1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Huyết Sắc Yêu Đồng - Nặc Nặc Bảo Bối (93) [đã DROP]

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
  • Trạng thái chủ đề:
    Không mở trả lời sau này.
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 40: Gả cho Duẫn Hữu Phàm

      Bên trong thành đô Thanh Tố quốc, Duẫn Hữu Phàm bước nhanh hướng đại môn phủ tướng quân tới, rất muốn tìm Tịch nhi, vốn cho rằng có thể quên nàng, ít nhất cũng nghĩ tới nàng, dù sao nàng thành gia thất.

      Nhưng khong thể khống chế được con tim của mình, ngày ngày đều suy nghĩ, có lúc nào nhớ tới Tịch nhi, nhất lúc nghe nàng đến Lâm Nguyệt quốc gặp phải hoả hoạn, dung mạo bị phá hủy, hận được lập tức bay đến bên cạnh nàng. thể chịu được, vốn cho là có thể nghe lời của mẫu thân, vì người bên cạnh, từ từ quên lãng Tịch nhi, nhưng chuyện lại cứ đảo ngược, căn bản thể quên được nàng, chỉ có càng ngày càng thêm nhung nhớ.

      Hoàng thượng hạ chỉ muốn đem Thanh Nguyệt công chúa gả cho , nhưng trong lòng của chỉ có duy nhất Tịch nhi, chút cũng muốn cưới Lam Thanh Nguyệt, chỉ muốn cưới Tịch nhi, chỉ sợ nàng bây giờ gả cho người khác.

      Nghĩ đến Lam Tịch Nguyệt, Duẫn Hữu Phàm trong lòng khỏi căng thẳng, bây giờ cơ hồ tất cả mọi người đều biết Tịch Nguyệt công chúa dung mạo bị hủy mà bị Lâm Nguyệt quốc Thái tử vứt bỏ, đem nàng giao cho Kỳ Vương An Kỳ Lạc. An Kỳ Lạc lãnh khốc vô tình, lại là ác ma chuyển kiếp, làm sao có thể đối tốt với Tịch nhi? Tịch nhi bây giờ nhất định nhận rất nhiều ủy khuất, muốn cứu nàng, bất kể phát sinh chuyện gì, cho dù dung mạo bị hủy sao, chỉ cần Tịch nhi ở bên cạnh , cho dù làm như vậy là kháng chỉ cũng muốn làm.

      Lúc Duẫn Hữu Phàm sắp sửa tới cửa, đột nhiên ở trước mặt xuất người, trưởng công chúa nghiêm mặt, nhìn trong mắt hài nhi có nhàn nhạt tia thất vọng, mở miệng hỏi: “Phàm nhi, ngươi muốn đâu?” Duẫn Hữu Phàm trong mắt xuất tia giãy dụa, nhìn trưởng công chúa : “Mẫu thân, nên ngăn ta, ta bây giờ muốn tìm Tịch nhi, ta thích Thanh Nguyệt công chúa, càng cưới nàng!”

      “Câm miệng, Phàm nhi, ngươi biết ngươi bây giờ cái gì sao? Ngươi có biết ngươi làm như vậy làm cái phủ tướng quân này cũng sa vào tình cảnh kháng chỉ bất tuân? Làm sao ngươi có thể vì người như Lam Tịch Nguyệt mà làm ra chuyện đại nghịch bất đạo?”

      Vẻ thất vọng trong mắt Trưởng công chúa càng tăng thêm, lại càng chán ghét Lam Tịch Nguyệt. Trong mắt Duẫn Hữu Phàm xuất vẻ thống khổ, cũng biết nên làm như vậy, nhưng chỉ cần nghĩ đến Tịch nhi bây giờ chịu khổ ở Lâm Nguyệt quốc, nhịn được nữa muốn lập tức gặp được nàng, sau đó mang theo nàng rời xa cái chỗ đó.
      Nhắm hai mắt lại chặt rồi mở ra lần nữa, vẫn là khuôn mặt thống khổ, nhìn trưởng công chúa : “Mẫu thân, xin người tha thứ, ta rất lo lắng cho Tịch nhi, xin người để cho ta tìm nàng được ?”

      Trưởng công chúa mặt thần sắc có chút lay động, nhìn hài tử của mình thống khổ như vậy, bậc mẫu thân đương nhiên trong lòng cũng dễ chịu, nhưng bây giờ nếu để cho rời Thanh Tố quốc đến Lâm Nguyệt quốc tìm Lam Tịch Nguyệt tuyệt đối là chuyện thể nào. Quyết tâm cứng rắn, nhìn Duẫn Hữu Phàm kiên quyết : “ được, hôn chính là hai ngày sau, nếu như ngươi bây giờ tìm Lam Tịch Nguyệt, hôn sắp đến tính thế nào? Đến lúc đó ngươi để cho hoàng thất cùng phủ tướng quân đối mặt với cả sảnh đường tân khách như thế nào? Nhất là Thanh nhi, trong lòng của nàng cảm thấy ra sao? Ngươi thể làm như vậy, Phàm nhi!”

      Nghe vậy, Duẫn Hữu Phàm gầm : “Ta căn bản là thích nàng, cũng muốn cưới nàng, tại sao các ngươi muốn ép ta? Ta tại sao phải suy nghĩ đến cảm thụ của nàng? Ta chỉ Tịch nhi, cũng chỉ muốn lấy Tịch nhi làm nương tử! Cho dù nàng bây giờ gả cho người khác, ta cũng muốn đoạt nàng lại, nàng vốn chính là của ta!”

      “Ba!” bạt tai vang dội ở mặt Duẫn Hữu Phàm, Đại tướng quân biết lúc nào đứng ở bên cạnh , có chút sững sờ nhìn bàn tay của mình, nhưng ngay sau đó thần sắc khôi phục bình thường, khuôn mặt thất vọng nhìn nhi tử : “Ngươi sao ra những lời như vậy, Tịch Nguyệt công chúa đến Lâm Nguyệt quốc, trở thành Lâm Nguyệt quốc Kỳ Vương phi, ngươi làm như vậy là muốn hai nước chiến loạn, lại càng muốn đem Tịch Nguyệt công chúa sa vào tình cảnh bất trinh khiết!”

      Trưởng công chúa khẩn trương vọt tới bên cạnh Duẫn Hữu Phàm, đưa tay xoa gương mặt , đau lòng nhìn khối sưng đỏ mặt nhưng vẫn : “Phàm nhi, ngươi nên trách phụ thân ngươi, làm như vậy cũng là vạn bất đắc dĩ, Tịch Nguyệt công chúa bây giờ thân phận giống ngày xưa, còn là Thanh Tố quốc công chúa, lại đến Lâm Nguyệt quốc làm Kỳ Vương phi, làm sao ngươi còn có thể ra lời đại nghịch bất đạo như vậy? Mặt có đau hay ? Bây giờ hãy cùng mẫu thân trở về phòng , mẫu thân giúp ngươi xoa chút thuốc!”

      Vừa vừa lôi kéo Duẫn Hữu Phàm trở về phòng, nhưng Duẫn Hữu Phàm tránh khỏi tay nàng, bàn tay nắm chặt thành quyền, khuôn mặt thống khổ : “ cần, chính ta tự trở về!” xong, nhìn cũng có nhìn cái, xoay người hướng gian phòng của mình, từ tận đáy lòng kiên định : Tịch nhi, nàng yên tâm, ta nhất định đem nàng cứu về!

      Trong Lâm Nguyệt quốc Kỳ Vương phủ, Lam Tịch Nguyệt ngửa mặt nằm ở nóc nhà lẳng lặng nhìn sao trời, ánh mắt có chút mê ly. Từ từ đưa tay, năm ngón tay xòe ra chắn trước mắt mình, muốn từ khe hở trông ra thấy những vì tinh tú, tay vừa đưa đột nhiên bị cái tay khác bắt được.

      Quay đầu nhìn, biết từ lúc nào An Kỳ Lạc cũng tới nóc nhà, nhàn nhạt hỏi: “Làm sao ngươi cũng đến đây?” Đem tay nàng cầm trong lòng bàn tay, cũng theo bên cạnh nàng nằm xuống, nhìn lên bầu trời sao lẩm bẩm : “Chẳng lẽ cũng chỉ hứa tới nơi này sao?”
      Hừ lạnh tiếng, lại tựa đầu mái nhà, tiếp tục ngắm bầu trời đầy sao. An Kỳ Lạc nghiêng mình, lẳng lặng nhìn nghiêng mặt Lam Tịch Nguyệt, khóe môi nhếch lên nụ cười thản nhiên, còn có tí đau lòng, tay tự chủ được bao phủ lên gương mặt của nàng, : “Tịch nhi, ngươi hôm nay giống như rất vui”.

      Sửng sốt chút, nhưng ngay sau đó lắc đầu, quay mặt nhìn , nhàn nhạt : “ có, cả kinh thành này đâu phải mỗi ta như vậy sao?” Tay đột nhiên nặng nề hạ xuống mặt Lam Tịch Nguyệt, nhìn thấy nàng đau trừng cả mắt lên, trong mắt lên tia đau lòng, trong lòng có chút ít hối hận. Mới vừa rồi xuống tay có phải quá nặng hay ? Giúp nàng xoa xoa gương mặt, lầm bầm : “ ràng bộ dạng rất vui, hết lần này tới lần khác còn mạnh miệng”.

      Lam Tịch Nguyệt từ nóc nhà ngồi dậy, xoay người sang chỗ khác hung hăng theo dõi , trong mắt hàn quang lóe lên : “Ngươi chán sống rồi phải ? Dám bóp mặt của ta!” Hơn nữa lại bóp nặng như vậy. An Kỳ Lạc nhịn được co rúm lại chút, ủy khuất lầm bầm: “Ai bảo ngươi mạnh miệng? Ta chỉ là muốn biết chút ngươi tại sao vui mà thôi, dùng bộ dạng như vậy nhìn chằm chằm ta sao?”

      Được lát, Lam Tịch Nguyệt mới dời tầm mắt, tiếp tục ngắm bầu trời lẩm bẩm : “ ra cũng có việc gì, lát nữa tốt thôi”. Thần sắc vui mừng, nàng như vậy có phải nguyện ý đem chuyện cho nghe rồi sao? Nghĩ tới đây, An Kỳ Lạc vội vàng tiến tới bên cạnh Lam Tịch Nguyệt hỏi: “Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?” Lam Tịch Nguyệt lần nữa nằm trở lại nóc nhà, nhìn sao hỏi: “An Kỳ Lạc, ngươi có bằng hữu sao?”

      An Kỳ Lạc sửng sốt chút, ánh mắt có chút ảm đạm, lắc đầu : “ có”.
      “Vậy cũng có thể ta so sánh với ngươi may mắn hơn chút, ta có người bạn, chúng ta từ cùng nhau lớn lên, vẫn đối với ta rất tốt”.
      An Kỳ Lạc trong mắt xuất nhàn nhạt toan tính, chẳng qua Lam Tịch Nguyệt thấy, tiếp tục : “Nhưng sắp phải thành thân, mà tân nương chính là Hoàng hậu nữ nhi, Lam Thanh Nguyệt”.

      An Kỳ Lạc quay đầu nhìn nàng, Lam Thanh Nguyệt? Hoàng hậu nữ nhi? Bên tai vừa vang lên lời của Ti Đồ Triệt, Hoàng hậu là hung thủ sát hại mẫu thân nàng, nếu là như vậy, đối với nàng mà , bằng hữu duy nhất sắp kết hôn với nữ nhi của cừu nhân nàng. Khẽ nhăn lông mày, mặt tràn đầy đau lòng nhìn nàng, tay vỗ về gương mặt, ôn nhu : “Cho nên ngươi vui à?”

      “Hoàng hậu giết mẫu thân ta, ta nhất định bỏ qua”.
      “Cho nên, nếu như cưới nữ nhi của Hoàng hậu, đợi đến có ngày ngươi muốn đối phó Hoàng hậu, chừng giúp đỡ Hoàng hậu, làm khó ngươi?” Lam Tịch Nguyệt khẽ lắc đầu, nhàn nhạt : “Ta chỉ tiếc nuối nhưng ta bị làm khó, bởi vì Hoàng hậu giết mẫu thân ta, ta vì bất luận kẻ nào hoặc chuyện gì mà bỏ qua cho Hoàng hậu, nếu như đến lúc đó phải giúp Hoàng hậu, ta xem là người cản đường ta”.

      An Kỳ Lạc ở bên cạnh nàng nằm xuống, cùng nhau nhìn tinh tú, đưa tay đem bàn tay bé của nàng nắm trong lòng bàn tay, : “Ta giúp ngươi”. Sửng sốt chút, Lam Tịch Nguyệt quay đầu nhìn An Kỳ Lạc nghiêng mặt, khóe miệng nhếch, lạnh nhạt cười : “Được!”

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 41: Ngọc tỷ đến nơi về đến chốn

      Lam Tịch Nguyệt ngồi bên trong thư phòng của An Kỳ Lạc, tay cầm ngọc tỷ trộm ra từ trong hoàng cung, cũng là ngọc tỷ mà An Nhâm Kình tìm kiếm khắp nơi đến sắp phát điên.
      Nàng mắt lạnh liếc bên cạnh An Kỳ Lạc cái, nhàn nhạt : “Ngươi tính toán xử trí vật này như thế nào? Nếu vẫn giấu ở trong Vương phủ có ngày đột nhiên quan binh tới lục soát hay đâu!”

      An Kỳ Lạc lười nhác ngồi ở bên cạnh, khuôn mặt ôn nhu nhìn Lam Tịch Nguyệt, lẳng lặng nghe lời của nàng, cười : “ nương tại hạ phải làm gì đây? Tại hạ nguyện ý nghe lời!”
      Lam Tịch Nguyệt giật hạ khóe miệng, ném ngọc tỷ đến người , lạnh giọng : “Vật này do ngươi trộm ra, cho dù bị tra ra được cũng có nửa điểm quan hệ với ta!”
      “Làm sao có quan hệ? Chúng ta bây giờ là phu thê!”

      Lam Tịch Nguyệt nhàn nhạt liếc cái, sau đó ác độc : “Phu thê cũng như chim rừng thôi, tai họa đến phải tự mình bay ! Những lời này chẳng lẽ ngươi chưa từng nghe qua sao?”
      An Kỳ Lạc nghẹn chút, khuôn mặt ủy khuất nhìn Lam Tịch Nguyệt, đáng thương : “Nương tử, ngươi ác tâm!”
      Lam Tịch Nguyệt cầm chén ở bàn chậm rãi nhấp ngụm trà, nhàn nhạt : “Quyết tâm? Ta đây , căn bản là chút cũng do dự”

      An Kỳ Lạc tiến tới trước mặt Lam Tịch Nguyệt, cúi đầu ngưng đọng nhìn ánh mắt của nàng, khuôn mặt ủy khuất hỏi: “Nếu quả xảy ra chuyện gì, ngươi có nhẫn tâm vứt bỏ ta?”
      Lam Tịch Nguyệt chút do dự gật đầu : “Nếu làm gì? Cùng ngươi chịu tội à? Ngươi cho rằng ta ngu như vậy sao?”

      Đưa tay giữ lấy mặt của nàng, khiến nàng phải nhìn thẳng vào mắt , trong mắt xuất thần sắc kiên định, còn mơ hồ chút sợ hãi cùng bối rối, nghiêm túc hỏi lần nữa: “Ngươi ? Nếu như, xảy ra chuyện gì hay, ngươi vứt bỏ ta sao?” dời , xoay người từ ghế đứng lên, hướng cửa thư phòng tới, chỉ nhàn nhạt : “Ta cũng biết, do tâm tình lúc đó mà quyết định có nên bỏ mặc ngươi hay !”

      Lắc mình chắn trước mặt nàng, An Kỳ Lạc vẻ mặt bất mãn lầm bầm : “Muốn thế nào ngươi mới có thể chú ý đến ta? Tâm tình tốt ư? Phải làm thế nào mới khiến tâm tình của ngươi tốt hơn?”

      Lam Tịch Nguyệt sửng sốt chút, cúi đầu xuống để cho nhìn mặt nàng, hình như nàng suy tư cái gì, nhưng ra bởi vì nàng cho thấy gần đây mặt nàng thỉnh thoảng lại xuất nụ cười. Ngẩng đầu lên lần nữa, mặt là biểu trong trẻo lạnh lùng, nhàn nhạt : “Cái này ta làm sao biết? Hỏi ngươi, ngươi cũng biết !”
      “Ta biết!”
      “Ách?”

      “Ta biết ta lúc nào rất vui vẻ, làm thế nào để cho tâm tình của mình rất tốt”.
      “Ách?”
      “Chỉ cần cho chúng ta ở chung chỗ, tâm tình ta rất tốt, rất vui vẻ. Cho nên, ta để cho ngươi có cơ hội rời ”.
      Đầu Lam Tịch Nguyệt thoáng cái chuyển rối loạn, nhìn có chút sững sờ, trong lòng kiềm chế được rung động. lúc, khóe miệng khẽ giơ lên, nhìn : “Ta bây giờ rất vui vẻ!”

      “Ách?”
      Lúc này đổi lại là An Kỳ Lạc , làm sao đột nhiên tâm tình nàng tốt chứ? Lam Tịch Nguyệt kiễng mũi chân nhàng chạm phớt qua đôi môi ở gương mặt cái, tiếp theo chuyển qua bên tai tiếng: “Cám ơn ngươi!”
      Đột nhiên sau đó nàng xoay người rời thư phòng, An Kỳ Lạc khuôn mặt đỏ bừng cả lên, chỉ ngây ngốc đứng đó, tim đập rộn ràng, lòng bàn tay đổ mồ hôi. lúc sau mới kịp phản ứng, xoay người nhìn bóng lưng Lam Tịch Nguyệt nhanh chóng biến mất trong phạm vi tầm mắt , miệng ngây ngô cười cười toe toét.

      Giờ phút này, chẳng còn nửa điểm của Dạ Thánh môn chủ lạnh lùng hay Kỳ Vương gia hờ hững? Cho dù trong mắt huyết sắc tiên diễm khác thường nhưng có chút nào lãnh, khặc khí dữ dội. Phía sau xuất bóng người, nhìn vẻ mặt cười khúc khích của An Kỳ Lạc có chút khó hiểu ngoài ý muốn, lại đem tầm mắt chuyển dời đến bóng lưng mơ hồ nơi xa kia, phủ phục cúi đầu, hướng An Kỳ Lạc thanh cung kính: “Chủ tử, ngài tìm thuộc hạ đến có gì cần phân phó?”

      Thần sắc An Kỳ Lạc chỉ trong nháy mắt lập tức liền từ nụ cười đầy mặt biến thành lạnh lùng vô tình, xoay người sang chỗ khác nhìn người đứng ở phía sau - Duệ, chỉ xuống ngọc tỷ bàn kia, lạnh giọng : “Ngươi đem ngọc tỷ đưa đến phủ Thái tử, hơn nữa tung tin đồn Thái tử chiêu mộ cao thủ trộm được ngọc tỷ từ trong hoàng cung ra ngoài, mục đích muốn có thể danh chính ngôn thuận soán vị đoạt quyền!”
      “Dạ!”

      Duệ lấy ngọc tỷ bàn để trong lồng ngực đứng đó chần chừ chưa : “Chủ tử còn có phân phó gì khác sao?”
      An Kỳ Lạc trong mắt hàn quang lóe lên, tới trước bàn đọc sách ngồi xuống, lạnh như băng: “Nhớ giấu kỹ chút, phải để cho Thái tử mới tìm liền tìm thấy”.
      “Dạ!”

      An Kỳ Lạc tay bưng cái chén lên, nhàng mà chuyển động, trong mắt lên chút sát ý hỏi: “Thác Dã Hoành thế nào? tại sao muốn mưu sát phu nhân ?”

      Duệ mặt chút thay đổi đứng ở trước mặt An Kỳ Lạc hồi đáp: “ đường từ Thanh Tố quốc đến Lâm Nguyệt quốc, từng có ý đồ bất chính với phu nhân, nghĩ tới chẳng những thành công, ngược lại còn bị phu nhân dùng chủy thủ kề cổ, thậm chí còn quẹt làm bị thương cổ . cam lòng, cảm thấy hành động của phu nhân vũ nhục rất nhiều, nhất thời tức khi nghĩ cách muốn trả thù cho nên bày ra đại hỏa, vốn là muốn thiêu chết phu nhân, phu nhân mạng lớn chết nhưng cũng bị bị phá huỷ dung mạo. coi như có thể dịu cơn tức giận, cho răng bộ dạng này của phu nhân so với việc giết nàng làm cho còn thỏa mãn hơn!”

      “Là sao?” An Kỳ Lạc nhàng nhắm hai mắt lại, mặt căng thẳng, cho dù là nhắm mắt nhưng người vẫn phát ra sát khí ngay cả Duệ cũng khỏi có chút lay động.
      May mà có thêm chuyện gì nữa, lúc An Kỳ Lạc mở mắt lần nữa sát khí người biến mất, cũng ngẩng đầu nhìn Duệ cái, giọng băng hàn vân đạm phong khinh: “Phế võ công của , bẻ gãy tay chân, hủy dung mạo, ta còn muốn cho đời này cũng thể mở miệng chuyện, sau đó đuổi về Thác Dã phủ”. Duệ nghe vậy mặt vẫn chút thay đổi, hướng An Kỳ Lạc khom người :
      “Dạ!”
      “Cứ như vậy, ngươi làm việc !”
      “Thuộc hạ cáo lui!” Duệ biến mất ở trong thư phòng mà An Kỳ Lạc vẫn duy trì tư thế ngồi ở trước bàn đọc sách, thần sắc mặt hơi nhu hòa chút, hình như nghĩ tới điều gì khiến cho rất vui vẻ. lúc sau, từ ghế đứng lên, xoay người rời thư phòng, hướng phòng ngủ ở hậu viện tới.

      Việc cần phải làm căn bản làm tốt, vậy bây giờ có thể theo nương tử! Đêm đó Thác Dã Hoành bị hành hạ đến hoàn toàn thay đổi, trở lại quý phủ của mình cũng hù ngã bao nhiêu người, bây giờ trở thành phế nhân đối với bất kỳ người nào cũng có chút hữu dụng.

      Ngày thứ hai, khắp mọi nẻo đường mọi người truyền tai nhau: ngọc tỷ của Hoàng đế bị trộm, mà thực tế là bị Thác Dã Hoành đánh cắp, sau lưng kẻ chủ mưu chính là Thái tử điện hạ. Chẳng qua Thái tử điện hạ sau khi lấy được đồ mình muốn, để tránh phức tạp nghĩ cách giết người diệt khẩu với Thác Dã Hoành nhưng Thác Dã Hoành mạng lớn chết chỉ biến thành tên phế nhân. Lời đồn đại ngọc tỷ của Hoàng thượng bị mất trộm chính là do Thái tử điện hạ đứng đằng sau, rất có thể vẫn còn giấu ở trong phủ Thái tử, nếu chỗ nguy hiểm nhất chính là chỗ an toàn nhất, đây chính là đạo lý này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 42: Ngọc tỷ trong phủ Thái tử

      An Cẩn Mặc khuôn mặt trầm ngồi bên trong thư phòng, ở cổ đại thư phòng chính là nơi yên tĩnh nhất, có thể bình tâm suy nghĩ hoặc trù tính chuyện gì đó.
      Toàn bộ tin đồn bên ngoài đều đến tai , trong mắt tràn đầy lo lắng, rốt cuộc tên đáng chết nào nghĩ ra tin đồn hãm hại ? căn bản làm chuyện đó sao lại có tin đồn như thế truyền ra? Chết tiệt, nhất định có người thao túng phía sau, muốn sa vào tình cảnh bất nghĩa bất trung.
      Phía ngoài truyền ra tin đồn như vậy, khó bảo đảm truyền tới tai phụ hoàng, phụ hoàng vì chuyện mất ngọc tỷ mà hao tổn tâm trí rất nhiều, nếu như nghe được tin đồn kia, cho dù trong lòng cảm thấy thể nào làm cái chuyện đó cũng thể hoài nghi chút.

      Nếu ngay cả lời đồn thổi cũng tung ra tốt như vậy, tên đó có thể còn có dụng ý khác, chừng sắp đặt kế hoạch. được, thể ngồi yên ở chỗ này chờ chết, nếu phụ hoàng hoài nghi phái người đến phủ thái tử lục soát, nếu như hết thảy đều là kế hoạch của người kia, ngọc tỷ có phải ở trong phủ Thái tử hay ? Nghĩ đến khả năng này, An Cẩn Mặc thình lình toàn thân toát mồ hôi lạnh, đứng lên bắt đầu tìm kiếm trước hết ở trong thư phòng.

      Bất kể thế nào, mặc dù trộm ngọc tỷ nhưng vạn nhất có người muốn hãm hại mà đem ngọc tỷ trộm được đặt trong phủ Thái tử, đến lúc đó lâm vào tình cảnh cho dù có trăm ngàn cái miệng cũng sợ tình!

      An Cẩn Mặc tìm hồi lâu, cả thư phòng gần như bị lật tung vậy mà vẫn thấy bóng dáng ngọc tỷ đâu, nhướn mày lẩm bẩm: “Chẳng lẽ ngọc tỷ ở chỗ này?” Nếu người kia đem ngọc tỷ bỏ trong thư phòng của , vậy giấu ở chỗ nào? Lúc phụ hoàng tới lục soát phủ mà tìm thấy ngọc tỷ làm sao? tìm thấy trong thư phòng nhất định phải tìm chỗ khác, chẳng qua phủ Thái tử rộng lớn như vậy hăn biết tìm ở đâu?
      Lần đầu tiên, An Cẩn Mặc cảm thấy nên xây phủ Thái tử bao la bát ngát đến như vậy.

      Phủ Thái tử so với kiến thức về cổ đại trước đây của Lam Tịch Nguyệt có chút bất đồng, Thái tử nhất định phải ở trong hoàng cung. Cho dù là Thái tử cũng giống như các hoàng tử khác nhưng sau khi trưởng thành nhất định phải rời cung ra ngoài ở, chỉ là chỗ ở của Thái tử gọi là phủ Thái tử, còn phủ hoàng tử khác gọi là Vương phủ. Lam Tịch Nguyệt cải nam trang cùng An Kỳ Lạc xuất góc bí mật trong phủ Thái tử, nhìn cả phủ náo loạn quay đầu phía An Kỳ Lạc khiêu mi hỏi: “Đây chính là trò hay mà ngươi muốn ta đến xem?”
      An Kỳ Lạc nhún vai ra vẻ vô tội : “Có vấn đề gì sao? Chẳng lẽ ngươi cảm thấy nhìn phủ Thái tử rối loạn là chuyện rất thú vị sao?”

      Lam Tịch Nguyệt lần nữa chuyển hướng nhìn phía đám người nháo nhác nhàn nhạt : “ phải ngươi để ngọc tỷ trong phủ Thái tử chứ?”
      “Dĩ nhiên, nếu làm sao diễn được trò hay?”

      “Diễn trò hay?” Lam Tịch Nguyệt giật hạ khóe miệng, lát nữa hẳn Hoàng thượng phái người xuất ở phủ Thái tử sao, cho dù Hoàng thượng tin tưởng Thái tử, nhưng đối với lời đồn đại, nhất là khi tìm lâu như vậy cũng tìm được ngọc tỷ lại bỗng xuất tin đồn, nhất định hoài nghi, tự nhiên, cũng biết hành động tương ứng là gì. Chẳng qua là An Kỳ Lạc hình như tính sai, sau hai canh giờ sục sạo tìm kiếm rốt cuộc gã thị vệ tìm được ngọc tỷ tấm bảng ở cửa thư phòng

      Khi đem ngọc tỷ giao cho An Cẩn Mặc, An Cẩn Mặc thất kinh đồng thời cũng khỏi thở phào nhỏm, kinh hãi nghĩ ngọc tỷ ở trong phủ của mình, hơi chút yên lòng bởi vì mình tìm được, nếu so với việc cấm vệ quân do phụ hoàng phái tới tìm ra quả tốt hơn rất nhiều. Lam Tịch Nguyệt có chút táo bạo nhìn An Kỳ Lạc : “Bây giờ chân tướng lộ? Nhanh như vậy bị tìm ra, ngươi còn muốn xem kịch hay thế nào?”
      An Kỳ Lạc tựa hồ căn bản nghe được lời của Lam Tịch Nguyệt cũng thấy An Cẩn Mặc cầm tay ngọc tỷ kia, vẫn cười : “ nghĩ bọn họ mất thời gian lâu như vậy mới tìm được, vốn cho là nếu đặt ở nơi đó, tối đa cũng cần đến hai canh giờ!”

      Lam Tịch Nguyệt giải thích được nhíu hạ mi nhìn An Kỳ Lạc hỏi: “Lời này của ngươi là có ý gì? Chẳng lẽ ngươi là cố ý để cho bọn họ tìm được? Tại sao?” Nếu An Cẩn Mặc tìm thấy, có thể ngọc tỷ là do thiên tân vạn khổ tìm trở về, chắc chắn Hoàng thượng tin tưởng , hơn nữa thêm vài lời hoa ngôn xảo ngữ chẳng phải lời đồn đại cũng tự nhiên sụp đổ.

      An Kỳ Lạc đưa tay ôm vòng eo nhắn của Lam Tịch Nguyệt, ở bên tai nàng : “Đứng ở chỗ này nhìn bọn họ tìm ngọc tỷ lâu như vậy, tại tìm thấy, chúng ta cũng cần tiếp tục đứng đây, về Vương phủ trước , tình tiếp theo chúng ta chỉ cần muốn xem là xem được”

      An Kỳ Lạc cười đến hiểm, thậm chí ngay cả Lam Tịch Nguyệt cũng nhịn được, cảm giác sau lưng trận lạnh lẽo, gật đầu cái, sau đó An Kỳ Lạc liền mang theo nàng biến mất ở phủ Thái tử, hướng Kỳ Vương phủ bay vút . Bên trong hoàng cung, An Nhâm Kình ngồi trong ngự thư phòng cùng mấy vị đại thần tâm phúc bàn bạc cái gì đó, tất nhiên là biết tin đồn bên ngoài về chuyện Thái tử mua chuộc Thác Dã Hoành trộm lấy ngọc tỷ.

      Trong đó có mấy vị đại thần đến Thác Dã quý phủ kiểm tra rồi, Thác Dã Hoành quả trở thành phế nhân. cũng thể , tay chân bị phế, cho dù có lời muốn cùng bọn họ cũng tìm được phương thức để trao đổi. An Nhâm Kình ngồi ngay ngắn ở ghế rồng, nhìn phía dưới mấy vị đại thần, trầm giọng hỏi: “Tình hình của Thác Dã Hoành bết bát như thế sao? Mặt mũi bị hủy, tay chân bị phế, thậm chí ngay cả chuyện cũng thể .”

      Thừa tướng tiến lên, hướng An Nhâm Kình hành lễ : “Bẩm Hoàng thượng, vi thần cũng đến Thác Dã quý phủ gặp qua Thác Dã đại nhân, là như vậy. Người làm ra loại chuyện này quả thực mất hết nhân tính, sợ rằng chỉ có ác ma mới có thể làm!”

      sai, Hoàng thượng, Thác Dã đại nhân bây giờ hết sức bi đát, các đại phu , chỉ sợ cũng chịu được quá mấy ngày!” bên cạnh An Nhâm Kình có vị tên gọi Trần Tiến mưu thần đứng ra . Hiển nhiên là tình hình của Thác Dã Hoành tương đối đáng ngại. Thác Dã Hoành cũng phải là quan lại chân chính đích thực của Lâm Nguyệt quốc chẳng qua là mưu thần bên cạnh Hoàng đế, cũng bởi vì rất được Hoàng thượng tín nhiệm nên địa vị của mới có thể hết sức cao.

      nghĩ tới, mưu thần có hai như thế của Lâm Nguyệt quốc cũng sớm có ngày bị mưu hại, hơn nữa còn bị mưu hại rất thảm. Thừa tướng hướng An Nhâm Kình khom người : “Hoàng thượng, nếu phía ngoài truyền lời đồn đại như vậy, có nên đến phủ Thái tử thăm dò phen, nếu quả đúng như lời đồn Hoàng thượng cũng có thể sớm tìm được ngọc tỷ, nếu như lời đồn đại sai lầm, chúng ta làm như vậy cũng có thể coi như giúp Thái tử điện hạ rửa sạch tội danh, để cho lời đồn đại kia tự sụp đổ!”

      Nhưng Trần Tiến suy tư hạ giọng xuống, lại : “Hoàng thượng, cho dù lời đồn đại là , nếu chúng ta tìm được ngọc tỷ bị mất trộm ở trong phủ Thái tử, Thái tử điện hạ cũng hoàn toàn có thể phủ nhận chuyện này. Giả dụ như Thái tử mới tìm được ngọc tỷ, còn chưa kịp bẩm báo lên Hoàng thượng, lời đồn bên ngoài lan tràn như vậy đến lúc đó ngọc tỷ cùng Thái tử điện hạ có liên quan đến nhau, chúng ta thể gì hơn!”

      An Nhâm Kình trong mắt lên chút do dự, dù sao Thái tử cũng là hoàng tử sủng ái nhất, cho tới nay càng thêm tín nhiệm, muốn hoài nghi chuyện như vậy. Nhưng ngọc tỷ mất trộm là chuyện xã tắc đại , hơn nữa cũng tìm nhiều ngày như vậy mà chưa có tung tích, bây giờ vất vả mới có chút manh mối, về lý nên tận dụng, bất kể lời đồn đại là hay giả, hẳn cũng nên thử lần.

      Gật đầu cái, An Nhâm Kình : “Chuyện này trọng đại, chúng ta cần phải bàn bạc kỹ hơn. Về phần lời đồn đại kia, trẫm tin tưởng Thái tử nhất định cho chúng ta đáp án!” Thừa tướng có chút chần chừ nhìn An Nhâm Kình cái : “Hoàng thượng, nếu như chuyện này có liên quan đến Thái tử điện hạ chừng Thái tử điện hạ đem giấu ngọc tỷ chỗ khác trước lúc chúng ta đến đó”.
      “Đúng vậy Hoàng thượng, hoặc là cảm thấy chuyện bại lộ, để tránh rước họa vào thân, mang ngọc tỷ giao cho Hoàng thượng, rốt cục đem ngọc tỷ mất trộm tìm trở lại, bây giờ giao nộp cho Hoàng thượng.”

      Sắc mặt của An Nhâm Kình trầm xuống, An Cẩn Mặc dù sao cũng là hài tử của , nghe đại thần như vậy, cho dù bọn họ cũng chỉ suy luận theo tình hình nhưng trong lòng khó tránh khỏi có chỗ thoải mái. Mặt trầm lạnh giọng : “Nghe giọng điệu của các ngươi, có lẽ nhận định Thái tử cùng chuyện này có liên quan!”

      Thừa tướng cùng Trần Tiến cảm giác sai rồi, vội vàng nhất tề quỳ xuống đất, hướng An Nhâm Kình cúi rạp người : “Hoàng thượng thứ tội!”

      Lúc này, ngoài cửa thư phòng vang lên thanh : “Thái tử điện hạ, Hoàng thượng thương nghị chuyện quan trọng, hạ chỉ trong lúc này bất luận kẻ nào cũng được quấy rầy!”

      “Vô liêm sỉ, bổn Thái tử tìm vật mất trộm về, bây giờ giao nộp cho phụ hoàng, chẳng lẽ như vậy cũng thể để bổn Thái tử vào ngự thư phòng sao?” Bên trong ngự thư phòng ba người nghe vậy đều sửng sốt chút, Thừa tướng cùng Trần Tiến hai mặt nhìn nhau. Ngọc tỷ tìm được rồi? Vẫn do thái tử điện hạ tìm được, có phải trùng hợp? Bọn họ mới vừa về chuyện này, lập tức chuyện cứ như vậy xảy ra.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 43: Ngọc tỷ giả

      Sắc mặt của An Nhâm Kình ràng trầm xuống, hướng Trần Tiến lạnh lùng, Trần Tiến lập tức lĩnh mệnh hướng cửa ngự thư phòng ra ngoài, hướng người đứng ở ngoài- An Cẩn Mặc, hành lễ : “Ra mắt Thái tử điện hạ, Hoàng thượng mời ngài!”
      Đối với Trần Tiến, An Cẩn Mặc dám vênh váo tự đắc, dù sao cũng là trong những mưu thần đắc lực bên cạnh phụ hoàng, cho dù thân làThái tử cũng nhất định phải tôn trọng vài phần.

      An Cẩn Mặc hướng Trần Tiến gật đầu cái, coi như là đáp lễ, sau đó cất bước vào bên trong ngự thư phòng. Nhìn An Cẩn Mặc qua bên người, tay ôm cái hộp dùng gấm vóc bao quanh, trong mắt Trần Tiến thoáng thần sắc phức tạp, nếu như ngoài tình huống dự đoán, ở trong đó hẳn chính là ngọc tỷ.

      Thái tử vì sao vào lúc này trùng hợp tìm được ngọc tỷ? Chuyện này là có quá nhiều chỗ làm cho người ta phải suy nghĩ sâu xa! vào ngự thư phòng, An Cẩn Mặc hai tay cầm ngọc tỷ đưa tới trước mặt An Nhâm Kình, trong giọng mang theo mừng rỡ: “Phụ hoàng, nhi thần phụ sở thác, đem ngọc tỷ mất trộm tìm trở về!”

      An Nhâm Kình đưa tay nhận lấy ngọc tỷ, cẩn thận kiểm tra phen, trong mắt lên tia hàn quang, ánh mắt phức tạp nhìn An Cẩn Mặc cái, tiện tay đưa ngọc tỷ cho Thừa tướng : “Thừa tướng, ngươi xem chút, ngọc tỷ này có vấn đề gì hay !”
      Thừa tướng có hơi sửng sốt, cùng Trần Tiến liếc nhau cái, vội vàng đưa hai tay nhận lấy ngọc tỷ, vô cùng cẩn thận nghiên cứu, mà Trần Tiến cũng nhịn được tò mò hướng tầm mắt đặt cả vào ngọc tỷ trong tay Thừa tướng.

      Hoàng thượng như vậy là có ý gì? Chẳng lẽ phát ngọc tỷ có chỗ ổn sao? Nếu , Hoàng thượng tuyệt đối như vậy, cũng hành động như vậy! Thử hỏi Hoàng đế, làm sao có thể tùy tiện đem ngọc tỷ ột gã đại thần nghiên cứu? Chẳng phải coi như là bất kính với liệt tổ liệt tông cùng giang sơn xã tắc! Nghiên cứu ngọc tỷ trong tay, thần sắc mặt Thừa tướng càng ngày càng cổ quái, lúc sau cầm ngọc tỷ quỳ mặt đất, cúi rạp người hướng An Nhâm Kình : “Hoàng thượng thứ tội, vi thần cho là ngọc tỷ này cũng phải là ngọc tỷ , ngọc tỷ giả này dùng chất liệu gỗ tạo nên!”

      Nghe vậy, An Cẩn Mặc cả khuôn mặt tái dại, bước nhanh tới trước mặt Thừa tướng, xách ngọc tỷ từ mặt đất lên, tiến tới trước mặt quát: “Ngươi gì? Lời mới rồi ngươi lặp lại lần nữa xem!” “Điện hạ, ngọc tỷ này là giả!”

      Mặc dù An Cẩn Mặc giơ ngọc tỷ lên cảm thấy rất khó chịu, nhưng từ trước đến giờ Thừa tướng trung nghĩa căn cứ kết quả nghiên cứu thực tế ngọc tỷ này đúng là giả. Hình như là có cái gì đó từ trong đầu chợt lóe lên, nhanh đến mức làm cho An Cẩn Mặc cũng kịp nắm bắt được, yên lặng nhìn “ngọc tỷ”, trong mắt hàn quang lóe lên, bị trúng kế.

      chỉ nghĩ giả dụ phụ hoàng tới lục soát phủ Thái tử, nếu là từ trong phủ Thái tử tìm ra ngọc tỷ, vậy coi như có trăm ngàn lần há mồm cũng ràng được thực giấu ngọc tỷ. Nhưng nghĩ tới, người kia căn bản là chút cũng thèm để ý ngọc tỷ này có thể bị tìm thấy trong phủ Thái tử hay , mục đích thực của chính là muốn Thái tử đích thân đem ngọc tỷ giao cho phụ hoàng.

      Nghĩ tới đây, toàn thân đổ mồ hôi lạnh, ngọc tỷ giả, đem ngọc tỷ giả giao cho phụ hoàng, cho dù là đương kim Thái tử cũng giúp giữ được cái mạng này! Vội vàng quỳ đến trước mặt An Nhâm Kình, luôn miệng cầu xin tha thứ : “Phụ hoàng thứ tội, nhi thần cũng biết đây là ngọc tỷ giả…”
      “Đủ rồi!”

      An Nhâm Kình nhìn , muốn nghe tiếp, đích thân xuống, khuôn mặt thất vọng nhìn : “Trẫm nghĩ ngươi dám làm ra loại chuyện này, mua chuộc người trộm lấy ngọc tỷ còn sợ, bây giờ lại còn ngụy tạo ngọc tỷ giả, ngươi trong mắt còn coi trẫm tồn tại hay ?”
      “Phụ hoàng —— “

      An Cẩn Mặc mở to hai mắt, dám tin nhìn An Nhâm Kình, ý nghĩ đáng sợ xuất ở trong đầu , những lời này của phụ hoàng là có ý gì? Chẳng lẽ cho là ngọc tỷ này do làm giả sao?
      Mồ hôi lạnh từ trán An Cẩn Mặc rơi xuống, giọt mặt đất ướt nhẹp mảng, bò đến trước mặt An Nhâm Kình, bám gấu long bào : “Phụ hoàng, chẳng lẽ người cho là nhi thần làm sao? Làm sao có thể? Ta làm như vậy, phụ hoàng chẳng lẽ ngay cả người cũng tin ta sao?”

      An Nhâm Kình trong mắt xuất tia chần chờ, nhưng cuối cùng hừ lạnh tiếng, trầm giọng : “ phải là trẫm muốn tin tưởng ngươi, mà là việc ngươi làm vượt quá giới hạn, cho dù trẫm muốn tin cũng khó!”
      “Phụ hoàng, nhưng…”

      An Nhâm Kình nhịn được hướng phất phất tay : “Được rồi, ngươi muốn gì trẫm biết hết, cho nên cần , tại cái gì cũng có chỗ dùng.

      Ngươi mua chuộc Thác Dã Hoành trộm lấy ngọc tỷ, sau đó có ý đồ đối với Thác Dã Hoành giết người diệt khẩu, chẳng qua mạng lớn chết, nhưng là so sánh với chết còn bi thảm hơn, bản thân mình dù chuyện bại lộ rồi vẫn dễ dàng cam lòng, vất vả mới lấy được ngọc tỷ ra ngoài, cho nên ngụy tạo ngọc tỷ khác, muốn dùng cái này lừa dối trẫm. Hừ! Ngươi cho rằng loại tiểu xảo này có thể giấu diếm được trẫm sao?”

      An Cẩn Mặc luống cuống, phụ hoàng tại sao có thể như vậy? ràng làm gì cả, cũng bị oan uổng, túm long bào của An Nhâm Kình luôn miệng : “ phải, phụ hoàng, phải như thế! Nhi thần cũng là bị hãm hại, nhi thần cũng biết ngọc tỷ này tại sao lại ở trong phủ Thái tử, tuyệt đối có người muốn hãm hại nhi thần, cho nên bọn họ mới có thể đem ngọc tỷ bỏ vào trong phủ Thái tử, muốn dùng cái này hãm hại nhi thần. Phụ hoàng, ngài nhất định phải làm chủ cho nhi thần, nhi thần làm gì cả!”

      An Cẩn Mặc càng hoảng hốt càng loạn, ngọc tỷ xuất ở phủ Thái tử, chuyện này cho ra chắc có ai tin. Mà An Cẩn Mặc mới vừa rồi tuyệt đối cũng tìm được ngọc tỷ ở trong phủ Thái tử, ràng tìm được ngọc tỷ về, bây giờ đem ngọc tỷ trả lại cho Hoàng thượng.

      Nếu là tìm được về, vậy khẳng định phải là tìm được ở trong phủ Thái tử, vậy xem ra lời trước sau mâu thuẫn, độ tin cậy dĩ nhiên giảm xuống rất nhiều. Hơn thế, vốn là cũng thể nào tin được lời .

      Thừa tướng cùng Trần Tiến cúi đầu lẳng lặng đứng ở bên cạnh, lời nào, chuyện của Hoàng thượng cùng Thái tử điện hạ có thể chính là chuyện nhà của hoàng thất, hơn nữa còn liên quan đến thể diện hoàng gia, bọn họ làm thần tử nên nhiều lời, lắm chuyện ổn vạn nhất còn rước họa vào thân! Trong Kỳ vương phủ, Lam Tịch Nguyệt ngạc nhiên nhìn ngọc tỷ trong tay An Kỳ Lạc, ấp úng hỏi: “Chuyện gì xảy ra? Chẳng lẽ ngọc tỷ trong phủ Thái tử là giả? Ngọc tỷ chân chính vẫn ở tay của ngươi?”

      An Kỳ Lạc cười híp mắt khó mà thấy được bộ dạng khả ái nhìn Lam Tịch Nguyệt, cân nhắc ngọc tỷ trong tay : “Đó là đương nhiên, bất quá bây giờ ngọc tỷ giả sợ rằng đến tay của phụ hoàng, biết bọn họ có phát ra ngọc tỷ giả hay ? Nếu như bị phát , Thái tử điện hạ có thể phải gặp tai ương!” Lam Tịch Nguyệt tới trước mặt An Kỳ Lạc, cẩn thận nhìn ngọc tỷ : “Ngọc tỷ hôm qua nhìn thấy y hệt như vậy, trông y như đồ ”.
      Nhìn nụ cười gần ngay trước mắt, An Kỳ Lạc nhịn được thất thần, lăng lăng nhìn nàng lúc sau mới phát ra thanh: “Cái này ngươi cũng nhìn ra được?”
      “Ừ!”

      Lam Tịch Nguyệt lông mi nhàng mà phe phẩy, da thịt trơn bóng như ngọc, An Kỳ Lạc nhịn được đưa tay ra xoa xoa gương mặt nàng, lúc Lam Tịch Nguyệt còn ngây người nhàng lôi kéo nàng ngồi lên đùi , ôm nàng chặt để cho nàng đứng lên. Lam Tịch Nguyệt có chút khí cùng địa cực quay đầu nhìn An Kỳ Lạc, lạnh giọng : “Buông tay!”

      An Kỳ Lạc nửa điểm cũng có ý tứ muốn thả tay, ngược lại càng thêm dùng sức, sắc mặt có chút hồng lên, sau đó đột nhiên hôn lên đôi môi vô số lần khiến thất thần. Lam Tịch Nguyệt bỗng nhiên mở to hai mắt nhìn, làm sao đột nhiên lại hôn nàng rồi? phải ràng bị nàng hôn chút mặt cũng đỏ hồi lâu sao?

      Làm sao đột nhiên như vậy… Sau đó nàng nghĩ nổi nữa, vẻ mặt có chút hoảng hốt nhìn khuôn mặt đỏ sẫm màu, thiếu chút nữa có thể so sánh với màu sắc ánh mắt. An Kỳ Lạc hô hấp có chút dồn dập, gương mặt giống như bị hỏa thiêu, tay càng thêm ôm chặt lấy Lam Tịch Nguyệt, rời được khỏi môi của nàng, sớm nếm thử, là quá thơm tho ngọt ngào! Lam Tịch Nguyệt giãy dụa từ từ yên tĩnh lại, nhàng nhắm mắt, bàn tay bé túm chặt lấy vạt áo trước ngực cũng chậm rãi buông ra, hoàn toàn để cổ .

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 44: Làm nghĩa vụ của nương tử

      Răng môi giao hòa, miệng lưỡi cùng diễn, hai người ở chung chỗ ôm nhau chặt, có chút ý loạn tình mê. tay An Kỳ Lạc từ từ tiến vào bên trong y phục Lam Tịch Nguyệt nhàng cọ xát lẫn nhau, tay khác nâng phía sau lưng nàng, đem nàng dán chặt vào người.
      “Soạt soạt!”

      Ở ngoài cửa thư phòng đột ngột vang lên tiếng gõ cửa, Lam Tịch Nguyệt cả kinh, vội vàng dùng sức đẩy ra, cũng từ đùi của đứng lên. Ra sức chùi môi, sắc mặt hồng hồng, hung hăng nhìn chằm chằm, trong mắt mơ hồ có tia thẹn thùng. Cũng chỉ biết trừng mắt liếc cái, sau đó lui về phía sau hai bước, xoay người cầm tấm sa bàn sách trước mặt đem che hơn phân nửa khuôn mặt, chẳng qua là trong mắt kia ý thẹn thùng mơ hồ vẫn che được.

      Lam Tịch Nguyệt và An Kỳ Lạc sửa sang y phục có chút xốc xếch. Trong mắt nàng lên thần sắc ảo não, tại sao mỗi lần cùng An Kỳ Lạc ở chung chỗ, mình luôn làm ra những chuyện giải thích được, tựa hồ có chút khống chế được hành vi bản thân.

      An Kỳ Lạc bây giờ có loại vọng động muốn giết người, cả người dục hỏa khó nhịn, tiếng gõ cửa chết tiệt tại sao đúng lúc nào lại nhằm lúc này mà vang lên? Chẳng lẽ thể chậm thêm nửa canh giờ sao? Chưa từng trải qua cho nên cái gì cũng hiểu, nhưng An Kỳ Lạc bây giờ vô cùng biết mình muốn cái gì, bị Lam Tịch Nguyệt làm cho dục hỏa thiêu đốt, đương nhiên muốn cùng nàng dập tắt!

      Nhưng chết tiệt, rốt cuộc người nào chán sống vào lúc này tìm đến ? Thanh An Kỳ Lạc tự chủ hạ xuống lạnh băng mấy trăm độ, hướng cửa thư phòng hỏi: “Chuyện gì?”
      Đứng ở ngoài cửa quản gia nhịn được rùng mình cái, hướng cửa thư phòng run giọng : “Bẩm… Vương gia, Thấm… Thấm Như công chúa tới bái kiến!” Sửng sốt chút, Lam Tịch Nguyệt xoay người sang chỗ khác, Thấm Như công chúa? Nàng ta tại sao lại tới nơi này? Nàng ta và Thái tử thân là huynh muội, bây giờ Thái tử xảy ra chút chuyện chẳng lẽ quan tâm tới hoàng huynh chút sao? An Kỳ Lạc trong mắt lên tia hàn mang, hướng cửa : “Biết rồi, cứ để cho Công chúa chờ!”
      “Ách? Dạ!”

      Tiếng bước chân của quản gia xa, An Kỳ Lạc từ chỗ ngồi đứng lên, tới trước mặt Lam Tịch Nguyệt, vẻ tội nghiệp nhìn nàng, mặt sớm còn sắc nhọn lúc nãy.
      Đưa tay lại ôm vòng eo của nàng, mặt kề mặt nàng nhàng mà liếm, yếu ớt :

      “Nương tử, chúng ta cần lo những thứ khác, tiếp tục chuyện mới vừa rồi còn chưa làm xong có được hay ?” Lam Tịch Nguyệt cảm giác được có trận phong từ bên cạnh tai của mình thổi qua, tim đập rộn lên, gương mặt lại hồng, vội vàng vươn tay đẩy mặt An Kỳ Lạc ra, mặt ngoảnh nơi khác, ấp úng : “ biết ngươi cái gì, phải ngươi nhanh lên chút nên đón Thấm Như công chúa sao, nếu , chừng nàng ở trong Kỳ vương phủ khóc lóc om sòm!” Theo như tính cách của An Thấm Như đây phải là chuyện có khả năng.

      An Kỳ Lạc nghe lời nàng mà buông tay mới là quái lạ, lại càng ngừng ở người của nàng cọ cọ, hơi nóng hổi phun cổ Lam Tịch Nguyệt, để cho Lam Tịch Nguyệt cũng nhịn được nữa trận hô hấp yên.
      “Nương tử, nàng ta dám ở trong Kỳ Vương phủ làm loạn đâu, ngươi cũng đừng quản chuyện của người khác!”

      Thân thể Lam Tịch Nguyệt có chút như nhũn ra, hai tay vô lực che trước lồng ngực của , đẩy ra chút, thần tình lạnh lùng : “ sao? Ta…”
      Trong mắt An Kỳ Lạc lên tia thần sắc giảo hoạt, tay bắt được đôi tay bé của Lam Tịch Nguyệt chống trước ngực , tay khác vòng quanh hông nàng đem nàng dán vào , khuôn mặt ủy khuất : “Nương tử, chúng ta thành thân nhiều ngày như vậy, ngươi đến bây giờ còn chưa có thực qua nghĩa vụ của thê tử, nếu chưa, bây giờ được sao?”

      Nhìn An Kỳ Lạc dán người càng ngày càng sát sao, Lam Tịch Nguyệt trong lòng hung hăng, giơ chân lên thừa dịp chú ý nhằm thẳng dưới hai chân mà đá.
      An Kỳ Lạc bị đau liền buông lỏng tay chút, Lam Tịch Nguyệt vội vàng từ trong ngực của thoát ra ngoài, xoay người hướng cửa tới, : “Nghĩa vụ cái gì? Ta chút cũng biết!”

      lúc mở cửa bỗng nhiên nhìn xa xa có bóng dáng xông lại, trong mắt lên chút lạnh lẽo, hướng An Kỳ Lạc sau lưng vẫn ở bên trong thư phòng : “Ngươi hẳn là trước tiên nên giải quyết chuyện với hoàng muội ngươi”.

      Lam Tịch Nguyệt mới vừa xong, An Thấm Như vọt tới trước mặt, thèm nhìn, cũng nhìn thấy An Kỳ Lạc bên trong thư phòng, bất kính chỉ thẳng vào Lam Tịch Nguyệt lớn giọng : “Bổn công chúa hôm nay là tới tìm ngươi, ngươi vẫn còn cố gắng nghĩ cách lẩn trốn! Còn nữa, ngươi vì sao thấy Bổn công chúa mà quỳ xuống hành lễ?” Nghe vậy, Lam Tịch Nguyệt trong mắt hàn quang càng đậm, lạnh giọng : “Ta nghĩ ngươi lầm địa vị rồi, ta bây giờ là hoàng tẩu ngươi, cho dù muốn quỳ xuống hành lễ cũng chỉ có thể là ngươi hướng ta mà quỳ xuống mới đúng!” “Ngươi…”

      “Hay là Lâm Nguyệt quốc các ngươi dạy dỗ Công chúa là như thế, hiểu lễ nghĩa, biết phân biệt người cao kẻ thấp?” An Thấm Như nghẹn chút, hung hăng nhìn chằm chằm Lam Tịch Nguyệt, mặt trầm tàn bạo : “Ngươi cứ tạm thời đắc ý, có tin hay ta cho phụ hoàng, để cho phụ hoàng chém đầu ngươi răn đe?”

      “Là ai muốn đem Tịch nhi chém đầu răn dạy?” Từ phía sau Lam Tịch Nguyệt truyền đến thanh băng hàn vạn năm. An Thấm Như chưa kịp đông lạnh nhưng nhịn được co rúm lại. Lúc này, nàng ta mới đưa tầm mắt xuyên thấu qua vai Lam Tịch Nguyệt nhìn người đứng ở sau lưng nàng- An Kỳ Lạc khuôn mặt lãnh khốc, trong mắt An Thấm Như có chút bối rối rồi nhưng nhanh chóng biến mất, sau đó toàn bộ chuyển biến thành khinh bỉ cùng cao ngạo : “Là Bổn công chúa, vậy thế nào?”

      “Chưa cần biết chuyện gì, nếu ta bị chém đầu răn chúng trước hết giết ngươi là được!” Lam Tịch Nguyệt lãnh , tay nhàng ở cổ An Thấm Như. An Thấm Như thất kinh chút, cổ nàng lúc nào có thêm cái tay?

      Bàn tay lạnh lẻo xuyên thấu qua da thịt thẳng vào đến đáy lòng Công chúa, làm cho nàng cảm giác toàn thân mảnh lạnh như băng.
      Chết tiệt, điều này sao có thể? Làm sao có thể có người nhân lúc nàng còn chưa nhận thức kịp đến gần đến như vậy rồi? Còn có, hàn khí phát ra từ người Lam Tịch Nguyệt so sánh với An Kỳ Lạc thể phân cao thấp, đáng chết đáng chết! Nhìn An Thấm Như bộ dạng cắn răng, Lam Tịch lạnh như tiền, mặt có chút nào lay động chỉ nhàng mở miệng vân đạm phong khinh : “Nếu như giết ngươi, lại đem thi thể ngươi vứt bỏ, tin chắc có người nào có thể tra được thủ phạm!”

      Nếu làm như lời vừa rồi, đối với Lam Tịch Nguyệt thể coi là việc khó, chẳng qua là muốn hù dọa An Thấm như chút mà thôi.
      Giết người, chính xác là giết An Thấm Như , nàng chút hứng thú. An Thấm Như khỏi sợ run cả người, nhưng nàng từ trước tới nay cao ngạo chịu được, hướng Lam Tịch Nguyệt cúi đầu, hung hăng ngó chừng, nghiến răng nghiến lợi : “Ngươi dám!”

      “Ta tại sao dám? Dù sao cũng có người biết người là do ta giết, ta làm chuyện gì cũng có phát sinh hậu quả, mà ngươi, ta đem ngươi ngụy trang thành người bị cưỡng gian rồi hủy toàn bộ hình dáng. Nghĩ đường đường Thấm Như công chúa cao quý chuồn xuất cung, bị hái hoa tặc bắt gặp, sau đó xảy có chút chuyện tốt, ngươi cảm thấy như vậy có phải rất có thể hay , hơn nữa còn có thể đem tất cả trách nhiệm từ người của ta bỏ còn chút liên quan?”

      An Thấm Như sắc mặt xanh mét, dám tin nhìn Lam Tịch Nguyệt : “Ngươi… Ngươi dám! Nhưng… Nếu như ngươi làm vậy… phụ hoàng nhât… nhất định bỏ qua cho ngươi!”
      “Phụ hoàng cũng biết là ta, như thế nào lại buông tha ta?” An Thấm Như trong mắt tràn ngập sát khí nồng đậm, tay từ từ nắm thành quyền, đột nhiên hướng ngực Lam Tịch Nguyệt xông tới.

      Lam Tịch Nguyệt căn bản chú ý An Thấm Như động thủ, ngực bị đánh, buồn bực hừ tiếng ngay sau đó cả người bay ngược vào trong, vừa lúc rơi vào trong ngực An Kỳ Lạc.
      Mặt nàng khó chịu nhăn lại, khóe miệng chảy xuống tia máu đỏ sẫm. An Kỳ Lạc căng thẳng, ôm thân thể Lam Tịch Nguyệt, chút do dự hướng An Thấm Như tung ra chưởng lực rất mạnh.

      chưởng này bao hàm mười thành công lực, cho dù An Thấm Như tránh được thân thể bị hại vẫn bị đánh bay ra ngoài, té mặt đất, phun ra ngụm lớn máu tươi, dám tin nhìn An Kỳ Lạc sắc nhọn, sau đó ngất . An Kỳ Lạc cũng thèm nhìn An Thấm Như bị đánh té mặt đất cái, ngồi chỗ ôm lấy Lam Tịch Nguyệt hướng phòng ngủ vọt tới, nhìn bọn thị nữ bên cạnh hô: “Lập tức gọi thái y!”

      Quản gia nghe thấy tiếng động chạy tới bên cạnh thư phòng, thấy Thấm Như công chúa té mặt đất ngất và bóng dáng Vương gia ôm Vương phi vội vàng rời , nhanh chóng phất tay gọi tới mấy hạ nhân, phân phó mấy người chạy tìm thái y, mấy người khác đem An Thấm Như an trí đến gian phòng vẫn thường dùng cho khách nhân. Bất kể xảy ra chuyện gì, cũng thể bỏ mặc Thấm Như công chúa, người ta là Công chúa, còn là Công chúa Hoàng thượng sủng ái nhất, vạn nhất có chuyện gì may xảy ra, Hoàng thượng cùng Hoàng hậu nương nương nhất định bỏ qua cho Kỳ Vương phủ!

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    Trạng thái chủ đề:
    Không mở trả lời sau này.