh đao phong trong cơ thể leng keng muốn ra khỏi vỏ.


      Nộ khí dời núi lấp biển kia tựa như muốn từ đỉnh đầu xông ra.

      Nhìn quanh bốn phía, Dạ Thiên Vấn sớm chuồn mất.

      "Tên khốn Dạ Thiên Vấn kia đâu? !" Nguyệt Vô Thương cơ hồ là gầm thét lên.

      Vân Họa thản nhiên : "Vừa mới trốn."

      "Trốn? ! Ngươi phát trốn tại sao đánh động ta? !"

      Nguyệt Vô Thương nghiến răng nghiến lợi .

      "Tại sao ta phải nhắc nhở ngươi? Các ngươi vốn là phe. ma phân biệt, phải thuộc hạ của ngươi sao?"

      Vân Họa nhằm thẳng vào .

      Nguyệt Vô Thương căm hận trừng trừng mắt nhìn , lạnh giọng: "Ngươi đưa nàng trở về núi, nàng mà thiếu cọng tóc nào ta nhất định tìm ngươi tra hỏi! Ta tìm tên khốn Dạ Thiên Vấn kia, dù có lên trời xuống đất lão tử cũng phải bắt bằng được , lột da , róc xương , đánh hồn phi phách tán!"

      Thân hình loé lên, trong nháy mắt liền biến mất.

      Vân Họa thở dài, Tề Lạc Nhi trong ngực bỗng hơi nhúc nhích: "Đừng... Đừng giết ."

      Lông mày Vân Họa nhướng lên, ấm giọng : "Đừng giết ai?"

      Tề Lạc Nhi có vẻ như chưa hoàn toàn tỉnh lại, trong miệng lẩm bẩm: " được giết, giết , ta, ta muốn đích thân, đích thân... Báo thù!"

      Vân Họa hơi nhíu mày.


      Tiểu đồ đệ ở chung với Ma quân lâu như vậy, chỉ sợ lây dính chút ít ma tính...

      Ài, nàng bị thương , vẫn nên nhanh chóng trở về núi giúp nàng trị thương. Đợi thương thế của nàng tốt lên, lại từ từ dạy bảo là được.

      ... ... ... ... ... ... ... ...

      Vân Họa cứ như vậy ôm Tề Lạc Nhi thân đẫm máu trở lại núi Tử Vân, toàn bộ núi Tử Vân tựa hồ đều sôi sục.

      Người đến thăm Tề Lạc Nhi nối liền dứt.

      Ngay cả người luôn uy nghiêm năng cẩn trọng như Lăng Hư Tử đêm đó cũng chạy tới Vân Phù cung đỉnh Bạch Ngọc Trúc của Vân Hoạ.

      &nbnp;

      Chương 290: Bị nhìn hết trơn rồi 3

      Vân Họa coi như thấy, chỉ để hai đệ tử ra tiếp đãi.

      Sau khi Tề Lạc Nhi bị Nguyệt Vô Thương bắt , ba đệ tử của Vân Hoạ cũng lần lượt chạy về.

      Lý Ngư bị Dạ Thiên Vấn đánh trọng thương, tại vẫn chưa thể rời giường.

      Hai đệ tử khác liền đảm nhiệm phận làm môn đồng giữ cửa, ứng phó với đám tốp năm tốp ba lên núi thăm hỏi này.

      Lăng Hư Tử biết tính tình sư đệ cổ quái, cũng trách cứ.

      Hỏi thăm vài câu về tình trạng của Tề Lạc Nhi.

      Biết nàng tuy bị trọng thương, nhưng nguy hiểm đến tính mạng,

      rất tin tưởng vào y thuật của Vân Họa, nên liền quay về đại điện của mình.

      Tề Lạc Nhi mơ mơ màng màng tỉnh lại, cảm thấy miệng vết thương người vốn bỏng rát bỗng nhiên có chút mát lạnh.

      Đau đớn lập tức giảm bớt.

      Nàng hơi hơi mở mắt, đập vào mắt đầu tiên là màn che màu xanh da trời.

      Bên ngoài màn có giá gỗ nhỏ, bày đầy các loại bình dược đủ màu sắc.

      Từng bình dược đều dùng ngọc lưu ly đúc thành, màu sắc ánh qua vỏ bình, đỏ vàng cam lục, trông rất đẹp mắt.

      Trong phòng có bộ bàn trúc, bàn có cái siêu màu bạc, bốc hơi nóng, mùi thuốc thơm ngào ngạt cả gian phòng.

      Mà chính mình, chính mình khoanh chân ngồi trong thùng gỗ to.

      Trong thùng gỗ đổ đầy nước trong, nước trong xanh biếc, phía thả mấy loại hoa cỏ biết tên.

      Tản ra loại hương thơm như mùi thuốc nhàn nhạt. Độ cao của nước vừa vặn ngập qua ngực nàng.

      Nàng sửng sốt chốc, lấy vốn kiến thức y học đại của nàng, cũng biết bị thương như vậy nên đụng nước mới phải?

      Vậy —— giờ chuyện gì xảy ra?

      Chỉ là —— ngâm mình trong nước như vậy thoải mái.

      Nước trong thùng giống như suối nước nóng, bong bóng bốc lên sùng sục...

      Theo vô số bong bóng thoát ra, Tề Lạc Nhi cảm giác những làn nước kia giống như bàn tay mềm mại, lưu chuyển khắp miệng vết thương của nàng...

      Nàng nghĩ quay đầu, nhìn xem rốt cuộc mình ở nơi nào.

      Nhưng ngờ cơ thể thể nhúc nhích, như bị điểm huyệt đạo!

      Nàng chấn kinh, muốn ra sức cử động nửa người , hoặc là kêu lên.

      ngờ đột nhiên, giọng từ sau lưng truyền tới: "Lạc Nhi, đừng nhúc nhích! Sư phụ giúp ngươi chữa thương."

      Thân thể Tề Lạc Nhi nhất thời cứng đờ!

      Sư phụ! Đấy là giọng của sư phụ Vân Hoạ!
      Last edited: 11/6/16

    5. Huyềnpluss

      Huyềnpluss Well-Known Member

      Bài viết:
      129
      Được thích:
      308
      .
      Last edited: 10/7/16
      hganh thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :