1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Huyết Sắc Yêu Đồng - Nặc Nặc Bảo Bối (93) [đã DROP]

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
  • Trạng thái chủ đề:
    Không mở trả lời sau này.
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 25: Đưa

      Trong lòng Lam Tịch Nguyệt nhịn được run lên, chút bối rồi xuất trong mắt rồi nhanh chóng biến mất vừa lúc An Kỳ Lạc trông thấy khiến tin những vết sẹo mặt nàng căn bản là giả, mơ hồ mong đợi nhìn thấy dung nhan chân .

      Tay vẫn hướng mặt nàng đưa tới, Lam Tịch Nguyệt muốn lui về phía sau, nhưng bây giờ nàng ngồi ghế, cằm lại bị An Kỳ Lạc nắm, muốn lùi cũng thể, mà An Kỳ Lạc cũng nhanh tay chạm vào vết sẹo mặt nàng.

      Lam Tịch Nguyệt nhăn lông mày, tay An Kỳ Lạc chạm vào vết sẹo mặt nàng, ngón tay véo chút, dòng máu tươi đỏ sẫm theo gương mặt của nàng chảy xuống. Lam Tịch Nguyệt ngậm chặt miệng, làm như cố nén đau đớn, ánh mắt quật cường, ngẩn người sững sờ nhìn An Kỳ Lạc, để cho An Kỳ Lạc đứng đối diện nghĩ mình hình như làm điều đại ác khó dung thứ.

      Lẳng lặng nhìn vết đỏ sẫm lưu lại mặt Lam Tịch Nguyệt, trong mắt An Kỳ Lạc lên tia nghi ngờ, chẳng lẽ mình nhìn lầm rồi? Người kia phải là nàng? Nhưng mà cặp mắt ràng có thể giống nhau như đúc, hơn nữa cũng cho cảm giác là Lam Tịch Nguyệt.

      Nhân cơ hội An Kỳ Lạc còn sững sờ, Lam Tịch Nguyệt thoát ra khỏi tay , ngón tay xoa xoa vết máu đỏ sẫm, cúi đầu để thấy thần sắc của nàng. Chẳng qua là ở chỗ mấy vết sẹo này nàng sớm chuẩn bị, chỉ cần động tay làm cho vết sẹo kia chảy ra chất lỏng đỏ thẫm như máu. Những thứ này dưới con mắt của An Kỳ Lạc chính là máu khiến nghĩ mình làm nàng bị thương.

      biết chuyện gì xảy ra, nhìn Lam Tịch Nguyệt cúi đầu, bộ dạng ủy khuất, An Kỳ Lạc cảm giác có chút luống cuống, muốn mở miệng chút gì thanh của Lam Tịch Nguyệt truyền đến: “Bây giờ ngươi hài lòng chưa?”
      An Kỳ Lạc nghẹn lại, nhưng muốn nhận lỗi của mình tuyệt đối thể nào, hừ lạnh tiếng : “Ngươi có tư cách gì dám cùng Bổn vương chuyện? Đừng tưởng rằng làmVương phi có thể chuyện với ta!”

      xong, hừ lạnh tiếng, xoay người hướng cửa ra ngoài. Lam Tịch Nguyệt ngẩng đầu lên, có chút giải thích được nhìn An Kỳ Lạc rời , nhìn bóng lưng thoáng qua sao có cảm giác giống như là chạy trốn?
      Nàng lắc đầu, tiện đem “vết máu” mặt chà sạch , sau đó lại ngồi xuống ghế, thần sắc thay đổi, vừa rồi nàng còn chưa ăn hết các món ngon, phải tiếp tục nỗ lực.
      Thực ra mới vừa rồi ở trong tửu lâu nàng cũng chưa ăn được là bao.

      Lúc Lam Tịch Nguyệt ăn uống say sưa, tỳ nữ Vương phủ đẩy cửa cẩn thận bước vào, ngẩng đầu lên sợ hãi nhìn Lam Tịch Nguyệt cái, thấy khuôn mặt nàng liền hít vào hơi, lập tức cúi thấp đầu xuống. Càng thêm cẩn thận tới bên cạnh Lam Tịch Nguyệt, cũng nhìn bàn vốn là đồ ăn chuẩn bị cho đêm động phòng hoa chúc bị Lam Tịch Nguyệt giải quyết hết, cúi đầu e sợ : “Nô tỳ ra mắt Vương phi, này… Đây là Vương gia phân phó nô tỳ đưa tới cho Vương phi!”

      Trong khay là cái bình , Lam Tịch Nguyệt biết hôm nay ngạc nhiên đến lần thứ mấy, lẳng lặng nhìn tỳ nữ làm hết phận ( giả câm lừa người mà). Tỳ nữ thấy Lam Tịch Nguyệt nhúc nhích tay chân đem đồ khay cầm đến, tự nhiên cũng nhớ ra nàng thể chuyện, thấp giọng : “Vương gia , đây là cho Vương phi dùng chữa trị vết thương!”

      Lam Tịch Nguyệt vốn thông minh khôn khéo đầu lần đầu tiên biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì, An Kỳ Lạc vừa “lộng thương” mặt của nàng, lại đưa thuốc men đến cho nàng, có chút hoài nghi đây có phải thuốc hàm chứa kịch độc? Nàng đưa tay lấy bình rồi hướng tỳ nữ phất phất tay, tỳ nữ kia tựa hồ thở phào nhõm rất lớn, bước chân mặc dù chậm chạp, nhưng vẫn có cảm giác lảo đảo cố chạy. Lam Tịch Nguyệt cũng thèm để ý, cầm cái bình trong tay cẩn thận nghiên cứu, đưa tay mở nắp bình, lập tức mùi thơm ngát bay vào trong mũi của nàng.

      Nàng khỏi hạ mi, nếu như đoán sai, đây chính là thánh dược trị thương thanh thương tán, ngàn vàng khó mua. Nàng hoài nghi An Kỳ Lạc có phải bỏ thêm độc dược, nếu làm sao đem bảo dược trân quý như vậy đưa cho nàng?

      An Kỳ Lạc ngồi ghế bên trong thư phòng, mặt có thần sắc ảo não, đột nhiên thấp giọng nguyền rủa : “Chết tiệt, ta làm sao lại đem thanh thương tán đưa cho nàng?” Đây chính là thứ mất rất nhiều công sức mới lấy được, nghĩ tới bây giờ lại đưa ột hòa thân công chúa chút quan trọng đến từ Thanh Tố quốc! là… Hơn nữa mặt của nàng cũng bị như thế, có là thần tiên cũng chữa nổi, thanh thương tán dùng người nàng lãng phí! Bên tai hẵn vẫn vang lên câu kia của Lam Tịch Nguyệt: “Ánh mắt xinh đẹp!”
      Tay khỏi xoa mắt, lẩm bẩm : “Xinh đẹp sao?” Lớn cho đến từng này tuổi cũng chưa có ai với như vậy, bọn họ chỉ coi ánh mắt là ánh mắt của ác ma mang tới tai họa. Mặc dù sau đó Lam Tịch Nguyệt có ánh mắt của quá khó nhìn, ánh mắt huyết sắc đó là của ác quỷ đầu thai, thị huyết, tàn nhẫn, nhưng chỉ nhớ mỗi câu đầu tiên, câu sau câu nào cũng để ý.

      Hơn nữa, lúc nàng thấy ánh mắt cũng hoàn toàn giống vẻ sợ hãi, chán ghét mà quen thấy, ra có lẽ xuất của thế giới này cũng phải là thừa thãi. Tầm mắt An Kỳ Lạc có chút mê ly, bên tai càng ngừng vang vọng câu kia, ánh mắt của xinh đẹp, trong mắt huyết sắc nhàng lóe lên, so với trong quá khứ vẫn tiên diễm nhưng có nửa điểm cảm giác hàm chứa đơn ở bên trong.

      Đột nhiên từ ghế ngồi thẳng người, trong mắt xuất huyết quang thịnh nộ. Là ai? Là ai để ặt của nàng biến thành như vậy? Trận hoả hoạn xuất quá khéo, lúc đó bên trong cả dịch quán chỉ có mình nàng, làm cho người ta muốn hoài nghi cũng được! sớm nghi ngờ, chẳng qua là cho tới bây giờ cũng muốn xen vào việc của người khác, hơn nữa chuyện này có có bất kỳ quan hệ gì với , kể cả là phi tử của cũng có chút quan hệ nào.

      Nhưng bây giờ, biết tại sao An Kỳ lạc đột nhiên rất muốn điều tra kẻ phóng hỏa, sau đó dùng hình phạt tàn khốc nhất thế gian trừng phạt tên đó, để cho sống bằng chết! Tay nắm chặt thành ghế, vươn tay ra bức tường sau lưng vỗ mấy cái, sau đó lại biến mất ở bên trong thư phòng. Lam Tịch Nguyệt còn ở trong tân phòng, cầm cái bình kia trong tay cẩn thận nghiên cứu xem có độc hay , nhưng nghiên cứu đến nửa ngày vân ra.

      Đây chính là lọ thanh thương tán, có cho thêm bất kỳ phụ liệu khác. Trong mắt nàng có nhàn nhạt tia , đây là chuyện lần đầu tiên nàng gặp, nghĩ ra nguyên nhân, là nghĩ ra An Kỳ Lạc tại sao đột nhiên đem thánh dược trân quý đưa cho nàng? có mục đích gì khác sao? Đánh chết nàng cũng tin! Nhưng ràng kiểm tra nhiều lần , tựa hồ có vấn đề gì. Nàng đưa tay cho vào trong ngực, dù sao bây giờ nàng chưa cần dùng đến, bất kể thuốc này có vấn đề hay chờ sau này bàn. Nàng gục xuống bàn, từ từ sắp xếp lại suy nghĩ, chuyện hôm nay thực là sao?

      Tại sao luôn phát sinh chuyện làm ình tâm thần bấn loạn? Vốn lạnh lùng, tuyệt tình mấy chục năm sao có thể vì mấy động tác hay lời của An Kỳ Lạc bối rối? Đây phải là tượng tốt a! Nhắm mắt lại, trong đầu lại xuất cặp mắt huyết sắc kia, cặp mắt kể từ sau khi đến đến Lâm Nguyệt quốc nàng nhiều lần mơ thấy, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 26: Đêm động phòng hoa chúc

      Bởi vì tân lang có ở đây, hơn nữa cho dù có tân lang cũng mấy người dám cùng chuyện cho nên hỉ yến trong Kỳ Vương phủ hề thấy vui mừng. Tất cả mọi người vì thấy Hoàng thượng và Hoàng hậu ngồi đó mới lập tức đứng dậy rời .
      khí hỉ yến cũng bị đè nén. Tân lang có ở đây làm sao tân khách dám đứng lên? Tất cả mọi người tự uống rượu, ăn đồ ngon, chuyện trò tựa xem đây như yến hội tầm thường, riêng chuyện Vương gia và Vương phi tất cả đều ngậm miệng.

      Rượu uống nhiều, thức ăn cũng ăn xong, các tân khách vỗ vỗ mông đứng dậy rời bởi vì Hoàng thượng bị Kỳ Vương làm cho tức chết cũng hồi cung! Mở cửa phòng cũng thấy tân nương…cũng ai dám đến gần hỉ phòng vì sợ “” khí của An Kỳ Lạc. Cho nên khi đêm tối bao phủ, hậu viện Kỳ Vương phủ trở nên yên tĩnh khiến Lam Tịch Nguyệt cảm giác tựa hồ cả Kỳ Vương phủ dường như chỉ có mình nàng tồn tại.

      Ngáp cái, nàng từ ghế đứng dậy tới giường, nàng biết khuya rồi, khẳng định An Kỳ Lạc hôm nay thể nào xuất ở chỗ này, người nào muốn nhớ đến việc phải cùng tuyệt đại xấu nữ động phòng hoa chúc? Nhưng nàng mới vừa nằm ngủ bao lâu, cửa tân phòng bị mở ra, Lam Tịch Nguyệt nháy mấy cái lông mi, sau đó nhắm mắt lại ngủ tiếp vẻ mặt an ổn, tựa hồ trong phòng có thêm người nào.
      An Kỳ Lạc sau khi bước qua cửa tìm được Lam Tịch Nguyệt, khỏi sửng sốt, nhưng ngay sau đó nghe được thanh hô hấp mơ hồ từ giường truyền đến, thích thú hướng giường tới. Cúi đầu nhìn ngắm vẻ mặt an ổn lúc ngủ của Lam Tịch Nguyệt, trong mắt có thần sắc phức tạp ra lời.

      Đột nhiên, bắt đầu tháo y phục người, thoáng chốc chui vào chăn cùng Lam Tịch Nguyệt, bị làm cho sợ hãi Lam Tịch Nguyệt vội vàng từ giường ngồi dậy, hướng người giữa giường, khuôn mặt đề phòng : “Ngươi muốn làm gì?”
      An Kỳ Lạc cũng ngồi dậy dịch sát vào Lam Tịch Nguyệt, trong mắt hồng quang lóe lên : “Hôm nay là ngày đại hôn của chúng ta, buổi tối đương nhiên chính là đêm động phòng hoa chúc! Ngươi xem ta muốn làm gì?”
      Lam Tịch Nguyệt vất vả lắm mới tỉnh táo lại vì những lời của An Kỳ Lạc khiến nàng mất bình tĩnh, nàng hề nghĩ An Kỳ Lạc ra những lời như vậy, cùng nàng động phòng hoa chúc, chẳng lẽ chút cũng cảm thấy vết sẹo rất quái ác mặt nàng sao? Vươn hai tay ra đem cánh tay che An Kỳ Lạc, thần sắc trong trẻo lạnh lùng nhìn , nhàn nhạt : “Ta nghĩ ngươi lầm rồi, nương tử xấu xí giống như ta ngươi chỉ nhìn thôi cũng cảm thấy buồn nôn mới đúng!”

      An Kỳ Lạc sửng sốt chút, đột nhiên đưa tay ra xoa vết sẹo mặt nàng, lần này rất , trong mắt xuất tia thương tiếc, giọng hỏi: “Rất đau phải ?”
      Lam Tịch Nguyệt phát nàng hoàn toàn theo kịp suy nghĩ của An Kỳ Lạc, đây là tại sao? Làm sao đột nhiên đối với nàng tốt như vậy? nhíu hạ mi, dịch người chút, đem mặt từ tay của dời , lạnh lùng nhìn : “Nếu như ngươi chẳng qua tới để những lời nhảm nhí này, bây giờ ngươi có thể rời !”
      Nghe vậy, An Kỳ Lạc ngửa mặt nằm giường, xoay đầu lại táo bạo nhìn Lam Tịch Nguyệt : “Ngươi cũng đừng quên, nơi này là phòng của ta, nếu quả muốn , người phải là ngươi mới đúng!”

      Kéo khóe miệng, làm sao nàng có cảm giác bây giờ An Kỳ Lạc tựa hồ có chút giống với người ban ngày nàng nhìn thấy, chẳng lẽ là người hai mặt sao? Nhíu hạ mi, nàng còn chưa biết An Lạc Kỳ rốt cuộc muốn cái gì, có nên xung đột với hay đây. Nghĩ xong, Lam Tịch Nguyệt lập tức từ giường đứng lên, mặc thêm quần áo, giơ chân nhảy qua người An Kỳ Lạc, chẳng qua cái chân còn lại cũng muốn vượt qua nhưng lại bị cái tay tóm lấy.

      An Kỳ Lạc nắm mắt cá chân nàng nhàng kéo chút, lúc sau thấy nàng thở tiếng, lảo đảo té lăn quay người . Lam Tịch Nguyệt giơ tay lên muốn động thủ, nhưng chưa kịp phản ứng theo bản năng bị An Kỳ Lạc tóm nốt. nhàng bắt được tay nàng, tung mình đem nàng đặt ở phía dưới, cúi đầu ngưng mắt nhìn nàng : “Trước khi rời , trả lời ta vấn đề!”

      An Kỳ Lạc lúc chuyện thở ra nhiệt khí, mặt của nàng có chút buồn buồn, ngứa ngứa, nhưng Lam Tịch Nguyệt vẫn giữ khuôn mặt lạnh lùng, lạnh lùng chống lại ánh mắt huyết sắc hỏi: “Vấn đề gì?”
      Người này, phải tính cách sao? Thẳng nhìn ánh mắt Lam Tịch Nguyệt, mắt An Kỳ Lạc khỏi xuất tia mừng rỡ, vấn đề kia tựa hồ cần hỏi cũng sao. Nhưng rất muốn hỏi nàng, muốn chứng thực lại: “Ngươi đôi mắt của ta rất đẹp, câu đó là hay ?”

      Lam Tịch Nguyệt sửng sốt chút, thần sắc trong mắt kia trong trẻo lạnh lùng xuất tia ngạc nhiên, muốn hỏi là cái này sao? Rất đẹp sai, nhưng nghĩ đến đối với nàng hề khách khí như vậy, thích thú giật hạ khóe miệng, lạnh lùng : “Đương nhiên là giả, con mắt của ngươi khó nhìn như vậy, hơn nữa lại còn có màu sắc này, xinh đẹp mới là kỳ lạ!”
      Nghe vậy, An Kỳ Lạc nhịn được, người chút lãnh khí tản ra, muốn nghe nàng như thế, tại sao lại như vậy? ràng trong lòng nàng nghĩ thế! chỉ là muốn được nghe từ trong miệng của nàng câu kia lần nữa mà thôi, tại sao còn muốn cố ý cùng đối nghịch?

      Nguy hiểm nheo ánh mắt lại, nhìn ánh mắt Lam Tịch Nguyệt trong trẻo lạnh lùng, trong mắt của so ra còn muốn lạnh hơn, tay bấm lên cổ của nàng, cả người hàn khí : “Ngươi đáng chết!”
      Nhìn ánh mắt An Kỳ Lạc, trong lòng Lam Tịch Nguyệt nổi lên chút xíu nhẫn tâm, nàng nỡ thương tổn chủ nhân đôi mắt này, chỉ có người bị thế giới này từ bỏ mới có ánh mắt ấy.

      Hình như nàng cũng từng có ánh mắt như vậy, hình như cho tới bây giờ, trong ánh mắt của nàng vẫn còn lưu giữ dấu vết loại ánh mắt này, lòng nàng khỏi run lên, tay tự chủ được xoa ánh mắt của . An Kỳ Lạc cả người cứng ngắc, Lam Tịch Nguyệt đem bàn tay lạnh lẽo vỗ về, nhất là lúc tay nàng chuẩn bị đến gần, nhịn được chỉ muốn khóc.
      Bởi vì mảy may thấy sợ hãi, chán ghét, khủng hoảng trong mắt nàng. Lam Tịch Nguyệt đột nhiên cười chút, ánh mắt khẽ cong lên khiến nàng xinh đẹp hơn hẳn, vết sẹo xấu xí cũng phai nhạt bớt.

      Trong ánh mắt, thần sắc trong trẻo lạnh lùng lần đầu tiên biến mất, nàng : “ ra , nếu như có thể, ta cũng muốn có đôi ánh mắt xinh đẹp như vậy!”
      “Tại sao?”
      An Kỳ Lạc lẳng lặng nhìn nàng, trong mắt tựa hồ xuất sương mù nhàn nhạt, ra lúc nàng cười có bộ dạng như vậy, để cho lần đầu tiên sinh cảm giác chán ghét con người. Thần sắc Lam Tịch Nguyệt lần nữa trở lại bộ dạng trong trẻo lạnh lùng, nàng có thói quen biểu lộ khuôn mặt tươi cười, mới vừa rồi mỉm cười chút là cực hạn.
      Trong mắt nàng mơ hồ còn có chút thần sắc nhất quán, ánh mắt nàng trong trẻo lạnh lùng như vậy nhưng hình như nhìn qua cũng phải lạnh như băng.

      Nhìn An Kỳ Lạc, Lam Tịch Nguyệt nhàn nhạt : “Bởi vì rất đẹp!” mặt An Kỳ Lạc xuất nụ cười, đây là lần đầu tiên từ lúc mới ra đời tới nay lộ ra khuôn mặt tươi cười, hẳn là khiến bầu trời đầy sao ngoài cửa sổ cũng phải phai nhạt. Cúi người ôm Lam Tịch Nguyệt chặt trong ngực, tựa hồ có chút nghẹn ngào : “ rất đẹp sao? Nhưng là cho tới bây giờ cũng có người nào từng với ta như vậy!”

      Lam Tịch Nguyệt ngửa mặt nằm ở dưới thân thể của , hai mắt thẳng nhìn nóc giường, cảm giác như có vật gì đó theo cổ của nàng chảy xuống, có chút nóng, ẩm ướt. Khóe miệng nhàng đáp tiếng: “Ừ!”

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 27: Ôm nhau ngủ

      Cũng biết rốt cục ngủ lúc nào, lúc nàng tỉnh dậy cảm giác cả người cứng ngắc, muốn nhàng quay người nhưng thể nhúc nhích được tý nào.
      Nàng quay đầu lại nhìn người ngủ bên cạnh, An Kỳ Lạc, tay của vẫn ôm nàng chặt, cứ như vậy ôm nàng ngủ đêm, mà Lam Tịch Nguyệt cũng chính là như vậy, nhúc nhích ngủ đêm, bây giờ cả người cứng ngắc, hình như máu lưu thông được.

      Nàng xuống giọng nguyền rủa tiếng, dùng sức đẩy An Kỳ Lạc ra, hơi vận động co giãn gân cốt để áu thông, chỉ là vừa cử động mấy cái, An Kỳ Lạc xoay người, lại đem nàng ôm vào trong ngực.
      chỉ có như thế, còn vùi mặt vào cổ Lam Tịch Nguyệt, tìm vị trí thoải mái tiếp tục ngủ. Kéo khóe miệng, nàng lại đưa tay đẩy ra, lạnh giọng : “ nên giả bộ ngủ nữa, ôm ta nữa có tin là ta giết ngươi hay !”

      Nghe vậy, An Kỳ Lạc khẽ mở mắt, giơ tay chống đầu, tay khác vuốt sợi tóc xòa mặt nàng, trực tiếp nhìn vào vết sẹo xấu xí, : “Giết ta ngươi có ích lợi gì sao? Tướng công chết, ngươi phải trở thành quả phụ!”

      Lam Tịch Nguyệt hừ lạnh tiếng, chuyển tầm nhìn đến người giữa giường, An Kỳ Lạc có phải xảy ra chuyện gì? Tính cách khôi phục lại như cũ sao? Nghĩ vậy, nàng xoay đầu nhìn hỏi: “Ngươi có chắc bây giờ ngươi bị bệnh chứ?”
      An Kỳ Lạc hạ mi, xoay người từ giường ngồi dậy, tiện tay đem y phục ném bên cạnh mặc vào, đưa lưng về phía Lam Tịch Nguyệt : “Ngươi bây giờ là Vương phi của ta, sau này cho rời khỏi ta, còn có…”
      Khẽ nghiêng mặt nhìn thoáng qua mặt Lam Tịch Nguyệt, trong mắt An Kỳ Lạc lên tia hàn mang , “Sau này, ta bảo vệ ngươi!”

      xong những lời này, rời khỏi phòng, ánh mắt Lam Tịch Nguyệt lóe lên mấy cái, bảo vệ nàng sao? Trừ mẫu thân, cho tới bây giờ cũng có người nào với nàng như vậy, nhất là khi đến cái thế giới ở kiếp sau này.

      Nàng từ giường ngồi dậy, có chút thất thần nhìn An Kỳ Lạc rời , trước mắt vừa xuất ánh mắt huyết sắc tịch, khóe miệng khẽ lộ ra hành động tự chế giễu, cười lạnh, lẩm bẩm : “Bảo vệ ta? Có thể sao?” Lúc rời khỏi cửa phòng, Lam Tịch Nguyệt mang theo khăn che mặt, tránh gây sợ hãi cho những người khác khi gặp mặt, hơn nữa nàng cũng có hứng thú để khuôn mặt này bại lộ trước mặt người khác.

      Hôm nay thỉnh an Hoàng thượng cùng Hoàng hậu, hẳn là bây giờ đổi thành phụ hoàng, mẫu hậu. Nhưng An Kỳ Lạc sáng sớm biết về hướng nào, mà mình Lam Tịch Nguyệt thể nào tự thỉnh an.

      Trong Vương phủ, toàn bộ bọn hạ nhân đều dùng ánh mắt tò mò nhìn Vương Phi, nghe nàng gặp hỏa hoạn, bị lửa hủy dung mạo, biết nàng bây giờ hình dáng ra sao, có phải rất khó coi hay ? Nhưng Lam Tịch Nguyệt dùng khăn che mặt ngăn chặn mọi ánh mắt tò mò, nghiên cứu của mọi người, trong trẻo lạnh lùng nhìn những người đó cái.
      Mà những người kia vốn đối với dung mạo của Vương phi tương đối tò mò nhưng bọn họ cũng dám nhìn nữa, bởi vì ánh mắt của nàng quá dọa người, lạnh như vậy, quả thực cùng ánh mắt Vương gia phân cao thấp!

      Quản gia cũng sớm chuẩn bị xong thức ăn, đợi Vương gia, Vương phi rời giường dùng bữa. Đứng bên cạnh, quản gia lấm lét nhìn Lam Tịch Nguyệt, cung kính : “Vương phi, xin… Xin dùng đồ ăn sáng!”

      Nhìn chung quanh vòng, cũng thấy bóng dáng An Kỳ Lạc, nàng bây giờ mang khăn che mặt có cách nào ăn, bên cạnh lại có nhiều người đứng như vậy, cũng thể tùy tiện tháo khăn che mặt xuống.
      Vừa lúc này, An Kỳ Lạc từ bên ngoài vào, trong đại sảnh nhiệt độ lập tức hạ thấp xuống rất nhiều, hướng những người đó phất tay : “Các ngươi toàn bộ lui xuống!” Tất cả cùng sửng sốt, quản gia lại lấm lét đến : “Vương… Vương gia, ngài…”

      Lúc An Kỳ Lạc đem tầm mắt chuyển tới người của , lập tức run run chút, sau đó vội vàng : “Là, tiểu nhân lui xuống, quấy rầy Vương gia cùng Vương phi dùng bữa!”

      Mặc dù từ trước kia cho tới bây giờ đứng hầu hạ lúc Vương gia dùng bữa, nhưng bây giờ có thêm Vương phi, vốn là cho là dùng bữa cần phải được hầu hạ cho nên mới có nhiều người đứng ở chỗ này như vậy.
      Ai, xem ra Vương gia đối với Vương phi nhất định vô cùng bất mãn cùng toan tính a, nếu Vương gia làm sao để cho toàn bộ bọn họ lui cả? Vương phi cũng từng là Công chúa, nhất định lúc nào dùng bữa cũng cần người hầu hạ mà? Đợi đến khi tất cả mọi người lui ra, An Kỳ Lạc, Lam Tịch Nguyệt bèn ngồi xuống. ngẩng đầu nhàn nhạt nhìn nàng cái : “Lúc dùng bữa ngươi hẳn là cần người hầu hạ?”

      Lam Tịch Nguyệt đưa tay đem tấm sa mặt tháo xuống, để ở bên cạnh, nhàn nhạt : “Ngươi cũng đuổi toàn bộ bọn họ ra rồi, bây giờ cho dù ta ta dùng bữa cần người hầu hạ cũng vô dụng!” Nghe vậy, An Kỳ Lạc khẽ cười, mặt hoàn toàn có vẻ lạnh lùng như vừa rồi, nụ cười mặt hẳn nếu đem ra so khiến mặt trời bên ngoài cũng muốn xuống. Đưa tay đem đôi đũa đưa tới trước mặt Lam Tịch Nguyệt : “Nếu quả cần người hầu hạ, Bổn vương ngần ngại gọi bọn họ trở lại!”

      cần!” Lam Tịch Nguyệt đưa tay nhận lấy đôi đũa, vùi đầu vào ăn bữa sáng, để ý tới người bên cạnh, cũng chính là An Kỳ Lạc.

      An Kỳ Lạc tay cầm lấy đũa, tay khác chống cằm, nghiêng đầu nghiêm túc nhìn Lam Tịch Nguyệt, trong mắt có nụ cười thản nhiên.
      Lam Tịch Nguyệt là người đầu tiên cho cảm giác mình tồn tại, cũng là người đầu tiên lộ ra thần sắc sợ hãi đối với ánh mắt của , hơn nữa còn là người đầu tiên ánh mắt của xinh đẹp.

      phát , bắt đầu từ tối ngày hôm qua đột nhiên trở nên bình thường.
      Bất kể phát sinh chuyện gì, đều mơ tưởng bảo vệ người duy nhất thừa nhận hữu của , tiếp nhận ánh mắt giống mọi người, bất kể phải cố gắng nhiều thế nào đều muốn bảo vệ nàng tốt, để cho người duy nhất khiến có cảm giác ấm áp vính viễn ở bên cạnh . Hình như chờ người như vậy xuất , chờ lâu, lâu đến thiếu chút nữa liền cho rằng cả đời này cũng tìm được người như vậy, lâu đến thiếu chút nữa mất kiên nhẫn.

      Lam Tịch Nguyệt dừng tay, ngẩng đầu lên nhìn , lạnh lùng hỏi: “Ngươi làm gì nhìn ta như vậy? Ngươi ăn sao?” đem chiếc đũa ở trong bát chọc chọc rồi : “Ta ăn no!”
      Liếc nhìn trong bát , hình như vẫn còn nguyên, chỉ mất có mấy hạt cơm, nàng cúi đầu tiếp tục ăn cơm trong bát mình, có phải thấy bộ dạng này của nàng nên đến cơm cũng ăn nổi! Tiếp tục nhìn Lam Tịch Nguyệt ăn cơm, đột nhiên như nghĩ tới điều gì, : “Đúng rồi, lát nữa còn phải thỉnh an!”
      “Thỉnh an?” Ngẩng đầu lên nhìn An Kỳ Lạc, mới vừa rồi còn tưởng rằng hôm nay cần thỉnh an, phiền toái! Nàng gật đầu cái, nhàn nhạt đáp tiếng: “Biết rồi!”
      Tiếp theo sau đó lại ăn cơm. Mặc dù thích chỗ hoàng cung đó nhưng vẫn cần phải chút an.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 28: thỉnh an

      Lam Tịch nguyệt lạnh lùng theo sát phía sau An Kỳ Lạc, ai biết giờ phút này trong lòng nàng bình tĩnh chút nào, nếu như có thể nàng bây giờ rất muốn bổ đầu An Kỳ Lạc ra xem, sau đó giúp kiểm tra dây thần kinh chút xem có phải có chút vấn đề hay .
      Từ cửa Kỳ Vương phủ lên xe ngựa, tự tay lôi kéo nàng, sau đó chịu buông tay ra, ngay cả đến hoàng cung, cũng vẫn nắm tay nàng, chút cũng muốn rời. Dọc theo đường , toàn bộ cung nhân đều tránh xa An Kỳ Lạc, khi bọn họ thấy nắm tay Lam Tịch Nguyệt toàn bộ đều hết sức sửng sốt, khuôn mặt kinh ngạc nhìn Lam Tịch Nguyệt.

      phải tất cả đều Tịch Nguyệt công chúa bị hủy dung sao? Vậy tại sao Kỳ Vương vẫn đối đãi với nàng giống như trân châu bảo vật? Mà Kỳ Vương từ lúc nào thân mật tiếp xúc với người khác rồi? phải để cho ai đến gần trong phạm vi bán kính trượng sao? Dưới tấm khăn che mặt Lam Tịch Nguyệt mím môi chặt, muốn bỏ qua bao nhiêu ánh nhìn xung quanh, nhưng rốt cuộc nàng nhịn được đưa tay lôi ra khỏi tay , kéo kéo mấy cái mà vẫn thoát ra ngoài được, hướng An Kỳ Lạc lạnh giọng : “Buông tay!”
      An Kỳ Lạc dừng bước, xoay đầu lại nhìn Lam Tịch Nguyệt, khóe miệng nở nụ cười mị hoặc : “ buông, chết cũng buông!”
      Trong mắt Lam Tịch Nguyệt lên tia hàn quang, nhưng bây giờ ở hoàng cung, cho dù An Kỳ Lạc là vị Vương gia được chào đón, cho dù nàng phải là hòa thân công chúa dễ bị ăn hiếp nhưng nàng muốn gây xung đột với mà bị cao thủ đại nội bao vây, như thế phải chuyện tốt.
      Chặc lưỡi ngậm miệng lại, mặt nàng tràn đầy lạnh lùng nhìn An Kỳ Lạc lại : “Buông tay!” vẫn nắm chặt tay nàng, nhượng bộ chút nào lắc đầu : “Ta buông, ngươi cũng đừng chống đối nữa, dù sao ngươi bây giờ là Vương phi của ta, ta cầm tay dắt có gì được?”

      “Ngươi…”
      Lam Tịch Nguyệt thể thừa nhận, nàng còn biện pháp gì, nàng hoàn toàn biết trong đầu An Kỳ Lạc nghĩ đến những thứ gì, cũng biết tại sao muốn làm như vậy, chỉ biết là đột nhiên thần kinh có vấn đề.
      Thấy Lam Tịch Nguyệt hình như còn từ chối nữa, An Kỳ Lạc lộ ra thần sắc hài lòng, lôi kéo tay nàng tiếp tục hướng Phượng dương cung tới, nơi đó là tẩm cung của Hoàng hậu, Hoàng thượng Hoàng hậu ở đó chờ bọn họ tới thỉnh an. Có thể , sau này Hoàng hậu quản Lam Tịch Nguyệt. Hoàng hậu phải coi nàng như con dâu sao? An Kỳ Lạc cũng phải do nàng sinh.
      Lam Tịch Nguyệt theo An Kỳ Lạc tiến vào Phượng dương cung, số lượng người bên trong nhiều hơn dự tính, tất cả hầu hết đều là nữ tử, hẳn là các phi tử hậu cung hoặc các Vương phi. Tất cả mọi người đều nhìn chăm chú Lam Tịch Nguyệt, chính xác là nhìn chằm chằm mặt nàng, nhưng bây giờ nàng dùng tấm sa che mặt.
      Tựa hồ làm cho bọn họ có chút thất vọng, tất cả vẻ mặt đều lọt vào trong mắt Lam Tịch Nguyệt, đồng thời cũng lọt vào mắt An Kỳ Lạc.

      Trong mắt An Kỳ Lạc lên chút hàn quang khiến nhiệt độ Phượng dương cung thoáng cái thấp xuống mấy chục độ, những người đó lần này phát hàn quang trong mắt An Kỳ Lạc, nhịn được co rúm lại, cảm giác giống như bị ác ma theo dõi.
      Hừ lạnh tiếng, quét ánh mắt lạnh lên những nữ tử kia, sau đó lôi kéo Lam Tịch Nguyệt tới chỗ Hoàng thượng Hoàng hậu thượng vị, cũng có ý tứ muốn quỳ xuống, đứng hướng bọn họ khẽ khom người, coi như là hành lễ, : “Nhi thần thỉnh an phụ hoàng cùng mẫu hậu!”

      Lam Tịch Nguyệt cũng hướng bọn họ khẽ quỳ gối, phúc thân hành lễ, : “Nhi thần thỉnh an phụ hoàng cùng mẫu hậu!” Thanh tự nhiên, mang theo chút khói lửa nào nhưng làm tất cả mọi người thất sắc, toàn bộ mở to mắt nhìn nàng dám tin, người kịp phản ứng trước hết chính là Thái tử An Cẩn Mặc, thất thanh : “Ngươi làm sao có thể chuyện?”
      An Kỳ Lạc quay đầu nhìn , lạnh lùng : “Tịch nhi có lúc nào nàng chuyện?” Thực ra An Kỳ Lạc còn muốn cảm tạ Thái tử đại ca, nếu như phải An Cẩn Mặc ghét bỏ dung mạo bị hủy hoại của Tịch nhi làm sao có thể cưới được vị Vương phi bảo bối này? Giật hạ khóe miệng, Lam Tịch Nguyệt khẽ nghiêng mặt nhìn , Tịch nhi, khi nào bắt đầu gọi nàng là Tịch nhi?
      An Cẩn Mặc hoàn toàn ngây người, chỉ vào An Kỳ Lạc lẳng lặng : “Ngươi… Ngươi thế nhưng…”

      An Kỳ Lạc tựa hồ rất hài lòng việc được ban hôn với Tịch Nguyệt công chúa bị hủy dung phải? thể nghĩ tới chuyện này. Trong mắt An Kỳ Lạc thoáng hồng quang, vẫn nắm tay chặt lôi kéo bàn tay bé của Lam Tịch Nguyệt, hướng An Cẩn Mặc lạnh lùng : “Ta còn muốn cảm tạ Thái tử điện hạ đem Tịch nhi tặng cho tiểu đệ, nếu tiểu đệ làm sao có thể cưới được Vương phi khiến cho ta vừa lòng đẹp ý đến vậy?” Bàn tay bé của Lam Tịch Nguyệt nhàng muốn rút ra mấy lần, thần sắc mặt đổi, chỉ là trong mắt có thêm hàn quang, quay đầu nhìn về phía An Cẩn Mặc để có thể thấy hàn quang trong mắt nàng, chính “vứt bỏ” nàng.
      Liếc thấy ánh mắt Lam Tịch Nguyệt, đáy lòng An Cẩn Mặc khỏi cảm thấy chợt lạnh, ngưng thần nhìn Lam Tịch Nguyệt, làm sao trước kia phát giác ra Tịch Nguyệt công chúa tựa hồ đơn giản? Chẳng lẽ là bởi vì lúc ấy mình bị mỹ mạo của nàng mê hoặc còn biết trời đất gì sao? An Cẩn Mặc khẽ nheo ánh mắt, giả cười nhìn An Kỳ Lạc : “Lời Thất đệ vừa là quá khách khí, ta là đại ca của ngươi, giúp ngươi còn có thể giúp ai đây?”

      Huyết sắc trong mắt An Kỳ Lạc bắt đầu khởi động, giống như hàn băng ngàn năm : “Cho nên, tiểu đệ phải đa tạ Thái tử điện hạ tác thành!” Xoay đầu lại nhìn Lam Tịch Nguyệt ngừng muốn đem tay nàng từ trong tay rút ra, mặt hẳn, trong khoảnh khắc đó trở nên ôn hòa, mặc dù cũng thấy có quá nhiều ôn nhu nhưng so với gương mặt lúc chuyện với An Cẩn Mặc quả thực cách nhau trời vực. Tay lại nắm chặt tay nàng thêm chút, để cho nàng lấy tay ra! Lam Tịch Nguyệt thấy phải là lúc có thể dùng sức thoát khỏi tay , chỉ có thể ở dưới tay áo hai người lén lút tiến hành, sức dùng ra là vô cùng .

      Quay đầu lại lãnh ngó chừng vẻ mặt vô sỉ của An Kỳ Lạc, nhưng nàng gì, bởi vì lúc này, Hoàng đế An Nhâm Kình mở miệng: “Hoàng nhi cần đa lễ, tới trước ngồi bên cạnh !” Nghe vậy, Lam Tịch Nguyệt chỉ có thể tạm thời dừng lại cuộc tranh đấu ngầm của hai người, hướng Hoàng thượng Hoàng hậu hành lễ sau đó bị An Kỳ Lạc nhanh chóng lôi tới bên cạnh, tìm được vị trí cho hai người bọn họ ngồi xuống. Sau khi ngồi xuống, hai người lại giấu tay phía dưới bàn tranh đấu tiếp, Lam Tịch Nguyệt cũng đem tay khác tới, muốn vặn bung ngón tay An Kỳ Lạc, bị nắm lâu như vậy rồi ngay cả máu tuần hoàn cũng trở nên thông thuận.
      An Kỳ Lạc nhàng phản ứng lại, đem tay khác của nàng cầm nốt vào trong lòng bàn tay , mặt chuyển hướng nàng, trong mắt mang theo nụ cười, ghé bên tai nàng : “Ái phi làm cái gì vậy? Giãy dụa lâu như thế nguyên lai là muốn Bổn vương nắm thêm tay còn lại …”
      “Câm miệng!”
      Lam Tịch Nguyệt lạnh lùng quát tiếng, bởi vì tay bị che dưới bàn, có thể sử dụng động tác mạnh hơn chút nên Lam Tịch Nguyệt ra sức rút tay, nhìn An Kỳ Lạc trong mắt hàn quang lóe lên. vừa rồi định điều gì nhưng khóe mắt dư quang liếc thấy bàn tay bé của Lam Tịch Nguyệt rừng rực, sửng sốt chút, nhớ tới mình vừa rồi có sử dụng lực đạo, trong mắt lên tia đau lòng. Đưa tay cầm tay nàng lên nhàng xoa xoa, Lam Tịch Nguyệt vừa định lần nữa rút tay về cũng quên luôn biết nàng muốn làm gì.
      Này… An Kỳ Lạc, có bệnh! Đây là suy nghĩ hôm nay trong lòng Lam Tịch Nguyệt nghĩ đến nhiều nhất. An Kỳ Lạc chỉ cần dành ra chút nội lực giúp nàng xoa bàn tay bé, tay của lành lạnh, truyền tới lòng bàn tay của nàng, hình như rất thoải mái!

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 29: Thấm Như công chúa

      Cơ hồ tất cả mọi người có thể là vô tình cũng có thể cố ý nghiêng mắt nhìn Lam Tịch Nguyệt, khuôn mặt tràn đầy vẻ tò mò, tò mò dung nhan dưới tấm sa che mặt rốt cuộc bị hủy thành hình dáng ra sao.
      Đơn giản nếu như chỉ nhìn bộ dạng Lam Tịch Nguyệt với tấm khăn che mặt kia, bất kỳ nữ tử nào ở đây cũng thể so sánh. chỉ là những nữ tử diện ở đây, ngay cả chút ít nam tử, như Hoàng đế, các vị Vương gia tụ tập tại đây đặc biệt muốn chạy tới nhìn Lam Tịch Nguyệt, chẳng qua đáng tiếc, chỉ thấy được đôi mắt, đôi mắt đủ để biểu lộ thần thái hơn người, ngoài ra còn có vầng trán ngọc trơn mịn như tơ lụa.
      An Cẩn Mặc nhìn An Kỳ Lạc trong mắt lên tia toan tính, nghĩ tới Lam Tịch Nguyệt bị hủy dung chỉ cần đeo lên cái khăn che mặt lại trở về bộ dạng nghiêng nước nghiêng thành. Nếu như phải là đêm hôm đó tận mắt nhìn dung mạo nàng bị hủy, hơn nữa cho tới bây giờ đối khuôn mặt kinh khủng vẫn còn sợ hãi, nhất định cho là Lam Tịch Nguyệt căn bản xảy ra việc gì, có người nào bị hủy dung còn có thể có bộ dạng mỹ miều như thế?
      Thanh nhã thoát tục, kinh tâm động phách! Đột nhiên từ bên cạnh lao ra nương chừng mười lăm mười sáu tuổi, trực tiếp đứng trước mặt Lam Tịch Nguyệt, cúi đầu nhìn xuống nàng, trong mắt tràn đầy kiêu ngạo cùng khinh thường, mơ hồ còn có toan tính, : “Nghe ngươi gặp hỏa hoạn bị lửa hủy dung mạo, Bổn công chúa bây giờ rất muốn nhìn chút xem mặt ngươi rốt cuộc biến thành hình dáng ra sao, ngươi còn mau đem khăn che mặt kéo xuống!”
      giúp Lam Tịch Nguyệt xoa bàn tay bé An Kỳ Lạc bỗng nhiên dừng chút, nhưng ngay sau đó tiếp tục xoa, tựa hồ cũng muốn mở miệng chuyện hay có ý ngăn cản. muốn xem Lam Tịch Nguyệt xử lý thế nào đây. Chuyện trước mắt nên chuyên tâm là giúp chỗ hơi sưng đỏ bàn tay này nhanh biến mất chút.
      Đôi mi thanh tú của Lam Tịch Nguyệt nháy , ngẩng đầu lên nhìn khuôn mặt ngạo khí của nương trước mặt, thần tình lạnh lùng hỏi: “Ngươi là ai? Tại sao muốn nhìn mặt của ta?” Tựa hồ cho tới bây giờ chưa từng có người dám ngỗ nghịch với lời của Công chúa, nghe Lam Tịch Nguyệt những lời này, sắc mặt Công chúa lập tức trở nên xanh tái, chỉ vào nàng tức giận quát: “Ngươi to gan, Bổn công chúa muốn xem, ngươi phải cho ta xem, đâu có quyền nhảm nhiều như vậy?
      cho cùng, ngươi bất quá cũng chỉ là hòa thân công chúa chút quan trọng thôi, là Thanh Tố quốc các ngươi đánh nhau thất bại mới đến hòa hảo với Lâm Nguyệt quốc chúng ta, cho nên ngươi mới đến Lâm Nguyệt quốc! Ngươi cho rằng ngươi còn có thế làm Vương phí cao quý, cũng nghĩ là Hoàng tẩu của ta?”
      Ở bàn dưới, An Kỳ Lạc nắm tay Lam Tịch Nguyệt càng ngừng giúp nàng xoa xoa, trong mắt lên chút hàn quang, nhưng vẫn có phản ứng gì, chẳng qua cầm tay khác mang để lên bàn cắn cái. Lam Tịch Nguyệt lạnh nhạt nhìn Công chúa, chẳng thèm ngó ngàng lời vừa rồi, đưa tay lên mạng che mặt vỗ về gương mặt, nhàn nhạt : “Mặt của chính ta, ta muốn cho ai nhìn cho, muốn cho ai nhìn cho, ngươi cho rằng ngươi có thể giúp ta quyết định sao? Hay là nếu như ta để cho ngươi nhìn, ngươi phải ép buộc ta để nhìn?”
      “Vậy sao? Chẳng lẽ ngươi ngay cả Bổn công chúa trước mặt cũng dám để cho nhìn sao?”
      Công chúa tiếp tục khinh thường nhìn Lam Tịch Nguyệt, giọng điêu toa lại có chút lễ phép. Lam Tịch Nguyệt cúi đầu cười khẽ, lạnh lùng : “Ta ngay cả ngươi là ai cũng biết, tại sao phải cho ngươi thấy mặt mũi?”
      “Ngươi… Ngươi biết ta là ai?”

      Công chúa hình như vô cùng kinh ngạc, Lam Tịch Nguyệt biết nàng là người nào, nửa hướng, tựa hồ bừng tỉnh đại ngộ nga tiếng, sau đó : “Cũng khó trách, ngươi vừa mới tới Lâm Nguyệt quốc được mấy ngày, cũng chưa từng thấy qua Bổn công chúa, dĩ nhiên biết Bổn công chúa đại danh chính là Thấm Như công chúa !”
      Thấm Như công chúa , nữ nhi ruột thịt của Hoàng hậu, cũng là Công chúa được Hoàng thượng sủng ái nhất, chỉ tiếc được mỗi chút sủng ái nàng sinh tính điêu ngoa, cao ngạo biết đạo lý, tùy tiện làm bậy trong cung khiến mọi người đều đau đầu, nhưng lại hết lần này tới lần khác có bất kỳ người nào có thể trị được nàng, bởi vì bất kể nàng làm ra chuyện gì quá đáng, phụ hoàng An Nhâm Kình cho tới bây giờ cũng nỡ trách phạt nàng. Lam Tịch Nguyệt thần sắc vẫn trong trẻo lạnh lùng, nhàn nhạt liếc Thấm Như cái : “Nga, nguyên lai là Thấm Như công chúa, chưa từng nghe qua!”

      An Thấm Như hơi cũng trì hoãn, thiếu chút nữa bị nghẹn chết, hung hăng ngó chừng Lam Tịch Nguyệt, lồng ngực kịch liệt phập phồng hô hấp, duỗi ngón tay chỉa về phía nàng, tức giận quát: “Ngươi… Ngươi… Ngươi, tiện nhân này, dám mang bộ dạng như vậy cùng Bổn công chúa chuyện, ngươi quả thực chán sống!” An Kỳ Lạc ngẩng đầu lên, ánh mắt huyết sắc lạnh lùng nhìn nàng, lạnh giọng : “Thấm Như công chúa, ngươi biết ngươi ở đây chuyện với ai sao?”
      Thanh kia giống như từ trong hầm băng vạn năm truyền tới khiến cho An Thấm Như nhịn được rùng mình cái, có chút sợ hãi nhìn An Kỳ Lạc, nhưng vẫn quật cường chịu cúi đầu, hay chính là ỷ vào việc có phụ hoàng mẫu hậu nàng ở đây, khẳng định An Kỳ Lạc dám làm gì nàng.

      Cho dù co rúm lại chút nhưng sau đó An Thấm Như lập tức ngẩng cao cằm, khuôn mặt ngạo mạn : “Bổn công chúa chuyện với ai phải bẩm báo trước với ngươi sao? Cũng cầm gương theo xem bộ dạng của ngươi, người như ngươi cũng có tư cách để ý tới chuyện của Bổn công chúa sao? Hừ!”
      Đầu cúi xuống chút nhưng vẫn nhìn thẳng phía trước, trong mắt An Kỳ Lạc huyết quang đại thịnh, lần này thanh lại càng giống như từ chín tầng địa ngục truyền tới, mảnh cao điểm ở trong tay từ từ biến thành phấn vụn, nhìn mảnh vỡ lọt qua kẽ tay rơi xuống khẽ : “Thấm Như công chúa, trước khi chuyện nghĩ kỹ lời ngươi muốn nếu chừng gặp tai họa”
      Mặt Hoàng thượng cùng Hoàng hậu đồng thời đổi sắc, trong mắt lên vẻ bối rối, Hoàng hậu càng vội vàng hướng An Thấm Như : “Như nhi, có mẫu hậu ở đây được đối xử vô lễ với thất hoàng tẩu của ngươi, còn mau xin lỗi!” Cũng phải là bọn họ tin tưởng vào ác ma chuyển kiếp, cho dù là ác ma, An Kỳ Lạc từ trước cho đến bây giờ, thậm chí trước khi chết cũng chỉ là con người.

      Nhưng vấn đề là, trước kia mỗi lần có người đắc tội với , lời của sau đó thường biến thành , mà lời mới vừa rồi với An Thấm Như tương tự những lời vẫn thường . Cho nên khi An Kỳ Lạc An Thấm Như chịu tai họa mới có thể khiến cho Hoàng thượng cùng Hoàng hậu nhất tề biến sắc, An Kỳ Lạc nguyền rủa An Thấm Như, mà nguyền rủa hết lần này tới lần khác chắc thể có hiệu quả. An Thấm Như cũng bị An Kỳ Lạc dọa cho sợ hết hồn, nghe thanh của Hoàng hậu lập tức chạy tới bên cạnh, nhưng vẫn giữ khuôn mặt phục ngó chừng Lam Tịch Nguyệt : “Ta chỉ là muốn nhìn mặt của nàng chút mà thôi, chẳng lẽ thất hoàng huynh ngay cả cầu nho này cũng thể thỏa mãn tiểu muội sao?”

      Bây giờ, giọng nàng chuyện cùng An Kỳ Lạc trở nên vô cùng khách khí, từ Bổn công chúa biến thành tiểu muội, mặc dù vẫn hung hăng nhìn chằm chằm mặt Lam Tịch Nguyệt, muốn xuyên thấu qua tấm sa che mặt nhìn bộ dạng bên trong. Khinh thường hừ lạnh tiếng, An Kỳ Lạc nhàn nhạt : “Tịch nhi muốn cho ngươi nhìn, cũng hết cách, chẳng qua nếu như ngươi muốn nhìn cũng phải là có biện pháp.”

      “Biện pháp gì?”
      An Thấm Như vội vàng hỏi, nàng quá muốn nhìn Lam Tịch Nguyệt dưới khăn che mặt có bộ dạng thế nào, bởi vì bây giờ có khăn che mặt bộ dạng rất xinh đẹp, khiến tất cả những người xinh đẹp xung quanh tất thảy lu mờ, dĩ nhiên bao gồm luôn cả nàng Thấm Như công chúa. Trong mắt An Kỳ Lạc hồng quang lóe ra, cười lạnh : “Bổn vương đem mặt của ngươi biến giống Tịch nhi như đúc, đến lúc đó ngươi phải có thể thấy được sao? Hơn nữa muốn xem bao lâu tùy thích, muốn xem lúc nào có lúc đó!”

      Tất cả mọi người đồng loạt sửng sốt, sau đó mới kịp phản ứng hiểu ra An Kỳ Lạc đây là ý gì, sắc mặt nhất tề trở nên trắng bệch, nhất là các nương, lời của An Kỳ Lạc rất ràng, chính là muốn phá hủy mặt Thấm Như công chúa, hơn nữa còn hủy giống y hệt như Lam Tịch Nguyệt. An Thấm Như sắc mặt xanh mét, mắt thấy hài nhi vừa có ý muốn đáp trả, Hoàng hậu liền vội vàng kéo nàng, hướng An Kỳ Lạc cười : “Kỳ Vương biết đùa, ngươi nhìn xem, thiếu chút nữa ai cũng tưởng !”

      An Kỳ Lạc xoay đầu lại nhìn Lam Tịch Nguyệt, chỉ thấy nàng cũng đúng lúc xoay đầu lại nhìn , thần sắc trong trẻo lạnh lùng, nhưng trong mắt ánh nhìn mang theo nụ cười thản nhiên. Trong lòng bẫng, khỏi thêm nắm chặt tay bé của nàng, hướng nàng lộ ra nụ cười mị hoặc chúng sinh, sau đó lần nữa quay mặt , thần sắc lại biến hóa như cũ, thiếu chút nữa ngay cả Lam Tịch Nguyệt cũng theo kịp.

      “Ta chút cũng nuốt lời, hoàng muội phải rất muốn biết dưới khăn che mặt bộ dạng Tịch nhi ra sao ư? Khẳng định chắc rất muốn biết, nếu thích Bổn vương đem mặt của hoàng muội biến thành giống như Tịch nhi, có cái gì đúng ý?” Vốn vẫn ngồi ở bên cạnh cẩn thận đánh giá Lam Tịch Nguyệt mà lên tiếng, rốt cục An Nhâm Kình cũng mở miệng, uy nghiêm nhìn An Kỳ Lạc : “Xem ra ngươi rất hài lòng việc trẫm gả Vương phi cho ngươi, nếu làm sao lại che chở nàng như thế?”

      An Kỳ Lạc trực tiếp dứt khoát kéo vai Lam Tịch Nguyệt để cho nàng nhàng dựa ở người , cười : “Đó là đương nhiên , nhi thần còn muốn tạ ơn phụ hoàng vô cùng, nếu nhi thần làm sao có thể cưới được Vương phi khiến nhi thần vừa lòng như thế?”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    Trạng thái chủ đề:
    Không mở trả lời sau này.