1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Huyền huyễn] Nương Tử Kỳ Cục: Yêu Nghiệt Điện Hạ Tới Gõ Cửa - Mục Đan Phong

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Huyềnpluss

      Huyềnpluss Well-Known Member

      Bài viết:
      129
      Được thích:
      308
      Chương 232: vương là chính nhân quân tử?

      Nghe lời Dạ Thiên Vấn dặn dò, nàng gật đầu: "Đa tạ Dạ đại ca quan tâm, Lạc Nhi nghỉ ngơi tốt. Ngày mai muội lại đến nhà bái tạ."

      Dạ Thiên Vấn cười tiếng, lúc này mới hướng Nguyệt Vô Thương thi lễ, quay người rời .

      Trong nháy mắt đại điện chỉ còn lại hai người Tề Lạc Nhi và Nguyệt Vô Thương.

      Tề Lạc Nhi hừ lạnh: "Ma quân đại vương, ngài sớm nghỉ ngơi , tiểu thị nữ ta dám quấy rầy."

      xong nàng lập tức xoay người bỏ .

      "Tề Lạc Nhi, yên lành lại chạy đến hồ Hải Mị làm cái gì? kiếm thêm chuyện cho ta là yên sao?"

      Giọng Nguyệt Vô Thương từ đằng sau lạnh lẽo truyền đến.

      Lần đầu tiên Tề Lạc Nhi nghe gọi cả tên họ của mình, nàng sững người, có chút tự nhiên.

      Nghe trong giọng ý trách cứ, Tề Lạc Nhi tức giận đến có chỗ xả. Khuôn mặt nhắn đỏ phừng lên

      Nàng vốn còn định ra chuyện mình đụng phải "Bức tường quỷ", nhưng bây giờ chẳng muốn nữa rồi.

      Hừ, dựa vào cái gì mà nàng phải giải thích cho , chuyện của nàng chẳng liên quan gì đến hết!

      Lại lúc đó nàng uống hơi nhiều, chuyện "Bức tường quỷ" nàng dám chắc chắn.

      " lại từng cùng nàng học qua xua đuổi thuật, nếu để cho biết ngay cả "Bức tường quỷ" nho nàng cũng đối phó được, chỉ sợ càng cười nhạo nàng thêm!"

      Nàng cười lạnh: "Nguyệt Vô Thương, ta chỉ là con tin do ngươi bắt tới, ngươi lại chỗ nào ta có thể , chỗ đâu ta thể ! Chân ở người ta, ta thích đâu đó đấy!"

      Nguyệt Vô Thương bị nàng làm cho nghẹn họng, càng thêm tức giận.

      Nha đầu kia càng ngày càng lớn gan rồi!

      Đôi mắt hoa đào híp lại, lành lạnh : "Tiểu Lạc Nhi, tuy rằng chân là ở người của , nhưng chỉ cần ta muốn nó chạy loạn nữa, lúc nào cũng có thể đem nó chặt xuống. có tin hay ?"

      Thanh của rét lạnh, trong lòng Tề Lạc Nhi run lên, giờ mới ý thức tới thân phận của .

      còn là nàng Bạch Ly luôn càn quấy bên người nàng nữa, là giáo chủ Ma giáo.

      Ma chính là sinh vật vô tình nhất, bất cứ chuyện gì đều có thể làm ra!

      Nàng buồn bã, có lẽ nàng mãi mãi thể từ người tìm lại bóng hình của Bạch Ly nữa...

      là Ma quân, là kẻ địch của Tử Vân môn.

      Cho dù bản thân nàng có chút hứng thú nào với cuộc chiến Tiên Ma, nhưng nàng là đệ tử của Tử Vân môn, dù nàng có thành kiến đối với , cũng mang tâm phòng bị với nàng?



      Chương 233: Bị giam lỏng 1

      Cho dù bản thân nàng có chút hứng thú với cuộc chiến Tiên Ma, nhưng nàng là đệ tử của Tử Vân môn, dù nàng có thành kiến đối với , cũng mang tâm phòng bị với nàng?

      Chỉ trong tích tắc, tâm nàng như tro tàn, bình thản : "Thực xin lỗi, là ta quá giới hạn của mình. Từ bây giờ, ta tuân thủ nghiêm ngặt bổn phận của con tin, ngươi còn việc gì ? có việc ta đây."

      Quay người liền .

      "Chậm !" Nguyệt Vô Thương bỗng nhiên gọi nàng lại.

      Tề Lạc Nhi xoay người lại, thản nhiên hỏi: "Còn có chuyện gì?"

      Nguyệt Vô Thương thấy khuôn mặt nhắn mảnh khách khí cùng xa cách, hiển nhiên hoàn toàn chết tâm đối với .

      Tuy rằng đây là kết quả mong muốn, nhưng trong lòng chỉ thấy trống rỗng mất mát, há to miệng, giống như muốn gì, nhưng ra khỏi miệng lại là: "Họ Dạ kia có làm gì hay ?"

      Tề Lạc Nhi sững sờ, khóe môi lộ ra nụ cười lạnh, thản nhiên : "Dạ đại ca đối với ta rất tốt, là chính nhân quân tử, làm gì ta. giống như..."

      Nàng định ' giống người nào đó, kẻ dê xồm, thích đùa giỡn người khác...' lời ra phân nửa, bỗng nhiên cảm thấy có ý nghĩa, lại nuốt trở vào.

      Đôi mắt hoa đào phủ tầng sương mù, hơi híp lại: "Ngươi gọi là cái gì? Dạ đại ca? ! Chỉ đêm ngươi quen thân với như thế?"

      Tề Lạc Nhi nghe ngữ khí có chút bất thiện, kinh ngạc ngẩng đầu, gia hỏa này ghen hay sao? thể nào?

      Nàng khỏi liếc mắt nhìn cái.

      Nguyệt Vô Thương lại buông lỏng ánh mắt, mặt có thần sắc, nửa ngày sau mới thản nhiên : "Về sau được phép lại gần nữa, cũng phải là dạng người tốt lành gì, cách xa chút! Tránh cho ngày bị bán còn biết!"

      Thân thể Tề Lạc Nhi cứng đờ, định phản bác lại , Nguyệt Vô Thương khoát tay áo: "Được rồi, có thể . Giằng co hơn nửa đêm, lão tử cũng mệt mỏi."

      Tề Lạc Nhi cụp mí mắt, nàng hiểu Nguyệt Vô Thương làm sao cứ lúc lạnh lúc nóng như vậy, rốt cuộc có chủ ý gì.

      Hơi cười khổ, quay đầu rời .

      Nhìn theo nàng ra khỏi cửa điện, Nguyệt Vô Thương mới thở dài hơi.

      Tuy biết vương Dạ Thiên Vấn rốt cuộc có chủ ý gì?

      Nhưng bất luận thế nào, nha đầu này cuối cùng cũng bình an trở về.

      "Vương thượng, thần cảm thấy Vương có vẻ như rất hứng thú với Tề nương..."



      Chương 234: Bị giam lỏng 2

      "Vương thượng, thần cảm thấy Vương có vẻ như rất hứng thú với Tề nương..."

      Trong góc điện, thân ảnh chậm rãi ra.

      Thanh y tóc đen, ôn nhuận như ngọc, đúng là tân nhiệm hộ pháp —— Khoang Nhạc.

      Nguyệt Vô Thương đối với xuất đột ngột của cũng kỳ quái, khẽ hừ tiếng: "Cái này còn cần ngươi nhắc nhở? Bổn vương sớm nhìn ra!"

      Khoang Nhạc hơi nhíu chân mày: " lại có thể chủ động trả lại Tề nương, chuyện này giống phong cách bình thường của , hiểu có chủ ý gì?"

      Nguyệt Vô Thương cười lạnh: "Tên nhãi đó vừa lãnh huyết (*) vừa háo sắc, thấy nữ nhân xinh đẹp chút là như con chó đói trông thấy khúc xương, lần này lại ngoan ngoãn đem Tiểu Lạc Nhi trả lại tất nhiên là do phát thân phận của nàng, biết giấu được, ta sớm muộn gì cũng hoài nghi ... Hừ, coi như thức thời!"

      (khát máu tàn bạo)

      "Vương thượng, nếu như biết thân phận của Tề Lạc Nhi, chỉ sợ dễ dàng dừng tay, lần này chủ động đưa nàng trở về, cũng có thể là muốn thăm dò xem vị trí của vị Tề nương này trong lòng vương thượng..."

      Nguyệt Vô Thương cười lạnh: "Hừ, tên nhãi này dã tâm bừng bừng, mực tìm kiếm điểm yếu của ta, tính lần hoàn toàn lật đổ được ta, làm cuộc đảo chính, làm sao ta có thể để được như ý?"

      "Cho nên vừa rồi vương thượng mới những lời kia, cố ý đối với Tề nương lãnh đạm, làm ra vẻ quan tâm, chẳng qua là để cho Dạ Thiên Vấn nhìn xem? Để đừng đem lực chú ý tập trung ở người Tề nương? Vương thượng đối với Tề nương cũng là dụng tâm lương khổ..."

      Đôi mắt Nguyệt Vô Thương híp lại, như cười như : "Khoang Nhạc, ngươi rốt cuộc muốn cái gì?"

      Khoang Nhạc nghiêm sắc mặt: "Khoang Nhạc chẳng qua là nhắc nhở vương thượng, vị Tề nương này là sát tinh trời định của vương thượng, vương thượng nếu được nên cách nàng càng xa càng tốt, càng nên có tia tình cảm..."

      Đuôi mắt Nguyệt Vô Thương khẽ cong, khóe môi vẽ ra nụ cười hàm xúc ý tứ: "Nếu nàng đúng là thiên mệnh sát tinh của bổn vương, bổn vương cách xa là có thể tránh? Chỉ sợ đơn giản như vậy đâu?"

      Khoang Nhạc khẽ giật mình: "Tránh được bao xa tốt chừng ấy, chỉ cần vương thượng đem tình cảm của mình cho nàng, cho dù nàng có bản lĩnh thế nào, có tu luyện cách mấy cũng mảy may thương tổn được vương thượng."

      Nguyệt Vô Thương cười nhạt tiếng: "Nếu nàng là Thiên Nữ, tương lai cũng rất hung hiểm. Cho dù ta có tránh xa nàng, ai biết về sau nàng tu luyện thành công có thể trực tiếp tới giết ta hay ? Ha ha, trừ ma vệ đạo phải vẫn luôn là trách nhiệm của Tiên gia hay sao?"​
      Last edited: 18/4/16
      hganhNgan Chi Tuyet thích bài này.

    2. Huyềnpluss

      Huyềnpluss Well-Known Member

      Bài viết:
      129
      Được thích:
      308
      Chương 235: Bị giam lỏng 3

      Nguyệt Vô Thương cười nhạt tiếng: "Nếu nàng là Thiên Nữ, tương lai rất tốt. Cho dù ta có tránh xa nàng, ai biết về sau nàng tu luyện thành công có thể trực tiếp tới giết ta hay ? Ha ha, trừ ma vệ đạo phải vẫn luôn là trách nhiệm của tiên gia hay sao?"

      "Cho nên vương thượng mới giam cầm nàng tại Thận Lâu Cung, cho nàng tu luyện pháp thuật, chính vì phòng bị chuyện này sao?"

      Vẻ mặt Nguyệt Vô Thương sâu xa, chợt liếc mắt nhìn Khoang Nhạc, như cười như : "Khoang Nhạc, ngươi rảnh rỗi quá rồi phải hả?"

      Khoang Nhạc sững sờ, lúng túng : "Vậy thuộc hạ xin cáo lui."

      Nguyệt Vô Thương miễn cưỡng phất phất tay: "Được rồi, ngươi lui xuống ! Nhớ , phái thêm nhân thủ đến Tiêu Diêu các. Trước khi vương xéo , được cho nha đầu kia chạy tán loạn khắp nơi."

      Khoang Nhạc đáp ứng tiếng: "Vâng, thuộc hạ nên làm!"

      Lại ngẩng đầu lo lắng nhìn Nguyệt Vô Thương: "Chuyện kia, tổn thương người vương thượng cũng phải chú ý chút, tránh đụng nước..."

      Nguyệt Vô Thương thở dài: "Thôi được rồi, lão tử chú ý. Khoang Nhạc, ta phát ngươi còn dài dòng hơn cả đàn bà nữa! Mau cút, cút!"

      Khoang Nhạc cười khổ, lúc này mới cáo lui.

      Nguyệt Vô Thương chậm rãi giơ tay lên, ống tay áo trượt xuống, lộ vết thương loang lổ cánh tay.

      Miệng vết thương còn là màu đỏ của máu huyết bình thường nữa, mà là sắc màu quái dị mang hơi hướng chết chóc, như con rắn uốn lượn cánh tay...

      Khi ở trong hồ Hải Mị, bởi vì nóng vội lo sợ cho an nguy của Tề Lạc Nhi, bị oán linh trong hồ cắn mấy cái.

      Mặc dù nguy hiểm đến tính mạng, nhưng độc xâm nhập vào cơ thể, khiến cánh tay cứng ngắc.

      Linh lực thể hoàn toàn khai trển. Phiền toái hơn là loại vết thương này nhất thời có cách tiêu trừ, làm hủy hình tượng xinh đẹp của .

      Tuy tại bôi thuốc luyện chế bí truyền của Khoang Nhạc, nhưng độc vết thương chậm nhất cũng phải ba ngày mới có thể tiêu trừ.

      Haizz, xem ra nha đầu kia đúng là khắc tinh thiên mệnh của , từ khi gặp phải nàng, hầu như chẳng gặp phải chuyện gì tốt!

      Nên xử trí nàng thế nào trở thành vấn đề khiến nhức đầu nhất, Tề Lạc Nhi đối với , giống như quỷ đói bưng lấy củ khoai nóng bỏng tay, bị phỏng đau đớn rồi lại nỡ rời tay...

      ... ... ... ... ... ... ... ... ...

      Tề Lạc Nhi đau buồn phát , nàng lại bị giam lỏng rồi!

      Bởi vì buổi tối lăn qua lăn lại quá mệt mỏi, nàng đánh giấc thẳng tới gần giữa trưa.



      Chương 236: Kế hoạch chạy trốn

      Tề Lạc Nhi đau buồn phát , nàng lại bị giam lỏng rồi!

      Bởi vì buổi tối qua lăn qua lăn lại quá mệt mỏi, nàng đánh giấc thẳng tới gần giữa trưa.

      Lười biếng mà rời giường, rửa mặt xong, ăn mấy miếng điểm tâm, rồi định ra ngoài dạo chút.

      Vừa ra cửa sân, lại bị hai 'môn thần' (thần giữ cửa) chặn lại: "Xin Tề nương dừng bước, Vương thượng có lệnh, nương được ra khỏi viện này nửa bước."

      Cái gì? Tề Lạc Nhi trừng lớn mắt.

      Nguyệt Vô Thương lại làm cái quái gì đây? Tính giam lỏng nàng? Nàng đâu có làm gì sai!

      "Ta muốn gặp vương thượng của các ngươi!" Tề Lạc Nhi tức giận bừng bừng, quyết định tìm Nguyệt Vô Thương lý luận.

      mặt hai 'môn thần' kia mảy may dao động: " thể! Vương thượng phân phó, Tề nương được bước ra khỏi viện này nửa bước."

      Có khác gì hai cái cọc gỗ đâu chứ, ngoại trừ câu ' thể ra khỏi viện này nửa bước' mấy người còn biết gì nữa?

      "Vậy gọi vương thượng các ngươi đến đây, ta có lời muốn với ." Tề Lạc Nhi đành phải lui bước.

      Lần này cuối cùng hai cái 'Môn thần' có hơi chút biểu lộ, câu chính là ý khinh thường chủ nhân của họ đấy.

      Có vẻ cả hai đều cảm thấy vị Tề nương này quá mức biết trời cao đất rộng.

      Lại muốn Vương thượng cao quý của bọn họ hạ mình đến gặp nàng! Nàng là cái thá gì chứ?

      Khoé miệng vị 'Môn thần' vẽ ra vòng trào phúng (chế giễu), lời đâu ra đấy: "Vương thượng còn mở tiệc chiêu đãi khách quý, có thời gian đến đây đâu. Hơn nữa..."

      đến đây, liếc mắt nhìn qua Tề Lạc Nhi, rồi chậm rãi : "Hơn nữa thân phận vương thượng cao quý bậc nào? Cũng phải hạ dân nho như gọi tiếng là phải đến..."

      "..."

      Tề Lạc Nhi bó tay rồi, nhìn hai 'Môn thần' cao lớn như trâu như ngựa.

      Lại nhìn lại chính mình cánh tay bé, cánh chân gầy yếu.

      Biết chắc cứ cứng đầu xông ra tỉ lệ thành công chỉ có phần trăm, nàng thông minh lựa chọn im lặng, nổi giận đùng đùng mà quay về nội viện.

      May là lần này nàng bị nhốt trong viện trạch lớn, nhưng bên trong tiện nghi đầy đủ hết, nàng cũng đến mức giống như lần trước, nhịn tiểu đến đứng ngồi yên...

      Nàng buồn chán ngồi giường, loáng thoáng nghe tiếng trống tiếng tiêu xa xa truyền đến.

      Nàng hơi sững sờ: "Ai có việc vui mà kèn trống ầm ĩ vậy?" Trong nội tâm lại bồi thêm câu: "Hay là Nguyệt Vô Thương cưới vợ?"



      Chương 237: Kế hoạch chạy trốn 2

      Nàng buồn chán ngồi giường, loáng thoáng nghe tiếng trống tiếng tiêu xa xa truyền đến.

      Nàng hơi sững sờ: "Ai có việc vui mà kèn trống ầm ĩ vậy?" Trong nội tâm lại bồi thêm câu: "Hay là Nguyệt Vô Thương cưới vợ?"

      Lam Vân đứng bên người nàng nhu thuận trả lời: " phải có việc vui đâu, mà là vương thượng chúng ta mở tiệc thiết đãi vương điện hạ tại Vân Ế cung. Chắc giờ này biểu diễn ca múa trợ hứng đấy."

      Ngất, gia hỏa này ở bên ngoài tiêu diêu tự tại, thịt cá no nê hưởng thụ đấy, lại bắt mình ở đây ăn ngồi rồi!

      Hừ, người vương cứu là ta, cũng để cho ta tự mình đáp tạ.

      biết tên Nguyệt Vô Thương này có chủ ý gì!

      Nàng dạo quanh trong phòng vòng, nhịn được, lại chạy đến ra sân.

      Nhìn hai cánh cửa đóng im ỉm, đột nhiên trong lòng khẽ động: " cũng thể sai người vây quanh phủ vòng nha? Cửa lớn ra được, ta đây liền trèo tường!"

      Nàng chọn góc khá hẻo lánh, phi thân lên, hạ cánh gờ tường.

      Nhưng ai biết nàng còn chưa đứng vững, thấy mắt hoa lên, hai bóng người cùng bay lên, cách ăn mặc giống y như đúc hai 'Môn thần' ở cửa lớn, mặt cũng biểu tình khúc gỗ: "Tề nương, vương thượng phân phó, cho phép nương ra khỏi viện này nửa bước...

      Giọng điệu y chang nhau, mấy thị vệ này chẳng khác gì từ khuôn đúc ra!

      Tề Lạc Nhi hà hà cười khan hai tiếng, xám xịt mà nhảy xuống.

      Trong lòng thầm nguyền rủa tám đời tổ tông tên khốn Nguyệt Vô Thương lượt, nhưng chẳng làm được gì, đành phải ngồi xuống luyện công.

      Đáng thương cho nàng sở học pháp đạo còn rất sơ sài, thậm chí là còn chưa có chút căn bản, tu luyện hồi, cảm thấy có chút ý nghĩa.

      Nhớ tới Thánh Nữ Lăng có công phu nhập môn tu đạo, nhưng ở đó toàn từ ngữ tối nghĩa khó hiểu, nàng căn bản tài nào hiểu được.

      Suy sụp đứng dậy, đến gian ngoài, chợt nhìn thấy Lam Vân vẫn mực nhu thuận sửa sang lại phòng ốc, trong lòng khẽ động: "Lam Vân, Thận Lâu Cung có thư tịch gì ?"

      Lam Vân hơi cười : " Có ạ. Trong nội cung còn có toà viện chuyên lưu giữ thư tịch gọi là 'Mặc Hương điện'."

      Hai mắt Tề Lạc Nhi phát sáng: "Thư tịch đó có thể tu luyện đạo thuật ?"

      Lam Vân sững sờ, lắc đầu: "Đạo thuật chỉ dành cho những tiên môn, Thận Lâu Cung chúng ta tất nhiên có những thứ đó."

      Khuôn mặt nhắn của Tề Lạc Nhi xám xịt: "Vậy có cái gì?"
      Last edited: 20/4/16
      hganhNgan Chi Tuyet thích bài này.

    3. Huyềnpluss

      Huyềnpluss Well-Known Member

      Bài viết:
      129
      Được thích:
      308
      Chương 238: Kế hoạch chạy trốn 3

      Lam Vân sững sờ, lắc đầu: "Đạo thuật chỉ dành cho những tiên môn tu luyện, Thận Lâu Cung chúng ta tất nhiên có những thứ đó."

      Khuôn mặt nhắn của Tề Lạc Nhi xám xịt: "Vậy có cái gì?"

      "Có thư tịch tu luyện ma công nhập môn sơ cấp..."

      "Cho dù là tiên hay ma, pháp thuật nhập môn sơ cấp có lẽ cũng khác nhau mấy đâu? Ta chỉ muốn tìm hiểu sơ lược hàm nghĩa của số thuật ngữ kia thôi. chừng thư tịch của ma cung lại có giải thích."

      Tề Lạc Nhi ngẫm nghĩ rồi :

      "Ừm, Lam Vân, có được vào Mặc Hương điện xem thư tịch ? Nếu được tìm cho ta số thư tịch tu luyện nhập môn."

      Lam Vân lần này rất sung sướng, đáp ứng tiếng rồi .

      Thị vệ ở cửa ngăn trở Tề Lạc Nhi, nhưng những người khác lại có thể tùy tiện ra vào.

      Cho nên Lam Vân rất thuận lợi ra ngoài.

      Đến khi trời nhá nhem tối, Lam Vân vẫn chậm chạp chưa về.

      Cái nha đầu này, bảo nàng lấy vài cuốn sách mà lâu đến vậy!

      Nàng lấy sách hay ấn sách luôn vậy? Thiệt là!

      Tề Lạc Nhi dần mất kiên nhẫn ngoài cửa có bóng người lóe lên, Lam Vân nhàng bước vào.

      "Nha đầu chết tiệt kia, cũng biết đường về! Ta còn tưởng ở luôn Mặc Hương điện về nữa! Ồ, ta bảo lấy thư tịch mà? Sao hai tay trống quay về?"

      Tề Lạc Nhi kinh ngạc nhìn nàng.

      Lam Vân chốt cửa lại, vẽ loạn , đạo ánh sáng nhạt bao trùm trọn căn phòng...

      Tề Lạc Nhi lắp bắp kinh hãi, lui về sau bước: "Ngươi... Ngươi phải Lam Vân!"

      "Lam Vân" mỉm cười, lại vẽ thân thể vòng sau đó biến thành nam tử áo lam.

      Tao nhã khác gì thư sinh.

      Lý Ngư!

      Tề Lạc Nhi tuyệt đối ngờ được lại gặp Lý Ngư ở đây, hai mắt mở lớn, suýt nữa kinh hô lên.

      Lắp bắp: "Lý... Lý đạo tiên. Huynh, huynh vào bằng cách nào?"

      Nàng lại buột miệng gọi ra xưng hô hồi trước. Lý Ngư nhìn bộ dạng nàng vì giật mình mà trừng lớn mắt, khỏi cười cười, sờ lên đầu của nàng: "Đồ ngốc, sao còn gọi huynh là Lý đạo tiên? Muội bây giờ là tiểu sư muội của huynh rồi."

      Tề Lạc Nhi thoáng tuôn mồ hôi: "Lý sư huynh, làm sao huynh vào đây được? Sư phụ đâu? Người có cùng huynh ? Hu hu, muội bị bắt đến đây hơn mười ngày rồi, muội còn tưởng các người đều quên mất muội rồi."



      Chương 239: Kế hoạch chạy trốn 4

      Tề Lạc Nhi thoáng tuôn mồ hôi: "Lý sư huynh, làm sao huynh vào đây được? Sư phụ đâu? Người có cùng huynh ? Hu hu, muội bị bắt đến đây hơn mười ngày rồi, muội còn tưởng các người đều quên mất muội rồi."

      Lý Ngư nhìn nàng kích động đến nỗi năng lộn xộn, khỏi cười tiếng.

      Thở dài: "Lạc Nhi, để muội chịu khổ, tên Ma vương kia có tra tấn muội ?"

      Tề Lạc Nhi cười khổ, lắc đầu.

      Lý Ngư thở dài, tiếp: "Từ khi muội bị bắt , toàn bộ đệ tử của Tử Vân môn đều tích cực tìm kiếm cửa vào Ma cung, đáng tiếc Ma cung giấu quá nghiêm mật, nếu có người chỉ điểm tuyệt nhiên thể tìm thấy!"

      ngừng lại chút mới tiếp: "Vốn cho rằng vô vọng, ngờ hôm kia tại tửu lâu, huynh vô tình đụng phải thuộc hạ của vương Dạ Thiên Vấn, uống đến say mèm, ở đó ba hoa khoác lác bản lãnh của mình.

      rất nhanh được hộ tống vương đến bái phỏng Nguyệt Vô Thương... Huynh nhanh trí lợi dụng nơi người, giải quyết thuộc hạ của Vương sau đó biến thành hình dạng của , rồi cứ như vậy, lẻn vào đoàn hộ tống Dạ Thiên Vấn..."

      Tề Lạc Nhi giờ mới hiểu được: "Sư huynh vất vả rồi."

      Lý Ngư đảo qua nàng: "Tiểu sư muội, muội cần khách sao với huynh, vì muội, vất vả chút cũng đáng! Cũng may muội có việc gì, huynh an tâm rồi. Tiểu sư muội, lần này huynh tới chính để cứu muội ra ngoài."

      Tề Lạc Nhi sững sờ, nội tâm kích động: "Cứu muội ra ngoài? Như thế nào? Nguyệt Vô Thương trông giữ muội rất nghiêm... vùng biển bên ngoài Thận Lâu Thành chúng ta cũng qua được..."

      Lý Ngư cười : " sao, huynh nghĩ kỹ, Vương mang theo hai mươi thị nữ, ngày mai rời khỏi đây, huynh dạy cho muội biến thân thuật, đến lúc đó muội chỉ cần biến thành thị nữ của vương , chúng ta lẻn vào nhóm người của để ra ngoài!"

      "Cái này... Cái này, ngộ nhỡ Nguyệt Vô Thương phát ra phải làm sao? Bây giờ cực kì phòng bị muội, sợ muội lui tới với vương, nên mới giam lỏng muội, thời điểm Vương rời , nhất định kiểm tra xem muội có còn ở đây , nếu như phát ra muội còn ở nữa chúng ta nhất định bại lộ!"

      Lý Ngư gật đầu : "Huynh đây cũng nghĩ đến..."

      móc từ trong ngực ra hình nhân bằng gỗ: "Huynh dạy cho muội thế thân thuật, sau khi học được muội biến mộc nhân này thành hình dạng của muội, nó có thể thay thế muội hai ngày... đợi đến khi Nguyệt Vô Thương phát ra, chúng ta sớm cao chạy xa bay rồi!"



      Chương 240: Kế hoạch chạy trốn 5

      Edit: Huyềnpluss


      móc từ trong ngực ra hình nhân bằng gỗ: "Huynh dạy cho muội thế thân thuật, sau khi học được muội biến mộc nhân này thành hình dạng của muội, nó có thể thay thế muội hai ngày... đợi đến khi Nguyệt Vô Thương phát ra, chúng ta sớm cao chạy xa bay rồi!"

      "Nhưng —— nhưng mà..."

      biết vì sao, những ngày này tuy Tề Lạc Nhi lúc nào cũng quên tâm tâm niệm niệm chạy trốn, đến khi tìm được phương pháp thoát thân, nàng lại bối rối. Trong lòng tư vị.

      "Tiểu sư muội, muội còn nhưng nhị cái gì? Muội ... phải muội nỡ rời bỏ Nguyệt Vô Thương đấy chứ? !"

      Lý Ngư nhìn nàng.

      "Sao có thể!"

      Tề Lạc Nhi vô thức phản bác: " chẳng qua chỉ thích bỡn cợt muội mà thôi... Muội mới phải nỡ rời bỏ !"

      "Nếu vậy —— Tiểu sư muội, muội còn nhưng mà cái gì?"

      Tề Lạc Nhi chỉnh đốn lại mạch suy nghĩ còn hỗn loạn, rồi mới lên tiếng: "Huynh để cho muội giả mạo thị nữ của vương, nhưng vương mang theo số lượng thị nữ, bỗng nhiên nhiều ra thêm người, chỉ sợ vương cũng nghi ngờ."

      Lý Ngư cười tiếng, chậm rãi : "Tiểu sư muội, muội yên tâm, để muội ngụy trang thành thị nữ chính là mưu kế của Vương..."

      "Cái gì?"

      Tề Lạc Nhi kinh ngạc: "Là vương bày mưu kế? Sao có thể như vậy? ! Chẳng lẽ —— đầu phục Tử Vân môn? thể nào? !"

      Lý Ngư lắc đầu: "Tất nhiên phải! Huynh cũng biết tên vương này có chủ ý gì. giống như rất có hảo cảm với muội, hôm nay tại yến tiệc, hỏi qua Nguyệt Vô Thương về muội, Nguyệt Vô Thương lại chỉ hàm hồ ứng đối cho qua. Về sau bọn thăm dò được muội bị giam lỏng."

      Lý Ngư ngừng lại chút, lại : "Sau khi trở lại dịch quán, vương lập tức cho gọi mười sáu cận thị vệ vào trong phòng thương lượng kế sách cứu muội, vừa vặn huynh cũng ở trong số đó. Huynh tương kế tựu kế đem kế hoạch cứu người này ra. vương rất cao hứng, liền phái huynh đến liên lạc với muội..."

      Tề Lạc Nhi nhìn , linh quang chợt lóe lên: "Huynh... huynh biến thành hình dáng của Lam Vân trà trộn vào, vậy Lam Vân kia thế nào? phải huynh giết nàng ta đấy chứ?"

      Lý Ngư lắc đầu: ", tại giết nàng ta càng khiến cho Nguyệt Vô Thương tăng thêm cảnh giác. Huynh chỉ làm cho nàng ta ngủ giấc thôi..."

      Tề Lạc Nhi thở ra hơi: "Vậy cũng được."
      Last edited: 21/4/16
      hganhNgan Chi Tuyet thích bài này.

    4. Huyềnpluss

      Huyềnpluss Well-Known Member

      Bài viết:
      129
      Được thích:
      308
      Chương 241: Kế hoạch chạy trốn 6

      Lý Ngư lắc đầu: ", tại giết nàng ta càng khiến cho Nguyệt Vô Thương tăng thêm cảnh giác. Huynh chỉ làm cho nàng ta ngủ giấc thôi..."

      Tề Lạc Nhi thở ra hơi: "Vậy cũng được."

      Lý Ngư bỗng nhiên liếc nhìn nàng, hơi nhíu mày: "Lạc Nhi, trong Thận Lâu Thành này đều là ma vật, lẽ muội có tình cảm với chúng?"

      Tề Lạc Nhi sững sờ.

      Ma vật?

      Nàng cẩn thận suy nghĩ lại hết thảy những gì chứng kiến tại Thận Lâu Thành, những thứ gọi là ma vật này có vẻ cũng khác gì ở nhân gian.

      Cũng có hỉ nộ ái ố, cũng có bè lũ xu nịnh...

      Nàng lớn lên ở thời đại, tất nhiên giống Lý Ngư thâm căn cố đế (ăn sâu bén rễ) với đấu tranh giữa tiên ma, đối với lời này của Lý Ngư cũng hoàn toàn đồng tình.

      Nhưng bây giờ phải thời điểm để tranh luận những điều này.

      Nàng hơi thở dài tiếng: "Lam Vân đối với muội tệ, muội cũng muốn huynh giết người vô tội."

      "Người vô tội? Ma chính là ma, có cái gọi là người vô tội..."

      Trong chuyện này Lý Ngư tuyệt đối thỏa hiệp.

      "Được rồi, được rồi, sư huynh, chúng ta đừng tranh cãi những chuyện này nữa được , hay là chúng ta thảo luận trước chút chi tiết kế hoạch chạy trốn, để có sơ hở."

      Lý Ngư gật đầu.

      tại xác thực phải thời điểm để tranh luận những điều này.

      Tốt nhất cứ đợi sau khi về núi rồi chậm rãi giảng giải cho nàng sau.

      Rồi giảng cho Tề Lạc Nhi ít chi tiết kế hoạch.

      Đến ngày đó, nàng có nhiệm vụ dụ Lam Vân khỏi, lại biến thành Lam Vân để tiếp ứng.

      Chuẩn bị cho tốt thế thân, rồi Tề Lạc Nhi biến thành hình dáng của Lam Vân rời khỏi Thận Lâu Cung, tất nhiên cũng nghĩ biện pháp khác để rời .

      Sau đó hai người hội hợp tại dịch quán, còn những chuyện khác do vương an bài...

      Hai người thống nhất theo hoạch định.

      Lý Ngư truyền thụ cho nàng "Biến thân thuật" cùng với pháp quyết thế thân thuật.

      Lúc này mới lại biến thành Lam Vân rồi rời .

      Tề Lạc Nhi thành thạo pháp thuật biến thân thuật với thế thân thuật này là căn bản có thể thoát khỏi đây.

      Cho nên nàng cũng bận tâm những chuyện khác nữa, lấy ra toàn bộ khí lực, chuyên tâm ngày đêm tu luyện...

      Trong nháy mắt ngày trôi qua.

      Tề Lạc Nhi tu luyện biến thân thuật bước đầu có thành tựu.

      Nàng ngồi tọa, trước mắt chợt có bóng trắng lóe lên, giọng lười biếng truyền đến: "Tiểu Lạc Nhi, ở chỗ này vẫn quên tu luyện tiên thuật nhỉ..."

      Trong lòng Tề Lạc Nhi nhảy dựng, mở to mắt.



      Chương 242 Kế hoạch chạy trốn 7

      Tề Lạc Nhi tu luyện biến thân thuật bước đầu có thành tựu. Nàng ngồi tọa, trước mắt chợt có bóng trắng lóe lên, giọng lười biếng truyền đến: "Tiểu Lạc Nhi, ở chỗ này vẫn quên tu luyện tiên thuật nhỉ..."

      Trong lòng Tề Lạc Nhi nhảy dựng, mở to mắt.

      Nguyệt Vô Thương lười biếng dựa ở cái ghế, tự tiếu phi tiếu nhìn nàng.

      Tề Lạc Nhi hơi bối rối, nhưng lập tức cười cười, thản nhiên : "Ngươi giam ta ở chỗ này, ta lại có việc gì làm, tu luyện biết làm cái gì?"

      Hình như trong đôi mắt Nguyệt Vô Thương có tia áy náy chợt lóe lên, nhưng lập tức lại nở nụ cười: "Tiểu Lạc Nhi, tính tình vốn bộp chộp nóng nảy, ta cấm cửa cũng vì để có thể tu thân dưỡng tính..."

      Cái miệng nhắn của Tề Lạc Nhi nhếch lên: " như vậy, ngươi cũng chỉ vì tốt cho ta?"

      Đôi mắt Nguyệt Vô Thương nhíu lại, cười như xuân về hoa nở: "Tất nhiên rồi, ta làm hết thảy đều vì Tiểu Lạc Nhi nàng có thể mạnh khỏe đấy. Nhìn xem, mới giam nàng hai ngày tiên thuật của nàng tiến bộ ít phải?"

      Tề Lạc Nhi giật mình, nghi ngờ nhìn ra điều gì, hừ tiếng: "Ta đây cần phải đa tạ quan tâm của ngươi rồi! Thôi được rồi, ngươi quan tâm cũng hơi quá rồi, bây giờ ngươi có thể bãi giá hồi cung rồi đó?"

      Nguyệt Vô Thương duỗi lưng cái, híp mắt nhìn nàng: "Tiểu Lạc Nhi, hai ngày gặp, nàng nhớ ta sao?"

      Ồ, gia hỏa này vô duyên vô cớ nhốt giam nàng vài ngày, đunhs là mười phần tính tình áp đặt của ma vương.

      Bây giờ lại quay lại cái bộ dáng vô lại này?

      Trong nội tâm lại có chút ấm áp dâng lên, Tề Lạc Nhi hừ tiếng, nghiến răng cười : "Nhớ, dĩ nhiên nhớ! Ta nhớ ngươi nhớ đến khủng khiếp..."

      Tiểu Lạc Nhi lại có thể những lời đường mật này?

      Trong đôi mắt Nguyệt Vô Thương hình như có ánh sáng lóe lên: "Tiểu Lạc Nhi, khó có khi nàng lại nhớ nhung ta..."

      Tề Lạc Nhi cắt đứt lời của : "He he, ta nhớ đến ngươi lúc nào có thể khai ân thả ta ra!"

      Nguyệt Vô Thương sờ sờ mũi, có chút thất vọng, nhưng lập tức cười : "Tiểu Lạc Nhi, nàng chỉ cần ngoan ngoãn nghe lời, ngày mai ta thả nàng ra, ừ, chạng vạng tối mai ta dẫn nàng đến nơi rất thú vị."

      Trong lòng Tề Lạc Nhi nhảy dựng, vô thức từ chối: "! Ngày mai được!"

      Nguyệt Vô Thương nhíu mày, kinh ngạc : "Vì cái gì mà ngày mai được? Tiểu Lạc Nhi, nàng muốn ra ngoài chơi?"




      Chương 243: Tiểu Lạc Nhi, nàng nhiệt tình

      Trong lòng Tề Lạc Nhi nhảy dựng, vô thức từ chối: "! Ngày mai được!"

      Nguyệt Vô Thương nhíu mày, kinh ngạc : "Vì cái gì mà ngày mai được? Tiểu Lạc Nhi, nàng muốn ra ngoài chơi?"

      Nguy hiểm quá, thiếu chút nữa buột miệng!

      Tề Lạc Nhi hơi run, trong nội tâm quýnh lên, : "Ta... Ta tiện!"

      tiện?

      Nguyệt Vô Thương nhếch mày: "Có cái gì tiện hay sao?"

      "Ta... Ta đau bụng..."

      Tề Lạc Nhi ra cái lý do rất sứt sẹo.

      Đau bụng?

      Nguyệt Vô Thương nhíu mày.

      Sau khắc, ngón tay Nguyệt Vô Thương đặt lên mạch môn của nàng.

      Ừm, mạch tượng rất ổn định, giống như bị bệnh.

      Rồi lại , bây giờ đau bụng liên quan gì đến việc ngày mai chơi?

      "Nàng xác định ngày mai nàng cũng đau bụng?"

      Nguyệt Vô Thương cười như cười nhìn nàng.

      Tề Lạc Nhi toát mồ hôi.

      Nàng e sợ Nguyệt Vô Thương sinh nghi, đành phải ôm bụng tiếp tục lấp liếm: "Ta... Ta có tật đau bụng kinh, ta đến cái kia..."

      "Đau bụng kinh? Đến cái kia?"

      Lông mày Nguyệt Vô Thương nhướng càng cao: "Có ý gì? Đến cái nào?"

      Tề Lạc Nhi quýnh lên, hét lên: "Chính là nguyệt đó..., chính là cái mà nữ nhân tháng tới lần đó!"

      Nàng quýnh lên, giọng hét đặc biệt lớn.

      Nguyệt Vô Thương phải kẻ ngu, tất nhiên minh bạch ý trong lời của nàng. nén được cười rộ lên.

      Cái nha đầu này là lớn gan, chuyện đó cũng lớn tiếng như vậy được.

      Tề Lạc Nhi lại cực kì phiền muộn.

      Nàng ở đại dù sao cũng là bộ đội đặc chủng, được xem là hình mẫu bình tĩnh, tỉnh táo.

      Từ khi đụng phải tên Nguyệt Vô Thương này nàng liền nhiều lần rơi vào tình huống bị động, liên tục bối rối hoảng hốt?

      Tên Nguyệt Vô Thương này chắc từ khi sinh ra là khắc tinh của nàng rồi! Nhất định là vậy!

      "Mỗi lần đến cái kia nàng đều đau bụng?" Nguyệt Vô Thương tiếp tục triển khai tinh thần hiếu kỳ của trẻ .

      Tề Lạc Nhi phiền muộn mà cúi đầu: "Đúng vậy!"

      đến chuyện này Tề Lạc Nhi liền buồn bực.

      Nghĩ mà xem nàng luyện võ từ , thân thể được rèn luyện cực kỳ tốt.

      Vượt qua bao huấn luyện khắc khổ, rồi lại hết lần này tới lần khác có cái loại tật xấu đau bụng kinh này, hơn nữa còn đau đến chết sống lại.

      Mỗi tháng nàng luôn phải trải qua khoảng thời gian vài ngày sống bằng chết như vậy... Ài!
      Last edited: 26/4/16
      hganh thích bài này.

    5. Huyềnpluss

      Huyềnpluss Well-Known Member

      Bài viết:
      129
      Được thích:
      308
      7 ngày mất điện 5 ngày, gần thuỷ điện sêrêpôk có được hưởng tí lợi gì đâu :yoyo68:
      mọi người đọc truyện nhớ like ủng hộ chủ post nhé :yoyo52:
      bumbumbet, hganhNgan Chi Tuyet thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :