1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Huyết Y Thần Y - Huyết Hồ Điệp(C6)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      Chương 5

      Dạo phố tận hai canh giờ, Khương Hi Tuyết mới thoả mãn chút. Định hồi phủ chợt nghĩ đến việc gì đó, bèn quay lại hỏi Mai Nhi:

      - Tiểu Lam, ngươi có biết thợ rèn tốt nhất kinh thành là ở đâu ?

      Mai Nhi sửng sốt hồi lâu mới trả lời:

      - Là ở cuối khu phố Tây kinh thành. Công tử, người tìm để làm gì?

      Khương Hi Tuyết mỉm cười thần bí:

      - Bí mật!!!

      bộ hồi lâu, cuối cùng hai người cũng đến được nơi cần đến. Đó là lò rèn có phần tồi tàn, rách nát, nhưng bên lại đề mấy chữ "Đệ nhất lò rèn". Khương Hi Tuyết khoé môi giật giật, do dự quay lại hỏi Mai Nhi:

      - là ở đây sao?

      Mai Nhi nhìn bộ dạng hề hề đáng thương của nàng nhịn được phì cười:

      - Công tử, chính là ở đây. Thợ rèn ở đây được công nhận là xuất sắc nhất cả nước, nhưng tính tình ông ta rất kì quái. Hiếm khi ông ta chịu nhận rèn.

      Khương Hi Tuyết thầm tặc lưỡi, xem ra hôm nay còn phải dựa vào vận khí của nàng rồi. Hít sâu hơi lấy lại tinh thần. Lại bày ra bộ dáng lẫm liệt hiên ngang, dũng cảm bước vào, tựa như trước mặt chính là Quỷ Môn quan bằng. Mai Nhi đứng phía sau cật lực nhịn cười. Nàng chưa bao giờ biết rằng Vương phi còn có mặt đáng như vậy. Sống chung mấy ngày, nàng hiểu rất Vương phi ra rất tốt. Nếu ngươi chủ động trêu chọc Vương phi Vương phi cũng chẳng gây khó dễ ngươi làm gì.

      Bước vào lò rèn, Khương Hi Tuyết hai mắt toả sáng nhìn đủ loại vũ khí dụng cụ tinh xảo treo lơ lửng bên trong, liên tục xuýt xoa. Những thứ này quả rất tốt, hổ danh là đệ nhất lò rèn. Nghĩ thế, nàng lại càng quyết tâm hơn, lớn tiếng gọi:

      - Có ai ở đây ?

      Bên trong im phăng phắc tiếng trả lời. Trán Khương Hi Tuyết xuất mấy vạch hắc tuyến, lại hét thêm lần nữa:

      - Có ai ở đây ?

      Vèo! cái búa bay thẳng tới phía nàng, nhưng nàng nhanh nhẹn né qua bên. Từ bên trong truyền ra tiếng giận dữ, hình như còn ngái ngủ:

      - KẺ NÀO LA HÉT OM SÒM NGOÀI KIA THẾ HẢ? CÓ ĐỂ YÊN CHO TA NGỦ !!!!!

      Khương Hi Tuyết chảy mồ hôi thầm than xui xẻo. Cư nhiên đến đúng lúc người này ngủ. Chẳng lẽ lần này lại phải về tay ?

      Đúng lúc này, lão giả từ bên trong bước ra. Lão giả này tuổi cao, cơ thể vừa vừa lùn, cả người vô cùng dơ dáy. Bên hông còn đeo bầu rượu lớn. Nhìn người này có điểm nào thợ rèn tài giỏi đâu chứ? " lẽ là chân nhân bất lộ tướng?" Nghĩ thế, nàng liền tiến tới chỗ lão giả, mỉm cười:

      - Tiền bối, vãn bối nghe danh tiền bối tài rèn có thể là đệ nhất nên hôm nay mạo muội đến bái phỏng. Đồng thời cũng có chút việc muốn nhờ vả tiền bối.

      Lão giả kia ngay cả mí mắt cũng thèm nhấc lên, trực tiếp nằm dài xuống đập tay đập chân ăn vạ:

      - Ta biết, các ngươi phá mất giấc ngủ của ta rồi. Bắt đền các ngươi . Đền !!!

      Trán Khương Hi Tuyết cùng Mai Nhi cùng lúc nổi gân xanh. Mai Nhi cả giận :

      - Công tử, chúng ta về. Lão già này chẳng có gì tốt đẹp đâu, chỉ giỏi ăn vạ thôi!!!

      Khương Hi Tuyết đưa tay bóp trán, cố gắng đè xuống cảm xúc khi nãy, :

      - Tiền bối, vậy người muốn chúng ta bồi thường thế nào?

      Lão giả vừa nghe thấy lập tức bật dậy, hai mắt sáng rực, chảy nước miếng :

      - Là rượu a!! Ta muốn uống Hồng Nhi tửu thượng hạng của Tuý Tiên lâu, ngươi mau mua cho ta.

      Khoé miệng Khương Hi Tuyết khỏi co giật. Vì sao nàng lại có cảm giác bị lão già này lừa nhỉ? Trong đầu chợt nảy ra ý tưởng, nàng liền quay sang nhìn lão giả, dụ dỗ:

      - Tiền bối, chỉ cần người giúp ta làm việc, ta liền cho người nhiều rượu ngon, có được ?

      Lão giả nghe thế cười hớn hở, nắm tay áo nàng lắc tới lắc lui:

      - A, có rượu ngon! Có rượu ngon ta làm. mau , ngươi muốn ta làm cái gì?

      Mặc dù trong lòng có hơi cảm thấy tội lỗi chút, nhưng Khương Hi Tuyết cũng chỉ im lặng. Đối phó mấy lão ngoan đồng thế này chỉ có thể dùng cách đó thôi. Nàng cúi đầu thầm vào tai lão giả hồi lâu, sau đó đứng thẳng dậy, :

      - Tiền bối, mọi việc đều nhờ cậy người. Ba ngày nữa vãn bối tới lấy đồ, sau đó mang rượu ngon đến cho người.

      Lão giả kia vỗ ngực hứa hẹn, nhất định ba ngày sau làm xong. Lúc đó nàng mới yên tâm trở về.

      P/s: gửi tặng các độc giả, đặc biệt là Đinh Lam và Hoàng Thiên vì chờ đợi mình và Điệp nhi nha (*^﹏^*)

    2. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      Chương 6

      Bên trong Tuyết viên, Lãnh Dạ đứng yên mình, sắc mặt cực kì khó coi. Mấy ngày nay bận rộn công vụ, có thời gian chú ý đến nàng. nghĩ tới hôm nay xong việc tiện đường qua, đón chào lại là tiểu viện vắng tanh bóng người.

      Đúng lúc này, thanh trong trẻo quen thuộc vang lên phía sau bức tường của Vương phủ:

      - Mai Nhi, ngươi mau leo lên , cứ nhìn ta mà làm. Khẳng định là sao.
      Ngay sau đó, bóng người màu trắng thoăn thoắt leo lên cái cây mọc sát bức tường Vương phủ, nhanh nhẹn vô cùng.

      Lãnh Dạ nheo mắt nhìn bóng người cây, toàn thân toả ra hàn khí bức người. Người kia là thiếu niên tầm 15, 16 tuổi, thoạt nhìn vô cùng tuấn tú. Đặc biệt, khuôn mặt thiếu niên kia cùng nàng có sáu phần tương tự, xem chừng là nàng giả trang .

      - Vương phi, người chờ nô tì với. Nô tì biết leo cây.

      - Haiz, là. Đưa tay đây, ta kéo ngươi lên.

      Cả hai chật vật hồi lâu mới lên được cây, sau đó nhảy xuống vào.
      Khương Hi Tuyết cười đắc ý vì lần trốn chơi này hoàn toàn thắng lợi, nhưng đúng lúc này, thanh lạnh lẽo vang lên, khiến nụ cười của nàng chợt cứng lại.

      - Lá gan các ngươi quả nhiên . Lại dám trốn ra ngoài.

      Mai Nhi nghe thấy giọng của Lãnh Dạ mặt lập tức trở nên trắng bệch, cả người ngừng run rẩy. Khương Hi Tuyết quay lại, nét mặt cứng ngắc cười gượng gạo:

      - Vương gia, ta...ta chỉ ra ngoài dạo chút thôi, tuyệt đối có làm gì khác cả.

      - Chỉ là dạo?

      Lãnh Dạ hỏi lại, dữ dằn gằn từng tiếng. Nàng thậm chí còn nghe được tiếng nghiến răng ken két của . Xem chừng là giận rồi . Đầu óc nhanh chóng xoay chuyển, liền nảy ra ý, vẻ mặt thoắt cái trở nên tội nghiệp, uỷ khuất :

      - Vương gia, ta là ra ngoài chuẩn bị quà sinh nhật cho ngài. phải lung tung đâu mà.

      Mai Nhi khỏi liếc nàng cái, trong lòng vô cùng vui vẻ. May mắn Vương phi nhanh trí nghĩ ra lí do. Nếu nàng cũng bị phạt chung mất!!!

      Về phần Lãnh Dạ, vừa nghe nàng vậy, sắc mặc của mới hơi hoà hoãn lại chút. Nửa tháng nữa đúng là ngày sinh nhật của . Nhưng vẫn tiếp tục truy hỏi, chưa chịu buông tha:

      - Vì sao bằng cửa chính?

      Khương Hi Tuyết chớp chớp đôi mắt nhìn , tỏ vẻ vô tội:

      - Vương gia, người ta vốn muốn bí mật chuẩn bị để khiến ngài bất ngờ. nghĩ tới hôm nay lại bị ngài bắt gặp. Bị lộ mất tiêu rồi nha!!!

      Lãnh Dạ nhìn bộ dạng uỷ khuất của nàng xem chừng cũng phải là dối. Vậy nên cũng chất vấn gì thêm, chỉ căn dặn nàng lần sau được làm thế nữa sau đó mất. Mãi đến khi thân hình khuất sau cánh cửa, Khương Hi Tuyết mới vuốt ngực thở phào hơi. Vừa rồi đúng là quá nguy hiểm mà. May mắn nàng nhanh trí nhớ ra sắp tới sinh nhật của . Nếu chết chắc rồi. Lúc nãy lỡ ra, xem ra lần sau ra ngoài phải chuẩn bị quà cho rồi.

      Ba ngày sau, Khương Hi Tuyết cùng Mai Nhi lần nữa cải trang ra ngoài, mua mười vò Hồng Nhi tửu hảo hạng của Tuý Tiên lâu, sau đó đến chỗ lão giả của Đệ nhất lò rèn lấy đồ đặt lần trước.

      Lão giả kia vừa nhìn thấy hai người hưng phấn kêu lên:

      - Tiểu tử thúi, cuối cùng ngươi cũng tới!!! Mau lên. Rượu của ta đâu!!!
      Khương Hi Tuyết ung dung bước tới, mỉm cười:

      - Tiền bối, đồ vật ta đặt vẫn chưa thấy đâu nha...

      Đùa, đồ của nàng còn chưa lấy tới tay, sao có thể giao rượu chứ!! Mua bán là phải công bằng, tiền trao cháo múc. có chuyện rượu đưa rồi mà hàng chưa thấy đâu.

      Lão giả liếc nàng cái, tỏ vẻ khinh bỉ:

      - Tiểu tử thúi, Tửu Quỷ Lão Nhân ta được làm được. Đồ của ngươi ta để ở bên trong. Ngươi mau đưa rượu cho ta, ta lấy đồ ra đưa cho ngươi.
      Khương Hi Tuyết khoé miệng giật giật, kiên quyết lắc đầu:

      - được, người phải lấy đồ ra cho tại hạ xem trước .

      Cả hai trừng mắt nhìn nhau, ai nhường ai. Cuối cùng, Khương Hi Tuyết đành phải giở "độc chiêu".

      - Tiểu Lam, mở vò rượu ra cho ta. Bản công tử muốn uống rượu.

      Mai Nhi cực kì ngoan ngoãn lấy ra vò rượu, tháo nắp ra, rót ra chén cho Khương Hi Tuyết . Ngay tức , mùi hương đặc biệt của rượu liền lan ra trong khí. Tửu Quỷ Lão Nhân khỏi sáng mắt lên, nhìn chằm chằm vào hũ rượu, nước miếng chảy dài.

      Khương Hi Tuyết giương khoé miệng nở nụ cười đắc ý, hắng giọng to:

      - Ài, hổ là Hồng Nhi tửu hảo hạng. Chỉ nghe mùi thơm như vậy. Uống vào lại càng tuyệt hơn...

      - Đủ đủ đủ!!! Tiểu tử thúi nhà ngươi, ta chịu thua, được chưa. Đồ của ngươi đây. Mau đưa rượu cho ta.

      Tửu Quỷ Lão Nhân chịu nổi cám dỗ của rượu ngon, nghiến răng nghiến lợi ngắt lời nàng. Sau đó lấy trong người ta cái túi ném cho nàng. Khương Hi Tuyết cười hắc hắc bắt lấy túi kia, sau đó mới bảo Mai Nhi đem rượu qua cho Tửu Quỷ Lão Nhân. Cẩn thận mở túi ra, bên trong là rất nhiều ngân châm với đủ loại kích thước khác nhau. Tỉ mỉ cầm từng chiếc lên xem xét, Khương Hi Tuyết khỏi tặc lưỡi. Bộ ngân châm này quả thực rất tốt, tất cả đều giống hệt như nàng miêu tả, sai li. Tài nghệ của Tửu Quỷ Lão Nhân quả nhiên là trác tuyệt, danh bất hư truyền. Nàng cẩn thận lấy trong lồng ngực ra bao để đựng ngân châm chuẩn bị sẵn, cất số ngân châm kia vào, vẻ mặt vô cùng thoả mãn. Nhưng nàng vẫn chưa xong chuyện nha. Quà của tên đoạn tụ chết tiệt kia nàng còn chưa có chuẩn bị. Đầu óc ngừng xoay chuyển, suy nghĩ xem nên chọn thứ gì cho thích hợp. Đúng lúc đảo mắt qua nhìn thấy Tửu Quỷ Lão Nhân vui vẻ uống rượu, trong đầu nàng liền nảy ra ý tưởng mới. Mà Tửu Quỷ Lão Nhân uống rượu cảm nhận được ánh mắt như hổ đói rình mồi của nàng khỏi rùng mình, tóc gáy đều dựng hết lên.

      Khương Hi Tuyết hướng phía Tửu Quỷ Lão Nhân mỉm cười:

      - Tiền bối, ta còn có việc muốn nhờ người. Hi vọng người ra tay giúp đỡ lần nữa.

      Tửu Quỷ Lão Nhân trừng mắt nhìn nàng, vênh mặt lên :

      - giúp. Ta giúp ngươi nữa. Mau , đừng quấy rầy ta uống rượu!!!

      Khương Hi Tuyết bóp trán, khuôn mặt tràn đầy bất đắc dĩ. Nàng sao lại biết lão ngoan đồng này bắt đầu giở trò chứ. Chắc chắn là muốn kiếm thêm rượu từ nàng rồi.

      - Tiền bối, ta nguyện ý tặng người thêm 10 vò Hồng Nhi tửu thượng hạng nữa. Mong người giúp đỡ.

      Tửu Quỷ Lão Nhân thấy mục đích đạt được híp mắt cười ha hả:

      - Được được. Ngươi muốn nhờ ta làm cái gì. Tửu Quỷ Lão Nhân ta chắc chắc hết lòng giúp đỡ.

      Mai Nhi đứng sau da mặt khỏi giật giật. Lão già này, da mặt cũng quá dày . Lại trộm liếc về phía Vương phi, thấy nàng vẫn rất bình thường, miệng vẫn giữ nguyên nụ cười lịch , trong lòng càng thêm sùng bái vô hạn. Định lực của Vương phi đúng là rất tốt!!!Chỉ là nàng đâu biết, Khương Hi Tuyết mặc dù mặt ngoài bình tĩnh, nhưng trong lòng thầm thăm hỏi mười tám đời tổ tông của Tửu Quỷ Lão Nhân vô cùng cẩn thận.

      - Tiền bối, ta muốn người giúp ta rèn hai thanh chuỷ thủ sắc bén và thanh nhuyễn kiếm, được chứ?

      Tửu Quỷ Lão Nhân trầm ngâm hồi lâu, sau đó lộ ra vẻ mặt gian trá, :

      - Tiểu tử thúi, tại trong kia ta có khối ngàn năm Huyền Thiết, khối Hàn Thiết cùng khối Tinh Thần Thiết. Nếu ngươi đồng ý cấp ta 100 vò Hồng Nhi tửu thượng hạng, ta liền đem ba thứ kia ra làm kiếm và chuỷ thủ cho ngươi, thế nào?

      Khương Hi Tuyết vừa nghe được lập tức hét toáng lên:

      - Mắc như vậy, ngươi ăn cướp à!!!
      vò Hồng Nhi tửu thượng hạng có giá 1000 lượng bạc. Vậy trăm vò chẳng phải là tương đương với mười vạn lượng bạc rồi sao!!! Chưa hôm nay mua mười vò cũng tốn hết vạn lượng rồi. Tất cả tài sản của nàng cộng lại cũng chỉ khoảng ba mươi lăm vạn lượng mà thôi. Vậy mà lão già này mở miệng ra là ngốn hết phần ba tài sản của nàng. Đúng là đáng giận mà!!!

      Tửu Quỷ Lão Nhân thấy nàng nổi cáu mặt tràn đầy khinh bỉ, khịt mũi :

      - Tiểu tử thúi, ba thứ kim loại kia giá trị tuyệt đối hơn xa trăm vò Hồng Nhi tửu. Nếu phải ta thấy ngươi thuận mắt ta còn lâu mới lấy ra.

      Khương Hi Tuyết chịu yếu thế, trừng mắt nhìn Tửu Quỷ Lão Nhân, bộ dạng như cừu nhân gặp mặt, chết ngừng.

      - trăm vò quá đắt, ta thấy sáu mươi vò là đủ rồi.

      Tửu Quỷ Lão Nhân tức đến râu tóc dựng ngược lên, hét lớn:

      - được. Ít nhất cũng phải chín mươi lăm vò.

      Cả hai ngừng tranh cãi trả giá, cuối cùng ấn định giá là tám mươi vò. Ba ngày sau tới giao hàng.

      Nếu như các nhân sĩ võ lâm mà biết được Khương Hi Tuyết dùng tám mươi vò Hồng Nhi tửu để mua được vũ khí làm từ Thiên niên Huyền Thiết, Hàn Thiết và Tinh Thần Thiết do chính tay Tửu Quỷ Lão Nhân rèn tức đến hộc máu mất thôi. Chưa đến việc do Tửu Quỷ Lão Nhân rèn, riêng ba thứ kim loại kia có giá trị liên thành rồi. Nàng đúng là chiếm được tiện nghi mà còn biết!!!

    3. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :