1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Huyết Sắc Yêu Đồng - Nặc Nặc Bảo Bối (93) [đã DROP]

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
  • Trạng thái chủ đề:
    Không mở trả lời sau này.
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 15: tin

      Duẫn Hữu Phàm kinh hãi vội vàng : “ có, mẫu thân nhìn lầm rồi, tay ta có gì cả!”

      sao? Vậy ngươi đem tay ra ẫu thân nhìn chút?”
      Duẫn Hữu Phàm chần chừ, bộ dạng khổ sở, : “Mẫu thân, ta…” Nhưng trưởng công chúa vẫn đưa tay ra để trước mặt của , : “Là vật gì? Chẳng lẽ mẫu thân thể xem sao?”

      “Là… Dĩ nhiên …”

      Nhưng bỗng nhiên trưởng công chúa vọt đến phía sau Duẫn Hữu Phàm cướp lá thư tay .

      Duẫn Hữu Phàm nghĩ tới mẫu thân động thủ, hoàn toàn chuẩn bị, thoáng cái bị đoạt vật cầm trong tay, trong lòng khẩn trương, muốn vươn tay đoạt lại, nhưng lại bị trưởng công chúa lắc mình tránh né.

      Đem thư tay mở ra, chỉ nhìn thấy mấy câu, sắc mặt trưởng công chúa thay đổi, kích động cùng ức chế, run lên ngẩng đầu nhìn Duẫn Hữu Phàm hỏi: “Phàm nhi, đây là Lam Tịch Nguyệt viết cho ngươi?”

      Duẫn Hữu Phàm gật đầu cái, nhàng đáp tiếng: “Dạ!”
      “Vậy ngươi bây giờ định làm thế nào?”
      “Ta…”

      Duẫn Hữu Phàm có chút chần chờ nhìn trưởng công chúa, bây giờ ngay cả chính cũng biết phải làm như thế nào hay phải làm gì.

      Nhìn Duẫn Hữu Phàm trong mắt chần chờ, trưởng công chúa lại đột nhiên lớn tiếng : “Ta cho ngươi quản chuyện này! ràng chính Lam Tịch Nguyệt muốn lợi dụng ngươi để trả thù Hoàng hậu, chẳng lẽ ngươi ngay cả việc này cũng nhìn ra sao?”
      “Nhưng mẫu thân là …”

      muốn làm cho Tịch nhi thất vọng, muốn vì Tịch nhi làm chút chuyện, cho dù là bị nàng lợi dụng, cũng cam tâm tình nguyện!

      Nhưng trưởng công chúa nghĩ như vậy, nàng ngăn Duẫn Hữu Phàm tiếp, xuống giọng : “Phàm nhi, ngươi nên tự suy nghĩ chút, cho dù Quý phi bị Hoàng hậu hại chết làm sao Lam Tịch Nguyệt vừa mới ra đời có thể biết?

      Hơn nữa lại tận mắt nhìn thấy, ràng chính là bịa chuyện! Quý phi lúc sinh nàng tại thời điểm khó sinh mà chết, làm sao có thể liên quan đến Hoàng hậu? Hơn nữa, nàng ta lúc ấy mới vừa mới ra đời làm sao có thể nhớ được việc nhìn thấy lúc ấy? Ngươi tự nghĩ xem bây giờ ngươi có thể nhớ hình dáng lúc ngươi mới sinh ra sao?”

      Duẫn Hữu Phàm do dự, đúng là cái gì cũng nhớ , trí nhớ sớm nhất cũng chỉ từ sau hai tuổi, hơn nữa đến bây giờ cũng trở nên rất mơ hồ.

      Thấy Duẫn Hữu Phàm trầm mặc , trưởng công chúa hài lòng cười chút, tới trước mặt , đưa tay vỗ vỗ bờ vai : “Mẫu thân biết ngươi đối với Lam Tịch Nguyệt có tình, nhưng người ta gả tới Lâm Nguyệt quốc, thậm chí tại cũng lên đường, ngươi nên quên nàng !

      Nữ tử như Lam Tịch Nguyệt đáng để ngươi lưu luyến, coi như oán hận Hoàng hậu bắt nàng phải thế chân Thanh nhi, nàng cũng nên nghĩ ra cách báo thù Hoàng hậu như vậy, muốn ngươi cùng giúp sức, ngươi bị liên lụy!”
      Trong mắt Duẫn Hữu Phàm lên tia phức tạp, tin tưởng Tịch nhi lừa gạt mình, nhưng lời của mẫu thân cũng đúng, hơn nữa, chính cũng biết, đứa bé mới chào đời thể nào nhớ kỹ mọi chuyện.


      Nhưng mà, nhưng mà, rất muốn giúp Tịch nhi, bất kể có phải bị lợi dụng hay , ít nhất như vậy, nàng nhớ đến công cao của .

      Nhưng mẫu thân đúng, thể vì Tịch nhi mà làm liên lụy tới phụ mẫu, vạn nhất xảy ra điều gì ngoài ý muốn, vu khống Hoàng hậu là tội rất lớn, cho dù là hài tử của trưởng công chúa cùng Đại tướng quân cũng thể chạy trốn tội lỗi.

      bây giờ có bằng chứng về việc Hoàng hậu mưu hại Quý phi, chỉ qua lời của Tịch nhi là lời của bên làm sao có thể tin tưởng! Nhìn khuôn mặt thống khổ của Duẫn Hữu Phàm, trưởng công chúa khẽ thở dài, giọng an ủi: “Phàm nhi, quên Lam Tịch Nguyệt , còn có rất nhiều nương tốt chờ ngươi! Giống như Thanh nhi, nàng đối với ngươi vẫn vô cùng ái mộ, hơn nữa còn là nữ nhi của Hoàng hậu, lại là công chúa được Hoàng thượng sủng ái nhất, so với Lam Tịch Nguyệt tốt hơn bao nhiêu!”

      đến Lam Thanh Nguyệt, mặt trưởng công chúa lập tức lộ ra nụ cười sủng ái, đó là nữ tử nàng thấy lớn lên, trong lòng cũng sớm định nàng chính là con dâu của mình! Chẳng qua nhiều năm như vậy, Phàm nhi chỉ lòng chú ý Lam Tịch Nguyệt khiến nàng cũng biết làm gì cho phải .

      Bây giờ tất cả đều qua, Lam Tịch Nguyệt lấy chồng xa đến Lâm Nguyệt quốc, chỉ cần thời gian đủ dài, Phàm nhi dĩ nhiên quên nàng ta! Thời điểm Duẫn Hữu Phàm nghe đến Lam Thanh Nguyệt trong mắt lên tia kiên nhẫn, ràng nhất là Tịch nhi, tại sao mẫu thân luôn muốn đem Lam Thanh Nguyệt gán vào?
      “Mẫu thân, ta…”

      “Được rồi được rồi, mẫu thân biết ngươi muốn gì! Ngươi rất nhiều lần rồi, bây giờ thích có làm sao? Tình cảm có thể từ từ bồi đắp! Ngươi nhìn Thanh nhi xem, phải là nữ tử tốt sao? Rất xinh đẹp, tính tình ôn nhu lại có lòng với ngươi, ngươi nên nghĩ vẩn vơ, tìm đâu được nữ tử tốt hơn Thanh nhi đây?”

      “Nhưng ta có ý trung nhân!”
      “Là Lam Tịch Nguyệt sao? Phàm nhi, sao ngươi vẫn còn chưa hiểu chuyện? Nàng hôm nay thành gia thất, chừng sau này hai người các ngươi cũng bao giờ gặp lại, ngươi còn hy vọng xa vời cái gì thế?” Trưởng công chúa có chút hổn hển : “Hơn nữa, mẫu thân , nàng ấy rốt cuộc có cái gì tốt? Ngoại trừ dung mạo xinh đẹp chút, những thứ khác có điểm nào vượt trội so ra làm sao vượt Thanh nhi? thế còn là bị câm!”
      “Nàng phải là…”

      Câm, nhưng chữ câm còn chưa đến miệng bị trưởng công chúa ngắt lời.
      Trưởng công chúa hướng phất phất tay, nhịn được : “Đủ rồi, ta muốn nghe bất kỳ chuyện gì về Lam Tịch Nguyệt, ngươi sau này được tới nàng, mau sớm quên nàng ta ! Nữ tử như nàng ta tâm địa ác độc, cho dù bây giờ nàng ta chưa thành gia thất ta tuyệt đối cũng chấp nhận con dâu như vậy!

      Duẫn Hữu Phàm trong mắt thoáng khổ sở, chẳng lẽ phải quên Tịch nhi sao?
      , làm được, cả đời này cũng thể quên Tịch nhi! Trưởng công chúa đem vật cầm trong tay đưa lên ngọn nến, nhìn lá thư bốc cháy vẫn căm giận : “Để tránh sau này phát sinh chuyện ngoài ý muốn tốt nhất phải đốt cái này! Hừ, Lam Tịch Nguyệt rốt cuộc nghĩ như thế nào, muốn hại chết Phàm nhi sao?”

      Tất cả lực chú ý của Duẫn Hữu Phàm đều tập trung vào phong thư bị mẫu thân đốt, cảm giác lòng mình cũng bị thiêu đốt, từ từ biến thành tro tàn! Trời bên ngoài tối đen, đợi đến khi lá thư biến mất trong khí, trưởng công chúa xoay người lại nhìn vẻ mặt đờ đẫn của Duẫn Hữu Phàm, nhàng thở dài mang theo chút đau lòng : “Phàm nhi, ngươi cũng đừng trách mẫu thân, có số việc nếu có thể bỏ qua nên bỏ qua, nếu chính ngươi là người bị tổn thương!”

      Duẫn Hữu Phàm đờ đẫn gật gật đầu, lẩm bẩm : “Ta biết rồi mẫu thân.”
      Tình huống như vậy, trưởng công chúa mặt càng đau lòng, tới trước mặt của , đưa tay xoa khuôn, mặt an ủi : “Ngươi cũng cần thương tâm, chỉ là nữ tử bình thường mà thôi, chờ thời gian qua , ngươi nhất định quên! Nhìn hài tử của mình thương tâm, nàng rất đau lòng, vô cùng nỡ, mặc dù trong lòng càng thêm bất mãn với Lam Tịch Nguyệt nhưng bây giờ quan trọng nhất là an ủi chút mất mát của hài nhi.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 16: Thôi miên

      Bóng tối bao trùm, đội quân hộ giá tìm chỗ trống dựng lều trại, Lam Tịch Nguyệt từ loan kiệu bước xuống, chẳng qua nàng thực vẫn muốn ở bên trong muốn ra ngoài lại.
      Nhược Hồng, Nhược Lam tay bê cái khay từ bên ngoài vào, đó là bữa tối của Lam Tịch Nguyệt. nhàng đặt khay bàn, sau đó hướng Lam Tịch Nguyệt khom người : “Công chúa, mời dùng bữa!”

      Lam Tịch Nguyệt nhàn nhạt nhìn hai nàng cái, sau đó tới bên cạnh bàn ngồi xuống, Nhược Lam bất mãn hừ tiếng, cố ý bỏ qua ánh mắt cảnh cáo của Nhược Hồng. Nàng cam lòng nhìn Lam Tịch Nguyệt ngồi cạnh bàn ăn bữa tối. Cho tới bây giờ vẫn vô cùng cam lòng, tại sao phái các nàng tới hầu hạ vị Công chúa câm này? Nếu như là hầu hạ Thanh Nguyệt công chúa xem ra còn có thể dễ nghe chút. “Vốn cũng chỉ là thế chân cho Thanh Nguyệt công chúa!”

      Nhược Hồng khẽ nhăn lông mày, kể từ khi cảm nhận được ánh mắt lạnh băng của Lam Tịch Nguyệt, trong lòng nàng vui vẻ trở nên có chút thấp thỏm, đối với Lam Tịch Nguyệt khỏi sinh ra tia sợ hãi.

      Bây giờ nghe Nhược Lam như vậy, Nhược Hồng nhịn được nhàng run rẩy, biết xảy ra chuyện gì, vốn nghĩ Tịch Nguyệt công chúa lại có biểu bình thản như vậy. thể là bình thản sao được, biểu của Công chúa ở trước mặt mọi người đúng là trong trẻo, lạnh lùng, lạnh nhạt tựa hồ có bất kỳ chuyện có thể làm cho nàng để ý.
      Nàng nhìn thấu Tịch Nguyệt công chúa rốt cuộc là hạng người gì! Mà người đoán ra tâm tư của người đối diện với mình thường sinh ra loại cảm giác sợ hãi trong lòng. Nhìn chằm chằm Nhược Lam, giọng Nhược Hồng có chút bất mãn: “Nhược Lam, chú ý thân phận của chính ngươi!”

      Nghe vậy, Nhược Lam trong lòng phục, nhìn về phía Nhược Hồng, quật cường : “Tại sao? Ta bởi vì vẫn chú ý đến thân phận của mình cho nên mới phải ở chỗ này giả bộ ngu ngốc lâu như vậy, đúng là hầu hạ nổi nàng ta! Hừ, phải biết rằng, chúng ta trước kia vẫn luôn hầu hạ Thanh Nguyệt công chúa !”

      “Đủ rồi, ngươi câm miệng cho ta! Công chúa chính là Công chúa, bất kể là vị công chúa nào, chúng ta làm nô tỳ thể vượt qua, có thể hầu hạ Công chúa, chính là vinh hạnh lớn nhất của chúng ta, ngươi tốt nhất nhớ kỹ cho ta điểm này!”

      Nhược Lam khinh thường hừ tiếng, cam lòng : “Có thể hầu hạ Thanh Nguyệt công chúa đó mới là vinh hạnh cả đời của ta, bây giờ theo Công chúa câm này, ta nửa điểm cũng có cảm giác vinh hạnh! vị Công chúa hại chết Quý phi, lại bị Hoàng thượng quên lãng, làm thất sủng công chúa, hơn nữa còn là người câm, nếu như là bởi vì bây giờ có thể sử dụng, làm sao được hưởng thụ đãi ngộ như vậy?”

      Lam Tịch Nguyệt lẳng lặng ngồi bên cạnh bàn, ăn nốt hột cơm cuối cùng, thời điểm nghe Nhược Lam trong mắt chợt lóe lên rồi biến mất tia sát ý. Mẫu thân ở trong lòng của nàng vĩnh viễn chiếm địa vị trọng yếu, bây giờ bọn nô tỳ ấy trực tiếp ở trước mặt nàng nàng hại chết mẫu thân, đáng chết! Lam Tịch Nguyệt nhàng đặt bát đũa cầm trong tay lên mặt bàn, sau đó đứng dậy xoay người nhàn nhạt nhìn Nhược Lam, làm cho Nhược Lam trong nháy mắt á khẩu, có chút ngạc nhiên nhìn nàng.

      Áp lực này, thậm chí từ Hoàng hậu nương nương cũng bằng, Nhược Lam cho tới bây giờ vẫn chưa trực tiếp chống lại ánh mắt của Lam Tịch Nguyệt, nhưng chỉ lần duy nhất đối mặt, chẳng qua cũng chỉ là tia nhìn nhàn nhạt, dĩ nhiên cũng làm cho Nhược Lam cảm nhận được luồng hơi lạnh thấu xương?

      Đột nhiên trong lòng Nhược Lam dâng lên cảm giác khác thường, cũng giống như Nhược Hồng, cảm giác tựa hồ có cái gì rất nặng nề. Tròng mắt Lam Tịch Nguyệt từ từ nổi lên rung động, mà nhìn trong mắt Nhược Lam cũng cảm giác trong ánh mắt ấy có đồ vật gì đó hấp dẫn nàng, làm cho nàng dứt tầm mắt ra được, trong lòng cũng chầm chậm dịu lại, vô cùng vô cùng an tâm.

      Thấy Nhược Lam đột nhiên yên lặng nhìn Lam Tịch Nguyệt, nửa ngày cũng có phản ứng, Nhược Hồng tưởng rằng tịch Nguyệt công chúa làm chuyện gì với Nhược Lam, vội vàng lên trước bước, hướng Lam Tịch Nguyệt khom người lên tiếng xin xỏ: “Xin công chúa bớt giận, Nhược Lam cũng phải là cố ý vượt mặt Công chúa, kính xin Công chúa ngàn vạn nên trách tội Nhược Lam, nếu muốn trách tội lời , xin hãy trách tội Nhược Hồng, Nhược Hồng nguyện chịu xử phạt!” Lam Tịch Nguyệt quay đầu lẳng lặng nhìn nàng, Nhược Hồng thấy Lam Tịch Nguyệt bị tác động, hơn nữa Nhược Lam mặt vẫn dại ra bèn ngẩng đầu lên vừa lúc đụng phải đôi mắt rung động của Lam Tịch Nguyệt.

      Trong nháy mắt, ngay cả ánh mắt của nàng cũng mê mụ, trở nên có điểm nhìn! Khóe miệng lên tia cười lạnh, thôi miên hai tỷ muội càng sâu, thanh giống như thiên chỉ từ ngoài truyền tới, chậm rãi chảy vào trong tai các nàng: “Bây giờ cho ta biết toàn bộ những việc Hoàng hậu dặn dò các ngươi, sau khi tỉnh lại quên hết chuyện phát sinh hôm nay, làm sao bị thôi miên sau khi tỉnh quên hết cho ta!”
      “Là, Công chúa!”

      … Lam Tịch Nguyệt hướng bên cạnh giường hẹp tới, hai tỷ muội Nhược Hồng Nhược Lam lúc này tỉnh lại, vừa tỉnh dậy liền phát Lam Tịch Nguyệt tới giường hẹp bên cạnh. Thấy tịch Nguyệt công chúa ăn bữa tối, Nhược Hồng cùng Nhược Lam đồng thời đứng dậy sửa soạn lại bát đũa mâm, chẳng qua Nhược Lam có quệt mồm vẻ mặt cam lòng, quay đầu nhìn Lam Tịch Nguyệt, trong mắt vẫn tràn đầy biểu phục.

      Lam Tịch Nguyệt lẳng lặng ngồi bên chiếc giường hẹp, mặt nhìn ra có biểu gì, trong lòng nàng phân tích kỹ lưỡng thông tin vừa rồi tỷ muội Nhược Lam Nhược Hồng , nàng muốn chạy trốn cái đám cưới toan tính này. Đào hôn sáng suốt, muốn chống đối hai quốc gia vây lấy nàng ư, thực lực tại của nàng tuyệt đối thể ứng phó nổi.

      Huống hồ đối với người vốn làm đặc công như nàng mà , có lấy chồng hay cũng khác nhau là bao, dù sao cũng có tình cảm, bất kể là ai, chỉ có thể dùng để lợi dụng, đến lúc cần ra tay nàng hạ thủ lưu tình! Sửa soạn y phục xong xuôi, Nhược Lam còn quay đầu hướng Lam Tịch Nguyệt khinh thường hừ lạnh tiếng, Nhược Hồng đưa tay giật tay nàng, hướng Lam Tịch Nguyệt khẽ khom người : “Công chúa, bọn nô tỳ cáo lui!”

      Nhìn ánh mắt Lam Tịch Nguyệt thời điểm nào cũng giống nhau, chỉ thấy đáy mắt nhàn nhạt Nhược Lam kia sao tình. Chuyện mới xảy ra vừa rồi, các nàng quên toàn bộ, thậm chí ngay cả cảm giác lạnh người mà Nhược Hồng cảm thấy hôm nay ở loan kiệu cũng sớm quên mất.

      Lẳng lặng nhìn các nàng ra khỏi lều, Lam Tịch Nguyệt từ giường đứng lên, lần nữa ngồi trở lại bên cạnh bàn, nhàn nhạt : “Ra , ta biết ngươi trốn ở chỗ này lâu rồi!”
      Theo thanh của nàng bóng dáng rơi xuống, từ trong bóng tối ra ngoài, cười hướng Lam Tịch Nguyệt tới, tùy ý ngồi ở bên cạnh nàng cái ghế băng. đôi mắt đào hoa thẳng tắp nhìn Lam Tịch Nguyệt, tuấn lãng bất phàm, phong lưu phóng khoáng, cười : “Ngươi từ lúc nào biết ta đến đây ?” Nhàn nhạt liếc cái, nàng : “Từ lúc ta xuất giá!”

      “Ách?”
      Ti Đồ Triệt sửng sốt chút, nhưng lập tức lại lần nữa lộ nụ cười lang thang kiềm chế được : “Tiểu sư muội quả nhiên càng ngày càng lợi hại, khó trách sư phụ thương ngươi như vậy!”
      Người này chính là “gã sai vặt” đến tửi lâu đưa tin cho Duẫn Hữu Phàm, chẳng qua bây giờ trở lại trang phục bình thường, nghiễm nhiên là vị công tử tuấn tú!

      “Hãy bớt sàm ngôn , chuyện thế nào?”
      Ti Đồ Triệt bộ dạng tổn thương, u oán nhìn Lam Tịch Nguyệt : “Tiểu sư muội quá lạnh lùng nha, cũng quan tâm chút xem sư huynh ta thế nào!”
      Nàng ngẩng đầu vừa nhàn nhạt liếc cái vừa lạnh lùng : “ phải ngươi vẫn chưa chết sao?”

      cười toe toét, khuôn mặt ủy khuất ngó chừng Lam Tịch Nguyệt, chỉ có Lam Tịch Nguyệt hoàn toàn đem ánh mắt của ngó lơ, hô hấp nhàng, giọng lầm bầm : “ là lạnh nhạt, có chút biểu nào của nương ôn nhu khả ái!”
      thở dài tiếng, nhìn Lam Tịch Nguyệt : “Ngươi có thể phải thất vọng, Duẫn Hữu Phàm xuất !”

      Nhưng Lam Tịch Nguyệt chỉ nhàn nhạt hỏi: “Là sao?”
      mặt nàng có bất kỳ biểu gì ngoài ý muốn hay là thất vọng. Ti Đồ Triệt khiêu mi nhìn nàng : “Ngươi hẳn phải sớm dự liệu giúp ngươi?”
      “Ừ! suy nghĩ quá nhiều, cũng muốn xen chuyện, hơn nữa chuyện của ta quá mức cổ quái, thể hoài nghi chân trong đó!”

      Ủy khuất bĩu môi, bất mãn : “Ngươi sớm biết, sao còn muốn ta ở đó chờ lâu như vậy? Còn cái tên kia cũng thèm đến tiễn ngươi!” Giật khóe miệng, nàng nhàn nhạt đáp: “Chỉ là muốn vạn nhất tin tưởng ta, giúp ta”.

      Ti Đồ Triệt liếc mắt, sớm biết tình ngu đứng chờ lâu như vậy! Bên ngoài lều vang lên tiếng bước chân, Ti Đồ Triệt nháy mắt, chế nhạo nhìn Lam Tịch Nguyệt : “Xem ra ta cần phải , chờ ngươi lúc cần giúp gì tới tìm ta, ngươi biết chỗ nào có thể tìm ta!” xong, chỉ thấy cái bóng nhàn nhạt lóe lên cái, thoáng chốc thấy bóng dáng Ti Đồ Triệt. Lam Tịch Nguyệt an tĩnh ngồi ghế, tay cầm cái chén từ từ uống trà, trong mắt hàn quang lóe lên

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 17: Thác Dã Hoành đùa giỡn

      Đến Lâm Nguyệt quốc, sứ giả Thác Dã Hoành tới vén cửa kiệu, khuôn mặt khinh bạc nhìn dung nhan tuyệt mỹ của Lam Tịch Nguyệt, tới trước mặt nàng, khẽ khom người hướng nàng quỳ gối hành lễ : “Vi thần ra mắt Tịch Nguyệt công chúa!” Lam Tịch Nguyệt ngẩng đầu lên ánh mắt trong trẻo lạnh lùng nhìn cái, khẽ gật đầu, coi như là đáp lại.

      Thác Dã Hoành cũng giận, biết Lam Tịch Nguyệt là người câm, thể chuyện, vậy dĩ nhiên thể mọn nhất định bắt nàng phải mở miệng cùng !
      Đối với hành động như vậy của nàng, cũng cảm giác có cái gì đó ổn, càng cảm thấy bị vũ nhục, nguyên nhân chỉ có , cũng vì Lam Tịch Nguyệt bị câm!

      Hướng Lam Tịch Nguyệt lên trước bước, ở khoảng cách gần hơn càng thấy nàng dung nhan tuyệt mỹ, trong lòng khỏi căng thẳng, luồng dục hỏa bắt đầu hừng hực thiêu đốt ở trong người. Dù sao Tịch Nguyệt công chúa gả cho Thái tử cũng chỉ là trắc phi, tin tưởng chỉ cần bày tiểu kế, bảo đảm Thái tử điện hạ vĩnh viễn biết nàng ra sớm bị cho nhúng chàm!

      kích động đến nỗi cả ngón tay cũng nhịn được run lên, trong mắt toát ra tia dâm tục, nhìn thẳng Lam Tịch Nguyệt, đưa tay nâng mặt nàng, đem mặt mình để sát vào, : “Tịch Nguyệt công chúa của ta, tối nay vi thần hầu hạ ngài tốt!”

      Lam Tịch Nguyệt lạnh lùng nhìn , nhếch môi, để tay tùy tiện vỗ vỗ người nàng, sau đó từ từ di chuyển tới gương mặt nàng. Nhìn ánh mắt Lam Tịch Nguyệt trong trẻo lạnh lùng, trong đó còn mang theo vẻ dửng dưng, Thác Dã Hoành đột nhiên cảm giác mình đặc biệt hèn mọn, ti tiện, nhịn được gia tăng lực đạo ở tay, hung hăng nhìn nàng : “ cho ngươi dùng ánh mắt như thế nhìn ta!”

      Lam Tịch nguyệt thần sắc đổi, chẳng qua vẻ khinh thường trong mắt càng thêm nồng đậm. Nhìn ánh mắt như thế, Thác Dã Hoành toát cả mồ hôi lạnh, nghiến răng nghiến lợi nhìn nàng, đem cánh tay còn lại hướng phía nàng, muốn đem nàng ôm lên giường, tin với khả năng khống chế của nàng còn giữ vững được vẻ mặt này bao lâu! Chỉ là khi cánh tay khác của còn chưa đụng được Lam Tịch Nguyệt đột nhiên cảm giác được cổ chợt lạnh, hẳn là có cái chủy thủ sáng loáng xuất cổ , lưỡi đao sắc bén gắt gao dán chặt vào động mạch cổ.

      Thác Dã Hoành toát mồ hôi lạnh, vừa rồi hoàn toàn nhìn ra Lam Tịch Nguyệt ra tay như thế nào vậy mà thoáng chốc thanh chủy thủ sắc bén kề cổ . Bản thân cũng có võ nghệ bất phàm, nhận định Lam Tịch Nguyệt chỉ là Công chúa câm tuyệt đối thể trốn thoát khỏi lòng bàn tay nên căn bản đề phòng nàng, nghĩ mình lại bị nàng kề chủy thủ cổ!

      Lam Tịch Nguyệt vẫn ngồi ở ghế, tay nắm chủy thủ chặt, dính sát động mạch cổ Thác Dã Hoành, nàng biết bây giờ chỉ cần nàng động tay, dù là bậc võ công cái thế cũng khó thoát! Cho dù ở đại, nếu trực tiếp cắt động mạch cổ rồi ngay lập tức được đưa tới bệnh viện cũng tuyệt đối sống nổi! Thác Dã Hoành từ từ hướng về sau, lui bước , nhưng đồng thời Lam Tịch Nguyệt tay nắm chủy thủ hướng cổ của cũng đẩy vào mảng lớn, làm cho bị dọa đến kinh sợ đứng tại nguyên chỗ dám lộn xộn .

      Bây giờ cảm nhận chùy thủ cổ càng thêm ràng, cũng làm cho cảm giác ở gần Diêm vương thêm bước. Khom người đứng trước mặt Lam Tịch Nguyệt, Thác Dã Hoành dám cử động, cũng dám cúi xuống, khóe miệng giật giật, nụ cười vô cùng khó coi xuất , hướng Lam Tịch Nguyệt nịnh hót cười : “Tịch Nguyệt công chúa hạ thủ lưu tình, mới vừa rồi vi thần chẳng qua cùng ngài đùa chút mà thôi, ngài… Ngài ngàn vạn thể coi là a!”

      Lam Tịch Nguyệt từ ghế đứng lên, Thác Dã Hoành thuận thế cũng uốn thắt lưng duỗi thẳng , mặt của toàn bộ là nụ cười nịnh hót, nhưng trong lòng hận thấu xương chỉ mong động thủ giết chết Lam Tịch Nguyệt ngay bây giờ.

      Nàng đưa tay nới lỏng chủy thủ gác ở cổ ra chút nhưng vẫn để cho có cảm giác bị đè nén, tay của còn chạm vào chủy thủ. Lam Tịch Nguyệt vừa dùng lực đạo cổ tay, cổ của lập tức xuất vết máu. Mặc dù làm thương tổn động mạch cổ, chỉ gây ra vết thương , cơ hồ ngay cả máu cũng chảy xuống, chỉ có chút dấu vết màu đỏ nhàn nhạt mà thôi, nhưng cũng đủ dọa Thác Dã Hoành sợ dám động thủ nữa.

      Da thịt mặt ngừng lay động, là bởi vì sợ, nhưng là vì cam lòng nhiều hơn, cảm giác bị vũ nhục khiến tức giận kiềm chế nổi.

      Mặc dù rất khó khăn nhưng vẫn phải kiềm chế, nếu rất có thể Lam Tịch Nguyệt hạ thủ trực tiếp cắt đứt động mạch cổ của . khó khăn nuốt nước miếng, chống lại ánh mắt Lam Tịch Nguyệt như đem bất cứ chuyện gì thế giới này để vào trong ánh mắt trong trẻo lạnh lùng, giọt mồ hôi lạnh từ trán rơi xuống.

      Trong mắt Thác Dã Hoành lên tia thần sắc tàn , lén lút nơi chưởng tay liên kết nổi lên nội lực, muốn thừa dịp Lam Tịch Nguyệt chú ý tung chưởng đánh bay nàng ra ngoài, ngờ bị vũ nhục như vậy! Lam Tịch Nguyệt tay vẫn cầm chủy thủ chống ở động mạch cổ Thác Dã Hoành, thần sắc đổi, nàng biết bây giờ thể giết Thác Dã Hoành, nếu nàng người còn chưa đến Lâm Nguyệt quốc biến thành Lâm Nguyệt quốc tội phạm.
      Mặc dù nàng là Công chúa, nhưng đối với bọn họ mà chỉ là cống phẩm của Thanh Tố quốc mà thôi, cho nên nàng muốn giết Thác Dã Hoành, nhưng cũng thể dễ dàng để lại rời như vậy! Lam Tịch Nguyệt tính toán nên cho người Thác Dã Hoành thêm mấy ký hiệu, cố ý bỏ qua nội lực chưởng ở tay Thác Dã Hoành, mà Thác Dã Hoành cũng lập tức muốn động thủ đem Lam Tịch Nguyệt đánh bay ra ngoài, bên ngoài lều đột nhiên lại vang lên tiếng bước chân, ngay sau đó là thanh mềm mại vang lên: “Công chúa, tụi nô tỳ tới hầu hạ ngài ngủ!”
      Lam Tịch Nguyệt từ từ để tay xuống, lúc này Nhược Hồng Nhược Lam cũng vừa vén màn cửa lều đến, thời điểm thấy Thác Dã Hoành ràng sửng sốt chút, nhưng ngay sau đó hai người đồng thời hướng quỳ gối hành lễ : “Nô tỳ ra mắt Thác Dã đại nhân!”
      Thác Dã Hoành đưa tay phủi chút máu cái cổ bị Lam Tịch Nguyệt vừa kề chủy thủ, lãnh nhìn Lam Tịch Nguyệt, đột nhiên sau đó xoay người hướng cửa lều ra ngoài. Lúc ngang qua Nhược Lam, vươn tay vuốt mặt nàng nhàng sờ soạng cái, : “ nghĩ tới cung nữ Thanh Tố quốc cũng xinh đẹp như vậy!”

      Sau đó cười ra ngoài. Còn Nhược Lam ở trong lều khuôn mặt đỏ bừng, trong mắt có tia nhàn nhạt ngượng ngùng.
      Thác Dã Hoành năm nay vừa mới ba mươi, lớn lên cũng phi thường tuấn mỹ, lại là Lâm Nguyệt quốc trọng thần, hơn nữa bình sinh có kinh nghiệm săn đuổi vô số mỹ nhân, công phu tán siêu tài nghệ, rất dễ dàng khiến nương động tâm dứt! Cho nên, biểu vừa rồi của Nhược Lam cũng chỉ là chuyện bình thường! thèm chú ý vẻ mặt Nhược Lam, Lam Tịch Nguyệt xoay người hướng giường hẹp tới, Nhược Hồng thấy thế, vội vàng theo, phải giúp nàng cởi áo ngủ.

      Nhưng Nhược Hồng bị cự tuyệt, người Lam Tịch Nguyệt có rất nhiều vật đặc biệt, hơn nữa nàng cũng phải là nữ tử mảnh mai yếu đuối đến nỗi cần người khác hỗ trợ thay quần áo! Nhược Lam nhàng hừ tiếng, lôi kéo Nhược Hồng xoay người rời lều, các nàng chán phải hầu hạ thất sủng Công chúa này!

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 18: tới Lâm Nguyệt quốc

      Những ngày sau đó, Thác Dã Hoành còn dám xuất trước mặt Lam Tịch Nguyệt, Lam Tịch Nguyệt đối với mỗi ngày còn lại đều mong đợi đến Lâm Nguyệt quốc nhanh lên chút, dù sao có số việc nhất định phải đối mặt, vậy hãy để nàng đối mặt càng sớm càng tốt!

      Trải qua gần tháng bôn ba, rốt cuộc đêm đoàn quân cũng đến cổng thành thủ đô của Lâm Nguyệt quốc, ở cửa thành cũng sớm có văn võ bá quan đương triều đứng chầu chực nghênh đón. Mặc dù là hòa thân công chúa nước bại trận, nhưng bây giờ hai nước tạm thời giao hảo, chuyện mất mặt này Lâm Nguyệt quốc cũng cần phải thể chút, người đứng đầu nghênh đón chính là người sắp sửa được gả cho Lam Tịch Nguyệt, Lâm Nguyệt quốc Thái tử, An Cẩn Mặc.

      Rất nhanh liền thấy được đội hình toàn màu đỏ tươi phía xa xa hướng bọn họ tới, tất cả mọi người kiễng chân chân nhòm ngó vì ai cũng tò mò Thanh Tố quốc Công chúa rốt cuộc có hình dáng ra sao, Thanh Tố quốc đem vị Công chúa thế nào đến Lâm Nguyệt quốc. Mà họ cũng sớm nghe ngóng tin tức Lam Tịch Nguyệt là tuyệt thế đại mỹ nhân. Khuôn mặt An Cẩn Mặc mong đợi đoàn người kia từ từ đến gần.

      Mặc dù thân phận của nàng chỉ là trắc phi, nhưng nàng là công chúa Thanh Tố quốc cho nên phải đích thân ra ngoài nghênh đón chút, hơn nữa nàng còn là đại mỹ nhân. Quý phủ thiếu mỹ nữ nhưng nhìn nhiều cũng phát chán, đúng lúc Thanh Tố quốc lại dâng tới cho vị Công chúa xinh đẹp. Loan kiệu từ từ tiến vào bên trong Nguyệt thành mới dừng lại, trước mặt An Cẩn Mặc toàn bộ đội ngũ nhất tề quỳ hành đại lễ.

      Hướng bọn họ phất phất tay, An Cẩn Mặc tươi cười tới loan kiệu phía trước, hướng người bên trong chắp tay : “Tịch Nguyệt công chúa dọc đường cực khổ! Bây giờ bổn Thái tử đưa ngươi đến dịch quán tạm nghỉ ngơi!” Bởi vì chưa làm lễ thành thân, Lam Tịch Nguyệt chỉ có thể ở tại dịch quán, thân phận vẫn là Thanh Tố quốc công chúa.

      Chỉ sau khi bái đường thành thân, nàng mới được coi là Thái tử trắc phi. Nhược Hồng, Nhược Lam đưa tay lôi hai bên rèm loan kiệu, Lam Tịch Nguyệt được phủ tấm khăn voan ngồi ngay ngắn bên trong, hướng An Cẩn Mặc nhàng gật gật đầu, coi như đáp lại .

      Thời điểm nhìn thấy hai tỷ muội Nhược Hồng, Nhược Lam, An Cẩn Mặc nhịn được ánh mắt sáng lên, chỉ là tỳ nữ cũng thanh tú như vậy, chủ tử khẳng định cần ? Ánh mắt nhìn bóng dáng người ngồi ngay ngắn bên trong loan kiệu, dáng người thướt tha cùng, ngón tay ngọc ngà làm cho An Cẩn Mặc nhịn được mắt tia tươi tắn. tung mình cỡi tuấn mã, dẫn đầu đoàn người hướng dịch quán tới, theo phía sau là loan kiệu.

      Hai bên đường dân chúng đứng chật kín, tất cả mọi người đều hứng thú đối với hòa thân công chúa, biết rốt bộ dạng quốc sắc thiên hương thế nào, nghiêng nước nghiêng thành thế nào! Chỉ tiếc, màn cửa loan kiệu mở ra được lần lập tức bị khép lại, hơn nữa lúc ấy Tịch Nguyệt công chúa cũng bị khăn hồng che mất. tới nửa canh giờ, bọn họ tới bên trong dịch quán, An Cẩn Mặc tự tay đỡ Lam Tịch Nguyệt, bàn tay nhắn nắm lấy lòng bàn tay của có chút lạnh lẽo, nhưng so với bất kỳ tơ lụa nào cũng mềm mại hơn trăm lần, khiến nhịn được tâm thần nhộn nhạo, có chút khẩn trương muốn thấy kiều dung của Lam Tịch Nguyệt.
      Tiến vào bên trong dịch quán, Lam Tịch Nguyệt ở tạm trong phòng, trong đó trừ An Cẩn Mặc ra có bất kỳ nam tử nào khác, Nhược Hồng nhàng giúp Lam Tịch Nguyệt gỡ khăn voan đầu xuống. An Cẩn Mặc ngẩn ngơ nhìn quên cả ngày tháng, bước nhanh phía trước cầm bàn tay bé, nhìn nàng ở khoảng cách gần như vậy hẳn có chút cảm giác lâng lâng.

      Vẻ mặt kích động nhìn nàng, ngay cả lúc chuyện cũng có chút mạch lạc: “Công chúa, có thể cưới được ngươi, quả thực chính là phúc khí tu luyện ba kiếp của ta. Ngươi yên tâm, An Cẩn Mặc ta nhất định để cho ngươi chịu nửa điểm ủy khuất!”

      Lam Tịch Nguyệt nhàng rút tay ra, thần tình lạnh lùng, thậm chí thèm nhìn An Cẩn Mặc cái, an tĩnh ngồi ở ghế. Đối mặt với kẻ trở thành phu quân này nàng có chút phản ứng nào, hoặc chính là có bất kỳ cảm giác nào. An Cẩn Mặc còn tưởng Lam Tịch Nguyệt vì thẹn thùng, cho nên mới rút tay về, hận thể ngay lập tức đón Lam Tịch Nguyệt vào trong phủ Thái tử.

      Nhược Hồng, Nhược Lam liếc nhau cái, sau đó Nhược Hồng tới bên người An Cẩn Mặc, hướng hành lễ : “Thái tử gia, Công chúa suốt ngày đường vô cùng mệt mỏi, hay là ngài về trước . Qua ngày mai, ngài có thể nhìn thấy Công chúa của chúng ta, đến lúc đó kính xin ngài ủy khuất Công chúa a!”

      Xoay người lại nhìn Nhược Hồng, đưa tay khẽ vuốt gương mặt của nàng, cười : “Đó là dĩ nhiên, bổn Thái tử từ trước đến giờ thương hoa tiếc ngọc, làm sao để cho Công chúa chịu ủy khuất?” Nhược Hồng có chút ngượng ngùng cúi đầu, các nàng là thị nữ tùy thân của Lam Tịch Nguyệt, cũng có thể coi là nha hoàn hồi môn, chỉ cần An Cẩn Mặc cần, các nàng cũng có thể cho thị tẩm.

      lần nữa đem lực chú ý chuyển dời đến người Lam Tịch Nguyệt, hướng nàng chắp tay : “Công chúa, ta quấy rầy ngươi nghỉ ngơi, ngày mai ta trở lại thăm ngươi, ngày mai cũng chính là ngày đại hôn của chúng ta!”
      Lam Tịch Nguyệt ngẩng đầu nhàn nhạt nhìn , trong mắt bình thản gợn sóng làm như kẻ đối mặt với nàng chỉ là tiểu nhân quan trọng, hướng gật đầu, sau đó tầm mắt chuyển dời đến nơi khác. Sau khi An Cẩn Mặc rời dịch quán, bóng người xuất bên trong, nhìn Lam Tịch Nguyệt lãnh cười.

      Người này chính là kẻ bị Lam Tịch Nguyệt làm cho nhục nhã, Thác Dã Hoành, giờ phút này đứng cách Lam Tịch Nguyệt gian phòng, xa khoảng mười thước nhìn cung nữ thái giám vào ra nơi cửa phòng, mặt tràn đầy toan tính.

      đôi ánh mắt huyết sắc vẫn xuất ở bên cạnh nàng, nàng biết chuyện gì xảy ra, muốn đến gần, nhưng được, muốn rời , tựa hồ khả năng rời cũng có. Từ từ đưa tay ra, muốn chạm vào cặp mắt tràn đầy tịch mịch kia, nhưng ràng ở trước mắt, lại tựa hồ như vô cùng cách xa.
      Nằm ở giường Lam Tịch Nguyệt đột nhiên mở mắt, thoáng chút sững sờ nhìn nóc giường, mới vừa rồi nàng có giấc mộng rất kỳ quái, mơ thấy đôi ánh mắt huyết sắc, những thứ khác hề tồn tại, chỉ có đôi mắt kia.

      Tựa như có vật gì đó ở hấp dẫn nàng, nàng cảm thấy cặp mắt kia thân thiết vô cùng, xinh đẹp vô cùng! Nhìn vu vơ đột nhiên phát giác tựa hồ có cái gì đúng, hướng nhìn chung quanh nàng khỏi hít hơi lãnh khí, nàng biết từ lúc nào bị đại hỏa hoạn bao vây, lửa kia tựa hồ càng ngày càng mãnh liệt lan ra, loáng thoáng còn có thể nghe thấy tiếng huyên náo ngoài cửa.

      Nàng từ giường ngồi dậy, nhìn ngọn lửa bốc lên ngùn ngụt, xuyên qua ngọn lửa còn có bóng người mơ hồ lên. Lam Tịch Nguyệt khóe miệng gợn lên nụ cười lạnh như băng. Bên ngoài dịch quán tất cả mọi người tụ tập dõi theo phía bên trong, chẳng mấy chốc lửa bao trùm cả dịch quán. Mọi người liều mạng muốn dập tắt

      hỏa hoạn vì Tịch Nguyệt công chúa, trắc phi tương lai của Thái tử điện hạ còn ở bên trong!
      An Cẩn Mặc nghe bẩm báo cũng chạy tới đây, hổn hển hướng những người bên cạnh hét lên: “Đồ cẩu nô tài chết tiệt, rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Các ngươi làm cái gì? Tại sao để cho Công chúa lâm vào biển lửa?”
      Trước mắt càng ngừng ra Lam Tịch Nguyệt tuyệt thế kiều dung, đại mỹ nhân như vậy, chẳng lẽ phải táng thân trong biển lửa sao? Hai tỷ muội Nhược Hồng, Nhược Lam cơ hồ đều muốn té xỉu, đây rốt cuộc xảy ra chuyện gì?

      Công chúa ngàn vạn lần thể có chuyện, nếu xảy ra chuyện, các nàng làm sao báo cáo với Hoàng hậu nương nương? Hơn nữa, sợ rằng các nàng cũng thể trở về Thanh Tố quốc! Mấy cao thủ đại nội lắc mình xông ào vào biển lửa, bây giờ ngọn lửa lan ra rất mạnh liệt, đối với bọn họ mà muốn cứu người cũng là chuyện rất khó khăn. tới khắc đồng hồ, mấy ccao thủ đem Lam Tịch Nguyệt từ trong biển lửa ra ngoài, An Cẩn Mặc vội vàng nghênh đón, đột nhiên khi thấy khuôn mặt Lam Tịch Nguyệt, nhịn được kinh hô tiếng, giống như là thấy quỷ, vội vàng lùi về sau mấy bước.
      Khuôn mặt hoảng sợ nhìn Lam Tịch Nguyệt, chỉ về phía mặt nàng, run giọng : “Này… Đây rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”

      Mấy vị cao thủ đại nội đem Lam Tịch Nguyệt bất tỉnh nhàng để ở mặt đất, hướng An Cẩn Mặc quỳ xuống : “Thái tử thứ tội, lúc nô tài vào Công chúa ngã xuống trong biển lửa, mà mặt của nàng cũng bị phá hủy toàn bộ!”

      Mọi người muốn tiến lên xem chút, khi thấy mặt Lam Tịch Nguyệt tất cả đều giống như thấy quỷ đồng loại lui về sau, ngay cả tỷ muội Nhược Hồng, Nhược Lam cũng ngoại lệ. Đó là khuôn mặt như thế nào? Khuôn mặt nám đen, huyết nhục mơ hồ, còn tản ra từng đợt mùi thịt nướng mặt ràng bị nướng cháy. Chẳng qua trong lúc hoảng sợ người nào chú ý tới Lam Tịch Nguyệt bị ngất nhưng khóe miệng vẫn lóe lên nụ cười giễu cợt.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 19: “Đổi” gả

      Do hoả hoạn xảy ra làm thương tổn khuôn mặt Tịch Nguyệt, hôn lễ thể tiến hành như định, An Cẩn Mặc sau đêm đó còn xuất trước mặt Lam Tịch Nguyệt, thậm chí ngay cả người hầu của dịch quán nếu có thể tránh tránh rất xa Lam Tịch Nguyệt.

      Chỉ có tỷ muội Nhược Hồng Nhược Lam vẫn phải hầu hạ Lam Tịch Nguyệt, cũng bởi vì bản thân các nàng là nô tỳ cho dù muốn chạy trốn cũng biết trốn nơi nào! Hoàng đế Lâm Nguyệt quốc truyền chỉ sai thái y giỏi nhất đến dịch quán xem vết thương mặt Lam Tịch Nguyệt. Thái y đứng đó bộ dạng như tránh né, Nhược Hồng Nhược Lam đứng ở bên cạnh càng thêm tràn đầy khinh thường.
      Vốn Công chúa còn có dung mạo xuất chúng, bây giờ còn gì cả, ở Lâm Nguyệt quốc này nhất định chịu kết cục bi thảm nhất.

      Thái y cho rằng Lam Tịch Nguyệt vì thương tâm tuyệt vọng nên bây giờ muốn gặp ai, lại càng muốn cho người ta thấy vết sẹo mặt, thích thú hướng Nhược Hồng Nhược Lam bên cạnh phất tay : “Nếu muốn gặp, các ngươi nên lui , chừng Công chúa vì muốn để nhiều người thấy mới chịu cho lão phu chữa trị vết thương!”
      Nhược Hồng Nhược Lam liếc nhau cái, hướng lão thái y quỳ gối hành lễ, sau đó lui ra ngoài. Đợi đến khi các nàng biến mất trong phòng, thái y hướng Lam Tịch Nguyệt khom người : “Công chúa, vi thần tới chữa trị vết thương của ngài, nếu như chữa trị, mặt ngài có thể chuyển biến xấu hơn!”

      Nhìn thái y , mặt Lam Tịch Nguyệt bị tấm sa che lại nhưng vẫn lộ ra đôi ánh mắt thuần túy, trong ánh mắt rung động. Thái y chống lại ánh mắt của nàng, nhất thời cảm giác có luồng lực nào đó hấp dẫn khiến dứt được tầm mắt, từ từ, ánh mắt cũng trở nên mê mụ, rất nhanh chuyển đến … tầng khác trong ý thức. Rời cửa phòng thái y lắc đầu thở dài, vẻ mặt tiếc hận cùng bất đắc dĩ, hướng Nhược Hồng Nhược Lam ra đón lắc đầu : “Lão phu vô dụng, mặt Công chúa bị thương quá nghiêm trọng, coi như lão phu dốc tâm sức cũng có cách nào xóa vết thương! Chỉ sợ, công chúa sau này phải sống cùng khăn che mặt!”

      Mặc dù sớm có chuẩn bị tâm lý, biết bị thương nghiêm trọng như vậy nhất định khả năng chữa trị được là rất cao, nhưng lời xác nhận của thái y vẫn làm cho các nàng bị đả kích.
      Nếu như khuôn mặt Tịch Nguyệt công chúa cả đời mang những vết sẹo khó coi kia Thái tử Lâm Nguyệt quốc còn có thể thương tiếc nàng sao? Các nàng nên làm cái gì bây giờ? Lời Hoàng hậu nương nương nhắn nhủ có phải có cách nào hoàn thành? Thái y lắc đầu, chậm rãi rời dịch quán, còn suy nghĩ nên báo cáo Hoàng thượng tin này thế nào.

      Bên trong hoàng cung, An Cẩn Mặc đứng trước mặt phụ hoàng, khuôn mặt biểu bất mãn : “Phụ hoàng, chẳng lẽ người muốn ta kết hôn với nương xấu xí chịu nổi sao?”
      Lâm Nguyệt quốc Hoàng đế, An Nhâm Kình có chút nhức đầu nhìn : “Nhưng nàng vốn là trắc phi của ngươi, chẳng qua là nghĩ tới chuyện xảy ra ngoài ý muốn, mình ngươi cũng nhìn thấy nàng vốn là nương tuyệt thế, trong phủ Thái tử của nguơi có vị nữ tử nào so sánh được?”

      Khinh thường hừ lạnh tiếng, An Cẩn Mặc : “Đó cũng chỉ là chuyện trước kia , bây giờ có tùy tiện bắt nữ tử bên ngoài so với nàng cũng đẹp hơn trăm lần!” Hoàng đế bất đắc dĩ thở dài : “Tuy là như vậy nhưng nguyên lai bổn vương ấn định nàng là trắc phi của ngươi, bất kể phát sinh chuyện gì nàng cũng là trắc phi, đây cũng là cho Thanh Tố quốc chút sỹ diện, nếu biên giới có thể lại bị hỏa chiến lan tràn!”

      Nghe vậy, An Cẩn Mặc càng chẳng thèm ngó ngàng : “Thanh Tố quốc là cái gì, vốn phải là đối thủ của Lâm Nguyệt quốc chúng ta, lần này bọn họ đem Lam Tịch Nguyệt đến cầu thân còn phải vì chiến tranh thất bại sao? Nếu quả bọn họ muốn gây chiến chúng ta đáp ứng!”
      “Câm mồm !”

      An Nhâm Kình phẫn nộ quát, “Ngươi thân là Thái tử vậy mà ra những lời này được sao? Khai chiến, ngươi cho rằng chiến tranh rất vui vẻ hay là rất uy phong? Ngươi cảm thấy để cho nhiều binh sĩ, dân chúng như vậy lâm vào cảnh nước sôi lửa bỏng là việc rất hài lòng sao?”
      An Cẩn Mặc khỏi co rúm lại, cũng cảm giác mình lời vừa nên, quỳ ở mặt đất, hướng An Nhâm Kình hối lỗi : “Phụ hoàng thứ tội, nhi thần biết sai rồi, nhi thần nên ra những lời như vậy, chẳng qua nhi thần muốn nạp nương xấu xí kia làm phi tử!”

      An Nhâm Kình bất đắc dĩ thở dài, lần nữa ngồi trở lại ghế rồng, hướng An Cẩn Mặc nhàng mà phất phất tay, : “Ngươi đứng lên ! Về chuyện Tịch Nguyệt công chúa của Thanh Tố quốc, dù sao trong phủ ngươi có nhiều mỹ nữ như vậy, cưới thêm nương xấu xí chắc cũng có vấn đề gì” An Cẩn Mặc lắc đầu liên tục, : “Phụ hoàng, nhi thần muốn! Xin phụ hoàng chọn người khác!”

      “Chọn người khác? Người nào? Tich Nguyệt công chúa trước đây dung mạo như tiên vốn đem gả cho ngươi, ngay khi nàng gặp chuyện bất đắc dĩ ngươi liền cước đá nàng ra ngoài, chọn người khác sao? Trẫm biết ăn với Thanh Tố quốc thế nào, biết ăn với Tịch Nguyệt công chúa ra sao?”
      An Cẩn Mặc bĩu môi, lầm bầm : “Dù sao ta cũng cưới nàng! Nếu trong phủ có người như vậy, ngay lúc trời tối ta thấy ác mộng!”

      Khuôn mặt Hoàng thượng bất đắc dĩ lắc đầu, An Cẩn Mặc là hài tử thương nhất, cũng muốn đem Lam Tịch Nguyệt có khuôn mặt bị hủy dung nghe so với quỷ còn kinh khủng hơn gả cho hài tử.
      Nhưng là việc vốn định sẵn từ trước, Lam Tịch Nguyệt tới Lâm Nguyệt quốc với thân phận là Thái tử trắc phi, hơn nữa nàng đến Lâm Nguyệt quốc dịch quán mới phát sinh việc ngoài ý muốn, gì cũng phải báo lại cho Thanh Tố! Thấy phụ hoàng gì nữa, An Cẩn Mặc khẽ ngẩng đầu lên, giọng : “Phụ hoàng, vậy cho nàng thêm danh phận, đem nàng gả cho Vương gia khác, cho nàng làm chính phi, ta tin Thanh Tố quốc cũng thể thêm gì?”

      An Nhâm Kình nhíu mày, vui nhìn , : “Mặc nhi, ngươi biết ngươi cái gì sao? Chẳng lẽ đây chính là cái gọi là huynh đệ thân tình? Ngươi là… “. “Phụ hoàng, nhi thần có ý gì khác, chẳng qua là…”

      Nhìn sắc mặt An Nhâm Kình xanh lét, An Cẩn Mặc vừa quỳ đến mặt đất vừa vội vàng : “Phụ hoàng, chẳng lẽ ngài nhẫn tâm đem người xấu xí như thế gả cho ta?”
      “Ngươi…”

      An Nhâm Kình biết nên như vậy là tốt hay , chẳng lẽ cũng bởi vì bị hủy dung, thay đổi thái độ đến như vậy sao? Nặng nề hừ tiếng quay đầu thèm để ý tới người quỳ mặt đất. Trong mắt đột nhiên lên gương mặt, nhất là đôi mắt huyết sắc, mắt An Nhâm Kình lập tức có tia chán ghét sau còn có nhàn nhạt tia sợ hãi. Trong lòng như có ý gì đó chợt lóe lên, xoay đầu lại nhìn hài tử quỳ mặt đất An Cẩn Mặc, bất đắc dĩ thở dài, thở ra hơi : “Ngươi đứng lên , chuyện này trẫm cần cân nhắc kỹ chút! xuống !”
      An Cẩn Mặc còn muốn thêm nữa, nhưng thấy phụ hoàng nhắm hai mắt lại như suy tính điều gì, thích thú hành lễ rồi lui ra khỏi ngự thư phòng!\

      Ngày thứ hai, Thánh chỉ truyền tới dịch quán Lam Tịch Nguyệt ở: vì hoả hoạn khiến Tịch Nguyệt công chúa xảy ra chuyện Hoàng thượng tỏ lòng thương tiếc cấp dược phẩm bồi bổ đồng thời đem Tịch Nguyệt công chúa gả cho Kỳ Vương An Kỳ Lạc làm chính phi, ban cho danh hiệu Kỳ Vương phi! Tịch Nguyệt công chúa thân thể còn yếu, hôn lễ quyết định cử hành mười ngày sau!

      Tuy là cho Lam Tịch Nguyệt chút an ủi nên đem nàng gả cho Kỳ Vương làm chính phi, nhưng người nào cũng biết Kỳ Vương ở trong triều có chút thế lực, thậm chí ngay cả Hoàng thượng cũng chán ghét vô cùng, đem nàng gả cho Kỳ Vương thực tế cũng là đem nàng vứt bỏ cho ác ma. Nhưng Lam Tịch Nguyệt bây giờ chẳng biết Kỳ Vương là ai, cũng biết địa vị cùng thế lực của ở trong triều như thế nào, chỉ biết nàng bị đổi gả cho người khác, mà nàng sau này thân phận cũng từ Thái tử trắc phi biến thành Kỳ Vương phi!

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    Trạng thái chủ đề:
    Không mở trả lời sau này.