1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Huyết Sắc Yêu Đồng - Nặc Nặc Bảo Bối (93) [đã DROP]

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
  • Trạng thái chủ đề:
    Không mở trả lời sau này.
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 20: Giải quyết cung nữ ầm ĩ

      Kỳ Vương phủ từ trước đến giờ thưa thớt người, thị vệ, nha hoàn cũng rất ít, mà Kỳ Vương An Kỳ Lạc lại càng cực ít xuất trong triều đình, bởi vì cho dù xuất cũng chỉ là đứng đó tiếp nhận bao nhiêu ánh mắt sợ hãi cùng chán ghét, cho nên An Kỳ Lạc dứt khoát bao giờ …vào triều nữa, mà Hoàng đế An Nhâm Kình cũng vui vẻ vì cần nhìn thấy ! Lúc Thánh chỉ đến, An Kỳ Lạc ở trong thư phòng xem sách, thái giám truyền chỉ thấy An Kỳ Lạc giận giữ cùng lạnh lẽo trực tiếp đem Thánh chỉ giao cho rồi chạy trốn, ngay cả tuyên đọc cũng bỏ qua.
      An Kỳ Lạc hạ xuống nụ cười lạnh, đưa tay mở Thánh chỉ, liếc qua nội dung phía hạ mi, khóe miệng cười lạnh càng thêm ràng. Trong mắt hồng quang thoáng , An Kỳ Lạc lẳng lặng ngồi ghế, xung quanh thư phòng trong vòng mười trượng có bất kỳ người nào dám bước tới, cũng bởi vì xung quanh quá lạnh, đến gần chút cũng có thể bị đông cứng thể rùng mình.
      tiện tay đem Thánh chỉ ném qua bên cạnh, tựa lưng vào ghế ngồi, vẻ mặt lạnh lùng nhìn nóc nhà. Đối với chuyện của Tịch Nguyệt công chúa, cũng có nghe qua, biết buổi tối nàng vừa tới tới Nguyệt thành gặp hỏa hoạn, bị lửa hủy dung, vì thế Thái tử muốn cưới nàng làm trắc phi, bây giờ lại đá sang cho .
      Khẽ nheo mắt lại, phụ hoàng làm sao có thể ưu ái kia chứ, còn chưa bao giờ ban cho bất kỳ lễ vật nào? Đưa tay vỗ tường mấy cái, chiếc ghế ngồi đột nhiên xoay tròn, lùi ra phía sau, mặt tường xuất lối vào nho . An Kỳ Lạc từ ghế đứng lên, lắc mình tiến vào bên trong, cái ghế ngồi cũng theo vào rồi cánh cửa đóng lại, tất cả trở về im ắng như cũ tựa hồ chưa phát sinh chuyện gì, An Kỳ Lạc biến mất bên trong thư phòng.
      Sau khi nhận được Thánh chỉ, Nhược Hồng Nhược Lam ngay cả lễ tiết cũng chẳng thèm quan tâm vọt tới trước mặt Lam Tịch Nguyệt, vốn Nhược Lam đối với Lam Tịch Nguyệt hề có ý tứ bây giờ ngay cả Nhược Hồng cũng chẳng quan tâm những thứ lễ tiết kia.
      Nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của Lam Tịch Nguyệt, Nhược Lam chỉ về phía nàng hổn hển quát: “Ngươi vẫn có thể biểu bình thản như vậy được sao, ngươi có biết hay ngươi bây giờ bị Thái tử điện hạ từ bỏ?”
      Lam Tịch Nguyệt ngẩng đầu lên nhàn nhạt nhìn các nàng cái rồi cúi đầu tiếp tục uống trà. Từ bỏ sao? Chẳng lẽ nàng phải sinh chịu gả cho Kỳ Vương kia sao? ra gả cho Kỳ Vương cũng tồi, ít nhất còn được làm chính phi, giống gả cho Thái tử, nhiều nhất chỉ làm tiểu thiếp! Nhược Hồng cũng nhíu chặt lông mày, hướng Lam Tịch Nguyệt : “Công chúa, ngươi sao có chút phản ứng gì, chẳng lẽ ngươi muốn bị gả cho Kỳ Vương kia rồi? Nghe Kỳ Vương được Hoàng thượng sủng ái, hơn nữa ở trong triều cũng có thế lực! Gả cho làm sao ngươi tìm được tin tình báo của Lâm Nguyệt quốc? Đến lúc đó, ba chúng ta đều thể bẩm báo Hoàng thượng cùng Hoàng hậu nương nương!”
      Lam Tịch Nguyệt từ ghế đứng lên, hướng cửa ra ngoài. Khai báo cho Hoàng thượng cùng Hoàng hậu nương nương? Tại sao nàng phải báo cáo với bọn họ?
      Nàng chẳng phải đáp ứng bọn họ sao! Có thể bình yên vô đến Lâm Nguyệt quốc, bọn họ nên cảm tạ trời đất, lại còn muốn nàng đến nơi đây nằm vùng, bán đứng Lâm Nguyệt quốc! Nhìn Lam Tịch Nguyệt hướng cửa phòng ra ngoài, Nhược Hồng Nhược Lam sửng sốt liếc nhau cái, sau đó lập tức đuổi theo, chắn cửa để cho nàng . nhíu mi, thấy Lam Tịch Nguyệt chưa có phản ứng, Nhược Hồng mở miệng : “Công chúa, ngươi ngàn vạn lần chớ quên thân phận của mình! Nếu là Thanh Tố quốc công chúa, nghĩa vụ phải vì Thanh Tố quốc cống hiến, lời Hoàng hậu nương nương với ngươi chẳng lẽ quên toàn bộ sao?”
      Nhược Lam khuôn mặt khinh bỉ nhìn nàng, trong mắt thậm chí còn có chút thần sắc hả hê : “Mặc dù dung nhan ngươi bây giờ thể mê hoặc Thái tử, nhưng phải đối mặt với tình huống này ngươi hẳn nên vì Thanh Tố quốc làm chút gì đó. Ngươi cần phải biết có thể vì Thanh Tố quốc hy sinh là phúc phận ngươi ba đời tu luyện mới có!”
      Xuyên thấu qua tấm sa trước mặt, Lam Tịch Nguyệt nhìn hai nô tỳ, bây giờ cả khuôn mặt nàng bị khăn che mặt bao phủ cho nên người nào biết ánh mắt nàng rốt cuộc bây giờ như thế nào. Bỗng Nhược Hồng Nhược Lam đột nhiên cảm nhận được áp lực cường đại, đem các nàng ép tới cơ hồ thở nổi.
      “Các ngươi hoàn toàn quên sạch rồi, bây giờ ta liền cho các ngươi nhớ ra ít chuyện!” Lam Tịch Nguyệt lạnh lùng mở miệng .
      Ngày sau đó nàng thôi miên khiến hai nô tỳ nhớ lại số chuyện phát sinh. Chỉ cần Lam Tịch Nguyệt mở miệng lần nữa hai tỷ muội bọn họ phải nhớ tới chuyện nàng muốn bọn họ nhớ.
      Nghe thanh của Lam Tịch Nguyệt, hai người bọn họ sửng sốt chút, trong đầu lại giống như tuôn chảy việc ngày đó. Nhất thời hoảng sợ mở to hai mắt, khuôn mặt dám tin nhìn Lam Tịch Nguyệt, trong thanh mang theo sợ hãi, run giọng : “Ngươi… Ngươi có chuyện?” Lam Tịch Nguyệt đưa tay lấy cái khăn che mặt xuống, mặt còn bộ dạng khủng bố như đêm qua, nhưng vẫn có vết sẹo xấu xí, mặc dù phải rất kinh khủng nhưng cũng xấu xí chịu nổi. Lạnh lùng nhìn hai khuôn mặt kinh ngạc nàng, mở miệng : “Ta có lúc nào ta chuyện đâu?”
      Nhược Hồng Nhược Lam nhất tề lui về phía sau bước, bây giờ các nàng nhớ lại chuyện ngày đó, nhớ lại ánh mắt lạnh lẽo, nhớ lại Lam Tịch Nguyệt biết dùng phương pháp gì khiến tỷ muội bọn họ quên chuyện phát sinh, còn làm cho hai tỷ muội phát giác ra chút nào. Bây giờ nhớ lại đồng thời cũng nhớ ra hình như có chuyện gì đó rất trọng yếu bị các nàng bỏ qua.
      Bây giờ Lam Tịch Nguyệt đột nhiên chuyện, đây có phải là chuyện các nàng quên, nhưng vẫn mơ hồ cảm thấy còn có chuyện khác quan trọng hơn nữa, các nàng vẫn chưa biết là chuyện gì. “Phốc!”
      Nhược Hồng Nhược Lam dưới chân mềm nhũn, lập tức quỳ gối trước mặt Lam Tịch Nguyệt, hình như đây là lần đầu tiên các nàng quỳ gối trước Lam Tịch Nguyệt, là chịu nổi cỗ khí bức nhân người Công chúa. Thân thể nhàng mà run rẩy, hướng Lam Tịch Nguyệt cầu xin tha thứ : “Công chúa thứ tội, nô tỳ biết sai rồi!”
      “Thứ tội? Ta thứ cho các ngươi nhiều lần rồi!”
      Sát khí trong mắt Lam Tịch Nguyệt , muốn xuất thủ đột nhiên dừng tay, xoay người nhìn phía sau : “Ra !”
      bóng dáng chợt lóe, rồi Ti Đồ Triệt xuất , nhàn nhạt nhìn thoáng qua hai vị tỳ nữ quỳ mặt đất, cười : “Tiểu sư muội à, hỏa khí nên lớn như vậy, mỹ nhân đáng như thế giết rất đáng tiếc a!”
      “Vậy ngươi muốn thế nào?”
      cúi đầu liếc Nhược Hồng Nhược Lam rồi ngẩng đầu lên cười mờ ám nhìn Lam Tịch Nguyệt : “Dù sao tiểu sư muội ngươi cũng muốn dùng các nàng, vậy đem hai nàng cho sư huynh ta , vừa lúc sư huynh ta gần đây thiếu mấy người như vậy!”
      Lam Tịch Nguyệt liếc cái, xoay người đến bên cạnh bàn ngồi xuống : “Tùy ngươi!”
      Nghe vậy, Ti Đồ Triệt lập tức nở nụ cười đào hoa, tiến tới trước mặt Lam Tịch Nguyệt giọng : “Cũng biết tiểu sư muội vồn hiểu lòng sư huynh nhất! Bất quá ta vì tiểu sư muội bận rộn phen!”
      Quay đầu như tên trộm nhìn khuôn mặt hoảng sợ của Nhược Hồng Nhược Lam cái hăn : ” Ta chính là giúp tiểu sư muội thay đổi tư tưởng của các nàng chút!”
      Ti Đồ Triệt nhảm nhiều như vậy nhưng Lam Tịch Nguyệt vẫn mặt đổi sắc : “Tốt!” Ti Đồ Triệt bây giờ mới bắt đầu chú ý tới vết sẹo mặt Lam Tịch Nguyệt, khuôn mặt đáng tiếc sang sảng : “ là, là đáng tiếc, ràng khuôn mặt nghiêng nước nghiêng thành, hết lần này tới lần khác đem biến thành bộ dạng này, ta tiểu sư muội à, ngươi phải là ngại mình lớn lên quá xinh đẹp cho nên muốn lưu lại mặt chút ít ký hiệu sao?”
      Lam Tịch Nguyệt liếc cái, lạnh lùng : “Ngươi có thể !” Ti Đồ Triệt vẻ mặt phụng phịu nhìn Lam Tịch Nguyệt, ủy khuất : “Tiểu sư muội lạnh nhạt, ta nghe tiểu sư muội ngươi bị hủy dung, lập tức chạy ngay đến thăm, nghĩ tới ngươi vậy còn mau chóng đuổi ta !”
      cổ chợt lạnh, ngân châm nho xuất cổ Ti Đồ Triệt, Lam Tịch Nguyệt nhìn, lãnh nhược băng sương : “ cần nữa, bây giờ ta giết ngươi!” Ti Đồ Triệt vội vàng cười làm lành : “Nha, đừng nóng giận đừng nóng giận, ta lập tức ngay! Bất quá, trước khi có thể phiền ngươi đem hai nha đầu kia cho ta xử lý chút?”
      tin tưởng, vô cùng tin, nếu như , Lam Tịch Nguyệt giết ! Cái này thể được, còn muốn giữ lại cái mạng này để đùa giỡn mỹ nữ! Bất quá ở trước khi cần phải cho nàng biết số chuyện, đây chính là mục đích thực của việc đến đây. mặt Ti Đồ Triệt đổi lại thần sắc nghiêm trang, nhìn Lam Tịch Nguyệt : “Ta mới vừa nhận được tin tức, lúc ngươi cùng đội ngũ đưa xuất giá khởi hành có ba người rời khỏi Lâm Nguyệt quốc sau đó bí mật quay trở về thủ đô Lâm Nguyệt quốc, ngươi định tính thế nào?”
      Lam Tịch Nguyệt thần sắc thay đổi nhìn hai tỷ muội quỳ mặt đất, cười lạnh : “ cần phải để ý đến, chờ chính bọn hành động!”

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 21: Ngày đại hôn

      Đối với Lam Tịch Nguyệt, hòa thân công chúa đáng thương, hình như có nhiều người cho rằng những chuyện phát sinh liên quan đến nàng, cho nên dù Nhược Hồng Nhược Lam đột nhiên mất tích cũng bất kỳ người nào hoài nghi, tất cả mọi người đều cho là hai tỷ muội kia kia từ bỏ chủ tử chạy trốn.
      Lam Tịch Nguyệt bây giờ dung mạo xấu xí, hơn nữa nàng phải gả cho ác ma chuyển kiếp Kỳ Vương, theo nàng chắc chắn có ngày nào tốt lành! Vốn nước chảy chỗ trũng, người hướng nơi cao, bất kể hạng người gì, gặp chủ tử xui xẻo như vậy cũng chỉ có cách chạy trốn!
      Tuy Lam Tịch Nguyệt có vết thương mặt tốt, nhưng cũng có gì đáng ngại, mười ngày sau, chính là thời điểm nàng cùng Kỳ Vương An Kỳ Lạc thành thân.
      Đối với Kỳ Vương, ngay cả mặt mũi còn chưa thấy, Lam Tịch Nguyệt có bất kỳ cảm giác nào, cho dù được gả cho ai, nàng cũng có cảm giác mong đợi, có bất kỳ mong đợi nào! Ngồi ở ghế, vẻ mặt Lam Tịch Nguyệt có chút hoảng hốt, tối qua nàng lại nằm mơ, trong mộng có gì ngoài đôi ánh mắt huyết sắc.
      Thời điểm thấy cặp mắt kia Lam Tịch Nguyệt luôn có cảm giác đó là ánh mắt tịch, bị ruồng bỏ, trong lòng tựa hồ hơi đau lòng.
      Lam Tịch Nguyệt nhàng xoa hai mắt, biết có chuyện gì xảy ra, đối với cặp mắt kia, nàng thậm chí có cảm giác thân thiết và còn cảm thấy đó là cặp mắt xinh đẹp, biết người có ánh mắt đó có xinh đẹp như vậy!
      Lần đầu tiên, Lam Tịch Nguyệt đối với người, chính xác là đôi mắt sinh hiếu kỳ, muốn biết đây rốt cuộc xảy ra chuyện gì, tại sao cặp mắt huyết sắc kia mấy lần xuất trong mộng của nàng?
      Rất đông cung nữ thái giám bận bận rộn vì hôm nay chính là ngày đại hôn của Lam Tịch Nguyệt và Lâm Nguyệt quốc Kỳ Vương, toàn bộ cung nữ đến nơi đây trang điểm, sửa soạn trang phục cho Thanh Tố quốc hòa thân công chúa. Bởi vì ngọn lửa tai hại, mặt Lam Tịch Nguyệt bây giờ thể gắng sức điểm trang, hơn nữa khuôn mặt ấy tại còn có chút kinh khủng.
      Bên trái gương mặt có vết sẹo lớn màu đen, bên phải còn khá hơn chút, nhưng cũng có ít vết thương, ra xấu xí cũng ra quỷ dị! Những cung nữ kia ít khi dám nhìn phía mặt Lam Tịch Nguyệt, mỗi khi nhìn thấy, trong mắt cũng dần ra thần sắc sợ hãi, thỉnh thoảng trong mắt số người còn xuất nhàn nhạt vẻ thuơng hại.
      Vốn là Tịch Nguyệt công chúa tuyệt sắc khuynh thành lại bị hủy dung thành bộ dạng này, nếu như theo lời của các cung nữ, nàng sống bằng chết!
      Chẳng qua ngoài Lam Tịch Nguyệt còn có người khác khiến các cung nữ sợ hãi kém, đó chính là tân lang hôm nay, Kỳ Vương. Vương gia bị cho là ác ma chuyển kiếp kết hợp với Công chúa xấu xí đáng thương biết nên tưởng tượng thế nào!
      Bỏ qua toàn bộ những ánh mắt sợ hãi, khinh thường, thương hạị, Lam Tịch Nguyệt vẫn lẳng lặng ngồi ở ghế, trước mặt nàng cũng có gương… Đoán chắc bởi vì nàng bây giờ cần trang điểm, hơn nữa cũng coi như vì tâm tư trong lòng nàng mà suy nghĩ. Nếu nhìn thấy vết sẹo trong gương, sợ rằng ngay cả chính nàng cũng chịu được!
      Nàng được mặc quần áo tân nương, búi tóc cũng xong xuôi, đợi phủ khăn voan hồng, ngồi lên kiệu hoa bị mang tới Kỳ Vương phủ bái đường thành thân. Vẫn ngừng vỗ về hai mắt của mình nhưng trước mắt nàng ngừng lên cặp mắt huyết sắc kia, nhàng nhắm mắt lại, trong đầu lẳng lặng hình dung dáng vẻ của người mang cặp mắt kia, khóe miệng che giấu nụ cười nhàn nhạt mà kỳ dị! An Kỳ Lạc khuôn mặt hàn băng đứng ở bên trong thư phòng, mặc người bộ đồ hỉ đỏ tươi, trong mắt của lóe lên tia huyết sắc, thần tình lạnh lùng, mặt có chút biểu vui sướng nào của tân lang.
      Quản gia Vương phủ len lén tới gõ cửa, ngay lập tức cúi đầu, ngay cả thanh lúc chuyện cũng run run: ”Vương… Vương gia, giờ lành tới, Vương phi tới cửa Vương phủ, chờ Vương… Vương gia ngài nghênh đón.”
      An Kỳ Lạc xoay người lại thần sắc lạnh lùng nhìn quản gia, trong mắt lên tia giễu cợt, hừ lạnh tiếng, cất bước hướng cửa Vương phủ ra. Quản gia thở phào nhỏm, quả nhiên lúc bị Vương gia ngó chừng giống như là bị ác ma theo dõi.
      Lam Tịch Nguyệt lẳng lặng ngồi trong kiệu hoa, bây giờ đến cửa lớn Kỳ Vương phủ, nhưng tân lang Kỳ Vương vẫn chưa thấy xuất , chẳng lẽ nàng phải tự mình tiến vào bên trong. về đúng là đáng thương, bất đắc dĩ phải kết hôn với nương xấu xí chịu nổi, đồng thời cái làm cho người nào chấp nhận được chính là phải nhặt nương mà Hoàng huynh vứt bỏ!
      Ngồi trong kiệu đợi ở cửa gần nửa canh giờ, An Kỳ Lạc mới khoan thai chậm rãi tới, khi xuất tất cả mọi người rất tự giác tránh ra xa, đầu cũng cúi xuống, ngay cả nhìn cũng dám nhìn cái.
      chỉ được gọi là ác ma chuyển thế, người An Kỳ Lạc còn phát ra luồng khí hàn băng, nhất định người bình thường người thể chịu được, loại khí thế này được gọi là ác ma khí, người nào đủ lạnh dám đến đứng bên cạnh mà chịu được, nhịn rùng mình. Bà mối lấm lét dám tiến lên, nhưng nghi lễ thành thân bắt buộc phải làm như vậy, cuối cùng bà mối vẫn thể vượt qua được nỗi sợ hãi trong lòng. An Kỳ Lạc dĩ nhiên bước nhanh hướng kiệu hoa tới, vén rèm, đưa tay đem Lam Tịch Nguyệt từ bên trong kéo ra ngoài. Lam Tịch Nguyệt trong lúc nhất thời kịp phản ứng, dưới chân lảo đảo chút, khó khăn lắm mới đứng vững, muốn đưa tay từ trong tay rút ra, nhưng nắm rất chặt.
      tay căng thẳng, tiến tới bên tai nàng, lạnh giọng : “Ngươi tốt nhất nên lộn xộn, biết điều chút, nếu Bổn vương bảo đảm mạng ngươi giữ được quá hôm nay!” Lam Tịch Nguyệt chống lại, cũng phải bởi vì sợ lời uy hiếp muốn giết nàng tựa hồ phải chuyện dễ dàng, tuyệt đối phải chuyện dễ dàng, chẳng qua là nàng muốn nhìn chút xem An Kỳ Lạc rốt cuộc muốn thế nào! Dù sao nàng cho tới bây giờ cũng quá mong đợi ngày hôn lễ, cho cùng nàng chẳng qua chỉ là con cờ cùng đấu lại với con cờ thôi!
      Tựa hồ rất hài lòng với phản ứng của Lam Tịch Nguyệt, An Kỳ Lạc lôi kéo nàng hướng phía Vương phủ vào, bên cạnh bà mối bóng người, ai dám tiến lên ngăn cản.
      Lam Tịch Nguyệt cũng vui vẻ, những thứ lễ nghi kia… chỉ làm nàng thấy mệt chết được, thể chịu nổi. An Kỳ Lạc trực tiếp lôi kéo Lam Tịch Nguyệt đích tay đưa vào trong Vương phủ, vào tới chính sảnh, nơi đó có Lâm Nguyệt quốc Hoàng thượng cùng Hoàng hậu ngồi, thấy An Kỳ Lạc cứ như vậy tiến vào, đều vui, nhíu mày, mơ hồ còn có chán ghét đối! An Kỳ Lạc cũng muốn xem bọn họ dùng ánh mắt gì nhìn mình, dù sao những thứ này sớm thấy thành quen, lôi kéo Lam Tịch Nguyệt đứng ở trước mặt bọn họ, khẽ khom người hành lễ : “Đa tạ phụ hoàng cùng mẫu hậu có thể nghĩ tới nhi thần chủ trì hôn lễ, nhi thần cảm thấy thực vinh hạnh, bây giờ giờ lành đến, nghi lễ thành thân có thể bắt đầu được chưa?” An Nhâm Kình hướng người chịu trách nhiệm cử hành nghi lễ gật đầu, nhưng biểu trong mắt đối với An Kỳ Lạc kiềm chế được càng ngày càng đậm, nếu phải vì hôm nay tân nương là Thanh Tố quốc hòa thân công chúa, căn bản đích thân đến đây làm chủ hôn cho đứa con chán ghét này! Cổ tay Lam Tịch Nguyệt bị An Kỳ Lạc nắm chặt, nhiệt độ lòng bàn tay xuyên thấu qua y phục truyền vào tay Lam Tịch Nguyệt, có chút mát mát, nhưng tựa hồ lại có chút lạnh lẽo.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 22: Vội vã bái đường

      Trong suốt thời gian bái đường ngoài người chủ trì có thêm bất kỳ kẻ nào kể cả bà mối đứng bên cạnh tay chân cũng luống cuống. Suốt cả quá trình chỉ có An Kỳ Lạc lôi kéo cổ tay Lam Tịch Nguyệt.
      Nếu như ở tình huống bình thường, có thể được chính phu quân đỡ, Lam Tịch Nguyệt hẳn cảm thấy vô cùng vinh hạnh, nhưng nàng cảm thấy chuyện hình như càng ngày càng quỷ dị. Nàng cho là Kỳ Vương có hảo tâm muốn đích thân đỡ nàng, huống hồ, nàng dù thế nào cũng bị coi là nương xấu xí khiến người ta chịu được mà đẩy sang cho .
      Bái đường diễn ra ngắn ngủi, sau khi bái đường, An Kỳ Lạc lôi kéo nàng vào phòng tân hôn, đóng cửa phòng lại ngăn những người bên ngoài, khiến cho những người đó ngạc nhiên dứt. Chẳng lẽ Vương gia cấp bách quá kiềm chế nổi sao? , thể nào!

      An Kỳ Lạc cho tới bây giờ cũng chưa phải chưa từng gần nữ sắc, làm sao có thể đối với Công chúa bị hủy dung kiềm chế nổi đâu? Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Trong phòng chỉ còn hai người, An Kỳ Lạc chút thương tiếc nhìn Lam Tịch Nguyệt ngồi ở giường, lạnh giọng : “Ngươi bây giờ là Vương phi của ta, hết thảy đều phải nghe theo ta, nhớ lấy?”
      Dưới khăn voan Lam Tịch Nguyệt hạ mi, mặc dù biết An Kỳ Lạc rốt cuộc muốn làm gì, nhưng cũng khẳng định có chuyện phát sinh, hơn nữa, có thể là chuyện xấu! Muốn làm cho nàng gật đầu đồng ý sau này nghe theo , quả thực chính là si tâm vọng tưởng nếu bắt phải nghe theo nàng còn có lý hơn! An Kỳ Lạc cũng chờ nàng phản ứng, sau khi xong đưa tay vén khăn voan lên, đập vào mắt là khuôn mặt xấu xí chịu nổi, còn mang theo chút kinh khủng. nhịn được nhíu mi, mặc dù sớm biết Tịch Nguyệt công chúa bị hủy dung, khẳng định tướng mạo thể nào giống như trước, nếu Thái tử làm sao đá nàng đến bên người .

      Chỉ là đến bây giờ khi thấy khuôn mặt này của Lam Tịch Nguyệt vẫn phải chịu đả kích , khuôn mặt này có phải quá khó nhìn hay ? Khi bị An Kỳ Lạc đem khăn voan nhấc lên, Lam Tịch Nguyệt cũng nhìn về phía mặt , tiếp xúc với ánh mắt của cả người ngây ngẩn.
      Đôi mắt này phải mấy lần xuất ở trong mộng của nàng sao? Tại sao, tại sao An Kỳ Lạc lại có ánh mắt như vậy?
      Rốt cuộc là ánh mắt xuất trong mộng, hay là ánh mắt trong mộng xuất người ?
      Tay nàng nhịn được muốn đưa ra ngoài vỗ về đôi mắt từng nhìn thấy vô số lần trong mộng, vô số lần muốn chạm tới nhưng thể đến gần. nghĩ tới bây giờ ánh mắt ấy có thể chân xuất trước mặt nàng, nàng lẩm bẩm : “Ánh mắt xinh đẹp!”
      Cho dù là mắt thấy cánh tay Lam Tịch Nguyệt hướng tới ánh mắt của , An Kỳ Lạc cũng cách nào nhúc nhích, chuyện gì xảy ra? Tại sao lúc nàng thấy ánh mắt của có chút hoảng sợ nào, cho dù có kinh ngạc, nhưng có sợ hãi. Mà khi nghe được câu kia từ trong miệng Lam Tịch Nguyệt ra, cả người cũng thể kiềm chế cứng ngắc hạ xuống, nhưng ngay sau đó trong lòng khẽ run rẩy.

      An Kỳ Lạc ngẩn người sững sờ nhìn Lam Tịch Nguyệt, lẩm bẩm : “Ngươi vừa mới cái gì? Chết tiệt, ngươi phải thể chuyện sao?”
      Nghe vậy, Lam Tịch Nguyệt thoáng thức tỉnh, dời ánh nhìn khỏi mắt , đoan chính ngồi xuống, chuyển mặt hướng nơi khác, thậm chí thèm nhìn lại An Kỳ Lạc cái, hờ hững : “Ta mới vừa rồi gì cả, hơn nữa cho tới bây giờ ta cũng chưa từng là ta chuyện!”
      Lam Tịch Nguyệt bây giờ mặc dù ngoài mặt hề bận tâm, tỏ vẻ bình tĩnh được tựa như chưa phát sinh chuyện gì nhưng trong lòng dậy sóng, tại sao An Kỳ Lạc có ánh mắt màu sắc như vậy?
      Tại sao ánh mắt của xuất trong mộng của nàng, hơn nữa còn xuất nhiều lần. Hoặc đúng hơn là cặp mắt nàng thấy trong mộng xuất người An Kỳ Lạc, bất kể có chuyện, ánh mắt An Kỳ Lạc làm cho nàng có bình tĩnh cũng tìm ra được ! An Kỳ Lạc đưa tay tóm cằm Lam Tịch Nguyệt, đem mặt của nàng ghé lại gần, lạnh lùng chống lại ánh mắt lạnh lẽo khiến chút khí nào chen vào được!
      An Kỳ Lạc có chút ngoài ý muốn nhìn nàng, phải nghe nàng là Công chúa sống ở chốn thâm cung, cho tới bây giờ chưa bước quá quá hoàng cung nửa bước chúa sao? Nhưng ánh mắt của nàng tuyệt đối phải là ánh mắt Công chúa có thể có, có phải tất cả bọn họ bỏ sót điều gì đó quan trọng? Khẽ nheo lại, ánh mắt huyết sắc lúc lúc khiến khuôn mặt tuấn mỹ của An Kỳ Lạc thêm vài tia quỷ dị. gia tăng lực đạo ở cổ tay như muốn bóp nát người Lam Tịch Nguyệt, khiến nàng nhịn được nhíu máy, thanh lạnh như băng mở miệng : “Ngươi tốt nhất đem câu vừa rồi lặp lại lần nữa, là câu đầu tiên ấy, nếu ta liền bóp nát cằm của ngươi!”


      Lam Tịch Nguyệt trong lòng bình tĩnh, hơn nữa lực đạo tay An Kỳ Lạc tựa hồ càng ngày càng nặng, có dấu hiệu rất muốn bóp nát người nàng, nhịn được bật thốt lên: “Tốt, ngươi muốn nghe như vậy, ta đây lại lần nữa! Con mắt của ngươi quá khó nhìn, ánh mắt huyết sắc là ác quỷ đầu thai, thị huyết, tàn nhẫn!” Con ngươi của An Kỳ Lạc bỗng dưng co rút lại chút, trong mắt huyết sắc càng thêm tiên diễm, tựa như muốn ra máu. sớm cũng biết những lời này, tất cả mọi người đều như vậy, tuy nhiên cho tới bây giờ người nào dám can đảm đương đầu trước mặt .
      tay lực đạo tăng thêm ít, thanh cơ hồ từ trong kẽ răng thoát ra: “Ngươi đáng chết!”
      Lẳng lặng nhìn , nàng tựa hồ chút cũng để ý bàn tay bị nắm chặt, chỉ nhàn nhạt nhìn , sau đó hờ hững : “Ngươi mấy hôm nay vội vã theo sát ta đường, phải là muốn giết ta sao?”

      Nghe vậy, An Kỳ Lạc sửng sốt, buông lỏng bàn tay kiềm chế tay nàng, trong lòng khỏi thầm mắng: chết tiệt, chuyện gì xảy ra? Tại sao mình lại vì nàng mấy câu luống cuống như thế? Hừ lạnh tiếng, xoay người hướng cửa ra, vừa vừa lạnh giọng : “Ta còn có chuyện cần làm, muốn lãng phí thời gian với loại chuyện nhàm chán này! Ý chính là cho ngươi tiếng, an phận làm bổn phận Vương phi , những chuyện khác tốt nhất nên hỏi, cũng cần quản, ngươi chẳng qua chỉ là vật trang trí đến từ Thanh Tố quốc thôi!”
      Sau đó, mở cửa phòng, biến mất trong tầm mắt Lam Tịch Nguyệt. Chẳng qua là vật trang trí sao? Lam Tịch Nguyệt khóe miệng cong lên lạnh lùng, tiện tay đem mấy thứ người nhất nhất lấy xuống, những thứ này bất kể là y phục hay đồ trang sức đều làm cho nàng vô cùng thoải mái.
      Dù sao bái đường xong, khăn voan vén, hôn coi như hoàn thành, mà nàng cũng nghĩ An Kỳ Lạc muốn cùng nàng động phòng hoa chúc. ra khỏi tân phòng An Kỳ Lạc chú ý đến nhiệm vụ của tân lang nên cứ thế mà , cũng có hứng thú chiêu đãi tân khách, những người kia vừa thấy nhất định lại nhìn như vậy, có thể kìm nén nỗi chán ghét hoặc sợ hãi trong lòng mà vui cười sao, chướng mắt!
      Khinh thường nhìn phía trước hừ lạnh tiếng, xoay người sang hướng khác rời Kỳ Vương phủ, còn có chuyện rất quan trọng phải làm! Nếu phụ hoàng ưu ái , gả cho Vương phi dung mạo xinh đẹp có bộ dạng tiểu nhân như thế này, cố gắng đáp lễ! Mặc dù bản thân đối với đẹp xấu có cảm giác nhiều lắm, nhưng chuyện phụ hoàng nên làm nhất chính là đem hòa thân công chúa mà Thái tử ruồng bỏ nhét vào người .

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 23: ra ngoài

      An Nhâm Kình sắc mặt xanh lét ngồi ở cao, An Kỳ Lạc quá kỳ cục, là tân lang nhưng lại biến mất khỏi Vương phủ, cả sảnh đường đầy tân khách cũng ngó ngàng, cứ như vậy biến mất biết đến nơi nào rồi!

      Hoàng hậu ngồi ở bên cạnh, giọng an ủi : “Hoàng thượng, ngài ngàn vạn lần xin bớt giận, nếu bị chọc tức tốt cho long thể! Kỳ Vương cũng thiệt là, hôm nay dẫu sao cũng là ngày đại hôn của , làm sao tiếng mất tăm mất tích thấy bóng người đâu? Bất quá Hoàng thượng cũng phải biết từ trước đến giờ cũng biết theo phép tắc mà làm, ngài cũng đừng chấp nhặt!”
      Hoàng thượng hừ lạnh tiếng, mặt vẫn giữ nguyên vẻ giận dữ, đúng là đồ oan nghiệt. coi trọng mặt mũi của phụ hoàng , giám đối nghịch với ta, sớm biết như vậy lúc mới chào đời đem giết quách !

      Trước mắt Hoàng thượng bỗng xuất đôi ánh mắt huyết sắc, trong lòng nhịn được khẽ run, , ban đầu giết cũng bởi vì đôi mắt này, Hoàng thượng dám giết vì sợ vạn nhất giết có thể gặp tai họa.
      Nếu như đúng là ác ma đầu thai, giết chẳng khác nào giết ác ma, ác ma đối với cừu nhân của mình chắc chắn hạ thủ lưu tình!


      Ý nghĩ như vậy xen vào khiến Hoàng thượng giết , hoặc đúng hơn là dám giết , thậm chí còn phong vương, cũng chỉ vì nguyên nhân trọng yếu muốn An Kỳ Lạc tiếp tục ở trong cung, làm cuộc sống Hoàng thượng bất an!

      Ngồi ở bên cạnh, Hoàng hậu bất đắc dĩ thở dài, cho dù biết An Ky Lạc cố ý đối nghịch nhưng sao có thể tác oai tác quái? Ở Lâm Nguyệt quốc này có ai dám cùng gây đâu? Chỉ nhìn thấy ánh mắt kinh khủng kia cũng có người bị làm cho sợ hãi đến run rẩy. Thở dài, Hoàng hậu lẩm bẩm : “Tịch Nguyệt công chúa cũng là đáng thương, gả ột ác ma như vậy, chỉ cầu nàng có thể vượt qua sợ hãi đau khổ!”

      Lam Tịch Nguyệt lúc này an tĩnh ngồi trong tân phòng, cẩn thận gỡ đồ trang trí đầu.
      Nàng ba chân bốn cẳng muốn tháo bỏ y phục người nhanh, nhưng biết cởi thế nào, khỏi phiền muộn nhíu mày, có chuyện gì với bộ trang phục này vậy? Hình thức phiền phức, mặc lên người nặng như vậy, bây giờ muốn đem cởi ra thay đồ khác nhàng hơn chút cũng khó khăn, phải là y phục cho người mặc!

      Vất vả trải qua gần canh giờ phấn đấu, rốt cục nàng cũng cởi được bộ quần áo tân nương phiền phức, tất cả đồ cởi ra bị vo vào cục khiến người ta nhìn kia từng là vật gì. Tiện tay nàng ném mặt đất, người chỉ mặc đồ lót, tới hộc tủ bên cạnh, mở ra tìm y phục khác, bộ nhàng hơn. Mở hộc tủ tìm mãi cũng thấy, cũng bởi vì ở toàn bộ đồ trong đó là y phục của nam tử, hoặc chính xác là y phục của An Kỳ Lạc, nương có thể mặc sao?

      nhàng nhăn lông mày, nàng quay đầu lại chán ghét nhìn thoáng qua đống đồ bị nàng vò thành cục ném xuống đất, rồi lại lần nữa quay đầu cẩn thận tìm kiếm xem có lẽ nơi nào đó có y phục của nữ tử. Tìm tòi thêm nửa canh giờ, rốt cục nàng đành bỏ qua, chắt lưỡi rồi ngậm miệng, cúi đầu nhìn thoáng qua mình bây giờ mặc người đồ lót màu trắng thể nào ra ngoài trong bộ dạng này? Ngẩng đầu lên ngó chừng bộ y phục treo trong tủ, nàng chọn lấy trường bào màu trắng, cầm cái kéo bên cạnh sửa lại chút xíu cho hợp với thân hình bé hơn.
      Giải quyết xong y phục người, sau đó nàng tháo tung đầu tóc búi thành kiểu tóc đơn giản của nam tử, trong chốc lát công tử tuấn tú xuất ở tân phòng nhưng mặt vẫn còn dấu vết của vết sẹo do bỏng!
      nhàng mở cánh cửa sổ, hề khách khí nàng cái lắc mình cái rồi biến mất khỏi tân phòng. Nàng muốn ra ngoài tìm hiểu tình hình Nguyệt thành, ít nhất phải nắm được tình thế của mình giờ thế nào mới có thể tồn tại ở đây lâu chút. đứng ở nơi rộng rãi nhưng mọi người cảm giác khí xung quanh bị đè nén khiến ai dám hít thở. Xa xa phía cao có thân hình dóng dả ngồi, đeo mặt nạ, cả người dựa vào ghế nhàn nhạt quét tầm mắt xuống phía dưới

      Mỗi khi ánh mắt của quét qua người nào, người ấy liền nhịn được đáy lòng như có hàn khí nổi lên, khí bị đè nén muốn xoay người chạy trốn! Nam tử kia ngồi đó, khuôn mặt dưới mặt nạ nhìn ra vẻ mặt thế nào, ngay cả ánh mắt của cũng dưới mặt nạ, bất kỳ người nào có thể nhìn thấy.

      Giờ phút này cả người cũng tản ra trận hàn khí mãnh liệt, nhưng chỉ ngồi ở chỗ đó hề nhúc nhích động đậy, tựa hồ gặp chuyện gì khiến cho sinh lòng tức giận. Tầm mắt dừng lại người đứng phía dưới, lạnh giọng hỏi: “Duệ, đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Tại sao cho điều tra lại Lam Tịch Nguyệt mà vẫn có khác biệt lớn gì?”

      Bị gọi tên, Duệ sửng sốt chút, vội vàng khom người : “Chủ tử thứ tội, thuộc hạ dốc toàn lực điều tra, nhưng nội dung điều tra chính là như vậy, Lam Tịch Nguyệt quả từ lúc mới ra đời chưa rời cửa cung nửa bước, vẫn luôn là sâu nuôi trong cung!”

      “Hừ, sâu nuôi trong cung?” Sâu nuôi trong cung giống như bộ dạng của nàng sao? Ánh mắt trẻo lạnh lùng như vậy, tựa hồ đem bất cứ chuyện gì của thế gian hay bất kỳ kẻ nào để vào trong mắt, là loại ánh mắt lãnh khốc tuyệt tình, có điểm giống ánh mắt , nhưng lại có chút ít giống.

      Duệ cúi đầu, quả chỉ điều tra được những thứ này, thể nào vì trình độ người của quá thấp, chính là vì Tịch Nguyệt công chúa che dấu công phu. Mà nam nhân thượng tọa kia tựa hồ cũng nghĩ như vậy, chỉ hỏi câu như thế chứ cũng muốn làm khó Duệ, đem tầm mắt từ dời , nhìn những người khác, : “Chuyện kia chuẩn bị xong chưa?” Mọi người nhất tề đáp: “Bẩm chủ nhân, chuẩn bị xong!”
      từ ghế đứng lên, xoay người hướng mật thất phía sau, quay lưng về phía bọn họ : “Các ngươi tự biết hành động!” “Dạ!” Sau đó bóng dáng liền biến mất ở trước mặt mọi người.
      Nghe thanh khép lại từ phía sau truyền đến, tự tay cất mặt nạ xuống, ràng chính là khuôn mặt của An Kỳ Lạc, ánh mắt huyết sắc của An Kỳ Lạc. Hướng mật thất xuống càng sâu, khuôn mặt giống người , trước mắt đột nhiên ra cặp mắt trong trẻo lạnh lùng cua Lam Tịch Nguyệt và câu đầu tiên nàng quanh quẩn bên tai .

      Thân hình khỏi ngừng lại, nàng hai mắt của mình rất đẹp, là lời nàng sao? Tay khỏi xoa hai mắt của mình, đôi mắt này khến chịu bao tia nhìn chèn ép cùng xa cách, nàng tại sao rất đẹp?

      Mặc dù sau đó nàng đổi lời ánh mắt của là quá khó nhìn, ánh mắt huyết sắc, là của ác quỷ đầu thai, thị huyết, tàn nhẫn, nhưng chút cũng thèm để ý, chẳng lẽ cũng bởi vì câu đầu tiên của nàng sao? Trong nháy mắt đột nhiên khựng lại, rất nhanh ném suy nghĩ về Lam Tịch Nguyệt ra ngoài, thần sắc trở lại lạnh lùng, sải bước sâu hơn trong mật thất.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 24: Gặp nhau

      Lam Tịch Nguyệt lẳng lặng ngồi mình ở tửu lâu, nàng xem xét gần hết mấy con đường chính ở Nguyệt thành, còn lại mỗi chỗ sau này tiếp tục xem xét, dù sao nàng cũng còn nhiều thời gian.
      Bên cạnh nàng, khách trong tửu lâu rôm rả bàn luận chuyện hôm nay Kỳ Vương cùng Thanh Tố quốc Tịch Nguyệt công chúa tổ chức hôn , trong giọng mang theo sợ hãi, chán ghét cùng chút hả hê, đối với An Kỳ Lạc, ác ma chuyển thế, mọi người thấy phải cưới Công chúa bị hủy dung là chuyện đáng vỗ tay tán thưởng.
      “Hôm nay Kỳ Vương nạp chính phi, hơn nữa nạp chính hòa thân công chúa của Thanh Tố quốc mấy ngày trước bị hỏa hoạn tàn phá khuôn mặt, biết có phải là trời cao có mắt trừng phạt hay còn có ý gì khác!”
      Lam Tịch Nguyệt thấy nam nhân bàn bên cạnh năng vô cùng hăng say, tựa hồ An Kỳ Lạc cưới tuyệt đại xấu nữ là chuyện khiến vô cùng hưng phấn. Ngồi bên cạnh, vị nam nhân khác cẩn thận nhìn ngó bốn phía, xuỵt tiếng, hạ giọng : “Ngươi giọng chút, vạn nhất nếu để cho Kỳ Vương nghe được những lời này, cái mạng của ngươi khó mà giữ nổi!”
      Nam nhân nọ khẽ co rúm lại chút, nhưng lập tức vô tình khoát tay áo : “Ngươi lo lắng cái gì, Kỳ Vương bây giờ còn ở trong Vương phủ đón tân nương, làm sao có thể xuất ở nơi này?”
      thể như vậy, người nào chẳng biết Kỳ Vương là ác ma chuyển kiếp, chừng còn có pháp có thể biết chúng ta bây giờ ở đây cái gì! Cho nên cẩn thận chút hơn, ngay cả Hoàng thượng cũng dám tùy tiện trêu chọc nha!”
      “Nhưng lạ, nếu ngay cả Hoàng thượng cũng dám trêu chọc sao lại đem hòa thân công chúa xấu xí gả cho ? Chẳng lẽ Hoàng thượng sợ Vương gia ác ma chuyển kiếp tìm tính sổ?”
      “Cái này ngươi biết đâu? Nghe Thái tử điện hạ sống chết cũng chịu cưới Thanh Tố quốc công chúa làm trắc phi, mà Hoàng thượng thương thái tử điện hạ vô cùng, nghĩ tới nghĩ lui biện pháp đem Thanh Tố quốc công chúa đẩy cho người khác. còn cách nào, cuối cùng giao cho Kỳ Vương. Hoàng thượng dù sao cũng là phụ thân, Kỳ Vương muốn phản kháng cũng phải xem có bản lãnh này hay !”
      … Lam Tịch Nguyệt tay chống cằm, tay khác di ngón tay dọc theo chén lên, thần sắc lạnh nhạt, nhìn ra rốt cuộc suy nghĩ gì, ngẩng đầu lên nhàn nhạt liếc hai nam nhân bên cạnh cái, sau đó cúi đầu tiếp tục nhìn cái chén bàn ngẩn người. Hôm nay chạy ra ngoài, trừ việc xem xét hoàn cảnh xung quanh cái nàng nghe được nhiều nhất chính là chuyện về An Kỳ Lạc. Đối với vị tướng công danh nghĩa này Lam Tịch Nguyệt thấy hơi khó hiểu chút, những tin nàng nghe được khác nhau là bao. Nhấc khóe miệng, nàng lấy trong tay áo chút bạc vụn đặt bàn, sau đó đột nhiên xoay người rời khỏi tửu lâu, đến lúc cần phải trở về!
      Lúc vừa ra khỏi cửa thiếu chút nữa nàng đụng phải người cũng tới. người của người đó phát ra hàn khí lạnh lẽo khiến Lam Tịch Nguyệt nhịn được ngẩng lên. Thời điểm thấy , ánh mắt nàng có lóe lên chút nhưng ngay sau đó liền cúi đầu ngó xuống mặt đất, tiếng: “ xin lỗi” rồi rời như chạy trốn.
      An Kỳ Lạc đứng ở cửa tửu lâu, khẽ cau mày nhìn bóng dáng như muốn chạy trốn kia, trong mắt có tia nhàn nhạt. Người này cảm giác giống như gặp qua ở đâu rồi. Hơn nữa y phục người cũng quen mắt. biết gặp ở đâu? qua chỗ rẽ, Lam Tịch Nguyệt mới nhàng thở hắt ra, nghiêng mặt nhìn chỗ lúc nãy qua lẩm bẩm : “Nguy hiểm , làm sao xuất ở đây?”

      xong những lời này nàng xoay người hướng Kỳ Vương phủ mà chạy, phải nhanh chóng trở về thôi, nếu như bị phát có chuyện gì tốt.
      thấy tân lang đủ để cho người ta đau đầu, nếu như bị phát ngay cả tân nương cũng biến mất biết phát sinh chuyện gì!
      Rất có thể, sau này nàng gặp khó khăn hơn. An Kỳ Lạc vẫn đứng ở cửa nhìn nơi Lam Tịch Nguyệt vừa biến mất, cau mày, người này rốt cuộc gặp ở đâu? Tại sao lại có cảm giác quen thuộc đến vậy?
      Nhưng suy nghĩ lâu mà trong đầu vẫn có chút ấn tượng nào! lắc đầu, xoay người vào bên trong tửu lâu, hai vị nam tử say sưa bàn luận lúc thấy An Kỳ Lạc tiến vào cả người ngây ngẩn, thân thể cũng bắt đầu thể kiềm chế mà run rẩy.

      Chẳng lẽ, chẳng lẽ lời bọn họ vừa bị nghe được? Sau đó đến đây lấy mạng sao? An Kỳ Lạc cũng để ý gì có hai nam nhân hoảng sợ, ánh mắt như thế sớm thấy nhiều, để tâm tìm chỗ ngồi xuống, nhưng thời điểm sắp sửa ngồi xuống, trong đầu đột nhiên lên tia linh quang, lại nghĩ tới ánh mắt người vừa rồi cùng thiếu chút nữa va chạm.
      hạ mi, lập tức đứng lên hướng cửa ra ngoài, về phía Kỳ Vương phủ! Trở lại Kỳ Vương phủ, Lam Tịch Nguyệt vội vàng thay y phục người, nhặt bộ quần áo tân nương bị ném mặt đất mặc vào, biết có bao nhiêu tầng tầng lớp lớp mà nàng phải mặc.
      Bây giờ là mùa hè, cho dù chỉ mặc bộ thôi cũng cảm giác được nhiệt độ gia tăng, tầng tầng lớp lớp quần áo kia quả thực chính là muốn lấy mạng người ta! Bộ y phục của An Kỳ Lạc bị nàng tiện tay nhét vào dưới giường, đầu tóc xõa xuống, búi lại kiểu tóc của nữ tử, đưa tay mặt làm vài động tác, vết sẹo liền xuất .

      Lúc An Kỳ Lạc đẩy cửa tiến vào, nhìn thấy Lam Tịch Nguyệt mặc quần áo tân nương ngồi bên cạnh bàn ăn bao nhiêu là món ngon. Phong thái hoàn toàn hấp dẫn nghĩ người như vậy lại có khuôn mặt bị phá hỏng. Trong mắt An Kỳ Lạc lên tia nghi ngờ, hướng Lam Tịch Nguyệt tới, đưa tay nắm lấy nàng, cúi đầu nhìn ánh mắt nàng, nhìn được lúc mới lạnh giọng hỏi: “Ngươi mới vừa rồi có phải ra ngoài ?” Lam Tịch Nguyệt mặt biến sắc xuy tiếng : “Ngươi cảm thấy ta có năng lực ra ngoài sao?”

      vẫn gắt gao ngó chừng ánh mắt nàng, muốn phát trong đó dù chỉ chút xíu thần sắc thay đổi, nhưng phải thất vọng, kỹ năng diễn xuất của Lam Tịch Nguyệt sớm đạt tình trạng xuất quỷ nhập thần, ngay cả ánh mắt cũng có thể che dấu lời dối. An Kỳ Lạc chậm rãi thả bàn tay tóm cằm nàng, nhìn thoáng qua đống khay chén hỗn độn bàn, giễu cợt : “Chẳng lẽ từ khi đến đây ngươi chưa bao giờ được ăn đồ ngon sao?

      Ăn đến bộ dạng như vậy!” Lam Tịch Nguyệt giật hạ khóe miệng, trong trẻo lạnh lùng nhìn mặt bàn, : “Đúng vậy, cho tới bây giờ cũng chưa được ăn! Lâm Nguyệt quốc các ngươi đúng là keo kiệt, rạng sáng lôi ta dậy, đến tận bây giờ cũng chưa cho ta ăn cái gì, nhìn những món ngon này trước đây chưa từng thấy dĩ nhiên ta phải ăn nhiều!”
      biết chuyện gì xảy ra, chỉ cần ở trước mặt An Kỳ Lạc, Lam Tịch Nguyệt vốn cách nào giữ vững hờ hững giống như trước, hoặc ngó lơ nhìn thấy ánh mắt của . Chỉ cần đối mặt với đôi mắt như trong giấc mộng lại xuất trong đầu nàng.


      nhíu mi, như vậy được, nàng làm sao có thể tâm thần náo loạn? Chẳng qua chỉ là đôi ánh mắt có màu sắc khác người chút mà thôi.

      An Kỳ Lạc hơi sửng sốt, nhưng ngay sau đó trong mắt xuất vài tia ảo não, hừ lạnh tiếng, ngữ điệu mang hơi hướng giễu cợt : “Đường đường là Thanh Tố quốc công chúa, ngay cả những lễ nghi thành thân cơ bản cũng biết sao?”

      Có tân nương nào thể ăn trong ngày đại hôn. Lam Tịch Nguyệt lạnh lùng liếc cái, bộ dạng giễu cợt y hệt : “Lễ nghi? Chẳng phải trong lúc đám cưới thấy bóng dáng tân lang đâu chính là lễ nghi của Lâm Nguyệt quốc sao?”
      “Lâm Nguyệt quốc lễ nghi?” An Kỳ Lạc khinh thường chê cười tiếng, : “Ta cần thiết phải tuân thủ quy củ cùng lễ nghi của Lâm Nguyệt quốc sao?”

      Lam Tịch Nguyệt ánh mắt lóe lên chút, cúi đầu nhìn đống hỗn độn ở mặt bàn, nhàn nhạt : “Chẳng nhẽ ngươi có quan hệ gì với Lâm Nguyệt quốc”
      An Kỳ Lạc nghe vậy sửng sốt, đưa tay tóm cằm nàng, bắt buộc nàng phải ngẩng đầu lên nhìn , khi thấy vết sẹo mặt nàng khó coi thậm chí kinh khủng cảm thấy đặc biệt chướng mắt, mà trước mắt cũng vừa lên hình ảnh người mới vừa rồi suýt đụng ở cửa tửu lâu. Mặc dù cảm thấy khả năng Lam Tịch Nguyệt trốn ra ngoài sau đó trở về khó xảy ra nhưng vẫn thể hết hoài nghi người kia có phải là nàng hay . tay khác hướng vết sẹo mặt nàng ánh mắt nhàn nhạt : “ biết vết sẹo mặt ngươi là hay giả đây?”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    Trạng thái chủ đề:
    Không mở trả lời sau này.