1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Huyết Sắc Yêu Đồng - Nặc Nặc Bảo Bối (93) [đã DROP]

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
  • Trạng thái chủ đề:
    Không mở trả lời sau này.
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 35: Thái tử điện hạ giá lâm ( 2 )

      Trong mắt An Kỳ Lạc cùng Lam Tịch Nguyệt cơ hồ đồng thời lên tia hàn quang, sau đó Lam Tịch Nguyệt cười khẽ hạ giọng : “Lời này của Thái tử điện hạ có thể đúng rồi, ra trong mắt của ta, gả cho ngươi mới là ủy khuất ta, may là thành công, nếu ta cả đời này ta phải hủy hoại toàn bộ con người của ngươi!”
      An Cẩn Mặc sửng sốt, hoàn toàn nghĩ Lam Tịch Nguyệt như vậy, nhưng ngay sau đó trong mắt xuất chút lo lắng, ngoan tuyệt nhìn Lam Tịch Nguyệt : “Lời này của ngươi là có ý gì?”

      An Kỳ Lạc cũng sửng sốt, nhưng ngay sau đó cười vui vẻ, đưa tay qua cầm tay Lam Tịch Nguyệt đặt tay mình lên bàn tay bé, khẽ nghiêng mình xem An Cẩn Mặc, thần sắc biến hóa so sánh với tưởng tượng còn nhanh hơn. Lạnh lùng nhìn , trong giọng mang theo tia khiêu khích: “Chính xác như ngươi vừa nghe được thôi, chẳng lẽ Thái tử điện hạ bây giờ ngay cả tiếng người cũng nghe hiểu sao?” Trong mắt hàn quang lóe lên, An Cẩn Mặc lãnh nhìn An Kỳ Lạc : “Bổn Thái tử hỏi Kỳ Vương phi, Thất đệ ngươi cũng muốn chen miệng vào sao?”

      “Lời Thái tử điện hạ đúng, tướng công thay thế nương tử chuyện, chẳng lẽ còn phải hỏi xem ngươi có đồng ý hay ?”
      An Cẩn Mặc nguy hiểm nheo ánh mắt lại, cả người cũng tản khí lạnh lùng, nhìn về phía Lam Tịch Nguyệt, ngữ điệu giễu cợt : “ nghĩ tới ngươi bị hủy dung còn có thể có sức quyến rũ lớn như thế, thậm chí ngay cả đến Lâm Nguyệt quốc đệ nhất tuyệt tình Vương gia cũng phải ngã xuống dưới chân ngươi!”

      Lam Tịch Nguyệt ngẩng đầu khinh thường liếc cái, nhàn nhạt : “Đa tạ Thái tử điện hạ khích lệ, còn may Thái tử điện hạ bởi vì ta dung mạo bị hủy mà quan tâm ta, nếu cho dù mặt của ta bị hủy, cả đời này cũng chẳng khác nào bị phá hủy!”
      An Kỳ Lạc chuyển mặt sang chỗ An Cẩn Mặc nhìn thấy, cười tươi như hoa, ý tứ trong lời nương tử phải có thể hiểu là: nàng rất may mắn có thể gả cho sao? Nếu là như vậy, có phải hay ra nàng đối với giống như đối với người khác? An Cẩn Mặc mặt tái lại, hít sâu mấy hơi mới có thể đè nén ức chế trong lòng, hôm nay tới nơi này còn có chuyện rất trọng yếu, tuyệt đối thể bởi vì … mấy loại chuyện nhàm chán này làm hỏng đại của mình.

      Tự an ủi xong, tâm tình tựa như bình tĩnh trở lại, tầm mắt cũng liếc Lam Tịch Nguyệt, thẳng nhìn An Kỳ Lạc : “Ta tin tưởng Thất đệ hẳn là cũng có nghe qua, ngày đó bên trong hoàng cung có đạo tặc lẻn vào đánh cắp ái vật của phụ hoàng”.
      An Kỳ Lạc thần sắc thay đổi, vẫn là khuôn mặt hờ hững, nhàn nhạt : “Có nghe , chẳng qua là biết phụ hoàng mất báu vật gì, thậm chí ngay cả cấm vệ quân cũng được huy động !”
      “Cái này, cái này ta cũng biết là thứ gì, chỉ nghe là đối với phụ hoàng mà rất trọng yếu giống như trân bảo vậy. Chẳng qua đáng tiếc, cho dù điều động cấm vệ quân tới tận bây giờ cũng bắt được đạo tặc cả gan làm loạn!”
      “Nga? đúng là đáng tiếc, đường đường đến Lâm Nguyệt quốc cấm vệ quân thậm chí ngay cả tiểu đạo tặc cũng bắt được, nếu tin này truyền làm tổn hại uy nghiêm nước ta a!”

      biết Thất đệ có chủ ý gì hay sao?”
      An Cẩn Mặc nhìn thẳng An Kỳ Lạc, tựa hồ muốn từ trong ánh mắt của nhìn ra điều gì. Nhưng rất nhanh kiên trì được, ánh mắt huyết sắc của An Kỳ Lạc chỉ làm cho cảm thấy trận lạnh lẽo, giống như là nửa đêm ra ngoài gặp phải ác quỷ, nhất là ánh mắt ấy có chút nhiệt độ nào. Trong mắt An Kỳ Lạc giống như cái đầm băng, sâu thấy đáy, lạnh thấu xương, cũng nhìn An Cẩn Mặc, thèm để ý chút nào : “Thái tử điện hạ, vấn đề này hình như hỏi lầm người rồi, ngươi cũng phải biết, bất luận là tài trí hay bản lĩnh, ta đều kém cỏi hơn tất cả các huynh đệ khác!”

      Ngoài mặt nhận là kém cỏi nhất nhưng thực tế ngay cả Hoàng đế An Nhâm Kình cũng dám tùy tiện động đến , bởi vì ánh mắt ấy, bọn họ sợ hóa thành ác quỷ trả thù. Chẳng qua bọn họ biết An Kỳ Lạc là người có tuyệt thế võ công, lại tài hoa, trí dũng hơn người, chỉ sợ ở Lâm Nguyệt quốc này có bất cứ người nào có thể so sánh được với tài năng cùng mưu trí như vậy.

      An Cẩn Mặc lẳng lặng ngưng mắt nhìn, làm như muốn từ trong lời của tìm ra chút, cho dù là chút xíu chỗ sơ hở, nhưng là giống như toàn bộ lời cũng đều là lời , khi bắt đầu biết nhận thức, An Kỳ Lạc đúng là kẻ duy nhất trong tất cả huynh đệ. “Nếu Thất đệ ngươi cũng như vậy, ta đây dĩ nhiên thể thêm gì nữa, chẳng qua ngày đó Thất đệ ngươi xuất cung, đối với chuyện này phụ hoàng bất mãn vô cùng, thậm chí còn có chút hoài nghi Thất đệ ngươi cùng đạo tặc kia có dính líu! biết ngươi tính toán xử lý chuyện này thế nào đây?” Hạ xuống nụ cười lạnh, An Kỳ Lạc biết An Cẩn Mặc những lời này cũng phải bởi vì hoài nghi có dính líu đến đạo tặc, mà là bởi vì thể thấy Thất đệ sống yên ổn, muốn đem kiện kia giá họa cho tiểu đệ.

      Hững hờ nhìn An Cẩn Mặc, An Kỳ Lạc lạnh giọng : “Đa tạ Thái tử điện hạ nhắc nhở, về phần Bổn vương xử lý như thế nào cũng nhọc công làm phiền Thái tử điện hạ ban ơn!” Lam Tịch Nguyệt lẳng lặng ngồi ở bên cạnh, trong mắt lên đường hàn quang, … ngón tay xuất ngân châm nho , mắt lại lóe lên hàn quang, bỗng An Kỳ Lạc nhàng cầm tay nàng. Ngân châm mới lộ ra rất nhanh bị thu hồi vào trong tay áo, nơi này là Kỳ Vương phủ, nếu Thái tử điện hạ xảy ra chuyện gì ở đây chắc chắn Kỳ Vương phủ có chuyện hay, tạm thời bỏ qua cho vậy. chuỗi hành động mờ ám bị bất cứ kẻ nào phát , cứ như vậy qua, chỉ có Lam Tịch Nguyệt tự mình biết, nàng mới vừa rồi nghĩ muốn cho An Cẩn Mặc chịu chút tội, chẳng qua sau lại bỏ qua.

      An Cẩn Mặc cười lạnh nhìn An Kỳ Lạc : “Thất đệ quá khách khí, ta cũng chỉ là nhắc nhở ngươi chút mà thôi, ra ngươi dù thế nào cũng là hài tử của phụ hoàng, cho dù phụ hoàng tức giận cũng nên đối với ngươi như vậy mới đúng!”
      Lam Tịch Nguyệt từ ghế đứng lên, nơi nơi trong trẻo lạnh lùng nhìn An Cẩn Mặc, nhàn nhạt : “Thái tử điện hạ tới Kỳ Vương phủ chẳng lẽ chỉ là muốn nhảm chút chuyện nhàm chán sao? Nếu như vậy, xin lỗi, ta còn có việc muốn làm, có hứng thú nghe ngươi những lời này, cáo từ trước!”

      Vừa , xoay người muốn rời đại sảnh, nàng vốn định lát nữa ra ngoài, kết quả An Cẩn Mặc tới, muốn thay y phục cũng chưa làm được, mà y phục chuẩn bị xong đâu! Sắc mặt An Cẩn Mặc lập tức trầm xuống, để cho vẻ mặt càng thêm lo lắng, càng thêm lãnh, nhìn bóng lưng Lam Tịch Nguyệt xoay người sang chỗ khác : “Tịch Nguyệt công chúa cần gì vội vàng như thế? Bổn Thái tử còn có chuyện muốn hỏi ngươi!”

      Khẽ nghiêng mặt qua, lạnh nhạt nhìn An Cẩn Mặc : “Thái tử điện hạ, ngươi đối với ta có phải nên thay đổi cách xưng hô? Mặc dù ta vốn là Thanh Tố quốc Tịch Nguyệt công chúa, nhưng đến Lâm Nguyệt quốc, hẳn trở thành Kỳ Vương phi?”

      An Cẩn Mặc ở trong lòng thấp giọng nguyền rủa tiếng, nghe được thanh của Lam Tịch Nguyệt lại càng nhịn được thất thần, thanh , mềm mại và hay đến như vậy khiến cho nhịn được vẫn muốn nghe tiếp. Có chút ghen tỵ, nhìn An Kỳ Lạc cái, quay đầu lại nhìn Lam Tịch Nguyệt, cười : “Bổn Thái tử chỉ là muốn hỏi vết thương mặt ngươi thế nào? Có cần ta sai thái y tới trị liệu ?” An Kỳ Lạc cũng từ ghế đứng lên, tay nắm chặt tay Lam Tịch Nguyệt bé, lạnh lùng liếc xéo : “Nếu như cần thái y trị liệu, Bổn vương tự nhiên tự xin, nào dám làm phiền Thái tử điện hạ ngài đâu?”

      Nhìn Lam Tịch Nguyệt y phục bên ngoài xanh biếc, ngón tay như ngọc, cùng tay An Kỳ Lạc đan vào nhau có hoàn mỹ nên lời, An Cẩn Mặc từ vị trí đứng lên, tới trước Lam Tịch Nguyệt, thẳng ngó chừng tấm sa mặt nàng, tựa hồ muốn xuyên thấu qua đó mà nhìn. “Bổn Thái tử chẳng qua là quan tâm ngươi chút mà thôi”. An Kỳ Lạc vui nhíu hạ mi, trong mắt hàn quang lóe lên, lên trước bước vừa chắn trước mặt An Cẩn Mặc, hờ hững nhìn lạnh lùng : “Thái tử điện hạ, ngươi tựa hồ quên chuyện rất trọng yếu.”
      “Nga? biết Thất đệ là chuyện gì?”

      “Tịch nhi bây giờ là Vương phi của Bổn vương, cho dù quan tâm cũng đến phiên Thái tử điện hạ ngươi!”

      An Cẩn Mặc trong mắt lên tia cam lòng, bây giờ bắt đầu hoài nghi, Lam Tịch Nguyệt có phải căn bản bị hủy dung, hoặc là cho dù bị hủy dung, ban đầu cũng nên đem nàng tặng cho An Kỳ Lạc. Thanh của nàng, khiến cho quá khó quên, để cho ngay cả lúc nằm mơ cũng nhớ tới.

      Nhìn ràng ánh mắt An Cẩn Mặc, An Kỳ Lạc lôi kéo Lam Tịch Nguyệt hướng cửa tới, vừa vừa : “Bổn vương còn có chuyện quan trọng cần phải xử lý, Thái tử điện hạ tự nhiên!”
      An Cẩn Mặc sắc mặt xanh lét nhìn hai người kia biến mất ở trước mặt, trong mắt lên vẻ ngoan tuyệt, tàn : “Ngươi chờ đó cho ta, bổn Thái tử nhất định để cho ngươi được thoải mái!” Đáng tiếc, An Kỳ Lạc cùng Lam Tịch Nguyệt rời chỗ này, nghe được những gì , chỉ sợ lời này cũng chỉ có chính biết thôi.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 36: Thính Hương lâu

      An Kỳ Lạc đứng ở phía trước cửa sổ thư phòng, cầm tay tờ giấy , xem lúc rồi đem kia tờ giấy để ngọn nến đốt , trong mắt lóe ra điểm hàn quang. Mở cửa ra ngoài, hướng thị vệ canh giữ ở ngoài cửa thư phòng cách đó xa : “Ngươi bẩm báo Vương phi, Bổn vương có chuyện quan trọng cần làm, thể cùng nàng ăn bữa tối!”

      Thị vệ kia cung kính “Dạ” tiếng liền xoay người hướng hậu viện tới, An Kỳ Lạc cũng xoay người ra khỏi thư phòng, rời Vương phủ. Lam Tịch Nguyệt ở trong phòng chuẩn bị y phục, xử lý xong bộ y phục khác của An Kỳ Lạc, lúc mặc thử ngoài cửa vang lên tiếng bước chân, sau đó đứng lại ở cửa, hướng bên trong phòng : “Vương phi, thuộc hạ đến đây bẩm báo Vương phi chuyện, Vương gia có chuyện quan trọng phải làm, thể cùng Vương phi dùng bữa!”

      Cúi đầu đánh giá y phục người, cảm giác tựa hồ có thể dùng được Lam Tịch Nguyệt chỉ nhàn nhạt câu: “Biết rồi, ngươi lui xuống trước ! cho quản gia tiếng, bữa tối cần chuẩn bị, ta cũng vậy dùng bữa ở trong Vương phủ!”
      “Ách? Vương phi ra ngoài? Tiểu nhân chuẩn bị ngay bây giờ!”
      cần! Ngươi lui xuống , chuyện khác cần phải để ý đến!”
      “Dạ!”
      Nghe tiếng bước chân tựa như có lẽ xa, Lam Tịch Nguyệt mở cửa lắc mình ra khỏi gian phòng, xem xét qua hoàn cảnh chung quanh, sau đó hướng tường rào Vương phủ lắc mình bay vút qua.

      An Kỳ Lạc tốt, mới vừa rồi nàng còn suy nghĩ kiếm cớ gì ra ngoài chút đây, nàng cũng muốn để cho cùng theo, nhất là đến cái chỗ nàng muốn đến. Nghe Thính Hương lâu là thanh lâu hào hoa nhất, lớn nhất Lâm Nguyệt quốc, nơi đó mọi nương đều như hoa như ngọc, giỏi ca múa, thơ phú là thiên đường của nam nhân, đồng thời cũng là địa ngục của bọn .

      Lam Tịch Nguyệt đứng ở trước Hương lâu, nhìn các nương trang điểm xinh đẹp trước cửa nghênh đón khách nhân. Mấy nương này thường đứng chót bảng trong danh sách thanh lâu nữ tử, nhưng so với mấy thanh lâu bên cạnh những nương đón khách ở cửa của Thính Hương lâu cao hơn hẳn cấp bậc.

      Khóe miệng kéo chút, cất bước hướng Thính Hương lâu tới, toàn bộ các nương ánh mắt sáng lên, Lam Tịch Nguyệt cân nhắc nữa bước đến. Trong mắt nàng lên tia thiếu kiên nhẫn cùng kiềm chế, đưa tay đem toàn bộ các nương đẩy sang bên cạnh, người phát ra lãnh khí khiến cho bọn họ nhịn được rùng mình cái, muốn tiến tới nghênh đón khách nhân lần nữa, nhưng lại sợ lãnh khi cùng vẻ lãnh tuyệt trong đôi mắt kia.

      Thấy sắc mặt Lam Tịch Nguyệt như vậy mấy thanh lâu nữ tử chỉ dám vây ở chung quanh khoảng cách ba thước, dám tiến gần. Nhưng vẫn có nương chèo kéo nàng, trong tay tú khăn vứt, mặc dù trong mắt vẫn có thần sắc sợ hãi, nhưng hề buông bỏ hướng Lam Tịch Nguyệt nũng nịu : “Vị công tử này, ta hầu hạ ngài chu đáo!”
      “Đúng vậy a, công tử, ta cũng muốn hầu hạ ngài!”

      … Thần sắc hờ hững nhìn bọn họ cái, sau đó bước qua cửa Thính Hương lâu. Nàng mới vào đến cửa, nương khác tiến lên đón, vừa thấy vị công tử nghi biểu bất phàm tiến vào, y phục người sang trọng, vừa nhìn cũng biết phải là người thân phận bình thường, xem ra vị công tử này phải là phúc tiếp xúc quý. Chẳng qua lúc nương đó còn chưa kịp mở miệng , Lam Tịch Nguyệt cắt đứt lời nàng, trong trẻo lạnh lùng : “Ta muốn gặp chủ nhân của các ngươi, người đó ở chỗ nào?”

      nương khoảng tầm ba mươi tuổi, phong vận vẫn còn phong độ hướng Lam Tịch Nguyệt tới, cười ngọt ngào : “Vị công tử này, biết ngươi tìm chủ nhân ta có việc gì, cứ từ từ chuyện?” Ý nàng chính là, công tử muốn nương hình thức thế nào chỉ cần ra ta nhất định giúp công tử tìm trong Thính Hương lầu này. Lam Tịch Nguyệt tới trước mặt, lạnh nhạt : “Tốt lắm, ta muốn cùng chủ nhân ngươi hàn huyên chút, biết người đó có thời gian hay ?”

      đến đây, Lam Tịch Nguyệt đưa tay giơ lên, đem vật trong lòng bàn tay đưa thoáng qua trước mặt nương. nương ấy sửng sốt chút, nhưng ngay sau đó thần sắc mặt trở nên chân thành hơn, vẫn nũng nịu : “Nếu công tử ngài như vậy ta đương nhiên là thể để công tử thất vọng! Công tử, bên này xin mời!”
      Đợi tới góc bí mật, nàng kia hướng Lam Tịch Nguyệt khom người : “Xin công tử đem lệnh ra lần nữa để cho ta xác nhận, biết có thể hay ?” Lam Tịch Nguyệt tiện tay đem lệnh bài lúc nãy chỉ mới giơ thoáng qua, lạnh nhạt : “ bây giờ ở đâu? Ta lập tức muốn gặp !”

      Sau khi xác nhận lệnh bài xong, nương mang theo Lam Tịch Nguyệt lên lầu ba, tới cửa phòng bí nhất, hướng bên trong thanh cung kính: “Công tử, có khách quý tới chơi!” Bên trong truyền ra tiếng kiều diễm, mơ hồ có thanh vang lên, trong thanh mang theo thở dốc nhàng: “Công tử, là ai a? Chúng ta để ý đến có được hay ?”
      Sau đó là thanh táo bạo của nam tử: “Tốt, vậy chúng ta tiếp tục, nên để ý tới người khác!” Từ bên trong truyền tới thanh mập mờ, Lam Tịch Nguyệt trong mắt lóe ra điểm hàn quang, nương ở bên cạnh bộ dạng e sợ, kiêng nể đưa tay đẩy cửa phòng, cất bước vào.
      Nàng trực tiếp ngồi ở ghế bên cạnh bàn rót trà, nhìn xuống giường có hai người dây dưa chung chỗ, lạnh nhạt : “Các ngươi cứ tiếp tục, lúc nào xong việc với ta tiếng, ta còn có việc muốn hỏi các ngươi!”

      Hai người bọn họ đồng thời sửng sốt chút, nương giường thân thể trần trụi hét lên tiếng giấu mình vào trong chăn, Ti Đồ Triệt thoải mái bình thản vươn ngực, từ giường lắc lư xuống, thân hình gợi cảm. Bất đắc dĩ thở dài tiếng : “Ngươi ở đây, ta nào còn có thể hăng hái tiếp tục a?” giường, nương sợ hãi nhìn Lam Tịch Nguyệt cái, sau đó đem tầm mắt dời chuyển đến người Ti Đồ Triệt, điềm đạm đáng địa khẽ gọi: “Công tử ——”

      Ti Đồ Triệt xoay người sang chỗ khác, có chút kiên nhẫn hướng nàng phất phất tay : “Có khách quý lâm môn, ngươi ra ngoài trước!” nương u oán nhìn Lam Tịch Nguyệt cái, nếu như phải là đột nhiên xông tới, dục hỏa khó nhịn của nàng làm sao được phát tiết? Nhưng cũng chỉ có thể nhìn chút, tuyệt đối dám bất kỳ lời bất mãn nào! Từ giường đứng dậy mặc quần áo tử tế, hướng Ti Đồ Triệt hành lễ : “Nô tỳ cáo lui!”
      Đột nhiên sau đó xoay người rồi rời . Ti Đồ Triệt đưa tay cầm bình trà bàn, giúp Lam Tịch Nguyệt lần nữa rót đầy chén mỏng, cười : “Tiểu sư muội làm sao rãnh rỗi tới nơi này thăm sư huynh đáng thương ta?”

      “Chẳng qua là tới hỏi hai tỷ muội Nhược Hồng Nhược Lam thế nào?”
      “Nga? Khó hiểu, tiểu sư muội lúc nào cũng quan tâm tới người khác vậy?” Lam Tịch Nguyệt nhàn nhạt liếc cái : “Các nàng cùng Thanh Tố quốc có liên quan, ta dĩ nhiên muốn quan tâm chút!”

      “Ha hả, cũng biết ngươi như vậy”.
      Ti Đồ Triệt tiếp tục : “Hai nàng đều rất an phận, chẳng qua Thanh Tố quốc tựa hồ bắt đầu đứng ngồi yên .”

      “Như thế nào?”
      Ti Đồ Triệt hơi khép cổ áo mở rộng quá, cười : “Bọn họ có người phát ra hai tỷ muội Nhược Hồng Nhược Lam, gần đây hình như ở kinh thành có mấy người của bọn họ xuất ở Thính Hương lâu .

      Mục đích làm như vậy là gì, tiểu sư muội thông minh như vậy, tin tưởng ta cần phải ngươi cũng có thể hiểu”. Lam Tịch Nguyệt từ từ uống trà, lạnh giọng : “Những thứ này ta có hứng thú biết, nếu ngươi đưa Nhược Hồng Nhược Lam , các nàng đó sau này cũng là nương của Thính Hương lâu, ngươi muốn thế nào được thế đó! Ta bây giờ chỉ muốn biết Thanh Tố quốc gần đây có động tĩnh gì?”

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 37: Gặp nhau ở Thính Hương lâu

      Ti Đồ Triệt nhàng để bình trà trong tay lại trong khay, thần sắc hơi chút thần bí : “Căn cứ theo tin tình báo mới nhất, bên trong Thanh Tố quốc xảy ra hai đại . là chuyện gần đây ngươi đến Lâm Nguyệt quốc bị đại hỏa hủy dung”.

      tới đây, Ti Đồ Triệt dừng lại chút, tinh tế đánh giá nét mặt Lam Tịch Nguyệt, sau đó lại tiếp tục ” “Bây giờ nhìn lại tựa hồ chút sẹo cũng có, hôm đó nhìn qua còn thấy ác tâm, hóa ra là giả?”
      “Ngươi lạc đề, trở lại chuyện chính !”

      Lam Tịch Nguyệt lạnh lùng . Ti Đồ Triệt u oán nhìn nàng cái, lầm bầm : “ là lạnh đạm, xem ra Kỳ Vương cũng đáng thương, nghe đối với ngươi rất tốt, là khiến người toại nguyện a! Vốn là ta còn tưởng đối với ngươi lãnh khốc vô tình, ít nhất cũng là bỏ mặc, nghĩ tới lại xem ngươi như bảo bối, chuyện này làm cho cả Lâm Nguyệt quốc vô cùng kinh ngạc!”
      Lam Tịch Nguyệt giật hạ khóe miệng, sắc mặt có chút mất tự nhiên, lạnh giọng : “Ngươi nhảm quá nhiều!”
      “Ai, biết rồi, ta đây phải là muốn nhảm?”

      Ngậm miệng lại chút tiếp theo Ti Đồ Triệt : “Hoàng đế Thanh Tố quốc nghe chuyện của ngươi, mặc dù đáng tiếc, nhưng chẳng qua chỉ có thể tiếc nuối thôi, đối với Lâm Nguyệt quốc Hoàng đế, cần phải có thái độ cam chịu, có thể ngay cả cũng cho rằng Công chúa bị hủy dung hoàn toàn căn bản là thích hợp làm Thái tử trắc phi.”
      “Sau đó sao?”

      “Sau đó? Sau đó có! Chính là phần lớn Thanh Tố quốc đều cho rằng ngươi phúc ngắn phận mỏng, vô phúc được hưởng thụ địa vị Thái tử trắc phi cùng vinh hoa phú quý, bất quá bọn họ nghĩ tới ngươi có thể làm Vương phi. Huống hồ địa vị chính phi của Vương gia nếu so với Thái tử trắc phi gấp hơn mười lần”.

      Lam Tịch Nguyệt cười lạnh : “Mà khi bọn họ biết ta được gả cho người được Lâm Nguyệt quốc coi là ác ma chuyển kiếp danh xưng Kỳ Vương chắc suy nghĩ lại đảo lộn, mặc dù địa vị có cao hơn nhưng thực tế lại như vậy. Ở trong mắt bọn họ, Kỳ Vương An Kỳ Lạc bị Lâm Nguyệt quốc xa cách, chèn ép căn bản có khả năng làm bất kỳ cái gì, tối đa cũng chỉ có thể đủ bảo đảm ình cơm no áo ấm”.

      sai, vì bị coi là ác ma chuyển kiếp, cho nên tất cả mọi người cảm thấy nếu như bị hại chết, nhất định sau khi chết quỷ hồn của quấn lấy thân, thậm chí có thể bị kéo vào trong địa ngục. Cho nên, mặc dù địa vị cao, thế lực có, nhưng muốn sống an ổn qua ngày khẳng định thể được”.

      Lam Tịch Nguyệt trong mắt lên tia hàn quang, An Kỳ Lạc địa vị tựa hồ thế nào cao, là Vương gia, hơn nữa còn là Vương gia chịu đủ chèn ép, địa vị có thể cao thế nào? Nhưng thế lực, tựa hồ vẫn có, chẳng qua là biết thế lực của lớn đến đâu, hoặc là , thế lực này của hay giả. Thần sắc Lam Tịch Nguyệt từ đầu đến cuối chút thay đổi, lạnh nhạt hỏi: “Chuyện thứ hai đâu? Là cái gì?” Ti Đồ Triệt ngẩng đầu nhìn Lam Tịch Nguyệt cái, đưa tay khép cổ áo từ từ trượt theo bả vai : “Chuyện thứ hai là phụ hoàng của ngươi đem Lam Thanh Nguyệt gả cho Duẫn Hữu Phàm, hai ngày sau là ngày thành thân!”

      Lam Tịch Nguyệt sửng sốt chút, nhưng ngay sau đó trong mắt xuất tia hiểu , kết quả như thế nàng cũng sớm đoán được. Lam Thanh Nguyệt từ thích Duẫn Hữu Phàm, cho dù Duẫn Hữu Phàm thích nàng, với tính cách của nàng lại được Hoàng thượng cùng Hoàng hậu sủng ái, còn có trưởng công chúa đối với nàng thích, cho dù Duẫn Hữu Phàm đồng ý, cũng nhất định có chuyện như vậy xảy ra. Nàng có thể thỉnh cầu phụ hoàng ban hôn, mà phụ hoàng bởi vì sủng ái nàng chắc chắn muốn nàng phật ý, cứ như vậy, nếu Duẫn Hữu Phàm đồng ý cưới Lam Thanh Nguyệt cũng sợ đắc tội kháng chỉ. Trưởng công chúa khôn khéo cùng tính toán, làm sao có thể để đắc tội như vậy? Nhất định trăm phương ngàn kế nghĩ biện pháp làm cho đồng ý cưới Lam Thanh Nguyệt!

      Lam Tịch Nguyệt nhấp ngụm trà, lạnh nhạt : “Xem ra có cách nào khác, nếu như cưới Lam Thanh Nguyệt, cuối cùng có ngày, chúng ta trở thành địch nhân!” Ti Đồ Triệt nhướng mày, nhìn trong mắt của nàng xuất nhàn nhạt thương tiếc, biết Duẫn Hữu Phàm có thể là bằng hữu duy nhất của nàng, chẳng qua là cũng biết nàng chắc chắn bỏ qua cho hung thủ sát hại mẫu thân: “Tiểu sư muội— “

      có chuyện khác sao? Nếu như có, ta phải trở về rồi!”
      Ti Đồ Triệt sửng sốt chút, trong mắt có tia lên rồi nhanh chóng rồi biến mất, thấp giọng : “Có đương nhiên là có, chẳng qua chuyện này tin tưởng ngươi nhất định cảm thấy hứng thú!”
      “Nếu có hứng thú, như vậy, ta trước!”

      Vừa , nàng từ từ đứng lên, xoay người muốn ra. Ti Đồ Triệt nhịn được mở miệng : “ ăn cơm tối rồi hãy trở về sao?”
      Thân hình bỗng nhiên xoay lại nhìn lắc đầu : “ được, ta còn phải trở về ăn cơm!”
      Bất đắc dĩ Ti Đồ Triệt thở dài : “Ta đây cũng miễn cưỡng ngươi, ta đưa ngươi ra ngoài!”

      “Ừ!”
      Hai người sóng vai từ lầu xuống, người ý cười đầy mặt, người lãnh nhược băng sương, hai người sóng vai tới, nửa câu cũng .
      Ở lầu hai có người, Thác Dã Hoành ngồi bên cạnh tất cả các nương, đột nhiên An Kỳ Lạc ra trước mặt , trong mắt lên tia khủng hoảng, nhưng lập tức trấn định xuống, cười : “ biết Kỳ Vương giá lâm, có gì muốn sai bảo?”

      An Kỳ Lạc ngồi xuống đối diện với , trong mắt thoáng hồng quang, nhìn cái chén đặt ở trước mặt lạnh giọng : “Trận đại hỏa hoạn do Thác Dã đại nhân tạo ra phải ?”
      Thác Dã Hoành sửng sốt chút, cười : “Vương gia biết đùa, trận đại hỏa hoạn đó chẳng lẽ phải Tịch Nguyệt công chúa cẩn thận lật úp cây đèn mà gây ra sao?”
      “Nếu là như vậy, hỏa hoạn hẳn phải bắt đầu từ bên trong phòng, trước hết thiêu hủy phòng của Tịch nhi, tại sao có thể từ bên ngoài lan vào bên trong phòng?”

      Ánh mắt Thác Dã Hoành do dự, tựa hồ là dám nhìn ánh mắt huyết sắc của An Kỳ Lạc, có chút chột dạ : “Cái này, cái này vi thần có nghĩ qua, chẳng lẽ còn có người muốn mưu hại Vương phi? Hẳn là thể nào, Vương phi mới tới đến Lâm Nguyệt quốc, căn bản ngay cả người cũng biết mấy, làm sao có thể có người mưu hại như vậy?”

      Trong mắt An Kỳ Lạc lóe ra hàn quang, lạnh lùng nhìn Thác Dã Hoành : “Cái này phải hỏi Thác Dã đại nhân, biết Tịch nhi đắc tội gì với ngươi để ngươi phải giết nàng mới hả dạ”.
      “Vương gia…”

      “Đừng nhiều lời, nếu Bổn vương bây giờ mới xuất ở chỗ này chính là vì Bổn vương tìm được đầy đủ căn cứ chính xác chứng minh trận đại hỏa hoạn kia đúng là do ngươi tạo thành. Yên tâm, Bổn vương đem những chứng cớ này nộp cho phụ hoàng, chỉ cần Bổn vương tự mình biết là được”.

      Thác Dã Hoành thả lỏng chút, nghe ý tứ An Kỳ Lạc, tựa hồ có thể truy cứu chuyện phóng hỏa mưu hại Lam Tịch Nguyệt, chẳng qua là có thể muốn xem biểu của thế nào. Song khi Thác Dã Hoành còn thả lỏng, An Kỳ Lạc tiếp làm cho tim của lần nữa đập thình thịch: “Đối với cừu nhân, Bổn vương từ trước đến giờ muốn mình tự động thủ xử lý!”

      Theo thanh của rơi xuống, ở phía sau Thác Dã Hoành xuất bóng đen, hướng An Kỳ Lạc hành lễ : “Thuộc hạ tham kiến chủ nhân!”
      Quay đầu lúc thấy người đó, Thác Dã Hoành dám tin mở to hai mắt nhìn, sau đó quay đầu lại nhìn An Kỳ Lạc ấp úng : “Làm sao có thể? Chẳng lẽ ngươi là Dạ Thánh môn chủ thần bí?”

      An Kỳ Lạc cũng trả lời vấn đề thắc mắc, từ ghế đứng lên, xoay người hướng cửa ra ngoài, hướng Duệ vẫn đứng ở phía sau Thác Dã Hoành : “Kế tiếp giao cho ngươi, ngươi biết nên xử trí như thế nào!”

      “Dạ!” Xoay người rời khỏi ghế, lúc ngẩng đầu lên cả người vẫn còn bị kích động dừng lại nhìn về phía trước nơi có bóng dáng ở khúc quanh, lẩm bẩm kêu: “Tịch nhi?” Mới vừa xuống tới lầu hai Lam Tịch Nguyệt nghe vậy sửng sốt chút, men theo thanh xoay người , sau đó thấy An Kỳ Lạc đứng ở cửa phòng nhìn nàng ngẩn người, trong mắt tựa hồ tràn đầy thần sắc bi thương.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 38: Ghen

      Sửng sốt chút, Lam Tịch Nguyệt khởi bước hướng An Kỳ Lạc tới, trong mắt Ti Đồ Triệt lên tia chế nhạo, cũng cùng theo tới. Lam Tịch Nguyệt ngẩng đầu nhìn An Kỳ Lạc, trong mắt lên tia giải thích được: “Ngươi tại sao lại ở chỗ này?” Nhưng ngay sau đó hiểu , nam nhân tới nơi này, còn có thể tại sao chứ? An Kỳ Lạc cũng đem tầm mắt dừng lại người Ti Đồ Triệt, trong mắt tràn đầy địch ý, đưa tay kéo Lam Tịch Nguyệt qua, làm cho nàng rời xa Ti Đồ Triệt, cúi đầu nhìn nàng : “Còn ngươi? Ngươi tại sao tới nơi này?”
      “Ách? Ta…”

      “Đương nhiên là tới tìm ta, chẳng lẽ ngươi có nhìn thấy hai người chúng ta ở chung chỗ sao? Lại vẫn còn hỏi như vậy!”
      Lam Tịch Nguyệt cùng An Kỳ Lạc đồng thời đem tầm mắt chuyển đến người Ti Đồ Triệt, trong mắt An Kỳ Lạc, địch ý đối với Ti Đồ Triệt càng thêm ràng, trong lòng lại thêm trận chua xót. dĩ nhiên thấy được, chẳng qua Tịch nhi tại sao phải cùng nam nhân tới thanh lâu?

      Ở chỗ này, hẳn nàng và phải có mối quen biết? Ít nhất, cũng nên quen thuộc đến mức có thể cùng nhau dạo nơi thanh lâu. Nhìn Ti Đồ Triệt trong ánh mắt An Kỳ Lạc mảnh lạnh như băng, lạnh lùng hỏi: “Ngươi là người phương nào?”
      Lam Tịch Nguyệt dời bước chắn trước mặt Ti Đồ Triệt, ngẩng đầu nhìn An Kỳ Lạc, thần sắc trong trẻo lạnh lùng : “ là chủ nhân của Thính Hương lâu”

      Tạm thời thứ nhất nàng muốn cho biết Ti Đồ Triệt là sư huynh, thứ hai là thấy cũng tới Thính Hương lâu có chút giải thích được, dù sao trong lòng cũng rất thoải mái, muốn cùng đối nghịch! An Kỳ Lạc ánh mắt buồn bã, trong mắt hành động này của Lam Tịch Nguyệt chính là che chở Ti Đồ Triệt, trong lòng chua xót càng thêm nồng đậm, đột nhiên có cảm giác mãnh liệt muốn vứt bỏ toàn bộ thế giới này.
      người tản mát ra rất nhiều khí lạnh lùng, An Kỳ Lạc đưa tay bắt được bả vai của nàng, lạnh giọng hỏi: “Vậy ngươi tại sao lại muốn tới nơi này? Là tới tìm ?”
      “Đúng!”

      Lam Tịch Nguyệt thành trả lời, vốn đó chính là , được phủ nhận. Nhìn Lam Tịch Nguyệt ánh mắt mảnh trong trẻo lạnh lùng, An Kỳ Lạc dưới chân lảo đảo mấy cái, buông lỏng tay ra, chậm rãi lui về phía sau bước, xoay người rời , chỉ truyền tới thanh lạnh như băng: “Thính Hương lâu đợi đến lúc đóng cửa !”

      Lam Tịch Nguyệt sửng sốt, An Kỳ Lạc làm sao đột nhiên như vậy. An Kỳ Lạc uy hiếp muốn cho Thính Hương lâu đóng cửa, Ti Đồ Triệt vẻ mặt khổ sở đứng ở bên cạnh Lam Tịch Nguyệt : “Ta tiểu sư muội, sư huynh ta đúng là bị ngươi làm cho thảm hại!”
      Lam Tịch Nguyệt xoay người sang chỗ khác, nhìn Ti Đồ Triệt rất vô tình : “Đâu có chuyện gì liên quan tới ta?”

      “Dĩ nhiên liên quan đến chuyện của ngươi, nếu như vì để cho An Kỳ Lạc thấy ta với ngươi ở chung chỗ, làm sao muốn đóng cửa Thính Hương lâu?”
      “Ngươi đừng lung tung, điều này sao có thể?”

      Ti Đồ Triệt cơ hồ thét chói tai : “Tại sao thể nào? Ngươi muốn ta nhìn ra, An Kỳ Lạc bởi vì gặp ngươi cùng chỗ với ta mới có thể như vậy! Ngay cả ta cũng nhìn ra, nhìn ánh mắt của ta tràn đầy địch ý, nhất định là ghen tị!”

      “Này, Ti Đồ Triệt, ngươi nên lung tung, có tin ta đối với ngươi hề khách khí!”
      “Có lung tung hay ta tin tưởng trong lòng ngươi cũng ràng, ta tiểu sư muội, nghĩ tới, ngươi chỉ dùng thời gian vài ngày làm cho An Kỳ Lạc ngươi, quả nhiên sức quyến rũ xoàng! Nhưng bất kể thế nào, ngươi ngàn vạn lần thể để cho Thính Hương lâu của ta gặp chuyện may, nếu ta liều mạng!”

      Lam Tịch Nguyệt vẫn vẻ mặt trong trẻo lạnh lùng, càng thêm vô tình : “Thính Hương lâu của ngươi đâu có chuyện gì liên quan tới ta? Muốn tìm ta liều mạng cũng được, ta đáp ứng!”
      Vừa xong nàng xoay người muốn , Ti Đồ Triệt vội vươn tay giữ nàng lại, tiến tới trước mặt nàng cẩn thận đánh giá khuôn mặt, lúc sau chế nhạo : “Tiểu sư muội, ngươi phải vì thấy tướng công xuất ở Thính Hương lâu cho nên cũng ghen sao?”
      “Ti Đồ Triệt…”
      “Ai! Trước hết đừng , chờ ta cho xong ”.

      Ti Đồ Triệt tiếp tục đánh giá nàng, : “Xem bộ dạng ngươi tựa hồ là như vậy, thấy tướng công của mình đến thanh lâu, trong lòng dĩ nhiên dễ chịu, chẳng qua là, tiểu sư muội, ngươi sao bắt đầu để ý những chuyện như vậy rồi? Theo lý thuyết, ngươi là tướng công của ngươi mà đối với đặc biệt, ngươi cũng phải là người như vậy!”
      Lam Tịch Nguyệt trong mắt hàn quang thoáng , lạnh lùng nhìn : “Muốn chết ngươi cứ tiếp tục ở đó mà xằng ngôn !” Bất đắc dĩ Ti Đồ Triệt nhún vai: “Nếu như ngươi thừa nhận lời của, ta cũng có cách nào, chẳng qua là tiểu sư muội mình ngươi nhớ được để cho bẩn thân chịu ủy khuất nha!”

      Lam Tịch Nguyệt sửng sốt chút, rất nhanh khôi phục thần sắc, vẻ mặt hờ hững chuyển mặt hướng sang nơi khác, hừ lạnh : “ khiến ngươi dạy bảo!”
      Tay Ti Đồ Triệt nhàng khoác lên vai của nàng, trong giọng khó giấu nhàn nhạt thương cảm: “Tiểu sư muội, ngươi hẳn cũng hiểu, đối với ta mà , ngươi chính là thân nhân duy nhất , ta chỉ hy vọng ngươi có thể sống vui vẻ chút mà thôi”.

      mặt Lam Tịch Nguyệt có chút lay động, khẽ nghiêng qua nhìn Ti Đồ Triệt : “Cám ơn ngươi, sư huynh!”

      Ti Đồ Triệt mặt lập tức nở nụ cười, khó khăn lắm mới có thể nghe được nàng kêu tiếng sư huynh, dĩ nhiên rất cao hứng. Cười nhìn nàng : “Có những lời này của ngươi, như vậy đủ rồi!”
      Sau đó, Lam Tịch Nguyệt câu làm Ti Đồ Triệt cười nổi nữa: “Chuyện An Kỳ Lạc muốn cho Thính Hương lâu đóng cửa ngươi tự mình giải quyết !”

      xong, nàng xoay người rồi rời , Ti Đồ Triệt ngu ngơ đứng nguyên tại chỗ, giữ lại vẻ mặt bất đắc dĩ, khuôn mặt thống khổ, lúc sau khẽ lắc đầu, lẩm bẩm : “ ác tâm!”

      Tuy như thế, nhưng mặt có nửa điểm bất mãn, lắc đầu xoay người rồi rời , xem ra chuyện này phải tự mình giải quyết thôi, cũng muốn Thính Hương lâu vất vả tự mình kinh doanh như vậy bị đóng cửa cách vội vã!

      An Kỳ Lạc đường từ từ trở về Vương phủ, trước mắt luôn ra cảnh tượng mới vừa nhìn thấy, Tịch nhi che chở như vậy, đáng chết! đúng đúng, chủ nhân Thính Hương đáng chết, ngày mai phải để cho Thính Hương lâu biến mất còn chút dấu vết nào trong Nguyệt thành! Trong lúc lòng tràn đầy sát khí phía trước đột nhiên xuất người, chặn đường của lại, ngay sau đó truyện tới thanh nam tử xa lạ mang theo chút táo bạo: “ là lạnh, chẳng lẽ Vương gia thể ôn nhu hơn chút sao?” An Kỳ Lạc vui nhíu hạ mi, ngẩng đầu nhìn về phía người đó, trong mắt lạnh lẽo càng đậm, lạnh giọng : “Là ngươi?”

      Ti Đồ Triệt hướng An Kỳ Lạc đến gần chút, thần sắc khó suy đoán nhìn : “Có thể tìm chỗ hàn huyên chút chuyện được ? Ta nghĩ, có số việc liên quan đến Tịch nhi ngươi hẳn chưa biết!”

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 39: Nàng là sư muội ta

      Ngồi trong trà lâu, bởi vì là buổi tối ở đây có chút vắng khách có thể là rất thưa người, nhưng bọn bây giờ chính là cần chỗ như vậy.
      Ti Đồ Triệt vì Thính Hương lâu mà nỗ lực, còn An Kỳ Lạc đối với lời Ti Đồ Triệt về chuyện của Tịch nhi có chút vội vàng, còn có chút ghen tỵ, bởi vì Ti Đồ Triệt tựa hồ rất hiểu Tịch nhi, đáng chết! An Kỳ Lạc ngồi ở ghế, cũng muốn cầm ly trà đặt ở trước mặt, nhìn Ti Đồ Triệt lạnh giọng : “Bây giờ ngươi có thể ”.

      Nghiêm túc nhìn , Ti Đồ Triệt hỏi: “Ngươi từng điều tra chuyện của Tịch nhi?”
      An Kỳ Lạc có chút sửng sốt, nhưng ngay sau đó : “Ta từng điều tra qua, căn bản hẳn là cũng biết chút ít!”
      Ti Đồ Triệt cười khẽ hạ xuống, đưa tay rót ình ly trà, cũng giúp An Kỳ Lạc rót chén, sau đó : “Đáng tiếc, những chuyện ngươi biết toàn bộ cũng là chuyện bề ngoài, chỉ sợ tất cả người bên trong Thanh Tố quốc hoàng cung cũng biết hết mọi chuyện”.

      An Kỳ Lạc nhíu mày, rất thích Ti Đồ Triệt chuyện với kiểu giọng này, giống như rất hiểu rất Tịch nhi, Tịch nhi ràng chính là Vương phi của , làm sao có thể để cho nam nhân khác hiểu chuyện của nàng hơn ? Lạnh lùng nhìn Ti Đồ Triệt, giọng lại càng lãnh nhược băng sương: “Có lời gì cũng nhanh , Bổn vương có thời gian cùng ngươi ngồi đây uống trà!”
      Ti Đồ Triệt khẽ cươi, để ly trà trong tay xuống, cười hỏi: “Nếu như ta ta và Tịch nhi là sư huynh sư muội, ngươi tin ?”

      An Kỳ Lạc sửng sốt chút, “Sư huynh sư muội? Làm sao có thể?”
      Nàng phải vẫn là sâu nuôi trong cung sao? Làm sao có thể có sư huynh? Hơn nữa lại còn làm chủ nhân đệ nhất thanh lâu ở Lâm Nguyệt quốc, cái này khiến phải hoài nghi, sư phụ của bọn họ như thế nào? Ti Đồ Triệt cúi đầu cười khẽ, ngẩng đầu chuyển tầm mắt hướng ngoài cửa sổ, nhìn phía xa, ánh mắt có chút mê ly, lẩm bẩm : “ ra ngay cả chính bản thân ta có đôi khi cũng thế nào tin tưởng mình có Công chúa sư muội, Tịch nhi trở thành tiểu sư muội của ta, đó là chuyện mười năm trước”.
      “Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?”

      ngày mười năm trước, sư phụ ta bị cừu nhân đuổi giết, lẻn vào trong hoàng cung trốn, đúng lúc đụng phải tiểu sư muội. Lúc ấy sư phụ bị thương nặng, được tiểu sư muội phát đem giấu ở chỗ nàng. Ngươi cũng biết, tiểu sư muội ở Thanh Tố quốc có đãi ngộ thế nào, chỗ ở của nàng là góc sâu nhất, lạnh lẽo nhất trong hoàng cung, bình thường có người nào xuất ở đó, rất thích hợp giấu người!”
      An Kỳ Lạc giải thích được địa nhướng mày : “Nàng cứu sư phụ ngươi? Làm sao có thể?”

      Nhìn ánh mắt của nàng, ràng chính là toàn bộ người trong thiên hạ có chết sạch cũng quan hệ gì! Ti Đồ Triệt có chút chịu được, liếc mắt, tức giận : “Cậy nhờ ngươi nên đem bộ dạng tiểu sư muội giống như rất lãnh huyết vô tình có được hay ?” An Kỳ Lạc lạnh lùng liếc cái : “Chẳng lẽ phải sao?”

      Sửng sốt chút, cuối cùng Ti Đồ Triệt bất đắc dĩ gật đầu cái : “Coi như là có chút vậy, bất quá ngày đó nàng chính là có lòng tốt cứu sư phụ ta, sư phụ người bị thương nặng, nàng còn tự mình chăm sóc. Ách, có thể lúc ấy đầu nàng đột nhiên có vấn đề, nhưng cũng chính bởi vì chuyện kia, nàng mới có thể được sư phụ thu nhận làm đệ tử, tiến tới trở thành tiểu sư muội của ta!”

      “Sư phụ ngươi tại sao muốn thu nàng làm đồ đệ? Chẳng lẽ là bởi vì cảm ơn nàng cứu sao?”
      “Dĩ nhiên phải, làm sao có thể bởi vì nguyên nhân này mà thu nhận nàng làm đồ đệ nha?”
      Ti Đồ Triệt đảo mắt trợn tròn, tiếp tục : “Vốn sư phụ chẳng qua dạy nàng mấy chiêu thức để nàng dùng phòng thân, ngươi cũng biết, trong hoàng cung nhiều người như vậy mà nàng lại là Công chúa thất sủng, rất dễ dàng bị người ta khi dễ! Nhưng nghĩ tới tiểu sư muội về phương diện luyện võ thiên phú cực cao, để cho sư phụ sợ hãi than dứt, sau đó quấn chặt lấy nhất định phải thu tiểu sư muội làm đồ đệ.

      Vốn là nàng đáp ứng, nhưng bởi vì bị sư phụ quấn lấy gây phiền phức, hay bởi vì nguyên nhân khác nào đó nàng lại đáp ứng. Sư phụ đưa toàn bộ sở học từ lúc sinh ra dạy hết cho nàng, mà sư muội thiên phú cực cao, chỉ thời gian hơn tháng có thể tự mình tu luyện cần sư phụ bên cạnh chỉ đạo”.

      An Kỳ Lạc có chút ngoài ý muốn nhìn Ti Đồ Triệt, làm sao biết Tịch nhi còn biết võ công? Nghĩ tới đây, trong lòng sinh ra tia cảm xúc khác thường, Ti Đồ Triệt so với biết nhiều hơn! Cầm lấy cái chén trước mặt nhấp ngụm, lạnh nhạt hỏi: “Sư phụ ngươi là ai?” Nghe vậy, Ti Đồ Triệt trong mắt dần ra vẻ ngoan tuyệt, chỉ là cái thoáng qua rồi biến mất, nhưng cũng bị An Kỳ Lạc ngồi đối diện thấy được.

      Ti Đồ Triệt khẽ thở dài, : “Sau này, sư phụ len lén đem ta mang vào trong hoàng cung, cùng gặp tiểu sư muội nhưng nàng vô cùng lạnh nhạt, hơn nữa cho tới bây giờ cũng gọi ta tiếng sư huynh, đối với ta bộ dạng tựa hồ rất khinh thường”.

      An Kỳ Lạc gì thêm, chẳng qua lẳng lặng uống trà, tin tưởng Ti Đồ Triệt hẳn trả lời vấn đề của . Ánh mắt Ti Đồ Triệt lần nữa lên tia ngoan tuyệt, tiếp tục : “Ta vẫn nhớ được lần đầu tiên nàng gọi ta tiếng sư huynh, đó là ba năm trước, tất cả đồ đệ môn phái toàn bộ đều chết hết, ta bởi vì chạy vào trong hoàng cung tìm tiểu sư muội chơi mà thoát được kiếp. Tất cả sư huynh đệ tỷ muội bao gồm cả sư phụ đều bị giết hết, cũng chỉ còn lại có hai người ta cùng tiểu sư muội”.
      An Kỳ Lạc tay nắm chặt cái chén thiếu chút nữa bóp nát, lạnh giọng hỏi: “ xảy ra chuyện gì?”

      Ti Đồ Triệt đích tay nhàng mà run rẩy, nhưng rất nhanh lắng xuống, vẻ mặt bình tĩnh : “Ha hả, ta cũng biết xảy ra chuyện gì, ta chỉ là muốn để cho ngươi biết, ta cùng Tịch nhi cũng phải có loại quan hệ như ngươi nghĩ, chúng ta là sư huynh sư muội, mà đối với ta mà , nàng là thân nhân duy nhất của ta đời này”.
      An Kì Lạc ngưng mắt nhìn , nửa hướng, cúi đầu khóe miệng khẽ nhếch, nhàn nhạt : “Ngươi sợ ta sau khi trở về gây khó khăn cho Tịch nhi sao?”
      “Dĩ nhiên phải, ta là sợ ngươi gây khó khăn cho ta!”

      “Ách?”
      Ti Đồ Triệt liếc mắt, rầu rĩ : “Vương gia ngươi phải muốn đóng cửa Thính Hương lâu của ta sao? Tuyệt đối được, cho nên ta mới phải cho ngươi nhiều chuyện như vậy, để ngươi biết ngươi hiểu lầm chúng ta, về phần tiểu sư muội nhà ta, ngươi tính toán xử trí như thế nào đâu có chuyện gì liên quan tới ta?”

      An Kỳ Lạc có chút dám tin nhìn Ti Đồ Triệt, sau đó nhàn nhạt : “Biết rồi, ngươi yên tâm , ta đối với Thính Hương lâu của ngươi như thế!” Ti Đồ Triệt tiến tới trước mặt An Kỳ Lạc cười : “ thêm cho ngươi chuyện, chuyện này khẳng định ngươi cũng biết.”
      “Chuyện gì?”

      “Có thể ngươi cũng tin, nhưng đó là , mẫu thân tiểu sư muội, cũng chính từng là Thanh Tố quốc Quý phi nương nương bị Hoàng hậu giết chết, lúc mới vừa mới ra đời tiểu sư muội tận mắt nhìn mẫu thân của mình chết ở trước mặt, còn là bởi vì nàng mới hy sinh chọn lấy cái chết”.
      Trong mắt An Kỳ Lạc lên tia bất khả tư nghị: “Điều này sao có thể? Đứa bé mới vừa mới ra đời làm sao có thể biết xung quanh chuyện xảy ra?”

      Ti Đồ Triệt bất đắc dĩ nhún vai, nhàn nhạt : “Ta cũng vậy, rất kinh ngạc, bất quá đó là , tiểu sư muội tựa hồ có cái gì khác hẳn với thường nhân, nàng mới được sinh ra cũng có thể biết chung quanh phát sinh chuyện gì, hơn nữa cơ hồ toàn bộ cũng ghi tạc trong đầu”.
      An Kỳ Lạc trong mắt lên tia đau lòng, nếu như lời Ti Đồ Triệt là , Tịch nhi nhất định rất khổ sở đau lòng, nhìn tận mắt mẫu thân của mình chết, còn là bởi vì mình mà chết. Đột nhiên từ ghế đứng lên, xoay người hướng cửa tới, khẽ nghiêng người nhìn Ti Đồ Triệt : “Đa tạ ngươi cho ta biết những việc này!”

      Nhìn An Kỳ Lạc tựa hồ phải như vậy, Ti Đồ Triệt vội vàng : “Chờ chút, còn có việc hy vọng ngươi có thể đáp ứng!”
      “Chuyện gì?”

      “Lời vừa rồi ta với ngươi ngàn vạn lần nên cùng tiểu sư muội, ngươi tự mình biết là được, cần cho nàng biết ngươi biết những chuyện này !”
      Nếu như bị nàng biết đem những chuyện này cho An Kỳ Lạc, nàng nhất định chạy tới bắt ! An Kỳ Lạc Sửng sốt chút, đưa mắt nhìn , nhưng ngay sau đó gật đầu cái, xoay người rồi rời .

      Bây giờ, An Kỳ lạc tựa hồ có chút khẩn cấp muốn trở về phủ gặp Tịch nhi. Mặc dù Ti Đồ Triệt cũng sư phụ của bọn họ là ai, nhưng biết nhiều như vậy, nếu như mình muốn biết , nhất định có thể điều tra được! Ti Đồ Triệt vẫn ngồi ở trà lâu nhàn nhã thưởng trà, nhìn hướng An Kỳ Lạc rời trong mắt lên tia quang mang phức tạp, lẩm bẩm : “ cho ngươi nhiều như vậy, biết ngươi có làm cho ta thất vọng , hy vọng thể nào”.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    Trạng thái chủ đề:
    Không mở trả lời sau này.